Em Yêu, Gặp Nhau Trên Giường Nhé!
|
|
Ở trong sinh hoạt của anh, mỗi một giây đều có bóng dáng xinh đẹp đó tham dự, nhưng ba năm trước đây, cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh, rời đi tự nhiên gọn gàng, không hề khoan nhượng, gần như khiến anh có loại ảo tưởng người này chưa từng tồn tại.
Nhưng ngay một khắc khi trước, cách cửa sổ nhìn thẳng vào mắt của khuôn mặt quen thuộc, anh lại có thể nhớ rõ bộ dạng trước kia của Quý Thư Nhan, khuôn mặt gầy gò, nụ cười ngọt ngào.
Trên thực tế, ba năm nay khuôn mặt của cô nhìn qua cũng không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt kia lộ ra không còn là cẩn thận mà là xa cách, toàn thân tỏa ra hơi thở người lạ đừng tới gần, những biến hóa này khiến anh kinh ngạc không dứt, có chút lo lắng, lại cảm thấy rất vui mừng.
"Dừng xe!" Thu hồi cảm xúc từ trong trí nhớ lại, thấy xe RV trước mặt dừng lại, cuối cùng chân mày Hứa Tri Hằng cũng giãn ra, "Cậu lái xe rời đi đi, tôi tự trở về, còn buổi gặp mặt tổng giám đốc Cố hôm nay. . . . . ." Anh dừng lại, rũ mắt suy tính chốc lát, cuối cùng vẫn cười nhạt, "Thì nói với tổng giám đốc Cố tôi đột nhiên có chuyện không thể đến được, tổng giám đốc Tằng sẽ đi qua, bọn họ trao đổi là được rồi."
"Nhưng tổng giám đốc Tằng vừa nói đang tiếp khách không đi được. . . . . ."
"Cậu trở về chỗ vừa nãy đón cậu ta, tôi sẽ gọi điện thoại để cậu ta tới."
"Được." Nhìn anh khẳng định như thế, mặc dù tài xế còn hơi do dự, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Hôm nay Hứa Tri Hằng có chút quái dị, giống như biến thành người khác, đừng nói là đẩy hội nghị xuống, cho dù làm ra chuyện gì càng kinh hãi hơn thì cũng không kỳ lạ, anh ta chỉ là một tài xế, không thể truy hỏi sự việc kỹ càng.
Sau khi nhìn Hứa Tri Hằng thận trọng xuống xe, xe nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào chỗ Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan đi tới, Hứa Tri Hằng nhăn mày lại, đột nhiên cảm thấy buồn cười, bản thân mình xảy ra chuyện gì, vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi này làm cái gì, có thể làm gì đây, vào giây phút này đại não lại trống rỗng, nhưng nếu đã tới, anh cũng không định trở về.
Lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho cổ đông công ty kiêm bạn tốt Tằng Viễn, phía trên chỉ có ba câu nói.
Nhan Nhan trở lại, mình không thể qua, cậu đi gặp Cố Thừa Kiều đi.
Không giải thích quá nhiều, bởi vì anh biết rõ đối phương có thể hiểu được, ngón tay Hứa Tri Hằng vô ý thức vuốt ve mấy cái, đây là động tác anh thường làm khi suy tư.
Quý Thư Nhan trở về nước, là thăm người nhà hay ở lại luôn, nếu như muốn dò la tin tức, phương pháp xử lí rõ ràng nhất chính là hỏi ba Quý và mẹ Quý, là hàng xóm láng giềng và bạn tốt nhiều năm, người nhà của anh nhất định biết tin tức này.
Ý tưởng này càng ngày càng rõ ràng ở trong đầu, Hứa Tri Hằng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp bấm số điện thoại của mẹ, trong đầu nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ làm sao dẫn đề tài đến trên người của người nhà họ Quý.
Điện thoại vang lên hai tiếng, lòng của Hứa Tri Hằng đột nhiên có chút rung động, làm việc mấy năm nay, mọi người đều đánh giá anh là sâu không lường được, nhưng lúc này hành động việc làm của anh, rõ ràng thiếu kiên nhẫn, nhưng mà bây giờ cũng không còn biện pháp suy tính nhiều như vậy, chỉ muốn lập tức lấy được tin tức liên quan đến Quý Thư Nhan.
Rất nhanh, điện thoại kết nối được, tiếng mẹ Hứa truyền tới, mang theo một chút oán giận: "Thằng nhóc, sao con có thời gian gọi điện thoại tới đây vậy, mẹ còn tưởng rằng con thật sự đã quên gia đình này rồi."
Đã quen mẹ tận dụng mọi thứ giận dữ với mình, nụ cười trên mặt Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ lại dịu dàng, "Lúc nào thì con cho ngài loại ảo giác này, chỉ là công việc quá bận rộn mới không thể theo ở bên cạnh ngài. . . . . ." Anh không yên lòng đáp lại, ý định đã sớm chạy đến trên người của người nhà họ Quý, chỉ là tạm thời chưa nghĩ được cơ hội hỏi thăm, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
"Thằng nhóc thối còn không thừa nhận. . . . . . A, chính là thứ này, bà mặc đẹp mắt nhất." Mẹ Hứa cười ha hả nói xong, đột nhiên quay đầu nâng cao đề xi ben ca ngợi một tiếng, rõ ràng bên cạnh còn có người khác.
Đàn ông không thể hiểu chấp niệm của phụ nữ đối với quần áo xinh đẹp, là con trai anh cũng rất khó lý giải, Hứa Tri Hằng cầm điện thoại cách lỗ tai theo bản năng, rất bất đắc dĩ nói: "Ngài lại đang mua đồ bên ngoài sao?"
"Dĩ nhiên, hiếm khi dì Quý của con chủ động mời mẹ." Mẹ Hứa trả lời tiếp, "Lần trước Nhan Nhan ngoan ngoãn nói chúng ta không có việc gì thì phải ra ngoài đi lại nhiều, không nên buồn bực ở nhà, dĩ nhiên dì Quý của con tuân theo thánh chỉ."
Nghe vậy đuôi lông mày nhảy lên, Hứa Tri Hằng trầm mặc chốc lát mới khẽ hỏi: "Nhan Nhan. . . . . . Trở về rồi ư?"
"Đúng vậy, trở về nước tìm việc làm, không muốn đợi ở nước ngoài."
"Tại sao con không biết chuyện này?"
"Nhan Nhan không nói cho con biết sao? Mẹ cho rằng con biết, hơn nữa con bé cũng không nói cho con, nhất định là không muốn để cho con biết, có phải các con lại cãi nhau hay không?"
Đương nhiên giọng điệu mẹ Hứa lại nghe rất vô tội, Hứa Tri Hằng bị mấy câu nói như vậy làm cho mày rậm khóa chặt, "Ai nói chúng con gây gổ. . . . . . Thôi, hiện tại cô ấy ở trong nhà?"
"Không có, con bé ở bên ngoài, nói là bận tìm việc làm."
"Thì ra là như vậy." Vẻ mặt khó coi bởi vì bản thân nghe được tin tức mà hòa hoãn mấy phần, Hứa Tri Hằng không có tâm tình nói tiếp, "Được rồi, không quấy rầy ngài đi dạo phố, con cúp trước."
"Con trai, con còn chưa nói con gọi điện thoại tới làm gì đấy?" Mẹ Hứa không hiểu ra sao.
"Không có gì, chính là nói cho ngài, con rất nhớ ngài."
"Được rồi, ngoan, con đi làm việc trước đi."
Nghe giọng nói vui sướng của mẹ cắt đứt ở một đầu khác, cho đến khi truyền đến một tiếng đô đô, lúc này Hứa Tri Hằng mới cắt đứt điện thoại di động, đưa tay móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra.
A, quan hệ của anh và Quý Thư Nhan không tốt, lời này nghe thật là buồn cười.
Ba năm trước đây con nhóc kia vội vàng rời khỏi thành phố này ra nước ngoài đi học, nói muốn học tập tốt để chấn hưng nhà họ Quý, tất cả mọi người đều không nghi ngờ lý do của cô, chỉ có Hứa Tri Hằng cười khổ ở trong lòng, nói mạnh miệng cái gì, không phải là muốn né tránh anh ư.
Anh từng cho rằng Quý Thư Nhan sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, không ngờ ngày gặp lại sẽ đến đột nhiên như thế, khiến cho anh trở tay không kịp.
Không có một chút biểu cảm, Hứa Tri Hằng dựa vào xe đốt thuốc lá, không chút để ý hít vào một hơi, giữa khói mù lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa tức giận như ẩn như hiện, đôi mắt hơi hơi híp lại nhìn chằm chằm vào chỗ họ đi qua, ánh mắt u ám thật sự giống như chất chứa vô số mưa to gió lớn.
Cô trở về nước, cũng không tới gặp anh, đây là một tin tức khiến Hứa Tri Hằng cảm thấy rất tệ, đi vội vàng, trở lại yên lặng không một tiếng động, cô quả nhiên đủ dứt khoát, nhưng, anh cũng sẽ không tiếp tục dung túng cô tùy hứng nữa.
Đôi mắt híp lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, mùi nguy hiểm tỏa ra.
|
Chương 2.1:
Một tay dắt bạn tốt, một tay xách túi, Tống Cẩn Huyên hăm hở nhìn cô nói: "Nhan Nhan, nhìn xem chúng ta đi tới nơi nào, còn nhớ rõ phía trên là chỗ nào không?"
"Dĩ nhiên!" Quý Thư Nhan trả lại cô ấy một nụ cười, vẻ mặt cũng đầy hứng thú, "Hi vọng phía trên vẫn còn dáng vẻ trước kia, để cho mình trở về thời gian ngày xưa một chút."
Giờ phút này họ đang đứng ở trước một cao ốc lớn, hai người cũng không chú ý đến một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn họ chằm chằm, chỉ hi hi ha ha chơi đùa.
Tầng chót của cao ốc là một quán cà phê xoay tròn, cà phê bên trong không tệ, còn có rất nhiều điểm tâm nhỏ ngon miệng.
Trên thực tế, đây cũng không thể trở thành nguyên nhân hấp dẫn hai người liên tục đến thăm, nếu nói, lý do thật sự chỉ có một, tên quán cà phê rất hợp tâm ý, gọi là Thời gian ngày xưa.
Quán cà phê chiếm tầng chót của cao ốc, là chỗ trước kia Quý Thư Nhan, Tống Cẩn Huyên thích tới nhất, hai người thường ngồi cả ngày, không ăn nhiều lắm, phần lớn thời gian đều dựa vào trong ghế sa lon mềm mại cười nói, cực kì tự tại.
Giờ phút này thời gian ba năm đi qua trong nháy mắt, trở lại chỗ này thì cảm xúc trong lòng khó tránh khỏi có chút phập phồng, Quý Thư Nhan nâng đầu liếc mắt nhìn cao ốc, cao đến mức làm cho trong lòng người run lên.
Đi vào trong Thời gian ngày xưa, người bên trong không nhiều lắm, cũng yên lặng, cho dù nói chuyện với nhau cũng đều cố ý nhỏ giọng.
Chọn một vị trí tốt gần cửa sổ, chọn cà phê và điểm tâm, hai người lười biếng vùi ở trên ghế sa lon, trên cao nhìn xuống thu hết thành phố quen thuộc vào mắt, vừa chờ cà phê, vừa nói chuyện phiếm, thật sự là hưởng thụ tuyệt vời.
"Nhan Nhan, cuộc sống ở nước ngoài thế nào, có trai đẹp ưu tú nào theo đuổi cậu hay không?"
"Dĩ nhiên. . . . . . Không có." Quý Thư Nhan bất đắc dĩ le lưỡi, "Đàn ông Pháp quá lãng mạn, mình tiêu thụ không nổi."
Bạn tốt thích trao đổi về đàn ông nhất, Quý Thư Nhan cũng không muốn giấu giếm nhiều, buông tay cười một tiếng, "Hơn nữa cậu biết mình rất ngốc, học tập, tìm việc làm cũng không kịp. . . . . . Không có nhiều ý định như vậy."
"Là không thích hay trong lòng đã có đối tượng?" Nháy mắt, Tống Cẩn Huyên hài hước nói: "Vậy anh ta thì sao, cậu quên chưa?"
"Người nào?"
Nhìn Quý Thư Nhan giả ngốc với vẻ mặt vô tội đến cùng, Tống Cẩn Huyên cười xảo quyệt nhìn cô, "Còn giả ngốc, thủ thân như ngọc còn không phải là vì người kia, mặc dù cậu vẫn không thừa nhận thích người ta, chẳng qua mình lại thấy rất rõ ràng nha."
"Không thể nào, mình cũng quên rồi." Quý Thư Nhan bị nét mặt khoa trương khôi hài của cô ấy chọc cho cúi đầu cười một tiếng, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, nét mặt không chút thay đổi, làm cho người ta không nhìn ra cô đang nhìn cảnh vật, hay là đang suy nghĩ gì.
Trên thực tế, chính cô cũng không biết mình suy nghĩ gì mà hồn du thiên ngoại (hồn dạo chơi ngoài trời: ý chỉ mất tập trung), nhưng theo lời của bạn tốt, trong đầu đột nhiên nhảy ra bóng dáng thời niên thiếu của Hứa Tri Hằng.
Cao lớn tuấn lãng, mang theo chút kiêu ngạo cao cao tại thượng, luôn đứng ở bên cạnh mình, dùng một loại giọng điệu không ai bì nổi, Quý Thư Nhan, em là người hay là heo hả, đề đơn giản thế này cũng không biết làm. . . . . .
Đối mặt với học trưởng theo đuổi cô, anh cực kỳ tức giận đánh một quyền qua để đuổi người đi, sau đó nghiêng đầu tức giận mắng cô, mẹ nó, em là thật sự ngu xuẩn hay đơn thuần hả, dâm tặc kia cũng không có ôm tâm tư tốt gì, cúi đầu khom lưng nói rõ muốn hôn em, em còn cười với hắn ta, khốn kiếp. . . . . .
Tức giận liên tục mắng ra khỏi miệng, sau đó cực kỳ tức giận nâng gương mặt của cô, ngón tay dài nhỏ sạch sẽ vuốt ve qua lại ở trên môi mình, thật sự giống như muốn lau đi dấu vết gì đó, biểu hiện trên mặt bắt đầu từ xanh mét chậm rãi biến đỏ, không ngờ cuối cùng đột nhiên buông tay xoay người rời đi, trong miệng không ngừng mắng, mình nhất định điên rồi, điên rồi, mẹ nó điên rồi.
Một tay lau môi, Quý Thư Nhan hoảng hốt, hình như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của đầu ngón tay lưu luyến ở trên môi của chính mình, gương mặt không tự chủ nóng lên.
Cô nghĩ, chắc chắn mình cũng điên rồi.
Nói xong không thèm nghĩ nữa, nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ đến người đàn ông kia, một động tác một đề tài, cũng sẽ bất đắc dĩ nghĩ đến anh, có lẽ, là bởi vì vừa mới nhìn thấy bóng dáng tương tự, cô an ủi mình như vậy.
Nhận ra Quý Thư Nhan đột nhiên xuất hiện trầm mặc, Tống Cẩn Huyên cũng thức thời không đi quấy rầy, vô cùng buồn chán khuấy đều cà phê trong tay, có nhiều thú vị quan sát nam nữ quanh mình, nhìn người xung quanh xong rồi, có chút nhàm chán thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa có một bóng dáng quen thuộc, giật mình mở to đôi mắt hơi cận thị.
Mặc dù không thấy rõ ràng lắm, nhưng Tống Cẩn Huyên có thể khẳng định đó là một người đàn ông ưu nhã, mỗi một bước đều mang theo sự căng thẳng, tỏa ra khí thế cao cao tại thượng, chậm rãi đi tới, càng đi càng gần, sau đó, lập tức dọa cô sợ.
|
"Hứa. . . . . . Hứa. . . . . ." Trong lúc Hứa Tri Hằng tiến bước thong thả đến gần thì toàn thân Tống Cẩn Huyên cứng ngắc, xoay người kéo vạt áo của Quý Thư Nhan, vẻ mặt lúng túng nhìn Quý Thư Nhan, "Này, này, đừng ngây người, anh ta tới."
Liên quan đến rối rắm của Hứa Tri Hằng và Quý Thư Nhan, những năm này Tống Cẩn Huyên vẫn thấy khá rõ ràng, cho nên giờ phút này thấy Hứa Tri Hằng đi tới, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
"Xảy ra chuyện gì?" Nghe bạn tốt nói được một câu khập khà khập khiễng, Quý Thư Nhan cảm thấy buồn cười, xoay người lại như không có chuyện gì xảy ra, theo ánh mắt của cô ấy nhìn về phía sau, lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong vòng một giờ, nét mặt của cô hoàn toàn cứng đờ, máu toàn thân đông đặc chỉ trong nháy mắt, một khuôn mặt tươi cười ngụy trang cũng không lộ ra được.
Khuôn mặt anh tuấn sáng sủa quen thuộc, dáng người cao lớn rắn rỏi, mặc tây trang màu đen cắt xén khéo léo, còn có ý cười trong đôi mắt. . . . . . Tất cả đều có vẻ quen thuộc như vậy, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ. Nếu như bây giờ cô còn lừa gạt mình nhận sai anh, đó chính là hoàn toàn lừa mình dối người rồi.
Đứng lên, thân thể không tự chủ run rẩy, Quý Thư Nhan cứng ngắc nhìn người đàn ông trước mặt, cúi đầu kêu: "Hứa Tri Hằng."
So sánh với vẻ mặt cứng ngắc của Quý Thư Nhan, biểu hiện của Hứa Tri Hằng được gọi là hoàn mỹ, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt, khóe môi nâng nhẹ, hơi cười, biểu hiện trên mặt ôn hòa vừa mức, lại mang theo khách sáo dối trá, "Nhan Nhan, đã lâu không gặp."
Toàn thân đều rơi vào trên giường mềm mại thoải mái, Quý Thư Nhan lại ngủ rất không an ổn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trong mộng hoảng hốt trở lại đêm hôm đó.
Quán bar xa hoa trụy lạc, cô bị một đám bạn tốt vây ở bên cạnh, ăn mừng sinh nhật hai mươi tuổi của mình.
Mọi người đều là người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi, tính tình hoạt bát, thích vui chơi, xúm lại liền náo nhiệt không chút kiêng kỵ, hát vang vũ điệu nóng bỏng, hấp dẫn tất cả ánh mắt của đủ loại khách trong quán bar.
Quý Thư Nhan có tính tình quật cường, bình thường coi như yên lặng, chỉ ở trước mặt Hứa Tri Hằng mới có thể đùa giỡn làm nũng không kiêng nể gì cả.
Nhưng ngày đó cô là thọ tinh, bị đám bạn tốt nhiệt tình cổ động mấy cái, không ngừng nể mặt mũi uống hai ly rượu, cũng càn rỡ theo, theo mấy người Tống Cẩn Huyên nhảy lên trên sân khấu cùng nhau lắc lư nóng bỏng, dáng người thiếu nữ yểu điệu động lòng người hấp dẫn không ít ánh mắt của đám đàn ông.
Nhảy múa một hồi rồi đi xuống, tiếng vỗ tay như sấm động, nghe tiếng huýt sáo của nhóm khách ồn ào bên cạnh, Quý Thư Nhan say ngà ngà mông lung cũng không giận, hé miệng khẽ cười rồi đi thẳng xuống, cô cũng không phải là vũ nữ, dựa vào cái gì mà phải nghe bọn họ.
Nâng cằm lên ngồi ngẩn người ở bên quầy bar, chỉ cảm thấy toàn thân tỏa ra một luồng khí nóng, bưng ly rượu thêm đá bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng lập tức khoan khoái không ít.
Ngày đó hẳn là rất vui vẻ , trong mơ khóe miệng Quý Thư Nhan cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó hình ảnh thay đổi một cái, tất cả lập tức hỗn loạn lên.
Ở quán bar ầm ĩ đến long trời lở đất, giày vò một hồi thì cả đám đều uống say, Quý Thư Nhan nằm ngủ ở trên người của Tống Cẩn Huyên, Hứa Tri Hằng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, cực kỳ tức giận lôi kéo cô rời đi.
Dọc theo đường đi, động tác dắt cô đi rất thô lỗ, rất nhanh cô liền ói ra, cả người dơ bẩn ngồi phịch ở trên mặt đất.
Trong mơ Hứa Anh Tri Hằng cau mày, lại không hề do dự ôm cô, đến khách sạn bên cạnh thuê phòng, giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đốt lên ngọn lửa dục vọng kì lạ . . . . . .
Phòng khách sạn lộng lẫy, nam nữ dây dưa trên giường, hai thân thể trẻ trung va chạm vào nhau, mùi vị dục vọng dâm mỹ tràn đầy phòng, tiếng cô gái bị đau xin khoan dung, tiếng trấn an dụ dàng của người đàn ông, cuối cùng biến thành một khúc ngâm nga càn rỡ của nam nữ, một bữa thịnh yến của tình dục.
Trong giấc mộng Quý Thư Nhan biến thành người đứng xem, kinh hoàng nhìn một cuộc triền miên, nhìn khuôn mặt cô gái giống mình như đúc, sắc mặt ửng đỏ nghênh hợp với người đàn ông trên người, trong miệng mềm nhũn gọi tên Hứa Tri Hằng, rõ ràng là đắm chìm trong ham muốn dục vọng, không có chút nào là không muốn.
Thấy vậy, Quý Thư Nhan giống như phát hiện chân tướng bí ẩn gì đó, đột nhiên tay chân luống cuống, muốn trốn, toàn thân lại bị đóng ở tại chỗ, động cũng không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông trên giường đứng dậy.
Khuôn mặt của anh hoàn toàn mơ hồ, nhưng thân thể trần truồng đi tới trước mặt mình, trong âm thanh khàn khàn tràn ngập dục vọng: "Nhan Nhan, em thích anh, Nhan Nhan, em thích anh . . . . . ."
Trong âm thanh thích thú trêu đùa của người đàn ông mang theo mùi vị mê hoặc, Quý Thư Nhan cố gắng muốn mở miệng phản bác, chợt nâng đầu đối diện với khuôn mặt của người đàn ông, rõ ràng chính là mặt của Hứa Tri Hằng, nụ cười lưu manh, nét mặt thoả mãn giống như một con báo săn ăn no sau khi chém giết, toàn thân chứa đầy sức mạnh, lại không mất ưu nhã.
"Nhan Nhan, em là của anh, em trốn không thoát."
Nhìn môi mỏng nhẹ nhàng khép mở, trên mặt Hứa Tri Hằng là kiêu ngạo lại mang theo một nụ cười tà ác xấu xa, khắp người Quý Thư Nhan đầy mồ hôi lạnh, nắm quyền để dành sức lực toàn thân rống giận với anh: "Em không phải, em ghét anh nhất!"
"Anh không tin em, kẻ lừa gạt, em thích anh, em thích anh. . . . . ."
"Em không thích anh."
Ý định che giấu mập mờ bị người ta đoán được, Quý Thư Nhan hốt hoảng không thể giải thích, hô một tiếng "Không thích anh" ra miệng, sau đó, tỉnh mộng.
Cô hoảng sợ ngồi bật dậy, cho đến khi xác nhận bên cạnh không có bóng dáng của Hứa Tri Hằng, lúc này mới thở nhẹ một hơi, ngồi phịch ở trên giường, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Đêm điên cuồng hôm đó đã là chuyện ba năm trước đây, nhưng tối nay nằm mơ thấy, lại giống như vừa mới xảy ra.
Tại sao đột nhiên nằm mơ thấy đêm hôm đó? Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua gặp lại. . . . . . Nghĩ đến tối hôm qua bất ngờ gặp gỡ, Quý Thư Nhan quả thật không nhịn được muốn kêu rên ra tiếng.
Cõi đời này còn có ai gặp xui xẻo hơn cô sao? Trở lại chưa được mấy ngày, sao trời đất xui khiến gặp phải người không muốn gặp phải nhất.
Không, đây đều là một giấc mơ, ở trong mơ cô tham gia họp mặt bạn bè, sau đó gặp phải Hứa Tri Hằng. . . . . . Đè cái trán, tê liệt ngã xuống ở trên giường, trong lòng Quý Thư Nhan lo lắng sâu sắc, cố gắng thôi miên mình.
|
Chương 2.2:
Giờ phút này tim cô đập rộn lên, bị sợ hãi trong mơ cộng thêm tình huống ngày hôm qua vô tình gặp được, còn kinh khủng hơn ở trong mơ, đại não liền trống rỗng không biết nên nghĩ cái gì. Nếu như vậy, cô cũng không suy nghĩ nhiều, miễn cưỡng lấy một cái áo ngủ mới ra, chạy đến phòng tắm để tắm.
Không muốn trở về quê hương lại đến thành phố cô và Hứa Tri Hằng học đại học, rốt cuộc là vì công việc hay là vẫn mang theo mong đợi?
Đến tột cùng sâu trong nội tâm còn có lý do gì không thể nói, cô không có tâm tình nghiên cứu kỹ, giống như một đêm kia, giữa hai người triền miên là tình đầu ý hợp, hay là hoang đường sau khi say rượu, cô không muốn suy nghĩ nhiều cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Có một số việc vốn rất đơn giản, vừa nghĩ liền phức tạp, cho nên Quý Thư Nhan cũng có suy nghĩ lùi bước, thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, trải qua ba năm, cô cũng không tin mình không được một ngày dễ dàng đối mặt với Hứa Tri Hằng, đứng ở một vị trí ngang nhau.
Tắm rửa, mặc một bộ áo ngủ rộng lùng thùng, đi vào trong phòng bếp nhỏ rót một chén cà phê.
Loại cà phê là cô chọn lựa từ trong cửa hàng độc quyền, mùi vị bình thường, uống không quá giống mùi vị cà phê mà mẹ tỉ mỉ xay ra, cũng mất hết hào hứng, tùy tiện uống vài ngụm đã để xuống, cô đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ rủ xuống đất lên, nhìn nam nam nữ nữ đi tới đi lui trong khu, trên mặt lộ ra nụ cười buồn bã mất mác.
Cô nghĩ, hôm nay mình nên làm cái gì đây? Tiếp tục gửi lý lịch, nhưng trước đó gửi lý lịch đến công ty Hằng Viễn còn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào nên không có động lực; tìm Tống Cẩn Huyên chơi, cô ấy phải làm việc; mình đi ra ngoài mò mẫm đi dạo, sợ lại gặp phải người không muốn gặp.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn yên lặng đợi ở trong phòng là bảo đảm nhất, nếu buổi chiều không có gì ngoài ý muốn thì có thể ra ngoài vận động một chút, dù sao cũng không đến nỗi xui xẻo gặp lại anh như vậy.
Nhưng, lần này, dự đoán không tốt của Quý Thư Nhan lại được chứng thực một lần nữa.
Sự thật chứng minh, nếu như một người cố ý quên một số chuyện, đó cũng là có thể làm được, giống như Quý Thư Nhan ép buộc mình không nghĩ đến Hứa Tri Hằng nữa, thì cô cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm.
Nhưng thú vị là, có lúc người ta càng sợ thứ gì lại càng gặp phải thứ đó, giống như có người chọc ghẹo mình trong bóng tối, làm cho người ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Trở lại thành phố này không bao lâu, người biết số điện thoại di động mới của Quý Thư Nhan cũng chỉ có Tống Cẩn Huyên, cho nên lúc chuông điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên, cô gần như không thèm suy nghĩ, thấy một số xa lạ cũng không hề do dự mà đè xuống phím nhận, nhẹ nhàng nói một tiếng Hello ra khỏi miệng.
Kỳ quái là, người bên đầu kia điện thoại không trả lời ngay, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt truyền tới.
"Hello, Tiểu Huyên, là cậu sao?" Đối phương gọi điện thoại nhưng không nói lời nào, cố ý hù dọa đối phương, đây là trò chơi mà trước kia Tống Cẩn Huyên và Quý Thư Nhan thường chơi, vào lúc này không nghe được người kia nói chuyện thì cô nghĩ ngay đến trò chơi này, nụ cười sâu trên mặt Quý Thư Nhan làm hiện ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, lại cố ý làm ra vẻ khiếp sợ, "Cậu là ai nha, người ta rất sợ!"
Lại một hồi trầm mặc, ngay khi Quý Thư Nhan sắp muốn cúp điện thoại, một tiếng cười khẽ truyền tới, là một giọng đàn ông trong trẻo, trong âm thanh không che giấu được vui vẻ, anh nói: "Nhan Nhan, buổi sáng tốt lành."
Ầm, Quý Thư Nhan cứng lại, sau đó nghĩ đến ban nãy mình mới cợt nhã, trên mặt lập tức hiện đầy đỏ ửng, gương mặt nóng lên, sau đó cúp điện thoại với khí thế sét đánh không kịp che tai, vứt qua một bên, giống như điện thoại cầm trong tay của mình chính là một yêu quái ăn thịt người.
Hứa Tri Hằng, là Hứa Tri Hằng, nếu như vừa rồi còn có thể lừa gạt mình tối hôm qua gặp mặt là một giấc mơ, thì hiện tại cô cũng không tìm được lý do cho qua lòng hốt hoảng lo lắng của mình nữa.
Ngón tay run rẩy hai cái, Quý Thư Nhan phát hiện mình chính là một người hoàn toàn thất bại, mặc dù trong lòng an ủi mình bằng mọi cách, nhưng sự thật không lừa gạt được, cô không có dũng khí đối mặt với Hứa Tri Hằng, nghĩ đến tên của người đàn ông này, nghe được âm thanh của anh đều sẽ mất khống chế.
Đây cũng không phải là ý niệm mạnh mẽ có thể khống chế, giống như trình độ nguy hiểm của người đàn ông này, hiển nhiên đã khắc ở sâu trong trí nhớ, xua đi không được.
Hiện tại đáng sợ nhất, cô lại cúp điện thoại của người này!
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, để Quý Thư Nhan biết Hứa Tri Hằng là một người đàn ông kiêu ngạo, chưa bao giờ cho phép người khác có chút phản kháng nào đối với lời của anh, huống chi chuyện cúp điện thoại như vậy.
Cho nên cảm giác đầu tiên sau khi cô bình tĩnh chính là cô lại gặp xui xẻo rồi, không biết anh sẽ nghĩ ra biện pháp gì giày vò mình, nói không chừng tiếp theo sẽ gọi điện thoại tới âm trầm uy hiếp cô, để cho cô vắt hết óc tới chuộc tội.
Liên tưởng ra hình ảnh quá kinh khủng, Quý Thư Nhan nơm nớp lo sợ chờ điện thoại đòi mạng gọi tới lần nữa, cô gần như nghĩ xong phải giải thích thế nào.
|
Nhưng, cuối cùng điện thoại cũng không vang lên nữa, trong phòng vẫn yên lặng, giống như mục đích người đàn ông bá đạo gọi cú điện thoại này tới chỉ là muốn nói một câu buổi sáng tốt lành, sau đó, cái gì cũng không có.
Sau khi ngồi yên ở trên ghế sofa mấy giờ, điện thoại vẫn không có động tĩnh, cuối cùng Quý Thư Nhan cũng yên lòng, cảm thấy tránh được một kiếp, nhưng trải qua một hồi sợ hãi như thế, rất nhiều thứ vốn không muốn nhớ lại đều chen chúc bò ra ngoài từ trong óc.
Ngày hôm qua, rốt cuộc là sao cô lại đụng phải Hứa Tri Hằng đây?
Ở trên đường gặp phải người đàn ông tương tự, sau đó cùng Tống Cẩn Huyên đến Thời gian ngày xưa, dùng bữa cười nói, sau đó Hứa Tri Hằng đột nhiên xuất hiện, sau đó nữa. . . . . . Chuyện cũng có chút hỗn loạn, không phải là cảnh tượng lúc đó hỗn loạn, chính là tâm Quý Thư Nhan rối bời.
Trên thực tế, tình cảnh ngày hôm qua gặp lại vô cùng hài hòa.
Nếu đi tới thành phố này, hai nhà còn là hàng xóm, Quý Thư Nhan đã tính toán sẽ gặp lại Hứa Tri Hằng, nhưng cô không ngờ sẽ đột nhiên như thế, cho nên nhìn thấy anh cười nói an nhàn ngồi ở bên cạnh mình thì trong lòng liền hoảng hốt, còn hơi hoang mang.
Ở trong trí nhớ của cô, Hứa Tri Hằng là một người đàn ông dễ kích động, tính khí không tốt lại nhỏ mọn, luôn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau đối với cô.
Cho nên Quý Thư Nhan từng nghĩ lúc hai người gặp lại, anh nhất định sẽ lỗ mũi không phải là lỗ mũi, mặt không phải là mặt mà quở trách mình một phen.
Em ra khỏi nước một chuyến mà sao vẫn còn bộ dạng không có tiền đồ như vậy? Ai, nước ngoài không dễ giả mạo, lúc đầu anh cũng đã nói em chỉ có thể ở bên cạnh anh, có anh bảo bọc suốt đời, không ai dám ức hiếp em. . . . . .
Còn không tin? Không phải bây giờ hối hận mới trở về ư, có muốn anh cho em mượn bả vai dựa vào khóc hay không? Mặc dù em khóc lên bộ mặt nước mũi, nước mắt, khó coi hơn người phụ nữ bình thường, anh cũng nhịn, ai bảo ngay cả thời điểm em mặc tã anh cũng đã thấy.
Em còn nhớ hay không , khi đó em xấu xí đến mức thiên lý bất dung, sao anh còn bảo vệ em nhiều năm như vậy. . . . . . Ai u, còn dám trừng anh, có phải không phục hay không, con nhóc xấu xa.
Nhưng nếu như cô thật sự khóc, tên khốn kia sẽ lập tức lúng túng, tay chân luống cuống cho mình một cái ôm, sức lực lớn đến nỗi có thể siết cô gần chết, sau đó bàn tay vỗ vỗ bả vai cô không nhẹ không nặng, giọng nói ồm ồm như con vịt, đừng khóc, thật ra thì, cũng không xấu xí như thế.
A, đúng rồi, hiện tại giọng nói của Hứa Tri Hằng không khó nghe, biến thành người đàn ông thành thục ưu nhã, không giống như thời kỳ vỡ giọng, nói chuyện ồm ồm, giống như con vịt.
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan liền có chút không thể khống chế được mà liên tưởng đến một số hình ảnh ban nãy, tưởng tượng ngày hôm qua nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng ôm mình ở trong lòng an ủi, lập tức đỏ mặt, nhưng đợi cô vừa nghĩ đến người này là oan gia của mình, nhịp tim vừa tăng nhanh, lập tức đã tỉnh lại.
Cô đang làm cái gì, không lo lắng tiếp đó Hứa Tri Hằng có thể xuất hiện lần nữa không, lại tưởng tượng hình ảnh ôm ấp, cô nhất định điên rồi.
Mặt như đưa đám xoa xoa đầu, Quý Thư Nhan ép buộc mình không được suy nghĩ lung tung đến hình ảnh ảo tưởng vừa rồi nữa, mặc dù lúc cô đang ở nước Pháp cũng nằm mơ được hình ảnh kia mấy trăm lần, nhưng dù sao thực tế và ảo tưởng cũng không phù hợp, cô nghĩ nhiều lần hơn nữa cũng vô dụng.
Sở dĩ Quý Thư Nhan lại thất bại như vậy, là bởi vì tình huống ngày hôm qua có chút không giống.
Gặp lại sau ba năm ly biệt, nếu như tình cảnh giống cô nghĩ, phát giận hoặc là cười lạnh, cô đều sẽ cảm thấy bình thường, bởi vì đó là Hứa Tri Hằng.
Nhưng trên thực tế, Hứa Tri Hằng lại không hề đi lên trước cho mình một cái ôm đầy ấm áp, cũng không nói thẳng lúc trước em ra đi không từ biệt chọc tới anh, nhanh chóng nghĩ biện pháp lấy lòng anh đi, nếu không sẽ bị chết rất thảm.
Anh chỉ cười nhạt đi tới, thẳng thắn mà nói, nụ cười dịu dàng, không giống như Hứa Tri Hằng bại hoại cùng nhau lớn lên từ nhỏ đó, giống như là một người bạn hiền lành gặp lại tri kỷ.
Nếu như đây là Hứa Tri Hằng bày mưu kế, như vậy chúc mừng anh đã thành công.
Bởi vì Quý Thư Nhan mê muội, suy nghĩ vô số loại khả năng sau khi gặp lại, nhưng tuyệt đối không phải là lạnh nhạt trước mắt, đối mặt với mình ra đi không từ biệt sau đó lại đột nhiên xuất hiện, anh cười nói tự nhiên nói một câu đã lâu không gặp như vậy, lập tức khiến cho cô có loại cảm giác choáng váng không hiểu.
Cho nên sau đó ở trong lúc nói chuyện, cô vẫn chóng mặt, nói cuộc sống của mình ở nước ngoài, sau đó nói tới nơi làm việc thử là công ty Hằng Viễn và tính toán sau này, còn có một chút lộn xộn. . . . . .
Lúc ấy đầu óc trống rỗng, cả người đều ở trạng thái nói xằng nói bậy, giờ phút này cô hoàn toàn không nhớ nổi mình nói lung tung cái gì, chỉ nhớ rõ cuối cùng Tiểu Huyên nói mệt mỏi muốn về nhà, sau đó Hứa Tri Hằng nói muốn gọi xe giúp các cô, cô từ chối, người đàn ông kia vui vẻ ra mặt rồi đưa họ đi ra khỏi quán cà phê, cũng không khiêm nhường nữa, không hề có một chút lưu luyến nào mà ngồi taxi rời đi.
Tất cả đều vượt ra khỏi tưởng tượng, đứng ở ven đường nhìn xe càng ngày càng xa, Quý Thư Nhan có chút may mắn Hứa Tri Hằng không dây dưa nhiều, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy mất mác.
Ở trên đường trở về cùng Tống Cẩn Huyên, hai người cũng có chút không yên lòng, trở về chỗ ở lại nằm xuống ngủ, cho tới bây giờ. . . . . . Cô tỉnh lại, nhận được điện thoại Hứa Tri Hằng nói buổi sáng tốt lành, sau đó ngồi ngẩn người.
"Ông trời, phiền chết rồi!" Nghĩ tới một ngày một đêm hỗn loạn, Quý Thư Nhan ngã trên giường, cánh tay mảnh khảnh đấm lên giường, rối rắm kêu thành tiếng.
Mặc dù bởi vì Hứa Tri Hằng đột nhiên xuất hiện mà tâm tình trở nên không giải thích được, nhưng đến buổi chiều, Quý Thư Nhan vẫn miễn cưỡng chỉnh sửa lại tâm tình của mình, đi ra bên ngoài vận động.
|