Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 181. Nhà có người vợ đanh đá.(2)
edit: Nguyệt ngạn.
“Này! Nhìn thấy không? Người đàn ông này sao có thể là Diệu Tổng được, nhiều nhất là gương mặt lớn lên giống Diêu Tổng thôi, hơn nữa lại còn là một người đàn ông thích mua đồ giảm giá!” Một phụ nữ nhỏ giọng nói, nhưng những lời này đều bị Nam Cung Diệu nghe thấy, nhưng anh chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Phụ vụ, gói mấy bộ đồ trong tay vợ tôi lại, cả những thứ hồi nãy tôi chỉ nữa...” Nam Cung Diệu chưa kịp nói hết câu thì người phục vụ đã nói.
“Xin tiên sinh chờ một chút, chúng tôi sẽ gọi phục vụ gói đồ lại.” Trong lòng người phục vụ thầm nghĩ, cuối cùng sau một hai năm thì mấy đồ giảm giá đặc biệt cũng đã được người khác mua hết.
“Chờ một chút, những bộ đồ lúc nãy tôi chỉ thì không cần, đồ còn lại thì lấy mỗi kiểu một bộ.” Nam Cung Diệu nói xong liền dịu dàng ôm lấy cái eo nhỏ của vợ.
Lúc này, người phụ vụ mới há hốc mồm ra. Hóa ra người này không phải dạng nghèo hèn mà lại là một thần tài, quả thật mình có mắt như mù. Người phục vụ vội vàng bày ra gương mặt tươi cười chào đón, lấy lòng, nhưng một cái liếc mắt Nam Cung Diệu cũng không cho bọn họ một cái.
“Được được, xin tiên sinh chờ một chút, chúng tôi sẽ nhanh chóng gói lại.” Hai tay người phục vụ đã bắt đầu run rẩy, đây chính là hàng hóa tiêu thụ trong vòng một năm, lần này thì phát tài rồi.
“Cứ quẹt thẻ trước, tôi và vợ tôi còn có việc. Các cô cứ mang quần áo đến văn phòng tổng giám đốc tậo đoàn Nam Cung, tìm Lãnh trợ lý ký nhận là được.” Nam Cung Diệu vô cùng soái khí, ném thẻ vàng đến quầy thanh toán.
Lúc này, tất cả mọi người mà há hốc mồm. Trời ạ! Người đàn ông này thật sự là Nam Cung Diệu – đế vương của giới thương mại, nghe nói tài sản của người này là phú khả địch quốc, khắp nơi trên thế giới đều có tài san đứng tên anh ta.
“Cô, cô, cô là phu nhân của Diệu tổng sao? Chúng tôi quả nhiên là có mắt như mù, cô còn thích cái gì nữa không? Cửa hàng chúng tôi sẽ tặng miện phí cho cô!” Lúc trước người phục vụ này không biết Mộ Hi là phu nhân của tổng giám đốc, nên thái độ rất không lễ phép, còn bây giờ thì lại bắt đầu nịnh bợ.
“Tôi không cần, cám ơn. Thứ ông xã tôi không thiếu nhất chính là tiền bạc. Tôi muốn cái gì anh ấy chắc chắn sẽ mua cho tôi. Còn lòng tốt của các cô thì thôi khỏi đi! Nhưng nói đến kiểu phục vụ khách của các cô thì tôi nghĩ không bao lâu nữa cửa hàng này sẽ đống cửa thôi. Ông xã của tôi là người mềm lòng nên mới mua nhiều quần áo của cửa hiệu như vậy, anh ấy cũng chỉ muốn giúp đỡ các cô mà thôi, nếu không thì ngày mai ngay cả mặt trời các cô chỉ sợ cũng chả thấy được!” Mộ Hi vừa ưu nhã nhận thẻ vàng từ người phục vụ vừa nói.
“Ông xã, chúng ta đi thôi.” Mộ Hi dịu dàng nói.
“Bà xã, chỉ cần em thích, đừng nói là quần áo, ngay cả cửa hiệu nho nhỏ đó anh cũng sẽ tặng lại cho em!” Lời nói này làm cho tất cả phụ nữ phải hâm mộ, ghen ghét!
Khuôn mặt mấy người phục vụ đã tái mét, bọn họ tin tưởng không tính mặt mũi của cửa hiệu khá quy mô này, chỉ cần Nam Cung Diệu nói một câu, chắc chắn bọn họ sẽ phải đóng cửa.
“Ông xã, chúng ta về nhà đi, em nhớ bọn nhỏ.” Mộ Hi làm nũng nói (“Hàn Ngu Chi 2015” là gì... ko hiểu =))))
“Được, chúng ta dọn đường về nhà!” Sau khi hai người về đến nhà, bọn nhỏ đã ăn xong bữa cơm, Nam Nam và ông nội đang chơi đánh cờ, còn Lâm Lâm thì ở một bên chơi đùa với ông cụ.
“Mẹ, Lâm Lâm rất nhớ mẹ... Có phải mẹ Tĩnh Sơ sinh một bé gái hay không?” Lam Lâm ôm chân Mộ Hi hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mẹ Tĩnh Sơ của con sinh một bé trai.” Mộ Hi cười nói, chuẩn bị bế Lâm Lâm nhưng ai ngờ Nam Cung Diệu đã giành ôm cô bé trước.
“Con gái bảo bối của cha có nhớ cha hay không?” Nam Cung Diệu thơm vào má Lâm Lâm một cái rồi bế Lâm Lâm đi mất.
“Sao rồi con trai? Con có thắng được không? Ông nội của con là một cao thủ chơi cờ, rất lợi hại đấy!” Mộ Hi ngồi xuống bên cạnh Nam Nam.
“Mộ Hi à, quả thật thắng nhóc xấu xa này rất lợi hại! Xem ra một đời anh danh này của cha đã bị ngục gã trên tay cháu nội rồi!” Nam Cung Vân lau mồ hôi nói.
“Cái gì? cha là người thua sao? Không thể nào? Nam Nam mới chỉ là một đứa trẻ thôi!” Mộ Hi khó tin hỏi.
“Đúng vậy, là cha thua, không những vậy mà còn thua cực kỳ thảm nữa!” Nam Cung Vân cười nói. Thật ra Nam Nam lợi hại thì ông cũng rất cao hứng, điều này chứng minh đàn ông nhà Nam Cung rất thông minh thôi.
Thật ra... Vì sao Nam Nam lại lợi hại như vậy?
Điều này cũng là Nam Nam đã từng đạt giải quán quân tổ chức trên mạng, tất nhiên ông nội sao có thể là đối thủ của cậu nhóc, nói thật thì lúc này Nam Nam vẫn còn thủ hạ lưu tình với ông nội đấy! Nếu không thì Nam Cung Vân sẽ phải thất bại thảm hại hơn nữa!
“Vậy sao? Hay là con với cha cùng chơi một ván đi, con cũng đang ngứa tay đây.” Mộ Hi nhìn con trai bảo bối dám giết cha chồng mình không con một mảnh giáp, vì vậy nhất thời không đành lòng, nên quyết định cùng ông chơi thê một ván để ông vui vẻ một chút. Người già ấy mà, nhiều khi lại rất giống trẻ con, nhiều khi phải dỗ dành mới được.
“Được. Nam Nam quá lợi hại, hôm nào ông nội sẽ đến để hôc tập con. Hôm nay ông và mẹ con sẽ chơi thêm một ván.” Nam Cung Vân cười nói. Kỳ thật bây giờ người này càng tức giận thì ông càng hài lòng, cũng giống như mình là một đứa trẻ, không cách nào ngăn cản được.
“Vậy thì con giao cho mẹ đấy. Con đi hoạt động tay chân một chút.” Nam Công chạy ra ban công. Vì gần đây cậu có học được mấy chiêu thức khá lợi hại của dượng Thiên Vũ, nên bây giờ phải tập luyện cho tốt mới được.
“Con đi chơi đi.” Mộ Hi ngồi vào vị trí của Nam Nam, bắt đầu cùng bố chồng chém giết lẫn nhau.
Nháy mắt đã 3 tiếng trôi qua.
Nam Cung Diệu kể cho Lâm Lâm nghe một câu chuyện cổ tích, nháy mắt cô bé đã ngủ mất, còn Nam Nam thì vẫn nằm trên giường đọc sách.
“Cha à, đã không còn sớm nữa rồi, cha mau đi ngủ sớm đi. Hôm nay là ngày cha được ngủ cùng với mẹ đấy...”
Nam Nam thấy cha mình ngắm nhìn em gái ngủ đến mức say sưa, vì thế liền tốt bụng nhắc nhở. Ai ngờ Nam Nam vừa nói xong, Nam Cung Diệu đã bật dậy. Trời ạ! Cuối cùng thì cũng đến phiên mình, đáng chết, vậy mà mình lại ngắm con gái đến quên cả chuyện này, đây không phải là đang lãng phí thời gian sao? Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, một tuần anh chỉ được ở bên vợ có 3 buổi tối thôi đấy!
“Con trai, đi ngủ sớm đi.” Nam Cung Diệu lấy tốc động nhanh nhất lao xuống lầu nhưng lại th6ý cô vợ nhỏ của mình vẫn còn đang chăm chú đánh cờ.
“Trời ạ! Tiểu tổ tông của tôi ơi, đã mấy tiếng trôi qua mà hai người vẫn còn đánh cờ sao? Giải tán, giải tán, quá muộn rồi!” Nan Cung Diệu không thể kiên nhẫn được nữa nên liên tục thúc giục hai người.
“Thằng nhóc xấu xa, mới có vài tiếng thôi chứ mấy. Bây giờ mới 8 rưỡi. Không muộn, không muộn, chúng ta chơi thêm một ván nữa.” Có vẻ Nam Cung Vân đã bớt cơn nghiện.
“Đúng vậy. Ông xã, anh cứ đi ngủ trước đi. Em muốn chơi thêm một ván nữa.” Mộ Hi cũng không thèm để ý Nam Cung Diệu, phất tay nói.
“Cha à! Ngài có phải cha ruột của con không? Cha có phát hiện con trai của cha đang rất vội hay không?” Lúc này Nam Cung Diệu đã rất ngấp, vì vậy đành hô to với ông cụ.
“Con vội thì mau đi toilet đi, ở trong này ồn ào làm gì?” Nam Cung Vân cũng không hê ngẩng đầu nhìn con trai, giống Mộ Hi phất tay với Nam Cung Diệu, ý bảo anh mau đi đi.
“Cha thật quá đáng! Cháu trai của cha áp bức con, bây giờ cha cũng muốn áp bức con sao? Hôm nay là ngày con dâu và con trai của cha được ngủ cùng một giường, lão nhân gia ngài nỡ nhẫn tâm chiếm vợ của con sao?” Nam Cung Diệu đi dép lê, đứng trước mặt lão gia tử ra sức thuyết phục.
“Cái gì? Đúng là thằng nhóc xấu xa, con chỉ có tiền đồ như vậy thôi sao? Thôi được rồi, tôi tra con dâu lại cho cậu, được chưa? Ha ha...”
Cuối cùng thì Nam Cung Vân cũng hiểu con trai mình đang vội chuyện gì. Hóa ra là nó muốn con dâu! Cũng khó trách, từ khi ông chuyển tới đây thì phát hiện một tuần con trai chỉ được ngủ với con dâu ba ngày, quả thật là hơi ít, dù sao thì tụi nó cũng còn trẻ! Điều này có thể hiểu được.
“Nam! Cung! Diệu! Anh ở trong này ồn ào làm gì? Anh xem, ngay cả cha cũng bị anh đuổi đi rồi kìa!” Mộ Hi không vui hỏi.
“Trước tiên em không cần lo lắng cho ông đâu, quản lý mình cho tốt là được! Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi lên lầu.
“Em làm sao?” Mộ Hi khó hiểu hỏi.
“Bà xã của anh à, có phải chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng hay không?” Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi hỏi.
“Được, hôm nay em sẽ hoàn thành đúng nghĩa vị của mình, Đi thôi.” Mô Hi làm tư thế mời Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu khinh ngạc, cô gái ngốc của mình muốn chơi cái gì sao? Nhưng dù sao cũng phải tắm rửa. Vì vậy Nam Cung Diệu liền đi đến phòng tắm.
Chỉ một lát sau, Mộ Hi cũng xuất hiện tbên cạnh phòng tắm.
|
Chương 181: Nhà có người vợ đanh đá.(3)
Edit: Nắng.
"Bà xã, sớm biết vậy thì chúng ta cùng nhau tắm rồi, có thể chà lưng giúp nhau." Nam Cung Diệu thoải mái nằm ở trên giường, biểu hiện dáng vẻ chờ vợ yêu đến thị tẩm.
"Bà xã, đã tắm rửa sạch sẽ, có thể." Nam Cung Diệu biểu hiện mình rất biết điều, thật ra, trong lòng anh rất hưng phấn, vì không biết cô vợ nhỏ sẽ làm gì mình?
"Cởi tất cả quần áo bên ngoài ra." Mộ Hi dùng giọng nói vì mình phục vụ.
"Vâng, tuân mệnh, cởi ngay đây." Nam Cung Diệu nhảy dựng lên từ trên giường, nhanh nhẹn lột bỏ cả đồ lót, cả người trần trụi.
Mặc dù biểu hiện của Mộ Hi rất bình tĩnh, nhưng thật ra, trong lòng đã không còn bình thản như vậy, khuôn mặt cũng ngày càng hồng.
"Khụ khụ, đề phòng anh phản kháng, em muốn trói anh lại, có được không?" Mộ Hi cười dịu dàng, phóng điện cho Nam Cung Diệu, lúc này, dù Mộ Hi nói gì thì anh cũng đồng ý.
"Bà xã thích là được, anh không sao." Đôi mắt Nam Cung Diệu si mê nhìn Mộ Hi, thấy cô vợ rút một chiếc thắt lưng ra, trói cố định hai chân Nam Cung Diệu vào giường.
"Bà xã, em muốn chơi trò hành hạ ông xã sao?" Nam Cung Diệu hỏi, anh biết bà xã yêu anh, sẽ không làm anh bị thương, nên anh không phản kháng, thoái mái cho Mộ Hi trói luôn hai tay vào giường.
"Làm sao vậy? Anh sợ sao?" Mộ Hi đáng thương hỏi, ý muốn nói, nếu anh sợ, chúng ta không chơi trò này nữa.
Làm sao Nam Cung Diệu có thể để cho cô vợ nhỏ thất vọng được.
"Nói gì vậy, đến đây đi, hôm nay anh là của em, muốn làm sao thì làm." Nam Cung Diệu nghĩ thầm: Dù sao lát nữa người thoải mái cũng là anh.
"Vâng, cám ơn ông xã, anh thật tốt." Mộ Hi nhẹ nhàng hôn lên môi Nam Cung Diệu, bàn tay nhỏ bé bắt đầu sờ soạng.
Bắt đầu Nam Cung Diệu thấy thật thoải mái, nhưng sau đó thì thảm, vì sau khi Mộ Hi thoải mái, liền nằm lên người Nam Cung Diệu, không chịu nhúc nhích, dáng người lại đẹp như vậy.
Sau một lúc nghỉ ngơi.
"Bà xã thân ái, rõ ràng em không bằng anh, nhanh thả anh ra, sau đó..., chắc chắn ông xã anh đây sẽ cho em đến lần hai." Nam Cung Diệu hưng phấn nói.
"Cám ơn, nhưng em muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon nhé." Mộ Hi miễn cưỡng nói.
"Này? Bà xã, em quá tàn nhẫn, em muốn ngủ, tốt xấu gì cũng phải cho anh mặc đồ lót vào chứ, nếu không sẽ rất khó coi, lỡ may các con đi vào thì mất mặt lắm!" Nam Cung Diệu đáng thương nói, khiến cho Mộ Hi cười to một trận.
"Bây giờ em đã hoàn thành nghĩa vụ, nhiệm vụ bây giờ của anh là ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, ok?" Mộ Hi hỏi.
"Không ok!" Nam Cung Diệu đau khổ trả lời.
"Em đây không còn cách nào nữa, thân thể em đã làm nghĩa vụ của người vợ rồi, vậy anh còn muốn thế nào nữa? Mộ Hi vô tội nói.
"Được, em trả thù anh phải không? Con trai? Con trai? Cứu mạng!" Bỗng nhiên Nam Cung Diệu kêu to.
Khiến cho Mộ Hi sợ đến mưc cuống quýt lấy chăn che người Nam Cung Diệu, cô sợ con trai sẽ chạy đến đây, tình trạng bây giờ sợ rằng con trai sẽ nghĩ cô muốn giết ba ba cậu!
Quả nhiên, Nam Nam dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
"Sao vậy mẹ? Cha kêu cứu mạng là sao?" Nam Nam ở ngoài cửa hỏi, vì Nam Nam đã lớn, biết cố một số chuyện cần tránh đi.
"Con trai, không có gì, con đi ngủ đi!" Mộ Hi nói.
"Con trai, cứu mạng" Nam Cung Diệu lại kêu lên một tiếng.
Mộ Hi sợ hãi cuống cuồng che miệng Nam Cung Diệu, chỉ tây vào anh, dùng ánh mắt uy hiếp anh, ý là, nếu anh dám kêu, em sẽ dùng bít tất nhét vào miệng anh.
Nam Cung Diệu im lặng! Nhà có vợ đanh đá! Muốn cầm tất nhét vào miệng chồng! Nam Cung Diệu phát hiện bi kịch nhân sinh đã bắt đầu.
"Mẹ?" Ai ngờ, ngay lúc Mộ Hi cầm bít tất lên, một tay còn bịt chặt miệng Nam Cung Diệu, con trai đã đứng ở trước giường.
Mộ Hi luống cuống, bít tất rơi thẳng xuống mặt Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu đau buồn, cô vợ nhỏ dám đối xử với anh như vậy, khi nào anh lấy lại được tự do, chắc chắn sẽ xử lí cô! Thật là mất mặt với con trai!
"Con trai? Mẹ, mẹ đang giỡn chơi cùng ba ba con ấy mà." Mộ Hi vừa cầm bít tất vừa xoa nắn mặt Nam Cung Diệu.
"Mẹ, mặt ba ba không phải là bàn giặt đồ, con lo là mặt ba ba bị mẹ xoa cho biến dạng!" Nam Nam đau lòng nói.
"Cái kia, cái này, là như vậy, Nam Nam! Vì ba ba của con quá đẹp trai, hôm nay mẹ và ba con đi ra ngoài chơi, có rất nhiều cô gái nhìn ba con đấy, nên mẹ hi vọng ba ba con đừng đẹp trai như vậy!" Mộ Hi dùng giải thích cẩu huyết, ngay cả cô cũng không tin nổi, con trai thông mình như vậy thì sao có thể tin được!
Nam Cung Diệu ở một bên xem kịch vui, trong tình huống này tốt nhất anh không nên nói lời nào hết, vì lúc con trai rời đi, Mộ Hi sẽ phát uy, vi vậy tốt nhất là để con trai dạy dỗ cho bà xã.
~Hết 181~
|
Chương 182: Chim bồ câu trắng làm việc lại (1)
"Cái này, hay là bởi vì cha con quá đẹp trai, nên mẹ muốn giấu cha con đi, nhưng mà, cha không ngoan, nên mẹ liền trói cha."
Mộ Hi thấy con trai chẳng những không tin, ánh mắt còn như thẩm vấn cô, trong lòng cô hoảng sợ một phen, dáng vẻ con trai tựa như thời điểm ban đầu biết Nam Cung Diệu, cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, một bộ bậc đế vương uy nghiêm.
Mộ Hi bất đắc dĩ cúi đầu, bắt đầu cởi dây thừng giúp ông xã, nhỏ giọng nói.
"Nhanh lên một chút giúp em đuổi con trai đi, lát nữa tùy anh chơi." Mộ Hi nói nhỏ bên tai Nam Cung Diệu.
"Nam Nam cha và mẹ con đùa giỡn đấy, vừa rồi cha cho là mẹ con thật sự muốn nhét vớ vào trong miệng cha? Nên cha mới tìm con trai đến giúp đỡ, cám ơn con trai, không sao, trở về đi."
Nam Cung Diệu nghiêm túc giải thích, hi vọng con trai bỏ qua cho bọn họ, bởi vì ánh mắt của con trai đã rất lạnh, ánh mắt kia phải không cho phép nói dối, cậu nhìn hai người trước mắt ở không đi gây chuyện.
Nam Nam không nói gì, rồi rời đi, muốn hiểu cách nghĩ của người lớn có lẽ còn cần một ít thời gian nữa, bởi vì dù sao cậu còn nhỏ, chẳng lẽ người lớn cũng thích chơi trò trẻ con? Tựa như vừa rồi có lẽ cha và mẹ đang chơi trò thú vị?
Tội nghiệp Nam Cung Diệu đang suy nghĩ làm sao hành hạ vợ yêu, ai ngờ, Mộ Hi vù vù chạy đến WC, lát nữa ra ngoài rất ân hận.
"Bà xã, làm sao vậy?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Khụ khụ, ông xã, chúc mừng anh, tối hôm nay có thể nghỉ ngơi một chút, khuya lắm rồi ngủ đi." Mộ Hi nói xong chuẩn bị nằm xuống.
"Này? Cô gái, em thật là quá đáng, em muốn để anh chết cháy phải không?" Nam Cung Diệu dường như muốn nhảy dựng lên ở trên giường.
"Vậy, anh nói thật sự khó chịu, thì đi dội nước lạnh đi!" Mộ Hi bất đắc dĩ nói.
"Tại sao? Có bình chữa lửa sẵn, anh còn lâu mới đi dội nước lạnh!" Nam Cung Diệu phản bác, chuẩn bị bắt đầu hành động. Hàn Băng Tam D=D=L=Q=D
"Chờ một chút, anh thật sự không đi dội?" Mộ Hi lại hỏi.
"Không đi." Nam Cung Diệu kiên quyết trả lời, lần này dù thế nào đi nữa tay chân anh cũng đã tự do, vợ yêu muốn chạy, không có cửa đâu, nhất định chăm sóc cô thật tốt, vừa rồi dám hành hạ anh như vậy! Làm hại cả người anh giãy dụa, chính là vớt không được, còn để con trai chế giễu!
"Vậy thì tốt, dì cả của em đến rồi!" Mộ Hi nói.
"Cái gì?" Nam Cung Diệu rống to.
Ai ngờ, lúc này, Nam Nam đẩy cửa ra.
"Làm ơn, nhỏ giọng một chút, thật là bị cha mẹ phiền chết! Tối khuya không ngủ, lăn qua lăn lại vớ vẩn làm cái gì!"
Rầm ——
Cửa đóng lại, Nam Nam thậm thậm chí không cho bọn họ cơ hội giải thích, rồi rời đi.
Nam Cung Diệu cảm giác trước mắt một vệt đen, một màn đen!
Nam Cung Diệu đứng dậy đi tới phòng tắm, Mộ Hi đau lòng nhìn em trai cao cao tại thượng của ông xã, biết anh chuẩn bị đi dội nước lạnh.
"Khụ khụ, chờ một chút, bổn cung hôm nay liền bất cứ giá nào, tới đây." Mộ Hi cười như không cười nói, thật ra thì, nhìn ông xã tức giận như đứa bé đi tới phòng tắm, Mộ Hi cảm giác rất thú vị.
"Em yêu, van xin em tha cho anh đi, anh sẽ đi tắm ngay bây giờ, dập lửa!" Nam Cung Diệu cho là vợ yêu chơi đến nghiện, biết hiện tại không thể làm, cố ý hành hạ anh sao!
"Không tới đừng hối hận nha, vốn là muốn giúp anh sập lửa, xem ra là không cần em, thôi đi!" Mộ Hi chuẩn bị lên giường ngủ.
"Cái gì? Cái gì? Giúp anh dập lửa? Bà xã em muốn dập thế nào?" Nam Cung Diệu lập tức hứng thú, đi nhanh về phía vợ yêu.
"Cái đó, cái đó, chỗ của anh rửa sạch rồi sao?" Mộ Hi chỉ chỉ phía dưới nói, Nam Cung Diệu lập tức hiểu ý gì.
"Em yêu, hiện tại ông xã đi tắm lần nữa, bảo đảm khiến nó thơm phức."
Nam Cung Diệu hấp ta hấp tấp chạy vào phòng tắm, trong miệng còn ngâm nga hát, kỳ quái chính là, trong miệng anh hát lại là bài hát i năm đóMộ H hát, người đàn ông này thật sự là kỳ quái, lâu như vậy, anh còn thích bài hát lỗi thời này.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu chạy đến.
"Em yêu, có muốn kiểm tra vệ sinh một chút không?" Trong lòng Nam Cung Diệu vui sướng, vốn cho là hôm nay chỉ ăn đơn thuần, không ngờ không chỉ có thịt, còn là vị thịt ngon siêu cấp, không chỉ có thể dập lửa, còn có phúc lợi, quá tuyệt vời.
"Làm trò, đến trên giường nằm đi, tắt đèn, nếu không em ngại!" Mặt của Mộ Hi đã rất đỏ, không cần soi gương cô cũng biết đỏ, bởi vì lúc này mặt rất nóng.
"Tuân lệnh." Nam Cung Diệu khỏa thân chào một cái, sau đó ngoan ngoãn nằm lên giường.
Mộ Hi tắt đèn, đương nhiên là Nam Cung Diệu thử một cách chơi mới, một đêm đó, anh vẫn ôm chặt vợ yêu, không bỏ buông cô ra được, bởi vì anh càng yêu cô vợ nhỏ của mình, thật là s9áng yêu, không chỉ có dã man, vẫn còn thẹn thùng, luôn là ngột người phụ nữa luôn luôn thay đổi, luôn làm cho người ta vui vẻ.
Buổi sáng.
"Bà xã?" Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi từ phía sau.
"Ừ." Mộ Hi miễn cưỡng ừ một tiếng, thật ra thì, cô còn chưa tỉnh, bình thường chờ Mộ Hi tỉnh ngủ thế nào cũng hơn chín giờ.
Hiện tại Nam Cung Diệu cho vợ yêu ngủ thêm một lát, giờ làm việc cũng đẩy xuống nửa tiếng sau, anh cũng thành người đi làm muộn của công ty, trước kia anh luôn đến sớm, hết cách rồi, mỗi ngày anh đều có kiên nhẫn chờ vợ yêu đi cùng, bởi vì anh cảm thấy mang vợ yêu theo bên cạnh như vậy rất yên tâm, cũng rất thực tế.
"Anh yêu em." Nam Cung Diệu rất dịu dàng nói.
"Em hận anh." Nhưng vợ yêu giống như không mua sổ, Nam Cung Diệu nhíu nhíu mày, nội tâm rất rối rắm, thật là người phụ nữ ngốc, ba chữ này nếu anh nói với người khác, sợ rằng những người phụ nữ kia sẽ vui đến ngất đi, vợ yêu ngược lại, chẳng những không cảm động, đáp lại một câu: Em hận anh.
"Tại sao?" Nam Cung Diệu uất ức nói.
"Quấy rầy em ngủ, liền hận anh!" Mộ Hi trả lời, cái miệng nhỏ còn chẹp hai cái, bộ dáng kia giống như ngủ không tệ, tâm tình cũng rất tốt.
"Có phải tối hôm qua ăn rất ngon hay không, nhìn em bây giờ cũng hiểu được, không vội, buổi tối sẽ cho em ăn." Nam Cung Diệu cười nói, ai ngờ Mộ Hi chợt ngồi dậy, tỉ mỉ suy nghĩ một chút tình cảnh tối hôm qua, mặt từ từ liền đỏ lên.
"Ăn ngon cái đầu anh, ngày hôm qua trong miệng bà cô đây đã đi vào trong vạch đen nha!" Mộ Hi xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Cái gì vạch đen?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Bà ngoại ơi, chính là tóc đen của anh, lông màu đen." Mộ Hi rống to, ngay sau đó lại che miệng lại, biết giọng mình quá lớn, tối hôm qua con trai đã phiền bọn họ, hiện tại nếu để con trai nghe được làm sao mà chịu nổi!
"Ha ha. . . . . ." Nam Cung Diệu chợt cười to, bởi vì vợ yêu thật là đáng yêu, bộ dáng quả thực là siêu đáng yêu, Nam Cung Diệu càng yêu vợ yêu hơn.
"Cười cái gì? Chúng ta bây giờ ngay cả uy tín ở trước mặt con trai cũng chưa có, ngày hôm qua con trai rất bất mãn với chúng ta!" Mộ Hi khổ sở nói.
"Bà xã đừng lo lắng, anh tin con của chúng ta, nó chỉ là cố ý dọa chúng ta một chút, thật ra thì, con trai rất thích chúng ta, nhất là em, em yêu, anh đã yêu em yêu không thể hình dung." Nam Cung Diệu chợt nói rất thâm tình, Mộ Hi lập tức ngây người, dáng vẻ khi ông xã nghiêm túc thật là đẹp trai.
"Ông xã, về sau anh phải ngoan ngoãn, không nên trêu chọc bất kỳ cô gái nào, nếu không em sẽ thiến anh, để anh thành thái giám!" Bàn tay nhỏ bé của Mộ Hi vuốt ngũ quan tuấn mỹ của Nam Cung Diệu nói.
"Vâng, tuân lệnh, đời này anh đều là của em, một mình em." Nam Cung Diệu nói.
"Không, cha không phải của một mình mẹ, là của chúng con nha! Mẹ ích kỷ, mẹ giành cha với chúng con!" Lâm Lâm chợt đưa đầu ra nói, sau đó chính là Nam Nam cũng đưa đầu ra, cứ như vậy cửa mở nửa, đầu hai đứa bé sắp xếp thật chỉnh tề, Lâm Lâm ở dưới, Nam Nam ở trên.
"Bảo bối, tới đây, mẹ yêu các con, hôn một cái." Mộ Hi vui vẻ nói, sáng sớm bọn nhỏ tới tìm bọn họ, chứng tỏ bọn nhỏ yêu cha và mẹ.
"Mẹ, còn chưa đánh răng, đừng hôn người ta nha!" Bàn tay nhỏ của Lâm Lâm dùng sức đẩy Mộ Hi ra.
Người một nhà ở trên giường đùa giỡn, Nam Cung Diệu cảm giác ở cùng bọn nhỏ, cùng nhau rất hạnh phúc.
Mộ Hi và Nam Cung Diệu ăn xong liền đến công ty, Nam Cung Diệu biết vợ yêu có lúc, không tới thời gian ăn cơm liền la hét đói, nên Nam Cung Diệu ở nhà mang theo một ít bánh ngọt, đây chính là chuẩn bị vì người phụ nữ mình yêu, anh đường đường là tổng giám đốc của công ty, trong tay trong túi lại có ít bánh ngọt, nói ra ai sẽ tin!
Quả nhiên, Mộ Hi bận rộn cho tới trưa, mới vừa trở lại chỗ ngồi, liền bắt đầu la hét đói.
"Thư ký Mộ, đi vào một chút." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, Mộ Hi cho là chuyện công việc, cho nên nhanh chóng đi vào, gần đây chuyện công việc cô đã thành thói quen, nếu phải đi làm, thì không thể thật giả lẫn lộn, cho nên Nam Cung Diệu đương nhiên sẽ sắp xếp cho vợ yêu một ít công việc.
Chương 182: Chim bồ câu trắng làm việc lại (2)
"Diệu tổng." Ở công ty, Mộ Hi thường xuyên gọi như vậy, trừ phi lúc không có người, cô sẽ gọi là ông xã .
"Đói bụng không? Cho." Nam Cung Diệu cầm túi điểm tâm đưa cho vợ yêu, chỉ thấy hai mắt Mộ Hi sáng lên, mặc dù vẫn chưa mở ra nhưng đã ngửi thấy được mùi thơm rồi.
"Ông xã, yêu anh chết mất, vậy mà giấu đồ ăn ngon." Mộ Hi hưng phấn nhận lấy bánh ngọt, bắt đầu ăn, người đàn ông của mình dĩ nhiên không cần khách khí.
"Ăn quá ngon, ông xã, anh muốn tới ăn cùng không?" Mộ Hi hỏi.
"Anh chỉ muốn ăn em, cái khác không có hứng thú!" Nam Cung Diệu nâng cằm nhìn vợ yêu ăn.
"Anh là đàn ông, anh không thể nghĩ đến cái khác sao? Trong đầu toàn phụ nữ, phụ nữ, người ta sẽ cười nhạo anh nha." Mộ Hi nói.
"Anh muốn người phụ nữ của mình, bọn họ quản được!" Nam Cung Diệu nói.
"Bọn họ không xen vào, nhưng em không chịu nổi!"
"Bà xã, từ từ thành thói quen, hiện tại anh trừ công việc chính là muốn em, nghĩ ăn em thế nào, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ bồi dưỡng em thành một cao thủ lợi hại trên giường, hoặc là cao cao thủ." Nam Cung Diệu vừa nói xong, Mộ Hi liền phun.
Nam Cung Diệu cầm khăn giấy lên lau miệng cho vợ yêu.
"Cao cái đầu anh nha, anh coi em là ai chứ? Chẳng lẽ em chỉ có khả năng này sao?" Mộ Hi ngoài miệng nói như vậy, thật ra thì, ở trong lòng đã bắt đầu bí mật thực hiện lý tưởng của mình, chính là tối hôm nay ngày đầu tiên cô lên sân khấu hát.
"Bà xã, tối nay anh dẫn em đi chỗ này, bảo đảm em sẽ thích." Nam Cung Diệu cưng chiều sờ sờ đầu Mộ Hi nói.
"Đi đâu? Không bằng kêu lên bọn nhỏ đi cùng." Mộ Hi nghe thấy đi chơi, trong lòng xoắn lại, tối hôm nay không thể được, cô còn phải ra ngoài hát.
"Phòng hát Cửu Châu." Nam Cung Diệu vừa nói xong, nước Mộ Hi uống vào trong miệng, lại phun ra, sẽ không trùng hợp, chẳng lẽ ông xã cũng biết cô muốn làm việc lại?
"Khụ khụ. . . . . ."
"Bà xã, em làm sao vậy?" Nam Cung Diệu hỏi, đồng thời, cũng rất tò mò, tại sao phản ứng của vợ yêu mãnh liệt như vậy?
"Không có gì, chỗ đó sao có thể đưa trẻ con đến, chỗ đó không thích hợp với trẻ con, không được, không được, hơn nữa, em vừa nhận một công việc." Mộ Hi chột dạ nói.
"Nhận công việc? Em nhận công việc gì?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Chính là mỗi cuối tuần em muốn lên khóa phác thảo cho bọn nhỏ, thật xin lỗi ông xã, bây giờ mới nói cho anh biết." Mộ Hi cười nói, khuôn mặt lộ ra áy náy.
"Tại sao phải vất vả như vậy? Trong nhà lại không thiếu tiền xài." Nam Cung Diệu đau lòng hỏi.
"Em khổ cực học vẽ tranh, cũng không thể hoang phí! Em quyết định muốn truyền xuống, cho nên liền nhận một lớp học." Mộ Hi bình tĩnh trả lời.
"Vốn là hôm nay anh muốn dẫn em đi nghe hát!" Nam Cung Diệu thất vọng nói.
Thật ra thì, thời điểm Mộ Hi đồng ý làm thư ký cho anh, Nam Cung Diệu liền nghĩ đến vợ yêu hẳn sẽ buông tha vẽ tranh như vậy, bởi vì anh thấy buổi tối vợ yêu thường sẽ cầm bút ra vẽ lên giấy, đây là một loại nhiệt tình yêu thương, Nam Cung Diệu hiểu, dù sao dạy tất cả đều là học sinh, để vợ yêu tiếp tục sở thích của mình đi, cả đời người nếu như không thể làm chuyện mình thích rất là tiếc nuối!
"Được rồi, nhưng mà, không nên vất vả quá, nếu không anh sẽ đau lòng." Nam Cung Diệu ôm vợ yêu vào lòng, hiện tại anh chỉ cần vợ yêu vui vẻ, cái gì cũng không quan trọng.
"Ông xã, anh đã lâu chưa đến phòng hát Cửu Châu rồi, tại sao đột nhiên muốn đi vậy?" Mộ Hi cố ý tò mò hỏi.
"Bà xã, em còn nhớ người bạn của em hát ở phòng hát Cửu Chau không, chim bồ câu trắng đó, giọng nói rất giống em, dường như là một người. Tối hôm nay cô ấy làm việc lại." Nam Cung Diệu nói. Hàn Băng Tâm dien%dan&le<quy>don?
"Nha, thật sao? Cô ấy trở về rồi, không phải nói lập gia đình sao? Quá đáng tiếc tối hôm nay em đi không được!" Mộ Hi làm bộ hưng phấn nói.
"Nếu không, em đừng lên lớp? Chúng ta cùng đi." Bây giờ một khắc Nam Cung Diệu cũng không muốn rời khỏi vợ yêu, yêu thích không buông tay.
"Không được nha, đồng ý bọn nhỏ đương nhiên là phải đi, nói phải giữ lời, hơn nữa, em không thích đi chỗ đó, quá ồn, em không có hứng thú với nghe hát, em vẫn là thích vẽ tranh, vẽ tranh." Mộ Hi rất nghiêm túc trả lời Nam Cung Diệu, thật ra thì trong lòng đang suy nghĩ: em không thích nghe hát, em thích hát hơn.
"Vậy cũng tốt, về sau, mỗi cuối tuần, chúng ta liền thực hiện sở thích của mình." Nam Cung Diệu coi như là đồng ý, Mộ Hi cười mờ ám, Nhóc con, không trị được anh!
Buổi tối, Mộ Hi đơn giản ăn diện một chút, để mình nhanh nhẹn một chút, Nam Cung Diệu muốn đưa Mộ Hi đi, nhưng mà Mộ Hi kiên trì tự mình đi, bởi vì cô không cần đi đến đâu, cũng mang ông xã, giống như rời khỏi ông xã cái gì cũng không làm được!
Dĩ nhiên, Nam Cung Diệu cũng cho Mộ Hi cơ hội thể hiện năng lực mình, nhìn cô ra khỏi nhà, trở về nhà đi chơi cùng bọn nhỏ, bởi vì cách thời gian chim bồ câu trắng hát còn hơn hai tiếng nữa.
Mộ Hi đi tới phòng hát Cửu Châu, đi vẫn là lối đi chuyên dụng kia, dùng vẫn là phòng hóa trang của mình, dĩ nhiên bên trong đã sửa chữa rồi, cực kỳ xinh đẹp, trong tủ quần áo, đồng phục Mộ Hi diễn nhiều không kể xiết, hơn nữa mỗi món đều rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là tìm chuyên gia thiết kế, xem ra lần này ông chủ phòng hát Cửu Châu rất coi trọng Mộ Hi làm việc lại.
Bởi vì Mộ Hi phải mang mặt nạ, cho nên hóa trang đơn giản, chỉ là thoa son môi hồng hồng lên miệng nhỏ, bởi vì đây là trận đầu, Mộ Hi mặc một chiếc ôm sát eo màu đỏ, dưới chân là một đôi giày cao gót thủy tinh, mặt nạ cũng là tìm chuyên gia thiết kế, rất tinh xảo, thiết kế vừa đơn giản lại lộ vẻ cao quý, bịt mắt hai bên còn có mấy chiếc lông chim bồ câu trắng như tuyết.
Đã đến giờ, Mộ Hi ưu nhã đi về phía sân khấu.
"Các vị tiên sinh, các vị phu nhân, xin chào mọi người, tôi là chim bồ câu trắng, rất vinh hạnh trở lại phòng hát Cửu Châu hát cho mọi người lần nữa, cám ơn mọi người vẫn thích chim bồ câu trắng hát, kế tiếp tôi muốn biểu diễn cho mọi người chính là ca khúc mới tôi tự viết: 《 trở về đi 》."
Tiếp theo âm nhạc vang lên, Mộ Hi ưu nhã cầm micro đi tới giữa sân khấu .
Dưới ánh trăng, nghĩ đến anh, lặng lẽ, giọt nước mắt rơi xuống.
Nhớ lại bao nhiêu lời yêu thương, mỗi đoạn chuyện cũ dâng lên chìm xuống.
Nhìn mây trôi, không nói lời nào, cô đơn sao? Buồn khổ sao?
Nhớ tới trăng sáng ngày đó, hai người cười nói lời yêu thương.
Trong lòng anh, mau trở về chứ?
Nơi này mới là quê nhà hạnh phúc.
Trài qua ly biệt, lại tương tư. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thật ra thì, bài hát này là Mộ Hi viết đường tình yêu gập ghềnh của cô và Nam Cung Diệu, cô là gọi người yêu của mình quay lại.
Nam Cung Diệu ở phòng trên lầu hai, ở cùng anh còn có Lãnh Đông, anh biết Lãnh Đông cũng là fan của chim bồ câu trắng, Lãnh Đông bình thường không nói một lời, nhưng mà, chỉ thích nghe chim bồ câu trắng hát, giống như chim bồ câu trắng hát có thể đưa người ta tới một không gian khác, không buồn không lo, cảm giác đó rất đẹp.
Bọn họ nhắm mắt lại nghe, ngời phụ nữ này nhất định trải qua yêu hận ly biệt, nếu không, cô hát không ra loại thương cảm ly biệt đó, còn có tâm tình muốn gọi người yêu quay lại này, Nam Cung Diệu cảm động sâu sắc, bài hát này viết rất giống anh và vợ yêu ly biệt rồi đoàn tụ, yêu thương mất mà được lại.
"Anh Diệu, nhắm mắt lại nghe, anmh có phát hiện âm thanh này rất giống. . . . . ." Lãnh Đông chưa nói xong, mà chăm chú nhìn Nam Cung Diệu, ý là anh nghe ra sao?
"Đúng, rất giống." Nam Cung Diệu biết Lãnh Đông nói là giống ai, nhưng mà, không thể nào, vợ yêu rất ít ca hát, dường như cô rất ít khi tiếp xúc âm nhạc.
"Quả thực là giống như đúc, nhất là, cảm giác đó." Lãnh Đông hưng phấn nói, nếu như chim bồ câu trắng này là Mộ Hi, vậy quả thực quá hoàn mỹ rồi, người phụ nữ xuất sắc như vậy rất hiếm.
"Cậu hoài nghi?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Không phải là DDLQD không có khả năng?" Mấy năm trước Lãnh Đông cứ như vậy hoài nghi, hiện tại anh vẫn tin cảm giác của mình, mặc dù đàn ông không có giác quan thứ sáu, nhưng mà, nội tâm khẳng định rất mãnh liệt.
"Nghe nhạc đi, cậu nghĩ nhiều rồi." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
Lãnh Đông nghĩ thầm: Thật sự là anh nghĩ nhiều sao?
Mộ Hi không nghĩ tới buổi tối hôm nay nhiều người như vậy, trong lòng ít nhiều rất hồi hộp, hát liên tiếp bốn bài, phải nhanh về nhà, nếu không bị ông xã phát hiện thì phiền toái!
Đến lúc đó, còn không bị một đám chó săn (paparazzi) chặn cửa, không chỉ quấy rầy bọn nhỏ nghỉ ngơi, càng khiến nhà Nam Cung trở thành đề tài để người ta bàn luận, trong nhà có tiền như vậy, con dâu nhà Nam Cung còn ra ngoài hát, sẽ trở thành trò cười!
Mộ Hi bằng tốc độ nhanh nhất thay quần áo xong, rời khỏi phòng hát Cửu Châu.
Về đến nhà, vừa nhìn xe chồng còn chưa có trở về, cô cởi quần áo ra tiến vào phòng tắm, tắm một cái, bởi vì trên người có mùi rất thơm, đều là mùi của những đồng phục diễn kia.
Nam Cung Diệu và Lãnh Đông nghe hát xong, không có trở về ngay, mà là mỗi người uống một ly.
"Cậu cũng không nhỏ, khi nào thì kết hôn với Đồng Đồng?" Nam Cung Diệu hỏi Lãnh Đông.
"Anh Diệu, làm sao anh biết?" Lãnh Đông tò mò hỏi, cậu còn chưa nói cho bất kì ai.
"Tôi nghe Mộ Hi nói, cô ấy nói hai người đang qua lại, bởi vì cô ấy nhìn thấy bức tranh Đồng Đồng vẽ trong nhà cậu, còn có của cậu, rất nhiều, cho nên Mộ Hi đoán được hai người đang qua lại." Nam Cung Diệu nói. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
Thật ra thì, mặc dù Mộ Hi không phải em gái ruột của Lãnh Đông, kể từ sau khi Nam Nam và Lâm Lâm đổi cách xưng hộ gọi Lãnh Đông là cậu, anh và Mộ Hi liền thành anh em chân chính, chỉ là quan hệ này xem ra duy trì không lâu lắm, bởi vì Lãnh Đông sẽ có khả năng từ thân phận anh của Mộ Hi biến thành em rể của Mộ Hi.
"Chúng em muốn tìm thời gian thích hợp hẹn mọi người chung một chỗ, thương lượng chuyện của chúng em." Lãnh Đông chợt ngượng ngùn, hoàn toàn không có lạnh lùng, tỉnh táo như bình thường.
"Được, tôi ủng hộ cậu, chúng ta trở về thôi." Nam Cung Diệu và Lãnh Đông rời đi.
Nam Cung Diệu về đến nhà, thấy bọn nhỏ đều ngủ rồi, anh lặng lẽ trở về phòng ngủ, kỳ quái, tối hôm nay vợ yêu nên thị tẩm, tại sao không có người? Đi đâu? Nhìn thời gian, đi học cũng nên trở lại, Nam Cung Diệu không yên lòng cầm điện thoại di động lên gọi cho vợ yêu, ai ngờ điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Nam Cung Diệu cúp điện thoại, mới phát hiện quần áo của Mộ Hi đều để trên sô pha, cái này chứng tỏ vợ yêu đã quay về.
Ý nghĩ đầu tiên của Nam Cung Diệu chính là vợ yêu ở trong phòng bọn nhỏ, bởi vì có lúc Mộ Hi sẽ kể chuyện cổ tích cho Lâm Lâm trước lúc ngủ.
Đi tới phòng bọn nhỏ mới phát hiện không có bóng dáng của vợ yêu, Nam Cung Diệu lại đi tới phòng khách, trong phòng cũng không có ai, Nam Cung Diệu lại trở về phòng ngủ, bởi vì anh nghĩ đến có phải vợ yêu ở phòng tắm hay không?
Quả nhiên, khi Nam Cung Diệu đẩy cửa phòng tắm ra thì anh trợn tròn mắt, vợ yêu lại có thể ngâm nước tắm ngủ thiếp đi.
Nam Cung Diệu nhẹ nhàng ôm vợ yêu lên, nước trên người thấm ướt quần áo của Nam Cung Diệu, anh không quan tâm, anh chỉ muốn yêu cô gái nhỏ trước mắt, cưng chiều cô, chăm sóc cô. . . . . .
Thật ra thì, Mộ Hi vốn là chưa ngủ, bởi vì ngâm nước tắm, rất thư thái, từ từ liền nhắm mắt lại.
"Ai! Em được lắm đấy, tắm cũng có thể ngủ, sẽ không sợ chìm?" Nam Cung Diệu đau lòng đặt vợ yêu lên giường.
Mộ Hi mơ mơ màng màng biết ông xã trở lại, hơn nữa còn ôm cô đến trên giường, vì vậy, híp mắt cười cười, nhưng không có ý tỉnh dậy.
"Ngoan, ngủ đi." Nam Cung Diệu quan tâm đắp chăn cho vợ yêu.
"Không cho làm chuyện xấu!" Mộ Hi bĩu môi nói nhỏ, dĩ nhiên Nam Cung Diệu cũng nghe thấy, vợ yêu thật là đáng yêu, lại còn nói không cho làm chuyện xấu, làm chuyện xấu gì? Cô ngủ thành như vậy rồi, sao anh nỡ đánh thức cô, cùng lắm thì sáng mai lại muốn.
Ai ngờ lúc này Mộ Hi đạp một cước tới, vừa lúc đạp phải trên người Nam Cung Diệu, một cước này của Mộ Hi nhưng rất có lực, bởi vì bây giờ Mộ Hi ít nhiều cũng là có võ công, cho nên Nam Cung Diệu hơi nhíu mày, sau đó cầm chân không thành thật của Mộ Hi lên, lần nữa đặt vào trong chăn, lắc đầu một cái, đi tới phòng tắm.
Ngày hôm sau, sáng sớm Mộ Hi liền bị Nam Cung Diệu đè ép không thở nổi.
"Anh, làm gì vậy? Sáng sớm liền khi dễ người ta!" Mộ Hi xoa xoa đôi mắt lờ mờ buồn ngủ.
"Ta không khi dễ ngươi khi dễ người nào? Ngươi là lão bà ta." Nam Cung Diệu cười cười nói.
"Đáng ghét, sáng sớm liền làm chuyện xấu!"
"Rõ ràng đây là chuyện tốt, chuyện xấu gì, đúng rồi, bà xã, anh muốn đi công tác mấy ngày, đi Mĩ, khoảng năm ngày, anh sẽ chạy về trước sinh nhật con trai một ngày, sau đó, một nhà chúng ta ra ngoài chơi, chơi thật vui mấy ngày." Nam Cung Diệu nói.
"A, ông xã anh phải đi công tác?" Mộ Hi từ từ ngồi dậy, nhìn Nam Cung Diệu nói.
Thấy ánh mắt Mộ Hi không muốn, Nam Cung Diệu nghĩ muốn mang theo vợ yêu đi cùng, bởi vì anh giống như là không bỏ được cô, nhưng mà, lần này đi nhất định có nguy hiểm, cho nên anh không thể để vợ yêu gặp nguy hiểm.
Đối với tin tức này, Mộ Hi cảm giác rất đột nhiên, bởi vì mỗi ngày ông xã ở cùng với cô, nàng đã thành thói quen, chợt rời đi, trong lòng rất không nỡ, chỉ là với thân phận của ông xã, đi công tác là chuyện rất bình thường!
"Bên kia có một số việc cần xử lý, hết bận anh liền trở lại." Nam Cung Diệu thấy trên mặt vợ yêu không muốn, trong lòng anh càng không đành lòng rời khỏi vợ yêu một bước hơn, nhưng mà, bên kia có chuyện lớn xảy ra, không đi không được.
"Nhưng mà, anh phải đồng ý em, có thời gian thì gọi điện thoại cho em, còn có chính là tối trước khi ngủ phải chat webcam với em có biết không?" Mộ Hi bắt đầu an bài nhiệm vụ cho Nam Cung Diệu.
"Bà xã, tiểu nhân nhất định tuân lệnh, nhưng mà, ngày mai anh lên máy bay, em không cần đi đưa anh." Nam Cung Diệu nói.
"Tại sao?" Mộ Hi không hiểu.
"Bởi vì anh sợ anh không nhịn được đưa em lên máy bay, đến lúc đó, trở lại con trai còn không ăn thịt anh!" Nam Cung Diệu làm bộ đáng thương nói, thật ra thì, Mộ Hi vừa nghĩ, cũng đúng, đến lúc đó con trai nhất định sẽ trừng phạt anh, dám cướp đi mẹ cậu, thật ra thì, lâu như vậy, Nam Nam vẫn là cố ý giành mẹ với cha cậu, chủ yếu vẫn là hi vọng cha cậu vĩnh viễn thương mẹ cậu.
~Hết chương 182~
|
Chương 183: Cải trang (1)
Ngày hôm sau, Nam Nam ôm Lâm Lâm đứng ở trong phòng khách, bởi vì Mộ Hi đã nói cho bọn nhỏ, hôm nay cha của bọn chúng đi công tác, Nam Nam và Lâm Lâm chuẩn bị đi đưa tiễn.
Đương nhiên là Mộ Hi lười nhác nằm ở trong chăn giả bộ ngủ, bởi vì nghĩ đến ông xã phải rời đi vài ngày, đột nhiên trong lòng rất muốn khóc, cho nên cô quyết định giả bộ ngủ, vẫn không muốn phải nhìn ông xã rời đi, miễn cho ông xã không yên tâm vì mình. Mộ Hi cân nhắc, trong khoảng thời gian này thật sự là bị ông xã chiều hư, lại không thể rời bỏ anh, trước kia ở Mỹ hai năm cũng không có nghĩ tới anh như vậy, hiện tại chỉ đi năm ngày, Mộ Hi liền cực kỳ khó chịu.
Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ ngủ xay một chút, mỉm cười đóng kín cửa, sau khi cửa đóng lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh biết rõ cô vợ nhỏ không có ngủ, bởi vì lúc nào đôi lông mi cong cong cũng lay động, bởi vậy Mộ Hi bị lông mi bán đứng, Nam Cung Diệu đoán được cô vợ nhỏ giả bộ ngủ, có lẽ là không muốn cùng anh tách ra, cho nên lẩn tránh loại tình cảnh này.
"Cha chào buổi sáng." Hôm nay Nam Nam mặc vô cùng đẹp trai, một thân âu phục nhỏ vừa người, tóc chải mượt về phía sau, hết sức hoạt bát, bộ dáng giống như đúc với Nam Cung Diệu, nhất là, hiện tại ăn mặc như vậy, càng giống ông già anh đây.
Nam Cung Diệu nhìn con trai và con gái, trong lòng nóng lên, nhất là con trai, lúc nào cũng làm cho anh thấy mình lúc tuổi còn trẻ, con trai rất giống anh, điểm này anh biết rõ, con gái càng giống mẹ nó, đương nhiên là bộ dạng Mộ Hi trước kia, đôi mắt to, lông mi cong, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, làn da trắng nõn, như cái búp bê, thật đáng yêu.
Nam Cung Diệu hai đứa bé nhìn trước mắt, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
"Con trai, các con là muốn ra cửa sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Mẹ nói cha phải đi công tác, con và em gái chuẩn bị đi tiễn cha." Nam Nam lạnh lùng nói.
"Vậy, đi thôi." kỳ thật Nam Cung Diệu không yên tâm bọn nhỏ ra cửa, nhưng mà, nhìn thấy bọn nhỏ đã đổi quần áo, không đành lòng cự tuyệt bọn chúng, đành phải đáp ứng!
Sân bay.
"Cha mau trở lại sớm một chút." Nam Nam nói.
"Cha còn nhớ mang đồ ngon trở lại nhé." Lâm Lâm nói.
"Được, bọn nhỏ, về nhà đi, cha đến Mỹ sẽ gọi điện thoại cho các con, bai bai." Nam Cung Diệu thường xuyên đi công tác, nhưng mà, lúc này lại làm cho anh rất khó chịu, nhìn thấy hai đứa bé ngoan ngoãn đứng ở đó, trong lòng anh rất muốn vĩnh viễn cứ ở cùng chúng như vậy, còn có ánh mắt không buông kia, làm cho anh gần như nghĩ buông sẽ bỏ chuyến công tác lần này, chẳng qua bên kia có chuyện lớn xảy ra, nhất định anh phải qua một chuyến.
"Bác nhớ trở lại sớm, nếu không dì nhỏ sẽ rất nhớ bác." Nam Nam nói, bởi vì chuyện của bọn họ, dì nhỏ đã sớm nói cho Nam Nam.
Lãnh Đông nhìn về phía Nam Cung Diệu, ý là anh nói cho bọn nhỏ.
"Này? Anh không cần nhìn tôi, tôi cũng chưa nói với ai, nói không chừng chính là vị kia nói cho con trai tôi biết." Nam Cung Diệu nhìn xem Lãnh Đông nói.
"Bác, là dì nhỏ nói, Lâm Lâm nghe được dì nói yêu bác, bác không nên trách cha nha." Lâm Lâm giọng sữa nói.
"Lúc hai chúng ta nói, con ở đấy khi nào?" Lãnh Đông hoang mang nói.
"Là lúc dì gọi điện thoại nói, bác xấu hổ xấu hổ." Lâm Lâm dùng ngón tay út chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Tốt lắm, bác thừa nhận được chưa, nhóc con còn đi làm ctrof cười cho người ta, nhanh về nhà đi, bác kiếm đồ ăn ngon mang về cho con." Lãnh Đông nói.
"Cám ơn bác, bai bai." Lâm Lâm duỗi bàn tay nhỏ bé ra tạm biệt bọn họ.
Nam Nam và Lâm Lâm được lái xe mang về nhà.
Mộ Hi như thường ngày, đi làm trước, sau đó lại đi tới chỗ Tĩnh Sơ một chuyến, không đi không biết, vừa đi thì giật mình.
Mới vừa vào cửa, Mộ Hi liền nhìn thấy hai tay Âu Dương Hàn ôm con trai bảo bối, Tĩnh Sơ nằm ở trên giường, hình như nhắm mắt ngủ thiếp đi.
"Mộ Hi, cô đã đến rồi." Lúc này dáng vẻ Âu Dương Hàn đâu còn lão đại hắc bang, quả thực chính là một người đàn ông của gia đình.
"Nha đầu thối cậu đã đến rồi? Nhớ cậu muốn chết." Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Mộ Hi đặc biệt vui vẻ, bởi vì mỗi ngày ở nhà cô nghẹn đến nỗi sắp điên rồi.
"Nha đầu kia, vì sao cậu không ôm con trai? Mình thấy vài ngày này Âu Dương Hàn gầy đi thì phải?" Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn nói.
"Mình cũng muốn ôm nó, nhưng mỗi khi thằng nhóc thối đén trong lòng mình sẽ khóc, chỉ cần cha nó thì dỗ được nó, bảo đảm không khóc, mình cũng hoài nghi có phải con mình hay không, ngay cả mẹ cũng không nhận, còn có chỉ có lúc nó bú sữa mới tìm mình, chỉ cần ăn một lần no bụng, lập tức nháo, thật sự là đáng ghét!" Vân Tĩnh Sơ nói.
"Từ từ chịu đựng đi, hiện tại cậu có Âu Dương Hàn giúp cậu ôm đó, lúc trước mình ngay cả bóng dáng của Nam Cung Diệu cũng không có tìm được, trước đây đến một lần anh ấy cũng chưa ôm qua Nam Nam, cậu là đủ rồi!" Mộ Hi nói.
"Xong rồi, từ nhỏ thằng nhóc này cùng nhóm với cha nó, về sau có thể hợp nhau bắt nạt mình không?" Vân Tĩnh Sơ ủy khuất nói.
"Vậy cậu còn không nắm chặt nịnh bợ con trai của mình?" Mộ Hi nở nụ cười ha ha.
"Thân ái, mình đi trước, hôm nào trở lại thăm cậu." Mộ Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Tạm biệt, nên nhớ phải tới thăm mình, nếu không mình sẽ nghẹn chết ở nhà !" Vân Tĩnh Sơ khoa trương nói.
"Âu Dương Hàn, khổ cực." Mộ Hi đi đến cạnh anh ta nói.
"Nói gì vậy, cực khổ nữa cũng đáng, đây là con trai tôi, Mộ Hi, cô nhìn một chút, có phải bộ dạngn hỏ này đặc biệt giống tôi hay không?" Trong khoảng thời gian này Âu Dương Hàn thay đổi cũng lớn, mặc dù mỗi ngày hết sức vất vả, nhưng nhìn con trai trong lòng, không hiểu trong lòng rất thích, cho nên tất cả vất vả anh đều cảm thấy là vui vẻ.
"Thật đúng là rất giống anh, nhất là cặp mắt kia, mắt phượng mê người, nhất định tương lai sẽ mê chết không ít cô gái, về sau con trai của anh và Tĩnh Sơ cực kỳ lợi hại!" Mộ Hi cười nói.
Âu Dương Hàn thấy Mộ Hi nở nụ cười, hơn nữa vừa rồi Mộ Hi nói mắt con trai giống anh ta, nhưng mà vì sao anh ta lại không thể làm cho người phụ nữ này bị mê hoặc bởi anh ta? Tạo hóa trêu ngươi! Cả đời không có yêu đương nghiêm túc, thật vất vả muốn yêu nghiêm túc một lần, đối phương đã là vợ người ta!
"Con nhóc thối, đến lúc đó cậu đừng để mê chết là được!" Vân Tĩnh Sơ cười lên ha hả, bởi vì Mộ Hi khen con trai cô mê người.
"Mình sẽ không bị mê chết, ngược lại cậu, ngàn vạn đừng cha thằng bé mê chết! Đến lúc đó, mình không thể đến đấu võ mồm!" Mộ Hi cũng cười lên ha hả.
"Mộ Hi, làm mẹ nuôi con tôi đi?" Âu Dương Hàn nói.
"Đương nhiên, Tĩnh Sơ là mẹ nuôi con tôi, tôi chính là mẹ nuôi của con trai anh." Mộ Hi nói.
Mộ Hi về đến nhà, bọn nhỏ đều đi ra ngoài với ông nội chúng.
Mộ Hi đi lên lầu, đi vào phòng ngủ, trong lòng trống trải , bởi vì ông xã không có ở đây, liền không có người xoay quanh cô, đột nhiên thấy thiếu rất nhiều, Mộ Hi vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhấn gọi.
Nam Cung Diệu ở trên xe, thấy là điện thoại của cô vợ nhỏ trong lòng rất vui vẻ.
"Lão bà, nhớ tới anh sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Nói nhảm, không nhớ anh liền không thể gọi điện thoại sao?" Mộ Hi gào to, kỳ thật, vì sao Mộ Hi muốn gào? Nam Cung Diệu hỏi như vậy giống như cô không thể rời bỏ người đàn ông này!
"Bà xã, anh nhớ em." Nam Cung Diệu nói, Lãnh Đông nắm tay lái cười cười, xem ra nên đi kết hôn, bây giờ lúc nào Diệu tổng cũng hết sức thích cười, xem ra là hết sức thoải mái.
"..." Mộ Hi không nói gì, bắt đầu hối hận vừa rồi quá dữ tợn, nghe được ông xã nói nhớ cô, Mộ Hi khó chịu nói không ra lời, kỳ thật, cô càng nhớ anh.
"Bà xã, bà xã, em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?" Nam Cung Diệu vốn dựa vào trên ghế xe, đột nhiên thân thể ngồi thẳng, hết sức lo lắng hỏi.
Lãnh Đông đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Diệu, kỳ thật, anh ta cũng hết sức quan tâm người trong nhà, kể cả Mộ Hi.
"Ỗng xã... Hu hu... Em không sao... Hu Hu... Em rất tốt... Chính là rất nhớ anh..." Mộ Hi bất đắc dĩ lau nước mắt, vì sao bây giờ hay khóc như vậy, chẳng lẽ là do ông xã rất cưng chiều mình, mình đã không thể rời bỏ anh.
"Bà xã, đừng khóc, anh sẽ trở về thật nhanh, thật đó, chờ chút nữa khi đến khách sạn, chúng ta gọi video, ngoan ngoãn, đừng khóc, em có biết hay không nước mắt của em khiến lòng anh đau!" Nam Cung Diệu nghe được tiếng khóc Mộ Hi, không biết làm sao, lo lắng hận không thể bay ngay đến bên cạnh Mộ Hi.
Lãnh Đông thấy thời gian qua Diệu tổng trấn tĩnh, một khi đối mặt với Mộ Hi, anh liền trở nên không bình tĩnh, phụ nữ thật sự là khắc tinh của đàn ông!
Nam Cung Diệu đến khách sạn, nhanh chóng mở máy tính ra, bắt đầu gọi video với cô vợ nhỏ.
Mộ Hi đã sớm ở trên giường nằm sấp, cũng ngừng khóc, cong chân, nói chuyện cùng Nam Cung Diệu.
"Ông xã, ăn cơm chưa?" Mộ Hi quan tâm hỏi.
"Còn chưa có, lập tức đi ăn, anh muốn đi dụ dỗ cô vợ nhở của mình trước, anh mới buông lòng đi ăn cơm." Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ, thật muốn ôm cô vào trong ngực.
Hai người tán gẫu thật lâu, lúc này Lãnh Đông tiến đến, Mộ Hi thấy anh cầm trong tay một cái điện thoại di động, đưa cho ông xã, Mộ Hi loáng thoáng nghe được hình như là điện thoại của ai, tìm Nam Cung Diệu nghe.
"Ông xã, anh vội cứ đi trước, có thời gian lại tán gẫu." Mộ Hi thấy vẻ mặt Lãnh Đông hết sức nghiêm túc, biết có chuyện quan trọng, chẳng qua, trực giác của phụ nữ, không là chuyện tốt!
Mộ Hi vừa nghĩ, chuyện của anh cô cũng không giúp được, dù sao chuyện gì đều không làm khó được chồng cô.
"Được, bà xã, anh hết bận sẽ gọi điện thoại cho em, nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm thật ngon." Nam Cung Diệu nói xong liền cúp máy, bởi vì sự tình có chút cấp bách, nhất định phải đi ngay lập tức.
Thì ra ở bên Mỹ có người hãm hại công ty Nam Cung Diệu, cảnh sát tìm được ở trong công ty rất nhiều ma túy, mặc dù Nam Cung Diệu có thế lực hắc bang, nhưng mà, nhưng mà: Không mua bán ma túy, thứ hai: Không mua bán mại dâm; nhưng những thuốc phiện này là thế nào?
Còn có anh nhận được một phong thư nặc danh, nói là biết ai hãm hại anh, cho nên hẹn gặp mặt anh, tất nhiên Nam Cung Diệu muốn đi, bởi vì đây là một manh mối, dựa vào cảnh sát, anh sẽ chịu oan khuất vào tù, căn bản hiệu suất cảnh sát làm việc không đáng tin, cho nên anh phải tự mình giúp mình rửa sạch tội danh.
Ai ngờ, Nam Cung Diệu dựa theo địa chỉ đi tới chỗ hẹn, phát hiện là cái bẫy, anh mới hiểu được không phải có người muốn hãm hại anh, mà là có người muốn mạng của anh.
|
Chương 183: Cải trang (2)
Ngay một tuần lễ trước, một tổ chức bí mật đã nhận được kế hoạch ám sát, chính là ai giết được tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung có thể có được năm ngàn vạn Đô-la, cho nên hiện tại đầu Nam Cung Diệu thành cây rụng tiền, một số người muốn phát tài đều muốn thử, cho nên mới như vậy, đầu tiên lừa gạt Nam Cung Diệu đến Mỹ, bởi vì có lời đồn Nam Cung Diệu ra cửa không mang nhiều người lắm, nhiều nhất ba bốn người, lúc này Nam Cung Diệu mang ít, chỉ dẫn theo một mình Lãnh Đông, cho nên đối phương đã nắm chắc hơn.
SAu khi Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi vào, liền phát hiện không đúng, nhưng mà, nhất định phải bình tĩnh, bởi vì địch không động, anh không động, địch muốn động, anh sẽ động trước, khiến đối phương trở tay không kịp.
"Lãnh Đông, mọi chuyện không ổn, một khi có cơ hội, bỏ chạy, đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở bờ sông Tây Thành." Nam Cung Diệu thì thầm.
"Vâng, anh Diệu, cẩn thận." Khóe miệng Lãnh Đông khẽ động, ám hiệu với Nam Cung Diệu.
Đột nhiên, ở trong bóng tối đi ra rất nhiều người, mỗi người cầm trong tay dao, có gậy điện, có gậy sắt, còn có xích sắt, bọn họ bao vạy Nam Cung Diệu và Lãnh Đông, người người đều hung thần ác sát.
Nam Cung Diệu dùng sức nắm thành quyền, làm xong chuẩn bị ứng chiến.
"Lên- - "
Không biết ai hô một câu lên, một vòng người bắt đầu giao tay với Nam Cung Diệu và Lãnh Đông.
Mục tiêu của mọi người đều là Nam Cung Diệu, Lãnh Đông chỉ có ra sức chém giết, hy vọng không phải là anh và Diệu tổng bị quật ngã, mắt thấy nguyên một đám người áo đen nằm xuống, cánh tay cũng Nam Cung Diệu bị một vết dao, anh đã phát hiện bọn họ muốn giết anh, cho nên Lãnh Đông không cần hy sinh tính mạng.
Mắt thấy người càng đến càng nhiều, giống như không thể thất bại! Nam Cung Diệu nghĩ tới Mộ Hi, nghĩ tới bọn nhỏ ở sân bay đưa tiễn anh, anh không thể chết được, vì vậy, anh giống như phát điên, đại khai sát giới, bây giờ trên người, ngoại trừ máu là máu, còn có thi thể đầy đất.
Mộ Hi ở nhà đột nhiên thấy mí mắt nhảy lên, trong lòng hốt hoảng, không tốt, có loại dự cảm xấu, vì vậy, Mộ Hi nắm lấy áo khoác chạy tới nhà ông nội Lãnh, bởi vì bọn họ ở rất gần, cho nên không cần lái xe, lập tức có thể đến, ngay lúc Mộ Hi đi vào nhà họ Lãnh, Mộ Hi vừa định gõ cửa, liền nghe thấy ông nội Lãnh đang nói chuyện.
"Đông nhi, con đừng hoảng hốt, ta lập tức liên lạc cho Lãnh Huyết, để nó hỗ trợ tìm người, bên phía Mộ Hi ngàn vạn đừng nói lỡ miệng, ta lo lắng đứa bé kia không chịu nổi, nhất định Diệu Nhi sẽ phúc lớn mạng lớn!" Một câu nói của ông nội Lãnh, Mộ Hi gần muốn té xỉu, có ý gì? Chẳng lẽ là ông xã đã xảy ra chuyện? Không được, bọn họ gạt mình, nhất định mình phải đi tìm anh.
Mộ Hi quay đầu chạy về nhà, lúc này, cô đã không biết khóc, bởi vì nhất định cô phải kiên cường, bởi vì trong nhà có trẻ nhỏ và người già, cho nên cô không thể dọa bọn họ.
Mộ Hi về đến nhà, cố gắng hít sâu một hơi, đi về phía phòng con trai.
"Bảo bối, mẹ muốn sang Mỹ, cha con muốn mẹ đi đưa một vài tài liệu, con cũng biết cơ mật của công ty, cha không yên tâm dùng người khác, cho nên, mẹ muốn tự mình đi đưa những tài liệu này, con trai có thể hay không?"
Mộ Hi tận lực làm cho mình giống như bình thường, nói chuyện hết sức tùy ý, bởi vì bình thường cô luôn là gọi con trai bảo bối, Nam Nam không có hoài nghi, nó chỉ hoài nghi là cha cô ý lừa gạt mẹ đi, chỉ là người phụ nữ ngốc không biết mà thôi, coi như con trai cho bọn họ một lần phúc lợi tốt.
"Được, mẹ mau trở lại sớm một chút?" Nam Nam sảng khoái đáp ứng.
Mộ Hi đi ra ngoài, cổ mở két bảo hiểm của Nam Cung Diệu, lấy ra một khẩu súng lục, còn có dụng cụ giảm thanh, cô lại cầm thẻ vàng, còn có hộ chiếu, còn rất nhiều tiền mặt, bởi vì đến lúc đó sẽ dùng đến rất nhiều tiền.
Mộ Hi bay cả đêm tới Mỹ, mà bên cha chồng, đương nhiên Nam Nam sẽ giải thích rõ ràng, đây cũng là lý do vì sao Mộ Hi không có tự mình nói cho ông, cô cũng lo lắng mình không khống chế nổi khóc lên, đến lúc đó thì phiền toái!
Thời điểm Mộ Hi đến Mỹ, nước Mỹ đã là ban đêm, cô mở máy tính xách tay ra, bắt đầu tìm tòi tin tức trong thời gian này ở Mỹ.
Kỳ thật, kể từ sau khi cô và anh trò chuyện video xong.
Qua thật lâu, Mộ Hi cảm thấy ông xã đã hết bận, vì vậy, liền gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu, nhưng tắt máy, Nam Cung Diệu gần như không bao giờ tắt máy, bởi vì công việc của anh rất nhiều, trừ khi là Nam Cung Diệu ở trên giường xử lý chuyện xấu mới có thể tắt một lát, nhưng Mà, sau khi xong việc, anh đều lập tức mở lại, Mộ Hi lo lắng, cô lại gửi cho Nam Cung Diệu rất nhiều tin nhắn, hy vọng một khi anh mở máy sẽ phát hiện đầu tiên. Nhưng mà vẫn không có đáp lại.
Mộ Hi ở trên máy tính xem thấy thời gian mà Nam Cung Diệu mất tích, có một thảm án tại khu xưởng cũ, những nơi khác đều gió êm sóng lặng, vì vậy, Mộ Hi gọi một chiếc xe taxi chạy tới nơi phát hiện án.
Tại sao Mộ Hi phải đi taxi? Bởi vì lái xe sẽ biết tin tức linh thông, cô có thể thăm dò một chút tin tức.
Cô dùng tiếng Anh thuần thục trao đổi với lái xe, đầu tiên lái xe có hảo cảm, sau đó liền bắt đầu nói lời khách sáo.
"Tiên sinh, tôi nghe nói nhà xưởng cũ bên kia sông đã xảy ra án mạng, thật là dọa người!" Mộ Hi làm bộ sợ hãi, lấy được lòng tin của lái xe.
"Cô gái, chết rất nhiều người, do hai người Trung Quốc làm, hình như một người chạy, còn một người bị hắc bang mang đi. Cho dù không chết, cũng sẽ bị lột một lớp da!" Lái xe nói, lúc này, Mộ Hi cũng không nhịn được khóc lên.
Lái xe dừng xe lại, quay đầu lại nhìn về phía cô gái trung quốc anyf, trong lòng cũng hiểu là có ý gì, xem ra người Trung Quốc kia có quan hệ với cô ấy, nếu không làm sao cô sẽ khóc thương tâm như vậy?
"Cô gái, cô vẫn nhanh chóng về Trung Quốc đi, ở đây rất nguy hiểm." Cho Lái xe có ý tốt nói, Mộ Hi vừa nhìn ông ta là người tốt, vì vậy, lại khóc thương tâm, làm cho người ta nhìn thấy hết sức đau lòng.
Mộ Hi vừa khóc vừa lắc đầu, ý là không đi.
"Được rồi, cô gái, trước cô đừng khóc, tôi có thể nói cho cô biết địa chỉ hắc bang kia, nhưng mà, cô ngàn lần chớ nói ra ngoài, nếu không tôi sẽ dẫn tới họa sát thân, còn có, cô cũng đừng nên đi, cô có thể báo cảnh sát biết không?" Lái xe nhỏ giọng nói, Mộ Hi liều mạng gật đầu.
Cứ như vậy, lái xe nói địa chỉ hắc bang cho Mộ Hi, còn nói cho Mộ Hi cứ cách mấy ngày nhóm bang này sẽ tìm một nhóm gái vào vui đùa, hơn nữa đều cố định đi một chỗ tìm gái.
Sau khi Mộ Hi nghe rõ, lấy ra một tời đô la, xuống xe rời đi, cô đã đổi tất cả tiền mặt thành đô la, cũng tiện sử dụng.
Mộ Hi nhanh chóng đi tới chỗ làm gái, cô nói với ông chủ, người đàn ông cô thương ở đó, hy vọng giúp đỡ, đương nhiên Mộ Hi cũng lấy ra một số tiền lớn cho ông chủ phụ trách sắp xếp gái, Mộ Hi thuận lợi tiến vào.
Cô cố ý mang một bộ tóc giả, cố ý điểm một vài nốt chấm trên mặt, cô còn bôi son môi chờm ra ngoài miệng, nhìn thấy hết sức chán ghét, đương nhiên đầu tiên cô muốn tự vệ, vì che vóc người chêu người của bản thân, cô cố ý mặc bộ quần áo vô cùng rộng, bây giờ Mộ Hi sẽ chờ những tên khốn kiếp kia tìm đến gái, cô còn muốn giấu khẩu súng nhỏ của mình vào trong tóc, bên trong quần lót cũng ẩn dấu một con dao nhọn, cô biết rõ lần này là cửu tử nhất sinh, nhưng Mà, nhất định cô phải đến, bởi vì người đàn ông của cô ở đây, cô không thể bỏ mặc.
Vì sao Mộ Hi không triệu tập thủ hạ anh em quả Nam Cung Diệu, một là cô lo lắng thủ hạ của ông xã có người phản, huynh đệ khiến cho đánh rắn động cỏ, ngược lại sẽ hại ông xã, cho nên nhất định cô phải gặp Nam Cung Diệu một lần trước, sau dự định nên cứu như thế nào?
Ngay ngày hôm sau Mộ Hi trà trộn vàocó một người đàn ông đến, mở thùng một chiếc xe tải lớn, Mộ Hi vừa thấy là người tới đón, vì vậy, cúi đầu trà trộn vào bên trong đám người.
Cô hóa trang rất dày, gần như không nhìn ra cô là người Trung quốc.
Chỉ cần không bị người ta nhìn ra là người Trung quốc là được, ngay khi Mộ Hi trà trộn vào bên trong đám gái, Lãnh Đông và Lãnh Huyết bắt đầu mang người chuẩn bị xuất động cứu Nam Cung Diệu.
Lãnh Đông vô cùng lo lắng, bởi vì Lãnh Huyết nói nhất định phải đợi đến lúc ba bốn giờ đêm, chờ bọn họ đều ngủ, sẽ hành động, như vậy cơ hội cứu Nam Cung Diệu cao một chút, bởi vì dám đánh chủ ý tới Nam Cung Diệu, tuyệt đối không phải là người dễ đối phó.
Tất cả gái theo người đàn ông kia lên xe.
Mộ Hi ngồi trong đám người, gần như tóc che một nửa gương mặt, cô mặc quần áo cũng hết sức tục.
Xe đi tới một biệt thự, Mộ Hi thật tò mò, đây là ổ hắc bang sao? Thấy thế nào cũng giống như là chỗ ở cư dân, kỳ thật, ngôi biệt thự dùng để che dấu tai mắt người khác, bên dưới mật đạo biệt thự là một sòng bạc, còn có rất nhiều trò chơi, Nam Cung Diệu đã bị những người giam trong một gian phòng dưới mặt đất, vì sao không có giết anh, bởi vì bọn họ còn chưa có nhận được tiền, cho nên bọn họ vẫn không thể giết được Nam Cung Diệu.
Mộ Hi và những cô gái khác bị mang xuống dưới đất, sau khi ngồi trong thang máy, Mộ Hi lập tức trợn tròn mắt, ở đây trang hoàng vô cùng tốt, hơn nữa rộng thoáng giống như ban ngày, nơi này có một sòng bạc, còn có rất nhiều gian phòng, xem ra chính là dùng để chơi đùa phụ nữ, ở đây cũng không nhiều người, cũng tầm chỉ khoảng ba mươi.
Xem ra ba mươi người này đều là nhân vật quan trọng, những tên côn đồ khác sẽ không có cơ hội tới đây, khó trách mỗi lần bọn họ đều tìm gái ở một nơi, bởi vì bọn họ lo lắng tiết lộ bí mật nơi này, cho nên những người phụ nữ anyf là những người chuyện dụng cho họ, hơn nữa có thể tin cậy.
Nếu như không phải Mộ Hi tốn một khoản tiền lớn, cô cũng không vào được.
Từ sau khi Mộ Hi đi vào nãy giờ không nói gì, những người khác líu ríu, rất vui vẻ, những người phụ nữ kia nghe ông chủ chịu trách nhiệm nói cô là người câm, chỉ vì muốn kiếm miếng cơm ăn.
Vì sao Mộ Hi giả bộ câm? Bởi vì cô lo lắng khẩu âm của mình dẫn tới người khác hoài nghi.
Biết rõ phụ nữ tới, tất cả đàn ông đều đi ra, mỗi người ôm một người, đương nhiên đều tìm xinh đẹp, những người phụ nữ kia đều ăn mặc người người gợi cảm mê người, mà Mộ Hi làm cho người ta cảm giác vừa nhìn chắc sẽ không biết ăn mặc, hơn nữa còn không xinh đẹp, cho nên cuối cùng lúc còn thừa lại ba người, bây giờ bốn phụ nữ và ba đàn ông.
"Mẹ kiếp, tại sao lại hơn một người?" Một người đàn ông hoang mang, mỗi lần đều gọi đủ người đến, đâu có dư thừa.
"Anh, anh đã quên, hôm nay tiểu Tô ra ngoài làm việc, nếu không còn có một con nhóc của hắn ta." Một người đàn ông khác nói.
Mộ Hi âm thầm khấn cầu, ngàn lần đừng chọn cô.
"Mẹ kiếp, đứa này thực xấu!" Người đàn ông kia nói.
"Anh, không bằng như vậy, không phải ở đây chúng ta còn có một người đàn ông sao?" Một người đàn ông khác nói.
"Mày nói cái tên đàn ông trung quốc kia sao?"
"Vâng."
"Mẹ kiếp, tiện nghi cho hắn ta, người sắp chết, còn có tâm tư chơi con nhóc này sao!"
"Nghe nói trước kia hắn ta đều chơi mỹ nữ, sao chúng ta không cho cái này người phụ nữ xấu này vui đùa với hắn ta?"
"Được, có ý, mày mau mang con nhóc này qua, nhớ kỹ khóa cửa tốt." Người đàn ông dặn dò.
"Vâng anh, anh cứ đi ôm mỹ nhân chơi trước đi." Một người đàn ông khác mang Mộ Hi tới một hành lang hết sức tối tăm, ở cuối hành lang có một cửa sắt, cửa sắt không có cửa sổ, không nhìn thấy bên trong có bộ dáng gì.
"Cô bé, vào đi thôi, hầu hạ người đàn ông bên trong nam nhân." Người đàn ông lớn tiếng nói, Mộ Hi làm bộ hết sức sợ hãi, không ngừng lắc đầu.
|