Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 178: Chuyện lý thú trong thang máy (2)
Mộ Hi in xong, đưa tài liệu đến phòng họp.
Khi Mộ Hi trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, trước máy tính đã không có ai, Mộ Hi vừa định đi ra ngoài, ai biết Nam Cung Diệu ở phòng trong đi ra.
"Diệu tổng, đã làm xong." Mộ Hi không hiểu nhìn người đàn ông trước mắt, chẳng lẽ là mắt mình có vấn đề, hay là người đàn ông này nổi dâm?
"Ông xã, anh không sao chứ?" Mộ Hi hỏi, bởi vì Nam Cung Diệu đã cởi áo khoác ra, hơn nữa cà vạt cũng tháo xuống, nhìn dáng vẻ như quần cũng muốn cởi xuống.
"Có chuyện, có chuyện lớn, nói cho em biết, người phụ nữ em gặp chuyện, có lẽ là chuyện lớn, tới đây." Nam Cung Diệu cười như không cười nói.
"Đừng làm rộn, đây là công ty, hơn nữa tối hôm qua không phải cho anh rồi sao? Đói nhanh như vậy hả ?" Mộ Hi không hiểu hỏi.
"Hết cách rồi, gần đây lão Nhị giống như rất tham ăn, luôn ăn không no! Làm hại anh cũng là thật khó khăn!" Nam Cung Diệu mặt vô tội nói.
"Cái gì lão Nhị ăn không đủ no? Anh không muốn làm sao nó có thể không đàng hoàng!" Mộ Hi mới sẽ không mắc mưu của ông xã.
"Bà xã hào phóng một chút nha, em cho mượn bình chữa lửa dùng một chút?" Nam Cung Diệu khẩn cầu nói.
"Nơi này là công ty, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, để đồng nghiệp biết không tốt lắm!" Mộ Hi nói.
"Vậy thì tốt, nếu như vậy, anh thân là lãnh đạo của công ty, bây giờ ra lệnh em đi vào." Nam Cung Diệu nói xong liền đến phòng nghỉ.
"Anh là lãnh đạo Sắc Quỷ, chỉ là anh phải nhanh lên một chút!" Mộ Hi nói xong đi tới.
"Anh chỉ muốn sắc với một mình em, cởi quần áo." Nam Cung Diệu nói liền bắt đầu cởi quần. Hàn Băng Tâm dien!dan@le$quy&don?
"A lô ? Ông xã, anh cần cởi quần sao? Lấy ra không là được, lại không trở ngại anh làm việc!" Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu bắt đầu cởi quần áo, anh cho rằng đây là nhà mình sao? Còn cởi quần áo xuống chơi thành thật nghiêm túc, ở chỗ này đơn giản trút hỏa là xong rồi!
"Bà xã, anh rất lâu không có nghiêm chỉnh vui đùa một chút, mỗi lần đều lén lén lút lút, chỉ sợ con trai bắt được, anh dễ dàng sao! Cưới cô dâu vớt không, cả ngày bị con trai giám sát, rất thảm!" Nam Cung Diệu uất ức nói.
"Được rồi, hôm nay tùy ý anh chơi có được không, bù đắp con trai ngược đãi anh!" Mộ Hi thật ra biết trong lòng ông xã không phục, nhưng lại không có cách nào, không thể đắc tội con trai nha!
Lần này Nam Cung Diệu cuối cùng được ăn một bữa no bụng.
Buổi chiều tan việc về nhà, Nam Cung Diệu bắt đầu có chút tội lỗi, bởi vì anh mượn cớ tạo em bé, mang ông cụ ra đối phó Nam Nam, có phải có chút hèn hạ không, nhưng anh không thể trực tiếp đối phó con trai, bởi vì anh không nỡ, đây chính là con ruột của anh.
Ai ngờ về đến nhà, Nam Cung Diệu phát hiện con trai chẳng những không đi, mà trên bàn cơm còn nhiều thêm cha của anh.
"Cha, mẹ các người trở lại, tới đây, con có lời muốn nói." Nam Nam khốc khốc nói. Lúc này Nam Cung Diệu đã bắt đầu chột dạ, xong rồi, hoàn toàn đắc tội con trai, khiến Nam Cung Diệu lo lắng chính là, ông cụ có bán đứng anh hay không!
"Cha, ngài đã tới." Mộ Hi nói.
"Ừ, ngồi xuống đi, cháu trai trưởng của cha có lời muốn nói." Nam Cung Vân nghiêm trang nói, giống như Nam Nam tuyên bố chuyện rất lớn.
"Cha, mẹ, Nam Nam chính thức thông báo hai vị, bắt đầu từ hôm nay ông nội chính là một thành viên trong nhà chúng ta." Nam Nam nghiêm túc nói.
"Con trai, ông nội vẫn luôn là một thành viên trong nhà này." Mộ Hi nói.
"Mẹ hiểu ý của Nam Nam, nhưng mà, hiện tại Nam Nam chính thức muốn mời ông nội gia nhập ngôi nhà nhỏ này với chúng ta, về sau ông nội ở cùng một chỗ với chúng ta, cha ngài có ý kiến gì không?"
Nam Nam cố ý hỏi Nam Cung Diệu, đôi mắt nhỏ này, nói rõ là muốn làm khổ cha cậu, lúc này, Nam Cung Diệu thật sự im lặng, thông minh tài trí của anh rốt cuộc có người giúp anh phát dương quang đại! Hơn nữa còn là trò giỏi hơn thầy, Nam Cung Diệu không thể không bội phục con trai làm sao giải quyết cha anh lão hồ ly giảo hoạt này?
"A, không có ý kiến, không có ý kiến!" Nam Cung Diệu khó hiểu nhìn ông cụ, rốt cuộc là tình huống gì, vốn là mời ông cụ rời núi, giải quyết Nam Nam, không ngờ ông cụ lại bị Nam Nam cho chiêu hàng rồi, vậy còn gì nữa, một tiểu tử thúi rất khó giải quyết, lại thêm một lão ngoan đồng, vậy ngày không còn mặt trời nữa rồi!
Cứ như vậy, Nam Cung Diệu mỗi ngày tránh con trai sống qua ngày, đây liền trải qua bảy tháng, mỗi ngày Mộ Hi đều đi làm cùng Nam Cung Diệu, làm việc với nhau, sau đó còn phải kiêm chức thỏa mãn đói khát của Nam Cung Diệu, bởi vì về đến nhà Mộ Hi cũng không thuộc về một mình Nam Cung Diệu, con trai giành, con gái tranh, cha anh còn muốn lôi anh đi đánh cờ.
Thật ra thì, chính là vì như vậy cuộc sống của Nam Cung Diệu rất vui vẻ, rất đầy đủ, hơn nữa rất kích thích, bởi vì mỗi lần nhớ cô dâu, anh đều là chơi trộm, mặc dù nói trộm người có chút không đạo đức, nhưng mà, hết cách rồi, giống như là người nào đó trong Lương Sơn hảo hán muốn làm thổ phỉ, còn không phải là bị ép buộc! Cho nên anh cũng là bị con trai ép bắt đầu trộm vợ.
Bởi vì anh hoàn toàn hiểu biết trí tuệ của con trai, Nam Nam là một đứa trẻ rất thông minh, đây là đánh giá của Nam Cung Diệu với con trai.
Mặc dù Nam Cung Diệu luôn luôn bị con trai sửa chữa, nhưng trong lòng vẫn rất vui, bởi vì bà xã anh là một lần một ít lên hơn, còn miễn phí rèn luyện con trai, tương lai Nam Nam một khi đi vào trong giới thương nghiệp này, Nam Nam sẽ rất mau thích ứng, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu chơi tâm nhãn với Nam Nam, đừng xem đều là Nam Nam thắng, thật ra thì bản lĩnh của Nam Cung Diệu thật sự vô dụng, dù sao gừng càng già càng cay!
Bởi vì Nam Nam vẫn là trẻ con, hơn nữa Nam Cung Diệu hiểu con trai dụng tâm lương khổ, cậu là lo lắng mất đi mẹ, cậu mới sẽ xông vào cuộc sống vợ chồng của bọn họ, có lẽ là bởi vì quá khứ của cậu đối với chuyện của cha và mẹ tình cái gì cũng không quản, mới có thể khiến cậu mất đi mẹ rất nhiều lần, cho nên hiện tại Nam Nam làm như vậy, thuần túy là vì cái nhà này, vì không mất đi mẹ, bởi vì mẹ thương cậu, thì sau này sẽ không rời khỏi cậu.
Khoảng thời gian gần đây, Mộ Hi cũng bí mật tiến hành kế hoạch lý tưởng của mình, tự cô viết mấy bài hát, cảm giác cũng không tệ lắm, sau đó cầm đi tìm ông chủ phòng hát Cửu Châu, nghe qua cô biểu diễn, ông chủ rất hài lòng, Mộ Hi dĩ nhiên không có lấy thân phận chim bồ câu đi, cô là như vậy nói với ông chủ, cô nói cô là em gái chim bồ câu trắng, cũng thích ca hát, mặc dù chị gái kết hôn sinh con, nhưng mà, cô rất muốn lấy danh nghĩa chị tiếp tục đi hát.
Ông chủ hpòng hát Cửu Châu dĩ nhiên đồng ý, bởi vì ban đầu chim bồ câu trắng chính là trụ cột nơi này, sau khi chim bồ câu trắng rời đi, đối với bọn họ ảnh hưởng rất lớn, hiện tại anh đã nghe qua giọng hát của em gái chim bồ câu trắng, tuyệt đối hơn chim bồ câu trắng.
Thật ra thì, thời điểm ở nước Mỹ, Mộ Hi thường đi hát, có một đoạn thời gian trong tay cô không có tiền, cô đang hát ngoài đường phố, đương nhiên là vì kiếm tiền, chỉ là niềm tha thiết của cô với bài hát là phát ra từ nội tâm, cho nên kỹ thuật hát của cô càng ngày càng tốt, nếu không một mình cô mang theo Lâm Lâm sao có thể sống được ở chỗ xa lạ đó, nếu không đã sớm lưu lạc nơi đầu đường rồi!
Cô đã thương lượng xong với ông chủ phòng hát Cửu Châu, vẫn giống như trước đây, mang mặt nạ diễn, vẫn là diễn mỗi cuối tuần, sau đó nửa năm sau phòng hát sẽ phụ trách ra album cho cô.
Ông chủ Cửu Châu rất vui vẻ, bởi vì không ngờ vị chim bồ câu trắng kia chính là mỹ nữ hiếm có, em gái của cô vậy mà cũng xuất sắc như thế, thậm chí còn ưu tú, hoàn mỹ hơn chị gái mình.
Bọn họ thương lượng là một tuần sau, Mộ Hi bắt đầu lên sân khấu diễn, thời gian một tuần này, ông chủ phòng hát Cửu Châu bắt đầu đo thân làm đồng phục theo yêu cầu diễn cho Mộ Hi, còn có âm nhạc của ca khúc mới sáng tác của cô, bởi vì mấy bài này đều do cô viết, cho nên phương diện âm nhạc là khẩn cấp nhất, ông chủ phòng hát Cửu Châu mời người chuyên làm âm nhạc đến, bởi vì anh tin tưởng ngôi sao mới này sắp một khắc chói mắt. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
Chiều nay, Nam Cung Diệu không ngủ được, bởi vì lại đến phiên vợ yêu ngủ sát vách, chính là ngày tự do của bà xã, mỗi khi Mộ Hi đến ngày tự do, liền vùi ở trong phòng không ra, con trai quy định là cho mẹ đầy đủ tự do, chính là gian phòng không cho phép bất kì kẻ nào đi vào, như vậy cũng tiện cho Mộ Hi ở trong phòng sáng tác bài hát rồi.
Nam Cung Diệu trằn trọc trở mình, lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn là quyết định mạo hiểm, mặc dù trong khoảng thời gian này bị con trai bắt được, hơn nữa còn bị thi hành trừng phạt, chính là một tuần không cho phép vợ yêu thị tẩm, một tuần kia, Nam Cung Diệu khổ cực, chính là việc buổi tối nên làm, toàn bộ đổi thành ban ngày làm, mà công việc ban ngày, lại thường lấy ra buổi tối làm, bởi vì ban ngày anh đem thời gian làm việc cho vợ yêu, hai người vui sướng không bị trói buộc.
Nam Cung Diệu chân không, lặng lẽ ra khỏi phòng, thấy phòng con trai đã tắt đèn, biết con trai đã ngủ, nên mới an tâm đi tới phòng của vợ yêu.
Ai ngờ lúc Nam Cung Diệu đi đến cửa của Mộ Hi thì Nam Cung Vân đứng ở cửa, vừa định nói chuyện, lại bị Nam Cung Diệu che miệng lại.
"Xuỵt, cha, đừng lên tiếng, nếu đánh thức con con, con trai của cha liền thảm có biết không?" Nam Cung Diệu lo lắng nhìn về phía phòng con trai.
Nam Cung Vân không biết con trai đây là diễn kịch gì, đêm hôm khuya khoắc, lén lén lút lút muốn làm gì? Đây là nhà mình, có cần thiết không?
Thời điểm Nam Cung Vân muốn há miệng hỏi con trai xảy ra chuyện gì? Cái miệng của ông lần nữa bị Nam Cung Diệu chặn lên.
"Ngàn vạn lần đừng nói chuyện, tổ tông, cầu người, mới vừa mau trở lại nhà ngoan ngoãn đi ngủ, chuyện ngày hôm nay ngàn vạn lần không được nói cho con trai con biết, nếu không con trai của cha sẽ rất thảm!" Nam Cung Diệu tiến miệng tới bên cạnh lỗ tai ông cụ nhỏ giọng nói.
"Ưmh ưmh. . . . . ." Nam Cung Vân còn chưa cam tâm, đây là nhà mình sợ cái gì? Hơn nữa cháu trai đáng yêu của ông nhiều người yêu, tại sao con trai thối này không thích đứa bé? Chỉ biết phụ nữ, phụ nữ!
"Tổ tông, tổ tông ruột, con trai van xin người, mau trở về đi, ngàn vạn lần đừng ra tiếng, nếu không con trai của con thật sự tức giận á!" Nam Cung Diệu uy hiếp nói.
~Hết chương 178~
|
Chương 179: ngươi là của ta Nam Cung Vân cảm thấy thật sự không giải thích được, lúc nửa đêm khát nước, nghĩ ra ngoài tìm miếng nước uống, không nghĩ tới không có tìm nước, lại bị con trai chặn ở chỗ này không cho lên tiếng, không để cho nói chuyện, càng đừng nói đi xuống lầu uống nước!
Điều này cũng có thể nhịn, vì cái gì hình như con trai còn thống khổ hơn so với ông? Uống không được nước chính là ông, con trai rút gân cái gì, ở trong nhà mình lén lén lút lút, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt cầu xin của con trai, ông vẫn mềm lòng, nghiêng đầu rời đi, chẳng lẽ con trai là áp lực công việc lớn, cho nên mới như vậy!
Cuối cùng Nam Cung Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm, cái ông cụ này hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến đây làm gì, ngộ nhỡ kinh động đến con trai, thì có thể là một tuần lễ không thể ôm nàng dâu ngủ!
Không được, càng nghĩ càng lo lắng, vẫn nên trở về phòng đi, con trai vốn khó đối phó, hiện tại ở nhà lại có một núi dựa lớn, Nam Cung Diệu lại là không có cách nào, chỉ có cùng con trai đánh lâu dài!
Ngay lúc Nam Cung Diệu ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, Vân Tĩnh Sơ đang ở nhà gào khóc.
Kể từ khi biết Vân Tĩnh Sơ mang thai, Âu Dương Hàn và Vân Tĩnh Sơ đăng ký thủ tục, vì tương lai của đứa nhỏ, bọn họ dự định sinh xong thì sẽ làm nghi thức kết hôn.
"Đau chết mất, Âu Dương Hàn thối, đều là anh làm hại, đau chết em a a a a..." Vân Tĩnh Sơ kêu to, Âu Dương Hàn căng thẳng cầm điện thoại trong tay không biết gọi số mấy?
"Alo? 110 sao? Bà xã tôi muốn sinh con, mấy người mau tới đây? Chỗ tôi là..." Âu Dương Hàn vẫn chưa nói hết.
"Ngu ngốc, lão nương sinh con, không phải đi ngồi tù, có phải anh muốn cho con con em sinh trong ngục hay không, Âu Dương Hàn, anh không xong với lão nương, đàn ông thối..." Vân Tĩnh Sơ mắng to.
Âu Dương Hàn bị Vân Tĩnh Sơ nhắc nhở, cuống quít cúp điện thoại, bấm 120.
"Thân ái, đừng có gấp, xe lập tức tới ngay, lập tức!"
Cung không có cũng cung tên. Nói như thế nào Âu Dương Hàn cũng là bá chủ một phương, khi nào thì gặp trận thế phụ nữ sinh con thế này, chỉ thấy hai tay Vân Tĩnh Sơ che lấy bụng bự, trợn tròn mắt, đây là chuẩn bị sinh con sao, đây rõ ràng là muốn giết người!.
"Anh muốn chết à, nhanh lên ôm lão nương xuống lầu, tự chúng ta đi bệnh viện, chờ 120 đến đây, con em cũng đã sinh ra, còn đứng ngây đó làm gì? Đàn ông thối anh có muốn đỡ để cho tôi không? A a a a a..." Vân Tĩnh Sơ đau đến kêu to.
"Được, được, đi, đi..." Âu Dương Hàn ôm lấy Vân Tĩnh Sơ đi ra ngoài, vốn có thể dùng tốc độ chạy, nhưng lo lắng khiến con rớt ra, vì vậy, anh ta vẫn dè dặt đi ra ngoài, chỉ là bước chân rất nhanh.
"Thân ái em cố chống đỡ ..." Âu Dương Hàn vừa đi vừa gọi.
"Khốn kiếp, con trai của anh cứ nhất định đi ra thì chống đỡ như thế nào a, a a a..." Vân Tĩnh Sơ đau tới mồ hôi chảy ròng, chẳng qua ngoài miệng còn không khách khí! Liên tục mắng to Âu Dương Hàn, đương nhiên lúc này Âu Dương Hàn không nghe lọt! Nhãn tình không chớp nhìn chằm chằm bụng của Vân Tĩnh Sơ, chỉ sợ không chú ý tới một cái là đứa bé sẽ đi ra.
Âu Dương Hàn cẩn thận đặt Vân Tĩnh Sơ vào trong xe, sau đó đạp cần ga, chạy tới một bệnh viện gần nhất.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Âu Dương Hàn ôm Vân Tĩnh Sơ chạy vào khoa phụ sản, Vân Tĩnh Sơ vẫn kêu to.
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, nơi này là bệnh viện, yên tĩnh, ai không có sinh con!" Một y tá hướng quát to với Vân Tĩnh Sơ.
"Ông xã, em đau..." Vân Tĩnh Sơ bị quát một trận, không khỏi có chút ủy khuất, đầy nước mắt nhìn Âu Dương Hàn, vốn Âu Dương Hàn đang cầm bệnh án thì không hiểu tại sao người phụ nữ của mình chợt im lặng, quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của Vân Tĩnh Sơ ủy khuất, còn có một tiếng ông xã kia, làm cho anh ta càng đau lòng cho người phụ nữ này, lập tức cũng nhìn thấy nữ y tá dạy dỗ cô bên cạnh.
Vốn người phụ nữ của mình sinh con Âu Dương Hàn đã đủ khẩn trương, nhưng y tá không biết sống chết này, dám giáo huấn người phụ nữ của anh ta như vậy, dọc theo đường đi anh ta bị mắng, anh ta đều không nhẫn tâm thốt một tiếng, lo lắng Vân Tĩnh Sơ tức giận, mà y tá này dám đối với người phụ nữ của anh ta như vậy, cô ta có biết người phụ nữ này đang mang thai con nhà Âu Dương không.
Âu Dương Hàn bước nhanh đến, căm tức nhìn y tá trước mắt.
"Ai quy định không cho phép kêu ? Tôi thấy là cô không muốn làm nữa, không biết sống chết , cút!"
Chỉ chốc lát sau, Vân Tĩnh Sơ liền bị đẩy tới phòng phẫu thuật.
"Khốn kiếp, anh còn không vội vàng gọi Mộ Hi đến, em muốn cô ấy, còn có gọi cả dì Mộ tới, em sợ hãi..." Vân Tĩnh Sơ bị đẩy vào.
Âu Dương Hàn vội vàng gọi điện thoại cho Mộ Hi.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu và Mộ Hi xuất hiện ở bệnh viện, mèo hoang .dienddanl3quydon Mộ Hi thấy Âu Dương Hàn đi dép, một thân đồ ngủ đi tới đi lui ở cửa phòng mổ, biết rõ Tĩnh Sơ đã ở trong phòng sinh .
Nam Cung Diệu rất bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ mặt, nhưng mà, Mộ Hi rất khẩn trương, đây chính là bạn tốt nhất scủa minh sinh con, Mộ Hi đã sinh con, cho nên biết rõ sinh con rất đau.
"Em muốn đi vào cùng Tĩnh Sơ, ông xã anh đi sắp xếp giúp em." Mộ Hi căng thẳng cầm lấy tay Nam Cung Diệu nói, bởi vì cô biết rõ hiện tại hy vọng nhất là có người có thể ở cùng.
"Anh đi sắp xếp, chốc nữa anh vào cùng em." Nam Cung Diệu nói.
"Diệu tổng, anh? Miễn, bên trong là người phụ nữ của tôi, anh đi không có tiện, tôi và Mộ Hi đi sẽ vào, mong Diệu tổng chờ ở bên ngoài." Kỳ thật Âu Dương Hàn đã sớm muốn đi vào, chỉ là liên tục không có dũng khí đối mặt với loại chuyện sinh con như vậy, nếu Mộ Hi đã đi theo, anh ta cũng an tâm.
Nam Cung Diệu vừa nghĩ, đúng vậy, anh đi vào thực không có tiện.
Vốn là trong bệnh viện có quy tắc chỉ có chồng thì mới được ở cùng với người mang thai, nhưng mà Nam Cung Diệu ra mặt, bệnh viện tạm thời sửa quy tắc lại, Mộ Hi có thể tiến vào.
Mộ Hi và Âu Dương Hàn đi theo bác sĩ vào phòng diệt khuẩn, sau đó đổi lại quần áo.
Vân Tĩnh Sơ đang sợ hãi, thấy Mộ Hi tiến đến, vươn tay muốn nắm cô.
"Xú nha đầu sao giờ mới tới? Thật là đau, khốn kiếp, anh vào để làm gì? Đây là sinh con, anh có thể hỗ trợ cái gì?"
Đầu tiên Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Mộ Hi, không nghĩ tới Âu Dương Hàn ở sau lưng Mộ Hi đi đến, vì vậy, Vân Tĩnh Sơ lại bắt đầu công kích Âu Dương Hàn, kỳ thật, Âu Dương Hàn không chút tức giận, bởi vì bình thường Vân Tĩnh Sơ rất đáng yêu, bây giờ Vân Tĩnh Sơ chỉ là khó chịu, mới có thể mắng to.
"Người phụ nữ ngốc, anh ta không tới thì ai tới? Hắn Anh ta là cha đứa bé, chẳng lẽ cậu muốn chồng tôi vào sao?" Mộ Hi cố ý nói như vậy, cô chỉ muốn thay đổi bầu không khí, làm cho Tĩnh Sơ buông lỏng, sinh con không thể căng thẳng, càng khẩn trương càng khó sinh.
"Mình nghĩ, nếu là Diệu tổng tiến vào chỉ sợ là không sinh được! Bởi vì ánh mắt của anh ta sẽ khiến mình chết rét, cũng chỉ có cậu mới trị được người băng kia!" Vân Tĩnh Sơ cố hết sức nói.
"Cho nên caauj vẫn nên đối tốt với người thân của mình một chút!" Mộ Hi cười nói.
"Khốn kiếp, còn không mau đến đây, nếu không phải là anh, sao bụng lão nương có thể lớn chứ?"
Vân Tĩnh Sơ lại bắt đầu công kích Âu Dương Hàn, kỳ thật, Âu Dương Hàn nhìn thấy trên trán của người phụ nữ của mình đổ mồ hôi, còn có vẻ mặt thống khổ, anh ta hết sức đau lòng, thì ra phụ nữ sinh con thống khổ như vậy. Này làm cho anh ta càng muốn yêu người phụ nữ trước mắt thật tốt.
"Tĩnh Sơ, Tĩnh Sơ..." Âu Dương Hàn đau lòng gọi người phụ nữ trên bàn mổ.
"A, a, Âu Dương Hàn khốn kiếp, em không muốn sinh con trai cho anh, Âu Dương Hàn thối, em muốn giết..." Vân Tĩnh Sơ lớn tiếng mắng chửi, một tay nắm lấy Mộ Hi, một tay nắm lấy Âu Dương Hàn, cắn răng dùng sức...
Âu Dương Hàn không có tức giận, nếu là bình thường có người mắng anh ta như vậy, nhất định anh ta sẽ diệt người đó, nhưng mà, người phụ nữ này không được, cô đang cố gắng nối dõi tông đường cho nhà Âu Dương, cho nên Vân Tĩnh Sơ mắng cái gì anh ta đều nhận hết toàn bộ.
Không có biện pháp, ai kêu anh ta yêu cô, ai kêu người phụ nữ này là vợ anh ta, ai kêu anh ta là cha đứa bé, cho nên cứ mắng!
"Bà xã, anh yêu em, em muốn mắng anh, trước cứ sinh con trai ra đã rồi mắng nữa cũng không muộn." Âu Dương Hàn nhìn đứa con vẫn không ra, trong lòng bắt đầu gấp.
"A, hu hu ... Hu hu... Người đàn ông thối, bây giờ mới nói yêu em, phải chết a... A..." Vân Tĩnh Sơ dùng sức cố gắng.
"Thực xin lỗi, bà xã, kỳ thật, anh nên sớm nói cho em biết, yêu em." Âu Dương Hàn nhìn Vân Tĩnh Sơ nói, Mộ Hi cảm động đến khóc, cuối cùng người đàn ông này cũng hiểu rõ, tình yêu là không thể miễn cưỡng, anh ta tìm được người phụ nữ mình yêu, cũng tìm được người phụ nữ yêu mình, thật sự là quá tốt.
Đúng lúc này, Vân Tĩnh Sơ dụng hết toàn lực, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
"Bác sĩ, bác sĩ, nhanh lên, bà xã tôi đã hôn mê, hôn mê..." Âu Dương Hàn kêu to, lúc này, bác sĩ ôm một đứa con nít đứng ở trước mặt Âu Dương Hàn.
"Phu nhân anh mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện, tiên sinh anh có muốn cắt bỏ cuống rốn hay không?"
"Cái gì? Cắt bỏ cuống rốn?" Âu Dương Hàn nhìn đứa bé trước mắt, thật sự là đứa bé trai, bởi vì mang cái ấm nhỏ, khó trách Tĩnh Sơ thường nói là con trai, thật đúng là, nhưng bác sĩ lại nói anh ta có muốn cắt bỏ cuống rốn hay không? Ngay lúc Âu Dương Hàn do dự, Mộ Hi quay đầu lại, vừa nhìn, tiếp theo liền nằm trên mặt đất, bởi vì đứa bé mới vừa sinh ra, còn chưa có tắm rửa, cho nên trên người có máu, Mộ Hi mê muội một trận, té trên mặt đất.
"Được, tôi cắt bỏ." Âu Dương Hàn ngừng lại, sau đó tiếp nhận cây kéo trong tay bác sĩ, xoẹt một cái, cũng trong lúc đó trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc.
Bác sĩ ôm đứa bé đi tắm, bởi vì trên người đứa bé rất dơ, tất cả đều là dịch nhờn, còn có chút ít vết máu, chính là vết máu này làm cho Mộ Hi hôn mê bất tỉnh.
Âu Dương Hàn ôm lấy Mộ Hi rời khỏi phòng giải phẫu, khi đến ngoài cửa, Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi bị ôm ra , hơn nữa còn là Âu Dương Hàn ôm, trong lòng sững sờ, cô vợ nhỏ bị sao thế? Sắc mặt trắng bệch.
"Mộ Hi hôn mê, mang cô ấy đi xem bác sĩ một chút." Âu Dương Hàn giao Mộ Hi cho Nam Cung Diệu liền trở về phòng phẫu thuật.
Sau khi Mộ Hi được bác sĩ xem qua, không có việc gì, không bao lâu liền tỉnh.
Khi Mộ Hi và Nam Cung Diệu đi ra, Vân Tĩnh Sơ đã được chuyển tới phòng bệnh.
Mộ Hi đi tới bên giường Tĩnh Sơ, đứa bé nằm ở giường nhỏ bên cạnh Tĩnh Sơ.
Âu Dương Hàn gọi điện thoại ra lệnh cho thủ hạ đưa quần áo tới, còn có đồ ăn, bởi vì Tĩnh Sơ tỉnh lại sẽ đói, cho nên anh ta muốn chuẩn bị những thứ tốt nhất.
"Ông xã, đứa nhỏ này thật đáng yêu nha." Mộ Hi nói.
"Bà xã, cái này cuingx gọi đáng yêu sao? Nhăn nhăn nhúm nhúm, còn có nếp nhăn?" Nam Cung Diệu hoang mang nói, kỳ thật, Vân Tĩnh Sơ lớn lên không xấu, như thế nào sinh ra đứa bé không giống như vậy, như tiểu yêu quái.
Nam Cung Diệu chưa từng gặp qua đứa bé mới sinh, cho nên mới có loại phản ứng này, kỳ thật, lúc trước Mộ Hi sinh Lâm Lâm, Lâm Lâm cũng như thế này, chẳng qua là lúc đó tâm tư Nam Cung Diệu đều ở trên người Mộ Hi, hài tử vẫn đứa bé Lâm Lâm vẫn do bà ngoại chông coi, chờ Nam Cung Diệu cẩn thận nhì đứa bé, Lâm Lâm đã sạch sẽ, bởi vì vừa sinh ra một ngày, bộ dạng đứa bé thay đổi rất nhanh.
"Lúc trước, Nam Nam nhà chúng ta cũng không có ng yêu đâu, như cái một lão già, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn." Mộ Hi nói.
"Cái gì? Nam Nam cũng bộ dạng này? Nhưng mà, con trai của anh rất tuấn tú." Nam Cung Diệu không thể tin được trước đây Nam Nam cũng có bộ dáng này, chính đứa con trai soái của mình cũng thế này, như một ông già!
"Đương nhiên rồi, đứa bé mới vừa sinh ra đều như thế này."
Sau khi Vân Tĩnh Sơ tỉnh lại, nhìn Mộ Hi một chút, nhìn đứa bé một chút.
"Hi, đây là con mình sinh sao? Như thế nào lại xấu như vậy?" Vân Tĩnh Sơ hỏi, bởi vì đứa bé này có đầu thật lớn.
"Đứa ngốc, trẻ con mới sinh đều như vậy, trước đây cậu cũng có thể thế này, không phải hiện tại cũng trở thành mỹ nữ sao?" Mộ Hi cười nói.
"Bà xã, em đã tỉnh? Có đói bụng không?" Âu Dương Hàn nói.
"Ai là bà xã của anh? Chúng ta còn chưa có kết hôn, anh liền bắt đầu gọi bà xã!"
Vân Tĩnh Sơ thấy Mộ Hi bên cạnh, bị Âu Dương Hàn gọi có chút thẹn thùng, bởi vì trước kia Âu Dương Hàn đều gọi tên của cô, cũng là bởi vì vừa rồi nhìn thấy cô sinh con, người đàn ông này mới bắt đầu gọi cô là bà xã, Vân Tĩnh Sơ còn không có thói quen.
"Này? Xú nha đầu, các cậu đều đã đính hôn, không gọi bà xã thì là gì? Nói cậu cũng đã sinh con trai cho người ta, chẳng lẽ không thể gọi bà xã sao?" Mộ Hi nói.
"Không gọi bà xã, có phải gọi vợ hay không?" Âu Dương Hàn cười nói, thấy đứa bé bình an, người phụ nữ của mình bình an, anh ta rất vui vẻ.
"Cái gì mà vợ? Còn không bằng gọi bà xã dễ nghe hơn!" Vân Tĩnh Sơ nói.
"Xú nha đầu, đừng làm rộn, bà xã và vợ à dù sao đều một ý nghĩa, đến ăn chút cháo đi, nếu không đứa bé đói bụng, không có sữa để bú!" Mộ Hi bưng một bát cháo chuẩn bị bón cho Tĩnh Sơ.
"Được, vì con mình, mình uống, kỳ thật mình rất ghét uống cháo!" Vân Tĩnh Sơ nói.
Sau khi Vân Tĩnh Sơ uống no bụng, từ từ lại ngủ thiếp đi, bởi vì sinh con tiêu hao thế lực rất lớn, cho nên sau khi ăn no không có việc gì, cũng chỉ có thể bổ sung thể lực, vừa rồi Nam Cung Diệu nhận được một cú điện thoại rời đi, hiện tại Vân Tĩnh Sơ lại ngủ thiếp đi, truyện edit duy nhất tại diendanlequydon đứa bé cũng bị y tá đẩy đi tới phòng trẻ.
"Mộ Hi chúng ta ra ngoài ngồi một chút?" Âu Dương Hàn nói.
"Được." Mộ Hi nói.
Bọn họ đi tới một phòng nghỉ trong bệnh viện.
"Cám ơn cô Mộ Hi." Âu Dương Hàn nói.
"Khách sáo cái gì, Tĩnh Sơ giống như em gái ruột của tôi vậy." Mộ Hi mỉm cười nói, bởi vì bây giờ Âu Dương Hàn đã không còn như trước kia, hình như anh ta đã thay đổi thành một người khác, hẳn là chuyện của em trai là một đae kích lớn với anh ta, anh ta đã trở thành một người đàn ông bình thường.
Nhìn thấy chị em tốt của mình mắng to đối với anh ta, Mộ Hi cũng biết Âu Dương Hàn không có ngược đãi Tĩnh Sơ, còn giống như hết sức sủng ái cô ấy, nếu không làm sao Tĩnh Sơ dám mắng anh ta như vậy.
"Tôi muốn cám ơn cô đã để cho tôi biết sống vì cái gì? Trước kia tôi chỉ biết chiếm hữu, cho rằng đó là hạnh phúc, cho đến khi gặp được cô, tôi mới biết được, dụng tâm đi yêu một người cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc, nhìn bụng Tĩnh Sơ nổi lên từng ngày, trách nhiệm của tôi càng ngày càng lớn, những thứ này đều bị cô ảnh hưởng. Cám ơn." Âu Dương Hàn nói.
"Không cần nói như vậy, kỳ thật, trước kia tôi vô cùng ghét anh, nhưng mà Tĩnh Sơ yêu anh, tôi không có biện pháp, tôi chỉ hy vọng anh quý trọng tất cả trước mắt." Mộ Hi nói.
"Nhìn thấy cô liên tục yêu Nam Cung Diệu không thay đổi, tôi hâm mộ ghen ghét, thậm chí muốn cưỡng chế giữ cô bên cạnh, nhưng mà, tôi biết rõ cô vĩnh viễn sẽ không yêu tôi, bởi vì trong lòng của cô chỉ có anh ta, căn bản là không chứa được người đàn ông khác, về sau tôi vì cô, quyết định đính hôn cùng Tĩnh Sơ, bởi vì cô ấy là người cô để ý, tôi muốn cả đời nhìn thấy cô, cho nên tôi lựa chọn Tĩnh Sơ."
Âu Dương Hàn đau lòng nói.
"Tại sao anh có thể như vậy? Tĩnh Sơ yêu anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?" Mộ Hi giận dữ nói, bởi vì cô nghe được lý do Âu Dương Hàn đính hôn, làm cho cô vô cùng tức giận. Đây không phải là tổn thương người bạn tốt nhất của cô sao?
"Là tôi không đúng, nhưng mà, nhưng ngày đó tôi và Tĩnh Sơ đính hôn, tôi nhìn thấy bên cạnh Tĩnh Sơ xuất hiện rất nhiều đàn ông, đột nhiên tôi rất tức giận, tôi bắt đầu ghen, tôi cho là tôi không yêu cô ấy, nhưng mà tôi sai rồi, thì ra trong lòng tôi đã có cô ấy, tôi không chịu nổi cô ấy cười đùa với người khác, từ ngày đó trở đi, tôi biết rõ tôi cần phải yêu người phụ nữ này, bởi vì cô ấy đáng giá cho tôi yêu, giống như cô, cô đáng giá để Nam Cung Diệu yêu, cuối cùng tôi cũng hiểu tình yêu là cho nhau, không phải là đơn phương." Âu Dương Hàn nói.
"Anh có thể suy nghĩ cẩn thận thật tốt quá, dùng thiện lương của anh để yêu cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt, không nên tổn thương cô ấy."
Mộ Hi nói xong bắt lấy tay Âu Dương Hàn, bởi vì Âu Dương Hàn có thể đi đến một bước này, thật sự là không dễ dàng, trước kia không phải là Mộ Hi không biết Âu Dương Hàn, anh ta từ một người xấu biến thành một người tốt, cần dũng khí rất lớn, Mộ Hi vỗ nhẹ tay của anh ta, khích lệ anh ta, ủng hộ anh ta, cũng là vì người chị em tốt, có thể có đàn ông tốt.
"Biết cô thật tốt, nếu như có kiếp sau, tôi hy vọng cô là của tôi."
Lời Âu Dương Hàn nói là lời ở trong lòng, bởi vì anh ta biết rõ đời này anh ta không thể nào được Mộ Hi yêu, chỉ có hi vọng kiếp sau có thể có được cô. Dù sao Mộ HI được cất sâu ở trong lòng anh ta, vĩnh viễn không có cách nào dứt bỏ.
"Đừng nằm mơ, cái gì mà kiếp sau? Nói không chừng kiếp sau tôi là đàn ông." Mộ Hi rút tay về nở nụ cười, cô đang giảm bớt lúng túng, người đàn ông này thực không thể đối tốt với họ, một khi đối tốt với bọn họ, bọn họ liền hếch mũi lên mặt!
"Tóm lại cô là chuyện tốt nhất đời này của tôi, bởi vì cô mà thay đổi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói.
Đúng lúc này, Nam Cung Diệu nghe điện thoại xong, trở lại phòng bệnh, không có bóng dáng cô vợ nhỏ, có chút nóng nảy, bởi vì Âu Dương Hàn cũng không thấy, cái người đàn ông kia kia đốluoon có ý đồ làm loạn với cô vợ nhỏ của mình, Nam Cung Diệu đã sớm xem anh ta thành cái đinh trong mắt, chỉ là Tĩnh Sơ là người bạn thân nhất của cô vợ nhỏ, Nam Cung Diệu liên tục chịu đựng, hiện tại đồng thời không thấy hai người, làm cho Nam Cung Diệu muốn điên, anh đi đến chỗ y tá.
"Người nhà phòng bệnh Vân Tĩnh Sơ đi đâu rồi?"
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, nghĩ đến Âu Dương Hàn đã từng đem ép cô vợ nhỏ lên tường, nghĩ tới tư thế kia, người đàn ông chết kia lại dám đánh chủ ý lên người cô, thật sự là chán sống!
"Vị tiên sinh này, đây không phải phạm vi phục vụ của y tá chúng tôi, chúng tôi không rõ lắm."
Một y tá nói, kỳ thật, nếu như không phải bởi vì Nam Cung Diệu lớn lên đẹp trai, thì vị y tá này căn bản sẽ không để ý tới chuyện nhàm chán đó, bởi vì không phải là công việc cảu bọn họ.
Lúc này Nam Cung Diệu chỉ muốn nhanh tìm được được cô vợ nhỏ, đâu có tâm tư quản cái gì để ý tới trách nhiệm của y tá, anh dùng sức vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng.
"Lập lại lần nữa, người thân trong phòng Vân Tĩnh Sơ đi đâu? Nếu không, tôi sẽ cho bệnh viện các người lập tức đóng cửa ngừng kinh doanh."
Lời nói này vô cùng cuồng ngạo tự đại, nhưng mà, đối với Nam Cung Diệu mà nói chính là nói được làm được, không có chút ý khoe khoang nào.
Y tá không nghĩ tới vị đại soái ca không nói đạo lý, vì vậy, sắc mặt của cô ta cũng không tốt, không có y tứ lễ phép như trước, lạnh lùng nói.
"Anh hù dọa ai? Khoác lác cũng không nhìn một chút đây là đâu?" Y tá mới vừa nói xong, liền bị ý tá trưởng vội vã đuổi tới kéo qua một bên.
"Xin hỏi, Diệu tổng, ngài có cái gì cần giúp đỡ ? Nhất định chúng tôi làm theo, nhất định làm theo."
Y tá mỉm cười, nhưng sợ tới mức toàn thân run rẩy, bởi vì nét mặt Nam Cung Diệu đã lạnh kết băng, phỏng đoán đã giảm xuống gần 0 độ, trực tiếp có thể chết rét người!
Nam Cung Diệu vốn muốn giáo huấn y tá không có mắt vừa rồi, nhưng trước mắt tìm Mộ Hi quan trọng hơn, mặc dù anh tin Mộ Hi, nhưng anh không tin tên khốn Âu Dương Hàn kia, Nam Cung Diệu lo lắng Âu Dương Hàn lấy Tĩnh Sơ uy hiếp Mộ Hi, nhân cơ hội cướp đoạt.
"Lập tức nói cho tôi biết, người nhà trong phòng Vân Tĩnh Sơ đi đâu?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Mấy người các mau tới đây, mấy người có nhìn thấy người nhà trong phòng Vân Tĩnh Sơ hay không?" Y tá trưởng lo lắng hỏi.
"Hình như bọn họ qua bên phòng nghỉ kia." Trong đó có một ya ta chỉ qua.
Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng đi đến phòng nghỉ.
"Y tá trưởng, người đàn ông vừa rồi là ai? Thật ngông cuồng!" Một cái y tá tò mò hỏi.
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, ngộ nhỡ bị anh ta nghe được, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết, vả lại, ngay cả viện trưởng chúng ta cũng phải nhường nah ta ba phần." Y tá trưởng nhỏ giọng nói.
"Vậy, đến cùng anh ta là ai?" Tiểu hộ sĩ giảm thấp giọng xuống hỏi.
"Anh ta chính là tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung , còn chính là người bên ngoài đồn đại tà ma, người này không phải người bình thường, dù sao không nên đắc tội, nếu không ăn không thể chịu nổi!" Y tá trưởng nói.
"A - - anh ta chính là tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung, trời ạ, thật là đẹp trai, so với trong ti vi còn đẹp trai hơn nhiều." Những tiểu hộ sĩ khác nói.
"Đẹp trai có ích lợi gì, cô đã quên vừa rồi anh ta muốn ăn sống cô à?" Y tá trưởng nói.
"Bị anh ta ăn cũng nguyện ý." Tiểu hộ sĩ nói.
"Thật là không có thốc chữa! Nhanh đi làm việc đi." Y tá trưởng rời đi, cái y tá khác cũng bắt đầu làm việc, nhưng mà, trong lòng cũng bắt đầu tưởng tượng tới tướng mạo của thần thoại đế vươngtrong giới thươg nghiệp, bọn họ hết sức hưng phấn, thế nhưng có thể nhìn thấy Nam Cung Diệu, còn nhìn thấy khoảng cách gần, đáng giá.
Nam Cung Diệu đi đến phòng nghỉ, giờ phút này anh rất tức giận, bởi vì Mộ Hi và Âu Dương Hàn ở riêng một chỗ, cái người đàn ông liên tục nhớ kỹ người phụ nữ của mình, thật sự là hèn hạ vô sỉ, chính mình có phụ nữ, lại hết lần này tới lần khác nghĩ tới bà xã người ta, loại người này chỉ có hung hăng đánh một hồi mới giải hận.
Nam Cung Diệu vừa vào cửa liền nhìn thấy cô vợ nhỏ ngồi uống cà phê và cười nói vui vẻ với Âu Dương Hàn, người phụ nữ đáng chết, anh đều giận đến sắp nổ tung, cô vợ nhỏ lại ở cùng cái người đàn ông này uống cà phê! Người phụ nữ ngốc, chẳng lẽ cô không biết người trong lòng người đàn ông này đang suy nghĩ gì sao?
"Mộ! Hi!" Nam Cung Diệu lớn tiếng kêu tên Mộ Hi, bước nhanh về phía bọn họ.
Âu Dương Hàn vừa nhìn cũng biết Nam Cung Diệu ghen, người đàn ông này thật sự là đáng yêu, đường đường là lão đại trong giới thương nghiệp lại thích ăn dấm chua, này người phụ nữ xinh đẹp này đúng là khắc tinh cảu anh ta! Xem ra không chỉ duy nhất Mộ Hi yêu, mà người đàn ông này cũng yêu duy nhất Mộ Hi.
"Ông xã? Sao anh lại đến đây?" Mộ Hi thật tò mò tại sao Nam Cung Diệu lại xuất hiện ở đây, xem ra giờ phút này anh rất tức giận, đến cùng là ai chọc anh?
|
Chương 180: Ghen tuông quá đáng.
Âu Dương Hàn mỉm cười. Cùng là đàn ông, làm sao anh có thể không biết vì sao Nam Cung Diệu tức giận. Cùng yêu người phụ nữ này, trên người Nam Cung Diệu lộ ra ghen tuông nồng đậm, trong ánh mắt còn có đầy sát khí, làm cho Nam Cung Diệu muốn phát cáu với người đàn ông này. Vì thế, anh đi về phía Nam Cung Diệu.
"Thế nào? Anh không có tự tin trông chừng được bà xã của mình, cô ấy mặc dù là của anh nhưng mà cô ấy có quyền được giao lưu với bạn bè. Tôi thừa nhận tôi yêu cô ấy, nhưng mà tôi sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn bạn bè. Bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có người đàn ông thích ăn dấm chua này. Yêu cô ấy cho tốt, còn không anh sẽ mất cô ấy." Âu Dương Hàn nói xong liền rời đi.
"Ông xã, anh ấy vừa mới nói cái gì vậy? Từ khi nào thì mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt như vậy? Dựa vào gần như vậy." Mộ Hi nghi hoặc hỏi. Bởi vì cô biết sở dĩ Nam Cung Diệu cùng cô đi đến bệnh viện, hoàn toàn là bởi vì không yên tâm về Âu Dương Hàn.
Khuôn mặt Nam Cung Diệu đen lại, không nói hai lời, ôm lấy Mộ Hi đi ra ngoài.
Người phụ nữ chết tiệt này, lại có thể dám trốn anh cùng với người đàn ông khác gặp gỡ riêng tư. Quả thật chính là coi thường sự tồn tại của anh. Nhất định phải dạy cho cô một bài học, nếu không thì cô sẽ không nhớ được. Đương nhiên dạy dỗ như thế nào chính là do Nam Cung Diệu anh quyết định.
Mộ Hi còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị ôm ra khỏi phòng nghỉ.
"Nam Cung Diệu, anh làm sao vậy? Có biết là rất mất mặt không? Thả em xuống, thả em xuống!" Mộ Hi phát hiện rất nhiều người đi qua đều nhìn bằng ánh mắt quái dị.
"Làm sao? Về nhà em sẽ biết!" Mặt Nam Cung Diệu đen lại, lạnh lùng nói. Người phụ nữ ngu ngốc lại còn dám hỏi làm sao!
"Nam Cung Diệu, anh dừng lại không. Đây là bệnh viện, em còn chưa nói với Tĩnh Sơ là em phải đi về, mau thả em xuống."
Mộ Hi lo lắng cho Tĩnh Sơ, vốn là cô định ở lại chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ. Bởi vì trong nhà Tĩnh Sơ không còn người nào, cho nên Mộ Hi muốn chăm sóc cho cô ấy.
"Anh đã nói với cô ấy là em phải về! Mẹ vợ đại nhân sẽ tới đây ngay, em có thể yên tâm rồi chứ?" Nam Cung Diệu nói.
"Anh là tên khốn, em nói muốn về lúc nào?" Mộ Hi giận dữ. Nghĩ lại Âu Dương Hàn có rất nhiều chuyện không biết, làm sao có thể chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ và đứa bé, cho nên Mộ Hi vẫn thấy không yên tâm.
"Em không chăm sóc chồng còn chăm sóc ai? Em lo lắng, anh có thể giúp cô ấy mời người chăm sóc cô ấy. Em muốn chăm sóc cô ấy? Không có cửa đâu!"
Nam Cung Diệu biết Mộ Hi rất yêu thương Vân Tĩnh Sơ. Nhưng mà muốn ở lại chăm sóc cô ấy thì không được. Anh tuyệt đối không cho Âu Dương Hàn có cơ hội tiếp xúc với Mộ Hi. Mộ Hi nhớ Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo liệu hy sinh thời gian làm việc cùng với vợ yêu đến nhìn cô ấy. Nhưng mà buổi tối vợ yêu phải về nhà.
"Anh rất vô lý, bá đạo, tên khốn. Anh có biết lúc trước em có Nam Nam, Tĩnh Sơ lo lắng cho em không ít, khi đó anh đang chết ở đâu hả? Chỉ có Tĩnh Sơ vẫn ở cùng em. Người đàn ông khốn khiếp, người đàn ông xấu xa, thả em xuống nếu không em sẽ không khách khí!" Mộ Hi chuẩn bị ra tay. Dù sao hiện tại cô cũng có chút bản lĩnh, mặc dù không đánh lại được anh, nhưng mà dùng mấy chiêu thì không thành vấn đề.
Đúng lúc Mộ Hi định xuất chiêu, cô bị hung hăng ném vào trong xe, sau đó cửa xe bị hung hăng đóng lại. Xe nhanh chóng nổ máy, chạy đi rất nhanh.
"Em đối xử tốt với Vân Tĩnh Sơ anh không phản đối. Nhưng mà người đàn ông kia, không cho phép em về sau gặp hắn một mình, bởi vì anh không vui!" Nam Cung Thần lạnh lùng nói.
Tức giận trong người dâng cao: "Tên khốn, anh đang tức giận đúng không? Chẳng lẽ là sau khi kết hôn sẽ không thể gặp người đàn ông khác sao?" Mộ Hi tức giận nói, đôi mắt to căm tức nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn vợ yêu không có ý định thừa nhận sai lầm, anh lại càng thấy khó chịu. Chẳng lẽ người đàn ông kia còn có chút địa vị trong lòng cô, đương nhiên chỉ là một chút, bởi vì Nam Cung Diệu tin tưởng tình cảm Mộ Hi dành cho anh vẫn lớn hơn.
"Mộ Hi, người phụ nữ chết tiệt này. Chẳng lẽ em muốn anh lúc nào cũng tức giận thì em mới vui vẻ sao?" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
"Tên khốn anh có ý gì, rõ ràng là anh muốn làm cho em tức giận mà, chẳng lẽ anh vốn không có người bạn khác giới nào sao?" Mộ Hi hỏi lại anh.
"Anh, anh, về sau, không cần bạn bè khác giới nữa?" Nam Cung Diệu bị vợ yêu hỏi lại, có chút nói lắp, bởi vì chính xác là anh có một vài bạn bè khác giới, hơn nữa những người phụ nữ này đều có tâm tư xấu xa.
"Thối lắm! Anh lừa đứa ngốc sao?*** Em cũng không phải người phụ nữ ngu ngốc trước kia, muốn quản lý em thì hãy nhìn lại chính mình trước đi, hiện tại tư cách của anh còn chưa đủ để dạy bảo em, bởi vi anh ở bên ngoài cũng có bươm bướm bay khắp trời!" Mộ Hi càng nói càng hăng hái.
Mộ Hi nói xong, bỗng nhiên Nam Cung Diệu phanh xe, cho xe dừng ở ven đường.
Vốn là Nam Cung Diệu muốn dạy dỗ vợ yêu, để về sau cô cách xa Âu Dương Hàn một chút, nhưng mà hiện tại lại thành vợ yêu giáo huấn anh!
"Người phụ nữ ngu ngốc, hiện tại anh nghiêm túc nói cho em biết, chỗ này chỉ có em." Nam Cung Diệu chỉ chỉ vào trái tim của mình, nói.
Vốn vừa rồi Mộ Hi cũng chỉ vì sự nganh ngược của mình nên mới có thể nói như vậy. Kỳ thật, tấm lòng của Nam Cung Diệu, cô đã hiểu được từ sớm, người đàn ông này yêu cô, chỉ yêu cô, cái này cô đều biết. Nhưng mà chính là cô không thích nhìn thấy anh lạnh lùng giống như một người băng, hơn nữa tính tình bá đạo, làm cho người ta không nhịn được nữa!
"Ô ô... Ô ô... " Mộ Hi bởi vì cảm động mà tự nhiên khóc lớn lên, bởi vì có người đàn ông tốt như vậy yêu cô, nhưng cảm giác cũng là một sự việc vất vả, bởi vì điều này đại diện về sau cô không thể tùy tiện cùng nam giới tiếp xúc, nếu không người đàn ông bá đạo này sẽ vô cùng nhiều dấm chua!
Nam Cung Diệu chỉ là thổ lộ tình cảm của mình, không nghĩ tới vợ yêu vừa rồi còn nói đầy lời thô tục hiện tại lại có thể khóc lớn lên. Vợ yêu vừa khóc, anh càng đau lòng, trái tim cũng muốn vỡ ra.
Anh không muốn hung dữ với vợ yêu, nhưng mà anh cũng không cách nào chịu được người đàn ông khác dùng ánh mắt ái mộ nhìn vợ yêu, nhất là cái tên Âu Dương Hàn kia.
"Bà xã, anh sai rồi, không khóc nữa, đừng khóc, vừa khóc sẽ khó coi!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Khó coi! Không phải anh sẽ vứt bỏ em chứ?" Mộ Hi sụt sịt, nghẹn ngào hai tiếng.
"Làm sao có thể, anh yêu em đến trái tim cũng không chứa đủ, trừ phi là em ghét bỏ anh!" Chưa bao giờ Nam Cung Diệu nói ra những lời buồn nôn như vậy. Hiện tại bị vợ yêu bức bách phải đem một số lời trong lòng nói ra, mặc dù là rất buồn nôn, nhưng mà anh lại không cảm thấy thế, bởi vì những lời này đều là nói ra từ trong lòng anh.
"Em ghét bỏ anh, chê anh đối với em quá tốt, em sợ có một ngày em không thấy anh thì em sẽ phát điên mất." Mộ Hi ngước lên, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói. Nhìn trong đôi mắt to của vợ yêu tràn đầy nước mắt, Nam Cung Diệu thật hối hận tại sao mình lại trêu chọc vợ yêu, đáng lẽ phải hung hăng đánh Âu Dương Hàn một trận mới đúng.
"Vậy em vĩnh viễn không được rời khỏi anh, để cho anh vĩnh viễn yêu em, yêu em..." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt kia.
Mộ Hi thật nhu thuận biết điều, không nói một lời, cúi đầu. Kỳ thật, cô rất thích được Nam Cung Diệu yêu thương, cưng chiều như vậy.
"Có đói bụng không?" Nam Cung Dệu dịu dàng nói. Giằng co lâu như vậy nhất định sẽ đói bụng.
"Đã khóc thành như thế này làm sao còn đi ăn được, không đói bụng!" Mộ Hi biết lúc này mặt mình nhất định biến thành con mèo hoa.
"Đi, anh đưa em tới nơi này."
Kỳ thật, vừa rồi ở bệnh viện Nam Cung Diệu nhận điện thoại là của Lãnh Đông gọi tới, có công việc cần xin chỉ thị của Nam Cung Diệu. Nam Cung Diệu lại thuận tiện dặn dò cậu một ít việc riêng. Chính là tối qua vợ yêu ở trong bệnh viện với Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo lắng vợ yêu mệt nhọc, cho nên để cho Lãnh Đông đi chuẩn bị một chút đồ ăn.
Kỳ thật, Nam Cung Diệu biết Lãnh Đông là cháu trai của ông Lãnh, đã từng hỏi cậu ấy có muốn trở về tiếp nhận sự nghiệp của ông Lãnh hay không, nhưng mà Lãnh Đông từ chối. Bởi vì cậu ấy nói có cảm tình với nơi này, không muốn rời xa nơi này, bởi vì tiếp nhận sự nghiệp của ông thì Lãnh Đông sẽ phải ở nước Mỹ lâu dài.
Huống chi, hiện tại Lãnh Đông vừa mới bước vào tình yêu cuồng nhiệt, cậu ấy và Đồng Đồng tiến triển vô cùng thuận lợi, xem ra là chuyện tốt sắp tới là xuất hiện hôn lễ, vợ ngọt ngào, tổng giám đốc phục vụ khó khăn!
Nam Cung Diệu lái xe đưa Mộ Hi đến một căn biệt thự khác của anh.
Xe dừng lại trước biệt thự.
"Đừng nhúc nhích." Ý Nam Cung Diệu bảo Mộ Hi ngồi ở trong xe, mà anh thì đi đến bên cạnh Mộ Hi bế cô từ trong xe ra.
"Em có thể tự đi, thả em xuống đi!" Mộ Hi có chút thẹn thùng nói. Người đàn ông này động một tí là ôm cô, không biết còn tưởng cô là em bé thì sao!
"Làm sao anh có thể để em vất vả! Bởi vì tiếp theo còn có nhiệm vụ gian khổ cần em hoàn thành." Nam Cung Diệu nói.
"Gian thương, quả nhiên không làm lỗ vốn!" Mộ Hi liếc Nam Cung Diệu một cái, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
Đi vào biệt thự. Nơi này trang trí vô cùng độc đáo. Có lẽ nơi này không có ai ở lại, có vẻ hết sức yên tĩnh. Nam Cung Diệu trực tiếp ôm Mộ Hi đến phòng ăn.
Anh đem vợ yêu vào chỗ ngồi.
"Chờ anh một chút, không cho phép lộn xộn." Nam Cung Diệu nói xong liền rời đi. Chỉ chốc lát sau trong tay có thêm một cái chậu, bên trong có nước và một cái khăn mặt.
"Anh muốn đem con mèo đen của anh rửa cho sạch. Nhìn xem khuôn mặt nhỏ đều lấm lem!" Nam Cung Diệu dịu dàng lau mặt cho Mộ Hi.
"Anh đem em trở thành người vô dụng sao? Em có thể tự làm, đưa khăn mặt cho em." Mộ Hi nói xong lấy khăn mặt.
"Đừng nhúc nhích, để anh." Nam Cung Diệu lại đem khăn mặt để vào chậu nước giặt sạch, sau đó lại lau mặt cho Mộ Hi.
"Vì sao không cho em tự làm? Anh cưng chiều em như vậy, em sẽ bay lên trời. Đến lúc đó đừng trách em biến thành nữ vương không phân rõ phải trái áp bức anh!" Mộ Hi quệt miệng hỏi.
"Hoan nghênh em áp bức, chồng em chính là da dày thịt béo, còn có chờ một chút, em sẽ rất vất vả, chính là lão nhị rất nhớ em, cho nên phiền toái vợ yêu cho mượn bình chữa cháy dùng một chút." Nam Cung Diệu cười nói.
"Khó trách anh ân cần như vậy, có mục đích, có âm mưu hả?" Mộ Hi nắm cằm Nam Cung Diệu nói.
"Hiện tại nữ vương muốn áp bức vi phu sao?" Vẻ mặt Nam Cung Diệu giả bộ đáng thương nhìn Mộ Hi. Hiện tại vợ yêu giống như một đứa con gái háo sắc, tự nhiên bắt chước anh, nâng cằm anh lên.
"Nghĩ là đắc ý." Mộ Hi cười nói.
"Theo như bình thường mà nói, nâng cằm lên sau đó là hôn môi đối phương." Nam Cung Diệu chính là nhìn vợ yêu nâng cằm anh lên nhưng lại không có ý định tiếp tục nên tốt bụng nhắc nhở một chút.
"Này anh phải ngoan ngoãn hầu hạ nữ vương cho tốt như đã nói, bản nữ vương có thể suy nghĩ lại áp bức anh như thế nào?" Mộ Hi nói xong liền cười lên ha hả, không nghĩ tới ông xã của mình cũng có lúc hài hước như vậy. Hoàn toàn không giống như ở công ty, một người băng, lạnh đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên.
"Tốt, hiện tại anh muốn bật đèn, mời nữ vương mở to hai mắt quan sát." Thì ra bọn họ từ lúc đi vào vẫn không bật đèn. Vì biệt thự này ít ở lại nên toàn bộ rèm cửa đều đóng, trong phòng có chút tối. Nam Cung Diệu mở đèn lên, ánh mắt Mộ Hi bỗng nhiên mở lớn.
"Thì ra, em vừa đến đã ngửi thấy mùi hoa hồng rất thơm, vốn tưởng rằng từ bên ngoài bay tới." Mộ Hi nhìn hoa hồng xung quanh phòng ăn, còn có đồ ăn trên bàn, hốc mắt đã ươn ướt.
"Anh, anh, vì sao lại đối tốt với người ta như vậy? Em không chịu nổi, tên khốn, em lại muốn khóc!" Mộ Hi lau nước mắt.
"Bà xã yêu quý, mời thưởng cho khuôn mặt?" Nam Cung Diệu thân sĩ hướng Mộ Hi làm một tư thế mời.
Mộ Hi bật cười ra tiếng, Nam Cung Diệu vì vợ yêu ân cần kéo ghế ra, ngay sau đó Mộ Hi cũng tao nhã ngồi xuống.
Mộ Hi chậm rãi nhìn đồ ăn trên bàn, món cay Tứ Xuyên, bít tết, rượu đỏ, còn có những món điểm tâm ngọt mà Mộ Hi thích ăn. Kỳ thật, những thứ này đều là thứ Mộ Hi thích nhất, khẩu vị của Mộ Hi, Nam Cung Diệu đều khắc sâu trong lòng.
"Anh?" Mũi Mộ Hi có một trận chua xót, thì ra những thứ mình thích ông xã đều ghi nhớ trong lòng, tất cả những thứ này đều là đồ ăn mình thích nhất.
Nam Cung Diệu cũng không ngồi xuống chỗ đối diện, mà là ôm lấy Mộ Hi, sau đó đặt trên đùi anh, tay vòng quanh vợ yêu, chuẩn bị bắt đầu vì vợ yêu ăn cơm.
"Ăn ngon không?" Nam Cung Diệu cắt một miếng bít tết cho vào miệng vợ yêu.
"Ăn ngon, chỉ là ăn cơm như thế này thì không thể chuyên tâm nha?" Mộ Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình nghiêm túc như vậy vì cô cắt bít tết, ngửi mùi hương đặc trưng của anh, căn bản đã quên cái gì là hương vị của bít tết.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
"Em muốn tự mình ăn?" Mộ Hi nói.
"Không được, em phải có thói quen anh cho em ăn cơm, bởi vì về sau sẽ thường xuyên có cơ hội như thế." Nam Cung Diệu lại cho Mộ Hi ăn một miếng bít tết.
"Em muốn uống rượu đỏ, là cùng anh uống."
Mộ Hi nói, trong lòng suy nghĩ, muốn uống rượu đỏ, thế nào anh cũng phải buông cô ra chứ? Ai ngờ, Nam Cung Diệu bưng rượu đỏ ra đây làm cho vợ yêu uống một ngụm, sau đó bản thân lại uống một ngụm.
"Nhìn xem, không phải đây là chúng ta cùng nhau uống."
Mộ Hi không nghĩ tới ông xã cư nhiên dùng chung một cái ly uống rượu đỏ với cô. Nhớ rõ là anh rất thích sạch sẽ, đừng nói dùng ly của người khác uống rượu, chính ly của anh cũng thường xuyên đổi. Bởi vì có thể nhìn ra trong phòng làm việc của anh, tủ rượu có rất nhiều ly, hơn nữa cứ cách một thời gian sẽ được xử lý sạch sẽ, sau đó lại một lần nữa đổi loại mới.
"Anh lại có thể cùng em dùng chung một cái ly uống rượu đỏ?" Mộ Hi giật mình hỏi.
"Thế thì sao? Chẳng lẽ em muốn anh dùng miệng cho em uống rượu đỏ, được rồi, cống hiến sức lực thực hiện nguyện vọng." Nam Cung Diệu nâng ly rượu lên chuẩn bị uống rượu đỏ, này ý là muốn cho vợ yêu uống, chính là dùng phương thức uống đặc biệt.
"Không không, không cần, cám ơn thân ái." Mộ Hi cuống quýt đoạt lấy ly rượu, cái này, nếu mà để cho anh dùng miệng cho cô uống rượu đỏ thì không phải là muốn bị anh hôn sao! Cứ như vậy, Mộ Hi vẫn bị Nam Cung Diệu ôm ăn xong một chút bữa tối. Tuy rằng là bữa tối dưới ánh nến đã ăn xong rồi, nhưng mà Nam Cung Diệu giống như là vẫn không có ý định buông vợ yêu ra, giống như là vợ yêu thả lỏng là sẽ chạy.
Bỗng nhiên Mộ Hi rất thích giây phút ấm áp và yên lặng này. Không thể phủ nhận cô thật sự lưu luyến cảm giác ấm áp vây quanh. Cô yêu anh, cho nên thời gian sau này, cô hi vọng vĩnh viễn thuộc về anh.
Mộ Hi cứ nghĩ như vậy, rồi từ từ thì ngủ. Bởi vì cả đêm qua Vân Tĩnh Sơ sinh con, Mộ Hi một đêm không ngủ, cho nên lúc này cô ngủ rất ngon lành.
Bỗng nhiên Nam Cung Diệu nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ. Cúi đầu nhìn lại, tự nhiên là vợ yêu đang ngủ. Bởi vì vừa rồi vợ yêu yên lặng một lát, làm cho Nam Cung Diệu ngửi thấy mùi thơm mê hoặc của vợ yêu, ngay lúc muốn ăn tiểu bạch thỏ thì phát hiện cô đang ngủ! Nam Cung Diệu bất đắc dĩ cười cười.
Nam Cung Diệu bế vợ yêu lên tầng. Anh đi nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ sợ đánh thức vợ yêu, tuy rằng biết vợ yêu khi ngủ thì tỉ lệ tỉnh ngủ là rất thấp nhưng mà anh vẫn nhẹ nhàng ôm vợ yêu như trước, chỉ lo làm kinh động đến người phụ nữ trong lòng.
Đi vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu đem cô đặt vào giữa giường, sau đó từ từ cởi quần áo của vợ yêu, bởi vì mặc quần áo lúc ngủ rất không thoải mái! Còn anh cũng cởi quần áo ra, nhẹ nhàng nằm ở một bên vợ yêu. Tuy rằng chỉ là nằm cạnh bên người như vậy cũng đủ rồi, bởi vì bình thường ngủ chung với vợ yêu Nam Cung Diệu cũng là nằm sát một bên, còn hơn một nửa giường đều là chỗ của vợ yêu. Nam Cung Diệu ngủ rất yên tĩnh, mà Mộ Hi thì lại ngược lại, cô luôn duỗi thẳng chân tay, còn thường thích đá loạn, rất không ngoan ngoãn!
Nam Cung Diệu còn nghiêm túc nhìn ngắm vợ yêu, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, lông mày của cô, hai má của cô....
Tóm lại tất cả đều rất đẹp, khó trách anh lại yêu cô đến phát cuồng, đây là ngũ quan xinh đẹp bao nhiêu.
"Ngủ đi, vợ yêu của anh." Nam Cung Diệu cũng từ từ nhắm mắt lại, ngủ.
Một lúc lâu sau, Mộ Hi bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh ngủ. Bình thường thời điểm Mộ Hi tự nhiên thức dậy cũng không nhiều lắm, trừ khi là có tình huống đặc biệt, bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh chỉ là một phần trong đó.
Thế là cô không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy chính là một khuôn mặt đẹp trai đến phát bực, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, người đàn ông này thật đẹp trai. Mộ Hi không kìm nén được vuốt ve khuôn mặt này, cảm giác vô cùng thích. Vì thế nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn một cái trên môi Nam Cung Diệu.
Đôi môi thật mềm mại, có chút hương vị đàn ông.
Đột nhiên Mộ Hi phát hiện mình gặp rắc rối, bởi vì vừa rồi phía dưới của Nam Cung Diệu vốn không ngẩng cao, nhưng sau khi cô hôn ông xã một cái phía dưới đột nhiên có biến hóa, trở thành ngẩng cao. Mộ Hi che miệng muốn hô thành tiếng, ông trời ơi thật thần kì, nói muốn lớn liền lớn.
"Nhìn đủ chưa?" Một giọng nó lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"À, cái kia, cái này, nó đứng lên không có liên quan đến em, em không hề động vào nó, thật sự?" Mộ Hi xấu hổ giải thích, mặt càng ngày càng hồng, có vẻ càng thêm gợi cảm.
Nam Cung Diệu xoay người một cái đặt Mộ Hi dưới thân.
Anh cúi đầu hôn lên vợ yêu, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, triền miên, sự nhiệt tình xâm chiếm giống như cắn nuốt vợ yêu, mà người con gái dưới thân chỉ có thện thùng thở dốc với đáp lại nụ hôn triền miên.
Hai tay Nam Cung Diệu bắt đầu không an phận, bị tập kích đầu tiên chính là tiểu bạch thỏ, tiếng Mộ Hi thở dốc rất lớn.
"Bà xã, nơi này không có người khác, em có thể kêu to thỏa sức." Nam Cung Diệu nói, lại đổi lấy một đấm của Mộ Hi, đương nhiên không đau chút nào, chỉ là biểu hiện thẹn thùng của Mộ Hi.
Nam Cung Diệu nhìn thấy vợ yêu mặt đỏ như quả táo, hương thơm tự nhiên của cơ thể làm cho lửa nóng anh để giữa hai chân Mộ Hi bắt đầu rục rịch.
"Bà xã." Anh cúi đầu gọi Mộ Hi. Mỗi lần gọi vợ yêu, anh đều hôn càng hăng say, cảm giác hôn như thế nào cũng không đủ.
"Ông xã." Mộ Hi không nhịn được gọi người đàn ông đang đốt lửa trước mặt.
"Bà xã có muốn không?" Nam Cung Diệu ôn nhu trêu đùa hỏi vợ yêu.
"Ừ." Sau khi Mộ Hi ừ xong thì liền hối hận, như vậy có phải đại diện cho mình là một người phụ nữ dâm đãng? Lại có thể tự mình đồng ý.
Vì thế Mộ Hi lại hét to, hi vọng có thể che dấu sự ngượng ngùng của bản thân.
"Nam Cung Diệu, anh bắt nạt em!" Mộ Hi đem mặt trốn trong ngực Nam Cung Diệu.
"Ừ! Là anh bắt nạt em, nhưng mà cả đời này anh chỉ bắt nạt một người phụ nữ là em, bời vì anh yêu em." Nam Cung Diệu nói.
"Đáng ghét."
"Gọi anh?" Nam Cung Diệu nói.
"Gọi là gì?" Mộ Hi hỏi.
"Gọi anh là Diệu." Nam Cung Diệu xấu xa nói.
"Diệu." Mộ Hi ngoan ngoãn gọi.
"Gọi lần nữa." Nam Cung Diệu nói tiếp.
"Diệu." Mộ Hi lại nói rất ngoan.
"Được rồi, nếu em muốn anh không thể làm gì khác hơn là cho em. Chuẩn bị tốt chưa? Thân ái." Nam Cung Diệu thỏa mãn nói, Mộ Hi biết lại bị lừa, dùng sức cắn vào cổ Nam Cung Diệu.
"Em muốn uống máu của anh..." Mộ Hi xấu hổ đem mặt giấu trên cổ Nam Cung Diệu.
Hai người cùng nhau đi tới thiên đường, Nam Cung Diệu còn không có ý định rời khỏi Mộ Hi, nhưng mà Mộ Hi bị ép đến không thở được.
"Ông xã, em không chịu nổi một lần nữa đâu!" Mộ Hi cười nói, lẽ ra hẳn là Nam Cung Diệu nên tự giác rời khỏi thân thể Mộ Hi, ai ngờ, Nam Cung Diệu không nghe, trở mình đem Mộ Hi đến mặt trên, thành Mộ Hi đè anh.
"Em đè anh, anh chính là có sức lực, hơn nữa lại thích em đè anh lại bổ sung tinh thần." Nam Cung Diệu hạnh phúc ôm thắt lưng vợ yêu từ phía sau, ánh mắt tối lại hưởng thụ giây phút tuyệt vời.
Cuối cùng bởi vì hai người phải về nhà, cho nên Nam Cung Diệu ôm vợ yêu vào phòng tắm, tự mình tắm rửa cho cô. Mộ Hi ngoại trừ ngượng ngùng thì vẫn là ngượng ngùng, mặt cô hồng hồng nhìn trai đẹp trước mắt.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh lại muốn ăn em, là hung hăng ăn em. Bởi vì chồng của em cuối cùng còn chưa yêu đủ em, muốn ăn em vào trong bụng."
Nhìn ánh mắt thân mật của Nam Cung Diệu, Mộ Hi cuống quýt cúi đầu, phụ nữ tốt bỏ qua thiệt thòi trước mắt, vừa rồi cô bị ép buộc một phen còn có chút ăn không tiêu. Bởi vì người đàn ông đáng giận này đến bây giờ đều là chơi vận động đến cùng, lúc ấy thật là kích thích nhưng mà qua đi thân thể Mộ Hi đều thật thê thảm! Chua xót mà!
Nam Cung Diệu biết vợ yêu vất vả, vì thế lại ôm cô xuống tầng, có chút giống như không muốn cho vợ yêu tự đi, chỉ sợ cô mệt nhọc.
Nam Cung Diệu nhìn người con gái trong lòng, tuy rằng đã là mẹ của hai đứa con trai, nhưng mà tính khí này, tính nết này, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người này, rõ ràng chính là một cô gái nhỏ, khó trách bên cạnh cô sẽ luôn xuất hiện những người yêu thích. Ai có thể nghĩ được người phụ nữ này đã là mẹ của hai đứa con trai.
“Ông xã, trước tiên chúng ta không cần đi, anh xem trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn ngon, em phải ăn no đã, nhưng mà lúc này không phải là anh cho em ăn, em muốn tự mình ăn, là mồm to ăn thịt."
Mộ Hi làm nũng nói. Kì thật, vừa rồi Nam Cung Diệu cho ăn là cho ăn no rồi, nhưng mà là ăn không ngon miệng nha, tâm tư luôn không ở trên đồ ăn.
"Được anh cũng có chút đói, chúng ta ăn no rồi đi, dù sao bọn nhỏ cũng có ba chăm sóc." Nam Cung Diệu đem Mộ Hi đặt ở chỗ ngồi. Lúc này anh đi tới ngồi xuống ở chỗ đối diện, bắt đầu cùng Mộ Hi ăn cơm.
Lần này Mộ Hi không uống rượu đỏ, mà đổ một hộp sữa vào trong ly uống, cô vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng đầu lưỡi liếm một chút đồ ăn bên miệng. Tuy rằng đây chỉ là một động tác bình thường, bởi vì Mộ Hi chỉ cần là ăn cơm ở nhà sẽ rất ít khi chú ý hình tượng, cho nên không cần phải... giữ lại hình tượng thục nữ.
"Vợ, em mà còn vươn đầu lưỡi liếm, anh lập tức sẽ muốn em, hơn nữa là giải quyết ngay tại chỗ."
Nam Cung Diệu hung hăng nói, vốn đang ăn rất ngon không nghĩ tới nhìn thấy động tác của vợ yêu, lão nhị chết tiệt quả nhiên lại bắt đầu rục rịch.
"Nam Cung Diệu em ghét anh, người ta đang ăn cơm trêu chọc anh thế nào?"
Mộ Hi không hờn giận nói, vừa rồi cô chỉ là đang ăn cơm, không nhớ có động tác nào làm cho người đàn ông đối diện hiểu nhầm nha?
"Chán ghét anh?" Nam Cung Diệu biết hai người đã ăn cũng có chút no rồi, vì thế, đi đến trước mặt Mộ Hi, ôm cô tới phòng khách, lại đem cô ngã vào trên ghế sô pha, hung hăng hôn, hai tay bắt đầu cù Mộ Hi.
"Ha ha... Ha ha..." Mộ Hi nháy mắt cười to, bởi vì Nam Cung Diệu chọc cô rất buồn.
"Ông xã, em sẽ thay đổi, em sẽ thay đổi, tha cho em, tha cho em, em đầu hàng, đầu hàng được không?" Mộ Hi cười đến mức bụng có chút khó chịu, dù sao mới vừa ăn cơm, tiếp theo tự nhiên bị nấc, nhưng mà không dừng lại được.
"Bà xã? Bà xã?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi liên tục bị nấc, đau lòng hỏi.
"Ô ô... Ô ô... Nấc... Thật là khó chịu... Nấc... Đều tại anh... Bụng đau quá... Nấc.. Không dừng được... Nấc... Làm sao bây giờ...Nấc..." Mộ Hi chảy cả nước mắt ra.
Nam Cung Diệu biết gặp rắc rối, mặc quần áo cho vợ yêu, ôm ra bên ngoài.
"Nấc.. Nấc... Anh làm.. Sao vậy... Nấc..." Mộ Hi khó hiểu hỏi.
"Đi bệnh viện." Nam Cung Diệu áy náy nói, bởi vì anh biết bị nấc rất khó chịu.
Rốt cuộc dưới sự cố gắng của bác sĩ, Mộ Hi cũng đã ngừng nấc. Các bác sĩ toát mồ hôi nha! Chưa bao giờ gặp phải người nhà nào vô lý như vậy, không chữa khỏi cho bà xã của anh thì sẽ hủy bệnh viện của người ta!
|
Chương 180: Ghen tuông quá đáng.
Âu Dương Hàn mỉm cười. Cùng là đàn ông, làm sao anh có thể không biết vì sao Nam Cung Diệu tức giận. Cùng yêu người phụ nữ này, trên người Nam Cung Diệu lộ ra ghen tuông nồng đậm, trong ánh mắt còn có đầy sát khí, làm cho Nam Cung Diệu muốn phát cáu với người đàn ông này. Vì thế, anh đi về phía Nam Cung Diệu.
"Thế nào? Anh không có tự tin trông chừng được bà xã của mình, cô ấy mặc dù là của anh nhưng mà cô ấy có quyền được giao lưu với bạn bè. Tôi thừa nhận tôi yêu cô ấy, nhưng mà tôi sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn bạn bè. Bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có người đàn ông thích ăn dấm chua này. Yêu cô ấy cho tốt, còn không anh sẽ mất cô ấy." Âu Dương Hàn nói xong liền rời đi.
"Ông xã, anh ấy vừa mới nói cái gì vậy? Từ khi nào thì mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt như vậy? Dựa vào gần như vậy." Mộ Hi nghi hoặc hỏi. Bởi vì cô biết sở dĩ Nam Cung Diệu cùng cô đi đến bệnh viện, hoàn toàn là bởi vì không yên tâm về Âu Dương Hàn.
Khuôn mặt Nam Cung Diệu đen lại, không nói hai lời, ôm lấy Mộ Hi đi ra ngoài.
Người phụ nữ chết tiệt này, lại có thể dám trốn anh cùng với người đàn ông khác gặp gỡ riêng tư. Quả thật chính là coi thường sự tồn tại của anh. Nhất định phải dạy cho cô một bài học, nếu không thì cô sẽ không nhớ được. Đương nhiên dạy dỗ như thế nào chính là do Nam Cung Diệu anh quyết định.
Mộ Hi còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị ôm ra khỏi phòng nghỉ.
"Nam Cung Diệu, anh làm sao vậy? Có biết là rất mất mặt không? Thả em xuống, thả em xuống!" Mộ Hi phát hiện rất nhiều người đi qua đều nhìn bằng ánh mắt quái dị.
"Làm sao? Về nhà em sẽ biết!" Mặt Nam Cung Diệu đen lại, lạnh lùng nói. Người phụ nữ ngu ngốc lại còn dám hỏi làm sao!
"Nam Cung Diệu, anh dừng lại không. Đây là bệnh viện, em còn chưa nói với Tĩnh Sơ là em phải đi về, mau thả em xuống."
Mộ Hi lo lắng cho Tĩnh Sơ, vốn là cô định ở lại chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ. Bởi vì trong nhà Tĩnh Sơ không còn người nào, cho nên Mộ Hi muốn chăm sóc cho cô ấy.
"Anh đã nói với cô ấy là em phải về! Mẹ vợ đại nhân sẽ tới đây ngay, em có thể yên tâm rồi chứ?" Nam Cung Diệu nói.
"Anh là tên khốn, em nói muốn về lúc nào?" Mộ Hi giận dữ. Nghĩ lại Âu Dương Hàn có rất nhiều chuyện không biết, làm sao có thể chăm sóc tốt cho Tĩnh Sơ và đứa bé, cho nên Mộ Hi vẫn thấy không yên tâm.
"Em không chăm sóc chồng còn chăm sóc ai? Em lo lắng, anh có thể giúp cô ấy mời người chăm sóc cô ấy. Em muốn chăm sóc cô ấy? Không có cửa đâu!"
Nam Cung Diệu biết Mộ Hi rất yêu thương Vân Tĩnh Sơ. Nhưng mà muốn ở lại chăm sóc cô ấy thì không được. Anh tuyệt đối không cho Âu Dương Hàn có cơ hội tiếp xúc với Mộ Hi. Mộ Hi nhớ Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo liệu hy sinh thời gian làm việc cùng với vợ yêu đến nhìn cô ấy. Nhưng mà buổi tối vợ yêu phải về nhà.
"Anh rất vô lý, bá đạo, tên khốn. Anh có biết lúc trước em có Nam Nam, Tĩnh Sơ lo lắng cho em không ít, khi đó anh đang chết ở đâu hả? Chỉ có Tĩnh Sơ vẫn ở cùng em. Người đàn ông khốn khiếp, người đàn ông xấu xa, thả em xuống nếu không em sẽ không khách khí!" Mộ Hi chuẩn bị ra tay. Dù sao hiện tại cô cũng có chút bản lĩnh, mặc dù không đánh lại được anh, nhưng mà dùng mấy chiêu thì không thành vấn đề.
Đúng lúc Mộ Hi định xuất chiêu, cô bị hung hăng ném vào trong xe, sau đó cửa xe bị hung hăng đóng lại. Xe nhanh chóng nổ máy, chạy đi rất nhanh.
"Em đối xử tốt với Vân Tĩnh Sơ anh không phản đối. Nhưng mà người đàn ông kia, không cho phép em về sau gặp hắn một mình, bởi vì anh không vui!" Nam Cung Thần lạnh lùng nói.
Tức giận trong người dâng cao: "Tên khốn, anh đang tức giận đúng không? Chẳng lẽ là sau khi kết hôn sẽ không thể gặp người đàn ông khác sao?" Mộ Hi tức giận nói, đôi mắt to căm tức nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn vợ yêu không có ý định thừa nhận sai lầm, anh lại càng thấy khó chịu. Chẳng lẽ người đàn ông kia còn có chút địa vị trong lòng cô, đương nhiên chỉ là một chút, bởi vì Nam Cung Diệu tin tưởng tình cảm Mộ Hi dành cho anh vẫn lớn hơn.
"Mộ Hi, người phụ nữ chết tiệt này. Chẳng lẽ em muốn anh lúc nào cũng tức giận thì em mới vui vẻ sao?" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
"Tên khốn anh có ý gì, rõ ràng là anh muốn làm cho em tức giận mà, chẳng lẽ anh vốn không có người bạn khác giới nào sao?" Mộ Hi hỏi lại anh.
"Anh, anh, về sau, không cần bạn bè khác giới nữa?" Nam Cung Diệu bị vợ yêu hỏi lại, có chút nói lắp, bởi vì chính xác là anh có một vài bạn bè khác giới, hơn nữa những người phụ nữ này đều có tâm tư xấu xa.
"Thối lắm! Anh lừa đứa ngốc sao?*** Em cũng không phải người phụ nữ ngu ngốc trước kia, muốn quản lý em thì hãy nhìn lại chính mình trước đi, hiện tại tư cách của anh còn chưa đủ để dạy bảo em, bởi vi anh ở bên ngoài cũng có bươm bướm bay khắp trời!" Mộ Hi càng nói càng hăng hái.
Mộ Hi nói xong, bỗng nhiên Nam Cung Diệu phanh xe, cho xe dừng ở ven đường.
Vốn là Nam Cung Diệu muốn dạy dỗ vợ yêu, để về sau cô cách xa Âu Dương Hàn một chút, nhưng mà hiện tại lại thành vợ yêu giáo huấn anh!
"Người phụ nữ ngu ngốc, hiện tại anh nghiêm túc nói cho em biết, chỗ này chỉ có em." Nam Cung Diệu chỉ chỉ vào trái tim của mình, nói.
Vốn vừa rồi Mộ Hi cũng chỉ vì sự nganh ngược của mình nên mới có thể nói như vậy. Kỳ thật, tấm lòng của Nam Cung Diệu, cô đã hiểu được từ sớm, người đàn ông này yêu cô, chỉ yêu cô, cái này cô đều biết. Nhưng mà chính là cô không thích nhìn thấy anh lạnh lùng giống như một người băng, hơn nữa tính tình bá đạo, làm cho người ta không nhịn được nữa!
"Ô ô... Ô ô... " Mộ Hi bởi vì cảm động mà tự nhiên khóc lớn lên, bởi vì có người đàn ông tốt như vậy yêu cô, nhưng cảm giác cũng là một sự việc vất vả, bởi vì điều này đại diện về sau cô không thể tùy tiện cùng nam giới tiếp xúc, nếu không người đàn ông bá đạo này sẽ vô cùng nhiều dấm chua!
Nam Cung Diệu chỉ là thổ lộ tình cảm của mình, không nghĩ tới vợ yêu vừa rồi còn nói đầy lời thô tục hiện tại lại có thể khóc lớn lên. Vợ yêu vừa khóc, anh càng đau lòng, trái tim cũng muốn vỡ ra.
Anh không muốn hung dữ với vợ yêu, nhưng mà anh cũng không cách nào chịu được người đàn ông khác dùng ánh mắt ái mộ nhìn vợ yêu, nhất là cái tên Âu Dương Hàn kia.
"Bà xã, anh sai rồi, không khóc nữa, đừng khóc, vừa khóc sẽ khó coi!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Khó coi! Không phải anh sẽ vứt bỏ em chứ?" Mộ Hi sụt sịt, nghẹn ngào hai tiếng.
"Làm sao có thể, anh yêu em đến trái tim cũng không chứa đủ, trừ phi là em ghét bỏ anh!" Chưa bao giờ Nam Cung Diệu nói ra những lời buồn nôn như vậy. Hiện tại bị vợ yêu bức bách phải đem một số lời trong lòng nói ra, mặc dù là rất buồn nôn, nhưng mà anh lại không cảm thấy thế, bởi vì những lời này đều là nói ra từ trong lòng anh.
"Em ghét bỏ anh, chê anh đối với em quá tốt, em sợ có một ngày em không thấy anh thì em sẽ phát điên mất." Mộ Hi ngước lên, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói. Nhìn trong đôi mắt to của vợ yêu tràn đầy nước mắt, Nam Cung Diệu thật hối hận tại sao mình lại trêu chọc vợ yêu, đáng lẽ phải hung hăng đánh Âu Dương Hàn một trận mới đúng.
"Vậy em vĩnh viễn không được rời khỏi anh, để cho anh vĩnh viễn yêu em, yêu em..." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt kia.
Mộ Hi thật nhu thuận biết điều, không nói một lời, cúi đầu. Kỳ thật, cô rất thích được Nam Cung Diệu yêu thương, cưng chiều như vậy.
"Có đói bụng không?" Nam Cung Dệu dịu dàng nói. Giằng co lâu như vậy nhất định sẽ đói bụng.
"Đã khóc thành như thế này làm sao còn đi ăn được, không đói bụng!" Mộ Hi biết lúc này mặt mình nhất định biến thành con mèo hoa.
"Đi, anh đưa em tới nơi này."
Kỳ thật, vừa rồi ở bệnh viện Nam Cung Diệu nhận điện thoại là của Lãnh Đông gọi tới, có công việc cần xin chỉ thị của Nam Cung Diệu. Nam Cung Diệu lại thuận tiện dặn dò cậu một ít việc riêng. Chính là tối qua vợ yêu ở trong bệnh viện với Vân Tĩnh Sơ, Nam Cung Diệu lo lắng vợ yêu mệt nhọc, cho nên để cho Lãnh Đông đi chuẩn bị một chút đồ ăn.
Kỳ thật, Nam Cung Diệu biết Lãnh Đông là cháu trai của ông Lãnh, đã từng hỏi cậu ấy có muốn trở về tiếp nhận sự nghiệp của ông Lãnh hay không, nhưng mà Lãnh Đông từ chối. Bởi vì cậu ấy nói có cảm tình với nơi này, không muốn rời xa nơi này, bởi vì tiếp nhận sự nghiệp của ông thì Lãnh Đông sẽ phải ở nước Mỹ lâu dài.
Huống chi, hiện tại Lãnh Đông vừa mới bước vào tình yêu cuồng nhiệt, cậu ấy và Đồng Đồng tiến triển vô cùng thuận lợi, xem ra là chuyện tốt sắp tới là xuất hiện hôn lễ, vợ ngọt ngào, tổng giám đốc phục vụ khó khăn!
Nam Cung Diệu lái xe đưa Mộ Hi đến một căn biệt thự khác của anh.
Xe dừng lại trước biệt thự.
"Đừng nhúc nhích." Ý Nam Cung Diệu bảo Mộ Hi ngồi ở trong xe, mà anh thì đi đến bên cạnh Mộ Hi bế cô từ trong xe ra.
"Em có thể tự đi, thả em xuống đi!" Mộ Hi có chút thẹn thùng nói. Người đàn ông này động một tí là ôm cô, không biết còn tưởng cô là em bé thì sao!
"Làm sao anh có thể để em vất vả! Bởi vì tiếp theo còn có nhiệm vụ gian khổ cần em hoàn thành." Nam Cung Diệu nói.
"Gian thương, quả nhiên không làm lỗ vốn!" Mộ Hi liếc Nam Cung Diệu một cái, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
Đi vào biệt thự. Nơi này trang trí vô cùng độc đáo. Có lẽ nơi này không có ai ở lại, có vẻ hết sức yên tĩnh. Nam Cung Diệu trực tiếp ôm Mộ Hi đến phòng ăn.
Anh đem vợ yêu vào chỗ ngồi.
"Chờ anh một chút, không cho phép lộn xộn." Nam Cung Diệu nói xong liền rời đi. Chỉ chốc lát sau trong tay có thêm một cái chậu, bên trong có nước và một cái khăn mặt.
"Anh muốn đem con mèo đen của anh rửa cho sạch. Nhìn xem khuôn mặt nhỏ đều lấm lem!" Nam Cung Diệu dịu dàng lau mặt cho Mộ Hi.
"Anh đem em trở thành người vô dụng sao? Em có thể tự làm, đưa khăn mặt cho em." Mộ Hi nói xong lấy khăn mặt.
"Đừng nhúc nhích, để anh." Nam Cung Diệu lại đem khăn mặt để vào chậu nước giặt sạch, sau đó lại lau mặt cho Mộ Hi.
"Vì sao không cho em tự làm? Anh cưng chiều em như vậy, em sẽ bay lên trời. Đến lúc đó đừng trách em biến thành nữ vương không phân rõ phải trái áp bức anh!" Mộ Hi quệt miệng hỏi.
"Hoan nghênh em áp bức, chồng em chính là da dày thịt béo, còn có chờ một chút, em sẽ rất vất vả, chính là lão nhị rất nhớ em, cho nên phiền toái vợ yêu cho mượn bình chữa cháy dùng một chút." Nam Cung Diệu cười nói.
"Khó trách anh ân cần như vậy, có mục đích, có âm mưu hả?" Mộ Hi nắm cằm Nam Cung Diệu nói.
"Hiện tại nữ vương muốn áp bức vi phu sao?" Vẻ mặt Nam Cung Diệu giả bộ đáng thương nhìn Mộ Hi. Hiện tại vợ yêu giống như một đứa con gái háo sắc, tự nhiên bắt chước anh, nâng cằm anh lên.
"Nghĩ là đắc ý." Mộ Hi cười nói.
"Theo như bình thường mà nói, nâng cằm lên sau đó là hôn môi đối phương." Nam Cung Diệu chính là nhìn vợ yêu nâng cằm anh lên nhưng lại không có ý định tiếp tục nên tốt bụng nhắc nhở một chút.
"Này anh phải ngoan ngoãn hầu hạ nữ vương cho tốt như đã nói, bản nữ vương có thể suy nghĩ lại áp bức anh như thế nào?" Mộ Hi nói xong liền cười lên ha hả, không nghĩ tới ông xã của mình cũng có lúc hài hước như vậy. Hoàn toàn không giống như ở công ty, một người băng, lạnh đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên.
"Tốt, hiện tại anh muốn bật đèn, mời nữ vương mở to hai mắt quan sát." Thì ra bọn họ từ lúc đi vào vẫn không bật đèn. Vì biệt thự này ít ở lại nên toàn bộ rèm cửa đều đóng, trong phòng có chút tối. Nam Cung Diệu mở đèn lên, ánh mắt Mộ Hi bỗng nhiên mở lớn.
"Thì ra, em vừa đến đã ngửi thấy mùi hoa hồng rất thơm, vốn tưởng rằng từ bên ngoài bay tới." Mộ Hi nhìn hoa hồng xung quanh phòng ăn, còn có đồ ăn trên bàn, hốc mắt đã ươn ướt.
"Anh, anh, vì sao lại đối tốt với người ta như vậy? Em không chịu nổi, tên khốn, em lại muốn khóc!" Mộ Hi lau nước mắt.
"Bà xã yêu quý, mời thưởng cho khuôn mặt?" Nam Cung Diệu thân sĩ hướng Mộ Hi làm một tư thế mời.
Mộ Hi bật cười ra tiếng, Nam Cung Diệu vì vợ yêu ân cần kéo ghế ra, ngay sau đó Mộ Hi cũng tao nhã ngồi xuống.
Mộ Hi chậm rãi nhìn đồ ăn trên bàn, món cay Tứ Xuyên, bít tết, rượu đỏ, còn có những món điểm tâm ngọt mà Mộ Hi thích ăn. Kỳ thật, những thứ này đều là thứ Mộ Hi thích nhất, khẩu vị của Mộ Hi, Nam Cung Diệu đều khắc sâu trong lòng.
"Anh?" Mũi Mộ Hi có một trận chua xót, thì ra những thứ mình thích ông xã đều ghi nhớ trong lòng, tất cả những thứ này đều là đồ ăn mình thích nhất.
Nam Cung Diệu cũng không ngồi xuống chỗ đối diện, mà là ôm lấy Mộ Hi, sau đó đặt trên đùi anh, tay vòng quanh vợ yêu, chuẩn bị bắt đầu vì vợ yêu ăn cơm.
"Ăn ngon không?" Nam Cung Diệu cắt một miếng bít tết cho vào miệng vợ yêu.
"Ăn ngon, chỉ là ăn cơm như thế này thì không thể chuyên tâm nha?" Mộ Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình nghiêm túc như vậy vì cô cắt bít tết, ngửi mùi hương đặc trưng của anh, căn bản đã quên cái gì là hương vị của bít tết.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
"Em muốn tự mình ăn?" Mộ Hi nói.
"Không được, em phải có thói quen anh cho em ăn cơm, bởi vì về sau sẽ thường xuyên có cơ hội như thế." Nam Cung Diệu lại cho Mộ Hi ăn một miếng bít tết.
"Em muốn uống rượu đỏ, là cùng anh uống."
Mộ Hi nói, trong lòng suy nghĩ, muốn uống rượu đỏ, thế nào anh cũng phải buông cô ra chứ? Ai ngờ, Nam Cung Diệu bưng rượu đỏ ra đây làm cho vợ yêu uống một ngụm, sau đó bản thân lại uống một ngụm.
"Nhìn xem, không phải đây là chúng ta cùng nhau uống."
Mộ Hi không nghĩ tới ông xã cư nhiên dùng chung một cái ly uống rượu đỏ với cô. Nhớ rõ là anh rất thích sạch sẽ, đừng nói dùng ly của người khác uống rượu, chính ly của anh cũng thường xuyên đổi. Bởi vì có thể nhìn ra trong phòng làm việc của anh, tủ rượu có rất nhiều ly, hơn nữa cứ cách một thời gian sẽ được xử lý sạch sẽ, sau đó lại một lần nữa đổi loại mới.
"Anh lại có thể cùng em dùng chung một cái ly uống rượu đỏ?" Mộ Hi giật mình hỏi.
"Thế thì sao? Chẳng lẽ em muốn anh dùng miệng cho em uống rượu đỏ, được rồi, cống hiến sức lực thực hiện nguyện vọng." Nam Cung Diệu nâng ly rượu lên chuẩn bị uống rượu đỏ, này ý là muốn cho vợ yêu uống, chính là dùng phương thức uống đặc biệt.
"Không không, không cần, cám ơn thân ái." Mộ Hi cuống quýt đoạt lấy ly rượu, cái này, nếu mà để cho anh dùng miệng cho cô uống rượu đỏ thì không phải là muốn bị anh hôn sao! Cứ như vậy, Mộ Hi vẫn bị Nam Cung Diệu ôm ăn xong một chút bữa tối. Tuy rằng là bữa tối dưới ánh nến đã ăn xong rồi, nhưng mà Nam Cung Diệu giống như là vẫn không có ý định buông vợ yêu ra, giống như là vợ yêu thả lỏng là sẽ chạy.
Bỗng nhiên Mộ Hi rất thích giây phút ấm áp và yên lặng này. Không thể phủ nhận cô thật sự lưu luyến cảm giác ấm áp vây quanh. Cô yêu anh, cho nên thời gian sau này, cô hi vọng vĩnh viễn thuộc về anh.
Mộ Hi cứ nghĩ như vậy, rồi từ từ thì ngủ. Bởi vì cả đêm qua Vân Tĩnh Sơ sinh con, Mộ Hi một đêm không ngủ, cho nên lúc này cô ngủ rất ngon lành.
Bỗng nhiên Nam Cung Diệu nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ. Cúi đầu nhìn lại, tự nhiên là vợ yêu đang ngủ. Bởi vì vừa rồi vợ yêu yên lặng một lát, làm cho Nam Cung Diệu ngửi thấy mùi thơm mê hoặc của vợ yêu, ngay lúc muốn ăn tiểu bạch thỏ thì phát hiện cô đang ngủ! Nam Cung Diệu bất đắc dĩ cười cười.
Nam Cung Diệu bế vợ yêu lên tầng. Anh đi nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ sợ đánh thức vợ yêu, tuy rằng biết vợ yêu khi ngủ thì tỉ lệ tỉnh ngủ là rất thấp nhưng mà anh vẫn nhẹ nhàng ôm vợ yêu như trước, chỉ lo làm kinh động đến người phụ nữ trong lòng.
Đi vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu đem cô đặt vào giữa giường, sau đó từ từ cởi quần áo của vợ yêu, bởi vì mặc quần áo lúc ngủ rất không thoải mái! Còn anh cũng cởi quần áo ra, nhẹ nhàng nằm ở một bên vợ yêu. Tuy rằng chỉ là nằm cạnh bên người như vậy cũng đủ rồi, bởi vì bình thường ngủ chung với vợ yêu Nam Cung Diệu cũng là nằm sát một bên, còn hơn một nửa giường đều là chỗ của vợ yêu. Nam Cung Diệu ngủ rất yên tĩnh, mà Mộ Hi thì lại ngược lại, cô luôn duỗi thẳng chân tay, còn thường thích đá loạn, rất không ngoan ngoãn!
Nam Cung Diệu còn nghiêm túc nhìn ngắm vợ yêu, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, lông mày của cô, hai má của cô....
Tóm lại tất cả đều rất đẹp, khó trách anh lại yêu cô đến phát cuồng, đây là ngũ quan xinh đẹp bao nhiêu.
"Ngủ đi, vợ yêu của anh." Nam Cung Diệu cũng từ từ nhắm mắt lại, ngủ.
Một lúc lâu sau, Mộ Hi bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh ngủ. Bình thường thời điểm Mộ Hi tự nhiên thức dậy cũng không nhiều lắm, trừ khi là có tình huống đặc biệt, bị muốn đi tiểu làm cho tỉnh chỉ là một phần trong đó.
Thế là cô không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy chính là một khuôn mặt đẹp trai đến phát bực, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, người đàn ông này thật đẹp trai. Mộ Hi không kìm nén được vuốt ve khuôn mặt này, cảm giác vô cùng thích. Vì thế nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn một cái trên môi Nam Cung Diệu.
Đôi môi thật mềm mại, có chút hương vị đàn ông.
Đột nhiên Mộ Hi phát hiện mình gặp rắc rối, bởi vì vừa rồi phía dưới của Nam Cung Diệu vốn không ngẩng cao, nhưng sau khi cô hôn ông xã một cái phía dưới đột nhiên có biến hóa, trở thành ngẩng cao. Mộ Hi che miệng muốn hô thành tiếng, ông trời ơi thật thần kì, nói muốn lớn liền lớn.
"Nhìn đủ chưa?" Một giọng nó lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"À, cái kia, cái này, nó đứng lên không có liên quan đến em, em không hề động vào nó, thật sự?" Mộ Hi xấu hổ giải thích, mặt càng ngày càng hồng, có vẻ càng thêm gợi cảm.
Nam Cung Diệu xoay người một cái đặt Mộ Hi dưới thân.
Anh cúi đầu hôn lên vợ yêu, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, triền miên, sự nhiệt tình xâm chiếm giống như cắn nuốt vợ yêu, mà người con gái dưới thân chỉ có thện thùng thở dốc với đáp lại nụ hôn triền miên.
Hai tay Nam Cung Diệu bắt đầu không an phận, bị tập kích đầu tiên chính là tiểu bạch thỏ, tiếng Mộ Hi thở dốc rất lớn.
"Bà xã, nơi này không có người khác, em có thể kêu to thỏa sức." Nam Cung Diệu nói, lại đổi lấy một đấm của Mộ Hi, đương nhiên không đau chút nào, chỉ là biểu hiện thẹn thùng của Mộ Hi.
Nam Cung Diệu nhìn thấy vợ yêu mặt đỏ như quả táo, hương thơm tự nhiên của cơ thể làm cho lửa nóng anh để giữa hai chân Mộ Hi bắt đầu rục rịch.
"Bà xã." Anh cúi đầu gọi Mộ Hi. Mỗi lần gọi vợ yêu, anh đều hôn càng hăng say, cảm giác hôn như thế nào cũng không đủ.
"Ông xã." Mộ Hi không nhịn được gọi người đàn ông đang đốt lửa trước mặt.
"Bà xã có muốn không?" Nam Cung Diệu ôn nhu trêu đùa hỏi vợ yêu.
"Ừ." Sau khi Mộ Hi ừ xong thì liền hối hận, như vậy có phải đại diện cho mình là một người phụ nữ dâm đãng? Lại có thể tự mình đồng ý.
Vì thế Mộ Hi lại hét to, hi vọng có thể che dấu sự ngượng ngùng của bản thân.
"Nam Cung Diệu, anh bắt nạt em!" Mộ Hi đem mặt trốn trong ngực Nam Cung Diệu.
"Ừ! Là anh bắt nạt em, nhưng mà cả đời này anh chỉ bắt nạt một người phụ nữ là em, bời vì anh yêu em." Nam Cung Diệu nói.
"Đáng ghét."
"Gọi anh?" Nam Cung Diệu nói.
"Gọi là gì?" Mộ Hi hỏi.
"Gọi anh là Diệu." Nam Cung Diệu xấu xa nói.
"Diệu." Mộ Hi ngoan ngoãn gọi.
"Gọi lần nữa." Nam Cung Diệu nói tiếp.
"Diệu." Mộ Hi lại nói rất ngoan.
"Được rồi, nếu em muốn anh không thể làm gì khác hơn là cho em. Chuẩn bị tốt chưa? Thân ái." Nam Cung Diệu thỏa mãn nói, Mộ Hi biết lại bị lừa, dùng sức cắn vào cổ Nam Cung Diệu.
"Em muốn uống máu của anh..." Mộ Hi xấu hổ đem mặt giấu trên cổ Nam Cung Diệu.
Hai người cùng nhau đi tới thiên đường, Nam Cung Diệu còn không có ý định rời khỏi Mộ Hi, nhưng mà Mộ Hi bị ép đến không thở được.
"Ông xã, em không chịu nổi một lần nữa đâu!" Mộ Hi cười nói, lẽ ra hẳn là Nam Cung Diệu nên tự giác rời khỏi thân thể Mộ Hi, ai ngờ, Nam Cung Diệu không nghe, trở mình đem Mộ Hi đến mặt trên, thành Mộ Hi đè anh.
"Em đè anh, anh chính là có sức lực, hơn nữa lại thích em đè anh lại bổ sung tinh thần." Nam Cung Diệu hạnh phúc ôm thắt lưng vợ yêu từ phía sau, ánh mắt tối lại hưởng thụ giây phút tuyệt vời.
Cuối cùng bởi vì hai người phải về nhà, cho nên Nam Cung Diệu ôm vợ yêu vào phòng tắm, tự mình tắm rửa cho cô. Mộ Hi ngoại trừ ngượng ngùng thì vẫn là ngượng ngùng, mặt cô hồng hồng nhìn trai đẹp trước mắt.
"Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh lại muốn ăn em, là hung hăng ăn em. Bởi vì chồng của em cuối cùng còn chưa yêu đủ em, muốn ăn em vào trong bụng."
Nhìn ánh mắt thân mật của Nam Cung Diệu, Mộ Hi cuống quýt cúi đầu, phụ nữ tốt bỏ qua thiệt thòi trước mắt, vừa rồi cô bị ép buộc một phen còn có chút ăn không tiêu. Bởi vì người đàn ông đáng giận này đến bây giờ đều là chơi vận động đến cùng, lúc ấy thật là kích thích nhưng mà qua đi thân thể Mộ Hi đều thật thê thảm! Chua xót mà!
Nam Cung Diệu biết vợ yêu vất vả, vì thế lại ôm cô xuống tầng, có chút giống như không muốn cho vợ yêu tự đi, chỉ sợ cô mệt nhọc.
Nam Cung Diệu nhìn người con gái trong lòng, tuy rằng đã là mẹ của hai đứa con trai, nhưng mà tính khí này, tính nết này, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người này, rõ ràng chính là một cô gái nhỏ, khó trách bên cạnh cô sẽ luôn xuất hiện những người yêu thích. Ai có thể nghĩ được người phụ nữ này đã là mẹ của hai đứa con trai.
“Ông xã, trước tiên chúng ta không cần đi, anh xem trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn ngon, em phải ăn no đã, nhưng mà lúc này không phải là anh cho em ăn, em muốn tự mình ăn, là mồm to ăn thịt."
Mộ Hi làm nũng nói. Kì thật, vừa rồi Nam Cung Diệu cho ăn là cho ăn no rồi, nhưng mà là ăn không ngon miệng nha, tâm tư luôn không ở trên đồ ăn.
"Được anh cũng có chút đói, chúng ta ăn no rồi đi, dù sao bọn nhỏ cũng có ba chăm sóc." Nam Cung Diệu đem Mộ Hi đặt ở chỗ ngồi. Lúc này anh đi tới ngồi xuống ở chỗ đối diện, bắt đầu cùng Mộ Hi ăn cơm.
Lần này Mộ Hi không uống rượu đỏ, mà đổ một hộp sữa vào trong ly uống, cô vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng đầu lưỡi liếm một chút đồ ăn bên miệng. Tuy rằng đây chỉ là một động tác bình thường, bởi vì Mộ Hi chỉ cần là ăn cơm ở nhà sẽ rất ít khi chú ý hình tượng, cho nên không cần phải... giữ lại hình tượng thục nữ.
"Vợ, em mà còn vươn đầu lưỡi liếm, anh lập tức sẽ muốn em, hơn nữa là giải quyết ngay tại chỗ."
Nam Cung Diệu hung hăng nói, vốn đang ăn rất ngon không nghĩ tới nhìn thấy động tác của vợ yêu, lão nhị chết tiệt quả nhiên lại bắt đầu rục rịch.
"Nam Cung Diệu em ghét anh, người ta đang ăn cơm trêu chọc anh thế nào?"
Mộ Hi không hờn giận nói, vừa rồi cô chỉ là đang ăn cơm, không nhớ có động tác nào làm cho người đàn ông đối diện hiểu nhầm nha?
"Chán ghét anh?" Nam Cung Diệu biết hai người đã ăn cũng có chút no rồi, vì thế, đi đến trước mặt Mộ Hi, ôm cô tới phòng khách, lại đem cô ngã vào trên ghế sô pha, hung hăng hôn, hai tay bắt đầu cù Mộ Hi.
"Ha ha... Ha ha..." Mộ Hi nháy mắt cười to, bởi vì Nam Cung Diệu chọc cô rất buồn.
"Ông xã, em sẽ thay đổi, em sẽ thay đổi, tha cho em, tha cho em, em đầu hàng, đầu hàng được không?" Mộ Hi cười đến mức bụng có chút khó chịu, dù sao mới vừa ăn cơm, tiếp theo tự nhiên bị nấc, nhưng mà không dừng lại được.
"Bà xã? Bà xã?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi liên tục bị nấc, đau lòng hỏi.
"Ô ô... Ô ô... Nấc... Thật là khó chịu... Nấc... Đều tại anh... Bụng đau quá... Nấc.. Không dừng được... Nấc... Làm sao bây giờ...Nấc..." Mộ Hi chảy cả nước mắt ra.
Nam Cung Diệu biết gặp rắc rối, mặc quần áo cho vợ yêu, ôm ra bên ngoài.
"Nấc.. Nấc... Anh làm.. Sao vậy... Nấc..." Mộ Hi khó hiểu hỏi.
"Đi bệnh viện." Nam Cung Diệu áy náy nói, bởi vì anh biết bị nấc rất khó chịu.
Rốt cuộc dưới sự cố gắng của bác sĩ, Mộ Hi cũng đã ngừng nấc. Các bác sĩ toát mồ hôi nha! Chưa bao giờ gặp phải người nhà nào vô lý như vậy, không chữa khỏi cho bà xã của anh thì sẽ hủy bệnh viện của người ta!
|
Chương 181: Nhà có người vợ đanh đá.(1)
Edit: nangdong18_nary
Ra khỏi bệnh viện, bỗng nhiên Mộ Hi rất muốn đi dạo phố, vì sắp đến sinh nhật của Nam Nam rồi, cô muốn chuẩn bị quà tặng cho con trai.
"Ông xã, chúng ta không lái xe được không? Phía trước có cửa hàng, chúng ta đi dạo thế nào?" Mộ Hi hỏi.
"Được, muốn mua cái gì thì mua, coi như là anh đền bù tổn thất vì làm em nấc." Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Ông xã, mấy ngày nữa là đến sinh nhật của con trai, chẳng lẽ anh quên rồi? Mấy năm nay em không ở đây, anh có làm sinh nhật cho con trai không?"
Mộ Hi khổ sở nói, nghĩ đến những chuyện này cô đều tự trách mình, có cảm giác có lỗi với con trai! Trong lúc nhất thời vứt bỏ con trai bảo bối, trong lòng cậu chắc rất khổ sở!
"Anh!" Nam Cung Diệu tự đánh một cái lên trán mình.
"Trứng thối, chẳng lẽ anh không từng làm sinh nhật cho con em?" Mộ Hi căm tức nói.
"Bà xã, oan uổng quá, hàng năm anh đều tổ chức sinh nhật cho con, hơn nữa rất có lòng." Nam Cung Diệu vừa rồi là muốn đùa cô vợ nhỏ một chút, không ngờ cô dễ mắc lừa như vậy!
"Trứng thối, luôn lừa gạt người ta, ngồi xổm xuống nhanh!" Mộ Hi tức giận nói.
Nam Cung Diệu ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, Mộ Hi không khách khí nằm sấp lên tấm lưng vững chắc của Nam Cung Diệu, hai tay ôm cổ anh, có ý muốn Nam Cung Diệu cõng cô.
"Bà xã, bây giờ không sợ người khác chê cười nữa sao?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi, bây giờ ở trên đường có không ít người qua lại, sao lần này cô vợ nhỏ lại có da mặt dầy như vậy?
"Em mặc kệ, ai kêu anh lừa gạt em! Đây là hình phạt cho anh!" Mộ Hi cười mờ ám nói.
Mộ Hi nhìn chăm chú cổ Nam Cung Diệu, ngửi thấy mùi nam tính trên cơ thể anh, cô rất thích, Nam Cung Diệu càng vui hơn, cõng thì cõng, cõng vợ mình nên chẳng sợ mất mặt.
Nam Cung Diệu nâng mông Mộ Hi lên sờ sờ, mà Mộ Hi lại ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, bây giờ, Nam Cung Diệu có một loại khát vọng khó nhịn, nhưng cổ anh bị cô vợ nhỏ ôm chặt, làm cho anh không thể thoải mái sử dụng thiên phú vô địch!
"Là em không tốt, không nên bỏ rơi con trai mà đi Mỹ, em thật có lỗi với Nam Nam!" Mộ Hi nằm trên lưng Nam Cung Diệu bắt đầu sám hối.
"Nhớ kĩ về sau đên bù tổn thất cho anh và con trai, còn có tồn thất mấy năm nay anh không có phụ nữ, em phải đền bù thật tốt cho anh." Nam Cung Diệu bắt đầu tính sổ với cô vợ.
"Đàn ông xấu xa, được một tấc lại tiến một thước!" Mộ Hi nói.
"Về nhà ông xã sẽ dạy dỗ tốt cho em, đảm bảo em sẽ si mê anh điên cuồng, một phút cũng không bỏ anh được." Nam Cung Diệu cười nói.
"Này? Anh nghĩ hay nhỉ! Vừa rồi một lần em đã không chịu nổi, anh đừng mơ tưởng!" Mộ Hi đánh lên lưng Nam Cung Diệu.
"Bà xã, hôm nay vừa đúng là ngày thị tẩm của em, chẳng lẽ em quên? Nêu buổi tối nay chưa đã nghiền, ngày may em đừng mơ ngủ với bọn nhỏ, không được, không được, hôm nay còn phải làm thêm một lần!"
Nam Cung Diệu chân thành nói, nhưng Mộ Hi lại không đánh anh, cô đang suy nghĩ cách phản công, Mộ Hi ở phía sau vụng trộm cười mờ ám, bây giờ cô không phải là người mặc người ta chém giết như trước nữa.
"Đến lúc đó rồi nói, bây giờ chúng ta qua bên kia, em vừa nhìn thấy một bộ đồng phục gia đình, không phải chúng ta muốn đi chơi ngoại ô sao> Đến lúc đó thì mặc vào."
Thật ra, Nam Cung Diệu luôn nhớ sinh nhật của con trai, vốn dĩ ý tưởng đi chơi ngoại ô là muốn cho con trai một bất ngờ lớn, đi chơi, sau đó đưa cả nhà đi ăn một bữa cơm no đủ.
"Được rồi, tiến lên." Nam Cung Diệu cõng Mộ Hi trên lưng xông về phía trước.
Lúc này Mộ Hi cười một tiếng khiến cho người qua đường chú ý đến họ.
"Anh xem, người đàn ông kia giống Diệu Tổng của tập đoàn Nam Cung phải không?" Một cô gái nói.
"Không có khả năng, nghe đồn tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung không biết cười, em nhìn người đàn ông kia đang cười rất vui vẻ, sao có thể là anh ta được!" Chàng trai kia nói.
"Mẹ nó, lớn lên thật giống, em thấy tổng giám đốc kia trong ti vi rất đẹp trai, nhưng mà người đàn ông này còn đẹp hơn!"
"Đẹp trai thì được cái gì, không có tiền, ngay cả xe cũng không có, trên đường lớn thì cõng người phụ nữ của mình chạy, thật mất mặt!" Một phụ nữ khinh thường nói.
"Đúng vậy, nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung có cả máy bay tư nhân, xe hơi sang trọng càng không cần phải nói." Một người phụ nữ khác nói.
"Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, không phải muốn mua quần áo sao?" Người phụ nữ kia nhắc nhở mọi người, thật ra, mấy cô cũng đi về phía cửa hàng mà Nam Cung Diệu đi vào.
Mấy cô gái kia cũng đi vào cửa hàng bán đồ áo mà Mộ Hi đã chọn.
"Phục vụ, mấy ngày trước tôi nhìn thấy bộ đồng phục gia đình ở đây, lấy ra cho tôi xem chút được không?" Mộ Hi nói.
"Ở đây nhiều đò như vậy, cô chỉ xem một bộ đó?" Nhân viên phục vụ khinh thường nói, vì lần trước Mộ Hi đến đây chỉ nhìn mà thôi, không chịu mua, nên nhân viên phục vụ mới nghĩ là cô không mua nổi, nên mới đi mất, thật ra, Mộ Hi muốn đưa Nam Cung Diệu đến đây nhìn, vì cô biết ánh mắt của cô không chuẩn bằng ông xã nhà mình, chủ yếu là con trai thích mới được.
"Chính là bộ đồ màu xanh da trời, ở giữa còn có một con gấu bự." Mộ Hi nói.
Lúc này Nam Cung Diệu cũng chú ý đến thái độ của nhân viên phục vụ với vợ mình, lại là loại nhân viên mắt ch* nhìn người, không phải chỉ cần Nam Cung Diệu dẫm chân một cái, chính là cửa tiệm nhà họ phải đóng cửa sao.
"Là bộ này sao? Cứ nhìn từ từ!" Sau khi phục vụ tìm ra, cô ta đi về phía mấy người phụ nữ vừa đi vào. vì những người phụ nữ này thường xuyên mua quần áo, không phải mua đồ gia đình như Mộ Hi, nhưng mỗi lần đều chọn ba đến bốn bộ.
"Hoan nghênh đã đến." Nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đón những người vừa vào cửa, những điều này Nam Cung Diệu đều nhìn rõ ở trong mắt.
"A, mọi người nhìn kìa, người đàn ông kia hình như là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, thật sự rất đẹp trai." Một người phụ nữ yêu thích nói.
"Ông xã, mang theo anh ra ngoài thật phiền, nhìn thấy mấy người phụ nữ đang chảy nước miếng kia không? Trời đất! Nhìn thấy anh mà các cô ấy cứ như nhìn thấy thức ăn ngon, miệng không khép lại được." Giọng nói Mộ Hi ê ẩm.
"Đây không phải là lỗi của anh, bà xã, anh chỉ muốn em ăn anh là đủ." Nam Cung Diệu vẫn rất ghét khi mấy người phụ nữ kia vây quanh anh, nhưng mà, vì không để cho bà xã tức giận vẫn nên ít xuất hiện thì hơn.
"Nhân viên phục vụ, cô đến đây." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Chuyện gì vậy ạ?" Nhân viên phục vụ đi đến hỏi, rõ ràng là nụ cười không tươi tắn, ngọt ngào như lúc đón tiếp mấy người phụ nữ kia.
"Lấy bộ này, bộ này, còn có bộ này, bộ này, bộ này nữa..." Nam Cung Diệu đi một vòng quanh tiệm, chỉ rất nhiều bộ quần áo, nhưng mà đều là những bộ đồ giảm giá, nói đúng hơn là những kiểu dáng của năm ngoái, nên năm nay muốn giảm giá bán sạch, phục vụ nhìn thấy người đàn ông trước mặt chỉ nhiều bộ đồ giá đặc biệt như vậy, trong lòng càng khinh thường hai người này, nhưng mà, so với không bán được vẫn tốt hơn, nên vẫn cười nhạt, thật ra là miễn cường cười, giống cười nhạo, hay là khinh thường thì đúng hơn.
"Ông xã, anh làm gì vậy? Em chỉ thích mỗi cái này, anh nhìn xem con trai có thích nó hay không?" Mộ Hi hoang mang hỏi.
“Này! Nhìn thấy không? Người đàn ông này sao có thể là Diệu Tổng được, nhiều nhất là gương mặt lớn lên giống Diêu Tổng thôi, hơn nữa lại còn là một người đàn ông thích mua đồ giảm giá!” Một phụ nữ nhỏ giọng nói, nhưng những lời này đều bị Nam Cung Diệu nghe thấy, nhưng anh chỉ hừ lạnh một tiếng.
|