Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
|
|
Quyển 7 - Chương 7-2: Tại sao lại giấu anh? (2)
Tầng cao nhất của khách sạn Bách Duyệt, không gian phòng ăn yên tĩnh.
Phóng tầm mắt ra gần đó có thể nhìn thấy tòa cao ốc quen thuộc, Đức Mã.
Trang Noãn Thần thu tầm mắt, cố ý làm như không thấy, ở độ cao như vậy thưởng thức cảnh vật khác cũng không tệ, lúc trước Giang Mạc Viễn có dẫn cô đến đây một lần, không ngờ lần thứ hai lại có thể đi cùng mẹ anh, người mẹ chồng ‘thần bí’.
Điện thoại là mẹ chồng cô gọi đến, hôm nay vừa xuống máy bay, chuyện đầu tiên chính là đi thăm hỏi bà nội, sau đó gọi cô ra đây. Ngồi ở đối diện bà, Trang Noãn Thần nhất thời không biết nói gì, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Lâm Kỳ, mẹ chồng của cô, vẫn luôn tao nhã, gương mặt đẹp đẽ được chăm sóc rất tốt, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không nghĩ bà là mẹ chồng của Trang Noãn Thần, có lẽ chỉ nghĩ là hai chị em. Trang Noãn Thần giương mắt lặng lẽ quan sát bà, đáy lòng than thở, đây mới là tấm gương của mọi phụ nữ, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn gia đình có gia đình, muốn tình yêu có tình yêu, muốn tao nhã có tao nhã, đương nhiên, cô không cố ý xem nhẹ màn gây gổ giữa người mẹ chồng này và bà nội.
“Chuyện cô từ chức tôi đã nghe nói rồi.” Lâm Kỳ lúc đầu dùng tiếng Trung để trao đổi nhưng thất bại, dứt khoát đổi thành tiếng Anh.
Trang Noãn Thần đang uống nước trái cây không kiềm chế được phun ra, tiếp đó gương mặt tái đi! Nước trái cây văng hết lên người mẹ chồng.
“Xin lỗi xin lỗi.” Cô quá sợ hãi cầm khăn đứng dậy vội vàng xin lỗi, tiêu rồi tiêu rồi, mẹ chồng luôn nghiêm khắc, lần này cô xác định bị ăn mắng rồi. Nhưng lúc không biết phải làm sao, Lâm Kỳ giơ tay thản nhiên nói, “Cô ngồi xuống trước đi, bộ dạng bối rối không ra thể thống gì.”
Cô ngồi xuống, hoảng loạn nhìn mẹ chồng. Cũng đừng trách cô luống cuống, vốn chưa từng một mình ở chung với mẹ chồng, vốn đã khẩn trương, mẹ chồng đột ngột thốt ra một câu như vậy làm cô nhảy dựng.
“Cái đó… bác lau đi.” Cô sắp bật khóc, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là muốn gọi điện xin Giang Mạc Viễn cứu giúp, trang phục của mẹ chồng trông rất đắt tiền, “Không thì con mang đi giặt cho bác nhé.”
Lâm Kỳ cầm khăn tay lên, cúi đầu lau vội vài cái, sau khi đặt khăn xuống bất mãn nói, “Cô đã kết hôn với Mạc Viễn lâu rồi, một tiếng mẹ cũng không gọi được sao?”
“Dạ…” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, vội vàng bổ sung, “Xin lỗi, mẹ…”
Lâm Kỳ thu lại vẻ mặt không vui, dường như không so đo hành vi phun nước trái cây vào bà, sau khi lau khô quần áo mới bất giác nhìn cô một cái, “Cô không ăn à?”
“Dạ, ăn…” Cô vội vàng cầm lấy dao nĩa, trời ạ, cô đúng là không đoán được trong lòng mẹ chồng nghĩ gì, vốn tưởng bà sẽ lớn tiếng quát nạt cô chứ.
Lúc ăn có chút mất tập trung.
Mẹ chồng đột nhiên tìm cô, chắc không phải chỉ đơn giản ăn cơm tán gẫu nhỉ? Nhưng cô lại ngại hỏi nhiều.
“Nghe nội nói gần đây cô hay đến thăm bà, vất vả rồi.” Lâm Kỳ tao nhã cắt miếng thịt bò đưa vào miệng, chậm rãi nhấm nháp.
“Dạ đây là chuyện con phải làm.” Cô cẩn thận đáp lại.
“Cho nên cô nghỉ việc là đúng đắn.”
“Dạ?”
“Thế nhưng, phụ nữ đúng là vẫn nên có sự nghiệp của chính mình thì tốt hơn, cả ngày ở nhà sẽ nghi ngờ bóng gió, mâu thuẫn vợ chồng từ đó nảy sinh.” Lâm Kỳ vừa chuyển đề tài, cầm lấy miếng bánh mỳ, nhẹ nhàng phết gan ngỗng lên đó, “Quan hệ vợ chồng có thể kéo dài hay không quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, làm phụ nữ mệt lắm, lúc nào cũng phải phối hợp với tiết tấu của chồng, như vậy mới có thể đảm bảo hôn nhân hạnh phúc.”
Trang Noãn Thần ngẩn ngơ, cô không nghĩ là mẹ chồng sẽ nói chuyện này, còn tưởng rằng sẽ khuyên cô ở nhà giúp chồng dạy con. Nghĩ nghĩ, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, liếm môi, “Thưa mẹ, con biết, thời gian này con đang tìm việc.”
“Chuyện công việc từ từ cũng có, mùa hè ở Bắc Kinh nóng lắm, cô ra ngoài nhớ phải chú ý nhé.” Lâm Kỳ thản nhiên nói.
“Cám ơn mẹ.” Cắn môi, cô lại thấy cảm động suýt rơi lệ.
“Có cần tôi giúp gì không?” Lâm Kỳ nhìn cô, “Ba chồng cô ở Bắc Kinh cũng có nhiều mối quan hệ, giúp cô sắp xếp một công việc thoái mái cũng không phải vấn đề to tát.”
“Không không không, mẹ, con tự tìm được rồi.” Trang Noãn Thần vội vàng xua tay, “Con thích làm quảng cáo tuyên truyền, cũng chỉ muốn làm nghề này thôi.”
Lâm Kỳ nhìn cô thật lâu sau, “Có vẻ Mạc Viễn chiều chuộng cô lắm.” Tuy nói là vậy nhưng không nghe ra nửa điểm bất mãn.
“Anh ấy… chỉ tôn trọng sự lựa chọn của con.”
“Tôn trọng cô, đây là điều cơ bản nó phải làm được, cô là vợ nó mà.”
Trang Noãn Thần quả thực muốn tuyên cáo toàn thế giới rằng mẹ chồng cô là người hiểu chuyện biết bao, nhưng lại tưởng tượng, bà luôn có thành kiến với Mạc Viễn, nói như vậy cũng không có chỉ trích nặng nề gì phải không?
“Tôi biết cô là vì Mạc Viễn mới từ chức, đứa con này của tôi, vĩnh viễn luôn ích kỷ như vậy, một chút cũng không suy nghĩ cho người khác.” Lúc lâm Kỳ nói câu này thì nhíu mày.
Mỗi nhà mỗi cảnh, không nhà nào giống nhà nào. Trang Noãn Thần thường xuyên nghe Ngải Niệm càu nhàu mẹ chồng cô soi mói thế này thế kia, Lục Quân đứng cửa giữa diễn hai mặt, hiện tại tình hình của cô lại trái ngược hẳn, cô đại khái nhìn rõ tình huống, cô đứng giữa đóng hai mặt với mẹ chồng và chồng. Nghĩ nghĩ, giương mắt nhìn Lâm Kỳ, “Mẹ, thực ra thì Mạc Viễn không thích phải giải thích thôi, anh ấy…”
“Đủ rồi.” Không đợi cô nói xong, Lâm Kỳ đã ngắt ngang, vẻ mặt lãnh đạm, “Cô cũng không cần nói tốt giúp nó, nó là do tôi sinh ra, tôi hiểu nó hơn cô nhiều.”
Trang Noãn Thần nghe vậy liền thở dài, nhìn ra được mẹ chồng không muốn đề cập đến chuyện này lắm nên đành từ bỏ.
“Hôm nay tôi đến tìm cô, một là hỏi chuyện công việc cô có cần giúp đỡ không, hai là muốn nói với cô một tiếng xin lỗi.” Lâm Kỳ buông dao nĩa, cầm ly rượu vang nhấp một ngụm xong nhìn cô.
“Xin lỗi con? Mẹ…” Cô ngạc nhiên.
“Bởi vì chuyện của Sa Lâm, tôi có lỗi với cô.” Ngữ điệu Lâm Kỳ chuyển nhẹ.
Trang Noãn Thần không rõ lời bà nói lắm.
“Tôi có nghe Cát Na nói lại đại khái tình hình, lúc trước có thời gian Mạc Viễn và Sa Lâm dây dưa không rõ đã làm cô bị tổn thương, vì chuyện này, tôi thay Mạc Viễn xin lỗi cô.” Nhìn ra được Lâm Kỳ là người phụ nữ rất hiểu lý lẽ, giây trước còn trách cứ Mạc Viễn, giây sau đã vì chuyện anh làm mà xin lỗi, đúng là mẫu tử tình thâm, “Lúc trước thái độ của tôi với cô không tốt, tất cả đều bởi vì Sa Lâm. Nếu bây giờ cô ta còn sống, tôi cũng có thể xác định một chuyện với cô, người như Sa Lâm tuyệt đối không có khả năng bước vào cửa nhà họ Giang, tạm thời không nói đến thái độ Mạc Viễn đối với cô ta là gì, tôi và ba chồng cô cũng sẽ không tiếp nhận Sa Lâm, cho dù Mạc Viễn thực sự còn tâm tư gì với nó, tôi và ba chồng cô cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn.”
“Cám ơn mẹ, có mẹ và ba làm chủ, con không sợ gì hết.” Trang Noãn Thần nghe vậy cảm thấy rất ấm áp, theo lời bà mà đáp.
Lâm Kỳ hơi thả lỏng, nhưng không biểu hiện ý cười rõ ràng, chỉ nói, “Cô là con dâu mà nhà họ Giang cưới hỏi đàng hoàng, là bà Giang, là chính thất, đừng để người phụ nữ khác dắt mũi đi, phải ra dáng lên, như vậy mới không thể để người khác thừa cơ hội, hiểu chưa?”
“Dạ hiểu.” Cô mỉm cười.
“Thấy cô cười toe toét thế vậy là không nghe vào lời nói của tôi rồi, ăn nhanh lên đi, Mạc Viễn nói dạ dày cô không tốt, không ăn sẽ nguội đó.” Lâm Kỳ cố ý nghiêm mặt, nói xong còn bổ sung thêm, “Ăn xong rồi đúng lúc theo tôi đi mua sắm.”
Trang Noãn Thần khó hiểu nhìn bà.
“Cô làm dơ quần áo của tôi, phải bỏ ra thành ý theo giúp tôi chọn bộ khác.” Lâm Kỳ bồi thêm một câu, “Yên tâm đi, tiền quần áo tôi sẽ trả trước, nhưng món nợ này cô phải nhớ.”
“Dạ.” Cô phát hiện mình có hơi thích người mẹ chồng lạnh lùng này.
|
Quyển 7 - Chương 8-1: Giông bão kéo đến (1)
Về sau, Phương Trình có gọi điện cho cô, rất chân thành mời cô đến làm việc. Trang Noãn Thần tự nhận mình không phải Gia Cát Lượng, vốn định gạt hẳn đi, nhưng nghĩ lại thực sự lời Phương Trình nói cũng không vô lý lắm, có thể độc lập vận hành một tập thể là cơ hội hiếm có, công ty lớn mặc dù tốt, nhưng vừa mới vào làm mà được nhúng tay vào hạng mục quan trọng là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nhảy vào công ty nhỏ, cơ hội phát triển nhiều hơn, rèn luyện nhiều hơn, lương bổng mặc dù không thể so sánh với công ty lớn, nhưng tối thiểu trong thời gian ngắn có thể có được kinh nghiệm điều hành một tập thể, còn vào công ty lớn, phúc lợi tốt lương cao, nhưng vào đó lúc đầu cũng chỉ là cấp thấp.
Sau đó, cô lại cân nhắc chuyện này. Trình Thiếu Tiên có mời cô ăn cơm, hai người tán gẫu có nói đến chuyện này, Trình Thiếu Tiên cho rằng cô nên đi thử. Giang Mạc Viễn lại bận, tối qua trong điện thoại có nói phải một tuần sau mới có thể quay về Bắc Kinh, hỏi cô chuyện công việc xong, suy nghĩ của anh cũng khá giống với Trình Thiếu Tiên, cảm thấy cô nên cân nhắc về Vạn Tuyên.
Hôm nay, buổi sáng đến thăm hỏi bà nội xong, trưa Trang Noãn Thần ở nhà, ngồi điều hòa ăn quà vặt, vừa nghe nhạc vừa sàng lọc công ty để phỏng vấn lần cuối, may mắn là mùa này, nếu đến cuối năm, cô sẽ không có nhiều sự lựa chọn như vậy. Đang bận rộn, điện thoại reo, Trang Noãn Thần tưởng là Giang Mạc Viễn gọi về nên không thèm xem đã trực tiếp bắt máy…
“Hôm nay, sáng em có ăn cơm, trưa cũng ăn cơm, không ăn chút quà vặt nào hết, không uống đồ chua, xin hỏi ngài còn có chỉ thị gì?” Sau khi biết hệ miễn dịch cô kém, số lần Giang Mạc Viễn điện về càng nhiều, chỉ ước gì có thể gắn máy theo dõi trên người cô.
Đối phương không lên tiếng, giống như ngây ra.
Lúc này Trang Noãn Thần mới nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên giật mình, là Cố Mặc…
“Xin lỗi…” Cô vội nói.
“Vừa rồi em nghĩ anh là ai?” Trong điện thoại, tiếng Cố Mặc có vẻ cười, nhưng nghe ra có hơi mất tự nhiên.
“Không ai cả…” Trang Noãn Thần vội vàng chuyển đề tài, “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay anh chỉ còn lại buổi tập vật lý trị liệu cuối cùng, em đến xem anh tập xong có được không?” Cố Mặc thỉnh cầu.
Trang Noãn Thần nhìn đồng hồ, lại nhìn máy tính nghĩ nghĩ, “Được, hôm nay là ngày anh xuất viện à?”
“Ừ.” Cố Mặc cười nói, “Em còn nhớ à, anh tưởng em quên rồi.”
“Lần trước anh có nói mà.”
“Hôm nay Hứa Mộ Giai không có thời gian, em đến xem anh tập vật lý trị liệu xong rồi sẵn tiện giúp anh làm thủ tục xuất viện được không?”
“Được.”
“Vậy anh đợi em.”
“Ừ.”
Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thần thở phào, rốt cuộc Cố Mặc cũng xuất viện, lòng cô cũng nhẹ nhõm.
***
Trên đường kẹt xe, lúc Trang Noãn Thần đến được bệnh viện đã là ba giờ chiều, Cố Mặc đã chờ cô ở phòng vật lý trị liệu, thấy cô đến liền đưa khăn mặt, “Anh còn tưởng em không đến, bên ngoài trời nóng, lau mồ hôi đi.”
Cô nhận lấy lau mồ hôi, cười cười, “Bên ngoài kẹt xe quá.”
“Em đến trễ bao lâu anh cũng sẽ đợi em.” Cố Mặc nhìn cô xong, nói một câu đầy thâm ý.
Trang Noãn Thần sao lại không nghe ra ý tứ trong đó, cố ý giả ngốc cười cười, “Vậy đâu được, chậm trễ sẽ ảnh hướng đến việc trị liệu, đến đây đi, chúng ta bắt đầu.”
Cố Mặc thấy cô một phút cũng không muốn để lỡ, đáy mắt xẹt qua tia ưu thương, nhưng vẫn im lặng, gật đầu phối hợp làm trị liệu.
Thời gian trị liệu nhanh chóng qua đi.
Lúc xong, Trang Noãn Thần lại đỡ anh đi làm thủ tục xuất viện, nhưng bởi vì thời gian trị liệu quá dài, nhân việc làm thủ tục đã ra về, không còn cách nào, Cố Mặc chỉ có thể ngủ lại ở bệnh viện một đêm nữa.
Đợi anh thăm mẹ anh xong, Trang Noãn Thần chuẩn bị đi về, Cố Mặc lại nắm chặt tay cô, khẽ thở dài nói, “Cùng nhau dùng cơm tối đi.”
Cô mềm lòng đồng ý.
Gọi xong thức ăn, hoàng hôn buông xuống trời cũng không còn nóng, hai người cầm hộp cơm ngồi ở ghế đá cạnh bãi cỏ ăn, gió đêm thổi qua dễ chịu, thích hơn ăn cơm trong phòng nhiều.
“Lúc trưa gọi cho em, em tưởng anh là Giang Mạc Viễn là?” Lúc ăn được một hồi, Cố Mặc bất ngờ hỏi.
Tay cầm đũa của Trang Noãn Thần run lên, thức ăn theo đó văng vào váy cô rơi xuống bãi cỏ. Cố Mặc ngầm hiểu, im lặng lấy khăn lau cho cô.
“Để em tự lau.”
Cố Mặc giữ tay cô lại, cẩn thận lau váy giúp cô, ánh mắt kia hiện lên vẻ bi ai, “Noãn Thần, trước kia em đâu khách sáo với anh như vậy.”
“Cố Mặc…”
“Anh biết em muốn nói gì.” Cố Mặc cười cười, “Anh cũng biết em đã lấy chồng rồi, Noãn Thần, anh không muốn làm em khó xử, thật đó.”
Trang Noãn Thần thu lại sự khó chịu trong lòng, cô và anh từng tốt đẹp, hai người họ từng lưu luyến.
“Noãn Thần?” Thấy cô không nói gì, Cố Mặc bất giác đưa tay sờ mặt cô.
“Xin lỗi Cố Mặc, thực sự em muốn nói với anh từ lâu.” Mặt cô bi thương, đau lòng nhìn anh.
Cố Mặc nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Thực ra em…” Cô dừng một chút, nhíu mày tự hỏi hồi lâu mới nói ra lời trong lòng, “Em… đã yêu Giang Mạc Viễn.”
Cố Mặc run rẩy, ngẩn ngơ.
“Thực sự hôm nay em đến chính là muốn nói với anh, đừng sống mãi trong quá khứ, hãy nhìn về tương lai, anh vì em mà nhảy lầu, em thực sự rất áy náy, em chỉ hy vọng sau này anh có thể hạnh phúc.” Có nhiều lời nên nói thì phải nói, cứ do dự hoài đối với ai cũng không tốt.
Ánh sáng nơi đáy mắt Cố Mặc từ từ yếu đi, cuối cùng biến mất, Trang Noãn Thần không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng nói, “Em thực sự không biết nên nói thế nào, chúng ta không có duyên làm tình nhân, thì hãy làm bạn bè được không? Em biết anh hận em, em…”
“Noãn Thần, anh không hận em.” Cố Mặc bất giác lên tiếng, nắm lấy tay cô, siết chặt, như dốc hết chút sức lực cuối cùng nắm lấy phao cứu sinh, vẻ mặt lưu luyến không rời, “Anh biết duyên phận của chúng ta đã tận, anh cũng biết sớm muộn gì em cũng sẽ yêu Giang Mạc Viễn, anh biết anh đã thua.”
“Cố Mặc…”
“Hãy nghe anh nói hết.” Anh giương mắt nhìn cô, “Hạ Lữ từng mắng anh, lúc ấy cô ấy còn khuyên anh buông tay đi, còn nói lúc em ở bên anh khóc nhiều hơn cười, anh thừa nhận khoảng thời gian bên nhau em thường khóc vì anh, em ở bên anh, chúng ta là chăm sóc lẫn nhau, anh không thể chăm sóc em một cách toàn diện như Giang Mạc Viễn đã làm. Thế nhưng, tình cảm suốt mười hai năm cứ như vậy mà tan thành mây khói, khiến anh thấy khó chịu…”
“Anh đừng nói nữa.” Sống mũi Trang Noãn Thần cay cay, tuy nói là yêu Giang Mạc Viễn, nhưng không phải đã hết hẳn tình cảm với Cố Mặc, nhiều năm qua hình bóng của anh luôn trú ngụ trong lòng cô, cho dù là chưa từng bắt đầu cũng sẽ khiến cô không nguôi ngoai.
“Đồ ngốc, sao lại khóc, anh không sao, thực sự không sao mà.” Cố Mặc chạm vào mặt cô, nhìn mắt cô đỏ đỏ, “Em đâu có lỗi gì với anh, là anh có lỗi với em mới đúng, Hứa Mộ Giai, cuối cùng anh cũng phải chịu trách nhiệm với cô ấy chứ? Lần này đã làm khó cô ấy, anh quyết định xuất viện rồi sẽ kết hôn với cô ấy.”
Nước mắt lăn dài, cô khóc, gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn đau.
“Noãn Thần, anh sẽ vẫn quan tâm em như trước, nhưng sau này chúng ta chỉ là bạn, yên tâm đi, anh sẽ không làm em phải khó xử, sẽ như em muốn, anh cũng hy vọng em sau này đều vui vẻ hạnh phúc.” Cố Mặc nói xong cũng nghẹn ngào, khóe mắt đỏ lên, như che giấu áp lực tình cảm.
Nước mắt Trang Noãn Thần không ngừng rơi, Cố Mặc như vậy khiến lòng cô chua xót.
“Xem em kìa, khóc thành ra như vậy, để người khác thấy còn tưởng anh ăn hiếp em, đừng khóc.” Cố Mặc lau nước mắt cô, lại không kìm lòng được ôm lấy cô, thật chặt, bi thương giăng đầy mắt anh, nghẹn ngào nói, “Noãn Thần, cám ơn em đã từng yêu anh…”
Nước mắt, ướt đẫm hai hàng mi của Trang Noãn Thần, nhất thời cô khóc như một đứa trẻ…
Hai người ôm nhau, hình ảnh thật đẹp.
Không biết rằng, ở đầu kia bãi cỏ, ánh mắt người đàn ông nọ chỉ toàn là âm lãnh, đen sẫm một màu.
Châu Niên cũng nhìn thấy cảnh này, sợ hãi nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn bên cạnh, do dự nói, “Anh Giang, tôi gọi chị một tiếng nhé.” Ông trời đúng là thích trêu đùa con người, cảnh tượng thế này lại có thể bị hai người họ nhìn thấy.
Thực sự anh không biết hôm nay Giang Mạc Viễn bị sao, trước sau đã đi hai cái bệnh viện không biết đang điều tra cái gì, không ngờ lại thấy được cảnh này, không cần nhìn nhiều Châu Niên cũng có thể phát giác sự phẫn nộ đang sục sôi quanh thân Giang Mạc Viễn, đang dần tích lũy, chực chờ bùng nổ…
Giang Mạc Viễn nhìn thấy hai người ôm nhau ở đằng kia, bàn tay siết thành quyền, sắc mặt khó coi làm người ta sợ hãi, hồi lâu lại chỉ xoay người lạnh lùng bỏ đi. Châu Niên lo lắng theo sát phía sau, luôn luôn có cảm giác bất ổn, giống như… sự yên lặng trước khi cơn giông kéo đến.
***
Hơn mười giờ tối Trang Noãn Thần mới trở về, sau khi ra khỏi bệnh viện tâm trạng của cô rất tệ, đi dạo loanh quanh chốc lát mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Cố Mặc có thể nghĩ được sẽ cưới Hứa Mộ Giai là chuyện tốt, nhưng cô lại cảm thấy anh có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, bụng Hứa Mộ Giai cũng lớn rồi, nếu Cố Mặc không đề cập đến chuyện hôn nhân thì không thích hợp lắm.
Lòng cô không nguôi về Cố Mặc cũng là điều bình thường, hôm nay khóc như thể ly biệt người thân, hóa ra Cố Mặc đã sớm biết cô yêu Giang Mạc Viễn, như vậy, cô đã yêu Giang Mạc Viễn từ khi nào? Nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án chính xác, có lẽ, tình yếu vốn làm con người hồ đồ.
Nghĩ nghĩ, cô móc chìa khóa ra để mở cửa.
Bên trong tối thui, lại có mùi thuốc lá thoang thoảng, trong một góc tối tăm, có chấm lửa đỏ như ẩn như hiện.
Trang Noãn Thần giật mình, ý niệm đầu tiên chính là có trộm, lật đật bật đèn.
Trên sô pha trong phòng khách, Giang Mạc Viễn ngồi ở đó. Anh không thay đồ ra, vẫn mặc vest mang giày tây, kẹp điếu thuốc, gạt tàn trên bàn toàn là đầu thuốc lá. Sau khi thấy cô về, anh dựa lưng vào ghế, giống như không quan tâm cứ thế mà hút, nhả khói, cách làn khói mỏng, cặp mắt kia hệt như chim ưng.
“Đi đâu vậy?” Anh lên tiếng trước, giọng nói trầm tĩnh như vực sâu trong đêm tối.
|
Quyển 7 - Chương 8-2: Giông bão kéo đến (2)
Trang Noãn Thần đến gần thấy anh thì giật mình, sau đó đáp, “Anh… Không phải một tuần nữa mới về sao?” Tối qua rõ ràng anh gọi điện nói vậy mà.
“Anh hỏi em đi đâu.” Giang Mạc Viễn không để ý đến câu hỏi của cô, giọng nói thoáng đề cao hơn.
“Em…” Trang Noãn Thần nhìn thấy sắc mặt anh hơi lạ, liếm môi lí nhí nói: “Đi dạo phố.”
Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Cô bị nhìn đến mất tự nhiên, ánh mắt và sắc mặt anh rất dọa người, cô rõ ràng cảm nhận được anh đang tức giận, tạo sao anh lại tức giận? Thấy anh không nói lời nào, cô đành đi vào, mới để túi xách xuống, anh lại lên tiếng…
“Mua cái gì?”
“Dạ?” Cô hoảng hốt.
Khói thuốc bay lơ lửng, giống như linh hồn bị anh bóp chết: “Không phải em đi dạo phố à? Mua được gì rồi? Đưa anh xem.” Anh vẫn tỉnh bơ, đưa tay nới lỏng cà vạt, nhưng vùng giữa lông mày lại nhiễm vẻ tà ác.
“Chỉ đi dạo thôi, không mua gì hết.” Cô nói thật.
Giang Mạc Viễn rút điếu thuốc cuối cùng ra, rướn người dúi đầu thuốc vào gạt tàn, thật mạnh! Khi lần nữa nhìn cô, khóe môi lại cong lên, “Em lại đây.”
Cô chưa từng nhìn thấy anh cười như vậy bao giờ, rất lạnh, rất khiến người khác… sởn da gà. Nuốt nước bọt, cô nhích đến, anh đưa tay về phía cô, cô liền đặt tay vào tay anh, rồi thoáng rùng mình.
Tay anh rất lạnh, không có chút ấm áp nào.
“Mạc Viễn…” Anh bị bệnh sao?
Giang Mạc Viễn thờ ơ với sự kinh ngạc của cô, kéo cô ngồi xuống, nhìn cô chằm chằm, ngón tay anh chạm vào mặt cô, như cười như không, “Khóc, hửm?”
Xúc cảm lạnh lẽo như con rắn trườn trên mặt, tia lạnh lẽo này theo lỗ chân lông ngấm vào mạch máu, cả lưng cô đều bị kéo thẳng, cứng ngắc, bất đắc dĩ nhìn vào mắt anh, trong lòng hoảng sợ.
Đôi mắt này, sao lại âm u lạnh lẽo như ma quỷ!
Anh, làm sao vậy?
“Vợ yêu à, đang yên đang lành sao lại khóc?” Lực tay Giang Mạc Viễn tăng thêm, ngón cái lại như dịu dàng cọ xát mặt cô, nhưng cặp mắt kia, lại như lang sói trong đêm, vụt sáng như đủ có thể ăn thịt người, giọng nói anh càng mềm nhẹ, sự lo lắng lại càng rõ ràng. “Vừa đi dạo phố vừa khóc à? Hay là thấy nhớ anh?”
“Mạc Viễn, anh làm đau em.” Cằm cô phiếm đau, anh chưa từng đối xử với cô như vậy.
Thấy cô nhíu mày, anh lại cong môi cười, “Đau à? Anh tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ, cho dù có đem em nghiền thành tro em cũng không biết đau là gì!”
Trang Noãn Thần trợn mắt, anh tại sao lại nói cô như vậy?
“Nói, đi đâu vậy!” Anh đột nhiên lớn giọng.
Cằm cô gần như bị bóp nát, cô há miệng, muốn nói thật với anh lại không nói được chữ nào, lực tay anh quá mạnh, nắm chặt cằm cô như chặn ngang cổ họng cô.
“Bị câm rồi à?” Giang Mạc Viễn nhíu mày, đã sớm không còn hình tượng dịu dàng yêu thương cô như trong dĩ vãng, thả cằm cô ra, bàn tay anh lại chuyển đến gáy cô, rồi bóp mạnh…
“Á…” Cô bị bắt ngẩng đầu đối diện với mắt anh, không thể trốn tránh.
“Hay là muốn anh đoán?” Sâu trong mắt anh là sự lạnh lùng, khóe môi lại cười, “Hôm nay đi gặp người yêu cũ tâm trạng thế nào, hửm?”
Cô sợ hãi ngây người, kinh ngạc nhìn anh.
“Sợ à? Có phải anh nên vui vì em tỏ ra sợ anh không?” Ngón tay Giang Mạc Viễn gần như bấm vào tận óc cô, từ ngữ lạnh băng, “Cả một buổi chiều cộng thêm buổi tối, hắn ta an ủi em thế nào? Dưới sự an ủi của hắn, chút ấm ức em phải chịu rốt cuộc tan biến rồi?” Mấy ngày nay, anh dốc lòng chăm sóc cô, sợ cô vì chuyện của Hạ Lữ mà không vui, cô không đề cập anh cũng sẽ không chủ động hỏi đến, anh nghĩ cô đã vượt qua được chuyện này, thì ra, cô tâm sự hết mọi uất ức kia cho Cố Mặc, cô khóc lóc với Cố Mặc, lại chưa bao giờ khóc với anh như thế!
Đây là người vợ anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, người phụ nữ anh dùng cả trái tim để yêu, trên thực tế, trong lòng vợ anh lại không quên được người tình cũ, khi anh đi công tác thì lén lút gặp gỡ, thậm chí trễ như vậy mới về nhà!
Anh, hận không thể giết chết cô!
“Em không có…” Trang Noãn Thần khó khăn hít thở, nén đau đớn mà run rẩy, “Em chỉ thăm anh ấy, nhưng sau đó thực sự đi dạo phố mà.”
“Phải không?” Giang Mạc Viễn cười ghê rợn, “Gặp mặt người tình cũ, em còn bỏ được để đi dạo phố sao?”
“Em thực sự đi dạo phố!” Cô nổi nóng, muốn thoát khỏi tay anh nhưng bất lực.
Giang Mạc Viễn mạnh tay ấn đầu cô, cúi xuống cười khẽ, “Để tôi đoán thử em hầu hạ hắn như thế nào? Hai người lâu rồi không gặp, làm sao không đói khát chứ?”
“Giang Mạc Viễn, anh đừng nói bậy bạ, em với Cố Mặc trong sạch không có làm gì hết!” Cô đẩy anh ra, đứng lên thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh, tức giận đến toàn thân phát run.
Giang Mạc Viễn mím môi, cằm bạnh ra, như con dã thú sắp nhào đến. Mắt anh như con dao cứa mạnh lên mặt Trang Noãn Thần, sau hồi lâu chợt móc lọ thuốc từ trong túi ra, đập mạnh xuống bàn, giọng nói máu me lạnh lẽo…
“Nếu không có gì, được, Trang Noãn Thần, em nói cho tôi biết đây là thuốc gì?”
Trang Noãn Thần nhìn thấy nhất thời muốn khuỵu xuống, bỗng dưng nhìn về phía anh, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Không dám nói với tôi? Hay là trí nhớ em quá kém nên quên mất bản thân đã uống thuốc gì?” Anh gằn giọng, khiến người khác thấy áp lực.
“Em, em…” Nhất thời cô chỉ nói được như vậy, lọ đặt trên bàn đúng là thuốc cô hay uống, cô sợ hãi, không biết sao Giang Mạc Viễn lại biết được huyện này, thậm chí còn có thể tìm ra được lọ thuốc.
Hiện giờ, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Thấy cô ấp úng, Giang Mạc Viễn hoàn toàn nổi giận, ngọn lửa vẫn luôn đè nén trong ngực đột nhiên bùng phát, anh đập mạnh tay xuống bàn, gầm lên, “Trang Noãn Thần, lá gan của em thật lớn!”
Trang Noãn Thần mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, tay cô bấu mạnh vào vách tường sinh đau, mặt trắng bệch, môi run run, “Em không muốn giấu anh…”
Ai ngờ câu nói của cô càng khiến Giang Mạc Viễn hiểu lầm, bước nhanh tới, anh xách cô như xách một con gà, “Trang Noãn Thần, em đúng là trung trinh, gả cho tôi tủi nhục lắm phải không? Yêu hắn như vậy à? Yêu hắn đến nỗi thà rằng uống thuốc? Thà rằng không sinh con cho tôi?”
“Em không phải…”
“Em còn muốn tôi đối xử thế nào với em nữa? Có phải muốn tôi moi tim ra cho em xem hay không?” Giang Mạc Viễn gào lên, tiếng nói băng lạnh làm không khí như vỡ vụn xung quanh mình, túm chặt cô, “Trang Noãn Thần, dù em là tảng đá nhưng lâu như vậy cũng có thể nóng lên chứ?”
“Thả ra!” Cô thực sự sợ hãi, từ lúc biết Giang Mạc Viễn đến bây giờ anh chưa từng tức giận như vậy, dù trong lòng cảm nhận được anh yêu cô, nhưng nhất thời hoảng loạn chỉ có thể vùng vẫy.
Cô càng giãy dụa Giang Mạc Viễn càng nổi giận, nhớ lại cảnh tượng lúc ở bệnh viện liền phẫn nộ, hơn nữa còn bắt gặp ánh mắt sợ sệt của cô, hết thảy đều làm lửa giận của anh bùng lên đến cực điểm, tay anh hung hắn túm lấy đầu cô.
“Á…” Cơn đau rát từ trên đầu lan tràn ra, cô khổ sở như bị mổ bụng, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Thả ra… Giang Mạc Viễn, anh là tên khốn!”
Dưới cơn thịnh nộ, ai cũng có thể nói lời căm hận, bao gồm cả Trang Noãn Thần.
Nhưng cô đã quên, đối phương là Giang Mạc Viễn, tuy bình thường đều dung túng nuông chiều cô, nhưng khi trút bỏ chiếc áo dịu dàng, anh chính là hổ dữ không hơn không kém, Hạ Lữ nói đúng, hổ thì mãi mãi là hổ, cho dù bình thường nhìn đạo mạo thế nào thì vẫn là hổ.
“Là chủ ý của ai, hửm?” Giang Mạc Viễn vừa nghe thấy lời này thì mắt càng lạnh lẽo, cánh tay tăng thêm lực, Trang Noãn Thần mất trọng tâm ngã vào lòng anh, cơ thịt rắn chắc làm cô đau, cô vô cùng sợ hãi, liều mạng vùng vẫy, tránh né. Anh lại dùng tay kia bắt lấy cô, bàn tay như kiềm sắt cố định chặt hai cổ tay cô, không chút thương tiếc, “Là hắn kêu em hay là chủ ý của mình em? Trang Noãn Thần, chẳng phải tôi đã cảnh cáo em, kết cục em vẫn dám lừa dối tôi, chẳng những vụng trộm với tình cũ còn lén uống thuốc tránh thai! Em ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Dám giết chết con tôi?!”
Tay Trang Noãn Thần như bị xiềng xích, sự giãy dụa của cô hoàn toàn vô nghĩa, Giang Mạc Viễn chỉ bằng một bàn tay đã có thể khiến cô cảm nhận được mùi vị mất đi tự do. Cô thở hổn hển, trong hô hấp dường như có mùi của anh, lúc này đây là mùi tức giận rõ ràng.
“Giang Mạc Viễn… Anh và Sa Lâm còn dây dưa không rõ, dựa vào cái gì yêu cầu tôi sinh con cho anh?” Trang Noãn Thần cố gắng lùi ra xa, dùng hết sức tránh né anh, cô vừa sợ vừa tức nên nói lời không muốn nói, cố gắng đẩy anh ra, “Anh không có tư cách! Hôn nhân của tôi và anh đều là anh dùng thủ đoạn đê tiện đoạt được, anh không có tư cách yêu cầu tôi gì cả! Từ ngày kết hôn tôi đã từng nói, chuyện của tôi không cần anh xen vào!”
“Em câm miệng cho tôi!”
“Tôi không im! Anh chính là tên cướp, là đồ khốn!” Trang Noãn Thần rốt cuộc không chịu đựng được nữa, điên tiết rống giận như bị rắn độc cắn, “Tôi với anh, chỉ có hợp đồng hôn nhân, cho nên anh bỏ cuộc đi, tôi sẽ không sinh con cho anh, sẽ không!” Cô uất ức, chuyện này dựa vào đâu mà trút hết lên đầu cô? Nếu lúc ấy anh rõ ràng với Sa Lâm thì cô đã sớm ngừng uống thuốc rồi.
Giang Mạc Viễn một tay kéo mạnh cô, như cơn giông lớn đánh ập con thuyền nhỏ, tay kia thì hung hăng bấu chặt gáy cô, ánh mắt đủ để giết người…
“Rốt cuộc em cũng nói ra hết những ấm ức trong lòng rồi à? Hợp đồng hôn nhân? Đúng…” Vẻ lạnh lùng khiến người khác sợ hãi của anh dần xâm chiếm mắt cô, “Chẳng phải lúc nào em cũng muốn gặp lại người tình cũ sao? Tôi tác thành cho em!”
“Anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần ra sức chống cự nhưng không lại, còn phát giác Giang Mạc Viễn thật đáng sợ, loại dự cảm này rút cạn khí lực của cô, lục phủ ngũ tạng kịch liệt cuồn cuộn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
“Tôi sẽ tác thành cho em và thằng đó mà, cần gì phải lén lút sau lưng tôi?” Giang Mạc Viễn kéo cô vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy của cô, ở bên tai cô nói tiếp, “Trang Noãn Thần em nhớ kỹ cho tôi, em chẳng qua chỉ là thứ để tôi phát tiết, là đồ chơi thôi, thằng Cố Mặc đó nếu muốn nhấp nháp người phụ nữ của Giang Mạc Viễn tôi chơi chán rồi, được, tôi đưa em cho hắn đó!”
|
Quyển 7 - Chương 9-1: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường (1)
Phật có dạy, trồng một người cần ngàn câu, nhưng hủy diệt một người chỉ cần một câu.
Giang Mạc Viễn, từ lâu đã luyện được vui giận không nói, tính tình thu phát tự nhiên, là người đàn ông trầm ổn nội liễm, nhưng hôm nay hoàn toàn để lộ bản tính lạnh lùng bá đạo vốn che giấu dưới lớp áo văn minh. Thành công như anh, trước giờ luôn quen nắm mọi thức trong lòng bàn tay và bày mưu tính kế, điều không dễ dàng tha thứ nhất chính là phản bội, cho nên một khi bị xúc phạm, lửa giận của anh bùng phát hơn người khác.
Vách tường lạnh băng kề sát lưng Trang Noãn Thần, ngoài cửa sổ rõ ràng là đêm mùa hạ, chim chóc trên cành cây còn vì thời tiết nóng bức mà hót bất an sợ hãi không thể ngủ ngon, cô lại cảm thấy như rơi vào hố băng tháng chạp, cơn ớn lạnh nhanh chóng lan tràn, từ xương cổ khuếch tán thẳng đến đầu ngón chân, cô bị anh ép vào tường, câu cuối cùng của anh như thanh kiếm chém rách cổ họng cô, khiến cô nếm được cái gọi là con tim rỉ máu.
Trong mắt cô đầy vẻ hoảng sợ, theo đó là bi thương cô liêu xâm chiếm toàn thân, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ôn nhuận nhất quán, nụ cười điềm đạm sớm bị lạnh băng trong mắt quét sạch không còn một mảnh.
“Anh nói gì…” Cố nén cơn đau từ cổ tay và lưng truyền đến, Trang Noãn Thần run rẩy nói, cổ họng đau rát như bị cắt, “Giang Mạc Viễn… anh vừa mới nói gì?”
Ánh nhìn sắc lẹm bắn ra từ đáy mắt sâu hun hút của anh, rất có vẻ sẽ tàn nhẫn ngược đãi đối phương đến chết, cúi đầu xuống, kề sát váo má cô như tử thần lạnh lùng quyết tuyệt, “Em và thằng Cố Mặc kia rất ân ái đúng không? Nhưng ở trong mắt tôi chỉ có như thế, em chẳng qua chỉ là món hàng tôi tiện tay có được! Thằng Cố Mặc kia xem em là bảo bối, là bảo bối thì thế nào? Không phải em cũng ở dưới thân tôi cho tôi phát tiết sao? À, quên hỏi em một câu, người yêu cũ của em có biết ở trên giường em có bao nhiêu phóng đãng không, hửm?”
“Giang Mạc Viễn…” Trang Noãn Thần nghĩ bản thân nghe nhầm, lúc hoảng hốt chỉ biết trơ mắt nhìn môi anh mở ra khép lại, những lời này như ngàn cây kim đâm vào lòng cô, đau quá…
“Anh đang nói tiếng người đó ư?” Cô dùng hết sức giãy ra, cái đau toàn thân thúc đẩy cô như phát điên đẩy mạnh anh, “Giang Mạc Viễn, tên khốn!”
Giang Mạc Viễn lạnh lùng, tay đột nhiên tăng thêm lực.
Cô chỉ cảm thấy cánh tay bị vặn cực đau, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, dưới phản kháng bản năng rốt cục cũng đẩy được anh ra, mềm nhũn, cơ thể mất đi khống chế lập tức té xuống đất, cánh tay đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch, mặt trắng bệch.
Đầu ong ong, không ngừng vang lên lời nói lạnh lẽo ban nãy của anh.
Cô tưởng rằng, đã giải quyết dứt điểm chuyện của Cố Mặc, rốt cục cũng có thể mở lòng với Giang Mạc Viễn, cô cảm thấy rằng, thấp kém như cô đã bắt đầu làm tốt chuẩn bị chờ đợi anh, quyến luyến anh, trên đường về nhà cô nghĩ nhiều lắm, trong cuộc hôn nhân này Giang Mạc Viễn là người khởi xướng, nhưng lòng cô vẫn không cách nào không chế mình hướng về anh, cô biết, một khi thực sự yêu thương người đàn ông như Giang Mạc Viễn, một khi thực sự nói lời yêu với anh, cũng có nghĩa rằng cô không còn né tránh đủ mọi vấn đề trong tình yêu nữa, cô phải đập bể sự tự ti thấp kém ẩn trong mình, cô phải nhổ hết gai nhọn, phải mài sáng tất cả mọi góc cạnh trên người, phải chuẩn bị tốt cuộc sống yêu thương anh đến già.
Cô biết lòng mình đã yếu đi, bị sự dịu dàng săn sóc cùng bá đạo ngang bướng của người đàn ông này thu phục làm tù binh, cô biết mình tiêu rồi, cho dù lúc trước anh đã vì dục vọng riêng tư thì cũng hoàn toàn bị cô hủy diệt trong tình yêu ảo tưởng, cô vẫn cứ thế, yêu anh đến hết thuốc chữa.
Yêu người đàn ông như vậy, tương đương khiêu chiến với rủi ro.
Bởi vì bá đạo như anh, ngạo mạn như anh, thứ anh muốn là một tình yêu không sứt mẻ, trước kia, cô không xác định, nhưng lúc sau cô hoàn toàn muốn thành lập một tình yêu bình đẳng với anh, khẩn cấp muốn ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên nói một câu thế này: Giang Mạc Viễn, anh biết không, em đã yêu anh.
Trên đường về nhà, cô có gọi điện cho anh, thậm chí lúc nhấn phím tay còn run run, cô khao khát được nghe tiếng nói của anh như vậy, nhưng, điện thoại anh tắt máy. Cô tưởng anh bận họp, không ngờ rằng, chờ đợi cô chính là một tai họa chưa từng có, trái tim hoàn toàn bị kiếp nạn này phá hủy.
Trang Noãn Thần nằm dài trên đất, lạnh run, cô nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mình trên sàn nhà bóng loáng, trên đầu là bóng dáng người đàn ông kia, cao lớn, áp lực…
Người đàn ông lịch lãm đó hung hăng đứng trên mặt sàn trước mắt cô, gương mặt bi thương của cô in trên sàn hoàn toàn bị giẫm nát…
Kế đó, cằm bị anh nắm lên, cô bị ép phải ngửa đầu nhìn đôi mắt đã sớm không còn chút tình cảm nào của Giang Mạc Viễn, hoảng hốt, lại rõ ràng cảm nhận được mồ hôi trên trán chảy dài xuống xương quai xanh.
Tiếng nói lạnh băng của Giang Mạc Viễn rơi xuống đầu cô, gằn từng chữ, “Trang Noãn Thần, từ nay về sau tôi sẽ không đối xử tốt với em nữa, một chút cũng không!”
Trang Noãn Thần nhìn vào mắt anh, bị ánh sáng sắc lạnh đâm đến toàn thân đau đớn.
Anh không cho cô chút cơ hội để thở, một tay xách cô dậy, dĩ nhiên chẳng còn đối xử dịu dàng yêu thương với cô như lúc xưa.
“Thả ra, anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần giật mình, toàn thân phát run.
Anh cười lạnh kéo mạnh cô vào lòng, dán môi vào tai cô thì thầm, “Tôi muốn nhìn xem em có bao nhiêu thâm tình với thằng đó!”
Cô suýt nữa ngạt thở, không đợi cô hiểu được hàm ý trong câu nói của anh, liền bị anh lôi thẳng ra khỏi cửa.
***
Người ta thường nói, nếu bạn muốn tùy hứng, vậy trước tiên hãy học cách chấp nhận, có thể chấp nhận được kết quả thì mới tùy hứng được. Nếu bạn muốn độc lập, vậy trước tiên hãy học cách kiên cường, có thể chịu đựng đau đớn, mới có thể độc lập. Nếu bạn muốn yêu hết mình, vậy trước tiên hãy học cách quên đi, quên đi nỗi đau thất tình, mới có thể dũng cảm để yêu. Bạn có thể làm tất cả mọi chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là sẽ không đau khổ vì kết quả. Một người thật sự mạnh mẽ, không phải nhìn người đó có thể làm gì, mà là nhìn người đó có thể gánh vác được gì.
Đây vốn là kinh nghiệm của người đi trước, nhưng Trang Noãn Thần thực sự hiểu được đạo lý này, tất cả đều bởi vì Giang Mạc Viễn.
Khi cô bị Giang Mạc Viễn lôi thẳng vào bệnh viện, cô mới hiểu được hậu quả khi chọc giận Giang Mạc Viễn.
Ban đêm, tối đen đáng sợ, nhưng cũng không sánh được với sắc mặt của Giang Mạc Viễn, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ dường như cũng cảm giác được hiểm nguy, sợ đến mức trốn vào tầng mây, nhất thời mây che mất trăng, ngay cả ngôi sao cũng mất đi ánh sáng, đen tối phủ xuống, hệt như địa ngục.
Cả hàng lang bệnh viện đều im lặng đáng sợ, trên đỉnh đầu một hàng đèn thẳng tắp tắt ngúm khiến con người không cần lẩn trốn, hiện tại là đêm khuya, ngay cả bác sĩ trực đêm cũng đi ngủ.
Trang Noãn Thần bị nỗi hoảng sợ không tên bao trùm, cũng ý thức được tình cảnh nguy hiểm, có thể còn phát sinh chuyện càng đáng sợ hơn, thế nhưng cô đoán không ra được chuyện đáng sợ rốt cục là chuyện gì, chỉ là vẻ mặt của Giang Mạc Viễn nói cho cô biết, cô, không được tha thứ!
Cô không dám kêu la, một khi giãy giụa chỉ biết sẽ đổi lấy sự trói buộc mạnh hơn nơi cổ tay, đế giày cọ xuống hành lang phát ra tiếng động, cho đến khi, Giang Mạc Viễn giơ tay đẩy cửa phòng bệnh của Cố Mặc!
Trang Noãn Thần khó tin nhìn chằm chằm hành vi của Giang Mạc Viễn, chẳng lẽ anh muốn dẫn cô đi gặp Cố Mặc? Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Phòng bệnh của Cố Mặc thuộc loại phòng dịch vụ cao cấp, rất riêng tư, cho nên dưới tình huống không cần thiết sẽ khôg có bác sĩ trực ở đó, hơn nữa ngày mai Cố Mặc xuất viện, cho nên không có bác sĩ và y tá cũng là bình thường.
Không nghĩ đến, thuận tiện cho Giang Mạc Viễn trực tiếp bước vào.
Giờ khắc này, Trang Noãn Thần mới biết, hóa ra Giang Mạc Viễn đã luôn biết tình hình Cố Mặc thế nào!
Phòng bệnh phân thành bên ngoài và bên trong, đẩy cửa đi vào thuộc phạm vi phòng ngoài, tiện cho dùng cơm và tiếp khách, phòng trong là nơi nghỉ ngơi và khám điều trị, ở giữa cách một cánh cửa, tiện cho bệnh nhân nghỉ ngơi.
Trang Noãn Thần lòng nóng như lửa đốt, giãy mạnh, “Giang Mạc Viễn anh điên rồi? Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Cô sợ Giang Mạc Viễn sẽ thực sự mở cửa phòng trong làm Cố Mặc thức giấc, hai người họ sẽ đánh nhau.
Giang Mạc Viễn cũng không thịnh nộ nữa mà thay bằng ý cười lạnh lùng tàn nhẫn, cánh tay chắc nịch cố định cả người cô, dùng sức đẩy cô vào cửa phòng trong, chỉ cách một lớp kính, đối diện là giường bệnh, trên giường, Cố Mặc ngủ rất say, ngủ say đến nỗi chỉ sợ không ngờ Trang Noãn Thần chỉ cách anh một cánh cửa.
Cánh cửa phòng ngoài bất giác đóng lại, như cánh cửa giữ thành, hoàn toàn che khuất ánh sáng ở hành lang, ngăn cách Trang Noãn Thần với thế giới bên ngoài.
Phòng ngoài tối đen.
Phòng trong ánh sáng yếu ớt.
Người Trang Noãn Thần bị Giang Mạc Viễn đè lên cửa, thở dồn, trái tim bị hành vi hung hăng của anh bóp nát, đau đớn không thôi, từng cơn choáng váng kéo đến, căng thẳng đến cực điểm, cô không biết anh muốn làm gì.
“Tôi thực sự hối hận lúc trước đã an bài cho hắn ở phòng cao cấp thế này.” Phía sau, Giang Mạc Viễn gằn giọng, giống như tảng đá đè xuống tai cô, cùng với hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, “Nơi riêng tư như vậy thật có lợi cho các người yêu đương vụng trộm.”
“Tôi không có… Tôi và anh ấy không có.” Trang Noãn Thần liều mạng lắc đầu, tiếng nói yếu dần, không phải cô sợ nói lớn làm Cố Mặc tỉnh giấc, chỉ bởi vì thật sự không còn sức lực, trên đường đến đây cô ra sức giãy dụa đến bây giờ toàn thân không còn chút sức, như bị rút hết xương cốt, cơ thể mềm nhũn dựa vào Giang Mạc Viễn ở phía sau, mắt nhắm mặt tái, chỉ còn lại sức lực để thống khổ.
“Các người yêu đương vụng trộm sau lưng tôi mấy lần?” Giang Mạc Viễn không tin lời cô nữa, cũng làm như không thấy vẻ mặt xanh tái của cô, khịt mũi cười lạnh, “Lúc cô và hắn quấn lấy nhau, là ở trên giường lớn bên trong kia hay là trên sô pha bên ngoài này, hay là các người muốn kích thích, nên trong ngoài đều có làm hết, hửm?”
Trang Noãn Thần ngay cả sức lực hé miệng cũng không còn, cả người lâng lâng mơ màng, môi run rẩy.
“Từ năm giờ chiều đến mười giờ tối, gần năm tiếng đồng hồ, hắn thỏa mãn cô chưa?” Giang Mạc Viễn thấy cô không nói, lửa giận trong lòng càng cháy mạnh, chưa bao giờ có ngọn lửa ghen tuông như thế cắn nuốt lý trí anh, đốt sạch sự trầm ổn nhất quán.
|
Quyển 7 - Chương 9-2: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường (2)
Đàn ông càng kiêu ngạo, tình yêu của hắn lại càng nguy hiểm.
Trang Noãn Thần đã hiểu đạo lý này từ lâu, cho nên chần chừ không dám mở lòng để yêu, đây cũng là lý do Ngải Niệm từng khuyên cô xây dựng gia đình với một người đàn ông bình thường. Cô vẫn cảm thấy, loại nguy hiểm này chẳng qua chỉ biểu hiện ở dục vọng chiếm hữu và kiểm soát dục vọng, lại quên mất điều quan trọng là đàn ông kiêu ngạo một khi phán cô có tội liền không có khả năng xoay chuyển, là tử hình, ngay cả cơ hội chờ chết cũng không có, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, lại càng không dễ dàng tha thứ.
Chuyện này không liên quan đến cách nhìn, chỉ liên quan đến tôn nghiêm.
Giang Mạc Viễn chính là loại đàn ông đó, có thể cho bạn dịu dàng triền miên, nhưng cũng cho bạn nguy hiểm chết người.
Khóe mắt, bị nước mắt đong đầy sinh đau, mồ hôi thấm ướt mái tóc cô, cô mệt muốn chết, suy kiệt, cơ thể chỉ có thể tựa vào người Giang Mạc Viễn mới đứng vững được, thều thào: “Mạc Viễn… em với anh ấy thực sự không có gì, em… thực sự rất muốn sống yên ổn bên anh…” Như thỏa hiệp hoặc như dùng hết sinh lực để nói ra câu cuối cùng này.
Chỉ tiếc, nói vào lúc này đã là quá muộn.
Phía sau, Giang Mạc Viễn cười lạnh, thô bạo xoay mặt cô qua, buột cô phải áp sát vào người mình, “Nói tôi biết, lời nói của cô tôi còn có thể tin sao?”
“Mạch Viễn… Em thực sự…” Yêu, đã không thể thốt ra lúc này, trái tim tan nát, còn muốn yêu như thế nào?
“Trang Noãn Thần, cô rất thích nhìn tôi bị cô đùa bỡn trong tay đúng không? Hết lần này đến lần khác lừa dối tôi còn muốn rút lui an toàn? Chẳng phải cô trung trinh không đổi với hắn sao? Chẳng phải cô vội vã muốn cùng hắn như chim liền cánh cây liền cành sao? Được, tôi đáp ứng.” Giang Mạc Viễn điều chỉnh vị trí cánh tay đang ôm cô, để cô thoát ra khỏi anh, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười lộ vẻ kinh thường lạnh lẽo chưa từng có: “Nhưng mà, phải đợi tôi chơi xong rồi nói!” Dưới váy cô, bàn tay anh xông thẳng vào.
Lúc này Trang Noãn Thần mới ý thức được ý đồ thật sự của anh, cơ thể lập tức căng cứng, điên cuồng giãy đạp, trong sự giam cầm của Giang Mạc Viễn mà kịch liệt chống đối: “Anh điên rồi? Buông…”
“Cô la đi, tốt nhất là đánh thức bồ cũ của cô, để hắn tận mắt nhìn xem tôi chơi cô thế nào!” Sự phẫn nộ của Giang Mạc Viễn chuyển hóa thành hành vi, anh như con sói đói ngửi được mùi máu tanh, không kiêng nể xé rách y phục cô.
Hai cánh tay cùng cơ thể của Trang Noãn Thần bị bàn tay Giang Mạc Viễn kiềm chặt, y phục mùa hè mỏng manh, dựa vào làn váy trên người làm sao có thể ngăn cản người đàn ông điên cuồng kia? Ý đồ anh quá rõ ràng, làm cô run rẩy. Cô chưa từng trải qua chuyện thế này, cũng chưa từng sợ hãi quá mức như thế, đây là chấn động cực kỳ hãi hùng, tinh thần cô, hồn phách cô còn chấn động hơn cả cơ thể!
Cô dốc hết toàn lực giãy dụa, đau đớn tựa bò cạp chích, “Đừng mà!”
Chỉ tiếc, sự kinh hoàng của cô chui vào tai Giang Mạc Viễn chỉ như tiếng vỡ vụn của quả hạch đào, phần nhân ngon ngọt cuối cùng cũng lộ ra. Váy của cô bị xốc lên, Giang Mạc Viễn siết chặt vòng ôm theo bản năng, gân cổ nổi lên, cứng như sắt, lạnh như thép.
Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy xương sườn mình như biến dạng, sắp gãy!
Trên đỉnh đầu, hơi thở anh càng lúc càng mạnh, ý đồ hiểm ác như lang sói bộc lộ rõ ràng.
Phòng trong, Cố Mặc vẫn chìm vào giấc ngủ say sưa, không thể nào nghĩ cách một cánh cửa, cô gái mình yêu mến như chú thỏ sắp bị nuốt gọn vào bụng.
Cánh cửa rất dày, thu hết tất cả mọi tiếng động chống cự bên ngoài.
Váy cô bị cởi ra, bàn tay Giang Mạc Viễn lạnh tảng băng xa lạ, hoàn toàn chìm vào nơi thâm sâu như biển của cô một cách thuần thục, sự lạnh lùng quyết tuyệt không chút thương xót nào của anh hệt như thanh kiếm đâm xuyên qua bụng cô, đâm nát trái tim cô!
Giang Mạc Viễn nhếch môi cười lạnh, dưới bàn tay ấy là hải dương mềm mại và ấm áp, đắm chìm bên trong đó có thể cảm nhận được sự đàn hồi của tuổi thanh xuân.
Anh như là bỡn cợt một kỹ nữ, không để lại chút thương yêu nào, thứ còn lại duy nhất chính là sự nhục nhã cùng căm hận với cô, tác động đến từng ngón tay, anh nhấn một cái, ngón tay liền tự do chuyển động trong vùng nước ấm áp mềm mại ấy, tựa như chiếc thuyền lá con con đong đưa bên trong vùng nước gợn trơn mềm.
Gương mặt đẹp trai tỏ vẻ càng lúc càng tiến gần đến thú tính nguyên thủy.
Ánh chớp sợ hãi xẹt qua đầu óc chết lặng cùng cơ thể cứng đờ của Trang Noãn Thần, cơn run rẩy mãnh liệt qua đi, cô giãy mạnh, “Đừng… thả ra… xin anh đừng ở chỗ này… buông…”
Đương nhiên không biết, cầu xin vào lúc này đối với đàn ông như là mời gọi, nếu vừa rồi Giang Mạc Viễn phẫn nộ, thì nghiễm nhiên, bây giờ anh đã biến thành dã thú bị dục vọng chinh phục khống chế lý trí. Cô phản kháng đã khiến anh vứt bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, xé rách da mặt, anh bỗng biến thành thú dữ, biến thành lang sói hung ác chỉ có cướp bóc cùng công kích!
“Xin tôi? Chi bằng cô van xin bồ cũ của cô ở trong kia, hắn ngủ cũng say thật.” Môi anh kề sát vành tai cô, bàn tay bỗng dưng giật phăng nút áo cô, để lộ hơn phân nửa bả vai trong không khí, môi anh hạ xuống, làm như dịu dàng, “Hay thế này đi, em kêu lớn lên, đánh thức hắn dậy, để hắn tới cứu em thế nào?”
Dây tơ lòng căng đến cực hạn rốt cục cũng đứt ngang, nỗi nhục nhã cùng xấu hổ không thể diễn tả xâm chiếm toàn thân cô, cô bị con dã thú phía sau kia rạch bụng!
“Tôi là vợ anh đó…” Nghẹn ngào bật ra mấy chữ này xong, cô khóc, nước mắt ướt đẫm đôi má, hệt như bộ xiêm y lộng lẫy chợt dính một vết dơ, cô biết, quan hệ của cô và Giang Mạc Viễn sau đêm nay sẽ hoàn toàn rơi vào bế tắc, từ nay về sau lòng cô dành cho anh đã hoàn toàn sụp đổ!
“Em là vợ tôi, tôi cũng từng xem em như báu vật mà đối đãi.” Giang Mạc Viễn nhìn thẳng cô, trong mắt đầy vẻ chán ghét, “Hôm nay em trái lại khiến tôi hiểu được một chuyện, đối đãi với em, nên đối đãi như với kỹ nữ, không cần thương tiếc!” Câu cuối cùng nhấn mạnh từng chữ, lạnh như băng vỡ.
Cơ thể Trang Noãn Thần run lên, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cánh tay anh là băng, đông cứng, đóng băng cả phẫn nộ cùng kháng cự của Trang Noãn Thần! Còn bàn tay anh lại là lửa, đang tham lam cướp bóc sự ấm áp kia của cô, để thỏa mãn ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt trong cơ thể anh!
Rất nhanh, bi ai này hóa thành phẫn hận, nước mắt rơi lã chã khỏi hốc mắt, hận đến sắp cắn nắt khớp hàm, đau đớn chợt giảm nhưng cũng không sánh được cơn đau trong lòng.
Giang Mạc Viễn đã có ý nhục mạ cô tra tấn cô, từng chút từng chút di chuyển, giống như đồng hồ quả lắc không nhanh không chậm, chuyển động cực kỳ có tiết tấu. Anh vừa dùng loại tiết tấu này cướp lấy ấm áp của cô, vừa gặm nhấm ý chí cô, ngoại trừ chinh phục chỉ còn chinh phục.
Sức lực trên người sắp tiêu hao hết, như chú nhỏ bị nắm lỗ tai, chuyện duy nhất Trang Noãn Thần có thể làm chính là nhắm mắt lại, cứng đờ, cơ thể căng ra, lòng cô từ từ chùn xuống, chìm vào bể khổ!
Khóa nội y bị anh cởi bỏ, người anh cứng như cây gỗ. Hé mắt nhìn thử, vẫn là người ấy, mũi vẫn thẳng tắp, trán cùng đôi má vẫn sáng bóng như miếng ngọc. Anh lật mặt cô qua, đè môi xuống, răng anh cắn nuốt môi cô, ra sức mút, rốt cuộc thành công phá vỡ vẻ bế tắc trên mặt anh, cô đau đớn toàn thân.
Sự xâm nhập đáng sợ, có chết cô cũng không tưởng tượng là xuất phát từ tay của Giang Mạc Viễn, thắt lưng cùng tay chân không nhúc nhích, cũng không thể khua loạn, bất giác run rẩy. Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm chính là nhắm chặt mắt mình, như chỉ có thể nhắm mắt mới thoát khỏi tai nạn trước mắt, cho nên cô dùng sức nhắm thật chặt. Nhưng cho dù cô nhắm chặt thế nào, cũng không thể hóa giải cái khối cứng ngắt đang nghẹn ứ ở ngực kia, cô bị nó làm cho ngạt thở. Cái khối ấy cứng quá! Nặng quá! Bên trong nó toàn là nỗi nhục nhã ê chề cùng tởm lợm, bất luận nhấc lên, đập nó, cũng chẳng thể phá hủy nó!
Cô như quả trứng bị lột vỏ, như hoa đỗ quyên, màu sắc tinh khiết tươi mới. Ngực thừa nhận toàn là dơ bẩn cùng nhục nhã, lửa giận sắp bùng nổ! Lửa giận sắp bùng lên mặt cô, lại bị nỗi sợ hãi đè xuống! Nỗi sợ ấy rất kinh hoàng, hệt như lời nguyền rủa đè bẹp mọi ý niệm chống cự trong đầu cô. Mỗi khi cô khởi động ý nghĩ chống lại kia, nỗi sợ hãi lại biến lớn, biến nặng, áp chế cô!
Chiếc bụng phẳng lì trơn nhẵn biến cô xinh đẹp như mỹ nhân ngư.
Giang Mạc Viễn biết cô không dám kêu la, ngay cả vùng vẫy mạnh cũng không dám làm, trong lòng cười lạnh, trong mắt anh cô thật đẹp, không thể không thừa nhận, cho dù đang giận dữ, người phụ nữ chết tiệt này vẫn có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng trong anh, khát vọng với cô vẫn như trước kia, hận không thể cắn nuốt cô vào bụng! Đè người cô vào cửa, cách một lớp kính, ánh mắt anh nhìn Cố Mặc gần như giết người!
Như xách một con thỏ suy sụp tinh thần, tấm lưng cô thật mời gọi với anh, Giang Mạc Viễn nheo mắt, hởi thở dồn dập, cánh tay rắn chắc nâng eo cô lên, một tay khác chậm rãi kéo khóa quần cô…
Nhân tính còn sót lại trong người Giang Mạc Viễn lại đang không ngừng bành trướng.
Cô như vậy, anh lại ăn mặc chỉnh tề, đây là một màn nhục nhã đến cực hạn!
Trang Noãn Thần không khó phát hiện ra anh đang do dự, sức lực như trở về với cô, cô liều mạng vùng vẫy, nước mắt ướt đẫm gương mặt, như con mèo nhỏ vươn móng vuốt làm cuộc phảng kháng cuối cùng, có lẽ đã chọc giận Giang Mạc Viễn, anh cúi đầu, môi dán vào cổ cô, hít hà mùi hương thơm mát từ mái tóc cùng da thịt, rồi trở nên điên cuồng.
Đau đớn chịu đựng như đâm kim xát muối, trái tim cùng linh hồn cô không chịu nổi gánh nặng này nên run rẩy, theo đó cô chỉ cảm thấy bàn tay anh nâng cô lên không chút lưu tình, dán vào cơ thể anh, không có màn dạo đầu gì cả, cơ thể bị sức mạnh cuồng dã quen thuộc xuyên qua, một cách tàn nhẫn!
Cánh cửa dày như ngăn trở hai thế giới.
Phòng trong yên tĩnh như không có tiếng thở nào, dường như cái gì cũng không tồn tại, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Phòng ngoài, khoảnh khắc anh không chút lưu tình, Trang Noãn Thần vốn giãy dụa đột nhiên cứng đờ bất động!
Thời gian như ngừng trôi, một khoảng tĩnh mịch!
|