Anh Phát Bệnh Rồi Em Đến Đây
|
|
Chương 5: Su
Chữ Su là tên của “Anh” …. Đường Tố - 唐溯 - Táng Sù
“Chó là người bạn thân thiết của con người, nói hắn ta là chó thật sự là sỉ nhục loài chó mà!”, Cố Sênh quét mắt nhìn Hàn Tư Minh: “Có một số thứ ngày cả chó heo bò gà còn không sánh bằng, sống lãng phí khí trời, chết lãng phí đất chôn, nửa sống nửa chết lại lãng phí đồng tiền bát gạo, vậy mà vẫn còn có mặt mũi sống được trên đời này quả thực có dũng khí. Đừng nghĩ rằng cứ bước đi trên hai chân đều gọi là người.”
Thanh âm mắng chửi của Cố Sênh có vần có điệu, trầm bổng du dương, khí phách hùng hồn.
Hàn Tư Minh từ trước đến nay chưa từng gặp qua người nào như vậy, nụ cười hào hoa phong nhã trên gương mặt của hắn biến mất không còn tăm hơi: “Cái con đàn bà thối này …”
“Thưa quý ông, căn cứ vào quy định xử phạt hành chính của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa những lời ông vừa nói đây đã ngang nhiên sỉ nhục tôn nghiêm và nhân phẩm của tôi một cách công khai, xúc phạm danh dự của tôi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu xác định những lời của ông ảnh hưởng đến tinh thần của tôi một cách nghiêm trọng, thì căn cứ vào luật hình sự ông phải chịu trách nhiệm hình sự trước pháp luật. Thưa ông, tôi hi vọng những lời vừa rồi không kích thích tôi đến mức độ đó.”
Hứa Luật đứng bên cạnh nghe mà xém chút nữa là vỗ tay hoan hô. Bởi mới nói đừng bao giờ cãi nhau với luật sư vì căn bản có nói thế nào bạn cũng không thắng nổi.
“Rõ ràng là mày mắng người trước, cái con tiện …”. Hai chữ ‘tiện nhân’ chuẩn bị phọt ra khỏi miệng, hắn liền nghĩ ngay đến lời của ba hắn đã nói, nếu ở thành phố Tân mà gây thêm chuyện hắn sẽ bị tống thẳng ra nước ngoài, còn bị cắt toàn bộ phí chi tiêu.
“Thưa ông, vậy nhất định ông đã hiểu lầm”, Cố Sênh nhếch đôi môi được tô son đỏ tươi đáp lời, “Tôi chỉ đang thảo luận với cô bạn của mình về đồ vật không bằng súc sinh mà thôi, đúng không Luật?”
“Chính xác!”
Đây mới gọi là miệng lưỡi luật sư, Nữ vương Cố Sênh mà lên tiếng thì đối phương biết rõ ràng là đang mắng chửi mình nhưng không tài nào cãi lại được.
Hàn Tư Minh đành phải ngậm miệng, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cố Sênh: “Mày … mày …”
“Tôi đây họ Cố, tên chỉ có một chữ Sênh, là một luật sư”, Cố Sênh nhìn hắn nửa ngày vẫn chưa thể nặn ra được một chữ, đành hết cách phải tự giới thiệu, “À! Đúng rồi, tôi đây cũng chính là luật sư riêng của cô Hứa Luật đây. Thưa ông Hàn, căn cứ trước đây ông và thân chủ của tôi đã từng có nảy sinh tranh cãi, nên hiện tại tôi có lý do để nghi ngờ chính ông đây đã theo đuôi thân chủ tôi tới thành phố Tân với mưu đồ hãm hại thân chủ tôi.”
Hàn Tư Minh cảm thấy bây giờ hắn nói gì cũng không được, không cẩn thận còn mang họa vào thân dính dáng đến pháp luật.
“Vì vậy, thưa ông Hàn Tư Minh, tôi chân thành đề nghị ông hãy giữ khoảng cách với cô Hứa Luật đây. Nếu không xin ông đợi giấy triệu tập của tòa án.” Sau khi nói ra mấy câu hoàn mỹ đến từng chi tiết, Cố Sênh nắm tay Hứa Luật ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang rời đi.
Hàn Tư Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng của hai cô gái, ánh mắt căm thù, hận không thể dùng một dao đâm chết hai người.
“Anh yêu anh đang nhìn gì vậy?” Cô bạn gái vừa từ trong toilet bước ra, vòng tay ôm cổ Hàn Tư Minh, cong môi nũng nịu: “Nhìn lén người đẹp sau lưng em phải không?”
Từ sau khi gặp Hứa Luật, Hàn Tư Minh nhác thấy phụ nữ mặc cảnh phục hoặc áo trắng đều không nhịn được mà ngoái nhìn thêm lần nữa. Cô gái ngày hôm nay hắn để mắt tới cũng là sinh viên Đại học Y, tên gì hắn quên mất rồi, nhưng chắc chắn không phải tên Hứa Luật.
Hàn Tư Minh nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô bạn gái trong lòng lại nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm kia, cùng với cô bạn Cố Sênh đi cùng, tuy rằng có trang điểm, nhưng trông rất nhẹ nhàng tự nhiên không giống như cô gái bên cạnh hắn đây tô tô vẽ vẽ nhìn là phát ngấy.
“Cút ngay!” Càng nhìn càng thấy chướng mắt, Hàn Tư Minh dùng hết sức gạt cánh tay cô ta ra khỏi người hắn.
“Anh yêu, anh sao vậy, đau em!”
Dương Phỉ quen biết Hàn Tư Minh ở một hộp đêm, nhưng trước đó, cô ta cũng từng nghe qua danh tiếng của tên ngốc thiếu gia Hàn Tư Minh này, cũng khá hào phóng. Trong một tuần vừa qua chính bản thân cô ta cũng thừa nhận hắn ta hết sức rộng rãi và phóng khoáng.
Có tiền, có thế, lại đẹp trai, có người bạn trai như vậy cô ta cảm thấy vô cùng hãnh diện.
“Cút ngay đi!” Hàn Tư Minh tức giận xô mạnh Dương Phỉ ra khỏi người mình, quẩy quả rời đi.
Dương Phỉ nghĩ mãi cũng không ra tại sao cô ta mới chỉ vừa vào toilet rửa tay mà tên Hàn Tư Minh đã biến ra thế này. Không phải đã hứa sẽ mua quần áo cho cô sao?
“Hàn Tư Minh, anh nhớ đấy!”
Dương Phỉ tức giận giậm giậm hai chân, miệng không ngớt mắng chửi. Dù gì Dương Phỉ cũng là Hoa khôi của Đại học Y, tại sao lại phải chịu nhục nhã thế này, lần sau không đơn giản như vậy đâu.
Dương Phỉ buồn bực bước khỏi trung tâm thương mại, lúc này mới nhớ ra là Hàn Tư Minh đưa cô đến đây, bây giờ lại phải bỏ tiền túi ra gọi xe về.
“Chó chết!”
Dương Phỉ lầu bầu chửi bới, rồi đi vẫy taxi.
*
Cuối tuần, Hứa Luật nhận được điện thoại của Tô Tử Khiêm, anh đến thành phố Tân công tác, tiện đường ghé thăm Hứa Luật xem cuộc sống cô thế nào.
Hứa Luật hẹn gặp anh ở hồ Điệp Hiên, lần trước khi Cố Sênh dắt cô đến đây Hứa Luật đã yêu nơi này rồi.
“Chào mừng đến Hồ Điệp Hiên, chúc quý khách ngon miệng”
Tô Tử Khiêm đẩy cửa bước vào, dáng người trong chiếc quần âu đen và áo sơ mi trắng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt liếc nhìn.
“Thưa ông, xin hỏi ông đi mấy người?”
“Tôi tìm bạn, cám ơn.”
Hứa Luật ngồi ở phía góc phòng, ló ra vẫy vẫy tay Tô Tử Khiêm.
“Em gọi mấy món trước rồi”, Hứa Luật đưa thực đơn qua: “Anh xem còn thêm món gì không thì gọi đi, hôm nay em khao!”
Tô Tử Khiêm nâng ấm trà rót vào tách cho hai người: “Em gọi là được rồi, đều như nhau cả thôi.”
“Vâng!” Hứa Luật cúi đầu, tiếp tục lật xem thực đơn: “Mấy món cua ở đây siêu ngon, chỉ đáng tiếc anh không ăn được …”, anh ta bị dị ứng với hải sản.
Cô gọi thêm mấy món Tô Tử Khiêm thích ăn.
Nhìn cô đang chăm chú gọi những món ăn anh ưa thích, Tô Tử Khiêm khẽ nở nụ cười, anh nhấp ngụm trà rồi hỏi: “Em ở đây quen chưa?”
“Quen rồi, quen rồi, em làm cảnh sát phải học cách sống thích nghi như một con gián í, quăng đâu cũng được”, Hứa Luật gọi nhân viên phục vụ order thêm vài món, sau đó còn dặn thêm: “Những món này đừng làm cay quá!”
Tô Tử Khiêm vắt tay lên thành ghế cười cười: “Xem ra … quả thật rất tốt!”. Lời của anh có hàm ý khác, anh đã nhận ra sự thay đổi trên người cô.
Hứa Luật chống cằm, không hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói vừa rồi của anh: “Anh đến thành phố Tân có chuyện gì sao?”
“Đến gặp một người.” Từ trước đến nay Tô Tử Khiêm chưa bao giờ giấu giếm Hứa Luật chuyện gì, “Bọn anh nhận được tin Giáo sư Đường đang ở thành phố Tân này.”
“Giáo sư Đường?”
Trong thời đại này, ‘vị giáo sư’ khiến Tô Tử Khiêm mong muốn được gặp nhất chắc chắn phải dạng người ‘hiếm như lá mùa thu’ … Đường …
“Là anh đang nói đến vị chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng tại cung điện Buckingham Anh Quốc, là cố vấn được FBI coi như một Sherlock Holmes thời hiện đại, dùng tâm lý học tội phạm và khả năng tư duy logic đã phá thành công các vụ án lớn tại nước Mỹ như “Nữ sát thủ”, “Vụ án phần vụn thi thể”, … là Su T. … giáo sư Đường … đó ư?”, Hứa Luật nói một hơi dài, thanh âm không kìm nén tâm trạng phấn khởi, không đúng phải nói là hết sức phấn khởi mới chính xác.
Tô Tử Khiêm gật gật đầu.
“Yeah!” Nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép, nhất định cô sẽ nhảy cẫng lên: “Giáo sư đến Trung Quốc rồi sao? Người đâu? Gặp được chưa? Là ở đâu? Tại sao lại không nói cho em biết sớm chút. Ôi! Em cũng muốn gặp được đại thần ấy!”
Thật quá đáng, chuyện tốt như vậy mà không kể cho cô nghe sớm.
Tô Tử Khiêm buồn cười nhìn dáng vẻ kích động không hề che dấu của Hứa Luật.
|
Chương 6: Gặp mặt
“Chưa!”, Tô Tử Khiêm xua xua tay, nghe thấy câu trả lời này của anh Hứa Luật ngay lập tức như quả bóng xì hơi, ngồi xụ xuống, đợi tâm trạng cô ổn định lại anh mới nói tiếp: “Thiên tài lúc nào cũng khác người. Nếu như không phải anh có người bạn ở Anh thông báo, anh cũng không biết anh ấy đã đến Trung Quốc từ tuần trước.”
“Anh ấy đến Trung Quốc làm gì? Có vụ án lớn nào sao?”
Tô Tử Khiêm : “Anh cũng không biết, anh mới nhận được tin lúc tối, anh ấy đang ở thành phố Tân!”
“Vậy làm sao anh tìm được anh ấy cơ chứ?”
Su T. là một người khá cổ quái, cho đến tận bây giờ chưa hề có tấm hình nào chụp chân dung anh lộ ra ngoài. Vì lẽ đó, đối với đại thần tất cả chỉ nghe tên chứ không ai biết mặt.
Biển người mênh mông như mò kim đáy biển.
Tô Tử Khiêm đeo bao tay vào, bóc vỏ tôm: “Anh có số liên lạc của anh ta.”
“A …!”, trong miệng Hứa Luật vẫn còn đang gặm càng cua, “Giọng nói của anh ấy thế nào??? Có phải vang vọng như thanh âm của Chúa, hay là trầm ấm???” Là một fan hâm mộ series phim truyền hình “Tâm Lý Tội Phạm”, “CSI” của Mỹ, trong tiềm thức của Hứa Luật, Giáo sư Đường mang dáng vẻ trí tuệ cao siêu như Jason Gideon hay David Rossi trong “Tâm lý tội phạm”, hoặc là Gillbert Grissom trong CSI.
Tô Tử Khiêm nhẹ nhàng gắp miếng sườn xào chua ngọt, nhai một cách từ tốn rồi mới đáp lời: “Là một giọng nữ, tiếng phổ thông, không có cảm tình chút nào.”
“Hả???”, câu trả lời này quả thực ngoài ý muốn.
“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”, Tô Tử Khiêm bắt chước âm thanh máy móc phát ra trong điện thoại.
“Sặc … quả nhiên …”, Đại thần đúng là đại thần, “Tô lão đại, Tô đại ca, anh Tô …”, Hứa Luật chớp chớp mắt, thanh âm nũng nịu vang lên.
Tô Tử Khiêm làm sao không hiểu ý của cô: “Được rồi! Lát nữa dùng xong bữa tối anh đưa em số điện thoại của anh ấy.”
“Anh lúc nào cũng tốt với em nhất!”
Hai người vừa ăn vừa hàn huyên những chuyện xảy ra gần đây, nhắc đến chuyện cô gặp Hàn Tư Minh, Tô Tử Khiêm nhíu mày: “Mặc kệ là chuyện gì, nhưng em nhớ cẩn thận một chút!”
“Anh yên tâm đi!”, Hứa Luật nhếch môi cười toe toét, “Em ở trong trường. Tính của em anh cũng biết mà, trừ khi có việc nếu không em cứ ở lì trong nhà thôi. Hơn nữa còn có Cố Sênh và thầy Lý nữa.” Tất cả đều là người thân quen, không lo lạ nước lạ cái.
“Nói chung … em phải tự chăm sóc mình thật tốt. Nếu có chuyện gì gọi cho anh ngay, bất cứ lúc nào cũng được!”
“Em biết rồi!”
Hứa Luật cũng không tò mò dọ hỏi thái độ của Tô Tử Khiêm rốt cục là thế nào, cô chỉ nghĩ đơn giản sự quan tâm của anh chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã mà thôi.
Ngày thứ hai đầu tuần, Hứa Luật mang hành lý đến ký túc xá Đại học Y.
“Bạn học! Cho hỏi địa chỉ này rẽ trái hay rẽ phải?”
Người bị Hứa Luật hỏi đường là một nam sinh cao lớn, làn da trắng nõn, trông hơi căng thẳng, nhìn địa chỉ trong điện thoại di động của cô, anh ta càng luống cuống hơn, lắp bắp trả lời: “Rẽ phải … rẽ phải … phải!”
“Là bên phải đúng không? Tôi biết rồi!”
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cậu nam sinh, Hứa Luật ngẫm nghĩ thời đại này mà con trai vẫn còn thẹn thùng như vậy quả nhiên hiếm thấy. Sau khi cám ơn cậu sinh viên, cô lại cầm hành lý đi theo hướng tay phải, không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của cậu nam sinh phía sau lưng mình. Cậu ta vẫn đứng đó lời nói trong miệng mãi không phát ra thành tiếng …
“Hướng tay phải …”, đi nhầm đường rồi, là đi thẳng hướng tay trái đến cuối đường.
Hứa Luật đi một vòng hơn mười phút mới nhìn thấy trước mắt mình là một sân lớn tập thể dục! Cô mù mịt, hết cách đành phải lấy điện thoại gọi cho thầy Lý. Thầy Lý nhờ một nhân viên bên phòng hành chính đến dẫn đường cho cô, cuối cùng cũng thuận lợi đến đúng nơi ở.
“Là chỗ này đây. Đây là khóa từ, chỉ cần quẹt thẻ là cửa mở. Tôi vẫn còn có việc nên không vào trong.”
“Được rồi ạ! Làm phiền đến anh quá!”
Tiễn anh ta đi rồi cô mới lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Thật bất ngờ!
Cô vốn chỉ nghĩ đây cũng giống như mấy phòng bình thường, không ngờ trông nó không khác biệt thự mini là bao. Thầy Lý quả là có quyền có thế, kiếm được cho cô một chỗ tốt như vậy.
Căn biệt thự nằm phía sau dãy nhà thư viện của Đại học Y, xung quanh trồng cây xanh mướt, không khí rất trong lành, đẩy cổng sắt bước vào có một sân nhỏ, trên tường mọc đầy cây dây leo, phía bên trái có một cây mây, phía dưới lắt lẻo một chiếc xích đu đang đung đưa trong gió.
Dọc theo lối vào rải đá cuội, cô bước đến trước cánh cửa, quẹt thẻ, một thanh âm nhỏ vang lên, cô đẩy cửa bước vào.
Trước mắt cô là phòng khách được bày trí theo phong cách Châu Âu, sạch sẽ, ngăn nắp. Chiếc rèm cửa dày buông lơi theo tấm cửa sổ lớn sát sàn, sàn bằng gỗ, cầu thang xoắn ốc màu nâu dẫn lên tầng hai, không gian mang đậm nét cổ kính mà an bình.
Hứa Luật mê mẩn ngay lập tức, lại còn có lò sưởi, đây là điều Hứa Luật thích nhất. Vào mùa đông, ngồi bên lò sưởi, vừa nhâm nhi tách trà vừa thưởng thức bộ phim yêu thích. Vào những ngày trời đẹp, ra ngồi trên chiếc xích đu, đung đưa sưởi nắng.
Ôi … ôi … Cuộc đời thật tươi đẹp!
Cô đặt hành lý xuống đất, đi tham quan một vòng. Tầng trệt được bố trí đầy đủ gồm có phòng khách, một thư viện chứa đầy sách, bên trong còn có một chiếc piano màu đen, một gian bếp và nhà vệ sinh nho nhỏ. Ngoài ra còn có thêm hai phòng dành cho khách.
“Alo …”
Hứa Luật không thể chờ đợi được lâu hơn nữa, cô vội vàng rút điện thoại gọi ngay cho Cố Sênh: “Tớ chuyển đến nơi ở mới rồi. Cậu đoán xem … Sai! Là biệt thự, siêu rộng, có sân nè, có lò sưởi nè, … Phì phì phì … quỉ quái cái đầu cậu á … cậu ghen tị thì có! Được rồi! Tớ lên tầng hai xem thế nào, chờ tớ dọn dẹp xong xuôi sẽ gọi lại cho cậu nhé!”
Cúp điện thoại, cô hào hứng mang hành lý lên tầng 2.
Ầm!
Trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, bước chân của Hứa Luật chợt dừng bước!
Tiếp theo sau lại thêm tiếng ầm.
Bùm! Bùm! Bùm!
Âm thanh như tiếng súng đạn đì đoàng.
Lúc này trời vẫn sáng nhưng do chiếc rèm cửa sổ rất dày, vừa khít chắn tia sáng lối lên cầu thang. Hứa Luật ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, khá âm u.
Cô nhẹ nhàng đặt hành lý xuống đất, bước lên từng bậc cầu thang không một tiếng động.
Tiếng động vẫn vang lên, lúc có lúc không, giống như âm thanh đứa trẻ đang chơi đùa.
Rõ ràng thầy Lý nói căn nhà này chỉ có mình cô ở.
Hứa Luật lại liên tưởng đến lời Cố Sênh vừa nói: Nhà ma!
Con pà nó! Cố Sênh đáng chết, cái miệng quạ của cậu ta!
Hứa Luật không tin vào thần thánh đương nhiên sẽ không lo lắng mấy loại quỷ ma gì đó, cô chỉ nghĩ nhà có trộm. Dù sao khu biệt thự này biệt lập với tòa nhà ký túc xá. Nó nằm phía sau thư viện, vì vậy có trộm đột nhập là hoàn toàn có khả năng.
Từng bước từng bước đi lên lầu, nhác thấy một bóng đen, cô giật nảy mình, theo phản xạ nghiêng người né tránh, tim đập thình thịch. Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là con mèo đen đang ngồi trên thanh vịn cầu thang, cặp mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm vào cô.
“Hóa ra là mày!”, cô nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, “Mày chui ở đâu ra vậy?”
Đây chắc là con mèo do người nào đó ở trong trường nuôi, trông rất sạch sẽ, hơn nữa không phải là giống mèo thông thường, mà là giống mèo Anh lông ngắn giống.
Hứa Luật nhìn con mèo ú na ú nần, nỗi sợ hãi vốn đã bay đi đâu mất thì bị một bóng đen ở ngay phía sau lưng bao trùm hết toàn thân cô.
Tim Hứa Luật như ngừng đập, đầu óc quay cuồng, cô thầm mắng mình quá sức chủ quan, việc chưa xong đã lơ là cảnh giác.
“Arthur!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, giống như tiếng nhạc cụ réo rắt từ phía sau truyền đến. Âm tiếng trung pha lẫn âm điệu của người Anh, không hề khó nghe, trái lại nghe rất êm tai và lưu luyến.
Arthur? Trong phòng còn có ai khác sao?
Hứa Luật vẫn đang trầm tư suy nghĩ, con mèo đang trên thanh vịn kêu “Meoooo …” một tiếng, sau đó nhảy xuống đi về hướng phía sau lưng cô. Cô từ từ xoay người.
Ngay sau lưng cô, tại lối cầu thang lên tầng 2, có một người thanh niên đang đứng đó.
Người này hơn hai mươi tuổi, cao khoảng 1m83, dáng người dong dỏng cao, hơi gầy, da dẻ trắng nõn, đường nét thanh tao. Phía dưới hàng lông mày rậm gọn gàng là đôi mắt màu nâu trong đang nhìn chằm chằm Hứa Luật.
Chỉ là ánh mắt bình thường nhưng với Hứa Luật cô cảm thấy như tâm tư mình bị nhìn thấu.
Anh ấy cởi trần, phía dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm, có lẽ mới vừa tắm xong.
Con mèo đen tên Arthur đó, đang nằm gọn trong ngực anh, gương mặt béo ú đang liếm láp bàn chân.
Ai có thể nói cho cô biết hiện tại là chuyện gì đang xảy ra không?
|
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
Cuối cùng vẫn là Hứa Luật lên tiếng phá vỡ cục diện.
“Xin chào! Cho hỏi …”
“Cảnh sát hay bác sĩ?”, anh ôm con mèo đi xuống, lúc đi ngang qua cô, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm thoang thoảng: “À, là pháp y mới đúng chứ!”
Hứa Luật: “Anh là …”
“Thích mèo không?”
Hứa Luật sững sốt thốt lên: “Thích!”. Giống như con mèo béo ụ đang nằm trong lòng của anh kia, thật đáng yêu chết mất: “Xin lỗi! Cho hỏi anh là …?”
“Vậy thì tốt! Trong nhà này nuôi 4 con mèo Arthur, Agatha, Allan, Queen.”
Arthur? Allan? Agatha? Queen?
Nếu những cái tên này đứng riêng rẽ, thì cô sẽ chẳng thể phát hiện ra điều đặc biệt, nhưng đồng thời đọc lên, một con mọt truyện trinh thám như cô chẳng xa lạ chút nào.
Ông tổ tiểu thuyết trinh thám: Allan Poe.
Cha đẻ của tiểu thuyết trinh thám: Arthur Conan Doyle.
Nữ hoàng tiểu thuyết trinh thám: Agatha Christie.
Bậc thầy suy luận: Ellery Queen
Anh lại đi lấy tên của các nhà văn nổi tiếng trong lãnh vực truyện trinh thám đi đặt tên cho bốn con mèo của mình.
“Này … trong nhà đôi khi sẽ xuất hiện một số đồ vật kỳ lạ … ví dụ như …”, anh đã đi xuống lầu, quẹo vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một vật: “… Bộ phận nào đó!”
Hứa Luật nhìn hai nhãn cầu đang được chứa trong bình thủy tinh trên tay anh, nhất thời không thốt nên lời.
“Là một pháp y, chắc đã quá quen với mấy vật này rồi nhỉ?”
Hứa Luật: “Xin lỗi! Thưa anh, xin hỏi anh là …”
“Đường Tố, bạn cùng nhà!”
Anh thả con mèo Arthur trên tay xuống. Không biết từ đâu lại nhảy ra thêm một con mèo lông vằn, cặp mắt to như hạt hạnh nhân, uyển chuyển đi tới quấn quanh chân anh.
“Agatha, mèo rừng Na Uy!”, anh nói tên con mèo đang lẩn quẩn dưới chân anh.
Nghe thấy Đường Tố gọi tên mình, Agatha lại kêu một tiếng: Meoooo. Arthur ngồi trước tủ lạnh không ngừng lấy đầu của mình mở cánh cửa tủ.
Hứa Luật vốn dĩ cho rằng khả năng tư duy của cô rất nhạy bén nhưng bây giờ cô mới phát hiện, người trước mắt cô đây còn khó đoán gấp trăm lần.
“Xin lỗi! Đường … Anh Đường đúng không? Tôi nghĩ có phải anh nhầm lẫn chuyện gì chăng?”, Hứa Luật cuối cùng cũng có cơ hội nói một câu hoàn chỉnh.
“Hả???” Đường Tố mở ngăn kéo lấy ra một túi thức ăn cho mèo, khoan thai bước ra ngoài: “Ví dụ như ….?”
Hứa Luật trông thấy anh nắm một vốc thức ăn mèo ném ra ngoài sân. Ôi trời! Là đang cho chim ăn hay mèo ăn vậy nè? Hứa Luật chết đứng như trời trồng.
Arthur hết sức phấn khích chạy tót ra sân bắt đầu ăn, Agatha vẫn ngồi yên trên nền đất, không chịu di chuyển, một con mèo cái tao nhã và kiêu ngạo, nhất quyết không chịu ra ngoài cắm cúi kiếm ăn.
“Agatha, mày nên học cách tự mình kiếm cơm đi!”, Đường Tố chăm chú quan sát Agathar, sau đó đi lại gần trò chuyện với nó. Agatha liền quay đầu, nhảy lên chiếc xích đu, nằm cuộn thành vòng tròn, vùi mặt vào thân người, không chịu nghe lời của Đường Tố.
“Anh Đường, ý tôi là … tôi không biết mình có bạn cùng nhà!”, Hứa Luật cảm thấy trong này nhất định có nhầm lẫn gì đây bởi thầy Lý không bao giờ lừa cô.
Đường Tố nhìn cô, ánh mặt trời soi chiếu trên gương mặt anh, ánh lên cặp mắt sắc bén màu nâu nhạt, sáng trong vắt như tách nước trà Tàu.
“Thật ra tôi vốn cho rằng người như tôi thế này chẳng có ai muốn ở chung nhà”, Đường Tố đi được vài bước liền quay đầu lại: “Nếu không phải Lee cứ khăng khăng đòi như vậy!”
Người như anh ta???
Hứa Luật nhìn bóng lưng anh, trên lưng có mấy vết sẹo rất sâu, đó là vết thương lưu lại sau đợt trọng thương.
“Lần này ít ra cậu ấy còn tìm đúng người, biết vận dụng đầu óc.”
Đường Tố bước lên lầu, thay quần áo. Áo khoác lông màu khói xám, quần tây đen, đôi chân trần bước xuống cầu thang: “À! Đúng rồi! Cô biết nấu nướng không?”
“Biết!”
“Rất tốt! Tôi không thích ăn thức ăn bên ngoài!”, anh ngồi vào chiếc ghế tựa có nệm, “Tôi rất thích ăn món ăn Trung Hoa.”
Trên chiếc ghế nệm bên cạnh, một con mèo rất lớn đang nằm trên đó. Anh đưa tay nắm lấy gáy của nó, tiện thể giới thiệu với Hứa Luật: “Đây là Allan, giống mèo đuôi cộc.”
“Meooooo …”, Allan kêu lên một tiếng thay lời chào, hướng về chân Hứa Luật đi vài vòng, sau đó nhẹ nhàng chạy vọt ra khỏi phòng.
“Còn có Queen … không biết trốn đâu mất tiêu rồi”, anh ngồi dựa vào thành ghết, “Nó là giống mèo tai cụp Scotland, thuộc dạng khuê nữ không lộ mặt.”
Các thành viên trong nhà đã giới thiệu đầy đủ, một người và bốn con mèo.
“Có muốn dùng tách café không hay vẫn thích uống trà?”, anh lịch sự hỏi.
“Trà là được rồi!”
“Vậy cho tôi ly café!”, anh cầm quyển sách bên cạnh, mở ra: “Café rang xay tại chỗ, hai viên đường. Hôm qua Lee vừa mang tới hộp hạt cà phê Blue Mountain, tôi để ngăn tủ thứ hai bên trái. Làm phiền cô!"
"..."
Hứa Luật còn muốn nói gì thêm nữa, nhưng thấy anh đã mở sách ra đọc, bầu khí thật an bình nên cô cũng không nỡ lòng nào quấy rầy anh.
Được rồi. Coi như làm một việc tốt trước khi đi vậy.
Hứa Luật quyết định sau khi pha café cho anh sẽ rời đi. Tuy rằng cô rất thích nơi đây, nhưng … sống cùng người đàn ông xa lạ, chưa nói đến ba mẹ cô, chỉ cần Cố Sênh hay Tô Tử Khiêm biết được thì cho dù có lên núi đao xuống chảo dầu họ cũng phải tha cô về.
Đi vào bếp, tìm hạt café ở ngăn tủ anh đã chỉ, cô xay café, rồi chạy đi đun nước sôi.
Cô mở tủ lạnh, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận điều bất ngờ ở phía trước nhưng khi cánh cửa tủ lạnh bật mở cô không khỏi giật nảy mình: trong tủ lạnh chất đầy cá.
Trong ngăn mát tủ lạnh, ngoại trừ rau quả, còn có mấy lọ thủy tinh đựng đầy bộ phận như mắt, ngón tay, lỗ tai …
Nếu không phải dân pháp y, nhìn mấy thứ này chắc chắn cô đã giãy đành đạch chết từ lâu rồi. Thêm vào đó, trên lọ thủy tinh ví dụ như lọ đựng nhãn cầu, có dán nhãn phía ngoài ghi rõ các thông tin chi tiết như: mã số, tên bộ phận, giới tính, tuổi tác, nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong, cùng với thông tin bệnh viện hiến tặng.
Nói dễ hiểu đây chính là tiêu bản cơ thể người được bệnh viện quyên tặng nhằm phục vụ cho mục đích nghiên cứu khoa học.
Anh ta cũng làm trong ngành pháp y ư?
"Meooooo!"
Con mèo tai cụp Scotland đang nấp bên hông tủ lạnh vội ló đầu ra, rụt rè nhìn Hứa Luật.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của nó khiến cho tâm trạng Hứa Luật cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô ngồi xổm xuống, đưa tay về phía nó, "Mày là Queen đúng không?". Dễ thương quá đi mất!
"Meoooooo", Queen nhìn vào Hứa Luật thật lâu, xác định không có nguy hiểm, nó mới duỗi móng vuốt nho nhỏ nhẹ nhàng cào cào rên lòng bàn tay trắng hồng của Hứa Luật.
Hứa Luật gãi gãi cằm nó, ngay lập tức nó nằm xoài xuống nền đất, lộ chiếc bụng con con, muốn cô gãi cả bụng cho nó.
Ôi chao, đang yêu làm sao!
Hứa Luật gãi chiếc bụng nhỏ, từ trong bụng nó phát ra âm thanh ưm ưm … điều này cho biết nó đang rất thích thú.
"Tích tích tích!"
Máy xay cà phê phát ra âm báo, Hứa Luật vội đứng dậy, rửa tay, lấy tách cà phê trong tủ, tráng qua nước sôi, múc một lượng bột café bỏ vào, chế nước sôi, rồi thêm hai viên đường.
Lúc ra khỏi nhà bếp, cô vẫn nhìn thấy Queen ngồi trước tủ lạnh ngỏng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ.
"Cà phê đây!", cô đặt tách cà phê trên bàn, tiện thể liếc nhìn quyển sách trên tay anh ‘Tuyển tập những vụ án điển hình Trung Quốc’.
"Cảm ơn!" Đường Tố nâng tách cà phê, nhấp một ngụm: "Gặp Queen rồi sao?"
"À ... Ừ, đúng vậy, một con mèo rất dễ thương." Nghĩ đến ánh mắt nho nhỏ đáng thương ấy, Hứa Luật cảm thấy mình nên nhắc nhở chủ nhân của nó một chút, “Nó … hình như nó đang đói bụng, anh lấy gì cho nó ăn đi!”
Đường Tố: "Vừa nãy tôi đã cho chúng ăn rồi đấy thôi!”
Cái đó là anh cho chim ăn thì có!
Hứa Luật đành nuốt lời muốn nói vào bụng, dù sao cũng không phải là mèo của cô, tốt nhất cô nên cáo từ rồi nhanh chóng liên lạc với thầy Lý để thầy sắp xếp cho cô chỗ ở mới.
Đường Tố: "Tôi không thích mèo."
Hứa Luật vừa tính mở miệng chào tạm biệt, liền nghe anh nhấn mạnh thêm một câu.
"Cực kỳ không thích."
-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-
Tổng hợp 4 con mèo ^^
Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.
Thông tin các tác giả tiểu thuyết trinh thám được nhắc đến trong truyện.
Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.
|
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
"Vậy còn nuôi nhiều mèo để làm gì?” Hứa Luật lập tức thốt lên.
"Người ta tặng!"
"Không phải anh mua rất nhiều cá cho chúng ăn sao?”, Hứa Luật ấp a ấp úng.
Đường Tố cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn sang phía cô, anh hơi nghiêng đầu, cau mày, đường nét phảng phất sự nhẫn nại.
"Ai nói với cô là những con cá đó là để cho chúng ăn?”
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Không phải!"
"Vậy là của ai?"
Đường Tố liếc cô một cái: "Theo nghiên cứu cho thấy, ăn cá có lợi hơn so với ăn thịt. Trong một nghiên cứu với quy mô lớn tại Pháp đã phát hiện trong cơ thể cá rất giàu axit béo Omega-3, giúp cải thiện tình trạng lão hóa điểm vàng của mắt khi về già. Đại học Havard của Mỹ đã nghiên cứu được nếu ăn cá từ một đến hai lần trong tuần với khoảng 2g axit béo Omega 3 sẽ giúp giảm 36% nguy cơ loạn nhịp tim, một nguyên nhân chủ yếu dẫn đến đột tử, và giảm 17% các nguy cơ khác. Các nhà nghiên cứu cũng khám phá ra được rằng axit béo Omega 3 ảnh hưởng đến khả năng ghi nhớ, giúp cải thiện trí não … Nói tóm lại, ai thích ăn cá là người thông minh, không ăn cá là kẻ đần độn.”
"..." Hứa Luật bị một bài diễn thuyết các nghiên cứu từ Pháp sang Mỹ khiến cô choáng váng, nhưng cô có thể kết luận lại là: “Mấy con cá kia đều là cho anh?”
"Chúc mừng cô, cuối cùng cũng đoán ra!” Đường Tố nhìn cô một lát, nhân tiện nêu lên ý kiến, “Cô cũng nên ăn cá đi!”
Hứa Luật trừng mắt, nghe là hiểu anh ta muốn mỉa mai cô là kẻ ngu dốt: "Thưa anh, dù là một người bình thường thích ăn cá cũng chẳng bao giờ mua một tủ lạnh chất đầy cá như thế!”
”Những loại cá khác nhau sẽ có cách chế biến khác nhau, loại cá nhiều mỡ thích hợp dùng để nướng ăn, ví dụ như cá chình, cá thu. Còn cá chép, cá mè, cá mè hoa, cá trắm, cá hố thì nên kho mùi vị mới tuyệt. Lươn, cá chuối, cá trích, cá tuyết nên ninh trên lửa nhỏ. Còn nấu canh thì nên chọn cá đỏ dạ (cá đù vàng), cá rô, cá trích ngon không thể tả. Các loại cá cao cấp dùng để hấp có cá mè, cá sạo, cá cháy. Nếu muốn ăn cá sống nên chọn các loại cá biển, cá ngừ, cá tráp, cá hồi, … cắt mỏng ăn sống thì không còn gì bằng."
"..." Thôi rồi một tín đồ của cá!
Queen trốn bên cạnh ghế sô pha, len lén đưa mắt nhìn: Meoooooo.
Hứa Luật đột nhiên thốt lên: "A! Anh không thích mèo bởi vì chúng thích ăn cá ."
Đường Tố trả lời một cách quả quyết: “Đúng vậy!”
Ồ? Cứ tưởng anh ta lại lôi một đống nghiên cứu ra để lý luận nữa cơ chứ.
"Thật vậy sao?" Cô có vẻ nghi ngờ.
Đường Tố giương mắt, lại liếc cô một cái, nhếch môi: "Điều kiện ăn ngủ ở đây là phù hợp với cô nhất. Yên tĩnh, biệt lập, không có ai làm phiền. Hơn nữa bạn cùng nhà của cô là người khá dễ chịu, không kiêng kỵ nghề nghiệp của cô cho dù cô có bê một thi thể về đây để nghiên cứu cũng không thành vấn đề.”
Điều kiện thật sự quá hấp dẫn nhưng vấn đề ở chỗ anh ta là … đàn ông!
"Yên tâm, phụ nữ phải món khoái khẩu của tôi."
Hứa Luật ngạc nhiên, cô đã nói gì đâu mà hắn có thể nhìn ra được hay vậy.
"Cô Hứa, tôi mong bữa cơm trưa nay sẽ có món cá hấp và canh cá. Xin cám ơn!”, vừa dứt lời anh lại chúi đầu vào quyển sách.
Hứa Luật: "Anh Đường, tôi là bạn cùng nhà của anh, không phải là quản gia hay bảo mẫu, ok?” Tại sao anh lại có thể mở miệng ra lệnh cho cô như vậy.
"Queen, giới thiệu với mày, cô Hứa đây rất thích mèo. Nếu mày đói cứ đến tìm cô ấy!”, Đường Tố tiếp lời: "Cô Hứa rất sẵn lòng cho mày ăn no nê."
Hứa Luật: " Anh Đường, tôi là bạn cùng nhà của anh, không phải nhân viên chăm sóc thú cưng!”
Ôi! Anh có thể nghe tôi nói được không chứ???
Đường Tố : "Queen này, xem ra ấy cô ấy không có ý định cho mày ăn, thôi tự ra sân tìm đồ ăn đi."
Queen nhảy khỏi sofa, tiến đến bên chân Hứa Luật, ngẩng đầu, cặp mắt trong vắt đáng thương nhìn Hứa Luật: Meooooo, thanh âm của nó khiến người khác không cách nào có thể cự tuyệt.
Đường Tố: "Queen, nếu mày không tìm được đồ ăn, vậy chờ đến ngày mai ăn luôn nhé!"
Meooooo …
Pà nó!
...
Hứa Luật: "Anh Đường, cho hỏi thức ăn mèo ở đâu?"
“Trong nhà bếp, ngăn tủ thứ ba bên phải từ dưới lên."
~-~~-~~-~~-~~-~
Trong quán cà phê gần đường Đại học Y, Cố Sênh nghe Hứa Luật kể hết mọi chuyện, cô nhìn chằm chằm Hứa Luật bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Cho nên, chỉ vì bốn con mèo đó mà cậu chịu ở lại sao?"
Hứa Luật múc muỗng kem cà phê bỏ vào miệng: "Chao ôi! Tại cậu không nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Queen thôi, nếu tớ không cho nó ăn, dám chắc tên ấy đó sẽ cho nó nhịn đói qua hôm sau mất. Lại còn dáng vẻ ngờ nghệch của Arthur nữa chứ, thật đáng yêu. Agatha nhìn khá cao ngạo, Allan thanh lịch nho nhã. Con nào cũng có nét đặc biệt riêng, dễ thương vô cùng."
"Who care?" Cố Sênh muốn bửa đôi đầu cô ra xem bên trong có bị đứt dây thần kinh nào hay không, “Hứa Luật ơi, Cô Hứa Luật à, Cảnh sát Hứa, Pháp Y Hứa … xin cô nói cho kẻ hèn đây trọng điểm vấn đề được không?”
Hứa Luật cực kỳ xem nhẹ cô bạn mình rồi, cười cười chữa thẹn: "Tớ thấy anh ấy cũng không phải là người xấu."
"Ha ha ha!" Cố Sanh cười lớn: "Bộ thời nay người xấu nhất định phải viết lên mặt rõ ràng hai chữ 'người xấu’ sao? Bốn chữ 'mặt người dạ thú' cậu không biết viết thế nào hả? Ra vẻ đạo mạo là gì cậu cũng không biết sao?"
Hứa Luật đưa tay đầu hàng, tranh luận với luật sư luôn là quyết định sai lầm: "Yên tâm đi, tớ đã 26 tuổi rồi, biết cách bảo vệ mình mà."
"Ha ha ha!" Cố Sênh không hề bị lay động.
"Tiểu Sênh Sênh, Nữ vương Cố Sênh, Chị Cố Sênh …"
"Phì! Tớ ra đời sau cậu ba ngày tám tiếng đấy." Cố Sênh nhìn vẻ mặt giản xảo của Hứa Luật mà không chịu nổi, “Tô Tử Khiêm có biết chuyện này chưa?"
Hứa Luật ngậm muỗng, lắc lắc đầu.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, nếu Tô Tử Khiêm mà biết chuyện này sẽ để cô làm như vậy sao? Đã sớm tìm tới nhà lôi cô về ngay rồi ấy chứ, “Ha ha ha … cậu tự giải quyết cho êm xuôi đi nhen!”
Hứa Luật lườm một cái: "Sao ai cũng cho rằng tớ và Tô Tử Khiêm có chuyện ấy nhỉ. Làm ơn đi, hai đứa bọn tớ là cá thể độc lập. Anh ấy là anh ấy mà tớ là tớ. Sáu năm trước đây tớ đã trưởng thành rồi, tự mình có thể quyết định được mọi chuyện!”
Cố Sênh nhún vai: "Cậu đi nói với anh ấy, nói với tớ làm gì?"
Hứa Luật bị chặn họng không cách nào phản bác. Cô đúng đáng chết mà, là đồ bị thịt, là kẻ ngu si đần độn! Nếu không phải nhát gan thì quan hệ giữa cô và Tô Tử Khiêm đâu có mờ mờ ám ám không rõ ràng như thế này chứ.
"Xí!!!" Cố Sênh sỉ tay lên trán Hứa Luật, "Kể về người bạn sống chung với cậu nghe xem nào!”
"Là bạn cùng nhà không phải người sống chung. Luật sư Cố xin cô cân nhắc cách dùng từ." Hứa Luật liếc cô bạn mình một cái sau đó kể về Đường Tố .
"Là người đàn ông rất trầm tĩnh." Hứa Luật cười hì hì: "Hình như không phải người Trung chính gốc, giọng của anh ấy có hơi lai âm điệu của người Anh."
"Úi chà! Phong cách hoàng gia Anh sao, đúng kiểu tớ thích rồi." Vừa nói đến chủ đề đàn ông, hai người ra sức buôn dưa lê.
"Tớ chưa từng gặp ai thích ăn cá như anh ấy, một tủ lạnh đầy ắp cá." Hứa Luật nhớ ngay đến cảnh tượng khi cô vừa mở cửa tủ lạnh, "Hơn nữa, tớ cảm thấy anh ấy ghét mèo là do mèo thích ăn cá!" Mặc dù anh không thừa nhận, "Cậu biết không anh ấy anh cá sạch sành sanh, ngay cả đầu cá cũng không còn miếng thịt!”. Công phu chén cá của anh ngày hôm qua đến hôm nay cô vẫn còn kinh hãi.
“Ôi trời! Ôi trời!”, Cố Sênh liên miệng cảm thán: “Người như vậy chắc chắn là người đàn ông rất đẹp trai!”
"Rất điển trai!" Hứa Luật sờ sờ cằm, cô nhớ lại gương mặt đẹp trai của Đường Tố, còn có ... khụ khụ vóc người không bút nào tả siết.
"So với Tô Tử Khiêm thì sao?"
"Không giống nhau. Tô Tử Khiêm phảng phất như một bức tranh thủy mặc, nho nhã lịch sự. Còn anh ấy ... sao nhỉ … mang đậm phong thái quý tộc Châu Âu, đượm nét cao quý, kiêu ngạo, không phải là kiểu cố tình ra vẻ như vậy mà do bản chất của anh ấy vốn dĩ là như thế!"
Cố Sênh nhướng mày: "Hừm hừm, coi bộ cậu cũng rất chú ý đến anh ấy. Anh ấy làm nghề gì? "
"Ờ ...", chuyện này cô chưa có hỏi, “Chắc là một công việc nghiên cứu chuyên ngành gì đó!”, nếu không phải vậy làm sao lại được hưởng chính sách đãi ngộ cao như vậy, "Nhắc đến nghiên cứu mới nhớ, mai lại phải ra vẻ ‘cô giáo giảng dạy’ rồi!”
"Lần đầu tiên!", Cố Sênh mỉm cười nhìn cô: "Chuẩn bị đến đâu rồi? Nếu không phải mai tớ có vụ kiện thì nhất định đến tham dự bài giảng đầu tiên của cậu."
...
"Đúng rồi … đúng rồi, còn chuyện nữa!" Hứa Luật đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đường Tố nói phụ nữ không phải là khẩu vị của anh ấy! Tớ nghĩ, chắc anh ấy là GAY quá, hèn chi … lại như vậy."
"Hả???" Cố Sênh đau đớn, đấm ngực dậm chân: "Ôi … Gay … nỗi tuyệt vọng của đời tớ!”
Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.
|
Chương 9:Người đàn ông làm điểm tâm
Đêm thu, trời hơi lạnh, những cơn gió thổi mạnh khiến những chiếc lá vàng nhanh chóng lìa cành.
Buổi sáng thứ tư, Hứa Luật thức dậy sớm, thay quần áo chỉnh tề.
Đường Tố hôm nay cũng thức dậy sớm, khi đi vào nhà bếp, trông thấy Hứa Luật đang đứng pha sữa đậu nành.
“Chào buổi sáng!”, Hứa Luật dọ hỏi, “Muốn uống một ly không?”
“Không uống, cám ơn!”, Đường Tố mở tủ lạnh.
Hứa Luật liếc mắt quan sát, từ trong tủ lạnh anh lấy ra một con cá trắm cỏ, rã đông.
Quả nhiên, lại là cá.
Ngay sau khi quyết định ở cùng nhà, cô tiến hành thảo luận phân công công việc.
Đầu tiên là các bữa ăn: Bữa sáng người nào người nấy lo, bữa trưa và bữa tối Hứa Luật phụ trách, đồng thời anh bắt buộc bữa nào cũng phải có món cá.
Tiếp theo đến phần dọn dẹp quét tước nhà cửa: ngoại trừ phòng riêng, tất cả phần còn lại do Đường Tố đảm nhiệm.
Kế đến là công việc cho mèo ăn, đương nhiên sẽ là phần việc của Hứa Luật.
Còn việc chi tiêu mua sắm các vật dụng trong nhà, cứ căn cứ thực tế rồi chia nhau.
“Tò mò một chút! Anh đang làm …”, Hứa Luật có chút kinh ngạc nhìn anh lấy ra từng món đồ vật, “… làm thí nghiệm sao?”
“Bữa sáng!”, Đường Tố đáp lời.
“Anh chắc chứ?”
Hứa Luật nhìn mấy công cụ trên bàn: cốc đo lường dùng trong phòng thí nghiệm, ống nghiệm, dao giải phẫu, còn có … cả cân tiểu ly. Xin lỗi cuộc đời chứ mấy vật này cô chẳng thấy nó liên quan xíu xiu nào đến việc nấu nướng cả.
“Đương nhiên!”, Đường Tố thẳng thắn thừa nhận, “Có muốn ăn không?”
“Ồ … không … Cám ơn. Tôi dùng cái này là được rồi!”, cô chỉ vào ly sữa đậu nành trên tay, “Anh tính làm món gì?”
“Cháo cá!”
Cháo … cá???
Hứa Luật coi như được mở mang tầm mắt, cô chưa từng thấy qua người nào làm cơm mà giống như làm thí nghiệm vậy. Gạo thì đong bằng cốc đo lường, dầu thì dùng ống nhỏ giọt, các loại gia vị dùng cân tiểu ly, rồi còn gì nữa … gừng và các lát cá được đo bằng thước đo hẳn hoi.
“Khụ! Thật ra … làm mấy món này cũng không cần quá mức chuẩn xác như thế, chỉ cần ước lượng là được rồi …”
“Ước lượng??? Cái gì cũng phải cân đong đo đếm rõ ràng”, Đường Tố lấy cân tiểu ly cân muối ăn, “Gia vị chỉ cần sai lệch một chút sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của món ăn. Thêm vào đó cùng một nguyên liệu nấu nhưng đối với j món khác nhau cách chế biến cũng khác nhau. Độ dày mỏng, to nhỏ ảnh hưởng trực tiếp đến món ăn.”
Hứa Luật lẩm bẩm: “Chắc chắn là cung Xử Nữ!”
“Tôi thuộc cung Bạch Dương!”
Hứa Luật trừng mắt: “Không, anh chắc chắn thuộc cung Xử Nữ”, làm sao anh không phải là cung Xử Nữ mà lại đậm chất Bạch Dương duy mỹ như vậy được.
Đường Tố vừa khuấy nồi cháo vừa liếc cô giải thích: “Cái lý luận về các chòm sao mà mọi người thường dùng chỉ là những kết luận mang tính khái quát, không phải chính xác100%.” Độ dày miếng cá 1.8cm là thích hợp nhất.
“Chính xác!”, Hứa Luật đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Vậy mấy món tôi nấu nhất định không hợp khẩu vị của anh!”. Dù sao đi chăng nữa cô nhất quyết không dùng đến mấy cái ống nghiệm, cân tiểu ly gì đó để nấu nướng được.
Đường Tố vẫn chưa hiểu chuyện gì, liếc cô một cái: “Tại sao cô lại nói như vậy? Tôi là một người rất dễ tính, không kén cá chọn canh. Tôi cảm thấy món ăn cô làm rất ngon, đơn cử như món cá sạo hấp ngày hôm qua, tôi rất thích.”
Hứa Luật lúng túng: “… Cám ơn đã khen, sau này tôi sẽ cố gắng làm ngon hơn nữa!”
“Đừng khách sáo!”
Hứa Luật nhìn đồng hồ, mau chóng uống hết ly sữa: “À … Chúc anh bữa sáng ngon miệng, tôi đi trước đây!”
Đường Tố không quay đầu nhìn cô, chỉ nói: “Chúc cô may mắn!”
“Cám ơn! Hả???”
“Ngày lên lớp đầu tiên mà!”
“A!!! Đúng rồi!”, thế nhưng, hình như cô chưa hề mở miệng nói với anh chuyện này mà: “Làm sao anh biết?”
“Rất đơn giản, nhìn là biết!”, nhìn gương mặt ngu ngơ của cô lúc này, anh lựa chọn cách giải thích dễ hiểu nhất: “Cô để quyển giáo án trên bàn phòng khách. Tối hôm qua khi đi ngang qua phòng cô trông thấy cô đang ở trong phòng luyện tập!”
Ôi trời! Hứa Luật không hề nghĩ hành động xuẩn ngốc của mình hôm qua lại bị anh bắt gặp: “À … phải rồi, anh làm nghề gì?”
“Cũng giống cô!”
“… Giảng viên sao? Chuyên ngành gì?”
“Tâm lý học, khoa học nghiên cứu hành vi, toán học, sinh vật học, kỹ thuật, tất cả đều biết.”
“A … ha ha ha!!!”, Hứa Luật cảm thấy nhất định anh đang trêu cô, trông anh chừng hơn hai mươi thôi mà. Cô rửa sạch ly, úp trên kệ: “Vậy thì cùng nhau cố gắng! Đi trước đây, bye!”
“Bye!”
Cuối cùng rắc lên chút rau ngò, chuẩn bị ăn sáng.
-~--~--~--~--~--~--~--
Việc chọn lựa các khóa học tại đại học Y khá tự do, các lớp cũng không quản lý quá nghiêm ngặt. Đặc biệt các lớp do giảng viên thời vụ như Hứa Luật thì được phép tự do lựa chòn không hạn chế chuyên ngành. Các sinh viên năm hai trở lên chỉ cần có hứng thú, đăng ký khóa học nào cũng được.
Thời gian đăng ký khóa học là tuần trước, môn học của Hứa Luật là ‘Vai trò của pháp y, liên tiếp phá được những vụ án lớn’. Không ngờ khóa học này thu hút vô số sinh viên đăng ký. Mặc kệ là thật tâm muốn học hay chỉ vì lòng hiếu kỳ mà tham gia, nhưng nói chung hai trăm sinh viên trong một khóa học là điều chưa từng xảy ra.
Vì để tránh việc không có chỗ ngồi, có mấy sinh viên đã đến giảng đường từ rất sớm, hi vọng có thể chứng kiến phong thái lên lớp của Pháp y Hứa.
Khi Hứa Luật bước vào giảng đường, bên trong đã có rất nhiều rất sinh viên. Nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học, vốn dĩ cô muốn đến sớm một chút để ổn định tâm lý ai ngờ lại đông như thế này!
Tinh thần học tập của sinh viên bây giờ cao như thế sao?
Phía dưới có tiếng xôn xao khi trông thấy cô bước lên bục giảng.
“Là cô giáo sao?”
“Sao trẻ vậy? Xem ra chẳng lớn hơn chúng ta bao nhiêu!”
“Chắc không phải đâu … tớ nghĩ là trợ giảng của Pháp y Hứa thôi!”
“Chính xác là trợ giảng!”
“Ôi iiiii … nếu thật sự là cô thì tớ nhất quyết không cúp cua, không trốn về sớm!”
…
Phía dưới lớp anh một câu, tôi một câu, mãi cho đến khi tiếng chuông reo vào học vang lên, Hứa Luật mới xoay lưng viết tên mình lên tấm bảng đen.
“Chào các bạn! Tôi tên Hứa Luật, là giảng viên của khóa học này. Bây giờ tôi cho các bạn 5 phút để ổn định trật tự.”
Lời nói còn chưa dứt, phía dưới đã đồng thanh ‘Ồ’ lên một tiếng.
“Chính là cô ấy!”
“Má ơi! Má ơi! … Lãi to, lãi to rồi, cô xinh quá!”
“Phải không đây, còn trẻ như vậy mà đã ghê gớm như thế rồi sao?”
“Này … coi chừng là con ông cháu cha đó!”
Hứa Luật nhìn đồng hồ đeo tay, ra hiệu: “Ok! Đã hết 5 phút. Ngày hôm nay là tiết học đầu tiên, mọi người đừng lo lắng quá. Trước tiên chúng ta làm quen với nhau một chút nhé. Bây giờ tôi cho các bạn được phép đặt cho tôi hai mươi câu hỏi.”
Vừa dứt lời, phía dưới lớp lại xôn xao bàn tán.
“Hỏi về vấn đề nào cũng được ạ?”
Hứa Luật: “Đúng!”
“Cô ơi, em có câu hỏi”, cậu sinh viên đứng lên giành phần đầu tiên, nói hộ tiếng lòng của đại đa số nam sinh ở đây, “Cô có bạn trai chưa?”
Đám nam sinh hú gào.
“Chưa!”
Câu trả lời của Hứa Luật khiến nam sinh càng thêm hưng phấn.
“Vậy em có thể theo đuổi cô không?”, lại một nam sinh nữa đứng lên.
“Đương nhiên! Mọi người đều có quyền theo đuổi tình cảm của riêng mình. Nhưng tôi cũng có quyền từ chối. Nếu như cậu muốn đề cập đến chuyện tình cảm thày trò vậy trước hết phải thắng được tôi.”
Cậu nam sinh ngượng ngùng, nhìn về Hứa Luật nhếch môi, nở nụ cười: “Cô giáo, em nhất định sẽ cố gắng, cám ơn cô đã động viên!”
Xung quanh lại vang lên tiếng huýt gió, gào hú cùng tiếng vỗ tay tán thưởng.
“Đã qua hai câu hỏi, các bạn còn mười tám câu nữa!”. Hứa Luật nói đùa, “Tôi cực kỳ thích những câu hỏi này của các bạn, không cần phải động não!”
Câu nói đùa này của Hứa Luật cũng ngầm nói cho mọi người hiểu phải tranh thủ hai mươi câu hỏi này để có thể hiểu rõ kỹ năng chuyên ngành của cô, nếu không biết lợi dụng cơ hội họ chỉ có thể nắm bắt được những vấn đề hời hợt bên ngoài.
Giảng đường dần rơi vào im lặng, mọi người bắt đầu cẩn thận suy nghĩ nên đặt những câu hỏi như thế nào.
|