Anh Phát Bệnh Rồi Em Đến Đây
|
|
Nếu nhìn tựa đề Anh Phát Bệnh Rồi Em Đến Đây hẳn bạn sẽ không nghĩ tựa truyện nói về tình yêu lại liên quan đến thể loại trinh thám kinh dị phải không? Đó chính là điểm nhấn của tựa truyện đó hihi
Văn Án
“Cần bao nhiêu tiền chị mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?”
Cô sờ sờ cằm: “Còn phải xem ở trong mắt nhóc, anh ấy đáng giá bao nhiêu tiều.”
“Anh ấy là vô giá, tại sao chị có thể dùng thứ thô tục như tiền để định giá anh ấy chứ????”
Cô nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Không phải nhóc là người dùng tiền để cân đo đong đếm trước sao?”
Sau này:
“Chị là đồ nói không giữ lời, rõ ràng đã cầm tiền của tôi nhưng lại không chịu rời khỏi anh ấy!”
Cô nháy mắt mấy cái: “Việc này chứng tỏ số tiền của nhóc vẫn chưa bằng mức giá mà chị đây có thể chấp nhận.”
Ngoài việc thưởng thức truyện ngôn tình sắc này thì Người Mạnh Là Thiên Hậu cũng được đánh giá cao về mặt nội dung mà bạn không nên bỏ qua.
|
Chương 1: Hứa LuậtTháng mười, tiết trời cuối thu ở thành phố Giang vẫn còn nắng gắt.
Sau giữa trưa, thời tiết đột ngột thay đổi, gió nổi mây vần, những đám mây đen che kín bầu trời, chẳng bao lâu sau, tiếng sấm chớp ầm ầm, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống nền đất nóng hổi, khiến người qua đường cũng có thể nghe được âm thanh xèo xèo phát ra khi nước mưa chạm mặt đất.
Hứa Luật mới ở hiện trường trở về Cục, đã nghe thấy báo cáo Đội trưởng Tô tìm cô.
“Biết rồi!”
Cô sửa soạn lại một chút rồi mới đi 'phục lệnh’.
Thủ trưởng của là Tô Tử Khiêm, cái tên nghe thật tao nhã, thoạt nhìn có thể thấy là người có diện mạo đoan chính, khiêm tốn, nước da ngăm đen, môi hồng răng trắng. Nhưng tuyệt nhiên đừng để vẻ bề ngoài này của anh ta đánh lừa. Ai ở trong Cục cảnh sát của thành phố Giang nghe nhắc tới cái tên Tô Tử Khiêm thì như tiếng sét bên tai.
Từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát cho đến khi gia nhập đội hình sự đã phá không ít vụ án lớn.
Nhà họ Hứa và nhà họ Tô cũng xem như là thân quen.
Tô Tử Khiêm hơn cô ba tuổi, hai người lớn lên trong đại viện, có thể coi là thanh mai trúc mã, hiện tại hai người lại là đồng nghiệp, cùng công tác trong Cục cảnh sát thành phố Giang. Y theo lời bạn bè của Hứa Luật nói: Hai người này không đến được với nhau, quả thực thật có lỗi với đoạn tình duyên này .
Cốc! Cốc! Cốc!
“Mời vào.”
Giọng nam trầm ổn từ bên trong truyền ra.
Hứa Luật đẩy cửa vào.
Tô Tử Khiêm hiện tại là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có phòng làm việc riêng.
“Tìm em có việc gì sao?”
Hứa Luật ngồi xuống cái ghế ở trước mặt, cách bàn làm việc, nhìn chăm chú người đã từng lớn lên bên cô. Ngày xưa gương mặt tuấn tú, trải qua mấy năm trong đội hình sự, anh lại điểm thêm nét cường tráng và lạnh lùng.
Trong Cục cảnh sát có không ít người ngầm gọi Tô Tử Khiêm là ‘Nam Thần’ của Cục cảnh sát, Hứa Luật lần đầu tiên nghe thấy biệt danh này liền hỏi lại ngay: Vậy ‘hoa’ của cục đâu?
Hai người quá thân quen, nên Tô Tử Khiêm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Hình như đã lâu em chưa được nghỉ ngơi?!”
“Không cần thiết.” Hứa Luật không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng.
Tuy rằng tổ pháp y bây giờ không còn khan hiếm người như những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, nhưng cũng không nhiều đến mức tùy tiện cắt bớt một người cũng không ảnh hưởng đến công việc.
Cũng không hề ít trường học có mở các ngành học liên quan ít nhiều đến bộ môn pháp y, nhưng từ lúc nhập học cho đến khi tốt nghiệp thì biến động khá nhiều, hơn phân nửa chuyển ngành nửa chừng thành kỹ thuật viên hoặc kế toán viên, số người kiên trì cho đến cuối cùng là rất ít.
Mà những người vừa tinh thông pháp y, vừa hiểu biết về điều tra hình sự quả là cực hiếm.
Tô Tử Khiêm nhíu mày: “Em có hiểu biết y học, hẳn là rõ ràng hơn ai hết mấy chữ làm việc kết hợp nghỉ ngơi nên viết như thế nào chứ!”
Hứa Luật nhếch miệng, không cãi lại.
“Vụ án đó, em đã tận lực rồi!”
Tô Tử Khiêm nhìn người con gái trước mắt, hai gò má trắng hồng, gương mặt tinh tế, không trang điểm chút nào. Tuy đã 26 tuổi nhưng nhìn qua không khác những kẻ mới chập chững bước chân vào đời là bao. Nếu nhìn vào gương mặt này nói rằng cô mới chỉ là sinh viên đại học chắc ối kẻ tin răm rắp.
“Dĩ nhiên là chưa đủ!”, Không thể nào cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được.
Vụ án chính là vụ tai nạn giao thông xảy ra tuần trước.
Qua khám nghiệm và điều tra cho thấy, người gây tai nạn chính là Hàn Tư Minh, nghiêm trọng hơn là tai nạn xảy ra do say rượu lái xe, vậy mà cuối cùng lại chuyển thành vụ tai nạn giao thông bình thường, còn có người đứng ra nhận tội thay cho hắn. Hơn nữa, lại còn được gia đình người bị hại bãi nại, tự hòa giải ngoài tòa.
Tô Tử Khiêm thầm thở dài, cầm lấy phong bì trên bàn: “Hiện tại, nhà họ Hàn viết thư khiếu nại em!”
Hứa Luật nhướng cặp chân mày xinh đẹp.
“Khụ khụ!”, Tô Tử Khiêm hắng giọng, “Trong thư khiếu nại nói em tự ý hỏi cung Hàn Tư Minh, đã vượt quá chức trách của mình, hơn nữa những lời nói của em đã gây tổn thương không nhỏ đến tâm lý của Hàn Tư Minh.”
“Ha ha ha …”, Hứa Luật giật giật khóe miệng, ôm lấy cánh tay hừ lạnh: “Vậy chắc anh chưa cho họ biết ‘chị’ đây kiêm một lúc hai chức: Vừa là pháp y, vừa là cảnh sát hình sự. Còn nữa, cái tên súc sinh uống rượu lái xe mà cũng có thể bị một đứa con gái như em nói mấy câu làm tổn thương tinh thần sao?”
“Còn nữa …”, Tô Tử Khiêm nhìn lá thư khiếu nại trong tay, “Ngoại trừ tổn thương về mặt tinh thần họ còn kiện em đả thương thân thể của Hàn Tư Minh.”
“Vậy chắc bọn họ cũng không biết, vừa nhìn thấy đàn bà là cái tên súc sinh ấy quay về bản năng ngựa đực, còn dám mạnh miệng tuyên bố một đêm bảy lần cũng chẳng có nghĩa lý gì hết!”
Tô Tử Khiêm đặt lá thư khiếu nại xuống, rút ra một tập tài liệu khác từ chồng giấy tờ bên cạnh: “Đây là văn kiện cấp trên giao xuống.”
Hứa Luật nhận lấy, quét mắt rồi trở nên trầm mặc.
“Nếu như em không muốn …”, anh có thể lấy thân phận nhà họ Tô.
“Thôi quên đi!”, Hứa Luật nhướng mày, nhìn nhìn một lúc, sau đó gấp lại văn kiện: “Em đi! Mất công lại khiến anh khó xử.” Hơn nữa gần đây cô cũng cảm thấy cảm xúc tiêu cực của cô ngày càng tăng cao.
Tô Tử Khiêm rời khỏi bàn, vòng qua lại gần bên Hứa Luật, xoa đầu giống như đang vỗ về một đứa trẻ. Cô nhóc bướng bỉnh thế này tại sao lại có thể nuôi được mái tóc dài mềm mượt đến vậy: “Coi như nghỉ ngơi thư giãn đi!”
“Vâng!”
Hai người nói thêm vài câu, sau đó Hứa Luật đứng dậy rời đi, Tô Tử Khiêm nhịn không được tò mò hỏi: “Lúc đó em đã làm gì Hàn Tư Minh vậy?”
Hứa Luật chu miệng: “Em chỉ nói: Cho dù anh không mở miệng cũng không sao cả, chị đây còn có rất nhiều biện pháp ngụy tạo ra chứng cứ. Bây giờ miệng bên trên cạy không ra thì đợi vào phòng tạm giam tôi sẽ nhờ mấy ‘anh’ trong đó cạy ‘miệng bên dưới’.”
Tô Tử Khiêm nghẹn họng … chuyện này …
“Vậy cái vụ bị đả thương là sao?”
“… Nín!”
“Hả???”
“Hắn nói muốn đi vệ sinh, chị đây bắt hắn phải nín!”, Hứa Luật hừ hừ một tiếng, “Em còn nói: Nếu như không nhịn được để chị đây thắt cho ‘em’ cái nút bướm.” Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của tên Hàn Tư Minh lúc đó, trong lòng cô thấy thoải mái hơn hẳn.
“Được rồi!”, Tô Tử Khiêm bái phục.
Hứa Luật không đợi tâm trạng sững sờ của Tô Tử Khiêm hồi phục, cô cầm lấy tập văn kiện rời đi: “Đi nhé!”
Tô Tử Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, quay trở về chỗ ngồi, được một lúc lâu sau không nhịn được cũng phải bật cười.
Cô nhóc này chẳng biết giữ mồm miệng.
Trong phòng làm việc không một ai nhìn thấy, Đội trưởng Tô Tử Khiêm đang cười lăn lê bò càng.
Ra khỏi văn phòng của Tô Tử Khiêm, Hứa Luật không còn duy trì được dáng vẻ thoải mái như vừa rồi, cả người cô ỉu xìu, khiến đồng nghiệp không thể không chú ý.
“Tiểu Hứa, Nam thần Tô Tử Khiêm tìm cậu có việc tốt gì sao?”
Mối quan hệ giữa Hứa Luật và Tô Tử Khiêm chẳng phải là bí mật gì trong Cục cảnh sát, không ít đồng nghiệp còn hi vọng bọn họ sớm thành một đôi.
Chỉ tiếc, bên nhau nhiều năm như vậy, một tia lửa điện cũng không thấy.
Thật ra, khi còn trẻ, Hứa Luật cũng có chút ảo tưởng với Tô Tử Khiêm. Dù sao Tô Tử Khiêm vừa đẹp trai lại biết chăm sóc cô, thêm vào đó Hứa Luật thuộc tuýp người ‘Mê vẻ bề ngoài điển hình’, nên tình yêu nảy mầm là chuyện không thể tránh khỏi. Cô cũng giống như những nữ sinh khác, làm mấy việc ngốc ngếch như đan khăn quàng cổ, hoặc tặng chocolate trong ngày lễ tình nhân.
Tô Tử Khiêm đều nhận hết, chưa bao giờ từ chối nhưng từ trước đến nay vẫn không có bất cứ thêm một biểu hiện gì.
Sau này khi ra ngoài xã hội, mầm tình yêu đó bị những bận rộn bon chen của cuộc sống làm cho héo úa dần, đến bây giờ cô đối với Tô Tử Khiêm không còn mảy may tâm tư nào nữa.
Tuy Tô Tử Khiêm vẫn chăm sóc cô không hề thay đổi, nhưng với Hứa Luật sự chăm sóc quan tâm này chẳng khác nào thứ tình cảm anh em, gắn bó khắng khít từ bé đến lớn.
“Chuyện tốt! Chuyện rất tốt!”, Hứa Luật ném tập văn kiện trong tay đưa cho Tiểu Giang, thỏa mãn trí tò mò của bọn họ.
“Hả??? ‘Văn kiện Điều động lên tỉnh tham gia giảng dạy đào tạo chuyên ngành pháp y’ … Sao họ cho chị làm giảng viên à?”, Tiểu Giang sau khi xem qua văn kiện thốt lên kinh ngạc: “Nhận lương của một chuyên gia, bây giờ còn thêm lương giảng dạy, rồi công tác phí … A a a a … Quả là chuyện tốt, chuyện tốt thế này chẳng bao giờ rơi trúng đầu em cơ chứ? Nam thần Tô Tử Khiêm thật bất công!”
“Lòng người thâm cao như biển trời!”, chị Hoàng từ phòng nghỉ bước ra vừa nghe mấy câu than vãn của Tiểu Giang, mở miệng châm chọc: “Lần sau Tiểu Hứa có giải phẫu tử thi thì mang tên nhóc này qua để mở mang kiến thức.”
Tiểu Giang ngượng ngùng sờ sờ mũi, mọi người không nhịn được cười ầm ĩ.
“Chuyện gì mà vui vậy?”, Thẩm Mộng từ bên ngoài đẩy cửa bước vào: “Ở ngoài cũng nghe thấy tiếng mọi người cười đùa!”
“Người đẹp Thẩm, bọn anh đang nói về sư tỷ của em.”
Trong Cục cảnh sát đàn ông chiếm đa số, Hứa Luật và Thẩm Mộng là hai trong số ít ỏi nữ cảnh viên ở đây. Hai người đều theo ngành pháp y. Thẩm Mộng có mái tóc dài, đôi mắt to, giống như người mẫu trong tạp chí bước ra. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc không ai tin nổi cô lại là một bác sĩ pháp y.
Thẩm Mộng là sinh viên ưu tú nhất trong Viện Pháp Y của tỉnh. Pháp y chuyên sâu so với pháp y thông thường đương nhiên còn khó hơn nhiều. Phải học các khóa lý thuyết bao gồm sinh lý, sinh hóa, bệnh lý, ký sinh trùng, … Trong ba năm học, sinh viên khoa pháp y buộc phải hoàn tất các Chương trình học lý thuyết, sau đó đến các phòng ban pháp y, phòng khám để tìm kiếm cơ hội thực tập và kiến tập. Đến năm thứ tư, sẽ đến thực tập tại Phòng pháp y của Cục cảnh sát.
Thẩm Mộng từ kỳ nghỉ hè năm thứ ba đã đến Cục cảnh sát thành phố Giang để kiến tập. Năm nay là năm thứ tư, cô được thực tập dưới sự hướng dẫn của Hứa Luật.
Hứa Luật cảm thấy cô gái này khá hoạt bát, cũng khéo léo, năng lực rất tốt. Bây giờ cứ khi nào đến hiện trường cô đều cho Thẩm Mộng đi cùng, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì chỉ nửa năm nữa Thẩm Mộng tốt nghiệp, chính thức trở thành một thành viên của Cục Cảnh sát thành phố Giang.
Thẩm Mộng chớp mắt: “Sư tỷ sao thế ạ? Có chuyện kinh thiên động địa gì sao?”
“Ừ!”, Tiểu Giang, “Sư tỷ em lần này thành giáo viên mất rồi!”
“Giáo viên???”, Thẩm Mộng kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Luật chỉ tập văn kiện trong tay Tiểu Giang: “Cấp trên có lệnh, không thể không tuân!”
“Xem ra rất tốt!”, Thẩm Mộng xếp lại tập văn kiện, đặt lên bàn của Hứa Luật: “Đại Học Y của tỉnh là một nơi cực kỳ tốt!”
Hứa Luật: “Tiểu Mộng, mấy ngày tới đây tôi sẽ xử lý mấy vụ án tôi đang theo, còn mấy vụ án khác thì để em phụ trách được không?”, dù gì thì gì cô ta đã theo Hứa Luật hơn một năm, năng lực của cô ta thế nào cô nắm rõ.
Tuy nhiên một bác sĩ pháp y ngoài nắm chắc các kiến thức căn bản thì cần nhất phải có kinh nghiệm thực tế.
“Dạ! Để em kiểm tra xem, nếu có vấn đề gì, lúc này vẫn còn có sư tỷ giúp em!”
“Hứa Luật gật đầu: “Ừ! Tôi sẽ nói với anh Vương, mấy tháng sau này sẽ do anh Vương trực tiếp hướng dẫn em, nếu em có điều gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi anh ta, hoặc cũng có thể gửi thư cho tôi.”
“Vâng!”, Thẩm Mộng gật gù, cười híp mắt, tiếp sức cho Hứa Luật: “Sư phụ cố lên! Em cũng sẽ cố gắng. Hai thầy trò ta cùng cố gắng!”
“Ừ! Cố lên!”, Hứa Luật gật gật đầu.
|
Chương 2: Đi dạy
Trường đại học Y của tỉnh tọa lạc tại thành phố Tân.
Vào một buổi chiều của tuần lễ sau đó, Hứa Luật sắp xếp hành lý, ngồi xe lửa đến thành phố Tân.
Rời khỏi nhà ga, trời đã sẩm tối, ánh đèn loe loét, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy người bạn thân Cố Sênh.
Cố Sênh là con gái phương Bắc, dáng người cao gầy hơn so với các cô gái phương Nam. Cô mặc chiếc đầm màu đỏ, khoác chiếc áo khoác lửng màu đen, đôi giày cao gót màu bạc. Cả người tựa vào cửa xe hơi, đôi chân thon dài gợi cảm khiến bao người qua đường phải đưa mắt trộm nhìn.
“Này, người đẹp, có hẹn sao?”
Cố Sênh liếc một cái sắc lẹm: “Hẹn cái đầu anh!”, thanh âm không che giấu tâm trạng đang mất kiên nhẫn, muốn tống cái tên đàn ông ‘thứ n’ này tránh xa khỏi tầm mắt cô. Câu trả lời khó nghe như vậy thì có cho tiền anh ta cũng không dám lại gần.
Vừa quay đầu nhìn lại đã trông thấy dáng vẻ tươi cười của Hứa Luật, cô ta nuốt toàn bộ lời nói khó nghe vào miệng.
“Sênh! Tớ đến rồi!”
Hứa Luật đặt hành lý xuống nền đất, tiến lên ôm lấy Cố Sênh.
Cố Sênh dở khóc dở cười ôm chầm lấy cô bạn thân: “Tiểu quỷ! Chào mừng đến với thành phố Tân. Nào mau lên xe, chị đây đưa ‘em’ đi mở mang tầm mắt.” Cố Sênh nhấc hành lý nhét vào khoang sau.
Tướng mạo Cố Sênh thật mê người, là loại phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nếu nói khó nghe, cô ta phảng phất dáng dấp của hồ ly tinh, nhưng ở chung lâu ngày mới biết người phụ nữ này mang đậm tính cách đặc trưng của phụ nữ phương Bắc, cởi mở, vui vẻ, ẩn dấu nét hiền lành và thiện lương.
Tân Thành là thành phố biển, tính theo âm lịch, tháng này là mùa cua. Cố Sênh đưa Hứa Luật đến một nhà hàng khá có tiếng trong thành phố Tân.
“Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay chị đây mời!”, Cố Sênh gọi trước mấy món cua đặc sản của nhà hàng như: Cà ri cua, Bánh gạch cua, Cua rang muối, rồi sau đó mới đưa thực đơn cho Hứa Luật. Hứa Luật khách sáo chỉ gọi thêm vài ba món.
Nhà hàng phục vụ khá nhanh, trong phút chốc bữa tiệc cua thịnh soạn đầy đủ sắc hương mỹ vị khiến Hứa Luật chảy nước miếng.
Hứa Luật thích ăn cua từ nhỏ, ăn bao nhiêu cũng không biết chán: “Tớ chọn thời gian này đến Tân Thành quả là chính xác!”
Hai người bạn thân hơn nửa năm không gặp, ngồi tán gẫu với nhau tình hình gần đây. Chuyện công việc của Hứa Luật Cố Sênh đã nghe nói sơ sơ nhưng hôm nay mới biết được tường tận đầu đuôi câu chuyện.
“Cậu chưa kể cho tớ khúc phía sau”, Cố Sênh vừa múc gạch cua vừa nói: “Chứ tớ thậm chí có thể miễn phí cho ‘case’ này, dù gì cũng phải đem tên họ Hàn đó tống vào tù, mấy năm thì không được chứ sáu bảy tháng là chuyện nhỏ.”
Cố Sênh là luật sư, chuyên thụ lý mấy vụ kiện án hình sự, rất có tiếng tăm trong giới luật sư trong nước.
Hứa Luật gặm càng cua: “Thôi bỏ đi!”. Cha mẹ của nạn nhân chỉ là tầng lớp thấp cổ bé họng, cũng chỉ muốn giải quyết cho êm chuyện. Lấy thế lực của nhà họ Hàn ở thành phố Giang, cho dù có thắng kiện ở trên tòa, chắc gì đã có thể tống được tên Hàn Tư Minh đó ngồi tù, chẳng có gì làm khó được tên tiểu tử đó.
Cô chợt nhớ lại lời nói của chị nạn nhân: “Thắng kiện thì sao? Em trai tôi cũng đâu thể sống lại. Thân phận nhà họ Hàn chúng tôi làm sao có thể đấu nổi. Nửa tháng qua ngày nào họ cũng đến trước cửa, mặt ngoài thì giả bộ van xin tha thứ nhưng phía trong đó thật sự chính là những lời đe dọa. Ba mẹ tôi vì cái chết của đứa em đã sống dở chết dở. Người chết không thể sống lại, chúng tôi cũng đã nhận được tiền bồi thường. Đến đây là kết thúc được rồi.
Pháp y Hứa là người tốt chúng tôi rất cám ơn … Thật sự cám ơn cô!”
Hứa Luật lại nghĩ đến dáng vẻ đau khổ cha mẹ của nạn nhân hôm nhận thi thể của người con trai về, gương mặt hằn rõ sự bất lực và cô đơn.
Cố Sênh vội vàng chuyển đề tài: “Được rồi! Được rồi! Nói qua chuyện khác đi. Thái hậu tớ gần đây điên cuồng áp dụng chính sách đi coi mắt với tớ đây nè!”
Hứa Luật không giấu được dáng vẻ vui sướng khi cô bạn thân ‘gặp đại họa’: “Chỉ có thái hậu mới có thể chế ngự được tính tình nữ vương của cậu.”
Cố Sênh và Hứa Luật hai người bằng tuổi nhau, năm nay đều đã 26 tuổi.
“Không công bằng!”, Cố Sênh nghiến răng nghiến lợi gặm cua: “Tại sao cậu lại không bị ép kết hôn? Để tớ gọi cho mẹ Hứa, nói với mẹ vài câu để mẹ thúc cậu!”
“Ha ha ha! Xin mời, xin mời!”, Hứa Luật hả hê cười cợt, không mảy may lo lắng đến lời đe dọa của Cố Sênh.
“Pà mịa nó!”, Nhìn bộ dáng ‘tiểu nhân đắc chí’ của Hứa Luật, Cố Sênh thầm ước ao và ghen tị: “Đừng tưởng có Tô Tử Khiêm làm lá chắn là cậu có thể lên mặt với tớ!”
“Được lên mặt như vậy còn tốt hơn là không được!”, Hứa Luật cầm hai càng cua trong tay lúc lắc qua lại trước mặt Cố Sênh trêu ngươi.
“Này, nói đi cuối cùng cậu và Tô Tử Khiêm rốt cục là thế nào vậy?”
“Còn có thể thế nào, cứ như vậy thôi”, Hứa Luật mút máp mấy đầu ngón tay dính gạch cua, vẻ mặt thỏa mãn: “Đàn ông thì có gì ngon, có thể ăn ngon hơn cua không?”
Cố Sênh vừa gặm càng cua vừa gật đầu tán thành: “Chị đây tướng mạo xuất chúng, tính cách tuyệt vời, còn có một công việc tốt lương cao, có xe có nhà, ngày ngày thư thái tự tại, tại sao lại phải đi tìm kiếm cái gông mà đeo vào cổ chứ!”
“Không sai”, Hứa Luật vừa khều thịt cua vừa nói: “Tháng trước tớ có theo một vụ, ông chồng giết chết vợ mình rồi ngụy tạo thành vụ tai nạn giao thông nhằm gạt lấy số tiền bảo hiểm kếch xù. Cuối cùng cũng tra ra, một năm trước ông ta đã mua bảo hiểm cho vợ mình, ra vẻ là người chồng tốt muốn bảo đảm an toàn cho người vợ mình. Ai ngờ đó chính là quả bom hẹn giờ, cậu xem như vậy có thể an tâm mà kê cao gối ngủ sao?”
“Chính xác!”, cứ nói xấu đàn ông là Cố Sênh hưng phấn hẳn, cô góp thêm một viên gạch, “Trước khi chuyển qua phụ trách mảng án hình sự, tớ cũng từng giải quyết mấy vụ ly hôn. Thật sự, mỗi ngày đối diện với mấy vụ án không phải đàn ông có vợ bé, thì đàn bà ngoại tình. Năm đó thì thề sống thề chết bên nhau trọn đời, bây giờ thì lôi nhau ra tòa cấu xé; nếu không phải vậy thì một bên khăng khăng ly hôn, bên kia thì dù có chết cũng không chịu …”. Nói đến mấy vụ án ly hôn đã từng trải qua, Cố Sênh vẫn còn cảm thấy tức tối: “Bởi vậy thái hậu tớ sợ quá, mới bắt phải đổi công việc khác. Bà nói nếu tớ mà cứ tiếp xúc mấy loại án thế này thì cả đời cũng chẳng mong kết hôn được, bởi quá hiểu rõ ‘hồng trần’ phũ phàng.”
“Đáng tiếc lại chậm một bước”, Hứa Luật ăn uống no say, ngồi tựa vào thành ghế, xoa xoa bụng: “Mẹ Cố không biết từ lâu cô con gái yêu của mình đã sớm hiểu rõ ‘hồng trần’, đã sớm tuyệt vọng với đàn ông khắp thế gian này rồi. Ôi! A di đà phật! A di đà phật!”
“Phì! Ai nói cậu vậy!”, Cố Sênh lau miệng, “Chị đây vẫn còn thích đàn ông, phong thái của một người đàn ông hoàng gia Anh, thông minh tiêu sái.”
Hứa Luật tiếp lời: “Âu phục thẳng tắp, vóc dáng khêu gợi!”
“Còn có tính cách kiêu ngạo …”
“Tóc xoăn đáng yêu …”
“Dùng nicotine để phát tán bớt năng lực siêu quần …”
“Điên cuồng xử lý vụ án đến quên ăn quên ngủ …”
…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh la lớn: “Sherlock Holmes!”
“Thân sĩ áo xanh, tay cầm thanh kiếm, mắt sáng như sao trên trời, tướng mạo oai phong lẫm liệt, dáng vẻ bất phàm, thần sắc đằng đằng sát khí. Thân phận thấp hèn nhưng tâm cao như trời, ngay cả lời xin lỗi cũng lẫm liệt không một chút hèn kém của một thân phận tôi tớ.”*
“Nhất cố tích triêu ngộ chung sinh, bất cố tích triêu ngộ chung sinh”, Cố Sênh cảm xúc dào dạt, lại bồi tiếp: “Là át chủ bài của đội bóng rổ quận Kanagawa, trời sinh lạnh lùng, vô cảm, cao ngạo, trầm mặc ít nói, đơn giản thuần khiết, ngoài lạnh trong nóng, vĩnh viễn không khuất phục.”
*Nhân vật Cố Tích Triều trong truyện kiếm hiệp Nghịch Thủy Hàn Kiếm. Đọc thêm về nhân vật tại đây
“Kaede Rukawa”, Hứa Luật vỗ tay cái bốp, nhấp một ngụm nước trái cây.
Hai người ‘anh một câu, tôi một câu’, từ tình cảm đến võ hiệp, rồi qua các mỹ nam trong truyện anime, kiến thức sâu rộng khiến người khác phải thầm thán phục. Ở một góc độ nào đó sở thích giống nhau cũng là một trong những lý do khiến bọn họ mãi là đôi bạn thân.
“Aizza …”, Cố Sênh cảm thán, “Sherlock Holmes, Cố Tích Triều, Kaede Rukawa … tại sao bên cạnh họ đều là đàn ông cơ chứ!”
Hứa Luật cũng tỏ vẻ ưu tư: “Sherlock Holmes thì có Watson.”
“Cố Tích Triều thì có Thích Thiếu Thương.”
“Kaede Rukawa thì có Hanamichi …”
“Tớ cảm thấy Kaede Rukawa thích hợp với Akira hơn.” Là người theo ‘Chủ nghĩa bề ngoài điển hình’’ thì với cô Sendoh mới là hoàn mỹ nhất.
*Kaede Rukawa, Hanamichi, Akira Sendoh nhân vật trong truyện Slam Dunk – Cú nhảy cuối cùng
“Hanamichi hợp hơn!”
Tiếp sau đó chính là đi sâu vào thảo luận Hanamichi hay Akira thì thích hợp với Kaeda hơn.
Cuối cùng hai người đi đến kết luận: Hai người đều thích đàn ông bị GAY, thế mới nói làm sao họ có thể thích mấy tên đàn ông khác được. Nếu tất cả đàn ông trên thế giới đều đồng tính thì làm sao lại có cảnh con người phải rơi vào tuyệt vọng được cơ chứ!
“Aaaa! Luật Luật mau nhìn đi … Trai đẹp! Trai đẹp … Hướng hai giờ, phía cửa tự động kìa.”
Hứa Luật ngẩng đầu nhìn theo hướng Cố Sênh chỉ, ánh mắt sáng lên, hưng phấn: “Aaa, ôi trai đẹp, đẹp quá, đẹp trai quá. Di động, đi động đâu, chụp ngay chụp ngay!”
Chờ Hứa Luật lấy được điện thoại di động người đàn ông đó đã bước ra khỏi cánh cửa kiếng. Hứa Luật nhất quyết không từ bỏ, quay người dán mắt sát vào tấm cửa sổ bằng kính, nhìn chằm chằm xuống dáng người người đàn ông đang đứng ven đường bên dưới: “Thời nay đàn ông mặc âu phục không thiếu nhưng đẹp đến mức đó chỉ là thiểu số.” Ánh mắt Hứa Luật vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
“Chính xác, chỉ muốn lột hết quần áo của hắn, trực tiếp đè xuống”, Cố Sênh cũng xen vào: “Mịa nó! Quá đúng thời điểm … con tim nhỏ bé của tớ run rẩy.”
Một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông khom người bước lên xe, đóng cửa, rời đi.
“Ôi! Đi rồi, đi mất rồi”, Hứa Luật thỏa mãn, “Tân Thành quả là một nơi cực tốt!”. Mới vừa tới thôi đã gặp được ‘hàng tốt’ thế này.
“Không biết nhìn chính diện thì thế nào nhỉ?”, Cố Sênh cũng thỏa mãn, tuy là hai người bọn cô chỉ nhìn thấy bóng lưng mà thôi.
“Vậy là quá đủ!”, Hứa Luật tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm, “Chỉ như vậy cũng khiến người ta sống trong mộng tưởng cả đời.” Thời nay chỉ cần ‘bóng lưng’ cũng đủ tàn sát chúng sinh rồi.
“Vậy thì, để ăn mừng ‘bóng lưng’ ngày hôm nay chúng ta phải ăn thêm hai con cua lớn!”
“Được! Được! Được! Mau mau … Phục vụ đâu!”
“Gọi món đi!”
“Phốc … khụ khụ khụ …”
Khách bàn bên cạnh sau khi nghe hai cô gái ba hoa chích chòe luận đủ chuyện thế gian một hồi, bây giờ lại tiếp tục gọi đồ ăn khiến họ không nhịn được cười.
Phụ nữ như vậy, người nào dám rước chắc cũng chẳng phải người thường.
Toàn nói chuyện không đâu, chuyện không nên nói cũng nói … như vậy ai có thể ở chung nổi.
Chẳng trách người ta bảo nhau ‘lão bà’ thời nay toàn hàng cực phẩm.
|
Chương 3: Đường Tố
Cuối tuần vui vẻ đã qua, sáng sớm thứ hai, Hứa Luật cầm tập văn kiện đi đến Đại học Y.
Đây là trường Y lớn nhất của tỉnh A, dự kiến sẽ trở thành Đại Học Y Quốc Gia.
Ba của Hứa Luật là cảnh sát, mẹ là bác sĩ. Từ nhỏ Hứa Luật chịu ảnh hưởng của ba mình, vẫn ước mơ trở thành một nữ cảnh sát. Mẹ Hứa cực liệt phản đối, trong nhà có một người làm cảnh sát đã khiến bà lúc nào cũng trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, bây giờ con gái cũng đi làm cảnh sát, bà khỏi mong được yên thân lúc tuổi già.
Mẹ Hứa hi vọng Hứa Luật trở thành một bác sĩ, vừa có cuộc sống bình bình yên yên, lại vừa có thể diện.
Cuối cùng, Hứa Luật chọn học ngành pháp y, thỏa mãn mong ước cho cả hai. Ngoài trừ việc chạy đến hiện trường, phần lớn thời gian đều ở trong Cục cảnh sát, mức độ nguy hiểm thấp hơn cảnh sát gấp gấp nhiều lần.
Đến Đại học Y là khoảng 9 giờ rưỡi sáng, đã vào giờ học, sân trường cũng không còn nhiều người, đăng ký ở cổng bảo vệ xong thì cô tiến đến tòa nhà văn phòng.
Cô cũng đã vài lần ghé qua Đại học Y của tỉnh, là trường đại học đầu tiên mở ra ngành pháp y học chuyên sâu. Hàng năm đều có tổ chức ‘Hội thảo giao lưu pháp y toàn quốc’.
“Thầy rất mừng khi em có thể đến đây!”
Lý Đạt Minh là nhân vật lão làng trong ngành pháp y, sau khi về hưu, ông được mời làm giáo sư tại trường này với mức lương khá cao.
Là một ông lão đã hơn 60 tuổi, tay chống gậy, đầu tóc bạc phơ nhưng còn rất tinh nhanh, đặc biệt là ánh mắt nhìn rất có thần.
“Thầy Lý!”, Hứa Luật vội vàng đứng lên, cung kính chào hỏi.
“Không cần khách sáo, ngồi đi!”, thầy Lý cười ha hả ra hiệu cô cứ tự nhiên, “Nhìn biểu hiện của em mấy năm vừa qua thầy rất hài lòng. Em làm tốt lắm, quả nhiên trò giỏi hơn thầy!”
Hứa Luật cười toe toét: “Em còn phải học tập ở thầy rất nhiều!”
“Được rồi! Lão già này đâu còn theo kịp mấy người trẻ tuổi, chúng ta chỉ có kinh nghiệm, các cô cậu thì luôn có ý tưởng mới mẻ và cấp tiến”, Thầy Lý vung tay, “Đang giải quyết vụ án bây giờ lại bị sắp xếp giảng dạy em thấy sao?”
“Nếu vẫn cầm dao giải phẫu nghiệm thi trong phòng thí nghiệm em vẫn ổn … Có điều đứng trên bục giảng dạy em cảm giác giống như cô dâu lần đầu ngồi kiệu hoa. Về điểm này em vẫn còn phải thỉnh giáo thầy chút kinh nghiệm.” Hứa Luật nghĩ đến cảnh đứng trên bục giảng trước đám sinh viên cô cảm thấy tê hết cả đầu.
“Cái này đâu khó …”, thầy Lý cười híp mắt, “Bây giờ mấy người già như bọn thầy dạy học là gỗ mục rồi, trái lại mấy người trẻ tuổi như bọn em lại được bọn học sinh hoan nghênh hơn nhiều. Giống như ai nhỉ … à à … Giáo sư Do Min Joon đó!”
*Do Min Joon nam chính trong phim bộ Hàn Quốc nổi tiếng ‘Vì Sao Đưa Anh Tới’
“Ha ha ha … không ngờ thầy cũng xem phim Hàn Quốc nhen!”. Đây là bộ phim truyền hình rất hot, đứng đầu trong loạt phim bộ Hàn Quốc, cô cũng đã xem qua rồi. Chỉ có điều vẻ đẹp của Hàn Quốc không phù hợp cặp mắt thẩm mỹ của cô nên cô không kiên trì theo đuổi.
“Thầy đâu xem, là cháu thầy xem. Dạo trước ngày nào cũng coi mê mẩn”, thầy Lý nói, “Chứ thầy cũng là giáo sư thầy thấy nhân vật ấy chẳng có gì hay ho, chẳng có chút bản lĩnh nào.”
Hứa Luật thầm nghĩ lời của thầy mà để mấy cô fan cuồng phim Hàn nghe chắc tức chết mất.
Thầy Lý nói chuyện với Hứa Luật một chút về các công việc liên quan bao gồm Chương trình học, giờ dạy học … Hứa Luật phụ trách các môn ‘Vai trò của pháp y trong điều tra hình sự hiện đại’. Bắt đầu giảng dạy từ thứ ba tuần sau, một tuần 3 tiết vào sáng thứ tư, chiều thứ năm và tối thứ sáu. Mỗi tiết 90 phút, giữa giờ có nghỉ giải lao 15 phút.
Lý Đạt Minh đưa Hứa Luật xuống văn phòng, giới thiệu cô với các đồng nghiệp, sau đó đến phòng hành chính làm thủ tục ra vào cổng.
“Ở trong trường có ký túc xá”, Thầy Lý nói, “Nhưng nếu em thấy ở ký túc xá không tiện thì có thể thuê căn hộ bên ngoài, xung quanh đây cũng có khá nhiều công ty địa ốc, em có thể đến đó tham khảo.”
Hàng năm trường đại học Y đều mời một nhân viên pháp y hiện đang công tác về trường tiến hành giảng dạy giúp sinh viên có thể tìm hiểu được hoạt động thực tế ngành pháp y, đây là một trong những điểm mạnh của trường, đồng thời cũng đã được các bộ ngành liên quan chống đỡ nên cũng phải có văn bản thông báo rõ ràng.
Đối với các pháp y đến nhậm chức, Đại học Y đều có những chính sách vô cùng ưu đãi.
Lần này Hứa Luật đến đây là do đích thân Lý Minh Đạt yêu cầu. Tuy rằng những năm gần đây không thiếu những pháp y xuất sắc nhưng với Lý Minh Đạt, Hứa Luật vẫn là tinh anh trong tinh anh. Ngoài kiến thức pháp y, cô còn nắm bắt những tri thức phong phú của một trinh sát hình sự, do đó trong phương diện nghiệm thi thường có những suy đoán nhanh nhạy vượt xa lối tư duy thông thường, ngay cả lão thầy già cả như ông cũng học tập cô không ít. Nếu cô có thể đến đây giảng dạy đám sinh viên này thì nhất định chúng nó sẽ thu hoạch khối kinh nghiệm quý báu.
Hứa Luật hiện tại đang ở với Cố Sênh, cách trường Đại học Y khá xa, tuy rằng Cố Sênh có nói với cô có khá nhiều phương tiện công cộng gần đây nhưng hệ thống giao thông ở thành phố Tân khá lắt léo. Nếu không phải có xe riêng thì trừ khi cô là chủ doanh nghiệp hoặc quản lý cao cấp, hoặc làm ngành nghề tự do, còn chỉ có nước cuốn gói bị cho thôi việc sớm, bởi tuyệt đối không có ông chủ nào chấp nhận nhân viên của mình 1 tuần đi làm trễ đến bốn năm ngày.
“Không phải ông già này khoe khoang chứ ký túc xá ở đây đều được bài trí như một căn hộ, gồm một phòng khách hai phòng ngủ, nhà bếp, tất cả đều được trang bị đầy đủ, không khác nào một căn hộ thuê bên ngoài chút nào”, ở điểm này thày Lý cực kỳ tự tin!”
“Được! Vậy em xin ở ký túc xá ạ!”
“Tốt, để thầy kêu người sắp xếp phòng trong ký túc xá cho em, bảo đảm cực kỳ tốt!”
“Em làm phiền thầy rồi!”
“Haiizza, phiền cái gì chứ!”
…
Cùng lúc đó tại phòng hành chính, thầy hiệu trưởng Tạ Xương Vinh chạy tất bật về phòng làm việc của mình.
Một tiếng trước ông nhận được điện thoại của thư ký Bộ Giáo Dục trực tiếp truyền đạt thông báo khẩn: Có một nhân vật quan trọng sẽ đến trường ngay hôm nay.
Làm hại ông ta phải chạy tất bật từ bên ngoài về trường, đến cửa còn đặc biệt nán lại hỏi bảo vệ xem có thấy nhân vật quyền thế nào đến trường chưa, được nghe câu trả lời là chưa ông ta mới yên tâm một chút.
Lấy khăn tay lau mồ hôi túa ra đầy trán: “Nhân vật cứt chó gì không biết, thực sự là …”, vừa mắng chửi, vừa đẩy cửa bước vào phòng, phát hiện trong phòng ông ta có một người đang đứng sờ sờ ở đó.
Người kia vóc dáng cao gầy, mặc âu phục đen, hai tay đút trong túi quần, bóng lưng thẳng tắp ở phía cửa sổ sát sàn, đón lấy toàn bộ ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể nhìn rõ hình dạng là ai.
“Anh … anh là ai? Sao tự tiện vào phòng làm việc của tôi!”, cơn tức giân của Tạ Xương Vinh vẫn chưa có chỗ phát tiết, bây giờ xuất hiện một tên không có mắt miệng ông lập tức phun lửa.
“Vợ ông có biết ông nuôi bồ nhí không?”
“Hả???”
“Mới vừa thành niên thôi!”
“Cuối cùng là anh đang nói …”
“Là sinh viên trường này, tôi nghĩ hình như hôm nay là sinh nhât cô ta, nhưng cô ta đã là tình nhân của ông được hơn hai năm rồi!”
“..”
“Mới từ khu đô thi Tây Lâm về đây sao?”, người kia lấy điện thoại di động loay hoay mấy lần: “Cô ta vẫn ở đó chờ ông, ông trở về đi.”
“Này, anh nói hươu nói vượn gì đó!”, Tạ Xương Vinh gào thét cắt ngang lời nói của người kia: “Trợ lý Trương, trợ lý Trương …”
Trợ lý Trương vội vã chạy đến: “Hiệu trưởng!”
Tạ Xương Vinh vội vàng chỉ tay vào người đàn ông trẻ tuổi: “Chuyện gì đây? Tôi mời anh về để trang trí à, người nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện vào phòng làm việc của tôi sao?”
“Chuyện này …”, Trợ lý Trương trở nên căng thẳng, “Em mới vừa đi rửa tay thôi!”
“Được rồi! Được rồi! Tống cổ tên này ra ngoài cho tôi.”, Tạ Xương Vinh hiện tại không có thời gian để ý tên vô danh tiểu tốt này: “Chuyện tôi bàn giao cậu sắp xếp xong chưa?”
Trợ lý Trương vội đáp lời: “Sắp xếp xong rồi ạ. Tiệc chiêu đãi tại phòng tiệc sảnh Hà Phong bên Hồ Điệp Hiên, sẽ lưu trú tại phòng Tổng thống của khách sạn Hưu Tư, nhân viên bên phòng hành chính đã sắp xếp xong xuôi …”
“Bỏ đi!”
Cái gì??? Bỏ đi???
Trợ lý Trương không thốt nên lời.
“Bỏ đi, không cần đãi tiệc, nơi ở sắp xếp ở tại trong trường là được!”
Trợ lý Trương mờ mịt: “Hiệu … Hiệu trưởng?”
Tạ Xương Vinh cũng không hiểu đầu cua tai nheo, rốt cục chàng thanh niên này là ai, ông nhìn anh ta với tay lấy chiếc áo gió mặc vào, sau đó bước ra khỏi văn phòng.
“À! Đúng rồi …”, vừa dợm bước ra khỏi cửa, chàng thanh niên lui lại vài bước: “Tôi mong được sắp xếp ở một nơi yên tĩnh một chút, phương thức liên lạc tôi để ở trên bàn. Tạm biệt!”
Rầm!
Âm thanh đóng sầm cửa khiến Tạ Xương Vinh và trợ lý Trương bừng tỉnh.
Tạ Xương Vinh lúc này mới để ý đến tập văn kiện đặt ở trên bàn. Ông ta với tay cầm lấy, mở ra, công văn trực tiếp từ Bộ Giáo Dục, liên quan đến nhân vật tai to mặt lớn kia.
Vẻ mặt Tạ Xương Vinh từ chấn động đến kinh ngạc, vui mừng, rồi âu sầu … Cuối cùng một mớ tâm trạng rối nùi đan xen trên gương mặt ông ta, không có từ ngữ nào có thể miêu tả khoảnh khắc này.
“Thày … Hiệu trưởng!”, Trợ lý Trương thấp thỏm nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Tạ Xương Vinh.
Cuối cùng, Tạ Xương Vinh lau mồ hôi, đem số điện thoại được ghi chép trên sổ tay nhìn lại, đưa cho trợ lý Trương. “Đây, theo lời anh ta mà làm …”
“Á! Vâng!”
“Còn nữa … nhớ kỹ, an bài cho anh ta chỗ ở tốt nhất!’
“Vâng!”, trợ lý Trương nhìn dáng vẻ lo lắng của ông ta liền hỏi: “Hiệu trưởng … thầy vẫn khỏe chứ?”
“Được rồi! Cậu ra ngoài đi!”
Tạ Xương Vinh vung tay, đuổi trợ lý Trương ra khỏi phòng, như vừa trải qua một trận chiến nổ lửa, ông ta ngồi xụi lơ trên sofa làm bằng da thuộc.
Tay ông nắm chặt phần văn kiện lạnh lẽo kia, lại nghĩ đến lời nói của chàng thanh niên vừa rồi, ông lạnh hết sống lưng.
“Đường … Tố … quả nhiên danh bất hư truyền!”
Có điều không ngờ anh ta lại trẻ như vậy.
Tuuu tuuuu tuuuu
Chuông điện thoại trong túi ông reo vang, Tạ Xương Vinh rút điện thoại di động, đang chuẩn bị nhận máy lại nhớ đến lời nói của chàng thanh niên kia, ông lập tức từ chối cuộc gọi … Suy nghĩ một chút, ông tắt máy.
“Hừ! …”
Cái tên Đường Tố đó thực sự quá nguy hiểm.
Mẹ kiếp! Làm sao anh ta biết được chuyện này?
|
Chương 4: Chạm mặt
Phòng hành chính của Đại học Y hiệu suất làm việc cực nhanh.
Ngày hôm sau Hứa Luật đã nhận được điện thoại, là một cô gái với giọng nói ngọt ngào thông báo cho cô phòng ốc đã chuẩn bị xong xuôi, còn nói thêm đây là phòng tốt nhất của Ký túc xá Đại học Y, bảo đảm cô ở sẽ thấy rất thoải mái.
Tuần sao mới bước vào giờ lên lớp chính thức, cô dự tính mấy ngày nữa mới dọn vào đó. Trong mấy ngày này cô sẽ đi mua sắm một chút. Tuy rằng thầy Lý nói không cần thiết lắm nhưng xuề xòa quá cũng không tốt.
Trước đây làm việc trong Cục cảnh sát phần lớn thời gian là mặc cảnh phục, còn ngày thường cô chọn trang phục đơn giản, thoải mái, bình thường thì được chứ cũng chẳng ra hồn cho lắm.
Đương nhiên có vài bộ lễ phục nhằm ứng phó mấy trường hợp lễ tết, cũng có vài chiếc váy ngắn, nhưng chẳng lẽ đi dạy mặc váy ngắn.
Vì vậy mua thêm mấy bộ quần áo là việc bắt buộc phải làm. Vừa hay mấy ngày nay Cố Sênh cũng không tiếp nhận vụ án nào, cũng rảnh rỗi theo cô đi mua sắm.
Cố Sênh đưa Hứa Luật đến cửa hàng mình hay mua quần áo.
“Cái này thì sao?”
Hứa Luật cầm trên tay bộ âu phục đen, áp lên người nhìn ngắm.
“No!”
Cố Sênh liếc nhìn, gạt bỏ.
Hứa Luật lại đặt bộ quần áo về chỗ cũ, trên phương diện này Cố Sênh là chuyên gia, dù sao cô cũng là luật sư, ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng. Đối diện với những loại người khác nhau, Cố Sênh đều lựa chọn những bộ trang phục khá phù hợp.
Hứa Luật hi vọng cô bạn thân sẽ giúp định hướng giúp cô phong cách chuyên nghiệp, có sức thuyết phục hơn một chút.
“Cái này nè!”, chiếc váy màu đen này cô cảm thấy cũng không tệ lắm, chỉn chu mà đoan trang.
“Noooooo!”, Cố Sênh đưa ngón trỏ quơ qua quơ lại.
Được rồi!
Cất chiếc váy ngắn về chỗ cũ, lại tiếp tục tìm kiến: “Cái này cũng được phải không?”. Chiếc đầm màu đen, có thêm áo khoác, trông khá ổn.
“Oh! Godness!”, Cố Sênh ôm đầu, “Bé cưng à, cậu đi dạy học hay là tham dự lễ tang vậy?”, cái gì cũng chọn đen thui … chả hiểu trong cái đầu nhỏ bé ấy chứa cái gì nữa.
“Màu đen sẽ trông chững chạc, có chỗ nào không tốt, tớ cảm thấy … rất tốt mà …”, thanh âm bào chữa của Hứa Luật càng ngày càng nhỏ vì cái trừng mắt của Cố Sênh, ngoan ngoãn đặt bộ quần áo về chỗ cũ.
“Này … Quần jean, áo sơ mi … mặc thử xem!”
Cố Sênh đưa bộ trang phục đã chọn đặt vào tay Hứa Luật.
“Quần … quần jean???”, Hứa Luật trừng mắt, “Quần jean tớ cũng có.” Trời … nếu như mặc quần jean, vậy cô đi mua sắm làm gì chứ, cô mang cả tá quần jean đến đây nè.
“Kháng nghị vô hiệu. Thay mau!”
Cho xin đi, mấy cái quần jean rộng thùng thình của cậu … nhìn dáng người chẳng ra đâu vào với đâu, thật có lỗi với ông trời đã ban cho cậu cặp mông tròn mẩy này.
Nữ Vương Cố Sênh không thèm nhìn Hứa Luật, trực tiếp đẩy cô vào phòng thử đồ.
Hứa Luật có làn da trắng hồng, không giống Cố Sênh, Hứa Luật có vóc dáng thanh tao, tạo cho người đối diện cảm giác thoải mái, lại phảng phất vài nét trẻ con, Hứa Luật luôn dùng những trang phục có màu tối để trông cô có phần chững chạc hơn. Cố Sênh hi vọng với cách chọn lựa trang phục với màu sắc nhã nhặn sẽ định hướng Hứa Luật theo phong cách đơn giản nhẹ nhàng.
Áo trắng phối với chiếc quần jean ôm sát phần mông cùng đôi chân nhỏ nhắn sẽ cực kỳ thích hợp.
Cố Sênh luôn tin tưởng vào cặp mắt thẩm mỹ của mình.
“… là lạ!”
Cửa phòng thử đồ bật mở, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Cố Sênh bước đến xem, trong nháy mắt không thốt nên lời.
“Quằn quại vậy???”, Hứa Luật nhìn người đang đứng trước gương kia, áo trắng che hơn nửa mông, khiến cho chân trông ngắn ngủn, vòng eo cũng chẳng thấy đâu.
Lúc này không cần đến chữ ‘No’ của Cố Sênh, ngay cả bản thân cô cũng thấy gớm, muốn quay ngay vào phòng thử đồ cởi phắt ra.
“Đợi …. Đợi một chút!”, Cố Sênh kéo tay Hứa Luật, “Quay lại đây!”. Nếu không phải sớm biết cô gái này về vấn đề thời trang chỉ ở mức không điểm thì nhất định cô sẽ cho rằng ‘bà cô già’ này đang cố tình trêu tức cô.
“Cậu bình thường không xem những cô gái khác ăn mặc như thế nào sao?” Ông trời ơi ngay cả học sinh tiểu học còn biết áo sơ mi và quần jean phải mặc thế nào, áo sơ mi phải bỏ vào trong quần.
“Xem làm gì! Có thời gian mà xem thì xem đàn ông không sướng hơn sao!”
Nghe Hứa Luật khí thế hùng hồn đáp lời, Cố Sênh không còn gì để nói.
“Được rồi! Cậu nhìn coi!”, Cố Sênh chỉnh sửa trang phục giúp cô, sau đó vỗ vào mông cô một cái, cảm giác thật đã.
Hứa Luật nhìn mình trong gương, giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Quần jean ôm sát đôi bàn chân thon dài, áo sơ mi bỏ vào trong quần jean lộ ra vòng eo thon gọn tinh tế.
Chỉ cần thay đổi đơn giản thế này đã biến đổi hoàn toàn phong cách trước đây của Hứa Luật.
“Ôi! Chị mặc trông đẹp quá!”
Cô nhân viên bán hàng bị Cố Sênh đuổi cổ ngay từ ban đầu không nhịn được thốt lên, ước ao có một khung xương nhỏ nhắn như Hứa Luật, nhanh nhẹn năng động.
Hứa Luật đứng trước gương nhìn một lúc lâu, con người quả nhiên chỉ cần thay đổi cách ăn mặc là trông khác hẳn, chính cô đây còn không nghĩ mình đẹp đến thế này.
Nhưng Cố Sênh vẫn chưa hài lòng: “Giày không hợp!”. Thân là một người phụ nữ thường xuyên đứng trên tòa thì không thể chịu đựng dù chỉ nửa điểm không hoàn mỹ.
Hứa Luật nhìn đôi giày thể thao trên chân mình: “Được mà … Tớ cảm thấy … Sặc! Nhìn kỹ lại hình như không hợp lắm thì phải.”
Không phải cô chưa từng đi giày cao gót, có điều hơn 20 năm trôi qua số lần đi giày cao gót chỉ đếm được trên đầu ngón tay. May là Cố Sênh thừa hiểu tính cô nên chỉ chọn cho cô đôi giày cao 3cm.
Cuối cùng, dưới sự chỉ đạo của Cố Sênh, Hứa Luật mua được ba cái quần, hai cái áo, hai cái váy, một chiếc áo khoác và hai đôi giày, tiêu mất toi nửa năm tiền lương của cô.
Thu hoạch không ít, hai cô gái túi lớn túi nhỏ rời đi, nhân viên bán hàng gương mặt tươi cười chào tạm biệt. Vừa bước khỏi cửa đã đụng phải một người không ngờ tới, gương mặt vốn dĩ vui vẻ của Hứa Luật bỗng tối xầm lại trong chớp mắt.
Hàn Tư Minh!
Tên ranh con này tại sao cũng ở thành phố Tân.
Hàn Tư Minh cũng không muốn đến thành phố Tân, nhưng ở thành phố Giang gây ra chuyện lớn như vậy, tuy rằng vụ kiện đã kết thúc thế nhưng giới truyền thông vẫn chĩa mũi về nhà họ Hàn, đặc biệt là bám đuôi hắn mãi không buông. Ba của hắn phải dựa vào quan hệ mới có thể chuyển hắn qua thành phố Tân tiếp tục việc học, và kẻ cầm đầu khiến hắn rơi vào tình huống mắc toi này không ai khác chính là nữ cảnh sát đang đứng trước mắt hắn đây!
“Aizza! Chúng ta thật có duyên đó thưa sếp!”
Hàn Tư Minh không nghĩ đến Hứa Luật cũng đến thành phố Tân.
Đụng độ Hàn Tư Minh ở đây Hứa Luật cũng rất bất ngờ. Hứa Luật nhìn bản mặt của hắn cố kìm nén kích động để không tung một cú đấm vào mặt hắn.
“Chúng ta đi thôi Sênh!”
“Quý cô đi vội vã như thế làm gì!”, Hàn Tư Minh chặn đường Hứa Luật, “Có duyên như vậy chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó vừa uống trà vừa cùng nhau dùng một bữa thật vui vẻ!”
Mới 14 tuổi Hàn Tư Minh đã trổ mã, những năm gần đây hắn chơi đùa đàn bà không ít từ nữ minh tinh màn bạc cho đến nữ sinh, người mẫu, thân hình bốc lửa, chỉ cần Hàn thiếu gia thích thì tất cả đều phải chịu khuất phục dưới bàn tay của hắn. Đương nhiên cũng không thiếu dạng nhân viên văn phòng, nữ tiếp viên hàng không, bác sĩ. Chỉ có điều nữ cảnh sát, hình như hắn chưa từng trải qua, không phải vì với không tới mà không lọt vào mắt xanh của hắn. Đối với hắn phụ nữ xấu mới đi làm cảnh sát, thêm vào đó tính tình còn thô lỗ, mạnh mẽ, thật không xứng với danh hiệu người đàn bà yếu đuội.
Nhưng cô cảnh sát Hứa này thì khác hẳn.
Chơi chán mấy loại phụ nữ xinh đẹp diễm lệ, Hàn Tư Minh muốn thay đổi khẩu vị, nữ cảnh viên, lại còn xinh đẹp như vậy, rất có tính khiêu chiến. Dưới con mắt nhiều năm chinh chiến tình trường của hắn, dưới lớp cảnh phục của cô gái cảnh sát nhỏ nhắn kia chính là một vóc dáng cực kỳ mê người.
Hàn Tư Minh: “Cảnh sát Hứa! Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm tôi rất nhiều, chúng ta có thể tìm một nơi nào đó nói chuyện một chút được không?”
“Chó khôn không cản đường.”
“Luật à, cậu nói như vậy không đúng rồi!”
Cố Sênh đứng ở bên cạnh, dáng người vốn đã cao gầy lại đi trên đôi giày cao gót 8cm, cộng thêm mấy năm làm luật sư lăn lộn trên tòa án, đã tôi luyện cho Cố Sênh một khí thế bức người, nơi nào có cô ta thì nơi đó cô ta chính là nữ vương.
Dù đang mở miệng mắng cái tên đầu đất này, nhưng Hứa Luật tự nhận thấy cô vẫn chưa rèn luyện được khí chất như nữ vương Cố Sênh đây. Một người phụ nữ với chiếc lưỡi của một luật sư thì dù đen cũng biến thành trắng, chết rồi cũng bắt cho sống lại.
Vì vậy, nghe nữ vương Cố Sênh nói những lời này, Hứa Luật mừng rỡ rời khỏi sàn diện, ôm cánh tay chuẩn bị xem trò hay.
|