Một Đêm, Một Ngày, Một Đời
|
|
Chương 5:
Hôm nay là đêm 30, ti vi bắt đầu từ tám giờ cũng đã phi thường náo nhiệt.
Nhìn từ cửa sổ, nhà nhà trong thành phố đều sáng đèn, gián giấy đỏ trước cửa, ko khí ngày tết tràn ngập.
Ta cúi đầu nhìn chén sủi cảo to trên mặt bàn, Cao Phi sẽ không cùng ta đón năm mới. Ngày hai mươi tám, hắn đã rời khỏi đây trở về với cha mẹ hắn. Hắn đem ta vứt bỏ, hắn cùng cha mẹ hắn đều coi ta như người ngoài. Đây là một trong những điều kiện hắn cùng ta kết hôn, ta không có biện pháp cự tuyệt, bởi vì cự tuyệt cũng có nghĩa là ta đời này bỏ lỡ hắn.
Hệ thống sưởi không có mở, đèn cũng không có bật, ta dựa vào ánh trăng nhìn chằm chằm bát sủi cảo bị ta nấu nát bét, canh cũng đã nguội, nhìn qua còn có chút khê.
Ta không mang giầy, đi chân trần có chút lạnh. Ta đem áo khoác của Cao Phi khoác lên người, co người lại ngồi trên ghế. Ta cầm lấy thìa bắt đầu tưởng tượng Cao Phi đang bên cạnh ta, đúng vậy hắn đang bên cạnh ta, hắn mặc áo sơ mi, quần thường màu xám tro, giày da tinh xảo, cười đến như tắm gió xuân. Sau đó trong tuyết bay toán loạn ôm lấy ta.
Trong TV, Triệu Bản Sơn biểu diễn tiểu phẩm “Không thiếu tiền”. Ta nghĩ ta thật sự không thiếu tiền, chính là quá nhiều tiền.
Ta đem chén sủi cảo kia ăn cho tới xong thì thôi, vừa vặn người chủ trì bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy…”
“Sáu, năm, bốn, ba, hai, một.” Ta ở trong lòng thầm đếm, sau đó nhìn nụ cười kỳ quái của Cao Phi trên tấm ảnh cưới phóng to nói: “Cao Phi, năm mới vui vẻ, ta yêu ngươi.”
Đây là lần cuối cùng ta cùng ngươi đón năm mới, cho dù ngươi không ở bên cạnh ta.
Khi tỉnh lại, ta có thể cảm nhận được hơi thở của Cao Phi. Ta cũng hướng hắn đòi một điều kiện, ít nhất đến ngày mùng 1, trước khi ta tỉnh xin ngươi trở lại, như vậy ta sẽ cảm giác mình ko đến mức quá đáng thương.
Xa cách ba ngày, ta rốt cục ngửi được mùi hương quen thuộc, lòng tràn đầy vui mừng, nhắm mắt lại cũng có thể bật cười. Ta đem mặt chôn đến trước ngực hắn: “Cao Phi, ta yêu ngươi.” Hắn giống như đã chán ghét câu nói này của ta. Đây là câu ta thường xuyên nói với hắn nhất. Hắn đem tay ta đang đặt trước ngực hắn đẩy ra, có lẽ là ngày mùng 1 nên hắn cũng ko muốn quá thô lỗ.
Ta giỏi nhất chính là được voi đòi tiên, không thích cùng hắn gần trong gang tắc mà biển trời cách mặt. Ta dùng sức hít vào hương vị trước ngực hắn, bởi hắn mệt mỏi trở về, trước ngực vẫn còn hương vị của bão tuyết, sạch sẽ mà mát lạnh, ta nói: “Tuyết lại rơi sao?”
Hắn ừm một tiếng. Ta nhớ đến tưởng tượng ngày hôm qua mình. Ta thấy hắn trong làn tuyết trắng tinh ôm lấy ta. Ta mở mắt, nhìn xuyên qua rèm cửa sổ, bên ngoài là bầu trời bao la, thật sự tuyết đã rơi. Trên cây, trên mặt đất, trên mái hiên, khắp nơi đều có tuyết.
“Ta thích tuyết rơi, từ nhỏ đã thích. Khi còn bé, bởi vì thân phận của cha và thân thể mình, ta rất ít ra ngoài. Ta cuối cùng dựa theo chuyện cổ tích tưởng tượng, một ngày nào đó sẽ có một vị hoàng tử tới cứu ta. Cao Phi, có lẽ ngươi không biết, ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi chính là người trong tưởng tượng của ta.”
Cao Phi hiển nhiên đã cực kỳ mệt mỏi, nói một câu: “Thế giới này không có đồng thoại, ai cũng không có năng lực làm chúa cứu thế.” Sau đó nằm xuống lật thân ngủ mất.
Ta nghĩ hắn tối qua cùng người nhà đón giao thừa có chút mệt, hơn nữa hôm nay lại trở về sớm như vậy. Ta không quấy rầy, xoay người đứng lên mặc quần áo. Ta dĩ nhiên hiểu được trên thế gian này ko có đồng thoại. Chỉ là, Cao Phi, không có đồng thoại, ngươi không phải là hoàng tử, ta vẫn như cũ yêu ngươi.
Mấy ngày này là những ngày ta và Cao Phi ở chung nhiều nhất. Mặc dù hắn bình thường đều ở trong thư phòng nhưng ta cuối cùng vẫn chẳng biết xấu hổ đi quấy rầy hắn, miệng ta lẩm bẩm gọi tên hắn, Cao Phi, Cao Phi đến cả trăm lần ngàn lần.
Cả thành phố đều nồng đậm ko khí vui vẻ. Năm mới bắt đầu, ta bởi vì được ở chung với Cao Phi mà vui sướng.
Thích nhất là thời gian Cao Phi đọc báo, hắn luôn nằm trên ghế quý phi, ung dung ko có chút nhiễm phong trần. Mà ta thích nằm trong ngực hắn, làm cho hắn ôm ta, đoạt lấy tờ báo của hắn.
Cao Phi cũng có phản ứng lại. Thế nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng. Có một số việc chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn nên hắn cũng lười cùng ta so đo. Trước sau như một là thái độ lạnh nhạt, thờ ơ, lạnh nhạt, ko cười cũng ko giận.
Còn ta lúc thì sờ bàn tay hắn, lúc thì sờ khuôn mặt hắn giống như luôn xem không đủ hắn, sờ không đủ hắn. Ta cầm ngón tay trắng nõn thon dài của hắn xẹt qua môi mình. Ta giống như bắt được bảo bối trân quý nhất trên giới này cất giấu đi. Ánh mắt ta xuyên qua ngực hắn, ngón tay từng chút từng chút tách nút áo của hắn. Tờ báo sớm đã bị ta bỏ qua một bên.
Cao Phi ko thích ta như vậy. Có khi hắn đáp ứng ta, thuận theo ý ta ân ái ở trên ghế. Cũng có khi hắn ko để ý tới ta, mặc kệ ta có làm gì hắn vẫn một mình ung dung. Nhưng hắn luôn bày ra bộ mặt chán ghét ta bởi hắn luôn ko quên được trong đêm tân hôn ta dùng được với hắn. Hắn luôn nói, Hà Du Cẩn, ngươi là loại người chỉ biết đến bản thân mình. Trong mắt hắn, ta là một đại tiểu thư ko biết phân biệt tốt xấu sai trái, luôn làm xằng làm bậy. Loại ánh mắt khinh thường này hắn dành cho những kẻ có tiền có thế như ta. Ta ko những hiểu được mà còn có thể khoan dung cho hắn.
Chúng ta ân ái không sử dụng bao cao su. Cao Phi nghĩ rằng ta sử dụng phương pháp tránh thai. Kỳ thực ta ko có dùng. Trước khi kết hôn, ta trong lòng mừng rỡ chạy tới bệnh viện làm rất nhiều kiểm tra phụ khoa, ta hi vọng có thể sinh cho Cao Phi một đứa con. Đây là phương pháp tốt nhất ta có thể giữ lại hắn bên cạnh mình. Ta ép hắn kết hôn cùng ta, sau khi ta chết hắn có thể lập tức quên ta, như chưa từng gặp qua ngươi như ta. Nhưng nếu như ta có một đứa con, Cao Phi cả đời này nhất định sẽ ko quên ta.
Chính là ta ko có vận khí này.
Bác sĩ giống như quan tòa tuyên án tử hình đối với kẻ phạm tội, thiết diện vô tư nói, ta đời này không có tư cách làm mẹ.
Thời điểm cao trào, ta vẫn gọi tên Cao Phi, nói yêu hắn.
Cao Phi ở trên người ta khẽ thở dốc một hồi liền muốn bứt ra, ta kẹp chặt hai chân, ko muốn cho hắn đi ra. Trải qua một hồi vận động, Cao Phi cũng không còn bao nhiêu khí lực cùng ta giãy dụa, chỉ là cau mày nhìn ta.
Ta ngón tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt hắn, giống như lần cuối cùng thấy hắn, nghiêm túc nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi, ngươi biết không?” Sau khi nói xong ta liền khóc, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt khóe mắt.
Ta nói nhiều lần ta yêu hắn như vậy, nhưng có hay không một lần lòng hắn chân chính nghe được.
Sau đó càng khóc càng lớn, càng đau khổ càng mệt mỏi, cuối cùng vẫn là buông hai chân ra, đem thân mình dời đi, để cho hắn trượt ra từ bên trong cơ thể của ta. Rốt cuộc vô cùng mệt mỏi liền ngủ mất.
|
[Chương 6: Di chúc của ta, ta yêu ngươi]
Ngày ba tháng ba
Năm nay mùa xuân tựa hồ tới đặc biệt sớm. Thân thể ngày càng sa sút nên ta nhất định phải làm cho xong cái chuyện mà mỗi người có tiền đều phải làm, hơn nữa nhất định phải làm tốt - - viết di chúc.
Ta không muốn viết di chúc, trên mặt di chúc của ta chỉ có năm chữ, đó chính là, Cao Phi, ta yêu ngươi. Ta nghĩ ta sẽ là người duy nhất trên thế giới viết di chúc như vậy.
Ta nghĩ sau khi ta chết đây là cách duy nhất có thể thay ta nói dùm với Cao Phi, ta yêu hắn.
Chính là ta vẫn phải xử lý đống di sản khổng lồ của cha ta để lại. Bất kể là tiền hay những tài sản khác đều vô số. Ta không biết di sản của ta cụ thể có bao nhiêu, nhưng nếu như thật suy nghĩ một chút, nói ko chừng ta chính là người giàu nhất thành phố A.
Ta đem công ty của cha giao toàn bộ cho một người trẻ tuổi trước đây cha đã đào tạo cất nhắc, hắn họ Sở tên Vân, là người trong ngàn ngươi mà cha sau khi biết được bệnh của ta vốn định chọn làm con rể.
Hắn cầm cái hiệp nghị kia nhưng lại không chịu tiếp nhận, ta đã cực kỳ mệt mỏi, không muốn nhiều lời. Hắn là người chính trực, có lẽ nếu ko có Cao Phi ta thật sự sẽ kết hôn với hắn.
Ta nói cho hắn biết: "Đây không phải là một khoản tiền phi nghĩa, sau khi ngươi cầm sẽ phải lao lực tâm tư quản lý. Nhất cử nhất động đều phải cân nhắc suy nghĩ, ngươi ko bao giờ là ngươi nữa mà là người phụ trách tập đoàn này. Một khi xảy ra chuyện gì, ngươi phải là người đứng mũi chịu sào. Nếu như dính đến pháp luật, ngươi còn phải gánh chịu trách nhiệm trước luật pháp. Ta cũng không cho rằng ngươi buôn bán lời." Ta tin tưởng người có số tiền kia không phải là người áo cơm không lo, mà là người phải bán đứt tự do của mình. Ta bỏ qua số tiền đó, tin tưởng ta đã có thể sống nhẹ nhàng.
Ta cũng lo cho cô nhi viện đầy đủ tài chính, hơn nữa chỉ dựa vào một mình ta thì ko ổn, cô nhi viện là một tổ chức từ thiện của xã hội, cũng cần ở bên ngoài tìm kiếm những đơn vị có lòng nhân ái. Nó là do ta sáng lập, nhưng cũng sớm đã độc lập với ta.
Còn dư lại chính là hai căn biệt thự, một căn là khi cha ta còn sống ở, chỗ đó rất lớn. Còn một căn chính là nơi hiện tại ta và Cao Phi ở, một nơi ta đã hao hết tâm tư nhưng vẫn ko có hơi ấm nào của gia đình.
Ta cảm thấy đem chỗ ở của cha ta cho cha mẹ Cao Phi, mặc kệ họ xử lý thế nào, cho thuê cũng tốt, bán cũng tốt, về sau sẽ bảo đảm cho họ áo cơm không lo, ít nhất đây là chút tâm ý cuối cùng của người làm con dâu như ta.
Chỗ ở của ta hiện tại, ta luyến tiếc ko muốn cấp cho bất cứ kẻ nào, dù cho nơi đó lạnh như băng nhưng là nơi có những kỷ niệm của ta và Cao Phi. Ta chỉ muốn để cho Cao Phi, nhưng ta biết rõ tính tình hắn, người kiêu ngạo như vậy chắc chắn một mảnh cũng ko muốn. Cho nên, ta giữ lại nó, mặc cho nó bị gió thổi nắng phơi, xem như nó chứng kiến cho ta đoạn tình cảm này.
Ta đi siêu thị mua rất nhiều thứ, quyết định đến thăm cha mẹ chồng.
Kết hôn hai năm ta chỉ thấy bọn họ hai lần, lần thứ nhất khi cha ta thả bọn họ ra, lần thứ hai là ở hôn lễ của ta cùng Cao Phi. Hai lần bọn họ nhìn thấy ta đều là nơm nớp lo sợ, giống như là chuột nhìn thấy mèo, yêu tinh gặp phải Tôn Ngộ Không.
Ta đứng trước cửa cố gắng hết sức điều hòa tâm tình của mình, trong lòng nói, Hà Du Cẩn, cố gắng lên, hảo hảo mìm cười.
Ta tháo giày, mỉm cười bước vào, thanh âm vang dội hướng bên trong kêu: "Cha, mẹ. Con tới thăm hai người."
Ta tin tưởng thanh âm của ta vượt qua bảy mươi đê-xi-ben, bởi vì cha mẹ chồng ta đều sợ hãi. Cha chồng ta tay đang cầm kính lão dừng lại giữa ko trung, hồi lâu ko động. Ta cười hì hì đi vào, ngồi xổm xuống cầm kính đeo lên cho ông, "Ha ha, cha muốn xem báo sao?", sau đó thực hòa nhã đem tờ báo trên bàn đưa đến.
Ta xoay người hướng mẹ chồng nói: "Mẹ, con mua cho hai người rất nhiều thứ, con sẽ để vào trong tủ lạnh."
Ta như một người con dâu bình thường, hoàn toàn ko để ý nhị lão kinh ngạc, ta sắm vai một người con dâu nhu thuận.
Ta nhét đầy mọi thứ vào tủ lạnh, sau đó lại đi làm vệ sinh. Ta một buổi sáng cùng một buổi chiều làm cho nhà bọn họ ko nhiễm một hạt bụi. Cho tới bây giờ ta cũng không biết mình có thể làm nhiều việc như vậy. Ta tỉ mỉ lau khắp sàn nhà, đem toàn bộ quần áo giặt xong, ta thậm chí còn xuống bếp làm năm món ăn.
Ta bưng chén cơm mỉm cười nhìn bọn họ, thời điểm ta cười rộ lên kỳ thực rất đẹp mắt, cha mẹ già cũng rất thích.
Lúc ăn cơm tối, ta thậm còn chuẩn bị nước nóng cho cha chồng rửa chân, ta đem một chiếc chậu nhỏ, trên tay cầm khăn lông nói với cha Cao Phi: "Cha, con rửa chân cho người."
Cha chồng ta nhìn mẹ chồng, mẹ chồng ta lại nhìn ta, muốn biết ta có tâm địa gian xảo gì, bởi vì năm đó với thủ đoạn để có được Cao Phi của ta, bọn họ vẫn cảm thấy sợ.
Cha chồng đã lớn tuổi, hơn nữa bởi vì ngồi nhiều lâu ngày nên thần kinh cảm giác bị thoái hóa, trời lại lạnh, ta sợ ko nhiệt độ ko đủ nên chuẩn bị nước rất nóng. Ta từng chút từng chút rửa chân cho ông, nghĩ thầm, người này cho ta Cao Phi ta yêu nhất, ta rất cảm kích. Nhưng là vì liên quan đến ta ông chịu ko ít khổ cực, ta thấy thẹn với ông.
Đại khái là bọn họ cũng không chịu được ta thần kinh thất thường như vậy liền gọi điện thoại cho Cao Phi. Cao Phi vừa vào cửa liền tức giận ngất trời.
Ta vừa định nói, "Vừa vặn, Cao Phi, chúng ta người một nhà cùng nhau ngồi một chút đi." liền bị hắn kéo đi ra ngoài.
Đúng, ko phải là dắt đi mà là kéo đi, lôi đi, đem ta ẩy vào trong xe làm đầu ta đập vào trên ghế. Ta còn chưa kịp phản ứng, Cao Phi đã lái xe rời đi.
Hắn mở miệng: "Hà Du Cẩn, ngươi phát bệnh thần kinh?"
"Ta không có điên." Ta sờ sờ cái gáy, rất đau. Cao Phi, ngươi là đồ tồi.
"Vậy ngươi không có chuyện làm đi quấy rối cha mẹ ta?" Hắn trợn mắt với ta, hai mắt đỏ bừng. Trong trí nhớ của ta Cao Phi chưa từng như vậy, hắn luôn luôn nho nhã, sẽ không động thủ với nữ nhân, dù cho hận ta cũng sẽ không đả kích ngấm ngầm hay công khai. Hôm nay biểu hiện của hắn thực đã làm thay đổi suy nghĩ của ta.
"Ta không có quấy rầy, Cao Phi, ta là yêu thích bọn họ." Ta giải thích.
Hắn bị từ 'yêu thích' của ta làm cho nghiến răng nghiến lợi, cắn răng nói: "Hà Du Cẩn, ta thực thay người bị ngươi yêu thích cảm thấy bi ai. Nếu như mỗi người cũng giống như ngươi, như vậy trên thế giới này yêu thích vốn là một loại tội ác. Ngươi rốt cuộc có biết hay không người bị ngươi yêu thích phải trả giá lớn như thế nào để gánh chịu yêu thích của ngươi?!" Hắn cơ hồ là gầm thét, như một con sư tử nguy hiểm nổi giận.
Ta cắn răng, không còn lời nào để nói, đúng vậy, Cao Phi nói không sai. Bởi vì ta, một năm kia, bọn bắt cóc làm cho cha chồng ta trong quá trình chạy trốn té ngã gãy một chân, từ đó phải ngồi xe lăn sống qua ngày.
Là ta có tội, ta đến nay vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay khi ta nắm một chân bị gãy của cha chồng, đó là lần đầu tiên ta đụng vào. Thần kinh ở chân lâu ngày đã thoái hóa, da thịt đã héo rút, một chân cong vẹo, nhìn như chân bó của nữ nhân xã hội cũ, khô héo như một cái cây già. Ta biết rõ tội của ta ko thể tha thứ. Nhưng ta cũng không phải cố ý. Ta cũng không biết sự tình sẽ như vậy, "Cao Phi, đối với tổn thương năm đó, ta không phải cố ý."
"Đúng, ngươi không phải cố ý!!! Nhưng bọn họ vẫn sợ ngươi ko phải sao? Ta cũng cố hết sức tránh cho ngươi tiếp xúc với họ thế nhưng hôm nay ngươi... Ta ko hiểu ngươi đến tìm họ làm gì. Ngươi có đầu óc hay ko? Ngươi vốn chính là ngu ngốc." Cao Phi chất vấn ta, có lý có cứ, ta á khẩu ko trả lời được, ta ngồi yên tại chỗ, đầu bắt đầu đau, tầm mắt biến thành mơ hồ.
Ta muốn nói xin lỗi, Cao Phi thật sự xin lỗi, đối với hắn cùng người nhà của hắn, đối với hắn ta cho tới bây giờ đều ko keo kiệt những thứ này. Thế nhưng ta nghĩ đến chính mình lại cảm thấy ủy khuất. Ta ko còn sống được bao lâu nữa. Đúng là ta dùng trăm phương ngàn kế để lấy được người mình yêu, nhưng người đó ko yêu ta, ko nói yêu ta. Cho dù là biểu hiện một chút trìu mến của nam nhân đối với nữ nhân cũng ko. Hắn hận ta sâu tận xương tủy, nhưng ta yêu hắn đến khắc sâu vào tâm khảm, yêu hơn cả bản thân mình nên ta mới muốn gần gũi với người nhà của hắn, mới muốn làm cho cha mẹ của hắn cảm thấy có một người con dâu thật tốt.
Thế nhưng bên tai ta là lời trách mắng của Cao Phi, đầu ta rất đau, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn ko còn cảm giác gì, ta nghe thấy mình nghẹn ngào nói: "Cao Phi, không nên mắng ta như vậy, ta sợ ngươi về sau sẽ hối hận!"
|
[Chương 7: Cao Phi, trở về]
Ta không biết ta ngủ bao lâu, lúc ta thức dậy đã nằm trên giường, may mắn là Cao Phi không mặc kệ đem ta ném ở trong xe.
Ta đầu óc mơ mơ màng màng rời giường, phản ứng đầu tiên là tìm thuốc uống. Trực tiếp mở nắp ra, không có nước uống, ta trực tiếp nuốt xuống.
Kỳ thật thuốc của ta rất dễ tìm, không cất giấu như những đồ gia truyền. Ta để thuốc trong tủ đầu giường, khom lưng mở ngăn kéo thứ nhất là có thể thấy. Ngăn kéo được sắp xếp nghiêm chỉnh. Tâm lý của ta có chút kỳ quái, một mặt ko hi vọng Cao Phi tìm được, nhưng mặt khác lại hi vọng hắn tìm được. Như vậy ít nhất chứng minh hắn quan tâm ta, ta vùng vẫy đấu tranh giữa hai ý nghĩ. Nhưng thời gian qua đi, ta biết ko cần phải suy nghĩ nữa, Cao Phi sẽ ko phát hiện ra, hắn chưa bao giờ động tay đến bất kỳ vật gì của ta.
Không có đánh răng, lại không uống nước, sau khi uống thuốc miệng rất khó chịu.
Ta xuống giường rửa mặt, sau đó tìm Cao Phi, tìm khắp nhà mới nhớ ra, giờ này Cao Phi chắc đã đi làm.
Chỉ là đến lúc tan làm Cao Phi cũng không trở về.
Ta lấy điện thoại, trong lòng như có lửa đốt, ta không biết Cao Phi có phải hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Điện thoại một hồi rồi lại một hồi đổ chuông, cuối cùng như thường lệ đến hồi chuông thứ mười liền thông.
"Cao Phi, ngươi đang ở đâu? Vì sao chưa về nhà?" Ta vội vàng hỏi những điều trong lòng suy nghĩ, hận giờ khắc này ko thể ở bên cạnh hắn.
Cao Phi hiển nhiên bực mình, thanh âm chán ghét: "Ta khi nào thì nói qua cho ngươi ta về nhà?"
Ta đang muốn nói thì đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ: "Phi, làm sao ngươi ở đây?"
Ta không cần suy đoán cũng biết giọng nữ kia là ai, người yêu đầu tiên của Cao Phi, người ta bỏ bao công sức để chia rẽ. Nhưng ta biết rõ đây ko phải thời điểm để so đo, ta sẽ không giống trong phim truyền hình thường diễn, ba một tiếng cúp điện thoại, ta lựa chọn không nghe thấy, vẫn như cũ hảo ngôn hảo ngữ giải thích với Cao Phi.
Nhưng ta làm sao lại quên, ta nguyện ý tiếp tục, không có nghĩa là đối phương cũng nguyện ý, Cao Phi ba một tiếng cúp điện thoại. Sau đó nửa tháng chưa có về nhà.
Ta nắm điện thoại, vùi mình trên ghế sa lon nhìn xem bóng đêm từng chút từng chút bao phủ xuống. Ánh nắng chiều lập tức bị bóng tối vô biên thay thế.
Ta ở trong lòng la to, Cao Phi, trở về. Trở về, Cao Phi.
Chính là bao nhiêu lần vẫn chỉ có bóng dáng của ta.
Ngày năm tháng tư.
Năm nay thanh minh so với năm ngoái tốt hơn, nhớ rõ năm ngoái thời điểm đi tảo mộ cha, mưa rơi lác đác.
Người tảo mộ rất nhiều, nhưng trước mộ cha ta lại thê lương, vắng lặng. Ta không có mang hoa cúc, mà là mang theo hoa hướng dương lúc tiền sinh cha thích nhất.
Ta đem hoa để lên rồi quét dọn mộ.
Ta quét dọn rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, ta nghĩ giúp cha một lần thực tốt. Có lẽ sang năm ta sẽ cùng cha đồng dạng chôn sâu dưới đất.
Lần đó, ta cũng đưa ra một điều kiện với Sở Vân, ta hi vọng hắn hàng năm có thể tới quét dọn mộ cho cha ta một lần, mặc kệ hắn là đại phú hay là nghèo túng bần cùng.
Chưa ra khỏi khu mộ, điện thoại di động của ta liền vang lên. Ta cầm máy vừa nhìn chính là Cao Phi. Ta mừng rỡ mở ra, nghĩ thầm Cao Phi cuối cùng cũng để ý tới ta. Nhưng là vừa mở điện thoại ta mới biết được cái gì gọi là trời sập.
Ta vội vã muốn chạy tới công ty của Cao nhưng còn chưa ra khỏi khu mộ, ta liền ngất xỉu ngã trên mặt đất.
|
[Chương 8: Ngươi có thể thử một lần]
Ta nhớ được ta đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ dường như Cao Phi trở về nói tha thứ cho ta. Thế nhưng ta vừa bước vào giấc mơ đều phát hiện tất cả đều là ảo ảnh, Cao Phi biến mất ko thấy. Hắn vẫn ko tha thứ cho ta.
Ta bỗng chốc bị dọa chết, vén chăn lên ta liền xuống đất: "Cao Phi." Hắn ở nơi nào, ta muốn thấy hắn, ta lấy điện thoại di động ra gọi một lần lại một lẫn nữa để xác thực tin tức, Cao Phi nói hắn được sắp xếp đi tỉnh khác nhậm chức trong hai năm.
Ta không để ý hình tượng của mình vọt chạy ra ngoài, kinh động đến bác sĩ và y tá.
Có người khuyên bảo ta: "Tiểu thư, thân thể ngươi không tốt, không thể lập tức xuất viện. Tiếp theo chúng ta còn nhất định phải làm một loạt kiểm tra, xin ngươi phối hợp đồng thời thông báo cho người nhà để chúng ta tiến hành trị liệu."
Đầu óc ta trống rỗng, nàng nói muốn người nhà, nếu như mất đi Cao Phi ta còn người nhà sao? Hiện tại chuyện duy nhất ta muốn làm là tìm Cao Phi trở về, nếu thực sự ta đã làm sai điều gì ta sẽ sửa đổi. Nếu hắn ko hi vọng ta gặp cha mẹ hắn, như vậy từ nay về sau sẽ ko gặp nữa, huống chi ta vốn chỉ định gặp một lần.
Ta lao thẳng về phía cửa bệnh viện, đi tới bên dưới công ty của Cao Phi, ta run rẩy cầm di động gọi cho hắn, nói ta đang đứng dưới chờ hắn, Cao Phi có một chút không vui. Nhưng ta tuyên bố sẽ uy hiếp người khác, hắn mới đáp ứng ta xuống dưới.
Ta tìm một quán cà phê gần đó gọi một ly đồ uống lạnh ngồi xuống, ta cần tỉnh táo, cần suy nghĩ một chút lát nữa nói sao cùng Cao Phi, như thế nào có thể làm cho hắn hồi tâm chuyển ý. Ta biết rõ ta rất nhếch nhác, vì tảo mộ, ta một thân quần áo đen, vì ngã xuống đất ngất đi nên trên quần áo đen còn dính bùn đất, ta ngủ mấy giờ trong bệnh viện, đầu tóc cũng rối bù.
Ta cảm giác được ánh mắt khác thường của nhân viên phục vụ, ta cố gắng hết sức sửa sang lại vẻ ngoài của mình. Đồ uống còn chưa uống xong thì Cao Phi đã đến.
Lâu như vậy không gặp hắn, một khắc nhìn thấy hắn đi về phía ta, ta đã khóc. Nước mắt chảy xuống, ko có khăn giấy ta liền lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, khẩn trương hỏi: "Công ty phái ngươi đi tỉnh khác nhậm chức?"
"Ân." Cao Phi gọi một ly nước chanh, ngồi xuống đối diện ta.
"Đi liền hai năm?"
"Phải” Cao Phi không có chút gì do dự. Trong lòng ta bỗng luống cuống, lời nói có chút hoảng, "Nàng cũng vậy sao?"
Cao Phi nghe vậy nhìn ta thật lâu, cuối cùng nét mặt thay đổi nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách hỏi lời này sao?"
Ta không nói, hốc mắt có chút nước đảo quanh. Ta tiếp tục uống đồ uống lạnh, có lẽ Cao Phi ko quen nhìn bộ dạng đáng thương của ta nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ ở bên ngoài thay ngươi thủ thân như ngọc, hai năm sau cũng sẽ trở lại. Hôn nhân của chúng ta không có bất cứ uy hiếp gì, ta sẽ kéo dài nó cho đến ngày nào đó ngươi chết đi."
"Ta cũng không phải là ý này, Cao Phi, ta hi vọng ngươi hoãn lại nửa năm."
"Ngươi cảm thấy ta chủ động xin đi?" Hắn chất vấn ta. Trái lại ta không nói gì, tiếp tục uống đồ uống lạnh, thẳng đến khi thanh âm của Cao Phi vang lên từ phía trên đỉnh đầu ta.
"Cho ta lý do, Hà Du Cẩn, cho ta lý do để từ chối." Hắn giống như rất nghiêm túc, ta moi hết ruột gan, chính là cạo ruột cạo gan ta cũng chỉ có một lý do.
"Cao Phi, ngươi biết ta yêu ngươi." Ta nghe thấy mình rầu rĩ nói.
Cao Phi tại đó nhìn ta hồi lâu nói: "Ta biết rõ, từ ngày kết hôn liền biết, đúng là như vậy thì thế nào?"
Đã vào giờ làm việc, nói xong hắn xoay người đi.
Ta ngồi ở chỗ cũ, cho đến khi Cao Phi biến mất trong tầm mắt ta, ta mới như người trong mơ tỉnh lại, nhảy dựng lên đuổi theo.
Ta đuổi theo hắn đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, ta nắm lấy cánh tay của hắn, móng tay đâm vào trong da thịt nhưng thanh âm lại lí nhí: "Cao Phi, hôm nay là thanh minh." Ngày hôm nay rất bi thương, ngươi không được để cho ta quá bi thảm.
Cao Phi nhìn ta, biết ta còn muốn nói điều gì đó.
"Hôm nay là tiết thanh minh đầu tiên của cha ta, Cao Phi, trừ cha ra, ngươi là người nhà duy nhất của ta." Cho nên, chỉ cần nửa năm mà thôi, nửa năm đối với thân thể một người khỏe mạnh mà nói ko đáng kể chút nào. Nhưng lại là thời gian cuối cùng của ta, chết kỳ thật cũng không sợ hãi, nhưng sợ hãi là một mình đối diện với cái chết.
Ta cố gắng sắp xếp từ ngữ, hy vọng có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình, "Ta chỉ muốn ngươi hoãn lại nửa năm mà thôi."
Cao Phi tựa hồ không muốn cùng ta thảo luận vấn đề này, hắn dứt khỏi tay ta sải bước băng qua phía trước. Ta nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, cảm giác vô lực kéo tới, vì thế tâm tính đại tiểu thư của ta phát tác.
Ta nói: "Ngươi biết ta có tiền có thế, ta có rất nhiều thủ đoạn làm ngươi hủy bỏ hành trình này." Cao Phi bị ta làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lộ gân xanh nhìn ta: "Ngươi có thể thử một lần, Hà Du Cẩn, để xem ngươi còn có cái gì có thể uy hiếp được ta?"
Nói xong hắn xoay người giận dữ rời đi, căn bản không có chú ý tới đèn giao thông vừa vặn chuyển sang màu xanh.
Thời điểm ta hiểu rõ chuyện gì phát sinh, thân mình bị một loại vật nặng đụng vào thật mạnh, sau đó ta bị văng lên, ta nhìn thấy khắp nơi đều là máu.
|
[Chương 9: Cho nên bản năng có đôi khi là đáng xấu hổ]
Ta là người tham sống sợ chết. Điểm này ta ko ngại thú nhận.
Ta vẫn thực nhát gan, nhớ rõ ngày đó ở nhà trẻ có tiểu bằng hữu đoạt đồ chơi của ta, ta ngay cả thở mạnh cũng ko dám. Ngủ trưa bọn họ làm ấm ĩ nhưng lại để ta chịu tiếng xấu thay người khác, ta đều luôn cam tâm tình nguyện tiếp nhận. Gặp được Cao Phi là lần thứ nhất cũng là duy nhất ta dũng cảm, dũng cảm ko từ bất cứ thủ đoạn nào.
Sau khi gả cho Cao Phi, ta đếm đầu ngón tay sống qua ngày. Ta không chấp nhận trị liệu không có nghĩa là ta ko sợ chết, ngược lại càng thêm sợ hãi, ta sợ hãi ta trị liệu không tốt, mới lên bàn mổ sẽ gặp bất trắc, hoặc là thời điểm ta tiếp thu trị liệu tóc trên đầu sẽ rụng sạch, trở nên vô cùng xấu xí.
Tóm lại, ta không dám đánh đánh cuộc bất cứ điều gì, nhất là dùng cuộc sống được ở bên cạnh Cao Phi để đánh cuộc.
Thế nhưng lúc này đây, ta lại vô cùng hi vọng mình chết đi, như vậy, ít nhất Cao Phi về sau sẽ nhớ rõ có một người đã từng liều chết cứu hắn, món nợ sinh mạng này hắn không thể quên được.
Chỉ là ý thức ngoan cường như thế nào, thân thể thời khắc này lại vẫn ngoan cố, cho nên bản năng có đôi khi là đáng xấu hổ.
Ta mở mắt ra là buổi sáng một ngày nào đó, ánh nắng tươi sáng, ta không biết đã là thời gian nào, ta nhìn thấy trên bệ cửa sổ mấy con chim sẻ từng bước từng bước nhảy nhót. Ta giật giật thân thể, toàn thân đau đớn.
Đến giờ kiểm tra y tá phát hiện ta đã tỉnh liền gọi bác sĩ tới, hắn mặc quần áo màu trắng, Cao Phi theo ở phía sau.
"Ngươi rất may mắn, nhưng cũng là bất hạnh."
Ta gật gật đầu, ta vốn là một người có bệnh nặng, xảy ra tai nạn xe cộ còn có thể còn sống sót, thật sự là một kỳ tích. Chỉ là, không may, sinh mạng ta vốn ngắn ngủi, cũng ko thể kéo dài được bao lâu nữa.
Hắn làm một loạt kiểm tra cho ta, vừa hỏi vừa viết vào tờ khai: "Có bác sĩ chuyên môn chủ trị chứ?"
Ta gật gật đầu, ko tính là bác sĩ chủ trị, ta chỉ lấy thuốc ở đó.
"Lát nói nữa nói cho chúng ta biết phương thức liên lạc." Nói rồi nhìn thoáng qua Cao Phi. "Chồng ngươi cũng ko biết phương thức liên lạc. Chúng ta muốn liên lạc với hắn."
Bác sĩ rời đi, y tá cũng đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người.
Ta không biết ta đã hôn mê vài ngày. Cao Phi vẫn mặc bộ quần áo hôm tiết thanh minh đó, có chút lôi thôi, tay áo đã có chút nhăn, hắn trừng mắt nhìn ta, mắt tràn đầy tia máu.
Ta muốn nói chuyện, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, vạn bất đắc dĩ đành phải lựa chọn trầm mặc.
Thời điểm y ta đến tiêm thuốc, ta nói với nàng ta đói bụng, muốn ăn cháo táo đỏ, muốn rất nhiều.
Y tá kỳ quái nhìn Cao Phi một cái nói: "Người nhà chăm sóc bệnh nhân như thế nào? Ngay cả bệnh nhân đói bụng cũng không biết?" Lại nhìn ta một chút: "Hiện tại còn chưa đi mua cháo?" Ta trợn tròn mắt nhìn y tá, nghĩ đến hung phạm.
Cao Phi có lẽ đi ra ngoài mua cháo.
Ta tràn đầy mong chờ, lại ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh lại trời đã tối rồi, trên ngăn tủ có hộp giữ nhiệt, Cao Phi ngồi trên ghế sô pha, hai chân cao to, vùi đầu giữa hai chân, vô cùng ưu nhã. Ta nhịn đau mở hộp giữ nhiệt múc từng muỗng từng muỗng một ăn. Đang ăn được một nửa, Cao Phi tỉnh lại, ánh mắt ngưng tụ, thẳng tắp nhìn ta.
Ta thấy ánh mắt này trong lòng sợ hãi, để giảm bớt lúng túng đem tay đưa đến giữa không trung nói: "Ngươi có muốn ăn không?" Đây là câu đầu tiên sau khi tỉnh lại ta nói với hắn. Cao Phi không nói, nhìn ta một cái, cúi đầu, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Sáng ngày thứ hai thấy hắn hắn đã đổi quần áo. Ta nghĩ hắn là trở về tắm rửa.
Ta hỏi y tá, ta ngủ bao nhiêu ngày, y tá nói, ba ngày ba đêm. Còn nói buổi tối hôm đó phẫu thuật trong mấy tiếng đồng hồ, tuy rằng khắp người đều bị thương nhưng ko ảnh hưởng đến những bộ phận quan trọng.
Ta ý bảo biết rồi. Y tá đi ra ngoài.
Thế giới này ta ghét nhất phải nằm viện, ngoại thương của ta đã ko có gì nghiêm trọng, có thể đi lại được nên ta quyết định trở về nhà.
Hơn nữa ta nằm viện quá mức thê lương, không có bằng hữu, ngay cả người tới thăm hỏi cũng ko có. Nhưng có thể công ty Cao Phi biết, sau khi tỉnh lại ngày thứ ba, có một đống bạn đồng nghiệp của hắn đến thăm ta, điều này làm cho ta rất hâm mộ, đồng thời lại nghĩ tới Lan Lan, người đã từng là bằng hữu duy nhất của ta.
Trong những người đến có người đã đưa Cao Phi về nhà hôm sinh nhật hắn, ta cao hứng nhìn hắn, hắn gọi ta chị dâu, ta đối với hắn cười, vết thương ở miệng rất đau nhưng ta cam tâm tình nguyện.
Còn có một nữ nhân, kỳ thật ta cả đời này cũng không hi vọng nhìn thấy nàng, bộ dạng nàng bình thường, ít nhất ta cảm thấy thế. Nàng còn cảm thấy mình là người rất biết quan tâm, trước mặt ta phân phó Cao Phi mang hành lý của ta ra ngoài.
Ta không biết Cao Phi có phải vẫn giận ta hay không nhưng hắn rất ít nói chuyện với ta, thường thường một mình ngẩn người, hoặc là nhìn ta ngẩn người.
Ta muốn xuất viện, bác sĩ cũng ko ngăn được ta, trị liệu là phải do bệnh nhân tự nguyện, ngươi cũng ko thể ép ta.
Ta đem một rương lớn thuốc về, bày đặt vô cùng chỉnh tề trên tủ đầu giường.
Thời điểm ta làm việc này, nét mặt Cao Phi nhìn ta có chút kỳ quái.
Ta vỗ vỗ tay, cười hì hì đối với Cao Phi nói: "Vẫn là ở nhà tốt." Sau đó còn nói: "Ta đi nấu cơm." Đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, chỉ là mới cầm nồi trên tay đã bị đoạt đi, xoay người liền nhìn thấy Cao Phi đứng ở đó, toàn thân nghiêm nghị, bộ dạng kiên định, nhíu mày giống như rất mệt mỏi. "Bác sĩ dặn gì ngươi đã quên? Trở về phòng."
Ta cười: "Lời của bác sĩ có thể tương đương với khuôn vàng thước ngọc sao? Nhiều lúc ta ko nghe lời của hắn cũng ko có chuyện gì, ta liền nấu cơm, chẳng lẽ ngươi ko đói bụng?" "Ta sẽ gọi bên ngoài." Thời điểm ta còn muốn nói Cao Phi đã cất cái nồi đi. Ta đành phải hậm hực trở về phòng.
Buổi tối lúc ngủ, Cao Phi còn không trở về phòng, trước đây tình huống như thế ta sẽ mặt dày mặt dạn kéo hắn vào ngủ. Nhưng là từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, ta không dám. Như mọi người biết, hắn rất ít nói chuyện với ta, cho dù ta chủ động tìm hắn, hắn cũng sẽ im lặng, nửa ngày không biết đang suy nghĩ gì.
Ta uống thuốc nằm ở trên giường đếm cừu non, một con, hai con, cho đến khi bọn chúng đều biến thành khuôn mặt Cao Phi.
Ta cũng không biết Cao xử lý lệnh điều động như thế nào, hắn là nhân viên cơ quan quốc gia, không thể tùy ý kháng cự chỉ thị.
Chỉ là, Cao Phi lúc này đây ta là vì ngươi bị thương. Xin ngươi nhất định cần phải nhớ kỹ được không?
|