Một Đêm, Một Ngày, Một Đời
|
|
[Chương 20: Phá thai]
Tháng mười sương giá bắt đầu hạ xuống thành phố A, mưa phùn xen lẫn sương trắng, ko khí lạnh mông lung mà thánh thót, vòng quanh đường nhỏ đến những đầu hẻm, quanh ngươi có thể trông thấy những dấu ẩm ướt trên quần áo, có người còn có thể cảm giác được hơi thở ẩm ướt.
Nhưng điều này cũng ko gây trở ngại cho những người thích dậy sớm, tỷ như ông lão cầm chiếc radio cũ kỹ vừa chạy chậm vừa nghe truyền thanh, tỷ như những người mặc đồ thể thao nhẹ nhàng khoan khoái ở vườn hoa, hoặc là những người đánh Thái Cực quyền. Ngươi còn có thể trông thấy vài chiếc xe chở trẻ con màu lam, trong xe có đứa trẻ đang quệt miệng, trợn tròn mắt nhìn những người xa lạ. Nếu như đi đến những chỗ tối, ngươi còn có thể phát hiện những đôi tình nhân, thỉnh thoảng có người đang hôn môi, còn ngươi ko cẩn thận trở thành một gốc dây thường xuân thật dài bám lên tường phía trước cửa sổ chẳng may nhìn thấy họ.
Nhưng điều đó cũng ko ảnh hưởng gì, bọn họ vẫn như cũ trước cửa sổ hôn môi, ôm ấp cùng vuốt ve, bọn họ sẽ nói không ngừng những lời tâm tình, nhìn nhau mà cười tâm đầu ý hợp. Mà ngươi cũng vẫn như cũ dọc theo bức tường leo lên, có lẽ sẽ có một ngày ngươi ko cận thận bò qua bệ cửa sổ, chạm đến những màu sắc cổ kính trên bệ cửa kia để nhìn xem người bên trong cho đến tối muộn. Nhưng điều này cũng ko gây ảnh hưởng gì.
Giống như ta không muốn sống riêng, nhưng ta đã phải sống riêng, điều này cũng ko gây ảnh hưởng gì.
Ta muốn tìm ngàn vạn cái cớ giữa cái thành phố này, nhưng cũng ko tìm được bất kỳ cái cớ nào. Giao thông vẫn chen lấn như cũ, người trong văn phòng vẫn không thay đổi, nơi ta sống riêng cũng không có bất kỳ người nào cho ta một cái cớ nói over.
Ta chuyển ra ngoài, nhưng ko có chỗ nào có thể đi.
Ta vẫn không đến chỗ của Hà Du Cẩn, ta đến khách sạn ở hơn nửa tháng.
Ta nghĩ chờ cho cơn tức giận của Giai Cảnh từ từ tiêu tan có lẽ ta có thể trở về.
Con của ta nhất định phải có một gia đình đầy đủ cùng sự hòa thuận của cha mẹ, ta nghĩ Giai Cảnh sẽ ko quên, ngày nào đó nàng sẽ chủ động nói, Phi chúng ta ở bên nhau đi.
Mà trong nửa tháng này, ta được thăng chức, thành tích rất rõ ràng, nếu như ta đúng là một người bệnh tâm thần như lời Giai Cảnh nói, thử hỏi người có bệnh tâm thần có thể có năng lực làm việc như ta hay ko. Cho nên, Giai Cảnh ngươi sai rồi, ta sẽ dùng cái này để thuyết phục nàng.
Ta thật sự là dựa theo những gì Hà Du Cẩn nói, từng bước một dựa theo quỹ tích sinh hoạt của người bình thường, sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để có thể trở về cuộc sống trước kia. Chỉ là, ta không biết Giai Cảnh có đồng ý hay ko.
Đầu tháng mười một, nàng gọi điện thoại cho ta, ngày nào đó, kỳ thật tâm tình ta cũng không tệ lắm. Ta vốn tưởng rằng nàng đã đáp ứng muốn ta trở về. Nhưng ta không nghĩ tới chờ đợi ta là một tin dữ.
Ta đứng trước mặt Giai Cảnh, ta cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc nàng nói như thế là có ý gì. Thời khắc đó, ta có chút căm ghét Hán ngữ.
Nàng nói: "Cao Phi, ta đã bỏ đi đứa nhỏ rồi." Nàng vẻ mặt không thay đổi, ngũ quan nghiêm chỉnh, thủy chung trên mặt nàng ko có bất kỳ góc độ nào thay đổi.
"Ngươi nói, ngươi ko có sự đồng ý của ta đem bỏ đi đứa nhỏ?" Ta cố gắng hết sức trấn an tâm tình của mình, không nên kích động, không nên kích động.
"Uh, lớn thêm chút nữa thì ko thể bỏ." Ngừng một chút, nàng còn nói: "Đã bắt đầu có hình dáng rõ ràng, ta ko thể chậm trễ được nữa."
"Tô Giai Cảnh, ai cho ngươi cái quyền này?" Ta giận không thể chịu được nữa, đứng lên nói: "Ngươi dựa vào cái gì bỏ đi con của ta, còn có, ngươi còn có thể điềm nhiên như vậy đến nói với ta. Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ ngươi nhẫn tâm như vậy, đó là ngươi cốt nhục của ngươi, làm sao ngươi nhẫn tâm?"
Nàng không nghĩ tới ta sẽ trách cứ nàng, chất vấn nàng, nàng cũng đứng lên quát: "Vậy ai cho ngươi cái quyền xoá sạch tình yêu trong hôn nhân của ta?"
Ta lập tức á khẩu không trả lời được, ta đứng ở nơi đó, hiển nhiên lời vừa rồi của ta làm tổn thương đến nàng, nàng bắt đầu nức nở, hổ dữ không ăn thịt con, nàng có lẽ cũng không vui, chỉ là nàng vẫn làm, cho nên ta cũng không thể tha thứ.
"Cao Phi, ta nói rồi, ta chỉ có cảm thấy ngươi yêu ta, ta mới có thể cùng ngươi ở bên nhau. Bởi vì Hà Du Cẩn, chúng ta chia tay, ta cũng không trách cứ ngươi, ta biết rõ ngươi là tình thế bất đắc dĩ, nhà nàng có tiền có thế, đắc tội không được, cho nên, ta cái gì cũng không nói lựa chọn thành toàn. Trong thời gian đó ta không yêu bất luận kẻ nào, Cao Phi, ta cảm thấy ngươi vẫn yêu ta , mà ta cũng còn yêu ngươi, chỉ cần có phần tình yêu này, khó khăn lớn hơn nữa cũng không là vấn đề. Dù thật sự là cả đời này chỉ có ngọn đèn làm bạn, ta cũng chấp nhận. Ta chỉ cầu một lần, toàn tâm toàn ý một lần. Nhưng ông trời cố ý, Cao Phi, Hà Du Cẩn chết, ngươi cầu hôn ta, ta vẫn cho là chúng ta đã bỏ lỡ một lần, sau này chúng ta sẽ được ở bên nhau cho tới lúc bạch đầu giai lão. Ngươi cũng nói chúng ta sẽ bạch đầu giai lão. Thế nhưng ngươi thủy chung ko hiểu hàm nghĩa của bạch đầu giai lão đối với một nữ nhân." Nàng dừng lại, liếc ta một cái, kiệt sức nói: "Cao Phi, ngươi ko thể cho ta thứ ta muốn, ta cũng ko thể cho ngươi thứ ngươi muốn."
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, ta nhìn chiếc bụng bằng phẳng của nàng nói: "Tạm biệt."
|
[Chương 21: Nếu là ngươi, ngươi có đối xử với ta như vậy ko?]
Ta kỳ thật không biết ta như thế nào đi đến biệt thự của Hà Du Cẩn. Ta đứng trên đường cái nhìn làn người chuyển động, đèn đỏ biến thành đèn xanh, dòng xe chạy biến thành dòng người chạy, bóng đèn nê ông chiếu vào thân thể như dòng nước di động, rực rỡ màu sắc.
Ta đứng bên cạnh đèn giao thông, híp mắt. Ta nhìn thấy đối diện trên đường có một đứa nhỏ thân thể trần truồng, quá nhỏ, cho nên ta nghĩ rằng hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị một đôi chân giẫm nát dưới lòng bàn chân, có lẽ nó chỉ nhỏ như một con gà lớn vậy, rất không ổn. Người xung quanh cũng không phát hiện ra nó, các loại giày da, quần tây cùng váy áo màu sắc rực rỡ xẹt qua hắn, che lấp nó một lúc, rồi nó lại mang theo nụ cười xuất hiện, dần dần nó vươn tay ra, khủy tay chống vào lồng ngực. Hai tay vươn ra run rẩy, thoạt nhìn giống một con dơi con.
Ta nhìn thấy nó mỉm cười, ta nghe thấy trong cổ họng nó phát ra tiếng kêu khụ khụ tựa như tiếng kêu gào. Trước mắt ta một mảnh thấm ướt, sương trắng cùng ngọn đèn nhoáng lên một cái. Gió lạnh thổi, thổi vào người đứa nhỏ kia, ta sờ sờ hai gò má lạnh buốt, ta biết rõ ta khóc. Sau đó, ta dùng một loại bi phẫn bước chân đi vào biệt thự của Hà Du Cẩn. Ta dùng chìa khóa thô lỗ mở cửa. Ta một bước chạy vội tới phòng ngủ, đem hình của nàng hung hăng hất xuống, dùng sức hất xuống. Thủy tinh bị vỡ, vừa vặn trên mặt Hà Du Cẩn có vết rạn nứt như một đóa hoa quỷ dị.
Ta thét lớn với nàng trong hình: "Hà Du Cẩn, ngươi lại gạt người, ngươi đã nói, ngươi không có ở nhân thế này, ko hưởng thọ linh. Ta cuối cùng sẽ như người bình thường, nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì? Ngươi vì sao ngay cả sau khi chết đều không buông tha ta." Ảnh chụp nàng đen trắng rõ ràng, còn giống như đang cười, nàng là người vô tâm vô phế duy nhất trên thế giới có thể cười trong di ảnh.
Rống hết câu này ta cũng ko còn khí lực, ta ngã xuống giường, kiệt sức, trước mắt ta lại xuất hiện ảo ảnh đứa bé kia, nó cười với ta. Ta chôn đầu chăn nghĩ, không nên, không nên, không nên.
Quá nửa đêm, ta vẫn tỉnh, ảnh chụp Hà Du Cẩn vẫn nằm ở đó, những mảnh vụn thủy tinh rải rác.
Ta cúi người nhặt đi mảnh vụn thủy tinh, bởi vì dùng sức nên mảnh vụn thủy tinh để lại dấu vết trên mặt của Hà Du Cẩn, có chút xấu xí. Ta nghĩ vứt bỏ luôn cả hai, có lẽ ta nên đổi một tấm hình thay thế. Nhưng khi tay của ta vừa hướng đến thùng rác, ta đột nhiên ý thức được một vấn đề, ta không có ảnh của Hà Du Cẩn, một tấm cũng không có, trong ví ko có, cũng ko lưu giữ bất kỳ tấm ảnh nào của nàng. Tay ta bắt đầu run rẩy, ta nhìn khuôn mặt trong ảnh bị hủy trên tay. Ta nói với nàng: "Đáng đời, ai kêu ngươi như vậy."
Ta đem ảnh chụp sửa sang lại tốt đặt ở đầu giường, có lẽ tiếp theo ta cần phải đến hiệu ảnh để chỉnh sửa lại tấm ảnh cho đẹp. Ta cũng nằm trên giường nhưng ko ngủ, ta quyết định cùng Hà Du Cẩn tâm sự. Ta nói: "Ngươi có đối xử với ta như vậy ko?" Ta nghiêng thân mình, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi có đối xử với ta như vậy ko?" _ Nếu như là Hà Du Cẩn, nếu như nàng có con của ta, nếu như, nàng phát hiện thần kinh ta có chút dị thường? Lúc chúng ta kết hôn, ta quá mức tưởng niệm Giai Cảnh, thậm chí tưởng tượng nàng sống bên cạnh ta. Như vậy nàng có thể hay ko bỏ đi đứa nhỏ, sau đó, muốn ta đi gặp bác sĩ.
Ta đem cá tính của Hà Du Cẩn tất cả từng chút một hiểu ra, ta từ nhất cử nhất động của nàng suy nghĩ xem phản ứng của nàng với ta. Nhưng ta nghĩ hơn nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ rằng, nếu như nàng mang thai, nàng nhất định sẽ cười hì hì đi đến trước mặt ta nói, Cao Phi, ta mang thai. Nếu như, ta có bệnh, thậm chí là bác sĩ chuẩn đoán chính xác, nàng cũng chỉ biết nói, Cao Phi, ta yêu ngươi.
Tình yêu của nàng cho tới bây giờ đều là độc lập, thậm chí là độc lập có chút không giải thích được. Dù cho không được đáp lại cũng có thể ngoan cường sinh tồn vô cùng tốt. Ta đem mặt áp vào nàng trên tấm ảnh nói: "Hà Du Cẩn, ngươi có đối xử với ta như vậy ko?" Ta và Giai Cảnh ly hôn thực thuận theo tự nhiên. Ly hôn cũng rất thuận lợi, Giai Cảnh và ta đều là ngầm hiểu rõ lẫn nhau, hôn nhân của chúng ta không thể nào tiếp tục. Cha mẹ Giai Cảnh dĩ nhiên là cầu cũng ko được, nhìn thấy ta và Giai Cảnh ly hôn như được đại xá, rốt cục thoát khỏi phần tử nguy hiểm như ta.
Mẹ Giai Cảnh chắp tay nói: "Cám ơn trời đất, ngươi rốt cục thoát khỏi người như vậy, ta hôm nay trở về nhất định hảo hảo thắp hương bái Phật, khẩn cầu ngươi ko còn liên quan gì đến người kia." Giai Cảnh đối với ta lúng túng cười, vì mẹ của nàng thất lễ, mà ta cũng không hề chú ý. Chỉ là, ta không hiểu ta rốt cuộc làm cái gì để cho nàng xem ta như rắn rết, tránh không kịp. Nàng bất quá là từ Giai Cảnh biết được ta có thể bị bệnh tâm thần, mà loại bệnh này ảnh hưởng tới hạnh phúc của Giai Cảnh mà thôi. Đó cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, bởi vì ta không làm bất kỳ chuyện tàn nhẫn hại người nào, cũng không có biểu hiện triệu chứng bệnh nào.
Chỉ là, mẹ của ta ở trước mặt ta khóc thút thít, không khóc thành tiếng, chỉ là yên lặng gạt lệ trên khuôn mặt đã in dấu tuổi tác. Nàng dùng tay áo lau sạch sẽ, rất nhanh tay áo cũng bị nhuộm ướt. Nước mắt tuôn liên tục ko ngừng như suối. Ta ngồi xổm xuống, ta nói ta tốt lắm, không cần phải lo lắng. Mẹ gật đầu, nước mắt còn chưa ngừng chảy. Có lẽ nàng chỉ là lo lắng vì sao con của nàng đến nay đã hai lần hôn nhân đều kết thúc thất bại.
Ta đã ở lại trong biệt thự của Hà Du Cẩn, kể từ ngày đó, ta liên tục ở nơi này. Ta đã đem ảnh chụp đến hiệu ảnh, bọn họ quả nhiên kỹ thuật cao siêu, mặc dù vẫn còn chút dấu vết lưu lại, nhưng nhìn chung Hà Du Cẩn vẫn cười tươi như hoa, căn bản không có tổn hại bao nhiêu. Ta nói với ảnh chụp Hà Du Cẩn: "Biết hôm nay ta làm chuyện gì ko? Ta ly hôn, cho nên tạm thời không có nhà để về, nơi này của ngươi đúng là một nơi tốt." Ta nói xong dùng cái ly nước Hà Du Cẩn khi còn sống mua cho ta.
|
[Chương 22: Chuyện xưa của ta và Hà Du Cẩn kết thúc ở nơi này...]
Nói thật, ly hôn xong ta như trút được một gánh nặng, có lẽ ta luôn luôn cố chấp duy trì một mục đích, ngoại trừ trước khi kết hôn không lâu, ta vẫn luôn mệt chết đi được. Mặc dù ta không biết là mục đích gì. Hôm nay ly hôn, ta không nghĩ tới ta sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Ta mặc đồ ngủ trước kia của Hà Du Cẩn đi tới đi lui trong phòng, ta đem máy tính xách tay để vào thư phòng, đem quần áo vào phòng ngủ, lại đem đồ dùng rửa mặt chuyển vào phòng tắm. Khăn lông vẫn đặt ở chỗ cũ, ta theo thói quen trước kia dùng khăn lông màu lam có hình năm sáu con bướm, sau khi tắm rửa xong ko chút nghĩ ngợi dùng nó.
Ta mới mua chút ít đồ để trong phòng bếp, như vậy có thể tùy thời trấn an dạ dày của ta, ta ngẫu nhiên sẽ xuống bếp, mặc đồ ngủ rộng thùng xuống bếp. Ta thích nhất vẫn là mì trộn. Ta làm theo trên sách viết, sách kia là ta tìm được trên giá sách của Hà Du Cẩn, làm được hương vị ko khác biệt lắm so với nàng, cho nên ta nghĩ nàng cũng là dựa theo trên sách từng bước từng bước tập làm.
Sáng thứ bảy, ta thường ngồi trên ghế quý phi có khắc hoa xem báo. Ánh mặt trời chiếu đến, hơn nữa còn mãnh liệt giống như là dây chuyền sản xuất kim loại nóng chảy nhiệt độ cao. Ta đứng trước gương trước đeo caravat Cuộc sống của ta và Hà Cẩn Du giống như bằng hữu, đúng, giống như bằng hữu bình thường, hai bên không cùng xuất hiện lại chỗ nào cũng có. Đôi khi ta sẽ vì quan hệ này mà mừng thầm. Đột nhiên cảm giác được có lẽ chúng ta nên bình an vô sự sống như vậy.
Thời điểm đầu hè, ta lần đầu tiên đi công tác xa, bởi vì công ty muốn phái ta cùng một tổ nữa đến một nhà máy cơ giới tiến hành khảo sát, nếu như hết thảy phù hợp, chúng ta sẽ ký hợp đồng.
Ta chuẩn bị đồ đạc, cũng không quá xa, nhưng ta cần chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi chuẩn bị xong, ta hơi mệt, nghe thấy khóe miệng mình phát ra một câu. Ta không biết mình có nghe nhầm hay ko, nhưng xác thực ta nghe thấy mình nói: "Hà Du Cẩn, ngươi tối hôm qua thức ăn chuẩn bị không tốt, còn ngươi nữa mang thai, không thể đứng ở nơi nhiều dầu khói. Sau khi ta trở về, sẽ chuẩn bị cho ngươi một người giúp việc. Lúc ta không có ở đây ngươi nhất định phải nhớ tới ta."
Sau đó, ta ngủ, ngủ rất sâu, thiếu chút nữa liền muộn giờ, cho nên đương nhiên quên mất câu nói trước khi ngủ kia. Nếu như ta nhớ rõ có lẽ ta sẽ thừa nhận tinh thần ta xác thực có vấn đề, ta đang tưởng tượng ta sống cùng một người đã chết.
Khảo sát rất thuận lợi, chúng ta tiến hành trong ba ngày, sau đó các đồng nghiệp thương lượng, có lẽ cần phải ở thêm một ngày để nhìn ngắm cảnh vật nơi này. Ta đồng ý. Hôm đó ta rất hào hứng thậm chí tinh thần rất tốt, ta không biết trên người khỏe mạnh có hồi quang phản chiếu hay ko. Nhưng nếu như ngày kết cục của ta tới, có lẽ ngày tinh thần vô cùng phấn chấn chính là hồi quang phản chiếu của ta.
Chỗ này cảnh trí rất nhiều, cũng rất tốt, có thị trấn cổ, có di tích, còn có một chút phong cảnh tự nhiên, hình thái khác nhau, không kịp xem hết. Chúng ta đi dạo gần một ngày, mỗi người đều cảm thấy chuyến đi này không uổng công.
Thời điểm chạng vạng ngồi xe trở về, ta ngồi bên cạnh một cô gái nhỏ, đại khái bộ dạng ba tuổi, mặc váy hồng phấn liền áo, trên đầu có băng đô màu hồng. Khi mỉm cười với ta, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.
Ta ở trên xe rất nhanh liền ngủ mất, hồi quang phản chiếu của ta hẳn là đã kết thúc. Ta khi tỉnh lại, xe đang chuyển động về phía trước với một tốc độ như bay, mọi người trong xe la hét chói tai, nhưng ta lại vô cùng thanh tỉnh, liên tục trợn tròn mắt nhìn xem tất cả phát sinh, ta không sợ hãi, giống như đang mong đợi tất cả.
Nửa người dưới của ta bị vật nặng đè lên, đau đớn kéo đến, có người đã khóc lớn, cùng với đó là tiếng thủy tinh bị vỡ cùng tiếng kim loại bị đè ép. Nhưng ta không biết vì sao ta vẫn duy trì mỉm cười. Đội cứu hộ cùng xe cứu thương rất nhanh liền chạy đến, xe cắm trong một thân cây ở đường cái, thân xe lung lay sắp rơi xuống, cứu viện rất khó khăn, mỗi khi cứu một người thân xe lại rơi xuống phân nửa, những người trên xe hoảng sợ oa oa kêu to, nhưng là, cuối cùng vẫn từng bước từng bước được cứu lên.
Đến phiên ta, xe đã như một khối sắt vụn, ta đem cơ hội nhường cho người khác, cuối cùng chỉ còn lại ta.
Cứu hộ viên vươn tay về phía ta, xe đã không cho bất cứ người nào trong bọn họ đi vào nữa, đây cũng là điều ta muốn. "Nhanh lên, ngươi không thể lại trì hoãn, xe lập tức sẽ rơi xuống." Chỉ là ta ko hề có cảm giác với thanh âm ấy, ta nghiêng đầu, thân mình khẽ động, nhìn về phía bầu trời, bầu trời yên tĩnh, ngươi thậm chí có thể cảm giác được thần linh đang nhìn ngươi, gió, mây, cỏ dại, cây già cùng với trời cao và thời gian đều dài đằng đẵng. Ta biết rõ tiêu đề trang đầu tờ báo ngày mai hẳn là: một nam tử xảy ra tai nạn xe cộ sau khi cự tuyệt cứu viện, rơi xuống sườn núi, người và xe đều bị thiêu rụi.
Nhưng điều này có quan hệ gì, những năm gần đây ta luôn luôn tìm kiếm một kết cục, mà đây cũng là kết cục. Hà Du Cẩn trước khi chết nói, chỉ hi vọng ta bình an hỉ nhạc, ta một mực thực hiện lời của nàng, ta kết hôn, cố gắng công tác, không có suy nghĩ đến nàng, cũng không tìm cái chết, ta liên tục bình an hỉ nhạc. Thế nhưng chuyện ngoài ý muốn không phải ta có thể nắm bắt, ta cũng không biết ta sẽ ly hôn, ta cũng không biết ta sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên nàng lần nữa nhìn thấy ta không thể trách cứ ta, cũng không được phép trách cứ ta. Nước mắt của ta từ từ chảy xuống, ta nhìn thấy khuôn mặt Hà Du Cẩn. Nhìn khuôn mặt ta mong đợi đã nhiều năm, trời mới biết có bao nhiêu lần ta vẫn muốn duỗi năm ngón tay chạm vào khuôn mặt nàng một lần, giống như chạm vào khuôn mặt người yêu.
Nếu như ta gặp mặt nàng, không, ta tất nhiên sẽ gặp mặt nàng, bởi vì ta làm nhiều như vậy chỉ vì gặp mặt nàng.
Chúng ta sẽ ở trong mây mù quen biết, trong mây mù ta sẽ nói: "Hi! Hà Du Cẩn. Nhĩ hảo, ta là Cao Phi, rất muốn cùng ngươi làm người bằng hữu."
Sau đó, ta sẽ trở thành chồng của nàng.
Nếu như nàng có tình cảm với người khác, như vậy ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào phá hư tình yêu và thân tình của nàng để trở thành chồng của nàng.
Chuyện xưa của ta và Hà Du Cẩn kết thúc ở nơi này...
End.
|