Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
|
|
Chương 74 - ... ...... ....
Editor: tu tai
Trong video Giang Thiên Phàm mặc tây trang màu đen ưu nhã, trên cổ đeo nơ, chân trái thản nhiên gác ở trên đùi phải. Trong tay của anh là gậy dò đường đã bị gấp gọn lại, nhẹ nhàng đặt hờ trên đầu gối.
Không hề thấy chút áp lực nào từ trên mặt anh.
Ánh đèn màu trắng rơi lên mặt của anh, có một loại phong cách bình tĩnh nội liễm.
Mà phỏng vấn anh còn là chủ biên của tạp chí《 mỹ thực gia 》Winston.
Ông ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Giang Thiên Phàm: "Tôi không có nghe lầm chứ? Có thể lặp lại. . . . . . lời anh vừa nói một lần nữa sao?"
Thái độ của Giang Thiên Phàm không có bất kỳ biến hóa nào.
"Có thể. S&C đang đầu tư xây dựng một công viên chủ đề khổng lồ, mà công viên chủ đề sẽ làm xong sau ba tháng nữa. Lợi nhuận tháng đầu tiên của công viên chủ đề cũng sẽ quyên tặng cho quỹ Hồng Thập Tự. Giang thị làm đối tác của S&C , sẽ đưa nhà hàng dưới trướng vào công viên chủ đề, chúng tôi cũng sẽ quyên tặng lợi nhuận tháng đầu tiên. Cùng lúc đó, chúng tôi có kế hoạch tiến hành cuộc thi tài nấu nướng trong giới mỹ thực ở công viên chủ đề, khích lệ người mới khiêu chiến mài giũa lẫn nhau, nghiên cứu ra món ăn mới. Các vị bếp trưởng của các nhà hàng cũng có thể hướng dẫn tại chỗ. Tôi tin tưởng ở đây, các loại suy nghĩ ý tưởng va chạm nhau nhất định sẽ sinh ra linh cảm mới."
Winston cười: "Tôi tin tưởng sẽ có rất nhiều nhân tài mới của giới mỹ thực xuất hiện thể hiện bản thân mình ở công viên chủ đề này, điều này cũng sẽ hấp dẫn nhiều du khách hơn vì chủ đề công viên hấp dẫn nhiều hơn du khách cho công viên chủ đề."
Giang Thiên Phàm gật đầu một cái: "Đúng, vì mở rộng lực ảnh hưởng của hoạt động này, tôi quyết định tự mình tham dự trận so đấu kỹ thuật nấu nướng khai trương công viên chủ đề."
Trên mặt Winston không lộ vẻ gì, ánh mắt của ông ta lại biểu hiện ông hết sức kinh ngạc.
"Anh. . . . . . Anh nói cái gì? Anh tự mình dự thi? Vậy. . . . . . Ai là đối thủ của anh?"
"Jessica • Bếp trưởng của Quintin. Tôi nghĩ, tất cả mọi người rất muốn nhìn đến tôi cùng bà ấy nấu nướng trên sân khấu."
Giang Thiên Phàm cứ như vậy mặt không đổi sắc ném xuống một tin tức nặng ký như vậy.
Winston há to miệng: "Dự định này của anh đã thương lượng với bếp trưởng của Quintin hay không? Có lẽ chưa chắc bà ấy đã có thời gian. . . . . ."
Winston biết Giang Thiên Phàm không phải cái loại người để ý danh lợi đó, mặc dù mọi người cũng biết bếp trưởng của Quintin lợi dụng kết quả cuộc tranh tài "Đầu bếp xuất sắc" tiến hành lăng xê, nhưng không có ai sẽ thật sự cảm thấy tài nghệ của Giang Thiên Phàm không bằng Jessica • Quintin.
Ông hiểu cách làm người của Giang Thiên Phàm, anh sẽ không so đo cùng Jessica • Quintin. Cho nên, lần khiêu chiến này thật sự chỉ là vì tạo thế cho buổi khai mạc công viên chủ đề sao
"Chủ biên Winston, đây chỉ là điều tôi muốn mà thôi. Tôi sẽ trưng cầu ý kiến của bếp trưởng Quintin, nếu như có vị bếp trưởng nào khác nguyện ý tham gia hoạt động này, công viên chủ đề cũng rất hoan nghênh."
"Như vậy cuộc so đấu tài nấu nướng này, có quy tắc gì sao?"
"Nếu chuẩn bị vì buổi khai mạc công viên chủ đề, thì dĩ nhiên những du khách dạo chơi ở công viên ngày hôm đó đều là người xem. Do mười hai vị Bình phẩm của cuộc thi “đầu bếp xuất sắc” mỗi người đề cử năm người không phải là đầu bếp chuyên nghiệp tạo thành sáu mươi người trong ban bình phầm thưởng thức đồ ăn ngay tại hiện trường."
"Đợi chút. . . . . . Ý anh là anh và bếp trưởng của Quintin phải chuẩn bị phần ăn cho sáu mươi người? Tôi. . . . . . Không có nghe lầm chứ?"
"Không có, cho nên mỗi người chúng tôi có thể mang một người trợ thủ." Giang Thiên Phàm mở gậy dò đường ra, đứng dậy nhìn về Winston vẫn còn đang kinh ngạc, "Đây chỉ là một ý nghĩ của tôi mà thôi. Nếu như bếp trưởng của Quintin không muốn, lại không có vị bếp trường nào khác đồng ý tham gia hoạt động này, thì tôi nghĩ tôi cũng đành phải chuẩn bị những hoạt động có sức hấp dẫn khác thôi."
Giang Thiên Phàm còn cường điệu đó cũng không phải một cuộc "Tranh tài" , mà là một "Hoạt động" .
Nhưng Winston biết một phát tin tức này lên trang web của tạp chí 《 mỹ thực gia 》 tất nhiên sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Điều này đối với Jessica • Quintin mà nói, tuyệt đối tiến lùi đều khó.
Xem xong đoạn video này, Lâm Khả Tụng trả máy tính bảng lại cho Tống Ý Nhiên, cúi đầu xuống tiếp tục xem quyển sách trên tay, tiếp tục ghi chép như thường.
"Này, phản ứng của em cũng quá bình tĩnh thôi." Tống Ý Nhiên dùng cùi chỏ đụng đụng Lâm Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng thở dài một cái, để bút xuống, chợt bóp chặt cổ Tống Ý Nhiên: "Anh nói đi, rốt cuộc hôm đó anh và Thiên Phàm mưu đồ bí mật cái gì? Đừng cho là em không biết S&C là tập đoàn mà anh cùng đám bạn hồ bằng cẩu hữu của anh hợp tác đầu tư!"
"Làm sao em biết?" Tống Ý Nhiên ngẹo đầu hỏi.
"Quá rõ ràng mà! S&C, đúng lúc chữ cái đầu tiên trong tên của anh và Kevin bạn anh!"
". . . . . ." Tống Ý Nhiên sáp lại phía Lâm Khả Tụng, đôi mắt hoa đào lại bắt đầu câu nhân, "Vậy bây giờ em có hối hận hay không?"
"Hối hận cái gì?"
"Hối hận Tống Ý Nhiên anh đã cá vượt long môn, mà em lại cùng với Giang Thiên Phàm rồi. Vốn dĩ em có thể làm Tống phu nhân của anh."
"Anh không phải là cá muối, em cũng không phải Tống phu nhân! Chớ nói sang chuyện khác! Rốt cuộc thì anh và Thiên Phàm là chuyện gì xảy ra?"
"Bọn anh hợp tác thôi! Giang thị quản lý tất cả mảng ăn uống của công viên chủ đề, giải quyết một vấn đề lớn cho S&C. Phải biết rằng, ăn uống ngon cũng có thể hấp dẫn nhiều du khách hơn cho công viên chủ đề."
"Chỉ có vậy?"
"Thật sự chỉ có vậy!"
Lâm Khả Tụng buông lỏng tay bóp ở cổ Tống Ý Nhiên ra, tiếp tục xem sách.
Mà lúc này, Jessica • Quintin lại nhìn tin tức trên web nắm quả đấm, mím chặt môi.
"Mẹ? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Elis bưng trái cây, gõ cửa phòng mẹ mình một cái.
"Con không thấy Giang Thiên Phàm đưa ra khiêu chiến đối với mẹ sao?"
"Con thấy rồi." Elis đi tới ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, "Nếu như mẹ không muốn, có thể tùy tiện tìm lý do thoái thác. Tranh tài cái gì, từ trước đến giờ Giang Thiên Phàm khinh thường điều này."
"Lần này là cậu ta nhằm vào mẹ đấy, con còn không nhìn ra sao?" Phu nhân Quintin nhíu mày, "Nếu như mà mẹ không đồng ý tiếp nhận khiêu chiến của cậu ta, những kẻ vẫn đỏ mắt với nhà Quintin sẽ dùng cái này để làm vài bài báo tới giễu cợt chúng ta, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng. Đừng quên, là chúng ta chặn ngang sự hợp tác giữa Giang Thiên Phàm cùng chính phủ thành phố New York trong hạng mục phố mỹ thực, cũng là mẹ lợi dụng đại sư kết quả cuộc thi đầu bếp xuất sắc tới lăng xê, lần này. . . . . . Có thể chúng ta đã đạp lên ranh giới cuối cũng của cậu ta. Nhưng nếu như mẹ chấp nhận khiêu chiến của cậu ta. . . . . . Elis. . . . . ."
Phu nhân Quintin chắp tay trước ngực, đầu ngón tay chống đỡ mi tâm, hình như hết sức khổ não.
"Con hiểu, bất cứ ai đối mặt với Giang Thiên Phàm, cũng không có nắm chắc có thể thắng được anh ấy. Nếu như mẹ thất bại trước anh ta dưới con mắt của mọi người, có lẽ còn không bằng lúc ban đầu cũng không cần ứng chiến. Hơn nữa so đấu với Giang Thiên Phàm dù sao cũng không giống cuộc thi đầu bếp xuất sắc. Victor dự thi là phù hợp quy định của cuộc tranh tài. Nhưng là nếu như trong trận so đấu với Giang Thiên Phàm mẹ làm bất kỳ điều gì mờ ám, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, danh dự của nhà Quintin sẽ bị tổn thất còn nghiêm trọng hơn so với việc mẹ thua cuộc. Cho nên. . . . . ."
"Cho nên nếu như muốn ứng chiến, nhất định phải đường đường chính chính. Mặc dù mẹ rất hi vọng đây chỉ là thủ đoạn lăng xê của S&C, nhưng mà chúng ta đều biết rõ, từ trước đến nay Giang Thiên Phàm chưa bao giờ chỉ nói mà thôi."
Tan lớp tự học buổi tối Lâm Khả Tụng bị Miller tiếp về biệt thự của Giang Thiên Phàm.
Khi cô đi tới phòng của Giang Thiên Phàm, nhìn anh ngồi an tĩnh ở trên ban công, gió đêm trêu chọc sợi tóc của anh, cũng kích thích tiếng lòng của Lâm Khả Tụng.
Anh giống như lúc nào cũng có thể sẽ biến mất ở trong màn đêm .
Khi cổ tay anh khẽ chuyển động, rượu vang đỏ trong ly xoay tròn nửa vòng dọc theo thành ly, tất cả trở nên gợi cảm.
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng ực một tiếng.
"Trở lại?" Giang Thiên Phàm đưa tay về phía cô.
"Ừ."
Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng cầm ngón tay Lâm Khả Tụng, đưa mu bàn tay cô lên môi, hôn lên.
Tiếp theo, lật tay cô lại, hôn lên lòng bàn tay của cô.
Tất cả những điều này làm nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
"Tự học buổi tối thế nào."
Anh kéo cô xuống, thoải mái kéo cô vào trong ngực của mình, bao bọc lấy cô.
"Mới đầu ghi chép rất nhiều thông tin hữu dụng, đến phía sau lại không nhìn vào được một chữ nào nữa."
"Sao vậy?" Giang Thiên Phàm ngước mặt lên , Lâm Khả Tụng có thể nhìn thấy rõ ràng cô trong đôi mắt màu đen như lưu ly kia.
"Em nghe nói anh đưa ra khiêu chiến với bếp trưởng Jessica • Quintin."
"Ừ."
"Bình phẩm là 60 vị đến từ các ngành nghề khác nhau?"
"Ừ." Nét mặt Giang Thiên Phàm rõ ràng là không quá xem trọng chuyện này.
Anh hôn lên chóp mũi Lâm Khả Tụng, lại hôn lên gương mặt của cô.
"Này! Anh còn chưa nói cho em biết anh sẽ chọn ai làm trợ thủ của anh đấy? Em đoán nhất định Jessica • Quintin nhất định sẽ hợp tác cùng con gái của bà ấy! Bọn họ là mẹ con, nhất định rất ăn ý! Hơn nữa tài nấu nướng của Elis cũng không phải là thấp!"
"Em cảm thấy anh sẽ chọn ai?"
"Bếp trưởng Brodie? Em cảm thấy hai người rất có ăn ý, ông ấy hiểu rõ tất cả quá trình nấu nướng cùng với các món ăn của anh!"
"Thật sao?" Giang Thiên Phàm chống đầu, hướng về một bên.
Cô rất ít khi nhìn thấy anh có dáng vẻ lười biếng như vậy.
"Nếu không thì. . . . . . Bếp trưởng Hàn Bân của Việt Giang lâu? Anh cường điệu muốn phát triển hương vị món ăn Trung Quốc trong nhà hàng công viên chủ đề! Nếu như vậy, Hàn Bân tuyệt đối là một trợ thủ tốt!"
"Ý tưởng không tệ." Ngón tay của Giang Thiên Phàm đặt lên gò má của Lâm Khả Tụng, trượt đến bên tai của cô, nhẹ nhàng đùa bỡn những sợi tóc rơi của cô.
"Này! Anh nghiêm túc một chút đi! Rốt cuộc anh muốn chọn ai làm trợ thủ cho anh! Hay đây là bí mật, anh định ba tháng sau mới công khai?"
"Em đến gần một chút, thì anh sẽ nói cho em biết."
Lâm Khả Tụng nhíu mày, đến gần là muốn gần như nào? Cô đã ở trong lồng ngực của anh rồi, còn chưa đủ gần sao?
Hơn nữa ở đây cũng sẽ không có ai nghe lén bọn họ nói chuyện!
Nhưng cô thật sự quá hiếu kỳ rồi, ở trong lòng Giang Thiên Phàm cái người mà cực kỳ có ăn ý với anh là ai?
Cô vừa mới đem lỗ tai của mình tiến tới trước mặt của Giang Thiên Phàm, đối phương liền hôn lên mặt cô một cái.
"Em."
Chữ kia trong rõ ràng lại có một loại tư vị động nhân.
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, vài phút sau mới mở miệng xác định: "Anh vừa nói cái gì?"
"Anh nói, anh chọn em. Em và anh rất có ăn ý."
"Ăn ý?" Ăn ý chỗ nào chứ?
"Có cái gì nghi vấn sao? Ta rất muốn hôn em...em liền đưa mặt lại gần. Anh nghĩ anh cùng Brodie hoặc là Hàn Bân cũng sẽ không thể có ăn ý như vậy được."
|
Chương 75:
Editor: Kaori Hương - LQĐ
Lúc này Lâm Khả Tụng mới hiểu được tại sao ngày đó Giang Thiên Phàm hỏi cô có sợ đối trận với Khiết Tạp Tây Quintin không. Thì ra là anh đã sớm có kế hoạch.
Lâm Khả Tụng ngước mắt nhìn Giang Thiên Phàm.
Cô hiểu anh. Người đàn ông này không rành danh lợi, không quan tâm thành bại, lần này anh chỉ mặt gọi tên với Khiết Tạp Tây Quintin nói lên "hoạt động" tính chất PK, vẫn chỉ vì cô.
"Có phải anh biết lời Irriti nói với me hay không?" Lâm Khả Tụng mở miệng hỏi.
"Ừ." Giang Thiên Phàm nhẹ giọng đáp lại.
"Làm sao anh biết? Irriti nói với anh?"
"Bởi vì em rất khổ sở với kết quả cuộc so tài. Nếu như là em bình thường, có thể cùng đấu một ván bại với Victor hơn nữa còn lấy được danh hiệu hạng nhì, cái này đã vượt qua mong đợi của em với bản thân nữa, nhưng em vẫn luôn rơi nước mắt trước mặt anh, hơn nữa còn nói với anh vẫn muốn ở bên cạnh anh, như vậy thì nhất định có người tạo áp lực cho em. Người này nhất định nói với em, nếu như em thua sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn với anh, thậm chí không nên ở lại bên cạnh anh. Người này không phải là Meire. Anh ta hiểu em quan trọng bao nhiêu với anh, anh ta sẽ tạo áp lực cho em, nhưng anh ta tuyệt đối không để cho em rời khỏi anh."
"Cho nên anh cảm thấy người này là Irriti."
"Đúng vậy. Ngoài ra Hậu Đằng nói cho tôi biết, chuyện em ở trong phòng nghỉ bị nước muối làm tê dại vị giác. Anh xin ủy hộicuộc so tài điều tra theo dõi, len lén bỏ muối vào nước suối của em là Sansa."
Cảm xúc thất vọng xông lên tim của cô. Quả nhiên cô ấy làm chuyện đó.
"Cho nên anh tự mình tìm Sansa. Anh rất nghi ngờ, bởi vì với kinh nghiệm của Sansa chắc là sẽ không nghĩ tới phương thức xảo diệu thế này. Cho nên anh nói cho cô ấy biết, nếu như không chịu thẳng thắn anh sẽ để cho uỷ hội cuộc so tài công bố đoạn ghi hình kia. Vì vậy cô ta nói. Cô ta nói cho an biết là có lần nghe được Khiết Tây Tạp · Quintin nói chuyện với Irriti ở trong gian rửa tay. Khiết Tây Tạp hỏi Irri ti, "Nếu như có biện pháp gì có thể không hề dấu vết tê dại vị giác một vị tuyển thủ, để cho hắn gặp bất lợi trong trận đấu". Mà Irri ti trả lời Khiết Tây Tạp rằng "Vậy hãy để cho đầu lưỡi của hắn chợt tiếp xúc được qua thức ăn ngọt hoặc mặn là được rồi."."
"Sansa nhớ kỹ điểm này." Trong lòng Khả Tụng tức cười, đây chỉ là một cuộc tranh tài mà thôi, cứ như thế mà Sansa muốn nằm trong top 3 sao? Nếu như cô ta không có tồn tại ý xấu, vô luận cô nghe được cái gì ở trong gian rửa tay cũng không có quan trọng.
"Đúng, nhưng chúng ta cũng không biết rốt cuộc Khiết Tây Tạp và Irri ti có cố ý hay là vô ý nói lời kia ở trong gian rửa tay."
"Cho nên, anh muốn mượn trận PK này để tạo sự tự tin cho em sao? Em đã rất tự tin, anh có thể hoàn toàn yên tâm. Hơn nữa em cũng hiểu rõ thắng thua của em không có ảnh hướng đến việc tập đoàn Quintin lấy đi hạng mục phố thức ăn ngon, hiện tại em có thể ăn được ngủ ngon."
"Đứa ngốc. Anh chỉ là muốn cùng em làm xong một chuyện mà thôi."
Trong khoảnh khắc kia, lòng của Lâm KhảTụng mở rộng.
"Em dám hay không? Nguyện ý hay không?" Giang Thiên Phàm hỏi.
"Dĩ nhiên nguyện ý!"
Bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy cái PK này có ý nghĩa.
"Hơn nữa tính cả anh thì dù có thua cũng không sao." Giang Thiên Phàm bổ sung nói.
"Em hiểu rõ! Anh muốn Khiết Tây Tạp · Quintin làm vậy! Nếu như cô ấy đồng ý PK, nhất định sẽ toàn lực ứng phó. Cô ấy sẽ giống như em cho rằng anh sẽ lấy Brodie hoặc là Hàn Bân hợp tác, cô ta vì cầu thắng, nhất định sẽ cho Irri ti làm trợ thủ. Đến lúc đó anh mang em là một học sinh không có danh tiếng gì thua bởi hai vị đầu bếp chánh ba sao, người khác chỉ biết nói anh rèn luyện học sinh."
"Đúng vậy."
"Đợi chút, Giang Thiên Phàm anh làm việc từ trước đến giờ đều là ‘nhất định phải làm được’, chưa bao giờ để đường lui cho mình. Lần này vì sao lại cân nhắc nhiều như vậy?" Lâm Khả Tụng ngẹo đầu hỏi.
"Bởi vì anh hi vọng lòng em có thể bình tĩnh. Đi chung với anh havefun."
Lâm Khả Tụng quay mặt qua chỗ khác, cười rất vui vẻ.
Mà ngày thứ hai, Khiết Tây Tạp · Quintin thông qua tạp chí 《 Mỹ thực gia 》 đáp lại lời đề nghị PK của Giang Thiên Phàm.
"Tôi rất vui lòng cùng nhau làm hoạt động này với đầu bếp chính Giang Thiên Phàm. Có thể dùng tài nấu nướng của tôi tạo ra một phần lực vì sự nghiệp tự thiện, tôi cảm thấy được rất có ý nghĩa. Lần này, con gái của tôi - Irri ti cũng tính toán tham gia hoạt động này chung với tôi. Mẹ con chúng tôi rất lâu không có xuống bếp, hết sức cảm tạ Giang tiên sinh đã cho chúng tôi cơ hội trao đổi tình cảm này."
Lâm Khả Tụng vừa dùng điện thoại di động nhìn video, vừa ở trong lòng nói thầm.
Khiết Tây Tạp · Quintin quả nhiên là con lão hồ ly, cố ý cường điệu trọng điểm là mình sẽ tiếp nhận trận PK này là vì cho sự nghiệp từ thiện, hơn nữa vẫn còn lấy cớ trao đổi tình cảm với con gái. Coi như bà ta thật sự thua, cũng sẽ không có người nào dễ dàng công kích bà ta. Dù sao đi công kích một người vì cống hiến sự nghiệp từ thiện, là một việc làm không có đẳng cấp
"Khả Tụng! Mau lại đây! Làm tiếp một phần thịt bò bít tết!" Giọng nói Bội Phách vang lên.
"Đến rồi!" Lâm Khả Tụng vui sướng trở lại phòng bếp, nhìn bóng lưng Giang Thiên Phàm đang làm tô da, nhất thời cảm thấy cuộc sống không thể tươi đẹp hơn được nữa.
Không sai, bây giờ phía sau phòng bếp hậu được Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng bao.
Bận rộn ở phòng bếp như vậy có thể rèn luyện năng lực ứng biến và tổ chức của một người.
Ngày trước, cô rất hâm mộ nhìn Brodie hợp tác với Giang Thiên Phàm, mà bây giờ, cô trở thành người hợp tác với Giang Thiên Phàm.
Mặc dù mới bắt đầu luôn luống cuống tay chân, thậm chí có một vài món ăn hoàn toàn hư hại không cách nào đưa cho khách, nhưng mà mỗi một lần thất bại, Lâm Khả Tụng càng hiểu rõ thêm việc mình cần làm, cũng học được thêm nhiều từ Giang Thiên Phàm.
Ở trong bếp, cô như lên dây cót .
Rời khỏi phòng bếp, cô phải dựa vào bên cánh kính xe ngủ say. Khi cô tỉnh lại, thì phát hiện ra mình vững vàng ngồi dựa vào trong ngực Giang Thiên Phàm, cảm giạc bị bao quan bởi hơi thở của đối phương, làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Sau khi trường học tựu trường, thời gian của Lâm Khả Tụng trở nên cực kỳ quý báu. May mà cô có Tống Ý Nhiên có lịch trình tương tự, người này luôn có luôn giúp cô, ngay cả groupwork cũng được người này thừa bao, để cho Lâm Khả Tụng dễ dàng hơn rất nhiều.
3 tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới công viên khai trương chủ đề cuộc sống.
Chủ đề lần này của công viên tên là "Chục năm hồn nhiên" , bên trong lấy đồng thoại, truyền thuyết và thần thoại quốc gia làm chủ đề hạng mục giải trí. Nó khác với "Giải đất thét chói tai ", trừ tương tự Yun-night Speed, xoay tròn ngựa gỗ làm cơ sở giải trí bên ngoài, còn có các loại hạng mục tham dự cổ động. Tỷ như trong vòng nước có màn kịch nhỏ về chuyện thần thoại xưa làm chủ đề, còn có lấy truyện cổ tích làm bối cảnh để bọn nhỏ và cha mẹ cùng nhau tham dự diễn nhân vật, thậm chí còn có cuộc sống thực chiến.
Mà chủ đề này công viên, có một kiến trúc vô cùng lâu đời. Nổi bật nhất là một tòa bát giác mái cong kiểu đình lâu Quốc, trên tấm bảng viết Càng Giang lâu.
Là chi nhánh phòng ăn kiểu Trung Quốc nổi danh nhất Newyork, đại sảnh Càng Giang lầu này có thể chứa được hơn trăm người.
Phía trên đại sảnh là ba tầng lầu. Ban công bên trên vốn là dùng để chiêu đãi khách, nhưng hôm nay lại là những ký giả truyền thông chen chúc nhau.
Giữa đại sảnh, là 60 vị khách có màu da khác nhau. Bọn họ có quần áo tinh xảo, đến từ giai cấp trung trở lên, còn có cả công nhân bình thường, thậm chí học sinh. Trong mắt của bọn họ tràn đầy mong đợi, bởi vì lúc này bọn họ có thể nhìn thấy một lần trong đời thức ăn ngon của bậc thầy ẩm thực giỏi nhất, hơn nữa còn có cơ hội thưởng thức món ăn họ làm.
Người chủ trị trận PK nấu nướng này là chủ biên Winston của tạp chí "Mỹ Thực gia" .
Trình diện tham gia còn bao gồm những bậc thầy ẩm thực khác, ví dụ như Mông Ca Mã Lợi, Brodie, Hàn Bân, đợi chút, sau lưng của bọn họ là những học trò và hậu trù quan trọng khác, người sáng suốt đều biết rõ trận này từ một trận PK vì tiền quyên từ thiện mà phát triện thành một trận PK lớn của giới ẩm thực rồi.
Mà không ít du khách yêu thích cũng được cho phép ở một bên xem, quả thật sóng người nhốn nháo.
"Nghe nói không? Mắt của vị đầu bếp Giang Thiên Phàm kia không nhìn thấy đấy! Rốt cuộc anh ta muốn nấu nương như thế nào?"
"Mẹ con Quintin đều là đầu bếp chính của phòng ăn ba sao! Thật sự là mong chờ quá mà!"
"Bạn của ta từng thưởng thức món ăn được Giang Thiên Phàm tự mình xuống bếp xử lý, từ ngày đó, cậu ta không thể quên được mùi vị đó. Nhưng đó là chuyện ba tháng trước! Hôm nay tôi có thể nếm được ngay ở đây!"
"Mẹ con sẽ cùng nhau hợp tác, như vậy hợp tác với Giang Thiên Phàm sẽ là ai?"
Winston mặc tây trang màu đen hết sức chính thống đi tới giữa đại sảnh Càng Giang lầu, cười cười với mọi người, tay giơ lên ý bảo mọi người im lặng.
"Hôm nay, các bạn đều là Thượng Đế. Vô luận là có thể thưởng thức được cao lương mỹ vị hay không, hoặc là chỉ có thể dùng mắt đi xem, các bạn đều có thể thể nghiệm được tài năng giỏi nhất của giới ẩm thực. Cho tôi giới thiệu một chút về hạng mục tranh tài hôm nay." Winston sờ lên cái cằm, rất hăng hái nhìn qua tất cả mọi người tại chỗ, "Hiện trường tổng cộng có 60 vị giám khảo, các bạn đúng người chấm điểm cho trận PK này. Mỗi một vị giám khảo cũng có thể chọn một món ăn trước, một món chính, và một món ăn ngọt phía sau. Mà hai bên dự thi theo thực đơn của các giảm kháo chia ra làm các món ăn cho mọi người. Nói cách khác, cùng một món ăn, các vị giám khảo được ăn đến hai lần. Xin các vị giám khảo chú ý đến hình dáng trang trí trên bàn ăn của mình, đưa ra lựa chọn cho người các giám khảo ủng hộ nhất."
Winston vỗ bên cạnh mình hai rương phiếu bầu trong suốt.
"Phía dưới, xin giới thiếu người dư thi hôm nay! Ưu tiên nữ sĩ, xin mọi người hoan nghênh đầu bếp chánh Khiết Tây Tạp · Quintin và đầu bếp chính Irri ti · Quintin !"
Tiếng vỗ tay vang lên, mặc áo trắng của đầu bếp chánh Khiết Tây Tạp dẫn theo con gái xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khiết Tây Tạp nhìn qua khán giả, khi bà phát hiện Brodie và Hàn bân đều là khán giả xem so tài thì không khỏi nhíu mày.
Trừ bọn họ ra, Giang Thiên Phàm còn có thể chọn người nào làm người hợp tác của mình?
Sau mấy câu Winston hàn huyên, lại mở miệng nói: "Phía dưới hoan nghênh đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm cùng với ở người có biểu hiện kinh người trong trận chung kết "Bậc thầy sư tú" tiểu thư Lâm Khả Tụng!"
Tiếng nói vừa ngừng, nụ cười Khiết Tây Tạp và Irriti cứng lại trên mặt.
|
Chương 76: ~~
Editor: Tranh ~ Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lúc này, Lâm Khả Tụng chậm chạp kéo Giang Thiên Phàm đến chỗ Winston.
Người Giang Thiên Phàm mặc áo trắng của đầu bếp, bờ vai của anh và đường cong lưng bị phác họa ra một cách hoàn mĩ, khổ theo bước chân của anh, kéo dài một khả năng thưởng thức cảnh đẹp ý vui. Tay phải của anh nắm gậy dò đường, nhịp nhàng gõ xuống mặt đất. Anh cũng không giống nhiều người không nhìn thấy khác hơi ngẩng cao đầu, giống như đang tìm ánh sáng. Tầm mắt của anh song song, thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác anh đang nhìn Winston.
Sợi tóc của anh được vén sau tai một cách cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra trán cao và sống mũi xinh đẹp. . Người đàn ông này, mặc dù trầm mặc, cũng có thể trở thành trung tâm trong tầm mắt của mọi người.
Mà Lâm Khả Tụng cũng mặc áo trắng của đầu bếp, chỉ là so với Giang Thiên Phàm, cô có vẻ tùy ý.
Lâm Khả Tụng đúng là rất hồi hộp, cho nên bàn tay bị Giang Thiên Phàm nắm giữ cũng rất dùng lực.
Ánh mắt Irri Ti nhìn cô phảng phất như muốn đè người suy sụp.
"Khả Tụng, xem ra hôm nay cô rất có sức sống!" Winston chớp chớp mắt với Lâm Khả Tụng, "Giang tiên sinh cũng thật có tinh thần liều lĩnh, quan sát trường hợp giữa nhiều người như vậy, lựa chọn cô làm người cộng tác với mình."
"Đây không phải liều lĩnh." Giang Thiên Phàm nhàn nhạt mở miệng.
Winston ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "À, sao tôi lại quên, ở trên 'Đại sư tú', Khả Tụng tái hiện chiêu bài thức ăn của anh rất hoàn mỹ. Thực lực của cô ấy, không kém hơn bất cứ một vị đầu bếp chuyên nghiệp nào."
Các du khách và nhóm người truyền thông vây xem đều đã không thể chờ đợi được mà hi vọng trận đấu chính thức bắt đầu.
"Hôm nay, 60 vị khách tham dự là đoàn bình thẩm, mà tôi lại là thành viên chuyển giao thức ăn. Mỗi một vị bình thẩm trước mặt đều có một phần thực đơn ngày hôm nay, mỗi một số trên thực đơn đều có ba loại thức ăn, ba món chính cùng với ba loại điểm tâm ngọt tùy ý các vị lựa chọn sau khi dùng cơm. Nhưng trên thực đơn chỉ bày ra tên thức ăn, vật liệu hỗn hợp cụ thể có cái gì, thì hôm nay xem các đầu bếp phát huy rồi! Cho nên mời nhóm bình thẩm nghiêm túc cân nhắc các vị muốn ăn cái gì, mà lúc các vị ăn, nhất định phải thật sự ăn, dùng tâm mà nhấm nháp, sau đó tuân theo nội tâm của mình mà lựa chọn, bỏ phiếu bầu cho món ăn mà các vị yêu thích nhất. Bây giờ, xin mời nhóm bình thẩm đọc thực đơn ngày hôm nay, mô tả món ăn của các vị chọn, sau đó giao lại cho tôi. Có có bốn người dự thi, các người có thể bắt đầu chuẩn bị rồi."
Phòng bếp Việt Giang Lâu cực kỳ đặc biệt, là hình chữ U. Quan trọng nhất là, nó cũng không có vách tường ngăn cách, mà hoàn toàn là thủy tinh, để cho các khách khứa dùng cơm có thể thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong phòng bếp.
Jessica và Irri Ti sử dụng phía bên trái của phòng bếp, mà Lâm Khả Tụng lại đỡ Giang Thiên Phàm đi về bên phải.
Cách trang trí phòng bếp này và phòng bếp trong biệt thự của Giang Thiên Phàm cơ hồ giống nhau như đúc.
Lâm Khả Tụng nhìn theo mặt bàn, quả nhiên thấy một sợi dây nhỏ thẳng tắp lồng vào nhau, chỉ cần đặt tất cả gia vị dựa vào thói quen của Giang Thiên Phàm trên sợi dây nhỏ, Giang Thiên Phàm có thể chuẩn xác mà nắm tình hình trong phòng bếp.
Lâm Khả Tụng sắp xếp tất cả các loại gia vị, hương liệu xong. Động tác của cô thập phần lưu loát, thậm chí không cần suy nghĩ quá nhiều.
Khi cô nắm tay Giang Thiên Phàm xác định hình dáng cúa tất cả đồ dùng trong phòng bếp, lớn nhỏ hoặc vừa, Irri Ti đối diện nhìn qua đây.
"Sao vậy?" Jessica phát hiện con gái có chút không yên lòng, lấy tay gõ gõ mặt bàn nhắc nhở.
"Thời gian ngắn vậy, cô ta không thể phối hợp với Giang Thiên Phàm được... Người bình thường không theo kịp bước chân của anh ta."
"Nếu như vậy, Giang Thiên Phàm lựa chọn cô gái không có danh tiếng gì là tự đào hố chôn mình."
Nói xong, Jessica đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị rồi.
Mà mãi đến khi hết giờ nhóm bình thẩm gọi thức ăn, khi Winston bắt đầu thu hết tờ đơn các món ăn, Lâm Khả Tụng mới lý giải cho Giang Thiên Phàm toàn bộ trong phòng bếp.
Cô đứng phía sau Giang Thiên Phàm, nắm bàn tay anh lý giải chiều sâu của cái nồi rán.
Mà Giang Thiên Phàm lại giữ tay cô, đưa đến bên môi mình, tuy nhiên chỉ là đụng vào trong giây lát, nhưng loại ấm áp và kiên định này dọc theo ngón tay truyền thêm sức mạnh cho cô.
"Thích nấu ăn cùng với anh sao?" Giang Thiên Phàm hỏi.
"Cực kỳ thích."
Đều thích hơn so với bất cứ việc gì trên đời.
Trái tim Lâm Khả Tụng thỏa mãn xong, tất cả căng thẳng và sợ hãi đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
"Anh cũng cực kỳ thích. Khả Tụng, cái này giống nhắm mắt lại ngồi trên trời cao."
"Trời cao?"
"Đúng, ngay từ đầu không có bất kỳ chờ mong gì. Bởi vì anh nhìn không thấy, cho nên anh tưởng là anh sẽ không sợ hãi. Đến khi trái tim bị ném lên cao, máu toàn thân đều mạnh mẽ lao tới đỉnh đầu, lúc rơi xuống, giống như toàn bộ đều đã rời khỏi thân thể. Đến lúc đi tới điểm cuối, nghe thấy âm thanh của em, anh cảm thấy giống như tất cả lên xuống đều là vì giây phút này."
Trái tim Lâm Khả Tụng giống như bị anh gắt gao nhéo.
"Em nghĩ anh căn bản không sợ hãi."
Lúc này, Winston đã thống kê tốt tất cả thực đơn, ngón tay anh điểm điểm trong không khí, "Mời hai bên dự thi nghe rõ! Hôm nay thức ăn các người phải làm trước là - - 22 phần chả giò kiểu Trung Quốc, 17 phần sò điệp áp chảo, cùng với 21 phần cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý! Phải biết rằng ba loại đồ ăn này nhìn thì đơn giản, nhưng làm lại hết sức phức tạp. Nói ví dụ như chả giò kiểu Trung Quốc, nhìn người Hoa khắp nơi trong phòng ăn có thể thấy được, nhưng làm lại thập phần không dễ. Đương nhiên, tại Newyork chả giò được công nhận ăn tốt nhất đến từ chủ bếp Việt Giang Lâu - Hàn Bân!"
Lúc này, truyền thông và khán giả đưa ánh mắt nhìn Hàn Bân.
"Đầu bếp Hàn Bân, theo anh một phần làm nên món ăn chả giò ngon là nên có vật phẩm nào?" Winston cười hỏi.
Hàn Bân thoải mái mở miệng: "Đầu tiên, lớp ngoài giòn nhưng không bao giờ béo ngậy. Thứ hai, nhân bên trong bánh ít nhiều phải giống với lớp ngoài, cũng không phải nhân bánh càng nhiều vị càng tốt. Thứ ba, nguyên liệu gia vị cho nhân bánh nhất định phải sốc vị giác, quá nhạt nhẽo sẽ không gợi được cảm giác thèm ăn của món khai vị. Nhưng mà nếu như các loại gia vị như hạt tiêu và tương tự như rau hẹ thì mùi vị có vẻ bỏ rau quá nhiều, cũng không phải vị khách nào cũng có thể chịu đựng được."
"Cho nên nói, thật ra muốn làm chả giò phải chú ý rất nhiều chỗ quan trọng!" Winston gật đầu, "Lại nói sò điệp áp chảo, đây cũng là món ăn thường xuyên gặp trong phòng ăn. Tôi muốn hỏi chủ bếp thần bí trong giới mỹ thực Lily, cô có ý kiến gì về món này không?"
Lily kéo khóe môi: "Sò điệp áp chảo à... Thật ra chỉ có hai điểm quan trọng mà thôi. Thứ nhất, sò điệp không thể chiên quá lâu, lâu quá sẽ thay đổi trong nước, sống sẽ cực kỳ tanh. Thứ hai, nước sốt phải cẩn thận, vừa không thể cướp mất cái ngon của sò điệp, lại nhất định phải dẫn ra vị của sò điệp. Miễn là đầu bếp đều nghĩ tới hai điểm như vậy, muốn nắm chắc hai điểm này rất rất khó."
Winston gật đầu, lại nhìn về phía Montgomery, "Ha ha, đầu bếp Montgomery đúng là được văn hóa Ý công nhận là người làm món cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý làm cho người ta cả đời nhớ mãi không quên. Đối với món ăn này, có ý kiến gì muốn giải thích không?"
Montgomery cau mày nghĩ nghĩ: "... Thật ra một đầu bếp chân chính, người đó sẽ phải càng chú ý cảm giác của mình. Tôi luôn làm theo tâm tình của mình. Nhưng cảm giác của mình thường là tốt nhất. Nhưng đến bây giờ, tôi chỉ để ý một chuyện."
"Chuyện gì?" Winston tò mò hỏi.
"Vì sao các người không mời tôi làm bình thẩm? Các người vậy mà không cho tôi cơ hội nhấm nháp, mà để cho tôi ở một bên nhìn, đây thật sự quá tàn nhẫn!"
Trong Việt Giang Lâu nhất thời tràn ngập tiếng cười, điều này làm cho bầu không khí vốn căng thẳng cũng thả lỏng xuống.
"Này, Winston, nói món chính một chút đi!" Montgomery giơ tay.
"À..., món chính hôm nay cực kỳ phong phú, đảm bảo mọi người lưỡng lự! Món đầu tiên, là cá sạo chiên. Đây là món ăn cực kỳ bình thường cũng là món ăn bình thường trong mỗi buổi tiệc ở sảnh, nhưng vì cá sạo có nhiều thịt và hương vị đa dạng rất phổ biến. Món chính thứ hai, lại là thịt dê nướng than! Chúng ta đều biết, giữ độ lửa cho thịt dê khó hơn thịt bò, lại thêm vị gây. Làm sao để chuyển mùi gây làm cho người ta thèm nhỏ dãi, đây cũng là năng lực bậc thầy nấu nướng. Mả món cuối cùng, là gà tây."
"Gà tây?" Montgomery lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Đúng, gà tây. Có vấn đề gì sao? Đầu bếp Montgomery?" Winston cười hỏi.
"Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề. Hôm nay cũng không phải lễ giáng sinh, sao lại muốn ăn gà tây?" Montgomery giang tay, một biểu tình rất không hài lòng.
"Chỉ là vì hôm nay không phải giáng sinh thôi sao?" Winston hỏi.
"Bởi vì anh ta không thích ăn gà tây." Monica tựa vào bên người Montgomery cười nói, "Thịt gà tây rất sần sùi, rất khó ngon miệng. Mà nấu nướng cũng cực kỳ khó khăn, loại thịt này không đủ nước, mùi vị rất khô."
"À..., nếu là đầu bếp Montgomery, không biết anh sẽ làm món ăn này như thế nào?" Winston hỏi.
Montgomery nâng cằm lên nghĩ: "Bí mật, không nói cho anh."
Mọi người lại cười nữa.
Mà giờ phút này Lâm Khả Tụng lại căng thẳng.
"Thiên Phàm, trong ba món chính có gà tây. . . "
Lâm Khả Tụng đã từng ở phòng bếp làm thử gà nướng rất nhiều lần, làm thế nào cũng không đạt được mùi vị hoàn mỹ nhất.
Giang Thiên Phàm theo giọng nói của Lâm Khả Tụng, kéo tai cô nói: "Winstin chỉ nói món cuối cùng là gà tây, cũng không yêu cầu chiên, không yêu cầu nướng than. Nói cách khác, chúng ta có thể tự do nấu nướng."
Nhất thời Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, trong đầu lập tức bắt đầu tưởng tượng.
Có phải được phép làm thịt gà thái hạt lựu ngon miệng, làm một món chính kiểu Trung Quốc? Hoặc là giết gà, làm một món gà cuộn? Nếu không nữa thì làm gà bùn?
Winston tiếp tục mở miệng: "Không biết các vị bậc thầy nấu nướng đối với ba món chính hôm nay, có ý kiến gì hay không?"
Montgomery nói: "Không có ý kiến. Điểm trọng yếu đều bị anh nói rồi, chúng ta còn có thể nói cái gì nữa? Mau mau giới thiệu điểm tâm ngọt đi!"
Brodie, Lily và đầu bếp đều mím môi nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, các vị không nên gấp gáp. Bây giờ đến xem sự lựa chọn của nhóm bình thẩm trước. Ừ, có 16 vị lựa chọn cá sạo chiên, 22 vị lựa chọn thịt dê nướng than. Mà lựa chọn gà tây, cũng có 22 vị. Ừ. . . Tôi cũng có chút hối hận tại sao mình lại là chủ trì, mà không phải là bình thẩm rồi."
Winston chậc miệng, tiếp tục giới thiệu điểm tâm ngọt ngày hôm nay: "Điểm tâm ngọt hôm nay, món thứ nhất, là món điểm tâm ngọt thương hiệu của đầu bếp Jessica • Quintin, bánh gato trà xanh. Vị giác hoàn mỹ phối, vị cỏ, món ăn tuyệt đối làm cho người ta khó có thẻ khống chế muốn một ngụm nuốt xuống. Mà món thứ hai, lại là món điểm tâm ngọt cực kỳ bình thường - - bánh Blueberry! Tôi biết có rất nhiều phu nhân am hiểu loại bánh này, nhưng là bánh Blueberry cao cấp khác, nhất định có chỗ độc đáo. Mà món điểm tâm ngọt cuối cùng, cũng là món gần đây rất được hoan nghênh - - Kem vani sơn tra!"
Khi tiếng ông vừa dứt, nhóm đầu bếp và truyền thông ở đây nhao nhao vỗ tay lên.
Winston đi tới trước mặt Brodie, cười hỏi: "Anh có ý kiến gì về món điểm tâm ngọt này không?"
"Cá nhân tôi cho rằng sắp xếp như vậy là thập phần hợp lí. Bánh gato trà xanh và kem vani sơn tra vừa vặn là món ăn thương hiệu của hai bên dự thi, phải theo làm việc thường ngày và khó khăn nhất tạo ra nhiều kiểu tươi mới. Bộ dáng này, đã có thể bày ra thực lực của hai bên, có đầy đủ năng lực không gia tăng tính chất, tốt lắm."
"Như vậy theo đầu bếp Brodie, thì món điểm tâm ngọt này, cuối cùng là Giang Thiên Phàm thắng hay vẫn là Jessica • Quintin càng được hoan nghênh?"
Brodie cười nói: "Nếu anh để cho tôi làm bình thẩm, tôi sẽ nói cho anh biết."
"Ha ha, Brodie, anh bị Montgomery phá hủy rồi." Winston tiếp nhận nhiệm vụ truyền đạt thẻ, "À, điểm tâm ngọt, có tổng cộng 25 đơn đặt hàng món bánh gato trà xanh, mà kem vani sơn tra cũng có 25 đơn đặt hàng. Mặt khác, có mười vị bình thẩm hứng thú với bánh Blueberry. Xem ra, đa số nhóm đại sư vẫn có khuynh hướng điểm tâm ngọt sở trường!"
Winston giơ cổ tay lên xác nhận thời gian: "Thời gian bây giờ, là chín giờ 30 phút sáng, hai bên dự thi có hai tiếng rưỡi đồng hồ. Khi đến 12 giờ, mời hai bên dâng món ăn đầu tiên lên cho các khách khứa. Khi 12h20 phút, nhất định phải chuẩn bị món chính thật tốt, nếu không có nghĩa là mất điểm. Mà điểm chính, tôi hi vọng thấy trước mặt các vị bình thẩm đều có món điểm tâm ngọt."
Winston nâng ngón tay, giương cao âm thanh: "Bây giờ - - trận đấu bắt đầu!"
Hai bên bắt đầu thảo luận làm vài món ăn như thế nào.
Khi Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng còn đang thảo luận nguyên liệu bánh Blueberry, Jessica và Irri Ti đã bắt đầu lựa chọn nguyên liệu rồi.
"Không cần hoảng, nghĩ thật tốt xem bản thân muốn làm cái gì, so với theo đuổi tốc độ quan trọng hơn." Ngón tay Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng vuốt gương mặt Lâm Khả Tụng một cái.
"Em biết! Xác nhận mục tiêu, chỉ cần không lùi bước dũng cảm tiến tới!"
"Em biết yêu cầu của bánh Blueberry không?"
"Em biết! Lúc cắt ra nhất định phải có cảm giác giòn! Nhân bánh phải đặc, quyết không thể rời rạc! Không thể quá ngọt cũng không thể quá chua, cho nên nhất định phải chú ý nguyên liệu trong nhân bánh và lượng hoa quả, hơn nữa yêu cầu phải suy sét rõ ràng độ chua ngọt của hoa quả bị sấy khô!"
"Tốt. Anh sẽ phụ trách tất cả trước mặt, em nhất định phải trông coi tốt lò nướng còn phải chú ý quan sát độ lửa."
"Vâng, chủ bếp!"
Lâm Khả Tụng lập tức bắt đầu di chuyển. Cô và Giang Thiên Phàm từ lúc Winston cùng với những đầu bếp khác bàn tán thực đơn liền trao đổi danh sách nguyên liệu nấu ăn mỗi món yêu cầu thật tốt. Cô kéo tay Giang Thiên Phàm bước vào kho nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt Irri Ti vụt qua cô, rơi vào trên người Giang Thiên Phàm.
"Anh sẽ hối hận vì hôm nay khiêu khích tôi và mẹ tôi." Đáy mắt Irri Ti đúng là tự tin tuyệt đối với bản thân mình.
"Tôi sẽ không hối hận, ngược lại, tôi cực kỳ cảm ơn các người đã cùng nhau ứng chiến."
"Có ý gì?" Irri Ti hỏi.
"Cảm ơn các người cấp cho Khả Tụng một cơ hội rèn luyện tốt như vậy."
Nói xong, Giang Thiên Phàm vỗ mu bàn tay Lâm Khả Tụng, dẫn cô đi đến quầy đựng thịt.
Jessica thấp giọng cảnh cáo nói: "Irri Ti, đừng để cho Giang Thiên Phàm ảnh hưởng đến tâm tình của con."
Lâm Khả Tụng phối hợp với Giang Thiên Phàm chọn lựa lớn nhỏ, bề dày thích hợp của thịt dê và cá sạo, sau cùng chọn lựa thịt gà tây.
Tiếp theo là nguyên liệu nấu món khai vị và điểm tâm ngọt.
Khi Lâm Khả Tụng đi ngang qua một loạt ngăn tủ đặt cà phê, kinh ngạc vui mừng hô: "Em muốn cái kia! Nồi áp suất nhỏ kia!"
Tiếng của cô vừa ngừng, tiếng cười của Jessica truyền đến.
Lâm Khả Tụng không để ý đến Jessica, mà là lấy nồi áp suất, bỏ và trong xe đẩy.
"Nếu lấy nồi áp suất, liền lấy nhiều vani một chút, ngải đắng và tiêu xay." Giang Thiên Phàm che miệng nói nhỏ bên tai Lâm Khả Tụng.
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua tai cô, tâm tư như đang nổi trên đại dương ấm áp, Lâm Khả Tụng nở nụ cười.
Mặc dù cô cái gì cũng không nói, Giang Thiên Phàm cũng đoán được cô muốn làm cái gì.
Giang Thiên Phàm phụ giúp đẩy xe, Lâm Khả Tụng thì lại đẩy xe phía trước để dẫn đường.
Khi bọn họ trở lại, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình, Jessica đã bắt đầu làm chả giò, mà Lâm Khả Tụng cũng nhanh nhẹn đặt tất cả nguyên liệu vào vị trí quen thuộc của Giang Thiên Phàm đâu vào đấy.
Lâm Khả Tụng mở túi bột mì ra, đánh trứng gà, tất cả động tác đều cực kỳ chuyên nghiệp. Sau đó nhường chỗ lại cho Giang Thiên Phàm.
Động tác nhào nặn của Giang Thiên Phàm rất mạnh mẽ, cánh tay trải dài, ngón tay và cổ tay phù hợp, bột mì và trứng gà nhanh chóng dung hòa với nhau.
Cách độc đáo của anh làm cho tốc độ hoàn thành bột thậm chí nhanh hơn Jessica và Irri Ti.
Hầu như không cùng Giang Thiên Phàm nói cái gì, Lâm Khả Tụng chỉ tiến lên dùng ngón tay xác nhận tính đàn hồi một phen, liền dùng bọc ni - lon bọc kỹ thức ăn lại, hơn nữa cắt khối pho mát thật tốt để trước mặt Giang Thiên Phàm. Giang Thiên Phàm nhưng lại bắt đầu định điều chế cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý.
Một bên Lâm Khả Tụng bắt đầu xử lí hoa quả.
So với Jessica và Irri trong lúc đó vừa nói vừa cười trao đổi, ngôn ngữ Lâm Khả Tụng và Giang Thiên Phàm chỉ xuất ra vài câu.
Nhưng là khi Giang Thiên Phàm sử dụng thìa nhúng một chút nước sốt điều chế, mà Lâm Khả Tụng trực tiếp nghiêng mặt ngậm chặt, cái loại hiểu ngầm làm cho nhóm bình thẩm có thể nhìn xuyên qua tường thủy tinh hiểu ý cười.
"Ừm!" Lâm Khả Tụng nhắm mắt lại để phân biệt các mức độ hương vị của nước sốt, tưởng tượng thành phần làm cuộn thịt bò xông khói, nhất thời cảm thấy cực kỳ ngon.
|
Chương 77
Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Khả Tụng múc một ít tương hoa quả mà mình điều chế, đúc cho Giang Thiên Phàm.
"Như thế nào? Như thế nào?" Cô trợn to hai mắt nhìn anh, dáng vẻ ngước đầu giống như là một con sóc con chờ đợi hạt thông rớt xuống.
"Ừ, xử lý thịt bò đi." Giọng nói của Giang Thiên Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là bờ môi mềm mại hơn bình thương khiến Lâm Khả Tụng biết tâm tình của vị đầu bếp đang rất tốt.
"Vâng!"
Lâm Khả Tụng lưu loát theo hoa văn của thịt bò, cắt thịt bò thành từng mảnh từng mảnh lớn nhỏ vừa vặn.
Nét mặt của cô rất chuyên chú bình tĩnh, không kém Khiết Tây Tạp và Irri chút nào.
Mà Giang Thiên Phàm ở một bên đã bắt đầu xử lý phần thịt lồi ra xương ngực của gà tây.
Anh cắt nát phần thịt đó, rồi quấy đều cùng dầu ô liu với đồ gia vị khác, rồi lấy bọc ni-lon bảo quản.
Mỗi một hành động của họ khiến người ta không đoán ra, giống như mỗi một sự kiện không có liên lạc với nhau, nhưng cố tình ngay ngắn trật tự.
Thời gian chầm chậm trôi qua, áp lực cũng theo đó tăng lên.
Còn nửa giờ nữa, người dự thi ở hai bên nhất định phải hoàn thành tất cả trước bữa ăn.
60 phần khai vị, còn phải có ba loại, hơn nữa còn phải nấu món chính và món điểm tâm, đối với đầu bếp nào mà nói là "Nhiệm vụ không thể hoàn thành" .
Nhưng Khiết Tây Tạp và Irri ti đã bắt đầu trang trí đĩa ăn. Từng cái giơ tay của họ đều có khí chất, khiến ban giám khảo ở bên ngoài cách tường thủy tinh tràn đầy chờ mong.
Mà Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng vẫn đang "Tiến hành " như cũ.
Giang Thiên Phàm đang tưới nước sốt lên sò biển, mặc dù thời gian sắp hết, động tác của anh vẫn thong dong mà trầm ổn.
Lâm Khả Tụng trang trí bàn sò biển, rồi đặt chúng nó lên xe thức ăn.
Tiếp theo là thịt bò, cô lấy thịt bò cuốn từ trong lò nướng ra, cùng với Giang Thiên Phàm chiên nó. Giang Thiên Phàm phụ trách gia vị, mà Lâm Khả Tụng phụ trách quan sát độ lửa.
Lâm Khả Tụng chỉ cần nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Giang Thiên Phàm liền biết cô trở mặt thịt rồi.
Lâm Khả Tụng có hai mươi mấy phần thịt bò cần trở mặt, mà gia vị Giang Thiên Phàm cần dùng không phải chỉ một loại.
Cảnh tượng như vậy làm khán giả khẩn trương thay bọn họ. Dù sao một người không nhìn thấy, một người mới vào nghề, bọn họ có thể chịu nổi áp lực này mà không làm hỏng mọi thứ không?
Nhưng mười mấy giây đã qua, người xem cùng ban giám khảo lại phát hiện, Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng không rối loạn, ngược lại giống như là hai người đang đánh đàn piano, mặc dù tiết tấu rất nhanh nhưng từng âm phù đều đập vào vị trí chính xác, quan trọng nhất là bài hát này hài hòa vui vẻ.
Bày bàn trước, Lâm Khả Tụng và Giang Thiên Phàm theo thường lệ thưởng thức thịt bò cuốn một lần trước.
Khi Lâm Khả Tụng dùng dao ăn cắt thịt bò cuốn ra rồi đưa vào trong miệng, Giang Thiên Phàm lại giữ chặt cổ tay cô, "Không cần đầu lưỡi nữa hả?"
"A! Ồ!" Lâm Khả Tụng dùng sức thổi thổi thịt bò cuốn, vừa muốn đưa vào trong miệng, Giang Thiên Phàm lại gõ một cái trên đầu cô.
"Ở đây ai là đầu bếp chánh?"
"Anh!" Lâm Khả Tụng vội vàng nhét thịt bò vào miệng anh.
"Ừ." Giang Thiên Phàm gật đầu một cái.
Lâm Khả Tụng lập tức vui mừng đưa nem rán tới.
Giang Thiên Phàm phụ trách ghim nem rán, mà Lâm Khả Tụng bắt đầu bày trí bàn.
Rốt cuộc khi đồng hồ chạm mốc mười hai giờ, món khai vị đã chuẩn bị xong, được đưa đến bàn ăn của ban giám khảo.
Mỗi một món ăn được trang trí rất tinh mỹ. Khác với "Đại sư tú", những món khai vị trước mắt đều có màu sắc đẹp mắt, hấp dẫn con mắt, làm cho khẩu vị của người ta mở rộng ra.
Ban giám khảo đều có vẻ mặt quý trọng, sửa sang xong khăn ăn, cầm dao nĩa lên, cực kỳ nghiêm túc bắt đầu thưởng thức.
Lúc này, Winston đi tới ghế ngồi của khách quý. Ngài cười nhìn Mông Ca Mã Lợi nói: "Đầu bếp chánh Mông Ca Mã Lợi thân ái, có phải ngài cũng rất muốn nếm thử những món khai vị này?"
Mông Ca Mã Lợi liếc Winston một cái: "Nếu như mà tôi nói tôi rất muốn, ngài sẽ mời tôi ăn sao?"
"Dĩ nhiên." Winston cười vỗ tay thành tiếng, nhân viên làm việc đẩy xe đẩy tới trước mặt Mông Ca Mã Lợi, "Tôi rất vinh hạnh mời ngài là giám khảo đặc biệt hôm nay, thay mặt mọi người phê bình ba món ăn khai vị trước mắt."
Ánh mắt của Mông Ca Mã Lợi sáng lên, ông bày ra bụng bự của mình, nhất thời vang lên một hồi tiếng cười.
Món ăn thứ nhất, là nem rán kiểu Trung Quốc.
Mông Ca Mã Lợi gắp nem rán của Khiết Tây Tạp và Irri ti trước, nhìn một chút: "Ừ ——trang trí giống món ăn cao cấp ở nhà hàng Pháp. Vẻ ngoài rất tinh xảo, chỉ là to hơn ngón tay của tôi một chút mà thôi. Nhưng nhỏ như vậy sẽ khiến nem rán gặp phải hai vấn đề. Thứ nhất, vỏ ngoài quá mỏng, mặc dù rất giòn, nhưng cũng rất dễ nát. Thứ hai, nguyên liệu bên trong có đầy đủ không.
Không có người nào hi vọng khi cắn xuống một cái, chỉ nếm được lớp ngoài giòn nhưng không đầy đủ mùi vị để kích thích vị giác. Nhưng trước mắt mà nói, điều thứ nhất hẳn không phải là vấn đề. Bởi vì nem rán có màu vàng vui mắt, không có bất kỳ chỗ nào bị cháy sém."
Nói xong, Mông Ca Mã Lợi cắn một miếng, phát ra một tiếng rắc rắc thanh thúy.
Ông nửa ngước đầu, phát ra một tiếng cảm thán: "A, thật quá mỹ vị rồi! Dưa leo non mới mát mẻ, nấm trơn mềm, còn có tôm tươi ngon, làm cho người ta thật chờ mong món chính. Ba loại tương liêu, tương hương thảo pho mát, tương cay còn có mùi vị thanh nịnh khéo nói tương tư rượu hải sản đều rất tuyệt! Phải biết nem rán kiểu Trung Quốc là món Giang Thiên Phàm tâm đắc, thế d[d[lqd mà Khiết Tây Tạp và Irri ti lại có thể nấu ngon như vậy, cậu gặp nguy hiểm rồi, Thiên Phàm!"
Tất cả mọi người đều nhìn về tường thủy tinh.
Giang Thiên Phàm lại giống như không nghe được vẫn đều tay xào trộn, mà Lâm Khả Tụng thì ở một bên làm gia vị.
"Màu sắc như thế nào?"
"Cũng đã tám phần chín!"
Mông Ca Mã Lợi rất thất vọng nhún vai: "Thôi, vĩnh viễn không có gì có thể làm cho cậu ta sinh ra cảm giác nguy hiểm. Tôi còn phải nếm thử món của cậu ấy và Khả Tụng!"
Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng làm nem rán thông thường, xem ra không tinh xảo động lòng người như Khiết Tây Tạp và Irri ti, ngay cả nước sốt cũng chỉ có một loại mà thôi.
Mông Ca Mã Lợi kẹp nem rán, đặt ở trước mắt quan sát cẩn thận: "Mặt ngoài bên trong nem rán có cho dịch trứng vào, cho nên khi chiên sẽ có màu vàng bắt mắt, mặc dù điều này có thể tăng thêm mùi vị cho vỏ ngoài, nhưng cũng rất mạo hiểm. Một khi số lượng dịch trứng hơi nhiều, sẽ làm vỏ ngoài mềm, mất đi vị. Chỉ là dựa theo màu sắc mà nói, độ lửa khi chiên hay là bột mì và trứng gà pha trộn được cho vào đều cân đối, đều rất hoàn mỹ. Không hổ là Giang Thiên Phàm, vĩnh viễn ‘thuần chất’. Chỉ là, tôi hi vọng trừ thuần chất ở ngoài, còn có một ít vui mừng."
Nói xong, Mông Ca Mã Lợi cắn một cái xuống, ông bắt đầu nhai, vừa nhai vừa cau mày gật đầu.
Trong mâm tổng cộng có ba miếng nem rán, Mông Ca Mã Lợi chấm nước sốt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ăn hết ba nem rán.
Ông giống như đang khổ não, không biết có phải là do bên trong nem rán có cái gì quái vị khiến ông chưa hiểu rõ.
"Này, đầu bếp chánh Mông Ca Mã Lợi, đừng chỉ cố ăn, ngài nói gì đi."
"Được rồi, đôi khi ‘ truyền thống ’ làm ra mỹ vị, là bởi vì nó được vô số người kiểm nghiệm. Nem rán của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng chính là ‘ truyền thống ’. Nhân chắc là có sợi măng tươi, sợi nấm hương, thịt heo sợi, phối hợp với tỏi sau khi trộn xào mùi thơm nồng nặc, sợi nấm hương trơn bóng giòn tan, cùng với thịt băm gia tăng thêm mùi vị, tất cả đều được pha trộn cân đối vừa đúng. Còn có một chút mùi vị Hương Thảo! Trong nước sốt, độ chua và ngọt được khống chế kĩ lưỡng, món khai vị không làm cho người ta cảm thấy ngán. Còn có mùi thơm cây mơ ở bên trong. Đợi chút, mùi vị tê dại này là cái gì?"
Mông Ca Mã Lợi nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ, cười: "À. . . . . . Là hoa tiêu! Thật sự là rất thuần khiết nồng nặc mùi vị Trung Quốc! Nếu như nói vỏ ngoài của nem rán trước mặt đúng là ‘thuần chất’ lời nói, vị hoa tiêu cùng với ô mai chính là niềm vui. Không biết hoa tiêu này là chủ ý của ai? Thiên Phàm? Hay là Khả Tụng?"
Nghe đến đó, Lâm Khả Tụng đang trang trí mâm sườn cừu nở nụ cười.
Winston cười: "Nhìn nét mặt Khả Tụng, hoa tiêu này là chủ ý của cô ấy rồi."
"Có lúc, những thứ này chúng ta đều trói buộc nói đó là kinh nghiệm của ‘ đại sư ’, ngược lại không biết như thế nào tìm kiếm ‘ vui mừng ’."
"Cho nên nói. . . . . . Nem rán hai bên, đầu bếp chánh Mông Ca Mã Lợi ngài ưu ái. . . . . . Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng hơn sao?"
"Đúng, mặc dù không biết người xem cảm giác như thế nào."
"Được rồi, chúng ta hãy xem kết quả 22 phiếu bầu về món nem rán Trung Quốc này. Phiếu chọn đầu bếp chánh Quintin có chín người, mà chọn Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng có mười ba người. Nói cách khác, món nem rán này, Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng tạm thời dẫn đầu!"
Nghe tin tức này, Lâm Khả Tụng thở ra một hơi. Cô đang nỗ lực chiên cá Lư.
Mà Lilith lại cau mày.
Khiết Tây Tạp nhỏ giọng nói: "Tập trung. Chúng ta không am hiểu món nem rán này thôi. Bây giờ chỉ mới chênh lệch 4 phiếu mà thôi. Chẳng lẽ con cảm thấy một cô gái nhỏ mới vào nghề chưa tới nửa năm có thể vượt qua món thịt bò cuốn còn có sò biên chiên sao của mẹ con chúng ta sao? Đây mới thật sự là bữa ăn tây!"
"Yên tâm, mẹ. Cô ta cũng chỉ hơi thông minh tí thôi, nhưng dựa vào điểm này, không thể nào cười đến phút cuối cùng đâu!"
Hậu trù sau tường thủy tinh khẩn trương bận rộn.
"Lilith, cô có để ý khi nếm một món ăn khác trước bữa ăn không, ví dụ như một chút thịt bò cuốn?" Winston đi tới trước mặt Lilith.
Lilith gỡ sợi tóc tới sau tai, cười nói: "Được thôi."
Hai món ăn được tôn sùng đưa đến trước mặt cô, Lilith nâng dao nĩa lên.
"Bày bàn ở hai bên đều rất tinh mỹ, giống như là tác phẩm nghệ thuật trong tủ kính, tôi thật sự không đành lòng phá hư mỹ cảm này. Chỉ là, thức ăn bị ăn sạch mới có ý nghĩa." Lilith cắt thịt bò cuốn của Khiết Tây Tạp cùng Lilith trước, nghiêng đầu quan sát cẩn thận, "Ừ, vừa nhìn chính đã thấy thịt đã chín từ ba đến năm phần, bên trong có mùi thơm rất nồng đậm, khi dao ăn cắt xuống có thể cảm nhận được thịt rất mềm mại. Điều này làm cho tôi mong đợi mùi vị của nó!"
Lilith cuốn thịt bê đưa vào trong miệng, nghiêm túc thưởng thức, nói tiếp: "Hương vị nhu hòa cân đối, hoàn toàn như tôi mong đợi! Hương thơm của sữa đặc, còn có vị rượu gin! Măng tây chiên giòn cùng với một ít hương cay mexico! Đầu lưỡi giống như được dịu dàng vuốt ve sau khi chấn động! Vượt xa mong đợi của tôi! A, Khiết Tây Tạp và Irri ti, hai người thật quá tuyệt vời!"
Nghe được lời bình của cô, Irri ti và Khiết Tây Tạp cùng nhau nâng tay.
Khiết Tây Tạp bày cá lư vào mâm, vừa nói: "Có thấy không, mẹ đã nói rồi, đồ ăn Pháp cũng được, món ăn Italy cũng được, đều nằm trong ưu điểm của chúng ta. Nếu như Giang Thiên Phàm lựa chọn Brodie hoặc là Hàn Bân, có lẽ sẽ khó đối phó. Nhưng cô gái nhỏ kia, chỉ sợ còn chưa ăn tới gan ngỗng."
Irri ti giương mắt liếc mắt nhìn đối diện.
Tay trái Lâm Khả Tụng bưng nào đó tương, tay phải giơ rượu lên, vòng qua phía sau Giang Thiên Phàm, đi tới bên cạnh anh. Xem ra cô ta không bị lời nói của Lilith ảnh hưởng đến, xem ra tâm tình rất tốt.
Mà Giang Thiên Phàm đang chế biến nước sốt nào đó chỉ hơi giơ tay lên, cô đã đặt chai rượu vào tay anh.
Bắt đầu từ lúc nào, Lâm Khả Tụng hiểu rõ quá trình nấu nướng của Giang Thiên Phàm như thế?
"Lilith, mặc dù cô rất ca ngợi hai vị bên đầu bếp chánh Quintin. Nhưng cô vẫn nên nếm thử thịt bò cuốn của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng."
"Tôi biết rồi." Lilith uống một hớp nước, "Bây giờ tôi đang quan sát, đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm cùng. . . . .Học sinh của cậu ta sẽ cho tôi thưởng thức hương vị gì?"
Khi Lilith cắt thịt bò ra, thì phát ra một tiếng thờ dài nhè nhẹ.
"Thế nào? Lilith?" Winston hỏi.
". . . . . . Tôi cảm thấy dao ăn của tôi giống như cắt trúng mỡ bò ." Lilith xê dịch thịt bò cuốn về mình, "Thịt bò chín ba phần tới năm phần cực kỳ xinh đẹp! Không hổ là Giang Thiên Phàm. . . . . . Mùi thơm. . . . . . Trừ thịt bò ở bên ngoài còn có hương vị rất tươi mát."
Lilith chậm rãi đưa thịt bò cuốn vào trong miệng, nhắm mắt lại phân biệt mùi vị: "Thịt bò bị đánh mỏng sau đó ướp gia vị, mùi vị được nắm chắc làm cho người ta vui mừng. Vị mặn, bách lý hương, cây húng quế. . . . . . Còn có một chút hương vị thìa là, nồng nặc nhưng không cướp đi bản thân mùi thơm của thịt bò. Người uớp gia vị thịt bò chính là đầu bếp chánh Giang Thiên Phàm sao?"
Winston lắc đầu một cái nói: "Là Lâm Khả Tụng."
". . . . . . Cái này không thể nào?" Lilith lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Winston chỉ vào ánh mắt của mình: "Chính mắt tôi nhìn thấy. Lâm Khả Tụng chế biến tương ướp gia vị thịt bò."
Ánh mắt Lilith xẹt qua Winston nhìn về phía Lâm Khả Tụng, cô đang điều chế cơm nhão nào đó, xem ra rất thành thạo.
Mà Giang Thiên Phàm bên cạnh cô thậm chí không phát ra một câu chỉ thị, hoàn toàn tin tưởng cô.
Lilith nếm miếng thịt bò còn lại, nhắm mắt lại tiếp tục cảm thụ: "Ừ, trong món ăn này không phải sử dụng măng tây mà là măng tươi. Măng tươi được bao bọc lại, cho chút ít tỏi cùng với canh nguyên chất rồi trộn xào, kết hợp với sữa đặc Dano, tạo ra mùi vị bất đồng với thịt bò. Còn có hạt của quả táo xanh! Đây thật là ý tưởng tuyệt vời! Độ chua cùng với độ giòn giống như nứt ra ở trong khoang miệng, là điểm nhấn của món ăn này!"
"Cho nên, Lilith cô bây giờ là đang ca ngợi Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng sao?" Winston không cảm xúc hỏi.
"Tôi ca ngợi trí tưởng tượng cao siêu phong phú hơn nữa làm ra tác phẩm khiến người ta hưởng thụ." Lilith trả lời.
"Như vậy hai món ăn trước mắt cô thích cái nào hơn?"
Lilith thở dài: "Vậy ngài giết tôi trước đi. . . . . ."
"Ha ha, như vậy tôi không làm khó dễ cô nữa. Dù sao chúng ta vẫn còn có ban giám khảo mà!" Winston nhận lấy phiếu kết quả mà nhân viên đưa tới, đuôi lông mày vểnh lên, "Ừ. . . . .Ban giám khảo cũng có ý nghĩ giống Lilith."
Lilith nói: "Ý của ngài là bằng nhau sao?"
Winston cười: "Chúng ta có 21 vị giám khảo đánh giá món ăn này, cho nên làm sao có thể bằng nhau đây?"
"Cho nên, có một phe lấy một phiếu ưu thế?"
"Đúng vậy. Chúc mừng Khiết Tây Tạp và Irri ti, hai người đạt được mười phiếu quý giá!"
Tay của Irri ti khẽ run lên, cô hoài nghi mình có nghe lầm hay không?
Mười phiếu? Như vậy Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng đạt được 11 phiếu sao? Thịt bò cuốn của mẹ con cô không bằng thịt bò cuốn của Giang Thiên Phàm và một người mới sao?
"Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng đạt được 11 phiếu. Như vậy, hai người đã có ưu thế 6 phiếu. Nhưng tranh tài còn chưa kết thúc, phía sau còn có một món khai vị, ba món chính và ba đồ ngọt. Như vậy ưu thế này còn chưa chắc chắn."
Nhưng mặc kệ như thế nào, Lâm Khả Tụng vẫn nắm tay mình lại tiếp thêm động lực cho mình. Bởi vì hạt quả táo xanh kia là ý tưởng đột phát của cô.
Ngay ở một khắc đó, cô cảm giác có cái gì hôn lên quả đấm của mình. Sợi tóc của Giang Thiên Phàm quét qua da thịt cô, khi nàng phản ứng lại, đối phương mặt không thay đổi đã lấy Bạc Hà Diệp Điểm tô điểm trên sườn cừu.
"Tiếp theo, Khả Tụng."
"A! Dạ!"
Rốt cuộc đã tới món khai vị thứ ba, sò biển chiên.
Winston nhìn Hàn Bân gật đầu một cái: "Đầu bếp chánh Hàn Bân, món ăn Trung Quốc kiệt xuất lại thuộc Việt Giang Lâu. Mà Việt Giang Lâu lại nắm giữ phương pháp nấu nướng hải sản. Tôi muốn mời ngài tới bình luận món sò biển chiên của hai bên."
"Không có vấn đề. Chỉ là của tôi không có tính hài hước như đầu bếp chánh Mông Ca Mã Lợi, cũng không biết tạo không khí như Lilith."
"À, ngài chỉ cần nói cho mọi người biết món ăn nào phù hợp hơn khẩu vị của ngài thôi."
Hàn Bân gật đầu một cái, quan sát hai món khai vị trước mắt: "Nhìn sơ vẻ ngoài và màu sắc, sò biển chiên của hai bên đều nắm giữ độ lửa rất tốt, nếu như không có ngoài ý muốn, vị của sò biển nhất định là tươi mới nhiều chất lỏng."
Hàn Bân cắt ra sò biển của Khiết Tây Tạp cùng Irri ti, sau khi ăn một miếng, gật đầu một cái nói: "Tỏi súp lơ cùng với cây thơm được phối với nhau tạo ra hương vị ngoài dự liệu của tôi, nhưng lại hòa hợp với vị của sò biển. Mùi vị chua ngọt sẵn có của cây thơm đưa vào món ăn, lại có hương tỏi tôn lên mùi vị tươi đẹp của sò biển, cộng thêm mùi vị của nê, không hổ là tiêu chuẩn cấp bậc đại sư."
"Ừ, điểm này tôi không nghi ngờ chút nào." Winston gật đầu một cái.
Hàn Bân lại nếm sò biển của Lâm Khả Tụng cùng Giang Thiên Phàm.
Ngài mím môi: "Bơ tương hoa quả phối với xoài gia vị nước, phối hợp cùng súp lơ nê, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Bản thân của sò biển hết sức ngon miệng, không cần dư thừa gia vị. Tương trái cây khiến sò biển càng thêm mát mẻ."
"Cho nên, ngài càng thích món này hơn?"
"Tôi thích cách làm này, nhưng dựa theo mùi vị, tôi đặc biệt thích món của Khiết Tây Tạp và Irri ti hơn. Mùi vị đánh sâu vào vị giác."
"Tôi hiểu. Chúng ta hãy cùng xem kết quả phiếu bầu của ban giám khảo. Aha! Irri ti và Khiết Tây Tạp đạt được mười phiếu, mà Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng đạt được bảy phiếu! Cho nên nói, sau món khai vị, Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng đạt 31 phiếu tạm thời vượt lên dẫn đầu, mà Khiết Tây Tạp và Irri ti lấy 29 phiếu d[d[lqd đuổi sát phía sau! Điều này khiến cho mọi người càng thêm mong đợi món chính!
|
Chương 78: Cá sạo chiên và thịt dê nướng than
Elis nhìn về Lâm Khả Tụng ở phía đối diện, cô đang bày biện rất chăm chú.
Lúc này, Elis không thể không đánh giá kĩ lại cô gái này. Không ai chỉ có thể đơn thuần dựa vào may mắn, hay vì Giang Thiên Phàm bao che mà đi được đến bước này. Vị giác là cảm giác rất dễ thấy. Tuy những bậc thầy nấu nướng bọn họ khi bàn luận đến vấn đề nấu ăn luôn có rất nhiều lý luận và kinh nghiệm, nhưng thật sự có thể phê bình trình độ nấu nướng, chỉ có đầu lưỡi khách hàng.
Mỹ vị chính là Mỹ vị, không ngon chính là không ngon.
Winston nhìn đồng hồ cổ kính trong sảnh lớn, cùng đếm ngược với các nhà phê bình và bạn bè truyền thông.
Khi kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ hai mươi, hai bên dự thi đều phải hoàn tất món chính.
Lúc này, nhân viên Việt Giang Lâu đang mang thức ăn lên cho các nhà bình phẩm.
Mà Winston lại đi đến trước mặt phóng viên.
"Đã lâu không gặp rồi, nữ sĩ Lâm Anh!" Winston chào hỏi một vị nữ sĩ xấp xỉ bốn mươi tuổi.
Lâm Anh đến từ Việt Nam, khi mười hai tuổi theo ba mẹ đến New York, bà là tác giả tự do, mặt bà xuất hiện trên bảng quảng cáo của các đại lý trên các quốc gia lớn, ảnh hưởng rất lớn.
"Xin chào, Mr. Winston. Anh chào hỏi một mình tôi trước mặt nhiều bạn hữu như vậy, tôi có thể đoán rằng, tôi cũng như ba vị đầu bếp trên, may mắn trở thành người phê bình món chính không?"
"Phải. Tôi mời nữ sĩ Lâm Anh nhận xét món chính đầu tiên cá sạo chiên." Tiếng vỗ tay của Winston vang lên, hai phần cá sạo chiên được đưa tới trước mặt Lâm Anh.
Lâm Anh mỉm cười, "Do chủ đề 'cá sạo chiên' khá hạn chế, nên hai bên chọn cách nấu cá giống nhau. Mọi người đều biết, thịt cá khác thịt heo thịt bò, có đặc điểm dễ nát, phương diện ngon miệng lại càng khó. Trong quá trình chiên cá, một khi canh lửa dầu thất bại, sẽ chín quá. Nếu thời gian và lửa dầu vừa phải, không chỉ có thể giữ được vị dai, cũng có thể giữ nguyên nước cá bên trong."
Lâm Anh mở hai phần cá sạo khác nhau ra quan sát, cho kết luận: "Không hổ là tác phẩm của bậc thầy. Màu cá rất đẹp, mặt ngoài đều được chiên thành một lớp vàng mỏng, thực sự rất khiến người ta mong chờ."
"Nói cách khác, cá sạo chiên của hai bên, trên phương diện lửa dầu đều ngang nhau. Phải xem hương vị rồi?"
"Đúng vậy." Lâm Anh nếm một miếng cá sạo nhỏ của Jessica và Elis, chậm rãi gật đầu, "Thật sự rất ngon! Cá sạo được ướp vô cùng vừa miệng! Sốt bơ rưới trên thịt cá thật sự quá tuyệt vời. Rau thơm và hành, tỏi, nước dừa, hạt thì là kết hợp lại, rất có tầng vị, giống như hấp dẫn đầu lưỡi, khiến người ta muốn mau nuốt xuống, không ngừng để đầu lưỡi đón nhận hương vị này!"
"Xem ra cô rất thích món này?"
"Đương nhiên!"
Nhưng tôi đề nghị cô nếm thử một phần khác."
Lâm Anh gật gật đầu.
Khi đĩa của bà được đặt cá sạo của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng, cũng không vội bỏ vào miệng, mà quơ quơ trước mũi, như có mùi nào đó hấp dẫn bà.
"Tôi ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt... Mùi hương này khiến người ta rất muốn ăn..." Lâm Anh nuốt nước miếng rất rõ ràng.
Winston nở nụ cười, các bạn hữu truyền thông khác đều nhìn qua.
Lâm Anh ngậm chặt miếng thịt cá kia, nhẹ nhàng nhấm nuốt, mãi đến khi bà ăn hết hơn phân nửa cá sạo, Winston cuối cùng không nhịn được mà nhắc nhở: "Nữ sĩ Lâm Anh... Sau khi cô đánh giá xong, có thể tiếp tục ăn hết món cô thích."
Lâm Anh bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ tôi hoàn toàn không thể dừng lại! Gia vị món này rất tuyệt! Cho dù là độ mặn hay các hương vị khác đều được phối hợp thành một thể hoàn chỉnh. Nếu ít đi một thứ, hay môt thứ trong đó biến hóa, đều mất đi hương vị hoàn mỹ. Mùi nương nồng đậm và hơi khói này rốt cuộc đến từ đâu?"
Winston quay đầu phìn về phía Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng: "Nào! Hai vị! Có ai có thể giải thích chút không?"
"Là tỏi và hành tây." Giang Thiên Phàm chỉ đơn giản nói ra hai cái tên.
Mọi người ở đầu vẫn không hiểu gì.
Winston ho khan hai tiếng, nhìn về phía Lâm Khả Tụng đang trang trí món ngọt, bất đắc dĩ nói: "Khả Tụng, tuy tôi đã quen với phong cách nói chuyện này của đầu bếp Giang Thiên Phàm, nhưng các vị bạn hữu có thể không theo kịp lối suy nghĩ của cậu ấy."
Lâm Khả Tụng vừa gọn ghẽ tách mâm xôi ra, vừa cười nói: Đến tận bây giờ, có khi tôi cũng không hiểu rõ anh ấy nói gì đâu! Nhưng mà nói đến tỏi và hành tây trong cá sạo chiên... Sau khi cắt hành xong bỏ vào chảo xào, để vị hành tây lưu lại trong nồi, sau đó lấy rượu vang điều hương. Tthat65 ra tỏi được thêm khi cá sắp ra! Nhưng mà, trước đó tôi có hun tỏi trong cỏ! Có phải rất thơm không?"
"A!" Lâm Anh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Lâm Khả Tụng cười xoa mũi.
"Vậy nữ sĩ Lâm Anh, hai phần cá sạo chiên này, cô thích phần nào?" Winston không quên vấn đề quan trọng nhất.
"Ai... Thật sự rất khó chọn... Hai món ăn đều có nét độc đáo riêng! Lửa dầu và vị giác đều nổi tiếng, đây là cá sạo chiên ngon nhất tôi từng ăn. Nhưng nếu không cho ra đáp án, anh sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Đúng vậy."
"Được rồi, tôi chọn món của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng. Tôi thừa nhận dưới tình huống hương vị gần như giống nhau như vậy, vị hun khói làm tôi thèm ăn hơn." Lâm Anh rất nghiêm túc đưa ra lựa chọn.
"ĐƯợc rồi, để chúng tôi thấy phiếu bầu của giám khảo đi! Aha! Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lại dẫn đầu một lần nữa, đạt chín phiếu. Mà Elis và Jessica lại đạt bảy phiếu!"
Nghe đến đó, Lâm Khả Tụng nhô vai thở hắt ra.
"Làm tốt lắm." Giang Thiên Phàm cúi đầu, ghé vào tai cô nói khẽ.
Cô cảm thấy rất rõ môi đối phương cọ vào vành tai mình. Mặc dù có thể do Giang Thiên Phàm không nhìn thấy không nắm giữ tốt cảm giác khoảng cách, nhưng Lâm Khả Tụng biết tám chín phần mười là người này cố ý.
"Không biết Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng sẽ nắm ưu thế dẫn đầu đến khi nào đây? Theo hiểu biết của tôi Jessica và Elis cũng không phải dạng vừa đâu, các cô ấy có thể mang đến bất ngờ bất cứ lúc nào. Hơn nữa với Lâm Khả Tụng và Giang Thiên Phàm, thật ra ưu thế 4 phiếu cũng không khác không có ưu thế, có thể bị lật ngược bất cứ lúc nào! Tiếp theo..." Winston đi tới trước mặt Luke, "Xin mời bạn già của tôi, nhà phê bình ẩm thực Luke bình phẩm món chính thứ hai, thịt dê nướng than!"
Luke lộ ra vẻ mặt vui thích: "Winston, tôi vẫn luôn chờ đấy! Nếu từ đầu đến cuối anh không mời tôi làm bình luận viên riêng, tôi thật sự sẽ tuyệt giao với anh!"
Hai phần thịt dê được đưa đến trước mặt Luke.
Thịt dê của Jessica và Elis được đặt trên đĩa gỗ, thịt dê được cắt ra, mặt trên bày đủ loại đồ ăn kết hợp, trên thị giác có vẻ vô cung2phong phú.
Mà thịt dê nướng than của Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng lại bày trên đĩa trắng dài hẹp. Tht5 dê nằm giữa nước sốt vàng nhạt, bên ngoài phết một lớp salat cua bơ và rau thơm.
Luke quan sát rất kĩ chất thịt bên ngoài của hai món ăn trên bàn.
"Ừm, hai bên đều nắm lửa dầu thành thục. Jessica và Elis có thể làm đến mức này tôi cũng không cảm thấy có gì lạ, ngược lại đầu bếp Giang Thiên Phàm... Mỗi mồi lửa trong tay đều chính xác như vậy, tôi cảm thấy khó mà tin được. Tôi muốn biết cậu có kỹ xảo gì có thể biết được độ chín của thịt không thông qua thị giác không?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Thiên Phàm sau tường thủy tinh.
Anh đang nấu caramel, không hề có ý ngẩng đầu.
"Khả Tụng, cô biết không?" Luke cười hỏi.
"Hả? Tôi sao?" Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, nhìn về phía GIang Thiên Phàm, "Kinh nghiệm và cảm giác sau hơn một nghìn lần luyện tập... Còn có cảm ứng với hương vị và nhiệt độ nữa?"
"Ha ha!" Luke bật cười, "Vậy để tôi nếm thử thịt dê nướng của hai bên đi.
Luke đưa một miếng thịt dê nướng của Jessica và Elis vào trong miệng trước, ông nuốt rất cẩn thận, nghiêng đầu nhắm mắt lại, phát ra mội tiếng dài cảm thán từ trong mũi: "Ưm -- dùng hương lê, cà rốt, tiêu ngọt, bách lý hương, sả, gừng, tỏi, sốt cá, thì là, muối, hồ tiêu chế thành sốt ướp thịt dê. Bởi vì nướng ngoài, nên thịt dê nóng đều, mặt nào cũng có phần giòn, vị rất tuyệt! Đặc biệt là hương lê và cà rốt thanh ngọt khiến món này ngoài hương vị còn có chút dư vị. Khi trang trí, tôi nghĩ Jessica và Elis rắc lên ít bạc hà chanh. Khiến món ăn phong phú hơn, hơn nữa ớt Mexico gia tăng cảm giác ăn, ạnh yếu của món a, sữa dê và dưa chua xào rất hợp với món này. Nói tóm lại... Cho dù ba tháng sau, tôi cũng không thể quên hương vị của nó!"
Dù Luke ca ngợi nhiều như vậy, nhưng Elis vẫn không bình tĩnh lại. Đồ ăn của họ đương nhiên làm người ta lưu luyến không rời, nhưng không đủ, nhất định phải mạnh hơn Giang Thiên Phàm. SỐt sữa dê dưa chua là do cô ta quyết định dùng vào phút cuối.
Bây giờ cô ta hiểu rất rõ, nếu muốn thắng Giang Thiên Phàm, làm từng bước như cũ là không thể. Cô ta nhất định phải mạo hiểm, thử cách cô ta chưa từng thử.
"Con làm rất tốt." Jessica lộ ra nụ cười yếu ớt, rất vừa lòng với con gái trong món ăn này.
"Tiếp theo, tôi nếm thử tác phẩm của đầu bếp Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng."
Khi Luke cắt thịt dê, Lâm Khả Tụng ở bàn trang trí căng thẳng đổ mồ hôi trong lòng.
"Ừm -- bách lý hương, gừng, tỏi, tự nhiên, tiêu, muối, những thứ này và miếng thịt giống Jessica và Elis. Nhưng mà, tôi còn nếm được bị bột tiêu, mè trắng, thực sự rất thơm. Cảm giác như mè nứt ra trên đầu lưỡi vậy!"
|