Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh
|
|
RẤT NHỚ, RẤT NHỚ ANH
Tác giả:Mặc Bảo Phi Bảo
Thể loại:Ngôn Tình
Nguồn: cungquanghang.com.vn
Nội Dung :
Với lối viết truyện nhẹ nhàng, quyến luyến, tác giả Mặc Bảo Phi Bảo đã lấy đi không ít nước mắt của các độc giả trong truyện Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh.
Nói đến những chuyện tình online, người ta luôn nghĩ đến những câu chuyện nửa vời, ấp ấp mở mở rất thú vị, hai người luôn có mơ ước được gặp nhau, để xem người yêu ngoài đời của mình có đẹp không?
Và nhân vật chính trọng truyện là một anh chàng vừa là bác sĩ vừa là một diễn viên lồng tiếng, còn cô là một người chuyên phối âm. Hai người gặp nhau rồi chuyện gì sẽ xảy ra?
|
Chương 1: Chả Tôm Tươi Nhồi Đậu Hà Lan
Tiết Tử : Gà hầm bao tử nấu tiêu
“Mình nói này, giờ mình đang ở trên xe công cộng.” Cố Thanh đeo tai nghe, nói chuyện với bạn trên phòng yy, “Chờ mình về ký túc rồi nói tiếp, được không?”
Sáng sớm sáu giờ, chuyến xe sớm nhất, trời còn chưa sáng rõ.
Vị tiểu lão bản của trang web, ngàn dặm truy kích, nhất định bắt ‘người vô hình’ như cô hát khúc mừng sinh nhật kỷ niệm một năm thành lập trang web.
Cô ấy lười đánh chữ, liền trực tiếp kéo cô vào phòng yy của mình.
Bạn cùng phòng của cô là người nóng vội, nhất định phải nói xong mới bằng lòng bỏ qua, cô câu được câu không góp lời, tựa vào vị trí cuối cùng bên phải, nhìn khoang xe trống rỗng.
Hai người nói xong việc công, tám tới chuyện tư.
Đề cập tới việc riêng, chủ đề để hai thiếu nữ độc thân buồn chán cùng tám chuyện, từ Đào Bảo [1], cuối cùng thành công lạc tới chủ đề đồ ăn.
“Hôm qua mình ăn cái lẩu siêu ngon.” Cố Thanh bỗng nhớ tới bữa tiệc lớn vô cùng phong phú tối qua.
“Lẩu gì?” Canh Tiểu Hạnh hỏi nàng, “Mò Đáy Biển? Lưu Nhất Thủ? Tiểu Phì Dương?” [2]
“Gà nấu bao tử.” Cố Thanh nheo mắt, dư vị vẫn như cũ, “Hẳn là gà hầm bao tử nấu tiêu, lẩu trắng trắng đỏ đỏ, trắng là canh nóng thơm ngon, nồi màu hồng là huyết và đậu hủ kiểu Đài Loan, cậu biết huyết với đậu hũ luộc bằng nước canh dầu cay, hương vị ngon thế nào không?”
Cố Thanh thích ăn, nhắc tới đồ ăn ngon thì thanh âm vô cùng ôn nhu, so với nàng xướng cổ phong ca còn ôn nhu hơn không biết bao nhiêu lần.
Bên trong xe chỉ có hai ba người, đều chưa ăn sáng, bụng đói kêu vang.
Bỗng nhiên nghe được cô gái ôn nhu tinh tế nói về nồi lẩu cay nóng, thật sự là một kiểu tra tấn. Hơn nữa thanh âm của cô gái này còn có chút lười nhác nhàn nhạt, nho nhỏ lại khàn khàn, thật mê người…
“Thanh Thanh, cậu đang trả thù xã hội sao? Hay là trả thù tớ….” Canh Tiểu Hạnh vẫn nằm trên giường, cảm giác đói khát trầm trọng, thanh âm đã run run.
“Đây là lần đầu tiên mình biết bao tử hầm với gà ngon như vậy, nước canh nấu thành màu sữa đục, trong canh còn có mùi dược liệu cùng hương tiêu…. Bạn học Canh, mình nhất định phải dẫn cậu đi ăn một lần.”
Bộ dạng kinh ngạc của Canh Tiểu Hạnh thật sự nhìn rất vui mắt.
Cố Thanh cầm cơm nắm của mình, cắn từng ngụm ăn, tưởng tượng ra cảnh Tiểu Hạnh nằm trên giường giãy dụa phân vân có nên rời giường không, có nên vọt ra căntin làm người ăn sáng đầu tiên không, cô liền cảm thấy thế giới thật tốt đẹp.
Oán khí vừa rồi bị cô ấy bức ép vào phòng yy thảo luận ca hát kỷ niệm một năm gì đó, nhất thời tan thành mây khói.
“Cố Thanh, mình hận cậu……..” Thanh âm của Canh Tiểu Hạnh đã có chút nức nở.
Cô cười ra tiếng, cắn cơm nắm, mơ hồ không rõ nói: “Thật sự ăn ngon lắm ấy.”
Canh Tiểu Hạnh không lên tiếng.
Nàng nghĩ cũng chơi đủ rồi, để tránh bị đuổi giết khi trở lại trường học, đang định nói thoát yy trước, bỗng nhiên có một thanh âm thực rõ ràng, ẩn ẩn mang ý cười nói: “Đây là món ăn nổi danh của người Hẹ ở Quảng Đông, khi rảnh rổi, ở nhà nấu cũng tiện lợi.”
Là thanh âm của nam nhân.
Hơn nữa là loại chất giọng vừa nghe đòi mạng, tuyệt đối có thể miễu sát [4] tất cả các cô gái.
Quan trọng nhất là, Cố Thanh nhận ra giọng nói này………
Thương Thanh Từ..
Đầu Bài [5] của tổ lồng tiếng Hoàn Mỹ, Thương Thanh Từ…
Cố Thanh trợn mắt há hốc mồm..
Không dám tin nhìn danh sách tuyến phòng..
Chỉ có “Thanh Thanh Mạn”, “Canh Tiểu Hạnh” và “Thương Thanh Từ”..
Nàng quả nhiên không đoán sai, là Thương Thanh Từ, thật là Thương Thanh Từ..
Người có chất giọng ‘lộng lẫy’ nhất giới lồng tiếng phối âm, thành danh nhiều năm vẫn khiến người ta đoán không ra tuổi. Đề tài tán gẫu không bao giờ dứt của fan hâm hộ của hắn là hằng năm có bao nhiêu ảnh quảng cáo game online, nhân vật cổ trang chính chỉ định hắn, còn có rất nhiều quảng cáo đã sớm quyết định dùng giọng hắn làm thanh âm ‘ngự dụng’…
Xét thấy đây là kênh riêng tư của Cố Thanh, cô thật sự không đoán nổi lý do vị SAMA vừa xuất hiện sẽ khiến tất cả thanh khống [6] nhiệt huyết sôi trào này, vào buổi sáng sớm tinh mơ lại đi vào phòng này, hơn nữa rõ ràng đã nghe một lúc, nếu không sao biết mình đang nói về gà hầm bao tử?
Nhưng là cố tình trùng hợp như vậy, xe bắt đầu vào đường hầm, đường mạng của nàng kẹt không phát ra được tiếng nào….
Ngay cả chào hỏi cũng không chào được…..
Hận nhất chính là, Canh Tiểu Hạnh vậy mà lại im lặng, để hắn một mình tự nói..
“Làm không phải quá khó, chỉ là tốn một ít thời gian, hơn nữa rửa bao tử có chút phiền toái.” Thương Thanh Từ nghe như vừa tỉnh ngủ, thanh âm thế nào gọi là gợi cảm, hấp dẫn? Chính là đây…
Cố Thanh cảm thấy hẳn là hắn tình cờ nghe qua những điều này, sau đó thuận tiện nói lại.
Không hề để ý kênh này có ai nghe không.
“Phối liệu liều lượng đầy đủ, sẽ có hiệu quả dưỡng sinh. Anh nhớ là phải có táo đỏ, đảng sâm, ngọc trúc, cẩu kỷ, hồi hương, lá thơm, cây quế, còn lại là gia vị sẵn có, muối và gà sạch, đương nhiên không thể thiếu rượu gia vị.”
Thương Thanh Từ còn nói hai câu, đại ý là gà phải đặt vào trong bao tử, dùng tăm cố định lại, nấu lửa nhỏ từ từ…
Thanh âm vì tín hiệu mà đứt quãng, nàng tập trung nghe.
Cố Thanh đã từng nghe qua các tác phẩm giải trí của hắn mấy năm trước, cũng thiên về cổ phong giống mình..
Giọng cổ phong của hắn vô cùng phong lưu, mà hiện tại, hiển nhiên là dùng giọng đúng của mình để nói chuyện.
Bây giờ là sáng sớm, âm mấy độ, cửa kính thủy tinh trên xe vì chênh lệch nhiệt độ ngoài lạnh trong nóng mà phủ lên một tầng sương, nhưng nghe hắn chậm rãi giới thiệu công thức nấu ăn, cô giống như đang trải qua buổi tối ấm áp ngồi quanh lò bếp, có loại cảm giác an ổn kỳ lạ không cần suy xét.
Đây là sức quyến rũ của thanh âm, chỉ có thanh khống mới có thể thực sự lĩnh hội…
Xe ra khỏi đường hầm, tên Thương Thanh Từ bỗng nhiên biến mất.
Chắc là một lúc lâu không được đáp lại, nên rời khỏi phòng..
Nhưng Canh Tiểu Hạnh mất dạng lúc nãy lại xuất hiện ngay sau đó: “Vừa rồi dì đến kiểm tra vệ sinh ký túc, mình quên nói với cậu, nói tiếp đi, cái gì gà hầm bao tử ấy.”
Cố Thanh không tin lắm, thanh âm vừa rồi trên yy là thật: “Nên câu không nghe thấy Thương Thanh Từ nói chuyện?”
“Thương Thanh Từ? Là gì cơ?”
Cố Thanh không nhịn được lặng lẽ phỉ nhổ: “Danh nhân của giới lồng tiếng thương mại, Thương Thanh Từ, đầu bảng của Hoàn Mỹ xã đoàn.”
“Phát âm thật kỳ quái.” Canh Tiểu Hạnh, “Giới lồng tiếng gì đó của mấy cậy, tùy tiện tìm một tên đều vô cùng kỳ quặc, nhớ cũng không nhớ nổi…. bất quá cậu nói tổ lồng tiếng Hoàn Mỹ kia, hình như sếp có mời bọn họ. Bảo là ngày kỷ niệm muốn ở kênh yy, muốn chúc mừng nên cố ý mời tổ lồng tiếng này…. cậu nhắn tên hắn cho mình đi, mình xem có hắn không.”
“Chắc không đâu… bây giờ anh ấy chủ yếu làm lồng tiếng thương mại, làm không chuyên ít lắm.”
Vị SAMA này tuyệt đối là thần mai danh ẩn tích đã lâu…. vừa rồi, vừa rồi tuyệt đối là trúng tà…
“Không phải cậu nói vị SAMA này tên đứng đầu bảng sao?” Canh Tiểu Hạnh cười hắc hắc, “Mình không tin không thỉnh nổi hắn.”
Cô hoàn toàn không tin có thể mời được hắn, lại ôm hy vọng nhắn tên của hắn qua:
Thương Thanh Từ, chữ thứ nhất đọc là qiang.
Đây là tên một màu sắc[7], nhớ cho kỹ, đừng tự làm xấu mặt…
[1] Đào Bảo: trang web thương mại rất lớn.
[2] Mò Đáy Biển, Lưu Nhất Thủ, Tiểu Phì Dương: tên các quán lẩu.
[3] Cổ phong ca: khác với cổ ca [nhạc cổ ~ chủ yếu là nhạc khí dân tộc]. Cổ phong ca phối khí chủ yếu là nhạc khí dân tộc là chính, khí cụ điện tử Tây Dương làm phụ, cócảm giác hiện đại lại không mất ý vị cổ điển. Giai điệu của cổ phong cũng lấy ngũâm làm chuẩn nhưng tự do hơn, biến cung nhiều hơn, phổ biến hơn nhạc cổ.
[4] miễu sát: giết trong 1s.
[5] Đàu Bài: bài danh đứng đầu = tên đứng đầu bảng, vì từ này sẽ được dùng như tên gọi của anh [kiểu như danh hiệu] nên mình giữ hán việt.
[6] thanh khống: chỉ những người đặc biệt yêu thích thanh âm của các diễn viên lồng tiếng, tương tự như đệ khống là brother complex, mình không tìm được từ thay thế T^T.
[7] Thương thanh từ: màu như này, tiếng nhật là Sabiseiji
********************************************************
Khi ba cái tên “Thương Thanh Từ”, “Tuyệt Mỹ Sát Ý” và “Phong Nhã Tụng” được đưa lên tuyên truyền, Cố Thanh đã hoàn toàn muốn cúng bái sự kiên trì bất khuất của Canh Tiểu Hạnh tóm bằng được ba vương bài lớn nhất Hoàn Mỹ, nhất là vị đại nhân “Thương Thanh Từ”.
Sau đó Cố Thanh nghe được nguyên nhân chân chính, rốt cục hiểu, cô gái này tuyệt đối là vận c*t chó.
Ngày kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ và ngày kỷ niệm thành lập trang web của Canh Tiểu Hạnh, lại trùng hợp không thể trùng hợp hơn trúng vào cùng một ngày.
Kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ xưa nay đều làm rất lớn.
Tất cả CV [1] toàn bộ đều họp lại, mặc kệ người cũ người mới, đều có tiết mục. Nghe nói Thương Thanh Từ nghe có mấy người muốn hát cổ phong ca, cuối cùng đề nghị làm kịch ca [2], còn làm hoàn chỉnh video, kịch truyền thanh. Cô Thanh nghe tin tức đó, trái tim ngừng đập vài giây, nếu có thể có Thương Thanh Từ độc thoại, thật không biết nên cho kịch ca này bao nhiêu điểm…
Làm một người yêu thích cover bài hát, đây là sự hấp dẫn cực lớn…..
Khi cô còn suy nghĩ miên man, Canh Tiểu Hạnh phi thường không tức thời bổ sung, độc thoại trong kịch ca không phải hắn, mà là lão đại của tổ lồng tiếng Hoàn Mỹ – Tuyệt Mỹ Sát Ý, Cố Thanh mới hoà hoãn lại…
Nhưng mà! Chất giọng của Tuyệt Mỹ Sát Ý cũng rất rất mê người….
Mặc kệ mỗi người có sở thích riêng khác nhau, hắn và Thương Thanh Từ hoàn toàn có thể chia đều thiên hạ, đáng tiếc Tuyệt Mỹ quá bình dị gần gũi, khiến sự
‘thầm lặng’ của Thương Thanh Từ trở thành trọng điểm hấp dẫn nhất…
Vì gần đây nhà cô có nhiều chuyện vụn vặt, tạm thời không ở trong ký túc xá trường..
Nên buổi tối tám giờ, buổi gặp mặt đầu tiên theo kế hoạch, nàng lên muộn khoảng nửa tiếng. May mắn, phần của nàng cũng không cần nàng nhọc lòng lo nghĩ, có đạo diễn, có kế hoạch, có điền từ, có tuyên truyền… những thứ cơ bản đều có, nàng làm tiền kỳ chỉ là người mua nước tương [3] thôi.
Khi vào phòng, thì nghe được một trong ba đại vương bài Phong Nhã Tụng đang nói.
Giọng nói có ý cười tự nhiên: “Ta ấy, dư dả nhất là thời gian, Tuyệt Mỹ và Thanh Từ thì khó nói a.”
“Ta?” Tuyệt Mỹ tiếp lời, “thời gian pia diễn [4] không nhiều, giao ghi âm thô thì không thành vấn đề.”
“Không phải cậu còn phần độc thoại trong kịch ca sao?”
“Độc thoại?” Tuyệt Mỹ kỳ quái, “Ai hát?”
“Cái này…” giọng của Canh Tiểu Hạnh êm dịu ngoài ý muốn, “Chúng ta có mấy ứng cử viên, còn chưa định.”
Cố Thanh vừa dọn bàn học vừa nghe Canh Tiểu Hạnh nói.
Giọng của Canh Tiểu Hạnh làm cô hoáng nghi hoặc, cô bé này làm sao thế? Khí phách ngang ngược kiêu ngạo bình thường đâu rồi?
Nàng không mở mic, cứ thế ngồi nghe mọi người thảo luận..
Dường như không hề có thanh âm của Thương Thanh Từ, ừm, đại nhân hẳn là bề bộn nhiều việc, tạm thời rời khỏi rồi.
“Có người đến rồi?”
Bỗng nhiên có thanh âm chậm rãi thấp giọng nói.
Giống như đang ăn cái gì vậy, hơi mơ hồ không rõ. Nhưng cố tình là loại mơ hồ không rõ này càng khiến người ta cảm thấy vô cùng mất hồn.
May mà hôm nay bàn công việc, trừ mười mấy người, không có fan nào…
Nếu không… chỉ sợ… bình luận thổ lộ sẽ như dời núi lấp biển vọt lên..
Phải biết rằng, Thương Thanh Từ đã ba năm không tham gia kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ, cách lâu như vậy, lần này số người online vượt quá bốn vạn cũng không có gì đáng kinh ngạc, tuyệt đối có thể mở ra lịch sử online đông nhất..
Phong Nhã Tụng nhanh chóng nói: “Ai yo ~ thì ra Đầu Bài của chúng ta có mặt nha ~ đã qua một tiếng bốn mươi bảy phút, sao bỗng dưng lại lên tiếng vậy a?”
Thương Thanh Từ ừm một tiếng: “Mình vẫn online. Bất quá bây giờ không phải nói chuyện với cậu, tắt mic đi.”
Phong Nhã Tụng trái lại rất nghe lời, lập tức im lặng không tiếng động.
Ngay cả vị đại nhân này cũng im lặng, đương nhiên không ai dám mở miệng.
“Thanh Thanh Mạn?” Thương Thanh Từ hơi đăm chiêu, đọc tên của cô.
Cố Thanh hậu tri hậu giác sững sờ vài giây, lập tức ấn F2: “Em ở đây.”
“Thanh Thanh? Gọi cậu đó?” Canh Tiểu Hạnh run rẩy nhắc nhở..
“Mình đây?” Nàng kỳ quái.
“Thanh Thanh? Không có đó sao?”
“Mình có đây mà..” nàng vô cùng khó hiểu.
“Chắc là cậu ấy đi ăn gì đó, cô ấy là ăn hoá [5]….” Canh Tiểu Hạnh ngượng ngùng cười.
……….
Cố Thanh thật sự quẫn muốn chết, nhanh chóng kiểm tra lại, vậy mà phát hiện mình chỉ ấn nhấn mỗi F2, quên mở mic. Nàng vội mở mic, thanh thanh giọng nói: “Ngại quá… quên mở mic, em ở đây.”
“Dạy em làm gà hầm bao tử, thử làm chưa?” Thương Thanh Từ hỏi..
Hoàn toàn không biết rằng, nói như vậy có bao nhiêu đột ngột..
“Ừm… vẫn chưa….” Cố Thanh có chút không tưởng tượng nổi, nhưng vẫn vô cùng thành thật trả lời, “Vẫn chưa có dịp.”
Thương Thanh Từ thản nhiên ừ một tiếng.
Sau đó, lại vắng lặng….
Cố Thanh nghĩ, có lẽ Thương Thanh Từ đại nhân không mấy dễ chịu, dù sao lần trước người ta nghiêm túc giảng giải phương pháp nấu cho mình như vậy, mình lại lạnh nhạt, rất không lễ phép.
Nàng cẩn thận suy nghĩ ba giây, lại đè nút F2: “Cảm ơn Thương Thanh Từ đại nhân chỉ bảo…” nàng dừng một chút, bổ sung “Hôm nào em nhất định sẽ làm thử theo lời anh hướng dẫn.”
Cố Thanh nói rất trịnh trọng.
Nhưng vẫn vắng lặng như trước, nàng thậm chí còn tưởng mình đã rớt mạng….
“Khụ khụ… hắn hiện tại không ở đây…” Tuyệt Mỹ Sát Ý vô cùng tốt bụng thông báo, dùng ngữ khí nghi hoặc pha chút mờ ám hỏi, “Có điều, tò mò chút, hai người có quen biết trước sao? Không nghe hắn nói qua nha…”
Tất cả mọi người đều biết, Tuyệt Mỹ Sát Ý và Thương Thanh Từ là bằng hữu ở hiện thực..
Nếu Tuyệt Mỹ cũng nói vậy, chứng tỏ đoạn đối thoại đứt quãng liên tục lúc nãy, đặc biệt không bình thường.
Cụ thể vì sao không bình thường, đương nhiên mỗi người đều tự động nhanh chóng liên tưởng ra chuyện xưa, ví dụ như một người cover bài hát vô hình tới mức không thể vô hình hơn, lại như thế nào đó ôm được đùi của bạn đại thần mai danh ẩn tích đã lâu… Thậm chí…
“Chúng ta tiếp tục, tiếp tục….” Canh Tiểu Hạnh rốt cục gắng gượng không nổi, thay bạn tốt ra mặt, “Tuyệt Mỹ đại nhân, vừa rồi nói đến phần độc thoại trong nhạc kịch….”
“A, độc thoại, đúng rồi, phần độc thoại.” Tuyệt Mỹ dùng chất giọng công mười phần, thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy, anh có thể làm được sao? Hửm? Canh Tiểu Hạnh.”
“Có….. thể, cực kỳ có thể…..”
Cố Thanh nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của Canh Tiểu Hạnh.
Làm bạn cạnh giường của cô ấy đã bốn năm, hơn nữa sẽ làm bạn tri kỷ tiếp tục ngủ chung hết ba năm nghiên cứu sinh, Cố Thanh vô cùng mẫn cảm nhận ra, cô gái này đã vì chất giọng mà động tâm…
Thật không ngờ, người không quá chú ý giới CV như cô ấy, vậy mà từ đầu tới chân đều là một thanh khống..
Hơn nữa còn thuộc loại thanh khống đã thích là vạn kiếp bất phục, trực tiếp động tâm…
Nàng nghe một lát, ra bếp bưng mì gói ăn khuya mẹ vừa nấu xong, lại nhìn máy tính, lại thấy Thương Thanh Từ gửi đến tin nhắn riêng: hôm đó quên nói, gà nhồi bao tử còn gọi là Phượng Hoàng đầu thai..
Cố Thanh vội buông đũa, cấp tốc gõ bàn phím: cám ơn, cảm ơn…
Cô gửi đi rồi, nhanh chóng gửi thêm cái mặt ^_^.
Thương Thanh Từ: đừng khách sáo. Anh thấy tên em, nghĩ đến hôm qua vừa ăn một món ngon..
Cố Thanh nhìn mì gói của mình, bỗng có linh cảm, mình đang nhìn món ăn khuya nhạt nhẽo vô vị.
Nàng nhanh chóng trả lời: Là gì vậy? ^_^.
Thương Thanh Từ: chả tôm tươi nhồi đậu hà lan.
Cố Thanh: Nghe có vẻ rất ngon…..
Thương Thanh Từ: Anh đã thử làm một lần, không khó..
Cố Thanh: Thật không?
Cô nhỏ máu trong lòng, nửa đêm hơn mười một giờ, Đầu Bài đại nhân ngài đây là muốn làm gì a….
Im lặng thật lâu..
Mọi người trong phòng [6] vẫn khí thế ngất trời, bắt đầu màn tám chuyện sau việc chính. Những người tham dự thảo luận, nháy mắt biến thân lại thành fan, bắt đầu vây quanh Tuyệt Mỹ Sát Ý và Phong Nhã Tụng, không ngừng truy hỏi nhiều chuyện. Ví dụ như hoạt động kế tiếp của Tuyệt Mỹ, tiệc sinh nhật của Tuyệt Mỹ, hay kịch Phong Nhã Tụng vừa đăng lên….
Cố Thanh vừa cầm đũa lên, liền thấy đoạn thoại Thương Thanh Từ vừa gửi đến:..
Chủ yếu là chả tôm làm có chút phiền phức..
Mấy trăm gram tôm tươi, dùng dao băm nhuyễn tôm tươi đến khi dẻo, cho hành, gừng băm nhuyễn vào, thêm nước, rượu gia vị, muối, bột ngọt, bột tiêu, trộn đều rồi cho tiếp lòng trắng trứng cút vào trộn, cuối cùng thêm một chút dầu mè, ướp lạnh 1-2 tiếng.
Đậu Hà Lan cắt dọc mở ra, nhồi chả tôm vào, chưng chín.
Cuối cùng rưới tương ớt ngọt Thái Lan, vị của chả tôm rất ngon, có vị ngọt thanh của đậu Hà Lan, mùi vị rất ngon.
Nói thật nghiêm túc…….
Trên kênh vẫn náo nhiệt, Cố Thanh nhìn bát mì của mình vài giây, rất nhanh đánh trả lời: cám ơn đại nhân, còn tặng kèm một đống khuôn mặt tươi cười, rồi bê bát chạy hướng phòng bếp: “Mẹ, cơm chiều nhà mình có dư tôm thịt gì không, cái gì cũng được, nếu thật không có thì cho con thêm trứng cút đi….”
[1] CV: Character Voice – người lồng tiếng
[2] kịch ca: như kịch truyền thanh, là vở kịch có thoại, có bài hát – nhạc nền, do các cv thực hiện, thường phát trên kênh yy, không có người diễn xuất, tất cả chỉ là âm thanh.
[3] người mua nước tương: ý là người không có vai trò quan trọng, dạng như tôm tép thôi.
[4] pia diễn: Chỉ việc đạo diễn hướng dẫn và sửa chữa phát âm diễn cảm ngữ điệu của cv. Hiện tại là chỉ một loại hoạt động giải trí trên kênh yy – phát các ca kịch trên kênh truyền thanh. PIA diễn không khác lắm với phối âm internet bình thường, các tác phẩm phối âm trên internet thường là thành phẩm cuối cùng của PIA diễn.
[5] ăn hóa: chỉ người đặc biệt đặc biệt thích ăn, có tình yêu mãnh liệt với thức ăn ngon.
[6] phòng: đây là phòng trên yy.
|
Chương 2: Ngư Hương Cà Ngàn Tầng
Vì được nghỉ lễ Nguyên Đán [1]..
Suốt ba ngày, Cố Thanh bị người nhà ‘trưng dụng’, ban ngày giúp gia đình trông siêu thị nhỏ, buổi tối còn phải sắp xếp hàng hóa sau khi đóng cửa. Cho dù vậy, Canh Tiểu Hạnh cũng không buông tha, yêu cầu cô mỗi tối mười giờ rưỡi đúng bắt đầu, đến khuya một chút mới kết thúc.
Bắt đầu được hai ngày, vì Tuyệt Mỹ và Thương Thanh Từ đều có việc riêng, không xuất hiện..
Ngày nghỉ thứ hai, cũng là lần đầu tiên luyện tập..
Vì muốn làm tuyên truyền thật lớn, đồng thời vì thỏa mãn fan của Hoàn Mỹ, Tuyệt Mỹ Sát Ý tuyên bố hoạt động công khai, tiến hành lần luyện tập đầu tiên trên kênh chính thức của tổ phối âm Hoàn Mỹ..
Đương nhiên, hiện trường và tiệc trà không có gì khác biệt..
Khi Cố Thanh về nhà, bình luận đã tràn như nước ngập Kim Sơn. Không ngừng có người liên tục gửi lên các loại biểu tượng thét chói tai, hoa si, Tuyệt Mỹ Sát Ý và Phong Nhã Tụng vừa phát lên một phần kịch, đang ở yy đùa giỡn…
Nàng vột quét mắt qua, Thương Thanh Từ không online, vị Đầu Bài này đúng là hành tung bất định…
Bởi vì sự xuất hiện của tam đại vương bài của Hoàn Mỹ, cuối cùng lại quyết định cả ba đều tham dự độc thoại của ca kịch, mà cũng nhờ thanh danh của Hoàn Mỹ và Đầu Bài Thương Thanh Từ, người điền từ trong hai ngày đã giao bản thảo..
Cô nhìn ba người, còn có độc thoại của mấy người mới, vô cùng hài lòng phát hiện người điền từ kia cũng giống mình, yêu nhất là thanh âm của Thương Thanh Từ, những câu độc thoại có ý cảnh nhất đều ‘cống h
iến’ cho hắn…
“Phần độc thoại này rất thụ [2] a,” Phong Nhã Tụng yếu ớt thở dài, “Vì sao, chỉ cần đụng phải tổ trưởng nhà ngươi, ta liền nhất định thành thụ? Còn là ôn nhu u oán thụ?”
Cố Thanh liếc qua độc thoại của Phong Nhã Tụng, nhịn không được cười..
“Tiếng tù vang, đêm sắp tàn, sợ người gặng hỏi, nuốt lệ vờ vui…[3]” Phong Nhã Tụng chậm rãi đọc, bỗng nhiên đổi lời, nhẹ giọng thêm câu, “Tuyệt Mỹ, ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
“Ừm?” Tuyệt Mỹ Sát Ý nói, “Hỏi đi.”
Phong Nhã Tụng cố ý tạm dừng vài giây..
Trong vài giây này đã có cả trăm bình luận “Có yêu!” “Thật sự có yêu!” “Không cần hỏi! Hai người chính là trời sinh một đôi!” “Ở bên nhau đi!!!!” “Quyết đoán ở bên nhau đi!” Không cần giải thích!” ….. không ngừng rầm rầm tung lên. Cố Thanh nhìn mà chết cười, hai người kia, một người tác phong phóng khoáng ngang ngạnh, một người thì thường giả vờ ủy khuất, quả nhiên là cặp đôi hoàn mỹ trời sinh.
Mấy cv này bị ghép tới ghép lui, thật ra cũng là chuyện thường tình..
Chỉ tiếc Thương Thanh Từ là Đàu Bài, lại không có cặp đôi hay tai tiếng gì, đây hoàn toàn là do đoạn tự giới thiệu ngắn gọn khi hắn mới gia nhập Hoàn Mỹ: Ta là Thương Thanh Từ, ừm, ta là thẳng [4]..
Phần tự giới thiệu đặc biệt trang nghiêm..
Cộng thêm hội fan dũng mãnh của Đầu Bài đại nhân, không ai dám ghép đôi hắn với nam nhân nào…
Phong Nhã Tụng nhìn bình luận lên quá lợi hại, rốt cục gắng gượng không nổi, đi ngăn lại..
“Eh? Mọi người đừng hiểu lầm a…” Phong Nhã Tụng buồn cười, “Ta muốn hỏi là, Đầu Bài đại nhân của chúng ta đi đâu rồi.”
“Thương Thanh Từ?” Tuyệt Mỹ cười, “Nếu hắn biết cậu gọi hắn là Đàu Bài, cậu nhất định sẽ bị ném xuống ao làm tiêu bản.”
Phong Nhã Tụng khúc khích cười..
Một màn nóng bỏng của hai người coi như chấm dứt..
Công việc ở đây làm xong rồi, trở thành buổi diễn riêng của Hoàn Mỹ, nhưng tất cả nhân viên của trang web đều không rời đi, ngay cả Canh Tiểu Hạnh cũng đặc biệt hưng phấn lưu lại, nghe bọn họ pia diễn..
Cố Thanh vốn muốn lui ra, rồi lại tò mò Thương Thanh Từ rốt cục là đi đâu, đến giờ còn chưa xuất hiện..
Nàng lưu lại nhưng không lên tiếng, dự thính nhóm cv trêu chọc nhau..
“Giờ hắn đang ở cạnh ta.” Tuyệt Mỹ Sát Ý đang giữ mic, bỗng nhiên chuyển đề tài, ‘hắn’ được cường điệu kia là Thương Thanh Từ, “Máy tính của Thương Thanh Từ SAMA của mọi người đột nhiên bị hỏng, hiện tại hai người chúng ta xài chung một mic.”
Cố Thanh nhịn không được lưu ý lắng nghe..
Rất nhanh, thanh âm của Thương Thanh Từ vang lên: “Ta ở đây, mọi người tiếp tục đi.”
Đầu Bài đã xuất hiện, fan trong phòng sao có thể bỏ qua, bình luận cùng tin nhắn không ngừng, muốn Thương Thanh Từ nói gì đó, an ủi ủy khuất các nàng chờ mấy tiếng…
Tuyệt Mỹ cười: “Tớ thấy, hôm nay cậu không nói gì thì tớ thật giải thích không nổi đâu.”
Giọng Thương Thanh Từ mang chút bất đắc dĩ: “Hôm nay rất mệt.”
Tất cả fan điên cuồng rất nhanh liền biến thành con cừu nhỏ ôn nhu, không ngừng nhắn lại “Đại nhân đi nghỉ ngơi nhanh đi!” “Nghe kìa, giọng của đại nhân cũng thay đổi, lòng ta nát theo a T T” “Tuyệt Mỹ đại nhân… ngài không được nô dịch Đầu Bài của chúng ta, hắn rất đáng thương a, thật vất vả vội vàng trở về, còn bị ngài áp bách…”
Tuyệt Mỹ cười ‘phốc’ một tiếng, vu vẻ: “Cũng đủ oan nha, cái gì cũng chưa cho cậu làm, đã bị người ta nói ‘nô dịch’ rồi.”
“Để ta nghĩ,” Thương Thanh Từ tựa hồ cũng hiểu mình như vậy không ổn lắm, trầm ngâm một lát, nói: “Hôm nay ta ăn thử một món, không tệ lắm.”
Khi Tuyệt Mỹ nhịn không được mắng một tiếng ‘kháo’, Cố Thanh theo bản năng cúi đầu, nhìn giờ.
Ừm, rạng sáng hai giờ, Đầu Bài đại nhân ngày quả nhiên có bản lĩnh nửa đêm gây thù oán..
Vì hai người dùng chung một mic, thanh âm nghe có chút xa.
Rất dễ tưởng tượng ra, hai nam nhân hẳn là ngồi đối diện nhau nói chuyện, Thương Thanh Từ nói, để hắn đi lấy ly nước, tạm thời để thời gian cho vài vị cv nam nữ tám chuyện.
Tuyệt Mỹ cười hắc hắc: “Bí mật bật mí nè, chỉ khi tâm tình hắn không tốt mới thích nấu ăn.”
“Tâm tình không tốt?” bên Phong Nhã Tụng có thanh âm ăn bánh quy, “Cho nên đến báo thù xã hội sao?”
Vị phó tổ trưởng của Hoàn Mỹ – Đậu Đậu Bã Đậu cũng vô cùng ai oán tiếp lời: “Ta muốn ra chỗ a di ký túc xá mua mì gói, mọi người chờ ta. Bất quá nhớ, lần này nhất định phải ghi âm lại, ngày mai ta đăng lên trang chủ, tiểu tử này trăm năm không lên tiếng, lên tiếng thì nửa đêm kể món ngon, đúng là muốn hại người mà.”
Trong thanh âm quần chúng phun trào, chỉ có Cố Thanh cảm thấy, mình hình như có chút quen rồi….
Dù sao đây đã là lần thứ ba hắn làm vậy, chẳng lẽ… trước kia hắn chưa từng làm vậy sao?
“Đã trễ thế này, vậy thì kể món chay.” Thương Thanh Từ dường như đã uống nước xong, mở mic nói,”Ngư hương cà ngàn tầng”
Cố Thanh đỡ cằm, thậm chí có thể tưởng tượng ra hương vị của ngư hương [5]..
Hắn thật có vẻ mệt mỏi, chất giọng hơi lệch khỏi quỹ đạo hoa lệ bình thường, có chút khàn khàn..
“Rất đơn giản, chủ yếu là dầu nóng chiên cà, và , hai việc này thôi.” hắn nói tiếp, bị các fan không ngừng bình luận bảo đói chọc cười, hiếm có cười một tiếng, “Ta chỉ rảnh được bây giờ, không nghe sao? Không nghe thì ta dừng ở đây vậy.”
Các fan không thể mở mic, tiếp tục gửi bình luận như thủy triều dâng…
“Không cần a đại nhân ≥◇≤)” , “(*>﹏
|
Chương 3: Miến Cà Ri Thịt Bò
Ngày nghỉ cuối cùng của tết Nguyên Đán…
Ba mẹ đến nhà bà ngoại, khoảng mười giờ, Cố Thanh mới tới siêu thị giúp anh họ đóng cửa, nói với hắn buổi tối mình còn có việc. Anh họ đối với thế giới 2D không hề biết gì, nhiều nhất là chỉ tra thông tin của Kiếm Tam, thật sự khó có thể hiểu cuộc sống mỗi ngày nhốt mình trong phòng y y nha nha, hoặc khi mở cửa vào, cũng chỉ ngạc nhiên với các phần mềm kỳ lạ, mỗi ngày không ngừng phối âm….
Cố Thanh lười giải thích, chuẩn bị đi tính toán doanh thu hôm nay.
Cô vừa mở máy thu ngân, chợt nghe tiếng ‘leng keng’, giờ này lại có khách. Là một thiếu niên mặc áo lông đen quần bò, không nói tiếng nào đi vào, lách qua cái thùng anh họ vừa khiêng tới để ngăn khách, hắn mang bao tay màu đen, vừa tháo ra nhét vào túi, vừa lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh..
Chú chó Cố Thanh ôm từ nhà đến, vui vui vẻ vẻ chạy đến, nhìn quanh người xa lạ này..
Nàng lo lắng liếc mắt nhìn biểu ca, bình thường thùng để chặn cửa nhất định phải có bảy tám cái, vừa rồi anh họ lo nói chuyện với mình, chỉ đặt hai cái, cũng khó trách người ta tưởng còn mở cửa. Anh họ cũng đành chịu, nói với thiếu niên còn cao hơn hắn nửa cái đầu: “Đóng cửa rồi a, làm phiền nhanh chóng đem tới tính tiền.” Nói xong, liền vươn tay, ‘ba’ một tiếng đóng máy thu ngân trước mặt Cố Thanh lại.
Thiếu niên cũng rất phối hợp, nhanh chóng đi tới, đặt đồ trong tay lên bàn.
Một chai nước khoáng, một bịch
bánh quy, một chai sữa chua. Sữa chua là loại có hạt trái cây..
“Mười ba đồng sáu.” Anh họ rất nhanh báo giá, nhận tiền mặt, tìm tiền lẻ thối cho hắn.
Cố Thanh đi đến một bên quầy, ôm chú chó nhà mình, tò mò nhìn nam nhân uống sữa chua có hạt trái cây này. Một nam nhân rất sạch sẽ, ánh mắt xinh đẹp bất ngờ, đuôi mắt hơi nhếch lên, rất lớn, mắt một mí..
Cố Thanh theo bản năng nhớ tới quyển sách xem tướng mình từng đọc, nam nhân có đôi mắt như thế thường rất chuyên tâm, một khi bắt đầu làm gì đó sẽ không dễ dàng từ bỏ, hơn nữa đối với công việc và tình cảm rất cố chấp….. Khi cô nhìn hắn, hắn đang nhận tiền lẻ bỏ vào ví tiền của mình, dường như nghĩ đến gì đó, hơi nhíu mi, khóe mắt càng nhếch lên một tí..
Nàng phát hiện bản thân quan sát quá tỉ mỉ rồi, cúi đầu vuốt ve chú chó..
Cửa lại phát ra tiếng ‘leng keng’, khách đã đi rồi.
Siêu thị mỗi ngày người đến người đi, vì gần khu bệnh viện, cách một con đường nên việc làm ăn rất tốt. Thiếu niên giống vậy, khi cô trông tiệm, mỗi ngày không biết gặp bao nhiêu người. Nhưng chỉ riêng người này, Cố Thanh – một thanh khống tuyệt đối, bỗng nhiên rất tò mò tưởng tượng khi hắn mở miệng nói chuyện sẽ thế nào..
Đương nhiên chỉ là tưởng tượng vậy thôi..
Cô về đến nhà, phát hiện Canh Tiểu Hạnh vẫn còn trên QQ.
Cố Thanh mau lẹ gõ một hàng chữ, gửi đi: Y(^_^)Y, nửa đêm không ngủ, chờ vị soái ca nào đây?
Canh Tiểu Hạnh: ^O^ , không không, mình đang nghe Tuyệt Mỹ đại nhân pia diễn……..
……….
Cố Thanh: eh? Sao mình lại cảm thấy hai chữ “Tuyệt Mỹ” cậu đánh ra lại mạc danh kỳ diệu khảm viền hoa hồng phấn nha?
Canh Tiểu Hạnh: ……. mình là fan cuồng của đại nhân… mà thôi…………
Cố Thanh: Ồ, ở phòng nào?
Canh Tiểu Hạnh nhanh nhẹn gửi qua một dãy số, cho cô mật mã..
Cố Thanh nhờ cô ấy chào hỏi, báo trước rồi mới vào phòng, thế nhưng tìm một vòng không thấy tên Canh Tiểu Hạnh.
Nàng khó hiểu Q Canh Tiểu Hạnh: Cậu đâu? Không thấy?
Canh Tiểu Hạnh: Xuỵt… mình nghe lén đó. Mình đang cùng Tuyệt Mỹ QQ thoại, sau đó hắn lặng lẽ mở hỗn âm, để mình nghe lén tổ phối âm bọn họ huấn luyện người mới…..
……..
……..
Thuật ngữ và thủ đoạn chuyên nghiệp như vậy, Canh Tiểu Hạnh vậy mà hiểu hết rồi…
Cố Thanh cảm thấy mình nhất định đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đặc sắc..
Người trong phòng không nhiều lắm.
Cố Thanh nghe một lát, biết là hoạt động nội bộ của Hoàn Mỹ. Đại khái là huấn luyện nhóm người mới pia diễn trực tiếp, Tuyệt Mỹ Sát Ý thế mà lại có tâm tình tốt đến mức đích thân j□j diễn cảm của người mới..
Có vài người mới là mặt than, mặc kệ đọc thế nào, đều không có cảm xúc gì…
Trong danh sách, không có Thương Thanh Từ..
Cô nhớ lần trước khi Thương Thanh Từ tạm biệt, những chữ trên màn hình kia, thoáng có cảm giác kỳ lạ. Chú chó chạy đến bên chân cô, cọ cọ, Cố Thanh vui vẻ ôm lấy nó, thấp giọng nói: “Chocolate, đêm nay ngươi hơi tiêu chảy, có phải bà ngoại ngươi lén cho ngươi ăn ô mai không? Hử?”
Nàng nhỏ giọng nói, Chocolate cọ tới cọ lui, không chịu yên..
Trong tai nghe, là cuộc đối thoại giữa giờ nghỉ của bọn họ..
“Phong Nhã Tụng lúc mới vào giới, đặc điểm chính là mặt than.” Tuyệt Mỹ thở dài một hơi, “Cậu tới giới thiệu lịch sử bị hung hăng pia cho người mới đi.”
Phong Nhã Tụng cười một tiếng: “Không diễn cảm thôi mà, đoán chừng là chưa từng nói chuyện với con gái đi?” Khi hắn nói chuyện có chút tiếng vang, một người thông minh như vậy, lập tức liền vui vẻ, “Ta nói nha, ai không tắt hỗn âm thế?”
Cố Thanh lập tức vui vẻ..
Cấp tốc gửi tin cho Canh Tiểu Hạnh: Lộ tẩy nha? j□j bại lộ rồi ~
Canh Tiểu Hạnh: …………………………………………� �…………………………….
“Hôm nay đổi máy tính.” Tuyệt Mỹ ho nhẹ, “Không tắt được hỗn âm.”
“Ờ ~” Phong Nhã Tụng cười sâu xa, “Ta còn tưởng ai để muội tử nhà mình nghe lén đâu.”.
“Tiếp theo nói diễn cảm.” Tuyệt Mỹ cười.
“Ta nói a, rất đơn giản.” Phong Nhã Tụng thản nhiên trêu chọc, “Muốn diễn cảm, thì đi ‘tổn hại’ nhiều thiếu niên cô độc một chút, lập tức có cảm giác, nhất là diễn tình cảm.”
Mọi người nghe cười vui vẻ..
Tuyệt Mỹ lại thở dài: “Cậu nói thế, thì người chưa từng quen bạn gái như Thương Thanh Từ làm sao đây? Người ta là phối âm thương nghiệp, chuyên lồng tiếng công tử phong lưu, vô cùng thâm tình a.”
Cố Thanh đang vuốt lông chú chó, tay sững lại một chút, tưởng bản thân nghe nhầm..
Cô là bị vai diễn do Thương Thanh Từ phối âm, rung động vô số lần..
Nhất là phim cổ trang Nhiệt Bá ở đài Dưa Hấu, nàng hoàn toàn là nhắm mắt xem phim, chỉ vì nghe thanh âm không cần nhìn nam chính cản trở kia…..
Phong Nhã Tụng ai u: “Quên mất Đầu Bài của chúng ta, hắn là trời sinh có thể diễn cảm, không so được.”
Hai người bọn họ vừa nói thế, mười mấy người mới lập tức phấn khởi hăng hái..
Phải biết rằng chỗ này hơn nửa là vì thanh danh của Thương Thanh Từ mới vào tổ phối âm này..
Danh Hoàn Mỹ này, nhờ Thương Thanh Từ mà huy hoàng sáu bảy năm rồi..
Thậm chí người của Hoàn Mỹ ngẫu nhiên đi lồng tiếng quảng cáo thương mại này nọ, vừa nói mình ở tổ phối âm Hoàn Mỹ, lập tức có thầy ghi âm cười nói: “Là tổ của Thương Thanh Từ hử? Tiểu tử kia còn chưa lui giới đâu?”
Đa số người thành danh đều làm tự do, ai lại nguyện ý để một xã đoàn cộng đồng trói buộc?
Nguyên nhân phía sau là gì, Cố Thanh không biết..
Nhưng cô suy đoán rất tốt đẹp, nhất định là Đầu Bài đại nhân nhân phẩm tốt, nhớ tình bạn cũ, thành công hơn cũng không quên nơi mình xuất thân……
Vì Tuyệt Mỹ Sát Ý nhắc tới, tất cả mọi người đều hỏi có thể nghe Thương Thanh Từ đại nhân diễn trực tiếp không, không sợ hẹn giờ trễ hơn, nhất định đúng giờ trình diện. Tuyệt Mỹ không lập tức trả lời, dường như đang lo lắng..
Trong khoảng im lặng ngắn ngủi, Cố Thanh thậm chí không dám hít sâu, cũng mong đợi câu trả lời..
Phải biết là, có thể trực tiếp nghe hắn diễn phi thương mại như vậy, cơ hội kiểu này sớm đã không còn………
“Thanh Thanh Mạn?” Trong tai nghe, bỗng nhiên có thanh âm của Thương Thanh Từ..
Nàng bị hoảng sợ, tim đập thìch thịch..
Hắn có ở đó..
Lại là dùng mic của Tuyệt Mỹ Sát Ý……….
Thương Thanh Từ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Anh có thể ôm em lên tuyến không?”
Rất lễ phép, rất ngoài ý muốn, cũng rất mờ ám..
Cô vậy mà nghĩ đến từ đó, quả thực như người mới vừa vào..
Quản lý “ôm” người khác lên tuyến, “ôm” người khác xuống tuyến không phải rất bình thường sao? Nhưng nếu bỗng nhiên thanh âm mà bạn yêu thích, hỏi bạn như vậy…. Cố Thanh thế mà lại cảm thấy tai mình nóng lên, sâu sắc phỉ nhổ chính mình một chút, ra vẻ vô cùng hào phóng gõ xuống hai chữ “Có thể”.
Cô thuận lợi lên tuyến..
Nhất thời im lặng, cả hai đều không lên tiếng nói chuyện..
“Kỳ thực, muốn diễn cảm rất đơn giản.” Thương Thanh Từ hơi nghiêm túc, thanh âm cũng dễ nghe đến bấn loạn.
Cố Thanh không biết hắn muốn diễn cái gì với mình..
Nhưng cũng nghiêm túc nhìn bảng thông cáo, cô quan sát các tổ phối âm khác pia diễn, đều đem lời kịch past lên bảng thông cáo, nhìn đọc là được….. chỉ là không biết vì sao hắn chọn mình?
Bất quá ở đây trừ người mới, cũng chỉ có hai nam nhân, chỉ có thể chọn mình là đúng rồi..
Cố Thanh tự giải thích với mình như vậy..
Vẫn khẩn trương hít sâu…… bảo một người cover bài hát tới diễn, quả thực là không trâu bắt chó đi cày mà………
“Thanh Thanh Mạn?” Thương Thanh Từ bỗng gọi nàng..
“Ừ?” Cô nhìn bảng thông cáo, không có lời kịch gì..
“Anh yêu em.”
Đối thoại bỗng nhiên mà đến..
Đơn giản, rõ ràng, mà lại tình ý nồng nàn..
Cô nháy mắt ngây ngốc, hoàn toàn triệt để ngây ngốc..
“Em..” Giọng của hắn, dường như có chút cộng hưởng, phảng phất ôn nhu đầy mê hoặc, “Có yêu anh không?”
“Em…” Cô cắn môi, làm chính mình bình tĩnh lại, không có lời thoại thì nên trả lời thế nào, yêu? Không yêu? Yêu hay không yêu?
Cô xoắn xuýt vài giây, rốt cục thẳng thắn: “Yêu…. Em yêu… giọng nói của anh.”
“Cảm ơn.” Thương Thanh Từ nhẹ giọng trả lời cô, “Anh ôm em xuống tuyến.”
Hắn cười một tiếng, khôi phục âm điệu có chút lãnh đạm bình thường, “Chính là cảm giác như thế, luyện tập nhiều, nghiền ngẫm nhiều.”
|
Chương 4: Miến Cà Ri Thịt Bò (2)
Cố Thanh một tay đè tai nghe bên trái, tay kia vỗ vỗ ngực mình..
Vẫn còn đập thình thịch..
Tuyệt đối không thể trách cô kinh hoảng lớn như vậy, lần đầu tiên trong đời có người nói với cô “Anh yêu em”, lại đột ngột thế này, còn là thanh âm tinh tế xinh đẹp nhất trong lòng mình nữa chứ. Cô nhẹ thở ra một hơi, lặng lẽ yếu ớt cảm thán: “Đồ ăn của mình, đồ ăn của mình, sắp điên, sắp điên, bình tĩnh, bình tĩnh……”
Cô bỗng nhiên vô cùng bội phục nữ cv đóng cặp cùng Thương Thanh Từ những năm đầu tiên, làm sao trụ nổi được các lời thoại thổ lộ thế này. Nếu là mình, khẳng định chỉ có thể ghi âm chuyển qua, tuyệt đối, tuyệt đối không thể pia diễn trực tiếp…….
Thương Thanh Từ rất nhanh rời đi, Tuyệt Mỹ trêu chọc hai câu rồi thôi.
Qua Nguyên Đán trở về trường, chính là kỳ thi cuối kỳ dài hai tuần.
Canh Tiểu Hạnh và Cố Thanh cũng không dám lăn tăn, hẹn rõ hai tuần sau lại tái xuất giang hồ, hai người mỗi ngày đọc sách học bài thi đọc sách học bài thi, cứ thế ngây ngốc đến ngày thứ mười bốn vào ký túc xá, rốt cục cảm thấy được đầy máu sống lại..
Cố Thanh vào weibo của mình, quan tâm tới hai trăm fan lẻ tẻ kia….
Cô là tiểu trong suốt cover bài hát, dùng weibo hai năm mới có bấy nhiêu fan. Hai tuần không login, bỗng nhiên lại có nhắc nhở nhiều thêm hơn 2000 fan, sao lại thế này? Tân Lãng[1] đại phát từ bi, phân phát fan cương thi[2]??
Cố Thanh rất kích động mở ra, thực vui sướng kéo một lượt xuống dưới, tới cuối cùng, kinh ngạc….
Thương Thanh Từ..
Cô sợ nhìn nhầm, thử di chuột lên tên này xem thử. Thân phận hoàng V[3], không sai, là Đầu Bài đại nhân.
Không biết là ngày nào thêm cô vào, vì kỳ thi, có khoảng năm buổi nàng không đến điểm danh..
Cố Thanh cân nhắc một chút cũng không tìm ra lý do, đoán không ra vì sao hắn bỗng nhiên chú ý [4] mình. Cô chú ý weibo của hắn rất lâu rồi, biết người hắn chú ý rất ít, trừ mấy cv kỳ cựu những năm đầu, biên kịch, , ngay cả bạn bè cũng không có. Bất quá cô hiểu ý hắn, đa số fan đều thích tám chuyện, để tránh tin tức của mình bị phơi bày chỉ có thể hoàn toàn tách biệt thế giới 2D và 3D.
Vì thế…… người hắn chú ý tới nay chưa vượt quá 100, hơn nữa đã hơn một năm không hề tăng.
Vì thế…… đây căn bản không phải là fan cương thi, rõ ràng là fan tận trung của Đầu Bài đại nhân…….
Cố Thanh nhìn máy tính ngẩn người..
Cảm nhận trọn vẹn uy lực của ‘ôm đùi lớn’ [5], người ta chỉ là chú ý bạn, chưa nói gì cả, cũng không chuyển phát, lập tức mang đến 2000+ fan, hơn nữa hiện tại….. lượng fan còn đang liều mạng gia tăng…
Canh Tiểu Hạnh ở sau lưng thảnh thơi cắn hạt dưa, nổi hứng còn đem giỏ rác kéo tới trước mặt, hết sức chuyên chú, cẩn thận tỉ mỉ: “Sao cậu bỗng nhiên im lặng thế?”
Cố Thanh không nghe thấy..
Canh Tiểu Hạnh thấy lạ, thăm dò nhìn qua: “Ta kháo[6], cậu bị Đầu Bài chú ý rồi.”
Cố Thanh bị hai chữ “Đàu Bài” gọi hồn về, lặng lẽ quay đầu lại: “Đúng vậy…. Anh ấy đã một năm không chú ý ai, mình rất sợ bị fan của anh ấy headshot.”
Cô nghĩ một hồi, lại lo lắng, nhìn nội dung weibo của mình, kiểm tra xem có phát ngôn não tàn dung tục linh tinh không, tránh ảnh hưởng hình tượng của mình trong lòng Thương Thanh Từ đại nhân. May mắn cô không hay chuyện, đăng bài rất ít, phần lớn chỉ là hôm nay ăn gì, ngày mai sẽ ăn gì, tương lai định ăn gì………
Là một ăn hóa không cần nghi ngờ, may mắn là một ăn hóa có tiết tháo, có chủ kiến, không não tàn..
Cô lặng lẽ thở phào, bắt đầu kiểm tra tin nhắn riêng, có một tin là bộ trưởng bộ phận âm thanh của xã đoàn nhà mình. Đại ý chẳng qua là…. ừm, bảo cô lấy thân phận hoàng V, kéo thêm người cho xã đoàn..
Cố Thanh là tiểu trong suốt, cũng ở trong xã đoàn trong suốt, thành lập mới một tháng, bộ phận âm thanh và bộ phận ca từ miễn cưỡng còn có vài người, hậu kỳ và trang trí chỉ có một người, tuyên truyền… ừ, là xã trưởng tự mình gánh……..
Trước kia cô may mắn, từng hợp tác với hai đại tác gia điền từ, nên cô thành cái bánh thơm phức trong mắt xã trưởng..
Cô kiên trì, bức chính mình □ khỏi sự kiện Thương Thanh Từ chú ý mình, bắt đầu đi điền tư liệu xác nhận thân phận, điền xong hết, giao cho xã trưởng đi làm văn kiện con dấu chứng minh gì đó, chuyển lên, gửi yêu cầu đi..
Web nhảy tới trang tiếp theo, nhắc nhở gửi lời mời cho một bạn tốt có hoàng V, có thể xem như giúp chứng minh..
Nếu bạn tốt phản hồi, sẽ tăng xác suất thành công…
Ừm……
Cố Thanh nghĩ, đây cũng coi như hợp lý..
Cô nhanh chóng quét mắt qua danh sách đề cử của hệ thống, đều là một ít bạn tốt mình từng biết, bỏ đi từng tên từng tên, cuối cùng còn thiếu một tên, ừ, thiếu một tên…… cô nhìn chằm chằm tên “Thương Thanh Từ”, đấu tranh tư tưởng thật lâu..
Mời? Không mời?
……….
Nếu… hắn đã chú ý mình, hẳn là sẽ không để ý giúp chứng minh một chút nhỉ?
Cô im lặng tự hỏi vài giây, cắn răng nhắm mắt, chọn hắn..
Gửi lời mời đi rồi, có chút hoảng, có quấy rầy Đầu Bài không?
Không đợi cô tự trách xong, đã nhận được một cái tư tín.
Mở ra, không ngờ là tin nhắn nghiệm chứng của Thương Thanh Từ… Ngay sau đó, lại thêm một cái: Không ngờ, tin nhắn riêng đầu tiên em gửi cho anh, là nhờ anh giúp nghiệm chứng..
Cố Thanh bị nói càng quẫn, lập tức bùm bùm đánh một hàng chữ: vạn phần vạn phần cảm tạ Thương Thanh Từ đại nhân đã hỗ trợ!
Thương Thanh Từ: Không có gì..
Cố Thanh bị nghẹn rồi, nghĩ một lát, trả lời lại: Đại nhân ăn qua miến cà ri thịt bò chưa?
Thương Thanh Từ không trả lời..
Cô hơi bị đả kích, nhưng vẫn quyết định lựa ý nói hết, nhanh chóng gõ xuống món ăn mình làm tốt nhất:
Đầu tiên là cắt nhỏ thịt bò, rửa sạch, rửa bằng nước lạnh cho sạch máu, lấy nước lạnh ngâm một bó miến (nhất định phải là nước lạnh nha). Sau đó đun một nồi nước, cho thịt bò, hành, gừng, rau thơm, mở lửa lớn, hớt bỏ bọt nước nổi lên, cho thêm rượu gia vị khử tanh, nấu sôi rồi chuyển lửa nhỏ ninh từ từ…… Đại khái hai tiếng, lại thêm chút muối và gia vị..
Cuối cùng, thịt bò mềm, thêm bột cà ri nấu năm phút..
Cho miến vào, nấu sôi, là ăn được rồi..
Đúng rồi ~ đừng quên thêm ngò. Ăn ngon lắm, em thích ăn món này nhất ~.
Gửi đi xong, Cố Thanh cảm thấy, ừm, xem như có chút báo đáp……..
Cô thấy Thương Thanh Từ thật lâu không trả lời, nghĩ rằng Đầu Bài đại nhân nhất định đang bận, vừa định tắt máy đi ăn cơm, liền thấy tin nhắn riêng của hắn đến..
Thương Thanh Từ: Món này, là sở trường của anh…..
Cố Thanh: ……….
Thương Thanh Từ: Ừ, là thật đó..
Cố Thanh: …… Vốn….. muốn báp đáp đại nhân, em vẫn là đi thu thập nhiều món ăn hơn vậy, lần sau lại…….
Thương Thanh Từ: Báo đáp?
Cố Thanh: Y(^_^)Y, đương nhiên, phiền Đầu Bài đại nhân đính thân giúp nghiệm chứng, đương nhiên phải báo đáp.
Thương Thanh Từ: Thật sự muốn báo đáp?
Cố Thanh bị hắn hỏi lại như vậy, trong lòng lại giật thót một chút… Đại nhân sẽ không đưa ra yêu cầu kỳ quái lại xảo trá nào đó chứ? Bất quá, cô vô cùng tin tưởng nhân phẩm của đại nhân, khẽ cắn môi, trả lời: Ừ! *Nắm tay*
Thương Thanh Từ: Hát một khúc cho anh đi.
[1] Tân Lãng: Sina, công ty mạng lập nên weibo.
[2] fan cương thi: chỉ các weibo ảo, fan giả.
[3] hoàng V: trên weibo có chia thân phận cho mỗi weibo cá nhân, hoàng V – chữ V màu vàng, là cấp bậc cao nhất, được nêu trong danh nhân đường.
[4] chú ý: đây là chú ý trên weibo, giống như đặt follow.
[5] ôm đùi lớn: một cách nói, ý là dựa dẫm vào người có thế lực lớn, giống như dựa núi lớn hay ô dù to.
[6] ta kháo: chửi tục, câu này có rất nhiều biến thể.
|