Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong
|
|
Chương 44 “Hắt xì ——” Tiểu Bạch mới sáng sớm tới phòng làm việc đã hắt hơi một cái kinh người, một mùi hương vừa quen thuộc vừa thân thiết ngào ngạt truyền đến, chỉ thấy mấy đồng nghiệp tới trước một chút ôm mặt chạy như điên, khiến Tiểu Bạch thấy còn tưởng có người đặt thuốc nổ hay đạn hơi độc trong phòng, xoay người muốn trốn, bỗng đâu Lã Vọng Nguyệt chạy tới tóm cổ bạn lôi về, “Tiểu Bạch! Ngươi không được chạy! Là đồ của ngươi”
“Ta?” Tiểu Bạch chỉ vào mình, “Ta làm sao cơ?”
“Ai lợi hại thế chứ!”, Tiểu Bạch mở cái thùng trên bàn không né được cảm thán, bạn chẳng qua chỉ là một nhân viên con con ngèo kiết, ngày thường muốn ăn sầu riêng cũng chỉ dám vào siêu thị mua một hộp bé tẹo, một quả nhập khẩu to như vậy đúng là chưa thấy bao giờ!
Lã Vọng Nguyệt che mũi nói, “Tiểu Bạch, ngươi thích ăn cái này?”
“Ừm.” Tiểu Bạch lấy sầu riêng ra ngẫm nghĩ, “Nhưng cái này rất nhiều người không thích, ta thỉnh thoảng chỉ ở nhà ăn một chút đỡ thèm thôi”
Lã Vọng Nguyệt cắn môi nhìn Tiểu Bạch thưởng thức quả sầu riêng đại tướng, bưng miệng nôn khan, lắc đầu chạy mất.
“Nhưng ai lại cho mình sầu riêng to thế nhỉ…” Tiểu Bạch lấy làm lạ cào cào tóc, có nói qua với Tiểu Thụ bạn thích ăn sầu riêng sao? Nhớ là chỉ có bạn bè thân thiết mới biết thôi chứ nhỉ!
Đúng lúc ấy Tiểu Thụ cũng tới công ty, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên khó coi, Tiểu Bạch vội tống sầu riêng vào lại trong thùng, “Tiểu Thú, anh không sao chứ?”
“Không sao…” Lã Vọng Thú vịn tường đáp, “Chỉ là ngực có chút khó chịu… Tiểu Bạch à, thứ này lần sau đừng mang tới công ty nữa, mọi người… ụa… cũng không quen.”
“Được được…” Tiểu Bạch vội nói, đem sầu riêng vứt vào trong kho dưới lầu, là tên chết đâm chết chém nào gửi cái này tới công ty chứ, hại Tiểu Thụ của bạn khó chịu buồn nôn!
“Đói rồi…” Buổi trưa, Tiểu Bạch vặn eo một cái, bấy lâu hứng thú sút giảm chỉ biết nỗ lực làm việc, rốt cuộc cũng thấy mệt, đang muốn đứng dậy gọi Tiểu Thụ cùng đi ăn, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi, “Chu Tiểu Bạch, đồ ăn của cô!”
“Hả?” Tiểu Bạch không hiểu ra sao đứng lên đi ra, đã thấy nhân viên McDonald mỉm cười đưa một túi to còn nóng hầm hập cho bạn, “Đồ ăn của cô đây.”
“Tôi đâu có gọi…” Tiểu Bạch ù ù cạc cạc nói.
“Là có người thanh toán tiền muốn chúng tôi đưa tới, địa chỉ lẫn tên đều đúng cả…” Nhân viên bán hàng tươi cười kiên trì giải thích.
Tiểu Bạch nhận túi còn đang nghi hoặc, Lã Vọng Thú cùng Tiểu Nguyệt vừa lúc đi tới, “Tiểu Bạch gọi đồ ăn rồi à?”
“Phải…” Tiểu Bạch vừa đáp, Lã Vọng Nguyệt đã nói, “Không phải nói trưa cùng đi ăn mì Ý sao? Ngươi sao lại gọi đồ ăn rồi?”
“Ta…” Tiểu Bạch có miệng mà không biết đáp thế nào, chỉ thấy Lã Vọng Thú mỉm cười dịu dàng, “Hay Tiểu Bạch muốn ăn thứ này? Chúng tôi đi vậy, Tiểu Bạch cứ từ từ ăn nhé.”
“Tiểu Thụ…” Nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, Tiểu Bạch thực là khóc không ra nước mắt, cái tên muốn chết này, bạn nhất định phải tìm ra là ai! Phá hư cơ hội hẹn ăn của bạn với Tiểu Thụ! Hơn nữa… Tiểu Bạch tuyệt không muốn ăn McDonald nữa, mấy hôm nay Tiểu Nguyệt ngày nào cũng kéo bạn đi ăn McDonald tìm tình cảm mãnh liệt, ăn đến phát ngán lên rồi… Lại thêm McDonald!
Vừa chập tối, tới giờ tan sở, Tiểu Bạch mang túi xuống nhà kho vác ra quả sầu riêng to tướng kia, bắt đầu hành trình về nhà bi thảm, đi xe bus? Cả xe buồn nôn, liền độc ác quyết không cho bạn lên xe. Taxi? Tài xế cũng buồn nôn cự tuyệt. Tàu điện, bảo vệ thẳng thừng “mời” Tiểu Bạch ra ngoài.
Tiểu Bạch chỉ còn nước lê tấm thân kiệt quệ ôm sầu riêng mà đi bộ, vốn cũng định nhờ Tiểu Thụ đưa về, nhưng cứ nhìn bộ dạng tái xanh hồi sáng của hắn, xem chừng đưa được Tiểu Bạch về rồi hắn liền phải tự đưa mình vào thẳng bệnh viện luôn cũng nên.
Tiểu Bạch vừa đi vừa không ngừng rủa xả cái tên chết bầm đẩy bạn đến nông nỗi này, rõ ràng là muốn làm khó dễ bạn mà, vừa tới đầu ngõ, Tiểu Bạch liền thấy ngay đầu sỏ bày trò, cái mầm tai vạ ——Mặc Duy Chính
Vốn Tiểu Bạch còn đang thắc mắc hắn cớ sao lại ở chỗ này, không ngờ Mặc Duy Chính đã không đánh mà khai, “Cô sao không ăn hết ở công ty? A… Phải rồi, ăn McDonald xong chắc ăn không vào nữa rồi.”
Tiểu Bạch mặt nhăn nhúm giật giật… Gân xanh nổi lên đầy tay…
Tối đến, Tiểu Bạch lập tức gọi cho Cố Nhã, “Nhã à, tay ta sái rồi…”
Cố Nhã nằm trên giường nhai chóp chép, “Không thể nào, ngươi khiêng cái gì cũng đã sái tay bao giờ đâu.”
Tiểu Bạch bên này cũng rầu rĩ thở dài, “Biết thế, đúng là vận hạn làm cái gì cũng không thuận, ta quăng một quả sầu riêng còn làm sái cả tay mình luôn.”
“Ngươi chẳng phải thích ăn lắm sao… Ngày xưa ăn trong lớp còn bị tống ra ngoài.” Cố Nhã ngạc nhiên hỏi, “Hôm nay sao lại quăng sầu riêng được cơ chứ?”
BLOODY MARY.
“Ha ha…” Tiểu Hòa chỉ vào trán Mặc Duy Chính, “Còn có hoa văn kìa… Ngươi mua sầu riêng nhập khẩu đúng không… Hoa văn không giống loại thường.”
“Ta thật muốn bóp ngươi chết quách cho rồi!” Mặc Duy Chính hung hăng nói.
“Đừng vậy chứ…” Tiểu Hòa nín cười nói, “Bóp chết ta rồi ai để ghế tình nhân lại cho ngươi đây.”
Mặc Duy Chính liếc hắn một cái cháy sém, không buồn đáp.
“Việc này sao lại bất thành nhỉ?” Tiểu Hòa nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Lẽ nào đây là vấn đề RP (nhân phẩm) trong truyền thuyết?”
“Nhân phẩm ngươi mới có chuyện!” Mặc Duy Chính cáu tiết.
“Vậy ta cũng bó tay không biết giải thích sao rồi…” Tiểu Hòa nhún vai nói, “Ngươi tự cầu phúc thôi, nếu không được cũng chớ tìm cây treo cổ tự vẫn đấy… Rừng rộng lắm, loại chim nào cũng có… Tội gì phải chăm chăm một con cứ nhằm mắt ngươi mà mổ thế!”
Mặc Duy Chính xoa đầu đứng dậy, “Chim có nhiều, mổ mắt ta cũng chỉ có một…”
Tiểu Bạch hít hà hương sầu riêng còn vương lại trên người, sớm biết thế này ném tổng tài xong nên lấy lại sầu riêng mới phải, đồ ăn vốn vô tội mà. Ngày đó trong thang máy, bạn lại nghĩ Mặc Duy Chính có chút đáng thương nên mới hỏi hắn xưa vẫn đều ghét bạn nay từ đâu mà thích. Kết quả hắn tại chỗ á khẩu còn chưa tính, bây giờ lại bày trò khiến bạn càng thêm ghét, lòng “kính ngưỡng” của Tiểu Bạch với tổng tài thật đã như nước chảy cuồn cuộn, tư duy của tổng tài đích thực là trước chẳng ai bằng, sau không người sánh.
Tiểu Bạch vốn đã nghĩ tổng tài không bình thường rồi, khi đó còn có thể miễn cưỡng lý giải là do xung đột với tư tưởng hủ nữ của Tiểu Bạch, nhưng hôm nay Tiểu Bạch bình thường trở lại, tổng tài vẫn như thế động kinh.
Tiểu Bạch thừa nhận bạn coi như tạm thời bình thường mặc dù không hề xem tiểu thuyết hay truyện tranh BG các loại, nhưng Tiểu Bạch tin chắc chuyện cực phẩm như vậy người khác cũng chưa từng thấy qua.
Nam: Tôi thích cô.
Nữ: Anh thích tôi cái gì?
Nam: …
Sau đó…
Cho bạn một sầu riêng cho bạn một phiền phức, biết bạn đổi tính liền cho bạn ăn McDonald, cộng thêm tối hậu chờ trước cửa nhà nhìn bạn thở hổn hển ôm sầu riêng trở về nhà.
“Não hư!” Tiểu Bạch căm giận mắng. Để xác nhận lại tình huống, Tiểu Bạch đứng dậy đi tìm cặp nhiệt độ, tốt, không có sốt, vậy là chính tổng tài óc cháy hỏng rồi, thần trí hỗn loạn. Tiểu Bạch lắc lắc đầu, lấy đồ đi tắm, trước hết phải tẩy sạch mùi đã, Tiểu Thụ không thích thế này, ngày mai là trước lễ Valentine một bữa rồi…
Chu Tiểu Bạch đã hủ đến 25 tuổi giờ đang chờ mong lễ tình nhân đầu tiên trong đời, chỉ là hơn cả chờ mong lại có rất nhiều tịch mịch…
|
Chương 45 Sáng ngày ra, Tiểu Bạch tới công ty vừa chạm mặt Lã Vọng Nguyệt, Lã Vọng Thú cũng từ phía sau đi tới, “Chào…”
“Anh…” Lã Vọng Nguyệt nghiêng đầu châm chọc, “Tối anh định mời Tiểu Bạch đi đâu thế?”
Lã Vọng Thú mỉm cười, “Hoa anh đã đưa đến chỗ cả hai người rồi, Tiểu Nguyệt hết giờ tự về một mình nhé.” Nói xong liền xoay người đi về phòng làm việc.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Nguyệt tới bàn mình liền thấy ngay hoa đặt trên ấy từ lúc nào, đồng nghiệp bên cạnh thi nhau xuýt xoa, “Tối có hẹn rồi phải không, sớm thế đã tặng hoa!”
Tiểu Bạch cười khúc khích mấy tiếng, hoa tươi thế này hình như là lần đầu được tặng, hít một chút hương không hiểu sao trong đầu Tiểu Bạch lại liên tưởng tới mùi sầu riêng hôm qua, hoa với sầu riêng? Chọn lựa kiểu đó có phải quá dễ không chứ? Bạn theo phản xạ tự ngửi ngửi trên người, may mà không còn mùi!
Lã Vọng Nguyệt cầm hoa liếc qua, mỉm cười có chút ngượng ngùng, đặt hoa sang một bên rồi rời đi.
Phòng làm việc của Lã Vọng Thú.
“Em lẽ ra phải sớm phát hiện bệnh ‘ thích làm anh trai ’ của anh còn chưa có đổi.” Lã Vọng Nguyệt tay chống hông nói.
“Thói quen khó sửa mà.” Lã Vọng Thú thoải mái đáp.
“Đồ ăn như nhau, mua gì cũng như nhau, hoa tặng cũng giống nhau.” Lã Vọng Nguyệt liệt kê một loạt, “Em sớm nên nhận ra anh biết sở thích của Tiểu Bạch xong liền xem cô ấy như em gái thứ hai rồi.”
“Khả ái mà…” Lã Vọng Thú nói.
“Biến thái!” Lã Vọng Nguyệt bực bội mắng, “Tiểu Bạch đáng thương hay nhất không nên thật lòng thích anh… Chủ nghĩa “anh trai quốc dân” của anh không biết lúc nào mới đụng đầu vào vách đây! Mà kích thích đối tượng hợp tác thú vị lắm sao chứ?”
Lã Vọng Thú nghiêng đầu nhớ lại bộ dáng tái xanh của Mặc Duy Chính hôm đó, cười nhẹ, “Rất thú vị…”
“Anh…” Lã Vọng Nguyệt nghiến răng nói, “Anh xấu tính như vậy, sớm muộn gì cũng xuất hiện một nữ nhân thô tục khắc chết anh cho mà xem!”
“Thô tục…” Lã Vọng Thú tùy tiện lặp lại, có thể sao?
Giờ nghỉ trưa, Lã Vọng Nguyệt kéo Tiểu Bạch qua cửa tiệm đối diện mua chocolate làm tay, bộ móng heo để quá 25 năm của Tiểu Bạch quả thực chỉ có bản lĩnh “cắp” chocolate chứ chưa cao cường đến độ làm được chocolate.
Tiểu Bạch cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy tranh nhau đi mua chocolate, trước giờ bạn ghê gớm lắm cũng chỉ là đi tranh mua truyện với đám hủ nữ trong nhà sách là cùng!
“Cái này không tệ này…” Lã Vọng Nguyệt lựa lấy một túi nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn trái nhìn phải, cũng không để ý gì mấy, tùy tiện cầm một túi ra quầy thanh toán, vừa quay đầu bỗng thấy một thứ khiến bạn chú ý.
Cả một túi đầy chocolate hình que, to cỡ ngón tay, bảy tám thanh đặt thẳng tắp.
“Thẳng quá…” Tiểu Bạch cảm thán một câu, nhìn thanh chocolate đột nhiên nhớ tới bạn Mặc Duy Chính vốn cũng rất thẳng.
Tiểu Bạch thình lình giật mình một cái, Lã Vọng Nguyệt quay sang hỏi, “Tiểu Bạch, ngươi muốn mua que chocolate à?”
“Ưm…” Tiểu Bạch xấu hổ lên tiếng, cầm túi ấy lên, có chút chột dạ mang đi thanh toán, nếu vô tình đụng phải tổng tài… thì cho hắn vậy!
Lúc sắp hết giờ, Tiểu Bạch chỉnh đốn lại y phục chào đón lễ tình nhân năm 25 tuổi, tuy số này cũng không phải tốt, nhưng định ngữ không phải then chốt, then chốt là danh từ, lễ tình nhân là một ngày lễ cỡ nào XXOO chứ!
Tiểu Bạch bỗng thấy tình cảm mãnh liệt ngủ yên bấy lâu trong lòng đột nhiên cựa quậy, nhưng còn chưa kịp cảm nhận sự tồn tại của nó thì đã tan biến như mây khói, muốn nắm cũng không nắm không được.
Tan sở rồi, Tiểu Bạch ngồi trên xe Lã Vọng Thú, đột nhiên di động đổ chuông, Tiểu Bạch vừa nghe đã gặp thanh âm của Mặc Duy Chính, “Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch kinh ngạc ngây ra, mất tự nhiên liếc nhìn Tiểu Thụ , “Ừm…”
Tiểu Thụ lấy làm lạ cũng liếc lại Tiểu Bạch, ý hỏi có chuyện gì.
Tiểu Bạch cười gượng, vờ quay ra nhìn kính chiếu hậu, nghĩ bản thân đặc biệt giống Phan Kim Liên, quẫn bách cười ngây ngốc, “Việc gì thế?”
Mặc Duy Chính bên kia trầm mặc một hồi, thình lình nói, “Tiểu Bạch, tôi thích lúc cô cười khúc khích…”
Tiểu Bạch ngó bộ dạng bản thân cười như ngây trong kính chiếu hậu, thật thấy ngốc không gì sánh được, muốn mắng mà mắng không ra lời, chỉ đành căm giận ngắt máy, thu hồi ngay điệu cười đần độn , “Gọi nhầm số thôi.”
“Ngắt…” Mặc Duy Chính cầm điện thoại tội nghiệp nói với Tiểu Hòa, “Ngắt rồi…”
“Ngắt?” Tiểu Hòa gãi đầu, “Nói thẳng cũng không xong?”
Mặc Duy Chính gục đầu tuyệt vọng, “Coi như hết, quên đi…”
“Quên thế nào được!” Tiểu Hòa kêu lên, “Ta đã giữ ghế tình nhân cho ngươi rồi, không cho người khác thuê, giờ ngươi không tới ai trả tiền cho ta đây…”
Mặc Duy Chính, “… Ác nhân…”
“Diễn khổ nhục kế vậy… Hù chết Tiểu Bạch, trên TV không phải đều có màn này?” Tiểu Hòa làm bộ chém tay vào không khí.
“Lát nữa đưa cô tới một quán bar rất có phong cách.” Lã Vọng Thú vừa lái xe vừa nói với Tiểu Bạch, “Tôi mấy hôm trước vừa cùng bạn bè vào đó uống rượu.”
“Ừm…” Tiểu Bạch gật đầu, quán bar chẳng phải luôn có GAY… GAY ơi GAY, Tiểu Bạch bỗng như tìm về chút cảm giác xa xưa, rất sợ linh cảm lại biến mất tăm như lần trước, cả thở mạnh cũng không dám, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm giật cả mình, chút cảm giác hiếm hoi mới gặp liền trốn biệt, Tiểu Bạch cầm di động phẫn nộ quát, “Ai?”
Tiểu Hòa bên kia nói, “Tiểu Bạch à… Tôi là Tiểu Hòa, Mặc Duy Chính bị xe đụng, thế nào nhỉ… Đầu rơi máu chảy…”
“A…” Chu Tiểu Bạch cố tình dài giọng, “Tiểu Hòa, anh gần đây có phải thành hủ nam không vậy, 《 Zetsuai 》 xem nhiều quá à! Anh bảo bị đụng là Izumi Takuto đi, tôi mà là Koji Nanjo (1) tôi qua ngay!” Nói xong treo luôn điện thoại, giả đến cỡ này, đúng là… Hay muốn coi khinh IQ của bạn Chu Tiểu Bạch đây chứ! Tiểu Bạch quả thực còn tưởng tượng ra được ánh nhìn khinh khỉnh muôn đời không đổi của Mặc Duy Chính phía bên kia.
“Sao thế?” Lã Vọng Thú hỏi.
“Không có gì…” Tiểu Bạch căm giận đáp, Lã Vọng Thú cũng dừng xe lại, “Tới rồi!”
Tiểu Bạch xuống xe chỉ biết người, nhìn tấm biển gấn đèn neon sáng lóa trên nền trời đêm với mấy chữ “BLOODY MARY” nổi bật mà 囧 , “Ở đây?”
“Phải…” Lã Vọng Thú khóa xe, nắm tay dắt Tiểu Bạch vào trong, “Tôi đã đặt sẵn chỗ rồi.”
Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Thú vừa vào cửa liền gặp ngay Mặc Duy Chính với Tiểu Hòa đang nỗ lực gọi lại cho bạn, không khí liền một mảnh tĩnh mịch.
Chu Tiểu Bạch nghĩ đến một câu nói, lời nói dối và tổng thụ như nhau, đều là chưa cưa đã đổ.
Mặc Duy Chính cùng Tiểu Hòa coi như đặc biệt xấu hổ, cũng may Tiểu Hòa phản ứng nhanh lập tức nở nụ cười, “Ha ha… Giỡn chơi thôi! Nói đùa cho vui ấy mà.”
Lã Vọng Thú chẳng qua chỉ là gặp phải người quen, đương nhiên không biết màn kịch sau hậu trường, quay sang nói với Tiểu Hòa, “Đã đặt chỗ trước, ghế tình nhân gian số 10.” Sau đó lịch sự cùng Mặc Duy Chính gật đầu tận tình chào hỏi.
“Khéo quá…” Tiểu Hòa nói nhỏ, gọi nhân viên dẫn đường rồi quay lại phía Mặc Duy Chính vẫn đang đờ đẫn, “Ai… Mắt bị mổ trúng cả rồi, còn nhìn!”
Chu Tiểu Bạch vừa ngồi vào phòng liền cảm thấy có mùi vị vô cùng quen thuộc, bạn hít vào một hơi nói với Tiểu Thụ, “Ở đây có vẻ như từng có GAY ngồi qua.”
Tiểu Thụ cười nói, “Đã tìm lại được cảm hứng rồi?”
“Có chút ít…” Tiểu Bạch thì thầm, dường như từ lúc nhìn thấy ai đó liền tìm về được cảm giác, ai đó kia… Tiểu Bạch bỗng thấy Tiểu Thụ trước mặt càng nhìn càng ra dụ thụ, vội vàng cúi đầu, tổng tài nói qua, phải cầm chân được nam nhân tốt rồi hãy lo đến chuyện bẻ cong với không cong, tổng tài? Tổng tài! Tiểu Bạch vừa nhìn Tiểu Thụ liền thấy bông cúc phía sau hắn như đang xòe cánh…
“Tiểu Bạch?” Lã Vọng Thú thấy bạn có vẻ kỳ kỳ bèn gọi một tiếng, “Cô sao vậy?”
Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, song hoa cúc vẫn còn đương nở, từ cúc “khuy áo” thành cúc đại đóa, Tiểu Bạch vội đứng lên, “Tôi muốn đi vệ sinh.” Nói xong lập bỏ chạy mất dạng, tay sờ sờ trán, qua giờ trời vẫn mát đâu có bị phát sốt lên đâu!
|
Chương 46 Tiểu Bạch rời phòng, đi mấy bước liền thấy Mặc Duy Chính đứng tựa một bên, có chút sa sút tinh thần nhìn bạn, Tiểu Bạch tưởng tim như nhảy lên mấy nhịp, nuốt nuốt nước miếng hỏi, “Tổng tài… Anh…”
Mặc Duy Chính ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói mà không thành lời, Tiểu Bạch lại tiếp, “Tổng tài, anh đứng trước cửa WC nữ làm gì?”
Mặc Duy Chính đỏ bừng cả mặt, ho khan một tiếng lùi một bước sang bên, Tiểu Bạch nghĩ máu trong người đột nhiên như ngừng chảy, mừng như điên muốn tại chỗ nhảy lên (*), bộ dạng tổng tài thật giống như cô dâu trẻ, cỡ nào dụ thụ chứ! Tiểu Bạch chấn động rồi, thì ra tổng tài không phải tổng công, mà là dụ thụ!
Chờ Tiểu Bạch đi vào nhà vệ sinh, cảm xúc lại chậm rãi nhạt dần, Tiểu Bạch tự cốc cho mình mấy cái, không phải bệnh thiếu khuyết hứng thú của bạn đã đỡ rồi sao?
Chư thần ơi! Tiểu Bạch âm thầm khấn vái, đời người không có đam mê là cỡ nào vô vị đây!
Tiểu Bạch thực sự nghĩ nếu không tìm lại được tình cảm cuồng si ngày xưa bạn sẽ sớm quắt lại như cá mà thiếu nước mất, bạn thành kính cầu xin, thần bể, thần vòi, thần gương, thần bồn cầu… Hết thảy phụ hộ bạn với!
Tiểu Bạch cầu khấn xong đi ra toilet, đột nhiên tim lại đập nhanh, vừa nhìn quả nhiên Mặc Duy Chính vẫn còn đứng ở nơi đó, “Tổng tài… Anh làm gì thế?”
Mặc Duy Chính chỉ vào gian sát vách nói, “Đó là chỗ tôi đặt trước…”
Tiểu Bạch liếc nhìn xung quanh thăm dò, ngẫm nghĩ một lát, tổng tài nhất định là gặp bạn vẫn không bỏ được thói quen làm tổng tài, tốt xấu cũng một thời cấp trên cấp dưới, Tiểu Bạch thông minh hiểu ý đưa tay mở cửa , sau đó hạ thấp người nói với Mặc Duy Chính, “Tổng tài, mời vào!”
Mặc Duy Chính sửng sốt ngây ra, đứng ở cửa tiếp tục vòng vo, “Lễ tình nhân… Chocolate.”
Tiểu Bạch mở to mắt …, “Hả? Chocolate? Tổng tài anh muốn đòi tôi chocolate?”
Mặc Duy Chính gật đầu, không nói.
Tiểu Bạch tính dù sao từng là thuộc hạ, tặng chocolate cho sếp cũ cũng không sai, huống chi lúc trước ma xui quỷ khiến mua một túi, bèn lấy túi que chocolate ra đưa lên, “Ưm, cho anh đấy tổng tài.”
Mặc Duy Chính nhận cái túi gói bọc coi như đẹp, kinh ngạc hỏi, “Cô cố ý mua tặng tôi?”
Tiểu Bạch vừa nghe, hối hận bản thân tự chuốc phiền, vội thanh minh, “Này… là tôi muốn mang về tặng cho cha tôi, gặp anh trước thì đưa anh vậy…”
Vì vậy Mặc “papa” cứ thế đứng ngây ra đó, nhìn Chu Tiểu Bạch đi vào gian phòng bên cạnh, thân thể từ từ cứng ngắc…
Tiểu Bạch giải quyết xong Mặc Duy Chính, trở về chỗ Tiểu Thụ, nhiệt huyết đương sôi trào như bị cấp tốc làm lạnh, Lã Vọng Thú nhìn bộ dạng như đi vào cõi mơ mơ hồ hồ của Tiểu Bạch, bèn gọi, “Tiểu Bạch, sao vậy?”
Tiểu Bạch lắc đầu, thuận miệng đáp, “Vô vị quá…”
Lã Vọng Thú sửng sốt, lập tức lại nở nụ cười, “Cô còn lấn cấn chuyện hứng thú mất sạch hả? Là rào cản tâm lý thôi…”
Tiểu Bạch thật thà gật đầu, chỉ cảm thấy bản thân như phiêu du trong không khí, một chút cảm giác thực tại cũng không có, thình lình bông có một trận khí thế cường liệt xông thẳng về phía Tiểu Bạch, nhiệt huyết trong người bỗng đâu sôi trào, Tiểu Bạch lập tức đứng dậy mở cửa, nhìn thấy ngay Mặc Hoành Uyển vừa vào cửa, Tiểu Bạch mồm chữ O đứng ngây ra đó.
Mặc Hoành Uyển thoáng liếc qua, vẫn cái điệu không coi ai ra gì, “Ai, sao lại là cô chứ!”
Tiểu Bạch bỗng thấy lòng kích động, “Sao chị lại ở đây?”
“Hừ…” Mặc Hoành Uyển cười nhạt một tiếng, “Duy Chính gọi tới bảo nó ở đây.”
Tiểu Bạch nhớ tới gian tổng tài đặt trước, ra hắn còn tình cảm như vậy, mời chị đi mừng lễ tình nhân? Càng nghĩ càng thấy cảm giác kích động trong lòng phát sáng rực rỡ, nhớ đến những nam nhân rất cong rất không thẳng đã từng yêu tha thiết, nhịn không được lại rơi vào tình trạng si ngốc.
Mặc Hoành Uyển thấy Tiểu Bạch đần mặt ra, không thèm nói nữa, quay đầu định đi, nhưng nàng ta vừa đi, những nam nhân trong tưởng tượng ấy cũng như muốn theo đi, Tiểu Bạch ôm chặt chân “Ghét cong” như ôm chặt vô số nam nhân khỏa thân, “Chờ đã!”
Mặc Hoành Uyển vừa thấy, lập tức kinh ghét không gì sánh được, đời này hận nhất là đồng tính, hôm nay Tiểu Bạch còn mặt dầy như da trâu ôm chân nàng ta, lôi lôi kéo kéo thấy mà ghê , “Cô cô… Cô làm gì chứ?”
“’Ghét cong’… cho tôi ôm một chút thôi!” Tiểu Bạch giữ chặt không buông, cảm giác SHO cùng NAGI nhất tề lao về phía bạn, Tiểu Bạch tưởng chừng tắm trong gió xuân…
Nghe ồn ào, Tiểu Thụ cùng Mặc Duy Chính đều ra khỏi phòng, chỉ thấy một màn kinh khủng như thế, Mặc Hoành Uyển đạp đạp chân, Tiểu Bạch bị đạp còn ôm riết không tha, mười phần là cảnh bị ngược đãi.
Mặc Duy Chính lập tức kêu lên, “Chị! Sao chị lại bắt nạt Tiểu Bạch!”
“Ghét cong” quả thực oan thấu trời xanh, “Ai…ai bắt nạt cô ta chứ!”
Tiểu Bạch ngược đãi người khác còn vờ bị ngược mà ôm chặt chân “Ghét cong”, thẳng nam Mặc Duy Chính cũng chủ động lao qua, Tiểu Bạch càng lúc càng thấy cảm giác quen thuộc trào lên như sóng dồn, liền ôm ngay chân Mặc Duy Chính, “Tổng công quá đi…”
“Tiểu Bạch!” Tiểu Thụ thấy thế bèn ngồi xuống hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Tiểu Thụ…” Tiểu Bạch vừa ôm chân vừa cắn môi, “Xin lỗi! Không hiểu sao tôi chỉ ở cạnh hai người ghét nhất này mới thấy hứng thú trở về!”
“Thực vậy sao?” Tiểu Thụ lấy làm kỳ hỏi.
“Ừm…” Tiểu Bạch gật đầu, “Làm sao bây giờ ? Tôi ở chung với anh không có hứng thú, muốn có hứng thú lại chẳng thể ở bên anh…”
“Là vậy à…” Lã Vọng Thú thoáng liếc Mặc Duy Chính đương có vẻ kích động cùng Mặc Hoành Uyển bộ dạng rất ư phản cảm, do dự , “Vậy cô chọn bên nào ?”
Tiểu Bạch vẫn ôm chân hai người kia suy tư, “Nhưng tổng tài dễ ghét lắm …”
“Ừm…” Tiểu Thụ nghiêm túc gật đầu, “Đúng là cô vẫn nói anh ta rất đáng ghét!”
“Lã Vọng Thú ngươi câm miệng cho ta!” Mặc Duy Chính bị cánh tay như kìm sắt của Tiểu Bạch ôm đến không nhúc nhích được, chỉ có thể quay đầu quát Tiểu Thụ.
Lã Vọng Thú không thèm lý gì đến hắn, chỉ tiếp tục hỏi Tiểu Bạch, “Nhưng không có hứng thú cũng không tốt…”
“Đúng vậy…” Tiểu Bạch lại gật đầu, “Thật sự rất trống rỗng!”
“Thế thì…” Lã Vọng Thú bèn đề xuất, ” Không bằng cô cứ ở lại chỗ tổng tài, chờ hết bệnh tôi lại tới đón về?”
Tiểu Bạch cũng thấy biện pháp này rất tốt, chữa bệnh quan trọng nhất, gật đầu, “Cách hay!” Có điều nói xong, Tiểu Bạch liền thấy mình càng lúc càng giống cún xù, nhớ khi xưa cũng từng nói với nó, cún xù à, chờ có cơ hội chị sẽ đưa em về, không biết cún xù đáng thương giờ này có còn ngồi trước cửa nhà lạ mỏi mắt ngóng chờ Tiểu Bạch hay không, nghĩ tới đây, Tiểu Bạch đã viền mắt ươn ướt, cún xù ơi… Chị không nên gạt em, bước chân đi là không trở lại được nữa rồi.
Mặc Duy Chính vừa nghe Tiểu Bạch có cơ trở về, lập tức kích động nói, “Tiểu Bạch! Tôi…”
Mặc Hoành Uyển vừa cố tách xa Tiểu Bạch vừa quát, “Đùa cái gì chứ! Chị quyết không đồng ý!”
“Chị” Mặc Duy Chính cũng gầm lên một tiếng, chỉ lo lấy lòng Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, sau này cô muốn xem V gì tôi cho cô xem V đó!”
“Tuyệt đối không thể!” Mặc Hoành Uyển hét.
Hai người đứng quát thét mặc tình, hai người ngồi dưới đất vẫn ôn tồn trò chuyện, “Tiểu Bạch à, nhất định phải sớm khỏi đấy nhé! Khỏi rồi tôi sẽ qua đón!”
“Tiểu Thụ…” Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, Lã Vọng Thú đứng dậy nói với Mặc Duy Chính ”Ai… Vậy để ở chỗ anh trước, nhớ chăm Tiểu Bạch cho tốt đấy nhé.”
Tiểu Bạch vừa nghe nghĩ mình đúng là cún xù rồi, nhưng là cún xù trong người sôi trào máu sói, đứng dậy kéo Mặc Duy Chính bỏ chạy, “Tổng tài, mau đi thôi, hôm nay côn viên đồng tính nhất định rất đông, phải đi chiếm chỗ trước!”
“Khụ…” Mặc Duy Chính bật thẳng người dậy khỏi giường, một cước đạp sang người bên cạnh, “Này… Anh lại nằm mơ em ôm chân bà chị anh đấy, kinh khủng quá!”
Người bên cạnh không đáp, chỉ hàm hồ ưm một tiếng.
Mặc Duy Chính nhìn người nằm một đống đó, nhớ lại lời Tiểu Bạch, cuộc đời chính là cái đầu DVD không có điều khiển, muốn đổi đĩa cũng khó, không biết giờ hối hận còn kịp không đây? Hắn liếc người nằm bên một cái, gọi cũng thấy lười, thẳng tay ấn remote, TV trước giường bật lên, chỉnh tiếng lớn hơn, không đầy ba giây Tiểu Bạch đã kích động nhảy khỏi chăn, “A! Ngày đẹp đúng là phải bắt đầu bằng xem GV!”
“Cười đến ngu ngốc…” Mặc Duy Chính căm giận đứng dậy.
Tiểu Bạch nghiêng người ngã xuống giường cười khúc khích, “Ha! Chẳng phải anh nói thích bộ dạng cười ngây ngô của em sao…”
HẾT
|
Chương 47: Phiên ngoại Chuyện kể rằng… đó là sau khi Tiểu Bạch cùng tổng tài bồi dưỡng gian tình được kha khá thời gian rồi…
Mặc Duy Chính ngày hôm đó lúc Tiểu Bạch rót nước giả bộ xem văn kiện vô tình hữu ý nói một câu, “Tiểu Bạch, hôm nay em có muốn qua nhà anh không?”
“Nhà anh?” Tiểu Bạch trả lời, “Đến nhà anh xem GV?”
“…” Mặc Duy Chính lại nói, “Không, chỉ hỏi em có muốn đi hay không.”
Tiểu Bạch đặt tách xuống, “Vậy anh muốn tôi đến nhà anh làm gì chứ?”
“Là đi… đi xem.” Thanh âm của Mặc Duy Chính ngày càng thấp.
Tiểu Bạch nhìn hắn một hồi, “Tôi chẳng phải xem rồi?” Rất lớn, rất xa xỉ, lẽ nào tổng tài còn muốn chọc tức bạn?
“Xem rồi… Hỏi em có muốn ở lại không.”
“Ở cũng ở rồi.” Tiểu Bạch đáp, đặt ấm lại bàn.
“Vậy ở cùng nhau có được không!” Mặc Duy Chính rốt cuộc rống lên.
Tiểu Bạch囧 rồi, cuối cùng hỏi một câu, “Tổng tài, anh là đang muốn mời tôi với anh cùng H?”
Đã quyết định H, việc tiếp theo là phải tìm mua condom (1).
Thứ như vậy Tiểu Bạch không có, Mặc Duy Chính cũng không có.
Hết giờ, Tiểu Bạch ngồi vào xe Mặc Duy Chính, bắt đầu chiến dịch săn áo mưa.
Trung tâm mua sắm? Không thể nào! Mặc Duy Chính xấu hổ lắm!
“Vậy siêu thị được rồi.” Tiểu Bạch chỉ vào siêu thị đối diện nói với Mặc Duy Chính, “Anh vào mua một đống linh tinh, thêm một hộp ‘bảo hiểm’, sẽ không ai để ý đâu.”
Mặc Duy Chính bị sai vào siêu thị, mang theo một cái giỏ to thật to lấy hết thứ này đến thứ khác, từ quầy thực phẩm sang thiết bị điện cũng không thấy condom ở chỗ nào, ỉu xìu vác đống đồ tạp pí lù ra tính tiền, thình lình bắt gặp ’thứ đó’ đặt ngay trên quầy thuốc lá, song không có cách nào tự lấy, muốn nói với người bán hàng mà không biết làm sao, chỉ có thể giương mắt nhìn chăm chăm đầy trông đợi.
“Anh cần thêm gì nữa ạ?” Người bán hàng hỏi.
“Tôi…” Mặc Duy Chính nghẹn họng hồi lâu cũng không cất nên lời, dằn mạnh cái giỏ, “Thanh toán!”
Ra khỏi siêu thị, Mặc Duy Chính khuân đồ vào xe tống cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hỏi, “Cái kia đâu?”
Mặc Duy Chính nồng nàn nhìn Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, không cần được không? Anh chịu trách nhiệm…”
“Anh chịu trách nhiệm cái P!” Tiểu Bạch hừ mũi, “Vạn nhất xảy ra chuyện tôi lẽ nào phải treo cổ tự sát dưới quả dưa chuột của anh? Đời người nhiều khả năng như vậy, tôi cũng phải chừa cho mình đường lui chứ!”
“Chu Tiểu Bạch!” Mặc Duy Chính quát, “Cô với tôi đến nước này rồi còn dám nghĩ lung tung!”
Đi thêm một đoạn, Tiểu Bạch chỉ vào ven đường nói, “Dừng, có máy bán hàng tự động! Vào đó mua đi.”
Mặc Duy Chính xuống xe, chậm rãi tiến về phía máy bán hàng tự động màu trắng ven đường, đương lấy tiền ra bỗng thấy hai người từ đâu đi lại, Mặc Duy Chính xấu hổ vô cùng, quay đầu giả vờ xem trời, xem đất, xem đường.
Người ngoài vừa đi, bèn đưa tiền vào máy, bắt đầu chọn kích cỡ.
Kích cỡ?
Này còn phân kích cỡ!
Mặc Duy Chính nhìn màn hình hiện ba loại lớn – trung – nhỏ, 囧 rồi.
Bản thân là loại nào chứ?
Bỏ đi, mỗi loại lấy một cái!
Mặc Duy Chính mới chọn một cỡ, bên đường lại có mấy em dáng dấp học sinh trung học đi qua, nhìn Mặc Duy Chính đỏ mặt mua áo mưa, khinh bỉ liếc một cái, thấp giọng nói, “Thô tục!”
Mặc Duy Chính xấu hổ không gì sánh được, giải thích cũng khó, mà giải thích cái gì mới được bây giờ, chỉ đành cúi đầu tiếp tục chọn .
Mua condom xong vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu H mà thôi.
Ăn cơm xong, về tới nhà Mặc Duy Chính, Mặc Duy Chính rót nước cho Tiểu Bạch, sau đó liền không biết phải nói gì, không khí một mảnh tĩnh mịch.
Tiểu Bạch cũng thấy có chút 囧, cân nhắc nói, “Lúc này… không thích hợp H, xem TV trước đã.”
“Phải phải… Xem TV.” Mặc Duy Chính cũng ngồi xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiểu Bạch mệt rũ, Mặc Duy Chính cũng mệt rũ, nhưng đôi bên không ai dám mặt dày mở miệng.
Lúc này ai mở miệng người đó là sắc lang!
Tiểu Bạch tự nhéo vào đùi, nhịn xuống.
Mặc Duy Chính cắn môi, cố nén!
Có điều Tiểu Bạch đối với chuyện đó vốn cũng không đặc biệt chờ mong, nên dẫu có nhịn cũng là nhịn được tâm bình khí hòa, coi như tạm ổn, Mặc Duy Chính đương nhiên không giống, rốt cuộc không dằn được nói, “Tiểu Bạch, đi tắm nhé?”
“A!” Tiểu Bạch thấy tổng tài lên tiếng trước, đắc thắng chỉ vào hắn nói, “Anh không nhịn được! Anh là sắc lang!”
Tổng tài 囧 rồi.
“Anh kêu em đi tắm mà thôi…”
“Khụ…” Tiểu Bạch ho khan một tiếng, “Tôi đi tắm trước vậy.”
Chờ lúc Mặc Duy Chính vào tắm rồi, Tiểu Bạch lấy ra AV trong túi, bỏ vào đầu DVD, có người nói… muốn H trước hết xem AV tạo không khí.
Hơn nữa… Tiểu Bạch cũng muốn xem phải H thế nào còn bắt chước!
“A…” Tiểu Bạch xem AV tự lảm nhảm, “Cởi rồi cởi rồi, cái kia… A! Tiến vào! A! Động rồi! A!”
Mặc Duy Chính đang tắm nghe bên ngoài thanh âm có vẻ không khớp, vội mau mau chóng chóng tắm cho sạch đi ra, liền thấy Tiểu Bạch ngồi trên giường cắn gối, “Tiểu Bạch, em sao vậy?”
“Ưm…” Tiểu Bạch quay đầu nhìn Mặc Duy Chính chỉ vào TV nói, “Cái kia…”
Mặc Duy Chính nhìn lên lập tức mặt đỏ tim đập, lại nhìn Tiểu Bạch đương cắn gối, liền nhào ngay tới… Làm sắc lang cũng phải làm sắc lang hạ thủ nhanh nhất!
Sau đó… ( khụ khụ.. )
Cởi hết trong ngoài trên dưới, Tiểu Bạch lại nhìn hắn chăm chăm, nhìn mãi không thôi, Mặc Duy Chính bị nhìn đến phát hoảng, “Sao thế?”
Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng, “Dưa chuột rất rất thẳng…”
Mặc Duy Chính lấy ra ba loại áo mưa, “Muốn loại nào?”
Tiểu Bạch nhìn áo mưa, lại nhìn xuống dưới, “Cỡ nhỏ?”
Mặc Duy Chính bị đả kích trầm trọng, lấy ra một cái… cuối cùng nói với Tiểu Bạch, “Hình như không đúng…”
“Vậy cứ thử từng loại.” Tiểu Bạch nói.
Vấn đề ’bảo hiểm’ xong xuôi, lại phải chuyển sang hạng mục COME IN.
“A…” Chỉ nghe hét thảm một tiếng, Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ nói, “Sớm biết thế này chọn cỡ nhỏ bóp lại một chút!” Giờ khắc này Tiểu Bạch liền nhớ tới hoa cúc, đóa cúc bao dung vạn vật.
Archimedes từng nói, cho ta một bông hoa cúc, ta sẽ bao dung toàn bộ thế giới (2).
(Archimedes, phát khùng, ta chưa có nói qua! )
Vậy mới nói, dưa chuột với hoa cúc mới là chân lý mà!
Sau đó là OOXX, rồi XXOO.
Cuối cùng, Tiểu Bạch từ trong chăn thò đầu ra, thở hổn hển một hơi, vỗ vỗ người đang cuộn chặt trong chăn, “Này… Cả nhà cũng lần đầu tiên cả, đừng e thẹn nữa, ra đi!”
|