Trừ Em Ra Còn Có Ai
|
|
"Nói chuyện với mẹ xong rồi à?" Anh liếc cái bình trong tay cô, vậy bày tỏ, mẹ tán thành cô sao?
"Ừ. Bác gáu rất tốt."
"Vậy thì tốt."
"Anh từ nhỏ đã lớn lên trong sự giáo dục ác liệt này rồi à?"
"Trước kia ở trong nhà, mỗi ngày đúng bảy giờ phải rời giường, phải xử lý chuyện của mình cẩn thận tỉ mỉ, không phải dối trên gạt dưới, không phải đẩy trách nhiệm, không phải tranh công ủy qua, không thể quá lời cợt nhã, không được làm trái với lương tri, không thể phụ lòng phụ bạc nghĩa, không tuân theo bất kỳ một gia huấn nào của nhà họ Quan, thì gia pháp phục vụ."
Há há há! Hoàn toàn thao luyện con như lính nhé, khó trách tập quán sinh hoạt của anh tốt như vậy, mỗi sáng sớm rời giường còn phải gắp chăn nữa! So với anh, cô tự giác thấy xấu hổ rồi.
"Cho nên lúc nãy là phạm vào dối trên gạt dưới, đẩy trách nhiệm, phụ lòng bạc phụ nghĩa?" Ba tội cùng lúc, khó trách bị đánh thảm như vậy.
"Đúng vậy!" Anh bất đắc dĩ thở dài. Cha bị chọc tức, hoàn toàn không có không gian chống án.
"Em thật sự hoài nghi, anh từ nhỏ đã lớn lên trong kỷ luật sắt, nhưng sao lại không giáo dục Duyệt Duyệt như thế?"
"Mặc dù ba anh yêu cầu con trai nghiêm khắc, nhưng lại tha thứ cưng chìu con gái vô cùng, bởi vì ông ấy cảm thấy con trai phải có trách nhiệm, con gái thì lại do trời ban, từ nhỏ phải được người ta cưng chiều." Tiêu chuẩn con trai là cỏ, con gái là bảo, năm người con trai nhà bọn họ đều lớn lên dưới sự đối xử bất bình đẳng này, thấy nhưng không thể trách rồi.
"Thật sao?" Quan niệm thật thú vị, khó trách anh cưng chiều Duyệt Duyệt cưng chiều đến cả cô cũng ghen ghét, quả nhiên chịu ảnh hưởng giáo dục của gia đình sâu đậm!
Tựa sát một lát, cô mới thoáng buông tay, vỗ vỗ vai anh. "Cởi áo xuống."
Anh làm theo, Uông Điềm Hinh liền rót chút rượu thuốc ra lòng bàn tay, xoa xoa nhè nhẹ. Vết bầm trên lưng làm cô đau lòng nhíu lông mày lại. "Rất đau phải không? Anh nha, thật là ngốc, biết rõ ba anh đang nổi bão, sao lại không sớm giải thích cho ông ấy?"
"Trường hợp đó, không tiện nói." Anh chị em đều ở đây, nói ra thì lập trường của cô sẽ rất lúng túng. Còn có Duyệt Duyệt. . . . Bé rất thông minh, nghe hiểu lời người lớn nói, vậy sẽ làm bé tổn thương.
Lúc tuổi nhỏ cải chính không được, cho nên bé lung tung kêu papa, vốn tưởng rằng đợi bé lớn một chút, tương đối hiểu chuyện sẽ rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ, từ đáy lòng bé đã thật sự cho rằng anh cha đẻ của bé.
Đời này anh đã không có ý định nói cho bé biết chân tướng rồi, Duyệt Duyệt là con gái của anh, vĩnh viễn đều thế.
"Anh nha, luôn nghĩ thay người khác, mình thì mặc kệ. Việc này mà lặp lại thêm mấy lần, dù anh chịu đựng được, trái tim em cũng không chịu nổi."
"Điềm Hinh, ba anh không có đáng sợ như vậy, nếu em từ từ tìm hiểu ông ấy, thì sẽ biết ông ấy rất coi trọng người nhà."
Tay cô hơi chậm lại. "Ba anh —— biết chuyện Hà Vũ Luân sao?"
"Ừ. Hà Vũ Luân không biết sống chết, sẵng giọng trước mặt cha anh, nói hắn ta yêu anh, muốn cha anh tác thành cho hắn, tự cung khai hành động xấu xa đó, bị ba anh đánh tới chấn thương sọ não, tay trái gãy xương, xương sườn cũng gãy ba cái phải đến bệnh viện khám gấp, nếu không phải anh ở bên cạnh ngăn cản, chắc ba anh sẽ bị tội hình sự vì làm trọng thương người khác, nhưng ông ấy vẫn nói: sợ cái gì, giỏi lắm chính là ăn cơm tù mà thôi, người nhà của ba không phải ai cũng có thể khi dễ."
"Bác trai thật có cá tính." Cô cười cười, dịu dàng ghé vào lỗ tai anh nói: "Tử Ngôn, anh thật giống ba." Anh cũng dùng tâm tình này bảo vệ cô và Duyệt Duyệt, không để cho họ bị chút uất ức và tổn thương nào, cô thật là may mắn vì gặp được anh.
Bữa cơm đoàn viên năm nay, cô và người nhà họ Quan tụ chung, cảm thụ tình thân ấm áp liên quan chặt chẽ, trên dưới nhà họ Quan không ai xem cô là người ngoài, mở miệng ngậm miệng gọi cô chị dâu cả, lập tức có nhiều người thương yêu Tiểu Duyệt Duyệt, càng thêm cả ngày vui vẻ cười không ngừng.
Cô bé miệng ngọt, lại khéo léo đáng yêu, rất được lòng người. Hôm nay là bà nội dẫn bé đến lều gà nhặt trứng gà, ngày mai là chú hai dẫn bé ra vườn hái mận, ngày mai thì lại là cô cả dẫn đi xem pháo hoa, ngày kia thì chú út dẫn bé đi bắt cá nhỏ. . . . . . Mỗi ngày rất bận rất bận, như con quay nhỏ chuyển không ngừng, bận rộn cảm thụ sự yêu thương của mọi người, cũng bận rội vui vẻ.
Ai oán nhất phải là ba Quan rồi, tính đến trước mắt, ông là người duy nhất trong nhà họ Quan chưa có ôm Tiểu Duyệt Duyệt.
Tâm lý Tiểu Duyệt Duyệt có bóng mờ, bởi vì rất thích rất thích papa, cho nên mới không thích người khi dễ papa, không cách nào thân cận.
Cô bé này là Quan Tử Ngôn một tay nuôi nấng, làm sao không biết bé đang suy nghĩ gì, nên bí mật lặng lẽ nói cho bé biết: "Ông nội đánh papa, chỉ là papa dạy dỗ con cái thôi, tựa như Duyệt Duyệt làm việc gì sai, mẹ cũng sẽ đánh Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt sẽ cảm thấy mẹ đang khi dễ con, không thương mẹ nữa sao?"
"Không phải."
"Cho nên, ông nội cũng không phải đang khi dễ ba, hơn nữa, không có ông nội thì không có papa đâu! Như vậy Duyệt Duyệt hiểu không?"
"Hiểu." Không có ông nội thì không có papa, không có papa thì không có bé, cho nên ông nội rất quan trọng.
Hôm sau liền nhìn thấy ba Quan rất thỏa mãn chơi cờ nhảy với bé rồi.
"A, không tính không tính á..., người ta muốn đi lại ——" cô bé ăn vạ.
"Như vậy sao được, nâng tay không trở thể rút lại."
"Người ta không chịu!"
"Được được được, cháu muốn đi lại ở đâu . . . ." Bị trộm ăn xong mấy bước, ông bác 50 tuổi bại bởi em bé chưa đầy 4 tuổi, còn thua liền năm ván, mất thể diện vứt xuống nhà bà ngoại.
Quan Tử Ngôn và Uông Điềm Hinh núp ở phía sau cửa cười trộm đến nói không ra lời.
"Trời ạ! Anh làm con trai của ba ba mươi năm, còn chưa thấy dáng vẻ này của cha." Quả thực là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được.
"Hiện tại em tin tưởng lời anh rồi." Quả nhiên con gái là bảo, con trai là cỏ. Ba Quan quyền uy, lại là một người trong đó, cưng chiều Duyệt Duyệt cưng chiều đến không ra gì nhất.
"Hiện tại em yên tâm?" Mọi người nhà họ Quan, đều rất ưa thích Duyệt Duyệt.
"Ừ." Sau giữa trưa, hai người sóng vai ngồi ở trước đình viện, nắm tay nhau, tựa vào vai anh, tán gẫu câu có câu không, gió đưa tới mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, nhàn nhã vừa lòng.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Duyệt Duyệt vui vẻ chạy tới. "Papa, papa, ông nội cho con."
Nhìn hộp kẹo sữa trong lòng bàn tay nhỏ. "Có nói cám ơn ông nội hay không?"
"Có. Chia papa ăn." Em bé có ý định đơn giản, thứ thích nhất đều muốn chia cho người thích nhất.
Anh hôn má mềm một cái. "Duyệt Duyệt giữ lại từ từ ăn, ăn xong phải đánh răng đó!"
"Dạ." Lại chạy mất không thấy bóng dáng như một làn khói.
"Oa! Nó hoàn toàn không thấy em ư!" Người mẹ kháng nghị rồi, Quan Tử Ngôn vỗ vỗ đầu của cô, tạm thời biểu lộ an ủi.
Trong chốc lát, bé lại chạy trở về. "Papa, papa, chú út dẫn con đi bắt đó!" Đưa tay nhỏ bé ra, hiến vật quý cho anh xem.
Anh liếc nhìn thứ trong bàn tay nhỏ. "Kêu là bọ rùa."
"Dạ!" Gật đầu, lại chạy đi.
Trẻ em ở thành phố cũng đáng thương, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là nhà cao, cả bọ rùa cũng chưa từng thấy, chứ đừng nói leo cây bắt cá, có một cơ hội để cho bé tiếp xúc tự nhiên cũng là không tệ. Anh hướng về phía Duyệt Duyệt rời đi cất giọng kêu: "Quan Tử Cần, em cẩn thận chăm sóc Duyệt Duyệt cho anh, thiếu cọng lông anh sẽ lột da em."
Lại một lát sau —— "Papa, papa!"
Quan Tử Ngôn nhìn lại cái bình nước nhỏ. "Gọi là nòng nọc, sau khi lớn lên sẽ thành con ếch đó."
Chưa tới một lát —— "Papa, papa!"
"Nó là con sâu, về sau sẽ biến thành bươm buớm rất đẹp." Sao Tử Cần lại đưa thứ này cho bé chơi! Chỉ là Tiểu Duyệt Duyệt lá gan lớn, cũng dám đụng sinh vật ngọa nguậy này.
Chưa tới một lát ——
"Kêu là con giun." Sao càng lúc càng gớm thế! Anh thật tò mò, kế tiếp sẽ có cái gì?
Một lát nữa ——
"Gọi là cường . . . . cường. . . . . Cường ca. . . . . ." Sắc mặt thay đổi, âm thanh nghiêm trọng run rẩy.
"Là con gián." Uông Điềm Hinh bổ sung, nhà nào cũng có. Kỳ quái nhìn anh một cái, quan sát sắc mặt tái nhợt của anh. "Anh sợ con gián?"
Người đàn ông đội trời đạp đất, bảo vệ cô và Duyệt Duyệt giống như ngọn núi, lại còn không bằng đứa bé 3, 4 tuổi, e ngại sinh vật nhỏ trong lòng bàn tay bé?
"Anh, anh, anh. . . . ." Rất rõ ràng né tránh Duyệt Duyệt đến gần, em bé vô cùng bi thương nhìn papa xa lánh bé.
Má ơi! Anh hỏng mất rống lên: "Quan Tử Cần, cậu cút ra đây cho tôi!"
|
Chương 8:
Qua âm lịch, chợt nhận ra mình đã không còn trẻ tuổi, muốn tìm người dựa vào, nhưng người đàn ông sống chung mấy năm qua hình như không có ý đó, một cô gái như tôi cũng mắc cỡ, sao mở miệng hỏi anh ấy được?
Có đôi lúc tôi cảm thấy, hình như là tôi yêu anh ấy hơn —— trên thực tế, anh ấy cũng chưa từng nói mấy lời buồn nôn có yêu hay không, sống chung lâu ngày, cứ như là chuyện đương nhiên, anh ấy ôm tôi, hôn tôi, thân mật như người yêu, nhưng cho tới nay chưa từng nói những chủ đề tình yêu, cho nên tôi thường thường không nhịn được mà suy nghĩ, tất cả có phải do tôi tự mình đa tình hay không?
Đừng trách tôi nghĩ như vậy, có mấy người đàn ông đến lúc lập gia đình, thì luôn sẵn lòng tuân theo, nhưng có mấy người sẽ hỏi lại mình, có yêu người phụ nữ mà mình cưới không?
Tất cả giữa chúng tôi, quá thuận nước đẩy thuyền, tựa như nên kết hôn thì kêt hôn, không có lãng mạn, không có quá trình theo đuổi, càng không có lời tâm tình liên tục, cho nên —— ai, liệu chàng ngốc ấy có yêu tôi hay không? Tôi có nên đi hỏi anh ấy không?
—— trái tim cô đơn
Trái tim cô đơn thân mến, tôi nghĩ chàng ngốc đó thật đáng đánh, đề nghị cô trực tiếp đi gõ đầu của anh ta, như thế nào?
Người đàn ông đó rất không phải, tại sao có thể khiến phụ nữ bàng hoàng bất lực thế, cả hôn nhân cũng không rõ ràng, chẳng lẽ còn phải đợi bạn gái cầu hôn anh ta? Quá không ra cái gì.
Nhưng nói đi thì nói lại, ai quy định ở trong tình yêu phụ nữ phải đứng ở thế bị động sao? Thương anh ta, thì cứ dũng cảm theo đuổi, nếu anh ta dám làm trễ nãi tuổi xuân của cô nhiều năm, sau đó còn có gan nói không yêu cô, vậy dù cô gõ anh ta đến chấn thương sọ não thì cũng có ai nói gì.
Trước chúc cho trái tim cô đơn của cô bắt được nửa trái tim còn lại của anh ta, không còn cô đơn nữa.
—— Tử Ngôn
Nghỉ đông kết thúc, trước khi rời khỏi Vân Lâm trở về cương vị công tác của mình, mẹ Quan bí mật tìm đến Quan Tử Ngôn, hai mẹ con nói chuyện một lát.
"Con tính toán khi nào định ra danh phận?" Để con gái người ta dẫn theo đứa trẻ vô danh vộ phân đi theo anh cũng không phải cách.
"Để con xem lại!" Anh từ chối cho ý kiến.
"Còn xem lại?! Cậu vừa rồi là ba con muốn mẹ hỏi con, ông ấy yêu chết Duyệt Duyệt rồi, ước gì cháu ấy sớm trở thành người nhà họ Quan."
"Con không biết Điềm Hinh có ý đó hay không." Kết hôn là chuyện cả đời, cô chuẩn bị xong chưa, anh còn chưa xác định, không dám tùy tiện mở miệng, sợ sẽ tạo thành áp lực cho cô.
"Con thật là đầu dưa! Người ta không có ý ở bên con cả đời, sẽ cùng con về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, còn cho con của nó gọi con là ba sao?" Sao bà lại sinh ra đứa con trai đần thế!
Thật sao? Điềm Hinh có ý đó, chỉ là đang đợi anh mở miệng mà thôi?
Thấy con trai yên lặng suy nghĩ, mẹ Quan hỏi tiếp: "Hai năm trước, con đột nhiên cự tuyệt tất cả xem mắt, chính là vì con bé?"
"Dạ."
"Hai đứa này thật là! Chuyện như vậy sao không nói sớm?" Hiện tại mới dẫn về, hại bà thật lo lắng, sợ thiên hạ này không tìm được một cô gái có thể khiến con trai để mắt.
"Lúc đó con còn chưa xác định." Chưa xác định lòng của Uông Điềm Hinh, chưa xác định cô có nguyện ý cùng anh đi tới một bước kia không.
"Ba mẹ không phải thúc giục con, chỉ là hạnh phúc mà con muốn, con phải tự nắm chặt, cô gái mà con thích, thì ba mẹ cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, con không cần lo lắng vì ba mẹ, biết không?"
"Con hiểu, cám ơn mẹ."
Sau khi nói chuyện với mẹ thì anh liền trở về suy nghĩ chuyện mẹ nói.
Lúc này mà hỏi cô ấy, thật sẽ không quá đột ngột chứ?
"Sẽ."
Đúng thôi, anh đã nói —— hả? !
Phục hồi tinh thần lại, phát hiện người trả lời anh là Uông Điềm Hinh. Cô ngồi vào cạnh anh khi nào? Lúc nãy anh không cẩn thận hỏi ra rồi sao?
"Duyệt Duyệt hỏi em, bây giờ đồng ý lời cầu hôn của Trần Minh Tường có quá sớm hay không."
Anh lập tức kinh sợ nhảy dựng lên. "Đương nhiên có!" Quỷ nhỏ, dám lừa gạt Tiểu Duyệt Duyệt của anh.
Nhào tới, ôm lấy bảo bối của anh. "Duyệt Duyệt không thể đồng ý, biết không? Nhanh vậy đã bị theo đuổi, thật không có giá thị trường rồi, tối thiểu cũng phải gây khó khăn cho cậu ta mười mấy hai mươi năm, xem thành ý theo đuổi của cậu ta, không có gì cả, chỉ mấy bình Yakult đã muốn bắt cóc Tiểu Duyệt Duyệt của ba, nào có chuyện dễ dàng như vậy. . . . . ." Càng nói càng chột dạ, anh giống như —— cũng không có quá trình theo đuổi gì, vài ba lời liền lừa người ta trở về ra mắt cha mẹ, thậm chí ngay cả ba chữ cơ bản nhất, cũng chưa từng nói với cô. . . .
Cô thật —— có cảm giác được theo đuổi và đang yêu sao?
Như vậy anh làm sao mở miệng được?
Có lẽ tâm thần anh không yên quá rõ ràng, Uông Điềm Hinh phát hiện, hỏi mấy lần, anh luôn nói không có việc gì.
Mỗi đêm cô vẫn nghe tiết mục truyền thanh của anh, bên trong có những lời tâm sự mà anh không dễ dàng nói với cô, ở trong tiết mục ngược lại có thể thẳng thắn nói ra.
Cô và anh chơi một trò chơi nhỏ, dùng thân phận người nghe trung thực, thỉnh thoảng gửi thư đến radio, biểu đạt tâm sự trong buổi chủ trì của anh. Cô muốn xem, anh lúc nào mới có thể phát hiện, mà phát hiện xong thì có phản ứng gì?
Mấy bức thư kia, từng chữ từng câu đều là lịch trình tình yêu của cô, là ghi chép từ cảm kích, lệ thuộc vào đến yêu say đắm nồng đậm mà cô dành cho anh, cô dùng phương thức này để nói yêu anh.
Mỗi lần nghe anh trả lời mình trong tiết mục, cô liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, còn vui vẻ khi trêu cợt anh, cô chơi cực kỳ vui.
Chàng ngốc này, lúc nào mới có thể phát hiện đây?
Mấy ngày trước đến vườn trẻ đón con gái, gặp phải mẹ Trần Minh Tường, hai người trò chuyện mấy câu, bị hỏi Duyệt Duyệt đã bốn tuổi rồi, có tính toán sinh thêm một cô con gái làm bạn không? Thấy Duyệt Duyệt thân thiết đáng yêu như vậy, muốn cô ấy sinh thêm mấy bé cũng nguyện ý.
Nghĩ tới đây, không khỏi lặng lẽ nhìn anh một cái.
"Làm chi?" Quan Tử Ngôn đang sắp xếp bản thảo mới, thì thấy cô quan sát mình. "Anh không đúng chỗ nào sao?"
"Không có." Cô cười cười.
Sinh thêm một đứa? Nếu như là anh, cô phát hiện cô cũng không bài xích ý nghĩ đó, thêm một tiểu Tử Ngôn có dáng dấp rất giống anh, thông minh độc lập. . . . . .
Cô muốn kết hôn rồi, muốn chung tổ gia đình với anh, dắt tay anh cả đời.
Sau đó, vào ngày lễ người mẹ năm nay, cũng là sinh nhật bốn tuổi của Duyệt Duyệt, anh mua bánh ngọt, đồng thời ăn mừng Duyệt Duyệt thêm một tuổi và lễ người mẹ.
Khi anh hỏi họ có tâm nguyện gì ——
"Mẹ Trần Minh Tường sinh thêm một em trai cho cậu ấy, con cũng muốn có một em trai chơi với con." Lời trẻ con hồn nhiên, nói ra sự cô đơn của con gái một, khiến Quan Tử Ngôn nghe mà sửng sốt.
Đêm đó, dỗ Duyệt Duyệt ngủ xong, đi ra cửa phòng thì cô đã thu thập xong bàn ăn, đưa ly trà hoa quả vừa pha xong cho anh, hai người ngồi đối diện lẳng lặng uống.
"Còn đang suy nghĩ lời Duyệt Duyệt nói?" Cô hỏi.
Anh giương mắt đưa mắt nhìn cô một hồi lâu. "Em sẽ xem xét sao?"
"Suy tính cái gì? Sinh thêm một đứa?"
"Ừ." Anh không chớp mắt quan sát nét mặt của cô, cô sẽ nguyện ý chứ?
"Cùng ai? Anh sao? Nếu là như vậy. . . . . ." Cô trầm ngâm một lát.
"Như thế nào?" Không tự chủ ngừng thở.
Cô bật cười, dịu dàng chân thành lại phong tình vô hạn dời qua ngồi lên đùi anh, hôn lên vành tai nóng của anh, giọng quyến rũ. "Anh tốt vậy, có thể thử xem."
"Điềm Hinh. . . . . ." Anh rên rỉ, sống lưng tê dại, cơ hồ không chống cự được sự trêu đùa của cô.
Tán tỉnh hôn từ vành tai anh tới bờ môi. "Anh không muốn sao?"
Anh ảo não hừ nhẹ, lý trí hoàn toàn biến mất, hung hăng hôn môi của cô, thân thể dính sát dây dưa không có khe hở, cuồng nhiệt cọ sát môi lưỡi lẫn nhau, hôn ra ngọn lửa mạnh.
Trước khi đắm chìm, anh kịp thời bắt được một tia lý trí cuối cùng, giọng trầm thấp hẹn "Sẽ bị Duyệt Duyệt nghe được, qua nhà em đi."
Cô xấu hổ liếc anh một cái. "Được."
Cô không biết được anh có thể điên cuồng như vậy, vừa vào cửa, bọn họ liền từ cửa hôn vào, y phục tán loạn rơi đầy đất. Không kịp đợi đoạt lấy cô ở phòng khách, sau đó lại đi vào trong phòng, lại muốn cô một lần, làm thật cuồng nhiệt, kích tình như lửa, làm đến xương cô sắp rã.
Kích tình qua đi, hai người ôm nhau chia sẻ dư vị hoan ái, sau đó mệt mỏi vô cùng ngủ mất.
Sáu giờ rưỡi sáng, cô tỉnh lại ở trong lòng anh, anh còn đang ngủ say. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, hồi tưởng tối hôm qua cô rốt cuộc bộc phát cao triều mấy lần.
Cô không ngờ người đàn ông có vẻ trầm tĩnh vô hại này, bạo phát lực sát thương lại lớn như vậy, quả thật làm cho người ta không chống đỡ được, thật không hỗ là đối tượng cô thích.
Chân của cô đặt giữa hai chân của anh, vốn định không kinh động anh, đi về tắm rồi chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh và Duyệt Duyệt, không ngờ cô vừa có động tác liền khiến anh tỉnh ngủ.
Bàn tay dừng ở trên lưng cô ôn tồn vuốt ve, mở mắt nhìn cô: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tiến lên hôn anh. "Anh ngủ tiếp một lát, em sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng."
Lát nữa, anh rửa mặt xong, tới giúp cô chuẩn bị bữa ăn sáng, liền lưu ý thấy động tác của cô không được tự nhiên.
Anh từ sau lưng ôm cô, khẽ xoa bên eo cô. "Xương sống eo?"
Cô ngoái đầu nhìn lại, oán giận lườm anh một cái. "Không phải là anh làm hại sao, anh còn dám nói!"
Oán trách nhưng âm điệu mềm mại càng giống như làm nũng, anh liền mất lý trí, không nhịn được hôn lại.
"A!" Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô kêu khẽ một tiếng, tránh thoát anh.
"Thế nào?"
"Em. . . em quên gia pháp của ba anh!" Tối hôm qua là giai đoạn nguy hiểm của cô, rất dễ dàng thụ thai, cô chỉ lo muốn một tiểu Tử Ngôn, lại quên trường hợp thi hành gia pháp của ba Quan kinh người cỡ nào.
Cứ tưởng cô sợ gì! Quan Tử Ngôn cười nhẹ ra tiếng.
"Anh còn cười được. Nếu thật mang thai, anh sẽ bị đánh chết!"
Anh cười ôm cô, lòng bàn tay khẽ xoa cái bụng bằng phẳng của cô. "Nếu như thực có một em trai làm bạn với tiểu Duyệt Duyệt, anh chịu gia pháp cũng cam tâm."
Tuy là nói như vậy, nhưng sau đêm đó, anh thận trọng suy tư, thật nên cầu hôn với cô rồi, thái độ của cô cũng rõ ràng, không phải sao? Vậy anh còn chần chờ cái gì?
Anh tin tưởng, Điềm Hinh sẽ gật đầu đồng ý.
Anh rút thời gian đi chọi nhẫn cưới, tính toán ở thời gian thích hợp sẽ nhắc tới chuyện này với cô.
|
Tối hôm đó, anh tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn, đều là món cô và Duyệt Duyệt thích. Vốn định chờ thời cơ thích hợp sẽ mở miệng với cô, nhưng mấy ngày nay, cô lại trở về muộn hơn bình thường, sau khi trở về khẩu vị cũng không quá được, một chén cơm cũng ăn không hết, nếu như không phải anh gắp đồ ăn cho cô, thì cô cơ hồ không động thức ăn trên bàn.
Thật không giống sức ăn của cô, trước kia anh xuống bếp, cô đều sẽ rất nể mặt, liên thủ với Duyệt Duyệt ăn sạch thức ăn, sau đó mới chống bụng đau khổ gọi.
Sau khi ăn xong, cô sẽ rửa chén thay anh, sau đó chọc anh: "Hiền tuệ như vậy, thật muốn cưới anh về nhà."
Hôm nay, cô không có nói như vậy.
Con ngươi suy nghĩ sâu xa, liếc về hướng cô gái đang rất trầm tĩnh, như vậy, anh làm sao mở miệng được?
Một ngày lại một ngày, anh phát hiện cô hình như tâm sự nặng nề, có lúc sẽ nhìn anh ngẩn người, có lúc sẽ nhẹ nhàng thở dài giống như đang khó xử cái gì, có vẻ rất lo lắng.
Ngay cả ở trong lòng anh, được anh hôn, ôm, cũng có thể cảm thấy cô lực bất tòng tâm.
Có người nói, trực giác của phụ nữ ở trong tình yêu rất nhạy cảm, nhưng đàn ông cũng không phải thế sao? Cô đưa mắt nhìn anh thì đến tột cùng đầu nhập mấy phần chuyên chú, anh cảm thụ ra được. Khi cô có chuyện giấu giếm anh, thái độ không hề thản nhiên nữa, anh cũng cảm thụ ra được.
Anh không biết, cô đến tột cùng đang khó xử cái gì, khiến cô dù ở bên cạnh anh, cũng không thể chuyên chú nhìn anh, tâm thần không biết bay tới nơi nào, mất hồn mất vía như vậy là chưa từng có.
Không thể không thừa nhận, anh rất lo lắng.
Có mấy lần cô về muộn, anh thuận miệng hỏi một câu, cô liền nói là công ty liên hoan, anh cũng không nghi ngờ gì, cho đến sáng sớm ngày đó ——
Lưu ý đến bản kế hoạch cô thức đêm làm còn bỏ sót ở trên bàn cơm, anh liền chạy theo xuống lầu. Gần đây tâm thần cô vô cùng hoảng hốt.
Cửa thang máy vừa mở, xa xa liền nhìn thấy cô và một người đàn ông xảy ra tranh chấp, anh dừng bước chân không có lên trước, cách một khoảng cách nghe không rõ bọn họ nội dung cãi vả, nhưng cô hình như rất tức giận, ra tay tát anh ta một cái, rồi xoay người rời đi.
"Điềm Điềm!" Anh thấy người đàn ông kia nhấc chân đuổi theo, kêu gọi thân mật quen thuộc, đủ thấy hai người có quen biết, còn là loại quen thân.
Đang suy ngẫm, lơ đãng liếc thấy mặt mũi người đàn ông kia, chân mày thật quen thuộc. . . . Giống như Duyệt Duyệt.
Anh sững sờ, trong nháy mắt hiểu ra làm đầu anh trống không.
Mấy ngày nay, Điềm Hinh đang phiền não chuyện này sao? Mấy ngày về muộn đó, là do ở chung với người kia? Khi cô nhìn anh, trong mắt lại không có anh là đang suy nghĩ gì? Cô khó xử, vì không biết nên mở miệng với anh thế nào sao?
Thật là diễn biến như phim, anh lại không cẩn thận cuốn vào nước xoáy cuộc tình tay ba rồi hả?
Không sai, phim đều diễn thế, câu trả lời "Anh ấy đã chết" chính là đáp án thông dụng của tất cả người mẹ, không có nghĩa là chân tướng, anh cũng chưa từng xem là thật. Chỉ là anh không ngờ, chân tướng ban đầu không để ý, sẽ ở ngày sau quấy nhiễu anh nghiêm trọng.
Anh cười khổ. Máu mủ mà, thật là khiến người ta vừa yêu lại vừa hận, muốn phủ nhận thoát khỏi cũng không có biện pháp đâu!
Anh có thể nói tình cảm của anh và Duyệt Duyệt không thua bất kỳ một đôi cha con nào trong thiên hạ, nhưng sự thật chính là sự thật, trên người Duyệt Duyệt chảy máu người kia, đó là dính líu chém thế nào cũng không đứt.
Cho nên kế tiếp thì sao? Điềm Hinh sẽ làm như thế nào?
Anh không cho cô biết sự hiện hữu của anh, lẳng lặng quay người đi lên lầu.
Đây là quá khứ của cô, cô nên tự làm ra quyết định, bất luận cô nghĩ như thế nào, anh tôn trọng lựa chọn cuối cùng của cô.
Anh đang chờ, đợi xem khi nào cô nói với anh việc này, nhưng một tháng trôi qua, cô từ đầu đến cuối không có mở miệng.
Một ngày này, làm bài tập với Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên nói cho anh biết: "Papa, mẹ gần đây thật kỳ quái."
Anh tự tay vuốt ve cái ót bé. Anh cho Duyệt Duyệt để tóc dài, kiểu tóc công chúa hôm nay là anh cột, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. "Kỳ quái thế nào?"
"Chính là có lúc đi ra ngoài với mẹ, sẽ gặp phải một người, mẹ gây gổ với chú ấy, nhưng lại muốn con ăn cơm với chú ấy. Rất kỳ quái!" Gây gổ chính là ghét, ghét làm chi còn phải cùng nhau ăn cơm?
Anh dừng một lát, cố gắng dùng thái độ tự nhiên nhất hỏi: "Vậy Duyệt Duyệt thích chú ấy không?"
Duyệt Duyệt nhăn nhíu mũi. "Không thích." Mẹ hình như cũng không muốn để ý đến chú đó, chú đó còn gắng phải theo, cảm giác thật là bá đạo đó!
"Chú ấy còn muốn ôm con, kỳ quái, con đâu có quen chú ấy." lại bổ sung thêm một sự tích bá đạo.
Bé có thể cho ông nội bà nội, cô chú ôm, đó là bởi vì bé biết những người đó đều là người rất thân của papa, người thân của papa bé cũng sẽ thích, nhưng người kia bé lại không biết.
"Duyệt Duyệt. . . ." Anh há mồm, không biết vì sao lại nói thế. "Con không thể không lễ phép với chú ấy."
"Tại sao?" Bé gái hình như rất bất mãn.
"Bởi vì chú đó là người lớn, hơn nữa, hơn nữa. . . . . ." Hơn nữa không có chú đó thì không có con. Anh có thể nói như vậy sao?
"Nhưng chú đó loạn ôm mẹ!" Rõ ràng mẹ cũng rất tức giận, tại sao bé không thể ghét?
Anh tin tưởng nét mặt bây giờ của anh nhất định rất cứng ngắc. Cười chua chát, nói nhỏ: "Đó là vấn đề của người lớn, người lớn sẽ xử lý."
Duyệt Duyệt trưởng thành sớm nhạy cảm, mơ hồ phát hiện cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Papa, ba và mẹ cãi nhau sao?"
Anh sững sờ. "Không có chuyện này."
"Vậy tại sao người kia muốn mẹ đi với chú ấy?" Đừng tưởng rằng đứa bé liền nghe không hiểu, bé cũng biết đó.
Anh ngạc nhiên, không phản bác được.
"Papa. . . . Ba và mẹ, không chia tay có được hay không?" Bé muốn mẹ, cũng muốn papa. "Papa, papa. . . . Bé muốn ở chung với papa. . . ."
Hốc mắt hơi nóng, Quan Tử Ngôn ôm bé, lòng chua xót im lặng.
Duyệt Duyệt thương anh, hôn anh, lại không có chút tình cảm nào với người có máu mủ với bé, cũng không thể tiếp nhận, ai nói máu mủ có thể đại biểu tất cả?
Có máu mủ thì như thế nào? Anh không phải không có ưu thế, Duyệt Duyệt không thể rời bỏ anh, chính là ưu thế lớn nhất của anh, Điềm Hinh không thể nào không để ý cảm thụ của con gái, dù vì Duyệt Duyệt, cô cũng có khả năng cực lớn ở lại bên cạnh anh.
Nhưng —— anh có thể lấy Duyệt Duyệt làm lá bài chủ chốt sao? Có thể lợi dụng một đứa bé bốn tuổi sao?
Anh thương Duyệt Duyệt, cưng chiều Duyệt Duyệt, là anh thật lòng yêu đứa bé này, cũng không phải muốn lợi dụng tình cảm tinh khiết chân thành của đứa bé để đạt tới mục đích gì, hành động như vậy, sẽ ti tiện đến ngay cả anh cũng xem thường mình.
"Duyệt Duyệt, lần sau gặp được người kia, phải lễ phép một chút, biết không? Không thể nói lời khiến mẹ tức giận." Anh vẫn không thể giở thủ đoạn, không muốn dùng Duyệt Duyệt để làm khó cô, thà đợi cô tự động làm lựa chọn, đợi cô cam tâm tình nguyện ở lại.
Chỉ đạo Duyệt Duyệt làm bài tập xong, tắm rửa đưa bé lên giường ngủ rồi, ngửa đầu, cây kim ngắn của đồng hồ treo tường sắp tới con số 12, mà Uông Điềm Hinh —— còn chưa có trở về.
Anh đóng cửa lại, xuống lầu đến đầu ngõ đợi cô, không yên lòng để một cô gái độc thân đi ở ngõ tối không người.
Anh đợi khoảng 10', thì thấy cô không có đáp xe buýt, mà là từ một chiếc xe cao cấp đi xuống. Trước khi xuống xe, người đàn ông đưa cô về còn kéo cô trở lại, theo ánh trăng, thấy được nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng. . . .
Anh không cách nào di động, không cách nào phát ra âm thanh, không cách nào làm ra bất kỳ động tác gì, cũng chỉ lẳng lặng, lẳng lặng nhìn.
Uông Điềm Hinh đẩy anh ra, lơ đãng liếc thấy bóng dáng đứng nghiêm ở chỗ không xa, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Xong đời! Cô xui xẻo đến không thể trị được.
Bỏ rơi người đàn ông kia, bước nhanh đón lấy anh. "Tử Ngôn, anh hãy nghe em nói ——"
Anh không nói một lời, ánh mắt rơi vào đôi môi bị hôn sưng đỏ của cô, bình tĩnh đưa mắt nhìn cô chốc lát, yên lặng xoay người đi lên.
"Điềm Điềm!" Người đàn ông ở phía sau kêu cô.
Còn dám gọi! Đầu cô cũng không quay lại, ném tới một câu: "Anh cút đi!" Sắp bị anh hại chết.
"Anh sẽ chờ em đấy!"
Chờ tôi đi tìm chết!
Uông Điềm Hinh quả thật không nói gì, đuổi theo bước chân của Quan Tử Ngôn, hoàn toàn không muốn quan tâm người phía sau làm cái gì.
"Tử Ngôn. . . . . ."
Anh không lên tiếng.
Anh chưa bao giờ bỏ mặc lời kêu của cô như thế.
Cô rất buồn bã. "Anh rất tức giận?"
Anh vẫn không lên tiếng.
"Nếu như anh chịu nghe, em có thể giải thích. . . . . ."
Anh không gật đầu, cũng không lắc đầu, đi thẳng về phía trước.
"Là anh ta cường hôn em, em có giãy giụa, thật!" Đó cũng không phải là ý nguyện bản thân, vẫn không thể tha thứ sao?
Anh quyết tâm không để ý tới cô.
Nhìn trộm mặt bên xa cách của anh, cô khóc không ra nước mắt. Tử Ngôn giống như lại trở về bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm như lúc mới quen, lạnh lùng ngăn cách mọi người ra. . . .
Cứ như vậy một trước một sau về đến nhà, ra khỏi thang máy, anh quẹo phải đang muốn trở về chỗ ở của mình thì ——
"Tử Ngôn!" Eo bị cô ôm chặt, cô dán sát mặt vào trên lưng anh, ăn vạ như đứa bé. "Em không muốn gây gổ, Tử Ngôn, đừng chiến tranh lạnh có được hay không? Em rất sợ anh như vậy. . . . . ."
Giống như là. . . . . . Coi cô như người dưng, không quan trọng nữa.
Anh yên lặng, bởi vì cô ôm mình, không trả lời, cũng không tránh ra.
"Tử Ngôn, anh không cần em sao?" Cô rất buồn bã hỏi, tại sao đều không để ý cô?
Không cần cô? Câu hỏi này, giống như người lựa chọn là anh, nhưng vấn đề ở anh sao?
Anh chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể giấu tất cả cảm xúc, không tiết lộ mảy may.
Anh bị thương rất nặng, nhưng không muốn cho cô nhìn thấy.
Anh có thể nói gì? Lại nên nói cái gì? Anh thật không biết, chỉ có thể trầm mặc.
"Em thừa nhận em có chuyện lừa gạt anh, nhưng em không phải cố ý, anh chờ em, hiện tại em còn chưa biết nói thế nào, cho em một chút thời gian xử lý, sau đó em sẽ nói cho anh cả câu chuyện, xin anh nói với em mấy lời được hay không? Tử Ngôn. . . . . ."
Anh khe khẽ thở dài, rốt cuộc mở miệng: "Không cần giải thích cho anh cái gì, chỉ cần em biết mình đang làm gì là tốt."
Kéo tay của cô ra, trước khi mở cửa vào nhà, bước chân dừng lại. "Anh thừa nhận trong lòng không thoải mái, nhưng anh không hề tức giận. Anh sẽ chờ em, chính em nghĩ rõ ràng lại nói, trước đó, chúng ta tạm thời không gặp mặt đi."
Rồi sau đó, cửa sắt đóng lại.
|
Chương 9:
Cô ấy là người siêu cấp không có kiên nhẫn, thích xem tiểu thuyết tôi viết, rồi lại không kịp đợi tôi viết hết hai mươi vạn chữ kết cục, thường thường xem một nửa liền quấn tôi hỏi hung thủ là người nào.
Tôi còn nhớ quyển sách kia, bởi vì cô ấy dây dưa quấn quýt, tôi lại liều chết không nói, cô ấy đoán hết tất cả nhân vật trong sách, cuối cùng bày ra nghi ngờ nửa ngày, kết quả lại là tự sát, cô ấy liền gọi trời gọi đất cho rằng mình bị đùa bỡn.
Cô gái hôm nay, không phải Duyệt Duyệt rồi, đứa trẻ bốn tuổi còn chưa có biện pháp xem tiểu thuyết trinh thám suy luận.
Tại sao phải nói về cô ấy? Bởi vì cô ấy là người phụ nữ đầu tiên khiến trái tim tôi cảm thấy thật ấm áp, cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi bị thương rất nặng.
Tôi cảm thấy, tôi đang ở bên cạnh cô ấy, nhưng cô ấy lại không nhìn thấy tôi, không nghe được lời nói của tôi, tôi có thể làm sao đây?
Hôm nay tâm trạng rất loạn, không biết nói đến từ đâu, thường thường xem thư bày tỏ tình cảm của các bạn gửi đến, có thể lý trí đi phân tích, nhưng khi mình chân chính gặp phải, lại cảm thấy tay chân luống cuống, vì vậy tôi xin lui ra.
Tôi nói cho cô ấy biết, tôi không có tức giận. Nhưng đó là lờit rái lương tâm, thật ra thì tôi cực kỳ tức giận, ngay cả mình cũng không biết tại sao tức giận như vậy, rồi lại giận đến không muốn làm cho cô ấy biết.
Sau đó suy nghĩ một lát, cũng hơi hiểu ra.
Tôi đang ghen.
—— Tử Ngôn
Trước đó, chúng ta tạm thời không gặp mặt.
Anh lại dám nói với cô như vậy, vậy mà bảo không có tức giận?
Đáng ghét! Cô tức giận đến mãnh liệt đấm giường đệm. Sao lại để ý thế, cô cũng không phải cố ý, nếu biết Dương Thiệu Hoa sẽ đột nhiên hôn cô, cô nhất định sẽ giữ vững toàn bộ lòng cảnh giác, anh không thể tha thứ cô lần này sao?
Quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi!
Nhưng sau khi phát tiết xong, cô ôm chăn bông, lăn qua lộn lại cả đêm không cách nào ngủ, nhớ tới cặp con ngươi vắng lạnh kia, trái tim liền chìm đến đáy cốc, rất sợ anh không bao giờ để ý tới cô.
Cô không nghĩ ra anh đang nghĩ cái gì, cảm thấy hình như rất để ý, nhưng vì sao lại phản ứng bình tĩnh như vậy? Anh nói không thèm để ý, nhưng anh cả lời "Tạm thời không gặp mặt" cũng nói ra rồi.
Anh là người đàn ông sach sẽ, ở trong tình cảm thì truyền thống hơn ai hết, nếu yêu, thì muốn chung tình tuyệt đối, không có bất kỳ mơ hồ, cho nên anh cảm thấy bị thương, bị phản bội, những chuyện này cô đều có thể hiểu, nhưng sau khi bị thương thì sao? Cô hoàn toàn không có biện pháp mong đợi phản ứng của anh, chỉ sợ anh quyết định bỏ qua hết, không để ý gì nữa cả, thì nguy rồi!
Cho tới nay, đều là cô quan tâm anh nhiều hơn, cá tính của anh quá mức im lặng, cả tình cảm cũng âm ấm nhàn nhạt, cô thậm chí cảm thấy, anh chỉ là đã quen có cô làm bạn, tình cảm người thân ấm áp chiếm đa số, không còn có cô gái nào thân mật hơn cô, vô cùng tự nhiên đi tới một bước kia, nhưng muốn nói đến tình yêu nóng cháy sâu sắc giữa người tình, thì sợ là không tồn tại chứ?
Cũng bởi vì tình yêu của anh quá nhạt, cô mới có thể sợ, sau khi anh bị thương sẽ lui về chỗ cũ, sẽ bỏ hết tình yêu nhàn nhạt này.
Nghĩ đến thật buồn bã, cô không giữ được tình yêu của người đàn ông này, lại dâng hiến trọn vẹn tình yêu của cô.
"Tạm thời chớ gặp mặt, tạm thời chớ gặp mặt. . . . . ." Ai! Cần tức lớn như vậy sao?
Nói không gặp mặt, cô còn tưởng là thật sự cả đời không qua lại với nhau chứ?
Mấy lần ra vào cửa nhà, lơ đãng chạm mặt, cô cúi thấp đầu, cả nhìn cũng không dám nhìn anh một cái.
Ngay cả chào hỏi cũng không sao?
Anh hơi ủ dột nhếch môi, học trầm mặc theo cô.
Anh thừa nhận, anh quả thật rất để ý, nói đó là ghen, anh cũng nhận, trong khoảnh khắc đó, thật sự cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng sau khi câu nói kia ra khỏi miệng, đêm đó anh liền hối hận.
Anh bảo lưu phong độ, cho cô không gian, để cho cô tỉnh táo suy tư, lựa chọn người cô muốn nhất, nhưng nếu suy tư đến cuối cùng, cô vẫn không vứt bỏ được tình cảm trong quá khứ thì sao?
Nếu cuối cùng cô không lựa chọn anh, anh thật không biết mình làm sao tiếp nhận.
Có người cạn tào ráo mán, thế nhưng anh lại lẳng lặng lui sang một bên không tranh không cầu không làm khó dễ cô, đây gọi là phong độ? Vì sao anh lại phải làm quân tử? Nếu như quân tử sẽ làm anh mất đi cô.
Ban ngày, lúc viết bản thảo luôn không cách nào tập trung tinh thần, trong đầu không ngừng nhớ tới cô, không ngừng nhớ tới hình ảnh cô bị hôn. . . . Tâm tư liền táo bạo, thế nào cũng không tĩnh tâm được.
Quá khứ, chưa từng cảm thấy căn nhà này yên tĩnh vậy, thiếu giọng nói dịu dàng nũng nịu của cô, thiếu tiếng cười đùa của cô và Duyệt Duyệt, trái tim cũng không còn đập nhanh, yên tĩnh đến khiến anh hít thở không thông.
Quá khứ, cũng là một mình, từ trước giờ không cảm thấy tịch mịch, hiện tại cũng chỉ trở về cuộc sống lúc đầu mà thôi, tại sao. . . . Sẽ trở nên khó có thể chịu được như thế?
Anh đã không cách nào tưởng tượng, những ngày không có cô.
Phát hiện không cách nào ở trong không gian quá yên lặng, anh bỗng đứng lên, cầm cái chìa khóa ra cửa.
Vốn định đi chung quanh một lát, hóng mát một chút, rồi lại gặp phải trường hợp anh không muốn đụng phải nhất lần nữa.
"Duyệt Duyệt là máu mủ nhà họ Dương, em không cải biến được sự thật này."
"Vậy thì thế nào? Từ khi Duyệt Duyệt ra đời đến bây giờ, có ai trong nhà họ Dương ãm9 nó, đút sữa cho nó, thay tả cho nó lần nào chưa? Tại sao một câu trên người nó chảy máu nhà họ Dương thì muốn mang nó về?"
"Anh không chỉ cần đứa bé, anh cũng muốn em. Điềm Điềm, tấm lòng anh dành cho em, chưa bao giờ thay đổi!"
"Cho nên anh lấy đứa bé uy hiếp tôi? Loại hành vi này rất hèn hạ." Cô cũng không lĩnh tình.
"Điềm ——" vừa mới vươn tay, lại bị cô trừng đi.
"Tôi đã cảnh cáo anh, đừng gặp mặt tôi nữa!" Một lần đã khiến Tử Ngôn hạ "lệnh phong tỏa" rồi, nếu thử lại một lần, cô thật không dám tưởng tượng sẽ như thế nào, sợ là muốn xoá tên khỏi đáy lòng rồi.
Cô thật sợ anh ta.
"Em rốt cuộc vẫn còn kiên trì cái gì? Bên cạnh mang theo một đứa bé, em nghĩ em có thể tìm được đối tượng tốt sao? Điềm Điềm, đừng tùy hứng. . . . . ." Dương Thiệu Hoa dụ dỗ, cố gắng thuyết phục cô.
"Anh cho rằng không ai thèm lấy tôi? Dương Thiệu Hoa, anh đừng xem thường người khác! Tôi liền gả cho anh xem!"
Quan Tử Ngôn quả thật muốn thở dài.
Anh thật sự rất không muốn gặp loại trường hợp này, cố tình mỗi lần đều làm cho anh gặp vừa vặn, cô không thể tìm địa phương kín đáo một chút sao?
Không muốn nghe nữa, nên anh lặng lẽ lách mình đi, không ngờ vẫn bị đuôi mắt của cô nhìn thấy.
Bị phiền đến nổi giận, cô nhất thời xúc động, bật thốt lên hô: "Tử Ngôn, nói cho anh ta biết, anh sẽ lấy em đi!"
Anh dừng lại, sống lưng cứng còng.
Không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Rồi sau đó, anh có động tác —— cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Sợ anh lại hiểu lầm, cũng không để ý lệnh phong tỏa của anh lúc trước, Uông Điềm Hinh bước nhanh đuổi theo.
Lúc này cô không cho người ta hôn loạn, ngay cả góc áo cũng không đụng phải, sao anh lại tức giận hơn? Bóng lưng căng thẳng cứng ngắc rõ ràng: đừng đụng ta!
Cô không có can đảm tiến lên đụng anh. . . .
Bước chân của anh không nhanh không chậm, xem ra giống như là không có ý thoát khỏi cô, nhưng vẫn không để ý cô, hại cô đi phía sau, cũng không biết làm sao mới tốt.
Có đến vài lần tan việc, cả người mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi, thật ra thì rất muốn đến chỗ anh, để cho anh ôm, nũng nịu với anh, cảm thụ cảm giác được yêu thương cưng chiều, đêm đó sẽ ngủ rất ngon.
Nhưng anh đã nói như vậy rồi, cô đâu còn có mặt mũi tiến lên đòi ăn canh đóng cửa nữa? Còn nhớ anh cũng chỉ có thể đè nén xuống.
Cô không biết anh bớt giận chưa, cũng không hiểu biết lệnh phong tỏa kia khi nào mới bãi bỏ.
Yên lặng đi một đoạn đường, anh đột nhiên dừng bước, hại cô thiếu chút nữa đâm đầu vào lưng của anh.
Anh quay đầu lại, trầm trầm hỏi ra một câu: "Em nghĩ rõ chưa?"
"Hả?" Đây là vấn đề quỷ gì? Cô rõ ràng mà, vẫn luôn rất rõ ràng.
|
"Anh không muốn lấy em?" Nếu không sao lại hỏi như vậy.
Ánh mắt anh lạnh lẽo. "Không."
Cô vẫn chưa có tỉnh táo lại để lý trí xử lý chuyện này!
Như vậy tính là gì chứ? Vì đấu với một người đàn ông, chứng minh còn có người muốn cô, liền xúc động nóimuốn anh cưới cô, hôn nhân của anh, có thể để cô tùy tiện như trò đùa vậy sao?
Cô xem anh là gì chứ? Là nam phụ mà nữ chính dùng để chọc tức nam chính khi hai người sinh ra hiểu lầm trong phim truyền hình tám giờ?
Anh không biết cô và người đàn ông kia có hiểu lầm gì, mà lại rời đi khi mang thai Duyệt Duyệt, đến nay không giải được bế tắc, nhưng chỉ cần một ngày hiểu lầm của cô còn đó, anh cũng sẽ không cưới cô.
Anh thà bị mất đi, cũng không muốn cô ôm oán hận, vì báo thù một người đàn ông khác mà gả cho anh. Cô nhất định phải xác định, người cô thật sự muốn là ai.
Ở trong quan niệm của anh, hôn nhân là lời hứa thần thánh nhất, là một đôi nam nữ thận trọng phó thác cả đời, cả đời thật lòng làm bạn với nhau, không thể là như thế này, không nên là như bây giờ.
Dưới tình huống này, anh không cách nào đồng ý.
Một câu "Không" kiên định, làm trái tim Uông Điềm Hinh lạnh hết.
Cô không có đuổi theo nữa, mất hồn mặc anh cho anh tránh ra, càng lúc càng xa.
Anh nói, anh không muốn cưới cô, rất như vậy, rất quyết tuyệt. . . . . .
Anh đang chờ, đang đếm ngày, từng ngày từng ngày đứng chờ cô.
Không cầu mong gì khác, chỉ muốn cô đi tới, ôm anh thật chặt như đêm đó, không để cho anh rời đi, sau đó kiên định nói cho anh biết, cô thương anh!
Cái anh muốn, chỉ là một trái tim, như thế mà thôi.
Còn lại, cô muốn xử lý những chuyện kia như thế nào, cô và người đàn ông kia có rối rắm gì, đều không cần nói cho anh biết, anh cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần người cô yêu là anh.
Nhưng, không có.
Cô không có thử đi về phía anh nữa, cũng không còn anh giải thích gì với anh nữa, giống như —— trở lại hai đường thẳng song song không chạm vào nhau như lúc ban đầu.
Cô rốt cuộc —— nghĩ rõ chưa?
Mấy lần bọn họ gặp nhau dưới lầu, đã không còn trường hợp tranh chấp đối lập, xem ra rất bình thản, cô rốt cuộc có thể tỉnh táo đối mặt vấn đề, mà không phải luôn luôn trốn tránh, trốn tránh rồi vấn đề vẫn ở nơi đó không có giải quyết.
Đây đã từng là hy vọng của anh, nhưng cô thật sự làm vậy, anh lại cảm thấy mất mác chua xót.
Duyệt Duyệt vẫn sẽ chạy tới nơi này, chỉ là anh không còn qua nữa, Uông Điềm Hinh cũng chẳng qua tới.
Duyệt Duyệt vẫn dây dưa dính anh thân mật vô cùng, trước người sau người đều kêu papa, cô không nói cái gì, anh cũng không muốn làm khó cô, mấy lần muốn nói gì với Duyệt Duyệt, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại nuốt trở về.
Quá khứ, cô nói cha của Duyệt Duyệt không có ở đây, cho nên anh có thể giấu giếm điều bí mật này cả đời, làm ba của Duyệt Duyệt vĩnh viễn, nhưng bây giờ, ba ruột của Duyệt Duyệtđang ở trước mặt bé, anh còn có thể làm như vậy nữa sao?
Nếu như, cuối cùng Uông Điềm Hinh không lựa chọn anh, anh cũng không muốn dùng Duyệt Duyệt để ràng buộc cô.
Nhưng, anh làm sao dứt bỏ được? Đứa nhỏ này, đã là một miếng thịt trong lòng anh, không bỏ được, trừ máu mủ, thì việc anh làm, cho tới bây giờ cũng không ít hơn bất kỳ một người cha nào trên đời.
Lúc Duyệt Duyệt vừa ra đời yếu ớt nhiều bệnh, anh lúc nào cũng lo lắng đề phòng, phiền não vì bé, trắng đêm không ngủ chú ý trông chừng lúc bé ngã bệnh.
Duyệt Duyệt học nói chuyện thì cùng Điềm Hinh đoán xem bé đang nói cái gì, là niềm vui thú lớn nhất mỗi ngày.
Duyệt Duyệt kêu tiếng papa đầu tiên thì sự sung sướng vui vẻ trong lòng anh, khó có thể hình dung, đến một tháng sau khi kêu papa mới kêu mẹ, khiến Uông Điềm Hinh ghen ghét ghi hận đến nay.
Duyệt Duyệt học đi bộ thì anh dắt bé, đi từng bước một, khi té ngã anh sẽ rất đau lòng ôm lấy an ủi.
Duyệt Duyệt đến vườn trẻ, anh và Điềm Hinh cùng nhau dắt tay của bé, rất nhiều giáo viên, phụ huynh, khen con gái của anh đáng yêu.
Duyệt Duyệt có rất nhiều bí mật nhỏ đều sẽ lặng lẽ nói cho anh biết, sau đó hai người hẹn xong không thể nói với mẹ.
Mỗi lần Duyệt Duyệt phạm sai lầm bị Điềm Hinh đánh, đều sẽ khóc tới tìm anh, muốn anh xoa xoa lòng bàn tay đo đỏ.
Mỗi lần Duyệt Duyệt có món ngon, chuyện gì vui, nhất định sẽ nói cho anh biết đầu tiên, chia sẻ với anh, anh biết đứa nhỏ này rất thương anh. . . . . .
Anh cẩn thận che chở, nhìn bé ở anh dưới cánh chim lớn lên từng chút, nội tâm vô cùng vui sướng kiêu ngạo.
Tất cả, từng ly từng tý anh đều ghi tạc ở đáy lòng, tình cảm như vậy, làm sao bỏ được?
"Papa, ba có ở đây không?" Thân thể nho nhỏ, từ cửa chính dò vào.
Bé có cái chìa khóa, sẽ tự mình mở cửa.
"Nơi này." Âm thanh từ trong phòng nhỏ truyền tới, căn phòng chơi 6m vuông này, là không gian được trữ ra cho Duyệt Duyệt, bên trong có tất cả vật phẩm bé từng dùng từ bé đến giờ.
Duyệt Duyệt chạy tới, nhào vào trong lòng anh tựa như thường ngày. "Papa, ba ở đây làm gì?"
"Đang xem Duyệt Duyệt đáng yêu." Anh ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mắt có đầy mấy quyển album hình lớn, bên trong đều ghi lại hình ảnh của bé từ khi ra đời đến giờ.
Tựa sát lật xem hết một quyển album, anh mới nghĩ đến điều muốn hỏi: "Sao con lại tới đây? Mẹ đâu?"
Hôm nay là ngày nghỉ, Điềm Hinh không dẫn bé ra ngoài dạo dạo?
Duyệt Duyệt nhăn nhíu mũi. "Chú Dương kia lại tới nhà con, mẹ nói mẹ có việc bận, bảo con đến tìm ba."
Có việc bận rộn? Bận chuyện gì không thích hợp có em bé ở đó? Những lời này có thể làm cho người ta liên tưởng đến không gian rất rộng. . . . . .
Ngừng! Quan Tử Ngôn, tư tưởng sạch sẽ một chút, người ta căn bản chỉ là muốn nói một ít chuyện, không thích hợp cho Duyệt Duyệt nghe được mà thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ những suy đoán không có căn cứ!
Lắc lắc đầu, anh nhếch nhẹ khóe môi, dịu dàng hỏi: "Duyệt Duyệt có đói bụng không? Có muốn ăn gì hay không?"
Anh không biết còn có thể chăm sóc bé, làm bạn bé như vậy bao lâu nữa, mỗi một khắc đều hết sức quý trọng.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát. "Bánh nướng xốp." Đó là thứ papa, mẹ, và bé thường xuyên ăn nhất khi ba người ở chung.
"Được, chờ ba một chút." Hôn má mềm một cái, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Rửa chảo, mở bếp, liếc thấy bóng dáng đứng nghiêm cạnh cửa phòng bếp, nhìn ra sự chần chờ của bé, liền tắt bếp, ngồi xổm xuống giang hai cánh tay, đợi bé tựa vào mình, mới hỏi: "Duyệt Duyệt có lời muốn nói phải hay không?"
"Papa. . . . . ." Duyệt Duyệt do dự thật lâu, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải ba không quan tâm con và mẹ nữa không?"
Anh ngạc nhiên. "Sao Duyệt Duyệt nghĩ như vậy?"
"Vậy ba đi tìm mẹ đi! Ba không đến, nhưng mỗi ngày chú Dương đó đều tìm mẹ, cứ bảo mẹ kết hôn với chú ấy, mẹ cũng không cãi nhau với chú ấy như trước, nếu mẹ thật muốn kết hôn với chú ấy thì sao?"
Làm thế nào? Anh cũng không biết!
Nếu như tình cảm của bọn họ, không chịu được khảo nghiệm, dễ dàng bị vứt bỏ, anh còn có thể nói gì?
"Chú Dương có thể cầu hôn mẹ, papa cũng có thể mà, ba không muốn lấy mẹ sao!" Đừng tưởng rằng bé không biết gì cả, ba mẹ của các bạn ở vườn trẻ đều có kết hôn, chỉ có bé không có. Giáo viên nói, kết hôn mới có thể ở cùng nhau, mới có thể sinh ra bọn họ, nhưng tại sao papa và mẹ cũng sinh ra bé, nhưng không có kết hôn, không có ở cùng nhau?
Kết hôn? Anh có thể không?
Trước đây anh có cơ hội đó, nhưng anh cự tuyệt, bởi vì không muốn cô nhất thời thiếu suy nghĩ mà gả cho anh, ngày sau tất nhiên sẽ hối hận.
Âm thanh anh khô khốc chát chát, nặn ra nụ cười gượng ép. "Mặc kệ như thế nào, Duyệt Duyệt cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm, chú Dương sẽ rất thương con, Duyệt Duyệt không phải lo lắng."
"Con không cần." Bé dùng sức ôm sát, buồn bực nói: "Con chỉ muốn papa."
Hốc mắt một hồi ôn quen thuộc, le que mấy lời, lại làm anh chua xót không nói gì.
Bỏ ra bốn năm, đổi lấy nhận định không thể thay thế của Duyệt Duyệt, đối với anh mà nói, thật đáng giá.
Nhưng, Điềm Hinh thì sao? Hơn bốn năm sáng chiều chung đụng, tình ý ôn tồn, thật kém một đoạn quá khứ sao? Tại sao cô không thể giống như Duyệt Duyệt, cũng kiên định nói với anh một câu: em chỉ muốn anh. . . .
|