Chọc Tức Vợ Yêu: Mua Một Tặng Một
|
|
Chương 84: Chẳng lẽ là mộng du? "A..." Ninh Tịch muốn tránh thoát theo bản năng nhưng hai tay đã bị khóa lại, hai chân cũng bị anh dùng đầu gối chặn lại.
Con mẹ nó, đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ cô còn đang nằm mơ?
Cho đến lúc dưỡng khí trong lồng ngực Ninh Tịch ngày càng ít, trở nên thoi thóp dần, Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng bỏ qua cho đôi môi của cô, chuyển tới cái cổ vừa mới bị cắn một cái, dùng cái lưỡi nóng bỏng liếm qua lại trên vết thương như là trấn an nhưng lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy...
"Này, Lục Đình Kiêu... Lục Đình Kiêu..." Ninh Tịch gọi mấy tiếng mà người kia vẫn không phản ứng gì, chỉ chăm chú bận rộn công việc của mình.
Thời khắc này, anh không có sự nghiêm cẩn hàng ngày, càng không có sự dịu dàng mà cô quen thuộc, hàm răng sắc bén đi đôi với dục vọng cứ trượt dần từ cổ tới xương quai xanh, thậm chí ngày càng xuống thấp...
"Không... Không muốn!"
Những đoạn kí ức ẩn giấu trong trí nhớ ùn ùn kéo đến, giống như vũng bùn lầy nhớp nháp đang kéo cô xuống, khiến cả người cô đều run rẩy.
Ngay tại lúc Ninh Tịch thống khổ đến không muốn sống thì đột nhiên động tác của người kia ngừng lại, chỉ có một thân thể nặng nề lại cứng rắn như núi đang đè trên người cô, không nhúc nhích.
Cái cảm giác khó thở như chìm sâu vào bùn lầy bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại sự ngẩn người...
"Lục... Lục Đình Kiêu?" Ninh Tịch thử thăm dò, vỗ bả vai người đàn ông một cái, không có chút phản ứng nào.
Đợi hơn mười giây, đối phương vẫn không nhúc nhích, để không kinh động đến Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch nhẹ nhàng lật người sang bên cạnh.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô thấy người đàn ông đang an tĩnh nhắm mắt nằm ở nơi đó như một vị quốc vương đang ngủ say. Tựa như con dã thú điên cuồng cắn người vừa nãy không phải là anh.
Gặp quỷ à, rốt cuộc chuyện này là sao?
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là mộng du?!" Ninh Tịch lầu bầu.
Dường như chỉ có cách giải thích này là nghe có vẻ xuôi tai.
Nhưng mà cách Lục Đình Kiêu mộng du cũng quá độc đáo đi? Nửa đêm canh ba chạy đến phòng cô đem cô vừa cắn vừa gặm y như ma cà rồng, lại còn có thể trả lời cô nữa chứ?
Lục Đình Kiêu thở đều, dáng vẻ giống như là đang ngủ say rồi.
"A lô! Tiểu Tịch Tịch! Sao cô lại gọi điện cho tôi lúc này! Xảy ra chuyện gì à?" Thanh âm Lục Cảnh Lễ rất lớn cứ như là đang hét lên.
Ninh Tịch còn đang lo muộn như này lại gọi điện sẽ quấy rầy đến anh ta nhưng kết quả lại là Lục Cảnh Lễ lại vô cùng hưng phấn khi thấy cô gọi, có vẻ anh ta đang ở một nơi rất ồn ào, có vẻ như đang quẩy đêm.
"Lục Cảnh Lễ, tôi hỏi anh một chuyện!"
"Cô hỏi đi hỏi đi!"
"Anh trai anh.."
"Anh tôi làm sao? Làm sao?"
"..." Người này là cái máy lặp sao? Nói chuyện cũng phải nói hai lần!
Ninh Tịch im lặng một hồi, sau đó lo lắng hỏi: "Anh trai anh có bị mộng du không?"
Ninh Tịch đang gọi điện nên cũng không chú ý tới cơ thể của người vốn đang nằm thẳng đơ bên cạnh cô lập tức cứng ngắc khi nghe thấy câu hỏi này.
Anh chỉ đột nhiên nghĩ ra biện pháp này thôi, nào ngờ Ninh Tịch lại gọi cho Lục Cảnh Lễ để xác nhận, nhỡ đâu thằng ngốc kia lỡ miệng thì....
Vậy thì chặt đứt chân nó là được!
|
Chương 85: Chung chăn chung gối Đầu giây bên kia Lục Cảnh Lễ đột nhiên im lặng mấy giây, khiến cho Ninh Tịch thấy bất ổn, giục giã: "Nhị thiếu, rốt cuộc có hay không vậy?"
Nếu như là mộng du thật thì vấn đề chả có gì to tát nhưng nhỡ đâu Lục Đình Kiêu lại có tật xấu khác thì cô phải nhanh chóng đưa anh ta đi bệnh viện!
Hơn nửa đêm, hóa thân thành "người sói" xong rồi lại đột nhiên lăn ra ngủ mê man, mẹ nó, có biết như vậy đáng sợ lắm không hả?
"Nga, tổi chỉ có chút thắc mắc sao cô lại biết vấn đề này, anh ấy quả thực bị mộng du, mà sao cô biết?" Lục Cảnh Lễ trả lời, giọng nói nghe không hề có gì khác thường.
Ninh Tịch nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, giống như chẳng có chuyện gì cười ha hả: "Cũng không có gì, chỉ là nửa đêm tôi khát nước, đi xuống lấy nước thì thấy anh ấy cứ đứng ngây trong phòng khách nên bị giật mình thôi!"
"Phải thế không?" Giọng của Lục Cảnh Lễ như đang nghiền ngẫm, sau đó nghiêm túc mở miệng nói, "Không có gì đâu, chỉ là chút tật xấu thôi, cô đừng đụng vào anh ấy, anh ấy làm gì cô cứ để anh ấy làm tiếp, ngàn vạn lần đừng đánh thức anh ấy, qua một lúc thì anh ấy cũng tự về thôi!"
"Hả? Để làm tiếp... không thể đánh thức? Kia... vậy cũng được, tôi biết rồi!" Lo Lục Cảnh Lễ sẽ nghe ra cái gì khác thường, Ninh Tịch vội vàng cúp điện thoại, ảo não nhìn người đang nằm bên cạnh.
Không đánh thức vậy thì chẳng lẽ để anh ta nằm ở đây sao?
Nhỡ đâu anh ta lại mộng du tiếp thì làm thế nào bây giờ?
Thật là, phiền chết cô rồi!
Bởi vì biến cố bất thình lình này mà nỗi khủng hoảng khiến cô gần như hỏng mất đã không còn thấy bóng dáng.
Cô nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, càng nhìn càng tức, cuối cùng tựa như để hả giận cô đưa tay bóp mặt anh: "Khốn khiếp, tí nữa thì tôi bị anh dọa cho thăng thiên luôn rồi, anh còn thoải mái nhàn nhã nằm ngủ như này được hả?"
Xả xong Lục Đình Kiêu vẫn ngủ rất ngoan, nhìn không có chút uy hiếp nào, cô bóp mấy lần cho đã nghiền rồi mới thu tay lại.
Bây giờ chỉ có thể chờ chính anh ta thôi, cô nghe nói nếu như người đang mộng du mà bị đánh thức đột ngột sẽ rất sợ hãi, thậm chí còn có thể đột tử luôn.
Rõ ràng cô mới là người bị sợ hãi mà...
Ninh Tịch vốn chuẩn bị chờ Lục Đình Kiêu đi rồi mới ngủ lại, nhưng không ngờ nghe tiếng tim đập rất quy luật bên tai lại bất tri bất giác ngủ mất...
Rất lâu sau, người đàn ông bên cạnh mới chậm rãi mở ra đôi mắt màu mực ra, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.
Sau đó anh ngây người nhìn cô gái đang nằm bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chân mày đang nhíu chặt của cô, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp...
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tịch bị một cú điện thoại đánh thức.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là nghe điện thoại mà là nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên Lục Đình Kiêu không có ở đây.
Vì vậy cô mới mơ mơ màng màng nhấn nút nghe của di động, lập tức vang lên tiếng gào thét giận dữ của Thường Lị: "Ninh Tịch, cô làm chuyện tốt quá ha! Tôi đã sớm cảnh cáo cô chú ý ngôn hành cử chỉ của bản thân, đừng làm công ty mất thể diện, cô giỏi lắm! Bây giờ danh dự của công ty đều bị cô làm cho mất hết!"
Ninh Tịch lập tức tỉnh ngủ: "Xảy ra chuyện gì?"
Thường Lị tức giận nói: "Vào weibo mà xem!"
Ninh Tịch bò xuống giường, nhanh chóng lấy máy tính đăng nhập vào weibo.
Sau đó cô phát hiện, weibo của mình đang bị người ta oanh tạc!
Dưới tình huống như này, phần lớn các nghệ sĩ đều sẽ được công ty đứng ra xử lí giúp, nhưng hiển nhiên là Ninh Tịch không có loại đãi ngộ đó, cô không mua fan cũng không hoạt động nhiều, trên weibo cũng chỉ có hơn 30.000 người hâm mộ, ngay cả một hot girl mạng cũng không bằng, bình thường cô chỉ chia sẻ một số mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống, mỗi lần đăng cũng không quá 100 lượt thích.
Nhưng bây giờ, chỉ qua một đêm mà đột ngột tăng lên hơn mười nghìn lượt tag cùng bình luận.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất xem những tin tức này, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
|
Chương 86: Để cho bão táp tới mãnh liệt hơn đi Ninh Tịch bị bôi đen, hơn nữa còn bôi đen triệt để.
Nửa đêm hôm qua có một weibo khá nổi tiếng đăng một bài, tựa đề là: Lịch sử "thượng vị" của kỹ nữ Ninh Tịch, chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Nội dung đại ý là nói cô vì để lấy được vai diễn mà lên giường với đạo diễn, giao du với mấy ông già có tiền rồi đào mỏ bọn họ, trong quá trình quay phim còn cố ý chiếm tiện nghi của Giang Mục Dã...
Trong bài đăng này còn nói, lúc cô ở trong đoàn làm phim vẫn luôn mở cửa phòng, ai muốn ngủ với cô thì có thể trực tiếp đi thẳng vào, nói cô thành một người phụ nữ lăng loàn, phóng túng không có giới hạn...
Thế là fan của Giang Mục Dã liền điên lên, kết bầy kháng nghị, yêu cầu đoàn làm phim đổi vai của Ninh Tịch.
Ninh Tịch nhìn những bình luận bên dưới bài đăng đó tất cả đều tỏ ý nhục mạ cô, ai ai cũng yêu cầu: Ninh Tịch cút khỏi giới giải trí...
"Xem kĩ chưa? Cô lập tức đăng một lời công khai xin lỗi để cứu vãn hình tượng của công ty đi!" Thường Lị nổi giận đùng đùng ra lệnh.
Ninh Tịch cười nhạt: "Công khai xin lỗi?"
Những nghệ sĩ kí hợp đồng với công ty mà gặp phải loại chuyện này đều được công ty an bài phát ngôn viên chuyên nghiệp để phủi sạch toàn bộ quan hệ, giảm thiểu sự ảnh hưởng xấu tới mức thấp nhất nhưng Thường Lị thì ngược lại...
Cô ta có chỗ nào muốn cô vớt vát lại hình tượng đâu, cô ta muốn bôi đen cô hoàn toàn thì có, bởi vì một khi công khai nói xin lỗi thì cũng chứng tỏ cô thừa nhận những gì mà bài đăng kia nói là sự thật.
"Đúng, trước tám giờ tối nay tôi phải thấy! Tốt nhất là cô quay một đoạn video, có thành ý một chút! Nếu không cô chờ bị đuổi khỏi đoàn làm phim đi! Đến lúc đó thì ngay cả công ty cũng không che chở được cô đâu!" Thường Lị bỏ uy hiếp thêm một câu rồi "Ba" một tiếng hung hăng ngắt điện thoại.
Sau khi nghe xong điện thoại, Ninh Tịch đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô đã sớm đoán được việc này có thể xảy ra, chỉ không ngờ là nó tới sớm như vậy.
Xem ra Giả Thanh Thanh không chờ nổi nữa rồi, lại cả ả Ninh Tuyết Lạc đứng sau phối hợp rót dầu vào lửa nữa nên chỉ trong một đêm ngắn ngủi cô đã bị đẩy đến đỉnh đầu ngọn sóng.
Được, cứ tới đi!
Chỉ sợ bọn họ không dám đến thôi!
Ninh Tịch rời giường đi rửa mặt, sau đó lấy đồ trang điểm ra bắt đầu hóa trang.
Nửa giờ sau, cô nhìn khuôn mặt được trang điểm trông vô cùng tiều tụy nhợt nhạt lại điềm đạm đáng yêu trong gương, mà hài lòng gật gật đầu.
Vừa thu dọn được bàn trang điểm xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
Ninh Tịch đứng dậy mở cửa phòng, sau đó ngẩn người, bên ngoài chính là "người sói" tối qua ---- Lục Đình Kiêu.
Sau chuyện xảy ra đêm qua, giờ trông thấy anh ta quả thật có chút cảm giác là lạ...
Không đợi Ninh Tịch mở miệng nói chuyện, Lục Đình Kiêu đã trông thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của cô thì lập tức trầm mặt, không nói lời nào liền cầm di động lên gọi điện.
Khóe mắt Ninh Tịch nhìn thấy ngón tay của anh dừng lại trên cái tên "Lương Phi Tinh" trong danh bạ.
Lương Phi Tinh --- tổng giám phòng quan hệ công chúng của Thịnh Thế --- ông ta là người có thể đảo lộn trời đất, nhiều lần giải quyết êm đẹp các vụ tai tiếng vãn hồi hình tượng của nghệ sĩ nổi tiếng, có thể nói là nhân vật điển hình được lôi ra để giảng dạy cho bất cứ ai muốn theo nghề quan hệ công chúng.
Ninh Tịch thấy vậy lập tức bổ nhào qua cướp lấy di động của Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, anh định làm cái gì?"
"Giải quyết những thứ đó." Sắc mặt Lục Đình Kiêu cực kì khó coi, hiển nhiên anh cũng đã biết chuyện xảy ra trên mạng.
"..." Ninh Tịch bất đắc dĩ nhìn anh ta.
Lần trước Lục Đình Kiêu đem stylist riêng của Tô Dĩ Mạt đến cứu cô đã đủ khiến cô kinh sợ rồi, may mắn không bị ai phát hiện, nếu thêm một lần nữa quả thật là trái tim nhỏ bé của cô chịu không nổi.
Giờ tình thế như này mà để Thịnh Thế nhúng tay vào, thì cô còn đeo thêm một cái danh bất trung, một chân đạp hai thuyền mất.
|
Chương 87: Anh cần một người phụ nữ Ninh Tịch thản nhiên nói: "Mới chút sóng gió thế này đã không chịu nổi, sao tôi có thể lăn lộn trong giới giải trí được? Lần trước chẳng phải anh còn nói sẽ tin tôi sao?"
"Nhưng bộ dạng của cô bây giờ không hề có sức thuyết phục." Lục Đình Kiêu nghiêm mặt.
Ninh Tịch nghe mà không hiểu gì hết, sau mới nhớ ra lớp trang điểm của mình lúc này, cô giải thích: "Cái này là do tôi tự trang điểm thành đấy chứ không phải giả bộ kiên cường gì đâu, không tin tôi tẩy trang cho anh xem nhé...."
Còn chưa nói hết, Lục Đình Kiêu đã bất thình lình đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ xoa lên má và mắt cô.
Chỉ chạm nhẹ một cái, Ninh Tịch lại như bị điện giật, bất giác co rúm lại.
Phản ứng của Ninh Tịch khiến mặt Lục Đình Kiêu trầm xuống, nhanh chóng thu tay lại: "Đừng có cậy mạnh."
Ninh Tịch cười nói: "Không đâu, nếu tôi không làm được, tuyệt đối sẽ chạy về ôm đùi ngài ngay!"
Lục Đình Kiêu được người ta "vuốt lông", sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: "Ừm."
Sau đó, Ninh Tịch gãi gãi đầu nhìn anh, muốn nói gì đó lại thôi.
"Muốn nói gì?" Lục Đình Kiêu hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không giống người đêm qua chút nào.
Vẻ mặt Ninh Tịch phức tạp, cô nhìn anh hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: "Khụ, chuyện là, Lục Đình Kiêu, anh có từng nghĩ tới việc muốn tìm một người phụ nữ bầu bạn với mình không?"
"Em có ý gì?" Sắc mặt Lục Đình Kiêu bỗng lạnh xuống.
"Anh đừng trách tôi nhiều chuyện, chỉ là tôi cảm thấy...." Ninh Tịch đắn đo chọn lọc từ ngữ, sau đó thành khẩn vỗ vai anh: "Tôi nghĩ chắc anh cần một người phụ nữ, có một số chuyện, nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!"
Chẳng phải có câu tục ngữ, ngày nghĩ gì đêm mơ cái đấy sao?
Nhìn Lục Đình Kiêu bề ngoài có vẻ không gần nữ sắc, nhưng từ biểu hiện của anh đêm qua lại cho thấy, rõ ràng... là rất cần mà....
Lần này, sắc mặt Lục Đình Kiêu đúng là đen đến độ không cách nào cứu vãn.
Cô gái đáng chết này, là tại ai hại chứ, cô thử nghĩ xem là ai để thịt đến tận miệng rồi mà vẫn phải nhẫn nhịn chật vật đến thế này không hả?
Thấy vẻ mặt Lục Đình Kiêu càng ngày càng đáng sợ, Ninh Tịch ho khan một tiếng, chuồn vội: "Sắp muộn rồi, tôi đi chào Tiểu Bảo rồi tới phim trường đây! Bái bai~"
Tại phim trường ở ngoại thành.
Ninh Tịch vừa xuất hiện, đám fan của Giang Mục Dã đã đợi sẵn trước cổng lập tức xông về phía cô.
"Ninh Tịch! Ninh Tịch tới rồi! Con đĩ thối tha đó đến rồi kìa! Không ngờ cô ta còn dám vác xác tới đây!"
"Con khốn kinh tởm kia! Bọn tao không cho phép mày lại gần Mục Dã! Mau cút khỏi đoàn làm phim đi!"
"Ninh Tịch mau cút khỏi đoàn làm phim đi! Ninh Tịch cút khỏi làng giải trí! Cút đi!"
..........
Mọi thứ trở nên hỗn loạn, chỉ có vài nhân viên an ninh bảo vệ Ninh Tịch đi vào trong, những người khác lại chỉ vậy lại xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ cô, cười châm biếm.
Những ánh mắt tràn đầy ác ý ấy như một con rắn độc dữ tợn đang muốn xé nát cô ra.
Ninh Tịch bất giác nhớ tới một nữ minh tinh mới nổi phải tự sát vì không thể chịu đựng nổi những lời đàm tiếu, sau khi cô chết, trên di thư chỉ có dòng chữ: Miệng lưỡi con người chính là thứ đáng sợ nhất thế gian này!
Đám người không ngừng ném trứng thối và rau nát tới, không biết còn có ai ném một hòn đá, nhưng lại ném lệch....
Thấy hòn đá kia sắp đập vào chuyên viên trang điểm Amy đang đứng xem kịch vui, sắc mặt Ninh Tịch chợt biến, cô nhanh nhẹn nhảy lên, khi hòn đá chỉ còn cách Amy tầm nửa thước cô đã kịp dùng cánh tay chặn lại.
Giây tiếp theo, cánh tay cô chảy máu đầm đìa.......
|
Chương 88: Bá Vương Hoa Bá Vương Hoa
Đám fan đang kích động thấy cảnh này đều sững sờ, Amy cũng bị dọa sợ.
Mặt Ninh Tịch tái nhợt, cô lạnh lùng liếc nhìn đám fan kia: "Các người muốn làm gì thì nhằm vào tôi, đừng có làm bị thương những người không liên quan."
"Cô... Cô đừng có làm bộ làm tịch!"
"Đúng đấy! Đừng có vờ làm người tốt! Cô chính là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ!"
Ánh mắt Ninh Tịch càng trở nên sắc lạnh: "Chỉ dựa vào một bài đăng vô căn cứ trên weibo mà bảo tôi là người xấu? Tuy các bạn còn nhỏ, nhưng tôi mong trước khi làm gì thì các bạn cũng nên động não một chút, từng lời nói và hành động của các bạn đều đại diện cho thần tượng của mình thế nên đừng có để bị người khác lợi dụng mà còn không biết! Như thế là đang bôi nhọ thần tượng của mình đấy!"
Ninh Tịch biết, lúc này cô có nói gì họ cũng sẽ nghe không lọt tai, trừ khi nhắc đến thần tượng mà họ hâm mộ.
"Từ khi nào đến lượt cô dạy bảo bọn này đấy!"
"Thật ra tôi thấy cô ta nói cũng có lí... Vừa rồi là ai ném đá thế, đứng ra đây! Không phải đã nói không dùng bạo lực, nhiều nhất chỉ ném trứng thôi cơ mà?"
"Phải đấy! Ai đấy! Chúng ta tới đây để đòi lại công bằng cho Mục Dã chứ không phải đến để bôi nhọ anh ấy!"
........
Đám fan bạo động tạm thời cũng ổn định lại, Ninh Tịch rốt cuộc cũng chen được vào trường quay.
Quách Khải Thắng thấy cô đến, vội vàng gọi cô vào phòng nghỉ: "Ninh Tịch đến rồi à! Mau vào đây ngồi đi!"
"Đạo diễn, em xin lỗi, gây phiền phức cho đoàn mình rồi...." Ninh Tịch áy náy, cô cúi gập người.
Thấy bộ dạng tiều tụy của cô, Quách Khải Thắng vội an ủi: "Người khác không hiểu cô, chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Cái bài đăng đó nói cô không có khả năng diễn xuất rõ ràng là nói bừa! Còn nói... khụ, nói cô ngủ với tất cả mọi người trong đoàn.... Tôi thân là người trong cuộc chẳng lẽ không rõ? Chuyện này tôi thấy nhiều rồi, ai đúng ai sai, trong lòng tôi tự khắc biết!"
"Cảm ơn đạo diễn." Vào những lúc thế này mà Quách Khải Thắng vẫn đứng về phía cô, điều này khiến cô vô cùng cảm kích.
"Nhưng, chuyện này quả thật ảnh hưởng rất lớn tới cô, cô nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô xem, nếu không thì tôi cho cô nghỉ ngơi vài ngày, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi khỏe hẳn đi?" Quách Khải Thắng góp ý.
Ninh Tịch lập tức nói, "Không cần đâu. Em muốn quay tiếp! Vốn dĩ chuyện của em đã gây ảnh hưởng rất lớn cho cả đoàn rồi, nếu lại làm liên lụy tới tiến trình thì em có chết ngàn lần cũng không hết tội đâu!"
Quách Khải Thắng thấy thái độ kiên quyết của cô, liền tỏ ra vui mừng, "Haiz, vậy được! Nếu không chịu nổi nữa thì nhất định phải nói với tôi đấy!"
Sau khi ra khỏi chỗ của đạo diễn, Ninh Tịch bỗng bị kéo mạnh vào một góc không người.
Người kia tỏ ra sốt ruột, ngay đến quả đầu vàng chói kia trông cũng có vẻ bơ phờ: "Ninh Tịch, tay bà không sao chứ?"
"Vết thương nhỏ thôi, đã xử lí qua rồi." Ninh Tịch không bận tâm nói.
Giang Mục Dã phát cáu: "Tôi vốn định up tin đính chính giải thích cho fan biết, nhưng anh Minh lại đổi mật mã weibo không cho tôi vào, nói giờ tôi mà đứng ra thì sẽ càng hại bà...."
Ninh Tịch vỗ ngực lộ ra vẻ mặt vui mừng: "May mà anh Minh vẫn còn thông minh đấy."
Giang Mục Dã cảm thấy thật tổn thương: "Đồ phụ nữ vô lương tâm, tôi chỉ muốn giúp bà thôi, không được sao!"
Ninh Tịch bất đắc dĩ nói: "Nếu ông thật sự muốn giúp tôi, vậy tôi nhắc trước cho ông biết, lát nữa tôi sẽ giả vờ là một đóa Tiểu Bạch Hoa, anh phải phối hợp với tôi, không được lộn xộn, nếu không đừng trách tôi tuyệt giao với ông!"
Giang Mục Dã ngoáy ngoáy tai, tỏ ra không thể tin nổi: "Vừa rồi bà nói muốn làm gì cơ?"
"Tiểu Bạch Hoa, có vấn đề?"
"Bà có chắc một đóa Bá Vương Hoa như bà có thể hoàn thành được thử thách khó khăn như vậy không?"
"BIẾN!"
|