Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
|
|
Chương 1301: Tháp Thông Thiên
Lực chân nguyên của cậu thanh niên tóc tím tại thời khắc này đột nhiên tăng vọt! Giống như một người khác, chân nguyên tràn đầy hơi thở âm u, bắt đầu bùng nổ mạnh mẽ, ý đồ đánh văng Dương Thần! Chân nguyên dồi dào cưỡng chế, khiến Tuệ Lâm ở cách đó không xa chỉ có thể chạy thật xa để trốn tránh theo bản năng, sợ bị nhiễm phải. Nhưng Dương Thần lại lù lù bất động, tu vi chung quy đã trấn áp hắn một cách vững vàng, cho dù thực lực của cậu thanh niên này gần như gấp bội, cũng vẫn không thể làm cho Dương Thần thật sự phải chịu uy hiếp! Tuy nhiên, phương thức trở nên mạnh mẽ một cách kỳ quái này, cái gọi là “Tâm Ma”, thật sự khiến Dương Thần chấn động! Cảm nhận được lực chân nguyên u ám không ngừng có ý đồ gặm nhấm bản thân, tay trái của Dương Thần dấy lên một đám thiên hỏa sáng quắc màu bạch kim! Cậu thanh niên tóc tím thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi, thất thanh kêu lên: - Tam Muội Chân Hỏa. Tiếng hô này, cũng làm cho hơi thở âm tà trên người cậu ta trở thành hư không! Tam Muội Chân Hỏa vốn chuyên khắc phục những khí âm hàn hiểm ác, dựa vào khoảng cách gần như vậy, khiến cậu thanh niên tóc tím tạm thời không còn tự tin! Dường như tương đối sợ hãi ngọn lửa thiêu đốt này, cậu thanh niên tóc tím cuối cùng cũng chịu thua, cười cứng ngắc nói: - Vị huynh đài này… Anh… Thực lực của anh quả thực cao hơn tôi rất nhiều, là tại hạ có mắt như mù… Không bằng… Không bằng hãy ngồi xuống nói chuyện một chút… Dương Thần không khỏi cười to: - Tôi còn tưởng rằng cậu đường đường là nam tử hán, xem ra cậu và tướng mạo của cậu thực sự rất môn đăng hộ đối, chính là một chàng công tử bột. Dương Thần cũng không thực sự muốn làm thịt người này, chưa quen cuộc sống nơi đây, tùy tiện giết chết người thực sự mang tới đại họa cũng không được lợi gì, huống chi người này xem ra cũng không ngốc, sẽ không thể thực sự đem sinh mạng ra để đổi lại sự tôn nghiêm nhất thời. Sau khi thả cậu thanh niên tóc tím ra, Dương Thần thổi một hơi, dập tắt ngọn lửa trên tay, một động tác nhẹ nhàng bâng quơ này, nhưng lại khiến cho cậu thanh niên tóc tím rùng mình một cái. Có thể tùy tay nặn ra Tam Muội Chân Hỏa? Đó là pháp thuật thần thông gì vậy? Dương Thần gọi Tuệ Lâm tới kiên nhẫn ngồi chờ, sau đó ra hiệu cho cậu thanh niên tóc tím, bắt đầu giảng giải tất cả những thứ mà bản thân còn chưa hiểu rõ. Cậu thanh niên tóc tím có chút kiêng nể ngồi hơi xa một chút, sửa sang lại những sợi tóc rối, mới bắt đầu giảng giải: - Nếu hai người mới tới đây, vậy hẳn là trước khi đến, từng nhìn thấy “Tháp Thông Thiên” chăng? - Tháp Thông Thiên? Dương Thần và Tuệ Lâm hai mắt nhìn nhau, hỏi: - Thứ cậu nói, là tháp Tỏa Yêu của Thục Sơn? Cậu thanh niên tóc tím vỗ vỗ đầu: - Đúng vậy đúng vậy, quên mất nói, “Tháp Thông Thiên” đó nghìn năm trước đây, bị một đám người của Thục Sơn phái đổi tên thành “Tháp Tỏa Yêu”, nhưng cùng là một, hai cái tên này ở chỗ chúng tôi đều có thể dùng. - Cậu biết Thục Sơn phái? Dương Thần buồn bực nói. Cậu thanh niên tóc tím cười ha hả nói: - Vốn là không biết, nhưng ở “Vạn yêu giới” này, gần như cứ cách một khoảng thời gian, đều có những “người mới đến” vào bên trong giống như hai người, có khi có thể là một vài năm, có khi lại là mấy trăm năm. - Bất kể là một vài năm hay là mấy trăm năm, những người tiến vào, luôn có thể đem các loại tin tức của thế giới bên ngoài vào trong, bất luận là ngôn ngữ, văn hóa, triều đại thay đổi, cái gì cũng có, đó cũng là lý do tại sao, chúng sinh bên trong “Vạn Yêu Giới” của chúng tôi, có thể biết được rất nhiều sự việc bên ngoài. - Nơi này, gọi là “Vạn Yêu Giới”? Chẳng lẽ, mọi người đều là yêu quái? Dương Thần nhíu mi hỏi. Tuy rằng từ hỗn độn bên trong “Hỗn Độn đỉnh”, sẽ không khó tưởng tượng, bắt đầu thời kỳ thượng cổ, yêu quái mãnh thú có lẽ đều có thể tồn tại, nhưng lại chưa từng ngờ tới, bản thân có thể giao tiếp với các loại yêu quái. Cậu thanh niên tóc tím vuốt vuốt sợi tóc, có vẻ có chút kiêu ngạo nói: - Trên thực tế, tại hạ vẫn là Ma Tu, coi là loài người, nhưng ba con thú Xuyên Sơn vừa rồi, là yêu quái thực sự. Ở “Vạn Yêu Giới” này, tuyệt đại đa số vẫn là Yêu tộc, tiếp theo là Ma Tu giống như tôi, cuối cùng, là một bộ phận tu sĩ nhân loại bình thường cực kỳ thưa thớt… - Đúng rồi, còn chưa nói tên, tại hạ họ Tử, tên chỉ một chữ “Mạch”, có thể gọi tôi là Tử Mạch… Tử Mạch chậm rãi nói, nhưng lại thực sự sợ hãi chân hỏa mà Dương Thần sử dụng, dù sao cũng không phải là việc gì cần giấu diếm, liền bắt đầu lục tục giải thích… Tất cả những điều này, cần phải nói từ thời kỳ thượng cổ mấy vạn năm trước. Thời kì đó, các loại thú dữ, mãnh thú, cũng dần dần nhanh nhẹn hiểu biết, hóa thành hình người, trở thành Yêu tộc. Mà cùng lúc đó, các nhân vật đại thần thông thời kỳ thượng cổ là những người đầu tiên bước vào thiên đạo tối cao, đối với thế giới mà Yêu tộc tàn sát bừa bãi nhân loại, cực kỳ bất mãn. Tận mắt nhìn thấy những tộc người thời kỳ đầu dần dần bị diệt vong, những cao thủ vốn không muốn tham dự vào cuộc đấu tranh giữa Yêu tộc và loài người, rốt cục cũng bất an. Thừa lúc những cao thủ trong Yêu tộc còn chưa đủ sức để chống lại loài người, những đại tiên thượng cổ này, dẫn theo rất nhiều tu sĩ, bắt đầu tiến hành bao vây khống chế đối với Yêu tộc. Nhớ lại đều là lòng nhân ái của các sinh linh, cũng không muốn hủy hoại huyết mạch thiên địa đồng sinh với Yêu tộc, những đại tiên siêu phàm nhập thánh, quyết định chia cắt thế giới của một lượng lớn Yêu tộc và loài người! Vạn Yêu Giới, vốn là một thế giới chưa từng được khai thác, là một không gian đặc thù trong phạm vi địa cầu. Có thể nói, là những nhân vật đại thần thông đó sau khi đã đả thông một nơi hoàn toàn mới, đúng lúc phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới! Thế giới này chỉ có một khối lục địa mênh mông, thích hợp cho một lượng lớn các Yêu tộc dừng lại sinh sôi nảy nở, đồng thời, linh khí của thế giới này cực kỳ loãng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự sinh tồn của Yêu tộc. Tuy nhiên, bởi vì thế giới này cũng không phải do con người khai thác, mà nó vốn đã tồn tại, vậy nên, thế giới này vẫn tràn ngập vô số những bí ẩn mà các thần tiên thượng cổ cũng không thể hiểu hết. Để có thể đưa một lượng lớn Yêu tộc vào thế giới này, các thần tiên thượng cổ đó phải hợp lực để tạo ra một “Tháp Thông Thiên”. Cái tháp khổng lồ này vừa có thể khống chế và bắt giữ yêu quái, tiên khí cao cấp tà vật này, lại cũng là cửa chính ra vào của Vạn yêu giới. Yêu tộc bị các đại tiên thượng cổ cưỡng ép bắt giữ, cũng hăm dọa đã tiến vào Vạn yêu giới, từ mấy vạn năm trước đã cắm rễ tại đây. Mà sau khi Yêu tộc tiến vào Vạn yêu giới, một đám “Ma Tu” lấy “Ma Đạo” để tu hành, cũng bởi vì sinh ra va chạm cọ xát với tu sĩ chủ lưu, bị cho là “dị đoan”, cũng gần như đều bị đưa vào Vạn yêu giới này. Sở dĩ xưng là “Ma Tu”, là vì nhóm tu sĩ này, ngoại trừ việc lợi dụng linh khí thiên địa để tăng cường tu vi giống như các tu sĩ khác, đồng thời còn tu luyện “Tâm Ma” của bản thân! Thông thường, tu sĩ muốn nâng cao tu vi, cần phải nâng cao tâm cảnh, tiêu diệt “Tâm Ma” của bản thân, nếu không sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Ma Tu, lại có phương pháp trái ngược, lấy việc không ngừng tăng cường “Tâm Ma” của bản thân, tiến hành đồng bộ, để đạt được mục đích tu vi đột phá mạnh mẽ, nghịch thiên tới cực hạn! Loại Ma Tu này, sức chiến đấu không những càng ưu việt, càng có thể sử dụng phương thức chiến đấu “Tâm Ma Phụ Thể”, “Tâm Ma Phân Thân”, sức mạnh đột nhiên tăng gấp đôi, thậm chí là mấy lần! Tuy nhiên, cũng bởi vì tính không ổn định của tâm ma, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tàn sát lung tung bừa bãi, khiến cho người người oán trách, bị coi là “dị đoan”, đưa vào Vạn yêu giới. Đa số khí tà ác âm u của chân nguyên Ma Tu ngưng trọng, Tháp Tỏa Yêu tự nhiên không dễ dàng bắt giữ. Lúc đầu, những Yêu tộc và Ma Tu bị giam lại, đặc biệt là những thiên yêu, thiên ma một tay che trời, đều muốn xông ra, nhưng sau đó, đám cao thủ này phần lớn là mặt xám mày tro, cũng do đó mà bỏ mạng. Chỉ bởi vì, muốn ra khỏi Vạn yêu giới, phải đi đến hồ Thông Thiên ở giữa đại lục, bên trong Tháp Thông Thiên treo trên hồ, trải qua thử thách của chín mươi chín Tử thanh thần lôi, mới có thể có cơ hội ra ngoài. Tử thanh thần lôi cũng không phải là tam đại thiên lôi trong cửu thiên thần lôi kiếp, chỉ là một loại thần lôi trong Vạn yêu giới, đối với khí tức hắc ám như yêu khí, ma khí, có tác dụng khắc chế cực mạnh. Tháp Thông Thiên này, cũng là do bị coi như thể quán chú của Tử thanh thần lôi, mới kiên cố một cách khác thường! Mấy vạn năm qua đi, chưa từng nghe nói có ai có thể kháng trụ chín mươi chín Tử thanh thần lôi, bình yên đi ra ngoài, có chăng chỉ là vô số những thi thể cao thủ có thần hồn đều bị diệt vong. Dần dần, tất cả những sinh linh trong Vạn yêu giới, ý thức được việc ra ngoài gần như là không thể, mới bắt đầu tiếp nhận thế giới hoàn toàn mới này. Mà vận mệnh của Vạn yêu giới, trong tình trạng trở thành Yêu tộc, Ma Tu chiếm lấy giang sơn. Do Yêu tộc cũng được, Ma Tu cũng được, đều có thọ nguyên, luôn luôn có cao thủ ngã xuống, cũng luôn luôn có những người mới vùng dậy, vận mệnh cũng nhiều lần biến hóa trong vài vạn năm trở lại đây… - Vùng đất mà chúng ta đang đứng, chính là rừng rậm Yêu Dạ, là phạm vi lãnh địa của cung Ngọc Hồ, đi về phía Bắc, lại là lãnh địa của Ma Tu chúng tôi, địa giới Tử Trúc Lâm, mà ở phương đông xa xôi, chính là bộ tộc cường đại nhất trong các Yêu tộc, Long cốc mà Long tộc chiếm giữ. Tử Mạch hơi khôi hài nói: - Dương lão đệ, tôi năm nay đã hơn ba trăm tuổi, xem ra nhất định vượt qua anh rồi. - Là một huynh trưởng, tôi khuyên anh một câu, thần thông của anh mặc dù cao hơn so với tôi, nhưng không thể cao hơn những cường nhân đứng đầu trong Yêu tộc và Ma Tu, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dừng lại bên trong Vạn yêu giới, anh muốn ra ngoài, chỉ sợ cả đời này cũng vô vọng rồi…
|
Chương 1302: Cửu phẩm
Tuệ Lâm ngồi bên cạnh vẫn liên tục lắng nghe khi nghe được những lời này, hết sức kinh hãi, tràn đầy lo lắng, nhưng nhìn Dương Thần, lại phát hiện ra khuôn mặt của người đàn ông không một chút lo lắng và sợ hãi. Dường như Dương Thần hoàn toàn không coi cảnh cáo này là một việc quan trọng gì. - Cậu cũng biết đến ảo cảnh, cùng Hồng Mông, và đại trận trong ảo cảnh? Dương Thần đột nhiên hỏi. Tử Mạch hơi ngạc nhiên, hơi khó lý giải tại sao Dương Thần lại có thể bình tĩnh như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu nói: - Từng nghe nói qua, Hồng Mông đó có lẽ chỉ là một vài tu sĩ ở đoạn kết của trào lưu tổ chức và thành lập nên, cùng thời điểm với tổ tiên của chúng tôi, đối địch với những đại tiên thượng cổ, đó cũng không phải là một điểm quan trọng gì… - Còn về đại trận trong ảo cảnh đó, nghe nói cũng chỉ trấn áp được một lượng lớn mãnh thú, yêu ma thời thượng cổ, nhưng tôi nghĩ có lẽ sau khi chế tạo xong “Vạn yêu giới”, mới tạo ra đại trận do một người khác tạo ra. - Ý của cậu là, Yêu tộc và Ma Tu trong Vạn yêu giới, mạnh hơn yêu ma trong đại trận thượng cổ, đúng không? Tử Mạch trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu: - Vậy cũng chưa chắc, một số mãnh thú và thần thú thượng cổ bất tử bất diệt, tuy rằng chỉ là tin đồn, nhưng nếu tồn tại, dứt khoát sẽ không thua kém những tổ tiên, những cao thủ đứng đầu trong Vạn yêu giới của chúng tôi. Sở dĩ sau khi hoàn thành Vạn yêu giới, lại bố trí một đại trận, tôi nghĩ phần lớn là do khoảng cách niên đại tương đối lớn. - Theo tôi được biết, sự tồn tại của đại trận cũng đã được hơn hai vạn năm, nhưng Vạn yêu giới gần năm vạn năm trước đã xuất hiện. Đại tiên thượng cổ khi đó, tất nhiên sẽ không giống với đại tiên thượng cổ hai vạn năm trước. Có lẽ chúng tôi không hiểu nhiều lắm, thậm chí quên mất sự tồn tại của Vạn yêu giới… - Anh phải biết rằng, văn minh nhân loại, cho dù là văn minh tu hành, cũng không thể luôn luôn tiếp diễn, sẽ có đứt gãy, nhưng qua hai vạn năm, đã đủ để cắt liên lạc rồi. Dương Thần gật gật đầu như thoáng chút suy nghĩ, thời gian chư thần đến địa cầu, là hơn hai vạn năm trước, mà trước đó, đại trận thượng cổ đã tồn tại rồi. Tuy rằng chưa chắc đã có Vạn yêu giới rộng lớn như vậy, nhưng đại trận thượng cổ có lẽ cũng là một nơi phong ấn cực kỳ bí hiểm, bằng không cũng không thể khống chế nổi Zeus. Cho dù nói thế nào, lúc này thực sự đã rơi vào “đại sự” rồi. Bản thân theo lý thuyết không phải là Yêu tộc, cũng không phải là Ma Tu, lại bị cái tháp này bắt giữ, phân nửa là do Hỗn Độn thật sự hung ác quá mức. Chả trách Hỗn Độn lúc đó sợ hãi như vậy, mấy lão biến thái làm ra pháp bảo năm vạn năm trước, nói là thần khí cũng không phải quá đáng, có thể không sợ sao? Chỉ tiếc rằng bản thân còn làm liên lụy đến Tuệ Lâm, mà tên Văn Thao đó… Âm dương kỳ quái, năng lượng phản vật chất thực sự quá tà dị, bị bắt thì có thể hiểu được, chỉ hy vọng đừng gây ra đại phong ba ở Vạn yêu giới. Nếu chết rồi cũng tốt, nếu còn có thể “ăn thịt người” khắp nơi giống như ở bên ngoài, lần này đổi thành “ăn thịt yêu quái”, vậy sẽ xui xẻo vô cùng! Khi nơi này vẫn không có cách nào nhờ cậy vào lực thiên địa, không gian pháp tắc cũng do ở vào dị không gian, nên khó có phản ứng. Đương nhiên, có lẽ do tu vi không gian pháp tắc của bản thân, không uyên thâm như Athéna bọn họ, nên không thể phân tích không gian nơi đây. Bản thân phải gặp Văn Thao một lần nữa, ngoại trừ cưỡng ép sử dụng Hỗn Độn đỉnh để hút ra, cũng khó mà đối chiến lâu dài. Sau hơn nửa ngày Tử Mạch giảng giải đâu vào đấy, sắc trời đã về đêm, nhìn thấy Dương Thần cũng không còn chi tiết nào muốn hỏi, liền đứng lên nói: - Dương lão đệ, lần này tôi ra ngoài, chẳng qua là muốn tìm vài gốc hoa cỏ hiếm trên địa bàn cung Ngọc Hồ, đem về nhà nuôi dưỡng. - Nơi này là khu vực sát biên giới của rừng Yêu Dạ, vốn tưởng rằng cố ý đi đường xa để trở về, là có thể tránh được phiền toái, không ngờ lại gặp phải ba con yêu quái Xuyên Sơn trong bảy mươi hai đại yêu. - Anh ra tay giúp tôi, chắc hẳn đã làm cho bản thân bị bại lộ, ở địa bàn của cung Ngọc Hồ cũng phải cẩn thận một chút. Tôi biết anh muốn đến tháp Thông Thiên xem xét, nếu muốn an toàn, đại khái có thể từ địa giới Ma Tu của chúng tôi vòng quanh hồ Thông Thiên về phía trước. - Theo như vị trí địa lý của Vạn yêu giới mà cậu nói, đi từ chỗ các cậu, chẳng phải vượt qua một quãng đường xa sao? Dương Thần lắc đầu nói. - Nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với việc gặp phải vòng vây của cao thủ cung Ngọc Hồ, cung chủ Cửu Vĩ Thiên Hồ của cung Ngọc Hồ là cao thủ số một của Vạn yêu giới, thiên yêu cửu phẩm đỉnh cao, ba mươi sáu thiên yêu, bảy mươi hai đại yêu dưới cô ta, thực lực không tầm thường, anh cần suy nghĩ cẩn thận. Tử Mạch khuyên nhủ. Từ cuộc trò chuyện vừa rồi Dương Thần đã biết được, cấp độ tu vi của Vạn yêu giới, thông thường chia làm chín phẩm, mỗi tam phẩm là một cấp độ lớn. Có thể hóa thành hình người, là tiêu chí trọng yếu để phân định yêu quái có thể vào phẩm cấp, không thể hóa thành hình người, thông thường chỉ có thể được coi là Hóa Thần Kỳ của tu sĩ, thậm chí còn chưa đạt đến Hóa Thần Kỳ. Do Vạn yêu giới cũng không tồn tại thiên kiếp, tu vi của yêu quái cũng chỉ có thể phán đoán từ cảnh giới Từ nhất đến tam phẩm vẫn là tiểu yêu, tiểu ma, từ tứ đến lục phẩm có thể coi là đại yêu, đại ma, đã tương đối ít, nhưng từ thất tới cửu phẩm, chính là thiên yêu, thiên ma! Theo như quan sát của Dương Thần, vào nhất phẩm, liền tương đương với một tầng của tam dương chân hỏa kiếp, lục phẩm mà Tử Mạch đạt tới, tương đương với cấp “Nhược Thủy”. Tu vi của bản thân hiện giờ ở Thái thanh thần lôi kiếp, có lẽ là thất phẩm. Tuy nhiên, do những thứ này đều không có một định tính rõ ràng, mạnh yếu cũng không thể từ phẩm cấp mà vơ đũa cả nắm. Giống như bên ngoài, tính đặc thù của “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, hơn nữa còn có công pháp khác biệt mà sức chiến đấu có được cũng không tương đồng, bản thân dường như mạnh hơn quá nhiều so với cao thủ thất phẩm bình thường của thế giới này. Số lượng thiên yêu và thiên ma, ở khắp Vạn yêu giới, không đến hơn hai trăm, mà một cường nhân duy nhất trong đó được vào cửu phẩm đỉnh phong, chính là cung chủ cung Ngọc Hồ. Nghe nói Cửu Vĩ Thiên Hồ đó cũng là một vị thiên yêu có tuổi thọ lớn nhất trong toàn bộ Vạn yêu giới, nhưng hiếm có người hiểu biết chính xác về bối cảnh của nó, cô ta tối thiểu cũng quản lý vô số yêu ma trên địa bàn của mình. Có lẽ đã chọc phải con hồ yêu nghe đáng sợ đó, dù sao theo lý thuyết, cửu phẩm đỉnh phong tương đương với Ngọc Thanh thần lôi kiếp đỉnh phong! Thế nhưng truyền thuyết về những tu sĩ của hai vạn năm trước, gần như không một ai vượt qua Thần lôi kiếp. Nhưng điều mà Dương Thần quan tâm nhất vào giờ phút này, là làm sao để nhanh chóng đi qua tháp Thông Thiên, quay về bên ngoài, vợ và con đang đợi ở nhà, còn có một đám hồng nhan tri kỷ, lý trí biết rằng không thể cấp bách, nhưng dù sao vẫn muốn ra ngoài thật nhanh chóng. Tử Mạch khuyên giải nhiều lần, đều bị Dương Thần từ chối, đành phải từ bỏ, dường như có chút không cam lòng, nhưng vẫn cáo từ rồi rời đi. Dương Thần cảm thấy tên này đột nhiên gắng hết sức mời mình cùng đồng hành là có mưu đồ, nhưng cũng lười truy vấn. Mặc dù đã về đêm, nhưng Dương Thần vẫn đem theo cả Tuệ Lâm, tiếp tục đi về hướng Đông Bắc. Tuệ Lâm cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo, có cô đi cùng, khiến Dương Thần cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Căn cứ vào cách nói của Tử Mạch, đi thẳng về phía đông ba đến bốn ngày nữa, là có thể tới địa giới cung Ngọc Hồ, một trong những thành trì lớn nhất, thành Bạch Vân. Theo lý thuyết, tiến vào thành trì của Yêu tộc cũng không thỏa đáng, nhưng ở đó, có thể tìm thấy linh thạch bổ sung linh khí, cùng với yêu thú thuần hóa với tư cách là công cụ để thay thế việc đi bộ. Hơn nữa, khoảng cách đường thẳng, vượt qua thành Bạch Vân là cách hồ Thông Thiên gần nhất, Dương Thần cũng không có ý định tránh đi. … Dương phủ, Yến Kinh. Dương Thần và Tuệ Lâm mất tích đã hơn ba ngày ba đêm. Toàn bộ biệt thự vì cái chết của Dương Liệt, tiến hành lễ tế, lo liệu việc tang lễ. Nhưng, ngoại trừ sự bi thương vì Dương Liệt đã qua đời, toàn bộ những người già trẻ trong biệt thự, đều cảm thấy sợ hãi và lo lắng vì việc mất tích của Dương Thần. Trong phòng khách riêng, Dương Công Minh rõ ràng có chút mệt mỏi vì đã ba ngày không được nghỉ ngơi, ngồi cùng với vợ chồng Dương Phá Quân,Quách Tuyết Hoa, đôi mắt Quách Tuyết Hoa đã sưng đỏ vì khóc, vẻ mặt đờ đẫn. Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi phiếm hồng, ôm Lam Lam ngồi một góc, giữ im lặng, cô bé tiểu mập có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề của những người lớn, cũng khôn ngoan không nói lời nào so với những ngày thường. Với tư cách là một vị khách duy nhất, Vân Miểu sư thái thần sắc buồn bã, nhìn vào những người của Dương gia quanh phòng, than thở nói: - Lão nguyên soái, tôi tự mình mang theo đệ tử trong phái, điều tra toàn bộ Thục Sơn, cũng dùng trăm phương ngàn kế để điều tra sự xuất hiện kỳ lạ của tháp Tỏa Yêu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thật sự rất xin lỗi… Dương Công Minh chậm rãi khoát tay áo: - Cháu gái duy nhất của Lâm gia không phải cũng mất tích sao? Tôi biết bà đã cố gắng hết sức. Vân Miểu nghĩ tới Tuệ Lâm cũng theo đó mà mất tích, cũng có chút chua xót: - Cháu gái của tôi cũng là đứa bé có số khổ, từ nhỏ cha mẹ đã hi sinh ở nước ngoài, đến giờ vẫn không biết tung tích. Tôi chỉ mong sao nó với Dương Thần ở cùng một chỗ, nếu có sự chăm sóc của Dương Thần, dù đi đến nơi nguy hiểm nào, vẫn còn có cơ hội sống… - Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định hai đứa vẫn còn sống. Quách Tuyết Hoa bỗng nhiên đứng dậy, mắt ngấn lệ nói như đinh đóng cột: - Chúng ta không nên khóc sướt mướt, Dương Thần, thằng bé đó chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Tôi chỉ còn lại một đứa con như vậy, nó nhất định sẽ không thể xảy ra chuyện gì… Không thể… Dương Phá Quân đứng lên nhẹ nhàng đỡ lấy vai của vợ, an ủi nói: - Tuyết Hoa, em bình tĩnh một chút, dù sao thì hiện tại cũng không phát hiện ra một tin tức xấu nào, có thể vài ngày nữa Dương Thần sẽ đem theo tiểu thư của Lâm gia quay trở về. Quách Tuyết Hoa gắng sức gật đầu, cố gắng gạt bỏ để tươi cười: - Đúng vậy… Nhất định là như vậy, Dương Thần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu… - Được rồi, chuyện của Dương Thần và Lâm Tuệ, hãy để Vân Miểu tiếp tục tìm kiếm, nhưng những người chúng ta ở đây, không thể làm loạn chỗ này lên. Dương Công Minh trầm giọng nói: - Tuy rằng hiện tại Yến Kinh xem như đã thái bình, nhưng nếu để một vài tên tiểu nhân gian tà biết được Dương Thần đã mất tích, khó mà bảo đảm có vài ý kiến không nên có… - Vậy nên, trước khi Dương Thần trở về, tin tức này, cần phong tỏa hết khả năng, mọi người rõ chưa? Bị Dương Công Minh nhắc tới như vậy, mọi người có mặt mới tạm thời thoát ra từ trong bi thương, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề! Đúng vậy, Dương gia hiện giờ, xem như vừa mới đại sát tứ phương, danh tiếng có một không hai, nhưng lại dựa vào thực lực mang tính tuyệt đối của Dương Thần, những người căm thù Dương gia, không thể không phục. Mà hiện giờ, Dương Thần mất tích, nếu gặp phải phiền toái, ai có thể chống lưng?
|
Chương 1303: Mua người
Ba ngày qua đi, Dương Thần mới đem theo Tuệ Lâm vượt qua rừng rậm, tiến vào một vùng núi bao quanh giải đất bình nguyên. Vạn yêu giới này tuy rằng chỉ có một khối đại lục, nhưng thực sự không nhỏ, hai ngày sau đó, Dương Thần thực sự không thể nhịn được nữa, mạo hiểm gặp địch, đem theo Tuệ Lâm dùng cách thức bay vút tương đối tiết kiệm chân nguyên, đi đường rừng, mới rút ngắn được một chút lịch trình. Bên ngoài đại lục Vạn yêu giới, nghe nói chưa từng có ai qua được bờ bên kia của “Vô tận hải”, mà tất cả các con sông, đều bắt đầu từ hồ Thông Thiên ở trung tâm vạn yêu giới, phân ra bốn phương tám hướng chảy về Vô tận hải. Thành Bạch Vân bên trong lãnh địa cung Ngọc Hồ, đúng là do một dòng sông lớn mênh mông rộng đến hàng chục dặm chảy qua. Do hơi nước dư thừa trên mặt sông, hàng năm luôn có mây mù lượn quanh, nên được đặt tên là thành Bạch Vân. Nói là thành trì của Yêu tộc, nhưng lại cực kỳ giống với thành trì của loài người cổ đại của Hoa Hạ, kiến trúc đặc sắc mang phong vị cổ xưa từ thời Hạ Thương Chu, đến Đường Tống Minh, đều được thể hiện ở đây. Duy nhất có một điểm khác nhau đó là thành trì này không có tường thành, phòng nhà đình đài đều được kiến tạo kiểu chắp vá, con đường xuyên suốt qua giữa. Tất cả những điều này cũng không làm cho hai người Dương Thần cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì các triều đại đổi thay, luôn luôn có Yêu tộc, Ma Tu đủ loại bước vào thế giới này. Sau khi đem nền văn minh thế giới bên ngoài vào trong Vạn yêu giới, các Yêu tộc cũng tự nhiên mà hình thành không ít văn hóa giống như thế giới bên ngoài. Dù sao, trí tuệ và sự linh hoạt được mở ra, Yêu tộc hóa thành hình người, giống như Ma Tu, cũng đã có đầy đủ lối suy nghĩ của nhân loại. Nhân loại từ thượng cổ tới nay, liền khai triển thành vạn linh, Yêu tộc bắt chước cuộc sống quần cư của loài người, cũng theo quy luật thiên địa tự do trong tăm tối. Tuy nhiên, thời gian ở đây, rõ ràng vẫn dừng lại ở mấy trăm năm trước của Hoa Hạ, điều này với sự tàn lụi từ từ của giới tu hành Hoa Hạ, không có nhiều tu sĩ được tiếp xúc với tháp Tỏa Yêu, cũng có quan hệ rất lớn. - Anh Dương, chúng ta cứ đi vào thành như vậy sao? Yêu tộc ở đó có căm thù chúng ta hay không? Đứng ở sườn núi cao, Tuệ Lâm lo lắng hỏi. - Cho dù thực sự là như vậy, cũng nên đi xem, thứ nhất, anh không hoàn toàn tin tưởng vào những điều Tử Mạch nói, muốn đi xác nhận một chút, ra khỏi Vạn yêu giới này có phải thực sự chỉ có tháp Thông Thiên hay không, thứ hai, tìm yêu thú dùng thay thế đi bộ, và linh thạch có thể bổ sung linh khí, cũng có thể giúp chúng ta tiết kiệm thời gian, bảo đảm an toàn. Tuệ Lâm cúi đầu tự trách: - Nếu tu vi của em cao một chút thì tốt, ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa đột phá, nơi này chỉ cần Yêu tộc biến hình, cũng đã lợi hại hơn em rồi, nếu có chiến đấu, chỉ có thể gây cản trở cho anh thôi. Dương Thần cười nói: - Em không biết đàn ông thích bảo vệ những phụ nữ yếu ớt sao? Nếu như phụ nữ ai cũng đều dũng cảm, còn cần đàn ông để làm gì? Em có nhược điểm như vậy mới tốt, bằng không sẽ không có ai yêu đâu. - Nếu thực sự như vậy thì tốt rồi… Bằng không anh sao có thể không tiếp nhận em. Tuệ Lâm u oán nói. Dương Thần đau đầu hít một luồng khí lạnh, lúng túng nói: - Cô bé này, không có chuyện gì lại nhắc đến những cái đó làm gì, lá gan càng lúc càng lớn. Bỗng nhiên giống như lấy hết dũng khí, Tuệ Lâm vểnh môi nói: - Người nhát gan thì có gì tốt, mấy ngày hôm nay, em đều đã nghĩ kỹ rồi, chẳng may thực sự không tìm ra cách để về nhà, chúng ta chỉ có thể sống ở đây, còn quan tâm tới luân lý đạo đức thế tục gì nữa, còn có khúc mắc gì mà không thể cởi bỏ? Dương Thần ngạc nhiên, cũng không dám nghĩ nhiều, bất đắc dĩ thở dài: - Đừng nói những lời này nữa, đi nhanh đi. Tuệ Lâm cũng sợ Dương Thần tức giận với mình, ngoan ngoãn gật đầu, lẽo đẽo đuổi theo. Từ bãi đất cao đi xuống dưới, tiến vào thành Bạch Vân, cũng không mất bao nhiêu thời gian, khi hai người xuất hiện trong thành, không ít Yêu tộc mặc quần áo khác nhau, dùng những ánh mắt khác thường nhìn hai người. Nhưng cũng chỉ nhìn mấy lần như vậy, cũng không có người nào chủ động đến gần, cũng không xuất hiện phiền toái như trong dự đoán. Nơi này có quán trà, có nhà hàng, còn có các loại cửa hàng, ngoại trừ một vài yêu thú chưa khai hóa có diện mạo khác nhau trên đường phố bị coi như ngựa để sai khiến ra, cũng không khác lắm với thành trì Hoa Hạ cổ đại. Tất cả những thứ này đối với Dương Thần và Tuệ Lâm mà nói, tương đối mới lạ, nhưng cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Khi tới trước cửa một lầu các lớn có lụa đỏ phấp phới, hương hoa ngào ngạt, bỗng nhiên một nữ yêu ăn mặc lộ liễu chặn đường đi của Dương Thần. Nữ yêu này để mái tóc dài của người phụ nữ cổ xưa, đeo những cái trâm Phỉ Thúy vàng bạc, mặc váy dài thấp ngực màu đỏ, viền lụa màu vàng kim, ép lấy đỉnh núi tuyết cao vút, lộ ra cánh tay ngọc trắng như ngó sen, bả vai thơm mát trắng nõn. - Vị tiểu ca này, là người mới tới chăng? Đôi mắt quyến rũ của nữ yêu tinh lóe lên sắc xuân cám dỗ, giọng nói mềm mại hỏi. Dương Thần híp híp mắt, phát hiện ra trên lầu các này, còn có không ít nữ yêu tinh ăn mặc khoa trương giống nhau, đang bắn ánh sáng quyến rũ ra bốn phía nhìn mình, lập tức xem xét một chút nữ yêu trang điểm xinh đẹp này, gật đầu nói: - Vào đến đây đã mấy ngày mà không hiểu ra sao cả, coi là người mới đến. - Ha ha ha ha… Nữ yêu cười nói: - Tiểu ca thật thú vị, mấy vạn năm nay, những người vào Vạn yêu giới này, không phải ai cũng mang theo tà dị, bị tháp Thông Thiên đó bắt vào sao? Có gì mà không hiểu ra sao? - Xem ra người mới đến có không ít, cho nên sau khi vào thành cũng không có ai đến đặt câu hỏi cho chúng tôi. Dương Thần dò hỏi. Nữ yêu mặt mày hớn hở nói: - Đó không phải là giả mạo, không nói được nhiều, nhưng chung quy thỉnh thoảng cũng có người mới đến, tiểu ca cùng vị tiểu mỹ nhân này, mặc dù là loài người, nhưng trong Vạn yêu giới chúng tôi, cũng sẽ không đối đãi như những người khác loài, tiểu ca cứ yên tâm, bà chị tôi tên Hỉ Mai, không biết tiểu ca tên gì? - Dương Thần. - Hóa ra là Dương ca ca. Hỉ Mai nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, đôi mắt quyến rũ như tơ dán vào Dương Thần, ngực thậm chí có thể cọ vào cánh tay Dương Thần, nói một cách vô cùng hấp dẫn: - Dương ca ca, đã vào Vạn yêu giới này, thì nên hưởng thụ cuộc sống ở đây, hay là vào bên trong chơi cùng với đám chị em thế nào? Dương Thần lúc này cuối cùng cũng xác nhận được đây là nơi nào, không nhịn được cười nói: - Vạn yêu giới các cô, còn có kỹ viện? Tuệ Lâm ở bên cạnh nhìn thấy Hỉ Mai đụng chạm vào Dương Thần, mặt nóng bừng, đã quay đầu đi chỗ khác, nghe thấy những lời này của Dương Thần, không khỏi giật mình nhìn sang. Hỉ Mai cũng thản nhiên: - Vậy có gì đâu, Yêu tộc chúng tôi cũng có thất tình lục dục, chẳng lẽ chỉ cho phép phụ nữ của loài người được bán thân, mà không cho phép yêu tinh chúng tôi hưởng lạc? Dương Thần lúc này coi như đã thực sự hiểu được cái gì gọi là “Chúng sinh bình đẳng” rồi, dở khóc dở cười, giả bộ thở dài nói: - Tôi nghe nói, trong Vạn yêu giới này, đều sử dụng linh thạch được thu thập trong Vô Tận hải làm tiền, tôi không có linh thạch để trả cho các cô. - Dương đại ca! Không đợi cho Hỉ Mai nói, Tuệ Lâm đã tức giận vô cùng, xấu hổ và giận dữ kêu lên: - Anh không thể cùng cô ấy đi vào! Anh làm như vậy có xứng đáng với các chị đang đợi anh ở bên ngoài không? Dương Thần cười khổ trong lòng, lúc này lại nhắc đến chuyện xưa của mình, buông buông tay: - Vậy nên anh mới nói anh không có linh thạch. - Anh… Tuệ Lâm nhanh chóng điên lên, người đàn ông này rốt cuộc nghĩ như thế nào, chẳng lẽ ngay cả nữ yêu tinh cũng không buông tha, lại cố tình không đụng vào mình? Hỉ Mai lại cười khanh khách nói: - Không quan trọng, hiện giờ không có linh thạch, sau này chắc chắn sẽ có, “Yêu mị cư” chúng tôi có thể cho nợ, chơi xong rồi, sau này đến trả là được. Dương Thần cảm thấy thú vị: - Các cô còn có thể cho nợ? Không sợ tôi sẽ không trả sao? - Nhìn anh nói, vừa nghe đã biết là người vừa đến chưa được bao lâu. Hỉ Mai đắc ý nói: - Nhưng đây là thành Bạch Vân, đại nhân Bạch Cưu là thành chủ của chúng tôi, là nhân vật nổi tiếng trong ba mươi sáu thiên yêu, là ái tướng của cung chủ cung Ngọc Hồ, ai dám quỵt nợ cửa hàng ở đây, chẳng phải là… Chết không có chỗ chôn sao? Dương Thần vẻ chợt hiểu, do dự, vẫn lắc đầu: - Không được, tôi cũng không biết làm thế nào để kiếm được linh thạch, nếu chẳng may không trả được nợ, chẳng phải là chết không có chỗ chôn sao? Không bằng cô nói cho tôi biết, đến chỗ nào để có thể đào chút linh thạch, đến chỗ nào để có thể mua một vài yêu thú dùng thay thế việc đi bộ? Hỉ Mai bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt, hướng về Tuệ Lâm, cười nói: - Dương ca ca, là muốn có được linh thạch chăng? Kỳ thực tiểu muội này, cũng có thể coi như vật tùy thân của anh, vậy trả cho anh một lượng lớn linh thạch. - Nói tôi nghe một chút. Dương Thần nói. Hỉ Mai chép chép miệng, ý bảo Tuệ Lâm, nói: - Tu vi của tiểu mỹ nhân này, ở Vạn yêu giới chắc chắn sẽ không sống được lâu, một yêu tinh biến hình, cũng có thể giết chết cô ấy, Dương ca ca có thể bảo vệ cô ấy trong chốc lát, nhưng không thể bảo vệ được cả đời… - Không bằng giao cô ấy cho “Yêu mị cư” chúng tôi, để chúng tôi dạy dỗ một phen, có thể tiếp khách, như vậy, không những có thể dành được sự bảo hộ của thành chủ đại nhân, còn có thể kiếm được không ít linh thạch, lập thân bảo mệnh ở Vạn yêu giới. Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Dương Thần, khóe miệng để lộ tia cười lạnh, chả trách chủ động như vậy, không phải là vì kiếm tiền, mà là muốn hỏi mua người… Tuệ Lâm nghe được ý đó, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, theo bản năng dính chặt vào Dương Thần, níu lấy ống tay áo Dương Thần, sợ bị bán đi…
|
Chương 1304: Nước sâu
- Cô bé ngốc, sợ cái gì, anh là loại người nào chứ? Dương Thần quay người vỗ vỗ vào tay Tuệ Lâm, không khỏi cười nói. Tuệ Lâm cắn chặt môi, nhìn Dương Thần khổ sở đáng thương: - Em… Em biết anh sẽ không thể, nhưng vẫn sợ… Ở một vùng đất mà khắp nơi đều có Yêu tộc hùng mạnh hơn so với mình, cô gái khó tránh khỏi việc để lòng tự tin giảm tới mức thấp nhất, tất cả đều chỉ có thể giao cho Dương Thần. Hỉ Mai hiểu rõ cười: - Tiểu mỹ nhân, không phải chị xem thường em, nếu em cứ đi theo anh Dương như vậy, chỉ làm cho anh ấy thêm phiền phức. Khách ở đây đặc biệt thích phụ nữ loài người, nếu em đến đây, chị bảo đảm em sẽ được hưởng phú quý bất tận. - Cho dù em không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho anh Dương, trông em thuần khiết như vậy, sẽ hấp dẫn một vài yêu tinh hư hỏng, anh Dương đem theo em, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến việc một vài Yêu tộc muốn cướp lấy em… Dù sao, cũng không phải mỗi yêu tộc, đều dễ nói chuyện như bà chị này như vậy… Tuệ Lâm càng nghe càng sợ, đôi mắt trông mong nhìn Dương Thần, kéo kéo áo Dương Thần: - Anh, chúng ta mau đi được không? Dương Thần vốn còn muốn hỏi vài chuyện khác, nhưng nhìn thấy Tuệ Lâm đã vô cùng sợ, cũng đành nhanh chóng rời đi. Hỉ Mai nhìn thấy Dương Thần hoàn toàn không để ý tới ý của cô, biết được có nói thêm gì đi chăng nữa cũng chẳng ăn thua gì, cười quyến rũ vài tiếng, liền tiễn hai người rời đi. Đợi cho Dương Thần và Tuệ Lâm đi xa, Hỉ Mai ngửa đầu hướng về phía một nữ yêu trên lầu các nháy mắt. Nữ yêu đó dường như nhận được tín hiệu gì, lắc mình một cái, nhanh chóng biến hóa thành một con chim nhỏ màu vàng kim, mau chóng bay mất tích… Rời đi từ yêu mị cư, Dương Thần đem theo Tuệ Lâm đã trở lại bình thường đi lại vài vòng trong thành Bạch Vân, nhìn thấy đủ loại Yêu tộc muôn màu. Hỏi một vài Yêu tộc có nét mặt hiền hòa, cũng hiểu ra vài chuyện, muốn ra khỏi Vạn Yêu Giới, quả thật cần đi đến hồ Thông Thiên ở trung tâm, trải qua chín mươi chín trọng Tử Thanh thần lôi của tháp Thông Thiên. Chẳng qua, gần như mỗi yêu tộc đều tỏ vẻ hơi khuyên giải và giễu cợt, vào tháp Thông Thiên, quả thực là tự tìm đến cái chết… Qua hỏi đường, Dương Thần tìm thấy hai chợ rao bán yêu thú làm vật cưỡi, nhưng lại phát hiện, những yêu thú có tốc độ thuần hóa tương đối nhanh này, giá cao chót vót, yêu thú có thể bay càng đắt hơn, cần có một lượng lớn linh thạch để tiến hành trao đổi. Đối với cái thế giới khan hiếm linh thạch này mà nói, linh thạch có thể thu thập được trong Vô Tận hải, là để tiếp tế cho chiến đấu, và tăng thêm tư liệu trọng yếu của tu vi. Khai thác linh thạch là vô hạn, Yêu tộc cũng được, Ma Tu cũng được, chỉ cần có thể lẻn vào Vô Tận hải, không e ngại những yêu thú hung mãnh trên biển thỉnh thoảng xuất hiện, ai cũng có thể thu thập được. Chẳng qua, linh thạch bình thường đều bị chôn ở sâu trong đáy biển, khi phát hiện ra cực kỳ khó khăn, còn phải đối mặt với đủ loại cướp giật trên đường, bị tàn sát một cách hung ác nham hiểm, vậy nên sự may mắn có được cho tới nay có mức độ không cao. Do sự nâng cao của tu vi cũng không che giấu nổi sự thật rằng không ai có thể ra khỏi Vạn Yêu Giới, vậy nên, cực ít người có thể thực sự lấy linh thạch làm tư liệu đột phá tu vi, phần lớn chỉ là đem theo bên mình một ít để bổ sung chân nguyên, hoặc sử dụng như tiền tệ. Dương Thần hận không thể cướp sạch những thương gia trên đường và linh thạch của Yêu tộc, tuy nhiên loại hành vi “giật tiền” này, tất nhiên là gặp phải sự tấn công quần chúng của Yêu tộc, Dương Thần cũng không muốn chẳng lý do gì mà trở thành cường đạo bị người người đánh đập. Không còn cách nào khác, Dương Thần đành ngoan ngoãn đem theo Tuệ Lâm ra khỏi thành, tiếp tục đi về phía Đông Bắc. Ngay cả khi không có được con vật cưỡi, sau khi xuyên qua dãy núi Ngọc Hồ, cùng với hơn nửa địa bàn cung Ngọc Hồ, liền có thể tới được hồ Thông Thiên. Đoạn đường này tuy rằng tương đối dài, nhưng Dương Thần biết rằng Vạn Yêu Giới cũng có quy củ của nó, không phải một thế giới hỗn loạn, cũng yên tâm phần nào, dám sử dụng nhiều chân nguyên hơn để tăng nhanh tốc độ. Sau khi ra khỏi thành Bạch Vân hơn mười dặm, tiến vào giải đất đồi núi, những dãy núi xanh lục trùng trùng điệp điệp, ngước mắt vô biên, cảnh sắc làm vui lòng người. Dương Thần định kéo Tuệ Lâm tăng tốc, nhưng lại nhận thấy ở phía trước có một lượng lớn nhân mã đang vọt tới. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, trong bụi đất tung bay, một đàn Yêu tộc đại Hán ăn mặc khác nhau cưỡi thằn lằn sấm khổng lồ có tiếng chạy nhanh, ngăn cản đường đi. Những con thằn lằn sấm cao ba, bốn mét, toàn thân hiện ra vảy sáng màu vàng kim, dường như khôi ngô, tính tình lại tương đối ôn hòa, sự linh hoạt và trí tuệ khá thấp, chỉ có thể dùng móng vuốt cứng chắc để tiến hành tấn công, là yêu thú để cưỡi tương đối phổ biến. Giờ phút này, ước chừng hai mươi mấy Yêu tộc đại Hán đang nghênh ngang kiêu ngạo nhìn hai người Dương Thần. Một tên đại Hán mặc chiếc áo gi – lê da hổ, tóc vàng rủ xuống vai, vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng hung ác gần ngay trước mắt. - Theo tôi quan sát, chẳng phải là người mới đến sao? Tên đại Hán mặc áo da hổ giả vờ giả vịt hỏi han. Dương Thần hơi cảnh giác, tu vi của tất cả những Yêu tộc này đều khá cao, tên đại Hán này cảm giác không kém cỏi như cậu Tử Mạch kia, nói dứt khoát: - Là người mới đến, có việc gì không? Tên đại Hán cười gằn nói: - Muốn qua cũng được thôi, nhưng ngọn núi này, những huynh đệ chúng tôi đã bao hết rồi, nếu đã lên đây thì phải nộp phí qua đường. Dương Thần cảm giác mình quá xui xẻo, sao bản thân không đi cướp giật, mà ngược lại lại có người đến cướp giật bản thân? Xem xét việc dẫn theo Tuệ Lâm bay lên, không biết có thể thoát khỏi tên đại Hán này hay không, nhưng đáp án là phủ định, người ta nhất định cũng sẽ bay lên, khi không có sự giúp đỡ của lực thiên địa một cách trọn vẹn, tốc độ của bản thân khi dẫn cả người khác bay theo, thấp hơn rất nhiều so với tốc độ bên ngoài, chắc sẽ không đi tới đâu. - Các vị, chúng tôi chỉ là người mới đến, trên người không có linh thạch, phí qua đường có thể miễn vào lúc này không? Dương Thần cười dài nói. Tên đại Hán cười nhạo: - Tu sĩ loài người quả nhiên thích tán dóc, nếu nói miễn liền miễn, vậy mấy vị huynh đệ chúng tôi sẽ ăn không khí sao? Không có linh thạch cũng đừng lo, nữ tu loài người bên cạnh cậu, dù sao cũng không có tu vi gì, để cô ấy lại gán nợ, huynh đệ chúng ta sẽ thả cho cậu con đường sống. Dương Thần lần này đã hiểu ra đôi chút, cười lạnh nói: - Vốn tưởng rằng Yêu mị cư đó chỉ mua bán thanh bạch rõ ràng, hóa ra còn có mánh khóe cướp bóc ở nơi hoang dã, nước ở Vạn Yêu Giới cũng rất sâu đó. Cậu thanh niên trai tráng nhéo mày một cái: - Cái gì mà Yêu mị cư? Đại gia tôi đi không đổi danh ngồi không đổi họ, khắp đỉnh núi phía Bắc của thành Bạch Vân này, ai không biết tôi là Yêu quân hổ gầm, cậu tốt nhất nên thức thời một chút, để tránh việc chút nữa trở thành thức ăn cho lũ thằn lằn sấm của huynh đệ chúng tôi. Thì ra yêu tu xưng “Yêu quân”, cho dù không đạt tới cấp bậc thiên yêu, cũng đã gần kề, cũng có thể xuất hiện anh chàng đích thực có tu vi không cạn này. Nhưng Dương Thần cũng không rảnh rỗi mà tán gẫu với anh ta, ánh mắt những con người này đúng là đang chuẩn bị quấn chết không tha, sắc mặt cũng tối sầm lại. - Nếu đã khách khí không chịu cho qua, vậy tốt thôi, đang không ai cho ta cướp bóc, các ngươi để lại toàn bộ linh thạnh và yêu thú cho ta, ta sẽ cho các ngươi được toàn thây. Dương Thần vừa hô lên một tiếng, khiến đám Yêu tộc đại Hán cười ầm lên. - Ha ha! Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu là người mới đến cực kỳ tầm thường, còn định cướp lại đám người chúng ta? Chắc cậu cũng biết đây là lãnh địa của nhà ai chứ? Tiếng cười hô hố như hổ gầm. Vừa dứt lời, bóng dáng Dương Thần chợt lóe, giống như được bắn ra từ một đạn pháo không nòng, sau khi bắn lên từ mặt đất, nắm đấm tà tà oanh lên cơ thể một yêu tu đại Hán gần nhất! Phốc! Một âm thanh rung động xuyên thủng, máu tươi như cầu vồng bắn ra dưới ánh mặt trời! Dương Thần ngạo nghễ đứng trên thằn lằn sấm, đạp ngã tên đại Hán đã bị đánh xuyên thủng bộ ngực, bay lên một đám bụi đất! Trong nháy mắt tên đại Hán đó ngã xuống, do chết đi, lui trở lại bản thể Yêu tộc, lại là một con tê giác đen. Con tê giác đó có bì giáp và cơ thể khỏe mạnh, giờ phút này lại có một lỗ thủng cực đại, máu chảy như suối. Tất cả những điện quang hỏa thạch này, không ai nghĩ rằng Dương Thần thực sự nói giết liền giết, không chút khách khí! Con tê giác đen đó vốn là đại yêu tứ phẩm, căn bản do không kịp phản ứng, bị giết chết trong nháy mắt! Tuệ Lâm đứng nguyên tại chỗ kinh hồn bạt vía, có chút mờ mịt lúng túng, kinh ngạc nhìn Dương Thần, không biết làm sao cho phải. Hổ Gầm cảm thấy nóng mặt, sự nhục nhã lớn này làm anh ta phát điên, gầm lên một tiếng nổi giận: - Giết! Giết hắn!
|
Chương 1305: Tiểu yêu nữ
Một đám yêu tu bị chọc giận rốt cục đã công kích theo bầy đàn, nhảy lên thật cao từ lũ thằn lằn sấm, lóe ra đủ loại ánh sáng chân nguyên, mãnh liệt hướng về Dương Thần! Pháp thuật của Yêu tu đều là do thiên bẩm, các trận gió, vòi rồng, lốc xoáy của đá vụn, ngọn lửa nóng rực, hơi thở của hàn băng, cực kỳ phong phú, nhưng từng chiêu đều không thua kém pháp môn tu sĩ loài người Dương Thần ỷ vào cơ thể dũng mãnh, yêu pháp công kích tầm thường kia, cứng rắc kháng cự toàn bộ, dù sao thì vận khởi chân nguyên để chống cự, cũng tiêu hao rất nhiều. Quyền cước Tam Muội chân hỏa thỉnh thoảng xuất hiện, khiến nhóm yêu tu thét gào. Hai mươi mấy tên yêu tu này, phần lớn là dòng tam phẩm, tứ phẩm, đối mặt với Tam Muội chân hỏa, đành tiêu hao một số lượng lớn chân nguyên để tiến hành kháng cự, căn bản tránh không kịp. Dương Thần đánh đến nỗi không kiên nhẫn nổi, dứt khoát lấy ra cây đao Huyết Giao Kim đã lâu không dùng đến từ nhẫn tu di, loại pháp bảo thuộc hàng thượng phẩm này có chứa đặc tính khiến miệng vết thương rất khó liền, đối phó với đám yêu tu có cơ thể cường tráng này cực kỳ dễ dùng. Kim quang liên tục cắt qua thân thể đám yêu tu, giống như vào chỗ không người! Liên tục mấy lần hỗn chiến, sau khi bàn tay lớn của Dương Thần bóp nát vài cái đầu của vài tên yêu tu, Tam Muội chân hỏa cũng đốt cháy cơ thể của vài tên yêu tu, sát khí mênh mông như sóng lớn! Tên Hổ gầm này bản lĩnh cũng không bình thường, nhưng mấy lần định dùng móng vuốt sắc nhọn hung dữ đánh bị thương Dương Thần, cũng đều không thành mà lui, ngược lại trên cánh tay bị một vết thương hở, máu chảy không ngừng! Trong cơn tức giận, thân thể Hổ gầm lại nhảy vọt lên một thước có thừa, từng bắp thịt phồng lên, luồng khí màu bạc sắc bén lưu chuyển. - Bản Yêu quân cắn nát trái tim của ngươi! Trong tiếng rống của Hổ gầm, đem theo thế tiến công trước giờ chưa từng có, hướng thẳng về Dương Thần, giống như một lưỡi dao sắc bén màu bạch kim, muốn xuyên qua tất cả những thứ ngăn cản nó! Chân nguyên ngưng kết này, quả thực chống đỡ được hàn thủy cướp đi toàn bộ sức lực của tu sĩ, Dương Thần cũng không muốn hao phí nhiều chân nguyên để kháng cự, ỷ vào tốc độ đã tăng thêm một bậc, sớm định tránh đi. Nhưng vừa nhích người, mới phát hiện ra lời nói của Hổ gầm! Tuệ Lâm ở phía sau, giờ phút này đúng lúc bị phơi bày trước mặt Hổ gầm! Dương Thần nguyền rủa một tiếng xảo quyệt, thanh đao Huyết Giao Kim trên tay trong nháy mắt lướt qua cơ thể, đuổi theo bắn vào giữa lưng Hổ gầm! Hổ gầm lúc này mới tránh né một cách khó khăn, không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng: - Coi như số ngươi gặp may! Các huynh đệ rút lui! Sau một phen chiến đấu nhanh đến nỗi không kịp chớp mắt, Hổ gầm dĩ nhiên hiểu được, những người của mình đều không phải là đối thủ của Dương Thần, sự chênh lệch của tu vi không thể dựa vào số người để bù đắp, nếu còn tái chiến thì chính là đi chịu chết! Nhưng Dương Thần sao có thể thả cọp về núi, nhìn thấy một đám người gắng hết sức chạy trốn, hiển nhiên là đi tìm viện binh tiếp tục đến để tìm phiền toái, lập tức nóng lòng. Bất chấp việc tiêu hao quá nhiều chân nguyên, hai hàng dài Tam Muội chân hỏa dấy lên từ hai cánh tay Dương Thần, hung hăng phóng lên! Hỏa long màu bạch kim như thanh đao dài đẫm máu xuyên ngang rừng, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, nhào tới cơ thể của đám yêu tu này! Trong lúc nhất thời, còn lại hơn chục yêu tu vốn định tháo chạy, dắt theo cả mấy con thằn lằn sấm dùng để cưỡi đều bị châm, đốt thành bột phấn! Tu vi của Hổ gầm thắng được bọn thuộc hạ, sử dụng toàn bộ sức mạnh để chạy trốn, cuối cùng trước khi bị Tam Muội chân hỏa đuổi theo, kéo ra một khoảng xa. Dương Thần cảm thấy khó mà bắt được Hổ gầm trong một khoảng thời gian ngắn, đành buông tha, dù sao cũng cần chú ý chăm sóc Tuệ Lâm. Một cuộc giao tranh như vậy khiến Tuệ Lâm sợ hãi vô cùng, cô càng ý thức được bản thân vốn không có năng lực để tự bảo vệ bản thân, đến khi nhìn thấy Dương Thần quay lại với sắc mặt không được tốt, hỏi nhỏ: - Anh, có phải chúng ta đã chọc phải một người lợi hại không? Dương Thần miễn cưỡng mỉm cười: - Bộ dạng xui xẻo đó của anh ta, hẳn là không phải một chỗ dựa lợi hại gì rồi, em yên tâm đi. Tuệ Lâm nhìn xuống nền đất đầy hài cốt và vết máu, buồn bã nói: - Đều tại em vô dụng… Từ trước tới giờ chỉ có thể mang đến phiền toái cho anh và chị. - Được rồi, có thời gian rảnh rỗi để nói những lời nhảm nhí này thì tốt nhất hãy giúp anh xem qua những con thằn lằn sấm trên lưng đều có chút hàng hóa này đi. Dương Thần vỗ vỗ nhẹ vào đầu cô gái, sợ cô bé nghĩ không thông lại làm điều dại dột. Tuệ Lâm lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn vào những con thằn lằn sấm khổng lồ đó, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đến cùng để đi sang một bên, lật xem những bao tải lớn. Sau khi hai người nhanh chóng lật giở, phát hiện ra bên trong đều là thức ăn và rượu của các yêu tu tích trữ, còn có không ít linh thạch có sắc màu sặc sỡ. Những linh thạch này mang hình dáng tinh thể, đủ mọi màu sắc, giống như pha lê nhiều màu, nhưng bên trong lại tràn đầy linh khí. Giá trị của linh thạch dựa vào mật độ linh khí để phân biệt, Dương Thần lấy một linh thạch có mật độ linh khí tương đối lớn, sau khi nhập vào nhẫn tu di, đem một vài linh thạch có hình thể lớn, linh khí lại tương đối loãng, bổ sung vào chân nguyên đã bị tiêu hao ngay tại chỗ. Một khi chiến đấu, mới càng cảm nhận được mức độ loãng của linh khí ở Vạn Yêu Giới, chỉ là đánh hội đồng một lần đơn giản, Dương Thần đã cảm nhận được rõ ràng chân nguyên bị tiêu hao trong đan điền, nếu thực sự là đối chiến với cao thủ, nếu như không có Linh thạch tiếp tế, chẳng phải đánh chưa đến một khắc đồng hồ đã khô kiệt rồi sao? Nhưng những điều này cũng không phải là thứ mà Dương Thần phải suy nghĩ nhiều, tên Hổ gầm đó rất có thể quay về tìm viện binh, nếu hiện tại có được linh thạch có thể bổ sung, không bằng mang theo Tuệ Lâm bay nhanh một đoạn đường, cũng có thể dùng hết sức để né tránh. Về phần thằn lằn sấm, Dương Thần cũng chỉ có thể vứt bỏ đi con vật cưỡi. Nhưng khi Dương Thần định bảo Tuệ Lâm mau chóng lên đường, lại nghe thấy Tuệ Lâm kinh hô một tiếng, nhìn vào bao tải to trên lưng một con thằn lằn sấm phía sau cùng, vẻ mặt kinh ngạc. Dương Thần đến gần mới phát hiện, thứ đựng trong bao tải to này không phải là thức ăn hay linh thạch gì, mà là một thiếu nữ đang run lẩy bẩy! Thiếu nữ này dường như mới mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú, chưa nói tới xinh đẹp cỡ nào, nhưng dáng người thực ra có chỗ lồi lõm, trên cơ thể không ít vết thương, vô cùng bẩn, trên khuôn mặt có nước mắt và đất vàng, rõ ràng đã khóc rất nhiều. Nhìn thấy Dương Thần và Tuệ Lâm, cô bé bị nhốt trong bao tải to sợ hãi cầu khẩn: - Đừng… Đừng giết tôi… Tôi không phải là bọn cướp… Ánh mắt cô gái sợ hãi và khiếp đảm, lập tức gợi lên lòng thương hại của Tuệ Lâm, tiến lên phía trước giật bao tải xuống, thả cô bé ra. - Đừng sợ, anh Dương Thần của tôi sẽ không giết cô, cô cũng là yêu tu ở đây sao? Tuệ Lâm nhẹ nhàng vỗ vai cô gái, dịu dàng cười hỏi. Dương Thần cẩn thận quan sát một lát, hé mồm nói: - Hẳn là vừa biến hình không lâu, tu vi thấp hơn rất nhiều so với đám người vừa rồi. Cô gái cẩn thận gật gật đầu: - Tôi… Tôi chỉ là tiểu yêu mới đến hàng nhất phẩm… Dương Thần thầm nghĩ quả là như vậy, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, theo lý thuyết thì yêu tu tiến vào hàng nhất phẩm, đều có tu vi kỳ đầu của Tam dương chân hỏa, nhưng yêu tu ở đây, cho dù tứ phẩm, ngũ phẩm, đều có chút miễn cưỡng. Hay là, Vạn Yêu Giới không chỉ có ảnh hưởng tới bản thân mà đối với thực lực của những yêu tu này cũng có sự áp chế, còn lợi hại hơn? Kỳ thực Dương Thần cũng không biết, suy nghĩ này đã rất gần kề, dù sao thì Vạn Yêu Giới dùng để trấn áp yêu tu, tự nhiên sẽ có đầy đủ những đạo lý. Yêu tộc đối với nhu cầu về thiên địa tinh khí, vượt xa so với tu sĩ loài người, ở Vạn Yêu Giới với linh khí loãng như vậy, thiên địa ngăn chặn khó mà kết nối với khu vực khác, tự nhiên sẽ khiến cho thực lực của Yêu tộc giảm bớt đi nhiều. Tuệ Lâm lúc này lại không nghĩ nhiều như Dương Thần, cô gái từ nhỏ đã tu phật, tuy rằng chưa thực sự xuất gia, nhưng cũng từ bi thực sự, nhất là với những người khổ nạn. Lúc này, Tuệ Lâm ân cần hỏi thăm: - Em tên là gì, tại sao lại ở trong bao bố này? Cô gái dường như bị sự ôn hòa của Tuệ Lâm làm cho cảm hóa, buông lỏng ra một chút, nhỏ giọng trả lời: - Tôi… Tôi là Tiểu Tuyết, vốn đi qua thành Thiên Hà để về hồ Thông Thiên, nhà của tôi ở đó, nhưng không cẩn thận bị đám đại yêu đó đánh, sau đó bắt tôi lại… Vừa nghe là biết được, có lẽ giống như muốn bắt Tuệ Lâm, tiểu nữ yêu này không có căn cơ gì, lại có vẻ thùy mị quyến rũ, nên muốn cướp đến Yêu mị cư trong thành, giao cho một vài thế lực sau lưng kiếm lời. - Bên hồ Thông Thiên? Tuệ Lâm nghe thấy vậy, nhướng mày vui mừng nói: - Không phải thật may mắn sao? Tôi cùng với anh Dương cũng đang muốn đến hồ Thông Thiên, nhà của cô ở đó, nhất định cô sẽ biết đi đường nào là gần nhất, hay là khởi hành cùng chúng tôi đi? Dương Thần vừa nghe thấy vậy, không ngừng nhức đầu, dở khóc dở cười nói: - Tuệ Lâm, đi cùng với chúng ta, còn chưa nói tới việc gặp nguy hiểm, anh cần phải bảo vệ em, nếu như lại phải bảo vệ cô ấy nữa, không phải càng nguy hiểm sao? Tuệ Lâm lại chu mỏ nói: - Không phải như vậy, dù sao cô bé cũng là yêu tu nhất phẩm, còn em ngay cả Hóa Thần Kỳ cũng không có, thực lực tuyệt đối không thể cao bằng Tiểu Tuyết. Hơn nữa, anh có thể nhẫn tâm để cô ấy lại ư? Nếu chẳng may đám yêu quái xấu đó đến tìm phiền phức, chẳng phải cô ấy sẽ lại gặp tai ương sao? Dương Thần bị cô gái này nói đến nỗi không nói được lời nào, sự tình nói như vậy thực sự cũng không sai, nhưng được nửa đường đột nhiên lại mang theo một tiểu nữ yêu lạ lẫm đi chung đường, dù sao cũng có chút do dự. Tiểu Tuyết dường như có thể cảm nhận được thiện chí của Tuệ Lâm, giờ phút này đã quỳ trên mặt đất tha thiết mong chờ, hướng về phía Dương Thần, buồn bã nói: - Đại nhân, Tiểu Tuyết chỉ là một tiểu yêu bình thường nhất ở Vạn Yêu Giới, nếu thực sự bất hạnh gặp phải nguy hiểm, đại nhân chỉ cần chăm sóc thật tốt cho vị tiểu thư này, Tiểu Tuyết sẽ không một lời oán hận. - Tiểu Tuyết biết được con đường ngắn nhất để đi tới hồ Thông Thiên, để Tiểu Tuyết dẫn đường, cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian của đại nhân, đại nhân không phải là người mới tới sao? Tiểu Tuyết có thể giới thiệu rất nhiều sự vật ở Vạn Yêu Giới. Tiểu nữ yêu này cũng thông minh, trước đó nghe được Dương Thần và Hổ gầm nói chuyện, nhanh chóng tung ra một tin tức hấp dẫn. Hoàn toàn chính xác, Dương Thần tuy rằng đã hiểu biết sơ bộ về Vạn Yêu Giới, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, có người đi theo làm “hướng dẫn viên du lịch”, nhất định sẽ có được sự trợ giúp. Tuệ Lâm đứng một bên nhìn thấy Dương Thần còn đang do dự chưa chắc chắn, không kìm nổi kéo cánh tay của Dương Thần: - Anh giúp đỡ cô ấy đi, người đó cũng không phải là đối thủ của anh, Tiểu Tuyết thật đáng thương… Dương Thần rốt cục vẫn không lay chuyển được bản tính của cô gái, thiên tính cho phép, sợ rằng lúc này Tuệ Lâm đã không quản được tình cảm của mình, đành gật đầu chấp nhận.
|