Chương chín
Trong phòng tràn ngập không khí mập mờ. Mạc Tiểu Mễ không dám nhìn người đàn ông trần truồng trước mặt, trên đùi anh vẫn còn đắp thạch cao, tinh thần lại tốt như thắng được giải vô địch cúp Olympic năm môn phối hợp vậy. Giản Nhẫn từ từ nằm xuống bên cạnh Mạc Tiểu Mễ, Mạc Tiểu Mễ nhẹ nhàng nghiêng người tựa vào bên cạnh anh, thân thể của cô cứng ngắc, mặc dù kề cận bên nhau, lại không thấy thoải mái. "Tiểu Mễ." Giản Nhẫn nhỏ giọng kêu tên cô. "Ừ." "Em biết không?" Ánh mắt Giản nhẫn lóe sáng nhìn cô, "Thật ra thì lần đầu tiên ở trên đường cái nhìn thấy em, anh liền muốn cùng em lên giường." "Háo sắc!" Mạc Tiểu Mễ hừ một tiếng. "Nhưng anh liên tục do dự, tự nhiên không đành lòng xuống tay. Giống như anh như bây giờ ôm em, cũng không dám tiến thêm một bước. Em hiểu ý của anh không?" Giản Nhẫn giống như một cậu bé thật thà, ngây ngốc cười lên. Trước kia không biết ôm qua bao nhiêu phụ nữ, ôm họ đơn giản giống như hằng ngày ăn cơm uống rượu, hiện tại thì sao? Anh tự nhiên so với cô còn khẩn trương hơn. Mạc Tiểu Mễ không nói lời nào, chậm rãi đưa tay ra ôm lấy anh, đem mặt của anh áp vào ngực của cô. Ấm áp mềm mại, so với trong tưởng tượng còn đẹp mê người hơn, Giản Nhẫn cảm giác thân thể mình lập tức nổ tung. Anh nhanh chóng vươn tay, bắt đầu khẽ vuốt tóc rồi lỗ tai rồi đến mặt của cô, cuối cùng dừng lại ở trên môi. Tay anh xoa nắng chỉ khiến Mạc Tiểu Mễ tăng thêm khát vọng muốn hôn anh, cho nên theo bản năng cô đưa cái lưỡi ra liếm một cái ngón tay của anh. Mạc Tiểu Mễ nghĩ môi của cô nhất định bỏng mất rồi. "Tiểu Mễ, " Giản Nhẫn cúi đầu ở bên tai cô thì thầm, "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ. . . . . ." Anh bắt đầu hôn Mạc Tiểu Mễ. Đây là một một nụ hôn chất chứa nồng đậm dục vọng, Mạc Tiểu Mễ vẫn còn đang tự hỏi mình là có tiếp nhận hay không, vậy mà nụ hôn của Giản Nhẫn làm cho cô muốn ngất xỉu, nồng đậm cùng tràn đầy dục niệm dây dưa như vậy, giống như rượu ngon ấp ủ mười tám năm, nồng nặc làm cho cô say mê. Hôn như vậy, khiến Mạc Tiểu Mễ cảm thấy thân thể mình trở nên nóng bỏng, nhanh chóng muốn được lấp đầy. Giản Nhẫn bàn tay thô ráp trượt vào trong áo ngủ của cô, da của cô rất mịn màng, rất nóng, đầu lưỡi Giản Nhẫn lướt qua vành tai cô, cổ, hõm vai, đến chỗ mềm mại nhất của cô. Khi anh hôn vào trong, Mạc Tiểu Mễ như muốn hòa tan. Dục vọng lan tràn, như bóng tối muốn nuốt chửng cô. Chẳng biết lúc nào đèn đều đã bị Giản Nhẫn tắt hết, thế giới chỉ còn lại có anh và Mạc Tiểu Mễ. Trong không khí phát ra mùi sữa tắm Mạc Tiểu Mễ thường dùng, hòa hợp với mùi thơm rất nhẹ tự bản thân cô toát ra, cùng với hơi thở nồng đậm của anh. Mùi, cảm giác, nhiệt độ, đều dây dưa ở mỗi một tấc da thịt, cắn nuốt lẫn nhau. Mơ hồ sâu trong thân thể Mạc Tiểu Mễ cảm thấy mình nhiệt độ rừng rực bốc cháy, tay của anh giống như ngọn lửa, đi qua nơi nào cũng đốt lên ngọn lửa hừng hực, làm cho khi hắn vuốt ve nụ hôn của cô lại càng đòi hỏi hơn. Rốt cuộc Giản Nhẫn đẩy vào trong thân thể cô, nơi mẫn cảm nhất hai người, nơi mềm mại nhất dung hợp hoàn toàn không một kẻ hở, giống như hợp lại thành một. Mạc Tiểu Mễ phát ra tiếng kêu đau đớn, đau đớn như tê liệt làm cô mạnh mẽ bấu víu bả vai anh, thân thể kịch liệt run rẩy lấy. Thế nhưng loại cảm giác đau đớn đó rất nhanh bị nụ hôn nóng bỏng của Giản Nhẫn hòa tan, cô hôn anh kịch liệt hơn , ngọt ngào hấp dẫn đến mức không cách nào khống chế. Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Nếu như không phải là tự mình trải qua, Mạc Tiểu Mễ hoàn toàn không có có cách nào tưởng tượng ra, thì ra là thân thể một người đàn ông có thể làm cho cô đói khát như vậy, vui vẻ nhanh như vậy. "Trời, em quả thật khiến cho anh điên cuồng, so với tưởng tượng của anh còn ngọt ngào gấp ngàn lần." Giọng nói Giản Nhẫn khàn khàn nặng nề vang lên bên tai cô. Giờ phút này, ngay cả hô hấp của anh cũng làm cho Mạc Tiểu Mễ run rẩy từng trận. "Giản Nhẫn. . . . . . Giản Nhẫn. . . . . ." Mạc Tiểu Mễ cuồng loạn nhìn anh, ngón tay cố sức ghìm chặt hông của anh.
====== Ta là dấu phân cách lần đầu === ====
Đêm hôm đó bọn họ tận tình dây dưa, cho đến rạng sáng mới mơ màng ngủ. Mạc Tiểu Mễ quên mất cái chân bị thương của Giản Nhẫn, bởi vì kích tình, bởi vì anh ở trên giường quá dũng mãnh giống như hổ đói bụng hai ngày ba đêm vậy. Dục vọng của anh giống như không có chừng mực, mà dục vọng của Mạc Tiểu Mễ cũng lần lượt bị anh khơi lên, điên cuồng khiến chính cô cũng cảm thấy sợ hãi. Đêm hôm đó, Mạc Tiểu Mễ cuối cùng là vô cùng mệt mỏi chiềm vào giấc ngủ. Cô rúc vào ngực Giản Nhẫn, cánh tay của anh vòng quanh chiếc eo thon của cô, cô cẩn thận không đề lên chân bị thương của anh. Rèm cửa sổ khép chặt, thế giới yên bình, giống như chỉ có hai người bọn họ. Sau một tuần lễ, Mạc Tiểu Mễ hoàn toàn lọt vào vòng xoáy kích tích của Giản Nhẫn tạo ra. Chỉ cần không đi làm, mỗi ngày bọn họ đều dính chung một chỗ với nhau, giống như thời kỳ dã thú động dục, dây dưa, cắn xé, không ngừng không nghỉ.
Mẹ Mạc vẫn cùng Mạc Tiểu Mễ chiến tranh lạnh, quà tặng Mạc Tiểu Mễ nhờ anh hai mang về nhà, toàn bộ đều bị vứt bỏ. Mạc Tiểu Mễ cũng đang đau đầu suy nghĩ xem có muốn đi ra nước ngoài làm việc hay không, đối với một cô gái độc lập tự chủ mà nói, ra nước ngoài làm việc là một cơ hội khó có được, nhưng Giản Nhẫn thì thế nào? Anh độc tài như vậy, có phản đối không? Cũng không biết làm sao mở miệng nói với anh, mà không làm cho anh hiều lầm, cô là coi trọng công việc hơn anh đây? Huống chi, chuyến đi này là tận hai năm, yêu nhau ở khoảng cách xa như vậy giống như khảo nghiệm. Mạc Tiểu Mễ có chút khó xử. Mấy ngày nay Giản Nhẫn cũng thần thần bí bí, không dây dưa với cô không thả nữa, thường rất khuya mới về nhà, chẳng lẽ là cảm giác mới mẻ đã qua, anh liền chán cô? Mạc Tiểu Mễ ghét mình suy nghĩ lung tung như vậy. Cô quyết định tốc chiến tốc thắng. "Anh hai, Tần tiên sinh điều tra đã có kết quả." Tiểu Cầu cầm lấy một xấp tài liệu, đi vào phòng làm việc tổng giám đốc. "Cậu nói một chút đi, tôi lười xem." Đang vùi đầu nghiên cứu một đống tài liệu bất động sản Giản Nhẫn nói cũng không ngẩng đầu. "Xác thực lý lịch Mộc Tiểu Mễ, cô cũng là vào năm mười tuổi đi theo cha mẹ di dân sang Canada, lý lịch lúc trước cùng với tài liệu do công ty thám tử cung cấp là giống nhau." Tiểu Cầu báo cáo. "Hả?" Giản Nhẫn ngẩng đầu có chút ngạc nhiên, "Thật trùng hợp như thế? Có hình cô khi còn bé không?" "Rất đáng tiếc, không có tìm được." Giản Nhẫn để cây viết trong tay xuống, như có điều suy nghĩ lật qua lật lại xem tài liệu Tiểu Cầu đưa, nhíu mày "Tần Dực có nói gì hay không?" "Hắn chỉ cười nói ‘sẽ để cho Giản tổng giám đốc lấy thân báo đáp đi, ta chờ xem kịch vui.’" "Tên khốn kiếp này, không trêu cợt ta một lần là không cam lòng." Giản Nhẫn chợt cười lên, mây đen giữa hai lông mày chợt tiêu tán, "Được rồi, đã như vậy, ta để cho hắn nhìn màn kịch vui là được." "Anh hai, câu nói của Tần tiên sinh có hàm ý khác?" Tiểu Cầu nghi ngờ hỏi. Giản Nhẫn cười một tiếng thâm trầm, hừ hừ! Tần Dực, là một người bạn kỳ quái mà Giản Nhẫn vô tình quen biết, trên danh nghĩa là một ông chủ quán bar, thân phận chân thật cũng không ai biết, chỉ biết là bất kể chuyện khó khăn gì, chỉ cần yêu cầu hắn, nhất định sẽ thuận lợi giải quyết, có năng lực không tâm thường. Chỉ là, hắn có sở thích cực kỳ xấu xa, chính là thường thích đùa giỡn bạn hữu, làm cho người ta khó có thể suy đoán câu nào của hắn là thật, câu nào là giả. Cho nên, lần này tài liệu hắn cung cấp cho Giản Nhẫn khẳng định cũng sẽ có vấn đề. "Anh hai." Lại một thủ hạ gõ cửa đi vào, sắc mặt có chút khẩn trương, "Mộc tiểu thư xảy ra chút chuyện, bị một đám côn đồ đùa giỡn dọa ngất rồi." "Dọa ngất rồi ?" Lông mày Giản Nhẫn nâng lên thật cao. "Đúng vậy, nhưng sau khi bác sĩ xem qua nói không sao. Hiện tại thuộc hạ đem cô ấy an bày trong khách sạn thuộc công ty." Dọa ngất ? Có lầm hay không? Nhớ ngày đó anh bị người đánh bể đầu chảy máu, lúc đó tiểu nha đầu bảy tuổi nhìn thấy mắt cũng không hề nháy, gọn gàng đánh trả rồi còn giúp anh băng bó vết thương, hiện tại bị mấy tên côn đồ đùa giỡn lại bị hù ngất? Lừa gạt ai chứ? Rõ ràng chính là một kẻ giả mạo! "Đi! Đi gặp ‘ Tiểu Mễ ’ tiểu thư nay xem sao." Giản Nhẫn đứng lên, Tiểu Cầu vội vàng lấy áo khoác đưa cho anh. Mười lăm phút sau, Giản Nhẫn đi tới khách sạn thuộc công ty mình, đi vào phòng vì vị Mộc Tiểu Mễ kia chuẩn bị khá tôt. Cô gái có dung nhan tuyệt sắc co rúc ở trên giường lớn, hiện tại cô giống như như chim sợ súng, vừa nghe có người đi vào, lập tức dùng chăn che kín mặt của mình, "Tránh ra! Tôi không muốn gặp bất kỳ kẻ nào! Tránh ra!" Giản Nhẫn nhíu mày, "Tôi là Giản Nhẫn, chủ nhân của nơi này." Mộc Tiểu Mễ lúc này mới từ từ từ trong chăn nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn người đàn ông cao lớn xanh đen trước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Có phải . . . . . Anh đã cứu tôi?" "Xem như thế đi." Mộc Tiểu Mễ hai tay nắm chặt chăn, vẫn là vẻ mặt cẩn thận đề phòng, sắc mặt có chút tái nhợt, "Anh muốn yêu cầu cái gì?" "Yêu cầu?" Giản Nhẫn cười, "Không có, tôi chỉ là tới xem xem cô có sao hay không." "Vậy. . . . . . Cám ơn anh." Mộc Tiểu Mễ từ từ ngồi dậy, hai chân gấp lại. Vùi đầu đi đó, nhỏ giọng khóc thút thít, "Tôi. . . . . . Còn tưởng mình xong đời, tôi. . . . . . Không biết nên làm sao sống nữa. . . . . . Ô. . . . . ." "Mộc tiểu thư? Cô có biết võ thuật không?" "Võ thuật?" Mộc Tiểu Mễ có chút kinh ngạc. "Tôi có một võ quán, đang muốn tuyển dụng một nữ quản lý, nếu hiểu biết chút, cô có thể đi làm trợ giáo." "Tôi. . . . . . Không biết." "Vậy cũng không sao, có thể theo học một chút căn bản, tới chỗ của tôi làm việc, tạm thời có một chỗ dung thân." "Thật không?" Mộc Tiểu Mễ mắt sáng lên xinh đẹp. "Dĩ nhiên." "Cám ơn anh! Thật rất cám ơn anh!" Mộc Tiểu Mễ nhảy xuống giường, chân trần đi vào phòng bên cạnh phòng bếp, "Uống ly cà phê được không? Tay nghề pha coffee của tôi tương đối tốt nha." "Được." Nhìn chòng chọc bóng lưng của cô, Giản Nhẫn cười phải âm trầm. Không biết võ thuật? Muốn giả mạo Tiểu Mễ cũng không được chuyên nghiệp rồi. Cũng may nhờ lúc anh thông qua công ty thám tử kiếm Tiểu Mễ, cất giữ bí mật duy nhất chính là Tiểu Mễ từ nhỏ tập võ. Thế nhưng người phụ nữ này giả mạo Tiểu Mễ tiếp cận anh, rốt cuộc là vì cái gì? Ở trong đại sảnh Mạc Tiểu Mễ đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ khuya, Giản Nhẫn vẫn chưa về nhà. Làm người ta tức giận Nhất chính là điện thoại di động của anh lại tắt máy, mà cô thì ngày mai sẽ phải. . . . . . "Tiểu Cầu, biết Giản Nhẫn ở đâu không?" Mạc Tiểu Mễ gọi điện thoại tìm Tiểu Cầu. "A, chị dâu. . . . . .Anh hai anh ấy. . . . . . anh ấy. . . . . ." "Anh ấy thế nào?" Nghe giọng của Tiểu Cầu kỳ quái, Mạc Tiểu Mễ đột nhiên cảnh giác, "Có phải hay không lại xảy ra chuyện? Anh ấy đang ở đâu? Có nguy hiểm hay không?" "Ai chà, chị dâu, anh hai nhiều anh em bảo vệ như vậy, không có chuyện gì đâu, chị cứ yên tâm đi." "Vậy anh ấy bây giờ đang ở đâu?" Tiểu Cầu càng nóng lòng muốn cho qua, Mạc Tiểu Mễ ngược lại càng lo lắng, hỏi thật kỹ càng. "Cái này. . . . . . Ách. . . . . . Cái đó. . . . . ." "Anh ấy rốt cuộc ở nơi nào? !" "Anh ấy. . . . . . Anh ấy đang ở trong khách sạn." Tiểu Cầu cúi đầu ủ rũ trả lời, trời mới biết chuyện gì xảy ra, đại ca vào phòng đó, ước chừng hơn tám tiếng rồi vẫn chưa ra. Chẵng lẽ anh hai là phát hiện cô Mộc Tiểu Mễ này mới là tiểu thiên sứ thật, nhất thời nổi lên thú tính, thật sự "Lấy thân báo đáp" sao? Thật là, anh hai, làm sao anh có thể! Thái độ của Tiểu Cầu quái lạ, khiến Mạc Tiểu Mễ thật sự không cách nào yên tâm, liền cúp điện thoại, lấy áo khoác nhanh chóng đi ra đại sảnh. Một tên tiểu đệ đi theo ra ngoài, "Chị dâu, để tôi lái xe." Mới vừa lên xe, điện thoại di động vang lên. "A lô? Tôi là Mạc Tiểu Mễ." "Mạc tỷ tỷ, ta là Tiểu Đao!" Giọng nói đặc thù của thiếu niên vang lên. "Tiểu Đao? Sao trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi?" Mạc Tiểu Mễ mỉm cười hỏi. Kể từ khi cô chuyển vào trong biệt thự của Giản Nhẫn, Diệp Tiểu Đao là khách quen trong biệt thự, còn thường uy hiếp Giản Nhẫn, nếu như anh đối với Mạc tỷ tỷ bất trung, liền lập tức đem Mạc tỷ tỷ đoạt lấy . "Mạc tỷ tỷ, anh Nhẫn về nhà chưa?" Diệp Tiểu Đao chần chờ hỏi. "Chưa về. Sao vậy?" "Cái này. . . . . . Thật ra thì em hơi do dự, không biết có nên nói với chị hay không, ách. . . . . . Mạc tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần không được tức giận nha, phải thật bình tĩnh." "Chị tuyệt đối bình tĩnh, có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng." Trong lòng của Mạc Tiểu Mễ bắt đầu dâng lên nỗi bất an. "Lúc tan học hôm nay em thấy anh Nhẫn vào trong một khách sạn, nghe anh Tiểu Cầu nói, trước kia anh Nhẫn thường ở chỗ này. . . . . . Cùng người phụ nữ khác qua đêm." Mạc Tiểu Mễ không lên tiếng, tay nhỏ bé siết chặt điện thoại di động. "Em cảm thấy rất khả nghi, nên cùng đi vào, bởi vì cảnh vệ cũng biết em quen biết anh Nhẫn, cho nên. . . . . .Anh ấy thật sự vào phòng của một người phụ nữ, hơn nữa thật lâu cũng không thấy đi ra! Em thật lo lắng!" Diệp Tiểu Đao nói khẩn trương, "Mạc tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần đừng tức giận, có lẽ là anh Nhẫn nhất thời hồ đồ, ách. . . . . . Đàn ông chính là như vậy á..., đôi lúc cũng sẽ phạm phải một chút sai lầm thường của đàn ông." "Chị hiểu rõ rồi, cám ơn em, Tiểu Đao. Khuya lắm rồi, em về nghỉ ngơi đi." Mạc Tiểu Mễ cúp điện thoại, nhắm hai mắt lại, trước mắt một mảnh tăm tối. "Chị dâu, đã đến nơi." Tiểu đệ lái xe chậm rãi dừng xe lại. Mạc Tiểu Mễ đẩy cửa xe ra, từ từ xuống xe, đứng trên mặt đất cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một chút, bầu trời đêm ở thành thị mãi mãi là như vậy mơ hồ không rõ ràng, ánh đèn chói lóa tất cả, không thể nào nhìn thấy sao được. Giản Nhẫn, em đã từng biết rõ anh sao? Đi tới trước cửa phong ngủ của Mộc Tiểu Mễ, Mạc Tiểu Mễ hít một hơi thật sâu, sau đó mới giơ tay gõ cửa. "Ai đó?" Bên trong cửa truyền tới giọng nói của một cô gái mềm mại đáng yêu nghe rất cảm động. "Mạc Tiểu Mễ, tôi tới tìm Giản Nhẫn." "À, mời vào." Cô gái ra mở của mặc một bộ áo ngủ vô cùng hấp dẫn, mời Mạc Tiểu Mễ đi vào, "Xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì? Anh ấy đã đi ngủ." Tiếng nói của cô nghe mềm mại yếu ớt , gương mặt đỏ hồng, giống như vừa mới cũng người yêu trãi qua một trận mây mưa phong tình. Mạc Tiểu Mễ đi vào phòng ngủ, quả nhiên Giản Nhẫn đang xốc xếch nằm trên giường ngủ, trên cổ còn lưu dấu môi son đỏ tươi . Sắc mặt cô đột biến, gần như không thở được. Ở sau lưng cô Mộc Tiểu Mễ ôm cánh tay đứng nhìn, khóe miệng loáng thoáng lộ nụ cười châm biếm. Mạc Tiểu Mễ bất ngờ hất chăn ra, toàn thân Giản Nhẫn chỉ mặc độc nhất chiếc quần nhỏ, cô đạp anh một đạp, "Heo! Tỉnh cho tôi!" Giản Nhẫn lại chỉ ừ một tiếng, tiếp tục xoay bả vai thở ra một ngủ tiếp. "Ai cha, vị tiểu thư này, cô đang làm cái gì vậy?" Mộc Tiểu Mễ cuống quít tiến lên ngăn cản, lại bị Mạc Tiểu Mễ hất ra, thân thể mảnh mai hoảng hốt té nhào trên mặt đất. Mạc Tiểu Mễ dứt khoát nhảy lên trên giường, trên ngực anh hung hăng đạp, "Heo! Ngủ tiếp tôi liền giẫm chết anh! Giẫm chết anh giẫm chết anh giẫm chết anh!" "Hả. . . . . ." Giản Nhẫn không thể chịu được đau đớn rốt cuộc mở mắt ra, vẫn như cũ Mạc Tiểu Mễ hướng trên người của anh đạp mạnh, "Cục cưng bé nhỏ, em lại thích chơi trò SM sao?" "SM? Anh xem ra muốn nhắc nhở tôi." Mạc Tiểu Mễ hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống giường, nhặt quần Giản Nhẫn trên mặt đất, rút dây lưng, dây lưng vừa kéo ra, thanh âm phát ra vang dội, "Giản Nhẫn, anh chịu chết đi!" Thấy Mộc Tiểu Mễ trên đất, Giản Nhẫn rốt cuộc mới tỉnh táo lại, nhìn lại Mạc Tiểu Mễ bộ dáng như Sư Tử Hà Đông, nhanh chống lấy chăn đắp lên trên thân mình, "Em yêu, bảo bối thân yêu, nếu như có thể giúp em hả giận liền đánh đi." Dây lưng nặng nề rơi vào trên chăn, phát ra tiếng trầm vang, sau khi đánh vài chục cái, nước mắt Mạc Tiểu Mễ lăn xuống , cô vứt dây lưng, cắn răng nghiện lợi lại đạp một cái vào chăn, "Giản Nhẫn, anh mạnh khỏe! Anh thật tốt!" Cô xoay người đi ra ngoài, Giản Nhẫn từ trong chăn chui đi ra, vội vàng cùng đi ra ngoài, kết quả vửa ra khởi cửa gặp phải Tiểu Cầu chạy tới, "Tiểu Cầu, nhanh lên một chút ngăn cô ấy lại! Đây là một hiểu lầm!" Đáng tiếc Tiểu Cầu không phải là đối thủ của Mạc Tiểu Mễ, bị Mạc Tiểu Mễ ném qua vai một cái liền té xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nhanh như gió chạy ra khỏi khách sạn. "Anh hai. . . . . ." Tiểu Cầu đáng thương nhìn Giản Nhẫn. "Đuổi theo cô ấy, đừng để cho cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Giản Nhẫn phân phó nói. "Dạ!" Tiểu Cầu vội vàng bò dậy, đuổi theo. Giản Nhẫn quay lại gian phòng, từ từ nhặt y phục trên sàn nhà lên, thong thả ung dung mặc vào, tiếp đó cầm cây súng phủi ít bụi bẩn, từ từ ngồi vào ghế sa lon, nhìn Mộc Tiểu Mễ vẫn như cũ co rúc ở góc tường, thở dài, "Tại sao bỏ thuốc trong cà phê?" "Anh nói gì tôi không hiểu?" Mộc Tiểu Mễ chột dạ liếc anh một cái. "Người nào chỉ điểm cho cô?" Giản Nhẫn ép hỏi. Mộc Tiểu Mễ càng thêm sợ cúi đầu thật thấp. Giản Nhẫn từ từ đi tới trước mặt cô, nắm cằm cô, nâng mặt của cô lên, chậc chậc hai tiếng, "Dáng dấp thật là đẹp. Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ yếu lòng, cho dù cô không phải giả mạo ‘ Tiểu Mễ ’ tới tìm ta. Rất đáng tiếc cho dù hạ độc, ta cũng không có làm gì cô đúng không? Để cho cô chụp ảnh thất bại, thật tiếc nuối." Ánh mắt Mộc Tiểu Mễ phát ra ánh sáng tà ác, "Là bởi vì anh không được? Không nghĩ tới Giản lão đại tiếng tăm lừng lẫy trên thực tế lại bất lực!" Giản Nhẫn cười ha ha, "Đừng tưởng rằng phép khích tướng hữu dụng đối với ta, đây chẳng qua là trò đùa vặt vãnh." Bổng nhiên, ánh mắt của anh chuyển sang nghiêm túc, bàn tay trượt xuống phía dưới bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Mộc Tiểu Mễ, "Nói thật cho ta biết, người nào chỉ điểm cho cô? Mục đích là gì?" Mộc Tiểu Mễ cười một tiếng, nhưng thanh âm có chút gấp gáp, "Anh Giản, tôi là Tiểu Mễ, nào có mục gì. Tôi cũng chỉ là yêu anh thôi." "Là Hồ Thiên Tuệ." Giản Nhẫn buông tay ra, lui về phía sau. Mộc Tiểu Mễ thất sắc cả kinh. "Ta sẽ không làm gì cô, cô trở về nói với Hồ Thiên Tuệ, muốn phá hoại tình cảm của ta với Tiểu Mễ là không thể nào. Nếu như cô ta còn muốn sống thấy mặt trời ngày mai, cũng đừng bao giờ giở trò lần thứ hai." Một chiếc phi đao nhanh như chớp phóng về phía bên cạnh cổ Mộc Tiểu Mễ, phi đao lướt qua, một chùm tóc dài rơi trên sàn nhà. "Nếu như có lần sau, rơi xuống sẽ là đầu của cô." Giản Nhẫn nói chậm rãi, ánh mắt sắc như dao. Mục Tiểu Mễ nơm nớp lo sợ nhặt lên tóc bị cắt của mình, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Thật là đáng sợ! Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ! Tại sao cô ban đầu lại ngu đến mức chỉ vì 50 vạn lại tới giả mạo làm người thứ ba? Cô cũng không cần gặp người đàn ông này! Từ trong túi áo Giản Nhẫn lấy ra một điếu thuốc, đốt, hút hai cái, sau đó gọi tới một tiểu đệ, "An bài xong xuôi, đem Hồ thị giết." "Anh hai?" Tiểu đệ có chút ngạc nhiên, dù sao trước nay với Hồ thị vẫn còn có chút giao tình. "Đem bọn họ nhổ sạch tận gốc, tuyệt không cho có cơ hội chuyển mình, hiểu chưa?" Giản Nhẫn hung hăng hút một hơi thuốc nói. "Dạ!" Tiểu đệ không hỏi thêm nữa, anh hai làm việc chắc chắn có đạo lý của anh. Giản Nhẫn thở dài. Hồ Thiên Tuệ, là cô chọc tôi trước, nên biết trước có hậu quả ngày hôm này. Hồ Thiên Tuệ cũng biết cá tính của anh, nên không sử dụng thủ đoạn hạ lưu bắt cóc Tiểu Mễ uy hiếp anh, đại khái cũng không muốn bị anh vạch mặt. Nhưng lần này âm mưu thất bại, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Hồ Thiên Tuệ tuyệt đối là con rắn độc không đạt được mục đích không bỏ qua, không nhổ hết răng độc của cô ta là tuyệt đối không được. Vì an toàn của Tiểu Mễ, anh cái gì cũng làm được. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ người nào gây bất lợi đối với Tiểu Mễ. Tuyệt không cho phép! Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, truyền đến tiếng cầu cứu của Tiểu Cầu vừa khẩn trương cừa bất an. "Anh hai, không xong! Chị dâu rời nhà đi rồi!" "Vậy cứ để cho cô ấy đi, nếu bớt giận cũng tốt." Giản Nhẫn cười, vừa nghĩ cô thật sự chơi trò cầm dây lưng quất chính mình, liền không nhịn được cười. Ừ, không hổ là phụ nữ của Giản đại ca anh, đủ khí thế! "Nhưng là. . . . . . Nhưng là cô ấy phải đi nước Đức!" "Hả?" Giản Nhẫn kinh ngạc. Cái gì..., trốn thật đúng là xa. "Đại ca, đại tẩu ngày mai sẽ đi Đức rồi, hơn nữa đi lần này chính là hai năm đó, anh mau nghĩ cách, làm cho cô không đi mới được." "Làm cách nào để cô ấy không đi đây?" Giản Nhẫn khẽ mỉm cười, "Cô có tự do của cô. Chỉ là đi Đức, không phải đi lên tận mặt trăng, hai năm càng không phải là cả đời!" "Anh hai quả nhiên là anh hai." Tiểu Cầu phát ra một tiếng thán phục.
|
Chương mười
Nước Đức khí trời bốn mùa rõ ràng, nhớ lúc mới vừa tới đây còn là mùa xuân tươi mát, chỉ chốc lát sau đã đầu mùa hè rồi. Khí trời nóng lên, bồ công anh xung quanh nhà đều đã bừng nở, những hạt nhỏ theo gió tung bay khắp nơi. Gió nhẹ ân cần cuốn lấy các loại phấn hoa phát tán xung quanh, phấn hoa mỗi ngày dính đầy cửa sổ, sườn xe, còn dính đầy mắt Mạc Tiểu Mễ cả trong lỗ mũi, làm cho cô vốn dị ứng phấn hoa, cả ngày lẫn đêm cứ chảy nước mắt mơ mơ màng màng, nhảy mũi liên tục. Mạc Tiểu Mễ ở gần một thành phố nhỏ, cả vùng đất chỉ có một thành phố lớn, rất nhiều tòa cao ốc giống như những chiếc hộp đồ chơi tại trung tâm thành phố. Vào trong thành phố, đi một chuyến dạo quanh là có thể mua được toàn bộ nhu yếu phẩm cần thiết hằng ngày, vừa tiết kiệm thời gian, cũng rất tiện lợi. Nơi cư trú của Mạc Tiểu Mễ là một cái nhà đáng yêu đỉnh nhọn nhỏ nhắn, nằm tà tà trên sườn núi, ngoài cô ra ở đây có thêm ba bốn nhà làm hàng xóm xung quanh lâu lâu nói câu "Hello" chào hỏi - bởi vì tất cả mọi người ai cũng vội vàng, ngày thường cũng không gặp mặt, mỗi lần gặp được thì cũng "Hello" một tiếng rồi thôi. Từ trong nhà cô nhìn hướng ra cửa, có thể thấy đồng cỏ trải dài tận chân trời, cón có thể thấy vài con ngựa ưu nhàn gặm cỏ, còn có cả dê và bò. Mạc Tiểu Mễ gọi điện thoại cho ba, nói tình hình bên này, ba cô bùi ngùi nói: "Nói vậy, con thực chất là ở vùng nông thôn." Mạc Tiểu Mễ gật đầu khoái trá, lấy một miếng trái cây bỏ vào trong miệng nhai, cô bây giờ, mỗi ngày đều có thể hít thở không khí mát mẻ mà ở Đài Bắc tuyệt đối không thể có được, đồng cỏ bát ngát tuyệt đẹp Đài Bắc không thể nào đẹp bằng, cho nên cô rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại của mình. Trên thực tế, cô cũng tương đối vui vẻ, công việc đi vào quỹ đạo rất nhanh, chướng ngại ngôn ngữ mấy tháng sau cũng từ từ được khắc phục. Trừ ban đêm có lúc một mình khó ngủ, cô sẽ nghĩ đến người kia. Cái con người bá đạo đó, đưa cho cô một chiếc nhẫn ấn tượng, một đôi giày thủy tinh tuyệt đẹp, cho dù bị thương cũng muốn ôm cô. Nhưng là vừa nghĩ tới anh không biết tiết chế nửa người dưới của mình, Mạc Tiểu Mễ liền hận nghiến răng nghiến lợi, cũng mạnh mẽ đè nén xuống khát vọng muốn gọi điện cho anh, cự tuyệt nghe điện thoại của anh, thề đời này cũng không muốn để ý tới anh nửa. "Leng keng! Leng keng! Leng keng!" Tiếng chuông cửa vang lên, Mạc Tiểu Mễ tức giận ôm lấy gối che đầu mình, nhưng là tiếng chuông vẫn như cũ điên cuồng kêu không dứt. Đáng ghét! Người nào không biết lựa thồi điểm như vậy? Ở Đức, không hẹn trước, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tới nhà người khác. Huống chi hôm nay là thứ bảy, Mạc Tiểu Mễ ngày hôm qua được đồng nghiệp mời ra ngoài du lịch cả ngày mệt mỏi, tính ngủ nướng, đến trưa mới rời giường, bữa sáng cùng bửa trưa cùng ăn một thể. Lúc trước cô vẫn bận cố gắng thích ứng hoàn cảnh, bận thích ứng với quá trình làm việc ở công ty, rồi còn tham gia lớp tu nghiệp ngôn ngữ, loay hoay muốn kiệt sức, bây giờ cuối cùng chấm dứt, tất cả đều vào quỹ đạo, cô muốn nghỉ ngơi một chút. "Leng keng! Leng keng! Leng keng!" Chuông cửa tiếp tục cuồng vang lên, muốn làm cho ngay cả người kiên nhẫn nhất cũng muốn quát lên. Mạc Tiểu Mễ lầm bầm lầu bầu xuống giường, khoác áo ngủ thật to, muốn cho người tới nhìn thấy cô đang buồn ngủ, tốt nhất có thể biết điều lập tức rời đi. Ngáp một cái thật to, Mạc Tiểu Mễ mở cửa ra một cái thật mạnh. "Hello!" Thấy cửa mở ra, người tới lập tức nâng khuôn mặt tươi cười thật lớn lên, một người đàn ông khoát một chiếc áo vải bông hiếm thấy, không cài lại ba nút nút áo trên cùng, bày ra một lòng ngực ngăm đen mà rắn chắc, anh nhàn nhả dựa vào tường, cười so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn rực rỡ hơn. Mạc Tiểu Mễ ngây người. Giản.. Nhẫn? ! Mạc Tiểu Mễ nhanh chóng lui về phía sau, dùng sức đóng cửa. "A a a! Đau quá!" Tiếng kêu gào cũng theo đó vang lên. Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc cúi đầu, mới phát hiện tên ngu ngốc kia đã chận trước một cái chân vào trong cửa, cửa kẹp mắt cá chân của anh. Cô vừa tức vừa giận kéo cửa ra, đứng ngăn ở trước cửa, căm tức nhìn cái người từ trên trời rớt xuống này, "Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?" "Ai chà, cục cưng bé nhỏ, em vẫn còn tức giận sao? Anh chính là vượt ngàn dặm tìm vợ à." Người đàn ông cao lớn khôi ngô làm biểu tình khổ sở, còn dùng tay lau khóe mắt. Đáng tiếc khóe mắt anh hiện lên chỉ có ý cười, hơn nữa còn là cười giảo hoạt vui sướng. "Vậy thì thật xin lỗi, bản thân còn chưa cưới chồng." Mạc Tiểu Mễ vẻ mặt bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đưa tay hất chân của anh, sau đó một chân đạp anh ra ngoài cửa, nhanh chóng đóng cửa lại. Khốn kiếp! Ngu ngốc! Tại sao có thể xuất hiện như vậy ở trước mặt cô chứ? Bộ nghĩ trái tim của cô là làm bằng sắt chắc? Mạc Tiểu Mễ lại chui vào giường, kéo chăn mỏng che kín mặt, tim lại nhảy thình thịch không ngừng. Lật qua, rồi lật lại. Lại tiếp tục lật qua, lật lại. Mạc Tiểu Mễ biết mình không ngủ được nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đi vào phòng tắm tắm nước nóng, xem thời gian cũng gần đến trưa, liền vào phòng bếp chuẩn bị một bữa trưa đơn giản, nhưng trứng luộc đã đưa đến miệng, cô lại không hiểu sao ăn không vô. Cái tên kia. . . . . . Chẳng lẽ mới vừa xuống máy bay liền vội vã chạy tới đây? Ngoài cửa không có động tĩnh, Mạc Tiểu Mễ có chút hoảng hốt chạy ra cửa, từ cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa ngó ra ngoài, không thấy bóng dáng ai. Lòng cô chợt lạnh, vội vàng mở cửa ra, kết quả một vật nặng từ phía sau ngã tới, nặng nề đè lên chân cô. Xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, Giản Nhẫn nâng lên khuôn mặt tươi cười có chút mệt mỏi, "Hello, cục cưng bé nhỏ." "Đi vào." Mạc Tiểu Mễ gọn gàng ra lệnh. "Hả ? Được!" Giản Nhẫn tinh thần lập tức tăng gấp trăm lần, từ trên mặt đất nhảy lên, hận không giống như thỏ nhảy vào trong nhà. "Đi tắm." Mạc Tiểu Mễ thấy anh đầu đầy bụi đất, nói vậy xem ra thật sự là máy bay vừa hạ cánh liền chạy tới cái thị trấn nhỏ này. "Được!" Giản Nhẫn muốn gì được đó, đi vào phòng tắm, "Bảo bối, có bàn chãi đánh răng mới hay không?" "Không có." "Vậy anh dùng của em." "Anh dám!" "Chúng ta cũng đã cả người hợp nhất, làm gì còn phân biệt lẫn nhau?" Giản Nhẫn làm thật cầm lên bàn chãi đánh răng cô đang dùng, bị Mạc Tiểu Mễ xông tới đoạt lấy. "Ngu ngốc, em đi mua cho anh." "Vậy thuận tiện mua vài cái bao cao su luôn đi." "Bao cao su. . . . . . trong cái đầu anh chỉ có mấy loại ý nghĩ hạ lưu này sao? Ngu ngốc!" Đạp anh một đạp, Mạc Tiểu Mễ mặt đỏ hồng tim đập mạnh trốn xuống lâu. Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, cho nên Mạc Tiểu Mễ trở về rất nhanh. Lúc cô đẩy cửa vào nhà, Giản Nhẫn mới vừa tắm xong cũng đang từ phòng tắm đi ra, anh chỉ quấn bên hông một cái khăn lông lớn, phơi bày đường cong thân thể cùng với bắp thịt rắn chắc, ẩn chứa sức lực rất lớn, không giống như kiểu vẻ đẹp ẻo lả khó coi của mấy người hay khoe khoang khác. Lòng của Mạc Tiểu Mễ đột nhiên trầm xuống, dục vọng ở hạ thân lại ngu xuẩn nổi lên xôn xao, cô còn nhớ rõ cảm giác đụng chạm của đầu ngón tay bền chắc vào da thịt . . . . . . "Tiểu Mễ." Giản Nhẫn thâm tình gọi cô. Giọng khàn khàn, mang theo nồng đậm ham muốn, tựa như thân mật rỉ trong lúcvui vẻ tột cùng lúc. Mạc Tiểu Mễ miệng có chút khô, cô rốt cuộc hiểu rõ phụ nữ thật ra cũng có ham muốn dục vọng . Thâm tình của Giản Nhẫn không cách nào duy trì được ba phút, cười một tiếng quỷ quyệt, "Thế nào? Rất thích ngắm thân thể anh sao?" "Chỉ bằng anh? Ở nước Đức tùy tiện cầm một người ngắm so với anh còn đẹp hơn." Mạc Tiểu Mễ cúi đầu che giấu, đem bàn chãi đánh răng ném cho anh, chuẩn bị lách mình né ra, lại bị Giản Nhẫn một phát bắt được. Mạc Tiểu Mễ vốn định đẩy anh ra, lúc tay chạm vào lồng ngực bóng loáng của anh lại đột nhiên rút về, ánh mắt câu hồn của anh nhìn chòng chọc cô, sau đó đem mặt Mạc Tiểu Mễ nâng lên, đôi môi đặt lên —— "A, thật là đau! Em đá anh thật! Đây là nguồn gốc hạnh phúc ‘giống nòi ’đời sau của anh a!" Bị đá trung sinh mạng đàn ông anh đau đớn cúi người xuống. Mạc Tiểu Mễ lập tức lui về phía sau ba thước, "Giản Nhẫn, nếu như anh còn muốn sống đi ra khỏi nhà này, anh tốt nhất thành thật một chút." "Chậc chậc, khẩu thị tâm phi, khẩu thị tâm phi! Thật ra thì em cũng rất muốn đúng không? Nếu không mặt sẽ không đỏ như vậy. Chậc chậc, phụ nữ thật thích khẩu thị tâm phi." Giản Nhẫn không sợ chết đi lên trước lần nữa, ôm lấy thân thể cô gái run rẩy không ngừng, "Còn tức giận?" "Tức cái gì? Có cái gì phải tức giận?" Giản Nhẫn khẽ mỉm cười, càng thêm ôm chặt cô, đem cằm chống ở trên đầu nho nhỏ của cô, "Chuyện Mộc Tiểu Mễ, đã giải quyết xong. Là người khác cố ý hãm hại." Mạc Tiểu Mễ nhún vai, "Em không quan tâm cô ta." Cho dù cô mù mắt, cũng có thể cảm nhận ra được một màn ở khách sạn là có âm mưu, huống chi cái cô Mộc Tiểu Mễ đó kỹ thuật diễn thật sự dỡ. Chỉ là tính tình của cô nói tới thì tới, lúc ấy đạp Giản Nhẫn mấy đạp cũng đã phát tiết xong tất cả. Chỉ là, để cho cô thất vọng và đau khổ thật sự không phải chuyện này. "Tiểu Cầu nói với em rồi phải không, anh lúc đầu theo đuổi em, là bởi vì đem em trở thành làm ân nhân cứu mạng?" Cái tên Tiểu Cầu miệng rộng đó, sợ Mạc Tiểu Mễ thật đi nước Đức không quay lại, liền tự chủ trương mà đem chuyện Giản Nhẫn vẫn muốn báo ân nói cho Mạc Tiểu Mễ. "Bây giờ còn có người ngu đến mức muốn ‘lấy thân báo đáp’ sao?" Mạc Tiểu Mễ từ trong ngực của anh tránh ra, hỏi ra những điều mà trong thời gian hai năm qua trong lòng mình không cách nào bỏ qua được."E,m cho là mình may mắn, rốt cuộc gặp được một người yêu em thật lòng, một người đàn ông chỉ yêu Mạc Tiểu Mễ. Kết quả ra sao? Chỉ là muốn báo ân. Hàaa...! Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!" "Tiểu Mễ, không. . . . . ." "Em hiểu biết rõ đàn ông các anh trọng đạo nghĩa, nhất là người trong hắc đạo, càng thêm coi trọng cái này, chỉ là, em không mong muốn vậy! Em lại càng không muốn loại báo đáp ân tình này." "Tiểu Mễ!" "Chẳng bằng ngay từ đầu anh nói rõ ràng với em không tốt hơn sao? Như vậy em sẽ không giống một kẻ ngu ngốc chiềm đắm trong đó, còn ngốc nghếch thất thân lại còn mất luốn cả trái tim. Nếu như vậy rồi, không bằng anh cho em mười triệu, chúng ta vì vậy cắt đức quan hệ, cũng đừng đem em thành đứa ngốc mà đùa giỡn." "Mạc Tiểu Mễ!" Giản Nhẫn nổi giận gầm lên một tiếng, một tay bắt lấy cô kéo vào trong ngực, bàn tay nắm cái cằm xinh xắn của cô nâng lên, "Nói suy nghĩ bản thân đủ chưa?" "Chưa đủ chưa đủ chưa đủ! Em cho enh biết, em sẽ không yêu anh! Một người ngu xuẩn lại ngây thơ còn khốn kiếp không chịu nổi, lúc đó em lựa chọn anh, chẳng qua là vì muốn quên Ân Trần, hiện tại thì tốt rồi, đối với Ân Trần đã không sao sao nữa rồi, cho nên cũng không cần anh nữa! Chúng ta tốt nhất chia tay đi!" Mạc Tiểu Mễ cặp mắt trợn to, không chút nào yếu thế hét lại với anh, càng thêm giãy giụa muốn lấy xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, càng lo lắng càng lấy ra không được, ngón tay còn bị tróc một lớp da. Giản Nhẫn cắn tay cô một cái, cô sợ hết hồn. "Em lại hồ đồ nửa, anh lập tức ăn em sạch sẽ!" "Anh dám!" "Không tin em cứ thử một chút!" Ánh mắt Giản Nhẫn bốc hỏa, hiển nhiên là nổi giận. Bị lửa giận của anh chấn trụ, Mạc Tiểu Mễ có chút nổi giận trừng lại anh. "Cắt đức quan hệ? Em muốn cắt đức quan hệ với ai? Anh cho em biết, anh với em cả đời cũng không đứt được! Mắng anh là ngu ngốc, anh xem em mới thật sự là đầu một đống đậu hũ, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi có biết hay không? Em cho rằng anh Giiản Nhẫn đại ca là ai? Cái loại suy nghĩ cổ hủ vì báo ân sẽ phải lấy thân báo đáp ngu ngốc vậy sao? Nếu như không phải là thật lòng yêu em, anh sẽ không đi làm những chuyện ngu si kia! Anh sẽ trực tiếp ôm em lên giường, sau đó buộc chặt ở đó, để cho em cả đời cũng đừng nghĩ thoát khỏi anh." Trực tiếp ôm lên giường, buộc chặt ở đó cả đời? Thật giống chuyện mà người đàn ông này sẽ lắm. Mạc Tiểu Mễ có chút sợ nhìn anh. Nhìn cô lộ ra vẻ mặt đáng thương hiếm có, giống như một chú cún con làm người ta phải yêu mến, làm Giản Nhẫn cười lớn không ngừng, bàn tay thô ráp vuốt vuốt tóc của cô, dùng giọng tràn đầy cưng chiều nói: "Rõ ràng là một người phụ nữ vừa kiên cường vừa thông minh như vậy, tại sao vừa gặp chuyện tình cảm liền dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt ? Hay là bởi vì quá quan tâm anh?" "Con quỷ quan tâm anh!" "Con quỷ đáng yêu này sao, anh nhất định ôm em vĩnh viễn không thả." Anh lại lộ ra nụ cười lưu manh. Mạc Tiểu Mễ sắc mặt nghiêp túc, "Được rồi, em tin tưởng anh yêu em . Nhưng về sau anh có phạm phải ‘lỗi mà đàn ông đều sẽ phạm phải’ không? Hơn nữa người đàn ông giống như anh đẹp trai, lại có tiền, anh không đi trêu chọc người khác, người khác cũng sẽ tới dây dưa với anh. Nhưng là em không muốn cùng người khác chia sẻ người đàn ông của mình, em mà phát điên lên có thể sẽ nghĩ đến chuyện giết người đấy!" "Mạng của anh cho em." Giản Nhẫn lập tức không chút do dự trả lời, "Nếu như mà anh có một lần bên ngoài, em có thể xử trí anh tùy ý." "Em không muốn làm bình dấm chua khiến người ta ghét, chúng ta chia tay thì tốt hơn. Nếu không tiếp tục như vậy, anh sớm muộn gì cũng sẽ chán ngán em." "Em không ghen mới khiến anh tức giận, như vậy chẳng phải em tuyệt không quan tâm anh. Em ghen liền chứng minh em yêu anh, anh cao hứng còn không kịp." "Vậy sao?" Mạc Tiểu Mễ nâng lên khóe mắt liếc anh một cái. Giản Nhẫn cảm giác hạ thân mình lập tức bốc cháy, người con gái này phong tình nâng lên khóe mắt thật sự mê người, cô về sau nhất định sẽ trở thành báu vật làm anh càng ngày càng điên cuồng mê luyến. Ừ thì, cô đã sớm trở thành người phụ nữ có sức quyến rũ nhất trong mắt anh. "Dĩ nhiên! Anh thích em cầm lấy dây lưng nhẹ nhàng đánh vào người anh." "Anh có bệnh à?" Mạc Tiểu Mễ lườm anh một cái. "Ừ, có bệnh. Bệnh tương tư thời kỳ chót. Bệnh là do Tiểu Hiệp Nữ Mạc Tiểu Mễ gay ra, thuốc giải cũng là thiên sứ nhỏ Mạc Tiểu Mễ." "Ngu ngốc!" "Tiểu Mễ. . . . . ." Giản Nhẫn thâm tình khẽ gọi khẩn thiết. Không khí trở nên mập mờ, không trung cũng tựa hồ đã nổi lên bong bóng phấn hồng. "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Đang lúc Giản Nhẫn chuẩn bị cúi đầu hôn thì Mạc Tiểu Mễ chợt cất tiếng cười to, đẩy Giản Nhẫn ra, chỉ vào mũi của anh tiếp tục cười không dứt. "Ha ha ha. . . . . . Anh thật dễ lừa! Ngu ngốc chính hiệu, Đại Ngốc Nghếch! Như vậy liền bị em lừa rồi !" Giản Nhẫn không hiểu nhìn cô, gãi gãi đầu khó hiểu, đừng nói cô gái nhỏ này chịu kích thích quá độ phát điên rồi nha? Mạc Tiểu Mễ cười đến nổi té trên ghế sa lon, lăn qua lăn lại mất một lúc, mới ôm bụng thở dốc nói: "Anh thật coi em là loại phụ nữ nhỏ mọn phư vậy sao? Phụ nữ nhỏ mọn ở chung một chỗ với anh, sớm muộn gì cũng sẽ bị tức chết, hù chết, buồn chết. Thật ra thì Tiểu Cầu đã giải thích cho em nghe rồi, em đã sớm không còn giận nữa. Em dĩ nhiên cũng biết anh không phải sẽ vì báo ân mà ở cùng một người như em không thùy mị, tính tình lại không tốt, cho nên không gọi điện thoại cho anh, không liên lạc với anh, cũng chỉ là vì trừng phạt anh một chút, hừ! Ai biểu anh không thành thật khai báo với em? !" Giản Nhẫn miệng há hốc, ngạc nhiên. Mạc Tiểu Mễ tiếp tục cười, như trẻ con thực hiện được quỷ kế. Giản Nhẫn chợt quát to một tiếng, lập tức áp lên người cô, Mạc Tiểu Mễ thét chói tai cố đẩy anh ra, cuối cùng tiếng thét chói tai lại trở thành tiếng thở dốc. Tâm tình lên cao tới cực điểm, không khí tựa hồ cũng bị thiêu đốt. Hai người quần áo xốc xếch ở trên ghế sofa giống như dã thú dây dưa vặn vẹo, mỗi một hình ảnh lướt quá, là thân thể của một người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh cùng một thân thể người phụ nữ nhu xinh đẹp cũng hợp nhất hoàn toàn, hiện ra một bức tranh làm cho người ta đỏ mặt. Đã lâu chưa giao hợp, mặc dù vẫn có chút đau đớn cùng khó chịu, Mạc Tiểu Mễ cuối cùng vẫn bị sự va chạm mạnh mẽ cùng cọ sát lẫn nhau mang đến đỉnh cao dục vọng. "Cô vợ bé nhỏ, xem anh như thế nào trừng phạt em!" Thanh âm Giản Nhẫn thô ráp gầm nhẹ, mới vừa lặng xuống thì dục vọng lại nhanh chóng dâng trào , "Lại dám trêu vào anh hai này!" "Ai cha, anh hai, em thật là sợ a, van cầu anh tha cho em đi." Mạc Tiểu Mễ cố ý dùng giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin tha thứ, đảo mắt rồi lại cười thật to, không có một chút bộ dạng sợ. Nhưng khi dục vọng của anh lần nữa thẳng tiến hợp nhất, cô dừng lại cười to, biến thành uyển chuyển cầu xin. Ghê tởm! Cô mệt chết đi được, mà con dã thú này lại tinh lực dồi dào, sớm biết như vậy hành hạ anh lâu thêm một chút. Trong lòng mặc dù oán trách như vậy, nhưng thân thể của cô lại làm trái với ý chí của mình chủ động nghênh hợp, hai cánh tay cũng ôm lấy lưng của anh thật chặt, trên mặt là nự cười ngọt ngào vô cùng.
|
Kết thúc
Một khu nhà cấp cao trên núi Dương Minh. Mẹ Mạc cầm chổi lông gà ở trong đại sảnh cổ kính vòng tới vòng lui, quét quét chổ này, sờ sờ chỗ kia, những đồ cổ này giá trị rất lớn, nhìn một cái cũng biết lai lịch bất phàm, đặt ở trong phòng được tạo hình theo kiểu Trung Quốc thời xưa, thật là hài hòa. Cho đến hoàng hôn, ba Mạc tan sở trở lại, mẹ Mạc mới nhớ tới vẫn chưa chuẩn bị cơm tối, vội vàng đi vào nhà bếp rộng rãi sáng ngời, với gian bếp được thiết kế vô cùng hiện đại. Haizzz, chỉ là nhìn phòng bếp như vậy liền sảng khoái tinh thần rồi, nấu cơm cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ. Buổi tối, bàn ăn lớn có thể chưa mười hai người cùng ngồi ăn chung, nhưng chỉ có hai người ba Mạc cùng mẹ Mạc ăn cơm. Mẹ Mạc đang ăn, chợt thở dài, đặt đũa xuống, sâu kín nhìn ba Mạc. "Sao vậy?" "Ông nói, tôi lúc đầu có phải là làm sai rồi hay không?" mẹ Mạc sầu bi nói."Tôi thật sự không nên đối đãi Tiểu Mễ như vậy, thì ra là A Nhẫn tuyệt không hư, ngược lại là người đàn ông tốt hiếm thấy." Bây giờ thì "Nhẫn gì kia" trong miệng của mẹ Mạc, đã thăng cấp trở thành"A Nhẫn" rồi. Ba Mạc nhún vai một cái. Giản Nhẫn đương nhiên là người đàn ông tốt rồi, nó tặng một tòa biệt thự như vậy cho Mạc gia, mẹ Mạc lúc ấy cơ hồ hạnh phúc đến ngất xỉu. "Không biết Tiểu Mễ ở nước Đức thế nào, nghe nói nó muốn chia tay với A Nhẫn. Vậy phải làm sao bây giờ?" mẹ Mạc càng thêm lo lắng, "Nếu như nó chia tay với A Nhẫn, ông nói A Nhẫn có thể phải lấy lại ngôi biệt thự này hay không?" Bà đều đã khoe với mấy bà bạn chơi cùng của mình, muốn họ về sau thường xuyên đến đây uống trà buổi trưa ! Hơn nữa phòng ốc lớn như vậy, đình viện lại lớn, còn có sân cỏ, hồ bơi, làm tiệc nướng ngoài trời cũng rất lãng mạn a, bà thật không nỡ rời khỏi khu nhà cấp cao này. Bà cho là Giản Nhẫn chỉ là tên côn đồ hắc đạo nhỏ bé, không nghĩ tới nó lại có tiền như vậy ! Hơn nữa một người đàn ông uy nghi như Giản Nhẫn, lại quý gối trước mặt bà, gọi bà một tiếng “Mẹ", lúc đó làm mẹ Mạc rất cảm động. Mẹ Mạc lúc này liền quyết định gả con gái cho người rể hiền này rồi. "Yên tâm đi, Giản Nhẫn là thật lòng yêu con gái bảo bối của chúng ta, sẽ yêu thương nó cả đời, bà cứ an tâm ở đây cả đời đi." ba Mạc bất đắc dĩ nhìn vợ yêu, bà là ham hư vinh một chút, nhưng bản chất là lương thiện. "Nếu như Tiểu Mễ không thương nó, tôi cũng sẽ không làm khó Tiểu Mễ, con cái lớn rồi, nên tự mình làm chủ. Chúng ta làm cha mẹ , vì bọn nó chúc phúc là đủ rồi." mẹ Mạc lau nước mắt, "Nếu như nó với A Nhẫn chia tay, dọn ra thì dọn đi ra thôi." Ba Mạc cười lên, người phụ nữ này, thật là làm cho người ta dở khóc dở cười. Sau buổi cơm tối, mẹ Mạc vẫn còn ưu thương, lo lắng khu nhà cấp cao đã tới tay lại bay mất. Giản Nhẫn rất biết điều từ nước Đức gọi điện thoại về, "Mẹ! Là con!" "A Nhẫn, các con vẫn khỏe chứ?" mẹ Mạc lập tức quan tâm hỏi. "Dạ, rất tốt! Ngày mai con liền mang cô ấy về nhà, lập tức kết hôn. Tiểu Cầu nói hôn lễ cũng đã chuẩn bị xong." "Hả? Tốt như vậy? Muốn kết hôn rồi, thật sự là quá tốt, thật tốt quá! Như vậy mẹ liền yên tâm." Ừ, tòa biệt thự này không bay mất rồi. Mẹ Mạc hưng phấn gọi ba Mạc, cùng ông nghe điện thoại. "Mẹ, mẹ chấp nhận Giản Nhẫn rồi sao?" Mạc Tiểu Mễ lo âu hỏi không biết Đài Loan có xảy ra đại biến gì không. "Dĩ nhiên! Dĩ nhiên! A Nhẫn là một đứa bé ngoan a, con gái ngoan cũng nhanh chút gả cho nó đi, đàn ông tốt nhưng vậy là rất best-seller , không cần chần chờ, nếu không sẽ bị người khác cướp đi đó." mẹ Mạc lao thao dặn dò con gái, một chút cũng không phát hiện thái độ của mình chuyển biến đến 180°. "Mẹ không phản đối nữa là con yên tâm rồi. Mẹ, ngày mai gặp." "Ngày mai gặp." mẹ Mạc cúp điện thoại, quay đầu hướng ba Mạc nói: "Gọi hai thằng anh của Tiểu Mễ cũng trở về nhà giúp một tay đi, dù sao đây cũng là Đại Hỷ Sự đầu tiên trong nhà." "Tốt!" ba Mạc mừng rỡ, hai đưa con trai bị đuổi ra khỏi nhà cũng có thể trở lại, thật là phúc nhờ con gái a, rốt cuộc thì —— Mọi sự đều tốt đẹp, tất cả đều vui vẻ.
|