All In Love (Ngập Tràn Tình Yêu)
|
|
#92 Đầu năm 2008 tôi bị tai nạn giao thông, khi ấy không có cha mẹ bên cạnh, 120 đến bệnh viện tôi đã hôn mê, phải ở trong viện gần nửa năm. Mẹ biết tin vội vàng về. Lúc đó có rất nhiều bạn bè, người thân đến thăm nhưng vì vết thương ở chân quá đau, tâm trạng sa sút nên tôi rất thờ ơ. Khi ấy em trai cũng bay về, nó thủ thỉ, chị, nếu chị không đi được thì em đẩy xe lăn cho chị nhé, đẩy cả đời luôn có được không! Mắt tôi đỏ bừng, biết bao chuyện xúc động hay biết ơn đều từ cậu em nhỏ hơn tôi rất nhiều này dành tặng. Nửa cuối năm 2008 tôi xuất viện. Hôm ấy, mẹ thì thầm với tôi: “Những ngày con nằm viện, hôm nào em con cũng trốn trong phòng khóc một mình.” Tôi nhìn cậu bé mười lăm tuổi nhảy nhót phía trước, thầm cảm ơn trời, cảm ơn vì đã cho tôi kết duyên một đời với nó. Một ngày nào đó của một năm nào đó, nhận được điện thoại quốc tế từ em trai: “Chị ơi, em mơ thấy chị đấy. Mơ được chị phơi chăn nên ngủ ngon dã man.” ( [2] Một sự kiện phát sinh từ tai nạn giao thông xảy ra vào tối 16 tháng 10 năm 2010, tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc, thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, khi một chiếc ô tô Volkswagen Magotan màu đen húc phải hai sinh viên tại 1 ngõ hẹp. Tai nạn khiến cho cô Trần Hiểu Phụng, 20 tuổi, sinh viên từ Thạch Gia Trang bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân còn lại là Trương Kinh Kinh, 19 tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng anh ta phản ứng lại và nói: “Cứ kiện đi nếu dám. Cha tao là Lý Cương”.
Vụ việc gây nên làn sóng phẫn nộ trên các diễn đàn liên mạng của Trung Quốc. Người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là Giám đốc Công An của thành phố Bảo Định. Bốn ngày sau vụ việc, một cuộc thi làm thơ online với đề tài “Ba tao là Lý Cương” đã được tổ chức bởi Piggy Feet Beta, một blogger nổi tiếng ở Trung Quốc. Cuộc thi đã nhận được hơn 6000 bài tham gia, và cụm từ “Ba tao là Lý Cương” đã trở thành câu khẩu hiệu phổ biến trên các diễn đàn internet Trung Quốc. Câu nói cũng được đưa vào các bài hát, trở thành câu cửa miệng có tính châm biếm trên mạng. )
|
Chương 14: Mùa hè thứ hai
Lại một mùa hè, đầu tháng bảy, đi đón em trai (cũng coi như là chuyến du lịch cho năm nay). Gần nửa năm không gặp, cậu em lớn tướng đã nhuộm tóc màu cà phê, tóc nó vốn hơi xoăn xoăn từ nhỏ, giờ kết hợp với kính râm đúng thành một con tắc kè hoa. Thằng nhóc hí ha hí hửng đưa tôi đi chơi khắp nơi, bạn trai cũng đi cùng nhưng hầu như toàn nghịch điện thoại. Mấy lần em trai quay lại nhìn, hỏi tôi: “Chị, anh ta đến để du lịch hay đến để chơi game đấy? Balabala! (vô số từ đồng nghĩa với 'không biết thưởng thức cảnh đẹp' vân vân)” Anh nghe thấy, không buồn ngẩng lên, “Những cảnh này gia xem chán rồi.” (Ngân nga theo giai điệu một bài hát nào đó) Em trai: “Thế anh đến làm gì? Thà đừng bám theo còn hơn!” Bạn trai liếc tôi một cái, “Anh tới thăm vợ.” “...” Em trai xoa xoa tay, “Cái gì anh cũng nói được à! Lạnh chết đi được! Ô, nổi cả da gà này!” Bạn trai vẫn bình tĩnh: “Nổi da gà liên quan gì đến anh. À đúng rồi, thấy facebook em bảo có bạn gái? Công khai như thế không sợ chị em phản đối yêu sớm à?” “...” “Là bạn nữ! Bạn nữ! Anh không nhìn thấy chữ 'tính' à?” “Ồ, hoá ra là có cả 'tính'[1] nữa cơ đấy...” ( [1] Bạn nữ = Nữ tính bằng hữu. Chữ ''tính (性)'' theo nghĩa của em trai là ''giới tính'', còn theo nghĩa là Vi Vũ là ''tình (tình dục)''.) Tôi: “...” Đấy mới là ngày đầu tiên. Mấy ngày sau còn kinh khủng hơn nhiều, không hôm nào là không cãi nhau ỏm tỏi.
|
#94 Ngày về, đâu đâu cũng thấy lịch bay bị hoãn. Trong sân bay, em trai buồn bã nhìn trời qua kính thuỷ tinh: “Máy bay bị hoãn như những thiên thần gãy cánh vậy!” ... Trường nước ngoài của nó học internet trong nước à?
|
#95 Ngày đầu tiên về. Tôi ở nhà với em trai, nghe nó líu ríu nói nguyên một ngày. (Thấy hơi xúc động) Cuối cùng em trai làm nũng: “Chị, tóc em thế này là gọn gàng sạch sẽ lắm rồi, chị đừng bắt em đi cạo trọc nữa nhé, nhé nhé nhé?” Tôi bảo ừ. Nó mắt chữ A mồm chữ O, “... Dễ thế thôi á? Sao trước kia chị bắt em phải năn nỉ bao lâu liền? Khát nước chết đi được!” ... Xúc động biến hết không sót tí nào. Gần tối, em trai bám gót hỏi tối nay ăn cơm ở đâu? Tôi trả lời: “Hôm nay Từ Vi Vũ bảo anh ấy mời.” Em trai nghe vậy cụt hứng, “Sao anh ta phải mời?!” Đúng lúc ấy Từ Vi Vũ đi vào, cười tủm tỉm: “Nếu em chủ động nhiệt tình như thế thì em mời nhé?” Tôi thấy có mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây, vội vàng nói: “Chị mời.” Tối, tôi lái xe đưa cả ba ra ngoài. Em trai ngồi trên xe lải nhải, “Xe chị tôi lái, cơm chị tôi mời, Từ Vi Vũ, anh không thấy xấu hổ à?” Vi Vũ: “Sao phải xấu hỏ? Chúng ta đều là người của chị em hết mà.” “...” Cãi nhau cả một đường.
|
#96 Em trai về nhà là chẳng ngồi yên được bao lâu, không ồn ào muốn đi xem phim thì cũng là đòi đi đá bóng, bơi lội. Một hôm mẹ tôi nói: “Tính tình chị em mày đúng là khác xa nhau. Chả mấy khi mẹ đuổi ra ngoài chơi mà chị mày chịu đi vui vẻ, suốt ngày cứ ru rú trong nhà.” Vi Vũ gật đầu đồng ý: “Thanh Khê rất dịu dàng.” “Đúng đấy, hai chị em nó cứ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.” Rồi mẹ tôi bắt đầu lấy dẫn chứng chứng minh, “Nếu điều khiển TV rơi, con trai nhìn thấy sẽ nhặt lên, để nghiêm chỉnh trên bàn, còn con gái chỉ liếc qua chứ không nhặt, cùng lắm thì nói 'Mẹ, nếu mẹ muốn xem TV thì điều khiển ở đây' rồi chỉ ra chỗ đó.” Tôi... Vi Vũ nhịn cười: “Hình như Thanh Khê... hơi cẩu thả.” Thực ra chỉ là tôi thấy nó già rồi, cứ để nó nằm trên mặt đất là giảm được bao nhiêu phần trăm tỷ lệ rơi hỏng đấy chứ. Tất nhiên số người đồng ý với quan điểm này không nhiều...
|