All In Love (Ngập Tràn Tình Yêu)
|
|
#103 Từ Vi Vũ đi miền Nam còn mẹ tôi về quê. Tối, tôi và em trai ngồi trước bàn ăn. Em: “Chị, vùng Giang Chiết chắc chẳng có ai sống khổ sở như nhà mình đâu nhỉ?” Tôi: “Hở?” Em trai đau đớn: “Sáng chị em mình ăn cháo trắng với dưa chua, trưa cháo trắng với đậu nhự, tối cháo trắng với xì dầu...” Tôi cũng buồn lắm chứ bộ. Không có xe đi lại bất tiện, lại thêm cái thời tiết kinh khủng chẳng muốn ra ngoài. Tất cả đã tạo nên hoàn cảnh hiện giờ. Bài học rút ra: trong nhà luôn luôn phải có một người biết nấu cơm - nếu không những người còn lại sẽ rất khốn khổ. Cuối cùng tôi và em trai không chịu nổi cháo trắng mỳ tôm nữa, hôm sau ra ngoài ăn, tiện mua ít đồ. Lúc chờ xe bus, nắng nóng gần chết chẳng thấy ma nào, đợi mãi mới thấp thoáng một chiếc xe con nghênh ngang đi qua. Em trai: “Chị duỗi chân ra ngoài đi?” Tôi: “...” Em trai: “Ở nước YYY toàn thế.” Tôi: “... Đây là Trung Quốc.” Thò chân ra chỉ có người cười vào mặt cho thôi.
|
#104 Tối, em trai đang nghịch máy tính bỗng chạy ra tí tởn: “Chị, ở Anh có biến động!” Tôi “hmm”. Thấy nó hỉ hửng mãi mới nói: “Em làm sao thế?” Nó vừa xoa tay vừa về chỗ, cười thâm thuý, “Không biết trường em có kéo dài kỳ nghỉ không, ha ha, ha ha...” Tôi gọi nó lại kể: “Vừa nãy một chị nhìn thấy tin ấy hỏi thăm xem em đã về trường chưa? Quan tâm em lắm đấy.” Em trai vừa thấy có người đẹp hỏi han, vội vàng: “Thật á? Ai ai ai?” “Nó còn bảo đêm qua mơ thấy em cơ.” Em trai thẹn thùng, “Chị nói thật không đấy?” Tôi nói thật mà, “Nhưng em bé quá, chắc nó không để ý đâu.” Thằng bé ngẩn ra rồi nhăn nhó vào phòng sách, “Thế mà còn mơ thấy người ta...”
|
#105 Một hôm bỗng nghĩ đến, gọi em trai vào hỏi thành tích năm nay, nó trả lời: Mấy cái thành tích ấy không quan trọng, quan trọng là ở kiến thức mỗi người tiếp thu và học tập! “...”
|
#106 Em trai về mới được gần nửa tháng mà bố đã giục mấy lần nên nó phải sang Anh sớm hơn dự kiến. Một phút trước khi lên xe ra sân bay, cậu em quý hoá vẫn còn dính lấy máy tính chơi súng ống, đeo tai nghe, gác chân, miệng la hét ầm ĩ: “Mày bị ngu à? (Are u stupid?) Bắn đi chứ! (Fire!) Tao phải đi giờ đấy! (No time!)” “...” Vĩ Vũ đứng lắc đầu cảm thán: “Đúng là trời rộng lắm kẻ tài.” Về sau, ở sân bay. Trước khi lên máy bay, nó ngoái lại nhìn bọn tôi, bi tráng: “Em đi đây! Nửa năm sau quay lại quyết vẫn là một đấng anh hào!” Thằng nhóc này ghét về trường đến mức nào vậy.
|
Chương 15: Trước khi cưới: Anh đẹp thì có đẹp nhưng quá “cặn bã”
Đại khái Từ Vi Vũ là quân nhân (người trong quân đội), nhưng thuộc bộ phận nghiên cứu. Sau khi em trai về trường, nhà cửa yên ắng hẳn (mẹ tôi cũng đi cùng). Giữa trưa Vi Vũ gọi điện thoại hỏi tôi, “Em đang làm gì đấy?” Tôi trả lời, “Đang định nghỉ trưa. Còn anh?” Đau chân xin phải nghỉ một tuần. Vi Vũ: “Đang họp.” Tôi lau mồ hôi, “Thế mà còn gọi điện cho em?” Anh đáp, “Nghỉ giữa giờ. Tâm sự với anh tý.” Rồi Vi Vũ bắt đầu kể lể buổi họp buồn tẻ ra sao, balabala, cuối cùng chốt lại một câu: Hôm nay họp hội nghị nhân viên, nhìn một vòng anh đẹp trai nhất! Tôi nghe xong câu cuối là câm bặt, hỏi: “Cả buổi họp anh nghĩ được mỗi thế thôi à?” Anh cười nguy hiểm, “Không, anh còn nghĩ đến vài chuyện nữa.” (giọng điệu có vẻ rất sâu xa) “...” Lại còn có tư tưởng không đứng đắn = = Đang định nói tiếp thì nghe thấy bên kia có người gọi, “Từ thiếu, vào họp kìa, đang nói chuyện với ai thế? Cười rõ nguy hiểm!” “Đang tâm sự với vợ, lượn đi.” Vi Vũ quay lại nói với tôi, “Ôi, anh phải vào rồi đấy. Hôm nay họp về tên lửa XX. Tức là loại XXXX với loại XXX...” Tôi vội vàng ngắt lời: “Những chuyện ấy là cơ mật không được nói cơ mà!” Vi Vũ cười: “Không sao đâu, anh có nói em cũng chẳng hiểu.” Người đâu thế không biết?
|