Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
|
|
Chương 2354: Tôi có thể bảo đảm cho cô ấy một đời
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn - -- "Khục khục, quản lý Ân, thật ra thì, điều Quản lý Tư nói cũng không phải là không có đạo lý. Năm đó Trọng Tài Hội hạ Tuyệt Sát Lệnh đối với Nhiếp Vô Ưu, quả thật có chút qua loa." Dịch Linh Quân mở miệng nói. Giọng nói của Ân Duyệt Dung thoáng hòa hoãn mấy phần, đáp lại: "Mặc dù năm đó Trọng Tài Hội hạ xuống Tuyệt Sát Lệnh đối với cô ta, nhưng sau khi dẫn độ trở về, khẳng định cũng phải cần điều tra trước. Nhưng mà, cô gái kia không nói tiếng nào liền chạy trốn lâu như vậy, không phải là có tật giật mình thì là cái gì?" Tư Dạ Hàn ung dung thong thả nói: "Quản lý Ân lo thừa rồi! Nhiếp Vô Ưu là theo tôi rời đi. Mấy năm cô ấy rời đi, đều vẫn luôn ở cùng với tôi. Hơn nữa, tôi đã lấy thân phận Quản lý của mình làm bảo đảm giúp cô ấy." Ân Duyệt Dung thấy con trai đến lúc này vẫn còn đang nói giúp cho một cô gái khác, sắc mặt càng lạnh hơn, "Bảo đảm? Hay cho một lời bảo đảm! Bây giờ ngươi có thể bảo đảm cho cô ta, vậy sau này thì sao đây? Ngươi có thể bảo đảm cho cô ta bao lâu?" Tư Dạ Hàn không chút do dự đáp: "Một đời." Ân Duyệt Dung: "..." Ở trong sự sửng sốt của Ân Duyệt Dung, Tư Dạ Hàn mặt không biểu cảm tiếp tục nói, "Tôi có thể bảo đảm cho cô ấy một đời." Ân Duyệt Dung: "Ngươi..." Dịch Linh Quân nghe thấy lời của chàng trai đối diện, nhìn ánh mắt từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích chút nào của anh, nơi đáy mắt thoáng qua một ý tán thưởng, "Ha ha, tôi nghe nói, Quản lý Tư và Nhiếp Vô Ưu đã đính hôn, trong tương lai hai người sẽ người một nhà. Cho nên, lời này của Quản lý Tư, cũng không có vấn đề gì." Nghe được lời của Dịch Linh Quân, không ít vị quản lý đều vòng vo gió chiều nào xoay chiều nấy. "Khục khục, nếu như cô ấy gả cho Quản lý Tư, coi như là có tâm tạo phản, thì cũng bị Quản lý Tư của chúng ta kêu gọi đầu hàng à nha!" "Phần bảo đảm này, tôi cho rằng là đáng tin cậy đấy!" ... Dịch Linh Quân ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho mọi người yên lặng, ngay sau đó bắt đầu nói chuyện chính, "Hơn nữa, hôm nay tôi còn có một chuyện rất quan trọng muốn báo cho mọi người. Thật ra thì, bộ luật của Trọng Tài Hội chúng ta, từ trước đến nay, dân chúng đã chất chứa rất nhiều ý kiến và ai oán. Tôi cho là, cũng đã tới lúc thực hiện cải cách hoàn toàn triệt để." Uy tín của Dịch Linh Quân rất lớn, chỉ mới vừa mở lời, liền có không ít người biểu thị sự ủng hộ. "Hội trưởng, ngài nói phải!" "Hội trưởng có tầm nhìn xa!" Ân Duyệt Dung vạn vạn không ngờ tới, Dịch Linh Quân lại thật sự đồng ý dự luật cải cách, lúc này đứng dậy chen vào, "Hội trưởng, luật lệ do lão tổ tông lưu truyền xuống, làm sao có thể nói đổi liền đổi? Ngài cũng đã nói, quy củ của tổ tông tuyệt đối không thể bỏ!" "Quản lý Ân, mời ngồi, ý của tôi, dĩ nhiên không phải bỏ hết, mà là cải cách. Phải biết, lòng dân như nước đẩy thuyền, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Chúng ta vẫn cần phải coi trọng ý kiến của dân chúng. Điểm này, còn quan trọng hơn so với quy củ của tổ tông. Mà lại nói, tất nhiên cũng không phải nói đổi liền đổi. Vấn đề này cần phải làm phiền và cực khổ cho các vị rồi, cần tiến hành bàn bạc cặn kẽ." Dịch Linh Quân nói xong dừng một chút, ra hiệu cho Medusa ở bên cạnh một cái, ngay sau đó tiếp tục nói, "Đối với vấn đề này, Quản lý Tư đã chuẩn bị kha khá, làm khảo sát, soạn hồ sơ và văn kiện. Tôi đã cho người in ra, hiện tại phân phát xuống, mọi người đều có thể nhìn một chút." Rất nhanh, Medusa đem tài liệu in xong chuyển đến tận tay các vị cao tầng. Ân Duyệt Dung nhận lấy tài liệu, lập tức liếc nhìn từng tờ một, càng xem sắc mặt càng ngày càng kém. Thời điểm nhìn thấy một điều khoản trong đó, sắc mặt chợt thay đổi, cái gì? Còn phải phế bỏ điều quy định không thể cùng người ngoài Độc Lập Châu lấy nhau? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng bà để cho dự luật này được thông qua!
|
Chương 2355: Hết thảy đều dễ nói
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn - -- Nếu như là điều dự luật này thông qua, vậy thì cũng tương đương với phán định Nhiếp Vô Ưu vô tội... Huống chi, làm sao có thể để cho người của Độc Lập Châu và đám ngoại tộc đê hèn lấy nhau, ô nhiễm huyết mạch của bọn họ!!! Nhiếp Vô Ưu!!! Tất cả đều là bởi vì ả đàn bà này... Nếu không phải bởi vì ả ta, làm sao A Cửu sẽ có thể không vâng lời bà như thế... ... Sáng sớm hôm sau. Phòng vip của một tiệm trà nào đó. Ân Hành nhìn người đàn ông ngồi trên vị trí chủ tọa, trên mặt nở một nụ cười đầy ngông nghênh. "Viên gia, ngài xem chuyện này..." Ân Hành hướng về phía người đàn ông nọ, mở miệng nói. Người đàn ông trước mắt, mặc một chiếc áo khoác màu đen đã sờn cũ, đeo khẩu trang đen, không thấy rõ mặt mũi. Còn không đợi Ân Hành nói xong, người đàn ông được Ân Hành gọi là Viên gia đã xua tay một cái, chợt nhấc ly trà phả khói nghi ngút dưới bàn lên, thong thả thưởng thức. Thấy vậy, Ân Hành cũng không dám tiếp tục nhiều lời, chỉ có thể chờ đợi người kia lên tiếng trước. Người gọi là Viên gia ở trước mặt này, chính là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê Phong Sa, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, danh tiếng cực lớn. Nhưng mà, người đã từng thấy được hình dáng của vị Viên gia này, lại cực ít. Đội lính đánh thuê Phong Sa không biết được thành lập từ lúc nào, dưới trướng không chỉ có mỗi lính đánh thuê, mà còn có cả các sát thủ cực kỳ chuyên nghiệp. Tại Độc Lập 12 Châu này, từng có rất nhiều đầu lĩnh thế lực lớn, bị sát thủ của đội lính đánh thuê Phong Sa ám sát. "Ân Hành à!" Hồi lâu sau, Viên gia uống cạn ly trà đậm đặc kia, mang theo thâm ý khác nhìn chằm chằm Ân Hành. "Viên gia, có vấn đề gì, ngài cứ việc nói là được. Chúng ta cũng không phải là người ngoài, tình nghĩa huynh đệ, càng không phải là ngày một ngày hai rồi." Ân Hành nhìn về phía gã ta, khẽ mỉm cười. Nghe tiếng, Viên gia gật đầu một cái: "Được, nếu đã nói đến mức này, tôi đây cũng không vòng vo... Ân Hành, vị Dịch Vân Mạc này, là người của Dịch gia đi?" Viên gia vừa dứt tiếng, Ân Hành chỉ có thể gật đầu thừa nhận, nói thật: "Đúng vậy... Viên gia, không dám giấu diếm, Dịch Vân Mạc ngoại trừ là người Dịch gia ra, thì còn là con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội đương nhiệm, Dịch Linh Quân, vừa trở về từ nước ngoài." "Ồ... Cậu nói là, con gái của Dịch hội trưởng..." Viên gia như có điều suy nghĩ. "Ừm, đúng thế!" Ân Hành gật đầu một cái. "Này, Ân Hành, Phong Sa chúng tôi và Trọng Tài Hội, cho tới bây giờ đều vẫn luôn bình an vô sự, nước giếng không phạm nước sông. Bây giờ cậu bảo tôi tiếp nhận nhiệm vụ này, mặc kệ nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không, Phong Sa chúng tôi đều sẽ đắc tội hai thế lực lớn của Độc Lập 12 Châu, một là Dịch gia, hai là Trọng Tài Hội. Cho nên... cậu xem xem, lần buôn bán này, kết quả thấy có vẻ không có lợi cho lắm." Viên gia nhìn Ân Hành chằm chằm, cười nhạt. "Viên gia, điều ngài nói, trong lòng tôi cũng hiểu được. Nhưng... tôi tin rằng, bằng vào năng lực của Viên gia ngài và thuộc hạ bên Phong Sa, giải quyết một con ả Dịch Vân Mạc, căn bản không phí nhiều sức. Hơn nữa, tôi càng thêm tin tưởng, Trọng Tài Hội và Dịch gia, tuyệt đối cũng không tra được dấu vết nào." Ân Hành cười nói. Nghe Ân Hành nói vậy, khóe miệng Viên gia khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm Ân Hành: "Chuyện nói thì nói vậy đấy, nhưng lý giải nghe không thuyết phục cho lắm. Năng lực Phong Sa chúng tôi thì có đấy, nhưng sự nguy hiểm của nhiệm vụ này không thể nói chơi! Ân Hành lão đệ, cậu nói xem đạo lý này có đúng hay không?" "Đúng đúng đúng, Viên gia ngài nói đúng cực kỳ..." Ân Hành gật đầu liên tục: "Cho nên, Viên gia ngài có điều kiện gì, cứ việc nói ra! Chỉ cần Viên gia nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này, như thế, hết thảy đều dễ nói." Ngón tay của Viên gia, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì. Ân Hành chỉ có thể an tĩnh chờ đợi, cũng không dám quấy nhiễu hắn ta. Ước chừng thời gian uống nửa chén trà nhỏ, lúc này Viên gia mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ân Hành: "Thật ra thì, nhiệm vụ này, nói chung cũng không phải không thể tiếp nhận... Chỉ bất quá, không dễ dàng mà thôi!"
|
Chương 2356: Điều kiện thứ hai
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn - -- Nghe Viên gia nói, Ân Hành nhất thời tỉnh táo tinh thần: "Viên gia, ngài nói đi, cần điều kiện gì, chỉ cần Ân Hành tôi có thể làm được, nhất định sẽ tận lực thỏa mãn Viên gia!" "Cậu?" Viên gia liếc nhìn Ân Hành một cái, nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng: "Ân Hành, không phải là lão ca xem thường cậu. Yêu cầu của tôi, sợ rằng cậu không hoàn thành được." Tuy rằng Ân Hành không thoải mái trong lòng, nhưng mặt ngoài lại cũng không dám phản bác gì, chỉ có thể nặn ra vẻ mặt vui vẻ: "Viên gia, có gì cần ngài cứ nói." "Được rồi." Viên gia cười: "Tôi bất kể mục đích của các người là gì, tôi có hai điều kiện. Điều kiện thứ nhất, Phong Sa chúng ta, muốn con số này." Dứt lời, Viên gia đưa ra mấy ngón tay, cũng nói ra mức giá hắn mong muốn. "Cái giá này... Khó tránh khỏi có chút..." Sau khi nghe Viên gia ra giá, chân mày Ân Hành nhăn lại. Thế này cũng không khỏi đòi hỏi quá nhiều rồi đi... "Cậu đừng vội nghĩ đến chuyện cò kè mặc cả giá tiền, trước tiên hãy nghe điều kiện thứ hai của tôi một chút." Viên gia tiếp tục nói. Ân Hành thu liễm tâm trạng, gật đầu đáp: "Vâng, Viên gia cứ tiếp tục nói." "Điều kiện thứ hai, vẫn là câu nói kia, tôi bất kể mục đích của các người là cái gì, nhưng, từ nay về sau Trọng Tài Hội này, vô luận là người nào trong các người lên nắm quyền, chỉ cần nhiệm vụ lần này của tôi hoàn thành, Phong Sa nhất định phải nhận được đãi ngộ như một tổ chức lính đánh thuê trực thuộc Trọng Tài Hội." Viên gia cười nói. "Tổ chức trực thuộc..." Ân Hành cả kinh trong lòng, bắt đầu chửi mẹ chửi má. Giá tiền này so với mức giá lúc nãy, còn khoa trương hơn. Trọng Tài Hội từ lúc nào đã có tổ chức lính đánh thuê trực thuộc, nhận được sự bảo hộ của chính quyền địa phương? Hơn nữa, lại còn là loại tổ chức có danh tiếng không được tốt lắm như Phong Sa... "Viên gia, hay là chúng ta bàn bạc lại..." Sau một hồi trầm tư, Ân Hành mở miệng nói. "Không cần." Viên gia lãnh đạm nói: "Ân Hành lão đệ, ở chỗ này của tôi, cũng không có bất kỳ cơ hội mặc cả nào. Vô luận là điều kiện thứ nhất hay là điều kiện thứ hai, cũng phải theo lời tôi nói. Đương nhiên, trong chuyện mua bán, vẫn phải là theo nguyên tắc tự nguyện. Nếu như cậu không nguyện ý, vậy hôm nay coi như là chúng ta ôn chuyện một chút, uống chút trà, nói chung cũng không sao." "Viên gia, phương diện giá tiền này, hẳn không có vấn đề quá lớn. Nhưng... nếu như nói để cho Phong Sa trở thành tổ chức trực thuộc nhận được bảo hộ của Trọng Tài Hội, chuyện này... chỉ sợ không phải là việc tôi có thể làm chủ..." Ân Hành cau mày nói. "Ồ?" Viên gia lạnh giọng cười một tiếng: "Sao vậy, Ân lão đệ, chẳng lẽ là cậu đang đùa tôi? Ngay cả chút chuyện này cậu đều không làm chủ được, vậy mà còn hẹn tôi tới trao đổi?" "Viên gia, ngài chờ chốc lát." Một giây kế tiếp, Ân Hành gọi điện thoại cho Tần Hi Viện. Ước chừng thời gian mấy hơi thở, Ân Hành cúp điện thoại, hướng về Ân Hành nói: "Viên gia, hai điều kiện của ngài, tôi đều đáp ứng. Có cần làm thủ tục, ký văn bản hiệp nghị, hợp đồng các loại không?" "Ân Hành lão đệ, thứ này thì không cần. Tôi tin tưởng, hẳn là Ân Hành lão đệ không dám nuốt lời." Viên gia nói xong, bỏ lại mấy tờ tiền giấy ở trên bàn trà: "Hôm nay, trà này tôi mời." Viên gia nói xong, xoay người rời khỏi quán trà. Nhìn bóng lưng Viên gia rời đi, lúc này Ân Hành mới thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông này, mặc dù thoạt nhìn là người hiền lành, nhưng thực sự khiến cho hắn sợ hãi. Nhất là một câu kia, chính mình không dám nuốt lời! Quả thực, nếu như mình nuốt lời, không thực hiện cam kết đối với Phong Sa, kết cục chờ đợi hắn, sẽ là vực sâu vạn trượng. Chỉ bất quá, nếu lần này thủ lĩnh Phong Sa Viên gia đã đáp ứng tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Dịch Vân Mạc, hắn cũng có thể hoàn toàn yên lòng. Ở trên đời này, chỉ cần là chuyện Phong Sa muốn làm, dường như vẫn chưa bao giờ không thể hoàn thành. "Tư Dạ Hàn, ngươi cho rằng là ngươi có thể ôm được con gái của Dịch Linh Quân sao... Kẻ ngươi ôm lấy, sắp tới, rồi cũng sẽ trở thành một bộ hài cốt... Ngươi đã định trước sẽ vĩnh viễn bị ta giẫm ở dưới chân, vĩnh viễn không có ngày vươn mình!" Ân Hành khép hờ hai con ngươi, khóe miệng nhăn nhở nhếch lên, mặt đầy nụ cười lạnh giá.
|
Chương 2357: Ngươi xứng sao
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn - -- Lúc đêm khuya, tại nơi ở Dịch Linh Quân sắp xếp cho Diệp Oản Oản. Vào giờ phút này, hai mắt Diệp Oản Oản mở thao láo. Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy bên ngoài phòng có chút động tĩnh, kêu mấy tiếng Ngô quản gia, nhưng lại không có người đáp lại. Lúc này, Diệp Oản Oản mặc xong quần áo, đi về phía phòng khách. "Két..." Diệp Oản Oản mở công tắc điện phòng khách lên, nhưng mà, ánh đèn của phòng khách lại không sáng lên như thường lệ. Diệp Oản Oản chưa từ bỏ ý định, lại liên tục nhấn mấy lần, nhưng kết quả vẫn giống nhau. "Bị cúp điện?" Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút nghi hoặc. Ở Độc Lập Châu nàng vẫn chưa bao giờ nghe nói có kiểu cúp điện ở những nơi như thế này. "Dịch tiểu thư, không cần lãng phí thời gian, mạch điện đều đã bị cắt đứt. Đèn trong nhà này, cô mở không lên đâu." Trong lúc Diệp Oản Oản còn nghi ngờ, một âm thanh rành rọt từ trên vị trí ghế sa lon truyền tới. "Ai?" Âm thanh cực kỳ đột ngột này, khiến cho Diệp Oản Oản vô cùng kinh ngạc, có chút khó tin. Nơi này là địa phương nào? Là nơi ở do Hội trưởng Trọng Tài Hội, Dịch Linh Quân sắp xếp cho con gái! Mặc dù không nói phòng thủ sâm nghiêm, nhưng muốn vòng qua tất cả nhãn tuyến và thủ vệ, lẻn vào chỗ này, căn bản chính là nói vớ vẩn. Người đàn ông này, rốt cuộc là ai? Chỉ bất quá, thanh âm của người đàn ông này, lại mơ hồ nghe có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết. Nhưng nhất thời hồi lâu, Diệp Oản Oản lại không nhớ ra nổi. "A... Dịch tiểu thư, tôi là ai, cô không cần thiết biết, cô cũng không có tư cách biết." Gã ta nhẹ giọng cười nói. Trong lúc nói chuyện, người kia đốt một điếu thuốc thơm, ngọn lửa yếu ớt như ánh sáng mặt trời chiếu sáng một khoảng phòng. Thật ra, đối với tình hình gần đây, Diệp Oản Oản và Dịch Linh Quân cũng từng trao đổi qua. Dịch Linh Quân có ý tứ là, việc Diệp Oản Oản xuất hiện, ắt sẽ làm tổn hại lợi ích của rất nhiều người. Có khả năng một ít người sẽ động một chút tay chân trong bóng tối... "Vù"!! Cơ hồ một cái chớp mắt, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản hiện lên, trong nháy mắt đánh thẳng về phía gã đàn ông kia. Mặc kệ người này là ai, cũng không bàn về mục đích của hắn là cái gì, trước hết bắt lại tra hỏi rõ ràng rồi tính! Tốc độ Diệp Oản Oản cực nhanh, nhưng dù vậy, so sánh tương quan, lại chậm hơn người đàn ông kia một chút. Đợi tới lúc Diệp Oản Oản tới được chỗ ghế salon trong phòng khách, người kia đã sớm đứng dậy rời đi, đứng ở một góc khác của căn phòng. "Ồ, thật không nhìn ra, thực lực của Dịch tiểu thư lại có thể đạt tới loại tầng thứ này." Người đàn ông nọ hút thuốc lá, cười nói với Diệp Oản Oản. "Thứ ngươi không nhìn ra, còn rất nhiều!" Từ trong miệng Diệp Oản Oản, truyền đến âm thanh lạnh giá thấu xương. "Dịch tiểu thư, từ trước mắt mà nói, đại khái cô có thể không cần phải lo lắng. Tôi đêm khuya tới, cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn chào hỏi cùng Dịch tiểu thư mà thôi. Chẳng lẽ Dịch tiểu thư đều đối đãi như vậy với khách nhân tới cửa viếng thăm sao?" Nam nhân cười nói. "Khách nhân?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: "Ngươi xứng sao?" "Ha ha, đều nói Dịch tiểu thư cuồng vọng đến tận xương tủy, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay coi như là tôi đã thấy được." Người nọ cười nói. Thấy Diệp Oản Oản yên lặng, gã ta tiếp tục nói: "Chẳng lẽ Dịch tiểu thư cũng không muốn biết, mục đích hôm nay tôi tới cửa thăm hỏi là gì sao?" "Nói một chút coi!" Diệp Oản Oản nói. "Ha ha, thật ra thì, khuya nay tôi tới đây, cũng không có chuyện gì khác, chỉ bất quá muốn thông báo Dịch tiểu thư một tiếng, mấy ngày sắp tới, tôi sẽ đích thân lấy đi tánh mạng của Dịch tiểu thư." Hắn ta nói với một giọng đầy bình thản. "Lấy tính mạng của ta?" Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên: "Ta thấy không cần đâu, lấy tính mạng của ta, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất! Không bằng, trước mắt cứ thử một chút."
|
Chương 2358: Đem bảo bối lấy ra nhìn một chút
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn - -- "Dịch tiểu thư, vậy thì quá không có ý nghĩa." Thanh âm của gã đàn ông kia truyền ra: "Hiện tại lấy mạng của cô, quả thực quá dễ dàng! Cứ như vậy, hoàn toàn không có bất kỳ tính khiêu chiến nào. Đây cũng không phải là phong cách của tôi. Cho nên, vẫn là cứ nói trước cho Dịch tiểu thư một tiếng. Đợi sau khi Dịch tiểu thư có phòng bị, tôi hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mới có cảm giác thành tựu. Dịch tiểu thư cảm thấy thế nào?" "Ngươi cũng có phần quá cuồng vọng." Diệp Oản Oản lạnh giọng cười. "Nói đến cuồng vọng, so sánh cùng Dịch tiểu thư, vậy thật đúng là chim sẻ gặp đại bàng rồi." Nam nhân nói. Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nói gì thêm, gã ta đã tiếp tục: "Dịch tiểu thư, vẫn xin nhớ cho, nhiều nhất thời gian ba ngày, trong ba ngày tiếp theo, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có thể động thủ. Hy vọng Dịch tiểu thư có thể gia tăng thêm chút độ khó cho tôi. Nếu không, đối với tôi mà nói, một chút ý tứ cũng không có." Vừa dứt lời, không cho Diệp Oản Oản cơ hội mở miệng, gã ta đã giống như một cơn gió, nhanh chóng mở cửa sổ ra, nhảy xuống theo đường cửa sổ, biến mất không còn tăm hơi. Lúc này, Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày. Người đàn ông kia, rốt cuộc có lai lịch gì... Một đêm này, cơ hồ Diệp Oản Oản chưa từng chợp mắt. Đến ngày hôm sau, bầu trời vừa lóe lên tia nắng đầu tiên, Diệp Oản Oản rời khỏi chỗ ở, đi tới Dịch gia, tìm gặp Dịch Linh Quân. Nghe Diệp Oản Oản kể lại chuyện phát sinh đêm qua, Dịch Linh Quân nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ. "Gia tăng độ khó... Cũng thật là thú vị." Dịch Linh Quân nói. "Thú vị gì chứ, con gái của ông suýt chút nữa bị người ta ám sát, ông còn ở đó mà thú vị." Diệp Oản Oản vô cùng cạn lời, nhìn Dịch Linh Quân một cái. "Cái gì mà suýt chút nữa bị ám sát, không phải là con vẫn đang êm đẹp đứng ở chỗ này sao? Suýt- chút- nữa!! Cha thấy là còn kém 10 vạn 8 ngàn dặm đi." Dịch Linh Quân nói. Khóe miệng Diệp Oản Oản co rúm lại, đây là thái độ của một người làm cha sao! "Đó là người ta cảm thấy quá đơn giản, không nguyện ý ra tay mà thôi." Diệp Oản Oản giải thích. "Đơn giản?" Dịch Linh Quân nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Trong mắt ta, để ám sát được con, căn bản chính là cấp độ khó khăn địa ngục, không hề đơn giản chút nào." "Căn bản là cha cũng không biết, có được hay không!" Diệp Oản Oản lườm Dịch Linh Quân một cái: "Tối ngày hôm qua, người đàn ông kia, tới vô ảnh đi vô tung, thực lực tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu, thật sự là thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc!" Dịch Linh Quân khẽ vuốt cằm, nhìn lấy Diệp Oản Oản: "Sao rồi, vậy có muốn cha điều một đội quân tới bảo vệ sự an toàn của con hay không?" Nghe Dịch Linh Quân nói, ánh mắt Diệp Oản Oản hơi sáng lên: "Khẳng định là muốn à nha, bất quá một đội quân cũng quá nhiều, chỉ cần số người khoảng một đại đội (90-100 người) là đủ rồi." "Không đúng." Dịch Linh Quân chép chép miệng: "Xảy ra loại sự tình này, hẳn là con nên đi tìm tiểu tử thúi Tư Dạ Hàn kia tới bảo vệ con đi, làm sao con lại ngay lập tức chạy tới tìm ta rồi vậy hả?" Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Thân phận hiện tại của con là Dịch Vân Mạc đó nha! Xảy ra loại sự tình này, đi tìm A Cửu, cứ vậy truyền đi, không phải là sẽ bị người ta chê cười sao? Đến lúc đó vứt đi thể diện của lão nhân gia rồi! Ngài nghĩ mà xem, khuê nữ của mình xảy ra chuyện, không tìm đến cha, lại chạy đi tìm một người đàn ông khác, bản mặt vừa dày vừa già này của cha biết ném đi đường nào?" "Vừa dày vừa già?" Dịch Linh Quân hơi nhíu mày. "Không không không, mặt vừa mỏng vừa non choẹt!" Diệp Oản Oản vội vàng thay đổi lời nói. "Được rồi, đừng chém gió nữa! Đối với con mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ, con tự mình giải quyết đi!" Dịch Linh Quân nói. Khóe miệng Diệp Oản Oản co rúm, nghiêm túc sao... Diệp Oản Oản vừa định tiếp tục lên tiếng nói gì, Dịch Linh Quân lập tức xua tay cắt đứt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói: "Tới đây, đem bảo bối của con lấy ra xem cho ta nhìn một chút."
|