Nothing Gonna Change My Love For You
|
|
Chap 3.1: VÀO CUỘC.
Bạn không thể trốn tôi, có phải chăng đó đã là 1 quy luật ??? Vào trường sớm, Zu ko lên lớp vội mà rẽ vào khu vườn của trường, đây là một khu vườn tuyệt đẹp với những cây hoa đầy màu sắc. Ngồi tựa mình vào 1 gốc cây to, nó ko ngừng xoa lấy bả vai mình, ” dư âm” của cuộc chiến hắn ” tặng” cho nó quả thật là lớn, cơn đau âm ỉ cứ kéo dài, những cái buốt tới tận xương; hôm qua vì biết hắn cũng mệt như mình cho nên nó đã rút 1 cách ” nghệ thuật” như thế, hắn cũng chẳng đuổi theo còn gì, hòa êm xuôi! Trận đấu đó làm Jun cũng cay cú lắm, hắn chưa bao giờ để xổng “con mồi” của mình, nhất là 1 đứa CON GÁI, ko phải hắn chưa solo với đứa con gái nào, nhưng những đứa đó hầu như đều có phần vị nể hắn, phần vì vẻ đẹp của hắn đã khiến mấy nhỏ đó lung lay, phần vì ko lại sức, chỉ có nó là ra tay với hắn mạnh bạo nhất, hắn ko trực tiếp “thụ lí” vụ nào thì thôi, nếu có phải toàn thắng, từ điển của hắn ko có từ ” hòa” và “thua cuộc”, vì từ đó tương đương với nghĩa là ” thất bại”, nếu hôm qua phần xương chậu hắn ko bị tác động đến mức khó di chuyển như thế thì nó đã ” xong” với hắn rồi! Chuông báo học vang lên, nó chỉnh trang lại y phục rời khỏi khu vườn. - Jun, coi kìa!- Ken huých hắn. Men theo ánh nhìn của Ken, hắn bắt được thân ảnh nó đang di chuyển, lạnh lùng quay đi, ko nói gì, ánh mắt ko có chút gì là ấm áp. - Con nhỏ này cũng ghê nhỉ? Đúng thật, ngoài cái mã ra xem chừng cũng được nhỉ?- Ken đá đểu. - Biến đi cho đẹp trời! Ko biết hắn nói Zu hay Ken mà thanh âm lạnh đến đáng sợ, nguýt Ken 1 cái thật sắc rồi quay lưng đi vào lớp khiến trán Ken phải rớt 1 giọt mồ hôi “lạnh”. . Từ khi vào tiết cho đến lúc ra chơi nó toàn ngủ với ngủ, giáo viên biết nhưng ko có cớ la mắng nó vì thành tích học tập của nó vốn rất tốt. Xoay qua nhầm lúc Pj đang gọi điện thoại. - Mon, em với 1 số đứa lên lớp chị! Nó nhìn Pj với ánh mắt khó hiểu nhưng ko hỏi han gì thêm, chưa đầy 2 phút, tụi đàn em kéo tới lớp nó đông vui như đi hội. Pj đưa túi đựng áo cho Mon, nhờ cô nhóc trả lại cho Ken. Bọn chứng kiến nhìn há hốc miệng ko biết mô tê gì, ko biết vì sao nhỏ lại có áo của Ken. Chuyện ngày hôm đó, Pj vẫn chưa nói gì cho Zu nghe, nhưng tò mò vốn ko phải là tính cách của nó nên nó cứ im im như thế! Chuông báo học vừa vang lên thì 2 đứa thấy Mon hớt hải chạy vào, tay cầm chặt túi áo. - Chị… chị Pj! Có… có chuyện… rồi! Thấy điệu bộ gấp gáp của Mon, linh tính có chuyện ko hay xảy ra, Pj châu mày lại. - Sao ? - Em vừa tới đòi gặp Ken thì tụi EVIL chặn lại, thấy mình mang người theo, họ nói là mình định gây chuyện. Khi em đưa lại túi áo cho Ken thì anh ta bảo là ai làm thì tự gánh, nếu 5p nữa chị ko đến thì chuyện này sẽ ko nhỏ đâu!- Mon nói hết một lèo cứ sợ thời gian sẽ ko đủ. Pj giận đến đỏ cả mặt, đạp dổ cái bàn trước mặt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đoán biết chuyện này cũng bắt nguồn từ hôm thách đấu nên nó cũng đi theo Pj. Pj vừa tới thì đám đông cũng tản ra nhường đường. Ken nói với vẻ mỉa mai: - 5p! Chuẩn nhỉ? Nó lạnh lùng nhìn Ken: - Gây sự à? Pj chặn nó lại rồi nói thêm. - Chả cần tức với cái bọn này Zu ạ! Phải đấu bằng trí tuệ và đánh thẳng vào tinh thần!- những chữ cuối được Pj nhấn mạnh, nhìn Ken với vẻ trêu ngươi. - OK! Thích thì chiều!- Ken khoanh tay ra vẻ nghĩ ngợi- Bingo, 9.00pm, bar của cô. Pj ko nói gì thêm, cả bọn tụi nó chấp nhận lời thách đấu tập thể này. - À, mà Khánh Du ( Pj) này, chẳng phải đem áo đến trả tôi sao?- Ken cố tình nói lớn cho mọi người nghe thấy. Câu nói vừa thốt ra, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn sang Pj, mọi người ko hiểu cớ gì mà nhỏ lại giữ áo của tên đó. Ken vốn dĩ là 1 tên lăng nhăng hạng nhất, chuyện đó vốn ko lạ, còn Pj, ko lẽ ……….. cũng gì gì như những đứa con gái tầm thường khác! Pj tức đến đỏ cả mặt, biết tên đó đang hạ uy tín của mình, nhỏ ko nói gì thêm, ném thẳng túi áo vào mặt tên đó rồi hậm hực bỏ đi, Zu đảo mắt 1 lượt nhìn đám người của EVIL với vẻ ” ko sợ bỏng tay thì đừng chạm vào”, ánh mắt ngừng lại ngay trên người hắn thật lâu, ánh nhìn như dành cho “kẻ thù ko đội trời chung”. Cả bọn người nó kéo về, chuyện tụi nó quá um sùm khiến cho những lớp kế ko ai chịu học, đổ dồn ra xem thật đông. Jun nhìn theo dáng nó 1 hồi lâu rồi cất lời hỏi: - Tinh thần đau hơn thể xác, alright? - Đương nhiên, hỏi gì xàm thế?- Ken quắc mắt sang nhìn hắn. Hắn lắc đầu, miệng nở nụ cười bí hiểm rồi bỏ vào lớp. Họ thực sự đã dính vào nhau theo trò đùa của số phận- từ đây. Bao nhiêu nước mắt, nụ cười, kể cả đau thương và khổ sở sẽ đi theo họ suốt 1 cuộc hành trình dài………
|
Chương 3.2:
9.00 pm, bar B&L. 2 thằng con trai vừa bước vào, thu hút ánh nhìn gần nửa bar, 1 vài đứa ngồi trong góc chạy lại cúi người chào. 1 tên tóc đỏ, vuốt keo dựng đứng, tai phải đính viên đá quý thể hiện sự quý tộc, cổ đeo sợi dây chuyền hình chữ thập; khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng đính những họa tiết sắc sảo nhưng ko cầu kì, ngược lại còn tôn lên vẻ nam tính; tay áo dài, được xoăn lên cỡ nửa cánh tay, chiếc cúc áo đầu cố tình bung ra làm lộ nửa khuôn ngực rắn chắc, chiếc ca- vat được thắt một cách hờ hững, nút thắt nằm tận ở chiếc cúc thứ 2; đính kèm đó là một cái quần đáy trễ trông ko- thể- nào- trễ- hơn-được- nữa, ống quần phủ qua cả gót chân chạm tới đất; chân mang dép lê; những thứ vô hồn đó được tôn lên bởi một gương mặt lạnh băng và đôi mắt màu xám tro. Còn tên kia, mái tóc đen pha lẫn một vài sợi nâu được vuốt keo dựng ngược về phía sau, cái áo hình chữ V khoét sâu đến tận ngực làm lộ ra sợi dây chuyền có mặt là 1 chiếc nhẫn- nhẫn đôi; mặc chiếc quần tụt lửng màu đen; dưới chân vẫn là đôi dép lê; cặp mắt nâu ko lạnh nhưng trông chúng rất vô hồn và mị hoặc. 2 người đó trông chất cực kì, họ đảo mắt quanh bar để tìm người. . - Zu, 2 người kia!- Pj gọi. Nghe Pj nói, nó hướng mắt ra khu vực gần cửa ra vào, khóe môi vẽ ra nụ cười nhạt. - Tới rồi! - Nhập tiệc, trò chơi bắt đầu!- Pj ra hiệu cho những người trong nhóm. 2 đứa nó kéo bọn đàn em ra, tạo hẳn thành 1 đội hình đối lập với nhóm hắn. Hôm nay, nó uốn lọn phần đuôi tóc, phần tóc mái buộc phồng lên được cố định bằng mấy cây kẹp tâm; 2 tai đính viên đá quý màu xanh biển, riêng tai tái được đính thêm 2 khuyên nhỏ; chiếc áo thun sát cánh làm tăng lên vòng 1 cực chuẩn của nó, bên ngực trái được gắn 1 bông hoa màu đen chíu lấp lánh do được phủ 1 lớp kim tuyến lên mỗi vành hoa; chiếc quần jean ngắn, màu xanh, được mài rách ở một số chỗ; chân mang đôi giày cao gót được làm bằng ren đen. Pj thì buộc hết phần tóc sau lên rồi đánh xù, trông cá tính cực, mặc chiếc áo cổ đứng màu hồng sát cánh nốt, có vạch đậm kẻ dọc xuống, có 2 chiếc túi có nắp ở trước ngực; phần đuôi áo phồng phồng bo lấy eo; cộng thêm chiếc váy ngắn xòe màu trắng ko họa tiết; chân mang đôi giày cao gót màu đỏ. 2 bên ko ai nhường ai, nhìn nhau với vẻ khinh thường ra mặt. Sau khi đã ổn định, hắn ra điều kiện: - 3 phần? OK? - Tiếp!- nó - 2 trận đầu cử người ra, còn trấn cuối… tiếp tục solo 2.2. – Ken. - Vậy nội dung thi đấu ra sao?- Pj. - Trận thứ nhất: cho 5 loại rượu hạng nặng, người đại diện của 2 nhóm sẽ đồng loạt cùng nhau uống những loại từ nặng đến nặng nhất, ai gục trước thì thua. Trận thứ hai: cử 1 người trong nhóm có kiến thức về các loại rượu, sau đó chọn 1 người ngoài cuộc, ko thuộc nhóm nào cả để chọn rượu, khi mang ra, rượu hoàn toàn mất nhãn, tự uống rồi xem xét mùi vị mà đoán tên. Sẽ có 3 chai rượu được chọn. Trận 3: đấu trên sàn nhảy, phân theo điệu mà nhảy, khúc cuối nhảy cùng nhau ( bạn nào có chơi Au thì liên tưởng tới nhảy B-Boy ấy, tựa tựa như thế ). Sẽ có 2 số máy chính tượng trưng cho 2 nhóm, những người ngoài cuộc thấy nhóm nào good nhất sẽ nhắn tin vào số máy đó, tổng kết, số tin nhắn bên nào nhiều hơn thì bên đó sẽ thắng. Tuyệt nhiên- Ken nhấn mạnh- thành viên của mỗi người trong đội tuyệt đối ko tham gia vào trò nhắn tin, nếu bị phát hiện, thua tức khắc, để đảm bảo điều đó, mỗi người phải lấy hết điện thoại ra ngoài rồi tập trung lại 1 chỗ trong quá trình bình chọn.- Ken. - Thua thì sao? Thắng thế nào?- Pj. - Nhóm thua chấp nhận phục tùng ko điều kiện cho nhóm thắng- Ken. - Muốn gì nữa ko?- hắn. -Khỏi, vô luôn đi!- nó. GAME START: Chẳng ngán gì, bọn nó ai cũng chọn ra 1 đứa tửu lượng cao nhất. Nhóm nó cử ra 1 thằng con trai, nhóm hắn cử ra 1 đứa con gái, nam với nữ quả thật ko cân xứng chút nào; tuy thế, đứa nào uống cũng khiếp như nhau, nhưng xui cho nhóm hắn, đứa con gái chống cự đến cỡ 4 chai rưỡi thì ko trụ được nữa, nhóm nó hên hơn, tên đó uống liển tù tì 5 chai, mặt mày đỏ ửng, nhỏ kia gục ko bao lâu thì 1, 2 phút sau cũng tới tên đó. Pj đón nhận kết quả với vẻ hả hê, 1-0 nghiêng về phía bọn nó, ko quên tặng cho EVIL 1 nụ cười đểu khủng khiếp khiến Ken bực mình đến độ gọi ngay một chiếc xe “tống” đứa con gái đó về. Pj chợt nhận ra chiếc nhẫn trên sợi đeo cổ của Ken, nhỏ thục tay vào Zu rồi hỏi: - Nhớ ko? Chiếc nhẫn có sọc kẻ đen, được đính 2 viên đá chìm hình thoi màu tím. - Nhớ, có gì sao?- nó. - Ken… tên đó giữ nó!- Pj như ko tin vào mắt mình - Thế đấy! Rõ rồi!- nó bình thản nói. Mọi người đều dành ra 5p giải lao, chờ cho trận đấu thứ hai. Pj căn dặn mọi người đủ điều, chọn lựa người chơi cho hiệp 2. Xong xuôi, còn tới 2p đủ để nhỏ ” tám” thêm chút xíu: - Zu này, ko lẽ… chị Hạ đã từng quen Ken sao? Chẳng lẽ Ken là người như thế thật? Còn giữ chiếc nhẫn chắc là tên đó còn tình cảm với chị Hạ nhiều lắm nhỉ? - Tùy! Có thể còn yêu, hoặc là để trước mặt như thế để cảnh tỉnh bản thân!- nó. - Thế… Ken có biết… Pj là em chị Hạ ko nhỉ?- Pj - Nghĩ đi!- nó hướng mắt nhìn Pj. - Nói thế là biết rồi. tên đó là chuyên gia moi tin, trình độ điều tra chuyên nghiệp đến thế mà!- Pj nghĩ ngợi gì đó. Chap 3.3 Nó và Pj quay qua nhìn hai tên ngồi phía bên kia, thấy bọn nó nhìn, hắn tỏ vẻ chẳng để ý, còn Ken thì đáp với Pj nụ cười đầy ẩn ý rồi quay đi. Vào hiệp đấu, người của phía 2 bên đều bước ra trong tiếng reo hò đầy phấn khích của mọi người. Thấy người bên phía EVIL, Mon ( người được cả đội cử ra) có hơi chùn bước, nhưng với sự cổ vũ đầy nhiệt tình của phía ” đội nhà”, cô bé vẫn mạnh dạn bước lên. - Mày chọn Nan??? Có nhiều người còn tài năng hơn thằng nhóc. – hắn. - Ko có gì lạ đâu, con bé đó “kết” Nan! Cử Nan ra thế khiến con bé ảnh hưởng đến tâm lí!- Ken cười. - Mày chắc??? Mày nghĩ là con bé sẽ đặt tình cảm riêng tư lên trên à?- hắn. - Ko! Chỉ có điều là khi có gì đó áp lực con bé hay bị hoảng lắm! Tin tao đi!- Ken cười đác chí. - Trình độ điều tra của mày tuyệt đỉnh quá rồi nhỉ?- hắn. Chai rượu đầu tiên được mang ra, Nan và Mon đều thử 1 ngụm, trông vẻ mặt của họ ban đầu là hơi căng thẳng, sau đó lại giãn ra. Nan nói nhỏ vào tai người MC, rồi lần lượt đến Mon cũng thế! Để xem, rượu này màu trong suốt, hương lạ tựa như mùi bưởi hắt thẳng vào mũi… - Clear Gin!!! Chính xác! Đó là Clear Gin! Cả hai đội điều chính xác, 1.1 cho cả hai, giờ chúng ta sẽ tiếp chai thứ hai. Tỉ số hòa hiệp 1 làm cho 2 bên thở phào nhẹ nhõm, tuy thế nhưng nét căng thẳng vẫn ko rời khỏi mặt của thành viên 2 đội. Chai rượu thứ hai được mang ra, 2 bên lại rơi vào tình trạng trầm lắng, chỉ nge được mỗi tiếng nhạc xập xình như một quán bar ko người. Lần này là Mon nói ra tên trước, rồi đến Nan. Khả năng phán đoán lần này nhanh hơn lần trước, nhưng nhìn mặt Mon có vẻ ko tự tin với phán đoán của mình cho lắm. - Uhm, trước khi nói kết quả tui xin nói sơ lược về loại rượu này 1 chút. Đây là 1 loại rượu được chưng cất từ 1 loài cây có gai thuộc họ xương rồng, mang đặc tính nóng, gây hưng phấn cho người uống, có màu vàng nhạt. Và đáp án của cả 2 bên đều ……………. chính xác! Xin chúc mừng 2.2. Và đây là chai rượu cuối cùng, nếu như vẫn hòa thì tỉ số vẫn sẽ là 1.0 nghiêng về Mẫu Đơn! Chai rượu cuối được mang ra trong sự hồi hộp của cả 2 đội, nếu hòa lun nhóm này, thì EVIL sẽ khó gỡ, đương nhiên chai cuối cùng thì sẽ khó đoán hơn 2 chai kia rồi. Mon và Nan thử 1 ngụm từ chai rượu mất nhãn kia. Mày Mon hơi châu lại, nhỏ biết loại rượu này nhưng ko phân loại được, cộng thêm sức ép tâm lí từ Nan nữa, loạn hết cả lên rồi! Mọi người đều chờ kết quả của mỗi mình cô bé, đánh liều nói bừa kết quả, thấy 1 nụ cười nở trên môi người MC khiến cô bé có đôi chút bất an. - Tui đã có kết quả chung cuộc rồi! À, mà tui muốn nói thêm, đây là rượu Brandy táo, cô be bên Mẫu Đơn chắc do lẫn mùi vị nên đã nhầm với Brandy nho! Thế nên, kết quả hiệp 3 này thuộc về EVILLLLLLLLLLLL !!! Qua 2 cuộc thi, hòa là kết quả được cập nhật mới nhất! Kết quả chung cuộc phân định thắng thua chỉ chờ vào vòng cuối, thế nên, cả 2 đội đều phải cố gắng. Chúng ta sẽ giải lao nữa tiếng để chờ vào trận cuối cùng!!- MC. Mon bước xuống với vẻ mặt hối lỗi, tuy nhiên, mọi người ko ai quan tâm đến điều đó cả, vẫn cười vui vẻ với cô bé như bình thường như ko có chuyện j` xảy ra. EVIL thì nhìn bọn nó với vẻ kiêu ngất trời nhưng bọn nó vẫn tỏ vẻ ko có chút gì là quan tâm. Nó và Pj đang chuẩn bị cho trận cuối cùng, nhảy dance ko có gì là khó khăn với bọn nó cả! Chap 3.3 (tt) Trước khi trận 3 diễn ra, 2 số điện thoại đại diện cho mỗi nhóm được hiển thị trên màn hình chính, người của 2 nhóm cũng lần lượt mang điện thoại của mình ra tập trung vào 1 chỗ. Khác hẳn với 2 trận đầu, trận cuối ko khí có vẻ căng thẳng gấp mấy lần, learder của 2 bên đều ko tầm thường cho nên ko thể nào đoán trước được kết quả. Bọn họ bắt đầu bước lên sân khấu, những cặp mắt rực lên như chứa lửa bên trong. Tiếng nhạc vang lên, vì là nữ nên nhóm nó được ưu tiên nhảy trước. Nó và Pj nhảy, mỗi đứa một phong cách khác nhau nhưng duy nhất đều có điểm chung là các động tác đều ko quá mềm mại hay thô tục, tuy thế, mỗi người đều có phong cách riêng để thu hút những ánh nhìn. Rồi đến lượt bọn hắn, động tác mạnh mẽ vô đối có xen lẫn vài điệu hip hop, 2 chân thì nhảy kèm theo vài động tác vũ đạo còn hai mắt thì nhìn bọn nó với vẻ cao ngạo như mang ý ” hãy chống mắt lên mà coi bọn này nhảy, các người thua rồi! “. 2 bên cứ luân phiên nhảy như thế, đến cuối bài, 4 người hòa chung làm 1 nhịp, tuy tất cả động tác đều ko giống nhau nhưng nó vẫn ko hề khiến những người xem phía dưới bị chỏi mắt. Trận đầu kết thúc bằng những tiếng la hét ngất trời và những tràng pháo tay ko dứt. Tiếng người MC vang lên vẫn ko đủ để khiến người bên dưới im lặng: - Đây quả là trận đấu thú vị. Có lẽ các vị đã biết được mình nên bầu chọn cho đội nào rồi nhỉ? 10 phút bình chọn …………….. BẮT ĐẦU ! 10 phút chầm chậm trôi qua, chưa bao giờ cả bọn thấy thời gian lâu thế, Mon cứ đứng ngồi ko yên, cô bé sợ nhóm mình sẽ bị thua. Nếu thế, thì cô eb1 sẽ cảm tháy có lỗi lắm! - OK! Bình chọn kết thúc! Trong tay tôi là 2 cái điện thoại có lưu số tin nhắn trong đó! Tôi sẽ đọc số tin của Mẫu Đơn trước, là …………….. 357 tin! Một con số ” khủng” đúng ko??? 357 so với ngần này người cũng ko tệ, chiếm ưu thế cỡ 50% rồi, cơ mà trong bar con gái hôm nay nhiều quá, mà bọn hắn lại handsome đến thế ( bọn nó ko phủ nhận điều đó) ! Nếu bọn đó mà ko “công tư phân minh” thì bọn nó nhảy dù có hay và chuẩn thế nào cũng ko thể win được! - Và đây là lượng tin nhắn của EVIL !!! ……….. 357 tin… hòa rồi, thật bất ngờ phải ko ???- người MC dường như ko tin vào những gi` mình thấy, 1 sự trùng hợp đến ko thể nào tin được, có chăng… đó chính là sự khơi nguồn của định mệnh ???!!!! Kết quả cuối hòa khiến những người xem trận đấu vui ra mặt, nhưng ngược lại với điều đó, 2 nhóm dường như đều ko bằng lòng tí nào, họ cứ đứng im thế mà đấu võ mắt với nhau, tỏ vẻ kiêu hết sức có thể! Bánh xe số phận cứ chầm chậm mà quay, cuốn vào đó những bước chân lầm đường, lẻ loi. Họ có chắc sẽ là một nửa của nhau hay chỉ đơn thuần là những đường thẳng song song cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi! Cứ chơi trò mèo vờn chuột với nhau mãi như thế mà ko chịu thẳng thắng, can đảm bỏ qua tất cả mà nhìn lại nó ???
|
Chương 4.1: LỜI YÊU KO THÀNH THẬT.
Phải làm sao để có thể tin vào những lời yêu thương dối trá… ??? Zu ko nói gì cả, nó quay lưng bỏ về trước, ngoài trời đang mưa tầm tã, bọn đàn em chả biết nói gì. chỉ biết im lặng nhìn bóng nó khuất dần, họ ko dám nói gì cả. Thấy bầu không khí có vẻ căng, Pj vội lên tiếng: - Ko sao đâu! Hòa là tốt rồi! Mon, ko cần phải cảm thấy có lỗi đâu cưng! Mấy đứa về nghỉ ngơi hết đi! Cả bọn kéo nhau ra về, Pj ngồi lại trông quán, thấy bóng 1 người con trai đang bước ra phía hành lang ngoài, đó chẳng phải là người bạn trai cũ vừa chia tay nhỏ sao, bên cạnh anh còn có 1 người con gái khác nữa, nhìn thân mật như thế! Anh quên nhỏ thật rồi à? Chỉ mới 1 năm thôi mà! Nghĩ đến điều đó, tim nhỏ bất chợt nhói lên 1 chút! Dẫu sao trước đó, anh và Pj cũng đã rất hạnh phúc, nhưng nhỏ vẫn ko giữ được anh, lý do phũ phàng … : - Xin lỗi, Pj à! Anh nghĩ là mình chia tay đi! Cặp với 1 đứa con gái có uy hơn mình khiến anh ko chịu được, anh vẫn iu em và anh cũng biết là em cũng rất iu anh, nhưng ta ko thể … Gạt đi mớ kí ức đau thương đó, chạy theo bóng người con trai vừa rời bar, chạy ra tới cửa, nhỏ chợt khựng lại khi thấy chiếc xe hơi quen thuộc đang đậu cách bar ko xa, dù mưa, nhưng bóng đèn loe loét bên đường vẫn đủ để Pj thấy được họ- dang- mi- nhau trong xe! Nhỏ nép người vào sát bức tường rồi từ từ trượt xuống, những giọt nước mắt cứ tuôn ra ko ngừng. Có 1 giọng nói sát bên vang lên làm cho nhỏ phải ngẩng đầu: - Người đó- hướng về chiếc xe bên vệ đường- bạn cũ!- trong lời nó có ý gì đó mang vẻ khiêu khích. - Ken?- nhỏ đứng thẳng lên rồi gạt đi nước mắt, lấy lại phong thái tươi tỉnh hàng ngày. - Đáng thương! – Ken nhếch môi. - Mặc kệ tôi! Pj trả lời mà mắt vẫn hướng đến chiếc xe đó, lời nói cũng ko có vẻ gì là bận tâm đến nghe thiếu sức sống hết mức, điều đó khiến Ken hơi ngạc nhiên. Cứ thế, nhỏ lao thẳng ra ngoài màn mưa đen đặt đó! . - Diễn tốt lắm! Em trai!- người con trai cười. - Vậy là xong phải ko anh Ken!- người được gọi là ” em trai” hỏi lại. - Ừ! Xem ra nhỏ đau lắm! – Ken lại cười- cười nhạt. - Thôi anh ạ! Quen với Pj mệt chết, thế nên em mới chia tay! Quen nhỏ như thế để nổi tiếng là được rồi! Giờ đây đứa con gái nào mà chả biết em!- thằng đó nói đểu. Ken trao cho thằng đó 1 xấp tiền dày cộm rồi thong thả cho 2 tay vào túi quần mà bước đi, ánh mắt trong lạnh đến đáng sợ. Đừng bao giờ chạm tới cuộc đời ai nếu bạn có ý làm tan nát trái tim họ, plz !!! - Trương Khánh Du, đừng trách tôi, chị cô đã khiến tôi trở nên như thế! 2 năm trước - Chia tay đi!- người con gái lên tiếng. - Tại sao? Em nói lý do đi!- người con trai sững lại. - Đúng, anh có tiền, có sắc, có địa vị, nhưng tôi chán anh rồi! Cái gia thế của anh khiến tôi phải sợ! OK ? Giờ thì tránh xa tôi ra! Tôi còn muốn sống!- Khánh Hạ- người con gái lên tiếng. - Em… Nếu tôi ko nói với em điều đó, em có rời xa tôi ko? Có bao giờ em vì điều đó mà bị trầy sướt gì ko?- Ken. - Thứ nhất: nếu anh ko nói, tôi vẫn sẽ cho anh sống trong hạnh phúc ảo kia! Thứ hai: giờ đây tôi ko bị gì nhưng đến lúc tôi có bị anh cũng chả biết đâu! Chỉ cần bọn nó làm cái “roẹt” là tôi chết ko kịp thở! - Em… quá đáng thật! Em ko tin vào khả năng của tôi sao?- Ken. - Dẹp đi! Đừng nói gì nữa! Còn nữa, chấm dứt rồi thì đừng bám theo tôi dai như 1 con đỉa, ha? Lần sau muốn quen ai để tôi chỉ cho, em tôi đấy- Khánh Du, xinh lắm! Vậy nha! Nói rồi nhỏ phũ phàng rời đi, chỉ còn Ken đứng đó với 1 nỗi đau tinh thần quá lớn. - Hóa ra từ trước đến giờ chỉ có tôi ngộ nhận mình là người hạnh phúc nhất thế gian! Vì tiền thôi hả em? Em coi tôi là một thằng ngốc à? – trong lời nói của Ken thể hiện một nỗi đau xót đến tột cùng. . Ken một mình trong phòng, những chai rượu cứ vơi dần đi, tên đó hết đổ tất cả những vật trước mắt, Ken đã say lắm rồi! - Tại sao thế Khánh Hạ! Em đi thì đi luôn đi có sao còn để hình bóng em ở lại trong tôi chứ! Tôi sẽ cho em thấy! Khánh Du, đừng trách tôi, con gái mấy người đều như nhau cả thôi, đau 1 chút thì có đáng gì? Ken nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ, trong khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước, nước mắt ??? 1 tay tên đó cứ nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ mình- chiếc nhận có sọc màu đen được đính 2 viên đá chìm màu tím.
|
Chương 4.2:
Ngày hôm sau Pj ko đi học, vì dầm mưa nên nhỏ đã bị bệnh. Sau trận so tài của 2 nhóm thì tình hình càng ngày càng căng, hễ nhóm này thấy nhóm kia ở đâu là lại kiếm chuyện gây với nhau. - Chị Zu… nhóm mình…. họ… gây chuyện với EVIL !!!- Mon hớt hải báo tin cho nó. Đang đọc sách, nó nghiêng đầu nhìn Mon, chân mày hơi châu lại. - Tụi nhóm mình đang tụ tập ở sân sau á, tụi EVIL đi ngang qua, nói chuyện mà nghênh nghênh mặt, nhóm mình thấy chướng mắt quá nên … nhào vô luôn!- Mon kể với 1 tốc độ ko thể nhanh hơn được nữa. Ko nói gì thêm, nó đứng dậy rồi tiến về phía sân sau của trường, thấy nó xuất hiện, 2 bên cũng im phăng phắc, nó vừa tới thì Ken và hắn cũng xuất hiện. - Về quản chó cho kĩ!- hắn. Cả bọn bên nó nháo nhào vì câu nói quá ư là xúc phạm đó. Nó vẫn in lặng ko nói gì, ngược lại còn quắc mắt nhìn bọn đàn em 1 cái khiến tụi nó phải ” ổn định đội hình” lại. Ko phát ra bất kì âm thanh nào, nó định dẫn bọn đàn em ” về” thì Nan cất tiếng: - Gây chuyện rồi bỏ đi sao? - Muốn gì? Muốn tụi này xin lỗi hả? Mơ đi!- 1 đứa trong nhóm nó lên tiếng. - Tụi tui nghênh mặt là chuyện tụi tui, ai biểu mấy người tưởng này tưởng nọ làm gì, bộ tụi này nghênh mặt với bọn chó mấy người hả? Tưởng bở!!! Nhìn mấy người chỉ bẩn mắt! Ham hố mà cứ nhào zô đánh!- Mon. Cả hai bên cứ lời qua tiếng lại như thế, chỉ cần thêm một chút nữa thôi thì “chiến tranh thế giới” có thể xảy ra bất cứ lúc nào! Ken nghĩ ra gì đó rồi khóe môi lại nhếch lên thành 1 nụ cười. - 8.00 pm, bar cũ, mọi chuyện sẽ được giải quyết! Vừa nghe Ken nói hết câu thì nó quay lưng dắt theo ” bọn trẻ” về mà ko để lại 1 câu trả lời nào. Jun hơi ngạc nhiên, hắn ko biết tên bạn thân quái gỡ của mình lại giở chiêu gì ra. Trước khi rẽ vào hành lang, nó chỉ buông một câu rồi bước đi luôn. - Đừng cứ mãi như mấy đứa nhóc tì! Tính tình nó vốn thế, quan tâm thì quan tâm nhưng cũng chỉ biểu lộ qua các câu nói vô cùng ngắn gọn và đầy tính ” giáo dục” . Trong khi cả bọn ngồi học thì Pj đang ở nhà dưỡng bệnh, chuyện này đối với nhỏ cũng ko hề sung sướng gì, từ nhỏ Pj đã mất ba thế nên mẹ nhỏ cứ quần quật mà làm ăn, đi theo cơ nghiệp của chồng, 1 tay gầy dựng công ty vững mạnh đến ngày nay, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Pj thiếu thốn tình thương từ gia đình, vào mỗi lúc đó, chỉ có Khánh Hạ- người chị họ, là luôn chiều chuộng và chơi đùa với nhỏ, đó cũng là lí do Pj rất quý trọng và yêu thương cô chị họ của mình. Mỗi tháng Pj vẫn được chu cấp tiền đều đặn, mẹ nhỏ cũng gợi ý việc tìm người làm nhưng vì ko thường xuyên ở nhà nên nhỏ cũng từ chối. Nguyên nhân là thế nên giờ đây chỉ có mỗi mình nhỏ trong căn nhà rộng nhưng vô cùng lạnh lẽo, điện thoại thì do hôm qua nước mưa vào quá nhiều nên cũng bị hư, giờ ko thể liên lạc với ai và cũng ko thể ” dụ dỗ” Zu cúp học qua nhà chơi với mình! _ __”. Cố lê thân vào bếp nhóm lên 1 ít cháo, vừa bắt bếp lên thì nhỏ cũng bất tỉnh, nhỏ có thể ko hoàn hảo, chỉ tạm ổn, 1 chút nhan sắc, học lực ko phải bàn, thể thao ổn thêm 1 vài năng khiếu sở trường ( nhất là uýnh lộn, gây chuyện …… =”= ) nhưng sức khỏe thì cũng có 1 chút vấn đề. chỉ cần dầm mưa hay ” phơi nắng, phơi sương” quá lâu cũng có thể khiến nhỏ phát sốt. Sau đó, cũng ko biết gì thêm, chỉ biết là nhỏ có cảm giác mình bị nhất bổng lên. Pj dần mở mắt ra, sao nhỏ lại trong phòng mình nhỉ? Rõ ràng là nhỏ ngất ở trong phòng bếp. Lấy chiếc khăn lạnh trên trán mình ra rồi ngồi dậy 1 cách khó nhọc, đến lúc để ý phía bên phải mình thì P j khá ngạc nhiên. - Ken ??? Ở đây làm gì??? – Pj nói với vẻ muốn ” tiễn khách”. - Ko điện thoại được thì qua nhà!- Ken. - Tùy thôi, muốn gì nói lẹ rồi biến dùm! Đừng cứ thích điều tra về người khác như vậy!- Pj - Kệ tôi! Vả lại tôi cũng chả điều tra, số điện thoại cô tôi có lúc cô ở nhà tôi, địa chỉ này thì tôi thừa biết!- Ken cười khẩy. - Biết ngay là liên quan đến Khánh Hạ! Lấy tôi làm “vật thế thân” cậu sẽ thỏa mãn chứ! - Thông mình hơn tôi tưởng! Biết rồi sao? – Ken cười khẩy. Ken cầm vĩ Panadol quăng lên giường ý bảo nhỏ uống. - Đem về đi! Chả cần! Giả tạo quá đấy! - Im đi! Nói nhiều thật! Đừng tưởng các người hay, kì thi kia kết quả thật là tôi thắng các người đến hơn 50 phiếu!- Ken Biết ngay mà, quả thật thì làm gì có sự trùng hợp thế, phiếu bằng nhau trong ngần đó người thì cũng đâu dễ, còn bọn con gái hôm đó nữa chứ, nhìn là biết mê 2 tên đó như điếu đổ. Rõ ràng là nó và Pj đều đã dự tính được kết quả chỉ ko ngờ lại thế. - Nói đi, ý gì? Sao lại làm thế??? Xem ra thì bữa đó chỉ có Ken, hắn và Nan là mặt ” pơ” nhất khi biết kết quả. Vậy là sự thay đổi đó chỉ có 3 người đó biết. Giờ mới để ý, trong lúc chờ kết quả, cứ thấy 3 người họ chụm đầu vào laptop làm gì đó, thì ra là thay đổi kết quả, với một tay máy tính gần như chuyên nghiệp như Nan thì chuyện đó cũng ko khó. - À, ko nỡ để mấy người mất mặt! - Các người ko tốt thế đâu!- Pj. - Nếu để các người thua như vậy rồi thì còn gì là vui, đâu dễ thế, phải từ từ mà cảm nhận cho thấm!- Ken cười- nụ cười khiến Pj hơi ” lạnh”- 8.00 pm, bar nhà cô, ko tới thì ngày mai đừng khóc vì những bức hình. Hết bệnh cũng tới mà ko hết bệnh cũng phải tới, vậy nên, uống thuốc hay ko thì tùy vào cô. Ken buông lời đe dọa rồi bỏ về, Pj tức đến nỗi muốn giết chết tên đó vào lúc này, Cố lê thân vào bếp thêm 1 lần nữa, thấy nồi cháo thì hơi ngạc nhiên, cứ tưởng là nó bị khét rồi chứ! Ko nghĩ nữa, cố gắng nhồi nhét mấy miếng cháo vào miệng rồi uống thuốc của Ken vào, kêu Ken đem về thế thôi chứ nếu Ken mà đem về thật là nhỏ ko còn thuốc uống, bệnh cũng chỉ nặng thêm. Nhưng tính ra thì Ken cũng có vẻ tốt … Nghỉ đủ điều rồi nhỏ ngủ lúc nào cũng ko hay. Chap 4.3 ” King koong …. ” Tiếng chuông cửa vang lên làm cho Pj thoát khỏi giấc ngủ, nhỏ uể oải ngồi dậy, nhờ vĩ thuốc đó mà giờ nhỏ đã đỡ hơn nhiều, ít ra tên đó cũng ko ác độc đến nỗi mang thuốc độc cho nhỏ uống. Nhìn người đứng trước cửa, Pj cười: - Zu, vô nhà đi! ^^ Thấy Pj mệt, nó dìu Pj vào nhà nghỉ ngơi. Nó chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng ” động đậy” đầu để chứng mình là mình đang lắng nghe câu chuyện, chuyện số phiếu mà Ken đã nói được Pj thuật lại với nó khiến nó hơi ngạc nhiên, tại sao bọn hắn lại thích đi ” đường vòng” nhỉ, nếu lúc đó chỉ cần để kết quả y nguyên thế thì bọn nó đã thất bại là cái chắc! Mà thôi, cho dù là sao thì đó cũng ko phải là chuyện tốt lành, vẫn phải cảnh giác sẽ hay hơn, sẽ có ngày bọn hắn phải hối hận vì đã dám chơi trò “mèo vờn chuột” với bọn nó! Chợt nhớ ra, nó đề cập với Pj về chuyện ban sáng, dù đã biết nhưng Pj vẫn ậm ừ tỏ vẻ đã rõ. Trò chuyện một lúc thì nó về, bây giờ cũng là 5.00 chiều rồi, Pj bắt đầu sửa soạn, tắm rửa,… hôm nay nhỏ mặc đồ ” kín” trông hiền hơn mọi ngày ( vì cảm nên mới thế ấy =”= ), đó là chiếc áo sọc ca rô đỏ đen, tay áo dài được nhỏ xoăn lên, phần ngực áo có chèn đường chỉ nên áo ôm phần ngực lại, phía sau là một cái nơ to màu đen, chiếc quần lửng màu kem được giữ lại nhờ một sợi nịch dạng vải, chân mang giày búp bê đế thấp màu trắng. Cỡ 7.00 ( tối) là Zu qua rướt nhỏ, 2 đứa con gái ngồi trên chiếc mui trần màu bạc khiến ai cũng phải nhìn. Ko hẹn nhưng bọn đàn em của nó dường như đã có mặt đông đủ cả. - Tới sớm vậy à?- Ken lại gần. - Nói nhiều!- nó - Ko cần biết là có đủ người chưa, nhưng nhân vật chính có đây rồi thì tôi thông báo luôn! Làm phiền tắt nhạc, đưa tôi cái mic- Ken yêu cầu. Pj đứng gần người điều chỉnh âm thanh, thấy tên điều chỉnh âm thanh đang tập trung về phía mình nên nhỏ búng tay ra hiệu, hiểu ý, âm nhạc tắt, mấy phút sau cũng có người đem cho Ken cái mic. - Điều này, có thể khiến mọi người bất ngờ! Tui và Pj … chính thức quen nhau! Phía EVIL, ai ko đồng tình, rời nhóm! Còn với Mẫu Đơn, tôi ko nghĩ các người muốn làm khó thành viên của mình, tôi chắc chắn sẽ ko làm khó hay mang phiền phức gì cho các người! Ken nói rồi kéo Pj vào lòng mình, Pj có vẻ cay cú, nhỏ còn chưa ổn định lại tinh thần. Cả nó và hắn đều ko giấu được sự ngạc nhiên của mình, tuy nhiên là cũng chỉ ở mức độ vừa phải chứ ko đến nỗi ” mồm chạm đến đất” như bọn kia. Ken nắm tay Pj, nhìn là nắm thế thôi chứ thật chất là siết thật chặt khiến nhỏ muốn rớt nước mắt. - Các người nên chung sống hòa bình với nhau từ đây! Nếu ko thì người chịu lỗ ko phải tôi đâu! Hai nhóm lúc này đều ” bỡ ngỡ” nhìn nhau, mới sáng nay còn cãi lộn với nhau ầm ĩ, lịch sử cũng đã có vài trận ” chạm mặt” với nhau ko lẽ giờ dễ dàng như thế??? Nhưng kéo dài lắm cũng chỉ được 10p , mặt cả bọn đã giãn ra được phần nào, thôi kệ, leader đã muốn thì ai mà dám cãi, Zu và Jun còn ko lên tiếng thì bọn nó còn lên tiếng thế nào??? Rất tự nhiên, một số đứa bên Mẫu Đơn thân thiện chủ động tới bắt chuyện dù ban đầu có hơi ngượng ngùng, cứ như thế, mọi khoảng cách dường như được phá bỏ. Phần đông là thế thôi, chứ vẫn có một số đứa chẳng thích gì cho lắm, ko hề muốn chuyện đó xảy ra chút nào !?!? Nó chỉ đưa cặp mắt lạnh tanh qua nhìn hắn thấy hắn cũng đang nhìn mình với ánh nhìn tuong tự thì nó quay đi, trận đấu còn chưa xong, từ là kẻ thù, đã từng solo với nhau đến hết biết “đường về” thì làm bạn có vẻ hơi khó khăn với nó, với hắn cũng tương tự thế! Nhưng bạn thân của mình muốn, ko lẽ lại ngăn cản, cả hai suy cho cùng cũng đành ” ngậm bồ hòn làm ngọt” thôi! Vả lại, “đánh kẻ chạy đi ko ai đánh người chạy lai”. Ko để cho sự nháo nhào tiếp diễn lâu, Ken tiếp tục: - Ai cũng biết là Pj ở nhà một mình! Chuyện đó quả thật rất nguy hiểm! Chúng ta giờ đã thành một “gia đình” ( bao giờ ??? >”< ). Thế nên, Pj sẽ qua ở nhà tôi! Lời nói ra như sét đánh ngang tai, Pj nhìn Ken với ánh mắt vô cùng ” yêu thương” Ken đột ngột ôm Pj vào lòng nói thầm vào tai nhỏ: - Liệu mà diễn với tôi cho tốt! Ko thì cô cũng biết rồi đó! Thanh âm nhẹ nhưng đầy uy lực khiến Pj trong 1 giây KO DÁM chống lại. Đương nhiên là ko ai biết Ken đã nói những điều đó với Pj, họ chỉ nghĩ đó là những hành động yêu thương. Nói rồi tên đó thả Pj ra, quay qua nhìn mọi người rồi nở 1 nụ cười. Những câu nói và hành động nãy giờ của Ken khiến mọi người tin rằng 2 người này đang là couple. - Ken này! Ý kiến của mẹ …. – Pj cố tìm ra cái cớ. - Ko được nói chổng như thế, em nhỏ hơn anh một tuổi đấy! Gọi “chồng” đi nhé! ( trời ạ, sến chúa ^^!) Mà chiện đấy vợ ko cần lo, ba của chồng với mẹ của vợ đang là đối tác với nhau, nên mọi chuyện xong cả rồi! ^^ – Ken. Pj dần có vẻ “sợ” tên này, điều tra được tới mức độ như thế, tiếp cận được với cả mẹ của nhỏ! Vậy ra, âm mưu này đã được tính từ trước, trình độ của ba Ken có vẻ cao, làm cho mẹ Pj tin tưởng và ” gửi gắm” con gái ko phải dễ dàng! Phải nói trong những đứa ở đây, Ken là sướng nhất, có cha mẹ yêu thương đầy đủ, được nuông chiều hết mức, Ken quậy thì quậy thiệt, ngoài Jun ra thì ko ai sánh bằng nhưng được cái rất thông minh và hiểu ý người khác, hồi xưa cũng đỡ hơn bây giờ, từ ngày bị phụ bạc thì tên đó khó đoán và khó gần hơn rất nhiều, ngoài hắn và Nan ra thì ko có người thứ 3 dám thân thiết với Ken như thế! - Có ai ý kiến gì nữa ko? - ………………..- im lặng Ken chuẩn bị nói thì có 1 cánh tay dơ lên. - Ken này, 2 người giờ mới quen nhau, thế có nghĩa là đã yêu nhau từ trước ??? Vậy trong quá trình tìm hiểu rồi yêu nhau, 2 người đã có …. first kiss chưa ??? Trời ạ, một đứa con gái bên EVIL, sao giờ Pj ghét nhỏ này quá vậy nè! Lo chuyện bao đồng thế!!! >”< - À, ừ, yêu nhau từ trước rồi! ^^ ( xạo kinh) Còn first kiss thì ko bk có chưa nhưng n kiss thì có rồi! ( nói dối ko biết ngượng _ __” ) Còn gì nữa ko?- Ken cười. - Còn, yêu cầu cuối, tôi nghĩ là ai cũng sẽ thích điều này- nhỏ đó cười gian- thế, 2 người hun chứng minh đi ) Oh mẹ ui! Nếu Việt Nam ko có cái luật giết người bị ở tù thì Pj đã ko thương tiếc cầm dao phang thẳng vào nhỏ đó rồi! Bộ chưa thấy người ta hun nhau bao giờ sao mà đòi Ken làm cái hành động đó! Đang trao cho nhỏ đứng phía dưới những ánh nhìn ” yêu thương” thì đột nhiên Ken quay sang kiss nhỏ thật, T.T , trừng mắt nhìn nhưng chỉ thấy hàng mi khép hờ của Ken ở trước mắt, đôi mắt dần khép của nhỏ mở bừng ra do một cái cắn môi thật mạnh, bọn ở dưới hét toáng lên đưa máy lên ” nháy” lia chia vì cứ nghĩ đó là những hành động âu yếm nhưng thật chất sự thật chỉ có Pj biết rõ, chưa bao giờ nhỏ phải kiss 1 người mà mình ko có cảm giác như vậy, đau đớn trên bờ môi cộng thêm sự ức chế khiến nước mắt nhỏ rơi chậm xuống thành 1 dòng. Cảm nhận được vị tanh của máu và mặn của nước mắt, Ken dần mở mắt ra, hiểu được những gì Pj nghĩ, tên đó nhẹ nhàng lau nước mắt cho nhỏ, trong một giây phút rất ngắn, 1 nụ cười cao ngạo đã xuất hiện trên môi Ken. - Rồi nhé! Tôi phải đưa Pj về! Chuyện của Mẫu Đơn cũng sẽ là chuyện của EVIL. Nói rồi Ken dẫn Pj ra ngoài để lại trong lòng nó và hắn những nghi vấn mơ hồ, khó hiểu. Nó ko rõ về chuyện của Ken, nhưng chẳng lẽ Ken đã quên được Khánh Hạ nhanh thế??? Vô lý, nếu đã quên thì cớ gì còn đeo chiếc nhẫn đó lên cổ??? Nó ko muốn hỏi Pj về những chuyện riêng tư vì khi cần Pj nhất định sẽ nói nó nghe, có thể tại nó đa nghi quá thôi! Hắn cũng hơi ngạc nhiên vì hành động đó của Ken, vì chuyện đó mà Ken sẵn sàng hôn một đứa con gái lâu như thế, ừ, lâu !!! Con người Ken có vẻ đáng sợ hơn trước nhiều, dẫu sao hắn cũng là người khơi cuộc trước, chơi trò này thêm 1 thời gian cũng ko có gì! Hắn cũng muốn xem Pj sẽ đối mặt với những ngày tháng sau ra sao? Chắc là thú vị!
|
Chương 5.1:
Có những thứ đã xảy ra thì cách tốt nhất để hòa nhịp theo là đừng trốn tránh … Vừa ra tới nhà xe, chắc chắn ko có ” người quen” ở đây, Ken buông tay Pj ra, nói: - Mai chủ nhật, trước 7.00 sáng phải có mặt bên nhà tôi, 1 phút cũng ko được trễ! Nói rồi Ken cũng vào xe chạy đi mất, bỏ nhỏ ở đó với 1 đống cảm xúc hỗn tạp, giờ thì nhỏ đã biết vì sao Ken lại cho hai nhóm hòa; nếu ko hòa thì nhóm nhỏ sẽ thua, lẽ nào Ken lại sang quen với một đứa thua cuộc là nhỏ, ít ra chuyện đó cũng sẽ làm cho hắn mất đi ít nhiều danh dự, con trai cung Sư Tử vốn trọng thể diện nhất mà, nhưng cũng bù lại là vẻ ngoài của hắn trông men cực, ko có gì để bàn; nếu nhỏ ko suy nghĩ sai thì trận solo giữa 2 nhóm chỉ là để kéo dài thời gian cho papa tên đó tạo thêm lòng tin với mẹ Pj mà thôi! Ken đúng là 1 con quỷ mà, nhưng dẫu sao cũng tại vì yêu quá nên mới thế, mà yêu ai, Khánh Hạ chứ còn ai nữa??? Nhưng nói ra thì đau thật, tên đó kiss nhỏ bạo thật, đã vậy còn lâu nữa, ấm ức nhiều thứ lắm chứ! Chuyện này cũng do Khánh Hạ mà ra nhưng nhỏ cũng ko hề trách bà chị họ mình, rồi Ken cũng sẽ chán thôi mà! Ko nghĩ ngợi lâu, nhỏ cũng lên xe về nhà, tối hôm đó, Pj sửa soạn đồ đạc cũng đến nửa đêm, nhỏ cảm thấy qua nhà Ken cũng là cơ hội tốt cho mình, trong thời gian ở nhà tên đó, nếu có cơ hội, nhỏ sẽ tìm cách ” lùng” ra mấy tấm hình rồi xóa đi cũng còn kịp, nhỏ hả hê với suy nghĩ của mình rồi chìm vào giấc ngủ. 6.00 sáng, đồng hồ báo thức reo inh ỏi, nhỏ tắt chiếc đồng hồ rồi bước vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi nhà, nhỏ lắc đầu nhìn thời tiết bên ngoài, mới sáng sớm mà trời đã mưa như vậy, nhớ lại những lời nói hôm qua của mẹ nhỏ càng thấy ê chề hơn: ” Bác Ân thực sự là một người tốt, mẹ sẽ gửi con qua đó một thời gian ở tạm cho tới khi nào mẹ về, nhớ nghe lời bác ấy! Ko thì khỏi tiền, khỏi xe, khỏi ăn chơi luôn nha con!”. Tiến về phía gara, phải ko vậy, chiếc xe trời đánh vào lúc này dở chứng đột nhiên ko chịu nổ máy, nhỏ đóng mạnh cửa xe lại, hậm hực “xút” cho xe 1 cái, ác là một chiếc xe máy cũng ko thấy bóng, mẹ nhỏ ko chịu mua cho nhỏ, lý do hết sức củ chuối: ” Nhà rộng ở có một mình mà đòi tùm lum, kêu mướn giúp việc cũng ko nghe, giờ đòi xe nữa! Dẹp!!! Màu mè thế bữa nào nó vào cướp là chết ko kịp ngáp nha con!” ( Thật ra thì mẹ nhỏ ko an tâm nên lúc nào nhỏ ở nhà đều có ” đội quân vô hình” theo bảo vệ nhỏ, đương nhiên là nhỏ ko biết rồi ). Ken là ” người của công chúng” nên nhà hắn cũng ko khó để biết, nhà Ken cũng gần đây thôi, cao lắm cũng 15p đi bộ. Ngậm ngùi mang ô ra ngoài mang theo cả đống hành lý lếch thết ( _ __”), nhìn con số ” 6.45 am” trên màn hình điện thoại nhỏ cố đi cho nhanh, nếu đến trễ ko biết là tên đó sẽ làm thêm trò gì. Đi được vài bước thì chiếc xe hơi chạy sượt qua làm làn nước bên lề văng tung tóe lên người nhỏ, ko biết xin lỗi mà còn chạy luôn, tức: - Bà nó, mới sáng sớm gặp toàn cái gì đâu ko, mất luôn ngày chủ nhật! Đứng trước nhà Ken đúng 7.00. Trời mưa. đồ ướt, gió thổi vào khiến răng nhỏ va vào nhau cầm cập, bấm chuông thì ko ai ra mở cửa, những người trong nhà thấy Pj mà như ko thấy. Vò nát tờ giấy có số điện thoại Ken trong tay, rõ ràng là tên đó biết nhỏ bị hư điện thoại chưa kịp đi mua mà, có số mà ko có điện thoại thì liên lạc thế nào được??? Nửa tiếng trôi qua chứ có ít gì, gần đây toàn là nhà kín cổng cao, ko moi ra được cái hiên thì trú làm sao, điều đó khiến nhỏ phải vừa đừng vừa cầm dù, trông bếch đến thảm. Thỉnh thoảng nhỏ lại bấm chuông, ko biết những người đó có nghe ko mà ko ai ra bấm chuông hết. Mưa ngày càng lớn khiến nhỏ cảm thấy lạnh đến buốt. Chừng 1 tiếng sau mới thấy người ra mở cửa, vừa vào nhà thì hình ảnh ập vào mắt nhỏ là Ken đang nhâm nhi tách cà phê một cách rất nhàn nhã, Ken lướt mắt qua nhìn nhỏ. - Trễ quá rồi, biết 8.00 rồi ko??? Nghe xong câu nói đó thì nhỏ tức muốn điên lên, ấm ức đến phát khóc, rõ ràng là tên đó cố tình chơi mình, biết rõ ràng mà chả thế nói được gì. Ông quản gia mang cho nhỏ bữa sáng nhưng nhỏ từ chối. - Tôi no rồi! Nhỏ đúng thật là chưa bỏ gì vào bụng hết nhưng sự việc đã xảy ra khiến nhỏ ko ăn nổi. - Ko ăn thì đừng than nhé! Ko ai cho ko cái gì bao giờ, tôi cho cô đến nhà mình ko có nghĩa là chuẩn bị phòng cho cô. ” Cho” ??? Pj ức lắm, mọi chuyện đều là tên đó bày ra, Pj có cầu xin Ken cho ở đây đâu mà giờ lại dùng cái thái độ đó ??? - Mời cô theo tôi! Trời ơi, cái này có thật là phòng ko vậy, tuy đồ đạc đều có đủ nhưng bụi bặm lại bám đầy vào đó. Theo nhỏ biết thì còn rất nhiều phòng dùng được ( suy đoán) mà tên đó lại ” nhét” nhỏ vào đây thì đúng là cố tình rồi!
|