Nothing Gonna Change My Love For You
|
|
Truyện này trc đây có ở kenhtruyen à, hay nên mình đăng lại nha! -Tên tác phẩm :Nothing gonna change my love for you - Author (Tác giả) : Cheery_kul -Category(thể loại):học đường, tình cảm, có xen vài yếu tố bạo lực,... -Status (tình trạng truyện :on-going or finished): finished -Warning (cảnh cáo về nội dung truyện) :chống chỉ định cho những bạn không thích đánh nhau -Casting (GTVN) : vào truyện sẽ biết
------------------ -------------------------------- Một người con gái luôn cố che đậy con người thật của mình bằng một mặt nạ vô cảm vì dư âm của quá khứ.
Một chàng trai hết sức handsome nhưng lại vô cùng lạnh lùng vì trọng trách mà mình phải gánh lấy...
2 trái tim băng có thể sưởi ấm cho nhau, họ sẽ thẳng thắng đối diện với tình cảm của mình ??? .
Một người con gái tựa như có 2 tính cách: sẽ hóa vai thiên thần với những ai tốt tính nhưng cũng không ngại ngần đội lốt ác quỷ với những kẻ xấu tính, vì tình thân chấp nhận làm "vật thay thế" .
Một chàng trai gánh chịu hậu quả sâu sắc nỗi đau quá khứ, con gái- tình cảm hầu như đều bị biến thành trò đùa, luôn bày trò trả thù và cố tìm lại bóng hình từ " vật thay thế ". Liệu 2 người có thể ??? .
Một người con gái quá đỗi hiền lành, luôn ngốc nghếch giấu cái tình cảm đơn phương vào sâu trong lòng.
Một người con trai lăng nhăng vốn coi thường tình cảm, ghét những người giả dối vô cùng. 2 đường thẳng song song có bao giờ sẽ cắt nhau ??? . Chờ đợi có thật sự là hạnh phúc? Nước chảy đá mòn? Bao lâu đây? Muốn thấy được cầu vồng phải bước qua những cơn mưa; cuối 1 con đường hầm bao giờ cũng là ánh sáng. Kỳ tích sẽ mỉm cười với những ai tin vào nó...
Hãy sống cho bản thân, người không vì mình trời tru đất diệt, không nhìn về quá khứ hướng về thương lai mà bước... Gió đến, chong chóng sẽ lại quay...
|
Chap 1.1: KHỞI ĐẦU Con người có thật là đáng sợ như vẻ bề ngoài mà chúng ta thường thấy không??? - Kêu nó ra đây cho tao!_ 1 thằng ” gấu” lên tiếng. Đứa con gái đứng trên lầu 1 nghe nói vậy liền nhếch mép cười, nó đặt tay lên miệng mình huýt 1 tiếng gọi sự chú ý của bọn kia. -Tụi bây coi ai kìa!_ thằng ban nãy nói rồi hướng mắt lên nhìn nó. Đó là 1 đứa con gái xinh đẹp với làn da trắng mịn, đôi môi hồng hồng, mái tóc dài được cột kiểu đuôi ngựa trông rất cá tính, tai bấm 2, 3 khuyên, body chuẩn,… phải nói là perfect. - Lên đó bắt nó xuống cho tao!- thằng đó ra lệnh. Nó nhoẽn miệng cười không phải là nụ cười bình thường mà là 1 nụ cười đểu vô cùng. Trái bogn1 rổ mà nó cầm trên tay như được chuẩn bị từ trước, nó quăng thẳng trái bóng xuống sân bằng một lực khá mạnh, nhưng điều lạ là nó không ném vào tụi đó mà ném vào 1 khoảng trống. - Sắp chết đến nơi mà còn chơi bóng rổ, điên! Thằng cầm đầu lên tiếng rồi cả bọn phá lên cười. Khi cả bọn định thần lại thì thấy mình đang bị bao vây, có thể hiểu sơ lược rằng: nó ném trái bóng rổ xuống sân thực chất là 1 ám hiệu… Cả bọn bị nhóm người của nó vây kín, cả bọn không biết làm sao nên đánh liều lên cả. Mặc cho tình cảnh phía dưới, nó vẫn bình thản đeo headphone vào tai nghe nhạc, mắt quan sát khung cảnh hỗn độn phía bên dưới, dù bên nó lực lượng không bằng bên kia nhưng cũng có thể thấy bên nó chiếm trọn thế chủ động, tụi nó không chỉ đánh theo kiểu ” xã hội” mà còn theo các trường phái như karate, judo,… Bọn đó khúc cuối cũng không chống cự nổi mà nằm lê lếch. Đến lúc này nó mới cử động, nó phi thằng từ lầu 1 xuống đất, ung dung tiến lại chỗ đó. - Chị Zu, giờ tính sao đây?- một thằng trong nhóm hỏi nó. Vẫn không trả lời, nó ngồi xuống ngay chỗ tên cầm đầu nằm, lấy tay nâng cằm hắn lên, miệng nở nụ cười khinh bỉ: - Her, tao điên đấy, nhưng mày đã không thắng nổi 1 con điên như tao! Chưa đủ tư cách! Nói rồi nó đứng dậy bỏ đi, trước khi đi, nó còn để lại một nhánh mẫu đơn, điều đó đã trở thành một quy luật với nhóm nó mỗi khi chiến thắng. Hoa Mẫu Đơn như là một biểu tượng đẹp đẽ của nhóm nó, đó là biễu tượng của sự chiến thắng. Nó tên Mẫu Đơn, nhưng ít ai dám gọi thẳng ra, chỉ dám coi đó là 1 tên nhóm chung. Người ta chỉ biết nó là Zu, một con nhỏ xinh đẹp nhưng ngỗ ngược vô đối, vô cảm vô cùng. Sáng hôm sau. tin nó hạ gục được một tên đàn anh lan ra khắp cả trường. Đi đến đâu mọi người cũng né tránh nó vì sợ. Bỗng có một đứa con gái chặn nó lại: - Mày là Zu? Nó vẫn không trả lời, định bước tiếp nhưng nhỏ kia cứ chặn lại: - Mày dạo này lộng hành quá nhỉ, mới vào trường mà không biết phép tắc. Mày sẽ phải trả giá vì đã đánh chồng tao!- nhỏ đay nghiến nói. - Chồng mày? Cái thằng trói gà không chặt hôm qua sao?- nó cười khẩy. - Im đi, đừng cứ sủa mãi thế! Cái tên Mãu Đơn của mày nghe chẳng lọt lõ tai tao, mày quả thật là thiếu giáo dục, về kêu ****** dạ lại mày đi! Nothing gonna change my love for you - chương 1.1 Vừa nghe câu nói đó, nó mất hết cả hứng thú châm chọc nhỏ đó. Đời này nó rất ghét ai đụng chạm vào tên mình và người mẹ đã mất kia. Nhanh như cắt, nó lấy chân đá vào đầu gối nhỏ, khiến nhỏ khụy xuống, nhân lúc nhỏ mất đà, nó lậy sợi dây trong túi ra cột 2 tay nhỏ lại. 2 đứa đàn em của nó ở đâu xuất hiện, túm chặt lấy vai của nhỏ khiến nhỏ không thể ngọ nguậy. - Buông tao ra coi! Nó khinh khỉnh nhìn nhỏ đó rồi lấy điện thoại ra chụp hình lại. Nó búng tay ra hiệu cho tụi dàn em, tụi nó hiểu ý nên đem nhỏ nhốt vào vệ sinh nam. Trước khi người bị đưa đi, nó lạnh lùng nói: - Đứa nào có gan thì cứ mà cứu nó! Rồi nó quay qua nói với nhỏ: - Ngoan ngoãn ở đó, biết điều thì tan trường sẽ có người đến thả, khôn hồn thì đừng tìm cách thoát, tao không đảm bảo là mày còn nguyên vẹn đâu! Đứa nào chứng kiến cảnh này đều phải rùng mình. Nó vào trường chưa lâu mà giờ đây hầu như ai cũng biết nó. Đáng lẽ nó không trở thành như bây giờ. chỉ tại cái quá khứ đáng nguyền rủa nó: sau khi mẹ nó mất lúc nó 5 tuổi thì ba nó cũng hắt hủi nó, nó được ông quản gia chăm lo cho đến tận bây giờ, từ đó nó ghét con trai; còn lúc đi học thì bạn bè luôn xa lánh nó, gọi nó là một đứa lập dị vì không có cả cha lẫn mẹ, họ không chơi với nó, cô lập nó, đã có lần nó bị mời phụ huynh vì đánh bạn trong lớp… từ đó, nó hình thành nhân cách ấy, mang bộ mặt bất cần ấy cho đến bây giờ.
|
Chương 1.2:
Vừa về đến nhà, nó chào ông quản gia rồi đi lên phòng nằm nghỉ. Cứ thế mà nó miên man chìm vào giấc ngủ, nó sẽ ko tỉnh dậy nếu chuông điện thoại nó ko vang lên. -Chị Zu, đi bar hông?- giọng một đứa con gái oang oang trong điện thoại. - Ừm! - Thế có cần tụi em sang nhà rủ ko ạ? -Ko!- nó trả lời ngắn gọn như thế rồi cúp máy cái rụp. Nó tắm rửa, sửa soạn lại 1 chút, xong hết cả nó xuống nhà dưới xin ông quản gia đi chơi. Ông gật đầu rồi căn dặn nó ráng về sớm, đừng đi khuya quá. Được sự đồng ý từ ông, nó phóng thẳng con Lexus tới bar với 1 tốc độ kinh hồn. Vừa đẩy cửa bước vào, nó thu được bao nhiêu là ánh nhìn, khiến ai cũng phải ngước nhìn, bộ đồ nó mặt ko quá khiêu gợi: bên trong là 1 chiếc áo sát cánh được che đi 1 nửa bởi chiếc áo khoác có nón, phía dưới là chiếc váy xòe ngắn, sọc ca rô màu đỏ đen, chân mang đôi bốt cao cổ, tóc được cột lên 1 phần nhỏ bởi chiếc nơ màu vàng chói lọi; phải nói là màu sắc được phối với nhau quá tuyệt hảo. - Chị Zu chói quá nha!- 1 đứa con gái khen. Nó ko nói gì chỉ nhếch môi cười kiểu xã giao rồi quay lưng đi thẳng ra sàn nhảy. -Chị Zu ít nói ghê á! Nhưng được cái là chỉ rất biết cách chăm sóc cho người khác!- 1 đứa bàn luận. - Ờ, một phong cách rất Zu! ( ) ) – thằng khác nhảy vào nói. - Con Zu mà nge là mày chít ko kịp thở!- 1 đứa con gái dọa. bla…. bla… bla…. Cuộc nói chuyện có lẽ sẽ không bị gián đoạn nếu ko có lời thông báo: - Stop đi, đừng 8 nữa, ra coi chị Zu sao kìa, ko là lớn chuyện! Vừa nói xong, cả bọn đồng loạt quay ra nhìn thì thấy nó đang bị 1 tên giở trò, ngược lại với hành động của người bình thường, nếu là 1 người nào đó thì bọn đó sẽ ra giúp đỡ, còn người này là nó thì…. : - Tên đó chết chắc!- 1 đứa nói khẳng định. - Giờ sao, ra ko? Tui kêu mấy người ra chứng kiến là để can ngăn mà lại… – tên con trai đó rên rỉ. - Quan sát chút đi, khó tính quá! Ko thích coi film free hả? Nói nhìu! Tụi nó vẫn đứng đó quan sát tình hình dù là không nghe được gì, chỉ cần nhìn nét mặt có lẽ tụi nó có lẽ cũng đoán được tình hình của câu chuyện. - Em đẹp thế đi chơi với anh nhá!- 1 thằng con trai tiến sát lại nó. - Biến!- nó. - Sao thế em, anh vừa có sắc lại vừa có tiền!- tên đó càng nói càng tiến sát vào mặt nó. Nó cười khẩy 1 cái, hất mặt tên đó ra: - Đẹp toàn đểu cả! Tên đó như vẫn ko nản, cứ tiếp tục trêu nó, hết chuyện lại xòe tiền ra phẩy phẩy trước mặt nó. Lúc này nó đã bực thật sự, nhanh tay túm lấy cổ áo tên trước mặt, đay nghiến nói: -Câm đi! Thấy vậy, cả bọn đàn em đều xông ra vì mọi chuyện ko còn đi theo quỹ đạo nữa, tuy là thế, nhưng cả nhóm ko ai dám ngăn lại, bất ngờ có 1 giọng nói vang lên: - Zu, xin can, mất khách của Pj đó!- người con gái được gọi là Pj lên tiếng. Nghe lời Pj nói nó cũng thôi ko túm áo tên đó nữa! Tên đó được một phen khiếp vía nên chuồn lẹ đi 1 cách êm thấm. Nó bực tức trở về chỗ ngồi của mình, bọn đàn em thì bị Pj làm cho 1 trận vì cái tật nhiều chuyện. Lúc này, ở một cái bàn tại góc khuất của quán, có 2 thằng con trai rất kul đã được dịp chứng kiến từ đầu đến cuối. - Ai? Con nhỏ đó? – người con trai tóc đỏ hỏi. - Ý mày là nhỏ túm áo thằng công tử khi nãy?- người con trai kia. - Hỏi thừa!- tóc đỏ. - Nhỏ mày hỏi tên Zu đó!- người con trai kia tiếp tục trả lời. - Leader của Mẫu Đơn sao?- hắn ko nói gì nữa chỉ nhếch môi cười, miệng nhấp 1 ngụm rượu. - Rượu ko nhạt! Hắn lên tiếng nói làm tên kia phải hỏi lại: - Ý mày là……… ??? - Thế mà cũng ko hiểu hả Ken? Bạn thân mà thế đấy!- hắn lại tiếp tục uống thêm 1 ngụm rượu. -Tao là bạn mày chứ ko phải là thần thánh hay bố mày đâu!- người con trai tên Ken phản bát lại. -Chưa đầy 1 năm, nhan sắc tầm thường, quá kiêu rồi em ạ!- hắn lại cười. -Nghe nói tụi đàn em không lần nào ” xử” được nhóm nó! Cứ bất phân thắng bại!- Ken. -Ko ra tay ko được!- hắn. - Thú vị, tao cũng tham gia!- Ken -Tao đoán, mày chọn nhỏ chủ bar!- hắn nói với vẻ chắc chắn. - Hừ!- Ken ko nói gì, chỉ hừ nhẹ 1 tiếng. - Đã bảo là quên đi, rõ ràng mày coi lời nói t ko có trọng lượng nào! Con nhỏ này chắc cũng tới số rồi! Đáng thương!- hắn cười nhạt. Tên con trai đó ko nói gì, chỉ im lặng, nhưng cặp mắt sau hàng mi đó lại đanh lại, nhìn vào thoáng lạnh cả người.
|
Chap 2.1: ĐỪNG BAO GIỜ KHINH THƯỜNG ĐỐI THỦ
Sáng nay vừa vào trường được mấy bước, nó khựng lại, nó né người sang một bên khi bắt được âm thanh như xé cả gió. Quả ko sai trước mặt nó có một tờ giấy mà mấy phút trước vốn dĩ ko có, nó liếc nhẹ quanh các dãy phòng học, ko có ai cả vì hôm nay nó đi sớm nên sân trường chỉ có le que vài người. Nhẹ nhàng khum người xuống nhặt mảnh giấy lên tay: ” Chính thức khiêu chiến, Zu, 2:2, okie? Today, room 142, 4pm. waiting for you! EVIL ( Leader) ” Vào lớp từ sớm nhưng nó có vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi gì đó, Pj vào lớp từ lúc nào thấy nó cứ như vậy nên hỏi: - Có chuyện gì sao? Zu ngước lên nhìn nhỏ, ko nói gì thêm chỉ đặt lên tay nhỏ tờ giấy đã bị mình vò nát từ lâu, đọc xong có vẻ Pj ko tin được nên hỏi lại: -EVIL? Chẳng phải mọi lần đều là tụi đàn em của bên đó ra trận sao hôm nay leader lại trực tiếp ” lãnh” vụ này nhỉ? - Leader ra mặt rồi! Tưởng dễ ăn con Zu này chắc!- nó. - Nhưng 2:2 là sao?- Pj có vẻ ko hiểu lắm. - Zu và Pj – nó. - Bọn này đúng là ko phải hạng xoàng rồi! Pj là tay phải của Zu, chuyện mật thế àm cũng điều tra ra được!- Pj có chút ngạc nhiên và… nguogn74 mộ. - Chị Pj, chị Zu!- 1 đứa con gái chạy vào chào bọn nó. - Có chuyện gì mà vào lớp chị vậy Mon?- Pj. - Tụi Cel thách đấu, đánh ko chị?- Mon. - Đánh!- nó. - Chừng nào?- Pj - Tầm 3, 4 giờ chiều nay – Mon. - Vậy cưng thay chị hoặc nhờ ai đó có tài chỉ huy lãnh giùm chị bữa nay, chiều nay chị và Zu ko có mặt được! Thế nhé! – Pj Cô bé gật đầu hiểu ý, lễ phép cuối người chào rồi đi ra khỏi lớp. Tan học, tụi nó ko về vội, đợi học sinh ra hết rồi tụi nó mới hành động, các dãy hành lang vắng tanh, ko có vẻ gì là gấp gáp tụi nó vẫn bước đi một cách bình thản và nhẹ nhàng, đi xuống lầu 1, băng qua một dãy hành lang dài rồi rẽ trái, tới đó, tụi nó buộc phải dừng lại. - Khốn thiệt! 2:2 đâu ko thấy, chưa chi đã đẩy bọn tép này ra!- Pj nghiến răng nói. Nhóm đó cỡ chừng 2 mấy 30 đứa, trai có gái có nhưng dường như là trai nhiều hơn. Zu và Pj ko ngại ngần xông vào, nếu đã được gọi 2 tiếng ” đàn chị” thì cũng biết là tụi nó cũng ko vừa gì. Những đòn tụi nó ra tương đối mạnh và rất dứt khoát, tụi nó vẫn chưa dùng hết sức vậy mà tụi kia chỉ cần ” dính” 1 đòn thôi cũng đã nằm bệt xuống đất. . - Hoàn tất màn chào hỏi, biết ngay mấy nhỏ này ko phải hạng xoàng!- 1 tên con trai nói. - Nhập cuộc!- giọng này nghe lạnh hơn đến buốt cả xương. Giải quyết xong xuôi, nó và Pj lấy chai nước hoa trong túi ra…. xịt lên tay mình một ít, 1 phần xịt vào bầu ko khí ( _ __” )rồi cho lại vào túi. Ko để tốn thêm 1 giây phút nào nữa, chỉnh trang lại y phục của mình, bọn nó nhắm vào phòng 142 mà thẳng tiến. Cửa phòng đã mở như chào đón “khách quý”. Ko 1 chút do dự, Zu bước chân vào ngưỡng cửa, Pj theo sau cũng định bước vào thì có một cánh tay nhanh như cắt lôi Pj ra và đóng sập cửa phòng học lại, hơi sững lại nhưng ko hoảng hốt. cũng ko tìm cách kéo cánh cửa ra vì cửa lớp nào cũng cài một mật mã riêng, nếu khóa rồi mà ko biết mật mã thì dùng hòng ra ngoài được, để tránh học sinh dùng cánh cửa này để đối phó giáo viên nên nó chỉ được kích hoạt vào lúc tan trường. - Pj ??? Đáp lại nó vẫn là một khoảng ko người trả lời. - Lo chuyện bao đồng rồi! Nhỏ bên ngoài sẽ có người tiếp chu đáo! Nó trừng mắt nhìn người vừa nói câu đó, tóc đỏ, vuốt keo, tai đính viên đá quý màu đen, mắt xám tro có xen lẫn những tia lạnh, dây chuyền hình thập được dịp lộ ra nằm trên khuôn ngực rắn chắc bởi 2 chiếc cúc áo bị bung ra hờ hững, mang vẻ đẹp lai. Người con trai này quả thật theo nó là rất đẹp, ko phải là vẻ baby như những ngôi sao Hàn Quốc, mà có nét gì đó rất bí ẩn và thoáng vẻ bất cần, chưa kể đến cái khoản lạnh lùng kiệm lời vô đối thường khiến những đứa con gái chết mê chết mệt, cũng may vì nó có hệ miễn dịch cực tốt với cái gọi là ” mĩ nam” gì đó nên giờ đây nó ko quan tâm cho lắm đến cái người ở đối diện. - Jun? À không, phải là Phong thiếu gia- Phong Thiên Vũ chứ nhỉ?- nó nhếch mép. Hắn ko nói gì, chỉ lơ đãng đút tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn nó, mắt lạnh cơ hồ ko chứa một chút xúc cảm nào! - Leader của EVIL lại đánh 1 đứa con gái, có thấy nhục mặt quá ko?- nó cười khẩy. - I DON’T CARE!- hắn cố tình nhấn mạnh- suy cho cùng cô cũng là 1 thiên thần mang đôi cánh màu đen thôi cũng chả thuần khiết gì đâu! Kiêu quá rồi cưng ạ!- hắn gằn giọng rồi dần bước tới.
|
Chap 2.1:
Nhanh như gió, nó toan đấm hắn nhưng hắn vẫn nhanh hơn, đã đỡ được đòn của nó, nó đấm 1 cái là hắn lại chắn 1 cái, độ phòng thủ của tên này cực chuẩn, đúng thật là nó ko thể nào đánh lơ tơ mơ như mấy ” con gà” kia được! Gần nửa giờ trôi qua mà bọn nó cứ như mèo vờn chuột, chơi trò đuổi bắt nhau. Cả 2 đều ko ngờ đối thủ lại khó “nuốt” như thế, có lẽ kì này, cái bản tính cao ngạo đã khiến họ coi thường nhau quá rồi! Nó đột ngột chuyển hướng, ko tấn công phần trên nữa, bất ngờ thục 1 chỏ vào ngực Jun rồi thừa thắng xông lên, thưởng luôn 1 cái đấm vào bụng, bị như thế khiến hắn phải thoái lui. -Khá lắm!- hắn cười nhạt- khúc dạo đầu kết thúc! Dứt lời, hắn bắt đầu phản đòn, chính giữa tụi nó là những cái bàn học được xếp ngay ngắn, lợi dụng thế đó, hắn dùng sức ép mấy cái bàn về thẳng phía nó; bị dồn đến gần sát chân tường, nó vung người nhảy lên bàn, những cái bàn cứ xô vào nhau mà di chuyển khiến nó mặc dù muốn vẫn ko thể nào đứng vững được, mất thăng bằng. Có hộp gỗ vuông gần đó ( hộp đựng phấn) , biết nó định nhảy khỏi bàn, hắn phang thẳng hộp gỗ ấy về phía nó, ko né tránh kịp, hộp gỗ đã đáp trúng bả vai nó như mong muốn của hắn, cái hộp vừa trúng nó thì nắp hộp bị hở ra, bụi phấn văng tung tóe, mất đà, nó té xuống sàn. Hắn tiến sát nó, giở giọng khinh thường: - Té đẹp! Chưa chịu thua, thừa cơ hội hắn đang lơ là, nó nhanh nhẹn dùng chân đá vòng ra phía sau gối hắn khiến hắn vì bất ngờ mà khụy chân xuống, bằng cặp mắt màu xám lạnh, hắn nhìn nó. - Lỳ thật! - Quá khen!- nó nói rồi khóe môi nhếch lên, tạo thành 1 nửa vòng cung hoàn hảo. Hơi bất ngờ, sau cú đá đó của nó Jun vẫn có thể đứng dậy bình thường, thường thì ai bị nó dùng chiêu này thì ít nhất là 2, 3 ngày sau mới có thể đi lại bình thường được; có chăng, nó đã ra tay quá nhẹ ??? Thấy mắt nó có gì đó chuyển biến, đoán được là nó bị phân tâm, có sơ hở, hắn gạt chân nó, khiến nó phải ngã người ra sau nhưng cũng mau chóng lấy lại được thăng bằng. Nó dùng chân đá lên cổ hắn nhưng ko thành vì tay hắn đã kịp chụp lấy chân nó, nhưng điều hắn chưa kịp nghĩ ra là chân còn lại đang trụ đất, nó phi thẳng lên bụng hắn khiến hắn phải buông ra, thân hình cũng theo lực đá của nó mà bị lùi về phía sau, phần xương chậu va đập khá mạnh với cạnh bàn, bỏ qua cơn đau, tì tay vào cái bàn gần đó, lấy thế dùng chân đá thẳng vào bả vai bị thương của nó. Hắn lấy thế lại, hết đấm vào bụng rồi lại đá thêm 1 cái ngay khớp gối nó, cũng may nó né kịp, ko thì tiêu, hắn là con trai, sức nó ko bằng hắn vốn là hiển nhiên, chỉ có điều nó ko ngờ là hắn lại ” hết mình” như thế! Hắn lại ào lên, phía sau là chân tường, nó ko thể né, nhanh trí lấy chai nước hoa trong túi ra, nó hướng vào hắn mà xịt, theo phản xạ hắn lùi lại. - Đểu!- hắn. - Chưa bằng anh !- nó. Cả hai tuy là đều bị “thiệt hại” khá nặng nhưng mặt ai cũng lạnh và tỉnh như nhau, ko hề thấy một tia hoảng loạn hay sợ hãi. Cả hai cứ đối đầu nhau như thế, đúng thật là kẻ tám lạng, người nửa cân. Nó thấp thoáng liếc ra khung cửa sổ phía sau lưng, đây chỉ là lầu 1, 1 phút đứng ở thế phòng thủ, đầu óc thông minh của nó đã kịp tính toán. - Quá bất cẩn! Cáo từ! Nếu ko đuổi theo, trận này hòa! Nói rồi nó nhảy xuống sân qua ô cửa sổ sau mình, hắn tại sao lại bất cẩn ko chịu khóa khung cửa đó chứ? Tuy thế nhưng hắn vẫn ko buồn đuổi theo nó. Kì này 2 bên đều thương tích đầy mình. Có lẽ do mệt quá nên cả 2 đều quên đi bạn của mình. . Pj hiện tại đang nằm trong một căn phòng được sơn bởi màu xám, nhỏ từ từ mở mắt ra rồi đảo quanh một lượt, qua cách bài trí ở đây thì quả thật nó là phòng con trai, Pj giật mình khi nhận định được có người con trai đang nhìn mình, ánh mắt có chứa tia phức tạp, nhỏ vội ngồi bật dậy: - Sao tôi ở đây? - Mau quên thế?- ánh mắt ban nãy dường như biến mất, thay vào đó là một ánh mắt gần như vô hồn. Pj nhớ ra gì đó: sau khi bị kéo ra ngoài, nhỏ và tên đó đã ” chào” nhau bằng vài cước, trong lúc ko cần thận, đã bị người đó đánh vào sau gáy nên bất tỉnh, hóa ra …….. : - Anh là …. – Pj. - Ken- người con trai nói. - Ân Gia Hi ? – Pj lặp lại. - Chưa đủ tư cách để gọi tên tôi ra đâu – Ken nói 1 cách cao ngạo. - Tay phải của Mẫu Đơn cũng ko có gì xuất chúng, vẫn hạ gục dễ dàng như ai ai, tầm thường thật!- Ken mỉa. - Sao anh biết điều đó, đó là chuyện mật!- Pj hỏi. Ken cúi sát vào mặt Pj, cười nhạt, Pj cảm nhận được hơi thở của Ken đang vờn trên mặt mình nên chuyển mặt sang hướng khác. - Chưa có gì là tôi ko điều tra ra!- Ken đứng bật dậy. - Muốn gì đây?- Pj - Tôi ko đấu bằng tay chân như Jun, tôi đấu bằng trí tuệ và đánh thẳng vào tâm hồn! Thấy Pj tỏ vẻ ko hiểu, Ken búng tay 1 cái, màn hình ti vi hiện lên, Ken thỏa mãn dang rộng 2 tay ngồi tựa vào thành ghế. Pj coi mà mặt đỏ bừng vì xấu hổ và cũng là vì giận, trong lúc Pj ngất, Ken đã chụp lại những pic ko ra gì, cổ áo bị bung ra hờ hững; 1,2 cúc áo đầu bị ai đó mở ra ko thương tiếc. Pj lấy gối chọi vào mặt Ken, tên đó lấy tay gạt ra rồi gắt: - Làm trò gì thế? - Cái đó tôi hỏi mới đúng, kia là sao chứ?- nhỏ chỉ tay vào màn hình. Nhỏ chạy xuống tắt phăng màn hình đi, lúc này mới nhận ra trên người chỉ khoác mỗi cái áo sơ mi nam. - Đồ tôi đâu? - Kìa- chỉ vào cái bàn gần đó- dơ như thế nên đừng để nó vướng trên giường tôi!- Ken. - Thế.. ai thay đồ cho tôi!- nhỏ hơi mất bình tĩnh. - Có vấn đề gì sao? Là ai ko quan trọng- Ken nói đểu. ” Chát” Pj ko thương tiết thưởng cho Ken 1 bạt tay. - Đánh tôi? Cô sẽ hối hận! Nhỏ ko nói gì, lườm tên đó thêm 1 cái thật sắc rồi quay đi. - Giặt cái áo thật sạch rồi trả lại! Tặng ko cái áo cho 1 người ko biết điều quả ko đáng!- Ken nhấn mạnh từng chữ một. Ko vương lại lâu, nhỏ thay nhanh bộ đồng phục rồi sập mạnh cửa đi về.
|