Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi
|
|
Chương 34.2: Dã man
Hàn Phong lẩm bẩm nhưng chỉ im lặng nhịn cô. Một lúc sau, đôi môi anh đào mở ra lắp bắp nói gì mà hắn không nghe được. Cúi đầu, Hàn phong áp tai sát gần đến cái miệng xinh đẹp rồi phì cười vì những lời nói rất ư là trẻ con của cô thích thú đến nỗi đang đi dạo phố cũng cười suốt. - Này anh có thôi đi không hả? - Thấy Hàn Phong cứ trong tình trạng đó tôi bắt đầu nỗi cáu. - Ok ok. Hàn Phong nhoẻn miệng cười, nụ cười rất dễ thương như cơn gió mang theo chút lạnh lại có một chút nong nóng của mùa thu. Tôi dơ mất vài giây rồi lấy lại bình tĩnh. - E hèm. Anh mà còn cười nữa là emm đánh anh đấy Tôi dơ chai C2 lên đe dọa nhưng sự thật là để chữa ngượng. Sớm biết Hàn Phong có nụ cười đẹp như vậy tôi cũng không muốn để hắn thấy được gương mặt đơ đơ lúc nãy của tôi. - Ừm hì hì. Hàn Phong cười cười rồi nắm lấy tay tôi sãi những bước đi trên con phố vắng. Một lúc sau tôi xoay ra ngoài thì thấy hai người con trai đang cười với tôi vì lịch sự tôi cũng mỉm cười nhìn họ rồi quay đi. - Em đang cười cái gì? - Giong5 nói lạnh lùng Hàn Phong nhíu mày nói. - Không có gì. Ôi trời, Boss đại nhân ở đây mà mình lại cười với họ thôi tiêu rồi ! Nụ cừoi trở nên lạnh băng khẽ nhếch một bên môi Hàn Phong siết chặt tay tôi nghiến răng nói. - Có lẽ anh phải xé miệng của họ ra. Em thấy có nên làm vậy không? Đây là câu hỏi ý kiến của tôi sao? Tôi nghỉ là lời đe dọa thì đúng hơn. Tôi nhìn Hàn Phong cười trừ rồi nói: - A, hì hì . À phải rồi em sực nhớ chưa mua tinh dầu em đi nhé. Trong ba mươi sáu kế chuồn là thường sách. Tôi vỗ hai tay vào nhau vội vội vàng vàng co giò mà chay nhưng chưa đi được bước nào tôi đã bị Hàn Phong kéo vào lòng, hắn nâng khuôn mặt tôi lên rồi mỉm cười. - Chuồn à. Hừm Tôi nhìn Hàn Phong. Đãi boss à, cho tôi xin đi có cần phải làm thế không? Tôi cười còn khó coi hơn là khóc, chắp hai tay vào nhau vẻ mặt rất thành khẩn nhắm luôn mắt để trông thật đang thương cúi đầu chờ mong sự tha thứ. - Em xin lỗi. Hàn Phong mỉm cười. - Em làm gì để tôi tin em đây. Tôi mở to đôi mắt nhìn qua nhìn lại rồi bỗng đi đến nhặt chai C2 lên cười cười chỉ vào nỏ ánh mắt rât chi là dễ thương. - Em xin thề trước chai C2 này. Hàn Phong nhìn tôi, ánh mắt không hiểu sự tình. - Nghĩa là gì? Tôi nháy mắt mỉm cười tinh nghịch. - Chỉ một tình yêu chỉ một C2 Hàn Phong cốc lên đầu tôi một cái rồi mỉm cười. - Tiểu nha đầu. Nụ cười trên môi Hàn Phong đột nhiên đóng băng lại, ánh mắt cũng ẩn chứa sự nguy hiểm. Tôi nhìn theo ánh mắt hắn rồi chưng ra bộ mặt không hiểu gì nhìn HàN Phong. - Chuyện gì vậy? Hàn Phong chuyển hướng nhìn, mỉm cười lắc đầu nói: - Không có gì, em đi mua tinh dầu đi anh ở đây chờ. Tôi nhìn Hàn Phong không hiểu rồi cũng ậm ừ đi mua gương mặt không hiểu gì về hành động quái lạ ấy. Sau khi bóng dáng nhỏ bé khuất dần, Hàn Phong lấy lại nét mặt cương nghị, ánh mắt trở nên lạnh lùng cảnh giác như của loài sói đi theo một cô gái thoạt nhìn rất giống Thiên Băng. Hắn đi theo cô cho đến một ngã ba đông đúc rồi xoay qua xoay lại cô đã mất hút trong dòng người. Ánh mắt trở nên vô cảm Hàn Phong hừ lạnh nhìn bốn phương tám hướng rồi trở về quên mất còn Uyển Nhi. Cũng trong con phố đó , một cô gái mỉm cười lạnh băng, gương mặt vô cảm hờ hững nhếch một bên môi nhìn bóng người cao cao tại thượng khuất đi hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Con phố lại ồn ào náo nhiệt như bình thường từ từ trở nên một cơn sóng ngầm... ___________________________________________________________________ Trong thư phòng... - Vũ... - Giọng nói lạnh lùng như mùa đông vang lên đủ để làm đông lạnh mọi thứ. Vũ run nhẹ, tiến lên. - Xin anh cứ nói. Trên tấm kính thủy tinh phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh dương lạnh lẽo gương mặt tinh xảo. Ánh mắt lạnh lùng như của loài sói nguy hiểm. - Cậu nói Đông Âu đã được cứu thoát khỏi tầng hầm. Vũ cúi đầu cung kính gương mặt đã trở nên thăng trầm như chờ đợi một cơn sóng giận ngầm giận dữ. - Phải. Tiếng nói khắc nghiệt vang lên mang theo vẻ lạnh lùng vốn có. - Là ai dám cả gan cứu hắn? Vũ thở dài một tiếng, nói gãy gọn: - Ngừơi canh gác trong tầng hầm nói là một sát thủ linh hoạt thân thủ nhanh nhẹn chỉ trong vài chiêu đã hạ gục được bọn họ. Vũ nhìn Hàn Phong đang kích động lời nói lạnh lùng ánh mắt trở nên tăm tối được vây hạm trong làn khói thuốc - Cậu đã điều tra được gì rồi? Vũ đi đến cạnh Hàn Phong lắc đầu nói: - Tôi sẽ tích cực điều tra. Hàn Phong lạnh lùng nhíu đi đôi mày cương nghị gật đầu - Được, Tôi phải xem kẻ nào to gan dám tung hoành trong địa bàn của tôi. __________________________________________________________________ Trong một căn biệt thự tối tăm, có một người đàn ông nằm trên mặt đất toàn thân toàn là máu. Trên chiếc ghế dài người thần bí che đi một nửa gương mặt bằng chiếc mặt nạ quỷ đang ung dung nhả một làn khói thuốc. - Nói. Hàn Phong tại vì sao mà bắt ngươi? Người đàn ông người bê bết máu, gương mặt đã sớm không còn nhận ra là ai chỉ im lặng không nói gì. Người này nếu đem so với Hàn Phong có khi còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần nếu nơi ở của Thiên Băng mà bại lộ thì e rằng cô ấy sẽ khó mà trốn được. - Cứng đầu, Người đâu xát muối lên người hắn ta phải cho hắn thấy cảm giác sống không bằng chết vì dám đối nghịch ta. Người thần bí lạnh lùng nói, hai chân ung dung vắt chéo sang một bên ngữ giọng bình thản không chút biến đổi. Muối nhanh chóng được đem đến nó không phải màu trắng như bình thường mà có màu đỏ, màu đỏ của ớt cay nếu đem xát vào người quả thật không thể nào tàn nhẫn thêm được. Phút chốc trong căn phòng tối đen như mực tràn ngập tiếng la hét tiếng đau thương của đàn ông nhưng tuyệt nhiên không hé lộ ra chữ nào. - Thôi. Đông Âu ngươi cũng thật cứng miệng. Người thần bí vỗ tay, người đàn ông nằm lăn lộn trong cơn đau toàn thân đều đau rát trong vũng máu gương mặt tím tái. Cảnh tưởng này thật là sống không bằng chết. Người đàn ông oằn mình rên rỉ ông nghĩ có lẽ chết sẽ còn sung sướng hơn nhiều so với loại tra tấn này kết quả là cắn răng tự sát. - Hắn chết rồi. - Triệu Tử Hào lắp bắp nói. Ông ta nhìn Đông Âu không khỏi hoảng sợ người đàn ông này quá nhẫn tâm quá ác độc. - Hừ sớm như vậy đã chết đem đi cho chó ắn. Người thần bì hừ lạnh tanh xoay người bước đi không ngoảnh đầu lại thật khiến Triệu Tử Hào rét run e rằng nếu hắn mà phản bội có lẽ kết quả cũng không khả quang hơn người này là bao.. Nghĩ đến đây hắn lập tức rùng mình kịch liệt sai ngừoi đi dọn dẹp đống hỗn độn này.
|
Chương 35: Người lạ mặt
Mùa hè ở Hà Nội là mùa của những cơn mưa bất chợt. Có lúc nóng như chảy da cháy thịt lại có lúc lạnh đến toàn thân phát run cầm cập thật không biết đường nào mà lần. Cũng giống như giờ phút này, mới đó trời còn nắng gay gắt thế mà chỉ trong cái chớp mắt đã mưa phùn lắc rắc giăng phủ.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra bầu trời. Theo hướng nhìn này có thể thấy khu vườn xinh đẹp đang vùi mình trong hơi sương. Từng hạt mưa tí tách rơi tưới mát cho đất trời, thời tiết lúc này không thể khẳng định là xấu hay tốt nhưng đối với tôi, nó đủ lạnh khiến tôi cảm thấy thoải mái, đủ mát rượi thổi vào tận đáy lòng khiến tôi bất giác nghĩ về những gì đã xảy ra và về tương lại...
Tôi thấy tâm mình dường như đã tịnh lại, yên bình hơn rất nhiều.
- Uyển Nhi em đang làm gì?
Hàn phong đi đến ngồi cạnh tôi nở một nụ cười mê hoặc .
Tôi nhìn hắn cười đáp lại, nghiêng đầu dựa vào bờ vai săn chắc ấy quên đi những gì đáng để quên. Vòng một tay sang kéo tôi vào lòng, Hàn Phong đặt chiếc cằm lên trên đỉnh đầu tôi thoáng chốc hơi thở nam tính đã đặc quánh lại. Đột nhiên tôi nghĩ đến đảo, thật sự là rất muốn đi chơi, đi đến một hòn đảo nhỏ.
- Han 2Phong em có chuyện muốn nói với anh. - Tôi hơi tách người ra, ngước nhìn Hàn Phong mỉm cười.
Hàn Phong cúi đầu xuống nhìn tôi, vương cánh tay dài kéo tôi vào lòng thuận tiện xoa lên mái tóc rồi nói:
- Chuyện gì?
Tôi đầy tay Hàn Phong ra, bàn tay hắn đã làm tóc tôi trở nên xơ rối. Tôi cào cào lại mái tóc mỉm cười đáp:
- Đi chơi đi lâu rồi em không được đi chơi.
Hàn Phong gạt cánh tay của tôi ra, tiếp tục xoa mái tóc càng trở nên bù xù thích thú hỏI:
- Em muốn đi đâu?
Tôi mặc kệ hắn đang nghịch mái tóc nói thẳng vào vấn đề.
- Đi đảo.
Hàn phong gật đầu. Lúc này hắn với tay lấy chiếc lược trên bàn chải lại mái tóc đang rối trơ ra, buông lời trêu chọc.
- Tóc em xấu quá.
Nghe Hàn Phong nói vậy mặt tôi bắt đầu ửng đỏ thẹn quá hóa giận.
- Chẳng phải là kiệt tác anh tạo ra sao hả?
Hàn Phong cười thành tiếng.
- Em có biết bộ dạng hiện giờ của mình như thế nào không, thật giống Tiểu Bảo đang xù lông giận dữ.
Tôi trừng mắt nhìn Hàn Phong, cơn giận đã sớm tiêu hủy sự thẹn thùng trước đó của tôi.
- Anh dám nói em giống tiểu Bảo há chẳng phải kêu em giống con mèo hay sao!
Hàn phong cười lớn dịu giọng:
- Anh chỉ là đùa em không cần khẩn trương đến thế.
Tôi gạt cánh tay Hàn Phong ra hừ lạnh chỉ tay thẳng ra phía cửa.
- Không tiển.
Hàn phong nhận thấy tình hình nảy có chút không ồn vội vàng ôm cô vào lòng vuốt ve tấm lưng nhẹ nhàng nói, ngữ điệu của hắn lúc này như thanh âm của một loại nhạc du dương.
- Em đừng tức giận, em giận lên chã đẹp chút nào.
- Hàn Phong anh đang muốn em điên lên cho anh hả dạ à, hết mèo rồi đến xấu xí. Em là cô tiên thì anh không muốn anh muốn biến em thành bà điên phải hay không.
Tôi tức giận hét lớn xô ngã Hàn Phong. Sự giận dữ góp phần tăng lên sức mạnh mà khiến hắn ngạ vào cạnh bàn. Cánh tay săn chắc màu đồng hiện lên một mảng đỏ nỗi bật.
Hàn Phong nhìn Uyển Nhi thầm than khổ, bản thân thì ăn nói vụng về không biết lấy lòng người khác thì thôi, bây giờ chỉ vỗ về mà tự mình lại chuốc lấy phiền phức. Hắn nhíu mi tâm đứng dậy.
- Anh không sao chứ?
Tôi thấy Hàn Phong ngã thì vội vàng chạy đến, gương mặt giận dữ đã hóa thành nai vàng ngơ ngác.
Hàn Phong nhìn tôi dở khóc dở cười thở dài ão não.
- Em thử ngã xem có đau không. Bình thường chân yếu tay mềm mà khi túc giận lại có một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy. Chắc anh nên đi khám xem cánh tay này có gãy hay không.
Tôi gãi gãi đầu, chỉ biết cười trừ ba chân bốn cẳng mà đi lấy hộp thuốc.
- Thôi đừng giận, ai kêu anh lại thích chọc giận em.
Hàn Phong hừ lạnh một tiếng. Sau chuyện lần này hắn đã rút ra được một kinh nghiệm rất là quý báu. Không nên chọc vào phụ nữ lúc họ giận dỗi, nếu không may mà phạm phải thì chỉ có một con đường duy nhất là "tự chuốc lấy phiền phức". Nghĩ đến đây Hàn Phong bỗng lắc đầu vẻ mặt dường như rất thậm tệ.
Không phải là đau đến thế chứ? Tôi nhìn Hàn Phong nhíu mày nói. Đỡ một cánh tay lên cẩn trọng nhẹ nhàng xem xét rồi bôi ít thuốc mỡ lên xoa đều khắp vùng đỏ đang sưng tấy lên.
- Đau đấy. - Hàn Phong vờ kêu lên một tiếng
- Thế à, em sẽ nhẹ nhàng. - Tôi ngước lên nhìn Hàn phong nhíu mi tâm, đau đến thế sao?
Hàn Phong khẽ cười. Vết thương này có là gì hắn vốn không để tâm. Nhìn cô đang chầm chậm xoa thuốc vẻ mặt chăm chú sợ phạm phải chỗ hắn đau thì khiến hắn bật cười. Hắn rất thích chọc cô, nhìn cô sợ hãi thật sự là điều mà hắn cảm thấy thích thú. Tuy có chút biến thái nhưng mà mặc kệ hắn vốn dĩ không cần quan tâm đó là tính cách của hắn. Nhìn cảnh tượng cô hoảng sợ nép mình vào hắn hay gương mặt trở nen méo mó đỏ gay khi hắn làm cô tức giận thì cái cảm giác này quả thật làm hắn rất dễ chịu, khiến hắn rất thỏa mãn. ( ==" Sở thích của Phong ca chỉ có thể dùng hai từ để hình dung " Biến thái ". -_-~)
Gương mặt ví chăm chú mà khiến tóc hai bên bết dính trên gò má hồng hồng, đôi môi đỏ căng mọng đang chum lại ra sức thổi thôi trên vết bầm. Bất chợt hắn muốn nếm hương vị của cô. Hàn Phong cúi đầu hôn lên môi cô rồi từ từ chuyển đế mái tóc đen nhánh óng ả. Một mùi thơm tho xộc vào mũi hắn khiến Hàn Phong cảm thấy dễ chịu mà không ngừng vùi mặt vào mái tóc đó bá đạo mà chiếm giữ mùi hương dịu nhẹ. Khắp người cô đều là khiến hắn mê mẩn như vậy tựa đang thưởng thức đủ hương vị trái cây ngọt ngào điên cuồng mà chính mình mất đi tâm kiểm soát. Hàn Phong lúc này ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt ưng sớm đã đổi màu chất giọng khàn đục như một loại rượu vang mê hoặc lấy cô.
- Nhi...khắp cơ thể em...ừm đều là thật thơm tho khiến anh rất thích.
Gương mặt trở nên đỏ lựng, tôi nhận thấy bầu không khí có phần trở nên ám mụi lập tức ngượng ngùng đánh yêu hắn dùng hết sức đẩy hắn ra ngoài khiến Hàn Phong bật cười khanh khách. - Đi ra.
Rầm...Thình thịch...Thình thịch...
Tôi đóng sầm cửa lại. Tôi đặt tay lên nơi đang đập một cách hỗn loạn vuốt ve trấn an, mỉm cười hạnh phúc đôi mắt to tròn trở nên sóng sánh đẹp tựa lưu ly.
___________________________________________________________________
Thư phòng lạnh lẽo trong tòa thành rộng lớn.
- Ba nuôi tìm con có việc gì không ạ? - Cô gái có gương mặt trong sáng, đáy mắt dịu dàng hỏi.
Người đàn ông đã đứng tuổi ngồi trên chiếc xoay nghe được tiếng của cô gái thì từ từ xoay lại. Hai tay đặt lên bàn đan lồng vào nhau, gương mặt già dặn ẩn chứa đầy sự gian tà.
- Dạo này Hàn Phong sao rồi? Cô gái mỉm cười đạp như một thiên thần nhưng sâu trong đáy mắt là một tia nhìn lạnh lẽo.
- Anh ấy sống rất tốt. Công ty đều rất phát triển trải dài khắp thị trường Âu - Mỹ. Còn về tổ chức D.H thì đã lấn sang nhiều nước ai nghe đến tên Hàn Phong đều phải khiếp sợ. Anh ấy đã ra tay sát hại Thiếu úy Harry nhưng cảnh sát cũng không làm được gì thế lực đang rất lớn mạnh. Có một tổ chức D.A đối đầu với anh ấy trong bóng tối. Tuy nhiên Hàn Phong đã yêu say đắm một cô gái.
Ông ta hờ hững nhếch một bên môi lạnh lùng tuyên bố:
- Đã có người yêu. Hừm ta không chấp nhận bất cứ ai khác ngoài con. Ta nghĩ đã đến lúc con cần phải xuất hiện.
Cô ta mỉm cười, nụ cười tỏa nắng gật đầu một cái.
- À mà tổ chức D.A mà con nói đã điều tra được gì rồi?
Cô gật đầu nói.
- Đứng đầu tổ chức ấy là một người đeo mặt nạ quỷ che đi một nữa khuôn mặt dáng dấp cao to đầy quyền lực. Đầu óc hắn ta rất linh hoạt có thể so sánh ngang tầm với Hàn Phong điều đặc biệt là thích Uyển Nhi muốn có được cô gái đó bằng tất cả mọi giá.
- Khoan. - Ông ta nhíu mày hô to một tiếng.
- Cô gái đó là ai?
- Cô ta tên Trần Uyển Nhi gia cảnh bình thường có một người mẹ bị bệnh ung thư máu là ca sĩ của công ty giải trí Sun và hiện tại đang sống cùng với Hàn Phong tại tòa thành cũng là người mà anh ấy dành hết tâm tư để yêu thương.
- Hừm
- Nói tiếp về tổ chức D.A đó.
- Vâng. Ngươi thần bí đó đã ra tay giết Đông Âu khi biết Hàn Phong đã bắt Đông Âu để hỏi rõ tung tích của con nhưng kết quả không thu được gì và càng không biết Hàn Phong đang tìm kiếm con. Tính cách lạnh lùng tàn nhẫn tương đồng với tính cách của Hàn Phong chỉ cần thứ mình muốn có thì nhất định phải giành cho kì được có tính chiếm hữu rất cao. Hiện nay không biết tổ chức đó ở đâu và cũng như có bao nhiêu người.
Ông ta hừ lạnh đôi mắt sắc bén đảo quanh cô gái.
- Con cho một đứa tay chân nhanh nhẹn hay tự mình lẻn vảo đó lấy danh nghĩa là hợp tác điều tra rồi dò la cho ta không thể để bất kì ai gây bất lợi cho Hàn Phong nghe rõ chưa.
- Vâng con đã biết.
- Được rồ ta cần thời gian suy nghĩ con có thể ra ngoài. - Ông ta xoay ghế lại quay lưng với cô gái
- Vâng.
Cô ta đáp rồi lẳng lặng ra ngoài trên tay cầm một chiếc chía khỏa nhìn chằm chằm váo nó rồi nghẹn ngào nói:
- Hàn Phong đã đến lúc anh cần biết được sự thật....
|
Chương 36: Phim ma
- Này mèo lười dậy mau đi. - Hàn Phong vừa lay Uyển Nhi đang yên giấc vừa cười vui vẻ mi tâm cũng theo đó mà giản ra
- Ưm để ngủ chút.
Lúc này mới biết là Hàn Phong đang gọi tôi, lăn qua lộn lại nói với giọng ngáy ngủ. Hừm sao lại thức dậy vào giờ này cơ chứ.
- Em có dậy ngay không hả?
Hàn Phong dành lấy chiếc chăn ra khỏi tay tôi vừa không ngừng đỡ tôi dậy.
- Hừm không đi.
Tôi mắt nhắm mắt mở nói, hắn vừa kéo tôi ngồi thẳng dậy thì sau khi buông cánh tay tôi lại đâu vào đấy chìm vào chăn ấm nệm êm, chùm chăn phủ kín đầu. Cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể khiến tâm trạng tôi trở nên rất thoải mái khóe miệng giãn rộng ra.
- Vậy đảo này không cần đi nữa anh lập tức hủy chuyến bay.
Hàn Phong thiếu kiên nhẫn nói. Hai cánh tay đặt ra phía sau sãi từng bước đi anh tuấn không cố gọi một con mèo lười đang cuộn tròn trong chăn,
Đảo? Đảo sao? Tôi ngơ ngác tự hỏi chính mình . Ôi đảo tôi đến ngay.
Sau khi tự kỉ một tràng tôi lập tức tung chăn hét lớn chạy vào toilet.
- Phong...đợi em...5;
Hàn Phong đứng lại gương mặt nghiêm nghị hiện lên ý cười.
Hắn đi đến cạnh chiếc ghế sofa ngồi xuống. Dáng người cao lớn tựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo nhìn hắn lúc này như ánh hào quang đang chiếu sáng khắp người thật sự là đẹp như một bức tượng thạch cao được điêu khắc một cách tỉ mỉ. Gương mặt tinh xảo khẽ nhíu mày vì chờ tùy ý chọn một quyển sách bên cạnh. Nhưng chỉ được năm giây quyển sách trên bàn tay thon dài đã được vứt vào một góc, hắn không có hứng thú với loại sách tình yêu viễn vong như thế này. Còn cô thì có vẻ rất thích còn đánh dấu lại và ghi chú những câu lãng mạn ngọt ngào thật đúng là con gái.
Hắn đành đi đến cửa sổ. Từng ánh nắng ban mai đậu trên bã vai mang theo hương thơm dìu dịu, Hàn Phong đặt một cánh tay màu đồng lên cửa sổ, cánh tay ấy lập tức đối lập với cửa sổ trắng tinh khiết. Hắn nhìn ra ngoài tìm kiếm mốt chút gì đó để giết thời gian trong khi phải ngồi chờ con mèo sửa soạn. Hàng mày kiếm khẽ nhíu lại vì phải chờ lâu. Chuyện này vốn dĩ chưa từng xảy ra đối với hắn - một Hàn Phong kiêu ngạo. Thật không ngờ người như hắn đây lại đi yêu cô, có thể ví như một tòa thành đồ sộ lại lệch đi 1mm trên bản vẽ, cuộc sống của người đàn ông này bắt đầu đi lệch quỷ đạo từ khi gặp Uyển Nhi - Một cô gái đa tính cách.
Một lúc sau hắn cuối cùng cũng nghe được tiếng của cô.
- Hàn Phong anh thấy cái nào đẹp? - Tôi dơ lên hai chiếc đầm. Một chiếc màu nhung đỏ cổ tim và một chiếc đầm voan trắng tinh khiết. Đôi mắt long lanh sóng sánh đầy vẻ chờ mong.
Đột nhiên hắn muốn chọc cô, hắn muốn thấy chú mèo nhỏ nhắn cả hắn xù lông bộ dạng đó thật khiến hắn thích thú. Hàn Phong nhếch một bên môi nở một nụ cười gian tà nháy mắt phong lưu.
- Không mặt gì là đẹp nhất.
- Sao? - Tôi nghệch mặt ra nhìn hắn. Đây là câu trả lời biến thái à mà không phải, cực kì biến thái của hắn. Câu trả lời này lại là đáp án cho vẻ mặt chờ mong của tôi sao? Hừ. Tôi tự chọn cho mình một chiếc đầm voan trắng vội đi vào toilet không quên nói: " Hàn Phong là kẻ biến thái đầu óc sâu bọ "
________________________________________________________________
- Chào thiếu gia cô chủ.
Người hầu trong nhà nhất mực cung kính đứng thành hai bên cúi đầu.
Tôi mỉm cười vui vẻ đáp lại họ rồi quay sang Hàn Phong. Ôi mẹ ơi, hắn định dọa tôi sao? Kinh chết đi được , tôi còn tưởng hắn chưng bộ mặt này để đi đóng phim kinh dị nữa cơ chứ báo hại tôi vì giật mình mà ngã xuống sàn nhà đến trật cả chân.
- Uyển Nhi em sao vậy?
Hàn Phong vội vàng ngồi xuống lo lắng hỏi.
- Híc tại anh cả đấy, dọa chết em. Đau quá.
Tôi năn mày xoa chiếc chân đang sưng tấy lên dở khóc dở cười nhìn hắn.
- Hừm em học gì không lo học lại học người ta đi giày cao gót, sau này cấm uyệt đi loại giày này đã rõ chưa?. - Hàn Phong đỡ tôi ngồi trên ghế sofa tháo chiếc giày ra rồi xoa nhè nhẹ nghiêm mặt nói
" Hừ lo thì nói đại là lo đi còn bá đạo như vậy. Anh không thể nói như thế được à? Còn cái gì mà cấm với chả tuyệt. Hừ mặc đầm maxi không đi giày cao gót chả nhẽ đi dép lê đồ bệnh hoạn. ". - Tôi ngước mày lên trời thầm than khổ, thật ra tôi là rất muốn nói ra những lời này nhưng mà .... chuyến dú lịch này không thể đảm bảo là có thể đi hay không à nha!
Tôi cắn răng cười cười. Tôi chỉ có thể ngước mắt lên trời mà hét lớn: " Ôi ! Tại sao lại thế này? Sao lại trật chân vào giờ khắc quan trọng này. Híc. hic "
- Hàn Phong chúng ta vẫn đi du lịch phải không? - Tôi cười còn khó coi hơn cả mếu
- Hừ thân thể này mà vẫn còn muốn đi chỉ trách em số phận xui xẻo thôi ở nhà.
- Phong xin đừng. Lâu lắm em chưa được đi chơi mà. Tôi đưa đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn cầu xin.
- Không mau lên phòng. - Hàn Phong nhíu đôi mày chỉ tay về phía cầu thang.
- Xin đừng. - Tôi nước mắt ngắn dài nhìn hắn.
- Không nói nhiều có lên không hả? - Hàn Phong khoanh hai tay lạnh lùng nhếch một bên môi.
- Thôi mà. - Tôi vẫn năn nỉ đôi mắt ánh lên thứ nước đẹp tựa lưu ly.
Hàn Phong nhếch môi cúi người im lặng bế tôi lên một mạch đi lên phòng. Đóng sầm cửa lại Hàn Phong lạnh lùng nói:
- Đi thay đồ. Nhanh.
Biết là không năn nỉ được gì, tôi giận dỗi ngồi trên giường chùm chăn giả vờ không nghe.
Hàn Phong hừ lạnh một tiếng đi đến giật lấy chiếc chăn một đường kéo thẳng xuống. Lực hắn quá mạnh khiến chiếc chăn từ trong tay tôi mà bây giờ đã nằm gọn trong tay hắn. Hàn Phong hờ hững nhếch một bên môi, đôi đồng từ nhuốm máu gian tà.
- Tự mình đi hay đích thân tôi ra tay với em.
- Hừm. Tự đi là được chứ gì.
Tôi đứng lên đi một mạch vào toilet, gương mắt đỏ lựng đầy vẻ giận dữ
Tôi bước ra ngoài, không đi được thì đành ngủ bù vậy dù sao thì cũng phải đủ giấc trước đã nghĩ đến thế tôi mỉm cười đi ra.
- Sao anh còn chưa ra?
Hàn Phong xoay người lại mỉm cười nói:
- Xem phim không?
Cũng lâu rồi tôi cũng chưa xem nên nghe đến đây cảm thấy rất hứng thú.
- Phim gì?
- Phim ma. - Hàn Phong đặt một chiếc CD vào laptop. Tiếng rùng rợn ma quái bắt đầu nỗi lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
- Sao, hấp dẫn quá. - Tôi nhanh chân chạy ngay đến chỗ Hàn Phong ngồi cạnh hắn.
Hàn Phong nhìn bộ dạng của tôi mà phì cười. Mới lúc nãy còn giận dữ mà chỉ xoay lưng một cái đã lập tức biến thành một chú nai.
Bộ phim chậm rãi chiếu, nhạc nên có phần khá là rùng rợn sự căng thẳng hồi hộp bắt đầu lan tỏa khắp người tôi. Tôi toàn lực ngã vào Han 2Phong tìm chỗ dựa vững chắc có chút sợ hãi nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Đến một phần ba phim gai ốc da gà tôi bắt đầu nỗi hết cả lên. Một thân mình đầy máu nhơ nhớp trên tay đàn cầm một cái đầu người, máu từ trong hốc mắt không ngừng chảy ra ướt đẫm khoảng trống trên sàn nhà. Tôi càng lúc càng vịn vào Han 2Phong chặt hơn, các dây thần kinh theo đó cũng căng hết cả lên. Cho đến khi... Chiếc đầu máu me đập vào màn hình khắp nơi toàn là màu đỏ khiến tôi la toang lên.
- Á Á Á.
Gương mặt vị sợ mà chuyển thành màu xanh nhợt nhạt, cả người tóat đầy mồ hôi lạnh. Han 2Phong thấy tôi hốt hoãn như thế thì ôm tôi vào lòng trấn an.
- Không sao rồi, chỉ là phim đừng sợ.
Tôi vẫn còn đang trong tình trạng căng như sợi dây đàn hoàn toàn không nghe được những gì hắn nói chỉ biết là rất lạnh rất rất lạnh...
Han 2Phong vỗ về tôi, vuốt ve gương mặt sớm đã tái lại an ủi nói:
- Có anh rồi, đừng sợ.
Tôi lúc này mới nghe ra được lời nói của Han 2Phong ngước mắt lên nhìn hắn. Gương mặt lấm tấm mồ hôi có vài sợi tóc còn bết lại trên mặt. Han 2Phong khéo léo gỡ ra mỉm cười dịu dàng bế tôi đến chiếc giường đắp chăn lên rồi vỗ về đến khi tôi từ từ nhắm mắt lại cơn buồn ngủ hoàn toàn vây lấy tôi. Tôi thậm chí còn không biết Hàn Phong đã đi từ lúc nào.
|
Chương 37: Tranh cãi quyết liệt
- Chuyện gì vậy? - Hàn Phong nhìn tôi đang bước vào phòng hắn, tươi cười hỏi.
- Anie vừa gọi điện cho em. Cô ấy nói em phải quay lại công ty làm việc, John bảo là em là ca sĩ mới nên tham gia nhiều hoạt động chương trình hơn để nhiều người biết đến. - Tôi ngồi cạnh Hàn Phong mỉm cười nói.
- Cho nên em đến đây để nói với anh là em sẽ quay lại công ty làm việc. - Hàn Phong hờ hững nhếch môi ý tứ trong câu nói của cô hắn hoàn toàn hiểu.
- Phải, công ty đã sắp xếp cho em diễn cùng một nhóm nhạc. Họ rất nổi tiếng nên.... - Tôi nói lấp lửng nhìn gương mặt Hàn Phong xem tất cả các biểu cảm.
- Được rồi khi nào thì em đi?
- Ngày mai. - Tôi mỉm cười vui vẻ đã nhận thấy sự đồng ý của hắn đương nhiên là phải rất sung sướng rồi.
- Không được, tuần sau em nghĩ chân em như thế có thể biểu diển à?
- Không sao đâu, nó hết rồi mà. - Tôi cười cười quả thật nó vẫn còn hơi đau nhưng có lẽ cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến hoạt động của tôi.
- Vậy được, mai anh đưa em đi. - Hàn Phong lạnh lùng nói hình như hắn không cho tôi quyền từ chối này, nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn chắc chắn khi tôi từ chối sẽ lập tức cho tôi ở nhà.
__________________________________________________________________
- Tổng giám đốc ngài đích thân đưa Uyển Nhi đến đây thật là phiền ngài rồi. - John tươi cười nói.
Hàn Phong không nói gì chỉ nhếch lên một môi điệu bộ lạnh lùng làm John phút chốc cũng không biết nói gì lẳng lặng đi theo sau.
- John tôi diễn cùng nhóm nhạc nào vậy? - Tôi thấy bầu không khí có chút ngột ngạt liền lên tiếng trước.
- À lần trước album mới của cô khiến người quản lí bên nhóm nhạc B&B rất thích và đặc biệt là nhóm nhạc đó cũng rất thích những bài hát của cô. - John tươi cười, hai mắt sáng rực.
- B&B sao? Đó không phải là nhóm nhạc nam đang được yêu mến sao? - Tôi ngạc nhiên nhìn John, thật không thể tin được một ca sĩ mới nổi tiếng như tôi lại có thể được biểu diễn cùng họ.
- Phải, cô thật may mắn được họ nhắm trúng.
Nghe John nói vậy tôi chỉ khẽ cười.
- Cô chuẩn bị đi họ sắp đến rồi.
- Được.
__________________________________________________________________
Nhóm nhạc B&B vừa đến đã lập tức thu hút mọi ánh mắt của mọi người, Trước cửa lớn của công ty giải trí Sun đã tràn ngập fan của họ nhiều tấm biển và hoa cũng được mang theo thật sự khiến người khác phải nể phục.
Những người trẻ tuổi này đều thu hút mọi sự chú ý của truyền thông. Thanh thế to lớn này khiến cho không khí trước lúc mở màn của buổi biểu diễn liền đạt tới điểm sôi trào chưa từng có từ trước đến nay. Cách một tấm cửa xe, cảnh náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn đối lập với vẻ yên tĩnh bên trong…
- Uyển Nhi họ đúng là những ngừoi nổi tiếng, không bao lâu nữa chắc chắn cô cũng sẽ được như vậy.
Nghe Anie nói vậy tôi cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Quá trình gặp mặt các thành viên của nhóm B&B diễn ra rất tự nhiên. Khi người quản lí cùng họ đi vào phòng họp, tôi vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thân thiện.
Không thể không thừa nhận ba thành viên trong nhóm này đã khiến cả phòng họp như nổ tung khi họ bước vào. Nhất là vẻ ngoài quá mức xuất sắc của họ thật sự đã đốn ngã được không ít bao nhiêu người...
Họ đi sau người quản lí, ánh hào quang như dừng lại trước họ quả là rạng rỡ...
Trong ba người, có một người mái tọc màu vàng hoe khuôn mặt tinh xảo ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Một người khác có mái tóc đen ngắn, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường dáng vẻ có thể xếp vào loại kiêu ngạo.
Người cuối cùng, ngồi chính giữa, có mái tóc bạch kim ngắn, trên tai đeo một chiếc khuyên bàn bạc khi ánh nắng chiếu vào ẩn chứa một sắc màu lóng lánh. Đôi con ngươi thăng trầm gương mặt lạnh lùng so với hai người còn lại thì trầm tĩnh hơn nhiều thật khiến người ta nghĩ ngay đến mùa hè nóng nực.
Điều khiến người ta hâm mộ nhất chính là nước da sáng đẹp của họ. Cả ba người, mỗi người một vẻ, mang theo một chút xa cách, có cảm giác khó tiếp cận được.
Tôi thấy hơi lo lắng thật không thể phủ nhận được vẻ đẹp mỹ nam của họ, bất chợt nghĩ đến Hàn Phong trong đầu xuất hiện sự so sánh...
- Cô là Uyển Nhi? - Một người cất tiếng hỏi. Người đó dùng tiếng anh thanh âm cũng rất chuẩn không hề thấy vi phạm lỗi phát âm nào.
Chàng trai đó là người ngồi giữa hai ngừi còn lại mang mái tóc màu bạch kim nụ cười nhàn nhạt ẩn chứa bên môi.
Tôi nhìn John, rồi gật đầu trong lòng có chút ngại ngùng.
- Tôi là Anthony rất vui được gặp cô, mong rằng hợp tác lần này sẽ thuận lợi.
Tôi mỉm cười, nụ cười tỏa nắng dịu dàng nói:
- Tôi cũng rất vui được biết anh. Có gì không biết mong các anh giúp đở.
Họ nghe tôi nói thế thì mỉm cười, không phải nói rằng họ rất đẹp một nét đẹp rất man rất tây của nước Anh.
- Tôi là William. - Chàng trai tóc vàng nói. Chỉ tay người ngồi xa nhất anh ta vui vẻ giới thiệu.
- Đó là Jason.
Tôi theo hương William chỉ tay nghiêng đầu nhìn qua người đó, hắn vẫn tỏ ra vẻ bình thản lạnh lùng nhếch một bên môi rồi gật đầu.
Lần đầu tiên gặp người này tôi đã mất đi cảm tình, phải nói hắn ta rất kiêu ngạo tôi cũng không muốn biết thêm nhiều ngoảnh mặt không nhìn hắn ta.
- Tôi muốn mời ca sĩ Uyển Nhi hát một ca khúc tiếng Anh do chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, không biết có thể hay là không?
Người quản lí bên B&B mỉm cười nói, tay lấy ra một ca khúc đã được phổ nhạc từ trước đặt lên trên bàn.
- Chuyện này....
Vốn dĩ lần hợp tác lần này là sẽ đưa ra thêm một ca khúc mới của tôi, vốn không định hát theo thể loại nhạc của họ.
- Cô không nên chần chừ, tôi đã xem qua ca khúc cô chuẩn bị nhưng thật sự tôi nghĩ nó không phù hợp để trình diễn trong buổi biểu diễn của tuần sau. - Người quản lí bên B&B tiếp tục nói.
- Đây là chuyện hợp tác giữa hai bên. Bên anh không thể nói sao thì chúng tôi phải nghe theo thế. Tôi đã quyết định chọn bài hát tiếng Việt để trình diễn mong anh thông cảm. - John khéo léo khước từ.
- Chúng tôi là một nhóm nhạc có chuyên nghiệp đã chấp nhận đứng cùng một sân khấu với ca sĩ mới Uyển Nhi đây thì tôi nghĩ rằng cô nên làm theo đề nghị này nếu bân anh thấy không thích hợp thì lần hợp tác này có thể hủy.
Thái độ của người quản lí bên nhóm nhóm nhạc B&B thật sự kiêu ngạo, ngoan cố có thể thấy rõ đây là sự uy hiếp triệt để có thể nói nếu không làm theo yêu cầu của họ thì chắc chắn buổi biểu diễn này không thành công.
Tôi thật sự không nhịn nỗi nữa, dù sao công ty giải trí Sun cũng là một công ty lớn đã đào tạo ra nhiều ca sĩ chuyên nghiệp tại sao lại phải nghe theo lời cua 3ho5 thật không hợp tình hợp lí.
- Thật xin lỗi tôi có điều muốn nói. Bên công ty DG của anh không phải nói sẽ đồng ý giúp đỡ người mới sao? Lẽ nào bây giờ lại thay đỗi chủ kiến đó há chẳng phải khiến người khác chê cười sao? Nếu như tôi nói có gì không phải xin bỏ qua.
Người quản lí bên công ty DG thay đổi gương mặt, giận dữ nói:
- Cô chỉ là một người mới vào nghề lấy quyền gì mà nói thế với đàn anh. Cô thật là không biết phép tắc. Người như cô thì chỉ muốn mượn danh nghĩa của B&B để nổi tiếng thôi lấy gì mà nói hả.
Tôi nhếch môi cười lạnh.
- Thật xin lỗi đã làm anh thất vọng. Tôi không muốn nỗi tiếng theo triều hướng đó điều tôi cần làm là bằng chính thực lực của mình, những ca khúc của tôi hát đều với một mong muốn là để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng của mỗi người phải thật sự có giá trị.
- Cô... hừ nếu so với nhóm nhạc B&B thì cô sẽ không thể nào bằng tới vốn dĩ cô không có kim chủ bảo trợ thế nào lại được nâng đỡ. - Người quản lí bên DG nhíu mày tức giận thật sự làm trong nghành giải trí bao năm đây là lần đâu gặp một con nhóc ngang bướng đến thế.
- Tôi không cần kim chủ, tôi chỉ muốn được dựa vào sức mình tự tạo ra một tác phẩm nghệ thuật âm nhạc nổi tiếng thì tôi không cần. - Tôi nói chắc nịch đôi mắt sáng như ngọn lửa trong đêm, bộ dáng lúc này hệt một chú mèo xù lông giận dữ.
- Khá lắm.
Giọng nói lạnh lùng có từ tính vang lên, kèm theo đó là thanh âm sắc bén. Hàn Phong từ nãy đến giờ đã chăm chú theo dõi toàn bộ câu chuyện thật không ngờ khi ép một con mèo ngoan hiền vào đến góc tường thì nó sẽ xù lông giương ánh mắt sắc xảo từ trước chưa từng có. Hàn Phong không thể đánh giá thấp về cô gái của hắn.
Tôi theo hướng phát ra giọng nói thì ngẩng người ra thì ra Hàn Phong đã nghe thấy tất cả, nãy giờ xem một màn kịch do tôi là diễn viên.
- Ngài...ngài chẳng phải là Hàn Phong sao? - Người quản lí bên công ty DG ngạc nhiên thốt lên. Dù làm trong ngành giải trí nhưng anh đã sớm nghe danh tánh của người đàn ông này là một người giàu có lạnh lùng và rất tàn nhẫn. Công ty của hắn trải dài khắp thế giới số tài sản thật là một con số khổng lộ mỗi năm đều tăng vọt lên không hề dừng lại ở bất cứ con số nào, một ông hoàng của bóng đêm củng như tiếng nói đều rất có giá trị.
- Chẳng phải anh muốn hủy hợp đồng với công ty tôi sao? - Hàn Phong nhướng đôi mày kiếm ánh mắt sắc lạnh như muốn đóng băng người quản lí đó. Ngữ khí ra triều bình thản nhưng phải khiến hắn ta rét run.
- Công ty giải trí Sun này là công ty của ngài sao? - Người quản lí bỗng dưng hoảng sợ, đắc tội với người này chẳng phải là hắn ta tự tìm con đường chết sao.
- Phải. Tôi sẽ gọi luật sự đến ngay. - Hàn Phong nhìn bộ dạng đó của hắn ta thì nhếch một bên môi cười lạnh.
- Không...không cần không hủy nữa tôi lập tức sẽ về chuẩn bị đầy đủ cho đêm trình diễn sắp tới. - Khắp người quản lí mồ hôi lạnh tứa ra lắp bắp nói vội vàng đánh bài chuồn.
- Vậy phải cảm ơn anh đã nể mặt. - hàn Phong nhếch đôi môi đồng từ sắc bén quét dọc theo sống lưng người quản lí khiến hắn lật đật chạy nước rút.
Trước khi đi Jason còn nhìn chằm chằm vào Hàn Phong lạnh lùng nhếch môi im lặng ra về.
- Cảm ơn tổng giám đốc đã giúp đỡ. - John vội vàng mỉm cười vui vẻ.
Hàn Phong không nói gì chỉ nhếch môi hờ hững tạo thành một nụ cười nửa miệng.
- Uyển Nhi còn không mau cảm ơn tổng giám đốc. - John cốc vào đầu tôi một cái lườm tôi rồi xoay qua Hàn Phong mỉm cười rạng rỡ.
Tôi cũng cúi đầu cung kính nhìn Hàn phong trong khi John không để ý nháy mắt cười một cái rất đáng yêu.
- Cảm ơn tổng giám đốc đã ra tay giúp đỡ.
Hàn Phong nhìn điệu bộ của cô vui vẻ mỉm cười rồi nói:
- Không có gì. Tôi đưa cô về dù sao cũng thuận tiện.
John mỉm cười vui vẻ xen vào câu trả lời của tôi:
- Thế thì còn gì bằng, Uyển Nhi cô phải chuẩn bị thật tốt đấy.
Vừa nói John vừa đẩy tôi về phía Hàn Phong nháy mắt làm trò, tôi không biết nói gì chỉ lẳng lặng theo hắn ra về.
|
Chương 38: Đại boss biết ghen
Trên chiếc xe màu đen sang trọng, Hàn Phong đảo tay lái một vòng ánh mắt liếc vào kính xe cất tiếng hỏi:
- Cái người đi về sau cùng của nhóm nhạc B gì đấy là ai?
- Sao? Cái người có mái tóc màu đen gương mặt kiêu ngạo phải không? - Tôi ngước mặt lên hỏi.
- Ừ. - hàn Phong chỉ nói vậy rồi hướng ánh mắt về phái trước tập trung lái xe. - Người đó tên là Jason.
- Ra vậy. - Hàn Phong nhếch môi mỉm cười đáp, theo cảm nhận của anh Uyển Nhi đi cạnh người này anh thật sự không an tâm chút nào.
- Mà anh hỏi làm gì?
- Không có gì anh chỉ hỏi vậy thôi.
- Ừm.
Chiếc xe cao cấp phóng như bay trên con đường Hà Thành lao vun vút qua từng hàng cây chẳng mấy chốc đã đến được tòa thành.
- À phải rồi em có chuyện muốn nói với anh. - Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện khá quan trọng không biết có nên nói cho Hàn Phong nghe hay không.
- Ừm em nói đi. - Hàn Phong dắt tay tôi lên sân thượng kéo chiếc ghế ra cho tôi ngồi.
Tôi mỉm cừi ngồi xuống lo lắng nói:
- Thật ra thì cũng không có gì to tát chỉ là em nghỉ nên ở lại công ty vài ngày thường xuyên tập vũ đạo để khi đến ngày biểu diễn không thể để công ty mất mặt được. Anh cho em đến đó nhé chỉ vài ngày thôi.
- Không được. - Hàn Phong nhíu ày lạnh lùng cự tuyệt.
- Phong năn nỉ. đây là buổi biểu diễn rất quan trọng đối với sự nghiệp này của em anh hãy suy nghĩ đi.
- Hừ anh nói không được. - Hàn Phong hừ lạnh thản nhiên rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
- Xin anh luôn đó anh muốn em làm gì cũng được. - Tôi nhẹ giọng xin xỏ, ánh mắt long lánh tựa như đang ẩn chứa nước trong đó.
- Thôi được anh sẽ cho em ở lại đó nhưng chỉ là từ sáng đến chiều thôi còn tối phải về đây. Nếu em không đồng ý thì anh cũng không còn cách nào khác. - Hàn Phong rít một hơi thuốc ung dung nhả ra một làn khói trắng đục nhếch một bên môi ngử điệu giễu cợt.
- Thế... được rồi. - Tôi xịu mặt xuống dù sao cũng tốt hơn là ở nhà không tập luyện được gì.
- Còn một điều kiện nữa. - Hàn Phong dịu dàng nói
- Còn gì nữa? - Tôi ngước mặt lên nhìn Hàn Phong ánh mắt hắn gian ta quá, đúng là đồ gian thương . - Mỗi ngày đều phải hôn anh một cái nếu như yêu cầu này em không đáp ứng được thì đừng hòng anh cho em đi.
- Cái gì? Hàn Phong anh ... anh... - Tôi nghẹn giọng những lời muốn nói đều không thể thốt ra chỉ biết nhìn hắn đầy căm giận tiu nghỉu gật đầu bộ dạng ỉu xỉu trong thật đáng thương. Tự hỏi sao Hàn Phong có thể xấu xa bá đạo đến thế.
- Vậy được anh sẽ đích thân đưa em đi và hộ tống em về. - Hàn Phong nhận thấy cái gật đầu của cô thì cười lớn thật không ngờ cô lại đáng yêu đến thế.
- Không cần đâu không cần phiền đến anh thế đâu. - Tôi vội vàng xua tay nếu để hắn mà hộ tống thì y như rằng tôi sẽ càng thảm hại hơn. Nhất định tôi sẽ ở công ty đến khuya thật khuya để khỏi cần phải thực hiện điều kiện của hắn nhưng cơ hội này rất là mong manh có khi phần trăm đó chỉ là 0% thì khổ rồi.
- Vậy được anh sẽ gọi Vũ đi theo bên canh em canh chừng 24/24. - Hàn Phong lạnh lùng nói.
Sau khi tôi đã khỏe lại thì lịch trình của buổi biểu diễn lại đi vào quỹ đạo. Trải qua lần ra mắt cho album mới lần trước thì thì tôi đã bộc lộ tài năng ca hát đã làm cho không ít người có ấn tượng. Có thể nói lần này truyền thông chỉ đơn giản đẩy mạnh thêm một chút, dù thế nào cũng không xấu.
Trải qua một hai ngày điều chỉnh lịch trình tôi đã rất nhanh bước vào trạng thái tập trung cao độ cho buổi diễn, nhất định không thể để cho người quản lí bên B&B có cơ hội sỉ nhục hay nghi ngờ về tài năng của tôi thêm lần nào nữa. Lần này quay trở về công ty tôi trở nên trầm mặc rất nhiều, không trò chuyện với bất kì ai chỉ đơn giản tự nhốt mình trong phòng tập luyện vũ đạo nhất định không để ai khinh thường với sự quyết tâ lần này tôi chỉ có thể làm bạn cùng sự đơn độc.
Trời càng lúc càng tối, bên trong phòng tập vẫn chỉ còn bóng dáng của mỗi mình tôi...
Bên ngoài phòng tập, bóng Vũ kéo dài dưới ánh sáng của ngọn đèn. Bộ tây trang gọn gàng tôn lên thân hình cương nghị cao lớn của hắn…
Hai ngày nay cơ bản đều là như vậy, tôi yên lặng luyện tập, còn anh thì yên lặng canh chừng 24/24 nói cách khác nơi nào có tôi nơi đó có anh.
Xuyên qua tấm kính từ ô cửa sổ, Vũ nhìn bóng dáng của cô gái đang miệt mài tập từng động tác. Thân mình nhỏ nhắn tràn đầy sức sống như thế, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy sự quyết tâm mãnh liệt.
“Á..."
Vũ đang chìm trong suy nghĩ mông lung, chợt bị tiếng kêu đau của Uyển Nhi trong phòng tập làm giật mình. Thấy cô ngồi thụp xuống xoa xoa mắt cá chân, hắn không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa sải bước vào bên trong.
- Uyển Nhi không sao chứ?…
Anh bước tới ngồi xuống cạnh tôi, bóng dáng cao lớn dường như che khuất đi ánh sang trong phòng tập bất chợt tôi thấy mình thật nhỏ bé dưới hình hài to lớn của anh. Vũ cẩn trọng chạm vào vết thương trên chân tôi, ngón tay thô giống như sợ làm đau mà chạm vào rất nhẹ xoa bóp chầm chậm.
- Còn bị thương nào nào khác không? Ngay cả ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nghe qua có vẻ lãnh đạm nhưng lại tràn ngập vẻ thân thiết.
Tôi không trả lời câu hỏi của Vũ. Giọt lệ từ trong hốc mắt chậm rãi tuôn ra thành dòng, cả tiếng nức nỡ cũng không hề nghe thấy là yên lặng chảy xuống. Nước mắt rơi xuống tựa như chuỗi trân châu bị đứt ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, khẽ dừng lại trên bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Vết thương trên chân vớn dĩ còn chưa lành mà bây giờ lại không ngừng tập luyện khiến nó được thể như khoét ra đâm sâu vào tận tâm can đau đến nỗi khiến tôi phải ứa nước mắt.
Uyển Nhi cứ yên lặng mà khóc như vậy càng khiến Vũ đau lòng. Ánh mắt đau buồn hiện rõ mồn một trong con ngươi anh chỉ xuất hiện hình bóng của cô từng giọt từng giọt lệ rót vào tận đáy lòng của Vũ, trong lòng như bị kẻ khác siết chặt. Chuyện này đối với anh như là một hình thức xử phạt đầy đau đớn.
Nhiều năm sống trong hắc đạo dường như khiến Vũ quên đi mùi vị của nước mắt. Thậm chí, đối với nước mắt của phụ nữ anh cũng rất khinh thường nhìn vào nước mắt của họ anh cảm thấy đó là việc vô ích vốn dĩ chẳng giúp giải quyết được vấn đề gì.. Nhưng mà hôm nay, ngay trong buổi tối này, tại căn phòng tập, nhìn thấy Uyển Nhi cứ yên lặng mà chảy những giọt nước mắt nóng như lửa đã làm cho anh - kẻ trước giờ luôn lạnh lùng lại có cảm giác lo sợ, chân tay luống cuống cả lên.
-Rất đau sao? Tôi gọi bác sĩ ngay.
Anh đột nhiên không biết nói gì chỉ nghĩ nếu đau chắc cô cần gặp bác sĩ đơn giản là thế , trong nhất thời lại cảm thấy bản thân như người thừa thật sự vô dụng. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, một giọt nước mắt như hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống lòng bàn tay Vũ.
- Không sao tại đau quá… Tôi thật sự đau đến độ nói không ra hơi thật cảm thấy lo lắng có thể toàn sức cho buổi biểu diễn không.
-Tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
- Không sao đâu…
Bàn tay bé nhỏ của tôigiữ lấy cánh tay tráng kiện của Vũ , nếu về lúc này chắc chắn sẽ khiến Hàn Phong phải lo lắng nhất định không cho tôi diễn
- Vậy tôi đỡ cô lên ghế ngồi nghĩ. Lát nữa hãy tiếp tục đừng tập luyện quá sức. - Vũ đở lấy cánh tay nhỏ bé của cô. Cánh tay trắng ngần mong manh tựa một cánh hoa nhỏ xinh trong gió.
Tôi cười khổ nụ cười bất lực.
- Có làm cô đau không? - Vũ mỉm cười buồn bả
- Không. - Tôi lắc đầu nhẹ nhàng đáp.
Buổi tập luyện được diễn ra vào ban ngày. Bởi vì ngày biểu diễn sắp đến gần nên toàn bộ thành viên trong B&B đều tạm thời ở lại công ty Sun để luyện trong phòng tập.
Họ để mời Will là người biên đạo múa nổi tiếng cho buổi biểu diễn này đủ thấy John rất coi trọng việc hợp tác lần này.
Không chỉ có thể, đề tài trọng tâm liên quan đến tôi lại một lần nữa dấy lên. Nhưng lần này thật không may lời đồn đại là về tôi và Jason họ còn chụp được cả ảnh.
Lời đồn đại mấy chuyện nhảm nhí đang có xu hướng bay lên ngày một cao. Truyền thông bắt đầu lao vào một cuộc đại chiến tin tức bằng ảnh chụp, sinh động như thật miêu tả mối quan hệ sau lưng không muốn ai biết của tôi cùng Jason thật là biết cách dựng chuyện, tôi nghĩ họ không nên theo nghề phóng viên nữa tôi nghĩ họ phải theo nghề nhà văn mới phải... Không chỉ đồn đại về tình yêu giữa tôi và Jason mà còn dở hơi hơn là nói tôi vì muốn nổi tiếng đả chủ động câu dẫn quyến rủ Jason kia thật là khiến tôi phải tức tôi.
Trong nhất thời, fan của nhóm nhạc B&B đều trở nên điên cuồng. Thông qua báo đài đưa tin, bọn họ đều bi thương vô cùng, thậm chí còn có người tức giận bất bình rằng tôi sao có thể dễ dàng đoạt được sự chú ý của mỹ nam Jason như vậy thật là lam tôi.... phải nói sức thu hút của nam ca sĩ này thật đúng là....
Tình hình này công ty Sun cũng đã đứng ra nói nhưng không đủ làm fan của họ tin tưởng một mực nói rằng tôi quyến rũ Jason.
- Uyển Nhi tôi phải nói thế nào đây, đáng lẽ không nên cho em tham gia đêm diễn này. Đây là chiếc xe thứ năm tôi đỗi cho em rồi đấy có lẽ tôi phải đích thân giải quyết việc lần này.
Khi Hàn Phong vừa nói xong, tôi liền cười to, thân mình nghiêng qua, hai tay dựa chống xuống ghế phụ. tôi quay sang Hàn Phong cố nhịn cười,
- Anh đang chọc em sao?
- Không phải là anh chỉ thấy em lúc nào cũng bận rộn nhiều việc thế thôi - Hàn Phong mỉm cười nói.
- Haizz. Biết làm sao được chứ. - Tôi đột nhiên thở dài ão não. Tình hình bây giờ có thể so sánh như một con cừu lạc trong bầy hỗ đói lúc nào cũng có thể bị ăn thịt, chỉ còn cơ hội trốn tránh được chừng nào thì hay chừng đó,
Công ty giải trí Sun...
- Jason tôi nghĩ công ty giải trí lên tiếng chưa đủ hay là mình cũng mở một cuộc họp báo đi về vấn đề này cả tôi và anh đều không có lợi cho chính mình. - Tôi nhìn Jason thẳng thắn nói về vấn đề này.
- Tôi nghĩ không cần đâu cứ để như vậy đi, tôi thấy không có vấn đề gì cả. - Jason kiêu ngạo nhếch lên một bên môi mỉm cười nói, hai tay đút vào túi quần ung dung đi lên.
- Tại sao? Tôi nghĩ cần phải giải quyết gấp đó cũng khiến anh khó chịu mà không phải sao? - Tôi đuổi theo Jason, bày tỏ quan niệm của mình cố lấy sự đồng tình từ phía hắn.
- Vậy sao? - Hắn bỗng đột nhiên dừng lại xoay mặt nhìn về phía tôi thản nhiên hỏi lại.
- Đương nhiên rồi, có rất nhiều vấn đề theo triều hướng tiêu cực từ sự bìa đặt phía nhà báo. - Tôi cố gắng giải thích cho anh ta hiểu thầm nghĩ sao một người nổi tiếng có chiều cao như thế lại không thể nghĩ đến những tình huống này hình như não của hắn... Nhưng tôi thật sự không có ý chê trách gì hắn chỉ là hơi kích động mà thôi.
- Nhưng tôi không thấy có gì cần giải quyết cả. Hiện giờ...ừm rất tốt. - Hắn đưa tay vuốt cằm ra chiều suy nghỉ nhưng sau đó lại kết luận lại bằng câu này khiến tôi hơi giật mình.
- Nhưng nó gây rắc rối cho tôi, anh không thấy rằng fan của anh đang chỉ trích tôi và đời tư của tôi đang bị bọn họ bới móc lên. hay sao? - Tôi bắt đầu nổi giận sao anh ta chỉ quan tâm đến mình mà không hề suy nghĩ đến người khác ích kỉ như thế thật khiến cho người khác tức giận.
- Vậy bây giờ tôi nói luôn cho cô biết.... - Jason nắm hai bả vai tôi áp sát vào tường, gương mặt từ từ áp vào tai tôi.
- Mau chụp. Tin nóng. Ca sĩ Jason đang hôn ca sĩ Uyển Nhi. - Một phóng viên đột nhiên từ đâu ra chạy vào chụp hình không ngớt, đèn flash lóe lên liên tục.
Hình như đám phóng viên khác đã nghe thấy vội vàng chạy vào mày chụp hình vang lên tiếng kêu tách tách.
Tôi đơ người ra, hình như sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng sự hiểu lầm giữa tôi và Jason càng được thêu dệt ra từ " những nhà biên kịch ". Tôi bây giờ mới lấy lại được tinh thần vội vàng đẩy Jason ra hắn nhìn bọn họ rồi quay sang nhìn tôi nụ cười giễu cợt đang hằn trên gương mặt hoàn mỹ.
- Có phải mọi người đang thắc mắc chuyện giữa tôi và ca sĩ Uyển Nhi hay không?
Họ không ngừng nhao nhao lên như một đám trẻ con tranh giành một món đồ chơi yêu thích, micro được đưa đến sát bên môi Jason.
- Tôi sẽ nói luôn rằng từ bây giờ tôi chính thức theo đuổi ca sĩ Uyển Nhi.
Nói rồi hắn kéo tôi lại ôm vào lòng. Mọi người đều ngẩn người ra tiếng chụp hình không còn vang lên trong phút chốc tất cả đều chìm trong sự im lặng rồi sau vài giây lại trở nên ồn ào một người phóng viên đứng trước máy quay tươi cười nói:
- Hôm nay, ca sĩ mỹ nam Jason đã chính thức xác định mối quan hệ với ca sĩ mới Uyển Nhi. Anh khẳng định rằng mình đang theo đuổi cô ấy có thể nói rằng chàng ca sĩ đẹp trai đã chính thức rơi vào lưới tình. Điều này có thể sẽ khiến các fan sốc nặng nề...
Hừ.
Hàn Phong lạnh lùng nhìn tên đang nắm chặt tay Uyển Nhi mỉm cười tươi tắn điều này thật khiến ánh mắt hắn trở nên sắc bén tức giận mà ném chiếc remote vào màn hình ti vi khiến nó vỡ tan, chiếc ly thủy tinh trong tay hắn đã vỡ nát từng mảnh vụn xuyên thấu vào lòng bàn tay, máu đỏ không ngừng chảy ra nhiễu giọt ướt đẫm một khoảng dưới sàn, nhưng điều đó không làm gương mặt như quỷ dữ xuất hiện biến cố càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Hờ hững nhếch một bên môi tạo thành một nụ cười nữa miệng u ám, xung quanh đều lan tỏa một bầu không khí nguy hiểm.
- Đấu với Hàn Phong này, hắn nghĩ hắn có thể sao?
|