Tạ Vân Châu hơi sửng sốt nhưng trên mặt không để lộ biểu cảm gì, cũng không mở miệng bảo cô ngồi.
Cận Thiệu biết anh ta sĩ diện hão, nhưng bây giờ đã bày sẵn bậc thang mà còn không chịu đi xuống, người này đúng là...
Hắn im lặng ra hiệu cho trợ lý của Tạ Vân Châu, đối phương lập tức hiểu ý nói: "Cô Dao Dao, cô ngồi đây đi. Tôi gọi điện thoại bảo tài xế tới, còn ít đồ cần đem đến."
Ân Dao gật đầu: "Được".
Cận Thiệu "A" một tiếng: "Phải rồi, tôi cũng không ở đây lâu được, còn phải về nhà một chuyến, bà nội tôi thúc giục mấy lần rồi."
Ân Dao nhìn Cận Thiệu, hắn nháy mắt với cô. Sau đó quay đầu nhìn người trên giường bệnh: "Em đi nha, anh Vân Châu, anh phải chăm sóc tốt cho cái chân của anh đó!"
Tạ Vân Châu bị hắn quấy rầy cả buổi trưa nên bây giờ chẳng buồn nói gì thêm nữa, quăng cho hắn một ánh mắt xem như đáp lời.
Cận Thiệu sớm quen cái vẻ mặt khó ưa của anh ta nên không thèm để ý chút nào. Hắn nhích lại gần Ân Dao, mồm bật ra một câu bằng chất giọng Quảng Đông đầy méo mó: "Dao Dao à, tôi đi trước, tối tối tôi gọi điện cho cô."
Dạo này hắn ta cặp kè với một cô nàng người Quảng Đông, hôm nào cũng đùa cợt nên tạm thời quên đổi giọng, nói chuyện với Ân Dao cũng dùng cách nói tà lưa đó.
Tạ Vân Châu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao cậu lại nói chuyện kiểu đó với Dao Dao?"
Tự dưng bị anh ta dạy dỗ nên Cận Thiệu ngớ ra.
Ánh mắt Tạ Vân Châu tối lại nhìn hắn: "Cậu bớt dùng mấy thói bậy bạ đó với Dao Dao đi."
Advertisement / Quảng cáo
Cận Thiệu sờ mũi, hiếm khi nhún nhường: "Dạ, anh Vân Châu, lần sau em không dám nữa." Từ nhỏ hắn đã có cái loại đức hạnh này, chỉ cần Tạ Vân Châu nổi giận, hắn sẽ ngoan ngoãn mấy phút.
Ân Dao đẩy hắn: "Đi mau đi."
Sau khi Cận Thiệu đi, Ân Dao ngồi xuống bên giường: "Anh phát cáu như vậy làm gì?"
Sắc mặt Tạ Vân Châu đen thui: "Em còn bao che cho nó?"
"Em bao che ai chứ?" Ân Dao nói: "Không phải em nói giúp cho Cận Thiệu, chỉ là em cảm thấy, anh bực mình thì có gì tốt đâu, chỉ tổ hại mình, anh không biết à?"
Thật sự tới nửa câu cũng không hợp rơ, Ân Dao âm thầm ngăn chặn cơn điên sắp bốc lên của anh ta. Sợ anh ta lại nói ra lời nào cay nghiệt thì cô sẽ nhịn không được mà cãi lại. Ân Dao bèn đứng dậy tự đi rót nước, phòng bệnh VIP này xịn ghê, vừa rộng rãi lại xa hoa, chẳng thiếu món gì. Ân Dao tùy ý ngó nghiêng một hồi mới bưng nước trở lại. Nghe Tạ Vân Châu nói: "Có sữa bò, tự rót uống đi." Giọng điệu của anh ta đã hòa hoãn rất nhiều, còn chỉ chỗ cho cô biết.
Ân Dao hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt vì bị thương của người đàn ông này, cô hỏi: "Sao lại bị tai nạn? Anh tự lái xe hả?"
Tạ Vân Châu gật đầu nhẹ, cũng không kể rõ nguyên nhân xảy ra tai nạn.
Ân Dao: "Người thận trọng như anh sao lái xe cũng không biết cẩn thận? Với lại anh có tài xế mà, bản thân không lái được thì đừng có ra vẻ chứ."
Tạ Vân Châu lạnh mặt nhìn cô: "Không nói được câu nào dễ nghe sao?"
Ân Dao im lặng một hồi rồi hỏi: "Chân sao rồi?"
"Còn sao nữa?". Anh ta đáp: "Đâu có khỏi nhanh được."
Ân Dao đành nói: "Vậy anh ráng dưỡng thương cho tốt đi." Dù sao cũng có người chăm sóc anh ta, cũng chẳng tới phiên cô quan tâm.
Đến đây, cô không biết nói thêm gì nữa. Thật ra thì bầu không khí đã khá hơn nhiều rồi, không còn giương cung bạt kiếm nữa. Kể từ đợt cãi nhau lần trước đến giờ, hiếm khi có thể bình yên một lúc thế này.
Hai người đều trầm mặc, lát sau, Tạ Vân Châu đột nhiên lên tiếng: "Hay là dọn về nhà sống đi."
Anh ta nói "dọn về nhà", là bảo Ân Dao chuyển về nhà anh ta. Có một thời gian, quan hệ của hai anh em khá tốt, Ân Dao nghe lời anh ta, dọn đồ khỏi nhà Tiết Phùng Phùng chuyển sang nhà anh ta ở hai tháng. Sau đó hễ mở mồm ra là như nước với lửa, vậy là Ân Dao dọn đi.
Giờ anh ta đề cập đến chuyện này, dĩ nhiên là Ân Dao từ chối. Nhưng lần này cô uyển chuyển hơn nhiều: "Thôi, không phải anh thấy rồi sao? Chỗ em ở cũng không tệ. Mặc dù không bằng nhà anh, nhưng cũng đủ rồi."
"Cô..."
"Anh" Ân Dao ngắt lời: "Em có suy nghĩ của mình, em không muốn về chỗ anh, cũng không muốn trở lại nhà họ Tạ. Em đã sửa họ một lần rồi, sẽ không đổi lại nữa đâu. Em không muốn ở cùng anh rồi sau đó mình lại cãi nhau vì những này chuyện như thế này. Anh có quyền tự cân nhắc, những chuyện mà anh lựa chọn, cho tới giờ em không hề để tâm. Nhưng anh đừng tính toán thay em."
Cô ngừng lại một chút rồi quyết định nhân cơ hội này nói rõ ràng, dứt khoát một lần: "Trong mắt mọi người, em là đứa con gái đã bỏ trốn của nhà họ Tạ. Nhưng với em, em chỉ là Ân Dao, em theo họ mẹ. Cho dù nhà họ Tạ không có con gái, cũng chớ có nhìn em đăm đăm. Sau này đừng mơ dùng hôn nhân của em để bàn chuyện làm ăn."
Sắc mặt Tạ Vân Châu tái nhợt nhưng cũng không nổi giận, chỉ hỏi: "Nói xong chưa?"
"Còn chút nữa." Ân Dao cười cười: "Anh biết hết đúng không? Cuộc sống cá nhân của em không có chừng mực. Chuyện với Lương Tân Nam lộ ra, anh tốn bao nhiêu thủ đoạn giúp em lấp liếm thì em cũng không thể trở thành một tiểu thư khuê tú trong sạch, vô tội như Bạch Nghênh Nghênh được. Em không biết nhà họ Tạ nhìn em thế nào, nhưng chỉ riêng nước bọt của bà cụ đã đủ dìm chết em rồi. Tại sao anh còn muốn để em phải chịu đựng những điều đó chứ?"
"Cô sợ miệng lưỡi người ta sao?" Ngữ khí của Tạ Vân Châu chậm rãi, pha lẫn chút mỉa mai: "Nếu cô mà sợ thật, sao còn dẫn người đi rêu rao khắp nơi? Sợ anh không biết cô nuôi người mẫu đúng không? Cô cố ý chọc tức anh mà."
"Em đâu có muốn chọc tức anh, ai kêu anh vừa cứng đầu lại không chịu nói lý lẽ." Câu này không có ý giận dỗi nào, giọng cô nhỏ nhẹ mềm mại, nghe có vẻ thân thiết.
Tạ Vân Châu lườm cô, hiếm khi không bật lại. Ánh mắt anh ta rơi vào góc chăn trắng tinh: "Cô thật sự cho rằng anh bảo cô trở về nhà họ Tạ là nhằm củng cố địa vị của mình để tranh giành những thứ kia sao?"
Ân Dao sửng sốt một chút, nói: "Em biết anh không có ý đó, nhưng anh không cần suy tính cho em. Em không thèm trở về đợi người ta phát cho chén cơm đâu. Mặc dù có lẽ cả đời này em cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy."
Thái độ của cô rất sáng suốt, lại vừa tỉnh táo, lý trí. Chứ không phải nổi điên lên như trước đây rồi nói với anh ta rằng: "Tôi không muốn dính dáng gì tới nhà họ Tạ mấy người nữa".
Tạ Vân Châu ngẫm nghĩ những lời cô vừa nói, trầm mặc cả nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Vậy người anh trai này thì sao, cô còn muốn nhận không?"
Ân Dao: "Không phải ban nãy em vừa gọi "anh" sao?" Là lúc cô mới bước vào.
Tạ Vân Châu nín thinh.
Ân Dao lại gọi anh ta một tiếng, sau đó nói: "Em muốn có cuộc sống tốt hơn. Em cũng không muốn em và anh lại giận hờn nhau, hay là cố ý làm những chuyện mà anh không thích, nghĩ lại thấy ấu trĩ lắm."
"Cô cũng biết mình ấu trĩ à?" Tạ Vân Châu hừ lạnh một tiếng: "Có tiến bộ."
Ân Dao nhẹ nhàng cười một tiếng: "Được rồi, em phải đi đây. Anh gọi điện cho trợ lý bảo anh ta đến chăm anh đi."
Tạ Vân Châu cũng không giữ cô ở lại, phất tay tiễn khách:"Đi đi"
Ân Dao đi tới cửa thì nghe anh ta gọi: "Dao Dao."
Advertisement / Quảng cáo
Cô quay người lại.
"Có chuyện gì thì cô tìm anh, tìm thằng nhóc Cận Thiệu làm gì chứ?". Khuôn mặt đó vẫn không có chút xíu tươi tắn nào, hệt như núi băng: "Tất cả mọi thứ anh đang có cũng không phải đều lấy từ nhà họ Tạ, cô cứ vứt đi như vậy có thấy trẻ con lắm không?"
Ân Dao ngỡ ngàng nhìn anh ta, mắt hơi cay cay, cô nhanh chóng gật đầu rời đi.
Ân Dao không về studio, cũng không về nhà. Cô đi tìm Tiêu Việt, bởi vì hôm nay anh trở về.
Vốn dĩ cô nói cho Tiêu Việt biết xong công việc sẽ đi tìm anh, nhưng bởi vì phải chạy đến bệnh viện nên trễ hai tiếng. Lúc lái xe lại gặp cảnh tắc đường, đến khi tới được nhà anh thì đã muộn rồi.
Sau khi gõ cửa chừng nửa phút, Tiêu Việt mở cửa. Ân Dao vừa nhìn thấy anh liền nói: "Em đến trễ, tới chịu phạt."
Tiêu Việt ngẩn ngơ, sau đó khóe miệng cong lên, trong mắt lấp lánh ý cười.
Ân Dao bước vào, cả người cô mang theo cái giá buốt của đêm đông. Tiêu Việt sờ bàn tay cô, hơi lạnh lẽo, anh nắm chặt tay cô như để sưởi ấm.
Ân Dao ôm anh.
Tiêu Việt mặc một chiếc áo len mỏng, cô cảm thấy mềm mại quá. Mặt cô dán vào lồng ngực anh, sau đó ngẩng đầu, Tiêu Việt cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau, Ân Dao muốn hôn. Nhưng khi cọ vào môi anh, đột nhiên anh quay mặt đi.
Ân Dao ngơ ngác, bối rối nhìn anh.
"Anh bị cảm, vẫn chưa khỏi". Ý là không thể hôn.
Ân Dao nhíu mày: "Bị lúc nào?"
Tiêu Việt không trả lời, anh buông tay ra, lui về sau xa một chút để tránh cô. Xoay người ho.
Ân Dao chờ anh ho xong cô hỏi: "Khó chịu lắm hả?" Sau đó chợt nghĩ ra gì đó, cô bước lên một bước, giơ tay sờ trán anh.
Tiêu Việt nắm chặt tay cô: "Anh không có sốt." Anh quay người, lấy đôi dép lê trên tủ.
"Cho em hả?"
Tiêu Việt gật đầu, gỡ mác, rồi đặt trên sàn nhà.
Ân Dao thay dép xong đứng dậy liếc anh một cái: "Sao bị bệnh mà không nói em biết?".
Hôm nào bọn họ cũng liên lạc, nhắn tin rất nhiều. Lần nào cũng trò chuyện rất vui, nhưng anh không nhắc một câu tới chuyện bị bệnh.
"Cho em biết thì cũng có đỡ đâu." Tiêu Việt nhướng mày, khuôn mặt cười lên trông rất dịu dàng. Giọng anh hơi khàn. Ngó thấy vẻ mặt của Ân Dao, trong mắt anh có ánh sáng nhàn nhạt, ngừng một xíu, anh nói: "Vậy anh cũng chịu phạt nhé."
Lúc anh bệnh hình như ấm áp hơn thường ngày, mới một lát mà đã cười hai lần rồi.
Mỗi người chịu phạt một lần, hòa nhau.
"Anh thông minh lắm." Ân Dao đi vào phòng phòng khách.
Tiêu Việt theo sau lưng cô, thấy cô đi qua ghế sô pha, anh bèn đi rót nước.
"Anh đừng để ý tới em, em không uống nước đâu."
Anh nghe tiếng thì quay đầu nhìn cô một cái, nhưng vẫn rót nước tiếp, sau đó mở tủ lạnh lấy bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Ân Dao cởi áo khoác ngồi trên ghế sô pha: "Anh coi em là khách hả? Khách sáo quá vậy?"
"Em không phải khách sao?" Anh khom lưng giúp cô mở hộp bánh, cũng không ngẩng đầu nói.
Anh cố ý nói đùa, tất nhiên Ân Dao hiểu, nhưng cô vẫn hùa theo: "Phải rồi, em chỉ là khách thôi, vậy chút nữa em ăn bánh xong thì nên về rồi."
"Ờ, anh sẽ tiễn em ra ngoài."
"Không cần anh tiễn em."
Có lẽ bị tình yêu làm cho mụ mị nên người ta bỗng trở nên ấu trĩ, làm chuyện trẻ con, nói lời trẻ con, tính tình cũng trẻ con. Nhưng người trong cuộc chưa hẳn đã nhận ra.
Phòng khách bật TV, âm thanh không lớn. Ân Dao vừa xem TV, vừa yên lặng ăn bánh ngọt.
Advertisement / Quảng cáo
Tiêu Việt đứng ngoài ban công gọi điện thoại nói chuyện với Tiểu Sơn. Anh không nói nhiều, thỉnh thoảng lại ho. Ân Dao nhịn không được, lại nhìn anh.
Nói xong, anh trở vào, lên phòng ngủ trên lầu cầm Ipad xuống, ngồi ở trên sô pha xem tài liệu Tiểu Sơn gửi tới.
Ân Dao quay đầu, nhìn thấy cái kia hình như là bản thảo tuyên truyền, có vài hình của anh. Cô muốn nhìn kỹ nhưng anh đã lướt qua rồi. Cô nghiêng nửa người qua ngón tay vuốt lên cuối cùng nhìn thấy ảnh chụp.
"Tấm này không tệ." Ngón tay cô chỉ chỉ, ngừng một lúc, lại trỏ phía trên: "Tấm này cũng đẹp."
Tiêu Việt nhìn Ân Dao, cô ở rất gần, gương mặt cô ở trước mắt anh. Ngay cả nốt ruồi rất nhỏ trên vành tai cũng có thể thấy rõ, môi dưới dính chút phô mai.
Anh ngắm cô một lúc lâu.
Ân Dao chẳng hay biết gì, cô nghiêm túc xem hết ảnh rồi bảo: "Mấy cái này là Tiểu Sơn chọn à?"
Tiêu Việt gật đầu.
Ân Dao: "Vậy thẩm mỹ của cậu ấy không tồi, anh may mắn lắm đó. Lúc trước bạn em có một người trợ lý...À có lẽ là người đại diện. Lần nào chọn hình cho cô ấy cũng cực kỳ..."
Cô vừa cười vừa nói, ánh mắt xoay chuyển, nom có vẻ đang nghĩ không biết phải dùng từ gì miêu tả cho anh hiểu. Tiêu Việt vẫn nhìn cô chăm chú, ngón tay anh nâng lên nhẹ nhàng lau môi dưới của cô.
Ân Dao còn đang chọn từ nên không kịp phản ứng. Đến khi bị ánh mắt của anh quyến rũ, cô chợt quên mất mình đang nghĩ gì.
Môi cô mấp máy, cảm thấy thân thể nóng ran. Nhìn anh mấy giây, cô lên tiếng: "Nếu anh còn nhìn em như vậy, em sẽ mặc kệ bây giờ anh có bị bệnh hay không đấy!"