Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
|
|
Chương 149: Thế giới vui vẻ (2) Sưu tầm Lãnh Phong tuy rằng đã nhiều năm không có chơi đùa kiểu này, nhưng vừa nhìn hai người chơi, có khi là do Lâm Tử Hàn tự tin quá nên muốn tùy thời trả thù!
Quả nhiên, anh không chỉ có chiều cao chuẩn xác, hơn nữa tư thế cũng không buồn cười như Lâm Tử Hàn tưởng tượng, trái lại đẹp trai mê đảo mọi người đến quan sát
"Ba ba! Ba lợi hại hơn mẹ! Rất rất rất giỏi!" Tiểu Thư Tuyết ở một bên nịnh nọt la lớn, dù sao không bị ai đánh lòng bàn tay, nó có cả đống khí lực ở một bên nịnh nọt!
"Phong ca, anh rất rất rất ngây thơ!" Rõ ràng Lâm Tử Hàn cũng rất muốn khen anh, trong miệng lại phát ra một câu nói như vậy.
Sắc mặt Lãnh Phong trầm xuống, nhảy xuống sàn, không hài lòng trừng mắt với cô! Lại dám ngang nhiên giễu cợt anh? Tuy rằng chính anh cũng cảm thấy rất ngây thơ, rất buồn cười, còn không phải đều là cô ép?
"Ặc... Ý của em là anh rất lợi hại, ha ha... Lợi hại" Lâm Tử Hàn thấy sắc mặt của anh không đúng, rất hợp thời lấy lòng nói: "Được rồi! Hòa! Chúng ta đi thôi!"
"Lâm Tử Hàn! Em biết em thuộc về loại hình nào không?" Lãnh Phong thay đổi vẻ mặt, nói với cô.
"Biết, loại hình tìm mắng chửi!" Người sau đón rất nhanh, Lãnh Phong chịu hết nổi mà nhéo mặt cô một cái, nói: "Em là loại đồ ngốc chuyển biến tốt không biết phải thu lại! Như vậy rất nguy hiểm biết không?"
"Người ta cũng không phải gặp ai đều sẽ như vậy" Cũng không phải bởi vì anh quá mức ưu tú, ưu tú đến làm cho cô đố kị, làm cho trong lòng cô bất bình, không chịu thua cá tính lại lần lượt bại lộ như thế!
"Mẹ, người ta đi không được rồi" Tiểu Thư Tuyết chơi xấu dừng bước lại giẫm giẫm hai chân làm nũng.
Lại nữa rồi! Lâm Tử Hàn chịu hết nổi trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn con bé một cái nói: "Bảo ba ba ôm, ba ba khí lực lớn"
"Nhưng mà ba ba đã bế thật lâu, ba ba mệt rồi"
"Giỏi lắm, con chỉ biết đau lòng ba ba, vậy con ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, buổi tối mẹ trở lại đón con về nhà" Lâm Tử Hàn mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tuyết nhếch lên, mất hứng lẩm bẩm: "Mẹ bại hoại!"
Lâm Tử Hàn mới không để ý tới sự bất mãn của nó, trực tiếp đi đến phía trước, Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, tâm tình tốt ôm lấy Tiểu Thư Tuyết hôn trên mặt cô bé hai cái, đi theo.
Lâm Tử Hàn có chút ghen tỵ liếc mắt nhìn Lãnh Phong, tức giận nói: "Từ lúc mang thai đến giờ hầu hạ nó ba năm, còn so ra kém một chút ơn huệ nhỏ của anh, em rất tủi thân!"
"Anh sẽ bồi thường em." Lãnh Phong chăm chú nhìn cô, thật thà nói. Những năm gần đây cô chịu khổ, anh sẽ dùng thời gian cả đời bồi thường cô, không bao giờ làm cho cô chịu khổ nữa!
Lâm Tử Hàn cuống quít xua tay nói với anh: "Em không có ý muốn anh bồi thường, anh đừng để trong lòng"
"Anh là nói thật" Anh đáp lại rất nhanh, Lâm Tử Hàn ngẩng mặt liếc mắt nhìn sự thâm tình chân thành trong mắt anh, buông mắt xuống không thèm nhắc lại, vấn đề này rất mẫn cảm, cô cảm thấy bản thân không nên quá mức tiếp xúc với nó. Nhưng mà, trong lòng rõ ràng chính là rất thích nghe anh nói như thế, dù sao ánh mắt của anh thoạt nhìn là hoàn toàn nghiêm túc.
Lãnh Phong cho rằng cô chỉ là e lệ, chỉ là nắm thật chặt tay cô, đi trong đám người ở thế giới vui vẻ.
Nghiên cứu bản đồ địa hình trong tay nửa ngày cũng không vị trí tìm được trượt tuyết, Lâm Tử Hàn phải sưng mày sưng mặt đưa tới trước mặt Lãnh Phong: "Giúp em tìm chỗ trượt tuyết tràng"
Lãnh Phong ngay cả nhìn liếc mắt cũng không, nói: "Phía trước không phải có bảng chỉ dẫn sao? Đi thẳng về phía trước là được"
"A, sao không nói sớm" Lâm Tử Hàn cất bản đồ vào trong túi, vui sướng đi đến khu trượt tuyết.
"Con cũng muốn trượt tuyết!" Tiểu Thư Tuyết hăng hái bừng bừng nói, nó còn không có chơi đùa mà, nhất định phải chơi thật nhiều!
Lâm Tử Hàn cười một tiếng, đánh giá con bé chơi xấu ở trên người Lãnh Phong không muốn xuống, trêu chọc nói: "Con không phải mệt mỏi sao? Có lẽ đừng làm đi làm khổ người ta, ở ngoài tìm ghế ngồi chờ thôi"
"Người ta không cần ngồi ở bên ngoài chờ nha!" Tiểu Thư Tuyết sốt ruột, giãy dụa từ trong lòng Lãnh Phong trượt xuống, để biểu thị mình không mệt, không thể làm gì khác hơn là để tủi thân tự mình đi.
"Ba ba mang con đi chơi ngựa gỗ có được không?" Lãnh Phong nắm tay con bé an ủi, trượt tuyết lúc đầu cũng không phần của con bé, bởi vì thiếu mấy tuổi mà!
Tiểu Thư Tuyết không nghe theo mà lắc đầu, kiên trì muốn đi trượt tuyết. Lãnh Phong an ủi không có kết quả, giương mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Tử Hàn, người sau coi như chuyện không liên quan đến mình mà xua tay, ha ha cười nói: "Không liên quan tới em"
Quả nhiên, khi nhân viên bảo vệ thấy một nhà ba người xuất hiện ở trong đám người, không chút khách khí mà đưa tay tóm lấy Tiểu Thư Tuyết đã phóng đến khu trượt tuyết bắt trở về, rất lễ phép mà nói: "Xin lỗi, hạng mục này không cho trẻ con dưới bốn tuổi và người già trên sáu mươi tuổi vào"
Vừa dứt lời, Lâm Tử Hàn liền chỉ vào Tiểu Thư Tuyết trên mặt đất lớn tiếng nói: "Anh thấy đứa nhỏ này không đủ bốn tuổi sao? Đừng có nhìn nó bề ngoài nhỏ bé, nó đã hơn bốn tuổi! Bảo bối, nói cho chú ấy con bao nhiêu tuổi!"
"Chú ơi, con bốn tuổi!" Tiểu Thư Tuyết rất phối hợp giơ hai ngón tay lên. [Ha ha, ha ha. Ôi, muốn nựng quá đi ta!]
"Tiểu lưu manh! Giơ nhầm rồi!" Lâm Tử Hàn thất bại mà trừng con bé, cạy thêm hai ngón tay khác của con bé, nịnh nọt cười nói với nhân viên bảo vệ: "Đại ca chê cười, con gái của tôi si ngốc"
Lãnh Phong sắp sụp đổ, thật đúng là mẹ thế nào thì con thế ấy! Nhìn một cái, hai mẹ con này một người so với một người lại càng không có đạo đức công cộng, nói năng bậy bạ! Nhìn Tiểu Thư Tuyết, anh dường như thấy được Lâm Tử Hàn thứ hai!
"Si ngốc? Vậy càng không thể tiến vào!" Nhân viên bảo vệ lớn tiếng nói.
"Hả? Lâm Tử Hàn sửng sốt, trong lòng hung hăng kêu rên một tiếng, xem ra giấc mộng trượt tuyết của cô là vô vọng, cúi đầu thì mới phát hiện sớm không có thân ảnh của Tiểu Thư Tuyết. Không chỉ có con bé, ngay cả Lãnh Phong cũng cùng nhau mất tích.
|
Chương 150: Thế giới vui vẻ (3) Sưu tầm Lâm Tử Hàn sửng sốt, đẩy đoàn người bắt đầu tìm kiếm, giữa biển người mênh mông, nào có bóng dáng hai người bọn họ? Cô tức giận đến một cước đá vào vòng bảo hộ khu trượt tuyết.
Trong khu trượt tuyết, thân ảnh hai người một lớn một nhỏ chiếu vào tầm mắt của cô, thân hình kia, sao lại giống hai vị không lương tâm nhà cô như vậy?
Lâm Tử Hàn dùng sức mà dụi dụi hai mắt, không sai, chính là bọn họ! Tuy rằng quần áo trượt tuyết dày, nhưng cô vẫn còn có thể nhận ra được. Tiểu tử kia không phải bị cấm chỉ vàosao? Sao lại...
Chưa kịp ngẫm nghĩ, cô xoay người đi đến cửa vào, sau khi thay quần áo trượt tuyết thì thở phì phì mà đi đến chỗ hai người, gậy trượt tuyết trong tay không lưu tình chút nào mà nện trên người Lãnh Phong.
Sẽ hạ thủ tàn nhẫn, bởi vì cô biết Lãnh Phong nhất định sẽ né tránh, cô dự liệu không có sai, Lãnh Phong đơn giản mà tránh được công kích của mình, cánh tay dài chụp tới, nâng thân thể cô ngã xuống mặt tuyết.
"Vô lại! Anh lại trêu đùa em!" Lâm Tử Hàn tức giận đến rống to hơn, mệt cô vừa nãy còn cho là nhìn không thấy, tìm khắp nơi, hóa ra...
Lãnh Phong không phát cáu mà mỉm cười giải thích: "Anh không trêu đùa em, anh tin em thông minh sẽ tìm tới nơi này, đây không phải là tìm tới rồi sao?" Bởi vì là trộm chạy vào, cho nên, anh cũng không thể gióng trống khua chiêng mà gọi cô thôi?
Nói vuốt đuôi! Ở trong lòng Lâm Tử Hàn thầm mắng một tiếng, nhìn liếc mắt Tiểu Thư Tuyết mặc giống như quả cầu, đang ngồi chổm hổm trên mặt tuyết chơi đùa, nghi hoặc nói: "Vì sao nó có thể vào?"
"Chính con bé thừa dịp thời gian nhân viên bảo vệ không chú ý chui vào từ cổng" Lãnh Phong dở khóc dở cười mà nói, anh thật sự là phải phục một đôi mẹ con dở hơi này, thuần túy đến chỉ là ước số trong xã hội bất lương này! Tiếp tục ở chung với hai người này, khó bảo toàn anh sẽ không thay đổi thành người muốn mắng chửi người!
"Như vậy cũng được?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc nói, sớm biết thì cô cũng không cần lãng phí nước bọt với nhân viên bảo vệ.
"Những hành vi bất lương này, không phải đều là em dạy nó sao?"
"Em là công dân tốt! Không liên quan gì tới em!"
"Em?" Giọng nói châm biếm, Lâm Tử Hàn chán nản, nắm lên lấy một nắm tuyết ném lên trên mặt anh, lúc này Lãnh Phong không ngờ rằng cô sẽ trở nên nhanh như vậy, không sai không lệch, toàn bộ bị nhận lấy.
"Yeah! Quá tuyệt vời!" Lâm Tử Hàn thoải mái mà vỗ tay, cuối cùng cô cũng đắc thủ một lần, trước khi anh phản kích mau mà chuồn thôi ——
"Mẹ! Con cũng muốn vui như mẹ!" Tiểu Thư Tuyết chỉ có thể trên mặt đất bò qua lại nhảy nhót nói, bắt đầu đi nhặt đạo cụ bị mình ném lung tung.
Lãnh Phong phủi tuyết rơi trên mặt, nghiến răng hướng bóng dáng đi xa kia hô: "Lâm Tử Hàn! Có bản lĩnh em đừng chạy!" Nếu như không phải phải bận tâm "Loài bò sát" bên người này, anh đã sớm đuổi theo hung hăng khiến cô dừng lại!
"Ba ba..." Bên trong cái mũ đỏ thẫm, một đôi mắt thật to tràn đầy trông mong! Muốn cùng Lâm Tử Hàn trượt nhanh như vậy? Lãnh Phong khó xử mà quan sát con bé, thật sự rất khó khăn!
Vì có thể đuổi kịp Lâm Tử Hàn, anh phải bỏ ra một tay ôm con bé, đi vòng quanh xuống dưới chân núi.
"Con muốn chính mình trượt"
"Ba ba sau này sẽ dạy con, có được không?"
"Ưm..." Miễn cưỡng đồng ý.
Lâm Tử Hàn quay đầu lại nhìn liếc mắt Lãnh Phong đang đuổi đến, bị anh hù dọa cho sợ, đồng thời ngã xuống, không thể đùa giỡn như vậy, tuy rằng ăn mặc dày, nhưng là vẫn còn rất nguy hiểm.
"Phong ca, em không chạy là được, anh mau thả con bé xuống" Cô vội vàng ngăn anh lại. Lãnh Phong hợp thời mà ngừng lại, nhìn cô: "Em yên tâm, anh không giống em không đầu óc như vậy"
"Sao lại vũ nhục người ta chứ" Lâm Tử Y bất mãn nói thầm, sợ anh trả thù, vội giả vờ khó chịu nói: "Ở đây lạnh quá, tuyết rơi ở trên người nhất định rất khó chịu..."
"Hóa ra em còn biết khó chịu đấy" Lãnh Phong cắt ngang cô, đã thấy mũi cô bị đông lạnh đến đỏ bừng, đương nhiên không đành lòng lại cầm tuyết rơi ném lên mặt cô.
Anh đem Tiểu Thư Tuyết đặt ở trên mặt tuyết, rất kiên nhẫn dạy nó trượt tuyết. Dần dần, hai tay "Loài bò sát" kia bắt đầu có dũng khí tách khỏi mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến phiếm hồng hiện ra dáng tươi cười sáng lạn.
Mà trên mặt Lãnh Phong, là nụ cười thoả mãn, càng không ngừng gật đầu tán thưởng.
Lâm Tử Hàn đứng ở một bên nhìn, hồi tưởng lại hơn mười năm trước, Tạ Vân Triết cũng là bắt tay dạy cô trượt tuyết như thế, trên mặt có dáng tươi cười giống như anh, mỗi một lần thành công, Tạ Vân Triết đều sẽ gật đầu, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cô hầu như đều sắp quên một đoạn chuyện cũ này, từ sau khi biết Lãnh Phong, ngay cả Tạ Vân Triết đều rất ít khi nhớ tới!
Trên lông mi đen láy của Lãnh Phong dính mấy bông tuyết rơi xuống, Lâm Tử Hàn nhịn không được gỡ bao tay ra, dùng ngón tay phủi đi tuyết rơi trên mi anh.
Lãnh Phong chuyên tâm dạy Tiểu Thư Tuyết trượt tuyết cũng không có phát hiện dị thường của cô, vẫn đang thật sự chỉ dạy.
Khi đi ra khỏi khu trượt tuyết, mặt trời chiều ngả về tây, Lâm Tử Hàn bỏ đi quần áo trượt tuyết xoa xoa hai tay bị tê lạnh đến thê thảm. Đều là bởi vì Lâm Thư Tuyết chết cũng không chịu đi, hại cô ở bên trong đã trúng lạnh lâu như vậy!
Đang giận dữ, một cảm giác ấm áp từ trong tay truyền đến, cô sững sờ, hóa ra là Lãnh Phong đang dùng bàn tay ấm áp của anh phủ lên bàn tay nhỏ bé của mình.
Cô cảm kích mà nhìn anh, cười tươi: "Em tưởng rằng anh máu lạnh, nghĩ không ra tay anh lại ấm áp như vậy"
"Đối với em, anh sao lại thành người máu lạnh chứ?" Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng mà xoa mười ngón tay của cô, dẫn hai người đi ra ngoài.
Ngày này đi chơi ở thế giới vui vẻ xem như là kết thúc, ngồi trên xe, Lâm Tử Hàn có chút lo lắng mà hỏi thăm: "Phong ca, lúc này trở về, anh chuẩn bị lại nhốt em vài ngày?"
Lãnh Phong liếc biểu tình sợ sệt của cô, cười nói: "Việc này phải xem biểu hiện của em, anh sẽ định đoạt sau!"
Đổ mồ hôi.. Muốn làm sao mới tính là biểu hiện tốt, cũng phải có một tiêu chuẩn cho cô chứ! Cô chiếu theo mà làm tuyệt không phạm sai lầm là được! Nhìn dáng vẻ của anh, một điểm cũng không nghiêm túc, thật không biết anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì!
|
Chương 151: Lâm Tử Y Sưu tầm Trong biệt thự cạnh biển, Lâm Tử Y thở phì phì trừng mắt nhìn hai gã đàn ông giống cái đuôi đi theo sau mình, rốt cục không thể nhịn được nữa kêu lên: "Tôi nói này các thân ái, các anh có phiền hay không?"
"Không phiền" Hai gã đàn ông trăm miệng một lời lắc đầu.
"Nhưng mà tôi phiền!" Lâm Tử Y chán nản nói, ngay cả đi vệ sinh cũng có người canh giữ ở ngoài cửa, cho dù cô là đạo tặc bậc cao gì đó, cũng không cần thiết phải đề phòng như vậy chứ? Nói nữa, cô chẳng qua là lẻn đến đây, tìm nhà chị gái thất lạc nhiều năm của mình tâm sự cả ngày mà thôi!
"Rất xin lỗi, Lâm tiểu thư, đây là Nghị ca phân phó" Một gã đàn ông bày ra một bộ dáng xin lỗi nói, phụ nữ khó dây vào, anh ta vẫn là chớ nên chọc vào!
"Chính là Lãnh Nghị kia?" Lâm Tử Y bày ra tư thế ấm trà, trừng mắt với bọn họ hỏi, không đợi hai gã đàn ông đáp lại cả người đã đi xuống dưới lầu.
"Lâm tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Hai gã đàn ông phát hoảng, vội vàng đuổi theo, Lâm Tử Y cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói: "Tìm anh Nghị nhà các anh tính sổ!"
"Đừng...!" Tiếng bi thương.
Lâm Tử Y mới không để ý tới bọn họ muốn hay không, trực tiếp đi đến cửa lớn, chuẩn bị từ của chính nhiễu đến hậu viện. Thực trùng hợp, lại có thể lúc cô vừa bước ra khỏi nhà chính, liền thấy được bóng đen vĩnh viễn đều lạnh như băng kia.
"Lãnh Nghị -!" Một tiếng gầm điên cuồng từ miệng Lâm Tử Y lao ra, cô nhấc làn váy xinh đẹp vọt nhanh đi lên, thực không quen việc ôn nhu thùy mị của nữ giới, trực tiếp chỉ tay vào mặt A Nghị: "Anh dám bắt nạt tôi!"
Nắm đấm chỉ cách mặt A Nghị có mấy centimet thì bị anh chặn lại, vừa vặn bị bàn tay anh tóm lấy, A Nghị không có lập tức buông cô ra, nhìn chằm chằm cô lạnh nhạt nói: "Tôi gọi là Vương Nghị"
"Tôi quản anh gọi là cái gì Nghị! Anh mau đưa hai người kia đi cho tôi!" Lâm Tử Y dùng cằm chỉ một chút hai người bên cạnh, muốn rút tay ngọc từ bàn tay anh về, nhưng lại càng rút càng bại. Mẹ kiếp! Khí lực lớn như vậy, cô thầm mắng dưới đáy lòng.
"Ngượng ngùng, tôi không nhiều thời gian 'Chiếu cố' cô như vậy, cho nên chỉ có thể tìm người đi theo cô" A nghị nhẹ buông tay, buông cô ra, nói ra lời nói vẫn không có độ ấm gì.
Nếu cô thích chạy đến nơi này, anh cũng chỉ có thể như vậy, ai kêu thân thế của cô rất đặc thù chứ?
"Tôi cũng không phải Lâm Thư Tuyết, sao lại cần người khác chiếu cố chứ?" Lâm Tử Y tức giận nói.
"Bởi vì cô so với Lâm Thư Tuyết càng cần người chiếu cố hơn" A nghị cười lạnh nói, vẫy tay với hai người bên cạnh, phân phó: "Thay tôi cố gắng chiếu cố Lâm tiểu thư, tôi có việc đi trước" Nói xong xoay người đi đến hậu viện.
"Anh!" Lâm Tử Y gắt gao trừng mắt nhìn bóng dáng anh, tức giận đến hai tay bắt đầu giật giật tóc mình, dư quang khóe mắt liếc đến nam nữ hầu muốn cười lại không dám cười bên cạnh. Còn không kịp e lệ, nhanh chóng vọt đi lên, ôm thắt lưng A Nghị, dán thân hình mềm mại của mình lên trên người anh.
A Nghị đột nhiên sửng sốt, cả người giống như bị điện giật run rẩy một cái, cảm giác xa lạ tới cực điểm tràn mỗi một góc đầy thân thể, kỳ dị đánh sâu vào trái tim anh.
"Ô... Anh sao lại có thể đối xử với em như vậy! Đêm đó ở trên giường anh rõ ràng nói rất yêu em, ô..." Lâm Tử Y nghiêng đầu, nhìn gương mặt đẹp trai của anh, một bên quỷ quái kêu một bên dùng ngón trỏ liếm nước bọt dính lên khóe mắt, trình diễn một đoạn tình cảm gian khổ này rất sống động.
A Nghị kinh hãi, căn bản không dự đoán được cô sẽ làm đến như vậy, anh luôn luôn bình tĩnh lại có thể có chút chân tay luống cuống. Hổn hển kéo hai tay cô ra khỏi mình nói: "Lâm Tử Y! Cô điên rồi sao?"
"A... Đau quá" Cổ tay cô đau quá! "Ấn nhẹ! Anh ấn nhẹ thôi!" Lâm Tử Y oa oa kêu to: "Lãnh Nghị! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm không dám nhận...... Ai ui... Đau"
"Cô nếu không câm miệng, tôi bóp nát cô!" A Nghị tức giận uy hiếp, cái gì mà chuyện buổi tối ngày đó?! Lại còn nói dễ dàng như vậy, Lâm Tử Y! Cho dù cô muốn diễn trò cũng phải để ý một chút đến thanh danh của mình chứ?
"Em không bao giờ đem chuyện này nói ra nữa... Ô..." Lâm Tử Y chịu đựng cổ tay đau đớn, nghĩ rằng cho dù chết cũng phải tha anh xuống nước, ai bảo anh dám bắt nạt mình!
Vừa xuống xe liền nhìn đến hình ảnh dây dưa không rõ này, Lãnh Phong và Lâm Tử Hàn nhìn nhau, đẩy cửa xuống xe. Lâm Tử Y vừa thấy hai người, liền lớn tiếng ồn ào: "Chị! Anh rể! Anh Nghị anh ấy bắt nạt em!"
"A Nghị, anh không có chuyện gì sao lại chọc đến nó?" Lâm Tử Hàn cũng không lấy chuyện Lâm Tử Y kêu la làm hồi sự, cười với A Nghị nói, cá tính của em gái mình, cô hiểu rất rõ, ai dám bắt nạt nó chứ?
"Tôi không có chọc cô ta" A nghị bỏ tay Tử Y ra, khinh thường liếc cô một cái nói.
Lâm Tử Y xoa cổ tay bị nắm đau, căm giận mở miệng: "Đúng, anh ta không chọc em, anh ta chính là uy hiếp em không cho phép em nói chuyện buổi tối ngày đó ra"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, buột miệng nói: "Chuyện buổi tối ngày đó? Chuyện gì?"
Lãnh Phong quét mắt nhìn vẻ mặt tủi thân và vẻ mặt tức giận của A Nghị, cúi đầu cười, ở bên tai Lâm Tử Hàn nói: "Còn có thể có chuyện gì? Đương nhiên là chuyện tốt" Nói xong ôm Lâm Tử Hàn đang có vẻ mặt kinh ngạc đi vào trong phòng.
"Nhưng..." Lâm Tử Hàn liên tiếp quay đầu nhìn vẻ mặt tủi thân của Lâm Tử Y, cô muốn nói là, Lâm Tử Y sao lại có thể hồ đồ như vậy, A Nghị kia sao có thể hồ đồ như vậy...
"Chị, hai người đi thong thả nhá" Phía sau, Lâm Tử Y nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn ra cười tủm tỉm vẫy tay với bóng dáng hai người, chỉ tới khi hai người trở lại trên lầu, mới cười hắc hắc nói với A Nghị: "Anh Nghị, hiện tại toàn thế giới đều biết tôi là người của anh, anh chỉ được để ý chiếu cố tôi thôi"
"Cô điên rồi!" A Nghị cắn răng bức ra từ này, gân xanh trên trán bởi vì tức giận mà lộ ra ngoài!
|
Chương 152: Ghen Sưu tầm Lâm Tử Hàn đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác bị một đôi cánh tay dài mang theo sự ấm áp tiến vào trong ngực, hơi mở mắt, giữa màn đêm nhìn lại con ngươi đen của Lãnh Phong.
Cô nhất thời tỉnh táo không ít, kinh ngạc nói: "Khuya khoắt, anh chạy vào trong phòng em làm cái gì?"
Lãnh Phong cúi đầu hôn mặt cô, lại cười nói: "Bây giờ mới mười giờ, tính gì là khuya khoắt?"
"Mới mười giờ?" Lâm Tử Hàn dùng sức mà dụi dụi hai mắt, cô sao lại cảm giác mình hình như ngủ thật lâu chứ? Ngày hôm nay thật sự là chơi quá mệt mỏi, trở về phòng tắm xong, trò chuyện với Lâm Tử Y thì ngủ.
Lâm Tử Hàn mơ mơ màng màng sờ soạng xuống dưới giường. Lãnh Phong đưa tay ôm cô trở về trong lòng, hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Em đi xem Thư Tuyết"
"Anh mới vừa dỗ nó ngủ, em đừng đi quấy rối nó" Lãnh Phong xoay người đặt cô ở dưới thân, không cho cô lộn xộn nữa, bàn tay rất không khách khí phủ lên trên người cô.
"Anh đối xử với nó thật tốt" Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào hai tròng mắt đang tràn đầy dục hỏa hừng hực, có chút không phải tư vị nói: "So ra còn tốt hơn với em"
"Cưng à, ghen tỵ?" Lãnh Phong cười nói, hôn cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên của cô, nghĩ không ra bộ dạng cô ghen đáng yêu như vậy.
"Em mới không có" Lâm Tử Hàn vô ý thức nói phủ nhận, ghen tỵ với con gái mình, không bị người ta cười chết mới là lạ! Coi như là có một chút vị chua xót, cô cũng không có ý nói cho anh biết.
Lãnh Phong biết lòng hiếu thắng của cô mạnh mẽ, cũng không vạch trần lời nói dối của cô, môi anh di chuyển đến bên tai cô, thật lòng ôn nhu mà nói: "Em và Tiểu Thư Tuyết, anh yêu như nhau!"
Nói dối! Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn phản bác, anh rõ ràng yêu Tiểu Thư Tuyết nhiều gấp trăm lần, mỗi ngày còn cố chơi với nó, đối với cô lại luôn luôn có bộ dạng lạnh như băng! Dù cho ngẫu nhiên lộ ra ôn nhu, cũng luôn luôn ngắn ngủi đến thương cảm!
Lãnh Phong thật lâu không nghe thấy tiếng cô, ngay cả mình giở trò trên người cô cũng không phản ứng chút nào, đã biết cô lại đang miên man suy nghĩ. Để biểu thị bản thân vừa rồi không nói sai, mỗi một động tác của anh càng thêm mềm nhẹ âu yếm cô, ôn nhu khiêu khích mỗi một một chỗ mẫn cảm của cô.
Cho đến khi ma chưởng của anh cởi mảnh quần áo cuối cùng trên người cô, gió đêm lành lạnh thổi từ cửa sổ vào, da thịt cô lạnh lẽo, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thân thể không biết là bởi vì lạnh, hay là xấu hổ, khẽ run run một chút. Hai tay để trên lồng ngực anh, xấu hổ kèm sợ hãi quan sát anh giận dữ nói: "Anh sao lại luôn luôn không được người khác đồng ý thì loạn cởi quần áo của người ta?"
"Có vấn đề gì sao?" Lãnh Phong cười tà dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cởi quần áo của vợ mình, còn cần phải được ai đồng ý?
"Người ta sẽ xấu hổ thôi!" Giọng nói rất không có sức lực, loại chuyện này cô đã đã làm nhiều lắm, lúc này còn nói xấu hổ, ngay cả chính cô đều cảm thấy xấu hổ!
Quả nhiên, tiếng cười trêu chọc của Lãnh Phong càng ngày càng nhiều, dừng bên tai thật lâu bồi hồi không đi. "Lâm Tử Hàn, em thật đúng là hoa quý thiếu nữ sao?" Bởi vì sợ cô lạnh, khi đang nói chuyện kéo chăn ở một bên phủ lên trên người hai người.
"Người ta là trực tiếp từ hoa quý thiếu nữ thăng chức làm hoa quý thiếu phụ thôi" Lâm Tử Hàn bất mãn mà phản bác, nói chung là loài hoa quý nhất là được rồi.
Lãnh Phong cười xoa xoa chóp mũi cô, ôn nhu nói: "Hoa quý thiếu phụ thân ái của anh, đời này em đều là người của anh, không cần phải giả bộ ngây thơ, bởi vì không ai được nhìn"
"Người ta..."
"Ngoan, không nên nói "người ta" nữa" Lãnh Phong khàn khàn dỗ dành, dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn nói bất tận của cô, hôn thật sâu.
Sắc quỷ! Vô lại! Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn hung hăng mắng, hai tay lại không tự chủ được mà vòng qua cổ anh, nghênh tiếp thâm tình vô hạn của anh.
Cảnh xuân tràn ngập phòng, đan xen giữa màn đêm đen kịt, bao phủ cả gian phòng rộng lớn.
~~~~~~~~~~~
Sáng sớm, Lâm Tử Hàn liền bị một trận tiếng đập cửa "Cộc cộc" đánh thức, gian nan mở hai mắt, giật giật thân thể, phát hiện căn bản nhúc nhích không được.
Lúc này mới phát hiện bên eo đang bị một cánh tay dài sít sao vòng qua, hừ! Cô giải thích được tối hôm qua sao lại mơ bị quỷ đặt ở dưới thân cường bạo chứ, hóa ra là con sắc quỷ này đè nặng.
Đang muốn đẩy rơi chướng ngại vật trên người, tiếng đập cửa càng lớn, sau đó là một tiếng nữ âm rất thấp rất thấp: "Tiểu tổ tông ngoan, không thể ầm ĩ ba mẹ ngủ nha"
"Người ta muốn cùng nhau chơi đùa với ba mẹ thôi" Là giọng nói không ngoan của Tiểu Thư Tuyết.
Thật là một tiểu tử đáng ghét! Lâm Tử Hàn đang muốn đứng dậy, trên lưng lại bị kiềm chế chặt hơn, giọng nói của mơ mơ màng màng Lãnh Phong vang lên bên tai: "Không cần để ý đến nó, chúng ta tiếp tục ngủ"
Lâm Tử Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể trần như nhộng của hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt hồng đến tận tai, trời ạ! Ban ngày ban mặt lõa thể trước mặt quỷ đói, sao cô có thể ngủ được!
Lại nhìn liếc mắt hai tròng mắt đóng chặt của Lãnh Phong, anh tựa hồ hoàn toàn không để chuyện gièm pha ở trong lòng, ngủ đến thoải mái! Thật là một tên không biết cảm thấy thẹn!
Lâm Tử Hàn trở tay kéo chăn qua, che kín thân thể xích lõa của mình, ngoài cửa tiểu quỷ đáng ghét đã bị đem đi, mà cô lại ngay cả nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Buồn chán hết sức, cô nghiêng người tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Lãnh Phong khi ngủ, lần đầu tiên dưới tình huống anh ngủ say lại ngang nhiên mà quan sát anh như thế, trong lòng như bị tam nguyệt xuân phong phất qua, ấm áp dào dạt.
Đưa tay, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lông mày anh, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, hơi khởi động thân thể, ghé vào trên người anh nhìn phía vai anh, vết súng do cứu cô mà lưu lại còn ở đó, có lẽ là đời này cũng không cách nào biến mất khỏi trên người anh.
Đây là dấu vết cô lưu cho anh! Lâm Tử Hàn áy náy cúi người xuống, dịu dàng mà hôn xuống vết sẹo như đồng xu.
|
Chương 153: Thế giới hai người (1) Sưu tầm Lãnh Phong bị cô giày vò qua giày vò lại như thế, sớm đã tỉnh lại, chỉ là không vạch trần cô mà thôi, tiếp tục giả ngủ!
Sau một hồi, Lâm Tử Hàn thực sự buồn chán đến cực độ, nhìn liếc mắt Lãnh Phong hoàn toàn không có ý muốn rời giường, lại lần nữa bò lên người anh, anh dùng lực mạnh cắn đầu vai anh một cái.
Lãnh Phong không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, kêu lên một tiếng đau đớn, chán nản mà xoay người đặt cô ở dưới thân, cả giận nói: "Em cầm tinh con chó sao?"
"Em..." Lâm Tử Hàn bị anh dọa cho càng hoảng sợ, huy động chân tay giãy dụa, nhìn hai hàng dấu răng phấn hồng trước mắt kia, đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, vui cười nói: "Em đang vẽ hoa mai"
"Vậy sao? Anh muốn vẽ hoa mẫu đơn" Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, làm bộ muốn cắn xuống bờ vai cô. Lâm Tử Hàn luống cuống, gia tăng lực đạo giãy dụa thân thể bị anh đặt ở dưới thân, hét lên: "Phong ca! Anh nhẫn tâm lại vẽ trên người em sao? Bờ vai nhỏ trắng nõn của người ta..."
Cắn biến thành hôn rơi xuống vai cô, anh đương nhiên không muốn! Tuy rằng cô rất không biết xấu hổ, nhưng đúng là bờ vai nhỏ trắng nõn không có sai, anh phải cố mà quý trọng mới đúng.
"Anh làm gì? Lại muốn..."
"Không muốn, bởi vì anh còn muốn chừa chút khí lực đi dạo phố" Ngón tay Lãnh Phong luồn vào chăn chạm lên eo nhỏ của cô, anh sợ bản thân khắc chế không được lại ăn cô sạch sẽ, bởi vì anh còn muốn chừa chút khí lực ra ngoài chơi.
"Anh lại muốn mang Tiểu Thư Tuyết đi nơi nào?" Vẻ mặt Lâm Tử Hàn ước ao nhìn anh, nghĩ thầm Tiểu Thư Tuyết từ sau khi theo anh, trải qua tất cả đều là cuộc sống thần tiên! Đương nhiên, cô là nhân vật nhỏ cũng được thơm lây.
"Hôm nay không mang theo nó đi" Ngoài ý muốn, Lãnh Phong lại còn nói ra như vậy, Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát anh, không mang theo Tiểu Thư Tuyết đi? Đây cũng không giống tác phong của anh!
Lãnh Phong không đáp lại kinh ngạc của cô, đứng dậy ưu nhã mặc quần áo, đích xác, ngoại trừ ban đêm, bọn họ thật lâu không hưởng thụ qua thế giới hai người, bởi vì quá yêu Tiểu Thư Tuyết, trong khoảng thời gian này chỉ lo dụ dỗ cho Tiểu Thư Tuyết hài lòng, cơ hồ gạt cô sang một bên. Tối hôm qua, cô ghen tỵ, anh có thể lý giải.
Để bồi thường cô, quyết định ngày hôm nay chỉ mang cô đi ra ngoài, kỳ thực trong lòng anh cũng rất muốn đến nơi chỉ thuộc về thế giới hai người, hiện tại đã biết cô trộm tư liệu đúng là bị Đỗ Vân Phi lừa dối, oán hận trước đó với cô hầu như tiêu tan thành mây khói!
Tuy rằng thân thế của cô còn là một điều bí ẩn, nhưng anh sẽ đợi được cô cho rằng có thể nói cho anh biết!
~~~~~~~~
"Phong ca, anh thực sự chỉ là đơn giản cùng em đi dạo phố như vậy sao?" Trên xe, Lâm Tử Hàn dè dặt nhìn Lãnh Phong ở chỗ ngồi lái xe hỏi. Ngày hôm nay biểu hiện của anh thực sự quá làm cho cô bất ngờ, con người làm sao có thể trong một đêm tu thân dưỡng tính chứ!
Lãnh Phong nhanh chóng liếc cô một cái, cười nhạo nói: "Em cho rằng anh sẽ có ý đồ gì?"
"Em... Không phải ý này" Lâm Tử Hàn ha ha cười lên, lập tức nói: "Em chỉ là có chút không thể tin được, anh lại có thể có thời gian rảnh đi cùng em"
"Hóa ra trong lòng em, trong mắt em, anh là người bạc tình như vậy" Lãnh Phong nhìn phía ánh mắt của cô mang theo một chút áy náy, anh vẫn đều rất muốn biết vị trí của mình trong cảm nhận của cô, xem ra, tuyệt đối sẽ không là lý tưởng.
"Không quan hệ, bạc tình dù sao so với lạm tình tốt hơn, em miễn cưỡng có thể tiếp thu" Được rồi, anh lạm tình hay không cô làm sao biết! Trên thế giới mỹ nữ rất nhiều, ai biết anh có cùng một đường với ai hay không!
Loại chuyện này cô lại không có khả năng tự mình hỏi anh, bởi vì toàn bộ đàn ông trên thế giới đều sẽ trả lời: Đương nhiên không có! Cho nên, cô cũng không cần phải hỏi lại.
Xe dừng ở trước sân rộng của một tòa nhà mua sắm xa hoa ở khu phố sầm uất, Lâm Tử Hàn đánh giá sân rộng rãi của khu bách hóa được trang bị siêu cấp xa hoa, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu lại, chậm chạp không xuống xe.
"Làm sao vậy?" Lãnh Phong thay cô tháo dây an toàn, không giải thích được nhìn cô.
"Tới nơi này làm cái gì?" Lâm Tử Hàn nhìn anh hỏi.
"Không phải em nói đã lâu không mua sắm sao?" Vừa rồi anh hỏi cô muốn đi nơi nào, chính cô nói, không thể nhanh như vậy đã quên chứ?
"Nơi này thứ gì cũng đều đắt tiền muốn chết, chúng ta hay là đổi lại chỗ khác đi" Nơi này cô đã có ba năm không đặt chân qua, nhưng cô vẫn đang có thể rõ ràng mà nhớ kỹ các thứ bên trong đều là giá trên trời, nhân viên phục vụ trong đó đều là nham hiểm, không có chút tài năng, tốt nhất không nên vào chịu nhục!
"Đều là đồ đẳng cấp quốc tế, đắt một chút là bình thường" Lãnh Phong không đồng ý đẩy cửa xuống xe, cho tới bây giờ anh đối với tiền tài không có khái niệm cũng sẽ không đi quan tâm đến giá cả vật phẩm, miễn là là cần, đắt hơn cũng không có ý nghĩa.
Anh đỗ xe sang bên cạnh, mở cửa xe cười tà với Lâm Tử Hàn đang mè nheo không muốn xuống xe nói: "Em là đang đợi anh ôm xuống xe sao?"
"Không dám!" Trong nháy mắt Lâm Tử Hàn nhảy ra từ trong xe, cô rất rõ ràng không có chuyện gì là Lãnh Phong không dám làm, cho nên, cô cảm thấy bản thân vẫn chớ chọc anh thì tốt hơn.
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, ôm vai cô đi vào khu mua sắm, tiền sảnh tầng một là khu trang phục nam giới, các loại trang phục đẳng cấp thế giới cái gì cần có đều có, cô phục vụ lộ ra dáng tươi cười chức nghiệp chào hỏi mỗi một vị khách hàng .
"Anh có muốn mua một bộ âu phục hay không?" Lâm Tử Hàn hỏi, tốt nhất là màu phấn hồng [!!!] , bởi vì cô đã nhìn chán anh mặc màu đen. Tuy rằng màu đen mặc ở trên người anh rất tuấn tú này, rất thích hợp với anh này, nhưng mà, một người lạnh băng băng như vậy mặc màu đen nhìn thực sự có chút khiến cho người ta rét lạnh.
"Không cần" Lãnh Phong ngay cả suy nghĩ một giây đồng hồ cũng không có, quần áo của anh vẫn đều là tìm nhà thiết kế có tên tuổi đích thân làm, hơn nữa cho tới bây giờ sẽ không thiếu quần áo mặc.
"Nếu không thì mua cà vạt nhé!" Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm kiến nghị, lôi kéo anh đi đến trước gian bán cà vạt, tiện tay cầm lấy một cái màu phấn hồng thử trên cổ áo anh.
|