Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
|
|
Chương 159: Bất đắc dĩ Sưu tầm Khi cô phủ thêm áo ngủ tập tễnh đi ra khỏi phòng tắm, Lãnh Phong đã tắm và thay áo ngủ xong chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra, tiến lên ôm cô đặt ở mép giường.
"Chân rất đau có đúng không?" Lãnh Phong quỳ gối cạnh chân cô, nâng chân bị thương của cô lên chuẩn bị bôi thuốc cho cô.
Lâm Tử Hàn giận dỗi rút chân ngọc về, quay mặt sang chỗ khác nói: "Không cần anh giả có lòng tốt với em!"
Lãnh Phong sửng sốt, trừng mắt nhìn hai tay trống rỗng, khẽ thở ra một hơi áy náy nói: "Tử Hàn, xin lỗi, ngày hôm nay khiến em sợ hãi."
"Ngày hôm nay em thật là bị sợ hãi..." Lâm Tử Hàn nức nở nói, cô thiếu chút nữa thì kéo anh chết, hại chết anh, nếu như lúc đầu cô nghe lời, anh thì sẽ không thiếu một chút thì mất mạng! Cô không muốn anh chết! Sợ hãi anh sẽ chết!
"Nhưng mà anh lại không có cách nào cam đoan với em đây là một lần cuối cùng!" Hai mắt Lâm Tử Hàn đẫm lệ nhìn anh chăm chú, cầu xin nói: "Buông tha cho Ngôi sao thiên thần, có được không?" Chỉ cần anh có thể khỏe mạnh mà sống, không làm Lãnh Phong, không làm Tiêu Ký Phàm đều không có vấn đề gì!
Lãnh Phong buông mắt xuống, lảng tránh ánh mắt trông mong của cô, buông tha cho Ngôi sao thiên thần anh thật không có biện pháp nào làm được, anh có thể làm, chỉ là cố mà bảo hộ cô, nhưng mà ngày hôm nay xem ra anh ngay cả cái này cũng làm không được.
Dù cho anh buông tha cho Ngôi sao thiên thần, Đỗ Vân Phi vẫn sẽ không bỏ qua cho anh, hắn ta hận anh, đã thâm nhập đến xương tủy.
Dựa theo thói quen trong quá khứ, anh sẽ không chút do dự nào mà phái người giết chết Đỗ Vân Phi, từ khi có Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết, anh thu lại không ít, vì thay con tích đức, anh đã tận lực không để nhiễm nhiều máu tươi!
Sự trầm mặc của anh, khiến Lâm Tử Hàn cảm thấy mất mát gấp bội, trong sinh mệnh của anh, kim cương vĩnh viễn đều là một phần không thể phân cách, muốn anh buông tha, thật là quá khó khăn.
"Tử Hàn, anh sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh của anh đi bảo hộ em và Thư Tuyết." Anh hổ thẹn hứa hẹn, cũng tin tưởng mình nhất định có thể làm được.
"Như vậy anh thì sao?" Lâm Tử Hàn lấy tay lau nước mắt trên mặt, anh căn bản không rõ cô đang lo lắng cái gì, Lâm Trúc là ba ruột của cô, không có khả năng thương tổn cô và Thư Tuyết, cô lo lắng chính là anh!
"Anh chết, em và Thư Tuyết làm sao bây giờ? Quay về cuộc sống trước đây sao? Để Tiểu Thư Tuyết trải qua cuộc sống chân chính không có cha?" Cô không sợ nghèo và khổ, cô sợ chính là mất đi anh, sợ Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai tìm ba ba của nó, loại ánh mắt trông mong này, cô thực sự sẽ chịu không nổi.
Chuyện như hôm nay còn sẽ phát sinh bao nhiêu lần, anh không có cách nào dự tính, sự lo lắng của Lâm Tử Hàn, là rất hợp lý.
~~~~~~~~
Mới vừa về đến nhà, Đỗ Vân Phi liền tức giận xé mặt nạ trên mặt, kể cả chìa khóa xe cũng vứt trên mặt bàn thủy tinh.
Rót cho mình ly rượu whisky sau đó nằm lên sofa, ngửa đầu một ngụm uống cạn!
Hơi giơ tay phải lên, sững sờ nhìn chằm chằm nó, vừa rồi, hắn thiếu chút nữa dùng cánh tay kia nổ súng bắn chết Lâm Tử Hàn, hắn lại có thể thực sự hạ thủ được?! Đây chính là người phụ nữ hắn yêu nhất mà!
Hắn sao có thể bởi vì cô si tình với Lãnh Phong mà nổi lên sát tâm với cô? Nếu như cô chết, hắn cố sống cố chết như thế giết Lãnh Phong lại có ý nghĩa gì?
"Tử Hàn..." Hắn ôm đầu thống khổ khẽ lẩm bẩm, hắn không phải có ý muốn giết cô! Hắn thầm nghĩ đoạt lại cô từ trong tay Lãnh Phong, sau đó yêu cô!
"Vân Phi!" Gõ cửa đã lâu cũng không được đáp lại, Tô Lâm Lâm không thể làm gì khác hơn là tự mình đẩy cửa đi vào, nhìn hắn có bộ dạng đau đớn không chịu được, lo lắng đến gần.
Đỗ Vân Phi nghe được tiếng của cô, thoáng thu thập tâm tình hỗn độn, ngẩng đầu lộ ra một chút cười nhạt với cô, chỉ chỉ sô pha bên cạnh: "Ngồi đi"
Tô Lâm Lâm cũng không ngồi xuống, quan sát vết máu trên cổ hắn, thân thiết nói: "Vân Phi, anh bị thương, tại sao có thể như vậy?"
Khi cô nhắc tới, Đỗ Vân Phi mới cảm giác trên cổ có một trận đau nóng bỏng, thủ pháp của Lãnh Phong thực sự quá chuẩn xác, dưới tình huống đó lại còn có thể nắm chặt được độ mạnh yếu cùng độ chuẩn xác.
Bởi vì Lãnh Phong không có ý giết hắn, cho nên mới lưu lại một vết tích trừng phạt như thế, bằng không, dưới tình huống hắn điên cuồng đến không hiểu phải tránh né, có thể dư thừa mà trúng mục tiêu là cổ họng hắn.
"Khi làm nhiệm vụ không cẩn thận bị thương" Đỗ Vân Phi nói ngắn gọn.
"Lần sau cẩn thận một chút!" Tô Lâm Lâm ôn nhu nhắc nhở, đứng dậy tìm ra hòm thuốc trong tủ treo quần áo, yên lặng mà thay hắn tẩy trừ vết thương.
Đỗ Vân Phi tùy ý cho tay ngọc của cô nhẹ nhàng chạm vào cổ mình, không có mở miệng nói, Tô Lâm Lâm hiểu rõ cá tính hắn, biết khi hắn đang buồn bực chán ghét có người làm ồn ào đến hắn, cũng chỉ làm không mở miệng.
|
Chương 160: Chân tình Sưu tầm Sau một lúc lâu trầm mặc, Đỗ Vân Phi đột nhiên hỏi: "Văn Khiết có nhà không?"
Tô Lâm Lâm sửng sốt, nghi hoặc mà hỏi thăm: "Anh tìm Văn Khiết làm cái gì?"
Đỗ Vân Phi không nói, xác thực không biết nên trả lời cô như thế nào, hắn chỉ là muốn biết tin tức của Lâm Tử Hàn từ trong miệng Vương Văn Khiết, nhảy xuống từ trên tầng cao như vậy, không biết cô có bị thương không? Sợ không?
Không chiếm được câu trả lời của hắn, Tô Lâm Lâm ngắn gọn nhắn tin cho Vương Văn Khiết, tiếp tục giúp đỡ hắn xử lý vết thương.
Chỉ chốc lát sau, Vương Văn Khiết liền bước nhẹ nhàng đi đến, vào cửa liền dùng ngữ khí trêu đùa nói: "Em nói này đại soái ca, anh có thể đừng màu mè một chút hay không? Sớm có một ngày sẽ hại vẻ mặt đẹp trai của anh"
Đỗ Vân Phi cười khổ một tiếng, nói dối: "Bởi công việc, đây là chuyện khó có thể tránh." Hắn cũng không thể để cho Vương Văn Khiết biết hắn kỳ thực là cấu kết với hắc đạo đi ám sát Lãnh Phong.
"Anh cũng kiềm chế chút, liều mạng như vậy làm cái gì, người xấu trong thiên hạ là vô tận, không đáng giá đền thêm mạng nhỏ." Vương Văn Khiết trợn mắt nói, âm thầm thề đời này gả cho chó lợn cũng không muốn gả cho cảnh sát, đỡ phải suốt ngày chờ đợi lo lắng!
Đỗ Vân Phi cười cười, đổi đề tài nói: "Lâm Tử Hàn ngày hôm nay có gọi điện thoại cho em không? Cô ấy có khỏe không?"
Vương Văn Khiết cười một tiếng, nói: "Tên kia không nghe thấy tiếng của em, ngủ không yên, đương nhiên là có gọi nha" Thấy thương cảm trên mặt Đỗ Vân Phi chợt lóe rồi biến mất, dừng lại không dám nói thêm gì nữa.
Tình cảm của hắn với Lâm Tử Hàn thật là quá sâu, Vương Văn Khiết vẫn đều cảm thấy Lâm Tử Hàn không gả cho hắn là nhất tổn thất lớn. Đỗ Vân Phi đã dưỡng thành một thói quen, mỗi ngày đúng giờ hỏi thăm tin tức của Lâm Tử Hàn từ cô, thâm tình như thế, làm cho cô là người ngoài cuộc cũng bị cảm động.
Thường ngày đều là ban đêm hỏi thăm Lâm Tử Hàn, ngày hôm nay sao lại hỏi sớm hơn? Chị có chút hồ nghi, nhưng không nghĩ nhiều thêm, tình yêu nam nữ, tư tưởng là rất khó nắm lấy.
"Cô ấy khỏe không?" Đỗ Vân Phi đè sự cấp thiết xuống đáy lòng, lần thứ hai trầm tĩnh hỏi thăm.
Vương Văn Khiết nhìn liếc mắt Tô Lâm Lâm đang thương cảm, ha ha cười nói: "Em ấy rất khỏe, la hét nói ngày hôm nay bị một lão già đáng chết truy sát, em nghe không hiểu, nên cúp máy sớm"
"Vậy sao?" Trái tim treo lơ lửng của Đỗ Vân Phi cuối cùng cũng rơi xuống, không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần cô không có việc gì, anh ta sẽ cần phải lo lắng đến an nguy của cô nữa.
Tô Lâm Lâm có chút giận dỗi mà mở miệng: "Vân Phi, Tử Hàn người đàn ông bên cạnh chiếu cố, còn có thể có chuyện gì?" Trong lòng của hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là Lâm Tử Hàn, mặc kệ cô nỗ lực thế nào đều không thay đổi trái tim hắn được.
"Đúng vậy nha, Lâm Lâm nói rất đúng" Vương Văn Khiết ở một bên phụ họa, nếu không thể ở cùng một chỗ với Lâm Tử Hàn, biện pháp tốt nhất chính là quên cô ấy đi, quý trọng người trước mắt!
Lời như thế Vương Văn Khiết khuyên qua không ít, Đỗ Vân Phi cũng nghe phát chán, hắn có chút không nhịn được nói: "Cám ơn hai người, anh đi tắm rửa"
Nói xong đã đi đến hướng phòng tắm, nếu như có thể quên Lâm Tử Hàn, hắn cần gì phải ở chỗ này tìm cách đoạt lấy cô? Cô theo một nhân vật nguy hiểm như thế, hắn làm sao có thể không lo lắng?
Lo lắng có ích lợi gì? Yêu sâu đậm có ích lợi gì? Lâm Tử Hàn không cảm giác thấy được chân tình của mình, không thèm tình yêu của anh, cô yêu, chính là người đàn ông khác!
~~~~~~~~~~~~~
Trong hoa viên, Lâm Tử Hàn buồn chán đến cực điểm ngồi xổm bên cạnh con chó trắng, đeo caravat màu hồng phấn trên cổ nó, quan sát sau một lúc thoả mãn cười tươi.
Cuối cùng cũng là không lãng phí tiền, màu phấn hồng phối với con chó một thân tuyết trắng, thật đúng là rất đẹp!
Lãnh Phong mới từ trong phòng đi ra, dừng mắt liền thấy kiệt tác của Lâm Tử Hàn, hai mắt nghiêm lại, bước nhanh đi tới, không hài lòng nói: "Caravat của anh, sao lại ở trên người nó?"
Cô lại có thể để anh và chó cùng đeo một cái caravat? Đây là một sự vũ nhục lớn!
Lâm Tử Hàn nhìn thấy anh không hài lòng, vô tội nháy hai mắt, nói: "Anh không phải không vui sao? Em chỉ đưa cho nó dùng mà thôi." Chính anh không cần, chẳng lẽ còn không muốn đưa cho chó dùng? Quỷ hẹp hòi!
"Ai nói anh không cần?" Lãnh Phong cau mày liếc cô, anh là không thích màu phấn hồng, nhưng không muốn đưa nó cho chó trắng. Nếu là cô chọn, anh nguyện ý thử nhận lấy!
"Anh nói..." Giọng nói rất nhỏ, bởi vì cô không xác định Lãnh Phong rốt cuộc có nói qua những lời này hay không. Lúc trước ở trong cửa hàng vẻ mặt anh rất chán ghét, bởi vì giận dỗi, cô mới mua nó, nghĩ anh khẳng định sẽ không cần.
"Gỡ xuống" Anh nghiêm mặt ra lệnh.
Lâm Tử Hàn "À" một tiếng, ngoan ngoãn lấy caravat trên cổ con chó xuống.
Khi cô cầm caravat trở lại phòng ngủ thì bị cảnh tượng bên trong phòng dọa cho sợ ngây người, trời ạ! Gian phòng của cô lúc nào thì biến thành quầy bán trang phục?
Toàn bộ phòng ngủ rộng lớn, bày tràn đầy giá áo, chính là ngày đó cô thử những nhãn hiệu kia, Lãnh Phong lại có thể thực sự mua toàn bộ về?
Điên rồi! Anh thật là điên rồi!
Giữa giá áo, hình bóng một người xinh đẹp như ẩn như hiện, Lâm Tử Y thử bộ đồ mới thấy Lâm Tử Hàn tiến đến, cười tủm tỉm giương giọng nói: "Chị, bên phải là của em, chị cũng đừng nhìn"
"Em là thổ phỉ sao?" Lâm Tử Hàn tức giận trợn trắng mắt, cô ấy thật đúng là không khách khí, nhưng quần áo nhiều như vậy, cô đang lo không chỗ nào giải quyết, cô ấy muốn cứ việc cầm là được rồi.
|
Chương 161: Không cần kết hôn Sưu tầm "Chị, chị so với em còn thổ phỉ hơn, phá tiền của anh rể quá, nhưng em thích!" Lâm Tử Y cười ha ha nói, chưa từng có nhiều thứ mình thích như thế, nhiều quần áo đẹp cho cô chọn như vậy, sắp biến mắt cô thành hoa.
"Là đầu anh ấy phát sốt!" Lâm Tử Hàn phản bác, không thể trách cô vũ nhục anh, đàn ông lại làm ra loại chuyện này, không phải đầu óc bị hỏng còn là cái gì?
"Lời này để anh rể của em nghe được, phải thương tâm đến chết mất."
"Anh ấy mới sẽ không thương tâm." Dù sao anh cũng có nhiều tiền, căn bản không đem tiền để vào mắt, cho nên mới không biết hạn chế mà tiêu xài như thế.
Đưa tay vuốt ve những bộ quần áo chất lượng thượng hạng đó, trong lòng một mặt trách cứ anh tiêu tiền như nước, một mặt cảm động anh đối xử với mình thật là tốt, Lâm Tử Hàn mâu thuẫn cực kỳ.
Đây là tâm ý của anh, tâm ý nuông chiều của anh, cô sao có thể không bị cảm động?
~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm tỉnh lại, Lâm Tử Hàn theo thói quen mà đưa tay hướng vị trí bên cạnh, chẳng ngờ lại chụp một khoảng trống không, trong nháy mắt cô mở mắt. Bên cạnh đâu còn có thân ảnh Lãnh Phong?
Kỳ quái, anh sao lại dậy sớm như vậy? Bình thường dù cho anh đi làm, cũng không thấy phải dậy sớm như vậy.
Cô bò lên, xoa xoa hai mắt buồn ngủ không rõ lắm, nữ hầu đợi ngoài cửa sau khi nghe được động tĩnh, gõ cửa đi vào, cung kính nói: "Lâm tiểu thư, buổi sáng tốt lành!"
"Buổi sáng tốt lành!" Lâm Tử Hàn quan sát cô ta, cô ta chạy vào làm cái gì?
Nữ hầu không đợi cô hỏi ra miệng, tiếp tục nói: "Tiên sinh bảo cô sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ra ngoài với A Nghị."
"Đi nơi nào?" Lâm Tử Hàn hỏi, sao lại muốn cô đi ra ngoài với A Nghị? Mà Lãnh Phong lại không thấy bóng?
Nữ hầu áy náy lắc đầu, nói: "Xin lỗi, tiên sinh cũng không nói gì."
Cũng không nói gì, làm cái gì mà thần bí thế? Vì sao anh rời đi, cô lại một chút cảm giác cũng không có? "Anh ấy ra ngoài lúc nào?" Lâm Tử Hàn hỏi.
"Đã ra ngoài được một tiếng"
"Tiểu Thư Tuyết đâu?"
"Được tiên sinh mang theo ra ngoài"
Lâm Tử Hàn gật đầu, nghi hoặc trên mặt không giảm, Lãnh Phong mang theo Tiểu Thư Tuyết ra ngoài, lại để cho cô theo A Nghị đi ra ngoài, rốt cuộc đang đùa trò gì đây?
Mang theo nghi hoặc đầy mình, cô tắm rửa sạch sẽ sau đó đi ra cổng lớn, A Nghị đã chờ ở trên xe. Lâm Tử Hàn tiến vào bên trong xe, ngọt ngào mà gọi: "Chào anh Nghị"
A Nghị chỉ hơi gật đầu một cái, mặt không chút thay đổi phân phó nói: "Lái xe" Xe đi khỏi biệt thự, Lâm Tử Hàn vốn dĩ muốn hỏi những việc kia, ngẫm lại hỏi A Nghị quá mệt mỏi, hay là quên đi, lúc sau tự nhiên là có thể biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Lâm Tử Hàn đi theo phía sau một nhân viên phục vụ, tới một gian phòng xa hoa, đợi nhân viên phục vụ sau khi rời đi, mới đưa tay gõ cửa. Phát hiện cửa không khóa, như thế, cô đẩy cửa đi vào.
Trong căn phòng tổng thống siêu lớn, tiếng cười của Tiểu Thư Tuyết xa xa truyền vào tai cô, trong lòng Lâm Tử Hàn vốn đang lo lắng, khi nghe tiếng cười quen thuộc, mới cởi mở hơn.
Có thể nghe tiếng cười êm tai như thế, khẳng định không có chuyện xấu là được rồi! Cô nhẹ nhàng đi vào bên trong, khi đi vào, xuất hiện ở trước mặt cô chính là thân ảnh đẹp trai của Tiêu Ký Phàm.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, há hốc miệng, trong lúc nhất thời không biết nên gọi anh như thế nào, nên gọi anh Phong ca, hay là Tiêu Ký Phàm?
Tiêu Ký Phàm đón nhận ánh mắt sững sờ của cô, khẽ mĩm cười nói: "Em gọi anh là Ký Phàm thôi, hoặc là ông xã cũng được"
"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn có chút không thuận miệng lên tiếng, thói quen xưng hô anh là Phong ca, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng. Gọi ông xã quá không được tự nhiên, hơn nữa còn chưa kết hôn, sao lại có thể gọi là ông xã?
"Mẹ, ba ba Tiêu nói muốn dẫn chúng ta đến nhà ba chơi" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn hô.
"Mẹ không cần!" Lâm Tử Hàn vô ý thức cự tuyệt, cô mới không cần đến nhà anh chơi!
"Không phải do em không cần" Tiêu Ký Phàm chụp lên vai cô, cô không phải nói chưa từng thấy qua cha mẹ anh, không thể kết hôn sao? Vậy anh mang cô đi gặp được rồi. "Anh đã quyết định, đưa em đi gặp mẹ anh, sau đó chúng ta kết hôn"
"Kết hôn..." Lâm Tử Hàn sững sờ lặp lại hai chữ này, cô mới không cần kết hôn! Kết hôn với Tiêu Ký Phàm, Tạ Vân Triết nhất định sẽ tham dự, các tòa báo cũng sẽ đăng ảnh chụp của cô, cô không phải sẽ xong rồi sao?
Hơn nữa, thật nhiều người cũng biết cô yêu chính là Lãnh Phong, hiện tại đột nhiên gả cho Tiêu Ký Phàm, tính là chuyện gì xảy ra?
Về phía sau vấn đề này, Tiêu Ký Phàm không phải không nghĩ qua, cho nên, anh cũng không có dự định muốn làm to quá, chỉ cần bí mật kết hôn là được.
"Thế nào? Em không muốn sao?" Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm vẻ mặt khó xử của cô, có chút lo lắng hỏi thăm, vì sao chỉ cần anh nhắc tới kết hôn, cô luôn luôn có biểu tình này?
"Em đương nhiên đồng ý, nhưng mà vẫn còn cảm thấy có điểm quá sớm."
"Lý do này không chấp nhận được, em nên ngoan ngoãn theo anh về nhà gặp mẹ anh thôi." Tiêu Ký Phàm nói.
Gặp Tiêu phu nhân!? Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt rụt vai, cô cũng không phải chưa gặp qua, Tiêu phu nhân khí thế mạnh mẽ kia, cô thật sự là không muốn gặp lại lần hai!
|
Chương 162: Trở lại Tiêu gia (1) Sưu tầm Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Ký Phàm, xem ra lần này là trốn không thoát, quên đi, cứ tạm thời làm theo an bài đó thôi, dù sao sớm muộn đều phải đối mặt với chuyện này, trốn cũng không phải biện pháp tốt!
Chỉ là, nghĩ đến Tạ Vân Triết vì mình mà thương tâm đến chết, trong lòng cô vẫn có chút hơi sợ.
"Chúng ta có thể đi chưa?" Tiêu Ký Phàm hỏi bên tai cô, Lâm Tử Hàn không tình nguyện gật đầu, ánh mắt rơi vào caravat màu phấn hồng trên cổ anh, kinh ngạc ngây ngẩn người, anh lại có thể đeo caravat màu phấn hồng cô mua! Đó là màu phấn hồng anh chán ghét đến cực điểm đó!
Tiêu Ký Phàm mỉm cười, hỏi: "Loại vẻ mặt này của em, là biểu thị nhìn rất đẹp hay là khó coi?"
Lâm Tử Hàn gật đầu một cái: "Nhìn rất đẹp, so với con chó đeo còn đẹp hơn nhiều"
"Em nói cái gì?" Vẻ mặt tỏa sáng vừa nãy của Tiêu Ký Phàm lập tức biến âm u, cô cầm caravat cho chó đeo còn không tính, cư nhiên còn mang anh so sánh với chó!? Cô chán sống rồi sao?
Lâm Tử Hàn vô tội mà quan sát anh, không rõ bản thân làm sao lại đắc tội với anh, cô chẳng qua là nói thật mà thôi, xảy ra chuyện gì?
Sự vô tội của cô, khiến Tiêu Ký Phàm nhìn quả thật muốn thổ huyết, không chấp nhặt với cô nữa, sớm muộn có một ngày anh sẽ điên mất, quên đi, nhẫn!
Xe đi được hơn mười phút, đi trên một làn đường riêng, Tiểu Thư Tuyết vui cười ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói với Lâm Tử Hàn: "Mẹ, chúng ta đến qua đây tặng hoa cho một dì xinh đẹp rồi"
"Chê cười! Mẹ còn cần con nhắc nhở sao!" Bởi vì tim đập gia tốc, Lâm Tử Hàn tức giận mắng, lập tức sẽ đối mặt với Duẫn Ngọc Hân và Tiêu phu nhân, trời ạ! Cô cũng không thể được vào thời khắc này mà nhảy ra khỏi xe chứ?!
"Mẹ, vì sao bây giờ không cần tặng?" Tiểu Thư Tuyết dùng tiếng nói vang dội của mình làm phiền cô tới cùng.
"Hỏi ba ba Tiêu của con ấy" Lâm Tử Hàn không nhịn được nói, cũng không thể nói chuyện này chứ? Như vậy chỉ biết dẫn ra lòng áy náy của cô mà thôi, tuy rằng Duẫn Ngọc Hân rất độc ác, nhưng mình cướp đoạt vị hôn phu của người ta cũng rất không tốt.
Tiêu Ký Phàm vẫn trầm mặc dùng cánh tay dài vòng qua thân thể Tiểu Thư Tuyết, khẽ mỉm cười nói: "Bởi vì ba ba sau khi yêu một người, phát giác mình làm sai rồi"
Lúc trước anh sao lại để Lâm Tử Hàn đi tặng hoa cho Duẫn Ngọc Hân chứ? Nhớ tới điểm ấy, anh đã cảm thấy rất thấy thẹn đối với cô, rõ ràng nhận hết sự vũ nhục và toan tính của Duẫn Ngọc Hân, lại còn muốn cho cô nhẫn nhục tặng hoa, lúc trước cô nhất định rất khó chịu rồi?
Lâm Tử Hàn nghe được lời của anh, có chút động lòng nhìn anh một cái, phát hiện anh cũng không giống như là tự ái nói đùa. Mỗi lần nghe được anh nói yêu cô, cô đều như đang ở trong mộng, cảm giác rất không chân thực.
Xe đỗ ở trước nhà, Duẫn Ngọc Hân và Tiêu phu nhân sau khi nghe được tiếng xe thì mừng rỡ chạy ra. Ngày hôm qua Tiêu phu nhân đến công ty năn nỉ Tiêu Ký Phàm dọn về nhà ở, anh liền đồng ý, còn tưởng rằng anh chỉ là nói cho có lệ, không nghĩ tới hôm nay sẽ trở lại.
Tiêu Ký Phàm một tay ôm Tiểu Thư Tuyết, một tay dắt Lâm Tử Hàn ra khỏi xe, tay kia của Lâm Tử Hàn gắt gao nắm lưng ghế dựa, nhất định không muốn xuống xe. Vừa thấy Tiêu phu nhân, lòng cô lại sợ hãi, so với Tạ phu nhân ba năm trước đây còn kinh khủng hơn!
Tiêu Ký Phàm sửng sốt, cánh tay dài ôm eo cô, túm cô ra khỏi xe.
"Em không cần ——!" Lâm Tử Hàn hô nhỏ, thân thể bất ổn theo quán tính mà bổ nhào xuống đất, thẳng tắp nằm sấp trước mặt Tiêu phu nhân, đau đến chân mày cô nhíu chặt.
Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân sững sờ, nhìn nhau lập tức không rõ là chuyện gì xảy ra.
Lâm Tử Hàn chật vật bò lên từ trên mặt đất, cúi thấp đầu đã trốn ra phía sau Tiêu Ký Phàm, nhất định không dám ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt.
Tiểu Thư Tuyết đã trốn sau lưng Tiêu Ký sớm hơn một bước, ôm chân thon dài của anh thò đầu nhỏ len lén nhìn Duẫn Ngọc Hân, kia là nữ quỷ trong miệng Vương Văn Khiết, con bé nhớ rõ mà!
Tiêu Ký Phàm buồn cười quay đầu lại nhìn liếc mắt hai mẹ con dàn hàng phía sau, nói với Tiêu phu nhân: "Mẹ, đây là vị hôn thê của con, tên Lâm Tử Hàn." Không quay đầu lại, trở tay chụp tới tóm Lâm Tử Hàn tớitrước mặt anh.
Lâm Tử Hàn bất ngờ đứng vững, gian nan lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, lễ phép hô: "Chào Tiêu phu nhân, chào giám đốc Duẫn"
"Là cô?" Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân lại sửng sốt, vô ý thức nói ra hai chữ này.
Ba chữ vị hôn thê làm đau đớn màng tai Duẫn Ngọc Hân, tuy rằng cô ta có thể đoán được trong khoảng thời gian này Tiêu Ký Phàm dọn ra ngoài ở là bởi vì cô. Nhưng cô ta vẫn đang là một lòng đợi chờ, cô ta tình nguyện tin tưởng Tiêu Ký Phàm chỉ là nhất thời hồ đồ, chờ sau khi anh chơi chán sẽ tự động trở lại bên mình.
Đợi thời gian dài như vậy, lại chờ tới kết quả này, trái tim cô ta, trong nháy mắt như bị gió lạnh mơn trớn, lạnh lẽo một mảnh!
"Ký Phàm, con điên rồi sao?" Tiêu phu nhân quan sát Lâm Tử Hàn bị ngã mà trên đầu dính cây cỏ, run giọng hỏi, loại phụ này lại có thể cũng muốn làm con dâu Tiêu gia?
Tiêu Ký Phàm chưa có đáp lại vấn đề của bà, trở tay kéo một người ở phía sau, đưa ra trước mặt Tiêu phu nhân, dùng giọng điệu một chút cũng không giống đang nói đùa: "Đây là con gái của con, Thư Tuyết". Cúi người dụ dỗ Tiểu Thư Tuyết: "Ngoan, nói chào bà nội và dì đi con"
"Cháu chào bà, chào dì" Tiểu Thư Tuyết phóng khoáng nói, thấy Duẫn Ngọc Hân không hung ác với mình, lá gan liền lớn lên.
"Ký Phàm, anh sao lại có thể giúp người khác nuôi con chứ?" Duẫn Ngọc Hân vẫn trầm mặc hổn hển nói, anh sao lại có thể lấy một người có đã kết hôn, có con với chồng trước chứ?
|
Chương 163: Trở lại Tiêu gia (2) Sưu tầm "Quả thực hồ đồ!" Tiêu phu nhân tức giận quát một tiếng, bị cảnh tượng trước mắt tức giận đến run cả người, bà nhớ kỹ đứa trẻ như thiên sứ này, nghĩ không ra con bé lại là con của Lâm Tử Hàn. Bà luôn luôn thích trẻ con, vào giờ khắc này cũng đột nhiên có ý kích động muốn bóp chết Tiểu Thư Tuyết!
Lâm Tử Hàn từ lâu đã ngờ tới sẽ là loại kết quả này, ở lại một bên không nói gì, ở đây căn bản không có phần cho cô nói, cô vẫn nên đừng kích thích Tiêu phu nhân.
"Thư Tuyết là con gái của con" Tiêu Ký Phàm nghiêm túc nhắc lại.
"Con bị người phụ nữ này mê hoặc đến điên rồi sao?" Tiêu phu nhân run rẩy chỉ vào Lâm Tử Hàn. Duẫn Ngọc Hân đỡ cánh tay Tiêu phu nhân, lo lắng đến nước mắt đã hiện trên viền mắt.
"Mẹ, con biết mẹ rất khó tin tưởng, nhưng đây là sự thực" Tiêu Ký Phàm kiên nhẫn giải thích, bà trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiếp thu chuyện này, anh có thể lý giải, bởi vì thời gian anh mới vừa biết chuyện này cũng như bà không dám tin tưởng.
Tiêu phu nhân biết Tiêu Ký Phàm chưa bao giờ nói dối, kinh ngạc đánh giá Tiểu Thư Tuyết, nó thật là người Tiêu gia sao? Tâm trạng vui vẻ, nhịn không được đưa tay ôm con bé.
Tiểu Thư Tuyết nịnh nọt tiến vào trong lòng bà, ngọt ngào gọi: "Bà nội, ôm một cái"
"Bác gái, đứa trẻ này nhất định có chuyện, nó không có khả năng là con Ký Phàm" Duẫn Ngọc Hân thấy Tiêu phu nhân lộ ra vẻ mặt yêu thích với Tiểu Thư Tuyết, vội vàng nói. Tiêu Ký Phàm là sau khi Lâm Tử Hàn đi làm mới biết, lời nói dối này rất thái quá rồi! Anh nhất định là biết Tiêu phu nhân thích trẻ con, mới có thể nói dối thế này!
Tiêu phu nhân tự có quyết định của mình, đứa trẻ có đúng là con của Tiêu Ký Phàm hay không, làm một chút giám định thì rõ thôi. Bà thu nụ cười trên mặt, kiên định nói với Tiêu Ký Phàm: "Đứa trẻ mặc kệ có đúng là con con hay không, chỉ cần con thích, cũng có thể ở lại Tiêu gia, nhưng cô ta tuyệt đối không thể ở lại Tiêu gia" Giơ ngón trỏ lên, chỉ hướng Lâm Tử Hàn.
Nghe bà nói như thế, trái tim Duẫn Ngọc Hân đang thắt chặt cuối cùng cũng lặng lẽ buông lỏng ra một chút.
Lâm Tử Hàn một điểm cũng không cảm thấy bất ngờ, trộm nhìn Tiêu Ký Phàm, thấy trên nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh rõ ràng có chút không hài lòng, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng. Anh không phải là vì cô muốn gây ầm ĩ đến không thoải mái với mẹ mình chứ? Cô không phải thành tội nhân khiến mẹ con bọn họ không hợp nhau chứ?
Từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì là Tiêu phu nhân có thể thay Tiêu Ký Phàm làm chủ, hôn nhân đại sự cũng không thể. Tiêu Ký Phàm cũng không có bởi vì bà ngăn cản mà cảm thấy luống cuống, phủ lên vai Lâm Tử Hàn lạnh lùng mở lời: "Mẹ, con ngày hôm nay mang hai mẹ con cô ấy về, không phải vì muốn trưng cầu sự đồng ý của mẹ. Mà là vì tôn trọng mẹ, dọn phòng cho người đến ở.".
"Con!" Tiêu phu nhân chán nản, trừng mắt nhìn anh. Anh đây là đang tôn trọng bà sao? Là ý định muốn chọc tức chết bà sao? Dù cho anh có nhiều bất mãn với bà hơn nữa, đó cũng là chuyện cũ năm xưa, thế nào có thể đối đãi với mẹ đẻ của mình như vậy
Lâm Tử Hàn cũng bị thái độ của Tiêu Ký Phàm oanh tạc tới, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh mặt không chút thay đổi. Dù cho năm đó Tiêu phu nhân trộm Ngôi sao thiên thần của anh, cũng không cần thù đến bây giờ chứ? Quỷ hẹp hòi quá hẹp hòi!
"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn lặng lẽ kéo góc áo Tiêu Ký Phàm, ý bảo anh cố nói chuyện.
Loại ý bảo này không có chút tác dụng nào, Tiêu Ký Phàm tiếp tục mở miệng nói: "Mẹ, nếu như mẹ không muốn thấy Tử Hàn, con bây giờ mang cô ấy đi."
Tiêu phu nhân nếu như không phải có Duẫn Ngọc Hân đỡ, sớm bị tức giận đến ngã xuống mặt đất, con ngoan của bà, chính là uy hiếp bà như thế sao?
Để không mất con trai, trước tiên bà chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, cực lực đè lửa giận bừng bừng xuống, nói: "Vào trong nhà thôi!"
Tiêu Ký Phàm dắt Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết đi vào trong nhà, dẫn hai người trực tiếp đi lên phòng ngủ tầng hai.
Thật vất vả vượt qua một ngày gian nan, bữa cơm cũng giải quyết dưới bầu không khí không hòa thuận, Lâm Tử Hàn qua loa mà ăn vài miếng, liền đi lên tầng hai.
Tiểu Thư Tuyết đi đến chỗ nào đều được người ở đó nuông chiều, đặc biệt Tiêu phu nhân sau khi điều tra rõ nó đúng là con gái ruột của Tiêu Ký Phàm, càng ước gì từng giây từng phút đều có thể đem nó kéo đến thương yêu.
Sau khi tắm rửa xong rồi nằm ở trên giường, Lâm Tử Hàn buồn chán tiện tay lấy một quyển tạp chí kinh tế để xem, doanh nghiệp gì đó cô không có hứng thú, trở mình hai cái liền ném về trên bàn ở đầu giường.
Thì ra cuộc sống không được ai yêu thích trôi qua gian khổ như vậy, cô ai thán trong lòng một tiếng, loại cuộc sống này, lúc nào là bắt đầu đây?
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lâm Tử Hàn bỗng dưng ngồi dậy, khẩn trương nhìn hướng cạnh cửa. Tiêu Ký Phàm được bộ dạng khoa trương của cô chọc cho cười tươi, sau khi bảo nữ hầu đặt điểm tâm trên mặt bàn, đi tới bên người Lâm Tử Hàn. Nói: "Lại đây ăn một chút gì thôi!"
"Em mới vừa cơm nước xong, không muốn ăn." Lâm Tử Hàn lắc đầu.
"Em ăn quá ít" Anh đưa khay điểm tâm tới trước mặt cô, nuông chiều nói: "Dù cho không có thói quen cũng nhất định phải ăn cơm biết không? Thời gian lâu, tự nhiên sẽ thói quen."
"Em biết" Lâm Tử Hàn gật đầu, vì anh, cô sẽ học thói quen có cuộc sống như thế.
"Ngoan." Tiêu Ký Phàm nâng cằm cô, hôn lên môi cô.
Lâm Tử Hàn ngẩng mặt người đang nhìn chằm chằm cô, lo lắng nói: "Mẹ anh một điểm cũng không thích em, em nên làm cái gì bây giờ?" Cô không biết thói quen của Tiêu phu nhân, cũng không biết có nên chủ động đi chỉnh quan hệ với bà hay không.
"Em chỉ cần vui vẻ sống ở đây là được, sống tốt với bà cũng được, không sống được với bà cũng không sao." Tiêu Ký Phàm không hề gì nói.
|