Boss Là Nữ Phụ
|
|
Chương 1933: Sinh tồn trên sa mạc (11) 1933 /2038 Không biết có sợi dây thần kinh nào của Hạ Dạ bị ráp nhầm, rõ ràng Thời Sênh đã từ chối hắn, mà hắn vẫn coi như không có chuyện gì đợi ở đây.
Thời Sênh ngồi xổm trước cửa, cắn hạt dưa nhìn người đàn ông cách không xa lắm, trong lòng thầm cảm thán. Có thể làm được nhân vật chính đúng là phải mặt dày, nhất định là vì da mặt bản cô nương quá mỏng cho nên mới chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
[...] Da mặt cô còn dày hơn cả tường thành, vẫn còn nghĩ là mỏng sao?
Rốt cuộc Ký chủ có biết xấu hổ không đây.
Được, Ký chủ xưa nay chưa bao giờ biết xấu hổ cả.
“Nhận lấy.” Hạ Dạ đưa lon đồ hộp trong lòng bàn tay cho Thời Sênh.
Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa, “Tôi không ăn.” Sợ có độc.
“Không hạ độc.”
“Thế cũng không ăn.” Đại ca à, anh cút ngay đi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa. Lát nữa sức mạnh hồng hoang của tôi bột phát không chừng sẽ giết luôn nam chính anh đấy.
Hạ Dạ cũng không miễn cưỡng Thời Sênh. Hắn ngồi bên cạnh, mở lon đồ hộp ăn một mình.
Thời Sênh: “...”
Thời Sênh đứng dậy đi chuyển xa tên thần kinh này một chút.
Khoảng thời gian sau đó, Hạ Dạ đều ở xung quanh, hằng ngày ba lần đúng giờ chuẩn bị đồ ăn cho Thời Sênh. Thời Sênh chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, nam chính đại nhân muốn gì thế này?
Chẳng lẽ hắn muốn dỗ dành bản cô nương trước, sau đó nhân lúc bản cô nương sơ hở liền cắt tay chân xẻ xác hay sao?
Sợ quá.
Lúc nào cũng có kẻ thiểu năng muốn hại bản cô nương.
Thời Sênh chống cằm, suy tính cách làm thế nào để giết chết nam chính đại nhân để mình bình tĩnh lại đôi chút.
“Cô Uất.” Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Sênh.
Thời Sênh nghiêng mắt tìm kiếm Hạ Dạ, nữ chính đại nhân đã đến rồi, có phải hai người có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi không?
Thế nhưng Thời Sênh chỉ nhìn thấy bóng lưng của một mình Hạ Dạ, hắn đi rồi...
Đi rồi...
Đi rồi...
Mệt tim quá.
Chính thất của hắn ở đây, hắn đi đâu vậy chứ!! Quay lại đi mà nam chính đại nhân!!
“Cô Uất.” Giản Ý không nhìn thấy Hạ Dạ. Cô ta đi thẳng đến trước mặt Thời Sênh, “Chúng tôi cần một chút nước, cô có thể cho chúng tôi lấy nước không?”
Thời Sênh hữu khí vô lực nói: “Hôm qua mới lấy cơ mà?”
Giản Ý có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì giải thích, “Sáng nay có chút chuyện nên hết nước rồi, cho nên...”
Căn cứ theo giao ước ba ngày lấy nước một lần, lượng nước lấy mỗi lần cũng đủ dùng. Nhưng lần này đúng là có chuyện bất ngờ, nếu không cô ta cũng sẽ không đích thân đến đây.
Cái kẻ thần kinh này có những lúc rất dễ nói chuyện, có lúc lại rất khó nói chuyện, không ai thấu được tính cách cô ta thế nào.
“Thế thì các người cứ chịu khát đi, dù sao thì có khát một hai ngày cũng không chết được đâu.” Thời Sênh vỗ quần đứng dậy, cao thâm khó lường nói: “Ta là một vị đại tiên có nguyên tắc, không thể phá vỡ nguyên tắc bởi vì các người được.”
“...” Cô có thể mắng người được không? Giản Ý thở dài một hơi, cố gắng hết sức nhệch ra một nụ cười mỉm, “Cô Uất, chúng tôi có người bị thương, không dùng nước không được, cô xem cho chúng tôi lấy một chút được không?”
“Không được.” Thời Sênh lạnh mặt lại, “Đã nói rồi, ta là một người có nguyên tắc.”
Giản Ý nhìn về phía hồ nước cách đó không xa lắm, vẻ mặt méo xệch, bao nhiêu nước như vậy nhưng cũng chỉ có thể nhìn, ngay cả cướp cũng không cướp được.
Giản Ý nói thế nào Thời Sênh cũng không chịu đồng ý. Cô đã đồng ý cho họ ba ngày đến lấy nước một lần, lần nào lấy nươc cũng không hạn chế lượng nước, họ tự làm hết nước, biết trách ai đây?
Cuối cùng Giản Ý chỉ có thể không cam lòng đưa người rời đi. Họ muốn đánh một trận với cô ta, nhưng chắc chắn là không đánh lại được, chỉ lãng phí sức lực mà thôi, cho nên họ chỉ có thể cố nén cơn kích động lại.
Thời Sênh đợi Giản Ý cùng đám người của cô ta rời đi, hồi lâu sau cũng không nhìn thấy Hạ Dạ xuất hiện. Cô cũng không để ý, mà đi thẳng về phòng ngủ một giấc.
Đến nửa đêm, Thời Sênh ngửi thấy mùi thịt nướng.
Không phải là thịt hộp, mà là mùi thịt tươi nướng thơm lừng.
Thời Sênh vò mái tóc hỗn loạn ngồi dậy, mơ màng nhìn về phía hư không, xuống giường đi đến bên cửa sổ, càng đến gần cửa sổ mùi hương càng nồng đậm hơn.
Cửa sổ hé mở một nửa, nhờ ánh sáng có thể nhìn rõ được cảnh tượng bên ngoài.
Hạ Dạ đang nướng đồ, mùi thơm của thịt từ phía hắn ta truyền tới.
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của Thời Sênh, Hạ Dạ xoay đầu nhìn, một giây sau đã đứng ngoài cửa sổ, đưa xiên thịt nướng thơm ngút cho Thời Sênh, “Chiều nay mới bắt được đó, còn tươi lắm.”
Tuy thế giới này đã biến thành như vậy, nhưng vẫn còn tồn tại một số loài động vật có thể ăn được, chẳng qua chỉ là bắt được chúng rất khó, mùi vị của thịt cũng không thơm ngon như trước nữa.
Thời Sênh yên lặng đóng cửa sổ lại, chặn Hạ Dạ ở bên ngoài, sau đó móc trái cây ra gặm.
Cô là loại người chỉ vì một miếng thịt đã bị mua chuộc hay sao?
Còn lâu nhé!!
Ông đây không biết tự đi bắt chắc?
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, Hạ Dạ vẫn còn đứng bên ngoài, nhìn Thời Sênh qua lớp thực vật màu xanh cao ngang nửa người.
Thời Sênh im lặng lườm một cái rồi đi vào trong sa mạc.
Còn lâu cô mới tin nam chính đại nhân lại tốt bụng như vậy, chắc chắn hắn có mục đích gì đó. Đợi cô ăn no rồi sẽ quay lại đóng gói hắn ném ra ngoài.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm ở sa mạc rất lớn. Ban đêm, nhiệt độ đang dưới 0 độ, lại có gió đêm thổi nên càng lạnh hơn, Thời Sênh lấy một cái áo choàng ra chùm vào người.
Tìm kiếm vật sống trong sa mạc chẳng khác nào mò kim đáy bể, Thời Sênh liền để thiết kiếm đi tìm.
Thiết kiếm rất không vui. Nó là một thanh kiếm cao ngạo lạnh lùng như vậy, tại sao cuối cùng lại trầm luân vào thứ công dụng này chứ?
Trong lòng nó đang từ chối.
Thế nhưng thân thể lại thành thực.
Khi thiết kiếm đi tìm đồ ăn, Thời Sênh ngồi lên một tảng đá nhìn lên bầu trời. Bầu trời của thế giới này rất kỳ lạ, chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng chứ không hề thấy các vì sao.
Điều quan trọng nhất là, mặt trăng này gần như không hề thay đổi gì.
Còn cả hồ nước kia nữa....
Vô cùng kỳ quái.
Năng lực của thiết kiếm không phải là chỉ chém gió. Nó nhanh chóng tìm được một chuỗi đồ mang về. Thời Sênh nghi ngờ chỉ cần là vật thể sống thì nó sẽ đều mang về.
Thiết kiếm vẫn vô cùng đắc ý bay lượn trên không trung chờ được khen ngợi.
Thời Sênh: “...”
Đù mé bọ cạp thì ăn làm sao??!
Ăn vào chết người đấy có biết không hả?
Thời Sênh ném tất cả những thứ có độc đi, lấy những thứ có thể ăn được về.
Còn chưa về đến hồ nước, cô đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Âm thanh đó hình như truyền đến từ bên hồ. Thời Sênh hơi nhướng mày lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Ở chỗ lấy nước có mấy người đang đứng. Một người trong đó còn đang được dìu. Họ kinh hãi nhìn vào trung tâm hồ nước.
Khu vực trung tâm hồ nước có một vũng nước sôi ùng ục, từng vòng rung động từ vị trí trung tâm tản ra bên ngoài, toàn bộ mặt hồ giống như đang sôi sục lên.
Thời Sênh: “...”
Thôi xong!
Ở trung tâm hồ nước này có một tảng đá, chính là tảng đá cô từng dừng chân lại lúc mới đến đây. Lúc trước cô đã giải quyết hết đám dây leo, nhưng chớp mắt đã nhìn thấy tảng đá kia đã tự dịch chuyển vào phía giữa hồ, đang chìm dần xuống.
Nhưng sau đó nó cũng không có động tĩnh gì nữa. Cô cũng thử tiêu diệt nó, nhưng tảng đá đó biết chạy. Lần nào cô tấn công xong, nó cũng sẽ dịch chuyển về phía trung tâm hồ nước.
Tảng đá đó có lẽ là thành tinh luôn rồi.
Bình thường cô đều cố gắng không lại gần khu vực trung tâm hồ, ai biết được tảng đá kia có lai lịch thế nào.
Đám người này là người trong đội của Giản Ý. Ban ngày cô đã từ chối cho Giản Ý lấy nước. Những người này có lẽ đến đây ăn trộm nước, nhưng không biết tại sao lại chọc đến tảng đá biết chạy kia.
|
Chương 1933: Sinh tồn trên sa mạc (11) 1933 /2038 Không biết có sợi dây thần kinh nào của Hạ Dạ bị ráp nhầm, rõ ràng Thời Sênh đã từ chối hắn, mà hắn vẫn coi như không có chuyện gì đợi ở đây.
Thời Sênh ngồi xổm trước cửa, cắn hạt dưa nhìn người đàn ông cách không xa lắm, trong lòng thầm cảm thán. Có thể làm được nhân vật chính đúng là phải mặt dày, nhất định là vì da mặt bản cô nương quá mỏng cho nên mới chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
[...] Da mặt cô còn dày hơn cả tường thành, vẫn còn nghĩ là mỏng sao?
Rốt cuộc Ký chủ có biết xấu hổ không đây.
Được, Ký chủ xưa nay chưa bao giờ biết xấu hổ cả.
“Nhận lấy.” Hạ Dạ đưa lon đồ hộp trong lòng bàn tay cho Thời Sênh.
Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa, “Tôi không ăn.” Sợ có độc.
“Không hạ độc.”
“Thế cũng không ăn.” Đại ca à, anh cút ngay đi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa. Lát nữa sức mạnh hồng hoang của tôi bột phát không chừng sẽ giết luôn nam chính anh đấy.
Hạ Dạ cũng không miễn cưỡng Thời Sênh. Hắn ngồi bên cạnh, mở lon đồ hộp ăn một mình.
Thời Sênh: “...”
Thời Sênh đứng dậy đi chuyển xa tên thần kinh này một chút.
Khoảng thời gian sau đó, Hạ Dạ đều ở xung quanh, hằng ngày ba lần đúng giờ chuẩn bị đồ ăn cho Thời Sênh. Thời Sênh chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, nam chính đại nhân muốn gì thế này?
Chẳng lẽ hắn muốn dỗ dành bản cô nương trước, sau đó nhân lúc bản cô nương sơ hở liền cắt tay chân xẻ xác hay sao?
Sợ quá.
Lúc nào cũng có kẻ thiểu năng muốn hại bản cô nương.
Thời Sênh chống cằm, suy tính cách làm thế nào để giết chết nam chính đại nhân để mình bình tĩnh lại đôi chút.
“Cô Uất.” Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Sênh.
Thời Sênh nghiêng mắt tìm kiếm Hạ Dạ, nữ chính đại nhân đã đến rồi, có phải hai người có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi không?
Thế nhưng Thời Sênh chỉ nhìn thấy bóng lưng của một mình Hạ Dạ, hắn đi rồi...
Đi rồi...
Đi rồi...
Mệt tim quá.
Chính thất của hắn ở đây, hắn đi đâu vậy chứ!! Quay lại đi mà nam chính đại nhân!!
“Cô Uất.” Giản Ý không nhìn thấy Hạ Dạ. Cô ta đi thẳng đến trước mặt Thời Sênh, “Chúng tôi cần một chút nước, cô có thể cho chúng tôi lấy nước không?”
Thời Sênh hữu khí vô lực nói: “Hôm qua mới lấy cơ mà?”
Giản Ý có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì giải thích, “Sáng nay có chút chuyện nên hết nước rồi, cho nên...”
Căn cứ theo giao ước ba ngày lấy nước một lần, lượng nước lấy mỗi lần cũng đủ dùng. Nhưng lần này đúng là có chuyện bất ngờ, nếu không cô ta cũng sẽ không đích thân đến đây.
Cái kẻ thần kinh này có những lúc rất dễ nói chuyện, có lúc lại rất khó nói chuyện, không ai thấu được tính cách cô ta thế nào.
“Thế thì các người cứ chịu khát đi, dù sao thì có khát một hai ngày cũng không chết được đâu.” Thời Sênh vỗ quần đứng dậy, cao thâm khó lường nói: “Ta là một vị đại tiên có nguyên tắc, không thể phá vỡ nguyên tắc bởi vì các người được.”
“...” Cô có thể mắng người được không? Giản Ý thở dài một hơi, cố gắng hết sức nhệch ra một nụ cười mỉm, “Cô Uất, chúng tôi có người bị thương, không dùng nước không được, cô xem cho chúng tôi lấy một chút được không?”
“Không được.” Thời Sênh lạnh mặt lại, “Đã nói rồi, ta là một người có nguyên tắc.”
Giản Ý nhìn về phía hồ nước cách đó không xa lắm, vẻ mặt méo xệch, bao nhiêu nước như vậy nhưng cũng chỉ có thể nhìn, ngay cả cướp cũng không cướp được.
Giản Ý nói thế nào Thời Sênh cũng không chịu đồng ý. Cô đã đồng ý cho họ ba ngày đến lấy nước một lần, lần nào lấy nươc cũng không hạn chế lượng nước, họ tự làm hết nước, biết trách ai đây?
Cuối cùng Giản Ý chỉ có thể không cam lòng đưa người rời đi. Họ muốn đánh một trận với cô ta, nhưng chắc chắn là không đánh lại được, chỉ lãng phí sức lực mà thôi, cho nên họ chỉ có thể cố nén cơn kích động lại.
Thời Sênh đợi Giản Ý cùng đám người của cô ta rời đi, hồi lâu sau cũng không nhìn thấy Hạ Dạ xuất hiện. Cô cũng không để ý, mà đi thẳng về phòng ngủ một giấc.
Đến nửa đêm, Thời Sênh ngửi thấy mùi thịt nướng.
Không phải là thịt hộp, mà là mùi thịt tươi nướng thơm lừng.
Thời Sênh vò mái tóc hỗn loạn ngồi dậy, mơ màng nhìn về phía hư không, xuống giường đi đến bên cửa sổ, càng đến gần cửa sổ mùi hương càng nồng đậm hơn.
Cửa sổ hé mở một nửa, nhờ ánh sáng có thể nhìn rõ được cảnh tượng bên ngoài.
Hạ Dạ đang nướng đồ, mùi thơm của thịt từ phía hắn ta truyền tới.
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của Thời Sênh, Hạ Dạ xoay đầu nhìn, một giây sau đã đứng ngoài cửa sổ, đưa xiên thịt nướng thơm ngút cho Thời Sênh, “Chiều nay mới bắt được đó, còn tươi lắm.”
Tuy thế giới này đã biến thành như vậy, nhưng vẫn còn tồn tại một số loài động vật có thể ăn được, chẳng qua chỉ là bắt được chúng rất khó, mùi vị của thịt cũng không thơm ngon như trước nữa.
Thời Sênh yên lặng đóng cửa sổ lại, chặn Hạ Dạ ở bên ngoài, sau đó móc trái cây ra gặm.
Cô là loại người chỉ vì một miếng thịt đã bị mua chuộc hay sao?
Còn lâu nhé!!
Ông đây không biết tự đi bắt chắc?
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, Hạ Dạ vẫn còn đứng bên ngoài, nhìn Thời Sênh qua lớp thực vật màu xanh cao ngang nửa người.
Thời Sênh im lặng lườm một cái rồi đi vào trong sa mạc.
Còn lâu cô mới tin nam chính đại nhân lại tốt bụng như vậy, chắc chắn hắn có mục đích gì đó. Đợi cô ăn no rồi sẽ quay lại đóng gói hắn ném ra ngoài.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm ở sa mạc rất lớn. Ban đêm, nhiệt độ đang dưới 0 độ, lại có gió đêm thổi nên càng lạnh hơn, Thời Sênh lấy một cái áo choàng ra chùm vào người.
Tìm kiếm vật sống trong sa mạc chẳng khác nào mò kim đáy bể, Thời Sênh liền để thiết kiếm đi tìm.
Thiết kiếm rất không vui. Nó là một thanh kiếm cao ngạo lạnh lùng như vậy, tại sao cuối cùng lại trầm luân vào thứ công dụng này chứ?
Trong lòng nó đang từ chối.
Thế nhưng thân thể lại thành thực.
Khi thiết kiếm đi tìm đồ ăn, Thời Sênh ngồi lên một tảng đá nhìn lên bầu trời. Bầu trời của thế giới này rất kỳ lạ, chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng chứ không hề thấy các vì sao.
Điều quan trọng nhất là, mặt trăng này gần như không hề thay đổi gì.
Còn cả hồ nước kia nữa....
Vô cùng kỳ quái.
Năng lực của thiết kiếm không phải là chỉ chém gió. Nó nhanh chóng tìm được một chuỗi đồ mang về. Thời Sênh nghi ngờ chỉ cần là vật thể sống thì nó sẽ đều mang về.
Thiết kiếm vẫn vô cùng đắc ý bay lượn trên không trung chờ được khen ngợi.
Thời Sênh: “...”
Đù mé bọ cạp thì ăn làm sao??!
Ăn vào chết người đấy có biết không hả?
Thời Sênh ném tất cả những thứ có độc đi, lấy những thứ có thể ăn được về.
Còn chưa về đến hồ nước, cô đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Âm thanh đó hình như truyền đến từ bên hồ. Thời Sênh hơi nhướng mày lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Ở chỗ lấy nước có mấy người đang đứng. Một người trong đó còn đang được dìu. Họ kinh hãi nhìn vào trung tâm hồ nước.
Khu vực trung tâm hồ nước có một vũng nước sôi ùng ục, từng vòng rung động từ vị trí trung tâm tản ra bên ngoài, toàn bộ mặt hồ giống như đang sôi sục lên.
Thời Sênh: “...”
Thôi xong!
Ở trung tâm hồ nước này có một tảng đá, chính là tảng đá cô từng dừng chân lại lúc mới đến đây. Lúc trước cô đã giải quyết hết đám dây leo, nhưng chớp mắt đã nhìn thấy tảng đá kia đã tự dịch chuyển vào phía giữa hồ, đang chìm dần xuống.
Nhưng sau đó nó cũng không có động tĩnh gì nữa. Cô cũng thử tiêu diệt nó, nhưng tảng đá đó biết chạy. Lần nào cô tấn công xong, nó cũng sẽ dịch chuyển về phía trung tâm hồ nước.
Tảng đá đó có lẽ là thành tinh luôn rồi.
Bình thường cô đều cố gắng không lại gần khu vực trung tâm hồ, ai biết được tảng đá kia có lai lịch thế nào.
Đám người này là người trong đội của Giản Ý. Ban ngày cô đã từ chối cho Giản Ý lấy nước. Những người này có lẽ đến đây ăn trộm nước, nhưng không biết tại sao lại chọc đến tảng đá biết chạy kia.
|
Chương 1934: Sinh tồn trên sa mạc (12) 1934 /2038 Mới đầu là vùng trung tâm hồ sôi sục, sau đó cả hồ nước đều sục sôi theo, mấy kẻ gây chuyện kia đã chạy đi tìm Giản Ý.
Thời Sênh tìm một chỗ ngồi xuống, đốt lửa nướng thịt.
Giản Ý nhanh chóng đưa người đi đến, vừa nhìn thấy Thời Sênh đang nướng thịt ăn, khóe miệng cô ta giật giật, nhanh chóng chạy đến bên hồ nước.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không biết... Chúng tôi vừa lại gần đã bị bắn bay ra xa rồi, sau đó mặt hồ bắt đầu sôi sục, sau đó thì biến thành thế này.” Kẻ gây chuyện cũng nói không rõ ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Giản Ý nhìn một lát, rồi lại xông về phía bên cạnh vị đại tiên đang nướng thịt ăn, “Cô Uất, cô có biết là chuyện gì không?”
“Không biết.” Thời Sênh trấn tĩnh lật mặt thịt nướng, “Tôi đã cảnh cáo mấy người đừng có tự tiện lại gần hồ nước rồi.”
Ánh mắt Giản Ý không tự chủ được bị xiên thịt nướng thu hút. Đây là thịt gì vậy? Sao lại thơm thế nhỉ?
Phì!
Giản Ý kéo sự chú ý đang bị đặt trên xiên thịt nướng của mình quay trở lại, “Cô Uất, có phải cô đã biết điều gì rồi không?”
Thời Sênh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, nở nụ cười nhạt, “Có biết tôi cũng không nói cho cô biết.”
Giản Ý suýt nữa thì tức đến mức phát bệnh tim. Giản Ý quá hiểu tính cách Thời Sênh, không nói thì nhất định sẽ không nói, cho nên cô ta chỉ có thể quay về bên hồ nước.
Sự uy hiếp lớn nhất sa mạc mang đến cho họ là nguồn nước và thức ăn. Nếu hồ nước này có vấn đề gì, thì thực sự không biết họ có thể tiếp tục kiên trì được nữa hay không.
Một đám người lo lắng đứng vây quanh hồ nước, thế nhưng mặt hồ chỉ sôi sục lên, chứ không có động tĩnh gì khác. Hai giờ đồng hồ sau, mặt hồ mới khôi phục lại bình thường. Mặt trăng phản chiếu lên mặt hồ, yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mọi người: “...”
Không sao rồi ư?
“Chuyện vừa rồi là sao vậy?”
“Liệu có phải là trong nước có thứ gì không? Ngày nào chúng ta cũng uống nước ở đây, liệu có vấn đề gì không?”
Lưng Giản Ý cũng lạnh toát, lúc này mặt hồ yên tĩnh êm ả, nhưng trong lòng cô ta lại đang cuộn trào như sóng biển, lúc cao lúc thấp không thể bình tĩnh lại được. Bao nhiêu người đều đang hỏi cô ta, cô ta đâu có thể nói ra được điều gì.
Lại nhìn người bên kia đã bắt đầu ăn thịt xiên nướng, Giản Ý càng cảm thấy khó chịu. Xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cô ta vẫn còn có tâm trạng nướng thịt ăn, thịt ở đâu ra vậy chứ!!
... Vế phía sau không phải là trọng điểm.
Không một ai biết hồ nước này đã có chuyện gì. Giản Ý cũng không moi được tin gì từ Thời Sênh. Cô ta đành phải cho người quay về, ít ra thì bây giờ hồ nước cũng không có vấn đề gì, có lẽ cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên.
Trước khi đi Giản Ý còn nhìn xiên thịt nướng trong tay Thời Sênh bằng ánh mắt ý tứ sâu xa.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hạ Dạ mới từ một nơi nào đó chui ra. Hắn đứng cách Thời Sênh ba mét, nhìn mặt hồ, cũng không nói gì, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Thời Sênh thong thả ăn hết xiên thịt nướng, đứng dậy, móc kiếm... À, không đúng, móc bao tải ra.
Hạ Dạ còn chưa phản ứng kịp, đã bị Thời Sênh trùm vào trong bao tải.
Thời Sênh ném Hạ Dạ đến một nơi rất xa. Nam chính cứ lượn lờ mãi trước mặt cô, khiến cô cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện. Để bản thân thấy an tâm hơn, nên để nam chính cút đi xa đi thì hơn.
[...] Cô làm vậy có nghĩ đến cảm nhận của nam chính đại nhân nhà người ta không hả?
Thời Sênh hừ hừ, “Ta là người ích kỷ như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảm nhận của bản thân là được rồi.”
Người ta thoải mái hay không là chuyện của người ta. Cô chỉ cần làm sao cho bản thân mình thoải mái là đủ rồi.
[...] Rốt cuộc điều này thì có gì đáng để tự hào chứ!! Chủ nhân, tôi sắp sụp đổ mất rồi!!
...
Mấy ngày tiếp theo, hồ nước giống như bị trúng gió, mỗi ngày cố định sôi sùng sục đúng giờ, khiến cho người của Giản Ý không dám lấy nước uống, chỉ sợ nước này có vấn đề gì.
Giản Ý cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nhưng không thể không uống nước mãi được. Cô ta đành phải cho người thử, sau khi đã chắc chắn không có vấn đề gì mới cho mọi người dùng.
“Đội trưởng Giản, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Sắc mặt Giản Ý trầm xuống, cô ta lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Ngày nào hồ nước cũng sôi sùng sục, thời gian liên tiếp ba ngày liền đều không giống nhau, hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Cái cô Uất Hoan đó cũng không biết sao?” Cậu em A chỉ vào Thời Sênh đang cắn hạt dưa. Cô ta cả ngày chỉ ngồi đó, đừng nói đến chuyện lo lắng, dù là một cái nhíu mày cũng không thấy.
“Cái đồ thần kinh như cô ta thì biết được điều gì? Chẳng lẽ cậu em tin cô ta là đại tiên thật à?” Cậu em B bên cạnh cười nhạo, sự coi thường hiện lên rõ rệt.
“Không thể nói như vậy được, những chuyện xảy ra trong một năm gần đây, có rất nhiều chuyện đều không thể giải thích được. Có lẽ cô ta là đại tiên thật thì sao?” Cậu em A giải thích cho Thời Sênh.
“Vậy thì cũng là loại đại tiên tà ác, chỉ muốn nhìn chúng ta chết.” Cậu em B nghiến răng nghiến lợi nói.
Cậu em A không nói nên lời, tuy đã xảy ra một số chuyện không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích, nhưng đúng là suốt toàn bộ quá trình cô ta chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay.
“Đừng tranh cãi nữa.” Giản Ý lên tiếng, “Tôi chuẩn bị xuống đó xem sao.”
“Cái gì?” Mấy cậu em đồng thời lên tiếng, không thể tin được nhìn Giản Ý.
“Đội trưởng Giản, làm vậy không được, trong nước có thứ gì chúng ta còn chưa biết, nếu cứ mạo hiểm xuống dưới sẽ rất nguy hiểm.” Cậu em A lập tức khuyên giải.
“Đúng đấy đội trưởng Giản, không thể xuống dưới đó được.”
Sau đó đám cậu em cũng phụ họa theo.
“Nếu không xuống đó xem sao, thì vĩnh viễn không biết được dưới đó có thứ gì, chúng ta sẽ cứ mãi mãi sợ hãi với nó.” Giản Ý lý trí nói: “Các cậu yên tâm, tôi tự biết chừng mực, nếu có nguy hiểm tôi sẽ lên bờ ngay.”
“Không được đâu đội trưởng Giản, cô là đội trưởng, nếu cô xảy ra chuyện gì thì đội ngũ này phải làm sao, để tôi đi!” Cậu em B vỗ ngực tự đề cử.
“Đúng, chúng tôi đi. Đội trưởng Giản, cô không thể xuống dưới đó được.”
Mấy cậu em nhất trí không đồng ý để Giản Ý xuống dưới hồ nước, cuối cùng thống nhất để hai cậu em bơi lội tương đối giỏi xuống dưới xem sao.
Đương nhiên đây chỉ là bước thứ nhất.
Còn có bước quan trọng nhất, làm sao để Thời Sênh cho họ vào đó.
Lần nào Giản Ý nói chuyện với Thời Sênh đều cảm thấy thấp thỏm. Cô ta cũng không hiểu tâm trạng này từ đâu mà có. Cô ta cố gắng khống chế tâm trạng này lại, thế nhưng không có tác dụng gì, chỉ cần nhìn thấy Thời Sênh là tâm trạng thấp thỏm liền xuất hiện, muốn ngăn cũng không ngăn lại được.
Giản Ý hít một hơi thật sâu, duy trì nụ cười mỉm trên môi, “Cô Uất, chúng tôi muốn xuống dưới hồ nước xem sao. Cô có thể cho chúng tôi vào trong đó được không?”
Thời Sênh nhìn quét qua họ một lượt, “Muốn chết à?”
Giản Ý: “...” Phải nói thế nào đây!!
Loại người này không bị đánh chết đúng là trời đất khó dung.
Đám cậu em phía sau bắt đầu dựng lông lên, Giản Ý vội vàng ngăn họ lại, “Có được không?”
Càng dây dưa với cô ta, cô ta càng nói khó nghe, còn nếu đi thẳng vào vấn đề chính ngược lại sẽ khiến cô ta đưa ra đáp án chính xác.
“Được!” Thời Sênh đứng dậy, đung đưa chiếc váy màu đen của mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng sáng, vô cùng tà ác nói: “Các người muốn đâm đầu vào chỗ chết thì bản đại tiên sẽ tiễn các người một đoạn, không cần phải cảm ơn.”
Mọi người: “...”
Thật muốn bóp chết cô ta.
Thời Sênh nhấc chân lên đi về phía hồ nước, đưa hai người đã được sắp xếp vào trong hồ nước, như cười như không nhìn họ xuống nước.
Giản Ý không có thời gian băn khoăn về dáng vẻ hả hê đó của Thời Sênh. Cô ta lo lắn nhìn hai người xuống dưới hồ nước, “Hai người nhớ phải cẩn thận, nếu có nguy hiểm lập tức lên ngay.”
“Chúng tôi biết rồi, đội trưởng Giản.”
Bóng người họ nhanh chóng mất hút trong hồ nước, sau khi mặt hồ nổi lên mấy cái bong bóng liền khôi phục lại trạng thái yên tĩnh, người ở bên trên không nhìn thấy gì.
Giản Ý đi đi lại lạ, nhíu chặt mày lo lắng, chỉ hận người xuống dưới đó không phải là mình.
|
Chương 1934: Sinh tồn trên sa mạc (12) 1934 /2038 Mới đầu là vùng trung tâm hồ sôi sục, sau đó cả hồ nước đều sục sôi theo, mấy kẻ gây chuyện kia đã chạy đi tìm Giản Ý.
Thời Sênh tìm một chỗ ngồi xuống, đốt lửa nướng thịt.
Giản Ý nhanh chóng đưa người đi đến, vừa nhìn thấy Thời Sênh đang nướng thịt ăn, khóe miệng cô ta giật giật, nhanh chóng chạy đến bên hồ nước.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không biết... Chúng tôi vừa lại gần đã bị bắn bay ra xa rồi, sau đó mặt hồ bắt đầu sôi sục, sau đó thì biến thành thế này.” Kẻ gây chuyện cũng nói không rõ ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Giản Ý nhìn một lát, rồi lại xông về phía bên cạnh vị đại tiên đang nướng thịt ăn, “Cô Uất, cô có biết là chuyện gì không?”
“Không biết.” Thời Sênh trấn tĩnh lật mặt thịt nướng, “Tôi đã cảnh cáo mấy người đừng có tự tiện lại gần hồ nước rồi.”
Ánh mắt Giản Ý không tự chủ được bị xiên thịt nướng thu hút. Đây là thịt gì vậy? Sao lại thơm thế nhỉ?
Phì!
Giản Ý kéo sự chú ý đang bị đặt trên xiên thịt nướng của mình quay trở lại, “Cô Uất, có phải cô đã biết điều gì rồi không?”
Thời Sênh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, nở nụ cười nhạt, “Có biết tôi cũng không nói cho cô biết.”
Giản Ý suýt nữa thì tức đến mức phát bệnh tim. Giản Ý quá hiểu tính cách Thời Sênh, không nói thì nhất định sẽ không nói, cho nên cô ta chỉ có thể quay về bên hồ nước.
Sự uy hiếp lớn nhất sa mạc mang đến cho họ là nguồn nước và thức ăn. Nếu hồ nước này có vấn đề gì, thì thực sự không biết họ có thể tiếp tục kiên trì được nữa hay không.
Một đám người lo lắng đứng vây quanh hồ nước, thế nhưng mặt hồ chỉ sôi sục lên, chứ không có động tĩnh gì khác. Hai giờ đồng hồ sau, mặt hồ mới khôi phục lại bình thường. Mặt trăng phản chiếu lên mặt hồ, yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mọi người: “...”
Không sao rồi ư?
“Chuyện vừa rồi là sao vậy?”
“Liệu có phải là trong nước có thứ gì không? Ngày nào chúng ta cũng uống nước ở đây, liệu có vấn đề gì không?”
Lưng Giản Ý cũng lạnh toát, lúc này mặt hồ yên tĩnh êm ả, nhưng trong lòng cô ta lại đang cuộn trào như sóng biển, lúc cao lúc thấp không thể bình tĩnh lại được. Bao nhiêu người đều đang hỏi cô ta, cô ta đâu có thể nói ra được điều gì.
Lại nhìn người bên kia đã bắt đầu ăn thịt xiên nướng, Giản Ý càng cảm thấy khó chịu. Xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cô ta vẫn còn có tâm trạng nướng thịt ăn, thịt ở đâu ra vậy chứ!!
... Vế phía sau không phải là trọng điểm.
Không một ai biết hồ nước này đã có chuyện gì. Giản Ý cũng không moi được tin gì từ Thời Sênh. Cô ta đành phải cho người quay về, ít ra thì bây giờ hồ nước cũng không có vấn đề gì, có lẽ cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên.
Trước khi đi Giản Ý còn nhìn xiên thịt nướng trong tay Thời Sênh bằng ánh mắt ý tứ sâu xa.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hạ Dạ mới từ một nơi nào đó chui ra. Hắn đứng cách Thời Sênh ba mét, nhìn mặt hồ, cũng không nói gì, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Thời Sênh thong thả ăn hết xiên thịt nướng, đứng dậy, móc kiếm... À, không đúng, móc bao tải ra.
Hạ Dạ còn chưa phản ứng kịp, đã bị Thời Sênh trùm vào trong bao tải.
Thời Sênh ném Hạ Dạ đến một nơi rất xa. Nam chính cứ lượn lờ mãi trước mặt cô, khiến cô cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện. Để bản thân thấy an tâm hơn, nên để nam chính cút đi xa đi thì hơn.
[...] Cô làm vậy có nghĩ đến cảm nhận của nam chính đại nhân nhà người ta không hả?
Thời Sênh hừ hừ, “Ta là người ích kỷ như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảm nhận của bản thân là được rồi.”
Người ta thoải mái hay không là chuyện của người ta. Cô chỉ cần làm sao cho bản thân mình thoải mái là đủ rồi.
[...] Rốt cuộc điều này thì có gì đáng để tự hào chứ!! Chủ nhân, tôi sắp sụp đổ mất rồi!!
...
Mấy ngày tiếp theo, hồ nước giống như bị trúng gió, mỗi ngày cố định sôi sùng sục đúng giờ, khiến cho người của Giản Ý không dám lấy nước uống, chỉ sợ nước này có vấn đề gì.
Giản Ý cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nhưng không thể không uống nước mãi được. Cô ta đành phải cho người thử, sau khi đã chắc chắn không có vấn đề gì mới cho mọi người dùng.
“Đội trưởng Giản, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Sắc mặt Giản Ý trầm xuống, cô ta lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Ngày nào hồ nước cũng sôi sùng sục, thời gian liên tiếp ba ngày liền đều không giống nhau, hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Cái cô Uất Hoan đó cũng không biết sao?” Cậu em A chỉ vào Thời Sênh đang cắn hạt dưa. Cô ta cả ngày chỉ ngồi đó, đừng nói đến chuyện lo lắng, dù là một cái nhíu mày cũng không thấy.
“Cái đồ thần kinh như cô ta thì biết được điều gì? Chẳng lẽ cậu em tin cô ta là đại tiên thật à?” Cậu em B bên cạnh cười nhạo, sự coi thường hiện lên rõ rệt.
“Không thể nói như vậy được, những chuyện xảy ra trong một năm gần đây, có rất nhiều chuyện đều không thể giải thích được. Có lẽ cô ta là đại tiên thật thì sao?” Cậu em A giải thích cho Thời Sênh.
“Vậy thì cũng là loại đại tiên tà ác, chỉ muốn nhìn chúng ta chết.” Cậu em B nghiến răng nghiến lợi nói.
Cậu em A không nói nên lời, tuy đã xảy ra một số chuyện không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích, nhưng đúng là suốt toàn bộ quá trình cô ta chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay.
“Đừng tranh cãi nữa.” Giản Ý lên tiếng, “Tôi chuẩn bị xuống đó xem sao.”
“Cái gì?” Mấy cậu em đồng thời lên tiếng, không thể tin được nhìn Giản Ý.
“Đội trưởng Giản, làm vậy không được, trong nước có thứ gì chúng ta còn chưa biết, nếu cứ mạo hiểm xuống dưới sẽ rất nguy hiểm.” Cậu em A lập tức khuyên giải.
“Đúng đấy đội trưởng Giản, không thể xuống dưới đó được.”
Sau đó đám cậu em cũng phụ họa theo.
“Nếu không xuống đó xem sao, thì vĩnh viễn không biết được dưới đó có thứ gì, chúng ta sẽ cứ mãi mãi sợ hãi với nó.” Giản Ý lý trí nói: “Các cậu yên tâm, tôi tự biết chừng mực, nếu có nguy hiểm tôi sẽ lên bờ ngay.”
“Không được đâu đội trưởng Giản, cô là đội trưởng, nếu cô xảy ra chuyện gì thì đội ngũ này phải làm sao, để tôi đi!” Cậu em B vỗ ngực tự đề cử.
“Đúng, chúng tôi đi. Đội trưởng Giản, cô không thể xuống dưới đó được.”
Mấy cậu em nhất trí không đồng ý để Giản Ý xuống dưới hồ nước, cuối cùng thống nhất để hai cậu em bơi lội tương đối giỏi xuống dưới xem sao.
Đương nhiên đây chỉ là bước thứ nhất.
Còn có bước quan trọng nhất, làm sao để Thời Sênh cho họ vào đó.
Lần nào Giản Ý nói chuyện với Thời Sênh đều cảm thấy thấp thỏm. Cô ta cũng không hiểu tâm trạng này từ đâu mà có. Cô ta cố gắng khống chế tâm trạng này lại, thế nhưng không có tác dụng gì, chỉ cần nhìn thấy Thời Sênh là tâm trạng thấp thỏm liền xuất hiện, muốn ngăn cũng không ngăn lại được.
Giản Ý hít một hơi thật sâu, duy trì nụ cười mỉm trên môi, “Cô Uất, chúng tôi muốn xuống dưới hồ nước xem sao. Cô có thể cho chúng tôi vào trong đó được không?”
Thời Sênh nhìn quét qua họ một lượt, “Muốn chết à?”
Giản Ý: “...” Phải nói thế nào đây!!
Loại người này không bị đánh chết đúng là trời đất khó dung.
Đám cậu em phía sau bắt đầu dựng lông lên, Giản Ý vội vàng ngăn họ lại, “Có được không?”
Càng dây dưa với cô ta, cô ta càng nói khó nghe, còn nếu đi thẳng vào vấn đề chính ngược lại sẽ khiến cô ta đưa ra đáp án chính xác.
“Được!” Thời Sênh đứng dậy, đung đưa chiếc váy màu đen của mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng sáng, vô cùng tà ác nói: “Các người muốn đâm đầu vào chỗ chết thì bản đại tiên sẽ tiễn các người một đoạn, không cần phải cảm ơn.”
Mọi người: “...”
Thật muốn bóp chết cô ta.
Thời Sênh nhấc chân lên đi về phía hồ nước, đưa hai người đã được sắp xếp vào trong hồ nước, như cười như không nhìn họ xuống nước.
Giản Ý không có thời gian băn khoăn về dáng vẻ hả hê đó của Thời Sênh. Cô ta lo lắn nhìn hai người xuống dưới hồ nước, “Hai người nhớ phải cẩn thận, nếu có nguy hiểm lập tức lên ngay.”
“Chúng tôi biết rồi, đội trưởng Giản.”
Bóng người họ nhanh chóng mất hút trong hồ nước, sau khi mặt hồ nổi lên mấy cái bong bóng liền khôi phục lại trạng thái yên tĩnh, người ở bên trên không nhìn thấy gì.
Giản Ý đi đi lại lạ, nhíu chặt mày lo lắng, chỉ hận người xuống dưới đó không phải là mình.
|
Chương 1935: Sinh tồn trên sa mạc (13) 1935 /2038 Sau khi hai người đó xuống dưới hồ nước, hồi lâu sau vẫn không thấy có phản ứng gì. Giản Ý đứng trên như lửa đốt trong lòng. Lại mấy phút trôi qua, cô ta không đợi được nữa, quyết định đích thân xuống dưới đó.
Nữ chính đại nhân muốn đi mạo hiểm, Thời Sênh đương nhiên sẽ không ngăn cản, cũng để cô ta đi vào.
Sau khi Giản Ý xuống hồ, Hạ Dạ không biết từ đâu chui ra, yên lặng đứng bên cạnh Thời Sênh.
Thời Sênh: “...” Ông đã ném hắn đi rồi cơ mà?
Tại sao bây giờ hắn lại ở đây?
Hạ Dạ không hề có ý tìm Thời Sênh tính sổ, ánh mắt hắn âm u nhìn chằm chằm vào mặt hồ, đầu hơi nghiêng đi, khẽ liếc nhìn Thời Sênh một chút, “Cô có muốn đi ra không?”
Từ từ đã cái quần què gì thế!
Kịch bản này phát triển hình như không được đúng lắm, để bản cô nương hòa hoãn lại chút đã.
Đi ra? Đi đâu ra đâu?
Kịch bản này sao lại có vẻ bựa thế nhỉ.
“Là sao?” Cho dù không biết là chuyện gì thì lúc này đây cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Hạ Dạ lại gần Thời Sênh, giọng nói vẫn hơi khàn, “Cô không cảm thấy là thế giới này rất kỳ lạ sao? Màn đêm không bao giờ thay đổi và cả hồ nước kỳ quái này nữa.”
Thời Sênh híp mắt lại, “Thế thì sao?”
“Nơi chúng ta đang ở chỉ là một thế giới được người khác tạo ra.” Ngữ khí Hạ Dạ hơi chậm, đại khái là đang quan sát mức độ chấp nhận của Thời Sênh. Thấy biểu cảm của Thời Sênh không thay đổi gì, hắn mới nói tiếp, “Bối cảnh của thế giới này là thật, thế giới thực bên ngoài cũng là như vậy, nhưng không hề nguy ngập như bây giờ.”
“Tức là thế giới chúng ta đang sống không phải là thật?” Thế giới trò chơi trong game ư?
Thiết lập này đúng là ngược đời!
“Có thể hiểu là như vậy.” Hạ Dạ gật đầu.
Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, “Mục đích là gì?”
“Để tìm được khởi nguồn.” Hạ Dạ nói.
Bối cảnh là thật, bên ngoài cũng bởi vì một tai nạn nên mới biến thành sa mạc. Nhưng bên ngoài mãi mãi còn nguy hiểm hơn thế giới này, vì sinh tồn con người không thể không xuống lòng đất.
Thời gian ở bên ngoài từ khi bắt đầu hình thành sa mạc được gọi là kỷ nguyên sa mạc. Nay đã là năm thứ 390 của kỷ nguyên sa mạc. Con người đã thiết lập nên vương quốc dưới lòng đất, khoa học kỹ thuật gần trăm năm, cũng đã phát triển với tốc độ nhanh chóng.
Loài người vẫn luôn tìm kiếm nguồn gốc khiến cho tinh cầu này trở nên như vậy, nhưng không mấy hiệu quả. Sau này có người đưa ra đề xuất hoàn nguyên lại tai nạn lúc đầu, dùng môi trường ảo để tìm kiếm, có lẽ có thể tìm ra được nguồn gốc và cách giải quyết vấn đề.
Thế nên mới có thế giới này.
Nơi bây giờ họ đang ở đã là lần thí nghiệm thứ ba, hai lần trước đều thất bại.
Thí nghiệm đến lần thứ ba mới thành công. Để bảo đảm mọi người đều không bị tin tức đã biết khiến cho hiểu lầm, cho nên tất cả những ký ức liên quan đến con người đều bị niêm phong lại. Tất cả đều bắt đầu tiến hành từ lúc tai nạn vừa mới bắt đầu.
Thời Sênh xoa cằm, thế này cũng gần giống như trò chơi mà cô đang chơi...
“Cho nên Người Thiên Khải mà anh nói có nghĩa là gì?”
“Người Thiên Khải là người bảo đảm sự an toàn của của những người này, là một điểm kết nối dữ liệu an toàn được thiết lập, thông qua cô để đi ra ngoài.” Hạ Dạ bổ sung thêm một câu, “Yên tâm đi, cô là con người, chỉ là do sự ăn ý giữa cô và hệ thống cực kỳ cao, cho nên mới thiết lập cô là điểm kết nối dữ liệu an toàn.”
Những người ở đây sẽ lần lượt khôi phục lại trí nhớ, sau khi khôi phục trí nhớ họ sẽ có thể tự mình rời khỏi đây. Để đề phòng chẳng may xuất hiện tình huống bất ngờ, cho nên đã cài đặt một điểm kết nối dữ liệu an toàn.
Nếu có người không thể khôi phục lại trí nhớ, thì người bên ngoài có thể liên hệ thông qua cô, để cô giúp đỡ đưa người đó ra ngoài.
Họ đặt tên điểm an toàn này là Người Thiên Khải.
“Anh cũng là một trong số đó?” Thời Sênh híp mắt lại. Vị nam chính đại nhân này cứ liên tục nói họ, nhưng không hề tính mình vào.
“Không phải.” Hạ Dạ rất thẳng thắn thừa nhận. “Tôi bị đưa vào nhầm, bởi vì tôi không có thông tin back up trong hệ thống của họ, cho nên không thể rời khỏi đây. Sau đó nghe nói ở đây có một Người Thiên Khải, cho nên tôi ở đây tìm cô.”
Đây chính là lý do tại sao Hệ thống cứ nhất quyết bắt cô phải đi theo nữ chính đại nhân sao?
Bởi vì có mặt nữ chính đại nhân, mới có thể phát hiện ra nơi cô ta đang ở có điều bất thường trong thời gian ngắn nhất, còn Phượng từ... rất có khả năng đang ở bên ngoài.
“Anh có chắc chắn là chỉ cần tôi thì có thể ra ngoài được không?” Thời Sênh nhướng mày nhìn Hạ Dạ, thông thường những thiết lập này đều là nữ chính.
Trừ khi...
Người Thiên Khải này chỉ là một vật hy sinh.
Nữ chính không thể chết, nhưng có một số tình tiết quan trọng bắt buộc phải có một người chết đi, cho nên lúc này bia đỡ đạn có thể được phân cho một đạo cụ cực kỳ quan trọng... ông đây không phải đã bị trúng đạn rồi đấy chứ?
Hạ Dạ ngập ngừng một lát. Trong lòng Thời Sênh đã lạnh đi một nửa, biết ngay cái danh Người Thiên Khải này rơi vào đầu cô, chắc chắn là có hố mà.
Nam chính cũng là một cái hố, nhưng lại cứ muốn lừa bản cô nương.
Nói không chừng còn muốn hại chết bản cô nương nữa.
Đáng sợ quá.
Boy tâm cơ thật quá đáng sợ.
“Hồ nước này là nơi chống đỡ cho toàn bộ thế giới này. Nó bị như thế này chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó. Chúng ta phải nhanh chóng thoát ra bên ngoài.” Hạ Dạ nói.
Thời Sênh đặt hai tay đan chéo trước ngực thể hiện sự từ chối, “Ông đây có thể sẽ mất mạng, ông từ chối.”
Mi tâm Hạ Dạ nhíu chặt rồi lại giãn ra, “Đây chỉ là suy đoán của cô.”
“Đừng có chém, anh cũng có suy đoán này.” Thời Sênh không hề khách khí vạch trần Hạ Dạ. Đào sẵn hố để ông đây nhảy xuống à, tưởng ông ngu chắc?
Hạ Dạ nghẹn lời, bị Thời Sênh chặn đứng không nói được nữa.
“Vậy cô có cách gì hay?” Hạ Dạ biết cô gái trước mặt hắn bây giờ không hề ngốc nghếch mà ngược lại rất có chủ kiến và thực lực, che giấu với cô ta chi bằng kết thành đồng minh.
“Sợ gì chứ, dù sao thì cũng đâu phải chỉ có một mình tôi bị nhốt lại, có bao nhiêu người ở bên cạnh, cũng đâu có lỗ vốn.” Vẻ mặt Thời Sênh thản nhiên.
Hạ Dạ: “...”
Hắn nên thu hồi lại câu nói lúc trước thì hơn.
Hạ Dạ liếc nhìn mặt hồ, đáy mắt mơ hồ có chút lo lắng, “Cô có biết một khi thế giới này có vấn đề gì thì cô phải đối mặt với cái gì không?”
Thí nghiệm này chưa thành công lần nào, hệ số an toàn vốn dĩ đã không cao, muốn sống sót quay lại chỉ có thể dựa vào bản thân.
Thời Sênh cười xùy một tiếng, “Ngoài một chữ chết ra thì còn có thể là gì chứ, lên trời chắc.”
Hạ Dạ: “...” Không muốn nói chuyện nữa.
Cô có thể nói đến chuyện chết dễ dàng như uống nước, thực sự không còn gì để nói nữa rồi.
Bên kia hồ nước Giản Ý đã đi lên, trong tay cô ta kéo theo một người không rõ sống hay chết. Đợi Giản Ý đi ra, những người khác cũng nhào đến vây quanh Giản Ý, náo loạn hỏi tình hình dưới nước.
Dưới nước không có gì, nhưng đã có một người bị mất tích. Cô ta đã tìm khắp dưới đáy hồ cũng không nhìn thấy người.
Thời Sênh đứng bên này nhìn về phía hồ như có điều gì suy nghĩ. Nếu đây là một thế giới giả tưởng, thì bây giờ họ chính là người chơi, tương đương với trò chơi holographic. Người biến mất đó chắc chắn là đã log out...
...
Trời tối, gió lạnh đìu hiu.
Gương mặt cô gái lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt hồ.
Một tay chống thiết kiếm nhẹ nhàng chuyển động, gió lạnh thổi qua, khẽ lay động làn váy cô. Ánh trăng phác thảo hoa văn tinh xảo trên chiếc váy dài của cô, miêu tả nên một bức non nước bao la hùng vỹ.
Cô giống như vị quân vương đang quan sát thế giới, không cần nói một lời, cũng đủ để khiến cho quần thần cúi đầu.
Bàn tay chuyển động thiết kiếm của cô gái bỗng khựng lại, mặt nước đột nhiên xuất hiện một gợn nước, kéo dài về phía xa, gió lạnh chuyển động xoay tròn trên mặt hồ, toàn bộ mặt hồ bắt đầu rung chuyển.
|