Ép Yêu 100 Ngày - Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày
|
|
Chương 712: Đồng ý để anh liên lụy em suốt đời không? (12)
“Kỳ thật anh có thể không nói với em những điều này, Tiểu Ái, anh khai báo tất cả những chuyện này cho em biết là bởi vì anh không muốn lừa dối em.” “Ít nhất, đến bây giờ, anh vẫn chưa bao giờ lừa dối em.” Cố Dư Sinh nói xong, liền cầm một túi hồ sơ nhấc lên, hắn mở túi ra, lấy ra một vài giấy chứng nhận, từng cái từng cái đưa cho cô, ra hiệu cô cầm lấy: “Đây là bất động sản ở Bắc Kinh của anh, đây là đất đai, đây là toàn bộ giấy tờ xe,...” Cố Dư Sinh lại móc ra một đống thẻ ngân hàng: “Đây là tất cả các thẻ ngân hàng đứng tên anh, mật mã anh đều đã sửa thành sinh nhật em.” “… Còn những thứ này là cổ phần công ty do anh đứng tên,… anh có mua một tí chứng khoán, cũng đầu tư ở một vài nơi khác.” Nói xong, Cố Dư Sinh liền đưa từng cái từng cái cho Tần Chỉ Ái xem. Tần Chỉ Ái nhìn không hiểu gì, chỉ là liếc nhìn qua theo tiết tấu của hắn mà thôi. Sau khi hắn lấy toàn bộ giấy tờ trong túi ra xong, hắn đem tất cả mọi thứ nhét lại vào túi, sau đó đưa cả túi cho Tần Chỉ Ái: “Những thứ này, bây giờ đều giao hết cho em.” Cho cô? Đây là con số vượt quá vài chục số không đó… Tần Chỉ Ái muốn xua tay từ chối, nhưng Cố Dư Sinh lại ra hiệu cho cô đừng nói gì, sau đó ở giây tiếp theo, lại đặc biệt trịnh trọng và nghiêm túc: “Tiểu Ái, chuyện của anh và em, trong chốc lát ông vẫn không thể nào tiếp thu được, hiện nay ông chỉ mới xuất viện, sức khỏe còn chưa hoàn toàn phục hồi, cho nên anh không thể nói cho ông biết…” “… Thế nhưng anh cũng không muốn em chịu uất ức thêm nữa, sau khi em trở lại Hàng Châu, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ, nghĩ đến lúc này, chỉ có thể nghĩ đến chuyện cho em một danh phận…” “… Đương nhiên, em cũng biết chuyện anh có giấy đăng ký kết hôn chỉ là làm giả để ông xem thôi…” “Anh muốn cưới hỏi em đàng hoàng, cầu hôn, đính hôn, có sự chứng kiến của gia đình, người khác có, em cũng phải có, Tiểu Ái, anh muốn để em yên lòng…” Cố Dư Sinh ngừng một lát, mới nói tiếp: “Một đời, anh chỉ yêu ba người, lần thứ nhất, anh động lòng với người có biết danh là Tiểu Làm Tình, lần thứ hai, biệt danh của người đó là Tiểu Phiền Toái, lần thứ ba, là Tần Chỉ Ái....” “Về sau, anh mới biết, trên thế giới này, thật sự có một cô gái mà dù anh có mất đi kí ức, cô ấy có thể thay đổi vóc dáng, cho dù thân phận của cô ấy có bị thay đổi, anh vẫn yêu…” “Tiểu Ái, mỗi lần yêu em, anh đều có lỗi với em, bây giờ em có thể chấp nhận người…” Cố Dư Sinh ngừng lại, không biết có phải vì tâm tình của hắn quá căng thẳng hay không, hắn hơi xoay người, chờ một chút, mới quay người nhìn thẳng Tần Chỉ Ái đang khóc lệ tuông đầy mặt, không hề nói gì, đột ngột cúi đầu, chặn môi cô. Sao lại có người như vậy? Nói một nửa lại không nói nữa mà đi hôn người ta rồi hả? Tần Chỉ Ái nhổ nước bọt trong lòng, nhưng lại vì đôi môi ấm áp của Cố Dư Sinh mà co rúm người lại. Hắn hôn cô rất nhẹ, dịu dàng vuốt ve môi cô bằng môi mình, tê tê, khiến Tần Chỉ Ái dần dần chìm đắm trong đó, nhắm hai mắt lại.
|
Chương 713: Đồng ý để anh liên lụy em suốt đời không? (13)
Hắn chỉ hôn cô, lúc mạnh lúc nhẹ, khiến chân Tần Chỉ Ái nhũn ra, lúc cô đáp lại hắn theo bản năng, hắn cuối cùng cũng mở môi cô ra. Lúc hắn lia lưỡi qua hàm răng của cô, cô không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng muốn chạm vào lưỡi của hắn nhưng cô lại đụng phải một vật gì đó lành lạnh từ miệng hắn đẩy vào miệng cô. Tần Chỉ Ái không hiểu rõ thứ đang bị hắn và cô quật lộn trong miệng là cái gì, ý thức của cô liền tỉnh lại từ trong bầu không khí mờ ám, lúc này môi của Cố Dư Sinh lại rời khỏi cô, cả người hắn đều lui về phía sau hai bước, lại kéo dài khoảng cách với cô. Tần Chỉ Ái mở tay, nhả vật đó ra ngoài. Dưới ánh đèn chiếu xuống, chiếc nhẫn kim cương lại tỏa ra những tia sáng chói mắt. Chỉ nhìn một cái, cô liền nhận ra đây chính là chiếc nhẫn lúc trước cô nhặt được trong vườn hoa. Hắn không phải hôn cô, mà là trao nhẫn cho cô? Tần Chỉ Ái ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh. Cố Dư Sinh nhàn nhã đứng trước mặt cô, ánh đèn khiến ánh mắt đẹp trai của hắn lại càng thêm thâm tình, lại nói từng chữ từng chữ: “Em có đồng ý gả cho anh không?” Đồng ý chứ, mười năm về trước nhìn thấy hắn lần đầu tiên, cô liền đồng ý rồi. Dù không có khăn che mặt, dù không có lễ cưới, dù không có người thân bạn bè chúc phúc, cô cũng đồng ý. Tần Chỉ Ái hầu như không hề suy nghĩ gì, liền gật đầu với Cố Dư Sinh, chỉ là động tác của cô còn chưa thực hiện, Cố Dư Sinh lại nói: “Đồng ý gả cho anh, lúc hạnh phúc, chúng ta cùng nhau hạnh phúc, lúc cực khổ, chúng ta cùng nhau cực khổ, đồng ý để anh liên lụy em suốt đời không?” Tần Chỉ Ái lại khóc lần thứ hai. Cô dùng sức gật đầu với hắn, chỉ sợ hắn không nhìn thấy được sự kiên quyết của cô, lại liên tục nói: “Đồng ý, đồng ý, em đồng ý.” Cố Dư Sinh rối tinh rối mù, hắn lấy chiếc nhẫn từ trong bàn tay của cô, dùng khăn ăn trong túi tiền, lau lau một hồi, sau đó mới quỳ một gối trước mặt cô, trịnh trọng nâng tay của cô lên, từ từ đeo nhẫn vào ngón tay cô. Tần Chỉ Ái cầm ngược lại tay của Cố Dư Sinh, kéo hắn đứng lên, lần này là cô chủ động ngẩng đầu lên, hôn môi hắn. Cô và hắn hôn nhau một lát, hắn liền thoáng rời khỏi môi của cô một chút: “Tiểu Ái, em phải tin tưởng anh, anh sẽ xử lý chuyện bên ông sớm thôi.” Tần Chỉ Ái “ừm” nhẹ một tiếng, lại dâng môi lên môi hắn. Lần này, không chờ cô tiến tới, chỉ thấy như vậy, hắn liền cúi xuống bắt lấy môi của cô, dùng sức hôn xuống. Đêm thật sâu, gió nổi lên rồi. Thổi đến mức, cây lá cách đó không xào xạc vang vọng. Bong bóng xung quanh không ngừng lung lay. Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lại tập trung hôn, hôn đến mơ màng, tình càng nồng say. Đầu ngón tay của hắn đụng chạm cô, cách quần áo, hắn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể cô, sau lưng hắn đột nhiên căng thẳng, hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, vừa hôn vừa kéo cô di chuyển.
|
Chương 714: Đồng ý để anh liên lụy em suốt đời không? (14)
Có thể là Cố Dư Sinh muốn dành cho hai người họ một không gian riêng nên đã để quản gia đi rồi. Hắn đặt cô ở trước cửa nhà, vừa hôn vừa giơ tay bấm mật khẩu vào nhà. Tiếng răng rắc vang lên, hắn kéo cô vào lòng, dùng sức cắn môi dưới của cô, mở cửa xong liền đẩy cô vào nhà. Hắn ôm lấy cô đặt trên tủ giày, trước sau vẫn hôn riết lấy cô, tay lại sờ soạn cởi giày của cô ra, ném xuống đất xong, lại đá giày của mình lung tung, cũng chẳng cần mang dép lê, đã ôm cô đi về phía cầu thang. Từ cửa đến cầu thang, từ cầu thang đến trước cửa phòng ngủ, Cố Dư Sinh đạp cửa, ôm Tần Chỉ Ái vào xong, cửa phòng liền đóng lại, hắn lại không thể chờ được mà bắt đầu cởi quần áo của cô. Chờ đến bên giường, hắn và cô coi như đã “trực tiếp gặp lại” Hắn đè cô trên giường, dùng sức hôn môi của cô, không thể chờ thêm nữa trượt đến cổ của cô, đến tai, xương quai xanh… trên đường đi thẳng xuống dưới, hầu như hắn đều để lại dấu vết của bản thân, hắn hôn khắp da thịt cô, thân thể của cô càng run dữ dội hơn, mãi đến khi môi hắn quay trở lại môi cô, hai người không biết đã hôn nhau sâu sắc bao lâu, bao nhiêu lần, hô hấp quấn lấy hô hấp của đối phương, hôn cực nóng mà lại điên cuồng. Hô hấp của hắn thay đổi rõ ràng, trở nên ồ ồ, có chút mờ ám trêu người. Hắn đã nhẫn nhịn đến cực hạn, sức kéo những mảnh quần áo còn sót lại rất lớn, sau đó lại nằm trên người cô. Không phải hắn và cô chưa từng làm, lúc này cũng không biết tại sao, cô lại trở nên căng thẳng, hô hấp bất ổn, khi hắn sắp đi thẳng vào vấn đề, mắt cô từ từ nhắm lại, lông mi run rẩy, hai gò má có một vệt hồng nhạt. Hắn như cảm nhận được sự e lệ bất an của cô, tay nâng mặt của cô lên, dừng ngón tay vuốt ve gò má cô, giọng nói trầm thấp lúc này lại rất gợi cảm: “Thả lỏng một chút…” Hắn không nói gì thì không sao, hắn vừa nói, cô lại càng hồi hộp, mặt càng đỏ, cô “Ừ” một cái, tai hắn lại nghe như tiếng rên khẽ quyến rũ, quá câu dẫn, hắn không kiềm lòng được rên khẽ theo một tiếng, eo không nhịn được liền dùng sức. Động tác của hắn làm cô bắt lấy bờ vai hắn theo bản năng, đầu ngón tay dùng lực kéo hắn sát vào mình, khiến hắn không chịu nổi mà dán vào người cô sát thêm nữa. Hắn không có nhanh chóng chuyển động mà lẳng lặng ở bên trong cô. Hắn và cô có thể tinh tường cảm nhận được lẫn nhau. Nhiệt độ bên trong dần cao lên, hắn nhìn cô, có vô vàng những cảm giác kích tình lan tràn, hắn hôn môi cô, hôn đến khi không thể chịu đựng nổi nữa, liền dời môi đến bên tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Bắt đầu nha?” Cô đương nhiên biết “bắt đầu nha” của hắn là có ý gì, có điều cô còn chưa trả lời, hắn đã hành động rồi. Đây là hắn đang thương lượng với cô sao? Trong lòng Tần Chỉ Ái oán hận một câu, sau đó đã bị hắn dùng sức trêu chọc khiến cô run lên. Hắn càng ngày càng tập trung, cô càng ngày càng chím đắm. Trong đầu Tần Chỉ Ái đang động tình bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện...
|
Chương 715: Dư Sinh, em có thai rồi (1)
Bây giờ cô đang mang thai, hơn nữa Bảo Bảo chỉ mới hơn hai tháng... Lúc trước cô đi kiểm tra ở bệnh viện lần đầu tiên, bác sĩ đã căn dặn cô rất kỹ, trong ba tháng đầu tiên là giai đoạn nguy hiểm nhất, nhất định phải tránh mấy chuyện vợ chồng… Não Tần Chỉ Ái bỗng nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo, một giây trước còn tập trung ôm lấy cánh tay Cố Dư Sinh, giây sau liền tàn nhẫn đẩy ngực của hắn ra: “Dư Sinh, không được…” Âm thanh của cô có chút mềm mại, rơi vào trong tai cô lại giống như triền miên rên khẽ. Hắn chỉ cho rằng cô làm nũng, sượt qua da thịt cô giống như đang trêu chọc, lại giống như đang dỗ dành cô, khiến cả người cô run rẩy, trong cổ họng của hắn có tiếng cười trầm thấp, rất câu hồn, sau đó hắn lại dán vào da thịt cô, mới mở miệng: “Không thể gì chứ?” Hắn nói xong, thân dưới lại dùng sức, còn mạnh hơn một chút, giống như một cây roi quật bên trong Tần Chỉ Ái, khiến cho cô phản xạ có điều kiện đẩy Cố Dư Sinh không hề có bất kỳ sự phòng ngự nào mà đẩy cô xuống khỏi người cô. “Dư Sinh,… anh nghe em nói…” “Hả?” Cố Dư Sinh mơ hồ không rõ, một giây sau, hắn lại dán môi lên vành tai cô: “Làm xong rồi nói…” Nói xong, hắn lại đưa tay về phía cô. “Cố Dư Sinh!” Tần Chỉ Ái không thể tránh khỏi Cố Dư Sinh, liền gấp gáp gọi. Lúc này hắn mới bị cô làm cho khựng lại, Cố Dư Sinh mất tập trung “hả?” một tiếng, liền vươn mình ép lên thân thể cô lần nữa. Tần Chỉ Ái biết hắn sẽ làm gì, phản ứng nhanh hơn nhiều, gấp rút ngồi khỏi giường, dùng sức đẩy vai Cố Dư Sinh để hắn ngã trên giường, sau đó cả người đè lên người hắn, cúi đầu nhìn hắn nói: “Dư Sinh, em thật sự có một chuyện đứng đắn cần phải nói với anh…” Chuyện đứng đắn gì trên đời cũng không bằng chuyện mà hắn muốn làm lúc này! Môi Cố Dư Sinh lần thứ hai dán lên da thịt cô, lòng bàn tay cũng di chuyển trên người cô. Tần Chỉ Ái bị hắn dằn vặt đến bất ổn, cô bấm lên bả vai Cố Dư Sinh: “Đừng nghịch nữa, anh nghe em nói, bây giờ chúng ta không thể làm.” “Ừ, biết rồi…” Cố Dư Sinh qua loa đáp, sau đó liền nắm lấy eo Tần Chỉ Ái, quật cô ngã trên giường, hắn cúi người ép cô, vừa chuẩn bị quay lại chủ đề chính, Tần Chỉ Ái lại vội vàng mở miệng: “Dư Sinh, em có thai rồi…” Cố Dư Sinh không để tâm “A” một tiếng, động tác hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại. Hắn vừa hôn lên xương quai xanh của cô, lại nỗ lực sát vào người cô một chút. Chỉ là khi hắn lại chôn vào cơ thể cô lần nữa, hắn đột nhiên yên tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Tần Chỉ Ái: “Em vừa nói cái gì?” “Em đang mang thai!” hơi thở của cô cũng bị hắn làm cho bất ổn, khuôn mặt đỏ hồng, âm thanh của cô rất nhẹ, nhưng Cố Dư Sinh có thể nghe rất rõ ràng. Trong nháy mắt, không khí trong phòng ngủ bỗng nhiên ngưng đọng lại. Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, không có phản ứng. Tần Chỉ Ái cho rằng lúc nãy cô nói quá nhỏ, hắn không nghe rõ, lại mở miệng: “Thật, em đang mang thai đây…”
|
Chương 716: Dư Sinh, em có thai rồi (2)
Con ngươi đen kịt của Cố Dư Sinh nhẹ nhàng giật giật hai lần, lại ổn định lại. “Vốn không định nói cho anh biết nhưng mà Bảo Bảo còn chưa được ba tháng…” Tần Chỉ Ái nhẹ giọng nói thêm một câu. Chưa tới ba tháng, Cố Dư Sinh rốt cuộc lấy lại được ý thức: “Là lần anh say rượu xong, mang thai?” “Ừm.” Tần Chỉ Ái cụp mắt, mặt đỏ hồng trả lời. “Khi nào thì em biết mình mang thai?” Tần Chỉ Ái không nghĩ nhiều lắm, thành thật trả lời: “Một tháng, sau đó không gặp, em liền về nhà dưỡng thai…” Cố Dư Sinh nhíu mày, đột nhiên mở miệng ngữ khí bực dọc hỏi Tần Chỉ Ái: “Em đã biết cả tháng nay, sao bây giờ mới nói cho anh biết?” Lúc ấy, cô còn chưa nghỉ việc ở Hối thị! Nói cách khác, khi mang thai, cô mới quyết định rời đi? Cố Dư Sinh nặng nề thở, ngữ khí hung ác: “Không nói cho anh biết thì thôi đi, còn muốn mang con của anh cao bay xa chạy?” Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh làm dữ, oan ức trả lời: “Khi đó không phải cũng có người giả ngơ như không biết đã làm gì với em sao?” “Anh…” Cố Dư Sinh nghẹn không nói được gì hơn. Trời đánh hắn đi, biết vậy hôm nay hắn sẽ không nói thẳng thắn như vậy! Cố Dư Sinh hít sâu hai cái, sau đó mới ý thức được mình còn chôn trong cơ thể cô, Bảo Bảo cũng chỉ mới hơn hai tháng, vội vàng rút ra, sau đó mới nhìn nơi rục rà rục rịch của mình giờ đã ngoan ngoãn mềm xuống, nằm im, vãi luyện, không phải cứ như vậy bị hư rồi chứ? Nhất thời, Cố Dư Sinh càng thêm buồn bực. Hắn căm tức ngẩng lên nhìn Tần Chỉ Ái, lòng tràn đầy oán giận, rồi lại không có chỗ trút giận, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào nhà vệ sinh. ...... Một lúc lâu sau, hắn mới ra khỏi nhà vệ sinh. Vẻ mặt của hắn vẫn không dễ nhìn lắm, đi đến phòng thay đồ, lấy đồ ngủ ném cho Tần Chỉ Ái, sau đó mới lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho bác sĩ. Cúp máy xong, hắn lại nghĩ đến bác sĩ Hạ dù sao cũng không chuyên khoa sản, vừa rồi cô và hắn tuy là không tính nhưng dù sao hắn cũng lao vào rồi, không biết như vậy có ảnh hưởng đến bé con không, lại gọi điện thoại cho Lục Bán Thành. Không biết Lục Bán Thành đang làm gì, một lúc lâu sau mới bắt máy, Cố Dư Sinh tức sôi ruột nhất thời mắng: “Điện thoại của ngươi để trang trí hay sao mà gọi mãi không bắt máy?” Cố Dư Sinh bùm bùm rống lên, tâm tình tốt hơn một chút, mới nói đến chính sự: “Mau tìm một bác sĩ khoa sản giỏi nhất đến chỗ tôi một chuyến.” “A….” Lục Bán Thành kéo dài một đường. A cái mông á chứ a… trong lòng Cố Dư Sinh thầm nhổ nước bọt xong, Lục Bán Thành tỉnh ngộ lại nói: “Em nói sao tự nhiên lại ăn thuốc súng nữa rồi, thì ra là… Cầu, hôn, không, thành a!” Cố Dư Sinh bị chọc vào chỗ đau vừa mới tốt lên được một tí tẹo teo, nghe Lục Bán Thành nói xong lại hỏng bét. Lúc Cố Dư Sinh gọi điện thoại, Tần Chỉ Ái đang đứng bên cạnh, trong phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy rõ ràng Lục Bán Thành đang nói ở đầu dây bên kia, khi nghe đến bốn chữ: “Cầu, hôn, không, thành” xong, lại không nhịn được nở nụ cười.
|