Ép Yêu 100 Ngày - Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày
|
|
Chương 717: Dư Sinh, em có thai rồi (3)
Nghe thấy cô cười sắc mặt Cố Dư Sinh càng thêm khó coi, hắn tàn nhẫn trừng Tần Chỉ Ái một cái, khiến cô mím môi nín cười cúi đầu. Lúc trước, ai mà dám cười hắn như thế, hắn đã nổi điên lên từ lâu rồi, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nén giận mà thôi. Hắn chỉ có thể phát hỏa lên điện thoại đè mạnh mấy lần để cúp máy. ....... Bác sĩ Hạ và bác sĩ khoa sản đến hầu như là cùng một lúc. Hai người đã kiểm tra xong từ sớm, Cố Dư Sinh ngồi bên cạnh vẫn lải nhải liên thu bất tận: “Huyết áp thế nào? Tốc độ tim đập có bình thường không? Thai nhi có bình thường không?” Cuối cùng, bác sĩ Hạ và bác sĩ kia vây quanh kiểm tra Tần Chỉ Ái hơn một giờ mới rời đi cùng một lúc. Cố Dư Sinh đưa họ xuống lầu, cửa phòng ngủ chính không khóa, có thể nghe thấy tiếng nói của hắn dưới lầu. “Mẹ con đều khỏe mạnh chứ?” “Sức khỏe của cô ấy có chỗ nào không tốt không?” “Các người có chắc là chỉ cần uống B11 là được rồi không? Ngoài ra còn có thực phẩm dinh dưỡng nào cần ăn không?” Tần Chỉ Ái ngồi trên giường, đáy lòng cảm thấy ấm áp, cụp mắt mím mím môi vẫn không nhịn được mà mỉm cười. ....... Lúc Cố Dư Sinh quay lại, trong tay lại cầm thêm một ly sữa nóng. Hắn tự mình làm cho Tần Chỉ Ái xong, liếc mắt nhìn thời gian đã là một giờ khuya, phụ nữ mang thai nên ngủ sớm dậy sớm, Cố Dư Sinh cho cô uống sữa xong liền lập tức tắt đèn, thúc Tần Chỉ Ái ngủ. Có lẽ do đêm nay có quá nhiều chuyện vui, Tần Chỉ Ái không ngủ được, cứ cảm thấy vui vẻ không thôi. Trong đêm đen, Cố Dư Sinh vùi mặt vào cổ cô, cô có thể tinh tường cảm giác được những biến hóa của hắn. Cô biết hắn muốn, nhưng cô cũng biết, hắn đang nhẫn nhịn. Tuy rằng không nói gì, cũng không nhúc nhích nhưng cô nghe thấy tiếng thở của hắn, cũng có thể biết hắn đang nhịn đến khó chịu, cô không nhịn được mở mắt ra, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng: “Dư Sinh, nếu không…” Nói xong, cô rút tay khỏi tay hắn. Hắn hiểu ý của cô, vươn mình hôn môi cô, sau đó nắm tay cô từ từ rời đi… ...... Sau khi Tần Chỉ Ái ngủ, Cố Dư Sinh vẫn mặc quần áo, xuống giường. Hắn ngồi trong thư phòng cả đêm, hút hai gói thuốc lá, quay về máy tính tìm các loại sách về thai nhi, cho đến hừng đông, nhiệt tình trong thân thể không còn nữa, lúc này mới đứng dậy rời khỏi thư phòng. Trên người hắn vẫn còn mùi thuốc lá, hắn sợ về phòng ngủ chính sẽ bị cô phát hiện, lại cố ý chạy vào phòng ngủ khác, tắm rửa sạch sẽ, sau khi ra ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa ở nhà dưới, biết là quản gia đã tới, liền đi xuống lầu đưa tài liệu cho quản gia, dặn dò dài dòng một lúc lâu, cuối cùng mới quay về phía phòng ngủ chính. ....... Thứ hai, trời vừa sáng, Cố Dư Sinh đã lôi kéo Tần Chỉ Ái đến cục dân chính. Vì quá sớm, hai người ngồi đợi trong xe 20 phút, cục dân chính mới mở cửa. Bọn họ đến sớm nhất nên không cần xếp hàng, sau khi vào, điền vào giấy tờ, chụp ảnh, sau đó đợi vài phút liền có thể lấy hôn thú. Hai cuốn sổ nhỏ rất mỏng rất nhẹ, nhưng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái cầm trong tay, lại có những cảm xúc ngổn ngang, không kiềm được, viền mắt đều nóng lên. Buổi trưa Cố Dư Sinh mới biết Tần Chỉ Ái không đi du học, vẫn có những thứ cần phải bàn giao lại với trường.
|
Chương 718: Dư Sinh, em có thai rồi (4)
Từ cục dân chính ra, Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến trường trước, sau khi nhìn cô vào trường xong mới lái xe đến công ty. Trong trường thấy Cố Dư Sinh đích thân lái xe đưa cô đến, cũng không dám trách cứ gì. Lúc rời đi, Tần Chỉ Ái thấy thời gian còn sớm, bây giờ Cố Dư Sinh cũng chưa nghỉ trưa, liền đến thư viện, dùng máy tính của trường học làm tiếp luận văn tốt nghiệp. ...... Cố Dư Sinh thật sự rất bận, nhưng dù có bận trâm công nghìn mối thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn dành một chút thời gian gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho Tần Chỉ Ái. Mỗi khi nghe điện thoại hay nhận được tin nhắn, Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy ấm áp ngọt ngào trong lòng. Có thể ban ngày là Tiểu Vương ở bên cạnhCố Dư Sinh, lỗ tai của cậu ấy sắp đóng kén rồi. Đầu tiên là sáng sớm, lúc đến công ty, tinh thần ai kia thoải mái rạng rỡ, tin vui viết đầy mặt, chỉ còn chưa mấy chữ: “Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt.” nói ra. Cố Dư Sinh nhàn nhã ngồi trước bàn làm việc, từ từ xem tài liệu, nhìn như rất hài lòng lâu lâu lại “ừ” vài tiếng, sau đó hình như muốn hút thuốc, sờ sờ túi một lúc lâu, trái lại lại lấy hôn thú ra. Tiểu Vương sắc mắt nhìn thấy liền vội vàng mở miệng: “Chúc mừng Cố tổng hỷ kết lương duyên.” Cố Dư Sinh thản nhiên tiếp nhận lời chúc phúc của Tiểu Vương, vừa chuẩn bị ra ngoài xong, sau đó nghĩ đến Bảo Bảo trong bụng Tần Chỉ Ái, liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tần Chỉ Ái một cú điện thoại, cậu đầu tiên lại hỏi: “Em có khỏe không? Bảo Bảo có khỏe không?” Tiểu Vương nghe được câu này xong, Tiểu Vương đợi hắn cúp máy xong liền hỏi: “Thư ký Tần có thai rồi sao?” “Đúng vậy a, sau một đêm, vợ con đều có đầy đủ.” Cố Dư Sinh bất đắc dĩ trả lời. Tiểu Vương thật lòng chúc mừng: “Cố tổng, chúc mừng anh, vậy là song hỷ lâm môn rồi!” Được chúc mừng, Cố Dư Sinh hài lòng gật gật đầu, cuối cùng cũng ra hiệu cho Tiểu Vương ra ngoài. Ban đầu, Cố Dư Sinh nói chuyện với Tiểu Vương như vậy, Tiểu Vương kì thực cũng không nghĩ nhiều lắm, cho rằng hắn không cần thẩn móc trúng giấy hôn thú trong túi thôi, cũng đúng lúc Cố Dư Sinh gọi điện thoại cho thư ký Tần xong, sau đó cậu mới biết tất cả đều đã có sự sắp đặt. Chẳng hạn như: Giám đốc phòng tài vụ đưa báo cáo đến, Cố Dư Sinh nhìn một chút, bỗng nhiên, giấy hôn thú lại rơi trên mặt đất. Giám đốc phòng tài vụ nhặt lên, liền chúc phúc Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh còn tỏ vẻ như ta đây đang tập trung xem báo cáo, chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó lại giả vờ như nghe điện thoại của vợ, đưa điện thoại đưa lên bên tai: “Sao vậy? Bảo Bảo có vấn đề sao?” Sau khi để điện thoại xuống, giám đốc phòng tài vụ lại tò mò hỏi: “Cố tổng, Cố phu nhân mang thai sao?” Cố Dư Sinh không chút hoang mang đưa điện thoại nhét lại vào trong túi, mặt mũi cực kỳ ảo não, nhưng thực chất là đang khoe khoang nói: “Đúng vậy a, trong một đêm, vợ con đều có, sinh hoạt cũng có áp lực khá lớn.” Lại chẳng hạn như: Lúc mở hội nghị, Cố Dư Sinh dùng máy tính của mình gắn vào máy chiếu, mở tư liệu, lúc mở lại “cẩn thận” bấm vào một tấm hình.
|
Chương 719: Dư Sinh, em có thai rồi (5)
Là một bức ảnh chụp hình hôn thú của hắn. Mặc dù hắn tắt tấm ảnh kia rất nhanh nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng nhìn thấy ba chữ Cố Dư Sinh trên đó. Đại BOSS kết hôn, làm nhân viên sao có thể bỏ qua cơ hội để lấy lòng sếp tốt như vậy, nhất thời cả hội trường đều lên tiếng chúc phúc cho hắn. Rõ ràng là muốn khoe với mọi người, muốn mọi người chúc phúc, vậy mà khi nhận được những lời chúc mừng Cố Dư Sinh lại giả vờ giả vịt hắn giọng một cái, sau đó ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng, lại bắt đầu họp. Lúc hội nghị kết thúc, hắn tắt trình chiếu xong, trên màn hình lại như vô tình bấm sượt đến phần ghi chú, mở ra là nhắc nhở hắn nhớ mua sách chăm sóc phụ nữ mang thai. Trong khoảng khắc đó, mọi người lại sôi trào lần nữa. “Cố tổng, Cố phu nhân mang thai rồi sao?” “Thật là song hỷ lâm môn a!! Cố tổng, chúc mừng, chúc mừng anh!” “……….” Đối mặt với những lời nói đó, Cố Dư Sinh thật sự rất bình tĩnh thong dong khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật: “Đúng vậy a, trong một đêm có vợ có con, cho nên phải cố gắng làm việc nuôi gia đình thôi.” Trong công ty khoe khoang đòi hỏi chúc phúc còn chưa tính, Tiểu Vương không ngờ, lúc hắn gặp mặt khách hàng cũng làm rơi giấy hôn thú, sau đó còn không ngừng gửi tin nhắn, quay qua quay lại một hồi lại nói với khách hàng: “Thật ngại quá, vợ tôi vừa mới mang thai, sợ cô ấy suy nghĩ nhiều, không thể không trả lời tin nhắn.” Khách hàng nghe nói như vậy tất nhiên là phải chúc mừng. Sau đó bàn chính sự xong, lúc chào tạm biệt khách hàng, họ đề nghị Cố Dư Sinh đi đánh golf, Cố Dư Sinh vừa tỏ vẻ khó xử vừa khoe khoang nói: “Cái này, tôi bây giờ chắc phải về xem vợ thế nào rồi, trong một đêm có đầy đủ cả vợ lẫn con, nên chắc là không đi được…” Tiểu Vương nhìn dáng vẻ phong nhã của hắn, không nhịn được giơ tay lên xoa xoa lỗ tai. Thật sự là đóng kén rồi! Hắn cảm thấy không phải trên mặt Cố tổng nên dán chữ “Tâm tình của tôi rất tốt.” mà là nên dán câu: “Trong một đêm cả vợ cả con đều có!” mới đúng. ...... Vì “Trong một đêm cả vợ cả con đều có!” nên bốn giờ chiều Cố Dư Sinh đã tan ca rồi. Hắn đến Tây Đại trước, sau đó lại tìm một nhà hàng, cùng đi ăn tối. Ra khỏi nhà hàng chỉ mới có 8 giờ tối. Thời gian còn sớm, mùa xuân ở Bắc Kinh không khí tốt, phong cảnh cũng tuyệt vời. Sau khi lên xe, Tần Chỉ Ái tâm tình rất tốt đề nghị đi dạo mát một vòng. Cố Dư Sinh đồng ý, hạ cửa kính xe xuống, sau đó chạy thật chậm, đi vòng những con đường trên Bắc Kinh, không có điểm đến. Lúc vòng tới gần khu Tây Đan, Cố Dư Sinh nghĩ đi đến phía trước chính là đường Trường Anh, không cho dừng xe, nên tìm một nơi dừng lại, đi bộ xuống quãng trường Thiên An Môn. Mặc dù là ban đêm nhưng trên quãng trường vẫn có không ít du khách. Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái, đi đến quãng trường, lại tìm một hướng có thể nhìn về Cố Cung, không giải thích gì mà nói câu: “Chính là chỗ này!”
|
Chương 720: Dư Sinh, em có thai rồi (6)
Cố Dư Sinh như nhớ lại chuyện cũ, nhìn chằm chằm đường phố Trường An đến mê mệt, nhìn một hồi mới nói đáp án cho Tần Chỉ Ái biết. “Tiểu Ái, em biết không? Bảy năm trước anh đứng ở chỗ này, nhìn em đi ngang qua…” Cố Dư Sinh chỉ đường dành cho người đi bộ cách hắn năm mét: “…Lúc này đứng ở đây anh vẫn có thể nhớ rõ lúc đó em cột tóc đuôi ngựa, mặc váy liền màu hồng phấn, kết hợp với đôi giày thể thao màu trắng, đi chung với Hứa Ôn Noãn.” Ngày ấy là đại hội nhân dân, nhưng tổng thống chủ tịch ở các nước hác đều đến tham dự. Mặc dù không cầm du khách vào đường Trường An nhưng cũng vẫn có rất nhiều người lính được phái đến đây gác. Khi đó hắn vừa mới nhập ngũ được một năm, vì thiếu nhân lực mà bọn họ được phái đến Bắc Kinh. Đó là vào mùa hạ, trời rất nóng, hắn đứng dưới ánh nắng hè bị hong đến nỗi miệng khô lưỡi khô. Cô cầm một cái ô rất đẹp, như công chúa đi từ thế giới cổ tích bước ra. Hắn cứ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhìn thấy cô rời đi… lúc cô đi ngang qua người hắn, lúc cô cách hắn ở vị trí gần nhất, hắn hầu như có thể ngừi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô. Thì ra hắn và cô từng trải qua tình cảnh như vậy sao… Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm con đường dành riêng cho người đi bộ trước mặt một lúc, lại quay đầu hỏi: “Vậy tại sao lúc đó anh không gọi em lại?” Cố Dư Sinh rất lâu cũng không trả lời, Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của cô, hắn lại quay đầu nói với cô bốn chữ: “Không có mặt mũi.” Ngày đó, ba chữ Tần Chỉ Ái này, hắn để trong cổ họng thật lâu, cực kỳ lâu, mãi đến khi cô đã đi cách hắn rất xa, ba chữ này vẫn còn kẹt ở cổ họng. Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn mới nhận ra lòng bàn tay của hắn đã bị chính mình bấm đến chảy máu. Đúng, hắn rất muốn gọi cô, nhưng vẫn buộc bản thân mình không được gọi. Không ai biết, khi đó trong lòng hắn đau đến thế nào. Cô bé mà hắn bỏ qua, khi lớn lên lại xinh đẹp đến nhường nào, lại cười ngọt ngào như vậy, ban đầu hắn không lựa chọn cô, bây giờ hắn có tư cách gì mà gọi cô lại? Tần Chỉ Ái hiểu ý của hắn. Hắn cho cô số điện thoại giả là vì muốn nói với cô về sau đừng qua lại dính líu gì đến nhau nữa. Cho dù sau đó hắn có nhớ cô đến nhường nào, cũng sẽ không quay lại quấy rầy cô. Chỉ là… Tần Chỉ Ái không kiềm được nỗi sợ trong lòng mà hỏi: “Nếu như sau đó em không đóng già làm Lương Đậu Khấu ở bên cạnh anh, mà anh lại quên em rồi, có phải chúng ta vẫn cứ xa lạ như vậy không?” “Có thể lắm.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt trả lời, trong lòng Tần Chỉ Ái lại nổi lên một sự mệt mỏi. Cố Dư Sinh cảm nhận được sự khó chịu của cô, không lên tiếng mà cầm tay cô, khom người, tiến lại gần mặt cô, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của cô, nói: “Có thể em không đóng giả Lương Đậu Khấu, chúng ta cũng không có liên hệ gì với nhau, nhưng ngoài cách đó, chúng ta vẫn sẽ có một cách nào đó, tìm lại nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nửa, anh cũng chắc chắn với em rằng, nếu như không phải là em, cả đời này anh cũng sẽ không yêu bất cứ ai, cũng sẽ không bước chân vào cục dân chính. Hiểu không?”
|
Chương 721: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (1)
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, có thể khiến cho hắn yêu sâu đậm như vậy chỉ có một mình cô, có thể làm cho hắn không thể chờ lâu cưới về nhà, chỉ có cô. Trên thế giới này, trong cuộc đời hắn chỉ có một ngoại lệ. Ngoại lệ này chính là Tần Chỉ Ái. Ánh đèn xung quanh khiến Cố Dư Sinh trở nên đẹp trai đến nỗi không thể chê vào đâu được, tim cô mềm nhũn, không nhịn được đưa tay ra ôm eo hắn, chủ động chui vào lòng hắn. Hắn không chậm trễ chút nào liền dùng sức ôm chặt cô. Cảm giác ấm áp như vậy khiến cả người Tần Chỉ Ái càng run rẩy, cô ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người hắn, lại nói ra những chuyện mà từ trước đến nay chưa từng nhắc đến: “Dư Sinh, anh biết không? lúc trước anh lỡ hẹn hai lần, em lại chưa từng nghĩ nên quên anh đi, em vẫn luôn chờ anh, cho dù sau đó anh đã quên em, nhưng em vẫn lựa chọn chờ anh. “Chắc chắn anh không biết, lúc trước Lương Đậu Khấu đến tìm em đóng giả cô ta, em vui biết bao nhiêu đâu.” Cố Dư Sinh hơi run rẩy ôm Tần Chỉ Ái, lại cúi đầu, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của cô. “Em thừa nhận, trả nợ cho cha là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn, chính là anh.” “Nếu như là một người khác, em sẽ không đồng ý giao dịch với cô ta như vậy.” “Hơn nữa…” kể một hồi, cũng coi như là lần đầu tiên cô mở lòng mình ra kể hết tâm sự với hắn, yêu thương trong mơ cũng không dám biểu lộ ra ngoài, vậy mà lúc này lại nói như vậy rồi, Tần Chỉ Ái không nhịn được cụp mắt, lại dịu dàng nói ra: “Cho dù Lương Đậu Khấu không tìm em đóng thể cô ấy, em cũng sẽ tìm phương thức khác để đến bên anh…” Bởi vì trên thế gian này, em chỉ yêu mình nah, trừ anh ra, em không thể nghĩ đến con đường sống nào khác nữa hết. Bởi vì em thật sự rất rất thích anh, vị trí của anh trong lòng em là một vị trí không thể nào thay thế được. Trong ngực thiên chuyển một hồi, cũng không nói nổi thêm nữa, Cố Dư Sinh đã thủ sẵn trên đầu Tần Chỉ Ái, chờ cô ngẩng lên, liền bắt giữ đôi môi cô, hôn thật sâu. Gió thổi qua quãng trường. Thổi tóc cô tung bay. Hắn kéo cô lại gần mình hơn một chút, lại hôn cô sâu thêm một chút. Rất lâu sau đó, Cố Dư Sinh mới lưu luyến không rời buông Tần Chỉ Ái ra, sau đó nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, khuôn mặt đáng yêu như vậy, hầu như cả thế giới này chỉ có một mình cô, quan sát một lúc lâu, hắn lại cúi đầu hôn cô. Vào giờ phút này, trong thế giới của hắn chỉ còn lại ba chữ Tần Chỉ Ái. ...... Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái trở lạiTâyĐan, lúc vô cùng vui vẻ vào thành, Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Dư Sinh, sao em cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy đó.” Lúc trước cô còn đau khổ muốn chết, sao chớp mắt, lại đang sống cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ như bây giờ chứ? Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái quay đầu cắn cánh tay của Cố Dư Sinh một cái. Bị đau, Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày. Tần Chỉ Ái cười hì hì: “Đau sao, vậy là không phải nằm mơ rồi.” Con bé này đang ăn thịt hắn sao? Cố Dư Sinh không để ý đến cánh tay bị cắn đau, cũng chẳng để ý đến những người chung quanh, kéo cô vào lòng, cúi đầu tìm kiếm môi cô, hôn. Hôn đến khi cả hai đều thở hồng hộc, Cố Dư Sinh mới buông Tần Chỉ Ái ra: “Không sao, có thể mơ giấc mơ này cả đời mà.” Tần Chỉ Ái cảm thấy ấm áp vừa định muốn ngẩng đầu lên hôn nhẹ hắn một cái, trong nháy mắt lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi về phía họ.
|