Bốn chữ cuối cùng giọng điệu có chút giương lên, mang theo chút khinh bỉ, làm tim Tần Chỉ Ái đập mạnh, trong ngực lại có một sự ấm áp vây quanh.
Trên thế giới này còn có những người đụng chuyện không cần phải giải thích, thậm chí lựa chọn tin mình vô điều kiện, không phải chính là hạnh phúc nhất sao?
Tần Chỉ Ái biết như vậy nhưng vẫn nói với Cố Dư Sinh: “Những bức ảnh kia là lúc em làm diễn viên đóng thể phải quay phim, nhưng mà cảnh tượng cực kỳ mờ ám kia đã bị chỉnh sửa lại hết rồi.”
“Ừ…” Cố Dư Sinh như đang suy nghĩ chuyện khác, chỉ ừ khá qua loa.
Qua một lát, Cố Dư Sinh mới nói tiếp: “Tiểu Ái, chúng ta đến Thượng Hải đi!”
“Anh muốn em cùng đi công tác với anh sao?” Tần Chỉ Ái cho rằng hắn phải đi công tác.
“Không, không phải đi công tác mà là ở lâu dài.”
Tần Chỉ Ái sửng sốt.
“Thượng Hải cũng gần Hàng Châu, em cũng có thể về thăm mẹ thường xuyên hơn.”
Tần Chỉ Ái nghe thấy câu này, hoàn toàn có thể hiểu được ý của Cố Dư Sinh.
Là vì ông không thích cô, hắn sợ cô cứ tiếp tục ở đây sẽ phải chịu nhiều oan ức nên mới nghĩ đến chuyện dọn đi với cô sao?
“Anh cũng đã ở Thượng Hải một năm, chi nhánh của Cố thị đều có ở bên kia, cũng có vài thị trường bất động sản nhưng nếu em không thích, chúng ta có thể ở khu gần sông Hoàng Phổ, hoặc là nhà ở Giang Cảnh, hai ngày trước anh đi xem thử rồi, ở đó rất đẹp…”
“Dư Sinh….” Tần Chỉ Ái cắt ngang hắn.
Cố Dư Sinh không nói nữa.
Tần Chỉ Ái trầm mặc ba giây, lại nhỏ giọng nói: “Em thích Bắc Kinh hơn.”
Chỉ năm chữ đơn giản khiến Cố Dư Sinh cho rằng mình nghe lầm.
Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện ở đây, em có chút không nỡ rời xa nó.”
Cố Dư Sinh biết, đây không phải là lý do trọng điểm, hắn lại trầm mặc không lên tiếng.
“Quan trọng hơn là, Dư Sinh, anh đưa em đi rồi, để lại ông một mình, em không yên tâm, anh cũng không yên tâm, chúng ta đến Thượng Hải cũng không vui đúng không? Buổi chiều lúc ông đến, em nghĩ rồi, dù ông có không thích em, nhưng em sẽ cố gắng để ông chấp nhận em, bởi vì em không muốn anh vì em mà khó xử…”
Đẹp nhất của tình yêu là gì? Là bạn tính toán cho đối phương, đối phương cũng hết lòng nghĩ cho bạn.
Trong đầu Cố Dư Sinh lúc này dù có trăm tính vạn tính, nhưng tim hắn chỉ có cảm động và ấm áp.
Sau một lát, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Dư Sinh, ngày mai chúng ta đến nhà ông ăn cơm đi?”
Cố Dư Sinh ngẩng người, ôm Tần Chỉ Ái chặt thêm sát mình hơn nữa.
Tần Chỉ Ái nhận ra được những đề tài mà hai người đang nói với nhau quá mức cảm tính, liền đổi: “Dư Sinh, anh biết không, buổi chiều lúc ông đuổi em đi, em có chết cũng không động đậy, em thấy mặt mình lúc đó dày lắm nha… Ai da, anh nói xem, sao em có thể tự nói mình mặt dày chứ? Em rất dũng cảm có đúng không? A… Dư Sinh, anh làm gì?
Tần Chỉ Ái lải nhải bằng âm thanh trong vắt không ngừng, bỗng nhiên bị Cố Dư Sinh trở mình, đặt cô dưới người, nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu sau, hắn không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc ngổn ngang trăm mối của mình, lại hóa thành một câu đơn giản: “Tiểu Ái, anh yêu em.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói ba chữ “anh yêu em” này với cô.
Tần Chỉ Ái giống như thiếu nữ lần đầu tiên được tỏ tình vậy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, lông mi ngượng ngùng một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn khóe môi Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh thuận thế hôn cô, trằn trọc một lúc lau, sau đó mới thở hồng hộc bên tai cô, hừng hực lên tiếng: “Tiểu Ái, sắp ba tháng rồi chứ? Ngày mai anh nói Tiểu Vương liên hệ với bác sĩ sản khoa tốt nhất kiểm tra cho em.”
Tần Chỉ Ái hiểu hắn có ý gì, ngượng ngùng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Rõ ràng cả hai người đều hiểu, nhưng có người vẫn nổi tính khôi hài, ngậm lấy vành tai Tần Chỉ Ái, thủ thỉ: “Lão nhị nhà chúng ta sắp chết đói rồi đây!”
......
Ngày Tần Chỉ Ái hẹn tái khám là thứ tư tuần sau.
Trước đó, cô và Cố Dư Sinh đi đến nhà cũ một chuyến.
Lần thứ nhất, không vào cửa.
Lần thứ hai, Cố lão gia không có ở nhà.
Lần thứ ba, vào được cửa, Cố lão gia lại gọi Lương Đậu Khấu đến...
Thẳng thắn mà nói, Tần Chỉ Ái hết lần này đến lần khác bị đả kích, cô có thể vì Cố Dư Sinh, nhưng cô vẫn không ngừng cảm thấy trống trải.