Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 507: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【5】
Chẳng lẽ cậu không biết? Đợi người khác cho cậu hạnh phúc, sau này sẽ không thế nào hạnh phúc! Cho nên... Hạnh phúc, cũng muốn dựa vào chính mình nắm chặc. Thế giới, bởi vì một câu nói kia, trong nháy mắt dừng lại. Có một loại ôn nhu kỳ diệu, chậm rãi bao phủ ở trên người Bạc Sủng Nhi. Trương Hủ đứng ở nơi đó, nhìn lên cô gái trước mặt, cho là mình xuất hiện ảo giác. Năm nay, cậu gặp được thiên sứ trong truyền thuyết. Thân ảnh của cô, thoạt nhìn tinh tế như vậy, nhưng giờ khắc này, lại vĩ đại như vậy. Cô đứng ở nơi đó, không có lên tiếng, chỉ là không ngừng cười, phảng phất có tiếng cười truyền ra, thật giống như thần chú trùng điệp. Chẳng qua là, đáy lòng của cô, suy nghĩ cái gì, đó là một loại niềm tin cô tự mình biết, hết thảy về anh. Mỗi lần nhớ tới, cô liền mỉm cười, cho dù là anh đã từ thế giới của cô càng lúc càng xa, nhưng là, cô vẫn như cũ cố chấp theo dấu vết con đường anh đi qua, trèo non lội suối truy đuổi! Bạc Sủng Nhi xoay người, hướng thôn xóm cách đó không xa đi tới, thật lâu, Trương Hủ mới nhớ cất bước, đi theo phía sau cô, từng điểm từng điểm đuổi theo. Nhưng là Trương Hủ không có một lần nhích tới gần bên cạnh cô, chẳng qua là ở phía sau của cô, bởi vì, cậu cảm thấy, hoảng hốt không thôi. Rành rành đau thương như thế, vì sao có thể cười ngọt như vậy? Pốt cuộc cô là người con gái như thế nào? Muốn đưa thứ tốt đẹp nhất, hết toàn lực đem hiện ra ngoài, để cho toàn thế giới thấy, cũng sẽ thấy tự ti! Tự tin, hoàn mỹ. Hai người một trước một sau, trở lại trong nhà của thôn trưởng. Thím Trương đã chuẩn bị tốt thức ăn, đợi bọn họ trở lại. Tịch Giản Cận đi vào trấn, bọn họ đều biết, tất nhiên cũng không hỏi, Bạc Sủng Nhi tò mò, nhưng cố đè xuống, cũng không có mở miệng đi hỏi thăm, ngồi ở chỗ đó, tiếp tục ăn cơm. Đã hai ngày cô không ăn gì, đích xác là… đè ép nỗi ghê tởm cùng buồn nôn buộc chính mình nuốt vào, ăn xong, cô trở lại trong phòng của mình, cũng khống chế không được nữa che miệng, muốn phun ra. Rồi lại không muốn để cho thím Trương thấy nghĩ nhiều, Bạc Sủng Nhi liền len lén chạy ra ngoài, tìm một cái địa phương không người, tê tâm liệt phế phun ra, đem bữa tối, ói ra sạch sẽ!
|
Chương 508: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【6】
Bạc Sủng Nhi ói xong, thân thể đều lảo đảo, bước chân mềm nhũn, một hồi lâu mới miễn miễn cường cường trở lại trong phòng, thoáng cái nằm ở giường lên, không thể nhúc nhích. Trong dạ dày cô trống rỗng, không cảm giác đói, nhưng là bởi vì toàn thân không ăn cái gì, rõ ràng đường huyết rớt xuống, choáng váng vô cùng. Cô cố chịu, nằm ở giường lên, toàn thân vô lực, nhưng cũng không biết làm như thế nào mới tốt. Tịch Giản Cận đi nơi nào cô cũng không biết, cũng kéo không xuống mặt mũi đi hỏi, chung quy người ngoài vẫn coi Tịch Giản Cận là chồng của cô, chính cô cũng không biết đi nơi nào, còn cần đi hỏi thăm người khác. Bạc Sủng Nhi nghĩ tới đây, không nhịn được cắn cắn môi dưới, đáy lòng cho dù ủy khuất, khổ sở, tuy nhiên vẫn cố vui vẻ sống ở sơn thôn nghèo khó không biết tên ồi nơi này, không biết khi nào mới kết thúc, cũng không biết rốt cuộc phải cố gắng thừa nhận khốn khổ bao lâu. Bạc Sủng Nhi nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được khóe mắt lại bắt đầu có chút ươn ướt, ban đầu thời điểm cô ở trang viên Bạc Gia, ngủ đều là giường lớn mềm đến không thể mềm hơn, cách nhiều lớp thảm mềm nhũn, cô cũng có thể cảm giác rõ ràng được phía dưới thả đồ. Mà cái giường này, cứng vô cùng, buổi tối hôm qua ngủ không được, hôm nay lại giống như không có có cảm giác gì rồi. Cô càng thêm mệt mỏi càng thêm khó chịu, cảm giác được con muỗi ở bên tai của mình bay không ngừng, cả người cũng ngủ mơ mơ hồ hồ. Cùng một đêm trước giống nhau, mãi cho đến giữa trưa, cô mới tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, nói vậy là một đêm không về. Bạc Sủng Nhi đứng dậy, vợ chồng bác Trương cùng thím Trương đã ra ruộng làm việc, có thể là vì Tịch Giản Cận không có ở nhà, sợ cô gặp chuyện, liền để cho con của bọn họ là Trương Hủ lưu lại phụng bồi cô. Trương Hủ thấy cô tỉnh lại, vội vàng thay cô múc nước, Bạc Sủng Nhi qua loa rửa mặt, Trương Hủ đã bưng đồ ăn tới, Bạc Sủng Nhi miễn cưỡng ăn một chút, lần này không có phun ra. Cô không có chuyện gì làm, Trương Hủ xấu hổ, cũng không nói gì với cô, hai người cứ ngồi trầm mặc như vậy, không lên tiếng. Mãi cho đến lúc xế chiều, đáy lòng Bạc Sủng Nhi, dần dần lạnh như băng, có phải Tịch Giản Cận bỏ lại cô, tự mình rời đi rồi hay không?
|
Chương 509: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【7】
Con ngươi Bạc Sủng Nhi không nhịn được tối sầm lại. T_ừ ngày hôm qua Tịch Giản Cận rời đi đến bây giờ, ước chừng đã hai mươi bốn giờ, cô chẳng bao giờ nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ bỏ cô mà đi. Mà bây giờ, anh lại chậm chạp không chịu trở về, có thể nào... Tim Bạc Sủng Nhi, dần dần nặng trịch, cô có chút đứng ngồi không yên, liền đứng dậy, đi ra ngoài xem một chút. Trương Hủ cho là Bạc Sủng Nhi muốn đi đón Tịch Giản Cận, lập tức gật đầu, theo Bạc Sủng Nhi ra cửa, hướng cửa thôn đi tới. Hai người mới vừa đi được một nửa, liền thấy rất nhiều người trong thôn ở trên đường trò chuyện, nhìn tình huống, cũng nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc rồi. "Chị dâu, chúng ta về nhà đi? Trời có vẻ như sắp mưa to, đường xá sẽ phi thường khó đi!" Trương Hủ vừa dứt lời, trên trời liền có mưa rơi xuống thật, hơn nữa hạt mưa rất lớn, đập vào trên người đau vô cùng. Trương Hủ bản định mang theo Bạc Sủng Nhi về nhà, nhưng là mưa càng rơi xuống càng lớn, Trương Hủ không có cách nào, chỉ có thể kéo Bạc Sủng Nhi trú ở một nhà ven đường. Trận mưa này rất lớn, chỉ chốc lát, trên đường đã tích đầy nước bùn, có người từ ruộng trở lại, toàn thân cao thấp đều là bùn. Mà cả thôn trang cũng bị nước mưa bao phủ, trắng xoá một mảnh. Xuống không biết bao lâu, nước mưa mới dần dần ngừng lại, nơi xa có một bong người hướng nơi này đi tới. Trương Hủ nhìn qua, chỉ vào nơi xa, nói: "Chị dâu, chị dâu, là Tịch đại ca trở lại!" Bạc Sủng Nhi đáy lòng loáng thoáng có mấy phần vui mừng, anh chưa đi tới, liền nhanh chóng quay đầu đi nhìn sang. Tịch Giản Cận nện bước rất nhanh, cánh tay bị thương vẫn duy trì tư thế không động, nhưng là một cánh tay khác, lại ôm một người. Còn là một nữ nhâncô gái. Đợi đến khi Tịch Giản Cận đi vào, Bạc Sủng Nhi mới nhìn rõ cô gái anh ôm trong ngực là ai. Là Vương Kim Quý. Một ngày một đêm qua, Tịch Giản Cận cũng chưa có trở về, là ở một chỗ cùng cô ta sao? Sắc mặt Bạc Sủng Nhi đột nhiên trở nên có chút tái nhợt, cô một mình ở nơi xa lạ này nhận hết hành hạ, anh lại cùng một gái khác gặp riêng? Bạc Sủng Nhi cảm thấy đáy lòng cuồn cuộn, ánh mắt của cô dần dần lạnh xuống.
|
Chương 510: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【8】
Trương Hủ thấy Vương Kim Quý tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận, vội vàng đi lên trước hỏi: "Cô ấy làm sao?" Trương Hủ vừa nói, vừa muốn vươn tay, từ trong ngực Tịch Giản Cận đem Vương Kim Quý nhận lấy, Vương Kim Quý lại không nhúc nhích, như cũ tựa cằm vào trong ngực Tịch Giản Cận, vẫn không quên đưa cho Bạc Sủng Nhi một cái ánh mắt, rất có tư thái chiến thắng. Bạc Sủng Nhi thản nhiên, nhìn mưa đã tạnh, xoay người, liền phương hướng nhà Trương Hủ đi tới, gọn gàng dứt khoát đem Tịch Giản Cận cùng Vương Kim Quý ngăn cách ở phía sau. Tịch Giản Cận như cũ ôm Vương Kim Quý, đi theo phía sau Bạc Sủng Nhi, vừa đi, vừa hướng về phía Trương Hủ một bên nói: "Trời mưa to, xe đậu ở chỗ này rồi, để mưa tạnh, cậu theo tôi cùng nhau đem xe lái về, cô ấy lúc trở lại, không cẩn thận ngã, bị trật cổ chân, cậu tìm một chút thuốc trị thương, trước tiên tôi đem cô ấy đưa về nhà, kiểm tra một chút cổ chân của cô ấy có thương tổn đến xương hay không, nếu không thì phiền toái!" Bạc Sủng Nhi nện bước rất nhanh, bùn đất rất trơn, không cẩn thận, cô liền té ngã trên mặt đất. Cả đời này cô chưa bao giờ chật vật như vậy. Vừa đau,vừa dính đầy bùn. Cô nhíu nhíu mày, nghe được Tịch Giản Cận cùng Trương Hủ ở phía sau vội vàng gọi một tiếng: "Bạc Cẩm! " "Chị dâu!" Sau đó, cô liền bị Trương Hủ đở lên, lơ đãng ngẩng đầu, thì thấy Vương Kim Quý như cũ tựa vào trong ngực Tịch Giản Cận. Cô gọn gàng dứt khoát chuyển đầu, đẩy Trương Hủ ra, tiếp tục hướng về phía trước đi. Coi như là như vậy, lưng của cô vẫn thẳng tắp như cũ, thủy chung chưa từng quay đầu lại, không một chút chú ý tới ánh mắt quan tâm của Tịch Giản Cận. Bạc Sủng Nhi nện bước, càng đi càng nhanh, lại một lần nữa suýt ngã xuống. "Sủng Nhi! " thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, thoáng cái đập vào đáy lòng của cô, thân thể Bạc Sủng Nhi run rẩy, cô nghe được rõ ràng, anh gọi là Sủng Nhi! Đổi lại là lúc trước, không biết cô cao hứng bao sao, nhưng là bây giờ, cô cảm thấy cực kỳ châm chọc. Bạc Sủng Nhi không quay đầu lại, miễn cưỡng ổn định thân thể, cởi bỏ giày cao gót giá trị vài chục vạn, hung hăng ném về phía phía sau!
|
Chương 511: Tới tới lui lui, lăn qua lăn lại! 【9】
Cô ném có chút tàn nhẫn, rất nhiều nước bùn bắn tung tóe, đều bắn lên miệng và mặt Tịch Giản Cận cùng Vương Kim Quý, Vương Kim Quý vừa vặn mở miệng, không để ý, bất chợt có bùn bay đến trong miệng, cô ta lập tức biến sắc, cúi xuống, bắt đầu kịch liệt phun ra. Bạc Sủng Nhi đưa lưng về phía bọn họ, nghe thanh âm ói ra như vậy, đáy lòng âm thầm mà mắng một câu, ói không chết được cô! Sau đó liền dùng chân trần hướng phía trước lảo đảo mà đi. Tịch Giản Cận vốn là muốn đem Vương Kim Quý cho Trương Hủ ôm, nhưng khi nhìn đến Bạc Sủng Nhi cậy mạnh ném giầy như vậy, ánh mắt không nhịn được chìm chìm. Thế là anh vẫn ôm Vương Kim Quý nện bước chân, trực tiếp vào trong nhà Vương Kim Quý, Trương Hủ cũng hơi mang vài phần trách cứ thoáng nhìn Bạc Sủng Nhi, đáy lòng nghĩ, mặc dù là chồng của mình ôm người phụ nữ khác, ghen tị, đáy lòng không thoải mái, nhưng cũng không thể cầm giầy đập người như vậy! Bạc Sủng Nhi thấy Trương Hủ dùng ánh mắt đó nhìn mình, mấp máy môi, không nói một lời nào, vào phòng, đem bùn trên người dọn dẹp sạch sẽ, ngay sau đó quần áo cũng ném vào trong nước, lung tung chà xát, lúc này mới mở chăn, nằm ở trên giường. Cô ở trên giường lăn qua lộn lại một chút, lúc này mới đứng dậy, đi tới trước cửa, cô suy nghĩ một chút, lại đem cửa cài lại, lúc này mới lên giường. Tịch Giản Cận đem Vương Kim Quý về nhà, kiểm tra trên chân cô ta không có gì đáng ngại, chỉ là có chút sưng, Tịch Giản Cận liền bôi thuốc cho Vương Kim Quý, thời điểm trên đường, vị hôn phu Vương Kim Quý đã tới, Tịch Giản Cận tự nhiên liền đem việc cần làm còn dư lại tinh tế dặn dò một lần, vội vàng trở lại trong nhà của thôn trưởng. Chuyện thứ nhất anh làm, chính là đi gian phòng Bạc Sủng Nhi cùng anh ở, đẩy cửa, lại phát hiện cửa khóa lại từ bên trong. Tịch Giản Cận liền cúi đầu gọi tên của cô, nhưng là hồi lâu, Bạc Sủng Nhi cũng không có mở cửa cho anh. Bác Trương bá cùng thím Trương đã từ bên ngoài trở lại, toàn thân đều bẩn, Tịch Giản Cận giúp bọn họ thu thập một chút đồ, lại đi gõ cửa, nhưng Bạc Sủng Nhi vẫn không có mở cửa. Dù sao đây không phải là nhà của bọn họ, không thể đem cửa nhà người ta hủy đi, Tịch Giản Cận chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở nơi đó.
|