Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 658: Cô cảm thấy cô xứng đáng thương anh ấy sao? 【16】
Thì ra là, cô làm chuyện này, học sinh toàn trường đều biết rồi. Khó trách tất cả mọi người đối với cô tránh né như vậy. Cô một cô bé mười lăm tuổi, lần đầu tiên, ở trường học, nếm được tư vị tứ cố vô thân. Cô vốn sinh ở nhà giàu, mặc dù Tần Thánh bọn họ sủng ái, tuy nhiên không có bạn chơi, cô cũng muốn giống như nhũng cô bé nhà bình thường, có một khuê mật, có thể lặng lẽ nói, nói chính mình thầm mến chính là chàng trai nhà ai, sau đó nắm tay, cùng nhau nhìn ánh trăng, ăn đồ ăn vặt, thậm chí một khối kẹo, hai cô bé chia đôi. Nhưng là, cô không có một ai, không có một người bạn nào. Tất cả mọi người bắt đầu chán ghét cô. Mặc dù mặt ngoài không nói, nhưng là cô vẫn nhạy cảm nhận thấy. Một chiều kia, cô về đến nhà, một mình trốn ở trong phòng, khóc hết nửa đêm, cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không hiểu những chuyện này, tại sao lại bị lộ ra ngoài rồi? Chẳng lẽ là Tịch Giản Cận sao? Tần Thánh cùng Tô Thần đều giúp đỡ cô như vậy, tuyệt đối sẽ không bán đứng cô! Nhất định là Tịch Giản Cận rồi! Tại sao anh muốn đối với cô như vậy? Anh là vì cô không đúng theo ý anh, không làm một cô gái tốt, anh liền cho cô nếm chút mùi đau khổ sao? Anh lại nhẫn tâm như vậy! Làm cho cô ở trong trường học, nhận hết phỉ nhổ như vậy! Đáy lòng của cô cực kỳ ủy khuất, cô từ lúc ba tuổi, anh rời cô đi, cô nóng sốt, mơ hồ không tỉnh, nhưng là trong óc nho nhỏ, vẫn luôn có một niềm tin, đó chính là làm một cô gái tốt. Cô vẫn rất cố gắng làm cho mình hoàn mỹ, chính mình xem ra giống như là cô gái tốt biết điều, mặc dù, bản tính cô cũng không phải là như thế, nhưng là cô vì anh, vẫn đều ở đây nỗ lực. Ai ngờ, đến cuối cùng, đích thân anh đem cô hủy diệt như vậy! Cô suy nghĩ một đêm, khóc một đêm, đáy lòng càng ngày càng khổ sở, cô âm thầm mà cắn hàm răng! Cô không đi học, ở nhà, mỗi ngày cũng hận đến khó chịu! Tịch Giản Cận cũng không đi tìm cô, anh quả thật rất đáng ghét, cô không muốn anh! Anh nhất định là nghĩ tới như thế nào tìm một cơ hội vứt bỏ cô đi! Cho đến có một ngày, sinh nhật cô, cô đi đến trường học một lần, thấy tất cả mọi người vui vẻ chúc phúc sinh nhật cho mình, nhưng là đáy lòng của cô, lại cảm thấy đau. Cô giống như có thể từ khuôn mặt của bọn họ, thấy đáy lòng bọn họ đối với cô khinh bỉ cùng chán ghét!
|
Chương 659: Anh cảm thấy anh xứng đáng yêu cô ấy sao? 【17】
Cuối cùng, Tịch Giản Cận xuất hiện. Anh mặc một thân đồng phục, vest đen sơ mi trắng, ngày đó, đối diện ánh nắng, đứng ở trước mặt cô, lớn lên vẫn tuấn mỹ đẹp trai như vậy, cô nhìn đến đáy lòng phát run. Đó là chàng trai cô thật sự thích. Đó là chàng trai duy nhất cả đời này cô nhìn vào mắt! Nhưng là hết lần này tới lần khác, anh lại đối với cô như vậy! Cô vẫn luôn bốc đồng, bị sủng nịch quen, chỉ cho phép chính mình khi dễ người, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác bắt nạt chính mình nhất phân một chút nào! Cho nên... Cô nhìn anh, đáy mắt thoáng hiện rồi vẻ toan tính. Anh cầm lấy một cái hộp khéo léo đưa cho cô, anh hướng về phía cô nói: "Sủng Nhi, sinh nhật vui vẻ!" Cô nhận lấy cái kia cái hộp, nhìn bộ dạng anh thân mật như vậy, đáy lòng thẳng tắp cười lạnh! Cần gì giả mù sa mưa như vậy? Cô chỉ chớp mắt, thấy nữ sinh vây quanh vẻ mặt cười nhạt, đáy lòng rất giận, nghĩ cũng không có nghĩ liền đem quà tặng nhìn cũng không có liếc mắt nhìn, hướng một bên hung hăng mà quăng đi. Lọt vào trong hồ nước trong suốt. Cô mím môi, nhìn ánh mắt Tịch Giản Cận hơi kinh ngạc, nghĩ cũng không có nghĩ giơ tay lên, hướng trên mặt Tịch Giản Cận, tát một cái. Anh không có chút nào dấu hiệu! Căn bản không có tránh né! Ở trước mắt học sinh toàn trường, cô cứ như vậy cho anh một cái tát! Đem tôn nghiêm cao cao tại thượng của anh, toàn bộ làm cho tan thành mây khói! Tịch Giản Cận, anh để cho em mất mặt, như vậy em cũng vậy cho anh mất mặt! Nếu không cách nào ở chung một chỗ yêu đương, kia liền hận đi! Tịch Giản Cận cứng rắn nhận một cái tát kia, vẻ mặt anh, vốn là trìu mến, trong nháy mắt biến thành kinh ngạc. Đầu của anh nghiêng, mặt trắng nõn, chỉ chốc lát, liền xuất hiện dấu vết năm ngón tay. Anh một hồi lâu đều là cứng ngắc thân thể đứng ở nơi đó. Hồi lâu, hồi lâu, anh mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bạc Sủng Nhi. Mắt của anh, là nồng đậm không thể tin, giống như là ở không tiếng động hỏi thăm cô, tại sao? Trong nháy mắt đó, cô xem thấy ánh mắt của anh, đáy lòng chợt đau, tuy nhiên vẫn nghiêng đầu, cao ngạo ngẩng cằm nhỏ, thanh âm nhẹ mà giòn, truyền vào trong tai mỗi người vây xem: "Tiểu Tịch, em không yêu anh nữa!" Tiểu công chúa cao ngạo, nói xong câu đó, liền xoay người, để lại cho anh một cái bóng lưng quyết tuyệt, càng đi càng xa, hoàn toàn đi ra khỏi cuộc đời của anh!
|
Chương 660: Cô cảm thấy cô xứng đáng thương anh ấy sao? 【18】
Tịch Giản Cận ngày đó, đứng ở nơi đó, máu toàn thân, đều như đọng lại, không cách nào chảy, không cách nào hô hấp. Chung quanh là một mảnh an tĩnh. Tất cả mọi người trầm mặc. Nhìn anh, chậm chạp không có một người tiến lên hướng về phía anh nói một câu. Cánh môi anh, càng mân càng chặt, đến cuối cùng, giống như là một đường thẳng tắp... Ánh mắt của anh trầm trầm nhìn chằm chằm địa phương cô mới vừa đứng, giống như là một pho tượng. Đáy mắt có tức giận, có không giải thích được, lại không có cô, còn có bi ai trầm trọng đến bảy năm đều không thể tan ra. Cô thương anh sao? Cô có yêu anh sao? Tại sao, thẳng thắn từ bỏ anh như thế? Anh giữ vững niềm tin nhiều năm như vậy, vì cô cũng phá vỡ, anh không dung túng khuyết điểm cho bất luận kẻ nào, nhưng là hết lần này tới lần khác lại bao dung cô. Anh bỏ xuống điểm mấu chốt làm cho mình yêu cô. Tại sao, cô muốn làm như vậy? Cô cứ thế giơ tay chém xuống, đem anh giết chết sao? Cô liều mạng quấn lấy anh, đem anh từ nhân gian kéo lên thiên đường, cho anh nhiều tốt đẹp như vậy, để cho anh Tịch gia đại công tử, cam tâm tình nguyện thần phục ở dưới làn váy cô. Anh thậm chí, còn ngây ngốc nhận định, anh cả đời này, đều chỉ muốn một cô gái là cô. Thậm chí... Anh còn mua quà tặng cho cô... Lễ vật kia là... Cô cũng không thèm nhìn tới một cái, liền ném vào trong hồ nước! Coi như là, cô không muốn anh, cô không cho anh cái Thiên Đường kia rồi, cô đem anh đưa đến nhân gian, có được hay không? Tại sao muốn dứt khoát và tàn nhẫn trực tiếp đem anh đạp đến vực sâu vạn trượng. Thiếu niên nho nhã như vậy a, ở đây trước mặt biết bao học sinh, mất hết mặt mũi. Anh đứng bao lâu, chính anh cũng không biết, chỉ biết là người xung quanh nghị luận rối rít. Rõ ràng bắt đầu tốt đẹp như vậy, rõ ràng là anh cố ý nắm tay cô, ở trong trường học đi khắp nơi, để cho mọi người thấy, Bạc Sủng Nhi cô là của Tịch Giản Cận anh! Rõ ràng là anh tự hào khoe khoang hạnh phúc của mình, không chút nào che dấu thương yêu cô. Nhưng là đến cuối cùng, lại là cục diện như vậy. Hết thảy, giống như là một cuộc châm chọc. Đáy lòng của anh cũng bắt đầu giễu cợt sự ngu dại của mình. Nhìn thấy sao? Tịch Giản Cận, mày yêu em ấy như vậy, em ấy lại đối đãi với mày như vậy, em ấy yêu mày sao? Yêu mày sao? Có yêu mày sao?
|
Chương 661: Cô cảm thấy cô xứng yêu anh ấy sao? (19)
Chưa bao giờ hoài nghi tới Bạc Sủng Nhi yêu Tịch Giản Cận, có một ngày, đáy lòng triệt để dao động. Anh từ trong đám người rời đi làm sao anh đều không biết. Anh lại cũng chưa từng đi qua trường học, làm sao đi? Nếu như đi? Mặt mũi ném vào đâu! Về phần món quà trôn sâu ở trong hồ nước trường học, anh chưa bao giờ nghĩ tới lấy lại. Lại cũng sẽ không lấy lên. Về phần cái gì, cô cả một đời cũng sẽ không biết. Mà anh, cũng chưa từng muốn nói cho cô món đồ đó là gì. Anh trầm luân, cả ngày say rượu hút thuốc lá, trốn ở trong căn hộ của anh, anh uống đến dạ dày thổ huyết, nhìn món đồ tự tay cô trang trí, còn tản ra mùi vị của cô, anh tưởng niệm, càng nghiêm trọng rồi. Anh rất ngốc, mới có thể không biết xấu hổ qua tìm cô, quỳ xuống cầu xin cô: "Sủng Nhi, đừng không quan tâm anh, có được hay không?" Anh rất ngốc, mới có thể yêu, cả đời này, tâm tâm niệm niệm chính là một mình cô! Anh rất ngốc...... Thế nhưng, anh cũng choáng váng, anh ngốc không đơn thuần là một chuyện, anh còn tự sát. Là ai nói qua, đao lên, cắt qua cổ tay, máu chảy, sinh mệnh kết thúc? Đều là gạt người! Căn bản cắt không ngừng, cắt không chết. Anh uống nhiều quá, mới có thể tự sát, anh khi đó, đã thần chí không rõ, coi là chết mất liền có thể gặp cô. Anh khi tỉnh lại ở trong bệnh viện, trên cổ tay đã bọc băng gạc. Có đau đớn truyền vào đáy lòng, rõ ràng thân thể đau, thế nhưng là hết lần này tới lần khác, anh lại cảm thấy thoải mái như vậy! Anh khi đó, là thời kỳ cả đời tăm tối. Kỳ thật, Bạc Sủng Nhi cô rất lợi hại, đem anh hủy triệt để như vậy. Về sau, anh xuất viện, nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay, chỉ là nhàn nhạt cười, lúc ấy uống nhiều quá, không có khí lực lớn, vết thương qua bảy năm, đã nhạt không ít. Đi bộ đội, anh mới dần dần hiểu được, kỳ thật cắt cổ tay tự sát, đều là gạt người. Cắt cổ tay tự sát, cần dũng khí rất lớn. Cắt cổ tay tự sát, không phải vẽ lên cổ tay, ngươi sẽ chết, mà chính là...... Lưỡi dao cắt ra thịt, tìm tới huyết mạch, cứ thế mà cắt đứt, ngươi mới có thể chết! Chỉ bằng vào như vậy, cổ tay liền sẽ cảm giác được đau! Từ đó là cái gì? Từ đó, chính là anh cùng cô mỗi người đi một ngả, bảy năm, anh chưa trở lại thành phố X, anh không phải người nhỏ mọn, lại trọn vẹn hận cô bảy năm!
|
Chương 662: Cô cảm thấy cô xứng yêu anh ấy sao? (20)
Hận đến, bảy năm sau, anh đã trở nên mạnh mẽ như thế, lại không có nửa điểm dũng khí, quay đầu lại, đi hỏi cô một chút, năm đó vì sao muốn chia tay? Anh sợ...... Nghe được lý do, càng làm cho anh sụp đổ! Mà Bạc Sủng Nhi? Bảy năm này như thế nào? Bắt đầu kiêu ngạo cùng phóng túng, coi là có thể quên mất anh, nhưng mà, lại phát hiện, trời tối người yên càng mất mát. ******************** Chuyện cũ, đã là như thế. Triệu Tố Nhã cùng Bạc Sủng Nhi, đều lâm vào trong hồi ức. Thật lâu, hai người hoàn hồn. Bạc Sủng Nhi biểu lộ vô cùng nặng nề, cô nhìn chằm chằm Triệu Tố Nhã, Triệu Tố Nhã lại chậm rãi cười, bưng cà phê lên, uống từ từ một ngụm, còn nói thêm: "Về sau tôi mới biết được, thì ra, cô cũng không phải chân chính lợi hại, kỳ thật khi đó tôi có nghĩ qua, câu nói người so với người tức chết người thật là triết lý, nhưng mà, ông trời vẫn quyến luyến tôi, cuối cùng vẫn để tôi biết, tất cả hết thảy đều...... Cô cũng chẳng qua chỉ là một cái bình hoa!" Cô ta quả nhiên là biết chân tướng mọi chuyện! Ánh mắt Bạc Sủng Nhi trầm xuống, "Người nào nói cho cô?" Triệu Tố Nhã nhìn vẻ mặt Bạc Sủng Nhi nghiêm túc như vậy, ngược lại vô cùng nhẹ nhõm tự tại, cô ta nghiêm chỉnh "hả" một tiếng, giống như cố ý muốn tra tấn Bạc Sủng Nhi, từ từ đùa với cô: "Người nào nói cho tôi, cái này có quan trọng không? Thế nhưng tôi đã biết, lòng tôi hiểu ra, đến sau cùng, ở trường cấp 3 thành phố X, tôi là Doanh Gia lớn nhất, tuy nhiên bị tập đoàn Bạc Đế các người ép phải xuất ngoại, thế nhưng tôi biết những bạn học kia đều nhớ kỹ một người, Triệu Thần Hi, cô ta đã từng có thành tích rất tốt. Danh xưng tài nữ!" Bạc Sủng Nhi nghe được như vậy, lạnh lùng cười lên, trong lòng cực kỳ bất an, có một loại dự cảm không tốt, từ từ dâng lên. "Tài nữ? Cô xứng sao? Bảy năm trước, tôi có thể đem cô đuổi ra nước, bảy năm sau, tôi vẫn có thể, Triệu Thần Hi, cô chẳng lẽ còn không hiểu sao? Tôi hiện tại đã rất tức giận rồi...... Dứt bỏ chuyện bảy năm không nói, đơn độc là cô phái người muốn cưỡng tôi, còn có cô năm lần bảy lượt thích Tịch, ta đã rất không thể chịu nổi!" "Chậc chậc chậc!" Triệu Tố Nhã một bộ tán thưởng: "Tạm biệt bảy năm, khẩu khí tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế chúng ta, vẫn cuồng vọng như vậy!"
|