Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 674: Cô cảm thấy cô xứng đáng thương anh ấy sao? 【32】
Đến cuối cùng, Tịch Giản Cận tìm thấy được rừng cây nhỏ owqr thao trường, ánh mắt của anh, trở nên có chút sâu thẳm. Từng, cùng cô chia tay, chính là nơi này. Nghĩ đến "Chia tay " Tịch Giản Cận trong lúc bất chợt giống như là nghĩ tới điều gì, toàn thân cứng ngắc. Một loại ý nghĩ không nói ra, ở đáy lòng của anh, bắt đầu xuất hiện. Anh không thể tin được. Nhưng là, vẫn xoay người, hướng một bên hồ đi tới. Tịch Giản Cận càng ngày càng nhích tới gần hồ nước, tim của anh cũng không giải thích được theo đó đập nhanh hơn. Anh quả thực là nhắm mắt lại, đi tới bên hồ, anh hít sâu một hơi, mất rất lớn khí lực, mới dám mở mắt, hướng trong hồ nhìn lại. Lại phát hiện, mặt hồ một mảnh bình tĩnh, căn bản không có bất luận kẻ nào tồn tại. Đáy lòng Tịch Giản Cận, dần dần xuất hiện vẻ mất mác. Chẳng lẽ mình đã đoán sai sao? Khó có thể, là mình tự mình đa tình? Anh đứng ở nơi đó, hi vọng một giây trước, đều bị tiếc nuối một giây sau thay thế, nhưng là...... thêm một giây sau nữa, anh thấy hồ nước gợn sóng, một cái đầu người ló ra. Chẳng qua là ba giây đồng hồ, hình dung giờ khắc này tâm tình đáy lòng anh thay đổi như thế nào? Giống như là từ không trung rơi xuống mặt đất ở thoáng cái lại bay lên Thiên Đường. Phập phồng phập phồng, làm cho trái tim cứng rắn anh đã trui luyện ngàn vạn, đều có chút không cách nào hô hấp! Thì ra là, cảm ứng đáy lòng của anh, lại là đúng đấy! Chẳng qua là cách khoảng cách xa như vậy, sắc trời tối om, nhưng là, cái đầu nho nhỏ kia hiện ra, anh có thể ở trong một giây nhận định, đó chính là người anh muốn tìm...... Bạc Sủng Nhi! Cô quả nhiên là ở trong hồ. Vì cái gì chẳng qua là một vật. Quà sinh nhật bảy năm trước, bị cô ném đi vào. Làm sao trong lúc bất chợt cô nhớ tới, tìm kiếm vật này rồi? Tịch Giản Cận cả đời này, chưa bao giờ có một giây đồng hồ nào, ngây người như phỗng. Tâm tình lại là mênh mông như thế. Một chút đè nén, tình cảm cố kỵ, trong nháy mắt này, toàn bộ bộc phát. Tịch Giản Cận cứ như hóa đá nhìn chằm chằm người trên mặt nước, hít sâu một hơi, lại một lần nữa chìm vào đáy hồ. Ánh mắt của anh, cũng theo đó có chút ngốc trệ. Mãi lâu sau, anh mới giật giật cổ họng, nghe thấy đáy lòng của mình, đang nói: "Tịch Giản Cận, mày nhìn thấy sao? Em ấy...... Đang làm cái gì vậy?"
|
Chương 675: Cô cảm thấy cô xứng đáng thương anh ấy sao? 【33】
Thậm chí, anh một người đàn ông, đứng ở bên bờ hồ nước, cũng không biết xuống nước đi lôi cô lên. Đáy lòng của anh, so với ai khác cũng rõ ràng, cô đang tìm quà sinh nhật bảy năm trước. Bị cô vứt bỏ! Một loại cảm giác không cách nào nói ra, lăn lộn dưới đáy lòng. ** Bạc Sủng Nhi ở dưới đáy hồ, nơi này là hồ nhân tạo, nước thật lâu không đổi một lần, hơn nữa cũng không lưu động, đã có mùi vị, phía dưới rong rêu dinh dính màu xanh lá vô cùng đáng ghét, cô nín thở cũng không được lâu, cho nên chỉ có thể tìm kiếm tường mảnh nhỏ. Cô đã tới đây ba giờ rồi, ở nơi này lạnh như băng chui trong nước ba giờ rồi, nhưng là vẫn không tìm được cái hộp nhỏ kia. Cô nổi lên mặt nước, hút khí, lại lặn xuống đáy hồ tìm kiếm, rong rêu uốn lượn, thậm chí, tay cô, nhiều lần cũng bị rong rêu cuốn lấy, ra sức một hồi lâu, mới có thể miễn cưỡng trồi lên. Nhất định phải tìm được. Lễ vật kia, cô phải tìm được, như vậy, Tiểu Tịch, khẳng định sẽ không tức giận! Cô biết, cô sắp chống đở không nối rồi, nhưng là hết lần này tới lần khác đáy lòng vẫn bực tức chính mình như vậy, có nước ở trên mặt tràn ra, không biết là nước hồ, hay là nước mắt. Cô vội vàng lấy hơi, cũng không cho mình cơ hội. Cô biết, bảy năm trước, cô sai hoàn toàn, như vậy, bảy năm sau, chỉ một việc lần này, là việc duy nhất cô có thể làm để đền bù! Cô hai chân thẳng băng, một luồng đau đớn trong nháy mắt trần đầy. Chân của cô bị rút gân ———— Cô vươn tay, phịch mặt nước, muốn cầu cứu, vừa lên tiếng, nước hồ vô cùng bẩn liền rót vào rồi trong miệng. Phổi của cô thoáng cái bị đè ép, không cách nào hô hấp. Đáy lòng của cô tràn đầy sợ hãi, thời điểm cho là bị mất mạng, nhưng phát hiện thắt lưng mình thoáng cái bị ôm lấy, hơi thở quen thuộc vờn quanh, ngay sau đó, cô liền bị mang ra khỏi hồ nước. Người kia, còn ôm cô thật chặc, chưa từng buông ra, chân của cô còn đang co rút đau đớn, cô hậu tri hậu giác nhớ tới một vấn đề, làm sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Tịch Giản Cận...... Bạc Sủng Nhi nghĩ đến cái này tên, thân thể đột nhiên căng thẳng, theo bản năng muốn từ trong ngực của anh tránh thoát, nhưng là âm điệu anh đặc biệt ôn nhu, ở bên tai của cô vang lên: "Không nên lộn xộn......"
|
Chương 676: Tiểu Tịch, em bán cô ta rồi! 【1】
Ngay sau đó, cô cảm giác được, thân thể của cô, bị anh hung hăng ôm lấy! Ôm, chặc, khiến cô không cách nào hô hấp. Toàn thế giới, ở nơi này, trong nháy mắt giống như mọi âm thanh đều tĩnh lại, duy chỉ có thanh âm tim của anh đập, ở bên tai của cô, phịch phịch vang không ngừng. Không ngừng không nghỉ. Dẫn đến trái tim của cô, cũng bắt đầu theo anh cuồng loạn nhảy lên. Hơi thở của anh ấm áp quanh quẩn ở chung quanh cô, quen thuộc bất biến. Bàn tay của anh thật chặt thủ sẵn bờ eo của cô, vạn phần ngàn (ngày) phân chia dùng sức, sợ nhẹ nhàng buông tay, cô sẽ gặp biến mất mất tích vô ảnh bình thường. Bạc Sủng Nhi bị anh ôm eo cũng cảm thấy có chút đau, cô không nhịn được cau lại lông mày, nhỏ giọng nói thầm: "Tịch, anh làm đau em!" Tieesng oán trách cũng không có hoàn toàn thốt ra, liền bị Tịch Giản Cận che lại, anh trằn trọc hôn môi của cô, gấp đến mức làm không khí trong phổi cô, toàn bộ biến mất. Cô mở to hai mắt nhìn, có một trận mờ mịt, hồi lâu, mới cảm giác được nụ hôn đã kết thúc, anh thanh âm trầm thấp ẩn chứa nồng đậm run rẩy: "...... Sủng Nhi, em tới nơi này làm gì?" Biết rõ còn cố hỏi. Một câu nói, đem mọi chuyện cần thiết toàn bộ gọi trở về trong não Bạc Sủng Nhi. Nét mặt của cô, trong nháy mắt sợ hãi, rối loạn lên, ngay cả thân thể, cũng theo đó khẽ căng thẳng một chút, một giây sau, cô liền nhanh chóng từ trong ngực Tịch Giản Cận tránh thoát đi. Cô không dám nhìn tới ánh mắt Tịch Giản Cận. Môi của cô cấp tốc run rẩy, nhiều lần mở to miệng, giống như là có lời gì muốn nói với Tịch Giản Cận, tuy nhiên lại không nói ra lời. Cô sợ...... Là chân chân chính chính sợ, triệt triệt để để sợ...... Sợ anh biết chân tướng, vẻ mặt ấm áp giờ khắc này, sẽ biến thành tức giận, biến thành căm hận, biến thành mỗi người đi một ngả! Tịch Giản Cận chưa từng thấy qua Bạc Sủng Nhi như vậy, cô toàn thân ngượng ngùng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thác loạn, nghiễm nhiên chính là một hoang mang lo sợ. Đáy lòng của anh mềm nhũn, vươn tay, liền dắt tay cô, đem cô một lần nữa dẫn vào trong ngực của mình, cúi đầu, ôn nhu hôn hôn tóc của cô, "Có chuyện gì xảy ra?"
|
Chương 677: Tiểu Tịch, em bán cô ta rồi!【2】
Âm điệu của anh, là thư sướng mà ấm áp như vậy. Là âm điệu từ trước đến nay cô vẫn cũng thích. Cô ngây ngốc đứng ở nơi đó, một câu cũng nói không nên lời. Thậm chí, cũng không dám nhìn tới Tịch Giản Cận một cái. Tịch Giản Cận từ trên xuống dưới đánh giá cô gái mảnh mai trước mắt, chân mày không tự chủ được chau lên: "Sủng Nhi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận, hốc mắt từ từ phiếm hồng, cô cắn cắn môi dưới, như cũ buồn bực không lên tiếng. Tịch Giản Cận buồn được giơ tay lên, dùng sức vuốt vuốt thái dương, tận lực vẫn duy trì ngữ điệu bằng phẳng: "Chuyện gì nghiêm trọng như thế? Làm cho em sợ thành như vậy? Ngoan, nói cho anh biết, anh giúp em giải quyết?" Thân thể Bạc Sủng Nhi vẫn khống chế không được mà run rẩy, cô buông thỏng mi mắt, vẫn không nói một lời. Mùa hè gió đêm thổi tới, toàn thân cô đều là ướt nhẹp, có chút lạnh, không nhịn được rùng mình một cái. Tịch Giản Cận nhìn ở đáy mắt, cuối cùng thở dài một hơi, bỏ qua hỏi han, xoay người từ trên mặt đất nhặt lên chính mình chiếc áo khoác khô ráo mình mới vừa cởi trước khi xuống nước, đi tới bên người cô, tỉ mỉ khoác lên cho cô. Tri kỷ như vậy. Đáy lòng Bạc Sủng Nhi càng sợ hãi hơn rồi. Tiểu Tịch, đối với cô càng tốt, cô càng sợ...... Nhưng là cô rồi lại biết, chuyện này, anh sớm muộn cũng sẽ biết đấy! Khi anh biết rồi, anh sẽ phản ứng như thế nào? Tịch Giản Cận khoác áo cho cô xong, giơ tay lên, chậm rãi rũ tóc của cô, ánh mắt của cô khẽ run lên, theo bản năng liền hướng phía sau lùi lại rồi hai bước. Ngón tay Tịch Giản Cận bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Trán nhíu lại. Bạc Sủng Nhi cắn cắn môi dưới, cô đúng là vẫn không nhịn được, ở một giây sau, lao vào trong ngực Tịch Giản Cận, tay nhỏ bé nắm thật chặc vạt áo Tịch Giản Cận, cố nén khóc, nhưng là âm điệu đều mang theo vài phần nghẹn ngào, nghe, so với cô khóc lên, còn làm cho lòng anh đau hơn! "Tịch, em tìm không được...... Em tìm thật lâu, vẫn tìm không được lễ vật kia rồi......"
|
Chương 678: Tiểu Tịch, em bán cô ta rồi!【3】
"Em cho là em tìm được rồi, anh sẽ không còn không quan tâm em nữa, nhưng là em tìm không được...... Tịch, anh sẽ không quan tâm em ư, sẽ không như vậy chứ......" Một cô gái cao ngạo, khi cô rốt cuộc mở miệng, ở trước mặt của anh, mở làm một bộ tư thái cầu xin, đáy lòng của cô, sợ hãi cùng bối rối rốt cuộc thật nhiều, rất nhiều? Ngay cả Tịch Giản Cận, giờ khắc này, cũng đã hoàn toàn cứng ngắc lại. Tối nay, cô mang cho anh nhiều rung động lắm. Anh chẳng bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ đến tìm kiếm lễ vật kia. Cảm động, động tâm, yêu, toàn bộ bạo phát ra. Thậm chí, anh vẫn ảo tưởng Bạc Sủng Nhi sẽ có một ngày, ở trước mặt anh, dùng giọng cầu xin nói, giống như là cái loại giọng bảy năm trước anh quỳ xuống van xin kia. Nhưng là, hiện tại, hết thảy cũng xảy ra. Anh lại cảm thấy giống như là ảo giác. Anh cho là, đáy lòng chính mình sẽ dễ chịu. Tuy nhiên lại phát hiện, thì ra là lại đau đớn như vậy! Tịch Giản Cận mãi mới tỉnh cơn mơ, anh vươn tay, cuống quít ôm lấy Bạc Sủng Nhi, anh chạm đến đến ướt át trên người cô, cảm giác được da thịt cô lạnh như băng, thế anh mới biết, thì ra là hết thảy cũng không phải là mộng, thì ra là hết thảy đều là tồn tại chân thật. Trong nháy mắt đó, cái gì cố kỵ, cái gì tâm cơ, cái gì hận ý, cái gì oán giận, cái gì trôi qua, cái gì chia tay, cái gì chuyện cũ, trong nháy mắt, biến mất không thấy. Anh cứ như vậy ôm cô. Đáy lòng của anh, một trận đau đớn, không giải thích được thì có một loại chua xót, từ đáy lòng của anh, chậm rãi dâng lên. Anh đường đường là đàn ông tám thước, lần đầu tiên, có xúc động muốn khóc. Anh chống bên tai của cô, âm điệu cũng hơi hơi gợn sóng: "Sủng Nhi...... Em nói em...... bắt anh phải làm thế nào với em cho phải đây?" Hàm chứa nồng đậm bất đắc dĩ. Em bắt anh phải làm thế nào với em cho phải đây? Bảy năm trước, em có thể quật cường xông vào đáy lòng của anh như vậy, bảy năm về sau, ngươi vẫn có thể dung một câu nói, một chuyện, đơn giản làm nát bấy tất cả oán hận dưới đáy long anh! Sủng Nhi, bảy năm về sau, anh vẫn bại bởi em! Bạc Sủng Nhi nghe được lời như vậy, cũng nhịn không được nữa, nước mắt liền theo hai gò má, chảy xuống. Tịch Giản Cận chẳng qua là không tiếng động ôm chặc lấy cô. Mãi cho đến khi, cô không còn khí lực, chậm rãi té xỉu ở trong ngực của anh.
|