Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 166: Người nào so với ai khác càng không cần mặt mũi? (7)
Tịch Giản Cận nhìn đám người kia đều lập tức chạy đi, không nhịn được cười, quay người đi đổi quần áo, dự định về nhà, vừa lúc điện thoại gọi tới, nói là có nhiệm vụ chấp hành, đại khái cần ba bốn ngày, không có cách nào, chỉ có thể phân phó người mua vé máy bay cho mình, nhà cũng chưa kịp về, liền vội vội vàng vàng đi chấp hành nhiệm vụ. Tịch Giản Cận đi lần này, cũng mất bốn ngày, không có tin tức. Người của Tịch gia cũng không tìm được, gọi điện thoại, cũng không có người nghe, khiến ông nội Tịch tức giận đến rựng ria mép, trong lòng nghĩ đến, nên để Tịch Giản Cận rời khỏi lính đặc chủng đó, vì khi có nhiệm vụ, tra một cái, mới biết được, người tuy rời đi, nhưng lúc cần anh, cứ việc phân phó một tiếng, tương đương với thực tế, cũng lính đặc chủng bên ngoài! Ông nội Tịch nổi nóng, vốn ba ngày này kêu Tịch Giản Cận đi kiểm tra thân thể, chú ý chuyện nối dõi cho Tịch gia, không nhịn được cầm điện thoại, gọn gàng dứt khoát gọi tới tổ phân phó nhiệm vụ của Tịch Giản Cận mắng một trận! Tịch gia loạn thành một đoàn, chỗ Bạc Sủng Nhi cũng không an ổn. Tịch Giản Cận chỉ trong một đêm, đột nhiên từ thế giới của cô, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, lại biến mất không còn tăm hơi rồi! Cô kéo rất nhiều người tìm hỏi, sau cùng cũng không có hỏi ra thứ gì. Mãi cho đến ngày thứ năm, Bạc Sủng Nhi lấy được thư mới kỷ niệm trong 100 năm của trường cấp 3, trên đó viết người khách quý là Tịch Giản Cận, cô mới thở dài một hơi. Thời gian dần trôi qua, thì ra người đàn ông kia, còn ở lại thành phố X, cũng không cách xa cô. Trường cấp 3, là thời gian tốt đẹp nhất của cô và anh. Sau khi cùng anh chia tay, anh rời khỏi thành phố X bảy năm, cô rất nhiều lần qua trường học đi dạo một vòng, nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đang ôm hôn chính đại bên ngoài, cô cũng không nhịn được nhớ tới bọn họ năm đó. Chẳng qua, khi đó, anh và cô đều trốn trong trường hôn, dù cho có nấp đi rồi, cô vẫn sẽ đỏ mặt trôn đầu trpng ngực anh nửa ngày, sau đó đợi đến bình tĩnh trở lại, liền đẩy anh ra, quay người, cao ngạo rời đi. Anh theo sau lưng cô, nhìn thấy bộ dáng này của cô, sẽ không kiềm chế được nhỏ giọng cười yếu ớt. Thế là cô thật vất vả giả vờ kiêu ngạo, liền tan rã trong nháy mắt.
|
Chương 167: Người nào so với ai khác càng không cần mặt mũi? (8)
Mặt càng đỏ lên, anh đi đến bên cạnh cô, nắm tay của cô, ở trong ánh mắt ám muội của bạn bè, anh sẽ thẳng thắn ôm cô vào trong ngực, quang minh chính, tự nhiên mang cô rời đi. Mà cô sẽ càng ngày càng thẹn thùng, ở trong ngực của anh, duỗi ngón tay ra, hung hăng véo lấy eo anh, có lúc véo anh rất đau, bị người khác chọc tới, anh sẽ cúi đầu xuống, không để ý ánh mắt của người khác, nhanh chóng kéo cô vào trong ngực, cúi đầu xuống, hung hăng hôn cô cái, mỗi khi đến đó, cô sẽ vô cùng thuận theo, cúi đầu, giống như tức giận, mặc cho anh nắm tay của cô, đi qua phong cảnh trường học quen thuộc. Khi đó, bời vì có anh, bốn mùa tốt đẹp. Khi đó, bọn họ đều cười vô cùng long lanh, đặc biệt rực rỡ, năm tháng cũng bời vì hạnh phúc của bọn họ, mà trở nên chậm lại. Khi đó...... Xem như bây giờ nghĩ lại, cũng sẽ không nhịn được nhẹ cong khóe môi, đáy lòng mềm mại...... ************************* ** Ngày kỷ niệm 100 năm thành lâph trường của trường cấp 3 thành phố X. Trong ngày này, người đến người đi. Tất nhiên là đại bộ phận đều là học sinh đại học trở về, xem như bạn của Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận lần này lại chiếm đa số. Bạc Sủng Nhi lái xe tới, cửa trường học sớm đã đầy ắp người, bởi vì là kỷ niệm ngày thành lập trường, cô đã mặc một bộ đồvaanj động màu hồng tới. Tóc dài buộc chặt, chải một cái đuôi ngựa, trên mặt không son phấn, nhìn qua vô cùng thanh tú đẹp đẽ. Trái lại Tần Thánh cùng Tô Thần, ngược lại mặc thân chỉnh trang, âu phục áo sơ mi, đi theo Bạc Sủng Nhi, lộ ra thành thục, lại cảm thấy Bạc Sủng Nhi giống như em gái bọn họ! Ba người, lớn lên đều vô cùng đẹp, khiến vô số học sinh nhìn vào, một số học sinh cùng năm đều nhận ra bọn họ, nhao nhao tiến lên chào hỏi, mà những tân sinh kia, lại chỉ có thể hâm mộ đứng ở đằng xa, cảm thán nói ra, thật là đẹp trai, thật đẹp! Năm đó Bạc Sủng Nhi cũng coi nhân vật phong vân ở trường học, bước vào trường cấp 3 thành phố X, liền cầm ba năm trường cái danh hoa khôi, đến mức khi cô rời trường nhiều năm như vậy, bình chọn hoa khôi của trường đều khó mà đè được cô! Cho nên cô vừa vào trường học, những đàn em đều rối rít theo sau lưng cô, còn kèm theo xì xào bàn tán, đơn giản đều là cô là công chúa của tập đoàn Bạc Đế! Lớn lên quả thật rất đẹp, so với ảnh chụp thì đẹp hơn nhiều!
|
Chương 168: Người nào so với ai khác càng không cần mặt mũi? (9)
Trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, chỗ ngồi của Tịch Giản Cận ở phía đại biểu lên sân khấu phát biểu, anh xuất thân quân nhân, chỉ là đứng trên bục, liền rất có khí chất, làm cho những học sinh kia sợ hãi thán phục, Bạc Sủng Nhi cũng ngồi ở phía dưới, đều là bạn học, cũng không lo ngại, Tần Thánh cùng Tô Thần đều không biết chạy đi đâu rồi! Cô một mình, cũng khá thanh nhàn, cũng nghiêng đầu nhìn Tịch Giản Cận trên sân khấu. Khách quý mời đến hai người, một nam một nữ. Nữ lại là Triệu Tố Nhã, cô cũng tháo bỏ trang điểm, ăn mặc theo thời kỳ thanh xuân, vừa đi ra, ngược lại kinh động đến toàn học sinh, quả thực không nghĩ tới, bây giờ ảnh nhân vật thiên hậu của giới điện ảnh, thế mà cũng xuất thân từ cái trường học này! Bạc Sủng Nhi nhìn thấy Triệu Tố Nhã đi ra, cũng giật nảy mình, làm sao cô không nhớ rõ Triệu Tố Nhã là học sinh ở đây? Lập tức trong lòng ghi lại, chờ trở về sai người tra một chút trường. Sau cùng tất nhiên là Tịch Giản Cận và Triệu Tố Nhã đứng chung một chỗ nhận hoa, cùng hiệu trưởng chụp ảnh chung, Triệu Tố Nhã vẫn đứng ở bên cạnh Tịch Giản Cận, thỉnh thoảng nhìn Tịch Giản Cận một chút, hai mắt ấm áp, ái mộ chi tình, biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế, không chút che giấu. Có truyền thông xuất hiện, tất nhiên đem những ảnh hưởng lẫn nhau chụp lại. Sau khi lễ kỷ niệm trường kết thúc, Tịch Giản Cận đi xuống, liền bị một đám nữ sinh vây quanh, hỏi lung tung này kia, mà bên người Triệu Tố Nhã thì càng nhiều người muốn kí tên, Bạc Sủng Nhi đi về phía Tịch Giản Cận, cũng bị một số đàn em vây quanh lấy lòng. Bạc Sủng Nhi không bằng Tịch Giản Cận biết tôn trọng ngưofi, nhìn thấy tràng cảnh như vậy, còn nho nhã lễ độ gật đầu, đầy mặt vui sướng trò chuyện với người ta. Cô dứt khoát liếc mắt qua, trừng mắt những đàn em kia, vứt ra một ánh mắt cảnh cáo, đem khiến những nam sinh 16, 17 đứng đó, đều kinh ngạc ngẩn người, Bạc Sủng Nhi thừa dịp khe hở, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tịch Giản Cận, lưu lại những nam sinh kia nửa ngày mới tỉnh táo lại, sau đó động kinh thật lâu, mới bộ dáng hoa si, "Cô ấy thật xinh đẹp...... Dù cho có trừng người cũng thật xinh đẹp!"
|
Chương 169: Người nào so với ai khác càng không cần mặt mũi? (10)
Bạc Sủng Nhi khí thế hung hăng đi tới bên cạnh Tịch Giản Cận, nhìn thấy những nữ sinh đó đều vây quanh Tịch Giản Cận, ra vẻ e lệ hỏi. Cô không nhịn được có chút dương dương đắc ý, thứ gì mình chọn được tranh giành, chứng minh ánh mắt mình tốt! Coô liền mở trừng hai mắt, hắng giọng một cái, dẫn đến nữ sinh chung quanh chú ý, vội vàng kinh ngạc hô một câu: "Công chúa Bạc gia!" Những nữ sinh đó nghiêng đầu, nhìn thấy người chỉ từng xuất hiện trên TV, đột nhiên đứng ở trước mặt của bọn họ, hơn nữa còn xinh đẹp đè người như vậy, mỗi người đều mở to mắt nhìn, rõ ràng là Bạc Sủng Nhi từ bọntrong mắt họ, thấy được một vòng chấn kinh! Càng như vậy, cô càng cười, vốn là ngũ quan rất đẹo, trong nháy mắt, càng câu người rồi. Mà nụ cười của cô bày ra rất mị hoặc, mang theo vài phần trêu chọc, di truyền cảm giác trời sinh hoa lệ của Bạc Tình, làm cho những nữ sinh đứng nhìn cũng không nhịn được đỏ mặt nhịp tim đập. Lúc này Bạc Sủng Nhi mới dựa vào Tịch Giản Cận, sau đó kéo tay của anh, lẩm bẩm một câu: "Anh không có ý định chạy?" Lúc này Tịch Giản Cận mới hoàn hồn ý của Bạc Sủng Nhi, nghĩ đến mình bị đám nữ sinh này quấn rất nhức đầu, nhất thời cầm ngược lại tay cô, hơi dùng lực một chút, liền lôi kéo Bạc Sủng Nhi rời đi với tốc độ chạy. Đợi khi nhữn nữ sinh đó lấy lại tinh thần, Tịch Giản Cận dắt tay Bạc Sủng Nhi chạy ra ngoài rất xa rồi! Mà Triệu Tố Nhã bị đám học sinh vây quanh thấy hai người dắt tay rời đi, chỉ có thể âm thầm cắn răng, biểu hiện có chút bóp méo, nhưng không làm gì được, không thể đi đuổi theo họ, mãi cho đến khi người đại diện mang bảo vệ tới, mới khiến cho cô tránh thoát đám người. Tịch Giản Cận mang Bạc Sủng Nhi chạy đi, khiến vô số người nhìn, những nơi đi qua, mọi người chỉ thấy tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ đẹp mắt, đều rối rít chú ý. Bảy lần quặt tám lần rẽ, mới lừa ra khỏi đám người kia, đến được một nơi có chút yên tĩnh. Khoảng cách từ đó tới nơi với Tịch Giản Cận, cũng không phải vấn đề gì, thế nhưng với Bạc Sủng Nhi lại không có ngắm, lập tức ngồi xổm ở mặt đất, thở hồng hộc.
|
Chương 170: Người nào so với ai khác càng không cần mặt mũi? (11)
Bời vì vận động, hai má của cô đỏ bừng, mặc vào một thân quần áo thể thao màu hồng, nổi bật lẫn nhau, sợi tóc có chút lộn xộn, trên mũi có chút mồ hôi, Tịch Giản Cận dựa vào cái cây, nghiêng đầu, nhìn cô, hơi có chút xuất thần. Nửa ngày, anh liền quay người rời đi, Bạc Sủng Nhi đứng lên, muốn gọi anh một câu, lại cảm thấy cuống họng đau, chỉ có thể ôm lấy ngực, vỗ vỗ, chân đau xót, đi không được, đáy mắt mang theo vài phần ảo não. Tịch Giản Cận nghe thấy cô ở phía sau gọi mình, cũng không quay đầu, chỉ là thẳng hướng đi về phía trước. Tịch Giản Cận rời đi, rất nhanh trở lại, trong tay cầm hai bình nước lọc, nhìn thấy Bạc Sủng Nhi một mình ngồi ở chỗ đó, đối mặt vách tường, sững sờ ngẩn người. Anh nhìn thấy mặt tường này, cả người cũng hơi có chút thất thần. Bức tường kia...... Là tường tình nhân của trường học. Bất kể là nam nữ yêu nhau, đều sẽ tới nơi này khắc tên lẫn nhau. Năm đó, bọn họ cũng khắc qua. Chỉ là, bảy năm thoảng qua, không ngừng có lên trèn lên, đã sớm tìm không thấy được dấu vết năm đó. Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi đứng lên, lấy từ dưới dất lên một hòn đá, ở trên vách tường dùng sức vẽ lung tung một hồi, sau đó mới hài lòng nhìn, tự mình cười, vừa quay đầu, mới bắt gặp Tịch Giản Cận nhìn. Cô quả thực không nghĩ tới Tịch Giản Cận lại trở về, trên mặt vui vẻ. Sau đó liền chạy về phía Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận đứng nguyên chỗ không có nhúc nhích, vặn nắp bình ra đưa cho cô. Bạc Sủng Nhi nhận lấy, uống một hơi, cảm thấy dễ chịu rất nhiều, lúc này mới chỉ trên vách tường nói: “Những thứ năm đó chúng ta lưu lại đã không nhìn thấy rồi.” Tịch Giản Cận gật đầu, liền muốn đi đến bức tường kia, Bạc Sủng Nhi lại giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên kéo lất vạt áo của Tịch Giản Cận nói: “Đừng đi...... Giữa trưa lớp chúng ta sẽ tụ họp, đã đợi gặp, vừa gọi điện thoại thúc giục, chúng ta đi qua đi.” “Chỉ chậm một chút.” Tịch Giản Cận bình tĩnh nói một câu, liền tiếp tục đi lên, trong lòng hiếu kỳ cô ở nơi đó khắc gì! Bạc Sủng Nhi cúi đầu, cũng không biết nói thầm hai câu gì, liền keo Tịch Giản Cận, dùng sức túm đi.
|