Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 156: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【7】
So sánh với trước kia, anh thích hợp hơn làm một người lính, làm một tay Súng Bắn Tỉa, ám sát cùng tập kích hơn! Hơn nữa trên trán, không còn lưu lại nét tối tăm cùng sầu bi rồi. Thành một người đàn ông hăng hái! Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều nhẹ như nước. Anh càng ngày càng cao sâu khó lường, coi như là cười, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác lãnh đạm. Thời gian khá dài, ước chừng bốn năm, anh càng âm trầm thêm. Cái loại âm trầm này... Nhưng thật ra là mặt nước phẳng lặng. Anh càng ngày càng lớn mạnh, mạnh đến toàn bộ binh lính đều cảm thấy anh là nhân tài trăm năm khó gặp. Thân thể anh, càng ngày càng cứng rắn. Mà trong bốn năm, cô không còn có từ trong miệng của anh nghe được cái tên kia, nhìn thấy bức hình kia... Sau lại, cô dần dần hiểu được, thì ra là, anh đã từ bỏ rồi. Yêu đến sâu sắc, rồi cam nguyện chặt đứt! Hàn Như Y nghĩ tới đây, có chút kinh ngạc ngẩn người, cô quay đầu, nhìn thấy anh thần sắc bình tĩnh, phảng phất không có nghe được cô mới vừa nói gì, hết sức chuyên chú lái xe. Như bốn năm nay... Mỗi một ngày, giống nhau như đúc. Chẳng qua là, cô mơ hồ cảm thấy, anh đang... lặng lẽ thay đổi... Là từ tối sinh nhật của anh bắt đầu, anh trở nên, thường hay thất thần rồi... Có phải, đại biểu, tim của anh, đã ở từng điểm từng điểm dao động? Thật ra thì, Hàn Như Y nghĩ, hiện tại Tịch Giản Cận so với thời điểm hết hy vọng, khó chịu hơn đi. Đáy lòng của anh, địa phương người kia không nhìn thấy, không biết rốt cuộc là ngổn ngang như thế nào rồi! Xe nhanh chóng chạy đi, một đường đến sân bay, Tiểu Bảo đã bị người ôm tới đó chờ rồi, cô từ chối anh đưa tiễn, anh khẽ gật đầu, xa cách hữu lễ, ý bảo cô chú ý an toàn, đến thủ đô nhớ gọi điện thoại cho anh. Hàn Như Y cười đồng ý, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn trả lời một câu: "Anh cũng thế, giữ vững tâm trạng thoải mái... Chớ suy nghĩ quá nhiều, chớ cho mình áp lực quá lớn, bệnh của anh, chịu không được làm khổ như vậy!" Tịch Giản Cận cong môi, đồng ý, ý bảo cô mau xuống xe. Cô đẩy cửa xe ra, lại nghe anh gọi tên của cô. "Như Y..." Cô xoay đầu, nhìn. Sân bay ban đêm, ánh đèn đặc biệt chói mắt, chiếu vào trên người của anh, một nửa sáng rỡ, một nửa tối tăm, lộ ra vẻ có chút tịch liêu.
|
Chương 157: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【8】
"Sau này, em tới X thị ở đi, như vậy cũng thuận tiện chút ít... " Tịch Giản Cận mở miệng, giọng nói có chút bình thản: "Chọn thời gian, chúng ta... Kết hôn..." Thời điểm anh nói kết hôn, không có nhìn cô. Mà nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe. Khóe mắt, có một tia sáng, phát sáng chói mắt, đâm vào tim người ta, cũng theo đó hơi đau lên. "Anh không cần vì em suy nghĩ... " Hàn Như Y do dự một chút, mới lên tiếng. "Như Y... " Tịch Giản Cận khẽ cười một chút, cắt đứt lời Hàn Như Y, trong tươi cười mang theo vài phần lạnh nhạt, "Trên người chúng ta đều có số mệnh của riêng mình, anh chỉ là vì để cho mình an lòng." ** Tịch Giản Cận một đường lái xe, từ sân bay trở về khu vực thành thị. Điện thoại vang lên hai lần, nghiêng đầu, đều là cô gọi tới, anh không nghe, chẳng qua là đợi đến khi điện thoại di động rốt cuộc dừng tiếng chuông, anh mới vươn tay, muốn tắt điện thoại, suy nghĩ một chút, lại soạn một cái tin nhắn. Anh dừng lại ước chừng ba giây đồng hồ, mới nhanh chóng nhập tên người nhận, gữi đi. Đêm khuya yên lặng, anh không biết đi nơi nào, liền lái xe, ở trên đường phố đi dạo, đi dạoa đi dạo, lại dạo đến cửa quán bar "Dạ Sắc ". ** Thời điểm Bạc Sủng Nhi gọi cú điện thoại thứ ba, điện thoại nhắc nhở đã tắt máy. Vốn không có uống rượu say, lòng, từng điểm từng điểm nghiêm túc, cô cảm thấy cô thật sự một chút cũng đoán không ra Tịch Giản Cận rồi... Nếu là nói Tịch Giản Cận đối với cô vô tâm, nhưng là có lúc cô có một loại ảo giác, anh là ghen ghét cô, nói cách khác, không yêu, vì sao hận? Nhưng là... Nếu là nói Tịch Giản Cận đối với cô có lòng, nhưng là giống như lúc này, anh lạnh như băng dứt khoát tắt điện thoại, chính cô cũng không biết là có ý gì? Càng nghĩ, đáy lòng càng phiền não không chịu nổi, liền chọn rượu, rót một ly tiếp một ly, tửu lượng của cô vốn không tốt, uống hai ly, cũng đã say rồi, lung la lung lay đứng lên, hướng ngoài cửa l"Dạ Sắc " ảo đảo đi ra ngoài, có người gọi "Bạc công chúa, có cần đưa ngài về nhà hay không? " lại bị cô trợn mắt nhìn trở về, hung hăng một câu: "Cút ngay cho tôi! " những người đó bị làm cho sợ đến chạy trốn, cách xa xa, cầm điện thoại lên, liền gọi cho Tần Thánh
|
Chương 158: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【9】
Tần Thánh vốn là nhận được tin ngắn Tịch Giản Cận gửi rồi, đáy lòng đã sớm đem Tịch Giản Cận mắng một cái, muốn hung hăng đánh Tịch Giản Cận vài quyền. Mở xe ra, cũng nhanh chóng phi tới, mới vừa đi tới nửa đường, đón điện thoại di động, nghe là, Bạc công chúa một mình rời đi. Anh vừa nghe đáy lòng liền gấp gáp, bảo người ta ngăn Bạc Sủng Nhi, liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại, chân ga dưới chân, trực tiếp nhảy lên tới tốc độ cao nhất, liên tục vượt nhiều cái đèn đỏ, nhiều lần suýt nữa tông xe, rước lấy tiếng một mảnh lại một mảnh mắng, nhưng Tần Thánh căn bản không rảnh bận tâm, chẳng qua là đen mặt, nhanh chóng phóng đi. Đợi đến khi xe dừng ở cửa "Dạ Sắc ", chìa khóa cũng không có lấy xuống, anh liền nhanh chóng hướng bên trong vọt vào, mới vừa vào cửa, liền thấy một số người nằm ngổn ngang trên mặt đất, che cánh tay, loạn hừ hừ. Bắt một người hỏi, mới biết được là Bạc Sủng Nhi mượn rượu làm càn, muốn rời đi, thấy bọn họ cản lại chính mình, thấy một người liền bẻ trật cánh tay một người, liên tục bẻ trật tay bảy tám người, thấy không người nào dám đụng tới cô, cô liền run lẩy bẩy đi ra ngoài. Tần Thánh vừa nghe người đã rời đi, trong bụng hỏa khí càng lớn, vươn chân ra, hung hăng mà hướng người trên mặt đất đạp mấy cái, ném một câu: "Nếu không tìm được em ấy, các cậu cũng chờ đó cho tôi!" Sau đó liền nhanh chóng hướng phía ngoài đi. Chỗ ngã ba quán bar "Dạ Sắc ", anh tùy tiện tìm kiếm cũng không hay, liền nhanh chóng cầm điện thoại di động, không để ý đêm hôm khuya khoắc, lần lượt điện thoại cho Tô Thần cùng Dịch Thiển. Sau đó không tới nửa giờ, liền có mấy chiếc xe đồng loạt xuất hiện ở cửa quán rượu "Dạ Sắc ", chia nhau tìm kiếm. Binh hoang mã loạn. Còn Bạc Sủng Nhi, thì lảo đảo bước chân, dọc theo con đường đi từ từ, đi một bước, lắc hai cái, tùy thời đều có dấu hiệu ngã xuống. Tịch Giản Cận lái xe, dừng ở cửa "Dạ Sắc ", vẫn không có tắt máy, đợi một chút, liền thấy Bạc Sủng Nhi say khướt đi ra. Nhìn thấy một mình cô, nghĩ đến lần trước cô thiếu chút nữa gặp chuyện không may, liền thở dài thở một hơi đi theo. Tốc độ xe rất chậm, chậm rãi đi theo phía sau của cô.
|
Chương 159: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【10】
Cô đi quãng đường rất dài, anh rất có kiên nhẫn liền đi theo ở phía sau. Cô đi cái đường kia, cách đó không xa có nhánh sông, lúc trước X thị đào sông bảo vệ thành phố, sau X thị lại mở rộng, con sông kia liền nằm ở trung tâm thành phố rồi. Cầu là hình cung, ở hai bên sông, là hai hàng liễu rủ, lúc này mùa xuân, vừa vặn nẩy mầm, bất kể là ban ngày mặt trời mọc, hay là mặt trời chiều ngã về tây, đều có mấy phần tình thơ ý hoạ, mà cầu ở trong đó cũng trở thành cầu tình nhân, nguyên nhân là nơi này là địa điểm tốt nhất để thưởng thức cảnh mặt trời mọc hay lặn, vô luận sáng sớm hay ban đêm, một năm bốn mùa, có rất nhiều đôi tình lữ dắt tay kết bạn tới nơi này nhìn hoàng hôn cùng bình minh. Năm đó thời điểm anh và cô ở chung một chỗ, ngọt ngào như mật, cũng muốn đi tới nơi này, hóng gió một lần, học lãng mạn một lần, nhưng là cô ầm ĩ không chịu nhìn trời chiều, cảm thấy mặt trời chiều ngã về tây, có mấy phần ý tứ chia tay, chỉ cần nhìn bình minh. Tất nhiên anh theo cô, ai ngờ cô thích nằm ỳ, rời giường chọc rất hay cáu gẳt, đã hẹn đi ngắm bình minh, nhưng qua chừng một năm, cũng không có nhìn được. Bạc Sủng Nhi đứng ở trước cầu, hồi lâu không động, anh ngồi ở trong xe, nhìn cô cùng con cầu, cũng là hồi lâu không động. Một hồi lâu, cô mới hướng trên cầu đi tới, anh chỉ là ngừng xe lại nơi xa xa, nhìn cô từng bước từng bước bước đi, đi tới trên cao, đứng ở một bên, vịn cầu. Cô đi giày cao gót, đi cách xa như vậy, giống như là hơi mệt, liền đem giầy bỏ ra, đứng ở chân trần, nhìn bầu trời, nghe tiếng nước chảy dưới cầu, ánh mắt từ từ có mấy phần mờ mịt. Có ánh đèn đường nhàn nhạt hắt vào trên người của cô, khung xương cô vốn là hơi nhỏ, vóc người hơi gầy, lúc này đứng ở nơi đó, nho nhỏ một khối, nhìn có chút đau lòng. Tịch Giản Cận ngồi ở trong xe, nhìn cô ngoài cửa sổ, chân trần đứng ở nơi đó, bây giờ còn là đầu mùa xuân, đêm khuya, trời rất là lạnh. Mà cô trước đó không lâu còn phát sốt... Nhưng ngay sau đó, lại nghĩ tới đêm hôm đó rồi... Anh cảm giác lòng mình một mảnh bình tĩnh, hình như từng điểm từng điểm nổi lên gợn sóng... Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, trong lúc bất chợt cúi người xuống, che ngực, nhướng mày, ói ra. Hộc hộc, cô giống như là cực kỳ khó chịu, liền che ngực, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, chậm chạp chưa đứng dậy. Tịch Giản Cận nhìn cô co lại thành một khối nho nhỏ, không nhịn được cau lông mày, vươn tay, đẩy cửa xe ra.
|
Chương 160: Ai so với ai khác càng mặt dày hơn? 【1】
Khoảnh khắc chạm đến tay cầm cửa, tim của anh, lộp bộp một chút. Mặc dù đã qua bảy năm, nhìn cô khổ sở như vậy, anh còn có thể lo lắng? Giống như, trong nháy mắt này, một chút phản ứng đều nói cho anh biết... Anh đối với cô, cũng không phải là không có cảm giác... Chẳng qua là, không muốn, lại yêu cô... Tịch Giản Cận phiền não kéo cà vạt xuống, ném ở trên ghế lái phụ. Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô gái ngồi chồm hổm ở nơi đó, suy tư ba giây đồng hồ, thể rồi rút chìa khóa xe, đẩy cửa xe ra. Đột nhiên, một bó đèn xe chói mắt, từ đối diện bắn tới, tốc độ nhanh chóng phóng vụt đến cây cầu, vững vàng mà dừng ở trước mặt Bạc Sủng Nhi. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người vội vàng hấp tấp xuống xe, thấy Bạc Sủng Nhi ngồi chồm hổm ở nơi đó, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đi lên trước, đem Bạc Sủng Nhi kéo vào trong ngực. Cùng lúc đó, Tịch Giản Cận đã đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe, ngẩng đầu, chỉ thấy một bó ánh sáng trắng làm mắt anh không mở ra được, anh khẽ nhíu mày, vươn tay che ánh đèn, một lúc sau, mới thích ứng ánh sáng, nhìn tới, cô gái kia, đã bị người dàn ông khác ôm vào trong ngực. Tịch Giản Cận đứng ở dưới cầu, cách chỗ giữa cầu một khoảng. Ánh đèn sáng tỏ, giống như ban ngày, theo một màn kia, anh nhìn rõ ràng. Tay của anh, chậm rãi cầm thành quả đấm, mặt mày đông lạnh, trong an tĩnh, mơ hồ có cuồn cuộn cơn sóng bắt đầu dâng cao. Anh khẽ mấp máy môi mỏng, bởi vì dùng sức, huyết sắc mất hết, trở thành một đường thẳng. Có đôi khi, vận mệnh chính là trùng hợp như vậy, trùng hợp làm cho người ta không thể không bội phục! Trong lòng tầng kia lo lắng, dần dần đều chậm lại. Bên cạnh cô, không thiếu nhất chính là quan tâm cùng che chở... Chỉ cần cô không thấy, tập đoàn Bạc Đế luôn sẽ xuất động tìm kiếm. Đáy mắt Tịch Giản Cận khẩn trương cùng lo lắng, đều bị một mảnh gió nhạt mây xanh thay thế. Đây cũng là vận mệnh sao, bảy năm về sau, coi như là lòng anh dao động... Muốn đi tới bên người cô, nhưng là trời cao vẫn ngăn trở anh... Bởi vì có người so với anh nhanh hơn một bước. Có lẽ, anh và cô, vốn chính là có duyên vô phận! Giống như là, từ trước đến giờ tình thâm, không biết vì sao duyên mỏng!
|