Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 151: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【2】
Nói là mang người nhà, thật ra thì anh cũng không có, coi như là Hàn Như Y là vị hôn thê của anh, chỉ tiếc ông nội không thừa nhận, lấy lý do không môn đăng hộ đối, chết sống không chịu tiếp nhận hôn sự này, mà Hàn bản thân Như Y là người thủ đô, bay về tối nay, nói xong rồi theo cô ăn cơm, bất đắc dĩ, lại chỉ có thể đem cô mang đến. “Anh bị sỉ nhục? Ai tốt như vậy a... Lại biết anh cần ăn đòn như vậy? “ Bạc Sủng Nhi lập tức cười hì hì hỏi, một đôi mắt, thoạt nhìn đặc biệt ngạc nhiên, trong lời nói mang theo vài phần ranh mãnh: “Thì ra là, Tịch Giản Cận, anh cũng có ngày này!” Tịch Giản Cận cúi đầu cười khẽ, “Làm sao có thể... Là tôi đem anh ta đả thương, ngồi ngay tại bên trái gần chỗ cửa sổ chính là cái người kia...” Bạc Sủng Nhi hăng hái gật đầu, Tịch Giản Cận tiếp tục mở miệng: “Một người?” Bạc Sủng Nhi nghe lời này, lập tức tâm hoa nộ phóng, nghiêng đầu, vừa muốn nói, làm sao, anh theo em? Ai ngờ lại thấy Tần Thánh từ trong thang máy đi ra, hướng về phía cô phất phất tay, ngả ngớn nện bước chân đi tới, còn bỉ ổi gọi một tiếng: “Tiểu Sủng Nhi của anh, đã mấy ngày không gặp rồi... Anh nhớ muốn chết a...” Bạc Sủng Nhi chỉ có thể đem lời nuốt xuống, cắn răng, hận chết Tần Thánh rồi, nhưng trên mặt lại cười cười, chỉ vào Tần Thánh nói: “Không có, còn có A Thánh.” Tịch Giản Cận hướng về phía Tần Thánh gật đầu, coi như là bắt chuyện. Tần Thánh lại cảm thấy quanh thân tràn đầy một luồng lãnh ý, anh đang suy nghĩ xem mình rốt cuộc có nên đi hay không, ai biết Tịch Giản Cận lại nói một câu: “Vậy không làm phiền rồi. “ liền xoay người dẫn đầu rời đi. Mà Bạc Sủng Nhi thì lười biếng hướng trong ngực của anh khẽ chọc, âm điệu mềm mại nói: “A Thánh... Em đói bụng...” Tịch Giản Cận, rõ ràng hơi khựng một chút, nhìn Bạc Sủng Nhi, ánh mắt cũng mềm mại hơn. Tần Thánh nào dám từ chối Bạc Sủng Nhi, nắm em của cô, vội vàng đem cô ra khỏi “ Khải Duyệt”, lên xe, anh hỏi: “Đi đâu?” Bạc Sủng Nhi đảo mắt, suy nghĩ một chút nói: “Đi Dạ Sắc đi!” Quán bar? Tần Thánh nhíu mày, nhưng không cự tuyệt, khởi động xe, liền một đường bão táp, chạy đến quán bar “Dạ Sắc “. Trước một giây vào quán bar “Dạ Sắc “, Bạc Sủng Nhi giống như là nghĩ tới điều gì, bắt được tay áo Tần Thánh, hướng về phía bên tai anh thấp giọng nói mấy câu.
|
Chương 152: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【3】
Tần Thánh nghe qua, nhíu mày: “Em xác định? Đánh quan quân, là phạm pháp đấy!” “Cũng không phải là em đánh! “ Bạc Sủng Nhi nhíu mày: “Anh ta bắt nạt Tiểu Tịch của em, em đánh anh ta thì sao? Anh cứ dựa theo em nói mà làm!” Tần Thánh gật đầu lia lịa, tán thưởng, liền đem Bạc Sủng Nhi đưa vào quán bar “ Dạ Sắc “, liền định đi làm chuyện Bạc Sủng Nhi an bài. Trước khi đi, anh nói rất mau sẽ trở lại, Bạc Sủng Nhi cong môi, lắc đầu nói: “Không cần...” Nhưng ngay sau đó, liền cầm điện thoại di động của mình, chọn tên Tịch Giản Cận, quơ quơ, chỉ nhân viên pha chế bên cạnh nói: “Đợi đến khi tôi gục thì cậu gọi điện thoại cho anh đấy!” Tần Thánh thấy một màn như vậy, bật cười, hai tay sáp đâu, không được phong lưu phóng khoáng, khẽ nhún vai, chọc cô gái bên cạnh thét hai tiếng chói tai: “Em đây gọi là tranh thủ tình cảm sao?” Bạc Sủng Nhi xoẹt xoẹt cười một tiếng, không có nói tiếp, mị nhãn như tơ, lưu chuyển lên mấy phần sắc thái. “ Vị hôn thê cũng ngồi bên cạnh anh ta rồi, tối nay anh ta còn có thể không theo vị hôn thê của mình? Còn để ý đến em được?” “Cho nên em muốn đem anh ấy lừa gạt tới a!” “Thật đúng là rất có phong thái Tiểu Tam! “ Tần Thánh nói giỡn trả lời một câu! Bạc Sủng Nhi lại tức giận trợn mắt nhìn Tần Thánh một cái, cầm lên chùm chìa khóa, khẽ quơ quơ, phía trên là một chiếc súng Thụy Sĩ nhỏ gắn đầy kim cường, nhìn giống như là một món trang sức. Chỉ có người thân thiết với Sủng Nhi biết, đó là thật! Là thời điểm cô mười tuổi, Lý Niệm tặng quà sinh nhật! “Có tin hay không, em tại chỗ đánh chết anh!” Tần Thánh quyết đoán câm miệng, không lên tiếng. Bạc Sủng Nhi chọn hai chén rượu, nhướng mày uống một hớp, quay đầu, nghiêm trang nhìn Tần Thánh cường điệu nói: “Em mới không phải là Tiểu Tam!” Tần Thánh “Ha hả “ cười một tiếng, gọi một tiếng: “Tịch thái thái, anh đi làm chánh sự trước!” Bạc Sủng Nhi giống như là rất hài lòng những lời này, cong môi, cười cười, phất phất tay, ý bảo anh mau đi đi. Quán bar loạn cào cào, Bạc Sủng Nhi ngồi ở trước quầy ba, chậm rãi uống rượu, đếm thời gian. Cô lớn lên đẹp mắt, tất nhiên chọc không ít người vây xem, nhưng không có một người nào dám quấy rầy cô!
|
Chương 153: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【4】
Vẫn đợi Tần Thánh gọi điện thoại, nói cho cô biết, mọi chuyện cần thiết cũng đã làm tốt, Bạc Sủng Nhi lúc này mới bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đưa điện thoại di động gọi ra ngoài. Qua một chút, đón nghe, chỉ nghe được thanh âm Tịch Giản Cận ôn nhuận ở điện thoại vang lên: “Xin chào.” Cô không nói gì, khẽ cách lỗ tai một chút, đem thanh âm lẫn lộn trong quán rượu, cũng truyền đến cho anh. Cô mơ hồ có thể tưởng tượng, bảy năm trước, hình ảnh chính mình ra vào quán bar, anh nhướng mày, khiển trách cô. Uốn môi, nhu hòa cười. Khóe mắt chậm rãi hiện lên vẻ ướt át, cô há miệng, theo bản năng nói một câu: “Tiểu Tịch...” Trong ngữ điệu, mang theo vẻ run rẩy, giống như khóc. Tịch Giản Cận cầm di động hơi thở trong nháy mắt ngừng lại, hồi lâu, mới đáp ứng một câu: “Ừ?” Âm điệu, không tự chủ được bỏ vào cảm xúc nhu hòa.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ: Quen thuộc như vậy, phảng phất như cảnh trong mơ, cô nhắm mắt lại, từ dưới đáy lòng trở về chỗ cũ. Nhân viên pha chế một bên dựa theo cô phân phó, lập tức từ trong lòng bàn tay của cô cầm đi điện thoại, hướng về phía bên trong vội vã nói một câu: “Thật xin lỗi tiên sinh, cô ấy đã uống nhiều quá, say gục ở quán bar “Dạ Sắc “ rồi...” * “Cô ấy gọi điện thoại tới sao? “ Hàn Như Y nhìn Tịch Giản Cận chậm chạp không chịu khởi động xe, đã ngẩn người ước chừng năm phút, mở miệng hỏi thăm. Tịch Giản Cận hoàn hồn, vẻ mặt có chút lạnh lùng, đáy mắt cũng phiếm tia sáng lạnh lùng, ngón tay nắm tay lái, không có lên tiếng, liền khởi động xe, từ từ đi. “Cô ấy tìm anh sao? Anh không có ý định đi qua sao? Để cô ấy một mình ở quán bar, không an toàn đâu. “ Hàn Như Y tiếp tục nghiêng đầu, hỏi một câu. Tịch Giản Cận trên mặt vẻ mặt như cũ là đạm mạc, tay của anh nắm tay lái hơi dùng sức, gân xanh nổi lên, hồi lâu, anh mới khàn khàn mở miệng, hỏi: “Như Y... Em cảm thấy anh nên đi sao?” Cú điện thoại này, đại biểu cho cái gì, không phải là anh không biết. Nhưng nếu anh đi, sẽ phát sinh cái gì, anh càng không muốn biết. Anh và cô, cẩn thận, mỗi một bước, đều là cẩn thận, nhưng nếu không cẩn thận, anh sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt!
|
Chương 154: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【5】
" Quá khứ như vậy, anh không định trải nghiệm một lần nữa." Thanh âm của anh trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì, rõ ràng quanh quẩn trong xe. "Như Y, thi hành nhiệm vụ anh không sợ, bị súng chĩa vào trán anh không sợ, nhưng là, nếu như trải qua cái cảm giác sống không bằng chết ấy một lần nữa, anh không muốn!" Con ngươi màu đen của anh bình thản không gợn sóng. Hàn Như Y nhìn anh căng thẳng, lặng yên không một tiếng động thở dài một hơi, nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu, cô mới lên tiếng: "Anh là đang sợ đi!" Tịch Giản Cận thân thể nhẹ cương, ánh mắt có mấy phần tối tăm, nhìn Hàn Như Y, giống như là có xúc động muốn giết người, nhưng là, trong lúc bất chợt, anh chậm rãi yên tĩnh lại, gật đầu, nói: "Đúng... Anh sợ..." Sợ trải qua cái loại cảm giác tối tăm khôn cùng này. Sợ trong mộng đều là ngọt ngào, tỉnh lại thì là tàn nhẫn. Sợ sau khi ngủ mê man, sẽ chảy nước mắt tỉnh lại. Sợ mỗi ngày ban đêm ngủ không được, hút từng điếu lại từng điếu thuốc, uống từng ngụm lại từng ngụm rượu, hành hạ bản thân, trợn tròn mắt, nhìn bầu trời đêm, muốn hận nhưng không thể hận! Sợ thời điểm đêm khuya người yên lặng, nghe chiến hữu yên giấc ngủ, mà chính mình chỉ có thể nắm hình của cô, chán nản bất lực tưởng niệm cô, toàn thân khó chịu run rẩy, hô một tiếng lại một tiếng "Sủng Nhi, Sủng Nhi..." Sợ không giây phút nào không bởi vì cô ngẩn người thất thần, hại chính mình, cũng hại người khác... Sợ nhiều, cũng hận nhiều! Tối nay nếu anh đi qua, kế tiếp liền chính là một lần nữa bắt đầu? Làm sao có thể... "Không có người nào phải yêu người nào... Thời gian lâu rồi, dần dần cũng sẽ quên mất..." Anh tự nói với mình như vậy. Mặc dù anh và cô, trận trước, còn liều chết triền miên, mặc dù đến giờ ny khắc này, anh tắm rửa vô số lần, vẫn có thể cảm giác được toàn thân đều là mùi vị của cô. Nhưng là... Anh nghĩ, có một ngày, cô sẽ buông anh xuống, giống như là anh buông cô xuống... Thay vì cả ngày lo lắng mất đi, chẳng bằng không tham lam có được. Hàn Như Y mỉm cười, nụ cười nhưng mang theo vẻ khổ sở, giống như là biết Tịch Giản Cận ám chỉ chính là những thứ gì, vẻ mặt hiện lên nét ưu thương, một hồi lâu cô mới nói: "Giản Cận, mình em có thể đi sân bay... Nếu như anh muốn, ngươi có thể đi."
|
Chương 155: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【6】
Tịch Giản Cận chẳng qua là trầm mặc, không nói lời nào. Hàn Như Y kìm lòng không đậu nhớ tới, nhiều năm trước, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tịch Giản Cận, chẳng qua là cảm thấy người đàn ông kia, im lặng và bi ai. Giống như là ẩn dấu rất rất nhiều tâm sự. Anh đối với bất kỳ cô gái nào... Xác thực phải nói là bất kỳ phụ nữ nào, cũng đều phòng bị và xa cách. Anh từ nhỏ, hình như chính là có thiên phú Súng Bắn Tỉa, an tĩnh lạnh như băng, nghiêm cẩn trầm ổn. Thuộc về một quốc gia, không thể thiếu binh khí. Hơn nữa, anh rất nho nhã lễ độ, mặc dù chỉ im lặng vuốt cằm, nhưng cũng làm cho người ta có thể cảm giác được anh nghe thấy được lời của mình, tỏ vẻ cảm ơn với mình hoặc là đáp lại. Cô lúc ấy muốn giới thiệu bạn gái cho anh, nhưng là anh nhưng liên tiếp cự tuyệt, cho đến có một ngày, anh và thế giới của cô, đồng thời ở một ngày, phát sinh biến hóa long trời lỡ đất, anh nằm ở □□, sống chết treo trên mảnh chỉ, trong miệng lẩm bẩm gọi tên một người. Coi như là qua nhiều năm như vậy, cô nhưng cũng không cách nào quên mất. Có thể là tên quá mức dễ nhớ, cũng có lẽ là, tên, từ trong miệng của anh kêu ra, mang yêu thương, mang đau đớn, mang tuyệt vọng, cảm xúc quá mức phức tạp chồng chất, làm cho người ta nghe qua, run sợ mà đau đớn! Cho nên, cô nhớ kỹ! "Sủng Nhi... Sủng Nhi..." Khi đó, cô mới biết được, cái người đàn ông lạnh lùng như tuyết này, không phải là không có tình cảm, mà là ẩn dấu một phần tình cảm người khác không thể thay thế. Cô nghĩ, cái cô bé tên là "Sủng Nhi " kia, nhất định cho anh đau đớn rất lớn, anh mới sẽ khó quên như thế đi! Anh hôn mê ước chừng mười ba ngày, bác sĩ tuyên bố bỏ qua mười lần, chiến hữu của anh ở bên ngoài điên cuồng mắng mười ba ngày, đả thương hai mươi bảy bác sĩ, đến cuối cùng, đã không có bác sĩ để đánh, thời điểm tất cả mọi người nói "Bớt đau buồn đi ", anh lại đột nhiên tỉnh lại. Anh tỉnh lại, cùng lúc trước không có gì khác nhau, bình tĩnh như trước, làm việc chuyên chú như cũ, có nguyên tắc của mình như cũ. Chẳng qua là người quen thuộc với anh sẽ biết, anh thay đổi... Không uống rượu, không hút thuốc, sẽ không ngẩn người, sẽ không thất thần...
|