Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 146: Nếu nói khó chịu, chính là như thế! (7)
Sắc mặt Tịch Giản Cận hơi cứng ngắc, anh nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, mắt cũng không chớp. Lúc này cô tỉnh táo, có một sự xinh đẹp kỳ lạ. “Tịch Giản Cận, em hỏi lại...... Anh, vẫn yêu em sao?” Gặp lại đến bây giờ, bọn họ đều không có chạm đến vấn đề yêu hay không yêu. Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị hỏi một câu như vậy, hỏi anh có chút giật mình. Tịch Giản Cận nhìn thẳng vào cô hồi lâu, mới lấy lại bình tĩnh, thật lâu, lắc đầu: “Em nói là hiện tại, hay là nói trước kia?” “Hiện tại.” Bạc Sủng Nhi dứt khoát trả lời. Đương nhiên là hiện tại, quá khứ qua đi, tốt đẹp như vậy, cô tin tưởng chắc chắn là anh yêu cô. Cho nên, không cần hỏi. Tịch Giản Cận yên tĩnh nửa ngày, mới mỉm cười, khiêm tốn lễ độ, “Anh từng yêu.” Sắc mặt cô hơi hơi trắng bệch. Anh giống như là sợ cô không tin, cực kỳ khẳng định mở miệng một lần nữa: “Từng yêu, rất từng yêu...... Không hề giữ lại chút nào, móc tim để yêu......” Anh mỗi một chữ, giống như mang theo một phần oán niệm, không giữ lại cho cô chút nào. Anh từng yêu. Thẳng đến hiện tại, anh đều có thể xác nhận, trong năm tháng đó, anh chưa có bao giờ hết yêu. Khi đó có em, bốn mùa tốt đẹp. Khi đó anh, sẽ không bỗng nhiên trầm mặc không nói, sẽ không xử sự tỉnh táo trầm ổn, sẽ không lãng phí thời gian ngẩn người. Hai câu nói ngắn ngủn, liền vỡ vụn tất cả nội tâm của cô. Từng yêu...... Không phải là yêu...... Bạc Sủng Nhi cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì, cô biết, chỉ cần cô mở miệng nói, em muốn anh phụ trách, anh liền sẽ không nói hai lời, chịu trách nhiệm, chỉ tiếc, hồi lâu, hồi lâu về sau, cô lại lắc đầu, khẽ cười với anh nói ra: “Tịch Giản Cận, em không cần anh phụ trách.” “Tối hôm qua, chúng ta chỉ là nam nữ vui vẻ, nếu như anh cảm thấy em cũng không tệ lắm, hoặc là em cảm thấy anh cũng không tệ lắm, chúng ta có thể cân nhắc, lần sau hợp tác!” Sắc mặt của anh dần dần trở nên đến có chút khó coi, anh cảm giác chính mình hình như suy nghĩ nhiều rồi...... cô vốn cũng không cần, mình cần gì sợ cô khổ sở? Tịch Giản Cận trầm mặc, đáy mắt bình thản, không có bất kỳ hào quang gì. Thật lâu anh mới mở miệng, chỉ là cô đơn một chữ. “Được.”
|
Chương 147: Nếu nói khó chịu, chính là như thế! (8)
Nụ cười của Bạc Sủng Nhi hơi ngưng trệ một chút, sau lại nở rộ càng xinh đẹp, cô nỗ lực để chính mình biểu hiện rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy đáy lòng hiện ra một cỗ hương vị khó chịu. Cô quay người, dự định xuống xe, lại mơ hồ cảm giác được người đàn ông bên cạnh, trầm mặc lạ thường. Cô liền dừng động tác, không có nhìn Tịch Giản Cận, thản nhiên nói: “Tịch Giản Cận, buổi tối hôm qua...... Anh thật không cần cho mình áp lực quá lớn, em vẫn luôn để lại cho anh...... Bời vì lúc trước, anh nói, đó là món quà sinh nhật tốt nhất anh có thể nhận......” Tịch Giản Cận nắm chặt tay lái, ngón tay hơi dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch. Quà sinh nhật tốt nhất...... “Em đối với anh có tình, thẳng thắn mà nói, em muốn ở cùng với anh, thế nhưng, anh lại không muốn buộc anh...... Em không chỉ muốn con người anh, em còn muốn làng anh...... Cái nào em cũng đều muốn!” “Cho nên, thân thể anh, đối với em mà nói, dụ hoặc lực rất lớn, tuy nhiên lại không trở thành lợi thế để em uy hiếp anh!” “Nếu như em thật muốn gả cho anh, em không cần phải bò lên giường của anh như thế, em còn có rất nhiều loại biện pháp...... Ví dụ như...... Trói anh lại kết hôn với em!” Cô nói cực kỳ nghiêm túc, anh nghe cực kỳ chuyên chú. Anh biết, cô thực sự nói thật. Thân thể căng thẳng, hơi giãn ra. Đáy lòng nổi lên phiền não, cũng chậm rãi đè ép xuống. Bảy năm không thấy, kỳ thật không chỉ là anh thay đổi, cô cũng thay đổi theo rồi...... Trở nên...... So với anh tưởng tượng, có năng lực, có suy nghĩ nhiều rồi! Bạc Sủng Nhi biết Tịch Giản Cận sẽ không suy nghĩ lung tung, kỳ thật cô vì đến gần tim anh, mỗi một bước cờ đều hạ cực kỳ run rẩy. Dù sao lúc này, Tịch Giản Cận đã không phải là Tịch Giản Cận năm đó, cao thâm bí hiểm, cường đại vô biên. “Kỳ thật, em không tin lâu ngày sinh tình! Tình ý không có chuyện ở lâu mà không có quan hệ quá lớn!” Bạc Sủng Nhi cười, nhìn Tịch Giản Cận, cực kỳ tự nhiên nói ra: “Bời vì, ở lâu, cũng không nhất định sinh tình.”
|
Chương 148: Nếu nói khó chịu, chính là như thế! (9)
Nói xong, Bạc Sủng Nhi còn cố làm ra vẻ tiêu sái vẩy tóc dài, cổ áo hơi hơi giật ra, lộ ra ở vết đỏ trên ngực trắng nõn, vô cùng chướng mắt. Ánh mắt Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi, dần dần trở nên có chút phức tạp. Sau cùng, anh dứt khoát quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ. Ý trong lời cô, rất rõ ràng rồi. Cô muốn anh! Hơn nữa, tình thế bắt buộc! Ngón tay của anh gõ trên tay lái một chút, thật lâu một hồi, anh mới quay đầu, nhìn cô: “Vì cái gì?” anh hỏi cô vì cái gì...... Bảy năm trước, muốn chia tay chính là cô, bảy năm sau, muốn theo đuổi anh là cô! Anh rất muốn biết rõ, trong lòng cô, đến cùng nghĩ cái gì! Bạc Sủng Nhi lại không để ý đến Tịch Giản Cận chút nào, ngược lại đẩy cửa xe ra, giẫm lên giày cao gót, xuống xe, lúc đóng cửa, cô còn thấy Tịch Giản Cận nhìn cô, mang theo một chút hỏi thăm. Cô dừng lại động tác đóng cửa, có phần kiêu ngạo nói: “Từ nhỏ đến lớn, em không có nắm qua bất kỳ vật gì, đều là bọn họ tự động đưa đến tay em.” “Duy chỉ có hai thứ, một là anh, một là đũa.” “Thế nhưng, đến hiện tại, em mới phát hiện, chỉ có đôi đũa là em cầm được buông được!” “Bịch” Bạc Sủng Nhi đóng cửa xe, di chuyển thân thể, cất bước cực kỳ ưu nhã về phía nhà của Bạc gia, đi hai bước, có lẽ bời vì cô đau, chân có chút run rẩy. Cuối cùng, tiểu công chúa vẫn cắn răng, ngẩng cao cằm nhỏ kiêu ngạo, không coi ai ra gì đi vào cái tòa thành kia. Tịch Giản Cận nhìn lấy bóng lưng của cô, đáy mắt thoáng hiện một vòng tiếng sáng kỳ lạ...... Hồi lâu, hồi lâu về sau, vẫn là lặng yên không chút tiếng động rời đi... *********************************** ( dù tiếc nuối không liên quan, chỉ là nghe thấy thời gian trôi qua, khi tất cả cảnh còn người mất, em thích anh nhất) Đêm hôm ấy, thật như Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận nói, vén qua nhàn nhạt như thế. Tỏ rõ nhìn thấy, gió nhạt mây xanh. Về phần trong lòng không có để lại thứ gì, chỉ có hai người rõ ràng nhất. Bạc Sủng Nhi vì trận này không có đi ra ngoài, bị Tịch Giản Cận giày vò, ngày thứ hai, chẳng qua là cảm thấy có chút đau, về nhà rửa tắm nước nóng, ngủ một ngày, đứng lên đã khá hơn chút, ai ngờ đau lưng, khó mà nhẫn nại.
|
Chương 149: Nếu nói khó chịu, chính là như thế! (10)
Ở nhà nhàm chán, tất nhiên là thỉnh thoảng sẽ dạo xem tin tức giải trí, lật qua tạp chí “BX” đưa tin, thật như cô nói, trong một tuần này, ngược lại tin tức tiêu đề, đều vây quanh tiệc sinh nhật của Tịch Giản Cận. Lần này hình anh chụp anh, so với lần trước cùng Triệu Tố Nhã, rõ ràng rất nhiều, mà ở chính diện, bên cạnh, mặt bên, phía sau, mỗi góc ảnh chụp đều có, Bạc Sủng Nhi đều cầm trong lòng bàn tay, yêu thích không buông, nhìn rất nhiều ngày, lại cảm thấy trăm nhìn không chán, trong lòng nghĩ, Tiểu Tịch nhà cô lớn lên thật sự là đẹp trai...... 360 độ không có góc chết! Trong bữa tiệc sinh nhật của Tịch Giản Cận, cô và anh nhảy điệu mở màn, tất nhiên là hình của bọn họ truyền sôi sùng sục, váy tung bay, áo đen quần trắng, đứng chung trên tấm ảnh, lại thật có mấy phần kinh diễm và chói mắt! Tạp chí “BX” đã đi theo cô từ lâu, người phía dưới biết rõ tính tình của cô, cho nên còn không quên đăng tin chuyện xấu của Triệu Tố Nhã một chút. Tất nhiên là, một số suy đoán lung tung, nói Triệu Tố Nhã thất tình? Thái từ Tịch gia cũng không có lòng với cô ta? Sinh nhật đều không có mời cô ta? Bạc Sủng Nhi nhìn đến say sưa, vui sướng vô cùng. Thật vất vả có một ngày cô có thể bò lên, thời gian cũng đã qua một tuần rồi. Nhàn rỗi và nhàm chán, gọi điện thoại cho Tần Thánh, biết được ăn cơm ơ “Khải Duyệt”, liền tùy ý buộc tóc, lái xe ra ngoài, đi qua.” Khải Duyệt”. Một đường đi qua, ở trong lòng cô hoặc nhiều hoặc ít là có chút buồn bực tức giận, Tịch Giản Cận đã trọn một tuần, đều không có liên lạc qua với cô một lần? Ai ngờ Bạc Sủng Nhi vừa mới vào đại sảnh “Khải Duyệt”, liền nhìn thấy cái bàn ở gần cửa sổ, Tịch Giản Cận cùng mấy người ngồi đó dùng cơm, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ tiến lên, áp sát tới chào hỏi, ai ngờ đụng vào Hàn Như Y từ phòng vệ sinh đi ra. Hàn Như Y nhận ra cô, sắc mặt có chút khẩn trương, hơi gật đầu, liền vội vội vàng vàng đi tới bên Tịch Giản Cận, giông như cô lúc nào cũng có thể xé toang cô ta vậy! Hàn Như Y ngồi xuống, Tịch Giản Cận liền nghiêng đầu, chậm rãi cười với cô, lập tức cũng không biết nói gì, ngược lại Tịch Giản Cận ngẩng đầu, nhìn lại phía cô.
|
Chương 150: Tôi không thể nào là tiểu tam! (1)
Lúc đầu Bạc Sủng Nhi nhìn mà uất nghẹn, dự định cất bước, quay người rời đi, thế nhưng lại thấy Tịch Giản Cận nhìn qua, cô liền đứng ở nơi đó, cười với anh. Vẻ mặt Tịch Giản Cận hơi ngừng một chút, lần trước một đêm triền miên, thì chưa từng gặp qua nhau, lúc này gặp lại, đêm hôm đó sự tình, giống như hôm qua tái hiện, hiện lên trong đầu của nhau, nhanh chóng cuồn cuộn hiện lên. Trong lòng hai người, đều cuồn cuộn cảm xúc không hiểu, hơi có chút đỏ mặt xấu hổ, cũng may tự chủ khá cao, trầm ổn đã quen, vẫn như lúc trước, một người điêu ngoa ngạo mạn, có chuyện lúng túng, từ trước đến nay đều mạnh mẽ che giấu! Chỉ thấy một người cầm ly rượu uống, không coi ai ra gì nói tiếp lời người bên cạnh. Mà cô gái đứng ở đó, lại dữ dằn nói với phục vụ: “Lên trên lầu, đem Tần thiếu gia xách xuống cho tôi!” Phục vụ trúng đạn, vô cùng ủy khuất, cũng không dám có chỗ phản kháng, chỉ có thể đáp ứng, quay người, chạy vụt lên lầu. Tịch Giản Cận ngồi ở đó, khóe mắt liếc thấy cảnh này, đột nhiên để ly rượu xuống, hơi biểu thị áy náy một chút, đứng dậy. Lập tức, đi về phía Bạc Sủng Nhi. Bạc Sủng Nhi tâm bay nhảy loạn, nhìn thấy anh đi gần tới mình. Có người ăn cơm ở đó, có người nghiêng đầu trông thấy cô, huýt sáo một tiếng. Tịch Giản Cận đi rất vững vàng, một chút một chút đánh lấy trái tim mềm mại của cô. Anh đứng ở trước mặt cô, cao hơn cô một đầu, hơi cúi đầu, hô hấp nóng rực, mang theo mùi rượu, “Thân thể tốt rồi hả?” Cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn câu môi cười xinh đẹp, hết cằm, rất là khí thế: “Bọn họ là ai?” “Người trong quân đội, hồi trước náo loạn, cho nên ăn một bữa cơm giải hòa!” Tịch Giản Cận đơn giản giải thích một chút, một tuần sau, Lục Phong đội chín đã đứng được lên, thế nhưng trên người vẫn quấn băng vải, bị lãnh đạo trong quân buộc cùng Tịch Giản Cận ăn cơm, xin lỗi. Thịnh tình không thể chối từ, không chối từ được, chỉ có thể mời mấy ngườiquen thuộc tụ tập một chỗ ăn bữa cơm.
|