Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 136: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【7】
Tịch Giản Cận không giải thích được, nhìn Bạc Sủng Nhi vẫn la hét “nơi đó, nơi đó “. Cái nơi đó trong miệng cô, rốt cuộc là nơi nào? Mặt Bạc Sủng Nhi cũng theo đó đỏ lên, cô lắc đầu, suy nghĩ một chút, vừa mới bắt gặp Tịch Giản Cận hướng về phía cô nhíu mày, đáy mắt đều là thần thái kỳ quái, cô lập tức cắn răng, chỉ chỉ nửa người dưới của anh: “Chính là chỗ đó, anh có đau hay không?” Tịch Giản Cận thấy ngón tay cô chỉ nửa người dưới của mình, tùy cơ nghĩ đến mới vừa rồi mình cởi quần áo, lộ ra mấy vết thương, nói người SM, là cô, cô đỏ mặt, tới hôn miệng vết thương của anh. Lúc này cô lại hỏi anh nơi này có đau hay không, cô chẳng lẽ là... Tịch Giản Cận lập tức liên tưởng tới một số hình ảnh hạn chế độ tuổi, anh cảm thấy toàn thân nóng lên, thậm chí đều có chút khô miệng, hai gò má cũng theo đó khẽ đỏ lên. Bạc Sủng Nhi thấy Tịch Giản Cận một hồi lâu không lên tiếng, chỉ nghĩ rằng anh còn không có kịp phản ứng cô nói cái gì, duỗi ra ngón tay, hướng về phía chỗ của anh chọc chọc. Cô dùng một tí khí lực, đâm anh có chút đau, để cho anh không nhịn được hút một hơi khí lạnh, sau đó hai mắt lạnh lẽo nhìn cô. Mà cô chẳng qua là cảm giác nơi đó mình đụng vào tới, có chút mềm, lập tức cũng đỏ mặt, nhẹ nhàng ho khụ khụ, cảm giác được người đàn ông tức giận, cô cũng không sợ ngẩng đầu, cao ngạo và vô lại liếc mắt anh một cái, nói: “Giả vờ đứng đắn!” Sau khi nói xong, không khí bên trong phòng, trở nên có chút ái muội, Bạc Sủng Nhi chẳng qua là cảm thấy đầu ngón tay giống như là lưu lại một tí cực nóng, cô lập tức vì che dấu bối rối của mình, nhanh chóng trừng mắt dời đề tài! “Em chỉ chính là trong chỗ này, anh có đau hay không!” Bạc Sủng Nhi nói có chút phẫn nộ, cô hung hăng trừng mắt liếc Tịch Giản Cận, sau đó hơi mang theo vài phần ủy khuất cúi đầu, ngữ điệu mềm nhũn nói: “Em nơi đó vô cùng đau đớn...” Tịch Giản Cận nghe được nửa câu sau cô nói, mới ý thức tới tư tưởng của mình quá mức trệch hướng. Anh không nhịn được có chút xấu hổ, nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt mang theo vài phần lúng túng, “Đau dự dội lắm phải không?”
|
Chương 137: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【8】
Bạc Sủng Nhi đầu tiên là lắc đầu, sau lại lại gật đầu một cái, cũng không có nói mình rốt cuộc là đau dử dội hay không. Chẳng qua là đáy lòng cảm thấy chua chua ngọt ngọt ấm áp. Vô luận như thế nào, cuối cùng cô đã là người phụ nữ của anh rồi. Nét mặt của cô, cực kỳ giống cô bé nhỏ với mối tình đầu, mang trên mặt vẻ e lệ, cùng cô trong ngày thường, cực độ bất đồng. Bộ dáng Cô lúc này, cũng xinh đẹp kinh người. Bất kể là ngạo mạn khi dễ người, hay là lãnh diễm không nhìn người, hoặc chính là thản nhiên, hoặc là vô lại có chút vô sỉ... Hoặc là lúc này, bộ dáng cô bé dịu ngoan mềm mại trước mặt anh... Từng cái đều có từng cái phong tình. Từng cái đều có nét hấp dẫn làm người ta kinh diễm! Anh nhìn cô không lên tiếng, liền suy nghĩ một chút, cảm thấy buổi tối hôm qua có thể thật sự là thô lỗ, dù sao anh là lần đầu tiên, dùng khí lực không đúng, động tác cũng trúc trắc rất nhiều, chỉ lo chính mình thư thái, nhng thật không có để ý đến cảm thụ của cô! Anh trầm cười một tiếng, sau đó liền đứng lên, muốn đi ra ngoài, Bạc Sủng Nhi vươn tay, vội vội vàng vàng bắt tay của anh, “Anh muốn đi đâu?” “Gọi bác sĩ! “ Tịch Giản Cận đơn giản giải thích. Bạc Sủng Nhi mặt càng đỏ hơn, nơi đó đau, tìm bác sĩ, muốn nhìn như thế nào a! Coi như là cô thật sự là mặt dày, nhưng cũng không có đến mức để cho người không liên quan nhìn những địa phương kia của cô đi! Cô cắn răng, sau đó hô: “Em mới không cần xem đâu!” “Em không phải là đau sao?” “Đau cũng không nên xem! “ Bạc Sủng Nhi âm thầm mà nắm quả đấm, sau đó vươn tay, thoáng cái nói: “Em muốn đi vệ sinh!” Nói xong, thấy cô vội vội vàng vàng hướng nhà vệ sinh, hai chân vốn là mềm, than dưới vốn là đau, nhất thời không có đứng vững, liền hướng phía trước ngã sấp tới, may là Tịch Giản Cận tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng tiếp được cô. Thân thể Bạc Sủng Nhi, ở lồng ngực của anh hung hăng mà cắn một cái, sau đó liền chân trần, hướng nhà vệ sinh, đi vào. Tịch Giản Cận đứng ở ngoài cửa, nhìn cô “Phanh “ một tiếng đóng cửa lại, không nhịn được hơi có chút ngẩn người. Lúc này, có thể nói là hiện thế an ổn, năm tháng yên bình. Chẳng qua là... Ai có thể nói cho anh biết, an ổn cùng yên bình như vậy, có thể kéo dài bao lâu?
|
Chương 138: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【9】
Ngay từ lúc bảy năm trước, là anh biết, cô gái này, làm cho người ta đứng ở ranh giưới giữa Thiên Đường cùng Địa Ngục! Có một số việc, anh muốn cho chính cô nghĩ kỹ... Tỷ như, mục đích cô làm như vậy là cái gì? Gả cho anh sao? Cô sẽ không hối hận sao? Anh là quân nhân... Gả cho anh chính là quân hôn... Quân hôn đại biểu, nếu như anh không nói ly hôn, cô tuyệt đối cả đời đều không thể thoát khỏi cái danh hiệu “ vợ của Tịch Giản Cận “ này! Nếu không, một khi cô dám làm loạn, đó chính là phải đưa ra tòa án quân sự, hơn nữa, trừng phạt chính là cô! Tội danh “Phá hủy quân hôn “. Một ít chuyện, bảy năm sau, đã diễn biến thành như thế, cô nôn nôn nóng nóng làm như vậy, có nghĩ tới hậu quả hay không? Mà anh... Thân thể xuất hiện trạng huống nghiêm trọng, có thể trị lành hay không, còn là một chuyện... Mặt mày Tịch Giản Cận trầm xuống, cánh môi mím thật chặc, không nói một lời, giống như là ẩn dấu rất nhiều chuyện dưới đáy lòng, nhưng vẻ mặt vẫn vững vàng như vậy. Anh xoay người, rời đi. Lúc Bạc Sủng Nhi từ phòng vệ sinh đi ra, anh đã ra ngoài, đáy lòng của cô khẽ mất mác một chút, ngồi ở bên giường, kinh ngạc ngẩn người. Thật là mệt mỏi a... Cô cả đời, cũng không có mệt mỏi như vậy... Chẳng qua việc này, làm, nhưng thật không phải là chán như vậy... Nhất là làm cùng Tiểu Tịch thân ái của cô... Khó trách A Thánh mỗi ngày đều lưu luyến ở trong biển hoa, sầu triền miên, chơi đùa các loại... Đang thời điểm ở cô nghĩ tới như vậy, điện thoại liền reo lên, cô xem, lập tức cong môi, đón nghe: “A Thánh...” Tần Thánh ngáp, giống như là mới vừa tỉnh lại, nghe được âm điệu cô mang theo vài phần vui sướng, liền lập tức sáng tỏ cô sự tình muốn làm, đã thành công đi, nhưng ngay sau đó, trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, ngồi dậy, trần truồng nửa người trên, cái chăn trơn rơi xuống thắt lưng, cô gái trẻ trung mềm nhũn nằm úp sấp ở bên người anh, thỉnh thoảng hôn da thịt của anh. Tần Thánh trong điện thoại trông rất uể oải nhìn trêu chọc nói: “Xem ra, tâm tình không tệ? Như thế nào, chuyện làm hay sao?” Bạc Sủng Nhi tâm tình thực tại rất tốt, nửa là đắc ý, nửa là kiêu ngạo đối với trong điện thoại nói: “A Thánh, em đem Tiểu Tịch ăn...”
|
Chương 139: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【10】
Bạc Sủng Nhi vừa dứt lời, liền nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, trong nháy mắt liền đem điện thoại cắt đứt, sau đó đưa điện thoại di động ném tới một bên, Tần Thánh nghe cô chợt cúp máy, khẽ nhíu mày, nhưng không có gọi lại. Trong đầu, vẫn quanh quẩn một câu kia, A Thánh, em đem Tiểu Tịch ăn... Ăn... Ăn hết? Thành công? Đã được như nguyện trở thành người phụ nữ của anh ta rồi? Cô rất vui sao! Anh cong môi, cười vô cùng tà tứ, sau đó tung mình, đè ép cô gái bên cạnh, mười phần vô lại nói: "Có muốn ca ca phục vụ em hay không?" ...... Tịch Giản Cận vào phòng, liền ném cho Bạc Sủng Nhi một tuýp thuốc mỡ, Bạc Sủng Nhi sửng sốt một chút, anh mới đơn giản giải đáp: "Dùng để bôi chỗ đso... Hẳn là trầy da..." Bạc Sủng Nhi lập tức liền biết anh chỉ là cái gì, khuôn mặt vốn là trắng nõn, lại một lần nữa một rặng mây hồng bao phủ. Cô chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo Tịch Giản Cận đi ra ngoài, ai ngờ Tịch Giản Cận đi về phía cô, từ bên cạnh cô, cầm thuốc mỡ, "Tôi tới giúp em..." Cái chỗ kia, đoán chừng chính cô cũng nhìn không tới, bôi thuốc, cũng không bôi tốt được! Bạc Sủng Nhi lập tức dựng thẳng con mắt, nhưng cảm thấy cảnh tượng như vậy chính là rất quen thuộc và tốt đẹp, Tịch Giản Cận đối với người ngoài luôn là một bộ nho nhã lễ độ, thật ra thì chỉ có cô biết, anh rốt cuộc xấu xa thế nàop, muộn tao thế nào! Lập tức cô liền mím môi môi, cực kỳ mị hoặc cười cười, sau đó tự nhiên hào phóng vươn tay, một thanh giật đồ bệnh nhân, một chút cũng không e lệ đem toàn thân tuyết trắng, lộ ở trước mặt của anh. Anh lại không hề dừng lại, cúi xuống, đi kiểm tra thân thể của cô, cô thời khắc tay của anh đụng vào trên da thịt cô, rõ ràng hai người cũng co rúm lại một chút. Tịch Giản Cận kiểm tra chăm chú, động tác bôi thuốc rất ôn nhu, cô không cảm thấy đau, lại có ái không khí muội cùng kỳ dị lan tràn, hô hấp của cô, theo đó có chút dồn dập. Anh không nhịn được uốn khóe môi lên, biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao? Không thoải mái?" Bạc Sủng Nhi tất nhiên biết vẻ trêu chọc trong lời nói của anh, mở trừng hai mắt, sau đó cười khanh khách nhìn Tịch Giản Cận, nói: "Từng ấy năm tới nay, Tịch, anh vẫn muộn tao trước sau như một! Bất quá em thích anh như vậy, ở bên ngoài buồn bực, ở trước mặt em tao!"
|
Chương 140: Cái gọi là khó chịu, chính là như thế! 【1】
Tịch Giản Cận nghe cô nói như vậy, cong môi, cười khẽ một tiếng, chỉ hơi hơi giơ lên hai mắt liếc nhìn Bạc Sủng Nhi một cái. Phát hiện cô gái nằm ở nơi đó, hai gò má hồng hồng, hô hấp có chút dồn dập, ánh mắt sáng trong suốt tăng thêm một chút sắc tình, đặc biệt lóng lánh, giống như là muốn chảy nước, bên trong mang theo vẻ khiêu khích không dứt. Cô gái cơ da trắng như tuyết, non như sữa, chẳng qua là nhìn như vậy, sẽ làm cho anh mơ hồ nhớ tới cảnh tượng túng tình tối hôm qua. Tịch Giản Cận cảm thấy toàn thân cũng nóng lên, anh nhanh chóng cúi đầu, thoa thuốc cho Bạc Sủng Nhi. Bạc Sủng Nhi thấy mình chiếm thượng phong, không nhịn được đáy lòng đắc ý, dứt khoát sảng khoái nhắm mắt lại, giả trang một bộ cực kỳ hưởng thụ, ở khoảnh khắc ngón tay của anh tiến vào thân thể của cô, có thuốc mỡ lạnh như băng lan tràn. Cô không nhịn được tinh tế hừ một tiếng, cố ý hừ vô cùng dài. Tịch Giản Cận cắn răng, không nhịn được muốn bóp chết cô gái hư hỏng này, nhanh chóng bôi thuốc cho cô. Bạc Sủng Nhi cắn hàm răng, nhìn Tịch Giản Cận chuyên chú bôi thuốc, một bộ không để ý đến chuyện bên ngoài, không nhịn được cong rồi môi, mở miệng hỏi: "Nếu như anh là muộn tao, anh cảm thấy em là cái gì? Minh tao?" Trên ngón tay Tịch Giản Cận dính đầy thuốc mỡ, lại một lần nữa đi vào, làm Bạc Sủng Nhi thở dốc vì kinh ngạc, nhẹ kêu lên, khiến thân thể Tịch Giản Cận cứng đờ, Bạc Sủng Nhi khanh khách cười ra tiếng, Tịch Giản Cận đen mặt, lạnh giọng, trả lời một câu. "Em quá đề cao cái từ minh tao này rồi!" "Em cảm cũng thấy được là anh không xứng với em! " Bạc Sủng Nhi làm như tán dương, đón xuống, mặt mày mỉm cười, mang theo vẻ mị ý, trong lúc bất chợt cắn cắn đôi môi, sau đó nói: "Thật ra thì em cảm thấy được em minh tao đem muộn tao toàn bộ chiếm rớt, em hẳn là thuộc về... Tổng các loại tao đấy!" Khóe miệng Tịch Giản Cận khẽ co quắp một chút, nhưng không có lên tiếng, chẳng qua là nhanh chóng kiểm tra chỗ khác hình như không có xuất hiện bất kỳ vết thương gì, lúc này mới lấy một tí thuốc mỡ, ở trên đùi của cô bôi lên. Bạc Sủng Nhi nhịn không được toàn thân run lên một chút, tinh tế hừ thêm một tiếng.
|