Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 126: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (7)
Cô đã ảo tưởng qua một ngàn lần, một vạn lần, anh xông vào trong thân thể cô. Tuy nhiên lại chưa bao giờ nghĩ tới, lại đau đớn như vậy! Cô giống như lúc này, cảm giác được Tịch Giản Cận tràn ngập hận ý với cô! Anh hận cô sao? Cô đau muốn rơi nước mắt. Cả đời không có đau qua như thế! Cô chặt chẽ cắn môi, nhịn được tất cả đau đớn sắp thốt ra. Cô kiêu ngạo như vậy, cô không muốn để cho anh thấy được lúc này cô chật vật thế nào. Thế nhưng, người trước mặt này, là người cô thật sự yêu, là cô vô cùng khát vọng lấy được, đang ôm lấy cô, trực tiếp cùng cô triền miên. Một trận đau đớn từ trong thân thể, lại bị dễ chịu thay thế, mặt mày của cô, sau khi thời gian dần trôi, ở dưới thân thể của anh, trầm thấp thở gấp, mỗi một tiếng, đều bị động tác của anh càng thêm kịch liệt! Anh cúi đầu xuống, nhìn lấy cô, mặt mày mang theo mị hoặc, thậm chí giờ khắc này, cánh tay cô và chân đều quấn quanh anh, thoải mái, không có làm bộ. Tay anh nắm chặt bờ eo cô, hơi hơi dùng sức, cảm thấy đáy lòng có đau, càng lúc lan tràn. Bảy năm...... Bảy năm không thấy, cô rốt cuộc bị những người đàn ông...... Điều CHăm sóc tốt sao? Nghĩ đến đây, vừa nghĩ tới anh cũng là một trong những người đàn ông kia, động tác của anh, lại càng cấp tốc. Cô xụi lơ ở dưới thân thể của anh, vươn tay, vòng cổ của anh, miễn cưỡng để cho chính mình không có bị đụng bay. Không nói ra là đau hay là thoải mái, luôn luôn cảm thấy chua chua ngọt ngọt, giống như mùi vị tình yêu. Cô nhìn anh vô cùng nhuần nhuyễn muốn mình, mà mình cũng đã mở miệng cầu xin, anh đều không có bất kỳ thỏa hiệp! Ánh mắt của cô hơi chớp, cảm thấy đáy lòng hiện ra ánh sáng ấm áp, sau đó ngẩng đầu, hướng tới ngực anh, mở to miệng, liền không nói lời gì cắn xuống. Cô cắn dùng sức! anh cảm thấy đau, lại cũng chỉ hơi cau lại mày, mặc cho cô tiếp tục cắn, chính mình vẫn hung hăng muốn cô như cũ! Cô bị anh làm đến hồn phi phách tán, đến sau cùng, thật sự một chút khí lực cũng không có.
|
Chương 127: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (8)
Cào anh, bắt anh, khí lực cắn anh cũng không có, chỉ có thể nằm ở dưới thân thể của anh, mềm nhũn thở hổn hển, sau đó tay nhỏ không hề ý thức chống đỡ lấy ngực anh, ư hừ tùy ý anh giày vò chính mình. Tịch Giản Cận cũng chỉ bắt đầu hung ác một hồi, về sau, bị cô không chút lưu tình cắn, động tác liền lập tức vuốt ve an ủi. Cực kỳ có kiên nhẫn muốn cô, chọn đùa với cô. Cũng không biết đến cùng qua bao lâu, anh đã liên tục muốn cô hai lần, lại cảm thấy chưa đủ, trong thân thể giống như là có một đoàn lửa, còn đang thiêu đốt. Cô cuộn lại bên cạnh anh, toàn thân chật vật không chịu nổi, vết đỏ che giấu da thịt, giống như là chỉ trích lấy anh đến cùng thô lỗ cỡ nào! Anh vươn tay, thở dài một hơi, đem thân thể cô mềm nhũn, bắt bỏ vào ngắm ngực, cúi đầu xuống, tiếp tục hôn, hôn đến người phụ nữ đã hôn mê tỉnh lại một lần nữa, nhìn thấy ánh mắt của anh, mang theo vài phần mờ mịt, lập tức giống như là nghĩ đến cái gì, tiếp tục chớp mắt với anh, sau đó vươn tay, sờ tới sờ lui trên da thịt anh. Dược hiệu của thuốc cũng không hề hoàn toàn rút đi. Anh lại không muốn tổn thương cô. Vươn tay, muốn ngăn cản cô, ai biết cô lại ngẩng cái đầu nhỏ lên, tiến tới bên tai của anh, thổi một cái, gọi tên anh "Tịch". Anh lần này, lạ yên tĩnh, không có có tức giận, chỉ là bên tai, hiện lên một vòng đỏ sậm. Cô tinh quái, nhìn hất tầng đỏ của anh, giống như là cố ý muốn anh khó chịu, vươn tay, điểm chỉ vào tai anh, nói ra: "Tiểu Tịch...... Anh đỏ mặt rồi......" Tịch Giản Cận đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía cô, lại phát hiện, cô vẫn như cũ, nghịch ngợm mà hồ nháo, không có giống như vừa rồi ở dưới thân anh, bị anh giày vò chết đi sống lại, lộ ra sự nhu nhược. Giống như chỉ là giấc mơ. Anh cho là cô sẽ giống như lần trước, ở trong phòng "Khải Duyệt", bắt anh phải phụ trách, ai ngờ cô lại chưa từng nói tới, ngược lại tiến đến bên tai của anh, ánh mắt lưu chuyển, cắn lỗ tai anh, ngón tay nhẹ nhàng vòng quanh ngực anh, dẫn dụ lấy anh như vậy. Anh vươn tay, nắm lấy tay cô, lại nghe được cô cười khanh khách, sau đó chớp mắt, nhìn anh nói: "Làm sao vậy? Tiểu Tịch, có phải anh lại muốn rồi hay không?"
|
Chương 128: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (9)
Cô gái nào sẽ nói ra như vậy. Sợ là toàn thế giới, chỉ có một mình cô đi! Anh có chút bất đắc dĩ, muốn trách cứ cô, lại không tìm ra được một chữ. Chỉ là trong lòng có chút buồn bực, anh cảm thấy, cô thật giống như là tìm được một nam sủng tham hưởng vui mừng mà thôi. "Làm sao vậy...... sao không nói lời nào...... Xem ra thân thể anh, vẫn tương đối thành thật một chút......" Bạc Sủng Nhi mềm mại cười, chậm rãi nói. Anh lại nghiêng đầu, giữ gáy của cô, hung hăng bịt kín môi cô, cũng mặc kệ chính mình như vậy có phải sẽ làm đau cô hay không, đem lời của cô, đều ngăn cản nuốt hết. Cô quả thực không có thể lực, vừa rồi chỉ là qua loa vài câu, mà lần này anh bao trùm lên, rõ ràng cô cau mày, nhưng vẫn thuận theo không có phản kháng. Động tác của anh lần này so với trước đó càng thuần thục, làm rất lưu loát, anh hôn mặt cô, chậm rãi xâm nhập vào trong thân thể cô. Cô cảm giác được anh lấp đầy chính mình, giống như là lấp đầy cả lòng, rất dễ chịu, cô không nhịn được cong mặt mày, vòng qua cổ anh, để hai thân thể dựa vào càng chặt! Lần này anh giống như rất hăng hái, cực kỳ kiên nhẫn trêu chọc cô! Cô rất khó chịu, khóc sướt mướt xin anh cho cô, anh không thuận theo, tự mình giày vò cô, cô liền nghiêng đầu, cắn ngón tay anh, cảm giác tê dại lan tràn cả hai. Đêm khuya mộng dài, anh và cô dịu dàng làm một lần, cô lại không biết, toàn thế giới, có người đàn ông như vậy, lúc làm tình, buồn bực không lên tiếng...... Đến cả thở dốc, đều nắm lấy đúng tiết tấu. Chỉ là động tác của anh, mê loạn mà điên cuồng. Nhiều lần, đều buộc cô, mơ mơ màng màng giống như trở lại lúc ban đầu, kém một chút lã chã rơi lệ! Liều chết triền miên, đến chết mới thôi. Đêm hôm ấy, cô cảm thấy thật dài dằng dặc, vô cùng tốt đẹp, hô hấp của anh ở bên tai cô, khiến cô không nhịn được cong lên khóe môi. Cô mềm nhũn nói, "Tiểu Tịch, được rồi...... được rồi, tiếp tục như thế, em thật sự sẽ bị anh làm cho chết......"
|
Chương 129: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (10)
Anh cười nhẹ, lực đạo càng mạnh mẽ, cô cau mày, nhìn đáy mắt của anh đều là chỉ trích, anh lại bắt đầu, tốc độ càng mãnh liệt, mãnh liệt đến sau cùng, cô mới hốt hoảng cảm giác được anh và cô sắp cao triều, giống như cũng muốn kết bạn mà đến. Kỳ thật đây lần thứ ba bọn họ làm, lần thứ ba cô cao triều, trên thực tế thể lực anh rất tốt, cô bị giày vò nửa cái mạng đều muốn giải tán rồi. Chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống ngủ. Mơ mơ màng màng cảm giác được một thứ nóng phun vào trong người, cô hoảng sợ ôm bờ vai anh, nói nhỏ: "Tiểu Tịch, anh là người đàn ông đầu tiên của em...... Có một số việc, không chỉ là anh nhớ kỹ, kỳ thật anh cũng nhớ kỹ...... Giống như quá khứ, không chỉ là anh khổ sở, kỳ thật em cũng khổ sở......" Anh đột nhiên yên lặng bất động. Con ngươi giống như thiêu đốt nhìn cô. Cô buông tầm mắt xuống, biết anh sẽ tức giận, biết chính mình nói mình có rất nhiều người đàn ông, anh mới bằng lòng động cô. Kỳ thật thì đã ảo tưởng qua trăm ngàn lần, lần đầu tiên của bọn họ, lại không nghĩ tới, cuối cùng, vẫn là cô lừa gạt anh! Anh lật thân thể cô ra, quả thật trên người có điểm đỏ, trên ga dường có mảng đỏ, tròng mắt của anh càng thâm trầm, hai tay siết thành nắm đấm, nửa ngày, từ trong hàm răng, gạt ra một câu: "Bạc Cẩm, em lại đùa nghịch tôi!" Em lại đùa nghịch tôi! Đi qua nhiều năm như vậy, em vẫn một lần đùa nghịch tôi! Mà buồn cười là anh...... Một lần lại một lần mắc lừa! Kỳ thật nhiều năm như vậy, anh ở trước mặt cô, chưa bao giờ thắng nổi một lần! Một lần cũng không có! Lông mi thật dài của Bạc Sủng Nhi hơi buông thõng, che đậy khổ sở đáy mắt, Tịch Giản Cận nắm tay xương cốt kêu vang, giống như là một giây sau, lúc nào cũng có thể tự tay bóp chết cô. Đúng vậy, Tịch Giản Cận tức giận. Anh cả một đời, một cái người phụ nữ cũng không muốn qua. Từ nhỏ đến lớn, ông nội cho anh giáo dục, là đàn ông dám làm dám chịu! Nếu như đổi lại bảy năm trước, phát sinh chuyện như vậy, anh không nói hai lời sẽ kéo cô qua kết hôn. Thế nhưn hiện tại...... Lại để anh phải làm sao bây giờ? Bạc Sủng Nhi cực kì mệt mỏi, biết anh tức giận, nhưng vẫn mệt mỏi trở mình, quấn quanh chăn mền, không coi ai ra gì nằm đó muốn ngủ.
|
Chương 130: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【1】
Tịch Giản Cận không có quấy rầy cô, chỉ nhìn chằm chằm cô, sững sờ ngẩn người, nửa ngày, mới đột nhiên đứng dậy, vọt vào nhà tắm, lúc đi ra, cầm khăn lông ướt, lau đi vết máu loang lổ ở trên người cô. Cô mơ mơ màng màng khẽ giật thân thể, khiến anh hạ sức nhẹ nhất. Đắp chăn cho cô, liền mặc quần áo, ngồi trên ban công, nhìn lên ánh sao phía ngoài, một mực phát ngốc. Bạc Sủng Nhi ngủ không có được an tâm, trong mơ đều là hình ảnh tiểu Tịch, khi cô không muốn anh thì mang khuôn mặt khổ sở, sau đó lúc tìm đến cô, cô rúc vào ngực người đàn ông khác, thờ ơ lạnh nhạt với anh, còn có Tiểu Tịch uống say, quỳ xuống ở trước mặt cô, cô vẫn chẳng thèm ngó tới rời đi...... Khi đó, chỉ là chỉ là thấy tức giận, không có đau lòng chút nào. Bảy năm sau, cô có chút hận mình khi đó, tùy hứng mà kiêu ngạo, duy ngã độc tôn, ngạo mạn không tha thứ bất kỳ người nào làm trí ý mình. Tuổi trẻ khinh cuồng, phạm sai lầm, lại trở thành trong lòng hai người, vĩnh viễn không cách nào dứt bỏ, cũng không thể khỏi đau! Cô hối hận, bảy năm qua, vô số lần, ảo não. Sinh nhật hàng năm bảy năm trước, cô có thể thu được cô số quà, ở trước mặt toàn thế giới từng bước từng bước vượt qua sinh nhật như mơ. Trở thành người mà danh viện của toàn thế giới hâm mộ. Mà sau khi chia tay, cô một sinh nhật cũng chưa từng tổ chức...... Tiểu Tịch, năm đó em quá ngây thơ, em không hiểu chuyện, phạm sai lầm, hiện tại, anh...... Cho dù không còn yêu em, có thể cho em một cơ hội không, để cho chúng ta, thử bắt đầu một lần nữa...... Vạn lần đứng bắt em học thế nào để dời một người, đến một chút dư âm quay về cũngkhông có...... Em ở trên giường của anh, chỉ là vì cho anh một món quà sinh nhật, bời vì sinh nhật anh bảy năm trước, anh nói món quà sinh nhật tốt nhất cả đời này muốn nhận, chính là em...... Bảy năm trước em không có cơ hội cho anh, bảy năm sau dù thế nào em cũng phải cho anh...... Mơ như vậy, dài dằng dặc mà lại nặng nề, lúc cô tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn rất tối, xoay người, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận đứng ở bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, cái trán nhăn lại, giống như gặp chuyện gì khó giải quyết!
|