Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 121: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (2)
Anh bị hành động của cô như vậy, làm cho tâm phiền ý loạn. Động tác của anh có chút thô lỗ, vươn tay cầm bàn tay nhỏ của cô. Cô coi là anh muốn ngăn cản cô, đáy lòng hiện lên một tầng chua xót. Đều đã bị hạ thuốc rồi...... anh còn không muốn động cô một chút sao? Đã từng, anh luôn luôn bất ngờ hôn cô, ôm cô! Tay của anh vừa mới chạm đến tay cô, cô đột nhiên cúi người, ngăn chặn cánh môi anh. Mềm mại, nong nóng. Mang theo mùi rượu. Đầu óc cô trống rỗng, bản năng dùng bờ môi mình vụng về ma sát bờ môi anh. Anh vốn là không cách nào kiềm chế, lúc này bị cô giày vò như vậy, đại não cũng lộn xộn theo, căn bản không có bất kỳ suy nghĩ vô ích. Vốn là muốn cậy tay cô ra, nắm ở dây lưng áo choàng tắm của anh, chậm rãi cầm bàn tay nhỏ của cô. Lực đạo vừa lúc. Vô cùng ấm áp. Giống như là nắm lòng của cô, khiến cho thân thể của cô đè trên người anh, đều đi run rẩy một trận. Bạc Sủng Nhi vẫn luôn chủ động hôn anh, đáy lòng run rẩy đếm số, một, hai, ba...... Khi đếm tới mười, người đàn ông dưới thân đột nhiên vươn tay, giữ lại đầu của cô, môi lưỡi nóng bỏng của anh, trong nháy mắt liền nuốt hết cô. Cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tay nhỏ nắm bờ vai anh, giống như là mang theo vài phần khẩn trương, nhẹ nhàng run rẩy. Một màn run rẩy kia, lại giống như là lông tơ mềm mại, thẳng tắp chuyền từ da thịt, rót vào trái tim, trêu chọc mềm mại nhất trong lòng anh. Đại não anh trống rỗng, nghiễm nhiên không biết hiện tại làm gì, chẳng qua là cảm thấy cô gái trong ngực rất quen thuộc, là người duy nhất mà cả đời này anh ôm qua. Hơi thở, da thịt, mạch lạc, anh đều rõ ràng, khắc cốt ghi tâm. Anh thở hổn hển, so với kỹ thuật hôn môi của cô thành thạo rất nhiều...... Đã từng hôn cô ngàn lần vạn lần, có thể chưa quen thuộc sao? Động tác như vậy, từ anh làm ra, có thể nói là lâm ly vui sướng, liên tục triền miên. Bạc Sủng Nhi bị anh hôn đến khuôn mặt mặt hồng hào, toàn thân bãi thành một vũng nước, chỉ có thể mở to cánh môi mềm mại non nớt, ngây ngốc tùy ý anh ở trong miệng của cô, công thành đoạt đất. Cô không có mặc quần áo, toàn thân trần truồng, anh vươn tay, theo mái tóc dài của cô, một đường trượt xuống, tất nhiên là chạm đến da thịt rất mềm mại.
|
Chương 122: Anh là người đàn ông duy nhất của em! (3)
Chỗ sâu trong trí nhớ, những quá khứ bị anh phong ấn, lập tức mãnh liệt bừng lên trong não. Bao nhiêu lần đêm khuya vắng người, ánh trăng vừa lúc chiếu trong sân trường, anh kéo cô vào tỏng bụi cây, không nói lời nào, chỉ là nhìn cô chằm chằm, liền kéo cô vào trong ngực, cúi xuống hôn, hôn đến tay cũng không thành thật mà sờ loạn chỗ váy cô. Cô sẽ đỏ mặt, khiển trách anh, cũng sẽ ngăn cản, ra vẻ rụt rè. Anh cười nhạo, cô liền vươn tay đấm vào ngực anh, dùng ngưc khí dữ dằn che dấu thẹn thùng: "Tiểu Tịch, anh biết cái gì! Em đây gọi là rụt rè, tuy nhiên em rất thích anh hôn em ôm em, thế nhưng nếu em theo anh, anh sẽ cảm thấy em không đáng tiền!" Anh nhịn không được cười lên. Đàn ông luôn luôn như thế, rất thích cô gái nhà mình đối ngoại rụt rè, đối nội hào phóng. Tất nhiên anh dỗ dành nói, sẽ không, sẽ không, người phụ nữ chủ động, sẽ thúc giục tình thú giữa nam nữ! Mặt cô càng đỏ lên, cắn môi, không nói lời nào, thế nhưng một giây sau, lại đột nhiên vươn tay, khóa chặt cổ anh, đem đôi môi hồng nhuận đưa tới. Đó là cô...... Lần đầu tiên chủ động hôn anh. Tay Tịch Giản Cận dán lên sống lưng cô, dùng sức đè ép cô vào ngực mình, ngực của cô vừa lúc chống đỡ lấy ngực của anh, cứng mềm giao tiếp, nụ hôn của anh, càng vội vàng hơn. Tản mát ra âm điệu kiều diễm khó xử. Kích thích toàn thân anh càng nhiệt huyết sôi trào. Đầu lưỡi của anh vòng quanh đầu lưỡi của cô, chậm rãi trêu đùa, quấn quanh lấy, ôn nhu mà lại vội vàng. Hôn như vậy, càng kích thích dược hiệu. Anh cảm thấy bên trong đại não, ầm ầm trống không. Thế gian vạn vật, đều tiêu tán. Chỉ biết là, hôn môi như vậy, đã không thỏa mãn được dục vọng của anh. Anh rời đi bờ môi cô, hai mắt cô mơ màng, lóe ra từng chút say mê, nhìn anh, mềm nhũn hít vào không khí, sau đó thở ra, phun lên mặt mày của anh, bờ môi anh hơi mỉm cười, vừa lúc chạm đến cái cổ tuyết trắng xinh đẹp của cô. Cô nhẹ nhàng khẽ kêu một tiếng, chọc cho anh hôn xuống, càng sâu hơn. Cô uốn ở trong ngực anh, cảm giác người đàn ông ở dưới thân thể cô, rơi xuống nụ hôn từng đợt, đại biểu cho bọn họ lập tức sẽ nước chảy thành sông......
|
Chương 123: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (4)
Cô vô cùng thuận theo, cảm giác được nụ hôn của anh, càng ngày càng nóng rực, thậm chí áo choàng tắm của anh, khi triền miên, đã kéo ra, dán tiếp với da thịt anh. Cô rõ ràng phát giác được anh khát vọng một người phụ nữ cỡ nào! Cô xấu xa duỗi bắp đùi ra, ma sát dục vọng của anh. Chọc cho anh buồn bực lên tiếng, nghiễm nhiên mất đi lý trí. Mỗi một động tác của anh, quá mức quen thuộc, cô còn giống như là trôi giạt từ từ tới nơi xa xôi, liên tục khẽ kêu bên tai của anh, một tiếng một tiếng hô hào: "Tịch...... Tịch......" Anh bị gọi ngẩn ngơ, động tác càng vội vàng hơn. Cô mơ hồ cảm giác được ânh đã kéo thân thể cô ra, giống như là muốn tìm một thời cơ đi vào, cô khẩn trương, hai chân vô ý kẹp chặt, cũng kẹp chặt lấy hai chân của anh, tay cô nắm láy cánh tay anh, hơi hơi dùng sức, móng tay đâm vào thịt của anh, giọng của cô, mang theo một vòng bất lực: "Tịch...... Em sợ......" Tịch Giản Cận đã đánh mất lý trí, đại não chìm chìm nổi nổi nghe được một tiếng quen thuộc: "Tịch...... Em sợ......" Anh dần trôi có chút hoàn hồn, thanh tỉnh từng chút từng chút, hai mắt mê ly nhìn cô gái ở trên người, trên da thịt điểm vài vết đỏ, bờ môi cô đều đã hơi sưng. Tay của anh, bóp lấy eo của cô, trong nháy mắt dừng lại bất động. Cô cảm giác được anh dùng sức, nhíu lông mày, mở mắt, ánh mắt mị như tơ, lưu chuyển chỉ trích: "Tịch...... Anh nhẹ một chút, nhẹ nhàng một chút......" Tịch Giản Cận híp mắt lại, trực giác anh cảm thấy thân thể của mình đã không thể kìm hãm được, thuốc trong máu hòa lẫn với cồn rượu, trở thành loại thuốc mị lực mạnh nhất trên toàn thế giới! Anh ép buộc chính mình có được một chút lý trí, nhìn vào mắt cô, ngữ điệu có chút thay đổi. Mang theo nồng đậm hương vị sắc tình. "Bạc Cẩm...... Anh không muốn thương tổn em......" Anh không muốn để cho cô hối hận! Vô luận cô là thật sự yêu anh, hay là chỉ vì dục vọng chinh phục, anh đều không hi vọng, cô sẽ hối hận! Bởi vì anh hiểu cô, cô muốn gạo nấu thành cơm sao? Nếu đổi lại lúc trước, sợ là anh sẽ làm vậy, cưới cô, chỉ tiếc, hiện tại...... Không thể rồi...... Đúng. Sẽ không......
|
Chương 124: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (5)
Bạc Sủng Nhi nghe được lời như vậy, hơi hoàn hồn, trên mặt mang theo một nụ cười diễm lệ, đáy mắt tràn ngập sắc thái tươi đẹp. Cô nhìn thấy anh như là chắc chắc nói không muốn thương tổn cô...... Đáy lòng của cô không thể nhịn được hiện lên một tia cười lạnh. Cô nhìn thẳng mắt anh, “Chỉ có như vậy mà sẽ tổn thương được em sao?” Ánh mắt Tịch Giản Cận hơi lấp lóe, vừa rồi hôn môi cũng tốt, ôm cũng được, anh không phải là không có cảm giác được, kỳ thật động tác của cô vụng về y hệt năm đó ở trong ngực anh, đỏ mặt. Nếu như thật sự như nghe tin đồn có nhiều người đàn ông...... làm sao cô lại như vậy? Tịch Giản Cận thở hổn hển, giọng điệu tràn đầy dụ hoặc: “Bạc Cẩm...... Em biết rõ anh nói cái gì mà, lần đầu tiên của em, không nên lãng phí hết như vậy!” Rõ ràng thân thể Bạc Sủng Nhi run lên một cái, một giây sau, cô lại cười nhạo trả lời: “Anh làm sao xác định mình là người đàn ông đầu tiên của em? Sẽ không bị em lừa...... Kỳ thật rất nhiều người đàn ông đều bị bộ dáng này cua em lừa gạt rồi!” Ánh mắt Tịch Giản Cận hơi lóe lên một cái, cuối cùng hóa thành bình tĩnh. Bạc Sủng Nhi cúi đầu xuống, mang theo vài phần ngang ngược cùng câu dẫn hôn anh lần nữa. Cô giống như là sợ anh đột nhiên sẽ đẩy cô ra rời khỏi, không quan tâm đặt anh dưới thân người mình, sờ lung tung, sau đó cọ xát nửa ngày, tìm xong vị trí ngắm, cũng không cho anh bất kỳ thời cơ phản ứng, liền cho chính mình ngậm vào anh. Vừa mới đi vào một chút, cô lại bời vì bị đau, cuối cùng tiến hành không nổi nữa. Mà anh nhíu mày, hít vào một hơi, ban đầu vốn muốn nóng lòng phát tiết dục vọng, bị cô như làm cho vậy, triệt để ngập lụt. Anh nắm lấy eo của cô, nhìn vào mắt cô, chờ cô tiếp tục! Mà cô lại ngừng ở đó, chậm chạp không chịu hành động. Cô bị ánh mắt của anh, nhìn có chút run rẩy, ánh mắt hơi bối rối, lại đột nhiên đúng lý hợp tình nói: “Tiếp theo, em không biết...... Chỉ biết đi vào là được...... Trước kia đều là đàn ông hầu hạ em, nào có lúc em đi hầu hạ đàn ông......” “A......” Bạc Sủng Nhi, còn chưa hoàn toàn nói xong, cả người liền bị Tịch Giản Cận đặt ở dưới thân.
|
Chương 125: Anh là người đàn ông đầu tiên của em! (6)
Tốc độ anh có chút nhanh, làm cho đại não của cô hỗn loạn, nhất thời chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được nụ hôn của anh, giờ này khắc này, đã tràn ngập khắp người cô. Mà lần hôn này, không giống bất kỳ lần nào trước đó. Bởi vì anh rất bá đạo, rất hung ác, giống như là muốn xé rách cô! Hơi thở nóng bỏng của anh lan tràn lên toàn thân cô, đem cô lời cô chưa nói xong, đều nuốt không còn một mảnh! Cô loáng thoáng giống như là cảm thấy phẫn nộ của anh, nụ hôn của anh, không hề giống hôn, giống như là đang cắn lấy cô! Sức lực của anh tuy không lớn, thế nhưng cuối cùng vẫn là người đã luyện qua, cô thì từ nhỏ sinh tính trẻ con, làm sao chịu được, chỉ chốc lát trong mắt hiện lên đau đớn! Thế nhưng, thủy chung đều không có kêu. Anh giống như là triệt để mất đi lý trí, thù mới hận cũ, hóa làm một thể! Đủ rồi, đủ rồi! Chính anh cũng không biết mình vì sao năm đó lại thích được người phụ nữ như cô! Không tim không phổi, lòng lang dạ sói! Anh đối với cô mà nói, đến cùng tính là cái gì? Một món đồ chơi sao? Một món đồ chơi muốn chiếm đoạt sao? Sau khi bảy năm găp lại, mà món đồ chơi ý nghĩa sao? Cô coi anh thành cái gì? Bảy năm trước muốn anh là cô, không muốn anh cũng là cô! Anh đau khổ suy nghĩ lâu như vậy, đều không hiểu vì sao cô không muốn mình! Trằn trọc trải qua nhiều năm, anh thật vất vả buông xuống, khiến mình trở nên đủ mạnh, có thể đối mặt với cô, cô lại có thể coi anh thành một trong đám đàn ông mà cô chinh phục! anh nghĩ tới đây, động tác càng thô lỗ, đã như vậy...... Hiện tại anh cũng cần một người phụ nữ, sợ là anh cũng không cần cố kỵ cái gì rồi! “Tịch......” Bạc Sủng Nhi ở dưới thân thể anh, mơ hồ giống như biết anh tức giận. Giọng cô mềm mại, lộ ra sợ hãi, con ngươi anh tĩnh mịch, nhìn qua cô, không nói một lời, giống là đối với cô sợ, cũng làm như không thấy. Chỉ khẽ cười lạnh, lập tức, cưỡng chế trực tiếp ở trên người cô, lưu lại từng cái từng cái dấu vết. Bạc Sủng Nhi hơi hít vào một hơi, cảm giác được anh đã hơi hơi xâm nhập vào thân thể cô. Mỗi lần tiến vào, cô liền đau một phần. “Đau...... Tịch, em đau......” Bạc Sủng Nhi nhỏ giọng la hét, lại không cách nào lay động được anh, anh chỉ dùng sức nắm chặt hai tay của cô, ấn ở bên gối, sau đó dùng động tác nguyên thủy nhất, hành động cực kỳ Mạnh, cường thế tiến vào.
|