Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 131: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【2】
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm anh. Nhìn đồng hồ, đã rạng sáng bốn giờ, anh một đêm chưa ngủ sao? Anh khó khăn tại vì cái gì? Là cô ấy... Hàn Như Y sao? Bạc Sủng Nhi khẽ nhắm hai mắt lại, đáy lòng cũng là mơ hồ cảm thấy có chút đau lòng... Không phải là mình đau, cô biết... Có một ngày, anh nhất định là sẽ lấy cô... Chẳng qua là, không đành lòng, nhìn hiện tại, khó khăn như vậy. Cô không phải người ngu, chỉ cần buổi tối hôm qua Tịch Giản Cận chịu muốn cô, kia liền đại biểu, Tịch Giản Cận không yêu Hàn Như Y, tính tình người đàn ông nhà cô rốt cuộc là như thế nào, đáy lòng của cô rõ rang, chẳng qua... Vô luận mục đích anh muốn cô là cái gì, tiết dục? Cừu hận? Cũng không có khả năng... Bởi vì cô có thể biết rõ ràng, cuộc yêu này, làm đến kết thúc, tâm Tiểu Tịch của cô, cuối cùng không giống lúc trước, gợn sóng bình tĩnh... Mục đích của cô đã đạt được... Chỉ là đáy lòng của cô, có chút ngạc nhiên, tò mò Tiểu Tịch của cô... Rốt cuộc trong bảy năm xảy ra những chuyện gì? Mới có thể tính tình đại biến như vậy? Đây là lần thứ hai, cô thấy anh yên lặng ngẩn người rồi, giống như là nhớ lại chuyện cũ mà kinh, toàn thân bao phủ sắc thái thâm trầm như vậy! Lần đầu tiên là anh hướng về phía cô nói: “Sẽ không có con...” Chẳng qua là, cô tra không anh trải qua chuyện tình gì, những thứ kia cũng là tư liệu quốc gia bảo mật, luôn là tập đoàn Bạc Đế, ở thương giới đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, lại cũng chỉ có thể không thể làm gì! Sau rồi, Bạc Sủng Nhi liền mơ mơ màng màng bất tỉnh đã ngủ, trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác toàn thân mình đau đớn, cực kỳ không thoải mái, sau lại loáng thoáng cảm giác được có người vỗ khuôn mặt của cô, cúi đầu gọi tên cô. Nhưng là cô lười biếng không chịu động, thậm chí ánh mắt cũng không mở ra được, về sau, rồi lại triệt triệt để để lâm vào trong bóng tối. * 【 không còn nữa một người, khiến cho anh thấy được cô cười, sẽ giương nhẹ khóe môi cười theo, nhìn thấy cô cau mày, muốn tự thân thay mặt 】 “Ông nói cháu a... Chúng ta cũng biết cháu xuất thân là lính đặc biệt, thân thủ bất phàm, nhưng là cháu đó... ở giường trên... Người ta tốt xấu gì cũng là một cô gái nhỏ, cháu nói làm sao cháu lại không biết thương hương tiếc ngọc thế?”
|
Chương 132: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【3】
X thị bệnh viện quân sự. Thiết bị tất nhiên là hàng đầu. Chẳng qua là từ không chấp nhận người ngoài vào điều trị. Ông nội Tịch Giản Cận cùng bác sĩ từ trong phòng bệnh đặc biệt bước chân thong thả đi ra, vô cùng cảm khái lắc đầu, hướng về phía Tịch Giản Cận nói: “Cháu cảm thấy phụ nữ trên cái thế giới này, có phải đều giống như là tảng đá hay không? Một thân đá cứng?” Tịch Giản Cận sắc mặt khẽ lúng túng, khẩu khí bằng phẳng, nghe không hiểu bất kỳ cảm xúc: “Chú Trương, cô ấy ra sao?” “Không có như thế nào... “ bác sĩ bị gọi tên là chú Trương lắc đầu, khẩu khí lành lạnh nói: “Có thể làm gì? Phát sốt cao, châm cứu cho cô ấy, qua một chút có lẽ sẽ tỉnh lại... Lần sau, ngàn vạn lần phải chú ý chút!” “Đúng rồi, Giản Cận, ba ngày sau cháu tới bệnh viện làm kiểm tra một lần, phải có gắng phối hợp, nếu không ông nội cháu sẽ lo lắng... Cái biện pháp này, đoán chừng có lẽ sẽ hữu hiệu.” Tịch Giản Cận ánh mắt khẽ tối sầm ám, giống như là trong lúc bất chợt bị người nhấc lên cái chuyện cũ gì, mấp máy môi, buồn bực không lên tiếng. Chú Trương chỉ nhĩ là mình làm Tịch Giản Cận mất hứng, liền vươn tay vỗ vỗ bờ vai của anh, giống như là nhìn con của mình, thân thiết nói: “Cháu yên tâm, nếu có phương pháp xử lí tốt, tuyệt đối có thể sinh con... Chớ cho mình áp lực quá lớn, tận lực thả lỏng tâm tình... Hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định có thể trị tốt!” Tịch Giản Cận gật đầu, nhìn Chú Trương rời đi rất xa, liền nhanh chóng đẩy ra cửa phòng bệnh, hướng bên trong đi vào. Bên trong rất an tĩnh, có mấy hộ sĩ ở đó sửa sang lấy đồ, nhìn thấy Tịch Giản Cận đi vào, vội vàng vộivàng gật đầu, đều là đỏ mặt. Tịch Giản Cận giơ tay lên, ý bảo những người đó tất cả đi ra, nhưng ngay sau đó, liền đi tới bên giường, nhìn Bạc Sủng Nhi đang ngủ say, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Giờ khắc này, cô mềm nhũn nằm ở chỗ này, sắc mặt có chút trắng bệch, trầm trầm ngủ, dung mạo thanh tú và sạch sẽ, thấy thế nào, cũng giống như là một cô bé phấn khắc ngọc mài. Căn bản không cách nào đem cô cùng công chúa Bạc Gia ngang ngược, người gặp người sợ kia liên hợp lại!
|
Chương 133: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【4】
Tịch Giản Cận là người đã trải qua huấn luyện, một đêm chưa ngủ, nhưng đối với anh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn, buổi tối hôm qua uống rất nhiều rượu, hơi có chút nhức đầu, bất quá anh suy nghĩ mình có thể nhịn được. Có lúc, thật ra thì anh cũng cảm giác mình là như thần, lúc thi hành nhiệm vụ, không ăn không uống không ngủ liên tục hai ba ngày, chiến hữu của anh cũng đói đến gọi Ngao ngao, trở về lang thôn hổ yết giật đồ ăn, duy chỉ có anh còn có thể đi vào trong phòng tắm, đem một thân mùi khói thuốc tắm rẳ sạch sẽ, mới đi ăn cơm, uống nước, ngủ. Thật ra thì thời điểm lúc ban đầu, anh cũng chịu không được cái loại đắng này, nhớ năm đó ở trong trường học, anh chẳng qua cũng là một công tử ca được nuông chiều từ bé lớn lên, mặc dù tận lực điệu thấp, nhưng cũng là hưởng thụ phục vụ cùng đãi ngộ tốt nhất. Tịch Giản Cận kiên nhẫn chờ Bạc Sủng Nhi tỉnh lại, mãi cho đến buổi trưa, cô mới tỉnh, nháy mắt, thật lâu cũng không có kịp phản ứng đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Tịch Giản Cận nhìn thấy cô tỉnh lại, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi người đưa cơm trưa tới. Bạc Sủng Nhi đói bụng, Tịch Giản Cận ngồi ở bên giường, bưng một chén cháo loãng, chậm rãi đút cho cô. Cô không có há mồm, trong não vẫn còn có chút mơ hồ, tại sao mình lại chạy đến bệnh viện rồi? Tịch Giản Cận nhìn thấy bộ dáng này của cô, giống như là nghĩ tới điều gì, trong lúc bất chợt nhẹ giọng mở miệng nói: "Cháo này không nấu từ nước máy, lmaf là dùng nước tinh khiết, tôi phân phó người dựa theo thói quen của em đặc biệt làm." Tịch Giản Cận lời này vừa ra, Bạc Sủng Nhi ngược lại thật sự trợn mắt hốc mồm, lăng lăng nhìn Tịch Giản Cận một hồi lâu, lúc này mới chậm nửa nhịp hỏi một câu: "Tịch Giản Cận... tại sao em ở trong bệnh viện?" Thật ra thì đáy lòng của cô, đã từ từ hiện lên vẻ ngọt ngào! Tiểu Tịch của cô không phải là cái gì cũng quên... Rõ ràng đem thói quen của cô nhớ rất rõ ràng đi! Cô ăn cơm uống nước, cũng phải dùng nước tinh khiết, mỹ kỳ danh viết nước máy không sạch sẽ... Thật ra thì chính là làm loạn thôi, năm đó thấy Bạc Tình hướng về phía Thất Thất muốn gì được đó, đáy lòng ghen tị, cố vô ý tạo ra thói quen kén ăn! Cứ thế, liền nuôi ra như vậy. Cũng trở thành một thói quen. Tịch Giản Cận nghe Bạc Sủng Nhi hỏi, thần thái khẽ sửng sốt một giây đồng hồ, mới chậm rãi quấy cháo, thấp giọng nói: "Buổi tối hôm qua, tôi đem em làm đến nóng rần lên rồi!"
|
Chương 134: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【5】
Tịch Giản Cận thanh thanh đạm đạm nói một câu, đem Bạc Sủng Nhi nói cho mặt đỏ bừng, cô từ nhỏ đến lớn, không có thất thố như vậy. Thật đúng là đủ mất mặt đấy! Nghe qua gặp mưa nóng rần lên, nghe qua cảm mạo nóng rần lên, nghe qua các loại nguyên nhân đưa đến nóng rần lên... Người nào nghe qua làm một cuộc yêu, lại cho làm nóng rần lên hay sao? Tịch Giản Cận nhìn bộ dạng Bạc Sủng Nhi co quắp, không nhịn được khẽ cười một cái, giơ lên cái muỗng, đưa tới bên môi của cô: "Ăn chút cháo, rồi còn uống thuốc." Bạc Sủng Nhi mở to miệng, nuốt cháo, lúc này mới chợt ý thức được đáy mắt Tịch Giản Cận cười khẽ, mặt của cô ửng đỏ, con ngươi đảo quanh lòng vòng, sau đó liền chợt hướng về phía Tịch Giản Cận chỉ vào mấy vết đỏ trên người mình, kêu lên: " buổi tối hôm qua anh cường bạo em!" Tịch Giản Cận bưng cháo, tay khẽ run lên, ngẩng đầu, nhìn trên mặt xinh đẹp của cô, đều là hỏa khí ngạo mạn, lập tức có chút dở khóc dở cười: "Tôi cường bạo em?" Nếu như anh nhớ không lầm, ngày hôm qua mạnh mẽ mà vào trước chính là cô nhỉ? Tịch Giản Cận tiếp tục đút cháo cho cô, sau đó hờ hững bổ sung một câu: "Là sao? Bất quá tôi nhớ không lầm, sau lại, thật giống như em rất hưởng thụ..." Bạc Sủng Nhi vốn là uống cháo xong rồi, bởi vì... câu này suýt nữa phun ra ngoài! Cô tức giận nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, cảm thấy làm sao sau khi tỉnh, thường xuyên bị anh làm cho sặc sụa thế này chứ! "Nghe khẩu khí của anh, hình như là đối với buổi tối hôm qua rất không hài lòng?" Tịch Giản Cận nhưng không có lên tiếng, phối hợp cho cô ăn cháo, uống đến thời điểm cuối cùng, giống như là trong giây lát nhớ ra cái gì đó, nhìn Bạc Sủng Nhi nói: "Có cần tôi viết tấm chi phiếu cho em hay không? Ba trăm ngàn? Giá tiền công chúa Bạc Gia bồi ngủ?" "Anh ———— " Bạc Sủng Nhi nhất thời không có lưu ý, chính mình bị sặc cháo, vẫn ho khan không ngừng, thật vất vả ổn lại, lúc này mới khẽ cắn răng, cay cú, ai ngờ, trong lúc bất chợt lại tức giận nghiêngđầu, nhìn ngoài cửa sổ, lặng yên chỉ chốc lát, liền quay đầu, nhìn Tịch Giản Cận cười khanh khách nói: "Ba trăm ngàn đã muốn đuổi em? Kia là giá tiền nam nữ bình thường chơi đùa! Buổi tối hôm qua, anh tàn bạo, SM em! Được kêu là tình thú! Giá tiền là phải đưa gấp bội đấy!"
|
Chương 135: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【6】
Tịch Giản Cận lập tức yên lặng không lên tiếng. Nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, nhìn từ trên xuống dưới nhìn một hồi, Bạc Sủng Nhi lại dương dương đắc ý, cô vươn tay, hướng về phía Tịch Giản Cận mở ra bàn tay: "Đưa tiền!" Tịch Giản Cận giống như là có lời gì cũng muốn hỏi, nhưng là trong lúc bất chợt nhưng đè ép xuống, liền nhẹ nhàng vén lên áo sơ mi của mình, áo nửa lộ, làm hai gò má Bạc Sủng Nhi trong nháy mắt hồng rực, anh lại nhẹ giọng vững vàng mở miệng: "So với SM, tôi nghĩ em cũng thế đi..." Bạc Sủng Nhi nhìn lồng ngực anh lộ ra, bền chắc và có lực, thật là mê người... Chẳng qua là phía trên, dấu vết hàm răng, dấu vết móng tay, lẫn lộn một đống, so với trên người cô, không biết nghiêm trọng gấp bao nhiêu lần! Thậm chí, có chỗ đã rỉ ra vết máu rồi! Bạc Sủng Nhi lập tức lo lắng, giống như là thoáng cái đã trút giận, nhìn Tịch Giản Cận một chút, sau đó trong lúc bất chợt ngồi dậy, nhanh chóng hướng lồng ngực của anh, hôn một cái, sau đó đỏ, con ngươi hơi đảo, chính là không nhìn tới anh, nhanh chóng mà hỏi: "Còn đau không?" Mặt Tịch Giản Cận, cũng theo đó khẽ hiện lên vẻ đỏ sậm, không có lên tiếng. Bạc Sủng Nhi liền bắt ống tay áo của anh, tiếp tục hôn hai cái, thân thể anh căng thẳng, nhanh chóng nói: "Không đau..." Bạc Sủng Nhi lúc này mới rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phát đỏ, cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, rất là khả ái. Tịch Giản Cận nhìn bộ dạng này của cô, cũng không biết là nghĩ tới gì, vẫn là hai người tìm được cảm giác đã qua, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, bưng cháo, tiếp tục không nhanh không chậm, đút cho cô ăn. Cô nhanh chóng ăn, sau khi ăn xong, gò má dính một hột cơm cháo, anh vươn tay, lau đi, lại nghe cô nói: "Tịch Giản Cận, nơi đó của anh có đau hay không?" Tịch Giản Cận lắc đầu, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, "Không đau, vết thương này không coi vào đâu, cùng mèo cào giống nhau!" "Anh nói ai là mèo chứ! " Bạc Sủng Nhi mở to hai mắt nhìn, một bộ có thể coi là muốn tính toán rõ ràng, tuy nhiên trong lúc bất chợt lại nói: "Ai nha, không phải em nói nơi đó của anh, em chỉ chính là, nơi đó, nơi đó cơ..."
|