Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 337: Tịch, em muốn gả cho anh! 【7】
Cô thật sự kém cỏi như anh nói vậy sao? Cô cho tới bây giờ cũng không biết...... Cô chẳng qua là cảm thấy từ lúc vừa ra đời đến bây giờ, vô luận làm cái gì, cũng không có người nói cô không đúng! Thậm chí có lúc, rất nhiều người đều là vẻ mặt nịnh nọt. Không có người giống như Tịch Giản Cận, hướng về phía cô nói lời quá đáng như vậy! Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi nhìn ra ngoài một hồi, cuối cùng chẳng qua là giữ một câu: "Tin tưởng, thế giới của tôi, không có cô, trải qua rất tốt." Ngay sau đó, liền xoay người rời đi. Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, cô mơ hồ cảm giác được tim mình ngừng đập. Cô không mở miệng gọi anh. Bước đi của anh, mỗi một bước đều rất trầm ổn, bình tĩnh như thế. Không nóng không vội, không hề có dấu hiệu muốn ngừng lại. Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, cừm khẽ ngẩng lên, ngón tay cầm thành quả đấm. Cô thấy anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, gò má của anh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có chút không rõ. Tiếng bước chân dần dần biến mất, lúc này cô mới mở trừng hai mắt, cảm thấy hốc mắt ướt át vô cùng, trận trận cảm giác chua xót, ở bộ ngực lan tràn. Anh nói, không có cô, anh trải qua tốt hơn nhiều. Anh nói, anh hối hận, hối hận anh đã yêu cô! Anh nói...... Cô trong ngoài không như một, anh ghét bỏ cô đầy bụng ý xấu...... Thật lâu sau, Bạc Sủng Nhi mới chép miệng, Tiểu Tịch, anh là tên bại hoại...... Tuyệt đối bại hoại! Anh lại không tin cô...... Đáy lòng của cô, bắt đầu tràn đầy ủy khuất. Làm sao tiêu tán, cũng tiêu tán không xong! Nếu như, bảy năm trước, cô không có bốc đồng cho anh khó chịu như vậy, có phải, lúc này anh sẽ tin tưởng cô hay không? Nếu như, bảy năm trước, khi anh van xin cô cùng anh tiếp tục cùng nhau, cô gật đầu đáp ứng, có phải bọn họ bây giờ sẽ rất hạnh phúc hay không? Nếu như, thời gian có thể đảo ngược, cô so với ai khác cũng càng hy vọng chuyện này chẳng bao giờ phát sinh. Nếu như, thời gian có thể đảo ngược, cô nguyện ý buông tha cho hết thảy hiện tại vốn có, đổi lại ở bên cạnh anh, làm một bạn gái nhỏ biết điều. Thật ra thì cô vẫn rất hối hận, tự trách. Thật ra thì mới vừa rồi cô rất muốn kéo tay của anh, hỏi một câu anh những lời đó, có thật không? Nhưng là, cô nhưng không có hỏi ra lời. Lần đầu tiên, cô cảm giác được chính mình không có đủ can đảm. Không phải là cao ngạo, thúc đẩy cô không thể mở miệng. Chuyện đi tới một bước này, cô còn hốt hoảng, rõ ràng đêm qua, bọn họ còn liều chết triền miên, rõ ràng mới vừa rồi gọi điện thoại anh còn ghen, rõ ràng khi cô hô đói bụng anh còn biết đi nấu cơm cho cô ăn.
|
Chương 338: Tịch, em muốn gả cho anh! 【8】
Chuyện đi tới một bước này, cô còn hốt hoảng, rõ ràng đêm qua, bọn họ còn liều chết triền miên, rõ ràng mới vừa rồi gọi điện thoại anh còn ghen, rõ ràng khi cô hô đói bụng anh còn biết đi nấu cơm cho cô ăn. Rõ ràng lúc ăn cơm cô hồ nháo một mảnh, anh bất đắc dĩ bế cô, xoay người đi vào thư phòng. Rõ ràng...... Hết thảy đều là tốt đẹp như vậy. Làm sao trong lúc bất chợt, lại long trời lỡ đất rồi? Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, đi dép, toàn thân cao thấp một phân tiền cũng không có, điện thoại di động cũng để trong nhà của anh, lần đầu tiên, cô cảm giác mình lại chật vật như thế. Người người đều nói cô không hiểu chuyện, hồ nháo vô cùng. Thì ra là, anh cũng cho là như vậy. Anh cứ anh tuấn như vậy bỏ lại cô một người, bỏ qua cô, từng bước từng bước rời xa cô. Anh không cần cô...... Tiểu Tịch, lần này là nghiêm túc, thật sự không cần cô. Từ khi gặp lại đến bây giờ, nhiều lần bọn họ ở chung một chỗ, mặc dù chung đụng cũng không phải là tốt đẹp như vậy, nhưng là cô luôn cảm thấy có hi vọng. Nhưng mà, lần này, cô hình như cảm giác được bọn họ, hoàn toàn kết thúc. Cô nhớ tới, anh từng mang theo cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ X thị, phụng bồi cô cao hứng, phụng bồi cô hồ nháo, phụng bồi cô cười đùa, đem cô kéo vào trong ngực, hung hăng ôm cô, sau đó ra vẻ hung thần ác sát cúi đầu, ở cánh môi của cô hung hăng cắn một ngụm! Cô nhớ tới, một giờ trước, cô bởi vì sự lo lắng của anh, đột nhiên rơi một giọt nước mắt, khiến cho anh điên cuồng mang cô tới bệnh viện, anh đem cô kéo vào trong ngực của anh, nhỏ giọng dụ dỗ cô nói đừng sợ, ngoan, không khóc...... Thanh âm của anh, là ôn nhu như vậy, sủng nịch như vậy, rõ ràng như vậy, còn đang quanh quẩn bên tai, thậm chí cô còn có thể cảm giác được lòng bàn tay anh cực nóng. Nhưng là, hiện tại hết thảy cũng không còn. Giống như là một giấc mộng, trong nháy mắt cũng biến mất hoàn toàn. Đột nhiên, chóp mũi Bạc Sủng Nhi chua xót một chút, nước mắt của cô suýt nữa rớt xuống, cô đột nhiên hít một hơi, quật cường mở to đôi mắt chứa đầy nước mắt, không chịu để cho chính mình khóc lên. Cô giống như là một con thú nhỏ, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, hai tay gắt gao che hai mắt của mình, cố gắng đem nước mắt không ngừng chảy ra, bi ai muốn ngăn không được đều nhanh chóng che dấu. Nhưng là cô lại phát hiện, những thứ ủy khuất cùng khổ sở kia, lan tràn vô biên vô hạn, cô căn bản không ngăn lại được. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, ngón tay, đã ướt rồi, có một giọt lại một giọt chất lỏng, từ khe hở rơi trên sàn nhà.
|
Chương 339: Tịch, em muốn gả cho anh! 【9】
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, ngón tay, đã ướt rồi, có một giọt lại một giọt chất lỏng, từ khe hở rơi trên sàn nhà. Này là lần đầu tiên, cô ở trước mặt của anh, nghẹn lời. Không biết muốn nói cái gì. Này là lần đầu tiên, cô sợ anh...... * Tịch Giản Cận ra khỏi phòng bệnh, chậm rãi hít một hơi, những hộ sĩ ngoài cửa kia nhanh chóng tản ra. Trước mặt anh, cũng không có quá nhiều vẻ mặt. Ngũ quan đặc biệt tuấn tú, chẳng qua là đáy mắt ẩn dấu một tầng thất vọng nhàn nhạt. Anh không có xoay người rời bệnh viện, mà là đi đến phòng làm việc của viện trưởng. Đẩy cửa ra, quả thật thấy viện trưởng hướng về phía mấy bác sĩ quân khu trong bệnh viện xin lỗi. Người một phòng nhìn thấy Tịch Giản Cận đẩy cửa vào, cũng lúng túng một chút, miễn miễn cường cường đối với Tịch Giản Cận nặn ra một khuôn mặt tươi cười. Tịch Giản Cận đứng ở cửa, dừng một giây, mới hướng bên trong đi tới, sau đó đóng cửa lại, đi tới trước mặt đoàn người. Những bác sĩ kia đáy lòng không thể nào không tức giận, có người đang nghỉ phép, có người đang bận, bị Tịch Giản Cận gióng trống khua chiêng gọi về tới đây như vậy, đến cuối cùng, lại chỉ là một trò khôi hài. Nhưng là, sinh khí thuộc về sinh khí, nhưng có can đảm hướng về phía Tịch Giản Cận tát hỏa hay không lại là một vấn đề khác. Viện trưởng cười ha hả với Tịch Giản Cận, đưa đến cái ghế ngồi, ý bảo Tịch Giản Cận ngồi xuống. Tịch Giản Cận lại lắc đầu, sau đó nhìn mấy cái bác sĩ, mấp máy môi, trong lúc bất chợt liền khẽ cúi xuống, vô cùng thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, làm trễ nãi các vị rồi." Đoàn người không nghĩ tới Tịch Giản Cận sẽ nói xin lỗi như vậy, rối rít ngây ngẩn cả người, oán khí trong bụng lớn hơn nữa, cũng lập tức bị chấn không còn một mống rồi. Phục hồi tinh thần lại đầu tiên chính là viện trưởng, ông lập tức nói: "Không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, Tịch công tử quá khách khí!" Mấy bác sĩ vừa nhìn thấy Tịch Giản Cận cũng nói xin lỗi như vậy rồi, hơn nữa giá trị con người hay bối cảnh đều là rất hiển hách, thái độ cũng rất thành khẩn, bọn họ tự nhiên cũng đứng lên, vội vàng nói. "Tịch công tử, ngài quá khách khí, thật không sao, tuổi còn nhỏ, yêu hồ nháo, hiểu, hiểu mà!" "Ngài còn chạy đến nơi đây nói xin lỗi, thật là thụ sủng nhược kinh a, huống chi cô gái ngài mang đến không có xảy ra việc gì, đây mới là trọng điểm!" "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta là hiểu, quan tâm chứ sao......" Đoàn người ái muội mở trừng hai mắt, hướng về phía Tịch Giản Cận cười nói.
|
Chương 340: Tịch, em muốn gả cho anh! 【10】
Đoàn người ái muội mở trừng hai mắt, hướng về phía Tịch Giản Cận cười nói. Tịch Giản Cận vội vàng lúng túng phụng bồi mọi người cười, cười đến cuối cùng, anh vẫn suy nghĩ một chút, từ áo của mình móc ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho viện trưởng, nói: "Đây là một chút ý tứ, viện trưởng chia cho mọi người đi...... Chuyện ngày hôm nay, thật sự là ngoài ý muốn." Viện trưởng từ chối: "Không cần, không cần, sao có thể như vậy, đều nói..., không phải chuyện nghiêm trọng gì, Tịch công tử, ngài thật quá khách khí!" "Thật không thể nhận, lại nói..., Tịch lão thủ trưởng đối với cái bệnh viện này cống hiến rất lớn, có chút chăm sóc, nếu để cho Tịch lão thủ trưởng biết chúng ta tiền thu ngài, thật rất áy náy!" "Tịch công tử, ngài làm như vậy, chỉ làm cho mấy người chúng tôi lương tâm bất an...... Buổi tối cũng ngủ không yên, tiền này, thật không thể thu!" Một nhóm bác sĩ anh một lời tôi một câu, rối rít đều nói không cần. Nói đùa gì vậy, thái tử gia Tịch gia cũng nói xin lỗi rồi, đã để cho bọn họ chấn động về đến nhà, bây giờ còn muốn đưa quà bồi thường? Bọn họ làm sao dám nhận? Huống chi, người tuổi trẻ bây giờ, ỷ vào của cải hùng hậu, đều không coi ai ra gì, người giống như thái tử Tịch, thật không thấy nhiều! Có lễ phép, có can đảm thừa nhận sai lầm, thái độ thành khẩn, đối với người ta tôn kính. Đúng là là nhân tài hiếm có! Khó trách lão thủ trưởng Tịch gia vừa nhắc tới cháu của mình trước mặt người khác, liền có chút tự hào. Ngay cả bọn họ những người này bây giờ nhìn đến, cũng cảm thấy anh toàn thân cao thấp chính khí lẫm lẫm, hoàn mỹ vô cùng! Cô bé nhà nào được gả cho người đàn ông như vậy, sợ là không biết tu mất mấy kiếp! Tốt số vô cùng! Tịch Giản Cận thấy tất cả mọi người từ chối, đáy lòng của anh càng băn khoăn hơn, thật ra thì anh rất ít khi dựa vào thế lực trong nhà để chỉ huy người khác, hôm nay đúng là lần đầu tiên, cũng là một cái ngoại lệ, đem người cũng gọi qua, kết quả chỉ là một trò khôi hài, anh thật sự cảm giác xin lỗi sâu sắc. Không làm chút gì, lương tâm anh cũng không yên tĩnh! tất nhiên anh biết tất cả mọi người ngại thu đồ của anh, anh liền cực kỳ nghiêm túc nhìn viện trưởng, nói: "Đây là một chút lòng thành, mọi người vẫn nhận lấy đi, nếu như không thu, trong lòng tôi cũng không nỡ, dù sao chuyện này, thật sự là tôi không đúng!" Tịch Giản Cận nghiêm túc, không khỏi liền có khí tràng quét qua, khiến cho viện trưởng cùng mấy bác sĩ một câu nói cũng không dám nói, cảm thấy nếu không nhận lấy, liền quá không cho Tịch Giản Cận mặt mũi, viện trưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy.
|
Chương 341: Tịch, em muốn gả cho anh! 【11】
Tịch Giản Cận nghiêm túc, không khỏi liền có khí tràng quét qua, khiến cho viện trưởng cùng mấy bác sĩ một câu nói cũng không dám nói, cảm thấy nếu không nhận lấy, liền quá không cho Tịch Giản Cận mặt mũi, viện trưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy. Tịch Giản Cận lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, liền nói lời từ biệt, rời đi. Anh dọc theo đường cũ trở về, thời điểm đi tới cửa phòng bệnh Bạc Sủng Nhi, anh chợt nhớ, cô không có lái xe tới đây, thậm chí trên người cũng không có tiền, đáy lòng bối rối băn khoăn không biết có cần đưa cô về nhà hay không. Nhưng ngay sau đó Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, phát hiện trong phòng đã không có người. Anh rũ mi mắt, phát hiện hiện tức giận trong ngực, đã sớm tiêu tán không sai biệt lắm, chỉ loáng thoáng để lại cảm xúc bi ai. Anh cứ như vậy đứng ở trong hành lang, có hộ sĩ đi tới đi lui, thỉnh thoảng dè dặt nhìn lén anh, nhưng là mỗi một lần nhìn lén, Tịch Giản Cận cũng sẽ nhạy cảm cảm giác được, đó là lực phản ứng đặc biệt của lính đặc biệt, một giây sau, ánh mắt của anh bắn về phía người nhìn lén mình, người nhìn lén bị làm cho sợ đến toàn thân khẽ run rẩy, cúi đầu, vội vàng rời đi. Đến cuối cùng, trong hành lang, cũng là an tĩnh vô cùng, người đến người đi, lại không người nào liếc nhìn anh một cái. Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng bệnh. Cũng không biết rốt cuộc mình đang nhìn cái gì, chẳng qua là trong đầu, trong nháy mắt nhớ lại rất nhiều chuyện. Bảy năm trước, bảy năm về sau, vui vẻ, khổ sở. Lập tức, anh cảm giác được một loại đau lòng tràn đầy cả lồng ngực, giống như là có thứ gì trong đáy lòng bất chợt rớt mất! Liều mạng chảy máu, bị xé rách. Anh dần dần khôi phục lý trí, chậm rãi hồi tưởng lại chính mình khi đó, giận khí công tâm, âm dương quái khí hướng về phía cô nói những lời đó. Tựa hồ là có chút tàn nhẫn. Đáy lòng bỗng dưng run rẩy một chút, không nói ra rốt cuộc là cảm giác như thế nào, hối hận hay đau lòng. Chẳng qua là cảm thấy, hình như lần này, cô tính tình cao ngạo như vậy, có lẽ sẽ xoay người rời đi, không bao giờ... sẽ tìm tới anh nữa. Tịch Giản Cận không tự chủ được cau lông mày, loáng thoáng nghĩ đến cô cùng anh lại một lần nữa, những thứ hình ảnh sầu triền miên kia, tay của anh, chậm rãi cầm thành quyền, cuối cùng, anh vẫn nhắm hai mắt lại, bắt buộc mình quay lưng. Chớ suy nghĩ quá nhiều...... Như vậy thật ra rất tốt. Tịch Giản Cận mân cánh môi vô cùng chặc, rất chặc, yên lặng nện bước chân, rời bệnh viện.
|