Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 367: Tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội! (17)
Cho dù là hai tháng chưa từng gặp qua anh, thế nhưng là vẫn là có thể ở dưới ánh đèn mơ hồ, liếc một chút liền có thể nhận ra người kia là ai. Cô đứng cách đó không xa, nhìn lấy bóng người kia, biến mất ở tầm mắt của mình, ngón tay cầm di động, cứ thế mà dừng tại chỗ. Cô thậm chí đã không dám hít thở, sợ không cẩn thận, liền đem giấc mộng này, làm cho kinh hãi tản mất! Bạc Sủng Nhi một mực biết mình nhớ Tịch Giản Cận, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, giờ này khắc này, ở lúc trời tối, đột nhiên gặp anh xuất hiện, cô chỉ nhìn bóng anh, cô mới biết được, thì ra, trong lòng nhớ, lại nặng nề như vậy. Cô dùng sức nhắm một con mắt lại, sau đó tại mở ra, phía trước chỉ còn lại có cô gái bị thương, đã không có Tịch Giản Cận, hết thảy giống như là một ảo giác. Nêu như không phải ở trong không khí, tựa hồ để lại mùi vị của anh, nhất định cô không hề nghĩ tới, anh xuất hiện qua...... Bạc Sủng Nhi đi về phía cô gái bị thương, cô ấy hẳn là một thân một mình, mang theo đi trên đường, bị người gặp được, cướp đoạt, bời vì là mấy đứa nhóc, khí lực lớn hơn, đem cô ấy đẩy ngã trên mặt đất, toàn thân trầy da vô số. Bởi vì là mùa hạ, phụ nữ da thịt mịn màng, mặt đất xi măng thô ráp, làm cho người cô gái máu me đầm đìa. Đêm hôm khuya khoắt, Bạc Sủng Nhi không biết làm sao đi qua, cho dù là đi ra, cũng không biết sẽ làm gì. Cô gái kia thấy Bạc Sủng Nhi đi tới, đột nhiên vội vội vàng vàng nói ra: "Cô mang điện thoại di động không? Tranh thủ thời gian báo án, những người kia trên thân mang theo dao đấy...... Vừa rồi người kia một mình đuổi theo, bọn họ mấy người, không chừng sẽ xuất hiện nguy hiểm tính mạng, tranh thủ thời gian báo án đi!" Trong não Bạc Sủng Nhi ầm ầm một chút, tay cô khẽ run rẩy, điện thoại di động liền lập tức ném xuống đất, bị cô gái kia nhặt lên, lập tức gọi "110". Cô gái kia nói rất gấp, Bạc Sủng Nhi nghe mà lòng hốt hoảng, quay người, liềnđuổi theo hường Tịch Giản Cận rời đi.
|
Chương 368: Tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội! (18)
Cô gái kia cúp điện thoại, nhìn thấy Bạc Sủng Nhi chạy tới khu vực nguy hiểm, nhất thời hô hai câu, "Cô là một cô gái chạy tới làm gì? Cẩn thận làm thương chính mình, không chừng còn trở thành vướng víu người kia!" Bạc Sủng Nhi căn bản không để ý tới lời cô gái kia kêu, chỉ là chạy, cô gái kia gấp đến độ giơ chân, miễn cưỡng đứng lên, bời vì chân bị thương, đuổi hai bước, chung quy là sợ hãi, vẫn không dám đuổi tới nhìn một chút, chỉ có thể cầm điện thoại di động của Bạc Sủng Nhi, tiếp tục gọi "110" thúc giục. Bạc Sủng Nhi căn bản không có đuổi mấy bước, liền nghe được phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến, cô nghiêng ngả chạy về phía trước hai bước, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận đứng nghiêm ở phía trước cô, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt. Mặt đất còn nằm một người, đang ôm cánh tay rên rỉ. Mà mấy người vây quanh Tịch Giản Cận, trong tay đều cầm dao, bên trong có người cầm dao còn nhỏ máu, dưới ánh trăng trắng bệch, lóe ra màu đỏ doạ người, tí tách rơi xuống. Bạc Sủng Nhi nhìn mà sắc mặt trong lúc đó tái nhợt xuống, cô cảm thấy trái tim đều đình chỉ, hơi há hốc mồm, đột nhiên giống như là không muốn sống nữa, nhào vào tỏng ngực Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận đều đang phòng bị mấy người kia, anh tập trung tinh thần vô cùng, căn bản không có chú ý tới người tới gần, bỗng nhiên một thân thể nho nhỏ, nhào vào trong ngực mình, lại dọa anh kêu to một tiếng, theo bản năng muốn duỗi chân đạp, có thể là vừa vặn giơ chân lên, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, liền cứ thế mà ngừng lại, cả người đều chưa kịp phản ứng, trong ngực liền bị một thân thể ôm lấy. Tịch Giản Cận chẳng qua là cảm thấy thân thể này rất quen thuộc, trong đầu cũng nhất thời trống không, lập tức liền cảm giác được bờ eo của mình bị người hung hăng quấn chặt, thân thể trong ngực phát ra tiếng nói gần như nghẹn ngào: "Tịch, anh có chuyện gì sao? Tịch, anh bị thương sao?" Tịch Giản Cận nhất thời kinh ngạc. Bạc Sủng Nhi cảm thấy toàn thân mình đều cương cứng, dao trong tay của người kiacòn nhỏ máu, có phải Tịch Giản Cận bị thương hay không?
|
Chương 369: Tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội! (19)
Bạc Sủng Nhi vươn tay, bắt đầu sờ loạn toàn thân Tịch Giản Cận, lại mò tới một mảnh ướt át, giơ tay lên, dưới ánh đèn mờ nhạt, nhìn thấy ngón tay trắn nõn của mình hiện đầy máu tươi, nhất thời sắc mặt cô tái nhợt xuống, bắt đầu sờ bụng Tịch Giản Cận. "Tịch, anh có đau hay không? Anh bị thương chỗ này sao? Em gọi xe cấp cứu cho anh nhé." Lúc này Tịch Giản Cận mới hồi phục tinh thần lại, anh chỉ là cảm giác được một cánh tay nhỏ, ở trên bụng mình sờ tới sờ lui, có chút nóng nảy, thỉnh thoảng chạm đến nửa thân dưới của anh, chọc cho anh đứng ở chỗ này, không hiểu toàn thân bắt đầu khô nóng. Anh mấp máy môi, bắt lấy tay Bạc Sủng Nhi, cúi đầu xuống, nhìn sang Bạc Sủng Nhi, ai ngờ rơi vào mắt lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắn nõn của cô, mang theo lo lắng, ở dưới ánh trăng, thanh tịnh, vô cùng đẹp, khiến cho tim anh, không hiểu thấu mà mềm lòng, một số tình cảm, dưới đáy lòng, chậm rãi bắt đầu lên men. Bạc Sủng Nhi thuận mạch suy nghĩ một chút, tiếp tục sờ soạng bên trên quần áo của anh, lại phát hiện cũng không lỗ hổng gì, cô quay đầu, nhìn người dưới đát kia, mặt đất phía trên có mảng lớn máu, cô giống như là trong nháy mắt hiểu được chuyện gì xảy ra, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Còn tốt, không bị thương, anh làm em sợ muốn chết, tịch, anh làm sao hư hỏng như vậy! Anh thật làm em sợ muốn chết, anh có biết hay không!" Bạc Sủng Nhi giống như thật sự bị hù dọa, một bên la hét, một bên mở miệng nhỏ ra, cắn lên vai Tịch Giản Cận, cô cắn có chút dùng sức, khiến cho Tịch Giản Cận lập tức hoàn hồn, lại thấy có người đã định đâm về phía Bạc Sủng Nhi, cự ly rất gần, lập tức liền muốn tiếp xúc đến da thịt Bạc Sủng Nhi rồi. Trong lúc đó ánh mắt Tịch Giản Cận lạnh xuống, anh bỗng dưng vươn tay, cứ thế mà kẹp lấy dao, toàn thân cao thấp phát ra sát khí doạ người, mà con dao kia, chỉ cách cự li da thịt Bạc Sủng Nhi một chút. Lập tức, Tịch Giản Cận giơ chân lên, đạp về phía người kia. Chỉ nghe được rên lên một tiếng, người kia liền ngã xuống. Lúc này Bạc Sủng Nhi mới ý thức được chính mình vừa rồi một đường sinh tử, khó tránh khỏi lòng còn sợ hãi.
|
Chương 370: Tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội! (20)
Tịch Giản Cận ôm hông cô, lập tức đặt cô ở một bên, nắm thật chặt nắm đấm, có chút trắng bệch. Bờ môi anh mím thật chặt, nhìn chằm chằm vẻ mặt Bạc Sủng Nhi, đáng sợ vô cùng, giống như lúc nào cũng có thể đem cô xé rách! Cô gái này có đầu óc hay không? Không biết nơi này nhiều nguy hiểm sao? Chạy tới nơi này làm cái gì? Cô không biết đứng ở một bên ngoan ngoãn chờ anh à! Nếu như vừa rồi dao kia thật sự đâm đến, cô có biết hay không có lẽ hiện tại mạng cô cũng không có! Sau khi Bạc Sủng Nhi đứng vững, vừa muốn mở miệng nói tiếng nguy hiểm thật, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận trừng mắt nhìn cô, vô cùng khủng bố, thậm chí còn có cái này một tiếng, tức giận đằng đằng truyền tới! "Ai bảo em tới nơi này!" Anh nói rất nghiêm túc! Đem cô giật nảy mình. Tăng thêm Tịch Giản Cận bời vì cùng người đánh nhau, sát khí lộ ra ngoài, vô cùng khủng bố, bất kỳ người nào nhìn đều cảm thấy sợ hãi, hơn nữa giờ này khắc này anh gầm thét thêm một tiếng. Cả người Bạc Sủng Nhi đứng yên. Tịch Giản Cận chỉ một bên, tiếp tục tức giận hô: "Em lập tức đi cho tôi, không có việc gì tới nơi này làm gì? Đêm hôm khuya khoắt một cô gái không trở về nhà, lại ở trên đường cái lắc lư cái gì? Khó trách xảy ra chuyện, mà cho em có xảy ra sự tình, cũng là em đáng đời!" Tịch Giản Cận càng nghĩ càng thấy nghĩ mà sợ, vừa vồi, vẻn vẹn vừa rồi, cái này cô gái này suýt nữa liền chết ở trong ngực của anh rồi! Cô hơn nửa đêm, không lái xe, một người đi trên đường cái làm những gì? Chẳng lẽ cô không thể để cho người ta bớt lo chút sao? Cô không có suy nghĩ sao? Lúc trước kém một chút bị người luân phiên bạo, thế như còn dám đêm hôm khuya khoắt một nhình xuất hiện trên đường. Tịch Giản Cận âm thầm cắn răng, anh cho là cô ban đêm ngoại trừ Hoàng Cung, Khải Duyệt, Dạ Sắc, nên sợ cô xảy ra ngoài ý muốn, đem người đội ba phân tổ, mỗi đêm trị an nơi đó, ai biết thì ra cô không đơn thuần là ở nơi đó liền ở phía khu buôn bán cũng bắt đầu đêm hôm khuya khoắt lượn lờ! Tịch Giản Cận không nhịn được cắn răng nghiến lợi đứng lên, trừng Bạc Sủng Nhi còn không đi khỏi trước mặt mình, đang nhìn nhìn những người chung quanh kia, giống như là lúc nào cũng có thể vọt lên, liền lập tức đẩy Bạc Sủng Nhi, "Tranh thủ thời gian đi cho tôi!" Bạc Sủng Nhi vốn là lo lắng, nhất thời diễn thành ủy khuất, cô cắn môi, trừng mắt liếc Tịch Giản Cận, sau đó xoay người, liền chạy ra.
|
Chương 371: Tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội! (21)
Tịch Giản Cận trên trán nhảy lên gân xanh, anh nhìn cô chạy đi, biết lời mình vừa nói, quá nghiêm túc. Cái kia cô gái nhỏ kiêu ngạo bị anh ngay trước người khác khiển trách như vậy, nhất định tỏng lòng lại tức giận. Anh chỉ mấp máy môi, một giây sau, cứ thế mà chuyển ánh mắt từ Bạc Sủng Nhi quét qua mấy người bên cạnh, toàn thân phát lạnh. Mấy cái tên cướp kia nhìn thấy người mình đều ngã trên mặt đất, nhất thời trong lòng có chút sợ hãi, có một người giành túi, lập tức ném cho Tịch Giản Cận, liền chạy đi. Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, nhưng không có đuổi theo. Đổi lại lúc trước, khẳng định anh muốn bắt những người này, đưa vào cục công an. Thế nhưng lần này, anh nắm túi, nhìn những người kia chạy đi, không chút suy nghĩ liền quay người, quay đầu rời đi. Tịch Giản Cận xuất hiện ở bên cạnh cô gái bị thương, đưa túi cho cô gái kia, vừa lúc 110 đã chạy tới, bởi vì vì những người khác chạy mất, chỉ để lại đến hai kẻ bị thương, 110 liền mang đi toàn bộ. Lúc này người tới, giống như người mới thực tập, cũng không nhận ra Tịch Giản Cận, hô hào Tịch Giản Cận về Công An Cục lấy khẩu cung. Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, vốn cũng không có nói chuyện, anh mắt một mực tìm kiếm khắp nơi lấy. Trong lòng nghĩ, lúc này mới chỉ nháy mắt, cái cô gái kia đã chạy đâu rồi? Cảnh sát nhìn thấy tất cả đã chuẩn bị xong, nhìn Tịch Giản Cận còn đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, liền có một người mở miệng thúc giục nói: "Này, lên xe, về Công An Cục ghi khẩu cung, ở đây có vết dao rồi!" Tịch Giản Cận nghiêng đầu, khẽ gật đầu với cảnh sát nói với mình, suy nghĩ một hồi, liền lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại. Cảnh sát nhìn Tịch Giản Cận còn đứng ở nơi đó, không coi ai ra gì gọi điện thoại, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, trong lòng có chút khó chịu lại mở miệng thúc giục một hồi, giọng nói chuyện rõ ràng nghe đã không kiên nhẫn nữa! Tịch Giản Cận lại chỉ lẳng lặng gọi điện thoại, anh mắt cũng không liếc qua những cảnh sát kia một chút. Những cho là Tịch Giản Cận không coi ai ra gì, nhất thời có hai người nhảy xuống, vươn tay muốn bắt anh. Tịch Giản Cận hơi nhíu mày, giương mắt nhìn hai người, mà hai cảnh sát chẳng qua là cảm thấy trên thân lạnh run, không nói được kinh khủng, đứng ở nơi đó, ngược lại nửa ngày, cũng không dám lên trước.
|