Edit: Tinh Niệm
"A, không, không, được, được, tốt, cứ như vậy."
Điện thoại bên kia cắt đứt.
Tô Yên thu hồi di động.
Đi trở về trong phòng.
Phát hiện Kỷ Diễn vẫn luôn đứng tại chỗ, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, vẫn không nhúc nhích.
Tô Yên sửng sốt giật mình.
Ba bước thành hai đi lên trước.
Duỗi tay đỡ cánh tay Kỷ Diễn
"Anh thế nào?"
Kỷ Diễn nghe được thanh âm cô, phục hồi tinh thần lại.
Sắc mặt tái nhợt lợi hại, hắn trong mắt đen nhánh một mảnh, chỉ nhìn Tô Yên.
Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa nói, như thế nào chỉ nhìn, giống như bị thiên đại ủy khuất vậy??
Tô Yên nhịn không được hỏi
"Anh đau ở đâu sao?"
Nói xong, cô muốn buông tay ra.
Kết quả Kỷ Diễn duỗi tay liền cầm cánh tay cô.
Hắn giống như là cố chấp.
Như thế nào cũng không chịu buông ra.
Vừa mới nãy, hắn nghe được.
Người tên Hướng Trùng nói, Tô Yên cùng hắn đã từng là người yêu.
Vừa nói xong, Tô Yên liền trốn tránh đi ra ban công.
Là không muốn hắn nghe được?
Vậy, cô là còn thích tên Hướng Trùng kia??
Nghĩ đến đây, Kỷ Diễn tâm đều đau, trước mắt biến thành màu đen, sắc mặt nháy mắt liền trắng.
Cho đến khi Tô Yên lại lần nữa đi tới, đỡ lấy hắn.
Hắn cùng tầm mắt Tô Yên đối diện.
Hơi há mồm, có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi.
Nhưng mà, cả nửa ngày, lại một câu cũng nói không nên lời.
Hắn tự tức giận với chính mình.
Bản thân, như thế nào có thể vô dụng như vậy?
Tô Yên thấy sắc mặt hắn còn tái nhợt, nhưng thần sắc trong ánh mắt lại thanh tỉnh.
Cô lôi kéo hắn
"Về phòng trước."
Hai người trở lại trong phòng hắn.
"Đi lên giường nằm, em đi gọi người đến xem thân thể của anh."
Kỷ Diễn không nói lời nào, đôi mắt buông xuống, lại gắt gao bắt lấy Tô Yên, đứng ở mép giường.
Từ trước đến nay đều nghe lời, lúc này thế nhưng kháng nghị.
Tô Yên còn đang suy nghĩ về Hướng Trùng cùng chuyện nhật ký.
Thấy hắn không phối hợp, ra tiếng hỏi
"Thân thể anh không đau?"
Kỷ Diễn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, hơi há mồm, lại vẫn là một câu cũng chưa nói ra.
Cô kiên nhẫn hỏi
"Đói bụng?"
Không có đáp lại.
"Thân thể đau?"
Vẫn là không có đáp lại.
"Ngủ?"
Như cũ không người trả lời.
Tô Yên mắt nhìn thời gian trên di động.
Buổi chiều ở đại học Thánh Đô cô còn có khoá học.
Cô đã không có thời gian lưu lại ăn cơm trưa.
Nhìn xem camera trong phòng này.
Hẳn là, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nửa ngày sau, cô nghiêm túc nói
"Nếu cái gì cũng không cần, em liền đi trước."
Kỷ Diễn thân thể cứng đờ.
Tức khắc, lạnh cả người.
Tô Yên tiếp tục nói
"Em buổi chiều phải đi học, mãi cho đến buổi tối."
Cô trần thuật một lần.
Tô Yên nhìn hắn nửa ngày, không có kết quả.
Buông lỏng tay ra, sau đó đi ba bước.
Kỷ Diễn sắc mặt tái nhợt, lông mi run rẩy, hắn nhìn Tô Yên, miệng giật giật, lời nói đã tới bên miệng.
Tô Yên đợi trong chốc lát, vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Cô nói
"Em đi học đây."
Nói xong, hướng cửa đi, lúc tới cửa, lại nhìn Kỷ Diễn liếc mắt một cái, sau đó hoàn toàn không hề quay đầu lại, rời đi.
Kỷ Diễn đứng ở mép giường, bức màn dày nặng che khuất ánh mặt trời ban trưa.
Làm căn phòng này có vẻ tối tăm.
Hắn nghe được bên ngoài tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Toàn bộ biệt thự khôi phục trống rỗng.
Hắn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt,
thanh âm chậm rì rì, khàn khàn
"Em có thể không cần đi hay không?"
Lời nói hắn ấp ủ thật lâu, rốt cuộc khi Tô Yên rời đi, nói ra.
Thân thể đơn bạc ốm yếu,
Hoàn toàn không có một tia khí sắc người bình thường nên có.