Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
|
|
Chương 71
“Tối quá, có thể hay không....” Trầm Hoan còn chưa nói dứt lời, Phó Tư Dịch liền hôn tới, hắn giống như không kiềm chế được mà hôn tới cánh môi, liếm. Liếm hàm trên, lại lưu luyến mà cuốn lấy đầu lưỡi trốn tránh trái phải của cô. Phó Tư Dịch dẫn dường tay Trầm Hoan đặt trên cổ, dọc theo đường cong eo thon vuốt ve, ôn nhu mà nồng nhiệt dụ dỗ cô. Hắn rốt cuộc nhấm nháp đủ hương vị cánh môi cô, theo cổ bóng loáng đi xuống dưới, cô đã động tình, ngẩng cổ, bị Phó Tư Dịch hôn ý loạn tình mê. Cùng lúc đó, bàn tay chui vào đùi cô, sau đó vén lên làn váy, liềm kiềm chế vòng eo mảnh khảnh của Trầm Hoan. Đây thật là muốn mạng a, Trầm Hoan trong lúc đó thầm nghĩ. Cả người chỉ có thể mềm yếu không xương mà ỷ lại hắn. Hắn nhung nhớ cô hồi lâu, đã cách nhiều ngày với lần ở Iceland, có khi, cô vào trong giấc mơ của hắn, nhiệt tình mà trúc trắc quấn lấy hắn. Mỗi khi hắn tỉnh lại, đều là bộ dáng không thể cầm lòng, hết sức chật vật. Hôm nay cô nói bọn họ sẽ ở bên nhau kết hôn, sinh con, nuôi con. Bởi vì lời này, hắn so với các lần khác đều kích động hơn vạn phần, càng thêm không thể kiềm chế. Chỉ nghĩ khắc sâu cô vào cơ thể, hiện tại, lập tức....................... * Nếu đã nhận lời Phó Tư Dịch muốn dọn đến nơi hắn ở, Trầm Hoan cũng không làm ra vẻ mà kéo dài, ngày hôm sau khi tiễn Phó Tư Dịch tham gia cuộc họp, cô liền bắt đầu thu dọn hành lý. Những nồi nhỏ, muỗng linh tinh cô mua trong phòng bếp đều bỏ, Trầm Hoan thu thập tốt liền gọi người quét dọn vệ sinh tới. Hành lý chỉ có quần áo, cùng một chút đồ vật yêu thích của cô, vali còn trống một chút. Buổi tối Phó Tư Dịch tới đón cô, thay cô đem hành lý để xuống dưới, Trầm Hoan cũng không cùng hắn khách khí, đến bây giờ eo cô vẫn đau, thu thập một buổi trưa, lại càng mệt mỏi. Một bàn tay Phó Tư Dịch có thể xách được vali, một tay nắm lấy tay Trầm Hoan, khi hắn đi đường, bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng mỉm cười, bộ dáng rất sung sướng. Thỏa thuê đắc ý a! Trầm Hoan xoa eo chua xót âm thầm nói, Phó Tư Dịch như có cảm giác mà quay đầu lại, đúng lúc thấy bộ dáng xoa eo buồn khổ của cô, ý cười càng sâu, “Mệt như vậy sao?” Trầm Hoan mặt đỏ lên, hàm hồ mà đáp một tiếng. “Là anh sai, trở về giúp em xoa xoa.” Trong mắt hắn lúc này tất cả đều là bỡn cợt. Trầm Hoan cứng lại, quay đầu không để ý đến hắn. Xem xem, càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước. “Buổi tối ăn cái gì, anh nói Tiểu Dư mua đến đây, buổi tối anh xuống bếp.” Trầm Hoan suy nghĩ một lát, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, may mà xoay đầu tới, “Anh quyết định đi.” Tầm mắt cô vừa vặn liếc đến cổ hắn, nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Vừa rồi một đường lại đây không phát hiện, nguyên lai cổ Phó Tư Dịch nơi đó có vết thương nhỏ thon dài, hồng hồng, đã kết vảy. Đêm qua trước lúc trở về, còn không có đâu. Đây là từ đâu mà có, Trầm Hoan vươn tay muốn chạm vào một chút, tay vừa mới vươn tới, hình ảnh nơi nào đó không khống chế được mà nhảy ra trong đầu. Ngạch, đây giống như là cô ngày hôm qua, ngạch, khi đó làm ra. Phó Tư Dịch nhìn cô vẫn luôn nhìn cổ hắm, biểu tình còn mang theo chút vi diệu không thể nói, liền tiện tay sờ soạng vết thương trên cổ phát hiện từ buổi sáng, cười xấu xa, “Tối hôm qua rất kịch liệt.” Trầm Hoan xấu hổ không thôi, lại nhìn móng tay của mình, “Anh không thể che đi sao?” Như vậy lộ ra, chuyện không phải rõ như ban ngày sao? “Cả ngày hôm nay anh đều mặc như vậy?? Trầm Hoan nhớ tới việc càng kinh khủng hơn, buổi chiều Phó Tư Dịch đi một lúc, ngạch ngạch, nhiều người như vậy. Trời ơi! “Đừng lo lắng, hôm nay là họp video.” Bọn họ sẽ không dễ dàng nhìn thấy. Phó Tư Dịch mở cửa, sau khi tiến vào, hắn mang theo vali chờ cô. Trầm Hoan đang ở cửa đổi dép lê, trước khi cô tới, Phó Tư Dịch đã chuẩn bị dép riêng cho cô. Sau khi cô tiến vào, ngữ khi Phó Tư Dịch nghiêm túc hỏi, “Trầm Hoan, em là muốn ở phòng dành cho khách hay là.....” Còn để lại một chút mịt mờ chưa nói. Trầm Hoan cho rằng hắn là hỏi nghiêm túc, vấn đề này, còn có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn. Kết quả, liền nhìn thấy trong mắt Phó Tư Dịch tràn ngập ý cười, hắn rõ ràng chính là trêu cô. Trầm Hoan trừng hắn liếc mắt một cái, “Anh muốn em ngủ ở đâu em ngủ ở đó.” Phó Tư Dịch nhịn nửa ngày, bật cười, “Anh đã biết.” Hắn xoay người mang theo vali vào phòng ngủ của hắn. Trầm Hoan, “......................” Như vậy đùa cô có ý tứ sao? Hôm nay Phó Tư Dịch một chút đều không bình thường. Cô đi theo vào, tính toán dọn dẹp, Phó Tư Dịch muốn giúp cô, Trầm Hoan cảm thấy không cần, hắn liền đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối. Cách lần trước tới đã một đoạn thời gian, Trầm Hoan thấy lạ lẫm. Mở vali ra, đem quần ao của mình đặt ở mép giường. Cô cũng không nóng lòng mở ra tủ đồ mờ Phó Tư Dịch chuẩn bị cho cô, mà là tò mò mở ra tủ quần áo của Phó Tư Dịch. Trong tủ quần áo là một hàng tây trang các kiểu, màu sắc chủ yếu là màu tối, tầng trên là cà vạt được sắp xếp chỉnh tề, để bên cạnh là một cái ngăn, không khóa, Trầm Hoan nhìn một cái, mặt đỏ, đây đều là quần lót của Phó Tư Dịch a. Thói quen sinh hoạt thật tốt, mỗi ngăn đều được sắp xếp ngăn nắp. Cô cũng không xem tiếp bên dưới, mặt đỏ mở tủ đồ của cô. Thói quen của cô đều mang quần áo treo lên, quần áo không nhiều lắm, chỉ có năm sáu bộ, còn dư lại không ít không gian, Trầm Hoan liền đem nội y treo lên. Sau khi sửa sang lại quần áo, Trầm Hoan liền xách theo túi vào phòng tắm. Còn có sữa tắm sữa rửa mặt chưa bỏ ra. Đồ rửa mặt của Phó Tư Dịch luôn luôn ít, cùng phong cách với Trầm Hoan. Sau khi cô sắp xếp đồ rửa mặt lên giá, còn dư nhiều chỗ. Giá trên tường pha lê, chính là để bàn chải đánh răng, hai chiếc, Phó Tư Dịch cùng cô. Trước kia cô nhỡ rõ Phó Tư Dịch dùng ly pha lê, lúc này lại đổi, cùng chiếc của cô đối lập, thực rõ ràng là ly tình nhân. Trầm Hoan nhìn hai ly dựa sát vào nhau, cầm lòng không được liền cười. Cô cảm thấy mình càng ngày càng không quen biết Phó Tư Dịch, không nghĩ tới hắn thế nhưng cũng có thể để ý đến những điều này. Trầm Hoan ở trong phòng tắm cười đến vui vẻ, Phó Tư Dịch liền theo thanh âm đi vào, người còn chưa có tiến vào, liền cười hỏi, “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Ngón tay Trầm Hoan chỉ hướng hai cái ly kia, hạ mi, bộ dáng giống như đang nói, cái này xem anh giải thích như thế nào?
|
Chương 72
Phó Tư Dịch mất tự nhiên dời đi tầm mắt, thanh âm kiệt lực bảo trì trấn tĩnh, dùng ngữ khi như không có việc gì xảy ra, “À, cái kia a, cũng không có gì, anh nhìn thấy đẹp liền mua.” Trầm Hoan bừng tỉnh mà gật đầu, “Thì ra là như thế, em còn tưởng anh cố ý mua cốc đôi.” Phó Tư Dịch bỗng dưng ho nhẹ một tiếng, “Em cứ xem, trong bếp còn xào rau, anh đi nhìn trước.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Trầm Hoan, Phó Tư Dịch gần như chật vật mà chạy. Tình huống chân thật là thế này, buổi chiều khi Phó Tư Dịch đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt cho Trầm Hoan, đi ngang qua kệ hàng để cốc, thấy hai cái cốc rất đáng yêu. Lúc ấy hắn liền nghĩ, nếu là về mỗi ngày, hai người cùng nhau đánh răng, dùng cốc giống nhau, như vậy sẽ có bao nhiêu ấm áp. Tâm niệm vừa động, liền quyết định mua. Không nghĩ tới bị Trầm Hoan phát hiện, còn cười nhạo hắn. Phó Tư Dịch xoa nhẹ huyệt thái dương, rất ảo não vì phản ứng vừa rồi của mình, hắn là nên hào phóng một chút. Cơm chiều hài hòa qua đi, hai người rúc trên sô pha xem chút phim điện ảnh, gần 10 giờ, Trầm Hoan mệt mỏi, vào phòng ngủ rửa mặt, khi ra tới thấy Phó Tư Dịch trên giường, tư thái lười biếng, trên tay quyển sách đọc được vài trang. Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Tư Dịch ngẩng đầu, khi thấy trên đầu cô bọc khăn lông, nghiêng đầu lau tóc còn đang ướt. Phó Tư Dịch để sách trên tay xuống, hướng cô vẫy tay. Ý tứ này giống như gọi thú cưng vậy. Bước chân Trầm Hoan dừng một lát, vẫn là đi qua, “Làm gì?” “Ngồi, anh tìm cho em máy sấy.” Phó Tư Dịch xoay người từ trên giường xuống dưới, đem cô ấn xuống mép giường, sau đó vào phòng tắm. Ngạch, Trầm Hoan nghĩ kỳ thật tóc cô vẫn luôn là hong gió tự nhiên, bất quá nhìn bộ dáng Phó Tư Dịch tri kỷ như vậy, cô cũng liền vui vẻ hưởng thụ phúc lợi. Hai chân Phó Tư Dịch đặt ở mép giường, quỳ gối sau lưng Trầm Hoan. Để đầu cô gối trên đùi, Phó Tư Dịch mở ra lòng bàn tay lưu loát vén tóc đen, thấy cô đã thoải mái nhắm mắt lại, liền ấn nút, gió nóng thổi tới. Hiển nhiên hắn là lần đầu tiên làm việc này, cũng không thuần thục, vô thố mà cầm tóc, chần chờ vài giây, từ đỉnh đầu thổi đến đuôi tóc, không nề hà phiền phức mà sấy. Có đôi khi giống như trấn an tiểu hài tử, chậm rãi vuốt ve. Trầm Hoan ngửi trong không khí mùi dầu gội tản mát ra như mùi hoa, có chút say mê, vì để tinh thần tỉnh táo, sẽ thỉnh thoảng nói chuyện câu được câu không nói với Phó Tư Dịch. Phó Tư Dịch một bên chú ý giúp cô sấy tóc, một bên kiên nhẫn trả lời chuyện phiếm không chút ý nghĩa của Trầm Hoan. Đại khái sấy có chút lâu, Trầm Hoan lăn lộn một ngày cũng mệt mỏi, không lâu cô liền ghé vào đùi Phó Tư Dịch ngủ mất. Phó Tư Dịch hồi lâu không nghe cô lại kêu hắn, theo bản năng hướng cô nhìn lại, lại thấy Trầm Hoan nhấp miệng, ngủ ngon lành, không nhịn được mà bật cười. Tóc đã sấy không sai biệt lắm, đầu nóng hầm hập, Phó Tư Dịch tắt máy sấy, cẩn thận dịch thân mình Trầm Hoan đến giường, đem gối đầu để dưới đầu cô, thay cô đắp một chiếc chăn mỏng, lại đem đèn giảm độ sáng. Phó Tư Dịch ở giữa trán cô đặt một nụ hôn, mới đứng dậy đi ra mở tủ quần áo. Sau khi mở tủ quần áo, cả người hắn đều ngơ ngẩn, trước mắt hắn xuất hiện không phải tây trang, mà là quần áo Trầm Hoan còn có............. nội y. Tím nhạt, vàng nhạt,..... Phó Tư Dịch dời mắt, trầm thấp cười cười. Nhưng thật ra hắn lại quên mất, suy nghĩ cho Trầm Hoan tìm quần áo, hắn đem tủ quần áo của hắn đổi vị trí cho cô, vừa rồi, theo thói quen hắn tính mở ra, kết quả lại nhầm. Phó Tư Dịch lại mở ra tủ quần áo bên cạnh, lúc này mới chính xác. Khi Phó Tư Dịch từ phòng tắm ra tới, một thân toàn hơi nước, hắn đứng tại chỗ một lúc, mới nhẹ nhàng xốc chăn một góc giường lên, Trầm Hoan đã thay đổi tư thế ngủ, biến thành đối mặt với hắn. Hắn lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, mới hoàn toàn tắt đèn. Phó Tư Dịch cẩn thận kéo cô gần một chút, cánh tay vòng lấy eo cô, thỏa mãn mà nhắm mắt lại. ==== Hiện tại Thẩm Dung vẫn là chủ biên của “Tuần san âm nhạc” nhưng từ nhỏ cô ta đã được trải qua dạy dỗ của cha mình, cho nên ngãu nhiên cũng sẽ tham dự công việc của công ty, làm trở thủ cho Thẩm Khiêm. Sau khi trở về từ một buổi ghi hình, cô ta về thư phòng báo cáo tiến độ công việc cho cha mình, cha cô ta nghe xong gật đầu, “ Mẹ con tìm con có việc, con đi xem rồi nghỉ ngơi.” “Còn có thể có chuyện gì, khẳng định là khuyến khích con hẹn hò. Thật là phiền chết, con nào có nhiều thời gian như vậy.” Cha Thẩm Dung gác văn kiện trong tay xuống, thay cô ta đổ một ly nước ấm, đối với con gái từ từ khuyên bảo, “Việc này là ta ủng hộ mẹ con, con cũng đừng nghĩ trốn cả ngày. Lúc ấy không nên theo con tùy hứng, làm hại con giờ trên lưng còn đeo cái danh ly hôn.” Cha Thẩm Dung tự nhiên càng là oán trách Phó Tư Dịch, nhưng hôm nay việc đã đến nước này, ông ta chỉ có thể vì con gái tìm kiếm người trong sạch, mới sẽ không làm người nhà lo lắng. Nghe lời nói của cha mình hình như có ý hối thúc, Thẩm Dung nhíu mày, lại ngại uy nghiêm của cha, cuối cùng không dám nói gì. Cha Thẩm Dung biết con gái luôn luôn quật cường, sợ chính mình vô ý nói lời gì đó, chọc con gái thương tâm, lập tức hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô ta về nghỉ ngơi. Từ thư phòng ra tới, Thẩm Dung vẫn là buồn bực bất bình, không nghĩ đối mặt với mẹ già cả ngày một bộ nữ nhi bà già rồi lại không suy xét liền không gả đi được, phỏng chừng lúc này anh trai cô còn chưa ngủ, liền muốn tìm Thẩm Khiêm giải buồn. Cô tiến vào phòng Thẩm Khiêm luôn luôn không gõ cửa, vào cửa, nghe thấy được trong phòng tắm ào ào tiếng nước, là anh trai cô đang tắm, Thẩm Dung liền ở một bên chờ Thẩm Khiêm ra. Thói quen Thẩm Dung ngồi ở thư án chờ anh trai cô ta, tùy ý lật tới lật lui, giết thời gian. Thẩm Dung cầm lấy tờ báo mở sẵn trên bàn, còn chưa thấy rõ cái gì, ánh mắt liền bị một chồng ảnh chụp hấp dẫn. Đó là một tấm chính diện một cô gái, áo bông màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn màu hồng, ánh mắt ôn hòa, một người khả ái. Thẩm Dung xuy một tiếng, anh trai cô ta đây là đổi khẩu vị, liền có cả ảnh chụp của đối phương. Ai, tật xấu sưu tầm người đẹp lại tái phát. Nhưng, Thẩm Dung đem bức ảnh đầu tiên tinh tế nhìn một lần, như thế nào nhìn cô gái này có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi?
|
Chương 73
Thẩm Dung lại tùy tiện xem những bức tiếp theo, vẫn là cô gái kia, nắm tay đi bên cạnh lại là..... Phó Tư Dịch. Da mặt Thẩm Dung đột nhiên cứng đờ, không thể tin tưởng đem ba bốn bức ảnh còn lại xem hết. Đều là một nam một nữ. Hoặc dắt tay hoặc dựa vào nhau, quan hệ rõ như ban ngày, không phải một đôi là cái gì. Lửa giận thình lình đến thiêu đốt Thẩm Dung ngùn ngụt, hắn thế nhưng cười đến vui vẻ như vậy, hắn thế nhưng cùng một người phụ nữ lôi lôi kéo kéo. Thẩm Dung thấy trời đất đều quay cuồng. Sau khi phát lửa giận thật lớn, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, lại nhìn kỹ ảnh chụp của cô gái kia, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng. Trách không được nhìn quen mắt như vậy, cô ta nghĩ tới lần trước đi chỗ Trần Băng, Thẩm Dung đã gặp qua, kêu Hứa gì đó, là cấp dưới của Phó Tư Dịch. Cô ta cũng không biết hai người đó thông đồng từ khi nào, Thẩm Dung một khuôn mạnh lạnh, ngồi chờ Thẩm Khiêm ra sẽ hỏi hắn. Thẩm Khiêm đang tắm bên trong không thể ngờ được ảnh chụp đặt trên bàn sách bị em gái hắn nhìn thấy, lúc này, khi hắn ra tới, nhìn em gái ngồi nghiêm chỉnh, ảnh chụp trên bàn cũng lộ ra, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm than một tiếng không xong rồi. “Anh, đây là có chuyện gì? Anh vì sao có ảnh chụp của bọn họ?” Thẩm Dung nghe thấy âm thanh mở cửa, phẫn nộ đứng lên, một khuôn mặt dày đặc mây đen, thanh âm vì phẫn nộ không kiềm chế được mà run rẩy. Biết là giấu không được, Thẩm Khiêm thở dài, đoạt ảnh chụp từ trong tay Thẩm Dung, “Vì sao lại thế này còn không rõ ràng sao?” Thẩm Dung hung hăng trừng mắt, bị khuất nhục thật lớn, Thẩm Khiêm vỗ vỗ bả vai em gái, “Chuyện này em cũng đừng quản, đều để anh trai trút giận giúp em.” “Không cần, chuyện này em muốn đích thân giải quyết.” Thẩm Dung nghiến răng nghiến lợi mà nhìn ảnh chụp hết sức chói mắt trong tay Thẩm Khiêm, hạ quyết tâm. Thẩm Khiêm không tán đồng mà lắc đầu, lời nói thầm thía, “A Dung, nếu các ngươi đã ly hôn, em hiện tại cũng có cuộc sống của mình, anh hy vọng em không cần có bất kỳ liên quan gì với Phó Tư Dịch. Anh biết em cảm thấy không cam lòng, anh tất nhiên là đứng về phía em, sẽ không cho bọn họ như ý.” “Anh biết em không cam lòng, nên để em tự giải quyết.” Thẩm Dung vẫn là không muốn. “Em giải quyết, em nghĩ giải quyết như thế nào?” “Lúc ấy Phó Tư Dịch vội vã muốn thoát khỏi em, không phải làm muốn làm quan hệ sạch sẽ sao? Em càng không như ý hắn. Trên đời nào có việc tiện nghi như vậy, chỉ cần em phơi bày chứng cứ Phó Tư Dịch có tình mới khi vẫn đang trong quan hệ hôn nhân, chuyện như vậy cũng có thể hủy hoại Phó Tư Dịch, huống chi hắn còn là người nâng đỡ Hứa Trầm Hoan.” Dưa vào hiểu biết với em gái mình, hắn biết sẽ là kết quả như vậy, nghĩ tới cố chấp của em gái, Thẩm Khiêm quả quyết quát lớn, “Hồ đồ, em muốn làm như vậy, em còn muốn thanh danh hay không, mặt mũi Thẩm gia vứt đi đâu? Em là nghĩ như thế nào, thế nhưng còn nghĩ ra hầu tòa sao? Em phải nhớ kỹ, là một phần tử của Thẩm gia, không thể tùy tiền làm việc mình yêu thích.” Trước nay Thẩm Khiêm không quát cô ta qua như vậy, các loại cảm xúc ủy khuất cùng sỉ nhục nhất thời cùng nhau kéo tới, Thẩm Dung không cam lòng mà dậm chân một cái, “Chẳng lẽ để yên như vậy sao?” “Anh khi nào nói để như vậy, tuy muốn cố kỵ thanh danh Thẩm gia, anh cũng không để hắn trắng trợn khi dễ em. Em cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhìn là được.” Thẩm Khiêm nắm chặt ảnh chụp trong tay, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn thoáng qua. === Đối với chuyện ở chung này của Trầm Hoan và Phó Tư Dịch, phản ứng lớn nhất vẫn là Hồ Tĩnh, khi Trầm Hoan cẩn thận thông báo cho cô ấy, Hồ Tĩnh tức giận đến quát lớn cô, tức giận cô tiền trảm hậu tấu. Thái độ Trầm Hoan tốt đẹp, Hồ Tĩnh nói cái gì liền đáp cái đó, ngoan đến không tưởng được. Cảm giác của Hồ Tĩnh như đánh vào bịch bông, hết sức vô lực, chỉ phải lập tức gọi điện thoại cho Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch còn chưa cất tiếng nào, Hồ Tĩnh đã đi thẳng vào vấn đề, “Phó Tư Dịch, không phải anh đã nói lấy sự nghiệp của cô ấy làm trọng sao? Vậy anh hiện tại như vậy là làm cái gì?” “A Tĩnh, cô trước đừng nóng giận, chuyện này đều là tôi làm, nghe tôi giải thích. Vốn dĩ tôi là tính toán lấy sự nghiệp của cô ấy làm trọng, nhưng trung gian còn có một chút chuyện, tôi chính là không thế kiên định với quyết tâm của mình.” Thanh âm Phó Tư Dịch nghe tới có chút bất đắc dĩ. “Phó Tư Dịch, nếu bị truyền thông bắt được anh ở chung với Trầm Hoan, anh biết sẽ xảy ra chuyện gì? Còn có, lập tức Trầm Hoan liền phải ra album, anh như thế nào lại ra quyết định qua loa như thế ở thời điểm này? Xảy ra chuyện, anh có thể giải quyết sao?” Tuy rằng Phó Tư Dịch là bạn tốt của cô, Hồ Tĩnh vẫn không khống chế được tính tình, liều mạng trừng mắt với không khí, phảng phất như đang trừng Phó Tư Dịch. “Tôi biết như thế này sẽ mạo hiểm. Trước đó vài ngày, bởi vì tôi, cô cùng Tỉnh Nhiên phát sinh chuyện, tôi rất xin lỗi. Đồng thời, cũng cho tôi hiểu rõ, tới thời điểm cần thiết cùng Thẩm Khiêm ngả bài hoàn toàn rồi. Tôi dự cảm trước thời điểm Trầm Hoan ra album, Thẩm Khiêm sẽ ra tay.” “Anh đây là tương kế tựu kế? Có nắm chắc không?” Hồ Tĩnh nhíu mi, có chút không xác định. “Nắm chắc, lần này tôi sẽ đem mọi chuyện giải quyết rõ ràng. Nhưng, dự định phát hành album của Trầm Hoan cần lùi lại. Chỉ có thể thả chút mồi, đừng làm thật.” Phó Tư Dịch nghĩ đến Trầm Hoan vì quay album rất vất vả, rất không đành lòng. Hồ Tĩnh sửng sốt, sắc mặt rất không đẹp, “Thật không thể phát hành sao? Trầm Hoan làm chuẩn bị rất nhiều, cô ấy sẽ không khổ sở sao?” “Tôi sẽ giải thích với cô ấy, cô ấy có thể hiểu.” Thanh âm của Phó Tư Dịch cũng rất buồn. “Nếu anh đã chuẩn bị tốt, tôi có thể phối hợp.” Hồ Tĩnh thở dài, thay Trầm Hoan tiếc hận. Sau khi dọn vào chung cư của Phó Tư Dịch ở, Trầm Hoan còn chưa kịp hưởng thụ mấy ngày thoải mái, đã bị an bài một loạt các thông cáo, nhưng vì album, cô vẫn rất cao hứng. Bởi vì bị Hồ Tĩnh hung hăng mắng một trận, hôm nay tâm tình cô đều không tốt lắm, cơm trưa cũng không ăn nhiều. Buổi chiều vừa ra đến trước cửa, Phó Tư Dịch đem kế hoạch của chính mình tỉ mỉ nói với cô, sợ Trầm Hoan không vui, cuối cùng Phó Tư Dịch liên tục bảo đảm sẽ không lùi lại lâu. Mất mất vẫn có, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn, Trầm Hoan cũng hiểu, cho nên cũng không có dao động cảm xúc quá lớn, trái lại vẫn luôn an ủi Phó Tư Dịch bất an, “Em biết việc Thẩm Khiêm càng quan trọng hơn, chỉ có tiêu trừ tai họa ngầm này, về sau em mới có thể phát triển tốt hơn, miễn cho hắn không bỏ tính toán với chúng ta.” Biết Trầm Hoan có thể hiểu, Phó Tư Dịch cười, hắn kéo chặt tay cô, lại một lần nữa hứa, “Anh sẽ không để em có việc gì.” Trầm Hoan thuận thế dựa sát vào trong lồng ngực Phó Tư Dịch, mặt chôn vào trước ngực hắn, thấp giọng nói, “Em biết.” “Công ty có chút chuyện, ngày mai anh phải đi công tác, chỉ sợ phải đi dăm ba bữa. Khi anh không ở đây, em phải tự chăm sóc tốt bản thân.” Phó Tư Dịch vuốt ve đỉnh đầu cô, ánh mắt sâu kín nhìn về phía xa. Phó Tư Dịch đi công tác rồi, Trầm Hoan liền một mình ở thành phố M, hắn vốn muốn cho Trần San đến với cô, bị Trầm Hoan cự tuyệt. Mấy ngày nay công việc của Trầm Hoan cũng bận lên, liên tiếp có mấy cái thông cáo, trời vẫn luôn mưa, cô ở trong mưa liên tiếp làm việc bận tới tới lui lui mấy ngày, không cẩn thận một chút liền bị cảm. Nghẹt cả hai mũi, rất khó chịu, một hộp khăn giấy dùng cũng không đủ. Hôm nay kết thúc show buổi tối, cô sớm quay lại chung cư, ngã đầu liền ngủ. Đã mệt mỏi nhiều ngày, hơn nữa đầu có chút đau, cô vừa ngủ liền đến ngày hôm sau hơn 8h mới tỉnh. Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ còn mưa nhỏ bay bay, sắc trời âm u. Buổi sáng không có lịch trình, Trầm Hoan không vội dậy, sờ đến di động đặt bên giường, ở trên giường cuốn chăn lăn một vòng, mới mở di động. Sau khi mở ra di động, tức khắc hoảng sợ, di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Phó Tư Dịch, mẹ Trầm Hoan, Hồ Tĩnh,.... còn có Trần San. Đây là toàn thế giới đều đi tìm cô sao? Trực giác Trầm Hoan mách bảo đã xảy ra chuyện, cô gọi cho Phó Tư Dịch, di động mới reo hai chuông, đã có người bắt máy. “Trầm Hoan.” Thanh âm Phó Tư Dịch có chút dồn dập, Trầm Hoan căng thẳng, “Có chuyện gì vậy?” “Ừm, Thẩm Khiêm ra tay, em trước mở Weibo, nhìn tiêu đề.” Phó Tư Dịch vững vàng mệnh lệnh.
|
Chương 74
Cơn buồn ngủ của Trầm Hoan không cánh mà bay, cô ngồi dậy, click mở Weibo, tức khắc phát hiện có rất nhiều người ở trên Weibo tag cô. Mở ra xem, thì ra là một nick khá nổi công bố ảnh chụp cô cùng Phó Tư Dịch ở Iceland, tiêu đề là “Thật giả bạn gái Phó Tư Dịch là một ca sĩ mới.” Đăng bốn bức ảnh, đều là ảnh chụp Trầm Hoan ở Iceland cùng Phó Tư Dịch bên nhau. Trừ bỏ ảnh đầu tiên cô cùng Phó Tư Dịch nắm tay nhau tương đối rõ ràng, những ảnh khác đều mơ mơ hồ hồ, nhưng ảnh chụp cô cùng Phó Tư Dịch có cử chỉ thân mật, quan hệ như thế nào vừa xem sẽ hiểu ngay. Xem lướt qua bình luận, đều là tỏ vẻ nghi vấn, hoặc là dò hỏi thân phận Trầm Hoan. “Thẩm Khiêm ra tay?” Có lẽ biết ngày này chắc chắn sẽ đến, sau khi Trầm Hoan trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, lập tức bình tĩnh lại. “Đúng vậy, hiện tại em cái gì cũng không cần đáp lại, cái gì cũng đừng nói, an tâm ngốc là được. Chuyện này hẳn sẽ còn có hậu chiêu, em đừng lo lắng, tất cả giao cho anh.” “Em biết.” Trầm Hoan nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp kia, đóng giao diện Weibo. Cô lại gọi lại cho Hồ Tĩnh, Hồ Tĩnh dặn dò cô mấy ngày nay tạm dừng công việc, trước nhìn xem động tĩnh, Trầm Hoan nhất nhất đồng ý. Theo kế hoạch, hôm nay sẽ là ngày cô phát hành album, chẳng qua nghe xong Phó Tư Dịch nói, bên ngoài sẽ giả như theo kế hoạch phát hành. Không nghĩ tới, đêm qua lại tới tin tức như vậy. Thật là tính kế cô không từ thủ đoạn. Cô đem sự việc sắp xếp lại một lần, trước tiên nghĩ kỹ cách ứng đối với mẹ. Phỏng chừng mẹ cô nhất định sẽ hỏi cô những vấn đề này. Sau khi ấn gọi đi, Trầm Hoan khẩn trương, mẹ cô thật nhanh nhận điện thoại. “Trầm Hoan a, trên tin tức rốt cuộc là như thế nào? Dì nhỏ con hỏi có phải thật hay không, ta nói không phải, con nói cho mẹ biết, có phải những phóng viên này nói bậy đúng không?” Quả nhiên điện thoại vừa thông, mẹ cô liền có một đống câu hỏi thật lớn. “Mẹ, đừng có gấp,” móng tay bấm sâu vào sô pha, Trầm Hoan hít sâu một hơi, “Trên tin tức nói là sự thật, nhưng.....” “Con đứa nhỏ này, yêu đương như thế nào không nói với mẹ, im lặng không nói năng gì, làm mẹ lo lắng một hồi.” Mẹ Trầm Hoan còn không vừa ý lời con gái nói, nhịn không được trách cứ. “Mẹ, con.....” Trầm Hoan chần chờ. “Người kia kêu Phó Tư Dịch, đang làm gì, trên báo viết là ca sĩ, sao trước nay mẹ không nghe nói qua?” “Mẹ, đừng hỏi nhiều như vậy, anh ấy trước kia là ca sĩ hiện tại làm kinh doanh. Sự việc cụ thể thế nào chờ con về sẽ nói tỉ mỉ cho mẹ, nếu người ngoài hỏi, mẹ đừng nhận. Chuyện này xảy ra, con cũng rất đau đầu.” Trầm Hoan huướng mẹ giải thích lợi hại nặng nhẹ. “Mẹ biết, mẹ biết nặng nhẹ, nếu đã xác định thì mang về nhà mẹ xem.” “......Mẹ.” Trầm Hoan quả thực dở khóc dở cười. Hiện tại cũng không biết hướng đi của dư luận như thế nào, cô cũng không biết Thẩm Khiêm sẽ làm gì tiếp theo. Hay sẽ tiết lộ việc hôn nhân của Phó Tư Dịch? Nếu thật làm như vậy, sự tình sẽ khó giải quyết, mẹ cô có khả năng sẽ mắng chết cô. Không đi công việc được, cô lại không có hứng thu ra ngoài chơi, ở nhà ngơ ngác buồn rầu một buổi sáng, thời điểm buổi chiều đầu cô choáng váng hơn, ăn cơm qua loa, ngã đầu liền ngủ. Trâm Hoan ngủ trưa đều là từ 2 giờ đến 3 giờ, lần này cô ngủ nhiều hơn so với bình thường nửa giờ, nếu không phải tiếng chuông di động đánh thức cô, cô còn có thể ngủ lâu hơn. Kéo bức màn phòng ngủ, ánh sáng không rõ ràng lắm, cô nhìn một hồi mới thấy rõ lf cuộc gọi của Phó Tư Dịch, động tác trước ý thức, cô tiếp điện thoại, “Phó Tư Dịch?” Cô vừa mới tỉnh, thanh âm mơ hồ, Phó Tư Dịch một chuts liền nghe ra được, “Mới vừa tỉnh?” “Vâng.” Âm thanh trầm trầm, mũi giống như bị chặn lại. “Trầm Hoan, em không thoải mái?” “Cảm mạo một chút thôi.” “Mấy ngày rồi? Đã uống thuốc chưa?” Âm thanh Phó Tư Dịch thoáng ngưng trọng. “Mới hôm qua, thuốc..... ừm... em..... Không uống.....” Từ cao trung tới nay, cô bị cảm mạo chưa bao giờ uống thuốc, trừ khi có sốt cao sẽ uống thuốc hạ sốt, vừa rồi cô có sờ trán, chỉ sốt nhẹ thôi. “Không uống?” Thanh âm Phó Tư Dịch hơi cao lên, “Trầm Hoan, không thể không cần uống thuốc.” Trầm Hoan đau đầu mà nhíu mày, cô thật không muốn uống. “Hòm thuốc có thuốc trị cảm, em có sốt không? Uống thuốc xong lên giường nghỉ một lát, chờ ra mồ hôi là được.” Phó Tư Dịch ở đầu kia dặn dò, Trầm Hoan khô khan gật đầu, chính là nằm trên giường không nghĩ muốn động đậy. Phó Tư Dịch đại khái cũng đoán được, vừa bất đắc dĩ nhưng cũng kiên trì mà yêu cầu, “Trầm Hoan, trừ khi em uống thuốc nếu không anh sẽ không cúp máy.” Vẻ măt Trầm Hoan đau khổ, từ trên giường bò xuống, châm mềm không có sức lực, khi xuống giường còn lảo đảo, “Em uống.” Tìm được hòm thuốc, lấy ra thuốc trị cảm mạo và thuốc hạ sốt, lại đi đến phòng bếp rót ly nước ấm, đưa đi động để ở tủ đầu giường, “Em bắt đầu uống đây.” Đầu kia “ừm” một tiếng, lại nói “Anh nghe thấy.” Trầm Hoan buồn bực mà bĩu môi, lấy ra hai viên con nhộng thuốc trị cảm mạo, lại lấy thêm viên thuốc hạ sốt, tất cả ném vào trong miệng. Ngửa đầu, vội vàng uống thêm mấy ngụm nước ấm, lại đưa điện thoại di động để bên cổ họng, để Phó Tư Dịch nghe âm thanh cô nuốt thuốc. “Ùng ục” một tiếng, thuốc theo nước ấm trôi qua cổ họng, yết hầu hơi đau, Trầm Hoan liên tục uống thêm vài ngụm nước. Phó Tư Dịch ôn hòa nói, “Uống thuốc xong, đi ngủ ngay đi, ngày mai anh sẽ trở lại.” “Vâng, được.” Nghe được anh sẽ về, Trầm Hoan nhịn không được cao hứng, âm điệu liền cao không ít, nhưng bởi vì cảm mạo, nghe vẫn mềm như bông. Nghe thanh âm cô hữu khí vô lực, Phó Tư Dịch nhợt nhạt nhíu mi, anh thúc giục, “Trầm Hoan, đi ngủ đi.” Trầm Hoan đúng là buồn ngủ, không thể tập trung lực chú ý, liền nghe lời. Lại lần nữa tỉnh lại đã là 6 giờ, trán lấm tấm mồ hôi, cảm giác tốt lên rất nhiều, cô đi phòng tắm, cân nhắc buổi tối ăn gì. Dù sao chỉ có một mình, nấu một chút là được. Ở trong phòng bếp vừa mới rửa xong hành, đang muốn cắt thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, Trầm Hoan lau tay, lúc này ai đến đây? Cửa mở ra, lại là người đưa cơm hộp, “Xin hỏi là cô Hứa Trầm Hoan phải không? Có một phần cơm hộp đưa cho cô.” “Tôi?” Trầm hoan có chút ngốc. “Vâng, một vị Phó tiên sinh đã đặt.” Trên mặt Trầm Hoan hiện lên nụ cười, cô nói tiếng cảm ơn, liền mang theo hộp cơm mang vào nhà ăn. Bên trong có cháo thịt gà, mấy ngày nay cô ăn cái gì cũng đều không có hương vị, mùi hương cháo thịt gà nồng đậm, làm Trầm Hoan có chút thèm ăn. Phó Tư Dịch đi công tác còn lo cho cô, Trầm Hoan cảm thấy rất thỏa mãn.
|
Chương 75
Cháo ăn được một nửa, Phó Tư Dịch lại gọi lại, bên phía anh rất ồn, nghe được âm thanh ăn uống linh đình, nói vậy Phó Tư Dịch đang trong bữa tiệc. “Hiện tại đã tốt chưa? Ăn cơm sao?” Anh mở miệng hỏi trạng thái của cô. “Hiện tại tốt nhiều rồi.” Cô lại múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, vui mừng gật đầu, “Đang ăn, cháo thịt gà rất ngon.” Phó Tư Dịch cười một tiếng cực nhẹ, dần dần âm thanh bên kia im lặng dần, bên tai Trầm Hoan chỉ nghe được tiếng hít thở của Phó Tư Dịch. “Ngày mai anh về, có muốn cái gì không?” Phó Tư Dịch đi tới hành lang, tránh đi khỏi đám đông. Cô cũng không thiếu cái gì, cũng không muốn cái gì, Trầm Hoan gật đầu suy nghĩ nửa ngày, mới đột nhiên ngẩng đầu, “Không có, chỉ cần anh trở về là được.” Phó Tư Dịch ngẩn ra, tiện đà lại bật cười một cách thoải mái, cô nghe được chợt ngượng ngùng, lại tìm cớ cúp điện thoại. Không nghĩ tới bạn anh ở bữa tiệc thấy anh đi lâu không trở về, liền tới tìm. Phó Tư Dịch thấy người tới, câu môi dưới rât khó phát hiện, “Buổi tối lại gọi cho em, bên này có người tới.” “Vâng vâng.” Trầm Hoan liên tục gật đầu. Ăn cơm chiều, cô liền lên giường sớm, đổi mới Weibo, nhìn xem qua một ngày, động thái Weibo như thế nào. Hiện tại cư dân mạng thật lợi hại, mỗi người nói vào một câu, fans của cô thật ra cũng không nhiều không ít, thật không thể hiểu nổi, Trầm Hoan cảm thán một tiếng, xem bình luận. Cho tới bây giờ, bình luận vẫn là nghi ngờ quan hệ của cô cùng Phó Tư Dịch. Rốt cuộc cho tới bây giờ phòng làm việc đều không có phát ra thông cáo rõ ràng, mặc cho mọi người suy đoán. Trầm Hoan cẩn thận xem một lượt, xác định không có người bỏ đá xuống giếng, tâm tư mới thả lỏng một chút. Cô ở đây một mảnh trời riêng hứng trí bừng bừng lật xem bình luận. Lật xuống dưới, Trầm Hoan cảm thán thế nhưng fans của Phó Tư Dịch nhiều như vậy, Weibo không nổi danh lắm của cô cũng có đến hai mươi nghìn bình luận. Chỉ mong ngày mai tình huống sẽ tốt hơn một chút. Tình huống ngày tiếp cũng không tốt lắm, trên Weibo bắt đầu có người đồn đại dẫn đường, rắp tâm khác mà công khai gia cảnh của Trầm Hoan. Đồng thời, nghi ngờ tài nguyên của cô đạt được trước kia là ca khúc chủ đề trong bộ phim đô thị tình yêu của cô hợp tác cùng Tần Thành là không minh bạch. Thậm chí mơ hồ mà dẫn dắt hướng đi dư luận nói cô bị tiềm quy tắc. Trầm Hoan dậy sớm xem vài trang web, cảm xúc từ tức giận đến dần khôi phục lại bình tĩnh, tựa như Phó Tư Dịch nói, càng công khai, cuối cùng đối phương sẽ không còn nhược điểm gì để bắt nữa. Coi như đây là bước đầu tiên cô cần trải qua. Nhưng Thẩm Khiêm thật đúng là đáng giận. Sáng sớm, Thẩm Khiêm xem vài trang web, hắn cảm thấy mỹ mãn khi phát hiện mướn thủy quân đã thành công làm sai lệch hướng đi dư luận, bình luận nghi ngờ ngày càng nhiều. Đây cũng đủ để Phó Tư Dịch vất cả ứng phó rồi, tuy không thể tạo thành tổn thương trực tiếp, nhưng cũng có thể làm cho anh ngột ngạt, Thẩm Khiêm cũng. mừng rỡ cao hứng. Nhưng, chuyện nên dừng ở đây, Phó Tư Dịch đặt chân lên lĩnh vực này ngày càng nhiều, ngày sau không tránh khỏi sẽ hợp tác cùng Thẩm gia, cũng không thể nháo loạn đến mức quan hệ cứng nhắc được. Anh có thù tất báo, mấy năm nay Phó Tư Dịch dốc sức trên thương trường cũng không phải ăn chay. Thẩm Khiêm đã chuẩn bị buông chuyện này, bắt đầu bắt tay vào thu mua, nếu có thể thu mua thành công, tương lai đối với việc khuếch trương Thẩm thị có lợi rất lớn. Trợ lý đi vào, nhắc nhở Thẩm Khiêm thời gian bắt đầu cuộc họp còn 5 phút đồng hồ, Thẩm Kiêm thu thập tài liệu liền tính toán đứng dậy đi vào phòng họp, đúng lúc này, Thẩm Dung đến, trên mặt cô ta tràn đầy tươi cười, thân mật gọi, “Anh.” Thẩm Khiêm liếc liếc mắt một cái, “Cao hứng như vậy?” Đối với nguyên nhân sáng sớm đã làm em gái cao hứng như vậy, Thẩm Khiêm đương nhiên đoán ra, đơn giản là vì dư luận trên mạng, nhưng bây giờ, hắn không có thời gian thảo luận cùng cô ta. Thẩm Dung phất tay để trợ lý đi xuống, chính mình tiến lên dựa góc bàn, cười hỏi, “Anh, kế tiếp làm sao bây giờ?” Thẩm Dung nhìn sắc mặt anh trai không đúng lắm, trên mặt cứng đờ, im lặng, không nói chuyện. “A Dung, chuyện này dừng ở đây.” Thẩm Khiêm nhìn chằm chằm cô ta, khuôn mặt nghiêm túc. “Vì sao? Anh, không phải chuyện đang rất tốt sao? Chỉ cần lại công bố chuyện Phó Tư Dịch ngoại tình, kia hắn liền xong rồi sao?” Thẩm Khiêm khinh thường, “Em có chứng cứ sao? Hắn là ly hôn với em trước sau đó với ở bên Trầm Hoan, nếu không có chứng cứ cuối cùng em nghĩ muốn xong việc dễ dàng như thế sao?” “Em không cần chứng cứ, lời đồn là đủ rồi.” Thẩm Khiêm đưa tay lên, nhìn thời gian, hắn đứng lên, vừa đi vừa nói, “A Dung, chuyện này cứ như vậy đi. Đừng quên trước kia anh đã nói với em, không cần hành động thiếu lý trí.” Thẩm Dung oán hận mà dậm chân, không đồng ý mà kêu một tiếng. “Anh.” Thẩm Khiêm xua xua tay, không hề nhìn cô ta. Thấy thân ảnh Thẩm Khiêm biến mất, trên mặt Thẩm Dung thần sắc không cam lòng ngày càng rõ ràng. Cơ hội tốt như vậy, cô ta sẽ không bỏ qua. Lần này, cô ta nhất định phải chỉnh chết Phó Tư Dịch. Ủy khuất nhiều năm như vậy, không có khả năng cô ta sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy.
|