Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
|
|
Chương 76
Phó Tư Dịch trở về vào buổi sáng, không có thông báo cho Trầm Hoan là muốn cho cô một bất ngờ, nhưng mà máy bay vừa hạ cánh, mẹ anh gọi điện thoại thúc giục hắn trở về ăn cơm. Đương nhiên là không phải đơn giản là ăn cơm như vậy, chỉ sợ là thấy tai tiếng hai ngày qua nên tìm anh nói chuyện. Khi anh mở cửa nhà, Phó Gia Trạch vui mừng chạy đến, ôm lấy đùi anh, thân thiết kêu một tiếng cậu. Phó Tư Dịch bế Gia Trạch lên, đồng thời bất động thanh sắc nhìn nhị lão đang nghiêm chỉnh ngồi trong phòng. “Gia Trạch, mau vào phòng làm bài tập, một lúc nữa lại xuống ăn cơm.” Thanh âm bà Phó nhàn nhạt. Gia Trạch rầu rĩ từ trên người Phó Tư Dịch trượt xuống, không tình nguyện về phòng, ông Phó đầu gối đặt tờ báo, nghe vậy ho nhẹ một tiếng, ngắm con trai liếc mắt một cái. “Ba, mẹ.” Phó Tư Dịch gọi một tiếng, ngồi xuống một bên. Ông Phó ừ một tiếng, bà Phó không nói lời nào. “Hôm nay tôi đến, chị Trương chuẩn bị món ngon gì nào?” Chị Trương đang bày trái cây ở trên bàn trà, Phó Tư Dịch sau khi cắm miếng dưa hấu, cười hỏi. “Có nhiều, có thịt kho tàu cậu thích, cá chép dấm đường. Bà còn dặn riêng tôi.............” “Chị Trương, chị đi nấu cơm trước đi.” Bà Phó vội đánh gãy lời chị Trương, chị Trương sửng sốt, lúc sau liền hiểu rõ mà đi vào nhà bếp. Phó Tư Dịch làm như không thấy, vẫn hứng thú bừng bừng mà cắm thêm một miếng dưa hấu, một bên còn khen ngợi. Ông Phó thoáng nhìn vợ càng lúc càng giận, vội đưa mắt ra hiệu cho con trai, để anh đừng quá làm càn. Phó Tư Dịch làm như không biết dụng tâm lương khổ của cha già, ngược lại quan tâm hỏi, “Ba, mắt ba làm sao vậy?” Ông Phó không còn lời nào mà trừng mắt nhìn con trai giả hộ hồ đồ, bà Phó biết tính tình con trai xưa nay, cũng không cho chính mình mặt mũi, đơn giản khởi đầu nói, “Trên tin tức có phải sự thật không?” Phó Tư Dịch đem miếng dưa hấu cuối cùng ăn xong, đem cây xiên hoa quả ném vào thùng rác, lúc này mới không nhanh không chậm gật đầu, thừa nhận nói, “Con cùng Trầm Hoan đang tìm hiểu.” “Còn chuyện nói cái gì mà tiềm quy tắc, rốt cuộc là như thế nào?” Phó gia là dòng dõi thư hương, bà Phó sinh hai trai một gái, con cả kế tục, đang làm phiên dịch viên. Con gái duy nhất tuy mất sớm, nhưng cũng là giáo viên, con trai thứ hai Phó Tư Dịch thời trẻ phản nghịch một hai muốn làm ca sĩ, bảy tám năm trước lại tuyên bố rời khỏi, hiện giờ lại làm doanh nhân. Gia cảnh Phó gia thanh bạch, chưa bao giờ có lời nào không tốt truyền ra, bà Phó vừa thấy tin tức, liền nóng nảy, chạy nhanh đem con trai kêu trở về hỏi rõ sự việc. Biết khúc mắc của mẹ, Phó Tư Dịch cũng không gạt, đem việc của anh cùng Trầm Hoan đại khái nói rõ cho hai người nghe, đương nhiên là việc trọng sinh vớ vẩn sẽ không nói tới. Ông Phó nghe xong, thở dài một tiếng, đem báo trong tay đặt xuống, nói với vợ, “Tôi đều nói phải tin tưởng Tư Dịch, con làm việc có chừng mực, sẽ không xằng bậy.” Bà Phó hừ một tiếng, “Cũng không biết con rốt cuộc nghĩ như thế nào, lúc trước một hai phải ly hôn với A Dung, một cô gái tốt như vậy, con nói ly hôn liền ly hôn, một chút tình cảm cũng không màng, giờ lại vừa ý một tiểu minh tinh.” “Mẹ.” Phó Tư Dịch hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên, “Con cùng Thẩm Dung là chuyện đã qua, mẹ không cần nhắc lại, huống hồ con tính sẽ cưới Trầm Hoan, là muốn cử hành hôn lễ. Con biết hiện tại mẹ vẫn còn liên hệ với Thẩm Dung, trước kia thì thôi, về sau mẹ không cần lui tới nữa.” “Ông nghe xem, con trai ông đang nói cái gì!!” Bà Phó kích động, vội muốn chồng tới nói chuyện giúp mình. “Khụ khụ, Tư Dịch con nói chuyện với mẹ con như thế nào?” Ông Phó khí thế trước sau không đủ. Trong mắt Phó Tư Dịch tối đen không rõ cảm xúc, thoáng nhìn sắc mặt cha mẹ nhưng lại không nói gì nữa. Một lát sau, chị Trương lục tục mang cơm trưa lên, nghĩ Trầm Hoan còn đang sinh bệnh ở nhà, Phó Tư Dịch cũng không có khẩu vị, chỉ ăn tượng chưng một lát. Ông Phó thấy con trai còn nửa chén cơm, ánh mắt vô định, thất thần, trong lòng liền hiểu rõ, ông mặt không biểu tình hỏi, “Gần đây công việc bận rộn phải không?” “Vâng, rất bận.” “Ăn xong liền đi thôi, chờ qua đợt này, đem cô bé tới ăn bữa cơm.” Ý tứ này là ngầm đồng ý. Ánh mắt Phó Tư Dịch sáng ngời, bật cười, nhẹ nhàng nói vâng. Bà Phó hung hăng trừng mắt liếc chồng một cái, lại cũng không nói lời phản đối, thấy con trai không đi, đôi mắt vẫn nhìn đĩa kim hoàng viên trên bàn cơm, không khỏi hỏi, “Con nhìn cái gì?” Phó Tư Dịch xấu hổ khụ một tiếng, “Mẹ, chị Trương hôm nay làm món này rất ngon, con mang một chút về ăn.” Sắc mặt bà Phó trầm xuống, ông Phó lại cười ha hả mở miệng, “Mang đi mang đi, thích ăn thì mang đi.” Nói xong còn kêu chị Trương tơi mang đồ đi gói lại. Chờ sau khi Phó Tư Dịch mang theo đồ ăn đi, ông Phó an ủi vợ, “Đừng tức giận, không phải là làm cho con trai ăn sao?” “Nếu là mang về để nó ăn, tôi cũng không nói nhiều lời. Từ nhỏ Tư Dịch không thích đồ ăn ngọt, nó mang về cho ai ăn, tôi còn không biết sao? Hiện tại hai đứa nó ở chung không sai.” “Đừng tức giận, nhớ tới việc này tôi cũng đã trải qua, Tư Dịch là di truyền của tôi.” Ông Phó nhớ tới chuyện cũ, rất là tự đắc. Khi bà Phó với chồng yêu đương, ông Phó đã từng trộm ở nhà một mâm điểm tâm bà thích ăn, lúc ấy bà đều dở khóc dở cười. Bà Phó cũng hết giận, cười một hồi, bất đắc dĩ nói, “Trong mấy đứa con, Tư Dịch giống ông nhất.” Dừng một chút lại nói, “Kỳ thật, tôi cũng không phản đối, tôi cũng ước gì hắn nhanh chóng kết hôn sinh con, chính là A Dung tốt như vậy, Tư Dịch lại phụ con bé a.” “Con nói tốt mới được, hai người chúng ta nói tốt cũng không được.” Ông Phó không đồng ý mà lắc đầu. **** Sau khi Phó Tư Dịch trở về chung cư, Trầm Hoan đang ngủ trưa, anh thử độ ấm trán Trầm Hoan, mới thả lỏng. Nhìn cô đang ngủ ngon, liền không quấy rầy. Phó Tư Dịch đi xuống phòng bếp, kết quả lại phát hiện trừ bỏ một chút hamburger và cháo, tủ lạnh cũng không còn cái gì. Buổi tối Phó Tư Dịch đã đặt chỗ, nếu giờ lại nấu cơm, như vậy buổi tối liền lãng phí. Lúc này, hắn đem điểm tâm mang về cất vào mâm, nghĩ để Trầm Hoan ăn tạm một chút. Làm xong hắn đi phòng dành cho khách tắm rửa một chút, laị cẩn thận trở về phòng ngủ, chính mình cũng nằm xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên eo Trầm Hoan, Phó Tư Dịch nhắm mắt, đường đi mệt nhọc, mới nhắm mắt lại trong chốc lát, anh liền ngủ mất. Ba giờ chiều, Trầm Hoan đúng giờ tỉnh, mở mắt một lát, liền ngơ ngẩn. Phó Tư Dịch tuy nói là sắp trở về, lại không nói cụ thể là khi nào, không nghĩ tới chỉ là tỉnh lại sau một giấc ngủ trưa, người này đã nằm bên người, giống như đang nằm mơ. Trầm Hoan nhịn không được nhẹ nhàng cười, cô không còn buồn ngủ, đơn giản liền nằm đó, ở trong không khí dùng ánh mắt dịu dàng miêu tả hình dáng anh. Đây là lần đầu tiên Phó Tư Dịch đi công tác kể từ khi hai người ở chung tới nay, đi ba ngày. Trước đây, mỗi đêm Phó Tư Dịch đều ôm cô ngủ, cô ở trong ngực anh, ngủ rất an ổn. Nhưng ngày đầu tiên anh đi công tác, cô liền mất ngủ, đến rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ được. Khi anh không ở đây, cô ngủ không yên, huống chi nói ăn cơm, mỗi ngày đều là ứng phó qua loa, trưa hôm nay cũng nấu cháo. Trầm Hoan nghĩ, cô không chỉ có thói quen hắn ở bên làm bạn, lại càng không muốn cùng anh chia lìa dù chỉ ngắn ngủi.
|
Chương 77
Phó Tư Dịch tỉnh lại đã là nửa giờ sau, anh vừa mở mắt đã thấy ánh mắt Trầm Hoan ôn nhu chăm chú. “Tỉnh?” Cô hỏi trước một câu vô nghĩa. Phó Tư Dịch gật gật đầu, nhìn cô vẫn là cười, tay liền duỗi đến trên bụng cô, “Trưa em ăn cơm?” “Ăn, em........” Trước ánh mắt như nhìn thấu hết tất cả của Phó Tư Dịch, Trầm Hoan rốt cuộc lẩm bẩm, “Em chỉ uống một chút cháo.” Phó Tư Dịch thở dài, “Anh biết mà........” Anh ngồi dậy, chuyển tới một bên bưng một đĩa điểm tâm ra, đưa đến bên miệng cô một miếng, “ Ăn trước một chút lót bụng, buổi tối anh mang em ra ngoài ăn.” Anh biến ra điểm tâm như một nhà ảo thuật, Trầm Hoan rất vui vẻ, thỏa mãn bò dậy, dựa vào gối đầu, đem chiếc đĩa trên tay Phó Tư Dịch nhìn một lượt, ngạc nhiên nói, “Còn có viên chiên?” Phó Tư Dịch bất động thanh sắc, “Ừ, khoai lang tím.” Cô thích ăn khoai lang tím. Chị Trương làm khoai lang tím viên ăn ngon nhất, nhưng lại không thường làm, thông thường khi có khách đến nhà, hay là khi mẹ anh muốn ăn, chị Trương moi có thể rút ra chút thời gian rảnh để làm, bằng không anh cũng sẽ không...... Phó Tư Dịch nghĩ đến cảnh tượng ở nhà vừa rồi, không ngăn được đưa tay lên ấn trán. Đại khái là anh có chút động kinh đi. Bên ngoài là bột chiên giòn vàng óng, bên trong là khoai lang tím, Trầm Hoan đưa tới bên miệng, chỉ vừa mới nhấm nuốt một chút, đôi mắt liền sáng lên, “Ăn ngon thật.” “Lần sau lại mang cho em.” Anh hứa hẹn. “Lần sau? Lần sau anh còn đi công tác chỗ đó nữa sao?” Đến bây giờ Trầm Hoan còn nghĩ đây là đồ mang về khi Phó Tư Dịch đi công tác. Phó Tư Dịch khựng lại, tiện đà gật đầu, mơ hồ ừ một tiếng. Trầm Hoan không để ý, nhón một viên đưa tới bên miệng Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch nhìn ánh mắt chờ mong của cô, thoáng hạ mày, vẫn là mở miệng, Trầm Hoan thuận thế ném vào. Anh giống như nghe được bùm một tiếng, Phó Tư Dịch ghét bỏ mà nhìn cô, ngại động tác thô lỗ của cô. Trầm Hoan le lưỡi liền cười. Đại khái là bởi vì thích người cho ăn, nên đồ ăn bình thường không ăn lúc này cũng có một hương vị khác. Trầm Hoan lại cho anh một viên khác, chính mình cũng ăn thêm vài miếng, nhớ tới buổi tối Phó Tư Dịch còn mang cô ra ngoài ăn cơm, liền không dám ăn nhiều nữa. Trầm Hoan từ phía sau Phó Tư Dịch để chiếc đĩa lên tủ đầu giường. Phó Tư Dịch hỏi cô, “Không ăn nữa?” “Vâng, ăn no rồi.” Trâm Hoan đặt đĩa xuống. Phó Tư Dịch nhìn đồng hồ kéo bức màn lên, nhẹ nhàng cười, hắn chỉ nhẹ nhàng lật người một cái, liền nhẹ nhàng đem cô đè dưới người. Trầm Hoan phục hồi lại tinh thần, Phó Tư Dịch liền cắn vành tai cô, trầm giọng hỏi, “Mấy ngày nay có nhớ anh hay không?” “Có.” Cô thành thành thật thật trả lời. Phó Tư Dịch lại cười, rời khỏi vành tai đã nóng, mặt dán vào mặt cô, đôi mắt cực nóng đối diện hàng mi đang xấu hổ, anh hỏi, “Vừa rồi đã ăn no rồi?” Anh đã tắm, trên người thay đổi thành áo ngủ, vừa rồi trong lúc dây dưa, tay Trầm Hoan gác trên lưng anh, ý thức được việc sẽ phát sinh, Trầm Hoan nhỏ giọng đáp lại, “Không… em còn không có ăn no.” “Phải không? Kiểm tra một chút.” Đây là muốn kiểm tra như thế nào? Trầm Hoan ngẩn ra, tay Phó Tư Dịch liền gọc theo vạt áo trượt vào, cô cảm thấy anh xoa nhẹ vài cái dưới bụng nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, đứng đắn nhìn cô, “Đúng là chưa no, nhưng cũng đủ trong nửa giờ.” Nửa giờ? Trầm Hoan cảm thấy hoa mắt. Trầm Hoan ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người anh, là loại sữa tắm anh hay dùng để trong phòng tắm. Khi Phó Tư Dịch không ở đây, ngày hôm qua cô còn lén dùng trộm, nếu bị Phó Tư Dịch biết được, cô sẽ bị anh cười chết. Trong lúc đang thấp thỏm, quả nhiên, Phó Tư Dịch ngẩng lên từ hõm vai Trầm Hoan, khuôn mặt hài hước cười đến rất quá phận, “Dùng sữa tắm của anh?” Trầm Hoan lúc này chỉ muốn tìm một cái động để chui vào, cô đem chính mình vùi càng sâu vào trong lòng anh, tránh né ánh mắt anh. Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện này không biết bao nhiêu lần, Phó Tư Dịch biết phương pháp khiến cô động tình nhanh nhất. Vòng eo cô rất nhạy cảm, anh thoáng chạm vào, Trầm Hoan liền nhịn không được mà co rúm. Anh thường xuyên cắn vành tai cô, nhiều thời điểm là dùng để phân tán sự chú ý của cô, lúc này Phó Tư Dịch sẽ một chút một chút lộ ra khát vọng, cô ngượng ngùng nhưng cũng dung túng anh, anh hứng thú sẽ làm mấy tư thế, Trầm Hoan mỗi lần đều là ủy ủy khuất khuất mà theo anh. “Anh vào được.” Anh nhẹ nhàng tiếp đón, rồi sau đó liền xong đi vào, Trầm Hoan kêu lên một tiếng. Bọn họ quả thật rất phù hợp, cô chính vì anh mà sinh ra. (tỉnh lược nhiều nhiều chữ) ……………….. ** Trải qua một hồi □□ cô vừa mệt vừa đói bụng, đò ăn mới bưng lên, Trầm Hoan nhịn không được thấy hơi đói. So sánh với cô, Phó Tư Dịch vẫn là bộ dạng tinh lực tràn đầy, anh thong thả ung dung cắt thịt bò, một chút đều không nóng nảy, ngẫu nhiên sẽ dừng lại nhìn Trầm Hoan nuốt đồ ăn không chút hình tượng. Thấy Phó Tư Dịch thường xuyên nhìn mình, Trầm Hoan nhịn không được thu liễm chút, Phó Tư Dịch đem bò bít tết cắt xong đặt sang đĩa của cô, “Chút nữa còn muốn ăn gì không?” Trầm Hoan tinh tế cảm thụ tình huống bụng đang reo hò, chỉ đành thành thật gật đầu, cô xác thật là còn muốn ăn thêm nữa. “Như thế nào mà đói như vậy? Rõ ràng người xuất lực chính là anh.”
|
Chương 78
Chợt nghe anh nói không chút che dấu, Trầm Hoan bỗng nhiên khựng lại, vội bưng chén rượu vang đỏ nhấp một ngụm. Phó Tư Dịch không hề làm phiền cô, an an tĩnh tĩnh nhìn cô ăn. Sau khi tính tiền, Phó Tư Dịch nói muốn mang cô đi ăn mì, dường như anh rất sợ cô ăn chưa đủ no. Anh nắm tay cô từ tầng lầu kim bích huy hoàng đến lúc xuống dưới, gặp không ít người, tưởng là có người nhận ra hai người đang ở đầu sóng ngọn gió, chờ Trầm Hoan đi xa một chút liền bắt đầu ghé tai nhau nói thầm. Phó Tư Dịch phát hiện, sắc mặt trầm xuống, Trầm Hoan vội xoa bóp tay anh, muốn an ủi, lúc này sắc mặt Phó Tư Dịch mới hơi hòa hoãn một chút. Vừa mới ra khỏi cửa lớn, bọn họ liền bị truyền thông chặn lại, người không nhiều lắm, có hai ba phóng viên. Thấy đương sự đều đã đi ra, liên tục chụp ảnh, một nữ phóng viên tóc ngắn nhanh chóng lẻn đến trước mặt Phó Tư Dịch, “Nghe nói Phó tiên sinh đã kết hôn, thật vậy không?” “Có người nói, ngài ngoại tình, mà đối tượng ngoại tình là tiều thư Hứa Trầm Hoan, ngài có giải thích gì không ạ?” Phó Tư Dịch lôi kéo tay Trầm Hoan, sải bước đi về phía trước, toàn bộ hành trình sắc mặt đều ngưng trọng, không nói một lời. Trầm Hoan bị phóng viên nói dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, cô chỉ là cùng Phó Tư Dịch ra ngoài ăn bữa cơm chiều, dư luận lại có phát triển mới. Phóng viên thấy Phó Tư Dịch không để ý tới, ngược lại hỏi Trầm Hoan, “Trầm Hoan tiểu thư, xin hỏi trước khi Phó tiên sinh kết thúc cuộc hôn nhân trước, cô là tiểu tam sao?” Phó Tư Dịch bị từ này chấn trụ, càng khẩn trương nắm chặt tay Trầm Hoan, rốt cuộc đối diện với phóng viên hỏi câu đầu tiên, “Vị tiểu thư này, mong cô chú ý tìm từ, nếu lại để tôi nghe được từ nào tương tự, tôi không ngại để cô nói chuyện trực tiếp với luật sư của tôi.” Phóng viên kia bị biểu tình hung ác của Phó Tư Dịch dọa sợ, còn trong lúc ngơ ngẩn, Phó Tư Dịch đã mang Trầm Hoan đi ra thật xa, hơn nữa nhanh chóng lên xe. Sau khi lên xe, trước tiên Phó Tư Dịch gọi cho trợ lý của anh, “Nhìn xem hôm nay hướng đi dư luận như thế nào.” Âm thanh hắn rất bình tĩnh, nhưng thật ra Trầm Hoan có chút phát run. Phó Tư Dịch ngoại tình, tin tức như vậy khẳng định lên top 1, nhưng thật đáng buồn chính là, thế nhưng Trầm Hoan lại không thể nào có lý do thỏa đáng để phản bác. Anh là người trọng sinh, tình cảm với cô vẫn luôn không đổi, cùng so sánh với việc ngoại tình, quả thực là….. Đầu óc cô có chút loạn, suy nghĩ đều không rõ ràng lắm, chỉ nghe được Phó Tư Dịch gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc khác, rất bình tĩnh xử lý. “Thả ra tin, ngày mai tôi muốn đơn độc định ngày hẹn với Tống Minh Khang.” Tống Minh Khang là tổng giám đốc của công ty Thẩm Khiêm muốn thu mua. Bên kia thực nhanh liền nói sẽ đi xuống chuẩn bị, sau khi phân phó xong, Phó Tư Dịch cảm thấy nhẹ nhàng không ít, thậm chí nghĩ đến không lâu nữa sẽ giải quyết xong việc này, vẻ mặt khó lòng che dấu hưng phấn. “Trầm Hoan, không cần lo lắng, anh đã sớm nghĩ đến Thẩm Khiêm sẽ làm như vậy, chuyện này muộn nhất là ngày mai có thể giải quyết, rất nhanh hắn sẽ chủ động tới tìm ta đàm phán.” Khi Phó Tư Dịch nói chuyện, con ngươi tất cả đều chỉ là kiên định, Tràm Hoan bị anh lây nhiễm, lo lắng mới buông xuống, cô cười với anh một cái, “Vậy là tốt rồi.” “Đi thôi, anh mang em đi ăn mì.” Trầm Hoan vừa rồi trải qua chuyện kia, kỳ thật cũng không quá muốn đi ăn, nhưng nhìn bộ dáng kiên trì của anh, chung quy vẫn là đồng ý. “Sau khi trở về, tiếp tục làm việc làm chưa xong.” Con ngươi Phó Tư Dịch ấp ủ cảm xúc mãnh liệt nào đó. Trầm Hoan khóc không ra nước mắt, trách không được anh luôn hỏi cô ăn no không, là sợ đến lúc đó sức lực của cô không đủ dùng đi! Hôm nay Thẩm Khiêm vẫn luôn vội vàng sắp xếp hợp đồng thu mua, không có gì xảy ra bất ngờ, ba ngày sau liền có thẻ ký kết hợp đồng. Sau khi hết bận, mở di động ra tin tức Weibo ùn ùn kéo đến, click mở giao diện, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn động thái mới nhất, mày Thẩm Khiêm gắt gao nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng. Hắn không có nửa phần cảm giác vui sướng, trận tai tiếng này theo kế hoặc hẳn là kết thúc, vì sao lại có tình huống động trời như vậy. Theo bản năng Thẩm Khiêm nghĩ ngay đến em gái lỗ mãng của mình, hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Dung, âm thanh bên kia của Thẩm Dung rất ồn, hình như tham gia tiệc. “Anh, có chuyện gì?” Thẩm Dung nghe đến rất vui sướng. “A Dung, việc của Phó Tư Dịch là do em làm ra?” Thanh âm Thẩm Khiêm chân thật đáng tin. Thẩm Dung cũng không nói không, ngược lại cô ta chỉ ha hả cười một tiếng, “Anh, anh làm gì vậy?” Trước nay Thẩm Dung đều không sợ hậu quả, chuyện này là do cô ta làm ra, cô ta cũng sẽ không sợ hãi rụt rè mà nói chính mình không có làm. Thẩm Khiêm cau mày, âm điệu bỗng nhiên cao lên mấy độ, “Lời nói của anh em đều nghe như gió thoảng qua tai, có phải hay không? Em đã lớn như vậy rồi, có thể đừng tùy hứng như vậy hay không?” Vẫn là từ khi lớn lên tới nay, anh trai cô ta vẫn là lần đầu tiên mắng cô ta như vậy, Thẩm Dung nhất thời cũng bị mắng cho kinh hãi, nhưng cô ta vẫn là cứng đầu không thôi, “Anh, anh sợ cái gì? Chính là em dẫn đường cho dư luận, không có làm ra chuyện gì cả.” Thẩm Khiêm đau đầu mà xoa huyệt thái dương, ngàn nói vạn nói, Thẩm Dung vẫn là không nghe vào, cũng không phân rõ nặng nhẹ, thật là ngu xuẩn. “Hiện tại em đang ở đâu, mau về nhanh cho anh. Chuyện này anh sẽ báo cho cha, em liền chờ giáo huấn đi.” Hắn không muốn cùng Thẩm Dung nói vô nghĩa trong điện thoại. Sau khi cúp máy, Thẩm Khiêm tức giận đến vỗ bàn. Hắn hít sâu vài hơi, mới chậm rãi ổn định lại, liền phủi tay trở về nhà, hắn cần bàn bạc thật tốt với cha một chút. Tất nhiên Phó Tư Dịch sẽ có động tác, lần trước Phó Tư Dịch cùng Giang Thời Thận liên thủ, làm cho Thẩm Khiêm không duyên cơ ăn lỗ nặng, lần này không biết Phó Tư Dịch sẽ phản kích như thế nào. Trước mắt là thời khắc mấu chốt của Thẩm thị, nếu có thể thành công bắt lấy công ty Tống Minh Khang, ngày sau sẽ là trợ lực lớn cho sự phát triển của Thẩm thị. Lấy hiểu biết của Thẩm Khiêm đối với Phó Tư Dịch, nếu nói trả thù, tất nhiên Phó Tư Dịch sẽ xuống tay ở ngay lúc nào, hắn muốn làm tốt phòng bị. Chỉ là hắn còn không có qua cửa liền có tin tức của trợ lý truyền tới, nói Phó Tư Dịch cố ý hẹn Tống Minh Khang tiến hành hợp tác, cũng may trước mắt không có quyết định ngày gặp mặt cụ thể. Thẩm Khiêm nghe thấy tin tức này mặt lạnh đi, trầm giọng cúp điện thoại.
|
Chương 79
Sau khi Thẩm Dung trở về sau bữa tiệc, kết quả phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, vẫn chưa ai ngủ, đều đang chờ cô ta trở về. Cô ta nhẹ gõ cửa thư phòng của cha, thế nhưng chân lại phát run. Cho đến khi người bên trong cho cô ta đi vào, cô ta mới dám mở cửa tiến vào, Thẩm Khiêm ngồi ở sô pha luôn luôn trầm mặt, khi Thẩm Dung tiến vào, hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, lại lãnh đạm cúi đầu. Đối với cô em gái này, hắn thật sự không biết nói cái gì mới tốt. Cha Thẩm vẫn đang luyện chữ, đây là thói quen đã nhiều năm của ông, khi gặp chuyện gì mất bình tĩnh ông đều dựa vào việc luyện chữ để lấy lại bình tĩnh. Ông luyện nửa giờ, Thẩm Dung cũng ở bên cạnh đứng nửa giờ. Đầu bút long dừng một chút, cha Thẩm thu bút long, ông nhàn nhạt liếc liếc Thẩm Dung một cái, ánh mắt như Thái Sơn áp xuống, thân hình Thẩm Dung cứng đờ, thanh âm khô khốc, “Cha” “Phó Tư Dịch lộ ra tin tức muốn hợp tác cùng Tống Minh Khang, con thấy thế nào?” Cha Thẩm dùng khăn xoa tay, thanh âm bình tĩnh. Đột nhiên Thẩm Dung cả kinh, “Tống Minh Khang đã đồng ý để Thẩm thị thu mua, như thế nào có thể lại hợp tác cùng Phó Tư Dịch.” “Hừ”, cha Thẩm lạnh lùng, “Đồng ý có thể dùng cái rắm! Ta hỏi con, hợp đồng đã được ký chưa?” “Cha, con……………” “Không có thực lực còn muốn lấy trứng chọi đá, như thế nào con lại có thể ngây thơ như vậy, cảm thấy trả thù đủ rồi sao? Không màng đến sự phát triển của Thẩm thị mà trả thù riêng, từ nhỏ đến lớn, ta dạy con như thế nào? Người đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn tùy hứng như vậy, khó trách Phó Tư Dịch không cần con.” Lời nói này thật ngoan tuyệt, ngày xưa Thẩm Dung đều là được cha phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, hôm nay lại bóc ra miệng vết thương của cô ta, Thẩm Dung chật vật đến cực điểm. “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Tin tức đều đã đưa ra ánh sáng, không có biện pháp thu hồi. Đến tột cùng là em gái ruột của mình, Thẩm Khiêm cũng không nghĩ nhìn cô ta chật vật như vậy, từ sô pha bên kia đi tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô ta, “Trước mắt chỉ có thể chờ.” “Chờ cái gì?” Khóe miệng Thẩm Khiêm hiện lên ý cười châm chọc, hai tròng mắt anh ta híp lại, nhìn về phía khối mực đen đặc trên bàn sách của cha, nhẹ giọng nói, “Anh ta muốn chính là thanh danh lưỡng toàn, thứ này chỉ có thể có em cho anh ta. Anh ta sẽ đến tìm chúng ta.” Thẩm Dung tinh tế cân nhắc lời anh trai nói, không lâu liền như vào hầm băng. Nếu muốn lời đồn đãi biến mất, thanh danh lưỡng toàn, Phó Tư Dịch sẽ yêu cầu bằng chứng từ người vợ trước là cô ta. Thẩm Dung không nghĩ tới, cô ta tự mình đào hố, lại yêu cầu tôn nghiêm của chính mình vào. Không cam lòng cực độ thổi quét cô ta, chính là tưởng tượng đến vận mệnh của Thẩm thị, đột nhiên Thẩm Dung vô lực. Cũng không cần chờ lâu, đại khái sau 10 giờ, trợ lý của Phó Tư Dịch gọi điện đến, nói chuyện cùng Thẩm Khiêm gần năm phút đồng hồ. Kết quả đàm phán, hai bên đều tương đối hài lòng, Phó Tư Dịch không can thiệp vào việc thu mua của Thẩm thị, Thẩm Dung ra mặt bác bỏ tin đồn. Đến nỗi từ ngữ bác bỏ tin đồn, Phó Tư Dịch cũng cùng nhau bàn bạc xong xuôi. Thẩm Dung xem xong 300 từ, nhìn không được cười lạnh, cái gì được kêu là ngụy quân tử, chính là Phó Tư Dịch. * Lúc này, Thẩm Hoan mới vừa ăn xong với Phó Tư Dịch trở về, ăn có chút no, sau khi tắm rửa xong đứng tiêu thực. Từ khi về đến nhà, Phó Tư Dịch vẫn luôn ở ban công nói chuyện điện thoại, đại khái nói nửa giờ. Bọn họ ở lầu 4, không cao cũng coi như không quá thấp, nhìn không thấy ngôi sao lập lòe nơi xa, nhưng cũng nhìn được bầu trời đầy sao, nhưng ở trong thành phố trường hợp sau hiển nhiên là một loại yêu cầu xa vời, cho nên ở nhiều thời điểm, ban công trừ bỏ một ít thực vật, cũng dùng khi hóng gió đêm. Trầm Hoan ngẫu nhiên nhắc tới ý tưởng này cùng Phó Tư Dịch, không nghĩ tới Phó Tư Dịch lại nhớ, cùng ngày liền mua ghế dài đủ ba người đặt ở ban công. Phó Tư Dịch tiếp điện thoại liền ngồi trên ghế dài, dáng người đoan chính, ngẫu nhiên sẽ đi qua đi lại, Trầm Hoan thấy anh đi qua đi lại vài lần, liền mang một ly nước qua cho anh. Phó Tư Dịch đang cùng trợ lý an bài chi tiết ngày mai làm sáng tỏ tin đồn, khi Trầm Hoan tiến vào, đã phân phó không sai biệt lắm, liền thuận thế cúp điện thoại. Trầm Hoan đem ly đưa cho anh, hỏi, “Sự tình đã xử lý tốt sao?” Hắn đã ở đây nửa giờ. “Đều an bài tốt/” Từ ngày mai anh ở cùng Trầm Hoan sẽ không có lỗi lo, nghĩ đến hạnh phúc sắp đến, Phó Tư Dịch mỉm cười không thôi. Trên ban công gió lạnh thoải mái, người nóng nảy cũng được làn gió trấn an, Trầm Hoan thoải mái ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hướng phía Phó Tư Dịch ấm áp cười, “Ngồi xuống đi.” Phó Tư Dịch đem điện thoại cho vào túi, chính mình trước tiên ngồi xuống một bên, sau đó kéo cô ngồi lên đùi, “Sao còn chưa đi ngủ?” “Anh không ở đó, không ngủ được.” Trầm Hoan cầm đầu ngón tay của hắn nhàm chán xoa nắn, đối với cô tự nhiên bày ra tính trẻ con Phó Tư Dịch cảm thấy mới lạ, lại dung túng đưa ra một nhón tay khác. Trầm Hoan vui vẻ đem chúng nó đều nắm trong lòng bàn tay, Phó Tư Dịch tiếc hận mà nhẹ “Sách” một tiếng. Trầm Hoan vui vẻ không nói chuyện. Lăn lộn lâu như vậy, thật sự cô rất mệt mỏi, nho nhỏ ngáp một cái, Phó Tư Dịch phát hiện đem đầu cô ấn vào ngực mình, ôn nhu hỏi, “Đi ngủ?” Ở ban công ánh đèn sáng tỏ như ánh trăng, trong mắt cô còn lưu lại ánh nước khi nãy ngáp ngủ, giống như giọt sương sớm trên hàng mi dài, Phó Tư Dịch chỉ cảm thấy một đợt rung động trong lòng. Trầm Hoan vực dậy tinh thần, lười nhác dựa vào lồng ngực anh, “Vậy còn anh?” “Anh cũng muốn ngủ, ngày mai tất cả sẽ tốt.” Cánh tay anh xuyên qua chân cô, hơi dùng chút lực, liền bế lên vào phòng ngủ. Phó Tư Dịch không nháo cô, Trầm Hoan ngủ rất yên ổn, ngủ một giấc dậy, liền đến hơn 7 giờ sáng hôm sau. Phó Tư Dịch ăn xong cơm sáng liền đến công ty, lúc gần đi anh dặn dò Trầm Hoan, họp báo làm sáng tỏ sự việc sẽ diễn ra lúc 9 giờ rưỡi. Phó Tư Dịch đi rồi, Trầm Hoan nói chuyện điện thoại cùng Trần San, nói tới nói lui đề tài lại dẫn đến trên người Phó Tư Dịch. Đại ý Trần San muốn cô không được qua loa, không cần xúc động, yên lặng chờ đợi. 9 giừ rưỡi, phòng làm việc của Phó Tư Dịch và phòng làm việc Hồ Tĩnh đồng thời phát biểu thanh minh. Đồng thời còn có Weibo của Thẩm Dung. Trầm Hoan đem phần tin kia xem một lần, không khỏi chấn động. Một bên Thẩm Dung thừa nhận cô ta cùng Phó Tư Dịch từng có quan hệ hôn nhân, nhưng đã ly hôn 3 năm trước, cho nên cô Hứa Trầm Hoan không phải chịu tội là người phá hoại hôn nhân của người khác Tuy rằng không biết cụ thể Phó Tư Dịch dùng thủ đoạn gì làm Thẩm Dung đầu hàng, nhưng kết quả cuối cùng rất làm người vừa ý. Không bao lâu tai tiếng này sẽ dần dần chìm xuống, việc ra album của cô cũng có thể bắt đầu lại lần nữa, quan trọng nhất chính là, về sau ở giữa cô và Phó Tư Dịch sẽ không có gì mâu thuẫn. Quả thực rất tốt. Trầm Hoan mới vừa cao hứng một hồn, chuông cửa liền vang lên. Cô tưởng Phó Tư Dịch đã trở lại, liền cao hứng chạy tới mở cửa, còn chưa kịp xem người ngoài cửa là ai.
|
Chương 80
Cửa mở, liền ngơ ngẩn. Bên ngoài một phụ nữ dáng vẻ cao nhã đang đứng, tuổi tầm 50. Người phụ nữ kia cũng giật mình khi thấy Trầm Hoan, đem cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt. Trầm Hoan phục hồi lại tinh thần, do dự hỏi, “Dì, dì tìm ai?” Bà Phó nhìn chằm chằm người đang ở nhà con trai, ngày hôm qua trên TV đã nhìn thấy cô gái trẻ này, cằm khẽ nâng, “Ta tìm con trai!” “Dì, mời dùng trà.” Trầm Hoan cung kính dâng lên một ly trà, bà Phó hai tay khoanh lại, cũng không có ý tứ muốn nhận, Trầm Hoan cứng người một hồi, an tĩnh đem ly trà đặt ở một bên. Tai tiếng đã qua nhiều ngày nhưng lại làm bà Phó gấp muốn chết, thanh danh Phó gia bà không thể không màng, gọi điện thoại cho Phó Tư Dịch, ở bên kia chỉ một mực nói chính mình sẽ xử lý tốt, còn chi tiết nửa phần cũng không chịu nói cho bà. Bà Phó bất mãn con trai có thái độ có lệ, liền tự mình tới cửa hỏi chuyện, thuận tiện cũng muốn nhìn xem người làm cho con trai mê mẩn tâm hồn đến cùng là người như thế nào. Thành thật mà nói, cô gái này tướng mạo tốt đúng là làm bà Phó vui mừng, chỉ là chuyện đã diễn ra nhiều ngày trước, bà nhìn Trầm Hoan có vài phần không vừa ý. Nhưng bà Phó đã sống hơn nửa đời người, tuy rằng tuổi ngày càng lớn, nhưng cũng không hồ đồ, bà đem chút không vừa ý với Trầm Hoan giấu thật sâu, trên mặt nhìn qua chính là bộ dáng bình đạm không gợn sóng. Từ khi vào cửa tới giờ bà Phó vẫn không lên tiếng, chỉ nghiêm túc đem căn nhà đánh giá một lượt. Hai tháng trước, bà Phó mang theo Gia Trạch qua thăm Phó Tư Dịch, đối với cách trang trí của nhà con trai vẫn còn chút ký ức. Hiện giờ vừa thấy, bài trí trong phòng có chút thay đổi. Ban đầu nhìn phòng có chút lạnh lẽo giờ đã có nhiều đồ vật ấm áp, trên sô pha có thêm gối dựa trắng in hình phim hoạt họa. Trên bàn trà đặt rổ hoa quả tre, còn có một bộ cốc đôi dựa sát vào nhau, biểu thị sinh hoạt tương đối tốt của đối phương. Trên ban công bày mấy chậu hoa, thậm chí còn có giấy dán tường ấu trĩ chỗ công tắc đèn. Đây không phải là trang trí nhà của một người đàn ông độc thân. Bà Phó đã vui mừng lại thở dài, vui mừng vì con trai cuối cùng có bộ dáng sinh hoạt gia đình, thở dài vì con dâu lại không phải là người chính mình vừa ý nhất. Đây là lần đầu tiên thấy mẹ của Phó Tư Dịch, tâm trạng khẩn trương có chút run rẩy, “Dì, Phó Tư Dịch đang đi làm, có cần gọi điện cho anh ấy trở về không ạ?” Bà Phó xua tay, “Không cần gọi cho nó, ta chỉ là tùy tiện đến xem một chút.” “Dạ.” Trầm Hoan lại không biết lấy lòng như thế nào, lại không thể cứ xấu hổ ngồi như thế này, vì thế vụng về mà tiếp đón, “Dì, dì có ăn trái cây không? Hay ăn điểm tâm ạ?” Đối với sự lấy lòng vụng về của cô, bà lại xua tay, sắc mặt đẹp lên một chút, “Không cần vội, ta ngồi một lát liền đi.” “Vâng.” Trầm Hoan đang định đứng lên, bà lại gật đầu để cô ngồi lại. “Hai người bình thường là đi ra ngoài ăn hay tự mình xuống bếp.” Thanh âm bà Phó nhàn nhạt. “Phần lớn thời gian đều là tự mình xuống bếp, khi nào rảnh rỗi, sẽ ra ngoài ăn.” Trầm Hoan rũ mắt, khuôn mặt an tĩnh. “Là cô làm hay là Tư Dịch làm?” Ánh mắt bà Phó dừng trên đôi cốc tình nhân, con ngươi xẹt qua vài phần không vui. Bà Phó có lẽ càng muốn nghe đáp án là Trầm Hoan sẽ làm, nhưng trên thực tế rõ ràng thời gian Phó Tư Dịch xuống bếp nhiều hơn cô. Trầm Hoan cũng không nghĩ đơn thuần vì muốn mẹ của Phó Tư Dịch vui, liền nói sai sự thật. Hơn nữa, chính cô cũng không làm được, “Hai người ai rảnh sẽ làm, hoặc là cũng nhau làm.” Bà Phó nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Khóa cửa truyền đến tiếng vang, tiếp theo “Ca” một tiếng, then cửa chuyển động, thân hình cao lớn của Phó Tư Dịch liền xông vào, ánh mắt anh trước dừng lại trên người Trầm hoan, thấy thần sắc cô vẫn còn bình tĩnh, tâm trạng lo lắng mới dần mất đi. Phó Tư Dịch lại nhìn về phía mẹ, “Mẹ, mẹ đến sao không để con tới đón?” “Đường như vậy, còn cần con đến đón sao? Mẹ có thể tự mình tới. Nhưng ngược lại là con, không phải đi làm sao? Như thế nào quay lại nhanh như vậy?” Vừa rồi khi tiến vào, thần sắc của Phó Tư Dịch có vài phần nôn nóng, bà Phó nhìn trong lòng nảy lên. Chẳng lẽ con trai là sợ chính mình ăn cô. Phó Tư Dịch khom lưng đem chìa khóa để trên bàn trà, đứng dậy đến bên cạnh Trầm Hoan, vị trí hắn đứng cách bà Phó càng gần hơn, đồng thời cũng chặn lại không ít ánh mắt bà Phó nhìn Trầm Hoan, “Hôm nay không có việc gì, có cuộc họp, nghe nói mẹ tới, con liền trở về xem một chút.” “Nhìn xem mẹ bắt nạt người như thế nào sao?” Bà Phó không biểu tình cười một tiếng. “Sao lại vậy, chỉ là là đầu tiên Trầm Hoan gặp mẹ, khó tránh khỏi sẽ thấp thỏm, con trở về nhìn xem có chỗ nào va chạm mẹ. Huống hồ, mẹ biết cô ấy là người con thích, lại như thế nào có thể bắt nạt cô ấy.” Khi Phó Tư Dịch nói lời này chân thành nhìn ánh mắt sắc bén của mẹ. Trầm Hoan ở bên cạnh Phó Tư Dịch nhưng thật ra có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên anh thể hiện thái độ của mình ở trước mặt người thân, Trầm Hoan cao hứng, nếu không phải mẹ anh ở chỗ này, chỉ sợ lúc này, cô đã cao hứng mà cười ra tiếng. Bà Phó liếc mắt một cái, nhất thời hoảng hốt. Những năm trước, Phó Tư Dịch cùng Thẩm Dung chưa ly hôn, tết nhất lễ lạc gì cũng sẽ về nhà một chút. Thẩm Dung là người biết ăn nói, thường xuyên chỉ cần nói vài câu đã làm bà Phó cười to vui vẻ, nhưng chỉ cần bà vừa quay đầu lại, liền phát hiện con trai bà chỉ trầm mặc ngồi một chỗ, không liên quan đến bầu không khí bên này. Thẩm Dung sẽ ngẫu nhiên tìm Phó Tư Dịch lên tiếng ủng hộ, hỏi một câu, “Anh nói phải không?” Khi đó trong tay Phó Tư Dịch hoặc là tờ báo đang mở, hoặc là chuyên chú nhìn TV, nghe thấy Thẩm Dung nói, cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Bà Phó suy nghĩ rất nhiều, nhìn không được trong lòng có chút đắng chát, dù sao cũng là con trai thân sinh, bà tự nhiên lấy con trai làm trọng, con trai nhìn Trầm hoan trong mắt tình ý biến hóa rõ ràng, bà không phải không nhìn thấy. Cho nên bà Phó cũng không nói cái gì nhiều, bà ngây người hồi lâu, lúc này đứng lên nói với Phó Tư Dịch một tiếng phải đi. Thấy anh muốn giữ lại, bà Phó liên tục xua tay, “Ba con còn chờ mẹ trở về, mẹ liền không ở nơi này của con ngây người.” Ngừng lại một chút, lại nói, “Ba người nói rảnh thì con liền mang Trầm Hoan trở về ăn cơm.” Câu cuối cùng có ý nghĩa gì, Trầm Hoan và Phó Tư Dịch đều hiểu rõ. Phó Tư Dịch cười, nghiêm túc nói với bà, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
|