Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
|
|
Chương 15
Người phụ nữ tiến vào, chiếu váy ôm lấy dáng người, giày ca gót 10 phân màu đen. Tóc đen xõa tán loạn, đôi mắt đẹp sáng ngời, toát ra phong tình của nữ nhân thành thục. Trầm Hoan im lặng, người đến là Thẩm Dung, vợ Phó Tư Dịch. “Tư Dịch, sao anh lại ở chỗ này?” Thẩm Dung bỗng nhiên nhìn thấy Phó Tư Dịch, cũng ngây người. Phó Tư Dịch nhíu mày, khe khẽ thở dài. “Lời này, tôi cũng muốn hỏi cô.” Ý cười trên mặt Thẩm Dung cứng lại, đứng tại chỗ hơi do dự, chậm rãi đến gần, giày cao gót gõ trên nèn đá màu xanh, “cộp cộp”. “Tôi tới tìm Trần Băng có chút việc. Anh.....” Ánh mắt Thẩm Dung lưu chuyển, bỗng có vài phần cảnh giác mà nhìn đến Trầm Hoan cúi đầu ở bên cạnh. “Cô ấy là ai?” “Chuyện của cô Trần Băng đã nói với tôi rồi, hắn không đồng ý, cô liền không cần quấy rầy hắn.” Phó Tư Dịch không trả lời vấn đề của cô. “Tôi biết hắn không muôn, anh có thể hay không giúp tôi....” Thẩm Dung liếc liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, đột nhiên liền im lặng. Trầm Hoan đứng lên, tự giác đi ra chỗ khác, cho hai vợ chồng hắn có không gian nói chuyện. Phó Tư Dịch liếc liếc mắt nhìn động tác của cô, mím mím môi, cái gì cũng chưa nói. Thẩm Dung hướng phía Trầm Hoan hơi hơi mỉm cười, ý xin lỗi. Chờ Trầm Hoan đi xa, hỏi Phó Tư Dịch, “ Tôi nhưng thật là lần đầu tiên thấy anh dẫn người tới nơi này của Trần Băng, trước đây, tôi anh đều không muốn đưa đến.” Thẩm Dung liếc liếc mắt nhìn Phó Tư Dịch, trong tay Trần Băng có một ca khúc, tôi tự nhiên muốn mang cô ấy đén đây, để Trần Băng nhìn xem. Vì sao không mang cô đến đây.......”Phó Tư Dịch dừng một chút, nhìn Thẩm Dung, không có biểu tình mà cười, “Là do nguyên nhân gì, chính cô hẳn là cũng rõ ràng.” Thẩm Dung sắc mặt cứng đờ, cô tự nhiên biết nguyên nhân là gì, nhưng từ miệng Phó Tư Dịch nói ra, khiến cho cô thấy cực kỳ gian nan. Huống hồ, nghĩ đến mấy hôm trước cô lấy lí do đi công tác trốn tránh hắn, nhưng vẫn là Phó Tư Dịch cầm dơn ly hôn tới cửa, thiếu chút nữa bức nàng ở trước mặt đồng nghiệp mang tai mang tiếng, một cỗ phẫn uất xông lên trong lòng, “ Tôi thì làm sao? Làm phỏng vấn hắn, giúp hắn đề cao danh khí, không tốt sao? Tôi thừa nhận, tôi là có tâm tư riêng. Nhưng một công đôi việc, có gì không tốt. Nhiều năm như vậy, hắn còn không xuất hiện sao?” “Thẩm Dung.” Phó Tư Dịch quát một tiếng chói tai, ngăn lại Thẩm Dung nói không lựa lời, hắn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Loại chuyện này về sau nửa câu cũng không cần bàn tới. Hắn là nhìn trên mặt mũi tôi, cho cô cơ hội vài lần, cô cũng không cần tới.” Thẩm Dung hung hăng quay đầu đi, không nói một tiếng. Còn đang giằng co, Trần Băng rốt cuộc từ trong phòng đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy người không mời mà tới- Thẩm Dung, sắc mặt lạnh xuống, “Chủ biên Thẩm, thật là nơi nào cũng có cô.” Thẩm Dung lúc này mới hói hận, nguyên bản là cô muốn mượn sự áy náy của Phó Tư Dịch, nhờ hắn hướng Trần Băng cầu tình, lúc này mới đuổi theo Phó Tư Dịch tới nơi này, nhưng thái độ của hắn vừa nãy quá rõ ràng, căn bản là không có nửa phần cơ hội. Trong suy nghĩ sâu xa bứt ra, Thẩm Dung miễn cưỡng cười, nói với Trần Băng, “Anh đừng hiểu lầm, hôm nay là tôi tới tìm Tư Dịch, tôi có việc muốn tìm anh ấy.” Phó Tư Dịch liếc nhìn cô một cái, không tỏ ý kiến. Trần Băng hừ lạnh một tiếng, phủi tay quay về phòng. Trước mặt nhiều người bị bác bỏ mặt mũi, trên mặt Thẩm Dung hết trắng lại đỏ. Phó Tư Dịch lại thở dài, “Cô cũng thấy rồi, hắn chính là thái độ này, cô vẫn là đi về đi.” Thẩm Dung đứng thẳng bất động không nhúc nhích. “Vị trí chủ biên còn chưa đủ sao? Cô đến tột cùng có có bao nhiêu lòng tham.” Thanh âm Phó Tư Dịch lạnh lùng, hắn cười lạnh, “Như thế nào không đi tìm anh trai cô, hắn chính là rất thương cô.” Sắc mặt Thẩm Dung càng khó nhìn, cô cũng từng đi tìm. Chẳng qua, việc đầu tư của anh trai cô xảy ra chút chuyện, hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, nơi nào có khả năng đi giúp cô. Nếu không, lần này cô cũng sẽ không cùng Phó Tư Dịch dễ dàng ly hôn. Phó Tư Dịch xoay người muốn đi. “Có thể cho tôi đi nhờ không? Xe có khả năng bị hỏng” Thẩm Dung cuối cùng là thỏa hiệp. Phó Tư Dịch bước chân cứng lại, một lát sau, không có biểu tình nói, “Tôi đi xem nơi này của hắn có dầu diezen hay không.” Thẩm Dung cười sâu kín, “Chúng ta ly hôn bất quá mới có ba ngày, Phó Tư Dịch anh liền tránh tôi như vậy.” Cô nhỏ giọng, sợ Trầm Hoan ở bên kia nghe được, cực lực đè ép âm thanh cực thấp. Phó Tư Dịch nghe được, bước chân lại không dừng lại. Thời điểm Thẩm Dung chờ đợi, quay đầu liền thấy Trầm Hoan đang chờ bên kia. Không biết vì cái gì, cô thấy cô gái nhỏ kia lần đầu tiên liền không vui. Không nên, cô còn gặp Trầm Hoan lần đầu gặp mặt, không nên có cảm giác như vậy mới phải. Cô biết cô gái kia kêu Hứa Trầm Hoan, là nghệ sĩ đầu tiên Phó Tư Dịch phụ trách ở Hạ Ngu. Vì thế, cô còn đặc biệt tìm xem qua tư liệu, kết quả không thu hoạch được gì. Khi mới vừa tiến vào, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy khoảng cách gần đến khả nghi của hai người, huống chi còn có ý cườ không che dấu hiếm khi xuất hiện trên mặt Phó Tư Dịch. Một khắc kia, trời biết cô có bao nhiêu ghen ghét Cuộc hôn nhân cô trăm cay nghìn đắng có được, vốn dĩ cho rằng có thể lâu dài, nhưng không nghĩ tới, mới hai tháng, Phó Tư Dịch đột nhiên muốn ly hôn, quả thực khó có thể tin. Việc cô tính kế Phó Tư Dịch bị bại lộ, chật vật đến cực điểm. Lúc trước Phó Tư Dịch chỉ giải thích vài câu nhu vậy, “Tôi và cô có thể đi tới một bước kết hôn như thế nào, cô cùng người nhà cô hẳn là có thể tự mình hiểu lấy. Thẩm Dung, buổi tối ngày hôm đó, ly sữa bò cô đưa cho tôi bỏ cái gì, cô cho rằng tôi không biết sao?” Đối với khuôn mặt kinh hãi của cô, Phó Tư Dịch không nhanh không chậm nói tiếp, “Chỉ là tôi nghĩ, cô tóm lại là vì ta nên mới không thể có con, như vậy một chút tâm nguyện của cô ta cũng nên thỏa mãn. Nhưng cô thành thành thật thật nói cho tôi, lần tai nạn xe cộ đó cô thật sự không thể có hài tử sao? Cha cô, anh trai cô, ở bệnh viện người xướng kẻ họa, giống như đúc, bức cho tôi đồng ý cưới cô. Cô thật sự, một chút đều không biết sao?” Sự thật xấu xí trước đây bị vạch trần, mặt Thẩm Dung trắng như giấy. “Cưới cô là việc ta ghê tởm nhất. Cuộc hôn nhân này, tôi đã định sẽ ly hôn. Cho dù, bị bại lộ ta cũng không để bụng. Cô cũng không cần uổng phí tâm cơ.” Cô đến nay đều nhớ rõ, biểu tình Phó Tư Dịch đối với cô lúc ấy có đến cỡ nào chán ghét. Cô đương nhiên không đồng ý, Phó Tư Dịch cũng quyết tuyệt, sau khi xuất viện, liền cùng cô ở riêng, một lần chính là ba năm. Lề mề ly hôn bởi vì phía anh trai cô, Phó Tư Dịch vẫn luôn không thể bỏ. Khoảng thời gian trước, tòa soạn cạnh tranh vị trí chủ biên, xuất phát từ trả thù hay cũng là vì lý do khác, Thẩm Dung đưa ra điều kiện với Phó Tư Dịch, chỉ cần Phó Tư Dịch giúp cô lấy được vị trí đó, cô sẽ cùng Phó Tư Dịch ly hôn. Lúc đó cô chỉ là muốn đẩy lui ý nghĩ của Phó Tư Dịch. Mọi người đều biết, Phó Tư Dịch đã sớm ẩn lui, hiện giờ nếu giúp nàng tranh, hàm nghĩa trong đó tự nhiên không cần nói cũng biết.
|
Chương 16
Chính là Phó Tư Dịch như thế đáp ứng. Cô như ý nguyện lấy được vị trí chủ biên, lại hối hận hứa hẹn đáp ứng ly hôn với Phó Tư Dịch. Đồng thời, chuyện đầu tư của anh trai cô xảy ra chuyện, ở trên mặt kinh thế rốt cuộc không thể áp chế được Phó Tư Dịch, cô không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể cùng hắn ly hôn. Thúy trúc vờn quanh, liễu bên bờ rào tre rue xuống lục bình bên hồ, ngẫu nhiên có mấy cánh bướm nhẹ nhàng bay qua. Trầm Hoan không có tâm trạng để nhìn, ngón tay vô thức ngắt một mảnh lá trúc. Đột nhiên cảm thấy trên ngón tay hơi nóng, Trầm Hoan nâng tay lên, nguyên lai là ngón trỏ bị răng cưa trên lá trúc cứa một đường. Chỉ một hồi, liền chảy ra chút máu Cô ngơ ngẩn mà nhìn, không có tâm trạng xử lý, tùy ý lau đi tơ máu, lại lâu thêm vài lần, mới sạch sẽ. Vừa rồi thanh âm Phó Tư Dịch cùng Thẩm Dung nói chuyện, rõ ràng không phải rấ hài hòa. Trầm Hoan nhìn từ xa, thần sắc Phó Tư Dịch không phải rất tốt. Vừa rồi, bộ dáng cô cùng Phó Tư Dịch------- không biết Thẩm Dung nhìn thấy không biết sẽ nghĩ như thế nào. Còn đang bất an, dư quang thoáng nhìn thấy Phó Tư Dịch và Thẩm Dung cùng đi về phía cô, Trầm Hoan xoay người, hơi hơi cúi đầu. “Trầm Hoan, tôi có việc tạm thời phải đi trước, một lúc nữa Trần Băng sẽ đưa cô về.” Phó Tư Dịch dừng cách cô năm bước chân, thật lâu sau khi nhìn chăm chú Trầm Hoan, chậm rãi mở miệng. Trầm Hoan trừng lớn mắt, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Thẩm Dung đứng song song bên cạnh Phó Tư Dịch, trong chớp mắt vạt áo hai người còn như chạm vào nhau, “Cô kêu là Trầm Hoan? Thực xin lỗi a, tôi đang có việc gấp, Tư Dịch muốn đưa tôi đi, cho nên.....” Thẩm Dung nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển. Trầm Hoan lui về phía sau một bước, liên tục xua tay, “Không có gì không có gì, thầy Phó, ta chính mình có thể đón xe về. Không cần phiền toái như vậy.” Phó Tư Dịch liếc nhìn cô một cái, “Nơi này không có xe taxi, cũng không có xe bus.” Trầm Hoan cứng lại, cắn môi, cúi thấp đầu xuống. “Không phải nói có chuyện gấp. Còn không đi.” Phó Tư Dịch nâng chân lên, vòng qua Trầm Hoan, dẫn đầu rời đi. Thẩm Dung hướng cô cười xin lỗi, nhấc chân cũng đi theo. Cô nhìn bóng dáng Phó Tư Dịch cùng Thẩm Dung rời đi, trong lòng giống như trỗng rỗng, hít một ngụm khí.... Cô lặp lại cảnh báo cho bản thân, hai người đó là vợ chồng, không mang theo mình chính là việc bình thường, huống chi còn đang có việc gấp. Chính là, cô là lần đầu tiên tới nơi này, đối với địa hình nơi này không rõ, Phó Tư Dịch hoàn toàn có thể mang theo cô, sau đó tùy ý dừng ở một trạm xe bus nào đó đều được. Đem cô ném ở chỗ này, là chuyện gì chứ? Nghĩ như vậy, Trầm Hoan ủy khuất lan tràn như cỏ dại, thực mau hơi nóng bốc lên, đôi mắt liền đỏ. Trần Băng không tiếng động nhìn hồi lâu, yên lặng thở dài, “Đi thôi, trời cũng không còn sớm, tôi cũng không giữ cô lại ăn bữa trưa, hiện tại đưa cô ra ngoài.” Trầm Hoan yên lặng gật đầu, đi theo Trần Băng lên xe. Dọc theo đường đi, hai người đều không lên tiếng. Vào nội thành, Trầm Hoan không nghĩ sẽ làm phiền Trần Băng, kiên trì muốn xuống xe ngồi phương tiện giao thông công cộng. Trần Băng cân nhắc một phen, chỉ đành đồng ý. Khi xe dừng ở một bến xe bus, Trần Băng đột nhiên hỏi một câu, “Cô biết quan hệ của Phó Tư Dịch cùng Thẩm Dung sao?” Thân hình Trầm Hoan đột nhiên cứng đờ, kinh nghi bất định nhìn về phía Trần Băng. Kiếp trước, Phó Tư Dịch che giấu tình huống trong nhà thật kỹ, bằng không truyền thông phát hiện ra tình huống cũng là sau khi hắn kết hôn đã được bảy tám năm. Nếu, hiện tại chính mình biết Phó Tư Dịch có vợ, như vậy sẽ thế nào? Trần băng bình tĩnh nhìn cô, Trầm Hoan khẩn trương mà siết chặt bản thảo vừa rồi Trần Băng đưa cho cô. “Thôi, để chính hắn đến nói cho cô đi.” Trần Băng đột nhiên lắc đầu, tay đặt trên vvo lăng. Trầm Hoan mê man, không hiểu được lời này là có ý gì, lại ngại không muốn hỏi, cúi đầu nói lời cảm ơn với Trần Băng liền xuống xe. Lúc này đã gần 12 giờ, cô cũng không biết đang ở chỗ nào, cũng không biết ngồi xe nào để về. Chính mình yên lặng ở bến xe bus nghiên cứu số xe. Trên bảng làm bằng kính, bám một tầng bụi dày, chiếu ra khuôn mặt Trầm Hoan thất hồn lạc phách. Son môi buổi sáng cô dốc lòng tô hiện giờ càng thêm thảm đạm, giống như đóa hoa tàn sai cơn mưa. Trầm Hoan nhìn càng thấy chói mắt, nâng tay lên, dùng mu bàn tay hung hăng lâu một hồi. Thẳng đến khi khóe miệng tê dại, mới dừng tay, lại nhìn lại, môi hơi hồng lại sưng, lộ ra chút chật vật. Cô nhắm mắt, xoay ngườ, không nhìn xem hình ảnh chật vật của bản thân trên kính. Trần Băng về đến nhà không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Phó Tư Dịch gọi tới, câu đầu tiên liền hỏi, “Cô ấy đã về tới nhà chưa?” Trên vai Trần Băng kẹp di động, tay phải chạm lên bông hoa được chạm khắc lên khung ảnh, tay trái cầm chiếc khăn trắng nghiêm túc lau, “Không biết.” “Tôi không phải kêu anh đưa cô ấy về sao?” Thanh âm trở lên nghiêm khắc. “Tôi để cô ấy ở một trạm xe bus. Chắc là đang đợi xe bus.” “Vì sao không đưa nàng về đến nhà?” “Lại không phải tôi đưa cô ấy đến, dựa vào cái gì mà tôi phải đưa về.” Trầm Hoan đem ảnh chụp lau lau, không chút để ý nói. Phó Tư Dịch đuối lý, lập tức không có âm thanh. Trần Băng thở dài một hơi, “Tư Dịch, anh làm thế nào thì làm, tôi không phản đối, nhưng phải giữ tốt chừng mực. Đừng để đến cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Trong điện thoại là sự trầm mặc như dự đoán,Trần Băng đợi một chút liền nghe một tiếng “Đô” Phó Tư Dịch cúp điện thoại. Trần Băng không ngại mà cười cười, thấp giọng nỉ non với bức ảnh, “Chi Nhi, Tư Dịch tìm được người mình thích. Chính là, với anh xem ra, thực khó......” Một tầng ánh sáng bạc phủ lên khung gỗ bao lấy bức ảnh đen trắng, người con gái trong ảnh tóc dài đến eo cười đến xinh đẹp.
|
Chương 17
Từ sau ngày đó, Trầm Hoan không nhận được chút tin tức nào của Phó Tư Dịch, cô khôi phục lại sinh hoạt buồn tẻ. Amy đối với vũ đạo máy móc khó cứu vớt của cô đã từ bỏ, hiện tại chú trọng dạy cô một chút dáng múa ứng phó. Vậy mà, Trầm Hoan học đến thuận buồm xuôi gió, bởi vậy, thời gian rảnh của cô lại càng nhiều. Giang Nhiên không lâu liền phải đi hát, mấy ngày nay cường độ huấn luyện lại càng đặc biệt lớn, trước đây còn thường tới tìm Trầm Hoan, hiện tại mấy ngày mới tới một lần. Hôm nay cô cùng Giang Nhiên cùng về ký túc xá. Giang Nhiên nói đến càng hăng hái, Trầm Hoan không có hứng thú, ngẫu nhiên phụ họa vài câu. Đến nơi, Giang Nhiên đột nhiên chọc chọc cánh tay Trầm Hoan, sau đó chỉ chỉ hành lang phía trước. Trước cửa nhà Trầm Hoan một bé trai đang ngồi, đưa lưng về phía các cô, cặp sách màu đên để một bên, căng phồng một đống. Đầu cúi thấp trong tay như đang đùa nghịch cái gì. Xem bóng dáng, có vài phần quen thuộc, Trầm Hoan bước về phía trước, chần chờ kêu một tiếng, “Gia Trạch?” Nghe tiếng, Phó Gia Trạch ngẩng đầu lên, thấy rõ là Trầm Hoan, vui mừng mà cười, “Dì.” Hắn đứng lên, không chú ý dưới chân, không ngại, đem trò chơi ghép hình xếp sắp xong dẫm cái rơi rớt tan tác. Phó Gia Trạch nhìn một cái, ngây dại, miệng bẹp bẹp, ủy khuấtlại gọi, “Dì Trầm Hoan.” Trầm Hoan mỉm cười, vài phần bất đắc dĩ tiến đễn phủi bụi trên quần áo hắn, “Sao lại ngồi dưới đất. Cậu con đâu?” Phó Gia Trạch còn đang nhìn trò chơi ghép hình rơi tán loạn trên mặt đất ngơ ngẩn. Giang Nhiên cảm thấy buồn cười, tiến đến ngồi xổm xuống, giúp hắn thu thập lại, “Chị Trầm Hoan, đây là cháu ngoại trai của chị sao? Thật đáng yêu.” Trầm Hoan chần chờ một chút, gật đầu. Tuy rằng Gia Trạch không phải con trai của Phó Tư Dịch, dù sao cũng là cháu ngoại trai của hắn, vẫn là nên cẩn thận. “Nha, tiểu gia hỏa, cho con.” Giang Nhiên cười cườ, đem túi hình ghép đến trước mặt Phó Gia Trạch. Phó Gia Trạch đưa tay ra lấy, còn không đụng tới chiếc túi, nghe lời trêu đùa của Giang Nhiên liền rút tay về. Phó Gia Trạch nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, bàn tay rút về, không động đậy. Giang Nhiên ngẩn ra, đột nhiên cười, “Tính tiền còn rất lớn a.” Trầm Hoan hơi hơi mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc túi trong tay Giang Nhiên, “Cô hôm nay rất mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.” Giang Nhiên cũng cảm thấy rất mệt, sờ sờ mái tóc mềm mại của Phó Gia Trạch, liền rời đi. Bị người lạ sờ sờ đầu, Phó Gia Trạch mím chặt miệng, không cui. Trầm Hoan nhìn bộ dáng này của hắn, lại cười. Cô thu thập tốt cặp sách bị ném xuống đất, nửa ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt Phó Gia Trạch, ôn nhu hỏi, “Như thế nào chỉ có mình con?” “Cậu rất bận, không ai chơi với con. Con liền nhờ chú Dư đưa con tới.” “Chú Dư đó đâu?” “Chú ấy cũng bận, liền để con ở lại đây chờ dì.” Trầm Hoan khe khẽ thở dài, xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của Phó Gia Trạch, “Thế nào cậu con lại có thể yên tâm để mình con chạy loạn.” “Con cũng khong có hạy loạn, con cùng cậu nói qua sẽ tới tìm dì.” “Kia, cậu con nói thế nào?” Trầm Hoan mi mắt rũ xuống, thanh âm thực nhẹ. “Cậu cũng không nói cái gì, chỉ ừ một tiếng.” Phó Gia Trạch chớp chớp đôi mắt trong suốt. Trầm Hoan ngẩn ra, cũng không rõ là cảm giác gì. Một lát sau, mới hỏi, “ Con có đói bụng không, dì mấy cơm cho con.” Phó Gia Trạch sờ sờ bụng đã trống không, ngoan ngoãn gật đầu. Trầm Hoan cười, kéo tay nhỏ của hắn, cầm theo cặp sách, dẫn hắn vào phòng. Sau khi mở tủ lạnh ra, Trầm Hoan trầm tư trong chốc lát, quyết định làm một chén mì trứng. Nhớ tới cái gì, cô xoay người hỏi Phó Gia Trạch thích ăn cái gì. Phó Gia Trạch nghiêng đầu suy nghĩ, thực khẳng định mà lắc đầu, “Dì, con không kén ăn. Chính là không thích không thích ăn mì trứng cà chua.” Trầm Hoan, “.................” Đây còn gọi là không kén ăn, cái gì cũng ăn? Trầm Hoan liếc liếc mắt hai quả trứng và trái cà chua trên tay, lại yên lặng mà để lại vào tủ lạnh. Cuối cùng cô làm cháo gạo kê, xào thêm ít rau và thịt, Phó Gia Trạch sớm đói bụng, ở một bên ăn đến vui vẻ. Trầm Hoan xem hắn ăn không sai biệt lắm, liền đi ra ban công gọi điện cho Phó Tư Dịch. Điện thoại thật lâu mới kết nối, Trầm Hoan hít một hơi thật sâu, mở miệng nói chuyện trước, “Thầy Phó, Gia Trạch đang ở chỗ của tôi.” “Ừ, tôi biết.” Trầm Hoan tiếp tục chờ trong chốc lát, thấy Phó Tư Dịch cũng không có ý muốn đón cháu hắn về, chỉ đành uyển chuyển mở miệng, “Hắn đang ăn cơm ở chỗ tôi. Nhưng, tôi còn hai khóa huấn luyện, đến lúc đó khả năng sẽ không chăm sóc được hắn.” Cho nên, anh chừng nào thì tới đón hắn. Trong lòng Trầm Hoan yên lặng bổ sung một câu. Im lặng một lát, sau một lúc lâu, Phó Tư Dịch chậm rãi nói, “Chút nữa tôi kêu Tiểu Dư đi đón nó. Cô đưa điện thoại cho Gia Trạch.” Trầm Hoan trở về phòng khách, Phó Gia Trạch đang cầm muỗng, cái miệng nhỏ thổi cháo gạo kê. “Gia Trạch, cậu con muốn cùng con nói chuyện.” Phó Gia Trạch “A” một tiếng, ngẩng đầu, rầu rĩ không vui mà tiếp điện thoại, “Cậu.”
|
Chương 18
Trầm Hoan ở một bên, tiếp nhận muỗng trong tay Phó Gia Trạch, quấy cháo, cô thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, không biết Phó Tư Dịch nói gì đó, Phó Gia Trạch liên tiếp gật đầu, giống như cái trống bỏi. Hết câu chuyện, Phó Gia Trạch đưa di động qua, “Dì, cậu muốn nói chuyện cùng dì.” Trầm Hoan dừng động tác quấy cháo, hô hấp vững vàng đưa di động nhận trở về. “Trầm Hoan, cô đang nghe sao?” Phó Tư Dịch thanh âm trầm thấp hữu lực, có lẽ là hiệu quả khuếch đại âm thanh của điện thoại quá tốt, giống như Phó Tư Dịch trầm thấp thì thầm bên tai cô. “Tôi đang nghe, thầy Phó.” “Trần Băng đưa bài hát cho cô, đã luyện tập chưa?” “Có, mấy ngày nay tôi đều tập.” “Vậy là tốt rồi, ngày mai tiểu Dư sẽ đến đưa cô đến tổ thu, đến chỗ đó thu bài.” Trầm Hoan ngây ngườ một chút do dự mà hỏi, “Không có ai đi cùng tôi sao?” Chớp mắt một cái, “Tôi đã nói chuyện, cô cứ trực tiếp đến là được rồi.” Ý tứ này, chính là cô đi một mình. Trầm Hoan rũ đôi mắt, không lên tiếng. Cô không có biện pháp nào xem nhẹ mất mát trong lòng, mặc kệ như thế nào, không nên là cô đi một mình. “Trầm Hoan......” Phó Tư Dịch gọi một tiếng. Trầm Hoan không trả lời “....Tôi.” Phó Tư Dịch dường như muốn nói cái gì, cuối cùng lại trầm mặc cúp điện thoại. Phó Gia Trạch ngẩng khuôn mặt nhỏ, “Dì, cậu nói cái gì?” “Chưa nói gì, mau uống cháo đi. Đừng để lạnh.” Trầm Hoan không cảm xúc khóa màn hình di động, đem chén đẩy đến trước mặt Phó Gia Trạch, đạm đạm cười. Dư thúc thúc trong miệng Phó Gia Trạch, là người trẻ tuổi ước chừng 26 27 tuổi, mang kính đen, văn nhã có lễ. Phó Gia Trạch đeo cặp sách Trầm Hoan đưa cho lên lưng, trong miệng còn lẩm bẩm, “ Dư thúc thúc, cậu con đâu?” “Phó tiên sinh đại khái đang ngủ trưa.” Dư Thành Lập đứng một bên, tay còn xách theo cháo gạo kê Trầm Hoan gói cho Phó Gia Trạch. “Cậu sao lại lười như vậy?” Phó Gia Trạch oán giận mà nhăn cái mũi lại. Trầm Hoan nhìn đầu tóc ngắn ngủn của hắn, không có biểu tình. “Hứa tiểu thư, hôm nay làm phiền cô rồi.” Dư Thành Lập nhìn Trầm Hoan đã sửa sang lại không sai biệt lắm, tiến lên dắt tay Phó Gia Trạch, nói tạm biệt. Trầm Hoan hơi hơi gật đầu một cái, sau khi tiễn Phó Gia Trạch đi, thu thập chén đũa, quay vào phòng ngủ xem bài hát ngày mai phải thu. Nhìn bài hát như gặp được người, Phó Tư Dịch nói Trần Băng đã đi đến rất nhiều nơi, mơ hồ có thể thấy được ca từ phiêu bạt vô tình. Cô lại không thể không nghĩ đên tòa tiểu viện kia, lúc đầu bị cảnh sắc cuốn hút, chỉ cảm thấy thanh nhã vui mừng. Hiện giờ tinh tế suy nghĩ, phong cách chỉnh thể không khỏi có chút quá mức uyển chuyển, không giống như bối cảnh một người đàn ông sẽ thích. Thu ca khúc luôn luôn phức tạp rườm rà, yêu cầu cực cao. Một bài hát tốt không chỉ có ca sĩ không nề hà phiền toái, yêu cầu phải lặp đi lặp lại, càng phải có người ghi âm, hậu kỳ phải có trình độ cao. Trầm Hoan tính tình trầm tĩnh, sẽ không cảm thấy phiền khi lặp đi lặp lại. Nhưng ngược lại, cô cực am hiểu đem âm sắc phát huy đến tốt nhất khi ở phòng thu. Người ghi âm chỉnh thiết bị, đối với cô làm một thủ thế có thể bắt đầu. Trầm Hoan nhìn thấy, chậm rãi nhắm mắt, hai tay đặt hai bên tai nghe, ổn định tư thế. Đây là ca khúc buồn nhưng không ủy mị, nếu muốn thể hiện được điều này, yêu cầu trình độ nhất định. Nháy mắt cô cất tiếng hát, trên mặt người ghi âm ngạc nhiên không chút che dấu. Âm sắc sạch sẽ thuần túy, cảm xúc như làn gió mát, quan trọng nhất chính là, luyện hát Pharaoh, hát đối từ thuyết minh thực đúng chỗ, tình cảm thể hiện qua câu chữ càng không cần phải nói. Nếu không phải Phó Tư Dịch nói cho hắn Hứa Trầm Hoan là người mới, hắn còn không chịu tin tưởng. Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, người ghi âm ngẩng đầu lên, là Hồ Tĩnh, đang muốn nói cái gì, Hồ Tĩnh nhanh chóng đè tay hắn lại. Người ghi âm hiểu rõ, chuyên tâm thu tiếp. Xuyên thấu qua cửa kính, Hồ Tĩnh thấy rõ cô gái đang trầm mê trong âm nhạc, cô cầm lấy tai nghe, dán vào lỗ tai, nhắm mắt cảm thụ. Phó Tư Dịch nói không sai, cô ấy xác thực có tiềm chất, bắt đầu hát, như là đang kể chuyện xưa, làm người chú ý. Hứa Trầm Hoan không có làm cô thất vọng. Nhưng mà, âm vực cô ấy không cao, thích hợp với những bài tình ca trầm thấp. Đây đã là ưu thế của cô ấy, đồng thờ lại hạn chế cô ấy phát triển. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Hồ Tĩnh không muốn hứa hẹn với Trầm Hoan. Xuất đạo cũng chỉ là một ca sĩ nhỏ tuyến hai tuyến ba, sẽ không có thành tựu thực sự lớn. Trong mắt Hồ Tĩnh, đương nhiên là coi thường. Đêm hôm qua, Phó Tư Dịch gọi điện thoại tới, nói hắn có việc, muốn Hồ Tĩnh đến nhìn Trầm Hoan thu âm. Vừa lúc hôm nay không có việc gì, Hồ Tĩnh liền tự mình tới. Nghe qua một chút, trong lòng có tính toán, Hồ Tĩnh không muốn ở lại, liền nhấc chân rời đi. Ra cửa, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một người, đứng đối diện cửa phòng thu, lộ vẻ mặt do dự. Hồ Tĩnh ngừng bước chân, trong mắt hiện lên tia hứng thú, “Không phải nói có việc sao?” Bất ngờ bị bắt gặp, Phó Tư Dịch cũng hơi xấu hổ, ngược lại thả lỏng thân thể, hơi hơi mỉm cười. “Thấy không yên tâm, đứng ở ngoài cửa làm gì, còn không vào nhìn?” “Cô ấy thế nào?” Phó Tư Dịch chần chờ một chút, hỏi. “Cô gái nhỏ của nhà anh biểu hiện cũng không tệ lắm, không có vấn đề gì.” Hồ Tĩnh cũng không cố ý làm hắn thêm bất an.
|
Chương 19
“Được.” Nghe được đáp án mình mướn, Phó Tư Dịch yên tâm. “Thật sự không đi vào?” Hồ Tĩnh đi vài bước rồi quay lại, không chút nào che dấu chế nhạo trong mắt. Phó Tư Dịch đối mặt với chế nhạo của Hồ Tĩnh, mặt không đổi sắc, đạm nhiên nói, “Không phải nói không có vấn đề gì sao?” Hồ Tĩnh nhìn một cái, lại hỏi lại, “Cô không phải còn có việc gì phải làm sao, đứng ở đây cùng tôi làm cái gì?” “Đúng vậy, tôi còn có việc phải làm.” Hồ Tĩnh kéo dài âm, cười rời đi. Sau khi đi được vài bước, lại không có ý tốt mà quay đầu lại, ý vị thâm trường nói, “Trâu già gặm cỏ non không phải việc dễ dàng như vậy a!” Sắc mặt Phó Tư Dịch nháy mắt chuyển đen, Hồ Tĩnh vui sướng mà cười vài tiếng, bước chân vui sướng đi xa. Chờ thân ảnh Hồ Tĩnh biến mất ở chỗ rẽ, Phó Tư Dịch lúc này mới đem tầm mắt chuyển tới trên tay nắm cửa, thần sắc rối rắm. Chần chờ một chút, Phó Tư Dịch duỗi tay cầm tay nắm cửa, như nghĩ tới điều gì, lại thở dài thu tay lại. Dừng trong chớp mắt, xoay người rời đi. Ghi trong một buổi sáng, Trầm Hoan giọng nói đều khàn, người ghi âm khắc nghiệt cho ngừng thu, dặn dò cô buổi chiều tiếp tục. Trước khi đi, người ghi âm cười, khen ngợi Trầm Hoan trạng thái cực tốt. Đối với việc này, Trầm Hoan khiêm tốn mà cười cười, không để trong lòng. Ngườ ghi âm hiếm khi gặp phải người mới không cao ngạo không nóng nảy như vậy, thấy cô đối với lời khen ngợi của hắn cũng không để ý lắm, không khỏi có vài phần tò mò, dừng lại bước chân hỏi cô, “Hồ Tĩnh là người đại diện của cô sao?” Hiếm khi, trên mặt Trầm Hoan hiện lên thần sắc xấu hổ. Hồ Tĩnh là người đại diện trên danh nghĩa của cô, nhưng trước tới nay chưa từng hỏi qua chuyện của cô. Trầm Hoan cũng không biết định nghĩa quan hệ giữa cô và Hồ Tĩnh như thế nào. “Vừa rồi Hồ Tĩnh đã đến, nghe cô thu một lát mới đi.” Trầm Hoan mở to mắt, thật sự mê man. “Xem bộ dáng của cô ấy, hẳn là cũng rất vừa lòng, cô không cần lo lắng.” Người phụ trách ghi âm cho rằng vừa rồi Trầm Hoan chần chờ là bởi vì sợ hãi uy nghiêm của Hồ Tĩnh, không dám trả lời. Chuyện Hồ Tĩnh đến, nằm ngoài dự kiến của cô, trừ bỏ cảm thấy kinh ngạc, Trầm Hoan cũng không thấy có nhiều kinh hỉ. Dừng một chút, cô nhẹ giọng hỏi, “Còn có ai tới nữa không?” “Không ai ai. Làm sao vậy?’’ Trầm Hoan dấu xuống chút mất mát lướt qua trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu, “ Không có việc gì, liền tùy tiện hỏi một chút thôi.” Người phụ trách ghi âm nghi hoặc gật đầu, cảm thấy thời gian không còn sớm, không muốn cùng cô nhiều lời, liền đi. Tời khi Trầm Hoan đi ra, vừa lúc gặp phải Tần Thành vừa ghi âm xong từ một phòng thu khác đi ra. Tầm Hoan tại chỗ do dự, không biết có nên đi lên chào hỏi hay không. Tuy rằng Tần Thành và cô trước kia là bạn tốt, nhưng dù sao cũng là việc của đời trước, hiện tại, bọn họ vẫn là người xa lạ. Trong lúc cô vẫn còn đang do dự, Tần Thành đã bước tới, nhiệt tình mà chào hỏi, “Cô là Hứa Trầm Hoan?” “Cô hẳn là biết tôi, tôi là Tần Thành.” Tần Thành không chờ Trầm Hoan trả lời, chỉ vào chính mình, dư thừa mà giới thiệu. “Chào anh, Tần Thành.” Trầm Hoan nhìn gương mặt quen thuộc có chút non nớt trước mặt, cười chân thành, “Anh có thể gọi tôi là Trầm Hoan.” “A, được, Trầm Hoan.” Khi Tần Thành cười bên má có má lúm đồng tiền nhàn nhạt. “Hôm nay cô thu âm thế nào? Tôi chính là mệt chết.” “Còn tốt.” Cô nhìn Tần Thành bộ dáng có chút thảm, buồn cười. Biết bài hát chủ đề là người mới hát, vừa mới bắt đầu hắn có chút lo lắng, sau lại nghe là Phó Tư Dịch đề cử, lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên như sóng triều. Tần Thành là fan của Phó Tư Dịch, sau lại vào giới giải trí, Phó Tư Dịch tuyên bố ẩn lui, vì thế mà Tần Thành còn mất mát thật lâu. Tần Thành còn cảm thấy rất nhiều tiếc nuối, khoảng thời gian trước, hắn thấy Phó Tư Dịch trên <<Âm nhạc tuần san>> nhận phỏng vấn, lập tức kích động mà nhảy cao ba thước. Phó Tư Dịch nếu nhận phỏng vấn, kia chẳng phải là nói hắn sẽ quay lại, đây chính là cơ hội khó có được. Tần Thành âm thầm chà xát tay, biểu tình kích động. Ho nhẹ một tiếng, hắn uyển chuyển hỏi, “Trầm Hoan, có phải cô có thể thường xuyên nhìn thấy thầy Phó a!” Nhìn hắn bộ dáng hai mắt tỏa sáng, Trầm Hoan theo bản năng có chút đề phòng, cô hàm hồ: “Còn có chút.” “Thật tốt quá, vậy cô có thể hay không giúp tôi xin chữ ký của thầy Phó.” Tần Thành kích động mà vươn tay, như muốn bắt tay Trầm Hoan, lại ý thức được không ổn, xấu hổ thu trở về. Lời nói này thực sự quen tai, quả thực chính là tình huống lúc hai người lần đầu gặp mặt kiếp trước. Khóe miệng Trầm Hoan khẽ nhếch. Cũng không đợi Trầm Hoan đáp ứng, Tầm Thành vươn tay hướng quần áo của mình tìm loạn một hồi, Trầm Hoan tò mò nhìn sang, “Anh làm gì vậy?” Tần Thành đầu cũng không ngẩng lên, lầm bầm lầu bầu, “Kỳ quái, ảnh chụp để đâu, tôi nhớ rõ có mang theo người mà.” Trầm Hoan sắc mặt quái dị, thử thăm dò, “Không phải ảnh chụp của anh đi?” Vẫn là cái ảnh để trần ngực kia. “A? Sao cô lại biết?” Bởi vì kiếp trước anh chính là lấy bức ảnh kia. Trầm Hoan không tiếng động cắn cắn môi. “Tìm được rồi.” Tần Thành từ trong ví ở túi quần lấy ra một bức ảnh chụp, hưng phấn hướng về phía cô mà cười. Trầm Hoan liếc mắt xem một cái, miệng càng cắn đến càng chặt. Quả thực chính là bức ảnh đó. “Cô xin thầy Phó viết, tùy tiện viết chút lời nói cổ vũ là được.” Thật là cảnh tượng giống nhau như đúc. “Trầm Hoan, sau khi xong việc, tôi mời cô ăn cơm.” Tần Thành vươn tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, một bộ anh em tốt. Mí mắt Trầm Hoan vừa kéo, hình như cô còn chưa có đồng ý giúp hắn xin chữ ký đi. Trầm mặc một lúc, Trầm Hoan cuối cùng vẫn là nhận lấy bức ảnh kia, cũng không nhìn liền nhét vào túi xách. “Sao cô không hỏi tôi vì sao lại ký tên vào bức ảnh này?” Tần Thành khó có được lúc ngượng ngùng. Trầm Hoan lắc đầu, không phải là cô không cảm thấy hiếu kỳ, mà là cô đã biết được đáp án. Tần Thành nói qua, lúc học trung học hắn chính là một người tùy hứng thích ca hát, thành tích không tốt, thường xuyên bị gọi phụ huynh. Một lần lên lớp, giáo viên Ngữ Văn hỏi ước mơ của đám học sinh bọn họ là gì, lúc ấy Phó Tư Dịch đang rất nổi tiếng, liền trở thành tín ngưỡng của mọt thiếu niên trẻ tuổi lại nhiệt tình. Tần Thành nhiệt tình tăng cao, trước mặt giáo viên và bạn học nói, muốn trở thành đại minh tinh như Phó Tư Dịch. Lúc ấy, sự tồn tại của minh tinh trong mắt người thường bọn họ chính là một sự tồn tại cao không với tới, lập tức liền làm cho cả lớp cười vang. Trùng hợp, giáo viên Ngữ Văn lại là người cổ hủ, cực độ chán ghét những người theo đuổi minh tinh, lập tức liền lạnh lùng trào phúng, không có tiền đồ, không thể nên thân.
|