Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tống Triều Dương đã trở lại bình tĩnh, cậu ngồi thẳng người, đặt Lý Hương Quân ngồi thẳng. Lúc này, Lý Hương Quân vẫn đang còn mơ hồ và hoảng hốt, nhìn chằm chặp vào đôi mắt sáng ngời của Tống Triều Dương, không biết phải làm sao.
“Hãy tin tôi, mọi việc không tồi tệ như em tưởng tượng đâu!” Tống Triều Dương mỉm cười tự tin nói với Lý Hương Quân.
“Vậy… chúng ta phải làm sao?” Lý Hương Quân ngừng lại một lát sau đó do dự hỏi.
Tống Triều Dương hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, như thể đã hạ quyết tâm, dùng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng nói với Lý Hương Quân: “Vì có rất nhiều việc tôi vẫn chưa hiểu rõ, và có rắc rối lớn chưa được giải quyết, vì thế bây giờ quả thực tôi không thể chắc chắn điều gì, cũng không thể hứa hẹn được gì, nhưng sự việc rất có thể không giống như em tưởng tượng đâu!”
Ánh mắt Lý Hương Quân dần dần khôi phục lại thần sắc, cẩn thận suy ngẫm những điều Tống Triều Dương vừa nói. Một lúc lâu sau, Lý Hương Quân mới bừng tỉnh, từ từ mở to mắt, khẽ mấp máy đôi môi xinh đẹp, dáng vẻ có phần kinh ngạc.
“Ý... anh là… chúng ta không có quan hệ thân thích?” Lý Hương Quân ngạc nhiên nói, “Những điều này đều là do ba em nói với em, hơn nữa anh rõ ràng là mất trí, không nhớ được những điều này mới đúng?”
Tống Triều Dương gượng cười lắc đầu, cảm giác yêu đương sẽ khiến người ta đầu óc mụ mị. Với tính cách thận trọng trước kia của cậu, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ý nghĩa này với Lý Hương Quân, cậu chẳng qua chỉ không muốn nhìn thấy Lý Hương Quân quá đau lòng, muốn an ủi đôi điều, không ngờ trong tình trạng thế này, phản ứng của Lý Hương Quân vẫn nhạy bén tới vậy.
Nhưng đã nói tới mức độ này rồi, đã vượt quá giới hạn của cậu, nếu như Lý Hương Quân vô tình tiết lộ suy nghĩ này của mình với ba cô, khiến ba cô cảnh giác, hoàn cảnh của mình sẽ càng trở nên nguy hiểm.
Cho dù Tống Triều Dương thực sự bị tình yêu làm cho mụ mị thì cũng tuyệt đối không thể nói cho Lý Hương Quân biết được rằng: Cậu và Tống Trường Sinh không hề có chút quan hệ nào cả.
“Hãy tin tôi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa!” Tống Triều Dương không trực tiếp trả lời mà trịnh trọng nói vậy.
Lý Hương Quân há miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi, cô có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên định của Tống Triều Dương, cuối cùng cô vẫn lựa chọn im lặng, kiên định gật đầu!
“Còn nữa!” Tống Triều Dương dừng lại một lát sau đó nói tiếp: “Vì không để người nhà em lo lắng, cũng là để giảm bớt rắc rối, sau này nếu như liên hệ, tốt nhất phải cẩn trọng một chút!”
Tống Triều Dương không nói quá thẳng thắn, nhưng cậu biết Lý Hương Quân chắc chắn có thể hiểu được.
Lý Hương Quân đầu tiên có chút ngạc nhiên, lại có chút kinh ngạc, tiếp sau đó như thể nghe được một tin tức vô cùng đáng mừng, kích động tới mức lồng ngực bắt đầu không ngừng nhấp nhô, cuối cùng tới ánh mắt cũng không giấu niềm vui mừng, đôi mắt sưng húp lại bắt đầu ngấn lệ.
Như vậy là đồng ý tiếp tục hẹn hò sao?
“Khóc nhiều nước mắt thế này, mắt em không đau sao?” Nhìn Lý Hương Quân vẫn còn muốn khóc, Tống Triệu Dương vội vàng lấy hai tờ giấy đưa tới tay cô.
“Em không khóc, em rất vui!” Lý Hương Quân lau nước mắt, nửa khóc nửa cười nói.
Khi Lý Hương Quân vẫn còn đang do dự, cô chưa bao giờ ngờ được rằng mình vốn tự tin, lạnh lùng, cao ngạo tới vậy sẽ có một ngày biến thành như thế này, sẽ hạ giọng xuống nước với một chàng trai nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhượng bộ cầu toàn tới vậy, để rồi cuối cùng chẳng qua cũng chỉ nhận được một câu trả lời có đôi chút mềm mỏng, mình đã có thể vui mừng cảm động tới mức độ này.
“Nếu như tôi có thời gian, tôi sẽ nhắn tin cho em. Nhưng tôi sẽ không dùng điện thoại hiện giờ của tôi đâu.” Tống Triều Dương dừng lại một lát, trầm ngâm vài giây sau đó nói tiếp: “Không thể gọi điện, muốn dùng biện pháp đặc biệt để nghe lén nội dung điện thoại là một việc rất dễ dàng đối với người trong phòng ban đặc biệt. Tôi sẽ không dùng một chiếc điện thoại cố định để nhắn tin cho em, rất có thể sẽ dùng bất kỳ chiếc điện thoại nào mà tôi có thể tiếp xúc.”
Lý Hương Quân khẽ mỉm cười nhưng đã ngừng khóc, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Tống Triều Dương, trong ánh mắt vẫn ngập tràn nghi ngờ, như thể đang nói: Sao anh lại hiểu những thứ này?
Theo suy nghĩ của Lý Hương Quân, người bình thường không tiếp xúc với nhân viên làm việc trong ban ngành đặc biệt giống như mình, nhất thời sẽ không nghĩ tới những điều này.
“Xem mấy bộ phim về chiến tranh tình báo sẽ có thể học được những điều này mà!” Tống Triều Dương hiểu được ánh mắt của Lý Hương Quân, thản nhiên nói.
Lý Hương Quân như thể đã hiểu được đôi chút, gật đầu. Nhưng cô không hề nghĩ rằng, cô chẳng qua chỉ nhắc tới chức vị ba mình từng đảm nhiệm, Tống Triều Dương liền nghĩ được phương án đề phòng.
“Và thời gian này chúng ta cố gắng không gặp mặt nữa!” Tống Triều Dương trầm ngâm vài giây rồi nói, “đợi một thời gian nữa rồi tìm cơ hội!”
Thần sắc của Lý Hương Quân lại có phần ảm đạm, gật đầu hiểu ý.
Nếu như ba không yên tâm về mình, chắc chắn sẽ cử người theo dõi. Và lúc sáng ba cũng đã nói rồi, ông sẽ cử người bảo vệ Tống Triều Dương.
“Vẫn còn một việc quan trọng nhất!” Tống Triều Dương cuối cùng dùng giọng nói vô cùng trịnh trọng nói với Lý Hương Quân: “Từng câu, từng từ hôm nay tôi nói với em, em đều không được nói với bất cứ ai khác, bao gồm cả ba em!”
Mặc dù không hiểu tại sao thái độ của Tống Triều Dương khi nói câu này lại nghiêm túc tới vậy nhưng Lý Hương Quân vẫn cảm nhận rõ rệt được tầm quan trọng bên trong, cô liền dứt khoát gật đầu.
“Về nhà thôi, sau khi về hãy tắm gội và ngủ một giấc thật ngon!”
Nhìn Lý Hương Quân nhu mỳ đáng thương, Tống Triều Dương lại cố kìm nén những xúc động tận sâu trong đáy lòng, giúp Lý Hương Quân thắt dây an toàn.
Trời tối dần, màn đêm từ từ buông xuống. Ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa kính chiếu lên rèm cửa màu trắng, chiếu thành ánh vàng rực rỡ.
Tống Triều Dương nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hai mắt không hề chớp, cứ thế nhìn trần nhà, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.
Tâm trí giống như một chiếc đèn kéo quân, xuất hiện vô số hình ảnh.
Đầu tiên là Lý Hương Quân, từng nụ cười, từng ánh mắt khi ở trong xe ngày hôm nay đều in đậm trong tâm trong đầu cậu. Cho dù cậu có ngốc, có trì trệ thế nào đi nữa cũng cảm nhận rõ rệt tình cảm sâu đậm cô gái xinh đẹp như nữ thần này dành cho mình.
Nếu như mình chỉ là một người bình thường thì tốt biết bao!
Tống Triều Dương thở dài, cuối cùng bây giờ cậu cũng có thể hiểu được kỳ vọng của ông đối với cậu ở trong thư rồi.
Nếu như mình là một người bình thường, không có thân phận gây chú ý như hiện giờ, cho dù không có những cô gái xuất chúng như Lý Hương Quân, Lý Tương Tư thích cậu, nhưng chí ít cũng có thể có được một người bạn gái mà mình thích.
Cảm giác yêu đương thật sự khiến người ta say đắm, si mê.
Cũng khiến người ta tạm thời gỡ bỏ gánh nặng, cảm nhận sự diệu kỳ của cảm giác này.
Cũng càng khiến người ta buông xuôi cảnh giác và phòng bị.
Tống Triều Dương có thông minh thế nào đi nữa, chín chắn trưởng thành thế nào đi nữa, cẩn trọng dè chừng thế nào đi nữa cũng không thể phủ nhận sự thật cậu chẳng qua chỉ là một chàng trai mới mười tám tuổi.
Và cậu rất khao khát tình cảm!
Vì thế, cậu mới mạo hiểm mất đi tự do để nói với Lý Hương Quân nhiều như vậy.
Với thân phận của Lý Hương Quân, điều kiện của Lý Hương Quân, có thể vì mình làm tới mức độ này, nếu như trái tim Tống Triều Dương vẫn không rung động, vậy thì cậu không thể được gọi là người, nên gọi là thần, hoặc là một tảng đá.
Và cậu nguyện mạo hiểm tính mạng lựa chọn tin tưởng Lý Hương Quân.
Cậu tin rằng Lý Hương Quân sẽ không bán đứng mình, sẽ không tiết lộ những lời cậu nói với ba mình.
Nhưng Tống Triều Dương cũng hiểu rằng, ba của Lý Hương Quân không phải người tầm thường. Người có thể kiểm soát được tổ chức quốc gia bí mật nhất, hùng mạnh nhất của đất nước hùng mạnh nhất thế giới này tuyệt đối không phải là người mình có thể tưởng tượng ra, hoặc người mà mình có thể tiếp xúc có thể sánh bằng.
Có lẽ cũng có ngoại lệ, ví dụ như ông nội mình!
Nếu như biểu hiện của Lý Hương Quân quá bất thường khiến ba cô phát giác ra, rất có thể sẽ liên tưởng tới mình. Và ba của Lý Hương Quân muốn thông qua Lý Hương Quân để biết được thông tin nào đó, rất có thể không cần Lý Hương Quân phải nói ra, chỉ thông qua quan sát cũng đủ để lấy được điều mà ông ta muốn.
Mình rất có thể sẽ bại lộ, ba của Lý Hương Quân rất có thể đã suy đoán ra được rằng mình đã nảy sinh nghi ngờ với thân phận hiện tại, vì vậy cũng sẽ dùng thủ đoạn nghiêm ngặt hơn, có hiệu lực hơn và lợi hại hơn đối với mình.
Nhưng Tống Triều Dương không hề hối hận, và cũng không phải cậu nhất thời nóng vội.
Lý Hương Quân thông minh, nhạy bén, từ nhỏ đã được ba rèn luyện, có thể che giấu tình cảm của mình trong thời gian ngắn, việc này sẽ cho mình thời gian chuẩn bị khá dài.
Cậu tin rằng Mèo Rừng sẽ nhanh chóng tìm ra được mình, mình sẽ có thể liên hệ được với ông, tiếp tục chạy trốn giống như khi ở Nam thành cũng không phải là không thể.
Còn về việc sau khi bỏ trốn, đó là biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay.
Tiếp tục thay đổi thân phận và tướng mạo một lần nữa không phải việc gì khó khăn.