Hôm sau, thứ Bảy, chưa đến tám giờ.
Lê Tiếu biếng nhác ra khỏi phòng khách. Ngon giấc cả đêm nên sự mệt mỏi ở đuôi mắt cũng biến mất hoàn toàn.
Lê Tiếu quen đường xuống tầng, định đến phòng khách tìm Thương Úc.
Vừa đến phòng khách tầng một, cô đã nghe đoạn rap với ngũ âm không đầy đủ truyền đến.
"Baby trong tranh, baby trong tranh, ngựa hoang lao nhanh và hoa hồng có gai..."
Lê Tiếu câm nín nhìn sang, bỗng thấy Truy Phong vừa đi vừa hát vừa tự high.
Ồ, đây là tạm thời trở về sát hạch sao?
Lê Tiếu thản nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Cô đang nghĩ, nếu trong hạng mục sát hạch có ca hát chắc Truy Phong đội sổ.
Cô chưa từng nghe ai hát lạc nhịp đến cỡ này...
Truy Phong cũng đã thấy dáng vẻ gầy nhỏ khá quen thuộc ở phía trước, ánh mắt chợt lóe, bước nhanh hơn, vội gọi: "Cô em à, chờ đã."
Lê Tiếu: "..."
Ngay lúc này, Lưu Vân, Lạc Vũ và Vọng Nguyệt sóng vai từ ngoài cửa đi đến.
Câu nói của Truy Phong vang vọng trong sảnh chính, họ không hẹn cùng nhìn sang.
Ngay sau đó, ba người đối mặt chớp mắt nhìn nhau, lặng lẽ bắt đầu cầu phúc cho Truy Phong.
Tên này còn cần sát hạch sao? Chôn quách cho rồi!
Lê Tiếu không dừng chân, vẫn ung dung đi về phía trước.
Đám Lạc Vũ cũng lần lượt đến sau lưng Lê Tiếu, đồng thanh cúi đầu nói: "Chào cô Lê."
Lê Tiếu chào đáp lại, nhìn họ nói: "Thi tốt nhé."
Truy Phong bị ngó lơ: "???"
Anh ta nhanh chân đi đến sau lưng họ, qua vai quan sát Lê Tiếu, chọt khuỷu tay lên cánh tay Vọng Nguyệt, dè dặt hỏi: "Đó là..."
Vọng Nguyệt nhìn đối phương, làm lơ rồi đi luôn.
Truy Phong nghiêng đầu, nhìn Lạc Vũ và Lưu Vân, vừa há miệng còn chưa kịp hỏi, hai người kia cũng đi theo Lê Tiếu.
F*ck!
Truy Phong bị vứt lại ở đó, gương mặt xinh đẹp lẳng lơ vô cùng nghi hoặc.
Để chứng minh cho suy đoán của mình, anh ta bình tĩnh lại, đút tay vào túi, ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào phòng khách.
Vừa nhìn đã chết trân luôn.
Ở phía trước, gần sofa vương vãi ánh nắng, lão đại nhà bọn họ vòng qua vai cô, cúi đầu thì thầm gì đó bên tai cô.
Đám Vọng Nguyệt cách đó không xa vô cùng thản nhiên, có lạ không chứ.
Truy Phong lấy can đảm tiến lên trước mấy bước. Cho đến khi gương mặt xinh đẹp của Lê Tiếu đập vào mắt mình, anh ta mới hít khí lạnh.
Thế mà lại là cô em mà anh ta luôn muốn ôm vào ngực.
Đúng là có gì đó với lão đại!
Thương Úc thì thầm với Lê Tiếu xong nhìn qua Truy Phong, giọng nói nặng nề không vui: "Cậu đang nhìn gì?"
Sau lưng Thương Úc ngời ánh nắng nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Truy Phong kia khiến anh ta chợt run lên.
Truy Phong mím môi, mặt mày ai oán, cúi đầu: "Không, không có gì, lão đại bớt giận."
Trời đất, đời sao khốn thật, anh ta lại bị lão đại nhà mình đào góc tường!
Đúng mười giờ, sát hạch chính thức bắt đầu.
Trong phòng huấn luyện rộng gần nghìn mét vuông dưới tầng có bày đầy đủ dụng cụ cho việc sát hạch.
Bốn trợ thủ mặc quần áo huấn luyện màu đen, chắp tay đứng giữa.
Gần năm mươi vệ sĩ đứng xung quanh quan sát.
Lê Tiếu ngồi ghế nhìn danh sách mười mấy mục sát hạch, thầm tặc lưỡi.
Sự tồn tại của bốn trợ thủ không đơn giản như trợ lý thông thường.
Trong danh sách hạng mục này, từ thân thủ đến thể năng, trí óc tới bố cục, đều có quy tắc sát hạch cặn kẽ, bao gồm cả căn cứ xếp hạng cũng viết rõ.
Thi đấu vòng đầu tiên: mô phỏng tài chính. "Bắt đầu đi." Thương Úc ra lệnh, bốn người rối rít ngồi xuống trước máy tính.
Họ nghiêm túc nhìn nội dung sát hạch trong tay, nhanh chóng tập trung tinh thần.
Mục sát hạch này kiểm tra năng lực phân tích và năng lực trading thực tế với thị trường chứng khoán tương lai.
Sản nghiệp của Diễn Hoàng rất nhiều, thân phận của họ không chỉ là vệ sĩ mà còn là danh thiếp đối ngoại và đại biểu của Diễn Hoàng.
Trước mặt Lê Tiếu và Thương Úc lúc này đặt một chiếc máy tính cấu hình mạnh.
Trên đó chia thành bốn màn ảnh nhỏ, là quá trình trading giả tưởng của bốn trợ thů.
Bốn người họ đều có số vốn giả tưởng bằng nhau, cũng như cái nhìn sâu sắc và năng lực ứng biến với hướng đi của thị trường chứng khoán đối với xu hướng mua vào trong giao dịch và dự đoán thị trường tương lai.
Lê Tiếu nhìn màn hình không chớp mắt. Nửa tiếng sau, cô híp mắt, nghiêng đầu nói nhỏ với Thương Úc: "Ba năm trước, hạng nhất mô phỏng tài chính là Lạc Vũ sao?"
"Phải, sát hạch mười mục, cô ta đứng nhất bảy mục." Thương Úc hiền hòa nhìn Lê Tiếu, đáp lại.
Lê Tiếu nghiền ngẫm nhìn màn hình, ba giây sau nhàn nhạt nói: "Năm nay chắc đổi người rồi."
Nghe vậy, Thương Úc nhìn Lê Tiếu, khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu xa: "Em nhìn ra được gì sao?"
Lê Tiếc chép miệng về phía trước, hạ thấp giọng, chỉ đường cong biểu đồ của Truy Phong: "Theo như hiện tại thì cục diện tài chính trong tay Truy Phong chính xác nhất. Chắc hẳn anh ta nhìn thấu cổ phiếu blue chip trong tay không thay đổi được cấu trúc thế yếu, hơn nữa còn cẩn thận không đầu tư vào chứng khoán sáng giá tăng vọt năm ngoái. Anh ta rất ổn định, khống chế ổn thỏa cả vốn lưu động."
Phân tích có lý có chứng khiến nụ cười bên môi Thương Úc càng rõ rệt.
Anh bắt tréo chân, nói với Lê Tiếu: "Ba năm trước, Truy Phong đảm nhiệm chức vụ CEO, chủ yếu phụ trách cuộc họp cổ đông và giám sát chứng khoán."
Lê Tiếu nhìn anh, mỉm cười: "Chẳng trách..."
Dù nhìn Truy Phong như một cậu ấm ăn chơi, nhưng năng lực nắm thị trường chứng khoán trong tay đúng là rất mạnh mě.
Khi hai người đang nhỏ giọng trao đổi, mô phỏng tài chính trong máy tính đã cho ra kết quả cuối cùng.
Đứng đầu là Truy Phong, thứ tự sau đó là Lưu Vân, Lạc Vũ và Vọng Nguyệt.
Kết quả này cũng không ngoài suy đoán.
Chỉ có Lạc Vũ ngây người ngồi trước máy tính, dường như... có hơi mất mát.
Lê Tiếu cầm ly nước trên bàn nhấp môi, nhìn Thương Úc: "Lúc trước anh đẩy Truy Phong đến Parma vì cố ý muốn gọi Lạc Vũ về đúng không?"
"Nhìn ra rồi à?" Thương Úc hỏi ngược, đảo mắt nhìn bốn trợ thủ ở đối diện: "Bốn người họ đều đảm nhiệm nhiều chức vụ cùng một lúc, nếu chỉ tập trung ở một lĩnh vực trong thời gian dài thì những kỹ năng khác sẽ yếu đi. Chọn lọc tự nhiên*, kẻ sống sót phù hợp nhất**, thay đổi chức vị phù hợp chỉ có lợi chứ không hại."
(*) Thuyết tiến hóa của Charles Darwin
(**) Thuyết tiến hóa của Herbert Spencer
Đây cũng là nguyên nhân căn bản để Diễn Hoàng đào tạo ra bốn trợ thủ.
Nhờ vậy, Lê Tiếu lại hiểu được thêm một phương diện Thương Úc không muốn ai biết.
Tuy bá đạo hoang tưởng nhưng trên phương diện đào tạo thuộc hạ thì anh có thủ đoạn độc đáo riêng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bốn người đã sát hạch đến mục thứ tư.
Trước mắt cho thấy biểu hiện của họ có những nổi trội riêng.
Gần trưa, trong giờ nghỉ giữa đợt sát hạch, Lê Tiếu và Thương Úc ra sân lộ thiên ngoài biệt thự, ánh nắng rực rỡ, vạn dặm không mây.
Hai người ngồi dưới tán ô hưởng thụ khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
Lê Tiếu nâng trà nóng nhấp một ngụm, lơ đãng nhìn Thương Úc bên cạnh.
Chương trước
Chương 221: Truy Phong chết trân tại chỗ