Lê Tiếu cụp mắt, mân mê ngón tay của mình, lặng lẽ suy nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, cô nheo mắt nhìn Thương Úc: "Chuyện lần này... là dòng thứ ra tay?"
Hỏi như vậy đã rất kín đáo, tâm tư lại tỉ mỉ. Nếu thật sự là dòng thứ của nhà họ Thương làm, thì sẽ khiến người ta phải đề phòng.
Thương Úc chậm rãi châm thuốc, làn khói mỏng manh lượn lờ trong không khí, che mờ đường nét gương mặt anh: "Có thể, nhưng cũng chưa chắc."
Lê Tiếu nheo mắt, không nói gì.
Câu trả lời của Thương Úc đủ để chứng minh, trước mắt anh cũng đắn đo không biết rốt cuộc là ai ra tay.
Nhưng dù... chiếc xe cải tiến kia đã cố ý xóa hết mọi dấu vết, cũng không phải là không thể tra ra được.
Lê Tiếu thở dài, dựa vào ghế sofa, bắt đầu trầm tư.
Không lâu sau, Lưu Vân nhận một cuộc điện thoại, sau đó cầm điện thoại đến trước mặt Thương Úc, nghiêm nghị nói: "Lão đại, có việc."
Anh nhận lấy điện thoại từ tay Lưu Vân, liếc qua rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Lê Tiếu, xoa đầu cô: "Trên tầng có gác lửng, nếu chán em có thể lên đó xem."
Lê Tiếu lắc đầu, ra hiệu về phía ngoài phòng khách: "Em biết rồi, anh đi làm việc đi, không cần để ý đến em đâu."
Thương Úc đi ra khỏi phòng khách.
Cô nhìn anh qua cửa sổ, chỉ thấy anh đứng ở gần hồ phun nước, nói chuyện điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng.
Mắt cô lóe lên, liền gọi Lạc Vũ dẫn mình lên gác lửng trên tầng cao nhất.
Lê Tiếu đứng ngoài cửa gác lửng: "Tôi tự đi dạo được, cô không cần đi theo tôi đâu."
Lạc Vũ không nghĩ nhiều, dù sao ở gần biệt thự cũng rất an toàn.
Cô ta đáp lời xong liền xuống tầng.
Lê Tiếu đứng yên tại chỗ, dỏng tai lắng nghe, chắc rằng Lạc Vũ đã rời khỏi phạm vi gác lửng mới đẩy cửa đi vào.
Cô đóng chặt cánh cửa gỗ, vầng sáng trải dài trên sàn nhà qua khung cửa sổ hình hoa ở phía trước, đồng thời cũng xua tan bóng tối trên căn gác.
Lê Tiếu nhìn lướt qua, đồ đạc được để rất ngay ngắn và gọn gàng.
Liếc sơ mấy lần, cô rảo bước đi đến khung cửa sổ hình hoa, nhìn xuống phong cảnh dưới biệt thự.
Sau khi mở lịch sử cuộc gọi, cô cũng mở luôn danh bạ ẩn.
Cô giơ điện thoại lên, xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau, như đang do dự.
Nhưng chỉ sau mấy giây đấu tranh, tình cảm vẫn chiến thắng lý trí.
Cô nhìn số điện thoại lưu là [L] trong danh bạ và ấn vào.
Sau ba tiếng chuông, điện thoại bị cúp máy.
Lê Tiếu nhìn điện thoại di động: "..."
Cô gọi lại lần nữa.
Lần này đối phương bắt máy, nhưng giọng rất cáu kỉnh: "Tìm ai? Hơn nửa đêm không ngủ, gọi điện thoại làm cái quái gì?"
Mí mắt Lê Tiếu giật giật.
Anh ta đang ở nước ngoài?
Cô cụp mắt, mỉm cười: "Mấy năm không gặp, thái tử gia Pháp gia nóng tính hơn rồi nhỉ?"
Đầu dây bên kia im lặng khiến người ta ngạt thở, sau đó...
Một loạt âm thanh loảng xoảng lách cách vang lên chói tai.
Đồng hồ báo thức bị đụng ngã, cốc nước cũng rơi xuống đất, cộng thêm vì quá bất ngờ mà anh ta bất cẩn để điện thoại rơi xuống trán.
Người nào đó bỗng bật dậy, thở dồn dập: "CÔ... CÔ... CÔ... CÔ..."
Trên đời này, chỉ có một người gọi anh ta là "Thái tử Pháp gia".
"Ừ, là tôi đây." Lê Tiếu bình tĩnh trả lời, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Giúp tôi điều tra một chiếc xe, Ferrari Enzo."
...
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu ung dung rời khỏi gác lửng.
Lúc cô quay lại phòng khách dưới tầng, Thương Úc vẫn chưa trở về.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lưu Vân và Lạc Vũ đang đứng nói chuyện ở cách đó không xa.
Gần hồ phun nước đã không còn bóng dáng của Thương Úc mà thay vào đó là chiếc Bentley đỗ từ khi nào.
Lê Tiếu cũng không nghĩ nhiều, lại ngồi trong phòng khách một lát thì điện thoại đổ chuông.
Cô cúi đầu nhìn, là anh ba Lê Thừa.
Cô bắt máy, giọng Lê Tam lập tức truyền đến: "Em đang ở đâu?"
Tốc độ nói chuyện của anh đã bình thường hơn rất nhiều, tuy giọng vẫn còn nhỏ, nhưng đã không còn yếu ớt như trước.
Lê Tiếu day chân mày, khẽ nói: "Parma."
"Đứa nào..." Còn chưa dứt lời, Lê Tam đã im bặt.
Anh thở ra, cười khẩy: "Cũng gan nhỉ, đi khi nào?"
"Mới tới nơi hôm qua." Lê Tiếu hỏi gì đáp nay.
Lê Tam liếm răng hàm, nhìn về hướng phòng vệ sinh, vẻ mặt không vui: "Khi nào em về?"
Lê Tiếu hơi suy tư, rồi trả lời một câu không rõ ràng: "Chưa biết nữa."
Lê Tam nheo mắt, hít sâu. Sau khi bình tĩnh, anh dặn dò: "Nhớ chú ý an toàn, khi nào về Nam Dương thì đến bệnh viện gặp anh."
Dứt lời, anh liền kết thúc cuộc gọi.
Lê Tiếu nhíu mày, không hiểu lắm.
Đây là... Nam Hân không chăm sóc tốt cho anh ấy sao?
Lúc anh Ba của cô được đưa vào bệnh viện, Nam Hân xung phong nhận việc, tỏ ý muốn chăm sóc cho anh.
Bây giờ mới có mấy ngày mà đã không xong chuyện rồi?
Lê Tiếu cầm điện thoại nghiền ngẫm, đang nghĩ xem có nên gọi cho Nam Hân hay không thì một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Cô ngoái lại nhìn, thấy có ba người đi từ cầu thang xuống, cô hơi ngạc nhiên đứng dậy.
Ở góc cầu thang xoắn ốc, Thương Úc đi ở đằng trước, sau lưng anh còn có một nam một nữ lạ hoắc.
Nhìn thấy Lê Tiếu, anh nhoẻn miệng cười: "Em tham quan gác lửng xong rồi hả?"
Lê Tiếu gật đầu, quan sát hai người nọ qua bả vai anh.
Bọn họ hình như là anh em, mặt khá giống nhau, đều có đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt sắc bén.
Cùng lúc đó, hai người kia cũng đang nhìn Lê Tiếu.
Quả nhiên Hoắc Mang nói đúng, Thiếu Diễn dẫn một cô gái trẻ xinh đẹp về thật.
Lúc này, Thương Úc đi đến trước mặt Lê Tiếu, ôm lấy vai cô, cất giọng trầm thấp: "Bạn gái tôi, Lê Tiếu."
Tiếp đến, anh không thèm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai người họ, mà cúi đầu giới thiệu với Lê Tiếu: "Anh em nhà họ Hạ, Hạ Kình và Hạ Khê."
Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chào hỏi hai anh em nhà họ Hạ: "Chào anh chị."
Hạ Kình khoảng 27, 28 tuổi, híp mắt lại, nhìn Lê Tiếu một cách dò xét, rồi mím môi gật đầu coi như đáp lại.
Còn Hạ Khê thì mỉm cười, hỏi han Lê Tiếu: "Em mới tới Parma lần đầu hả?"
Lê Tiếu gật đầu: "Vâng, lần đầu."
"Cảm thấy thế nào?" So với sự lạnh nhạt của Hạ Kình, Hạ Khê có vẻ rất hay nói.
Bọn họ đi tới ghế sofa ở phòng khách, cô ta lại hỏi: "Trước đây em luôn sống ở Nam Dương, khí hậu ở Parma khá ẩm ướt, em có thấy không quen không?"
Lê Tiếu ngồi bên cạnh Thương Úc, cười khẽ: "Không, vẫn ổn ạ."
Đối với sự nhiệt tình trò chuyện của người lạ, Lê Tiếu không thích cho lắm.
Nhưng nể mặt đối phương là bạn của Thương Úc, cô chỉ có thể cố gắng kiên nhẫn tương tác với Hạ Khê.
Lúc này, Hạ Kình cầm lấy hộp thuốc lá của Thương Úc để trên bàn, rút ra một điếu, rồi hơi khựng lại: "Cô có ngại không?"
Câu này là anh ta đang hỏi Lê Tiếu.
Còn Hạ Khê thì giật luôn điếu thuốc trên tay anh ta, đút vào miệng mình.