Hủ Nữ Ga Ga
|
|
————————————————————————————————————— Về phòng tắm rửa sạch sẽ xong, ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ nổi, dứt khoát ngồi dậy online. Vừa login QQ đã thấy có người nào đó vẫn còn online, thế nên vội gửi một cái icon tươi cười qua. [Bạch Ngưng ban biên tập] *Khuôn mặt tươi cười* [Nhậm Hàn phòng phóng viên] Xử lý xong chuyện chưa? [Bạch Ngưng ban biên tập] Ưm, không có chuyện gì đâu, chỉ là bố mẹ em cãi nhau, gọi em về gấp làm người hòa giải thôi >O< [Bạch Ngưng ban biên tập] Giải quyết xong xuôi rồi, ngoài trời tối quá, bố em lo nên bắt em đêm nay ngủ ở nhà. [Nhậm Hàn phòng phóng viên] Tốt. Nhìn Nhậm Hàn lời ít mà ý nhiều, bỗng nhiên ta thấy cáu tiết, dù gì thì cũng đã ~ sống thử rồi! Sao lại còn nói chuyện lạnh nhạt như vậy, ta đặt tay trên bàn phím, đang do dự chưa biết gõ gì, Nhậm Hàn lại nói: [Nhậm Hàn phòng phóng viên] Tối mai nhớ về nhà sớm một chút. Ta cười thầm, vừa định type một cái emo đáng yêu thì bị câu nói tiếp theo mang giọng điệu điềm tĩnh như không của Nhậm Hàn dọa đến run cả tay lên, thế là, Converstations History xuất hiện thêm đoạn chat 囧 囧 . [Nhậm Hàn phòng phóng viên] Tối mai nhớ về nhà sớm một chút. [Nhậm Hàn phòng phóng viên] Thực hiện nghĩa vụ sống thử. [Bạch Ngưng ban biên tập] (emo – móng tay mèo cào cào) Ta ngây như phỗng, chưa kịp thanh minh mình gửi nhầm icon, bên kia Nhậm Hàn đã ung dung rep lại một câu: Có giỏi thì em cứ cào, anh không ngại. Ngồi trước máy tính, dù ta không uống nước thì cái màn hình vẫn cứ chết thảm, bởi vì, trong đầu ta bắt đầu tưởng tượng đến những hình ảnh vô cùng thiếu trong sáng, xịt máu mũi. Nhậm Ma Vương thật sự là rất háo sắc! Ta phẫn nộ tắt luôn khung chat, quyết định từ giờ đến lúc đi làm không thèm để ý đến hắn nữa. Đang lúc ta vô cùng rối loạn, khung chat QQ lại nhảy ra, may quá, không phải Nhậm Ma Vương. [Xán Xán ban biên tập] Tiểu Ngưng Tử, có đấy không? [Bạch Ngưng ban biên tập] ? [Xán Xán ban biên tập] Ha, biết ngay là invi mà, nhanh lên xem nào! Send ngay mấy file tài liệu sếp đưa trước khi nghỉ cho chị đi! Đần mặt nửa giây, nghĩ nghĩ một lúc, hình như trước khi được nghỉ sếp có yêu cầu bọn ta viết tổng kết quý kiêm phát biểu cảm tưởng thì phải, lại còn phát tài liệu cho bọn ta nữa. [Bạch Ngưng ban biên tập] !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Dấu chấm than phẫn nộ đã hoàn toàn biểu đạt tâm tình lúc này của ta, Xán Xán biết rõ ta như lòng bàn tay, thấy thế liền cười trên nỗi đau khổ của người khác. [Xán Xán ban biên tập] Ha, biết ngay em quên viết mà, nhìn đi, mà chị nhắc lại lần nữa, send tài liệu cho chị nhanh lên! [Bạch Ngưng ban biên tập] Vấn đề là….. Laptop của em để ở chỗ Nhậm Hàn rồi, mà giờ em lại đang ở nhà. [Xán Xán ban biên tập] ……….. Nghĩ nghĩ một lát, ta đành phải cắn răng gọi điện thoại cho Nhậm Ma Vương, bên kia bắt máy rất nhanh, nghe giọng thì có vẻ như tâm trạng hắn đang rất vui vẻ. “Sao nào? Nhớ anh à?” Nhìn trời, ta coi như chưa nghe, “Ừm~ Ừm ~ Cái này———” “Đêm nay không thực hiện được nghĩa vụ sống thử nên em thấy cô đơn à?” “……” Ta rơi lệ, Nhậm Ma Vương háo sắc đến mức này từ bao giờ vậy, nói đi nói lại thế nào cũng không ngoài chủ đề này! Ta nghiến răng, mắt hừng hực lửa thề mặc kệ tên bại hoại này, hắng giọng một cái, ta chính nghĩa lẫm liệt nói: “Ngày mai phải đi làm lại rồi, sếp em muốn bọn em phải nộp báo cáo tổng kết mà em lại để hết tài liệu trong laptop rồi.” Nhậm ma vương ngừng một chút rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Được rồi, bây giờ anh sẽ mở máy tìm file cho em, nhưng mà máy em có cài password.” Lúc đó ta không chút suy nghĩ rằng tại sao Nhậm Ma Vương lại biết laptop của ta có cài password mở máy, cứ thế mà ngoan ngoãn phun ra: “Pass là XXXXXX, anh mở ổ D, mở folder “Công Văn” là thấy file tài liệu.” Nhậm Hàn: “Ok, online đi anh gửi qua QQ cho em.” “Ừm em chờ, cúp máy trước nhé.” Mười phút sau Nhậm Ma Vương online send file tài liệu cho ta. Trong phút chốc ta quăng béng luôn cái lời thề “Trước khi đi làm không thèm để ý đến hắn” lên tận chín tầng mây, theo thói quen mà ôm đùi nịnh nọt. [Bạch Ngưng ban biên tập] Phó tổng Nhậm, anh thật là siêu siêu siêu tốt bụng. [Bạch Ngưng ban biên tập] Em đi viết tổng kết đây, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé, mai gặp ở tòa soạn! [Bạch Ngưng ban biên tập] Này? Đâu rồi? Ngay lúc ta đang khó hiểu, rút cục Nhậm Hàn cũng phản ứng lại, không nói câu nào mà chỉ quăng tiếp một đống ảnh lại cho ta: nội dung, hiển nhiên là một folder nào đó, trong folder đó lại chia ra n cái folder nhỏ đủ loại tên, ví dụ như tiện thụ, ngạo kiều thụ, nữ vương thụ, SM, 3P, …. Đơ mất hai giây, ta tàn nhẫn tát cho mình một phát. Sao lại có thể chỉ nghĩ đến chuyện tài liệu mà quên được trong cái laptop còn có một đống GV quý giá cơ chứ? Ta vò đầu bứt tóc, thế này thì làm sao mà còn tâm tư viết phát biểu cảm tưởng gì gì kia nữa, cái tên bên kia thì có vẻ hào hứng lắm, gõ ào ào: [Nhậm Hàn phòng phóng viên] Laptop của em phong phú thật đấy, đêm nay anh phải nghiên cứu kỹ càng mới được. [Bạch Ngưng ban biên tập] Đừng! Xin anh! GV vô tội!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! [Nhậm Hàn phòng phóng viên] Vô tội cũng đành chịu, chỉ trách chủ nhân nó quá dễ dụ thôi. Đợi mai đến mà nhận xác laptop đi. Nói xong, nick của Nhậm Hàn nhanh chóng tắt ngấm, sau đó, mặc kệ ta cố gọi điện thoại đến thế nào vẫn không có lấy một chút hồi âm. Đêm nay… lại là một đêm mất ngủ. GV… bảo bối GV của ta!
|
Chương 46 Vì sợ đống GV quý giá bao năm tích trữ bị hạ độc thủ, hôm sau đi làm, cả người ta cứ bồn chồn không yên. Vốn muốn tìm cớ đến gõ cửa văn phòng của Nhậm Hàn, khổ nỗi công việc sau kỳ nghỉ nhiều như lông trâu (Miao: *Toát mồ hôi* Mong mọi người đừng để ý đến trình độ thành ngữ của Tiểu Ngưng Tử), hết sáng đi họp, rồi ban biên tập thảo luận chọn đề tài mới, lại đến phân công nhiệm vụ, ta thậm chí không có nổi thời gian uống lấy một miếng nước. Nhưng công việc càng nhiều, phiền phức cũng càng nhiều. Mà phiền phức này vừa khéo lại rơi xuống đầu ta. Sếp giao cho ta một nhiệm vụ độc nhất vô nhị, bảo là Hiểu Tại bộ phận phóng viên lấy được một hợp đồng làm hồ sơ mời đầu tư cho khách hàng, hẹn sau một tuần giao hàng, hơn nữa còn chỉ định cho ta đi làm bộ hồ sơ này. Lời sếp vừa dứt, đám chị em ban biên tập đang ngồi liền xù hết cả lông lên. Chị Tiếu Phù: “Tòa soạn thành công ty planning từ khi nào vậy? Không phải công ty đã có văn bản quy định rõ, ngoại trừ hoạt động quảng cáo, cấm nhân viên nhận thực hiện các loại hình khác sao?” Xán Xán: “Đúng vậy, làm thế khác nào vô hình gia tăng áp lực công việc cho chúng ta! Mọi người xem, kỳ này Bạch Ngưng đã phụ trách biên tập tám bản thảo rồi, giờ còn muốn nó phải đi phỏng vấn nữa chứ, phòng phóng viên có ý gì đây?! Coi chúng ta là trâu bò để dắt mũi à?” Sếp cầm tài liệu gõ gõ vào lưng, chán nản nhắm mắt, “Vấn đề này tôi cũng đã đề cập qua với Đại BOSS rồi, nhưng BOSS trả lời là ‘Đã bảo làm là phải làm’! Cho nên,” Sếp nhún vai, “Bây giờ tôi tặng nguyên câu này lại cho mọi người.” Tiểu Duy nghiến răng nghiến lợi,”Rất, rất là… ức hiếp… người!” Ta sợ sệt giơ tay, “Được rồi, em làm, nhưng mà…thời hạn một tuần có phải là quá quá quá ngắn không?” Từ sơ thảo đến chi tiết, đến bản chính, rồi đến bố trí mỹ thuật, hiệu đính, phòng phóng viên xác nhận, khách hàng xác nhận, cuối cùng là định trang, đánh mục lục, đấy là cả một công trình. Ngày trước làm trợ lý biên tập, ta chỉ cần để ý bản thảo của mình là được, bản thảo được duyệt là OK, hoàn toàn phủi mông rũ trách nhiệm. Nhưng bây giờ làm biên tập viên ta mới biết sau bản thảo còn rất nhiều trình tự cần thực hiện, cho nên ta tương đối hiểu, chỉ có một tuần thì chắc chắn không hoàn thành kịp. Xán Xán khịt mũi, “Một tuần thì quen tay như chị Tiếu Phù muốn xong nổi cũng sẽ rất vật vã, nếu quả thật Hiểu Tại bị khách hàng dục gấp thì cũng nên chỉ định chị Tiếu Phù hoặc vài người khác đến làm cùng chứ, cố tình chỉ định em, haizz, em còn chưa rõ sao Bạch Ngưng? Bọn họ đang cố tình làm khó em!” Ta làm vẻ mặt đáng thương, thở dài, “Người ta nhìn em thăng liền hai cấp không vừa mắt, muốn bắt chẹt một phen cũng là bình thường mà!” Lời ấy là thật 100%, từ sau khi ta thăng chức liên tục xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, mà chuyện nào chuyện nấy cũng đều liên quan tới Nhậm Hàn, vì thế, đối với chuyện xấu của ta và Nhậm Ma Vương, công ty xuất hiện hai phe phái lớn: Phái thứ nhất là phái ủng hộ Xán Xán Tiểu Chí Tiểu Duy, hiềm nỗi việc gọi là ủng hộ chính là mỗi ngày lôi ta ra giải trí, nếu cần sử dụng một câu tục ngữ để diễn tả thì đó là “Chỉ cần biết rằng ta không vui vẻ nổi là bọn họ yên tâm rồi”. Phái thứ hai có Hiểu Tại và Slime phòng phóng viên cầm đầu đám người phản đối, đã hơn một năm phòng phóng viên nằm dưới sự chỉ đạo anh minh của Nhậm Hàn, công trạng liên miên. Không chỉ có Đại BOSS vui mừng, đám phóng viên được nhận tiền phần trăm cũng mừng không kém, bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào năng lực thưởng thức và ánh mắt của sếp mình, cho rằng chuyện anh ta với ta là một sai lầm cực lớn. Suy tính một hồi, phòng phóng viên lừa mình dối người cho rằng Nhậm Hàn chỉ đang bồng bột, cho nên cả hội quay sang làm khó ta. Tiểu Duy uốn uốn cái lưỡi to đùng, bất ngờ nói: “Nghe, nghe nói… Hiểu, Hiểu Tại kia là, là… thân thích của BOSS, cho…cho nên mới được dung túng như vậy.” Xán Xán: “Dù là thân thích cũng không thể ức hiếp người khác như vậy được! Bình thường mụ đấy có cái gì hơn người đâu, không phải là bà cô già đầu ba rồi vẫn chưa ai thèm rước sao?” Dừng một chút, Xán Xán mới nghiêng đầu nhìn ta nói: “Bạch Ngưng, hay là đi tìm Nhậm Hàn nhà em, kề gối thủ thỉ đi?” Nghĩ đến Nhậm Hàn, sự kiện GV ta vốn đã quên lại hiện về trong đầu, nghĩ đến đống GV quý giá vất vả tàng trữ mấy năm nay, ta liền ngao ngán thở dài,”Không cần, nếu BOSS đã ngầm đồng ý rồi thì có ai nói gì đi nữa cũng vô dụng. Bọn họ muốn chèn ép em, em trốn cũng không thoát được đâu.” Kế sách duy nhất hiện nay cũng chỉ có thể là tăng ca làm thêm, xem có thể hoàn thành tới đâu thì hoàn thành, dù sao BOSS cũng là người hiểu chuyện, chỉ cần làm cho ông ấy hiểu được ta đã thực sự cố gắng là được rồi. Lão đại mím môi vuốt cằm: “Thật ra lần này đúng là họ cố ý chơi em rồi, anh đã hỏi qua phòng hành chính, CASE này được nhận từ trước kỳ nghỉ, hợp đồng cũng ký từ lúc ấy. Nếu Hiểu Tại nói sớm một chút, Bạch Ngưng em bớt nghỉ hai ngày là sẽ không thành vấn đề, bực là tối qua cô ấy mới gọi điện nói với anh chuyện này, tài liệu cho hồ sơ cũng đã được gửi đến hòm thư của anh trước lúc bắt đầu kỳ nghỉ.” Lời dứt, tất cả chúng ta đều há miệng thành hình chữ O, mới hồi nãy còn tưởng chỉ là trò chọc phá nho nhỏ của Tiểu Tại, không ngờ mụ này đã bày mưu từ sớm? Sếp đem mail Hiểu Tại gửi lúc trước cho chúng ta xem, subject của mail là “Khuyến mãi lớn nhân dịp XX năm khánh thành”, người gửi không phải là hòm mail của Hiểu Tại, tên file đính kèm cũng là một đống ký tự linh tinh tạo thành, trong mail không có nửa câu nhắc nhở “Đây là tài liệu công tác”. Sếp là quản lý cấp cao, công ty có chỉ định trợ lý riêng, bình thường mail của lão đều qua tay trợ lý kiểm duyệt một lần, phân loại mail cá nhân, mail công việc, mail rác ra, sau đó mới giao cho sếp xử lý. Cái mail này hiển nhiên đã bị trợ lý xếp vào loại thư rác. Chị Tiếu Phù nhả một hơi, khói trắng lượn lờ: “Bạch Ngưng, em hết đường lui rồi. Mail đã được gửi từ trước kỳ nghỉ, thời gian rõ ràng, nếu đến lúc đó Hiểu Tại một mực khăng khăng đã nói chuyện này với Tử Nho từ trước, người gặp xui xẻo chắc chắn là em.” Ta im lặng, vô cùng rõ ràng tình thế của bản thân. Đúng như chị Tiếu Phù phân tích, nếu Hiểu Tại vu cáo rằng đã đem công việc bàn giao cho phòng biên tập từ trước kỳ nghỉ, ta sẽ không thể lấy cái cớ “Một tuần không xong nổi” ra làm lý do. Không thể hoàn thành công việc, sẽ không đơn giản chỉ là trừ lương, chẳng lẽ… Số làm biên tập viên của ta lại ngắn như vậy? Mới có mấy tháng thôi mà! Xán Xán tưởng tượng ra tình cảnh, thấy thế lập tức giậm chân, “Thế thì bây giờ phải làm sao? Sếp à, Bạch Ngưng là do anh tiến cử, anh cũng không thể nhìn con bé chết chứ?” Tiểu Duy: “Phòng, phòng phóng viên càng ngày… càng khinh người quá đáng!” Sếp nhướng mày, trả lời vô cùng bình tĩnh, “Đương nhiên không thể nhìn con bé chết, cho nên——–” Lý Tử Nho thừa nước đục thả câu đẩy gọng kính, nở ra một nụ cười thản nhiên: “Cho nên tối qua tôi đã quay lại công ty làm việc suốt đêm, bản thảo cuối đã được chuẩn bị tốt, Bạch Ngưng, em có thể cầm đi sắp chữ luôn được rồi.” Lời này vừa dứt, đám cấp dưới bọn ta trợn mắt nhìn nhau. Thức một đêm mà đã… My God! Sếp quả không hổ danh là sếp, quả thực quá là siêu nhân! Một tuần chỉ phải sắp chữ, quả thực là quá thỏai mái rồi! Ta cảm động không biết nói gì, chỉ còn biết đứng tại chỗ quay vòng vòng:”A a, sếp, anh thật là tốt quá, chờ CASE này qua, em mời anh đi ăn một bữa thật hoành tráng, chay mặn đủ cả. Thật sự… Em xúc động đến mức không biết nên nói gì cho phải.” Sếp nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi, trong mắt lóe ra tia sáng khác thường, “Khách sáo cái gì, em là em dâu của anh, việc nên làm mà.” -_-||| Quạ đen ào ào bay qua, phòng biên tập vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng trong nháy mắt gió lạnh từng cơn, ta bị sét đánh tanh bành, hồn lìa khỏi xác. Em dâu… Vợ của anh em… Nhậm Hàn phu nhân… Quả nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trước kia tại sao ta lại không nhìn ra sếp của ta nói chuyện ác độc như vậy! ! ————————————————————————–
|
Để sớm ngày báo cáo kết quả công tác, sếp lại chỉ định biên tập viên mỹ thuật cao cấp giỏi nhất, hiệu suất cao nhất tới hỗ trợ ta sắp chữ, khổ nỗi, việc nào có lợi tất cũng có hại, tuy rằng bạn học lão Trương này trình độ chuẩn không cần chỉnh, nhưng lại có một đặc điểm vô cùng cá tính: Tính tình hung hãn! Nhớ ngày đó ta còn là một trợ lý quèn ở phòng biên tập, cũng thường phải điều chỉnh bản thảo hoặc sửa lỗi chính tả, mỗi lần đến phòng thiết kế là trong lòng đều thấp thỏm không yên. Bởi vì lão Trương có ba nguyên tắc làm việc: Thứ nhất, thay đổi bảo thảo ngoài trình tự ông đây không làm, muốn sửa đám biên tập các ngươi tự đến mà sửa! (Bình thường công tác biên tập hậu kỳ sau khi tạo bản in có ba lần hiệu chỉnh đầu, giữa và cuối. Các thay đổi ngoài trình tự, trừ ba lần hiệu chỉnh này, đôi khi còn tùy theo yêu cầu của khách hàng hoặc cấp trên mà biên tập mỹ thuật phải vất vả điều chỉnh hoặc chải chuốt thêm một chút) Thứ hai, về phương diện thiết kế tạo hình mỹ thuật, người ngoài không được chõ miệng ý kiến! Thứ ba, biên tập không được tùy ý nói chuyện, đi lại trong quá trình trình bày bản in, trừ khi ông đây cao hứng chịu tán gẫu với ngươi vài câu! Mà lúc này, sếp khoan hồng độ lượng, trang bị nhân viên kỹ thật cao cấp giỏi nhất công ty cho ta, ta vẫn không tài nào phấn khởi nổi. Số là chuyện sếp thức suốt đêm viết bản thảo đến mức có thể trực tiếp dựng bản in cho ta chưa đến buổi chiều đã lọt vào tai phòng phóng viên. Tuy Hiểu Tại không thể chơi khó ta như ý nguyện, đâm khó chịu trong lòng, nhưng ngại Lý Tử Nho là cấp trên nên không dám ý kiến gì, thành ra quay sang thiết kế bài khác. Lúc đó, đúng lúc ta đang hướng dẫn lão Trương dựng trang in, Hiểu Tại phòng phóng viên đột nhiên giá lâm ban biên tập, đúng vào lúc giữa trưa, mọi người trong phòng đều đã đi ăn cơm, chỉ có mình ta bơ vơ cơ nhỡ tiếp khách quý. Hiểu Tại khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt vênh váo, “Bạch Ngưng, còn chưa đi ăn à?” Ta trợn trắng mắt, Sh*t! Tôi mà đi ăn cơm, cô còn có thể thừa dịp đến đây chế nhạo tôi được à? “Tôi còn công việc chưa hoàn thành mà, ha ha.” “Ù,” Hiểu Tại gật đầu, liếc mắt cười nói, “Tự nhiên giao cho em nhiệm vụ nặng như vậy, không có trách chị chứ?” “Không đâu ạ.” Đương nhiên tôi sẽ không trách cô, bình thường trong tình huống này, tôi đều ghi thù trong lòng, muốn tính sổ còn nhiều thời gian mà. Hiểu Tại giả bộ thở dài, từ trên tay hiện ra một tập tài liệu như làm ảo thuật, “Em không trách chị là tốt rồi,vừa rồi chị nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện hồ sơ có vài chỗ chưa thật hoàn thiện, đây này, chính là chỗ này, còn có chỗ này, chị đã chỉnh lại hết rồi, em bảo lão Trương sắp xếp làm lại một lần nữa đi!” Sét! Đánh! Trời! Quang! Hiểu Tại cố ý, chắc chắn là cố ý, mụ biết rõ nguyên tắc cấm kỵ của lão Trương, cố tình làm khó ta, nhưng mà, rốt cuộc thì ta đã đắc tội gì với bà hổ cái này? Bình thường ta với mụ không có mấy khi gặp mặt mà! Nhìn mụ uốn éo lắc mông rời đi, ta phát điên vò đầu. Hết cách, vẫn phải chịu khó vào phòng thiết kế, vì thời gian gấp rút, lão Trương cũng chưa ăn cơm, lấy đồ ăn tinh thần là thuốc lá nhồi no bụng. Vừa nghe thấy lý do ta đến, lão quả thực nổi điên. “Đám biên tập các cô bất tài từ bé à? ! Sao trước khi hoàn thành bản thảo không đem đống chữ nghĩa này chuẩn bị cho kỹ rồi mới đưa cho chúng tôi? Bây giờ bản in đã dựng xong rồi mới nói muốn chỉnh lại! Chỉnh chỉnh chỉnh, chỉ vì một câu của các cô mà cả ngày làm việc của tôi trở thành công cốc, còn nữa cô có biết không, thiếu nhiều chữ như vậy, đống hình ảnh đằng sau lại phải điều chỉnh vị trí lần nữa, đám các cô óc heo hết cả hay sao? Còn dám tự nhận là văn nhân à, sh*t dog!” … Ta bị mắng như tát nước vào mặt, lại còn phải ngồi tươi cười niềm nở, khuyên nhủ mãi, cuối cùng hứa sẽ giới thiệu bạn gái cho lão Trương mới có thể bình ổn phong ba. Nhưng mà, Hiểu Tại quả thực là một nhân tài, nhân tài vĩ đại. Không tới ba tiếng, lại quang lâm ban biên tập, nói là khách hàng không hài lòng, yêu cầu dựng lại bản in một lần nữa, đau đớn là, lần này lại muốn ta hiệu chỉnh hồ sơ lần hai. Cái gọi là hiệu chỉnh lầ hai chính là trong đống chữ nghĩa ngập ngụa, soát từng chữ từng chữ rồi dùng bút khoanh một cái vòng tròn nhỏ đánh dấu chấm câu, ta ngồi giữa trưa soi chữ đến mày choáng mắt hoa, cánh tay đánh dấu câu run lên, cuối cùng vất vả nhìn đại công cáo thành, nhưng đúng lúc ấy Hiểu Tại lại đột ngột hiện ra như thánh. Lần này ta mặc kệ, khóc lóc đi tìm sếp, yêu cầu đổi biên tập mỹ thuật. Ta cân nhắc rồi, không biết sau này Hiểu Tại còn bày ra trò gì nữa. Trước nay có lão Trương hợp tác với ta, tuy rằng quả thật là tốc độ có nhanh hơn một chút so với các biên tập mỹ thuật khác, nhưng phỏng chừng ta sẽ như cái bánh kẹp, bị lão Trương và Hiểu Tại ép thành nhân thịt. Biện pháp duy nhất chính là đổi biên tập viên mỹ thuật. Nghe xong đề nghị của ta, sếp trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc đẩy gọng kính vàng trên mắt, nhíu mày: “Bạch Ngưng, em có biết nguyên tắc thứ tư của lão Trương hay không?” “Dạ?” “Cái nguyên tắc thứ tư này là, bản in hắn làm tốt, tuyệt đối sẽ không cho phép nhân viên thiết kế khác chỉnh lại lần nữa. Một lần có một biên tập mỹ thuật trẻ không hiểu chuyện, phát hiện ảnh lão Trương cho vào hơi nhỏ một chút, liền sửa giúp, lão Trương tự thấy vô cùng nhục nhã, kiên quyết muốn từ chức. Sau khi dàn xếp xong xuôi, kết quả là biên tập mỹ thuật trẻ này rưng rưng tự nhận lỗi từ chức.” “…” Nói như vậy, bản in đã sắp xếp một nửa của ta sẽ không có biên tập mỹ thuật nào dám nhận làm tiếp. Sếp: “Bạch Ngưng, đừng mơ mộng nữa. Nếu vì em mà khiến cho nhân viên kỹ thuật giỏi nhất công ty phải ra đi thì không phải chỉ cần từ chức là Đại BOSS sẽ tha cho em.” … Đây không phải là bức ta đến đường cùng sao? Chẳng lẽ, thực sự phải về kề gối thủ thỉ mới được? Oạch ~ Cái này có tính là nghĩa vụ khi sống chung của Nhậm Hàn không?
|
Chương 47 10 rưỡi tối, ta rưng rưng trở lại tẩm cung của Nhậm Ma Vương. Kẹp giữa đồng chí lão Trương và Hiểu Tại, bị tra tấn một suốt một ngày, thể xác và tinh thần của ta đã vô cùng mệt mỏi, vốn muốn về nhà trút giận lên đầu ai đó, tiện thể cân nhắc xem rốt cuộc có nên kề gối mà thủ thỉ hay không. Đau đớn thay, chờ ta ở nhà là một cái phòng khách tối đen như mực. ———- Nhậm Ma Vương không có ở nhà. Lúc này ta mới nhớ ra cái tin nhắn nhận được trước lúc tan tầm kia, đêm nay Nhậm Hàn phải đi ăn tối với khách hàng. Ngẫm nghĩ một cái, ta búng ngón tay, thừa dịp Nhậm Ma Vương đi vắng, chạy vọt vào phòng ngủ tìm bảo bối GV của ta. Mở máy tính lên kiểm tra một lượt, ổ D, ổ E, ổ F, thêm cả USB và Recycle Bin, hết thảy hết thảy fordel ẩn… Hoàn toàn không thấy bóng dáng của GV. Ngồi trước màn hình ta như phát điên, “Ở đâu rồi, ở đâu rồi? GV đệ đừng, đừng dọa tỷ tỷ mà! Oa oa!” Đương lúc ta đang gào khóc, chợt sau lưng có ánh đèn sáng lên, đồng thời một tiếng cười khàn khàn của đàn ông truyền đến: “Không phải tìm nữa đâu, anh đã thẳng tay Shift Del toàn bộ rồi.” Ta vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Nhậm Ma Vương lại thi triển mỹ nam kế, khăn tắm quây quanh nửa thân dưới, hơi nước mờ mịt lượn lờ bay từ phòng tắm theo ra. Ta nuốt nuốt nước miếng theo bản năng, đỏ mặt quay đầu đi rồi mới có phản ứng với câu nói của Nhậm Hàn. Shift! Del! Toàn! Bộ! “Cái gì ———” Ta trợn to mắt quay đầu lại, âm sắc cao chót vót. Nhưng mà ở giây tiếp theo, con ngươi của ta gần như rơi luôn ra ngoài, động tác mặc quần trôi chảy của Nhậm Ma Vương cũng vì thế mà khựng lại, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay cầm cạp quần kéo được một nửa, vô cùng bình tĩnh ngoái đầu nhìn lại: “Ngưng Ngưng, cằm rơi trên bàn kìa.” “…” “A a a ———” Sau vài giây yên lặng là tiếng thét hoảng sợ chói tai. Phỏng chừng mấy vị hàng xóm ngủ sớm hôm nay đã bị đánh thức rồi, ta hít thở khó khăn chỉ vào người trước mặt, nói năng lộn xộn, “Anh, anh! Anh sao lại thay quần áo trước mặt tôi!” Vốn cứ nghĩ Nhậm Ma Vương là ông chú quái tính tích gấu Teddy, hôm nay mới biết hắn còn là một tên cuồng show hàng! Hắn không sợ show nhưng ta thì sợ bị kim châm vào mắt đây! Nhậm Ma Vương nghe vậy, tiếp tục chậm rãi mặc đồ, sau khi chỉnh tề mới hèn mọn nói: “Đây là phòng ngủ của anh, không thay quần áo ở đây chẳng lẽ ra phòng khách thay?” Ta còn đang muốn phản bác thì câu tiếp theo của Nhậm Hàn đã làm ta nổ tan xác, “Cũng không phải là em chưa nhìn thấy bao giờ.” Ta hoàn toàn hết chỗ nói, răng cắn lệ rơi. Nhưng mà hình như đối phương lại cảm thấy trò này rất vui, không ngại tiếp tục đùa giỡn: “Hơn nữa, Ngưng Ngưng, vừa rồi em nhìn có vẻ rất thích thú thì phải.” {{{(>_<)}}} “A, Nhậm tổng, anh em mặt trời đêm nay thật tròn, thật sáng a~” Ta đánh trống lảng, cười ngây ngô nhìn trời, Nhậm Hàn lại ngựa quen đường cũ ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy thắt lưng ta cười nói, “Bạch Ngưng, cái laptop này của em quả thật rất hay ho nha, hôm nay tìm được ngoài mấy file hot ra còn có cái này nữa.” Dứt lời, ta ghé mắt nhìn vào, phát hiện Nhậm Ma Vương đang click đúp vào file WORD ở một fordel lạ hoắc nào đó, đương lúc đầu óc ta đang vận động cố nhớ xem mình nhét truyện H vào lap từ bao giờ, đã thấy trên file hiện ra vài chữ tiêu đề in đậm thật to: Nhật Ký Trưởng Thành Của Ultraman. Lập tức, ta giật mạnh mình, mở miệng định nói cái gì, nhưng nhìn vào đôi mắt đen của Nhậm Hàn, lại không nói ra được chữ nào. File 《 Nhật Ký Trưởng Thành Của Ultraman 》 này là nỗi đau đã lâu ta không dám động vào, bởi vì… Bên cạnh sự lớn lên của Ultraman, không chỉ có ta, mà còn có Bác Hi. Còn nhớ lúc ấy Bác Hi vừa mua Ultraman, Ultraman nhỏ bé dùng đôi mắt to tròn và vóc dáng của mình chiếm được ưu ái của tất cả mọi người. Bác Hi vốn mua Ultraman để tự mình nuôi chơi. Nhưng cùng với số lần đến nhà ta tăng dần, cùng với ổ cún, sô pha cún, đồ chơi cún ngày một nhiều lên, dưới sự giật dây của u già, ta chẳng biết xấu hổ yêu cầu Bác Hi tặng Ultraman cho ta. Bạch mã hoàng tử dịu dàng này ngày thường ta nói một hắn không dám nói hai, nhưng lần này, lại đàng hoàng nói lời cự tuyệt. Sau đó, ta dùng mọi thủ đoạn tồi tệ, lấy cớ đòi quà sinh nhật mà cướp lấy quyền nuôi nấng Ultraman. Bác Hi một mặt đau lòng đáp ứng, một mặt yêu cầu ta viết nhật ký trưởng thành của Ultraman cho hắn kiểm tra. Cho nên, thật ra những trang văn này có chưa rất nhiều kỉ niệm của ta với Bác Hi. Ngày 25 tháng 3 năm 2006, thời tiết: Quang đãng Tâm tình Ultraman: Bánh ngọt là của Ngẫu, không ai được tranh hết! Hôm nay Ngẫu tròn 3 tháng tuổi, HOHO, ma ma mua cho ta một cái bánh sinh nhật thật lớn, pa pa cũng bay từ nước ngoài về thăm Ngẫu. Nhưng mà, trong tiệc sinh nhật, pa pa ma ma không cẩn thận một chút xảy ra cãi vã ầm ỹ, buồn bực ~ing. Vốn là pa pa muốn kết hôn sớm một chút, như thế sẽ có thể sống chung cùng Ngẫu và ma ma sớm một chút, kết quả là ma ma tủi thân nói mình vẫn còn quá nhỏ… Oa oa oa oa, mặc kệ, thừa dịp hai người bọn họ cãi nhau, một mình Ngẫu chén sạch cả cái bánh ngọt. Ngày 30 tháng 5 năm 2006, thời tiết: Chuyển mây Tâm tình Ultraman: Nghẹn chết nghẹn chết nghẹn chết mất (YES)! Hôm nay ma ma cân cho ta, khen Ultraman có thể trọng tiêu chuẩn của một món đồ chơi, Ngẫu rất là vui vẻ! Nhưng mà sau khi pa pa biết, đau lòng nói là thích Ultraman nặng một chút, trách ma ma vì muốn thể trọng của đồ chơi mà không bao giờ cho ta ăn no. Kết quả là ma ma nổi giận, mua một đống lớn thịt bò về cho ta, đang lúc ta ăn đến HAPPY, pa pa cũng tới, trên tay không ngờ cũng mang theo thịt bò, vẫn là món này a ~ Pa pa và ma ma thật là có thần giao cách cảm. … Nhìn chăm chú trang văn được kéo xuống từng chút một, trái tim của ta, cũng trầm xuống theo một chút. Ta không kìm được lòng, ôm lấy Nhậm Hàn từ đằng sau, nghiêng đầu tựa lên lưng hắn, lời nói nén chặt trong lòng đã lâu cuối cùng cũng được thốt ra khỏi miệng: “Nhậm hàn, em thích anh.” Tuy là anh rất biến thái, thích ngược đãi cấp dưới; tuy là anh rất độc ác, thích trêu đùa em; tuy là anh có sở thích rất quái lạ, thích tra tấn em, nhưng mà, em thích anh ——- Nhắm mắt lại, hít thật sâu, lên xuống theo nhịp hít thở phập phồng của Nhậm Hàn, đột nhiên ta cảm thấy… thật yên tâm. “Em không có cách nào xóa đi quá khứ cùng với Bác Hi trước kia, nhưng em đã chôn vùi hết những chuyện cũ tận xuống đáy lòng, cho nên…” Cho nên, bây giờ điều quan trọng nhất với em là anh. Những lời này sến quá mức, ta làm sao cũng không nói ra nổi, đang cân nhắc tìm từ như thế nào, Nhậm Hàn đột nhiên giữ ta ngồi thẳng lại, giống như cách ta thường làm với Ultraman đang hoảng sợ, vỗ vỗ đầu ta, lúm đồng tiền động lòng người. “Đồ ngốc.” “Huh?” Ta ngẩng đầu nhìn Nhậm Hàn, không biết có phải bởi vì nguyên nhân không mở đèn, nương theo ánh sáng màu lam mỏng manh của màn hình máy tính, Nhậm Hàn với mái tóc vẫn đang đọng nước, đáy mắt tràn đầy dịu dàng. Ta như rơi vào ảo giác ——- “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện xóa đi quá khứ kia, anh cho em xem những đoạn văn này, nguyên nhân là…” Dừng một chút, Nhậm Hàn trực tiếp kéo xuống dòng dưới cùng, ngày tháng không ngờ đề là hôm nay. Ta ngạc nhiên, rõ ràng mấy năm nay ta vẫn để file này ở một góc, chưa một lần mở ra, tại sao ——- Cẩn thận đọc kỹ, rốt cuộc ta cũng phát hiện ra vấn đề. Ngày 27 tháng 4 năm 2010, thời tiết: Âm u Tâm tình của Ultraman: Đi theo pa pa có thịt ăn Cuối cùng ma ma cũng chuyển trở về nhà, thích nhất là siêu gấu Teddy của pa pa, lông xù đáng yêu y như Ngẫu, còn có máy tính của pa pa, hôm nay thừa dịp pa pa không để ý, mình lưu lại vài dấu ấn lên trên, hắc hắc! Pa pa cực kỳ cực kỳ tốt với ta, vừa gặp mà cứ như ba mẹ thân sinh. Hôm nay còn huấn luyện ta giả chết, ta được thưởng rất nhiều bánh bích quy, yêu nhất pa pa với ma ma! Khóe miệng ra run run, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Nhậm Ma Vương không ngờ… lại bắt chước giọng điệu của Ultraman, nói một câu khen một câu mình là”Pa pa tốt”, còn cố tình định nghĩa việc chúng ta sống thử là “Trở về nhà”, trực tiếp đem việc thử chuyển thành chính thức. Hắn thật là không biết xấu hổ. Nhậm Hàn thấy ta kinh ngạc, hờ hững nhướng mày, “Bạch Ngưng, anh chưa từng coi mình cha dượng của Ultraman.” Nghe vậy, ta không còn biết ý kiến gì. Đi theo Nhậm Hàn lâu như vậy, ta tự nhiên có thể giải thích ỹ nghĩa trong lời nói của hắn. Chưa từng coi mình là cha dượng của Ultraman ——— Chưa từng coi mình là người đến sau ——— Cho tới bây giờ hắn vẫn cho rằng Bạch Ngưng ta là vật sở hữu của hắn ——— OTZ… Suốt một đêm này, cái gã Nhậm Hàn chưa từng coi mình là người ngoài, vô cùng hài lòng hưởng thụ quyền lợi sống chung của hắn, hết một lần lại một lần, cho tới tận khi trăng lên được cả cây sào mới chưa mãn ý mà dừng lại. Lúc ấy ta mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: không ngờ Nhậm Ma Vương lại trẻ con ngồi viết tiếp《 Nhật Ký Trưởng Thành Của Ultraman 》, hành động nhàm chán như vậy, có thể biểu đạt rằng thật ra cái người ngoài mặt hờ hững lạnh nhạt nào đó đang ghen hay không? Hắc hắc, Nhậm Hàn, cái đồ rối loạn nhà ngươi!
|
Chương 48 Người đầu tiên là sếp của phòng chúng ta —— Lý Tử Nho. Năng lực làm việc của sếp siêu khủng, như hôm trước chỉ cần thức một đêm đã nhẹ nhàng xử lý xong cả một bộ hồ sơ. Nhưng biến thái nhất không phải ở chỗ sếp có thể một mình làm bằng bốn người, mà ở tốc độ đọc của hắn, ngươi đừng nghĩ sếp công việc bề bộn mà không có thời gian xem kỹ bản thảo của ngươi, hắn có thể đọc hết một siêu bản thảo dài N vạn chữ chỉ trong 10 phút, sau đó bới ra N sai lầm của ngươi, rồi tiêu sái phun ra hai từ “Trừ lương”. Ở trước mặt sếp, vĩnh viễn đừng có ôm tâm lý may mắn. Những lời này cũng đồng thời có thể áp dụng cho Nhậm Ma Vương. Nhậm Hàn, tên biến thái thứ hai của công ty, biệt danh nhân viên đặt cho là “Robot hình người”. Công ty vẫn lưu truyền lời đồn tốc độ viết bản thảo của Nhậm Hàn có thể đạt tới hơn một vạn chữ mỗi giờ, đối với đồn đại này, ta và Xán Xán rất kín đáo chê cười. Thường thường mỗi lần nghe được câu chuyện hài hước này, ta đều chỉ coi như gió thoảng qua tai, cho đến khi ta cùng Nhậm Ma Vương và Ultraman ngồi xem bộ phim hoạt hình cũ rích《 Akazukin Cha Cha 》. Trên sô pha, từ ngay đầu phim, Nhậm Hàn đã ngồi ôm laptop gõ gõ, điều này làm cho ta có đôi chút bất mãn, thả một miếng khoai vào miệng Ultraman rồi kêu lên: “Anh không xem thì em lấy CD ra đây, mấy giờ rồi còn xem hoạt hình, có phải tiểu học nữa đâu, em tắt nha.” Nhậm Hàn một mặt vừa tiếp tục gõ chữ, một mặt bình tĩnh nói: “Không được tắt, anh đang xem.” “Đang xem? Được, anh nói xem Seravi vừa nói cái gì?” “! #@$$^%&$” Nhậm Hàn không thèm nhíu mày tuôn ra một tràng, miệng ta ngoạc thành hình chữ O, tua lại đĩa, lời thoại không sai một chữ! ! Không thể tin được! Chắc chắn là hắn đã học thuộc từ trước. Nhưng mà phim dài như vậy, chắc không thể học thuộc hết chứ? Vì thế ta chưa từ bỏ ý định, chọn một tập khác, Nhậm Ma Vương không ngăn cản, vẫn nhìn màn hình gõ chữ lạch cạch, ta hỏi: “Này, vừa xong bọn Cha Cha đi đâu? Nói gì?” “◇? Θ&*(▲! #% “ Đây —— Còn —— Là —— Người —— Sao? Lại không sai một chữ! Ngay lúc ta đang kinh hoàng, Nhậm Ma Vương đẩy laptop ra, “Bản thảo lớn của kỳ này xong rồi, bây giờ giao cho em đấy, nhà biên tập lớn.” Ta chớp mắt: “Bản thảo lớn không phải có hơn 3 vạn chữ sao? Hơn nữa hôm kia với hôm qua hai đứa mình luôn ở cạnh nhau, em cũng không thấy anh có thời gian viết mà?” “Uhm.” Nhậm Ma Vương bình tĩnh tự nhiên, vuốt cằm nói, “Anh viết lúc xem tivi hồi nãy.” Lần này không chỉ riêng cằm mà đôi tròng mắt của ta cũng rớt cả xuống, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể!” Phim hoạt hình một tập 24 phút, hai tập gộp lại kiểu gì cũng không nổi một tiếng, 3 vạn chữ/h, hơn nữa còn trong tình trạng bị ta và Ultraman quấy rầy… Chẳng lẽ trong vụ trụ này thật sự tồn tại loại người có thể làm song song hai việc một lúc? Ta không cam lòng gào lên: “Chắc chắn là anh viết từ trước rồi!” Nghe vậy, Nhậm Hàn nhướng mày kiêu ngạo, mở laptop ra, nói luôn: “Vừa hay có một dự án của khách hàng chưa làm, bây giờ em ngồi trông, anh viết, thử không?” Thế là, lại một lần nữa ở trong hoàn cảnh xem tivi + Ultraman quấy rầy + Bạch Ngưng quấy rối, Nhậm Hàn thuận lợi viết xong phương án quảng cáo trong nửa giờ, nhìn bản dự án gần như hoàn hảo, nước mắt ta chảy dài, “Anh không phải là người!” Nhậm Hàn thấy thế, vẻ hí hửng đầy trong mắt, xoa xoa đầu ta, “Sao lại có kiểu biên tập viên như em chứ? Biên tập viên khác được biên bản thảo của anh, người nào người nấy đều sướng cười toe toét. Anh làm tốt, giao bài lại nhanh, cũng hầu như không cần bọn em biên gì, thêm cái tên biên tập viên vào là có thể lĩnh nhuận bút cao chót vót.” ……….. Từ đó về sau, ta hoàn toàn tin tưởng, khả năng bùng nổ của Nhậm Ma Vương thật sự rất mạnh mẽ. Mà tối hôm qua, ta lại may mắn, một lần nữa lĩnh hội sâu sắc sức bùng nổ siêu mạnh mẽ ở phương diện khác của người nào đó. Di chứng là, sáng hôm sau xương sống, thắt lưng ta đau nhức không thôi, hoàn toàn không nghe được tiếng chuông báo thức. Đến khi thật sự tỉnh ngủ, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, kim giờ kim phút đã đường hoàng tụ tập ở cùng một chỗ, đồng thời chỉ đến số 9. Ta giật mạnh mình, con sâu ngủ trong đầu đã bị không khí lạnh lẽo tàn bạo toát ra từ người sếp Lý do ta tưởng tượng ra giết chết, nhảy dựng lên, ta phát hiện Nhậm Hàn không ở bên người, đang cắn răng tự đi tìm quần áo, Nhậm Ma Vương dáng vẻ thoải mái từ phòng khách bước vào. “Sao lại đứng lên?” Nhìn chằm chằm gã họ Nhậm nào đó hôm qua đòi hỏi vô độ, ta toát mồ hôi lạnh từng trận. Vì sao cùng là XYZ đến hơn 4 giờ, hắn có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy, mà ta thì… Cúi đầu tự xem xét lại mình, đột nhiên nhớ ra chuyện đi làm muộn, ta cầm lấy áo ngủ của Nhậm Ma Vương mà cởi ra, “Nhanh, Nhậm Hàn, thay quần áo nhanh đi, hai đứa mình muộn rồi @¥#%#…” Nhậm Ma Vương liếc mắt, áo ngủ đã bị ta cởi hơn nửa, “Không phải vội, anh xin nghỉ cho em rồi.” Ta á khẩu, đơ luôn tại chỗ không nói được gì. “Xin, xin nghỉ?” “Uh, anh bảo em bị sốt.” Bàn tay ta ngoan ngoãn rụt về, cười cười, “Vậy à, thế… em đi làm đồ ăn, Nhậm Hàn, anh tự mặc quần áo lại đi.” “A!” Ta vừa đi tới cửa, Nhậm Ma Vương phía sau liền cúi đầu cười lạnh, khiến cho ta dựng hết tóc gáy, nổi da gà. Quả nhiên, giây tiếp theo, ma trảo của Nhậm Hàn đã đã vòng lên phía trước, thổi vào tai ta một hơi, “Nếu đã cởi rồi, lại hiếm có là tự tay em cởi, thì không thể để phí công được ———- “ “….” ————————————————————————————- Ta lại tỉnh lại một lần nữa, Ultraman đang mài mài móng vuốt, phẫn nộ cào mép giường. Thấy ta cử động, Ultraman lập tức được đằng chân lân đằng đầu, sủa “Âu âu”. Ta vỗ vỗ đầu thằng bé, “Đi tìm pa pa đi.” “Âu âu âu——–” Ta còn chưa nói dứt câu, Ultraman đã mắt lệ lưng tròng, càng kêu to hơn. Ta đành ngáp ngắn ngáp dài bước xuống giường, Ultraman định nói gì? Nhậm Hàn ra ngoài rồi sao? Ta dạo một vòng quanh phòng khách, quả nhiên không thấy bóng dáng hắn đâu, đang cảm thấy kỳ quái, Ultraman cắn cắn góc áo ta kéo về hướng phòng đọc sách, đến nơi, kỳ lạ là cửa phòng lại đóng. Trong nhà hiếm khi có cánh cửa nào bị đóng, cho dù là Nhậm Hàn đi công tác, cũng để ta tùy ý ra vào, thậm chí Ultraman có ngồi lên đùi hắn, đánh dấu hai nhát vào cái laptop, Nhậm Ma Vương cũng chưa bao giờ nổi giận. Nhưng hôm nay cửa lại đóng… Ultraman ngồi ở cửa phòng, một mặt cào cào vào cửa, một mặt phối hợp động tác, tru lên theo tiết tấu, thằng bé đáng thương, quên mất không nói cho nó, phòng đọc sách cách âm, có kêu như vậy cả ngày, ba ngươi cũng không nghe thấy. Ta ôm Ultraman lên, đang chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra, trong chớp mắt, mọi người phía sau cánh cửa đứng ngẩn cả ra. Nhìn trong phòng toàn là tinh anh của bộ phận phóng viên, ta chỉ còn biết đứng đơ tại chỗ, trừng mắt to mắt nhỏ với bọn họ, trong đầu nảy ra N câu hỏi, lại không kiếm đâu ra câu trả lời nào. Sao bọn họ lại đến đây? Đến từ bao giờ? Đến làm gì? Ta bị họ nhìn thấy, có thể có ảnh hưởng không tốt nào hay không? Chưa kịp suy nghĩ, người mở cửa Nhậm Hàn đã kéo ta vào trong lòng, nhìn đôi mắt chân thành tình cảm của hắn, ta biết chắc 100% hắn đang giả bộ. Chiều chuộng sờ sờ cái trán của ta, Nhậm Hàn nói: “Sao lại ra đây? Không ngủ thêm một lát đi?” Lời vừa dứt, không khí trong phòng đột nhiên trở nên quái dị, mặt người nào người nấy cũng hiện lên một đống hắc tuyến. Ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, cũng chỉ biết nhắm mắt đưa chân, vừa lùi ra vừa cười, nói: “Em, em không biết trong nhà có khách, em đi pha trà.” Dứt lời, đám tinh anh của phòng phóng viên càng trầm mặc hơn. Lúc này ta mới tự ý thức được, xem ra câu nói của ta lại là đả kích trí mạng đối với bọn họ. Trong đó vẻ mặt Hiểu Tại, đã đen đến mức có thể phân cao thấp với Bao Công rồi. “Không cần để ý bọn họ, em đói chưa? Anh đi nấu cháo.” Ta líu lưỡi, đẩy Nhậm Hàn ra, “Không cần để ý em, mọi người định làm gì thì làm đi, em ——–” Chưa kịp nói xong, Nhậm Hàn đã ôm ta đi ra ngoài, “Không sao, anh đi nấu cháo, em quay lại giường ngoan ngoãn nằm xuống.” “…” Trước khi đi, ta còn sợ hãi len lén để ý vẻ mặt của các vị phóng viên đồng nghiệp, cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là “Bi phẫn đan xen”. —————————————————————————— Khoảng 12 rưỡi, cuộc họp của phòng phóng viên mới bế mạc, tiễn mọi người đi, lúc này ta mới xù lông lên, lôi Nhậm Hàn ra giậm chân: “Anh nói anh nói xem, sao bọn họ lại đến, sao anh không báo trước với em một tiếng?” Nhậm Hàn phì cười, “Em sợ cái gì? Hai đứa mình không cùng phòng ban, lại càng không có quan hệ lãnh đạo – nhân viên trực tiếp, cho dù ở cùng một chỗ, công ty cũng sẽ không nói gì.” “Nhưng mà,” Ta chán nản, định nói cái gì mà lại không nói nên lời. Dù sao chúng ta cũng đang sống chung, ngươi muốn triệu tập nhân viên về nhà họp, cũng nên báo trước với ta một tiếng chứ! Bây giờ thành ra như vậy, mọi người ai cũng xấu hổ. Đang lúc ta ấm ức, Nhậm Ma Vương cong môi, thình lình nói: “Bạch Ngưng, anh đã nói với Hiểu Tại, em còn đang sốt, khả năng phải nghỉ bệnh vài ngày, cho nên hồ sơ mời đầu tư kia giao cho người khác làm.” Ta giật mình, lúc sau mới nói: “Chuyện hôm qua… anh biết à?” Nhậm Hàn không nói, đút tay túi quần, gật đầu. Chớp mắt, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu ta: Chẳng lẽ, chuyện hôm nay là do Nhậm Hàn cố ý bày ra?! Cố ý trắng trợn xin phép giúp ta, nói ta bị bệnh, để cho cả thế giới biết ta và Nhậm Hàn ở cùng một chỗ với nhau. Lại cố ý không đi làm, gọi nhân viên về nhà họp, sau đó cố ỷ cho ta và bọn họ gặp nhau, mục đích là để nói rõ cho mỗi người trong phòng phóng viên rằng, Bạch Ngưng là người của ta, núp dưới sự che chở của ta, nếu ai không thức thời, có thể thử chọc cô ấy một phát xem. Sau đó, lại làm bộ hời hợt quẳng bộ hồ sơ mời đầu tư khó nhằn cho người khác làm, Hiểu Tại tất nhiên không dám phản đối, vì thế… vì thế… phỏng chừng toàn thể nhân dân trong công ty đều đang giả bộ nỗ lực công tác, tay gõ bàn phím ào ào, chui vào QQ rùm beng scandal của ta và Nhậm Hàn! ! Tất cả mọi người trong vũ trụ đều sẽ cho rằng tối qua ta kề gối thủ thỉ, cho nên hôm nay Nhậm Ma Vương tức giận, đồng thời nghỉ làm để uy hiếp kẻ bắt nạt ta. Nghĩ rồi, ta nhìn vào đôi mắt đang cười kia, hiểu rõ toàn bộ. Ta đau xót ôm tay hắn, nói: “Em còn chưa có kề gối thủ thỉ, anh đã trả thù Hiểu Tại như vậy, không chừng bây giờ cô ấy đang rất hận em, nhân viên phòng anh lại mắng em! !” Nhậm Hàn khoanh tay ôm ngực, bộ dạng nghiêm túc: “Bây giờ kề gối thủ thỉ vẫn kịp.” Ta bĩu môi, nghiêng đầu: “Lại nói, vì sao Hiểu Tại lại muốn chèn em như vậy? Có phải cô ấy có quan hệ với anh không?” Nhậm Hàn im một chút, ôm ta ngồi xuống sô pha, kề tai rủ rỉ, “Có lần cô ấy đi ăn với khách hàng cùng anh, sau đó, anh uống rượu, cô ấy đưa về…” Nghe thế, lòng ta đột nhiên giật giật vài cái, tuy rằng biết đó là chuyện trước kia, nhưng liên tưởng đến tiền án phong lưu của Nhậm Hàn này, ta bĩu môi, làm bộ không cần nói nữa: “Ra vậy.” Ai ngờ, đối phương lại chính nghĩa nói tiếp, “Sau đó, anh từ chối cô ấy.” Nghe vậy, ta cười to, “Thôi đi, anh là cái đồ sở khanh, ba ngày một bạn gái.” Nhậm Hàn nhíu mi, trịnh trọng nói: “Thề luôn, Bạch Ngưng, anh thừa nhận trước em anh có rất nhiều bạn gái, nhưng đối mặt với em, anh không muốn có bất kỳ ai khác nữa.” “…” Ta cố sức, cố sức tiêu hóa những lời này một lần, nhưng vẫn không thể giải thích ý tứ trong đó, liền cười nói: “Đừng đùa nữa đi.” “Anh đang giống đùa sao? Em cho rằng loại chuyện này có thể đùa được hả? Cho nên lúc trước anh đã nói, Bạch Ngưng, em phải chịu trách nhiệm với anh!” Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Nhậm Ma Vương, ta, ta không còn biết phải nói gì. Thế giới này, loạn hết cả rồi.
|