Daniel xoa mồ hôi lạnh trên trán, tính tình của cô gái nhà anh sao mà dữ dằn thế, hở một chút là muốn tiễn người ta đi gặp thượng đế, " Ân Hi, đừng kích động, nghe anh nói hết đã. Sau khi biết chuyện này, Frank đã gọi điện cho anh, ông ta muốn gọi cho Thanh Lan, nhưng lại cảm thấy hổ thẹn, nên mới gọi cho anh."
"Frank cũng không phải người gì tốt, ngay cả học trò của mình cũng quản không nghiêm, tớ không tin ông ta không biết chút gì.". Kim Ân Hi hừ lạnh.
Thẩm Thanh Lan lại không nghĩ vậy.
Tuy ít tiếp xúc với Frank, nhưng cô có thể nhận thấy ông ta là một người có tam quan bình thường, không đến nỗi dung túng cho học trò của mình.
"Cho nên, bây giờ Frank và Catherine đang đối đầu nhau?"
Daniel lắc đầu, "Không đến mức gọi là đối đầu, dù sao Frank và cha của Catherine có mối quan hệ không tệ. Nếu không phải Catherine làm ra việc này, thì e rằng Frank vẫn phải nể mặt gia tộc Boyle."
"Chẳng lẽ chuyện bạo động xảy ra trước nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật lần đó, cũng có liên quan đến Catherine?". Kim Ân Hi hỏi.
Daniel gật đầu, "Em đoán đúng rồi, Frank cũng nói như vậy với anh. Có điều, chuyện này không có chứng cứ, không thể làm gì được cô ta cả."
Kim Ân Hi hừ nhẹ, "Không có chứng cứ, đó là do bọn họ vô dụng không tra được."
Tròng mắt của cô đảo vòng, vừa nhìn là biết lại đang nghĩ đến chuyện "tốt"
"Thanh Lan, Frank nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến cô." .Daniel nói.
Thẩm Thanh Lan không trách Frank, việc này là do Catherine làm, không liên quan gì đến Frank.
Kim Ân Hi bỗng nhiên nói: "Thanh Lan, tớ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Chuyện đã xảy ra mấy tháng rồi, tại sao đến lúc này Frank mới điều tra, lại còn điều tra ra được Catherine?"
Daniel chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nghe Kim Ân Hi nói như vậy, anh cũng cảm thấy lạ, "Đúng vậy, Ân Hi không nói thì tôi cũng không để ý. Lễ hội nghệ thuật diễn ra vào tháng bảy, bây giờ là tháng mười một."
Thẩm Thanh Lan nhìn khuôn mặt hai người dát mấy chữ "chẳng lẽ Frank là vai phản diện", thì không khỏi cảm thấy buồn cười, "Đừng căng thẳng như thế. Nếu tớ đoán không sai, chắc là có người nhắc nhở Frank, hoặc là ông ta tự phát hiện ra gì đó."
Lúc trước điều tra sai phương hướng, nên không điều tra ra được.
Còn bây giờ, đã có mục tiêu rõ ràng, nên dễ dàng điều tra hơn.
Thấy Thẩm Thanh Lan không hề nghi ngờ Frank, Kim Ân Hi nhún nhún vai.
Thời gian còn sớm, Kim Ân Hi không còn hứng thủ đi mua sắm gì nữa.
Thấy cô và Daniel muốn nói chuyện, Thẩm Thanh Lan biết ý liền tự mình đi trước.
***
Trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Lan thấy một người đã lâu không gặp.
"Thím hai."
Thẩm Thanh Lan chào Lư Nhã Cẩm, sắc mặt lạnh nhạt.
Lư Nhã Cẩm cười cười, trên mặt có vẻ lo lắng.
Thẩm lão gia trầm mặt ngồi trên ghế, "Lan Lan, ngồi đây với ông một lát."
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, ngồi cạnh Thẩm lão gia.
Ông nhìn về phía Lư Nhã Cẩm, nói: "Lan Lan về rồi đấy, cô có chuyện gì thì nói với nó."
Lư Nhã Cẩm hơi do dự, nhưng vẫn cắn răng nói: "Thanh Lan, thím cầu xin cháu giúp Quần Trạch."
"Sao thím lại nói vậy?"
"Thím hy vọng cháu giúp Quân Trạch quản lý công ty."
"Thím, nếu cháu nhớ không lầm, thì đã có người giúp Thẩm Quân Trạch quản lý công ty rồi."
Trong mắt Lư Nhã Cầm tràn đầy khổ sở, bà ta vì chuyện này mới tới đây, "Thanh Lan, thím sai rồi, là do thím không nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của anh trai thím. Bây giờ, công ty đã rơi vào tay anh thím, Quân Trạch không có quyền gì trong công ty cả. Thím thật sự không còn cách nào nữa, Thanh Lan, cháu giúp Quân Trạch đi. Nó là giọt máu duy nhất của chú hai cháu."
Thẩm Thanh Lan thật sự không ngờ chỉ mới có một tháng mà công ty đã rơi vào tay Lư Tiến Tài rồi.
Chẳng biết là Lư Tiến Tài tài giỏi, hay là do Thẩm Quân Trạch quá vô dụng nữa.
"Thím hai, chuyện này cháu không giúp được. Thím đừng quên chuyện Thẩm Quần Trạch đã làm với cháu, cháu không tính toán là đã nể mặt chú hai rồi. Khi chủ hai còn sống, cháu đã từ chối không giúp. Bây giờ chú hai qua đời rồi, cháu cũng sẽ không giúp. Nếu Thẩm Quân Trạch không có bản lĩnh giữ được đồ của mình, thì chỉ có thể trách nó mà thôi." Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Lư Nhã Cầm nhìn Thẩm lão gia, vẻ mặt đau khổ, "Ba."
Thẩm lão gia xua tay, "Ý của Lan Lan chính là ý của tôi. Bây giờ Lan Lan đang mang thai, chuyện quan trọng nhất là dưỡng thai."
"Ba, Quân Trạch là cháu trai ruột của ba, là huyết mạch duy nhất của A Nhượng, ba nỡ khoanh tay đứng nhìn sao? Con biết ba không thích con, nhưng Quân Trạch vô tội. Con không hy vọng ba nể tình con, con chỉ xin ba nể tình A Nhượng tới tận lúc sắp chết vẫn muốn quay về thủ đô gặp ba."
"Nếu Thẩm Quân Trạch có nguy hiểm đến tính mạng, thì tôi nhất định sẽ ra mặt. Bây giờ đã đến mức đó chưa?". Thẩm lão gia hỏi ngược lại.
"Nhưng đó là công ty của A Nhượng để lại cho Quân Trạch."
"Cô nên đi cầu xin anh cô, chứ không phải ngồi ở đây làm khó dễ một ông già đã bước một chân vào quan tài và một người phụ nữ đang mang thai.". Thẩm lão gia lạnh giọng nói.
Lư Nhã Cẩm thấy Thẩm lão gia dầu muối đều không ăn, thì nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, sau đó quỳ xuống.
Thẩm Thanh Lan hoảng hốt đứng sang một bên.
"Thím hai, thím làm gì vậy?". Thẩm Thanh Lan hỏi.
"Thanh Lan, thím hai cầu xin cháu, thím cũng biết những chuyện mà Quân Trạch gây ra trước đây là sai, cháu có giận nó cũng đúng. Nếu thím có cách giải quyết, thì thím đã không đến tìm cháu."
Thẩm lão gia nổi giận, "Lư Nhã Cầm, cô làm cái gì vậy? Cô đứng lên cho tôi! Cô là người lớn, mà lại quỳ trước mặt con cháu, cô không thấy mất mặt, nhưng tôi lại thấy mất mặt thay cô."
Lư Nhã Cẩm không chịu đứng dậy, hôm nay bà ta phải khiến Thẩm Thanh Lan đồng ý giúp đỡ.
Chỉ cần đạt được mục đích thì bà ta sẽ làm tất cả.
"Thím hai, dù thím có nói gì thì cháu cũng sẽ không đồng ý, thím về đi."
"Thanh Lan, thím cầu xin cháu."
Thẩm Thanh Lan nhìn sang Thảm lão gia, ông phất tay một cái, "Lan Lan, cháu về nhà trước đi."
Thẩm Thanh Lan không thèm nhìn Lư Nhã Cầm quỳ trên đất, bước nhanh ra ngoài.
Lư Nhã Cầm muốn ngăn cổ lại, nhưng còn Thẩm lão gia ở đây nên không dám, đành phải trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan rời đi.
"Cha mẹ làm bậy thì làm sao dạy dỗ con cái nên hồn. Một đứa con trai bị cô dạy dỗ thành cái bộ dạng gì, hở chút là quỳ.". Thẩm lão gia lạnh giọng nói.
Lư Nhã Cẩm cứ như không nghe thấy lời nói của ông, "Ba, ba thật sự máu lạnh vậy sao?"
Thẩm lão gia nhìn chằm chằm Lư Nhã Cẩm, "Muốn tôi giúp Thẩm Quấn Trạch? Được, cô đưa nó đến nhà họ Thẩm, tự tôi dạy dỗ nó, sau này có không được phép gặp nó. Cô làm được không?"
Vẻ mặt Lư Nhã Cẩm thay đổi, "Ba, Quân Trạch là con trai ruột của con, ba không thể nhẫn tâm như vậy!"
"Cô về đi, sau này đừng tới nữa. Tôi đã xem như không có đứa con trai là Thẩm Nhượng thì cũng có thể coi như có đứa cháu trai Thẩm Quân Trạch này."
"Ba!"
"Đừng gọi tôi là ba!"
Lư Nhã Cầm thấy Thẩm lão gia cứng rắn như vậy liền biết có nói gì nữa cũng vô dụng, đành đứng dậy đi về.
Thẩm Quân Trạch đang đợi trong phòng khách, thấy Lư Nhã Cẩm về, thì lập tức hỏi: "Mẹ, bọn họ nói sao? Thẩm Thanh Lan đồng ý không?"
Lư Nhã Cầm lắc đầu, mắt Thẩm Quân Trạch tối sầm, "Con biết mà, người nhà
họ Thẩm đều máu lạnh vô tình. Con nên sớm biết bọn họ chỉ muốn xem chuyện cười của con. Kết cục của con bây giờ đúng như bọn họ mong muốn, sao bọn họ lại giúp con được?"
"Con đừng sốt ruột, lát nữa mẹ đi tìm Thanh Lan, có lẽ nó sẽ mềm lòng mà đồng ý giúp."
"Lòng chị ta còn cứng hơn đá, mềm ở đâu mà mềm? Mẹ, hay là mẹ đi nói chuyện với cậu đi, con tin cậu chỉ hổ đồ chút thôi. Cậu không có con cháu, lấy công ty thì sau này sẽ cho ai?". Vẻ khổ sở trong mắt Lư Nhã Cầm càng đậm.
Trước khi đến nhà họ Thẩm, bà ta đã đi tìm Lư Tiến Tài, nhưng ông ta không gặp bà ta, ý tứ đã rất rõ ràng.
"Quân Trạch, con nghe lời mẹ, ngày mai cùng mẹ đi tìm Thanh Lan, con đi xin lỗi nó."
"Mẹ, sao lại bắt con xin lỗi? Lần trước con đã xin lỗi rồi, huống hồ con của Thẩm Thanh Lan vẫn còn mà. Mỗi lần gặp con, chị ta đều vác cái mặt lạnh bằng, giống như con thiếu tiền không trả vậy."
"Quân Trạch, con phải đi xin lỗi Thanh Lan, cũng phải đi xin lỗi ông nội. Nếu con muốn lấy lại công ty, thì con nhất định phải đi."
"Mẹ, con không đi, lần trước người ta đuổi con ra ngoài, lần này con đi có tác dụng gì không?"
Nói tới nói lui, Thẩm Quân Trạch vẫn là không muốn đi, cậu ta còn chưa quên chuyện ở bệnh viện đầu.
Thẩm Quân Trạch không muốn xin lỗi, Lư Nhã Cầm cũng không có cách nào.
Ngày hôm sau, Thẩm Quân Trạch thừa dịp Lư Nhã Cầm đi tìm Thẩm Thanh Lan, tự mình chạy đến nhà họ Lư tìm Lư Tiến Tài.
Cửa chính nhà họ Lư đóng chặt, cậu ta gõ cửa một lúc lâu mà không có ai trả lời, đành phải đứng bên ngoài đợi.
Không phải cậu ta không muốn gọi điện thoại cho Lư Tiến Tài, mà là người ta không nghe máy, cuối cùng con tắt máy luôn.
Cậu ta đợi rất lâu, đến lúc sắp không chịu nổi nữa thì Lư Tiến Tài mới từ bên ngoài trở về.
***
Lư Tiến Tài thấy Thẩm Quân Trạch, liền cười rất tươi, "Quân Trạch, sao cháu lại tới đây?"
Thẩm Quân Trạch rất bực bội, nhưng cậu ta còn nhớ mục đích tới đây, nên cố gắng kiềm chế nói: "Cậu không nghe điện thoại của cháu, nên cháu phải tự mình đến đây."
Lư Tiến Tài tiếp tục cười ha ha, "Cháu nói gì đấy, cháu là cháu trai duy nhất của cậu, sao cậu có thể không nghe điện thoại của cháu được?"
Dứt lời, ông ta lấy điện thoại ra, "Cháu xem, điện thoại tắt rồi. Gần đây cậu bận quá, ngay cả cơm cũng quên ăn thì làm gì nhớ tới xem điện thoại."
Ông ta viện cớ, xem như cho Thẩm Quân Trạch một bậc thang, vẻ mặt cậu ta đã dễ chịu hơn một chút.
Vào nhà, Thẩm Quân Trạch nói thẳng: "Cậu, cháu thấy cậu quản lý công ty quá cực khổ, cháu thật sự không đành lòng nhìn cậu có tuổi rồi mà còn lao lực. Cháu nghĩ kỹ rồi, cháu không nên đẩy trách nhiệm của cháu lên người cậu. Bắt đầu từ ngày mai, cháu quay về công ty làm, cậu ở nhà hưởng phúc đi."
Nụ cười trên mặt Lư Tiến Tài nhạt đi, "Quân Trạch, cháu không hài lòng cách quản lý công ty của cậu?"
Có thể hài lòng mới lạ đấy.
Thẩm Quần Trạch nghiến răng thầm hận trong lòng.
Cậu ta dùng cách treo đầu dê bán thịt chó đưa Lư Tấn Tài lên vị trí Tổng giám đốc.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hội đồng quản trị đã bị ông ta mua chuộc, ai cũng đứng về phía ông ta, không xem cậu ta ra gì, coi cậu ta như không khí.
Không phải, còn không bằng không khí mới đúng.
Con người sống thì phải cần đến không khí, nhưng cậu ta thì được coi là cái gì? Ngẫm lại tình cảnh của mình, thật đúng với câu "dẫn sói vào nhà"
"Cháu rất hài lòng, cháu chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của cậu thôi.". Thẩm Quân Trạch cố cười, đây là lý do cậu ta suy nghĩ cả đêm qua.
Nếu Lư Tiến Tài đồng ý rồi khỏi công ty thì sau này cậu ta vẫn sẽ phụng dưỡng ông ta.
Còn nếu ông ta không đồng ý, thì hai người phải trở mặt rồi.
Lư Tiến Tài thở dài, "Quân Trạch, nếu cậu nghỉ ngơi thì cháu phải làm sao bây giờ? Cháu chưa tốt nghiệp đại học, vừa phải lo học hành lại vừa lo quản lý công ty, thì sao làm tốt cả hai được? Huống hồ, cháu cũng chưa từng quản lý công ty, đám cổ đông sẽ không nghe lời cháu. Cậu không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của ba cháu rơi vào tay người khác được."
Nếu là trước kia, khi nghe được những lời này, Thẩm Quân Trạch sẽ cảm động.
Còn bây giờ, cậu ta chỉ cảm thấy Lư Tiến Tài thật dối trá.
Sao trước đây cậu ta lại coi lão là người thân thiết nhất được vậy? "Cậu, cháu còn trẻ, cũng bởi vì còn trẻ, nên cháu còn nhiều thời gian rèn luyện để trải nghiệm. Cháu có thể vừa đi học, vừa quản lý công ty. Tuy cháu không làm tốt bằng cậu, nhưng cháu cũng không thể dựa vào cậu cả đời được."
Lư Tiến Tài đột nhiên cảm thấy đứa cháu này cũng không quá ngu xuẩn.
Nhưng vậy thì sao, muốn ông ta nhả thứ vừa ăn ra sao? Nằm mơ! "Quân Trạch, bây giờ cháu phải chăm chỉ học hành, đừng quan tâm đến chuyện của công ty nữa."
Khuôn mặt Thẩm Quân Trạch hoàn toàn trầm xuống, "Nói tới nói lui, cậu nhất quyết chiến công ty của ba cháu sao? Cậu làm vậy... không làm ba cháu thất vọng sao? Nếu không có ba cháu, cậu làm gì có ngày hôm nay?"
Lư Tiến Tài nhìn Thẩm Quân Trạch với ánh mắt lạnh lùng, "Vì công ty là tâm huyết của ba cháu, nên cậu mới không giao nó cho tên phá của như cháu. Cháu nói xem cháu có thể làm được trò trống gì? Cả ngày chỉ biết chơi bời, trốn học, thi lại. Giao công ty cho người như cháu, không đến ba tháng là công ty phá sản."
Thẩm Quân Trạch nổi giận, những lời của Lư Tiến Tài rất chối tại.
Thì ra, ở trong mắt của người cậu mà mình cho rằng thân thiết nhất, cậu ta chỉ là một tên phá của.
"Lư Tiến Tài!"
"Hừ, dám gọi cả tên họ của cậu, xem ra cháu rất bất mãn với cậu.". Lư Tiến Tài nói.
Đâu chỉ là không ưa, thậm chí Thẩm Quân Trạch còn muốn xé xác Lư Tiến Tài nữa kìa, "Cậu đừng quên bản thỏa thuận thay mặt quản lý cổ phần đó là giả, bản thỏa thuận thật vẫn còn nằm trong tay Thẩm Thanh Lan. Chỉ cần chị ta đứng ra xác nhận, thì cái chức Tổng giám đốc của cậu sẽ không còn nữa."
Ánh mắt Lư Tiến Tài hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, "Nếu chuyện này bị vạch trần, cháu cho rằng mình không phải chịu trách nhiệm?"
Vẻ mặt Thẩm Quần Trạch lúc trắng lúc xanh.
Lư Tiến Tài vỗ vai cậu ta, "Cháu trai ngoan của cậu, giao công ty cho cậu thì công ty mới phát triển lớn mạnh được. Cháu không cần lo lắng cuộc sống sau này, mẹ cháu là em gái duy nhất của cậu, ba cháu dạy cậu nhiều như vậy, cậu sẽ không trơ mắt nhìn mẹ con cháu sống cực khổ. Sau này, cháu cứ làm công tử phong lưu, cậu vẫn là cậu tốt của cháu."
"Không được, cậu phải trả công ty lại cho cháu, đó là của ba cháu để lại cho cháu. Nếu cậu vẫn không trả thì cháu sẽ đi bảo Thẩm Thanh Lan đuổi cậu ra khỏi công ty. Lúc đó cậu sẽ rất khó xử đấy, chi bằng bây giờ tự mình đi."
"Ha ha! Được, chỉ cần cháu thuyết phục được Thẩm Thanh Lan đưa thỏa thuận quản lý cổ phần đó ra, thì cậu sẽ cút ra khỏi công ty. Cậu nói được làm được!"
"Cậu đợi đấy!"
Dứt lời, Thẩm Quần Trạch ra khỏi nhà họ Lư, trước khi đi, còn đá mạnh lên cửa nhà.
Lư Tiến Tài cười khinh, hoàn toàn không lo lắng về lời đe dọa của Thẩm Quân Trạch.
Trước đây, Thẩm Quân Trạch suýt chút nữa giết đứa con trong bụng người ta, bây giờ lại muốn cầu xin người ta giúp đỡ, trừ phi Thẩm Thanh Lan là thánh mẫu, nếu không...
Thẩm Quân Trạch nằm mơ đi! Thẩm Quân Trạch lái xe đến Đại Viện, không thấy Thẩm Thanh Lan ở nhà, chắc là cô đã đến nhà họ Phó.
"Đứng lại. Mày muốn làm gì?". Thẩm lão gia quát.
"Ông nội, cháu tới tìm Thẩm... chị Thanh Lan.". Thẩm Quân Trạch vừa cười vừa nói.
"Nếu vì chuyện của công ty thì không cần tìm nữa. Lan Lan sẽ không lo chuyện này, đây cũng là ý của ông."
Thẩm Quân Trạch không thể tin nổi, "Ông nội, tốt xấu gì cháu cũng là cháu trai ruột của ông, sao ông có thể đối xử như vậy với cháu?"
Thẩm lão gia cười nhạt, quả nhiên là đứa con tốt cho Lư Nhã Cầm sinh, cách nói chuyện giống nhau như đúc.
"Nếu mày không phải cháu của ông, thì ngay cả của mày cũng không bước vào được."
"Ông nội, cháu chỉ muốn lấy thỏa thuận quản lý cổ phần của ba cháu để lại cho chị Thanh Lan, chẳng lẽ cái này cũng không được sao?"
"Tôi không giữ thỏa thuận đó, cậu tìm luật sư Tiêu đi.". Giọng nói của Thẩm Thanh Lan từ cửa truyền đến.
Thẩm Quân Trạch xoay người lại, liền thấy Thẩm Thanh Lan đang đi vào, sau lưng cô là Lư Nhã Cầm với vẻ mặt cầu xin.
Sáng sớm hôm nay, bà ta đã đến cửa nhà họ Phó đợi Thẩm Thanh Lan, phải đợi đến mấy tiếng đồng hồ mới thấy cô ra ngoài.
Đương nhiên là Thẩm Quần Trạch biết thỏa thuận đó đang nằm trong tay luật sư Tiều.
Có điều luật sư Tiểu đã nói, trừ phi Thẩm Thanh Lan bằng lòng ký tên, nếu không... thỏa thuận đó không có giá trị.
"Chị Thanh Lan, em thật sự không còn cách nào nữa, em cầu xin chị giúp em. Sau này em sẽ nghe lời mọi người, không dính dáng gì đến Lư Tiến Tài nữa."
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không quản bất cứ chuyện gì của cậu. Trước đây, tôi ngăn anh trai thu mua Thẩm Thị, nhưng không có nghĩa là tôi đã quên chuyện kia. Thẩm Quân Trạch, họa do mình gây ra thì phải tự mình gánh, không ai có nghĩa vụ giải quyết thay cậu."
"Em biết em sai rồi, chị muốn em làm thế nào mới chịu tha thứ cho em? Chị muốn em quỳ sao? Được, em quỳ!"
Thẩm Quân Trạch cắn răng quỳ xuống, lại bị Thẩm lão gia ngăn lại.
Thẩm Quân Trạch không kế thừa được một chút tính cách nào của Thẩm Nhượng, nhưng lại học hết thói hư tật xấu của mẹ cậu ta, hở chút là quỳ xuống, đúng là không biết câu "dưới đầu gối đàn ông là vàng".
Thấy vẻ đau lòng thất vọng của Thẩm lão gia, ánh mắt của Thẩm Thanh Lan càng lạnh hơn, nhìn sang Lư Nhã Cầm, "Thím hai, thím còn nhớ lời cháu vừa nói không?"
Lư Nhã Cầm gật đầu, Thẩm Thanh Lan vừa nói dù bà ta hay Thẩm Quân Trạch có quỳ chết trước mặt cô, thì cô cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Lư Nhã Cẩm cũng là một người mẹ, để tay lên ngực tự hỏi, nếu có người hại con bà ta, rồi muốn bà ta giúp đỡ người đó, bà ta cũng làm không được.
"Quân Trạch, chúng ta đi thôi."
Thẩm Quân Trạch không muốn đi, Thẩm Thanh Lan là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu ta.
Nếu cậu ta còn không túm được, thì công ty sẽ thành của người khác mất.
"Chị Thanh Lan, cầu xin chị giúp em."
Thẩm Thanh Lan im lặng, thái độ từ chối rất rõ ràng.
Thẩm lão gia nhìn về phía Lư Nhã Cẩm, "Xem ra cô không chuyển lời của tôi cho nó."
Thẩm Quân Trạch sững sờ, "Nói cái gì?"
Sắc mặt Lư Nhã Cẩm cứng đờ, rũ mắt xuống, không dám chống lại ánh mắt sắc bén của Thẩm lão gia.
"Mẹ, ông nội nói gì vậy?"
Lư Nhã Cầm không nói lời nào, bà ta thà không có công ty chứ cũng không muốn rời xa con trai.
"Cô không muốn nói, thì để tối nói."
Thẩm lão gia trầm giọng nói, "Muốn lấy lại công ty cũng được, chỉ cần mày đến nhà họ Thẩm ở, sau này phải nghe lời của ông, cũng không được phép gặp mặt mẹ mày. Ít nhất, trước khi đủ tư cách, mày không được phép gặp mẹ mình."
Thẩm Quần Trạch trợn to mắt, "Cháu đã trưởng thành rồi, ông dựa vào cái gì mà đòi quản cháu? Không cho phép cháu gặp mẹ, đạo lý gì thế?"
Thảm lão gia lạnh lùng nhìn cậu ta, "Ông nói cho mày biết ông dựa vào cái gì. Chỉ bằng mày là cháu trai nhà họ Thẩm, ông không thể trơ mắt nhìn mày càng đi càng sai hướng. Chỉ bằng việc mẹ mày đã dạy hư mày!"
Sắc mặt Lư Nhã Cẩm tái nhợt, nghe Thẩm lão gia chỉ trích như vậy nhưng không cãi lại được lời nào.
Bởi vì chồng của bà ta rất ưu tú, những đứa con trai duy nhất của bọn họ không hề giống ông.
Bà ta không thể phủ nhận sai lầm của mình được.